Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 29: Rời đi
Tiêu Tử Nhiên nhíu mày, ngữ khí vô cùng khó hiểu: “Vì sao?” “Hiểu Vũ cậu ấy cảm thấy không lâu sau, S thị sẽ gặp phải một tai họa rất lớn.” Sở Thiên nghiêm túc tiếp lời. “Tai họa? Các người từ đâu thu được tin tức này?” Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên nhìn nhau, Sở Thiên cười khổ nói: “Không phải tin tức từ bên ngoài, là trực giác của Hiểu Vũ.”
“Các người đang nói đừa à!” “Không phải nói đùa.” Sở Thiên cũng rất bất đắc dĩ: “Anh còn nhớ rõ trận mưa hai tháng trước không?” “Ừ!” Tiêu Tử Nhiên hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ đáp lời, tuy rằng, cái trận mưa đó đã thúc dị năng của hắn thăng cấp, nhưng quá trình có chút thảm thống! “Tôi đã từng nói với anh, trong nước mưa có vấn đề, khuyên anh đình chỉ hết thảy mọi hoạt động, chờ đợt mưa đó tạnh. Nhưng anh không nghe.”
“Cho nên?” Tiêu Tử Nhiên có một chút tức giận nho nhỏ, hắn ở thời điểm đó, quá mức kiêng kị năng lực của Sở Thiên, vì thế liền kiêu ngạo một lần, không nghe lời khuyên của hắn, vẫn phái người đi làm trong mưa, chính hắn cũng mắc mưa, kết quả...... Bản thân hắn nhân họa được phúc, dị năng thăng cấp, nhưng trong đám người mắc mưa, ngoại trừ một người trẻ tuổi thức tỉnh thủy hệ dị năng ra, những người khác toàn bộ đều biến dị, cuối cùng vẫn là Sở Thiên dẫn người đến bắn chết người biến dị.
Một đoạn sự cố đó quả thật chính là vết nhơ trong lịch sử của Tiêu Tử Nhiên. “Chuyện đó là do trực giác của Hiểu Vũ cảnh báo. Còn ở trong chiến đấu bình thường, cậu ta hình như có một năng lực có thể biết trước nguy hiểm. Tôi và cậu ta cùng nhau chiến đấu lâu nhất, cho nên tôi tin tưởng trực giác của cậu ta.” Tiêu Tử Nhiên “ba” một tiếng ném cây bút trong tay xuống: “Lý do này của cậu không hề có căn cứ, chỉ bằng cái này đã muốn bảo hơn một trăm người vứt bỏ gia viên vừa xây, đi với các cậu đến cái phương Bắc quỷ quái kia sao?” Sở Thiên buông lỏng, hết cách đành chịu: “Cho nên, chúng tôi đến chỉ là khuyên và đề nghị. Thứ nên nói đã nói cho anh hết rồi, đây là tình nghĩa mà chúng tôi đã sống hai tháng ở đây. Về phần đến cuối cùng anh quyết định như thế nào, tùy các người. Tóm lại, trễ nhất là mười ngày sau, mặc kệ các người quyết định như thế nào, chúng tôi cũng sẽ rời đi.” Bộ dáng hắn như ngôn tẫn vu thử (Lời đã nói hết, không còn gì để nói).
Toàn Hiểu Vũ tiếp lời, thái độ vô cùng chân thành: “Tôi biết, lý do của chúng tôi không đáng tin. Tôi không có năng lực biết trước, nhưng mà tôi tin trực giác của mình, tôi cũng hy vọng anh có thể tin tưởng tôi một lần.” Cậu hiếm có một lần nói dài như vậy: “Nếu quyết định của các người là rời đi, chúng ta tiếp tục kết giao, dọc đường tương trợ lẫn nhau. Nếu các người quyết định ở lại, vậy xin cho chúng tôi một chiếc xe việt dã và một ít xăng, đó là thứ mà chúng tôi nên có, vật tư khác, chúng tôi có thể không cần.”
Mặc kệ là Toàn Hiểu Vũ cũng được, hay là Sở Thiên cũng tốt, đã sớm làm xong công tác chuẩn bị rời khỏi đây. Trong hai tháng này, Toàn Hiểu Vũ cũng lén tồn vật tư vào không gian, Bạch Minh Hi cũng vậy, chẳng qua không gian của Bạch Minh Hi ở ngoài sáng, của cậu thì ở trong tối. Cho nên, bọn họ không hề thiếu vật tư.
Tiêu Tử Nhiên thở dài một hơi, buồn rầu cào cào tóc, trầm ngâm một lúc, không hề mở miệng. Sống chung thời gian dài như vậy, Tiêu Tử Nhiên vô cùng hiểu rõ, vô luận là Sở Thiên hay Toàn Hiểu Vũ đều không phải là người ăn nói lung tung. Tính trên lợi ích lấy năng lực của hai người bọn họ chỉ mang theo Bạch Minh Hi và Lí Nam lên đường vẫn rất dễ dàng. Nhiều người, đặc biệt là người thường, đối với bọn họ mà nói trái lại là một gánh nặng.
Nói tóm gọn, về mặt lợi ích, khuyên mình rời đi đối với bọn họ không hề có lợi ích gì. Cho nên bọn họ làm như vậy chính là xuất phát từ ý tốt. Chẳng qua, lý do mà bọn họ đưa ra quá mức vô nghĩa, đối với một người lãnh đạo mà nói, chỉ dựa vào lý do này làm quyết định, kia cũng quá qua loa. Thật mẹ nó, phiền quá đi! Tiêu Tử Nhiên u oán mà trừng mắt hai người. Sở Thiên thấy thế, một phen kéo Toàn Hiểu Vũ ngồi ở trước mặt tên bác sĩ nói: “Tự anh từ từ nghĩ đi, dù sao còn mười ngày, mười ngày sau chúng tôi đi. Cứ như vậy, tạm biệt!” Nói xong, kéo Toàn Hiểu Vũ bước đi.
“Này! Này! Đứng lại! Các người đứng lại cho tôi!” Tiêu Tử Nhiên bất mãn tiện tay sờ soạng một thứ gì đó ném thẳng vào bóng lưng của Sở Thiên. Sở Thiên phớt lờ hắn, quay đầu né tránh cái thứ đang bay tới, lôi kéo Toàn Hiểu Vũ chạy xa. Ra khỏi biệt thự, vẻ mặt Toàn Hiểu Vũ không hiểu nhìn Sở Thiên, Sở Thiên thấy thế, cảm thấy Toàn Hiểu Vũ lúc này ngốc manh cực kỳ. Dưới cái nhìn chằm chằm của Toàn Hiểu Vũ, Sở Thiên lúc này mới cười giải thích: “Tên bác sĩ có một thói quen, khi hắn không thoải mái, sẽ kéo người làm đệm lưng. Không muốn bị hắn gây sức ép phải tranh thủ thời gian chạy.”
“A.” Toàn Hiểu Vũ bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, giống như quả thật là như vậy. “Kia, anh nói, hắn sẽ quyết định như thế nào?” Toàn Hiểu Vũ hỏi. Sở Thiên lắc đầu: “Khó mà nói a. Trên thực tế, tôi cảm thấy hắn có khuynh hướng tin tưởng chúng ta. Nếu, hắn chỉ có một mình, tôi tin, hắn khẳng định sẽ không chút do dự đi theo chúng ta. Nhưng mà ——” Hai tay hắn xòe ra, bày một bộ dáng bất đắc dĩ: “Hắn là một người lãnh đạo, bởi vậy chuyện hắn phải lo lắng rất nhiều. Cho nên, hắn cuối cùng sẽ quyết định ra sao, tôi cũng không biết.”
“Ừm.” Toàn Hiểu Vũ gật đầu, có vẻ có vài phần tiếc hận. “Đừng lo.” Sở Thiên vươn tay ôm lấy cổ của Toàn Hiểu Vũ, nói: “Chúng ta phải nói, nhân các hữu mệnh, tùy bọn họ đi! Chúng ta đi bắt Tiểu Nam bảo nó nấu cơm, sắp chết đói rồi.” Nói xong hoàn toàn không cảm thấy bắt một đứa nhỏ đến nấu cơm cho hắn ăn có gì không đúng. “A.” Toàn Hiểu Vũ không kịp gật đầu, đã bị Sở Thiên ôm cổ kéo đi.
Mười này sau.
Sở Thiên, Toàn Hiểu Vũ, Bạch Minh Hi, Lí Nam đứng trước cửa biệt thự. Bốn người bọn họ đều mặt quần áo thể thao dễ vận động, mỗi người đều đeo một cái ba lô trên lưng, phía sau bọn họ là một chiếc xe việt dã thoạt nhìn vô cùng rắn chắc. Chuẩn bị tốt hành trang, bọn họ rời đi. Mấy thứ quan trọng trong biệt thự toàn bộ đều được thu vào trong không gian. Vì để không khiến người ta hoài nghi, Toàn Hiểu Vũ còn cố ý khóa kỹ cửa nhà mình. Xuất phát từ sự tôn kính đối với bọn họ, người ở trong khu biệt thự này, chỉ sợ trong nhất thời sẽ không động tới biệt thự của bọn họ. Mà, hơn mười ngày sau, S thị sẽ nghênh đón một hồi oanh tạc mang tính hủy diệt.
Lúc này, vậy mà không hiểu sao lại sinh ra vài phần u sầu. Toàn Hiểu Vũ khá tốt, dù sao đã từng trải qua mạt thế một lần rồi mà Lí Nam thì lưu luyến không rời. Nơi này vốn chính là nhà của nó, có rất nhiều hồi ức tốt đẹp. Sau khi cùng anh Hiểu Vũ vào đây ở, biệt thự này cho bọn họ rất nhiều cảm giác an toàn, hiện tại bỏ biệt thự rời đi, ít nhiều cũng có vài phần thương cảm.
“Hiểu Vũ, đi thôi, tên bác sĩ ở cổng chính chờ chúng ta.” Sở Thiên đi tới, vỗ vỗ vai Toàn Hiểu Vũ. Hắn và Bạch Minh Hi vốn là khách qua đường, không có cảm tình nhiều gì với chỗ này, mà chỉ có tình cảm với con người, tất cả đều đồng loạt xuất phát, tất cả mọi người cùng một chỗ nên không có cái gì cảm khái. Toàn Hiểu Vũ gật đầu, kéo tay Lí Nam, đi tới chiếc xe việt dã.
Lí Nam quay đầu nhìn căn nhà vài lần mới chui vào xe. Hôm nay, Toàn Hiểu Vũ lái xe, Sở Thiên ngồi ở ghế phó lái. Bạch Minh Hi và Lí Nam ngồi ghế sau và một phần vật tư chưa nhét vào trong va li. Ba ngày trước, tên bác sĩ rốt cục cũng ra quyết định. Lí do mà Toàn Hiểu Vũ đưa ra, chỉ là một trong những nguyên nhân. Quan trọng nhất chính là, trong mấy ngày ra ngoài hành động, tên bác sĩ rõ ràng cảm nhận được số lượng tang thi đang gia tăng, tang thi cấp hai càng ngày càng nhiều, có một vài tang thi cấp hai đã có dấu hiệu tiến lên cấp ba. Bọn họ đối phó bắt đầu càng ngày càng khó khăn.
Tang thi chung quanh khu biệt thự cũng bắt đầu nhiều lên. Mỗi ngày, đều có tang thi cấp một có ý đồ vượt qua cửa sắt. Hơn nữa, đạn dược bọn họ dự trữ cũng đã sắp hết rồi. Trong hai tháng này, tên bác sĩ từng mang theo người đánh bạo vào kho đạn của cục cảnh sát, nhưng sử dụng đến bây giờ biến thành súng nhiều, đạn ít. Vài ngày trước, vùng lân cận có một đám người thành lập tiểu khu an toàn, bị tang thi công phá, người bên trong không ai sống sót. Tiêu Tử Nhiên bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện. Hắn phái người ra ngoài đi thăm dò, người nọ mang về tin tức là quân chính phủ từ một tháng trước liền rút lui về phương Bắc với quy mô lớn, nghe nói bên kia hoang vắng, quái vật hoành hành cũng ít hơn phía Nam nhiều.
Người nhận được tin tức sớm nhất cũng đã đi theo quân chính phủ. Mà người nhận được tin gần đây nhất cũng lục tục đi phương Bắc. Tiêu Tử Nhiên từ sớm lựa chọn S thị thành lập căn cứ là vì nơi này là thành phố lớn nhất Hoa quốc, dân cư đông đúc, mà dân cư đông đúc nên phải xây dựng và phát triển cơ sở hạ tầng. Nhưng mà hôm nay, tình thế của S thị phát triển ngoài dự đoán của hắn. Tang thi của thành thị này đã nhiều hơn so với nhân loại, mà người sống sót phía Nam đều dần đi tới phương Bắc, vượt qua S thị vốn là trung tâm kinh tế quốc gia. Cái đó và kế hoạch của Tiêu Tử Nhiên chênh lệch rất lớn. Cho nên hắn quyết định rời đi!
Hắn trước tìm Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ, lập ra lộ tuyến và kế hoạch an toàn, sau khi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, mới chính thức công bố tin tức này. Lúc này khu an toàn đã có hơn một trăm người, tin tức vừa ra, lập tức liền nổ tung. Phần lớn người đều kiên trì phản đối, thế nhưng bọn họ rất sợ Tiêu Tử Nhiên nên không dám kháng nghị quá đáng.
Nhưng mà, lúc này, Tiêu Tử nhiên đặc biệt dân chủ, hắn tỏ vẻ, nguyện ý đi theo hắn thì đi theo, không muốn đi, cũng có thể ở lại. Bọn họ chỉ biết đi theo hắn thì chỉ được lấy một phần vật tư, còn lại phần lớn vật tư, có thể để lại cho người không đi. Như vậy liền càng không ai nguyện ý rời đi. Cuối cùng, trừ bỏ Toàn Hiểu Vũ bốn người thì chỉ còn chín người nguyện ý cùng tên bác sĩ cùng nhau rời đi.
Bọn họ bao gồm cái Lão Ô trước đây theo Chính ca, từ khi hắn đi theo tên bác sĩ càng thêm tận tâm tận tụy giúp hắn xử lý quan hệ nhân tế, hơn nữa người này không có thói quen xấu gì, rất nhanh liền được Tiêu Tử Nhiên trọng dụng. Còn có đại tổng quản Lâm Tự Cường và tiểu tình nhân Mã Tĩnh Tĩnh, Mã Tĩnh Tĩnh này sau khi rửa sạch khuôn mặt vẫn rất thanh tú động lòng người, sau khi vừa thành lập căn cứ, nàng không còn ôm đùi người khác nữa, mà thành thành thật thật đi theo Lâm Tự Cường, còn thật nghiêm túc sống qua ngày, cố gắng khiến mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Mà tên Hà Cường đã từng oán hận bọn họ, lấy nhánh cây đâm Lâm Tự Cường đến mức toàn thân đều là lỗ sau cơn mưa liền biến dị, bị một súng bắn bạo đầu. Còn có người phụ nữ xinh đẹp đã từng bị mọi người cô lập, nàng chính là vợ của người đàn ông bị đánh chết cách vách nhà Toàn Hiểu Vũ. Hai tháng này nàng vẫn không thể hòa nhập với mọi người, Tiêu Tử Nhiên muốn rời đi, nàng là người đầu tiên đứng ra hưởng ứng. Còn có một người làm cho Toàn Hiểu Vũ cảm thấy bất ngờ chính là cái tên cướp đã làm cậu bị thương ở cổ, hắn gọi là Tiếu Minh Hán, ở trong này vẫn luôn kiệm lời, im lặng cùng mọi người làm công việc hằng ngày, không có bản lĩnh gì đặc biệt, nhưng làm việc lại vô cùng ra sức. Còn lại mấy người, chính là một nhà ba người của cô gái xinh đẹp, còn có thủy hệ dị năng giả thức tỉnh sau trận mưa kia. Tổng cổng chín người đều bày tỏ nguyện ý đi theo.
Tiêu Tử Nhiên không phản đối phân phó mọi người đi thu thập hành lý, an bài xe cộ. Một hàng mười bốn người, bốn chiếc xe việt dã, trang bị đủ thực ăn và xăng, còn có một ít tài sản cá nhân, cứ thế chuẩn bị xuất phát. Người ở lại đối với việc này đương nhiên là không hề dị nghị, thật ra cho dù là phân phối theo lao động, tên bác sĩ và Toàn Hiểu Vũ bốn người nên có cũng không phải chỉ có chừng này.
Giữa bọn họ có vài người thậm chí là đắc ý, những người có giá trị vũ lực cực mạnh đã rời đi nên đến phiên bản thân làm chủ tất cả. Đương nhiên, phần lớn người đều vô cùng lo lắng, người có giá trị vũ lực cao đã đi, bọn họ sợ mất đi che chở, nhưng lại không dám rời khỏi đây đi trên con đường chưa rõ đích đến, cho nên ai cũng có vẻ ủ rũ, không biết làm thế nào. Nhân tài phải đi không suy nghĩ nhiều như vậy, bọn họ mang theo một loại hy vọng lái xe rời khỏi nơi đã bảo vệ bọn họ hai tháng, chính thức bước trên hành trình đi về phương Bắc xa xôi.
“Các người đang nói đừa à!” “Không phải nói đùa.” Sở Thiên cũng rất bất đắc dĩ: “Anh còn nhớ rõ trận mưa hai tháng trước không?” “Ừ!” Tiêu Tử Nhiên hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ đáp lời, tuy rằng, cái trận mưa đó đã thúc dị năng của hắn thăng cấp, nhưng quá trình có chút thảm thống! “Tôi đã từng nói với anh, trong nước mưa có vấn đề, khuyên anh đình chỉ hết thảy mọi hoạt động, chờ đợt mưa đó tạnh. Nhưng anh không nghe.”
“Cho nên?” Tiêu Tử Nhiên có một chút tức giận nho nhỏ, hắn ở thời điểm đó, quá mức kiêng kị năng lực của Sở Thiên, vì thế liền kiêu ngạo một lần, không nghe lời khuyên của hắn, vẫn phái người đi làm trong mưa, chính hắn cũng mắc mưa, kết quả...... Bản thân hắn nhân họa được phúc, dị năng thăng cấp, nhưng trong đám người mắc mưa, ngoại trừ một người trẻ tuổi thức tỉnh thủy hệ dị năng ra, những người khác toàn bộ đều biến dị, cuối cùng vẫn là Sở Thiên dẫn người đến bắn chết người biến dị.
Một đoạn sự cố đó quả thật chính là vết nhơ trong lịch sử của Tiêu Tử Nhiên. “Chuyện đó là do trực giác của Hiểu Vũ cảnh báo. Còn ở trong chiến đấu bình thường, cậu ta hình như có một năng lực có thể biết trước nguy hiểm. Tôi và cậu ta cùng nhau chiến đấu lâu nhất, cho nên tôi tin tưởng trực giác của cậu ta.” Tiêu Tử Nhiên “ba” một tiếng ném cây bút trong tay xuống: “Lý do này của cậu không hề có căn cứ, chỉ bằng cái này đã muốn bảo hơn một trăm người vứt bỏ gia viên vừa xây, đi với các cậu đến cái phương Bắc quỷ quái kia sao?” Sở Thiên buông lỏng, hết cách đành chịu: “Cho nên, chúng tôi đến chỉ là khuyên và đề nghị. Thứ nên nói đã nói cho anh hết rồi, đây là tình nghĩa mà chúng tôi đã sống hai tháng ở đây. Về phần đến cuối cùng anh quyết định như thế nào, tùy các người. Tóm lại, trễ nhất là mười ngày sau, mặc kệ các người quyết định như thế nào, chúng tôi cũng sẽ rời đi.” Bộ dáng hắn như ngôn tẫn vu thử (Lời đã nói hết, không còn gì để nói).
Toàn Hiểu Vũ tiếp lời, thái độ vô cùng chân thành: “Tôi biết, lý do của chúng tôi không đáng tin. Tôi không có năng lực biết trước, nhưng mà tôi tin trực giác của mình, tôi cũng hy vọng anh có thể tin tưởng tôi một lần.” Cậu hiếm có một lần nói dài như vậy: “Nếu quyết định của các người là rời đi, chúng ta tiếp tục kết giao, dọc đường tương trợ lẫn nhau. Nếu các người quyết định ở lại, vậy xin cho chúng tôi một chiếc xe việt dã và một ít xăng, đó là thứ mà chúng tôi nên có, vật tư khác, chúng tôi có thể không cần.”
Mặc kệ là Toàn Hiểu Vũ cũng được, hay là Sở Thiên cũng tốt, đã sớm làm xong công tác chuẩn bị rời khỏi đây. Trong hai tháng này, Toàn Hiểu Vũ cũng lén tồn vật tư vào không gian, Bạch Minh Hi cũng vậy, chẳng qua không gian của Bạch Minh Hi ở ngoài sáng, của cậu thì ở trong tối. Cho nên, bọn họ không hề thiếu vật tư.
Tiêu Tử Nhiên thở dài một hơi, buồn rầu cào cào tóc, trầm ngâm một lúc, không hề mở miệng. Sống chung thời gian dài như vậy, Tiêu Tử Nhiên vô cùng hiểu rõ, vô luận là Sở Thiên hay Toàn Hiểu Vũ đều không phải là người ăn nói lung tung. Tính trên lợi ích lấy năng lực của hai người bọn họ chỉ mang theo Bạch Minh Hi và Lí Nam lên đường vẫn rất dễ dàng. Nhiều người, đặc biệt là người thường, đối với bọn họ mà nói trái lại là một gánh nặng.
Nói tóm gọn, về mặt lợi ích, khuyên mình rời đi đối với bọn họ không hề có lợi ích gì. Cho nên bọn họ làm như vậy chính là xuất phát từ ý tốt. Chẳng qua, lý do mà bọn họ đưa ra quá mức vô nghĩa, đối với một người lãnh đạo mà nói, chỉ dựa vào lý do này làm quyết định, kia cũng quá qua loa. Thật mẹ nó, phiền quá đi! Tiêu Tử Nhiên u oán mà trừng mắt hai người. Sở Thiên thấy thế, một phen kéo Toàn Hiểu Vũ ngồi ở trước mặt tên bác sĩ nói: “Tự anh từ từ nghĩ đi, dù sao còn mười ngày, mười ngày sau chúng tôi đi. Cứ như vậy, tạm biệt!” Nói xong, kéo Toàn Hiểu Vũ bước đi.
“Này! Này! Đứng lại! Các người đứng lại cho tôi!” Tiêu Tử Nhiên bất mãn tiện tay sờ soạng một thứ gì đó ném thẳng vào bóng lưng của Sở Thiên. Sở Thiên phớt lờ hắn, quay đầu né tránh cái thứ đang bay tới, lôi kéo Toàn Hiểu Vũ chạy xa. Ra khỏi biệt thự, vẻ mặt Toàn Hiểu Vũ không hiểu nhìn Sở Thiên, Sở Thiên thấy thế, cảm thấy Toàn Hiểu Vũ lúc này ngốc manh cực kỳ. Dưới cái nhìn chằm chằm của Toàn Hiểu Vũ, Sở Thiên lúc này mới cười giải thích: “Tên bác sĩ có một thói quen, khi hắn không thoải mái, sẽ kéo người làm đệm lưng. Không muốn bị hắn gây sức ép phải tranh thủ thời gian chạy.”
“A.” Toàn Hiểu Vũ bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, giống như quả thật là như vậy. “Kia, anh nói, hắn sẽ quyết định như thế nào?” Toàn Hiểu Vũ hỏi. Sở Thiên lắc đầu: “Khó mà nói a. Trên thực tế, tôi cảm thấy hắn có khuynh hướng tin tưởng chúng ta. Nếu, hắn chỉ có một mình, tôi tin, hắn khẳng định sẽ không chút do dự đi theo chúng ta. Nhưng mà ——” Hai tay hắn xòe ra, bày một bộ dáng bất đắc dĩ: “Hắn là một người lãnh đạo, bởi vậy chuyện hắn phải lo lắng rất nhiều. Cho nên, hắn cuối cùng sẽ quyết định ra sao, tôi cũng không biết.”
“Ừm.” Toàn Hiểu Vũ gật đầu, có vẻ có vài phần tiếc hận. “Đừng lo.” Sở Thiên vươn tay ôm lấy cổ của Toàn Hiểu Vũ, nói: “Chúng ta phải nói, nhân các hữu mệnh, tùy bọn họ đi! Chúng ta đi bắt Tiểu Nam bảo nó nấu cơm, sắp chết đói rồi.” Nói xong hoàn toàn không cảm thấy bắt một đứa nhỏ đến nấu cơm cho hắn ăn có gì không đúng. “A.” Toàn Hiểu Vũ không kịp gật đầu, đã bị Sở Thiên ôm cổ kéo đi.
Mười này sau.
Sở Thiên, Toàn Hiểu Vũ, Bạch Minh Hi, Lí Nam đứng trước cửa biệt thự. Bốn người bọn họ đều mặt quần áo thể thao dễ vận động, mỗi người đều đeo một cái ba lô trên lưng, phía sau bọn họ là một chiếc xe việt dã thoạt nhìn vô cùng rắn chắc. Chuẩn bị tốt hành trang, bọn họ rời đi. Mấy thứ quan trọng trong biệt thự toàn bộ đều được thu vào trong không gian. Vì để không khiến người ta hoài nghi, Toàn Hiểu Vũ còn cố ý khóa kỹ cửa nhà mình. Xuất phát từ sự tôn kính đối với bọn họ, người ở trong khu biệt thự này, chỉ sợ trong nhất thời sẽ không động tới biệt thự của bọn họ. Mà, hơn mười ngày sau, S thị sẽ nghênh đón một hồi oanh tạc mang tính hủy diệt.
Lúc này, vậy mà không hiểu sao lại sinh ra vài phần u sầu. Toàn Hiểu Vũ khá tốt, dù sao đã từng trải qua mạt thế một lần rồi mà Lí Nam thì lưu luyến không rời. Nơi này vốn chính là nhà của nó, có rất nhiều hồi ức tốt đẹp. Sau khi cùng anh Hiểu Vũ vào đây ở, biệt thự này cho bọn họ rất nhiều cảm giác an toàn, hiện tại bỏ biệt thự rời đi, ít nhiều cũng có vài phần thương cảm.
“Hiểu Vũ, đi thôi, tên bác sĩ ở cổng chính chờ chúng ta.” Sở Thiên đi tới, vỗ vỗ vai Toàn Hiểu Vũ. Hắn và Bạch Minh Hi vốn là khách qua đường, không có cảm tình nhiều gì với chỗ này, mà chỉ có tình cảm với con người, tất cả đều đồng loạt xuất phát, tất cả mọi người cùng một chỗ nên không có cái gì cảm khái. Toàn Hiểu Vũ gật đầu, kéo tay Lí Nam, đi tới chiếc xe việt dã.
Lí Nam quay đầu nhìn căn nhà vài lần mới chui vào xe. Hôm nay, Toàn Hiểu Vũ lái xe, Sở Thiên ngồi ở ghế phó lái. Bạch Minh Hi và Lí Nam ngồi ghế sau và một phần vật tư chưa nhét vào trong va li. Ba ngày trước, tên bác sĩ rốt cục cũng ra quyết định. Lí do mà Toàn Hiểu Vũ đưa ra, chỉ là một trong những nguyên nhân. Quan trọng nhất chính là, trong mấy ngày ra ngoài hành động, tên bác sĩ rõ ràng cảm nhận được số lượng tang thi đang gia tăng, tang thi cấp hai càng ngày càng nhiều, có một vài tang thi cấp hai đã có dấu hiệu tiến lên cấp ba. Bọn họ đối phó bắt đầu càng ngày càng khó khăn.
Tang thi chung quanh khu biệt thự cũng bắt đầu nhiều lên. Mỗi ngày, đều có tang thi cấp một có ý đồ vượt qua cửa sắt. Hơn nữa, đạn dược bọn họ dự trữ cũng đã sắp hết rồi. Trong hai tháng này, tên bác sĩ từng mang theo người đánh bạo vào kho đạn của cục cảnh sát, nhưng sử dụng đến bây giờ biến thành súng nhiều, đạn ít. Vài ngày trước, vùng lân cận có một đám người thành lập tiểu khu an toàn, bị tang thi công phá, người bên trong không ai sống sót. Tiêu Tử Nhiên bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện. Hắn phái người ra ngoài đi thăm dò, người nọ mang về tin tức là quân chính phủ từ một tháng trước liền rút lui về phương Bắc với quy mô lớn, nghe nói bên kia hoang vắng, quái vật hoành hành cũng ít hơn phía Nam nhiều.
Người nhận được tin tức sớm nhất cũng đã đi theo quân chính phủ. Mà người nhận được tin gần đây nhất cũng lục tục đi phương Bắc. Tiêu Tử Nhiên từ sớm lựa chọn S thị thành lập căn cứ là vì nơi này là thành phố lớn nhất Hoa quốc, dân cư đông đúc, mà dân cư đông đúc nên phải xây dựng và phát triển cơ sở hạ tầng. Nhưng mà hôm nay, tình thế của S thị phát triển ngoài dự đoán của hắn. Tang thi của thành thị này đã nhiều hơn so với nhân loại, mà người sống sót phía Nam đều dần đi tới phương Bắc, vượt qua S thị vốn là trung tâm kinh tế quốc gia. Cái đó và kế hoạch của Tiêu Tử Nhiên chênh lệch rất lớn. Cho nên hắn quyết định rời đi!
Hắn trước tìm Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ, lập ra lộ tuyến và kế hoạch an toàn, sau khi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, mới chính thức công bố tin tức này. Lúc này khu an toàn đã có hơn một trăm người, tin tức vừa ra, lập tức liền nổ tung. Phần lớn người đều kiên trì phản đối, thế nhưng bọn họ rất sợ Tiêu Tử Nhiên nên không dám kháng nghị quá đáng.
Nhưng mà, lúc này, Tiêu Tử nhiên đặc biệt dân chủ, hắn tỏ vẻ, nguyện ý đi theo hắn thì đi theo, không muốn đi, cũng có thể ở lại. Bọn họ chỉ biết đi theo hắn thì chỉ được lấy một phần vật tư, còn lại phần lớn vật tư, có thể để lại cho người không đi. Như vậy liền càng không ai nguyện ý rời đi. Cuối cùng, trừ bỏ Toàn Hiểu Vũ bốn người thì chỉ còn chín người nguyện ý cùng tên bác sĩ cùng nhau rời đi.
Bọn họ bao gồm cái Lão Ô trước đây theo Chính ca, từ khi hắn đi theo tên bác sĩ càng thêm tận tâm tận tụy giúp hắn xử lý quan hệ nhân tế, hơn nữa người này không có thói quen xấu gì, rất nhanh liền được Tiêu Tử Nhiên trọng dụng. Còn có đại tổng quản Lâm Tự Cường và tiểu tình nhân Mã Tĩnh Tĩnh, Mã Tĩnh Tĩnh này sau khi rửa sạch khuôn mặt vẫn rất thanh tú động lòng người, sau khi vừa thành lập căn cứ, nàng không còn ôm đùi người khác nữa, mà thành thành thật thật đi theo Lâm Tự Cường, còn thật nghiêm túc sống qua ngày, cố gắng khiến mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Mà tên Hà Cường đã từng oán hận bọn họ, lấy nhánh cây đâm Lâm Tự Cường đến mức toàn thân đều là lỗ sau cơn mưa liền biến dị, bị một súng bắn bạo đầu. Còn có người phụ nữ xinh đẹp đã từng bị mọi người cô lập, nàng chính là vợ của người đàn ông bị đánh chết cách vách nhà Toàn Hiểu Vũ. Hai tháng này nàng vẫn không thể hòa nhập với mọi người, Tiêu Tử Nhiên muốn rời đi, nàng là người đầu tiên đứng ra hưởng ứng. Còn có một người làm cho Toàn Hiểu Vũ cảm thấy bất ngờ chính là cái tên cướp đã làm cậu bị thương ở cổ, hắn gọi là Tiếu Minh Hán, ở trong này vẫn luôn kiệm lời, im lặng cùng mọi người làm công việc hằng ngày, không có bản lĩnh gì đặc biệt, nhưng làm việc lại vô cùng ra sức. Còn lại mấy người, chính là một nhà ba người của cô gái xinh đẹp, còn có thủy hệ dị năng giả thức tỉnh sau trận mưa kia. Tổng cổng chín người đều bày tỏ nguyện ý đi theo.
Tiêu Tử Nhiên không phản đối phân phó mọi người đi thu thập hành lý, an bài xe cộ. Một hàng mười bốn người, bốn chiếc xe việt dã, trang bị đủ thực ăn và xăng, còn có một ít tài sản cá nhân, cứ thế chuẩn bị xuất phát. Người ở lại đối với việc này đương nhiên là không hề dị nghị, thật ra cho dù là phân phối theo lao động, tên bác sĩ và Toàn Hiểu Vũ bốn người nên có cũng không phải chỉ có chừng này.
Giữa bọn họ có vài người thậm chí là đắc ý, những người có giá trị vũ lực cực mạnh đã rời đi nên đến phiên bản thân làm chủ tất cả. Đương nhiên, phần lớn người đều vô cùng lo lắng, người có giá trị vũ lực cao đã đi, bọn họ sợ mất đi che chở, nhưng lại không dám rời khỏi đây đi trên con đường chưa rõ đích đến, cho nên ai cũng có vẻ ủ rũ, không biết làm thế nào. Nhân tài phải đi không suy nghĩ nhiều như vậy, bọn họ mang theo một loại hy vọng lái xe rời khỏi nơi đã bảo vệ bọn họ hai tháng, chính thức bước trên hành trình đi về phương Bắc xa xôi.
Tác giả :
Lại Đắc Phi Mã Giáp