Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 113: Đào hoa? Mỹ nữ không chỗ nào không có!
Trần Cảnh Văn sửng sốt, dường như không nghe hiểu ý tứ của Đổng Hạo Triết.
“Cậu phải nhớ kỹ, đối tượng chúng ta thuần phục là ai? Là Sở ca, mà không phải Khôi Thủ đại nhân thân ảnh vô tung kia.” Lần đầu tiên Đổng Hạo Triết nghiêm khắc đối đãi Trần Cảnh Văn như thế. Trước đây Đổng Hạo Triết vẫn luôn rất dễ nói chuyện, Trần Cảnh Văn nói cái gì anh liền nghe cái đó, cũng sẽ không phản bác cự tuyệt.
“Thế nhưng Khôi Thủ đại nhân để cho chúng ta chiếu cố Sở ca, hơn nữa tớ cũng là vì tốt cho Sở ca. . .” Mặt Trần Cảnh Văn đỏ lên biện giải.
“Cảnh Văn, đừng dùng sự chủ quan của bản thân để ước đoán quyết định chuyện của người khác. . . Có lẽ những chuyện cậu làm Sở ca tuyệt không cần, cậu phải tin tưởng năng lực với trí tuệ của Sở ca!” Đổng Hạo Triết có chút bất đắc dĩ thở dài, anh đi lên trước vỗ vỗ bờ vai Trần Cảnh Văn, khuyên bảo.
Cảnh Văn thực sự là càng lớn càng chỉ biết bận tâm, ở trong mắt anh đó hoàn toàn là tự tìm phiền não. Sấc, vẫn là cậu ấy khi còn bé đáng yêu đơn thuần hơn a, tuy rằng luôn nghiêm cả mặt. . . Đổng Hạo Triết nhịn không được hoài niệm Trần Cảnh Văn khi còn bé.
“Chẳng lẽ cậu cũng không hỗ trợ tớ?” Trần Cảnh Văn dùng ánh mắt ai oán liếc liếc Đổng Hạo Triết một cái, anh có chút bị tổn thương, rõ ràng chỉ là một mảnh hảo tâm của mình, vì sao từng người đều không nhận.
“Được rồi, cậu nói cái gì thì cái đó đi, tớ không phát biểu ý kiến nữa.” Đổng Hạo Triết thấy Trần Cảnh Văn bày ra bộ dáng này, chỉ có thể nhún nhún vai tỏ ý bản thân đầu hàng, nói đến anh từ nhỏ đã không có cách nào chống cự được bộ biểu tình này của Trần Cảnh Văn, mà Trần Cảnh Văn cũng càng ngày càng thành thạo.
Bất quá, trong lòng Đổng Hạo Triết tuyệt không cho rằng Trần Cảnh Văn có thể đấu lại được Sở Chích Thiên, tuy rằng thoạt nhìn dường như mọi chuyện Sở Chích Thiên đều không quan tâm, vứt hết thảy mọi chuyện cho anh với Trần Cảnh Văn. Trên thực tế trong lòng Sở Chích Thiên tự có Càn Khôn. Nếu như Trần Cảnh Văn thực sự làm một số mờ ám mà Sở Chích Thiên không thích ở sau lưng anh ta, anh không cho rằng sẽ có được hiệu quả gì, có lẽ mờ ám còn chưa bắt đầu đã bị Sở Chích Thiên xử lý.
Thái độ buông trôi bỏ mặc của Đổng Hạo Triết ngược lại khiến cho Trần Cảnh Văn tĩnh lại được tâm, anh nghĩ nghĩ quay đầu hỏi Đổng Hạo Triết: “Cậu nói có phải thực lực của Tiểu Lăng trước mắt đã đề cao hay không?”
Hai tay Đổng Hạo Triết chắp sau ót, ngửa đầu nhìn thoáng qua mặt trời có chút chói mắt, anh hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng Sở ca sẽ thu lưu một phế vật ở bên người?” Phương pháp báo ân có rất nhiều, đặt người không năng lực ở địa vị cao là cách làm ngu xuẩn nhất, Sở Chích Thiên sẽ không phạm sai lầm đó.
Trần Cảnh Văn như có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Nói cũng đúng, hiện tại làm quyết định có chút sớm, tớ xem xem tiếp vậy.”
Đổng Hạo Triết nghe thấy lời nói của Trần Cảnh Văn thì cho anh một nụ cười hàm hậu, cảm thấy rất cao hứng đối với quyết định lần này của Trần Cảnh Văn.
Tuy rằng Trần Cảnh Văn không có từ bỏ ý nghĩ vốn dĩ của anh, nhưng anh quyết định quan sát thêm một đoạn thời gian, dù sao cách mục tiêu còn một đoạn cự ly, trong khoảng thời gian đó đủ cho anh thấy rõ sự thực, cũng lựa chọn cách làm chuẩn xác nhất.
Bên này Trần Cảnh Văn dưới sự ảnh hưởng của Đổng Hạo Triết, cuối cùng cũng nguyện ý tạm thời thả Tiêu Tử Lăng một con ngựa, mà bên Tiêu Tử Lăng lại gặp phải một chút phiền toái nhỏ.
Sở Chích Thiên lái đi một đường, sau khi rời khỏi phạm vi mà Đổng Hạo Triết đã thanh lý qua, số lượng tang thi liền gia tăng kịch liệt, bất quá tuy rằng xe việt dã thoạt nhìn rất bình thường, trên thực tế đã được người chế tạo vũ khí Đường Gia Minh đặc biệt gia cố qua, trình độ kiên cố đủ để cho xe hơi cao cấp giá trị trên mấy nghìn vạn xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào, Sở Chích Thiên đã biết trong lòng căn bản không hề để ý tới những con tang thi du đãng chặn kín trên đường kia, không hề do dự trực tiếp tông ra một con đường máu.
Tiêu Tử Lăng ngồi ở phía sau ôm Sở Tiểu Thất, lo lắng Sở Tiểu Thất sẽ không quen loại tràng diện máu tanh này, lấy tay hơi hơi che đi đường nhìn của nó, lại rước lấy ánh mắt không giải thích được của Sở Tiểu Thất.
Tiêu Tử Lăng giải thích: “Tràng cảnh này quá máu tanh, Tiểu Thất vẫn không nên nhìn.”
Sở Tiểu Thất nghe nói như thế lập tức mắt mang khinh thường: “Khi tôi giết sạch mọi người của phòng thí nghiệm, còn máu tanh hơn nhiều so với thế này. . .”
Tiêu Tử Lăng dại ra, cậu cuối cùng cũng phản ứng lại thằng nít ranh trong lòng này không phải là động vật nhỏ vô hại gì, mà chính là kẻ hung tàn giết người không chớp mắt không hơn không kém a.
Tiêu Tử Lăng nhất thời rơi lệ đầy mặt, ban nãy tới cùng là cọng dây thần kinh nào của cậu bị chập mạch vậy mà cho rằng sẽ khiến Sở Tiểu Thất kinh hách, mình thực sự là một tên ngu ngốc!
Sở Chích Thiên lái xe thía trước thực sự nghe không nổi nữa, trực tiếp vứt lại một tấm địa đồ Hoài Thành nói: “Giúp tôi xem tuyến đường.” Có chút việc để làm, thì sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế nữa.
Tiêu Tử Lăng câm lặng cầm lấy tấm địa đồ bị vứt tới kia, trong lòng suy nghĩ có cần nói cho lão đại nhà cậu cậu căn bản không biết xem địa đồ hay không đây? Hay là chỉ đại một con đường để ứng phó qua? Tạm thời tránh được một kiếp?
Khi chưa đợi Tiêu Tử Lăng quyết định nên làm như thế nào, chợt nghe thấy một tiếng lốp xe ma sát mặt đất chói tai. . . Sở Chích Thiên đột nhiên phanh mạnh xe lại không có dự liệu trước.
Tiêu Tử Lăng cũng không có bất kỳ sự chuẩn bị nào đối với tình hình này, quán tính khiến cho hai người cậu với Sở Tiểu Thất trực tiếp đụng vào lưng ghế dựa phía trước, nhịn không được kêu rên một tiếng.
“Sở ca, xảy ra chuyện gì?” Sờ cái mũi bị đụng, Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu hỏi thăm lão đại của mình đến tột cùng đã xảy ra chuyện chi mô.
Sở Tiểu Thất thì ấn cái mũi, dùng sức mở rộng ánh mắt của nó ra, cố nhịn xuống luồng tê đau khiến người ta muốn rơi lệ kia, nó hít hít mũi, duy trì khuôn mặt khối băng nhỏ của nó, tuyệt không có đổ nát, Sở Tiểu Thất hài lòng âm thầm gật đầu.
Sở Chích Thiên lạnh mặt nhìn thân ảnh chật vật ngã ở trước xe, trong lòng rất khó chịu. Nếu không phải anh phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ đụng phải, anh không rõ vì sao cái người này sẽ không sợ chết mà xông tới.
Lúc này, chỗ rẽ nào đó phía trước có ba người chạy lại, thấy đồng bọn ngã trước xe, nhanh chóng xông tới chuẩn bị kéo cô chạy trốn, đáng tiếc người ngã xuống dường như ngã rất thảm, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không thể nâng lên được .
Tang thi xung quanh nghe thấy động tĩnh bên này, bắt đầu vây qua bên này. Ba người kia thấy một màn như vậy, tuyệt không lựa chọn từ bỏ đồng bọn đào tẩu, trái lại mỗi người lấy ra vũ khí của bản thân, một người là cây côn sắt, một người là thanh thái đao, còn có một người vậy mà lấy ra một cái chảo đáy bằng dùng để xào rau. . . Thoạt nhìn mấy người đó muốn dùng những vũ khí không tính là vũ khí đó, quyết một trận tử chiến với tang thi đến đây.
Tiêu Tử Lăng ló đầu ra kiểm tra tình hình, thấy một màn trước mắt, nhất thời câm nín. Đây được coi là kịch tình tam lưu gì đây? Chẳng lẽ vận đào hoa của lão đại nhà cậu vượng như thế? Tùy tiện đi ra dò xét đường cũng có mỹ nhân ngẫu ngộ? Kế tiếp chẳng lẽ là tình tiết lão đại nhà cậu anh hùng cứu mỹ nhân? Không thể không nói, lão đại nhà mình quả nhiên là nam ngựa giống trời sinh, ông trời không quên an bài các loại mỹ nữ xuất hiện bên người anh ta. Hơn nữa tình tiết xuất hiện còn không có gì khác biệt, khiến cho Tiêu Tử Lăng lĩnh ngộ được ông trời gian manh tuyệt đối là một ông già hổng có sáng ý.
Được rồi, đám người đó đều là mấy cô gái tuổi trẻ xinh đẹp xanh um tươi tốt, chẳng qua hiện tại các cô tương đối chật vật. Quần áo mặc có chút rách nát, đã không còn sự tự tin kiêu ngạo trước kia, vẻ mặt bàng hoàng lại thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.
Tiêu Tử Lăng nhịn không được liếc liếc Sở Chích Thiên một cái. Muốn xem một chút lão đại nhà mình đối mặt mỹ nhân tuyệt cảnh là loại phản ứng ra sao, đáng tiếc khuôn mặt khối băng của Sở Chích Thiên vẫn không chút gợn sóng như trước, thật đúng là khó nhìn ra được đầu mối gì từ trên mặt anh ta, dường như một màn trước mắt kia căn bản không cách nào khiến cho anh ta động một chút trắc ẩn.
Tuy rằng Tiêu Tử Lăng có chút không đành lòng, bất quá cậu cũng sẽ không chủ động cứu người, lão đại đều không lên tiếng, cậu hăng say cái gì? Cậu rất sáng suốt. Xuất môn bên ngoài, hết thảy đều nghe lão đại. Huống hồ cho dù cậu cứu thì những mỹ nhân đó cũng không có phần của cậu, không thấy lão đại nhà cậu đứng thẳng ở phía trước đó sao? Nhóm mỹ nữ nhiều nhất giả mù sa mưa cảm tạ vài tiếng với ngươi, quay đầu liền nhìn chăm chú lão đại rồi. Tiêu Tử Lăng cũng không muốn không công lãng phí khí lực. Ừm, cậu chính là tiểu nhân coi lợi ích chí thượng.
Những cô gái đó tuyệt không muốn ngồi chờ chết, đáng tiếc dựa vào vũ khí trong tay các cô, Tiêu Tử Lăng thật đúng là không dám nhìn kết cục của các cô, đang vào lúc nguy cấp, chợt nghe thấy chỗ ngã rẽ truyền đến vài tiếng quát, một đạo hỏa diễm mãnh liệt đánh tới, nhất thời thôn phệ sạch sẽ tang thi vây tới, tiếp theo lại xuất hiện hai thân ảnh nhanh chóng mãnh liệt, rất nhanh thanh lý sạch sẽ tang thi xung quanh. Mấy vị mỹ nhân căn bản không có cơ hội lên chiến trường, lập tức đã an toàn.
Đãi ngộ của mỹ nhân chính là không giống bình thường, thời khắc mấu chốt luôn có người đến anh hùng cứu mỹ nhân! Tiêu Tử Lăng nôn máng, nghĩ tới trước khi cậu trọng sinh, trải qua tuyệt cảnh sinh tử cũng không thấy nửa người qua đường đi ra hỗ trợ một phen. (Bạn nhỏ Tiêu, cậu đố kị cái gì. Nói đến đời này cậu cũng có đãi ngộ đó mà, hình như được người nào đó cứu N lần rồi mà. . . )
Sở Chích Thiên thấy một màn như vậy, khẽ cau mày, anh không quay đầu lại, chỉ thấp giọng phân phó Tiêu Tử Lăng: “Tra xét tình hình xung quanh, xem xem còn có người nào.”
Tiêu Tử Lăng nghe thấy phân phó của lão đại, nhanh chóng thu liễm tâm thần chạy lệch, lập tức mở ra Linh Nhãn, nhất thời hết thảy tình cảnh xung quanh được thu hết vào đáy mắt.
“Chỗ góc chết đường nhìn chỗ rẽ tay phải của chúng ta có ba người ẩn núp.” Tiêu Tử Lăng thấp giọng báo cáo như thực chất hết thảy việc cậu đã thấy.
Sở Chích Thiên nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, anh híp híp hai mắt, giấu xuống một mạt lãnh quang, là cạm bẫy sao?
Lúc này, một thanh âm lo lắng truyền tới: “Hinh Nhi, em không sao chứ!” Người thanh niên phát sinh hỏa diễm kia mang vẻ mặt lo lắng đi đến bên người nữ nhân ngã xuống đất nhanh chóng đỡ lên.
Ba cô gái thấy nguy hiểm đã qua, lúc này mới tê liệt ngã xuống đất. Hai người khác hỗ trợ thanh lý tang thi đều là thanh niên tuổi tác cực trẻ, lúc này mỗi người cầm một con dao dưa hấu cảnh giác nhìn xung quanh, sợ hãi còn có tang thi nào ẩn tàng sẽ đi ra công kích. Tuổi tác của đám người này đều rất trẻ, khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi.
Cô gái kêu Hinh Nhi kia được nâng dậy, cô ngẩng đầu mỉm cười với thanh niên kia nói cảm tạ, chỉ mặt bên loáng thoáng kia, vậy mà đã khiến cho Tiêu Tử Lăng nhìn có chút hoảng hốt. Phắc, nữ nhân xuất hiện đều từng người đẹp hơn so với từng người, đây quả thực là khiêu chiến định lực của lão đại nhà cậu a.
Sau khi cô Hinh Nhi kia cảm tạ xong, lúc này mới đi đến bên ghế lái xe, ngữ khí mềm nhẹ xin lỗi: “Xin lỗi, bởi vì muốn tránh né tang thi, vội vã trốn không chú ý tới giao lộ, thiếu chút nữa khiến cho các vị rơi vào vòng vây của tang thi, tôi rất xin lỗi.” Cái loại áy náy đó khiến cho Tiêu Tử Lăng thấy đều có chút không đành lòng, trong lòng có luồng xung động muốn tận tình an ủi một phen.
Sở Chích Thiên không nhìn hết thảy điều này, anh kéo vành nón của mình, tận lực che khuất khuôn mặt mình, lạnh lùng thốt: “Chúng tôi còn phải đi, xin nhường đường!”
Lời nói không chút nào lưu tình của Sở Chích Thiên khiến cho sắc mặt của cô Hinh Nhi kia cứng đờ, cô không ngờ tới có nam nhân có thể không nhìn mị lực của cô, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà nói không nên lời xuống không được đài.
Thanh niên phát sinh hỏa diễm kia thấy thái độ băng lãnh không chút nào lưu tình của Sở Chích Thiên, cậu ta thấy nữ thần trong cảm nhận của mình có chút xấu hổ, trong lòng bất mãn cường liệt, Hinh Nhi của cậu thế nào có thể bị loại lạnh nhạt này, vì vậy cậu ta cả giận nói: “Hinh Nhi đều đã nhận lỗi, anh thế nào có thể đối đãi cô ấy như vậy? Anh nhất định phải nhận lỗi với Hinh Nhi!”
Tiêu Tử Lăng kinh ngạc, cậu trừng mắt to dùng ánh mắt nhìn của hiếm nhìn thanh niên xuất lời kinh người kia, nói đến người không mời tự đến, tự động gục xuống trước xe bọn họ chính là cô Hinh Nhi kia đi. . . Ảnh hưởng đến bọn họ lái xe lên đường là mấy người, chít chít nghiêng nghiêng cũng là mấy người. . . Chẳng qua thái độ của Sở Chích Thiên không biểu hiện như mấy người dự liệu, liền nhận định là bọn họ sai? Đây là tư duy gì a. . .
Não tàn, tuyệt đối não tàn! Tiêu Tử Lăng quả quyết phán đoán!
“Cậu phải nhớ kỹ, đối tượng chúng ta thuần phục là ai? Là Sở ca, mà không phải Khôi Thủ đại nhân thân ảnh vô tung kia.” Lần đầu tiên Đổng Hạo Triết nghiêm khắc đối đãi Trần Cảnh Văn như thế. Trước đây Đổng Hạo Triết vẫn luôn rất dễ nói chuyện, Trần Cảnh Văn nói cái gì anh liền nghe cái đó, cũng sẽ không phản bác cự tuyệt.
“Thế nhưng Khôi Thủ đại nhân để cho chúng ta chiếu cố Sở ca, hơn nữa tớ cũng là vì tốt cho Sở ca. . .” Mặt Trần Cảnh Văn đỏ lên biện giải.
“Cảnh Văn, đừng dùng sự chủ quan của bản thân để ước đoán quyết định chuyện của người khác. . . Có lẽ những chuyện cậu làm Sở ca tuyệt không cần, cậu phải tin tưởng năng lực với trí tuệ của Sở ca!” Đổng Hạo Triết có chút bất đắc dĩ thở dài, anh đi lên trước vỗ vỗ bờ vai Trần Cảnh Văn, khuyên bảo.
Cảnh Văn thực sự là càng lớn càng chỉ biết bận tâm, ở trong mắt anh đó hoàn toàn là tự tìm phiền não. Sấc, vẫn là cậu ấy khi còn bé đáng yêu đơn thuần hơn a, tuy rằng luôn nghiêm cả mặt. . . Đổng Hạo Triết nhịn không được hoài niệm Trần Cảnh Văn khi còn bé.
“Chẳng lẽ cậu cũng không hỗ trợ tớ?” Trần Cảnh Văn dùng ánh mắt ai oán liếc liếc Đổng Hạo Triết một cái, anh có chút bị tổn thương, rõ ràng chỉ là một mảnh hảo tâm của mình, vì sao từng người đều không nhận.
“Được rồi, cậu nói cái gì thì cái đó đi, tớ không phát biểu ý kiến nữa.” Đổng Hạo Triết thấy Trần Cảnh Văn bày ra bộ dáng này, chỉ có thể nhún nhún vai tỏ ý bản thân đầu hàng, nói đến anh từ nhỏ đã không có cách nào chống cự được bộ biểu tình này của Trần Cảnh Văn, mà Trần Cảnh Văn cũng càng ngày càng thành thạo.
Bất quá, trong lòng Đổng Hạo Triết tuyệt không cho rằng Trần Cảnh Văn có thể đấu lại được Sở Chích Thiên, tuy rằng thoạt nhìn dường như mọi chuyện Sở Chích Thiên đều không quan tâm, vứt hết thảy mọi chuyện cho anh với Trần Cảnh Văn. Trên thực tế trong lòng Sở Chích Thiên tự có Càn Khôn. Nếu như Trần Cảnh Văn thực sự làm một số mờ ám mà Sở Chích Thiên không thích ở sau lưng anh ta, anh không cho rằng sẽ có được hiệu quả gì, có lẽ mờ ám còn chưa bắt đầu đã bị Sở Chích Thiên xử lý.
Thái độ buông trôi bỏ mặc của Đổng Hạo Triết ngược lại khiến cho Trần Cảnh Văn tĩnh lại được tâm, anh nghĩ nghĩ quay đầu hỏi Đổng Hạo Triết: “Cậu nói có phải thực lực của Tiểu Lăng trước mắt đã đề cao hay không?”
Hai tay Đổng Hạo Triết chắp sau ót, ngửa đầu nhìn thoáng qua mặt trời có chút chói mắt, anh hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng Sở ca sẽ thu lưu một phế vật ở bên người?” Phương pháp báo ân có rất nhiều, đặt người không năng lực ở địa vị cao là cách làm ngu xuẩn nhất, Sở Chích Thiên sẽ không phạm sai lầm đó.
Trần Cảnh Văn như có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Nói cũng đúng, hiện tại làm quyết định có chút sớm, tớ xem xem tiếp vậy.”
Đổng Hạo Triết nghe thấy lời nói của Trần Cảnh Văn thì cho anh một nụ cười hàm hậu, cảm thấy rất cao hứng đối với quyết định lần này của Trần Cảnh Văn.
Tuy rằng Trần Cảnh Văn không có từ bỏ ý nghĩ vốn dĩ của anh, nhưng anh quyết định quan sát thêm một đoạn thời gian, dù sao cách mục tiêu còn một đoạn cự ly, trong khoảng thời gian đó đủ cho anh thấy rõ sự thực, cũng lựa chọn cách làm chuẩn xác nhất.
Bên này Trần Cảnh Văn dưới sự ảnh hưởng của Đổng Hạo Triết, cuối cùng cũng nguyện ý tạm thời thả Tiêu Tử Lăng một con ngựa, mà bên Tiêu Tử Lăng lại gặp phải một chút phiền toái nhỏ.
Sở Chích Thiên lái đi một đường, sau khi rời khỏi phạm vi mà Đổng Hạo Triết đã thanh lý qua, số lượng tang thi liền gia tăng kịch liệt, bất quá tuy rằng xe việt dã thoạt nhìn rất bình thường, trên thực tế đã được người chế tạo vũ khí Đường Gia Minh đặc biệt gia cố qua, trình độ kiên cố đủ để cho xe hơi cao cấp giá trị trên mấy nghìn vạn xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào, Sở Chích Thiên đã biết trong lòng căn bản không hề để ý tới những con tang thi du đãng chặn kín trên đường kia, không hề do dự trực tiếp tông ra một con đường máu.
Tiêu Tử Lăng ngồi ở phía sau ôm Sở Tiểu Thất, lo lắng Sở Tiểu Thất sẽ không quen loại tràng diện máu tanh này, lấy tay hơi hơi che đi đường nhìn của nó, lại rước lấy ánh mắt không giải thích được của Sở Tiểu Thất.
Tiêu Tử Lăng giải thích: “Tràng cảnh này quá máu tanh, Tiểu Thất vẫn không nên nhìn.”
Sở Tiểu Thất nghe nói như thế lập tức mắt mang khinh thường: “Khi tôi giết sạch mọi người của phòng thí nghiệm, còn máu tanh hơn nhiều so với thế này. . .”
Tiêu Tử Lăng dại ra, cậu cuối cùng cũng phản ứng lại thằng nít ranh trong lòng này không phải là động vật nhỏ vô hại gì, mà chính là kẻ hung tàn giết người không chớp mắt không hơn không kém a.
Tiêu Tử Lăng nhất thời rơi lệ đầy mặt, ban nãy tới cùng là cọng dây thần kinh nào của cậu bị chập mạch vậy mà cho rằng sẽ khiến Sở Tiểu Thất kinh hách, mình thực sự là một tên ngu ngốc!
Sở Chích Thiên lái xe thía trước thực sự nghe không nổi nữa, trực tiếp vứt lại một tấm địa đồ Hoài Thành nói: “Giúp tôi xem tuyến đường.” Có chút việc để làm, thì sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế nữa.
Tiêu Tử Lăng câm lặng cầm lấy tấm địa đồ bị vứt tới kia, trong lòng suy nghĩ có cần nói cho lão đại nhà cậu cậu căn bản không biết xem địa đồ hay không đây? Hay là chỉ đại một con đường để ứng phó qua? Tạm thời tránh được một kiếp?
Khi chưa đợi Tiêu Tử Lăng quyết định nên làm như thế nào, chợt nghe thấy một tiếng lốp xe ma sát mặt đất chói tai. . . Sở Chích Thiên đột nhiên phanh mạnh xe lại không có dự liệu trước.
Tiêu Tử Lăng cũng không có bất kỳ sự chuẩn bị nào đối với tình hình này, quán tính khiến cho hai người cậu với Sở Tiểu Thất trực tiếp đụng vào lưng ghế dựa phía trước, nhịn không được kêu rên một tiếng.
“Sở ca, xảy ra chuyện gì?” Sờ cái mũi bị đụng, Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu hỏi thăm lão đại của mình đến tột cùng đã xảy ra chuyện chi mô.
Sở Tiểu Thất thì ấn cái mũi, dùng sức mở rộng ánh mắt của nó ra, cố nhịn xuống luồng tê đau khiến người ta muốn rơi lệ kia, nó hít hít mũi, duy trì khuôn mặt khối băng nhỏ của nó, tuyệt không có đổ nát, Sở Tiểu Thất hài lòng âm thầm gật đầu.
Sở Chích Thiên lạnh mặt nhìn thân ảnh chật vật ngã ở trước xe, trong lòng rất khó chịu. Nếu không phải anh phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ đụng phải, anh không rõ vì sao cái người này sẽ không sợ chết mà xông tới.
Lúc này, chỗ rẽ nào đó phía trước có ba người chạy lại, thấy đồng bọn ngã trước xe, nhanh chóng xông tới chuẩn bị kéo cô chạy trốn, đáng tiếc người ngã xuống dường như ngã rất thảm, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không thể nâng lên được .
Tang thi xung quanh nghe thấy động tĩnh bên này, bắt đầu vây qua bên này. Ba người kia thấy một màn như vậy, tuyệt không lựa chọn từ bỏ đồng bọn đào tẩu, trái lại mỗi người lấy ra vũ khí của bản thân, một người là cây côn sắt, một người là thanh thái đao, còn có một người vậy mà lấy ra một cái chảo đáy bằng dùng để xào rau. . . Thoạt nhìn mấy người đó muốn dùng những vũ khí không tính là vũ khí đó, quyết một trận tử chiến với tang thi đến đây.
Tiêu Tử Lăng ló đầu ra kiểm tra tình hình, thấy một màn trước mắt, nhất thời câm nín. Đây được coi là kịch tình tam lưu gì đây? Chẳng lẽ vận đào hoa của lão đại nhà cậu vượng như thế? Tùy tiện đi ra dò xét đường cũng có mỹ nhân ngẫu ngộ? Kế tiếp chẳng lẽ là tình tiết lão đại nhà cậu anh hùng cứu mỹ nhân? Không thể không nói, lão đại nhà mình quả nhiên là nam ngựa giống trời sinh, ông trời không quên an bài các loại mỹ nữ xuất hiện bên người anh ta. Hơn nữa tình tiết xuất hiện còn không có gì khác biệt, khiến cho Tiêu Tử Lăng lĩnh ngộ được ông trời gian manh tuyệt đối là một ông già hổng có sáng ý.
Được rồi, đám người đó đều là mấy cô gái tuổi trẻ xinh đẹp xanh um tươi tốt, chẳng qua hiện tại các cô tương đối chật vật. Quần áo mặc có chút rách nát, đã không còn sự tự tin kiêu ngạo trước kia, vẻ mặt bàng hoàng lại thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.
Tiêu Tử Lăng nhịn không được liếc liếc Sở Chích Thiên một cái. Muốn xem một chút lão đại nhà mình đối mặt mỹ nhân tuyệt cảnh là loại phản ứng ra sao, đáng tiếc khuôn mặt khối băng của Sở Chích Thiên vẫn không chút gợn sóng như trước, thật đúng là khó nhìn ra được đầu mối gì từ trên mặt anh ta, dường như một màn trước mắt kia căn bản không cách nào khiến cho anh ta động một chút trắc ẩn.
Tuy rằng Tiêu Tử Lăng có chút không đành lòng, bất quá cậu cũng sẽ không chủ động cứu người, lão đại đều không lên tiếng, cậu hăng say cái gì? Cậu rất sáng suốt. Xuất môn bên ngoài, hết thảy đều nghe lão đại. Huống hồ cho dù cậu cứu thì những mỹ nhân đó cũng không có phần của cậu, không thấy lão đại nhà cậu đứng thẳng ở phía trước đó sao? Nhóm mỹ nữ nhiều nhất giả mù sa mưa cảm tạ vài tiếng với ngươi, quay đầu liền nhìn chăm chú lão đại rồi. Tiêu Tử Lăng cũng không muốn không công lãng phí khí lực. Ừm, cậu chính là tiểu nhân coi lợi ích chí thượng.
Những cô gái đó tuyệt không muốn ngồi chờ chết, đáng tiếc dựa vào vũ khí trong tay các cô, Tiêu Tử Lăng thật đúng là không dám nhìn kết cục của các cô, đang vào lúc nguy cấp, chợt nghe thấy chỗ ngã rẽ truyền đến vài tiếng quát, một đạo hỏa diễm mãnh liệt đánh tới, nhất thời thôn phệ sạch sẽ tang thi vây tới, tiếp theo lại xuất hiện hai thân ảnh nhanh chóng mãnh liệt, rất nhanh thanh lý sạch sẽ tang thi xung quanh. Mấy vị mỹ nhân căn bản không có cơ hội lên chiến trường, lập tức đã an toàn.
Đãi ngộ của mỹ nhân chính là không giống bình thường, thời khắc mấu chốt luôn có người đến anh hùng cứu mỹ nhân! Tiêu Tử Lăng nôn máng, nghĩ tới trước khi cậu trọng sinh, trải qua tuyệt cảnh sinh tử cũng không thấy nửa người qua đường đi ra hỗ trợ một phen. (Bạn nhỏ Tiêu, cậu đố kị cái gì. Nói đến đời này cậu cũng có đãi ngộ đó mà, hình như được người nào đó cứu N lần rồi mà. . . )
Sở Chích Thiên thấy một màn như vậy, khẽ cau mày, anh không quay đầu lại, chỉ thấp giọng phân phó Tiêu Tử Lăng: “Tra xét tình hình xung quanh, xem xem còn có người nào.”
Tiêu Tử Lăng nghe thấy phân phó của lão đại, nhanh chóng thu liễm tâm thần chạy lệch, lập tức mở ra Linh Nhãn, nhất thời hết thảy tình cảnh xung quanh được thu hết vào đáy mắt.
“Chỗ góc chết đường nhìn chỗ rẽ tay phải của chúng ta có ba người ẩn núp.” Tiêu Tử Lăng thấp giọng báo cáo như thực chất hết thảy việc cậu đã thấy.
Sở Chích Thiên nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, anh híp híp hai mắt, giấu xuống một mạt lãnh quang, là cạm bẫy sao?
Lúc này, một thanh âm lo lắng truyền tới: “Hinh Nhi, em không sao chứ!” Người thanh niên phát sinh hỏa diễm kia mang vẻ mặt lo lắng đi đến bên người nữ nhân ngã xuống đất nhanh chóng đỡ lên.
Ba cô gái thấy nguy hiểm đã qua, lúc này mới tê liệt ngã xuống đất. Hai người khác hỗ trợ thanh lý tang thi đều là thanh niên tuổi tác cực trẻ, lúc này mỗi người cầm một con dao dưa hấu cảnh giác nhìn xung quanh, sợ hãi còn có tang thi nào ẩn tàng sẽ đi ra công kích. Tuổi tác của đám người này đều rất trẻ, khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi.
Cô gái kêu Hinh Nhi kia được nâng dậy, cô ngẩng đầu mỉm cười với thanh niên kia nói cảm tạ, chỉ mặt bên loáng thoáng kia, vậy mà đã khiến cho Tiêu Tử Lăng nhìn có chút hoảng hốt. Phắc, nữ nhân xuất hiện đều từng người đẹp hơn so với từng người, đây quả thực là khiêu chiến định lực của lão đại nhà cậu a.
Sau khi cô Hinh Nhi kia cảm tạ xong, lúc này mới đi đến bên ghế lái xe, ngữ khí mềm nhẹ xin lỗi: “Xin lỗi, bởi vì muốn tránh né tang thi, vội vã trốn không chú ý tới giao lộ, thiếu chút nữa khiến cho các vị rơi vào vòng vây của tang thi, tôi rất xin lỗi.” Cái loại áy náy đó khiến cho Tiêu Tử Lăng thấy đều có chút không đành lòng, trong lòng có luồng xung động muốn tận tình an ủi một phen.
Sở Chích Thiên không nhìn hết thảy điều này, anh kéo vành nón của mình, tận lực che khuất khuôn mặt mình, lạnh lùng thốt: “Chúng tôi còn phải đi, xin nhường đường!”
Lời nói không chút nào lưu tình của Sở Chích Thiên khiến cho sắc mặt của cô Hinh Nhi kia cứng đờ, cô không ngờ tới có nam nhân có thể không nhìn mị lực của cô, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà nói không nên lời xuống không được đài.
Thanh niên phát sinh hỏa diễm kia thấy thái độ băng lãnh không chút nào lưu tình của Sở Chích Thiên, cậu ta thấy nữ thần trong cảm nhận của mình có chút xấu hổ, trong lòng bất mãn cường liệt, Hinh Nhi của cậu thế nào có thể bị loại lạnh nhạt này, vì vậy cậu ta cả giận nói: “Hinh Nhi đều đã nhận lỗi, anh thế nào có thể đối đãi cô ấy như vậy? Anh nhất định phải nhận lỗi với Hinh Nhi!”
Tiêu Tử Lăng kinh ngạc, cậu trừng mắt to dùng ánh mắt nhìn của hiếm nhìn thanh niên xuất lời kinh người kia, nói đến người không mời tự đến, tự động gục xuống trước xe bọn họ chính là cô Hinh Nhi kia đi. . . Ảnh hưởng đến bọn họ lái xe lên đường là mấy người, chít chít nghiêng nghiêng cũng là mấy người. . . Chẳng qua thái độ của Sở Chích Thiên không biểu hiện như mấy người dự liệu, liền nhận định là bọn họ sai? Đây là tư duy gì a. . .
Não tàn, tuyệt đối não tàn! Tiêu Tử Lăng quả quyết phán đoán!
Tác giả :
Nhữ Phu Nhân