Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 19: Chung nhận thức
Hắn cố gắng kiềm chế tiếng cười của bản thân: “Không ai nói muốn đi nhà của cậu. Có lẽ tiểu khu cậu ở có phòng trốn cũng được, thật sự, không có ý muốn đi nhà của cậu. Mọi người chỉ là không quen thuộc với khu dân cư lân cận mà thôi.” Người này rất thông minh mà nhưng khi gặp phải chuyện này lại ngốc đến như vậy chứ. Thực ra Toàn Hiểu Vũ không phải có ý kia, cậu chỉ là xuất phát từ bản năng xu lợi tịhại mà thôi, từ chối nhân vật nguy hiểm đến gần cho nên mới từ chối mang theo tên bác sĩ.
Thế nhưng Sở Thiên nói cũng không sai, khu biệt thự mà cậu ở cũng chỉ có vài người, nhà trống hẳn là rất nhiều, mấy ngày hôm trước còn có một đám người vào ở..... Ngẫm lại lai lịch của đám người thần bí kia, Toàn Hiểu Vũ đối với việc đám người bác sĩ đi vào ở trong khu biệt thự hình như đã không còn quá nhiều ý kiến. “Thế nhưng, hắn ta —” Toàn Hiểu Vũ quay đầu nhìn thoáng qua tên bác sĩ. Người kia nguy hiểm lại không thể khống chế, tuy rằng hắn ta cứu mọi người, thế nhưng Toàn Hiểu Vũ tin, chỉ cần hắn ta cảm thấy mất hứng, ngay cả mắt cũng không thèm chớp ra tay giết hết tất cả mọi người.
“Tôi biết hắn ta thoạt nhìn rất nguy hiểm. Thế nhưng, cậu nghĩ lại xem, từ đầu đến cuối hắn ta chỉ giết có một người. Cũng không thể nói hắn ta nhân từ, tôi đoán hắn ta giết người đều theo một quy luật và nguyên tắc nhất định nào đó, trước mắt xem ra, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời sẽ không có chuyện gì. Tình thế bây giờ đã rối loạn, về sau cái dạng người gì cũng sẽ có, chỉ cần bảo hắn ta cam đoan sẽ không xâm lấn nơi của cậu, dẫn hắn ta đi một đoạn thì có làm sao?” Sở Thiên cẩn thận phân tích, tận sức thuyết phục Toàn Hiểu Vũ.
Hắn cũng có tư tâm, hắn và Bạch Minh Hi cũng cần có chỗ dừng chân, mà nhìn thấy bộ dáng trước đó của Toàn Hiểu Vũ hình như đã tính sau khi rời khỏi bệnh viện thì đường ai nấy đi. Toàn Hiểu Vũ suy nghĩ một chút gật đầu: “Nhưng..... ” Sở Thiên đánh gảy lời của cậu: “Tôi biết, trước tiên muốn cùng hắn ta nói rõ điều kiện. Cậu cứ nói không đủ thì tôi sẽ bổ sung.”
“Được.” Toàn Hiểu Vũ đồng ý rồi, lúc này mới đi tới gần tên bác sĩ. “Nói xong rồi?” Tên bác sĩ nhíu mày, tuy rằng là hỏi Toàn Hiểu Vũ nhưng tầm mắt lại dừng ở trên người Sở Thiên, trong mắt hắn ta tràn đầy nghiền ngẫm và tính xâm lược. Sở Thiên không hề bị ảnh hưởng, vẫn duy trì được nụ cười hoàn mỹ, từ trên mặt hắn không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.
“Một khu biệt thự, có rất nhiều phòng trống, tôi mang các người đi.” Vẻ mặt Toàn Hiểu Vũ nghiêm túc nói. Tên bác sĩ vừa nghe ‘khu biệt thự’ hai mắt liền sáng lên. “Nhưng mà —–” Toàn Hiểu Vũ chuyển đề tài: “Nhà trống thì tùy tiện lấy, không thể cướp nhà của người khác. Không thể ở trong nhà của tôi.” Cậu lo lắng nhất là bọn hắn sẽ vào nhà cướp bóc giết người, lo lắng mình sẽ dẫn sói vào nhà. Tên bác sĩ bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, hắn ta cũng không có đê tiện đến như vậy, thì ra thằng nhóc mặt than này lo lắng mấy chuyện này a!
“Yên tâm.” tên bác sĩ lười biếng nói: “Tôi sẽ không làm như vậy, cũng có thể cam đoan bọn họ sẽ không.” “Đúng, chúng tôi sẽ không, chúng tôi đều là người thường làm sao dám đi cướp bóc chứ?” Đám người kia có người là thành phần tri thức nhanh trí chớp lấy thời cơ, chuyện liên quan đến an nguy của bản thân mình đương nhiên phải dốc hết tâm trí. “Chúng tôi chỉ muốn tìm một nơi an toàn, sẽ không làm càn, cậu trai trẻ, cậu yên tâm đi.” Một cô gái cũng lên tiếng nói, trên người còn mặc quần áo của bệnh nhân, có lẽ trước đó là bệnh nhân của bệnh viện.
Thời điểm cô nàng mở miệng nói Bạch Minh Hi hừ lạnh một tiếng, cô nàng liền xấu hổ câm miệng. Toàn Hiểu Vũ cũng mặc kệ ân ân oán oán của bọn họ, đạt thành một nhận thức chung, cậu liền tính toán rời đi. Trên đường cái có nhiều nguy hiểm, huống chi lúc cậu đi tới nơi này có hơi lâu, sợ một mình Lí Nam ở nhà sẽ xảy ra chuyện. Cậu muốn sớm trở về.
“Tôi lái xe dẫn đường, các người tự mình nghĩ cách theo kịp.” Toàn Hiểu Vũ nói xong thì đi tới trước chiếc xe mà mình đã chọn. Tên bác sĩ nhún nhún vai, sau đó phóng xuất dị năng, nhanh chóng thanh lý một chiếc xe buýt. Xe buýt bị đụng lật ngửa trên mặt đất, thân xe còn có nhiều vết máu, nhưng trừ bỏ cửa thủy tinh bị vỡ vụn, những chỗ khác cũng tính là nguyên vẹn, hẳn là có thể khởi động. “Có người nào biết khởi động xe hay không? Nếu không có tôi chỉ có thể bỏ lại các người tự mình đi cùng với cậu trai mặt than kia nha.” Tên bác sĩ cười đầy ác ý. “Tôi, tôi có thể!” “Tôi cũng được.” “Còn có tôi..... tôi.... ”
Nghe thấy bị bỏ lại vài người nhanh chóng xung phong nhận việc, tên bác sĩ nâng nâng cằm, bọn họ liền nhanh chóng đi vào trong xe sờ mó. Bạch Minh Hi không muốn cùng những người đó một chỗ, lại không dám đuổi theo Toàn Hiểu Vũ đành phải hỏi Sở Thiên: “Thiên Thiên, chúng ta làm sao bây giờ?” Sở Thiên có chút đăm chiêu sờ sờ cằm, sau đó đẩy cái tay đang đỡ mình của Bạch Minh Hi, thay vào đó là bộ dáng đáng thương, kéo cái chân bị thương khập khiễng theo sát phía sau Toàn Hiểu Vũ.
Chỉ là khi đi thấp giọng nói một câu: ”Đi theo tôi.” Bạch Minh Hi lập tức theo đuôi. Mở cửa xe, Toàn Hiểu Vũ nhìn thấy Sở Thiên chầm chậm đi tới, cách xe hơn ba bước thì ngừng lại, vẻ mặt nhìn Toàn Hiểu Vũ tỏ vẻ đáng thương, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ vậy. Toàn Hiểu Vũ cảm thấy mình nhất định là não tàn, biết rõ người này đang diễn trò, biết rõ người này nguy hiểm không thua gì tên bác sĩ, thế nhưng, trong nháy mắt kia, cậu vẫn không tự chủ nói: “Lên xe đi.”
Sở Thiên lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, kéo cái chân bị thương linh hoạt ngồi trên ghế phó lái. Đừng thấy Bạch Minh Hi bình thường không có tác dụng gì, lúc này cũng vô cùng thông minh, leo lên xe ngồi ở băng ghế sau, tốc độ cũng chỉ chậm hơn Sở Thiên nửa phần, mở cửa lên xe, đóng cửa lại, sạch sẽ lưu loát.
Trong mắt Toàn Hiểu Vũ chỉ biết mình đã tự đào một cái hố to. Thở dài, cậu khởi động xe. Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng chơi với bất kỳ ai. Kiếp trước cho dù là Ôn Đồng đến nhà cậu đuổi cậu đi, cậu cũng chưa từng tranh cãi với người ta, một đời này càng thêm dứt khoát, thừa dịp Ôn Đồng chưa tới tự mình đi, chỉ sợ gặp phải Ôn Đồng cậu sẽ rất bức mình. Ứng xử với nhân loại, còn khó hơn với tang thi. Toàn Hiểu Vũ lái xe nghênh ngang dẫn đầu mà đi.
Xe buýt phía sau cũng không chậm, mấy người kia hợp lực tìm tòi rất nhanh liền tạo ra thành quả, xe thuận lợi xuất phát, mọi người lên xe, lập tức theo đuôi Toàn Hiểu Vũ. Lại nhớ tới cổng chính biệt thự, tốc độ của Toàn Hiểu Vũ chậm lại. Chỗ này và thời điểm cậu rời đi không có gì khác nhau, chỉ là thanh chắn kiểm soát xe và cổng chính đồng loạt rộng mở, giống như mở rộng cái miệng khổng lồ nghênh đón mọi người bước vào.
Mỗi lần đi tới gần cổng chính này, trong lòng Toàn Hiểu Vũ đều có cảm giác khác thường. Lúc này đây, cậu cảm nhận rõ ràng —- nhìn trộm! Có người ở chỗ tối nhìn trộm bọn họ! Sở Thiên cũng cảm giác được, ngay tại thời điểm hắn nhìn Toàn Hiểu Vũ, Toàn Hiểu Vũ đã ngừng xe lại. Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói. Xe buýt phía sau cũng ngừng lại, tên bác sĩ xuống xe, đi tới bên cạnh xe Toàn Hiểu Vũ, hắn ta cau mày, con mắt nhìn về phía trạm bảo an trước mặt.
Xem ra hắn ta cũng nhận ra.
Toàn Hiểu Vũ mở cửa xuống xe, trong tay cầm chặt kiếm. Sở Thiên cũng muốn đi xuống xe, nhưng lại bị Toàn Hiểu Vũ cản lại, một người bị thương thì đừng tới góp vui. Sở Thiên cũng không có kiên trì, ngoan ngoãn đợi trong xe. Toàn Hiểu Vũ đứng ở bên cạnh tên bác sĩ, nhìn hắn ta một cái, vô luận như thế nào, hiện tại bọn họ có chung một mục tiêu. Tên bác sĩ cười nháy mắt với cậu một cái, mới nói với trạm bảo an: “Người bạn bên trong mau ra đây cùng nhau nói chuyện, chúng tôi không phải kẻ xấu, chỉ là một đám người sống sót cần trợ giúp.”
Người bên trong thấy mình bị người ta nhìn thấu, cũng không có ngại ngùng, rất nhanh, Toàn Hiểu Vũ và tên bác sĩ thấy có hai họng súng tối om. “Ấy ấy.....” Tên bác sĩ có chút khoa trương kêu một tiếng, hư hư giơ hai tay lên, trên mặt là bộ dáng giả vờ sợ hãi. Sau đó thấy có hai người bước ra, là cái tên gọi là A Đào và tiểu đệ cuồng vuốt mông ngựa. “Người sống sót a? Các người muốn đi vào đây ở?” A Đào nhíu mày, khóe miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, vẻ mặt kiêu ngạo mà độ lương nói với hai người và hai chiếc xe, kế đó hắn nhận ra Toàn Hiểu Vũ là thiếu niên buổi sáng lái xe ra khỏi biệt thự. Không ngờ cậu ta không chỉ còn sống trở về mà còn mang theo một đám người.
“Các người có bao nhiêu người? Bảo bọn họ toàn bộ xuống xe.” A Đào cầm súng chỉa chỉa tên bác sĩ, miệng ra lệnh nói. “Tôi vốn sống ở trong này, chỉ là về nhà.” Toàn Hiểu Vũ lạnh lùng nói, loại thời điểm này có thể cầm súng không phải là cảnh sát thì chính là xã hội đen, nhìn bộ dáng người kia nói chuyện sao cũng không giống như một cảnh sát. Toàn Hiểu Vũ nhớ tới cổng chính bị phá hỏng và tiếng súng mà Lí Nam nói nghe được.
“Ừ, tôi đã gặp cậu.” A Đào như cười như không đánh giá Toàn Hiểu Vũ, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Tôi buổi sáng thấy cậu đi ra. Nhưng mà, hiện tại trong khu này do bọn tôi tiếp quản, hiểu không cậu trai trẻ? Nói chính xác hơn hiện tại nơi này do Đám Người Bọn Tôi Quyết Định!”
Hắn nhấn mạnh từng chữ, vốn thanh âm đang hung tợn thì chậm lại khi thấy một cô gái thò đầu ra khỏi xe buýt để thăm dò. “Nhưng mà các người muốn vào ở cũng không phải không thể, dù sao bên trong có nhiều nhà trống, chỉ cần phối hợp chúng tôi đăng ký kiểm tra, sau đó lão đại của chúng tôi gật đầu, chuyện này sẽ được.” Giữa đám bọn họ có nữ nhân a! Chính là em gái phấn nộn trẻ tuổi! Trời biết sau tai họa lần này, bọn họ đã bao lâu rồi không đụng vào phụ nữ.
Ngay từ đầu bọn họ vội vàng chạy trốn tránh né quái vật, không để tâm mặt khác. Sau này, lão đại mang theo bọn họ nổ tung nhà của tên đầu trọc chết tiệt, đoạt ả phụ nữ lẳng lơ kia. Mỗi ngày chỉ thấy lão đại và kẻ lẳng lơ kia chơi đùa, các anh em đều sốt ruột đến bốc hỏa. Nhưng lão đại không đồng ý cho bọn họ chạm vào tiểu yêu tinh kia, chỉ có lão Ô lập công lớn mới được một lần, những người khác chỉ có thể nhìn.
Cho nên bọn họ lại đi cướp đoạt ba bốn nhà gần đó, nhưng không tìm thấy cô gái trẻ tuổi nào. Cố tình ngày hôm qua lão đại lại hạ lệnh bọn họ tạm thời không được làm ẩu làm càn, trong lòng nổi lên một cổ tà hỏa a! Thậm chí khi hắn vừa thấy thiếu niên diện mạo xinh xắn còn đang suy nghĩ nếu không thì cứ đánh ngất kéo vào trong phòng tạm chấp nhận đi. Không ngờ trong đám người này lại có phụ nữ, còn không phải chỉ có một người. Quả thật là phát tài rồi! Tự mình dâng lên tận cửa a!
Thế nhưng Sở Thiên nói cũng không sai, khu biệt thự mà cậu ở cũng chỉ có vài người, nhà trống hẳn là rất nhiều, mấy ngày hôm trước còn có một đám người vào ở..... Ngẫm lại lai lịch của đám người thần bí kia, Toàn Hiểu Vũ đối với việc đám người bác sĩ đi vào ở trong khu biệt thự hình như đã không còn quá nhiều ý kiến. “Thế nhưng, hắn ta —” Toàn Hiểu Vũ quay đầu nhìn thoáng qua tên bác sĩ. Người kia nguy hiểm lại không thể khống chế, tuy rằng hắn ta cứu mọi người, thế nhưng Toàn Hiểu Vũ tin, chỉ cần hắn ta cảm thấy mất hứng, ngay cả mắt cũng không thèm chớp ra tay giết hết tất cả mọi người.
“Tôi biết hắn ta thoạt nhìn rất nguy hiểm. Thế nhưng, cậu nghĩ lại xem, từ đầu đến cuối hắn ta chỉ giết có một người. Cũng không thể nói hắn ta nhân từ, tôi đoán hắn ta giết người đều theo một quy luật và nguyên tắc nhất định nào đó, trước mắt xem ra, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời sẽ không có chuyện gì. Tình thế bây giờ đã rối loạn, về sau cái dạng người gì cũng sẽ có, chỉ cần bảo hắn ta cam đoan sẽ không xâm lấn nơi của cậu, dẫn hắn ta đi một đoạn thì có làm sao?” Sở Thiên cẩn thận phân tích, tận sức thuyết phục Toàn Hiểu Vũ.
Hắn cũng có tư tâm, hắn và Bạch Minh Hi cũng cần có chỗ dừng chân, mà nhìn thấy bộ dáng trước đó của Toàn Hiểu Vũ hình như đã tính sau khi rời khỏi bệnh viện thì đường ai nấy đi. Toàn Hiểu Vũ suy nghĩ một chút gật đầu: “Nhưng..... ” Sở Thiên đánh gảy lời của cậu: “Tôi biết, trước tiên muốn cùng hắn ta nói rõ điều kiện. Cậu cứ nói không đủ thì tôi sẽ bổ sung.”
“Được.” Toàn Hiểu Vũ đồng ý rồi, lúc này mới đi tới gần tên bác sĩ. “Nói xong rồi?” Tên bác sĩ nhíu mày, tuy rằng là hỏi Toàn Hiểu Vũ nhưng tầm mắt lại dừng ở trên người Sở Thiên, trong mắt hắn ta tràn đầy nghiền ngẫm và tính xâm lược. Sở Thiên không hề bị ảnh hưởng, vẫn duy trì được nụ cười hoàn mỹ, từ trên mặt hắn không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.
“Một khu biệt thự, có rất nhiều phòng trống, tôi mang các người đi.” Vẻ mặt Toàn Hiểu Vũ nghiêm túc nói. Tên bác sĩ vừa nghe ‘khu biệt thự’ hai mắt liền sáng lên. “Nhưng mà —–” Toàn Hiểu Vũ chuyển đề tài: “Nhà trống thì tùy tiện lấy, không thể cướp nhà của người khác. Không thể ở trong nhà của tôi.” Cậu lo lắng nhất là bọn hắn sẽ vào nhà cướp bóc giết người, lo lắng mình sẽ dẫn sói vào nhà. Tên bác sĩ bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, hắn ta cũng không có đê tiện đến như vậy, thì ra thằng nhóc mặt than này lo lắng mấy chuyện này a!
“Yên tâm.” tên bác sĩ lười biếng nói: “Tôi sẽ không làm như vậy, cũng có thể cam đoan bọn họ sẽ không.” “Đúng, chúng tôi sẽ không, chúng tôi đều là người thường làm sao dám đi cướp bóc chứ?” Đám người kia có người là thành phần tri thức nhanh trí chớp lấy thời cơ, chuyện liên quan đến an nguy của bản thân mình đương nhiên phải dốc hết tâm trí. “Chúng tôi chỉ muốn tìm một nơi an toàn, sẽ không làm càn, cậu trai trẻ, cậu yên tâm đi.” Một cô gái cũng lên tiếng nói, trên người còn mặc quần áo của bệnh nhân, có lẽ trước đó là bệnh nhân của bệnh viện.
Thời điểm cô nàng mở miệng nói Bạch Minh Hi hừ lạnh một tiếng, cô nàng liền xấu hổ câm miệng. Toàn Hiểu Vũ cũng mặc kệ ân ân oán oán của bọn họ, đạt thành một nhận thức chung, cậu liền tính toán rời đi. Trên đường cái có nhiều nguy hiểm, huống chi lúc cậu đi tới nơi này có hơi lâu, sợ một mình Lí Nam ở nhà sẽ xảy ra chuyện. Cậu muốn sớm trở về.
“Tôi lái xe dẫn đường, các người tự mình nghĩ cách theo kịp.” Toàn Hiểu Vũ nói xong thì đi tới trước chiếc xe mà mình đã chọn. Tên bác sĩ nhún nhún vai, sau đó phóng xuất dị năng, nhanh chóng thanh lý một chiếc xe buýt. Xe buýt bị đụng lật ngửa trên mặt đất, thân xe còn có nhiều vết máu, nhưng trừ bỏ cửa thủy tinh bị vỡ vụn, những chỗ khác cũng tính là nguyên vẹn, hẳn là có thể khởi động. “Có người nào biết khởi động xe hay không? Nếu không có tôi chỉ có thể bỏ lại các người tự mình đi cùng với cậu trai mặt than kia nha.” Tên bác sĩ cười đầy ác ý. “Tôi, tôi có thể!” “Tôi cũng được.” “Còn có tôi..... tôi.... ”
Nghe thấy bị bỏ lại vài người nhanh chóng xung phong nhận việc, tên bác sĩ nâng nâng cằm, bọn họ liền nhanh chóng đi vào trong xe sờ mó. Bạch Minh Hi không muốn cùng những người đó một chỗ, lại không dám đuổi theo Toàn Hiểu Vũ đành phải hỏi Sở Thiên: “Thiên Thiên, chúng ta làm sao bây giờ?” Sở Thiên có chút đăm chiêu sờ sờ cằm, sau đó đẩy cái tay đang đỡ mình của Bạch Minh Hi, thay vào đó là bộ dáng đáng thương, kéo cái chân bị thương khập khiễng theo sát phía sau Toàn Hiểu Vũ.
Chỉ là khi đi thấp giọng nói một câu: ”Đi theo tôi.” Bạch Minh Hi lập tức theo đuôi. Mở cửa xe, Toàn Hiểu Vũ nhìn thấy Sở Thiên chầm chậm đi tới, cách xe hơn ba bước thì ngừng lại, vẻ mặt nhìn Toàn Hiểu Vũ tỏ vẻ đáng thương, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ vậy. Toàn Hiểu Vũ cảm thấy mình nhất định là não tàn, biết rõ người này đang diễn trò, biết rõ người này nguy hiểm không thua gì tên bác sĩ, thế nhưng, trong nháy mắt kia, cậu vẫn không tự chủ nói: “Lên xe đi.”
Sở Thiên lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, kéo cái chân bị thương linh hoạt ngồi trên ghế phó lái. Đừng thấy Bạch Minh Hi bình thường không có tác dụng gì, lúc này cũng vô cùng thông minh, leo lên xe ngồi ở băng ghế sau, tốc độ cũng chỉ chậm hơn Sở Thiên nửa phần, mở cửa lên xe, đóng cửa lại, sạch sẽ lưu loát.
Trong mắt Toàn Hiểu Vũ chỉ biết mình đã tự đào một cái hố to. Thở dài, cậu khởi động xe. Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng chơi với bất kỳ ai. Kiếp trước cho dù là Ôn Đồng đến nhà cậu đuổi cậu đi, cậu cũng chưa từng tranh cãi với người ta, một đời này càng thêm dứt khoát, thừa dịp Ôn Đồng chưa tới tự mình đi, chỉ sợ gặp phải Ôn Đồng cậu sẽ rất bức mình. Ứng xử với nhân loại, còn khó hơn với tang thi. Toàn Hiểu Vũ lái xe nghênh ngang dẫn đầu mà đi.
Xe buýt phía sau cũng không chậm, mấy người kia hợp lực tìm tòi rất nhanh liền tạo ra thành quả, xe thuận lợi xuất phát, mọi người lên xe, lập tức theo đuôi Toàn Hiểu Vũ. Lại nhớ tới cổng chính biệt thự, tốc độ của Toàn Hiểu Vũ chậm lại. Chỗ này và thời điểm cậu rời đi không có gì khác nhau, chỉ là thanh chắn kiểm soát xe và cổng chính đồng loạt rộng mở, giống như mở rộng cái miệng khổng lồ nghênh đón mọi người bước vào.
Mỗi lần đi tới gần cổng chính này, trong lòng Toàn Hiểu Vũ đều có cảm giác khác thường. Lúc này đây, cậu cảm nhận rõ ràng —- nhìn trộm! Có người ở chỗ tối nhìn trộm bọn họ! Sở Thiên cũng cảm giác được, ngay tại thời điểm hắn nhìn Toàn Hiểu Vũ, Toàn Hiểu Vũ đã ngừng xe lại. Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói. Xe buýt phía sau cũng ngừng lại, tên bác sĩ xuống xe, đi tới bên cạnh xe Toàn Hiểu Vũ, hắn ta cau mày, con mắt nhìn về phía trạm bảo an trước mặt.
Xem ra hắn ta cũng nhận ra.
Toàn Hiểu Vũ mở cửa xuống xe, trong tay cầm chặt kiếm. Sở Thiên cũng muốn đi xuống xe, nhưng lại bị Toàn Hiểu Vũ cản lại, một người bị thương thì đừng tới góp vui. Sở Thiên cũng không có kiên trì, ngoan ngoãn đợi trong xe. Toàn Hiểu Vũ đứng ở bên cạnh tên bác sĩ, nhìn hắn ta một cái, vô luận như thế nào, hiện tại bọn họ có chung một mục tiêu. Tên bác sĩ cười nháy mắt với cậu một cái, mới nói với trạm bảo an: “Người bạn bên trong mau ra đây cùng nhau nói chuyện, chúng tôi không phải kẻ xấu, chỉ là một đám người sống sót cần trợ giúp.”
Người bên trong thấy mình bị người ta nhìn thấu, cũng không có ngại ngùng, rất nhanh, Toàn Hiểu Vũ và tên bác sĩ thấy có hai họng súng tối om. “Ấy ấy.....” Tên bác sĩ có chút khoa trương kêu một tiếng, hư hư giơ hai tay lên, trên mặt là bộ dáng giả vờ sợ hãi. Sau đó thấy có hai người bước ra, là cái tên gọi là A Đào và tiểu đệ cuồng vuốt mông ngựa. “Người sống sót a? Các người muốn đi vào đây ở?” A Đào nhíu mày, khóe miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, vẻ mặt kiêu ngạo mà độ lương nói với hai người và hai chiếc xe, kế đó hắn nhận ra Toàn Hiểu Vũ là thiếu niên buổi sáng lái xe ra khỏi biệt thự. Không ngờ cậu ta không chỉ còn sống trở về mà còn mang theo một đám người.
“Các người có bao nhiêu người? Bảo bọn họ toàn bộ xuống xe.” A Đào cầm súng chỉa chỉa tên bác sĩ, miệng ra lệnh nói. “Tôi vốn sống ở trong này, chỉ là về nhà.” Toàn Hiểu Vũ lạnh lùng nói, loại thời điểm này có thể cầm súng không phải là cảnh sát thì chính là xã hội đen, nhìn bộ dáng người kia nói chuyện sao cũng không giống như một cảnh sát. Toàn Hiểu Vũ nhớ tới cổng chính bị phá hỏng và tiếng súng mà Lí Nam nói nghe được.
“Ừ, tôi đã gặp cậu.” A Đào như cười như không đánh giá Toàn Hiểu Vũ, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Tôi buổi sáng thấy cậu đi ra. Nhưng mà, hiện tại trong khu này do bọn tôi tiếp quản, hiểu không cậu trai trẻ? Nói chính xác hơn hiện tại nơi này do Đám Người Bọn Tôi Quyết Định!”
Hắn nhấn mạnh từng chữ, vốn thanh âm đang hung tợn thì chậm lại khi thấy một cô gái thò đầu ra khỏi xe buýt để thăm dò. “Nhưng mà các người muốn vào ở cũng không phải không thể, dù sao bên trong có nhiều nhà trống, chỉ cần phối hợp chúng tôi đăng ký kiểm tra, sau đó lão đại của chúng tôi gật đầu, chuyện này sẽ được.” Giữa đám bọn họ có nữ nhân a! Chính là em gái phấn nộn trẻ tuổi! Trời biết sau tai họa lần này, bọn họ đã bao lâu rồi không đụng vào phụ nữ.
Ngay từ đầu bọn họ vội vàng chạy trốn tránh né quái vật, không để tâm mặt khác. Sau này, lão đại mang theo bọn họ nổ tung nhà của tên đầu trọc chết tiệt, đoạt ả phụ nữ lẳng lơ kia. Mỗi ngày chỉ thấy lão đại và kẻ lẳng lơ kia chơi đùa, các anh em đều sốt ruột đến bốc hỏa. Nhưng lão đại không đồng ý cho bọn họ chạm vào tiểu yêu tinh kia, chỉ có lão Ô lập công lớn mới được một lần, những người khác chỉ có thể nhìn.
Cho nên bọn họ lại đi cướp đoạt ba bốn nhà gần đó, nhưng không tìm thấy cô gái trẻ tuổi nào. Cố tình ngày hôm qua lão đại lại hạ lệnh bọn họ tạm thời không được làm ẩu làm càn, trong lòng nổi lên một cổ tà hỏa a! Thậm chí khi hắn vừa thấy thiếu niên diện mạo xinh xắn còn đang suy nghĩ nếu không thì cứ đánh ngất kéo vào trong phòng tạm chấp nhận đi. Không ngờ trong đám người này lại có phụ nữ, còn không phải chỉ có một người. Quả thật là phát tài rồi! Tự mình dâng lên tận cửa a!
Tác giả :
Lại Đắc Phi Mã Giáp