Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 171: Đối thủ? Sở lão ba lên đài!
Không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn nhân viên xuất chiến, lần này lưu lại ứng chiến là Lục Vân Đào, Ngô Khánh Vân, Chân Nhất Long với hai con cẩu biến dị Tiểu Kỳ Tiểu Tát. Khi bọn họ nghênh hướng đối thủ của bản thân chuẩn bị chiến đấu, phía sau con tang thi cấp ba đối chiến với Lục Vân Đào đột nhiên lại đi ra thêm một con tang thi cấp hai. Đối thủ tuyệt không muốn để cho bọn họ lợi dụng sơ hở, ngay cả đồng bọn của Lục Vân Đào Lỗ Lỗ cũng bị nó an bài đối thủ.
Như vậy ở lại bên người Sở Chích Thiên chỉ còn lại ba người Tiêu Tử Lăng, Đổng Hạo Triết với Đới Hồng Phi, còn có ba con khuyển biến dị Tiếu Tiếu, Đông Đông với Ngốc Ngốc, cùng với Tiểu Mao trốn trong túi anh. Còn có đội viên tổ chiến đấu phụ trách vận tải máy phát điện động lực, đối phương dường như hiểu rõ họ là tới làm gì, vì vậy tuyệt không an bài tang thi tương ứng để cho bọn họ chiến đấu.
Lần nữa đi tới phía trước, rất nhanh trong trung tâm nguồn năng lượng, phòng điều khiển đại biểu cho hạch tâm khu động động lực của toàn bộ trấn nhỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người, lúc này, tất cả mọi người thấy được trên vùng đất trống ở phía trước, thình lình đứng bốn con tang thi, một con nửa chân bước vào cấp bốn, một con cấp ba cao cấp, còn có hai con lại là cấp hai đỉnh cấp, chúng nó lại chia làm hai tổ đứng, cấp ba đứng với cấp hai, vừa thấy sự phối hợp này Đổng Hạo Triết cười khổ nói với Sở Chích Thiên: “Xem ra, cửa này là nhằm vào tôi với Đới đại ca.” Ngoại trừ anh gần sắp tiến vào cấp bốn, còn có ai nữa chứ?
Đổng Hạo Triết nói xong lời này liền trực tiếp đi về phía đối thủ của mình, Đới Hồng Phi chào hỏi với Sở Chích Thiên xong, theo sát sau đó, bọn họ mỗi người mang theo cẩu biến dị của mình đi tới trước mặt tang thi, chiến đấu vừa chạm liền phát.
Tiêu Tử Lăng thấy thế, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết đối phương chuẩn bị cho cậu đối thủ nào, nhẹ nhàng thở dài nói: “Sở ca, xem ra ải tiếp theo hẳn là đến phiên em.”
Sở Chích Thiên len lén cầm tay Tiêu Tử Lăng, xúc cảm ấm áp để cho tâm thần của Tiêu Tử Lăng thoáng ổn định. Liền thấy thần sắc Sở Chích Thiên nghiêm túc, nói khẽ với đội viên bên người: “Chúng ta đi!”
Cứ như vậy, anh không buông tay Tiêu Tử Lăng ra, trực tiếp kéo Tiêu Tử Lăng, mang theo những người còn lại bước vào gian phòng điều khiển hạch tâm.
Vừa vào cửa mới phát hiện ở đây vốn là một thông đạo thật dài, mà đầu cùng thông đạo, một tang thi (có lẽ là vậy, bởi vì không lộ ra một chút da thịt khiến người ta không rõ nội tình) vóc người thấp bé thân khoác lụa trắng bao bản thân đến mức kín kín kẽ kẽ đang đứng ở nơi đó chờ bọn họ.
Khí tức cả người Sở Chích Thiên lạnh lẽo, anh phát hiện bản thân thế mà nhìn không ra được nội tình của đối phương, điều này khiến cho anh không cách nào hiểu rõ, tang thi trước mắt là đối thủ cấp năm kia, hay là một tang thi giỏi về ẩn tàng cấp bậc của bản thân.
Bất quá, anh vẫn cảm thấy được đối phương ẩn ẩn có một loại khí tức quen thuộc phả thẳng vào mặt.
Chỉ thấy tang thi đó lãnh tĩnh chỉ chỉ cửa bên người nó, tỏ ý bọn họ đi vào. Sở Chích Thiên để cho năm đội viên đi đầu, đương nhiên anh đã làm xong phòng bị, nếu như con tang thi đó ra tay, anh sẽ không chút nào lưu tình ngăn chặn.
Năm đội viên nâng động cơ đi vào, tang thi đó chỉ ngơ ngác đứng, không có bất kỳ sự ngăn cản nào. Sở Chích Thiên lúc này mới yên lòng, anh kéo Tiêu Tử Lăng chậm rãi đi qua, lúc này, tang thi đột nhiên đưa tay cản lại, trực tiếp cản Tiêu Tử Lăng lại.
Sở Chích Thiên dùng ánh mắt hung ác nhìn tang thi nhỏ gầy trước mắt, rất có ý tứ không nhường đường, anh sẽ ra tay.
Lúc này, trong phòng lần nữa bộc phát ra khí thế hào hùng, tâm thần Sở Chích Thiên chấn động, anh biết đối thủ của anh đang ở bên trong, mà con tang thi thấp bé trước mắt này chỉ sợ là cửa ải thiết lập cho Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng nhẹ nhàng niết niết tay Sở Chích Thiên, Sở Chích Thiên quay đầu lại nhìn liền thấy Tiêu Tử Lăng cười khẽ lắc đầu với anh, ánh mắt cậu có sự tự tin biểu thị cậu có thể ứng phó được cửa này.
Sở Chích Thiên chỉ có thể nắm lại tay Tiêu Tử Lăng một chút, tỏ ý cậu hết thảy phải cẩn thận. Sở Chích Thiên dùng ánh mắt lãnh liệt hung hăng trừng con tang thi trước mắt một cái, có sự uy hiếp cùng cảnh cáo. Lúc này mới buông tay ra, một mình đi vào cửa chính gian phòng.
Sở Chích Thiên vừa vào cửa, đột nhiên cửa phòng đóng chặt, tình huống đột phát này khiến cho thần kinh Sở Chích Thiên thoáng cái căng chặt.
Trong phòng điều khiển đầy mạng lưới dây điện, bày trước mắt đều là các loại thiết bị. Mà đường nhìn của Sở Chích Thiên thì bị một bóng lưng màu đen sâu bên trong hấp dẫn.
Đó chính là đối thủ hấp dẫn anh tới, kẻ đó đang đưa lưng về phía anh, tiếp xúc gần gũi, Sở Chích Thiên cảm nhận được khí thế của đối phương còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của anh, thậm chí có một loại cảm giác sâu không thấy đáy. Đây chỉ sợ là đối thủ cường đại nhất của anh trong kiếp này trước mắt. Trừ điều này ra, còn có một loại cảm giác quen thuộc, đối thủ trước mắt chắc hẳn anh có quen biết.
Đối phương không đợi Sở Chích Thiên phản ứng lại, liền bùng nổ khí thế, đánh bất ngờ năm đội viên kia, Sở Chích Thiên ngăn cản không kịp chỉ có thể trừng mắt nhìn năm đội viên ngã xuống đất.
Sở Chích Thiên phẫn nộ, anh vừa muốn động thủ, liền thấy người đó xoay người, lộ ra khuôn mặt thật.
Đó không phải là một con tang thi, bởi vì không có tầng da khô của tang thi, nhưng cũng không giống một nhân loại bình thường. Sắc mặt người đó hiện ra là một loại bệnh trạng tái nhợt, trong suốt đến mức dường như có thể thấy tơ máu phía dưới da, màu môi đỏ máu, một đôi mắt hẹp dài, hơi hơi nheo lại, mang theo sự mê hoặc vô tận, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị. Tuấn mỹ tà khí là đại danh từ của người đó, sự mê hoặc mà toàn thân biểu lộ ra bất kể nam nữ đều nhịn không được tâm thần dao động.
Chỉ thấy người đó như cười như không nói với Sở Chích Thiên: “Yên tâm, ta chỉ là khiến cho bọn họ ngủ một giấc mà thôi, không có thương tổn tánh mạng bọn họ, bằng không chúng ta làm sao có thể tận hứng nói chuyện một hồi chứ.”
Sở Chích Thiên vừa thấy khuôn mặt kia, ánh mắt mạnh co rụt lại, cả mặt bắt đầu trở nên rắm thối, anh âm trầm nói: “Xảy ra chuyện gì? Thế nào ông biến thành bộ dáng quỷ này?”
Người nọ cười càng vui: “Chậc chậc chậc, lần nữa gặp mặt, nói chuyện vẫn là không khách khí như thế, thực sự là một đứa trẻ không lễ độ. Bất quá. . .” Liền thấy người đó đưa tay vuốt ve mặt mình, móng tay thật dài phiếm màu xanh đen, vẻ mặt đắc ý nói, “Có phải rất có cảm giác tà khí hay không, ta thật vất vả mới có được cảm giác như vậy, thực sự là không dễ dàng a. Như vậy ta sẽ không cần phải lo lắng ta bị mẹ con ghét bỏ nữa, phải biết rằng khi ở thời đại bình an, lão mẹ của con luôn ghét bỏ tính cách của ta nguội như nước, ở cùng với ta không có kích tình có vẻ quá buồn chán.”
Sở Chích Thiên không có ý nghĩ cho chút mặt mũi, lạnh lùng chọc thủng cảm giác tự mình hài lòng của người nào đó: “Lão ba, cho dù ông biến thành như vậy, tính cách cũng không thay đổi bao nhiêu, lão mẹ vẫn sẽ ghét bỏ ông.”
Liền nghe thấy Sở lão ba bất mãn nói: “Con không biết nói mấy câu dễ nghe để an ủi ta sao?”
Đối với người cha nói chuyện không ăn nhập gì như vậy, Sở Chích Thiên chỉ có thể trầm mặc đối đãi.
Sở lão ba dường như cũng biết biểu hiện của bản thân có chút mất sự uy nghiêm của người cha vì vậy ho khan một chút xấu hổ giải thích: “Sau khi mạt thế giáng lâm, khi ta sắp biến thành tang thi, đánh cược uống loại thuốc giải độc mà chúng ta trước đó đã nghiên cứu chế tạo, sau đó liền thức tỉnh, sau đó biến thành bộ dạng này, ta tiếp tục nghiên cứu, loại thức tỉnh này hẳn xem như là hệ hắc ám, nói như thế nào đây, cái gọi là quỷ hút máu của phương tây tương đối phù hợp tình hình hiện tại của ta.”
“Vậy tang thi thế nào sẽ nghe theo mệnh lệnh của ông?” Nghi vấn duy nhất của Sở Chích Thiên là điều này, nếu không phải ngay từ đầu tang thi chặn đường anh cũng sẽ không bị lão ba nhà mình đùa giỡn xoay quanh.
Sở lão ba không xác định đáp: “Có lẽ là ta vào lúc sắp sửa biến thành tang thi thì thức tỉnh thành công, vì vậy trên người có chứa khí tức của tang thi, vì vậy ta rất dễ có thể khiến cho tang thi thấp hơn ta một cấp bậc nghe lệnh.”
“Thoạt nhìn ông coi như là một con tang thi cấp bậc đầu lĩnh.” Khóe miệng Sở Chích Thiên mang theo ý vị trào phúng, dù sao chỉ có tang thi cấp bậc đầu lĩnh mới có thể mệnh lệnh tang thi thấp hơn một cấp bậc, tang thi bình thường chỉ có thể mệnh lệnh tang thi thấp hơn hai cấp bậc. Bất quá Sở Chích Thiên thấy lão ba nhà mình lúc này bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình, anh vẫn thở dài một hơi, “Vậy lão mẹ đâu?” Sở Chích Thiên cuối cùng cũng không quên hỏi thăm một chút lão mẹ đanh đá thích coi anh là món đồ chơi chơi kia.
“Lão mẹ của con a, thức tỉnh dị năng hệ hỏa, xem như là người thức tỉnh tương đối chính thống, gần đây vì nghiên cứu kỹ năng mới nên tập trung hết tang thi cấp ba trong trấn nhỏ này tới nơi đây, đến để cho cô ấy thí nghiệm, các con lần này lại đây cũng là đúng dịp.” Sở lão ba thoáng giải thích một chút vì sao tang thi cấp ba tề tụ nơi đây, bọn Sở Chích Thiên chỉ là đụng phải đúng dịp.
Trong mắt Sở lão ba lúc này tất cả đều là sủng nịch, thoạt nhìn bất kể bà xã ông làm chuyện gì, ông đều ủng hộ vô điều kiện.
Sở Chích Thiên nghĩ thầm, quả nhiên là dị năng thích hợp lão mẹ của anh nhất, phải biết rằng lão mẹ tính tình nóng nảy, tính cách đanh đá, cảm giác cho người ta chính là như một cục lửa.
Lúc này Sở lão ba tìm một bậc thang ngồi xuống, ông vỗ vị trí bên người, tỏ ý con trai nhà mình lại đây bồi ông nói chuyện phiếm.
Sở Chích Thiên chỉ có thể hắc tuyến đi qua ngồi xuống, anh hỏi: “Lão ba, ông vì sao buồn chán làm ra tràng kịch này?” Nếu muốn gặp mặt anh trực tiếp qua tìm anh là được, có đáng dùng thủ đoạn như vậy hấp dẫn anh lại đây không?
“Vốn ta cũng không muốn, ngày hôm qua khi con lái xe lại đây, ta đã muốn chào hỏi với con rồi, bất quá, lão mẹ của con không đồng ý.”
“Vì sao?” Sở Chích Thiên hiếu kỳ.
“Cô ấy muốn lý giải một chút người trong lòng của con, vì vậy để cho ta an bài một màn này, điều con ra.” Sở lão ba nói ra chân tướng.
“Một thân lụa trắng bên ngoài kia chính là lão mẹ? Còn có Tiểu Lăng cũng không phải người trong lòng của con, bà tìm Tiểu Lăng làm gì?” Sở Chích Thiên bừng tỉnh đại ngộ, sau lại bất mãn nói. Tâm vốn còn lo lắng bên phía Tiêu Tử Lăng cũng thả xuống, Sở Chích Thiên nghĩ thầm lão mẹ anh chắc hẳn sẽ không hạ thủ nặng đi.
Sở lão ba dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chăm chú vào con trai nhà mình, ông nói: “Dựa vào biểu hiện ngày hôm qua của con, với bộ dáng cùng tên nhóc đó tay trong tay ngọt đến tận trong mật, còn nói không phải, chẳng lẽ thực coi lão ba lão mẹ con là người mù hay sao?” Đứa trẻ lớn lên rồi thì không đáng yêu, nói cái gì cũng không muốn giao lưu với cha mẹ, chẳng lẽ nó cho rằng bọn họ là già kiết hủ lậu, không tiếp nhận được nam nam luyến sao? Đương nhiên tên nhóc thối này nhà ông, từ nhỏ vốn chưa từng đáng yêu.
Nghe xong lời này của lão ba Sở Chích Thiên tức cực, con mắt nào nhìn ra anh với Tiêu Tử Lăng có loại quan hệ đó? Tiêu Tử Lăng chỉ là đàn em anh coi trọng nhất, tuyệt đối không có như lão ba lão mẹ nhà anh nghĩ.
Dường như nhìn ra được sự không phục của Sở Chích Thiên, lão ba anh lại hỏi: “Vì sao khi ta nói lão mẹ con muốn xem người trong lòng của con, con liền trực tiếp nghĩ đến Tiểu Lăng kia?”
“Cái khác vừa thấy đã biết đều là tang thi, chỉ có đối chiến với Tiểu Lăng là một thân lụa trắng, mà thân ảnh lại quen thuộc như vậy. . .” Sở Chích Thiên nói ra lý do, lại nhận được tiếng cười nhạo của lão ba nhà anh: “Chẳng lẽ con không cho rằng lão mẹ con sẽ chạy vào trong đại bản doanh của con tìm sao?”
Nghe vậy, Sở Chích Thiên chỉ có thể trầm mặc, anh thật đúng là không có ý nghĩ đó.
Như vậy ở lại bên người Sở Chích Thiên chỉ còn lại ba người Tiêu Tử Lăng, Đổng Hạo Triết với Đới Hồng Phi, còn có ba con khuyển biến dị Tiếu Tiếu, Đông Đông với Ngốc Ngốc, cùng với Tiểu Mao trốn trong túi anh. Còn có đội viên tổ chiến đấu phụ trách vận tải máy phát điện động lực, đối phương dường như hiểu rõ họ là tới làm gì, vì vậy tuyệt không an bài tang thi tương ứng để cho bọn họ chiến đấu.
Lần nữa đi tới phía trước, rất nhanh trong trung tâm nguồn năng lượng, phòng điều khiển đại biểu cho hạch tâm khu động động lực của toàn bộ trấn nhỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người, lúc này, tất cả mọi người thấy được trên vùng đất trống ở phía trước, thình lình đứng bốn con tang thi, một con nửa chân bước vào cấp bốn, một con cấp ba cao cấp, còn có hai con lại là cấp hai đỉnh cấp, chúng nó lại chia làm hai tổ đứng, cấp ba đứng với cấp hai, vừa thấy sự phối hợp này Đổng Hạo Triết cười khổ nói với Sở Chích Thiên: “Xem ra, cửa này là nhằm vào tôi với Đới đại ca.” Ngoại trừ anh gần sắp tiến vào cấp bốn, còn có ai nữa chứ?
Đổng Hạo Triết nói xong lời này liền trực tiếp đi về phía đối thủ của mình, Đới Hồng Phi chào hỏi với Sở Chích Thiên xong, theo sát sau đó, bọn họ mỗi người mang theo cẩu biến dị của mình đi tới trước mặt tang thi, chiến đấu vừa chạm liền phát.
Tiêu Tử Lăng thấy thế, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết đối phương chuẩn bị cho cậu đối thủ nào, nhẹ nhàng thở dài nói: “Sở ca, xem ra ải tiếp theo hẳn là đến phiên em.”
Sở Chích Thiên len lén cầm tay Tiêu Tử Lăng, xúc cảm ấm áp để cho tâm thần của Tiêu Tử Lăng thoáng ổn định. Liền thấy thần sắc Sở Chích Thiên nghiêm túc, nói khẽ với đội viên bên người: “Chúng ta đi!”
Cứ như vậy, anh không buông tay Tiêu Tử Lăng ra, trực tiếp kéo Tiêu Tử Lăng, mang theo những người còn lại bước vào gian phòng điều khiển hạch tâm.
Vừa vào cửa mới phát hiện ở đây vốn là một thông đạo thật dài, mà đầu cùng thông đạo, một tang thi (có lẽ là vậy, bởi vì không lộ ra một chút da thịt khiến người ta không rõ nội tình) vóc người thấp bé thân khoác lụa trắng bao bản thân đến mức kín kín kẽ kẽ đang đứng ở nơi đó chờ bọn họ.
Khí tức cả người Sở Chích Thiên lạnh lẽo, anh phát hiện bản thân thế mà nhìn không ra được nội tình của đối phương, điều này khiến cho anh không cách nào hiểu rõ, tang thi trước mắt là đối thủ cấp năm kia, hay là một tang thi giỏi về ẩn tàng cấp bậc của bản thân.
Bất quá, anh vẫn cảm thấy được đối phương ẩn ẩn có một loại khí tức quen thuộc phả thẳng vào mặt.
Chỉ thấy tang thi đó lãnh tĩnh chỉ chỉ cửa bên người nó, tỏ ý bọn họ đi vào. Sở Chích Thiên để cho năm đội viên đi đầu, đương nhiên anh đã làm xong phòng bị, nếu như con tang thi đó ra tay, anh sẽ không chút nào lưu tình ngăn chặn.
Năm đội viên nâng động cơ đi vào, tang thi đó chỉ ngơ ngác đứng, không có bất kỳ sự ngăn cản nào. Sở Chích Thiên lúc này mới yên lòng, anh kéo Tiêu Tử Lăng chậm rãi đi qua, lúc này, tang thi đột nhiên đưa tay cản lại, trực tiếp cản Tiêu Tử Lăng lại.
Sở Chích Thiên dùng ánh mắt hung ác nhìn tang thi nhỏ gầy trước mắt, rất có ý tứ không nhường đường, anh sẽ ra tay.
Lúc này, trong phòng lần nữa bộc phát ra khí thế hào hùng, tâm thần Sở Chích Thiên chấn động, anh biết đối thủ của anh đang ở bên trong, mà con tang thi thấp bé trước mắt này chỉ sợ là cửa ải thiết lập cho Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng nhẹ nhàng niết niết tay Sở Chích Thiên, Sở Chích Thiên quay đầu lại nhìn liền thấy Tiêu Tử Lăng cười khẽ lắc đầu với anh, ánh mắt cậu có sự tự tin biểu thị cậu có thể ứng phó được cửa này.
Sở Chích Thiên chỉ có thể nắm lại tay Tiêu Tử Lăng một chút, tỏ ý cậu hết thảy phải cẩn thận. Sở Chích Thiên dùng ánh mắt lãnh liệt hung hăng trừng con tang thi trước mắt một cái, có sự uy hiếp cùng cảnh cáo. Lúc này mới buông tay ra, một mình đi vào cửa chính gian phòng.
Sở Chích Thiên vừa vào cửa, đột nhiên cửa phòng đóng chặt, tình huống đột phát này khiến cho thần kinh Sở Chích Thiên thoáng cái căng chặt.
Trong phòng điều khiển đầy mạng lưới dây điện, bày trước mắt đều là các loại thiết bị. Mà đường nhìn của Sở Chích Thiên thì bị một bóng lưng màu đen sâu bên trong hấp dẫn.
Đó chính là đối thủ hấp dẫn anh tới, kẻ đó đang đưa lưng về phía anh, tiếp xúc gần gũi, Sở Chích Thiên cảm nhận được khí thế của đối phương còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của anh, thậm chí có một loại cảm giác sâu không thấy đáy. Đây chỉ sợ là đối thủ cường đại nhất của anh trong kiếp này trước mắt. Trừ điều này ra, còn có một loại cảm giác quen thuộc, đối thủ trước mắt chắc hẳn anh có quen biết.
Đối phương không đợi Sở Chích Thiên phản ứng lại, liền bùng nổ khí thế, đánh bất ngờ năm đội viên kia, Sở Chích Thiên ngăn cản không kịp chỉ có thể trừng mắt nhìn năm đội viên ngã xuống đất.
Sở Chích Thiên phẫn nộ, anh vừa muốn động thủ, liền thấy người đó xoay người, lộ ra khuôn mặt thật.
Đó không phải là một con tang thi, bởi vì không có tầng da khô của tang thi, nhưng cũng không giống một nhân loại bình thường. Sắc mặt người đó hiện ra là một loại bệnh trạng tái nhợt, trong suốt đến mức dường như có thể thấy tơ máu phía dưới da, màu môi đỏ máu, một đôi mắt hẹp dài, hơi hơi nheo lại, mang theo sự mê hoặc vô tận, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị. Tuấn mỹ tà khí là đại danh từ của người đó, sự mê hoặc mà toàn thân biểu lộ ra bất kể nam nữ đều nhịn không được tâm thần dao động.
Chỉ thấy người đó như cười như không nói với Sở Chích Thiên: “Yên tâm, ta chỉ là khiến cho bọn họ ngủ một giấc mà thôi, không có thương tổn tánh mạng bọn họ, bằng không chúng ta làm sao có thể tận hứng nói chuyện một hồi chứ.”
Sở Chích Thiên vừa thấy khuôn mặt kia, ánh mắt mạnh co rụt lại, cả mặt bắt đầu trở nên rắm thối, anh âm trầm nói: “Xảy ra chuyện gì? Thế nào ông biến thành bộ dáng quỷ này?”
Người nọ cười càng vui: “Chậc chậc chậc, lần nữa gặp mặt, nói chuyện vẫn là không khách khí như thế, thực sự là một đứa trẻ không lễ độ. Bất quá. . .” Liền thấy người đó đưa tay vuốt ve mặt mình, móng tay thật dài phiếm màu xanh đen, vẻ mặt đắc ý nói, “Có phải rất có cảm giác tà khí hay không, ta thật vất vả mới có được cảm giác như vậy, thực sự là không dễ dàng a. Như vậy ta sẽ không cần phải lo lắng ta bị mẹ con ghét bỏ nữa, phải biết rằng khi ở thời đại bình an, lão mẹ của con luôn ghét bỏ tính cách của ta nguội như nước, ở cùng với ta không có kích tình có vẻ quá buồn chán.”
Sở Chích Thiên không có ý nghĩ cho chút mặt mũi, lạnh lùng chọc thủng cảm giác tự mình hài lòng của người nào đó: “Lão ba, cho dù ông biến thành như vậy, tính cách cũng không thay đổi bao nhiêu, lão mẹ vẫn sẽ ghét bỏ ông.”
Liền nghe thấy Sở lão ba bất mãn nói: “Con không biết nói mấy câu dễ nghe để an ủi ta sao?”
Đối với người cha nói chuyện không ăn nhập gì như vậy, Sở Chích Thiên chỉ có thể trầm mặc đối đãi.
Sở lão ba dường như cũng biết biểu hiện của bản thân có chút mất sự uy nghiêm của người cha vì vậy ho khan một chút xấu hổ giải thích: “Sau khi mạt thế giáng lâm, khi ta sắp biến thành tang thi, đánh cược uống loại thuốc giải độc mà chúng ta trước đó đã nghiên cứu chế tạo, sau đó liền thức tỉnh, sau đó biến thành bộ dạng này, ta tiếp tục nghiên cứu, loại thức tỉnh này hẳn xem như là hệ hắc ám, nói như thế nào đây, cái gọi là quỷ hút máu của phương tây tương đối phù hợp tình hình hiện tại của ta.”
“Vậy tang thi thế nào sẽ nghe theo mệnh lệnh của ông?” Nghi vấn duy nhất của Sở Chích Thiên là điều này, nếu không phải ngay từ đầu tang thi chặn đường anh cũng sẽ không bị lão ba nhà mình đùa giỡn xoay quanh.
Sở lão ba không xác định đáp: “Có lẽ là ta vào lúc sắp sửa biến thành tang thi thì thức tỉnh thành công, vì vậy trên người có chứa khí tức của tang thi, vì vậy ta rất dễ có thể khiến cho tang thi thấp hơn ta một cấp bậc nghe lệnh.”
“Thoạt nhìn ông coi như là một con tang thi cấp bậc đầu lĩnh.” Khóe miệng Sở Chích Thiên mang theo ý vị trào phúng, dù sao chỉ có tang thi cấp bậc đầu lĩnh mới có thể mệnh lệnh tang thi thấp hơn một cấp bậc, tang thi bình thường chỉ có thể mệnh lệnh tang thi thấp hơn hai cấp bậc. Bất quá Sở Chích Thiên thấy lão ba nhà mình lúc này bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình, anh vẫn thở dài một hơi, “Vậy lão mẹ đâu?” Sở Chích Thiên cuối cùng cũng không quên hỏi thăm một chút lão mẹ đanh đá thích coi anh là món đồ chơi chơi kia.
“Lão mẹ của con a, thức tỉnh dị năng hệ hỏa, xem như là người thức tỉnh tương đối chính thống, gần đây vì nghiên cứu kỹ năng mới nên tập trung hết tang thi cấp ba trong trấn nhỏ này tới nơi đây, đến để cho cô ấy thí nghiệm, các con lần này lại đây cũng là đúng dịp.” Sở lão ba thoáng giải thích một chút vì sao tang thi cấp ba tề tụ nơi đây, bọn Sở Chích Thiên chỉ là đụng phải đúng dịp.
Trong mắt Sở lão ba lúc này tất cả đều là sủng nịch, thoạt nhìn bất kể bà xã ông làm chuyện gì, ông đều ủng hộ vô điều kiện.
Sở Chích Thiên nghĩ thầm, quả nhiên là dị năng thích hợp lão mẹ của anh nhất, phải biết rằng lão mẹ tính tình nóng nảy, tính cách đanh đá, cảm giác cho người ta chính là như một cục lửa.
Lúc này Sở lão ba tìm một bậc thang ngồi xuống, ông vỗ vị trí bên người, tỏ ý con trai nhà mình lại đây bồi ông nói chuyện phiếm.
Sở Chích Thiên chỉ có thể hắc tuyến đi qua ngồi xuống, anh hỏi: “Lão ba, ông vì sao buồn chán làm ra tràng kịch này?” Nếu muốn gặp mặt anh trực tiếp qua tìm anh là được, có đáng dùng thủ đoạn như vậy hấp dẫn anh lại đây không?
“Vốn ta cũng không muốn, ngày hôm qua khi con lái xe lại đây, ta đã muốn chào hỏi với con rồi, bất quá, lão mẹ của con không đồng ý.”
“Vì sao?” Sở Chích Thiên hiếu kỳ.
“Cô ấy muốn lý giải một chút người trong lòng của con, vì vậy để cho ta an bài một màn này, điều con ra.” Sở lão ba nói ra chân tướng.
“Một thân lụa trắng bên ngoài kia chính là lão mẹ? Còn có Tiểu Lăng cũng không phải người trong lòng của con, bà tìm Tiểu Lăng làm gì?” Sở Chích Thiên bừng tỉnh đại ngộ, sau lại bất mãn nói. Tâm vốn còn lo lắng bên phía Tiêu Tử Lăng cũng thả xuống, Sở Chích Thiên nghĩ thầm lão mẹ anh chắc hẳn sẽ không hạ thủ nặng đi.
Sở lão ba dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chăm chú vào con trai nhà mình, ông nói: “Dựa vào biểu hiện ngày hôm qua của con, với bộ dáng cùng tên nhóc đó tay trong tay ngọt đến tận trong mật, còn nói không phải, chẳng lẽ thực coi lão ba lão mẹ con là người mù hay sao?” Đứa trẻ lớn lên rồi thì không đáng yêu, nói cái gì cũng không muốn giao lưu với cha mẹ, chẳng lẽ nó cho rằng bọn họ là già kiết hủ lậu, không tiếp nhận được nam nam luyến sao? Đương nhiên tên nhóc thối này nhà ông, từ nhỏ vốn chưa từng đáng yêu.
Nghe xong lời này của lão ba Sở Chích Thiên tức cực, con mắt nào nhìn ra anh với Tiêu Tử Lăng có loại quan hệ đó? Tiêu Tử Lăng chỉ là đàn em anh coi trọng nhất, tuyệt đối không có như lão ba lão mẹ nhà anh nghĩ.
Dường như nhìn ra được sự không phục của Sở Chích Thiên, lão ba anh lại hỏi: “Vì sao khi ta nói lão mẹ con muốn xem người trong lòng của con, con liền trực tiếp nghĩ đến Tiểu Lăng kia?”
“Cái khác vừa thấy đã biết đều là tang thi, chỉ có đối chiến với Tiểu Lăng là một thân lụa trắng, mà thân ảnh lại quen thuộc như vậy. . .” Sở Chích Thiên nói ra lý do, lại nhận được tiếng cười nhạo của lão ba nhà anh: “Chẳng lẽ con không cho rằng lão mẹ con sẽ chạy vào trong đại bản doanh của con tìm sao?”
Nghe vậy, Sở Chích Thiên chỉ có thể trầm mặc, anh thật đúng là không có ý nghĩ đó.
Tác giả :
Nhữ Phu Nhân