Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 99: Bốn người trong tổ
“Anh là ai?” Liên Băng Băng cũng mặc kệ hắn là cùng ai tới, không chút khách khí hỏi.
“Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức là thầy của mấy đứa.” Sở Thiên cười meo meo, cười đặc biệt dối trá.
Trực giác của Liên Băng Băng cho bản thân nàng biết nàng không thích người này, nhưng mà nếu hắn là người mà Tiêu Tử Nhiên mang đến, như vậy điều mà hắn nói nhất định không phải chỉ là thuận miệng.
Được! Để tôi xem thử anh có bản lĩnh gì có thể dạy chúng tôi!
Sở Thiên rất nhanh liền nhận ra sự bất mãn của con bé, nhưng vẫn cười vui vẻ, hắn cũng không tính so đo với đám nhỏ. Chỉ là hai mắt đảo quanh, cẩn thận quan sát dị hóa bên ngoài của đám nhỏ.
“Nhìn cái gì!” Một đứa nhỏ mọc cánh quát lớn. Bọn nó khác với người thường, tuy rằng nhóm người lớn trong căn cứ nói bọn nó không có gì, đây là dấu hiệu cho thấy bọn nó cường đại. Nhưng mà ở sâu trong nội tâm, bọn nó biết không phải như vậy.
Bọn nó khác với người thường, lại không giống dị năng giả, chỉ cần đi ra khỏi căn cứ, sẽ bị người khác xem như quái vật, mà bọn nó, cũng không phải tự nguyện biến thành như vậy.
Đối mặt với bọn nhỏ nhạy cảm, Sở Thiên suy nghĩ một chút, trong nháy mắt, làn da bắt đầu dị hóa, lớp lân giáp thật dày nhanh chóng lan ra toàn thân. Chỉ chốc lát, một quái nhân toàn thân mọc vảy cứng như giáp sắt xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngoại trừ Toàn Hiểu Vũ ra, những người khác tất cả đều ngây người.
Ngay cả Bạch Minh Hi mới vừa vào cửa cũng bị một màn này dọa sợ làm rớt thứ trong tay.
“Tiểu..... Tiểu Thiên....”Bạch Minh Hi chấn kinh, thời điểm Sở Thiên mất tích đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, sao hắn lại biến thành như vậy.
Chuyện mất tích, Sở Thiên không có chủ động nhắc tới, Tiêu Tử Nhiên, Âu Dương Cảnh cũng sẽ không cố ý đi hỏi, một màn trước mặt này, cũng khiến bọn họ chấn kinh.
Nhưng mà dị hóa này lại khiến Liên Băng Băng cấp tốc hiểu: “Anh cũng từ trong cái phòng thí nghiệm đó trốn ra sao?”
Sở Thiên lắc đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khôi phục lại bộ dáng ban đầu: “Không giống với mấy đứa, nhưng anh tin, cái phòng thí nghiệm kia nhất định là căn cứ vào loại nguyên lý này để tiến hành thí nghiệm.”
“Anh là dị hóa tự nhiên?” Liên Băng Băng cũng có vài phần kinh ngạc, trước mắt mà nói, bọn nó còn chưa gặp được những người có bề ngoài thú hóa khác.
“Đúng.” Sở Thiên gật đầu: “Cho nên, anh sẽ có cách khiến các em dưới điều kiện giữ được công năng dị hóa nhưng lại có thể che dấu những dấu hiệu của dị hóa.”
“Nói cách khác, em có thể bay, nhưng không ai có thể nhìn thấy cái đôi cánh chết tiệt này?” Bé trai vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ mắng Sở Thiên, lúc này lại tha thiết truy hỏi.
Sở Thiên lắc đầu: “Chỉ có thời điểm em không dùng đến, mới có thể che giấu. Giống như anh ban nãy, khi sử dụng sẽ xuất hiện trạng thái dị hóa. Cho nên hôm nay anh đến xem các em, sau đó sẽ dạy các em cách khống chế dị hóa.”
“Vậy dạy ngay trong ngày hôm nay, có thể chứ?” Vẫn là bé trai ấy, nó đối với chuyện này đã gấp gáp vô cùng.
Liên Băng Băng liếc bé trai ấy một cái, lạnh lùng nói với Sở Thiên: “Chỉ sợ sẽ không đơn giản vậy đi? Học cách không chế?”
Sở Thiên cười cười: “Đúng là không có đơn giản như vậy, cần một chút vật phẩm phụ trợ, hơn nữa những vật phẩm này anh hiện tại không có, cần phải đi tìm.”
Trên mặt bé trai lập tức hiện rõ biểu cảm thất vọng.
Nhưng bé gái tiếp tục hỏi: “Những thứ đó khó lấy không?”
“Không tính là khó lấy. Chúng ta có thể đi ra ngoài một chuyến.” Sở Thiên nói, câu trước là nói với con bé, câu sau là nói với Toàn Hiểu Vũ.
Toàn Hiểu Vũ gật đầu, cậu hiểu ý của Sở Thiên.
“Nhất định sẽ thành công sao?” Con bé gắt gao truy hỏi, nó hy vọng có thể nhận được lời cam đoan, không muốn nhìn thấy vẻ mặt mọi người sau khi thấy hy vọng lại thất vọng.
Sở Thiên hiểu ý tứ của con bé, lập tức cười gật đầu: “Anh cam đoan!”
Lúc này, con bé cảm thấy, dáng cười của Sở Thiên không còn dối trá và đáng ghét như thế nữa.
“Phải ra ngoài sao?” Tiêu Tử Nhiên lại nhíu mày hỏi Sở Thiên.
Sở Thiên gật đầu, nói: “Thuận tiện đi lấy đồ cho mọi người.”
Tiêu Tử Nhiên cũng trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Sở Thiên, gật đầu không nói nữa.
“Thứ lần này mang về, một hồi sẽ để Hiểu Vũ đưa qua cho anh.”
Câu nói khó hiểu này, vài người đương sự lại nghe hiểu, ai cũng gật đầu nhưng không ai giải thích.
“Vậy cũng đúng lúc, tôi vốn muốn đi theo mọi người đi lấy đồ. Dù sao lần này hai người đừng nghĩ thoát khỏi tôi.” Bạch Minh Hi lúc này chen vào nói.
Hắn quả thật là có chuyện tìm Sở Thiên, vừa lúc cùng nhau giải quyết, tiện thể thời cơ ép hỏi chuyện đã xảy ra trong ba tháng của Sở Thiên. Hắn cũng không phải là Tiêu Tử Nhiên, sẽ không có băn khoăn việc Sở Thiên không nói thì hắn không hỏi.
“Đi, nhất định sẽ đi, Bạch đại thiếu gia.” Sở Thiên giả vờ cung kính đáp, hắn vốn định mang theo Bạch Minh Hi và Lí Nam đi, bốn người lại trong tổ.
Hắn có thể không nói gì với Tiêu Tử Nhiên, nhưng mà Tiểu Bạch và Tiểu Nam đều là người nhà, nên nói rõ ràng thì phải nói rõ ràng, miễn cho bọn họ lo lắng không yên.
“Em cũng muốn đi!” Lí Nam nhanh chóng nói rất sợ mình bị bỏ lại.
“Tiểu Nam cũng đi.” Sở Thiên cười meo meo: “Chỉ có bốn người chúng ta.”
“Được.” Lí Nam vỗ tay hoan nghênh, có vẻ vô cùng cao hứng.
Nhưng mà trong lúc Lí Nam hưng phấn lại không phát hiện, bởi vì nó rời đi, ánh mắt Liên Băng Băng nhìn nó có vài phần mất mác.
Thế nhưng, mặc dù Lí Nam không có phát hiện mất mác của nhỏ, nhưng sau khi hưng phấn lập tức xoay người nói với Liên Băng Băng: “Băng Băng, tôi với mấy anh trai đi lấy vật phẩm giúp mọi người, mọi người chờ tôi trở về!”
Câu nói sau là nói với bọn nhỏ.
Lời này nói ra trong nháy mắt, Liên Băng Băng chiếm được sự an ủi, cảm giác mất mác vừa nãy cũng không còn mãnh liệt nữa, nhỏ cười với Lí Nam: “Ừm, chờ cậu.”
“Ừ!” Lí Nam gật đầu mạnh.
Vì thế mọi người tạm thời tạm biệt, vì chỗ ở của Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ luôn được Tiêu Tử Nhiên giữ lại, vì thế khi hai người trở về, chỉ cần sửa sang lại một chút, lại chuẩn bị xuất phát.
Dọc đường, thừa dịp không có người khác, Toàn Hiểu Vũ hỏi Sở Thiên: “Tên bác sĩ hôm nay có phải uống lộn thuốc hay chưa uống thuốc?” Cậu ám chỉ chuyện Tiêu Tử Nhiên bỗng nhiên gọi cậu tham dự cuộc họp.
Sở Thiên nghe vậy cười ha ha, vì thế không cần suy nghĩ liền lung tung bôi đen Tiêu Tử Nhiên: “Có thể cả hai đều có.”
Lí Nam và Bạch Minh Hi cũng trở lại chỗ ở, qua loa thu dọn đồ nhanh chóng đi ra, bốn người lên xe tụ hợp.
Xa cách bốn tháng, bốn người lại lần nữa được ngồi chung trong một chiếc xe, tình cảnh kia cứ như đã qua mấy đời. Chỉ là, cảm xúc lúc này, khác với lần trước bi tráng thảm thiết, nó là vui sướng khi trùng phùng và khao khát với tương lai, mọi người lại một lần nữa ở cùng nhau.
Đầu tiên là Bạch Minh Hi nói mục đích của chuyến đi này, sau đó mỗi người đều được phát một cái thiết bị truyền tin, rõ ràng vốn là di động sau khi cải tiến.
Thì ra, sau khi căn cứ Thự Quang thuận lợi thành lập, Tiêu Tử Nhiên cũng không có quên hứa hẹn lúc trước, xây cho Bạch Minh Hi một phòng thí nghiệm máy móc, trước mắt là chuyên nghiên cứu thiết bị truyền tin.
Bạch Minh Hi ngoại trừ chuyện kho hàng ra, phần lớn thời gian đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Mấy tháng gần đây, hắn cố rắng khiến mình bận rộn đễ miễn cho suy nghĩ đến chuyện của Sở Thiên.
Trong căn cứ hễ là tìm thấy vật tư có liên quan đều lập tức đưa tới chỗ Bạch Minh Hi, mà mấy tháng này, cũng không phải không có thành quả.
Bạch Minh Hi thành công chế tạo ra thiết bị truyền tin có thể trong phạm vi bán kính hai trăm mét không bị nhiễu sóng. Cho nên hiện tại vấn đề chính là phải nâng cấp hoặc là tiến hành sản xuất số lượng lớn để thỏa mãn nhu cầu đoàn đội, còn cần rất nhiều linh kiện và dụng cụ.
Thứ trong căn cứ trên cơ bản đều ở trên người hắn, muốn có nhiều hơn thì phải đi vào trong thành thị bỏ hoang ngoài căn cứ để tìm.
Mười ngày trước, tiểu đội phụ trách ra ngoài thu gom vật tư ở trấn nhỏ bỏ hoang ngoài căn cứ hai trăm ki lô mét, phát hiện một cái nhà xưởng sản xuất điện tử cỡ nhỏ, mọi người sau khi đi vào lại phát hiện bên trong bị quái vật chiếm giữ, vì thế, còn mất đi ba đội viên.
“Nghe nói, bên trong bị đàn nhện chiếm lĩnh dùng làm sào huyệt. Trừ nó ra còn có một loại thực vật họ cây mây, chúng nó cùng con nhện hợp tác cộng sinh, thực vật dùng bản thân xây dựng sào huyện để bảo vệ ấu trùng nhện, mà con nhện dùng thức ăn còn sót lại cung cấp dinh dưỡng cho thực vật, hỗ trợ lẫn nhau.” Bạch Minh Hi nói tình báo do đồng đội mang về.
Khi Bạch Minh Hi đang nói chuyện, Toàn Hiểu Vũ phụ trách lái xe liền khởi động xe, dựa theo phương hướng mà Bạch Minh Hi chỉ, thuận lợi ra khỏi thành.
Không có đi tới cửa thành, căn cứ Thự Quang có một cái thông đạo chuyên dụng cho đội ngũ lệ thuộc căn cứ ra vào.
“Chúng ta về sau lại phái người đi ra dò xét một lần nữa, nhện số lượng khổng lồ, thực vật đánh bất ngờ, khó đối phó. Nhưng mà trong cái nhà xưởng đó, có tài liệu mà chúng ta cần. Nếu không phải hai người trở về, tên bác sĩ còn tính tự mình bớt thời gian ra để dẫn đội đi dò xét.”
“Nói gì thì nói, chỉ có bốn người chúng ta đi không có vấn đề chứ? Tôi và Lí Nam lại không có sức chiến đấu.” Bạch Minh Hi lo lắng nói, hắn từng đề nghị mang theo một tiểu đội đi cùng, nhưng bị Sở Thiên bác bỏ.
“Người không có sức chiến đấu chỉ có cậu mà thôi.” Sở Thiên không có hảo ý chỉa chỉa Bạch Minh Hi, sau đó lại chỉa chỉa trên đỉnh xe.
Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng trên đỉnh xe bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, lập tức “ngao ngao” hai tiếng.
Bạch Minh Hi nhất thời khóc không ra nước mắt.
Hắn quên mất trên đỉnh xe có hai tên cật hóa, dưới sự chỉ huy hữu hiệu của Lí Nam, hai tên kia hiện tại là chủ lực của chiến đội.
Lí Nam đi ra ngoài, bọn nó đương nhiên phải đi theo, bởi vì hiện tại chúng nó đã lớn không thể chen trong xe được cho nên dứt khoát bảo chúng nó nằm úp sấp trên đỉnh xe. Dọc đường đi ra ngoài, hai vị miêu đại gia nằm úp sấp trên xe, khung cảnh đó quả thật là rất hùng vĩ.
“Không sao, không gian của anh Tiểu Bạch lợi hại nhất, không có không gian cái gì cũng vận chuyển được.” Lí Nam tốt bụng an ủi.
Cái cằm kiêu ngạo của Bạch Minh Hi còn chưa kịp nâng lên, Sở Thiên lại cười nhạo nói: “Không gian thì Hiểu Vũ cũng có nha, còn lớn hơn của cậu, lại có thể chứa người.”
Không gian của Toàn Hiểu Vũ, Lí Nam và Bạch Minh Hi cũng từng đi vào, lời này vừa nói đã khiến Bạch Minh Hi nhụt chí.
“Anh Sở Thiên...... Anh.....” Lí Nam cười khổ, tại sao anh Sở Thiên vừa trở về đã khi dễ anh Tiểu Bạch.
“Nhưng mà, không gian của Hiểu Vũ, cậu dám lấy ra dùng sao? Dám sao?!” Bạch Minh Hi trong nháy mắt lại tìm được điểm công kích.
Sở Thiên quay lại cho hắn một cái mặt quỷ: “Tôi không dám, nhưng mà cậu vẫn rất vô dụng.”
“A a a a! Sở Tiểu Thiên! Tên khốn nhà cậu!” Bạch Minh Hi rốt cục giận dữ lao thẳng tới ghế phó lái đánh Sở Thiên tơi bời.
“Anh Tiểu Bạch....” Lí Nam bất đắc dĩ đi kéo hắn ngồi xuống, hai người lớn này còn chẳng ổn trọng bằng nhóc.
Toàn Hiểu Vũ cười ha hả, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn một màn cười nói trong xe, thầm nghĩ rằng, thật tốt quá, tất cả mọi người còn sống, vẫn có thể vui sướng cười đùa như xưa.
“Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức là thầy của mấy đứa.” Sở Thiên cười meo meo, cười đặc biệt dối trá.
Trực giác của Liên Băng Băng cho bản thân nàng biết nàng không thích người này, nhưng mà nếu hắn là người mà Tiêu Tử Nhiên mang đến, như vậy điều mà hắn nói nhất định không phải chỉ là thuận miệng.
Được! Để tôi xem thử anh có bản lĩnh gì có thể dạy chúng tôi!
Sở Thiên rất nhanh liền nhận ra sự bất mãn của con bé, nhưng vẫn cười vui vẻ, hắn cũng không tính so đo với đám nhỏ. Chỉ là hai mắt đảo quanh, cẩn thận quan sát dị hóa bên ngoài của đám nhỏ.
“Nhìn cái gì!” Một đứa nhỏ mọc cánh quát lớn. Bọn nó khác với người thường, tuy rằng nhóm người lớn trong căn cứ nói bọn nó không có gì, đây là dấu hiệu cho thấy bọn nó cường đại. Nhưng mà ở sâu trong nội tâm, bọn nó biết không phải như vậy.
Bọn nó khác với người thường, lại không giống dị năng giả, chỉ cần đi ra khỏi căn cứ, sẽ bị người khác xem như quái vật, mà bọn nó, cũng không phải tự nguyện biến thành như vậy.
Đối mặt với bọn nhỏ nhạy cảm, Sở Thiên suy nghĩ một chút, trong nháy mắt, làn da bắt đầu dị hóa, lớp lân giáp thật dày nhanh chóng lan ra toàn thân. Chỉ chốc lát, một quái nhân toàn thân mọc vảy cứng như giáp sắt xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngoại trừ Toàn Hiểu Vũ ra, những người khác tất cả đều ngây người.
Ngay cả Bạch Minh Hi mới vừa vào cửa cũng bị một màn này dọa sợ làm rớt thứ trong tay.
“Tiểu..... Tiểu Thiên....”Bạch Minh Hi chấn kinh, thời điểm Sở Thiên mất tích đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, sao hắn lại biến thành như vậy.
Chuyện mất tích, Sở Thiên không có chủ động nhắc tới, Tiêu Tử Nhiên, Âu Dương Cảnh cũng sẽ không cố ý đi hỏi, một màn trước mặt này, cũng khiến bọn họ chấn kinh.
Nhưng mà dị hóa này lại khiến Liên Băng Băng cấp tốc hiểu: “Anh cũng từ trong cái phòng thí nghiệm đó trốn ra sao?”
Sở Thiên lắc đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khôi phục lại bộ dáng ban đầu: “Không giống với mấy đứa, nhưng anh tin, cái phòng thí nghiệm kia nhất định là căn cứ vào loại nguyên lý này để tiến hành thí nghiệm.”
“Anh là dị hóa tự nhiên?” Liên Băng Băng cũng có vài phần kinh ngạc, trước mắt mà nói, bọn nó còn chưa gặp được những người có bề ngoài thú hóa khác.
“Đúng.” Sở Thiên gật đầu: “Cho nên, anh sẽ có cách khiến các em dưới điều kiện giữ được công năng dị hóa nhưng lại có thể che dấu những dấu hiệu của dị hóa.”
“Nói cách khác, em có thể bay, nhưng không ai có thể nhìn thấy cái đôi cánh chết tiệt này?” Bé trai vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ mắng Sở Thiên, lúc này lại tha thiết truy hỏi.
Sở Thiên lắc đầu: “Chỉ có thời điểm em không dùng đến, mới có thể che giấu. Giống như anh ban nãy, khi sử dụng sẽ xuất hiện trạng thái dị hóa. Cho nên hôm nay anh đến xem các em, sau đó sẽ dạy các em cách khống chế dị hóa.”
“Vậy dạy ngay trong ngày hôm nay, có thể chứ?” Vẫn là bé trai ấy, nó đối với chuyện này đã gấp gáp vô cùng.
Liên Băng Băng liếc bé trai ấy một cái, lạnh lùng nói với Sở Thiên: “Chỉ sợ sẽ không đơn giản vậy đi? Học cách không chế?”
Sở Thiên cười cười: “Đúng là không có đơn giản như vậy, cần một chút vật phẩm phụ trợ, hơn nữa những vật phẩm này anh hiện tại không có, cần phải đi tìm.”
Trên mặt bé trai lập tức hiện rõ biểu cảm thất vọng.
Nhưng bé gái tiếp tục hỏi: “Những thứ đó khó lấy không?”
“Không tính là khó lấy. Chúng ta có thể đi ra ngoài một chuyến.” Sở Thiên nói, câu trước là nói với con bé, câu sau là nói với Toàn Hiểu Vũ.
Toàn Hiểu Vũ gật đầu, cậu hiểu ý của Sở Thiên.
“Nhất định sẽ thành công sao?” Con bé gắt gao truy hỏi, nó hy vọng có thể nhận được lời cam đoan, không muốn nhìn thấy vẻ mặt mọi người sau khi thấy hy vọng lại thất vọng.
Sở Thiên hiểu ý tứ của con bé, lập tức cười gật đầu: “Anh cam đoan!”
Lúc này, con bé cảm thấy, dáng cười của Sở Thiên không còn dối trá và đáng ghét như thế nữa.
“Phải ra ngoài sao?” Tiêu Tử Nhiên lại nhíu mày hỏi Sở Thiên.
Sở Thiên gật đầu, nói: “Thuận tiện đi lấy đồ cho mọi người.”
Tiêu Tử Nhiên cũng trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Sở Thiên, gật đầu không nói nữa.
“Thứ lần này mang về, một hồi sẽ để Hiểu Vũ đưa qua cho anh.”
Câu nói khó hiểu này, vài người đương sự lại nghe hiểu, ai cũng gật đầu nhưng không ai giải thích.
“Vậy cũng đúng lúc, tôi vốn muốn đi theo mọi người đi lấy đồ. Dù sao lần này hai người đừng nghĩ thoát khỏi tôi.” Bạch Minh Hi lúc này chen vào nói.
Hắn quả thật là có chuyện tìm Sở Thiên, vừa lúc cùng nhau giải quyết, tiện thể thời cơ ép hỏi chuyện đã xảy ra trong ba tháng của Sở Thiên. Hắn cũng không phải là Tiêu Tử Nhiên, sẽ không có băn khoăn việc Sở Thiên không nói thì hắn không hỏi.
“Đi, nhất định sẽ đi, Bạch đại thiếu gia.” Sở Thiên giả vờ cung kính đáp, hắn vốn định mang theo Bạch Minh Hi và Lí Nam đi, bốn người lại trong tổ.
Hắn có thể không nói gì với Tiêu Tử Nhiên, nhưng mà Tiểu Bạch và Tiểu Nam đều là người nhà, nên nói rõ ràng thì phải nói rõ ràng, miễn cho bọn họ lo lắng không yên.
“Em cũng muốn đi!” Lí Nam nhanh chóng nói rất sợ mình bị bỏ lại.
“Tiểu Nam cũng đi.” Sở Thiên cười meo meo: “Chỉ có bốn người chúng ta.”
“Được.” Lí Nam vỗ tay hoan nghênh, có vẻ vô cùng cao hứng.
Nhưng mà trong lúc Lí Nam hưng phấn lại không phát hiện, bởi vì nó rời đi, ánh mắt Liên Băng Băng nhìn nó có vài phần mất mác.
Thế nhưng, mặc dù Lí Nam không có phát hiện mất mác của nhỏ, nhưng sau khi hưng phấn lập tức xoay người nói với Liên Băng Băng: “Băng Băng, tôi với mấy anh trai đi lấy vật phẩm giúp mọi người, mọi người chờ tôi trở về!”
Câu nói sau là nói với bọn nhỏ.
Lời này nói ra trong nháy mắt, Liên Băng Băng chiếm được sự an ủi, cảm giác mất mác vừa nãy cũng không còn mãnh liệt nữa, nhỏ cười với Lí Nam: “Ừm, chờ cậu.”
“Ừ!” Lí Nam gật đầu mạnh.
Vì thế mọi người tạm thời tạm biệt, vì chỗ ở của Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ luôn được Tiêu Tử Nhiên giữ lại, vì thế khi hai người trở về, chỉ cần sửa sang lại một chút, lại chuẩn bị xuất phát.
Dọc đường, thừa dịp không có người khác, Toàn Hiểu Vũ hỏi Sở Thiên: “Tên bác sĩ hôm nay có phải uống lộn thuốc hay chưa uống thuốc?” Cậu ám chỉ chuyện Tiêu Tử Nhiên bỗng nhiên gọi cậu tham dự cuộc họp.
Sở Thiên nghe vậy cười ha ha, vì thế không cần suy nghĩ liền lung tung bôi đen Tiêu Tử Nhiên: “Có thể cả hai đều có.”
Lí Nam và Bạch Minh Hi cũng trở lại chỗ ở, qua loa thu dọn đồ nhanh chóng đi ra, bốn người lên xe tụ hợp.
Xa cách bốn tháng, bốn người lại lần nữa được ngồi chung trong một chiếc xe, tình cảnh kia cứ như đã qua mấy đời. Chỉ là, cảm xúc lúc này, khác với lần trước bi tráng thảm thiết, nó là vui sướng khi trùng phùng và khao khát với tương lai, mọi người lại một lần nữa ở cùng nhau.
Đầu tiên là Bạch Minh Hi nói mục đích của chuyến đi này, sau đó mỗi người đều được phát một cái thiết bị truyền tin, rõ ràng vốn là di động sau khi cải tiến.
Thì ra, sau khi căn cứ Thự Quang thuận lợi thành lập, Tiêu Tử Nhiên cũng không có quên hứa hẹn lúc trước, xây cho Bạch Minh Hi một phòng thí nghiệm máy móc, trước mắt là chuyên nghiên cứu thiết bị truyền tin.
Bạch Minh Hi ngoại trừ chuyện kho hàng ra, phần lớn thời gian đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Mấy tháng gần đây, hắn cố rắng khiến mình bận rộn đễ miễn cho suy nghĩ đến chuyện của Sở Thiên.
Trong căn cứ hễ là tìm thấy vật tư có liên quan đều lập tức đưa tới chỗ Bạch Minh Hi, mà mấy tháng này, cũng không phải không có thành quả.
Bạch Minh Hi thành công chế tạo ra thiết bị truyền tin có thể trong phạm vi bán kính hai trăm mét không bị nhiễu sóng. Cho nên hiện tại vấn đề chính là phải nâng cấp hoặc là tiến hành sản xuất số lượng lớn để thỏa mãn nhu cầu đoàn đội, còn cần rất nhiều linh kiện và dụng cụ.
Thứ trong căn cứ trên cơ bản đều ở trên người hắn, muốn có nhiều hơn thì phải đi vào trong thành thị bỏ hoang ngoài căn cứ để tìm.
Mười ngày trước, tiểu đội phụ trách ra ngoài thu gom vật tư ở trấn nhỏ bỏ hoang ngoài căn cứ hai trăm ki lô mét, phát hiện một cái nhà xưởng sản xuất điện tử cỡ nhỏ, mọi người sau khi đi vào lại phát hiện bên trong bị quái vật chiếm giữ, vì thế, còn mất đi ba đội viên.
“Nghe nói, bên trong bị đàn nhện chiếm lĩnh dùng làm sào huyệt. Trừ nó ra còn có một loại thực vật họ cây mây, chúng nó cùng con nhện hợp tác cộng sinh, thực vật dùng bản thân xây dựng sào huyện để bảo vệ ấu trùng nhện, mà con nhện dùng thức ăn còn sót lại cung cấp dinh dưỡng cho thực vật, hỗ trợ lẫn nhau.” Bạch Minh Hi nói tình báo do đồng đội mang về.
Khi Bạch Minh Hi đang nói chuyện, Toàn Hiểu Vũ phụ trách lái xe liền khởi động xe, dựa theo phương hướng mà Bạch Minh Hi chỉ, thuận lợi ra khỏi thành.
Không có đi tới cửa thành, căn cứ Thự Quang có một cái thông đạo chuyên dụng cho đội ngũ lệ thuộc căn cứ ra vào.
“Chúng ta về sau lại phái người đi ra dò xét một lần nữa, nhện số lượng khổng lồ, thực vật đánh bất ngờ, khó đối phó. Nhưng mà trong cái nhà xưởng đó, có tài liệu mà chúng ta cần. Nếu không phải hai người trở về, tên bác sĩ còn tính tự mình bớt thời gian ra để dẫn đội đi dò xét.”
“Nói gì thì nói, chỉ có bốn người chúng ta đi không có vấn đề chứ? Tôi và Lí Nam lại không có sức chiến đấu.” Bạch Minh Hi lo lắng nói, hắn từng đề nghị mang theo một tiểu đội đi cùng, nhưng bị Sở Thiên bác bỏ.
“Người không có sức chiến đấu chỉ có cậu mà thôi.” Sở Thiên không có hảo ý chỉa chỉa Bạch Minh Hi, sau đó lại chỉa chỉa trên đỉnh xe.
Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng trên đỉnh xe bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, lập tức “ngao ngao” hai tiếng.
Bạch Minh Hi nhất thời khóc không ra nước mắt.
Hắn quên mất trên đỉnh xe có hai tên cật hóa, dưới sự chỉ huy hữu hiệu của Lí Nam, hai tên kia hiện tại là chủ lực của chiến đội.
Lí Nam đi ra ngoài, bọn nó đương nhiên phải đi theo, bởi vì hiện tại chúng nó đã lớn không thể chen trong xe được cho nên dứt khoát bảo chúng nó nằm úp sấp trên đỉnh xe. Dọc đường đi ra ngoài, hai vị miêu đại gia nằm úp sấp trên xe, khung cảnh đó quả thật là rất hùng vĩ.
“Không sao, không gian của anh Tiểu Bạch lợi hại nhất, không có không gian cái gì cũng vận chuyển được.” Lí Nam tốt bụng an ủi.
Cái cằm kiêu ngạo của Bạch Minh Hi còn chưa kịp nâng lên, Sở Thiên lại cười nhạo nói: “Không gian thì Hiểu Vũ cũng có nha, còn lớn hơn của cậu, lại có thể chứa người.”
Không gian của Toàn Hiểu Vũ, Lí Nam và Bạch Minh Hi cũng từng đi vào, lời này vừa nói đã khiến Bạch Minh Hi nhụt chí.
“Anh Sở Thiên...... Anh.....” Lí Nam cười khổ, tại sao anh Sở Thiên vừa trở về đã khi dễ anh Tiểu Bạch.
“Nhưng mà, không gian của Hiểu Vũ, cậu dám lấy ra dùng sao? Dám sao?!” Bạch Minh Hi trong nháy mắt lại tìm được điểm công kích.
Sở Thiên quay lại cho hắn một cái mặt quỷ: “Tôi không dám, nhưng mà cậu vẫn rất vô dụng.”
“A a a a! Sở Tiểu Thiên! Tên khốn nhà cậu!” Bạch Minh Hi rốt cục giận dữ lao thẳng tới ghế phó lái đánh Sở Thiên tơi bời.
“Anh Tiểu Bạch....” Lí Nam bất đắc dĩ đi kéo hắn ngồi xuống, hai người lớn này còn chẳng ổn trọng bằng nhóc.
Toàn Hiểu Vũ cười ha hả, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn một màn cười nói trong xe, thầm nghĩ rằng, thật tốt quá, tất cả mọi người còn sống, vẫn có thể vui sướng cười đùa như xưa.
Tác giả :
Lại Đắc Phi Mã Giáp