Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 50: Kỹ năng mới của bạch cầu
Hai người Hạ Tử Trọng tiếp tục đi về phía trước, không ở quầy hàng lâu, cái người bày sạp kia sắp xếp một hồi, thấy không có người nào mua đồ, liền thẳng thắn thu sạp hàng chuẩn bị về nhà ăn bữa trưa. Trong tay gã có thứ tốt, trong nhà cũng không thiếu lương thực, đương nhiên không muốn bán rẻ mấy món vũ khí này, mỗi ngày chỉ ở bên ngoài bày sạp một thời gian, chờ khi danh tiếng đồn ra, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ có cá lớn tới cửa.
Một bên khẽ hát, một bên đi về phía chung cư, lúc đến chỗ ngoặt thứ hai bỗng nhiên có tiếng gió vụt qua, người kia còn chưa quay đầu lại, trước mắt liền tối sầm, ngã trên mặt đất không động đậy. Trong căn cứ tuy rằng tạm thời không có tang thi uy hiếp, nhưng nguy hiểm đến từ đồng loại lại càng khó phòng hơn. Đặc biệt là thời điểm bấy giờ, căn cứ hạn chế cung cấp điện, camera trên đường đều biến thành đồ trang trí, việc giết người cướp của không ngày nào không có.
Hai người đi gần nửa ngày trên phố xá, mới dùng mười cân gạo đổi được một cây đại đao, một cây kiếm Tây Dương. Hai thứ vũ khí này cũng không phải là vũ khí chân chính gì, đều là dụng cụ đóng kịch trước đây cũng không phải chế bằng sắt, nhưng nếu như đẩy dị năng hệ kim bám vào, vẫn lợi hại hơn so với ống tuýp Hạ Tử Trọng dùng lúc trước.
Về phần thanh kiếm Tây Dương này, tuy rằng không bằng kiếm dài, cũng không cách nào sử dụng các chiêu thức như chém, khắc, nhưng Phương Hách dùng nó vẫn mạnh hơn so với cái gậy bới than? Phương Hách mặc dù không có hệ dị năng hệ kim tăng cường giá trị sát thương và uy lực vũ khí, nhưng quyển bí tịch kia có thể làm điều đó, đợi đến khi việc tu luyện đạt đến một trình độ nhất định là có thể đem ‘khí tu luyện’ dung nhập vào vũ khí của bản thân, tăng cường lực sát thương cho vũ khí, bọn họ chỉ cần trở về đem hai món vũ khí này ra cũng có thể miễn cưỡng sử dụng.
Mua được vũ khí, tâm tình của hai người tăng lên không ít. Khi loanh quanh đến khu làm việc trong căn cứ mới phát hiện có nơi tuyên bố nhiệm vụ mới. Nơi này vốn là một ngân hàng, lúc này bị cải tạo thành nơi chuyên môn để căn cứ tuyên bố nhiệm vụ, khu vực thành lập tiểu đội. Đúng, bây giờ mô hình lính đánh thuê của căn cứ đã xuất hiện. Lãnh đạo cấp cao của căn cứ cũng đã bắt đầu nhìn thẳng vào lực lượng những nhóm dị năng giả này. Công tác trong căn cứ dù có nhiều bao nhiêu đi nữa cũng không thể cung cấp đủ cho mọi người, đến khi nào vòng phòng hộ xây xong thì sẽ có một lượng lớn nhân công thất nghiệp. Những người này đến lúc đó phải làm sao? Lẽ nào cứ để căn cứ nuôi không?
Bên trong và bên ngoài nội thành có lượng lớn tang thi, rất nhiều vật tư chờ người đi thu thập, người trong căn cứ cho dù ăn ít thì cũng phải tiêu hao. Tang thi bên ngoài cho dù nhiều bao nhiêu thì cũng có một ngày có thể giết sạch, căn cứ phải nghĩ biện pháp điều động mọi người tích cực giết tang thi mới có thể sớm thu hồi những vùng đất bị mất, tiêu diệt hoàn toàn tang thi ngoài kia mới có thể giành lại quê hương của nhân loại.
Trước tiên mở nhiệm vụ để người có thực lực tự chủ động ra ngoài thu thập vật tư sẽ lấy được không ít tiền phí, tuy rằng không phải người nào cũng bình an trở về, nhưng không nghi ngờ chút nào, nếu họ ở trong tổ đội có thể chiếm được rất nhiều ưu đãi.
Nếu thành công thì lãnh đạo cấp cao của căn cứ sẽ không tiếp tục đưa ra mấy điều khoản bảo thủ nữa, mà thẳng thắn mở ra hình thức lính đánh thuê, cho phép cá nhân thành lập tiểu đội, ra ngoài hành động. Đương nhiên, đặt tên cũng phải xem tình hình đất nước, không thể nào gọi thẳng lính đánh thuê xx, vẫn gọi tiểu đội là tốt nhất. “Chúng ta có cần đi thành lập một tiểu đội không?” Phương Hách xem xong thông báo ở cửa ngân hàng liền hỏi.
“Ừ, đăng ký một cái đi.” Tuy rằng hắn không có ý định thêm những người khác vào tiểu đội, nhưng cần phải có một tiểu đội có tên có tuổi để tích lũy điểm hoàn thành nhiệm vụ, tương lai có thể tiếp xúc đến nhiệm vụ trọng yếu trong căn cứ, hoặc có thể cùng quân đội ra ngoài hành động. Như vậy chỉ số an toàn sẽ cao hơn.
Không ít người khi vừa bắt đầu đều thành lập đội ngũ quy mô nhỏ cùng bạn bè, người quen, nhận nhiệm vụ, ra ngoài hành động. Căn cứ khi vừa bắt đầu đối với chuyện thành lập tiểu đội không có yêu cầu gì cụ thể, chỉ cần giao nộp ‘tiền bảo đảm’, liền có thể tiến hành đăng ký, ở đây tiếp nhận các loại nhiệm vụ.
Khoảng chừng một hai tháng sau, tiêu chuẩn tiểu đội sẽ nâng cao, nhưng cũng không có yêu cầu gì với họ. Ngược lại không ít người một thân một mình đăng ký, chỉ là loại hiệp sĩ độc hành này không thể chỉ dựa vào một người mà có thể hoàn thành nhiệm vụ, khi hành động bọn họ sẽ hợp tác với một vài đội ngũ có nhiệm vụ giống nhau. Nhưng trừ phi bản thân họ có sức mạnh cường đại nếu không cũng đều chết sớm.
Dùng năm bao mì ăn liền giao ‘tiền bảo đảm’, liền ra lò một tiểu đội tên là ‘Phong Xế’ chỉ thuộc về hai người họ. Hai người vắt óc suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được cái tên này, bởi vì không có cái gì để tham khảo. Tuy rằng bọn họ có không gian, nhưng ‘Không Gian Hư Vô’ hai chữ ‘Hư vô’ rõ ràng không thích hợp làm tên tiểu đội. Tuy bạch cầu trong ngực Phương Hách có thể coi như là linh vật biểu tượng cho tiểu đội, nhưng bản thân cái vật biểu tượng này còn chưa có tên nữa là, cũng không thể nào gọi là ‘Tiểu đội Cầu’? Lại nói tên của hai người, bất kể sắp xếp tổ hợp như thế nào cũng không cho ra được một cái tên thích hợp… Chẳng lẽ lại gọi là tiểu đội ‘Hảo Trọng (Thật nặng)’? Vẫn là thôi đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, hai người duy nhất trong đội ngũ có một điểm chung chính là tốc độ. Phương Hách là dị năng tốc độ, Hạ Tử Trọng là phong hệ dị năng đều có quan hệ với tốc độ, cho nên bây giờ mới nghĩ ra được cái tên này.
Sát vách đại sảnh nhiệm vụ là trung tâm giám định dị năng, người nào khác thường có thể ở đây tiến hành đăng ký giám định. Vốn dĩ cũng không có tác dụng quá lớn, đặc biệt là có không ít người không nắm chắc được thái độ cấp trên đối với dị năng giả, cho nên mới đầu không có ai đi đăng ký. Nhưng bây giờ căn cứ rõ ràng tỏ vẻ, nếu đội ngũ dị năng giả nào có mức độ hoàn thành nhiệm vụ cao thì có tư cách hợp tác với quân đội làm nhiệm vụ, đồng thời có thể thu được càng nhiều tin tức về nơi mà vật tư phân bố hơn, lúc này mới có không ít người tới đây đăng ký. Hạ Tử Trọng biết bây giờ số lượng dị năng giả cũng không ít, cho dù đi đăng ký cũng không để lại hậu quả nguy hiểm nào, lúc này mới không có áp lực trong lòng mà dắt Phương Hách đi qua.
Cũng không lâu lắm, một cái ‘tốc độ’, một cái ‘phong hệ’ được đánh dấu lên sau tên hai người, dữ liệu được nhập vào máy tính thì hai tấm thẻ ghi chú thân phận đặc thù của dị năng giả cũng thuận lợi ra lò.
Hai loại dị năng này trong căn cứ khá thường gặp, hai loại dị năng đặc thù khác thì bị hai người diếm đi. Căn cứ không có máy móc nào có thể đo ra được dị năng, cho nên họ phải trong phạm vi được chỉ định phóng thích dị năng để nhân viên công tác tiến hành phán đoán.
Đi vòng vòng hết một ngày, hai người mới tràn đầy mỏi mệt chuẩn bị trở về biệt thự nghỉ ngơi, nhưng trước khi về còn phải nghĩ biện pháp xem xét tình hình ở cửa nam.
Hai người vòng qua con đường dẫn tới cửa nam, nhưng khi đến nơi cách cửa nam ba trăm mét liền bị chặn lại – đường quân dụng, người không phận sự chớ đi vào.
Hai người bọn họ trước kia có thể từ nơi này đi ra khỏi căn cứ, hoàn toàn là nhờ phúc công tác vận chuyển tro, người bình thường căn bản không thể tới gần nơi đó. Nhưng còn bây giờ thì sao? Chẳng lẽ bắt bọn họ phải đi nhận lại cái nhiệm vụ kia? Cho dù có nhận thì bọn họ cũng không thể ở bên ngoài quá lâu. Chẳng lẽ muốn bọn họ đi ra căn cứ trước rồi mới tìm cách tiếp cận chỗ kia? Nếu như bị xem là tang thi một phát bắn chết thì biết làm sao?
Hạ Tử Trọng nắm giữ không gian, khi đi vào thì khi đi ra là vòng tay ở chỗ nào hắn sẽ đi ra ở chỗ ấy. Nhưng vòng tay biến mất, Phương Hách cũng có năng lực tự do ra vào không gian, hai người mỗi lần tiến vào không gian liền biến thành đi vào địa phương nào, thời điểm đi ra liền đứng ở nơi đó.
So với lúc có vòng tay, phương thức ra vào này rất kém linh hoạt, nhưng vì không có vòng tay làm vật dẫn, bí mật của không gian được tăng cường, xem như bổ ưu khuyết điểm cho nhau.
Bởi vì người có thể đi vào không gian chỉ có hai, mà hai người đều có thể mang những người khác ra vào không gian, bởi vậy Hạ Tử Trọng hoàn toàn có thể cùng Phương Hách phối hợp sử dụng. Tỷ như hắn một mình lén lút ra ngoài đến nơi chôn cốt tiến vào không gian, chờ đến buổi tối, lại lén lút một thân một mình xuất hiện ở ngoài thành, thu thập xong tinh hạch bên ngoài liền trở lại không gian để Phương Hách mang mình ra khỏi biệt thự.
Một điểm cần phải chú ý chính là, hai người tuy rằng đều có năng lực mang đối phương trở lại nơi bản thân đứng trước khi tiến vào không gian, nhưng sau khi được đối phương đưa ra khỏi không gian, vậy cũng coi như bản thân người được mang ra đã dùng đến năng lực ra vào không gian, vậy nên địa điểm khi ra khỏi không gian sẽ tùy tiện dựa theo một trong hai vị trí của hai người.
Nhưng chỗ khó bây giờ là – làm sao để đến được cửa nam rồi vào không gian, lẽ nào thật sự lại đi nhận nhiệm vụ vận chuyển tro cốt lần nữa? Coi như là nhận nhiệm vụ nhưng họ cũng không thể nào đi hai người nhưng trở về chỉ có một người?
Trở lại biệt thự, hai người vẫn còn xoắn xuýt vấn đề này, bạch cầu trong túi phát hiện xung quanh không có ai liền chui ra, nhảy vào ngực Phương Hách làm nũng.
Sờ sờ bé ngoan bạch cầu yên lặng ở trong balo cả một ngày trời, Phương Hách bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Tử Trọng, bạch cầu có thể dẫn người vào không gian không?”
“Bạch cầu? Dẫn người?” Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời. Đúng đó! Bây giờ người có thể tự do ra vào không gian kỳ thực có ba! Mà không phải hai!
Bạch cầu nghiêng cái đầu to (kỳ thực là toàn bộ thân thể chảy sang hướng khác), không hiểu gì nhìn hai vị phụ huynh đang dòm mình lom lom không có ý tốt.
Hai người nghĩ tất cả biện pháp cùng bạch cầu bắt đầu câu thông, cái con này mặc dù vào một vài thời điểm có vẻ như nghe hiểu tiếng người, nhưng đa phần hoàn toàn không hiểu ý tứ bọn họ diễn đạt. Hai người lấy bủt vẽ vẽ một hồi, phí gần tới hai giờ mới để cho bạch cầu hiểu ý của bọn họ, lúc này mới trở lại tầng hầm không gian.
Gần hai giờ câu thông, nửa giờ làm thí nghiệm chứng thực – Bạch cầu ở trong không gian có thể từ địa phương nó lần cuối cùng tiến vào không gian mà đi ra, cũng có thể trực tiếp xuất hiện bên cạnh hai người. Mà hai người chỉ có thể chọn một mà thôi, một khi nó lựa chọn xuất hiện bên cạnh hai người, như vậy vô luận lần trước nó từ nơi nào tiến vào không gian, thì khi đi ra, địa điểm đó sẽ được thay đổi.
Tuy rằng vẫn có nhiều hạn chế, nhưng cũng coi như có thể giải quyết một phần vấn đề.
“Bây giờ vấn đề chính là, làm sao để nó ra ngoài căn cứ mà không bị phát hiện, từ nơi chôn tinh hạch tiến vào không gian.”
Hai người ngồi ở bên giường vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm bạch cầu.
Bị hai người nhìn chằm chằm khó hiểu, bạch cầu nằm trên giường lăn qua lăn lại, bản mặt trắng bóc vậy mà nổi lên hai rạng mây hồng, mắt to giống như lúc nào cũng có thể nhỏ giọt.
“Mày có thể ra ngoài căn cứ mà không bị người khác nhìn thấy không?” Phương Hách sờ sờ đầu nó co dãn mười phần, ngón tay lưu luyến chọt chọt.
Bạch cầu tựa như không hiểu lại nghiêng thân thể, chớp chớp đôi mắt to, bỗng nhiên, trên người nó giống như có sóng nước dập dìu, sau đó, màu sắc trên người nó vậy mà nhạt đi rồi!
Một bên khẽ hát, một bên đi về phía chung cư, lúc đến chỗ ngoặt thứ hai bỗng nhiên có tiếng gió vụt qua, người kia còn chưa quay đầu lại, trước mắt liền tối sầm, ngã trên mặt đất không động đậy. Trong căn cứ tuy rằng tạm thời không có tang thi uy hiếp, nhưng nguy hiểm đến từ đồng loại lại càng khó phòng hơn. Đặc biệt là thời điểm bấy giờ, căn cứ hạn chế cung cấp điện, camera trên đường đều biến thành đồ trang trí, việc giết người cướp của không ngày nào không có.
Hai người đi gần nửa ngày trên phố xá, mới dùng mười cân gạo đổi được một cây đại đao, một cây kiếm Tây Dương. Hai thứ vũ khí này cũng không phải là vũ khí chân chính gì, đều là dụng cụ đóng kịch trước đây cũng không phải chế bằng sắt, nhưng nếu như đẩy dị năng hệ kim bám vào, vẫn lợi hại hơn so với ống tuýp Hạ Tử Trọng dùng lúc trước.
Về phần thanh kiếm Tây Dương này, tuy rằng không bằng kiếm dài, cũng không cách nào sử dụng các chiêu thức như chém, khắc, nhưng Phương Hách dùng nó vẫn mạnh hơn so với cái gậy bới than? Phương Hách mặc dù không có hệ dị năng hệ kim tăng cường giá trị sát thương và uy lực vũ khí, nhưng quyển bí tịch kia có thể làm điều đó, đợi đến khi việc tu luyện đạt đến một trình độ nhất định là có thể đem ‘khí tu luyện’ dung nhập vào vũ khí của bản thân, tăng cường lực sát thương cho vũ khí, bọn họ chỉ cần trở về đem hai món vũ khí này ra cũng có thể miễn cưỡng sử dụng.
Mua được vũ khí, tâm tình của hai người tăng lên không ít. Khi loanh quanh đến khu làm việc trong căn cứ mới phát hiện có nơi tuyên bố nhiệm vụ mới. Nơi này vốn là một ngân hàng, lúc này bị cải tạo thành nơi chuyên môn để căn cứ tuyên bố nhiệm vụ, khu vực thành lập tiểu đội. Đúng, bây giờ mô hình lính đánh thuê của căn cứ đã xuất hiện. Lãnh đạo cấp cao của căn cứ cũng đã bắt đầu nhìn thẳng vào lực lượng những nhóm dị năng giả này. Công tác trong căn cứ dù có nhiều bao nhiêu đi nữa cũng không thể cung cấp đủ cho mọi người, đến khi nào vòng phòng hộ xây xong thì sẽ có một lượng lớn nhân công thất nghiệp. Những người này đến lúc đó phải làm sao? Lẽ nào cứ để căn cứ nuôi không?
Bên trong và bên ngoài nội thành có lượng lớn tang thi, rất nhiều vật tư chờ người đi thu thập, người trong căn cứ cho dù ăn ít thì cũng phải tiêu hao. Tang thi bên ngoài cho dù nhiều bao nhiêu thì cũng có một ngày có thể giết sạch, căn cứ phải nghĩ biện pháp điều động mọi người tích cực giết tang thi mới có thể sớm thu hồi những vùng đất bị mất, tiêu diệt hoàn toàn tang thi ngoài kia mới có thể giành lại quê hương của nhân loại.
Trước tiên mở nhiệm vụ để người có thực lực tự chủ động ra ngoài thu thập vật tư sẽ lấy được không ít tiền phí, tuy rằng không phải người nào cũng bình an trở về, nhưng không nghi ngờ chút nào, nếu họ ở trong tổ đội có thể chiếm được rất nhiều ưu đãi.
Nếu thành công thì lãnh đạo cấp cao của căn cứ sẽ không tiếp tục đưa ra mấy điều khoản bảo thủ nữa, mà thẳng thắn mở ra hình thức lính đánh thuê, cho phép cá nhân thành lập tiểu đội, ra ngoài hành động. Đương nhiên, đặt tên cũng phải xem tình hình đất nước, không thể nào gọi thẳng lính đánh thuê xx, vẫn gọi tiểu đội là tốt nhất. “Chúng ta có cần đi thành lập một tiểu đội không?” Phương Hách xem xong thông báo ở cửa ngân hàng liền hỏi.
“Ừ, đăng ký một cái đi.” Tuy rằng hắn không có ý định thêm những người khác vào tiểu đội, nhưng cần phải có một tiểu đội có tên có tuổi để tích lũy điểm hoàn thành nhiệm vụ, tương lai có thể tiếp xúc đến nhiệm vụ trọng yếu trong căn cứ, hoặc có thể cùng quân đội ra ngoài hành động. Như vậy chỉ số an toàn sẽ cao hơn.
Không ít người khi vừa bắt đầu đều thành lập đội ngũ quy mô nhỏ cùng bạn bè, người quen, nhận nhiệm vụ, ra ngoài hành động. Căn cứ khi vừa bắt đầu đối với chuyện thành lập tiểu đội không có yêu cầu gì cụ thể, chỉ cần giao nộp ‘tiền bảo đảm’, liền có thể tiến hành đăng ký, ở đây tiếp nhận các loại nhiệm vụ.
Khoảng chừng một hai tháng sau, tiêu chuẩn tiểu đội sẽ nâng cao, nhưng cũng không có yêu cầu gì với họ. Ngược lại không ít người một thân một mình đăng ký, chỉ là loại hiệp sĩ độc hành này không thể chỉ dựa vào một người mà có thể hoàn thành nhiệm vụ, khi hành động bọn họ sẽ hợp tác với một vài đội ngũ có nhiệm vụ giống nhau. Nhưng trừ phi bản thân họ có sức mạnh cường đại nếu không cũng đều chết sớm.
Dùng năm bao mì ăn liền giao ‘tiền bảo đảm’, liền ra lò một tiểu đội tên là ‘Phong Xế’ chỉ thuộc về hai người họ. Hai người vắt óc suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được cái tên này, bởi vì không có cái gì để tham khảo. Tuy rằng bọn họ có không gian, nhưng ‘Không Gian Hư Vô’ hai chữ ‘Hư vô’ rõ ràng không thích hợp làm tên tiểu đội. Tuy bạch cầu trong ngực Phương Hách có thể coi như là linh vật biểu tượng cho tiểu đội, nhưng bản thân cái vật biểu tượng này còn chưa có tên nữa là, cũng không thể nào gọi là ‘Tiểu đội Cầu’? Lại nói tên của hai người, bất kể sắp xếp tổ hợp như thế nào cũng không cho ra được một cái tên thích hợp… Chẳng lẽ lại gọi là tiểu đội ‘Hảo Trọng (Thật nặng)’? Vẫn là thôi đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, hai người duy nhất trong đội ngũ có một điểm chung chính là tốc độ. Phương Hách là dị năng tốc độ, Hạ Tử Trọng là phong hệ dị năng đều có quan hệ với tốc độ, cho nên bây giờ mới nghĩ ra được cái tên này.
Sát vách đại sảnh nhiệm vụ là trung tâm giám định dị năng, người nào khác thường có thể ở đây tiến hành đăng ký giám định. Vốn dĩ cũng không có tác dụng quá lớn, đặc biệt là có không ít người không nắm chắc được thái độ cấp trên đối với dị năng giả, cho nên mới đầu không có ai đi đăng ký. Nhưng bây giờ căn cứ rõ ràng tỏ vẻ, nếu đội ngũ dị năng giả nào có mức độ hoàn thành nhiệm vụ cao thì có tư cách hợp tác với quân đội làm nhiệm vụ, đồng thời có thể thu được càng nhiều tin tức về nơi mà vật tư phân bố hơn, lúc này mới có không ít người tới đây đăng ký. Hạ Tử Trọng biết bây giờ số lượng dị năng giả cũng không ít, cho dù đi đăng ký cũng không để lại hậu quả nguy hiểm nào, lúc này mới không có áp lực trong lòng mà dắt Phương Hách đi qua.
Cũng không lâu lắm, một cái ‘tốc độ’, một cái ‘phong hệ’ được đánh dấu lên sau tên hai người, dữ liệu được nhập vào máy tính thì hai tấm thẻ ghi chú thân phận đặc thù của dị năng giả cũng thuận lợi ra lò.
Hai loại dị năng này trong căn cứ khá thường gặp, hai loại dị năng đặc thù khác thì bị hai người diếm đi. Căn cứ không có máy móc nào có thể đo ra được dị năng, cho nên họ phải trong phạm vi được chỉ định phóng thích dị năng để nhân viên công tác tiến hành phán đoán.
Đi vòng vòng hết một ngày, hai người mới tràn đầy mỏi mệt chuẩn bị trở về biệt thự nghỉ ngơi, nhưng trước khi về còn phải nghĩ biện pháp xem xét tình hình ở cửa nam.
Hai người vòng qua con đường dẫn tới cửa nam, nhưng khi đến nơi cách cửa nam ba trăm mét liền bị chặn lại – đường quân dụng, người không phận sự chớ đi vào.
Hai người bọn họ trước kia có thể từ nơi này đi ra khỏi căn cứ, hoàn toàn là nhờ phúc công tác vận chuyển tro, người bình thường căn bản không thể tới gần nơi đó. Nhưng còn bây giờ thì sao? Chẳng lẽ bắt bọn họ phải đi nhận lại cái nhiệm vụ kia? Cho dù có nhận thì bọn họ cũng không thể ở bên ngoài quá lâu. Chẳng lẽ muốn bọn họ đi ra căn cứ trước rồi mới tìm cách tiếp cận chỗ kia? Nếu như bị xem là tang thi một phát bắn chết thì biết làm sao?
Hạ Tử Trọng nắm giữ không gian, khi đi vào thì khi đi ra là vòng tay ở chỗ nào hắn sẽ đi ra ở chỗ ấy. Nhưng vòng tay biến mất, Phương Hách cũng có năng lực tự do ra vào không gian, hai người mỗi lần tiến vào không gian liền biến thành đi vào địa phương nào, thời điểm đi ra liền đứng ở nơi đó.
So với lúc có vòng tay, phương thức ra vào này rất kém linh hoạt, nhưng vì không có vòng tay làm vật dẫn, bí mật của không gian được tăng cường, xem như bổ ưu khuyết điểm cho nhau.
Bởi vì người có thể đi vào không gian chỉ có hai, mà hai người đều có thể mang những người khác ra vào không gian, bởi vậy Hạ Tử Trọng hoàn toàn có thể cùng Phương Hách phối hợp sử dụng. Tỷ như hắn một mình lén lút ra ngoài đến nơi chôn cốt tiến vào không gian, chờ đến buổi tối, lại lén lút một thân một mình xuất hiện ở ngoài thành, thu thập xong tinh hạch bên ngoài liền trở lại không gian để Phương Hách mang mình ra khỏi biệt thự.
Một điểm cần phải chú ý chính là, hai người tuy rằng đều có năng lực mang đối phương trở lại nơi bản thân đứng trước khi tiến vào không gian, nhưng sau khi được đối phương đưa ra khỏi không gian, vậy cũng coi như bản thân người được mang ra đã dùng đến năng lực ra vào không gian, vậy nên địa điểm khi ra khỏi không gian sẽ tùy tiện dựa theo một trong hai vị trí của hai người.
Nhưng chỗ khó bây giờ là – làm sao để đến được cửa nam rồi vào không gian, lẽ nào thật sự lại đi nhận nhiệm vụ vận chuyển tro cốt lần nữa? Coi như là nhận nhiệm vụ nhưng họ cũng không thể nào đi hai người nhưng trở về chỉ có một người?
Trở lại biệt thự, hai người vẫn còn xoắn xuýt vấn đề này, bạch cầu trong túi phát hiện xung quanh không có ai liền chui ra, nhảy vào ngực Phương Hách làm nũng.
Sờ sờ bé ngoan bạch cầu yên lặng ở trong balo cả một ngày trời, Phương Hách bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Tử Trọng, bạch cầu có thể dẫn người vào không gian không?”
“Bạch cầu? Dẫn người?” Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời. Đúng đó! Bây giờ người có thể tự do ra vào không gian kỳ thực có ba! Mà không phải hai!
Bạch cầu nghiêng cái đầu to (kỳ thực là toàn bộ thân thể chảy sang hướng khác), không hiểu gì nhìn hai vị phụ huynh đang dòm mình lom lom không có ý tốt.
Hai người nghĩ tất cả biện pháp cùng bạch cầu bắt đầu câu thông, cái con này mặc dù vào một vài thời điểm có vẻ như nghe hiểu tiếng người, nhưng đa phần hoàn toàn không hiểu ý tứ bọn họ diễn đạt. Hai người lấy bủt vẽ vẽ một hồi, phí gần tới hai giờ mới để cho bạch cầu hiểu ý của bọn họ, lúc này mới trở lại tầng hầm không gian.
Gần hai giờ câu thông, nửa giờ làm thí nghiệm chứng thực – Bạch cầu ở trong không gian có thể từ địa phương nó lần cuối cùng tiến vào không gian mà đi ra, cũng có thể trực tiếp xuất hiện bên cạnh hai người. Mà hai người chỉ có thể chọn một mà thôi, một khi nó lựa chọn xuất hiện bên cạnh hai người, như vậy vô luận lần trước nó từ nơi nào tiến vào không gian, thì khi đi ra, địa điểm đó sẽ được thay đổi.
Tuy rằng vẫn có nhiều hạn chế, nhưng cũng coi như có thể giải quyết một phần vấn đề.
“Bây giờ vấn đề chính là, làm sao để nó ra ngoài căn cứ mà không bị phát hiện, từ nơi chôn tinh hạch tiến vào không gian.”
Hai người ngồi ở bên giường vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm bạch cầu.
Bị hai người nhìn chằm chằm khó hiểu, bạch cầu nằm trên giường lăn qua lăn lại, bản mặt trắng bóc vậy mà nổi lên hai rạng mây hồng, mắt to giống như lúc nào cũng có thể nhỏ giọt.
“Mày có thể ra ngoài căn cứ mà không bị người khác nhìn thấy không?” Phương Hách sờ sờ đầu nó co dãn mười phần, ngón tay lưu luyến chọt chọt.
Bạch cầu tựa như không hiểu lại nghiêng thân thể, chớp chớp đôi mắt to, bỗng nhiên, trên người nó giống như có sóng nước dập dìu, sau đó, màu sắc trên người nó vậy mà nhạt đi rồi!
Tác giả :
Noãn Hà