Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 114: Đột phát kỳ tưởng
Đột phát kỳ tưởng* (Ý tưởng kỳ lạ đột nhiên xuất hiện.)
Sở Thiên và Bạch Minh Hi thì cấp tốc gia nhập chiến cuộc phía sau, Bạch Minh Hi đột phát kỳ tưởng lấy ra một chai nước, vẩy vào mấy nhánh cây kia, hắn nghĩ lỡ đâu có thể dùng cùng một phương pháp để đối phó chúng nó thì sao?
Nhưng mà, trên thực tế đương khi nhánh cây tiếp xúc với chất lỏng lại bất thình lình lớn mạnh vạm vỡ, thế công nhanh hơn mãnh liệt hơn. Bạch Minh Hi hoảng sợ, nhưng lại không kịp phản ứng, né tránh được một lần rồi té ngã, nhánh cây kia nhân cơ hội muốn đâm xuyên qua ngực hắn.
Trận chiến vốn đã nắm chắc thắng lợi, ai cũng không ngờ lại phát sinh biến cố. Toàn Hiểu Vũ còn đang ở phía sau thay Tạ Minh Hiên thanh lý phát ti đằng trên người hắn, mà Sở Thiên vọt tới phía trước đánh cận chiến, đợi hắn phát hiện bất thường muốn lập tức trở về cứu viện thì thời gian đã không còn kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt kia, Bạch Minh Hi trong lòng tuyệt vọng thầm nghĩ một tiếng xong rồi, không về được nhà rồi. Cũng chính là trong nháy mắt chỉ mành treo chuông này, một thân ảnh chắn trước người Bạch Minh Hi, nhánh kia xuyên qua bả vai của người nọ, tung hắn lên không trung.
Là Tiêu Tử Nhiên! Hắn thời khắc nguy cấp nhất dùng thân thể đỡ một kích trí mạng thay Bạch Minh Hi!
Lúc này Sở Thiên đã trở về, cánh tay sắc bén vung lên, chắc đứt nhánh cây vạm vỡ. Toàn Hiểu Vũ cũng phát hiện tình hình bên này tồi tệ, dùng dị năng tiếp lấy Tiêu Tử Nhiên rơi xuống từ không trung.
“Tiểu Bạch chăm sóc hắn.” Toàn Hiểu Vũ nói với Bạch Minh Hi đang ngơ ngác một câu, nhẹ nhàng đặt tên bác sĩ xuống, giơ kiếm phóng về phía trước.
Vừa rồi trong nháy mắt kia, Toàn Hiểu Vũ dường như hiểu được cái gì, hành động của tên bác sĩ, ánh mắt của Bạch Minh Hi, còn có — ánh mắt của Bùi Thiên Hành......
Toàn Hiểu Vũ thở dài một tiếng, hình như là một vấn đề nan giải.
Chiến cuộc cũng không có kéo dài bao lâu, những nhanh cây kia không địch lại bọn họ, sau khi bị tổn thất lớn, mấy nhánh cây còn sót lại cuối cùng lui quân.
Đương nhiên không có người đi truy kích chúng nó, mọi người đều vây quanh bên cạnh Tiêu Tử Nhiên.
Vai trái Tiêu Tử Nhiên bị đâm xuyên, một cái lỗ lớn máu chảy đầm đìa. Mà trước mặt, không có dị năng giả hệ trị liệu ở đây.
Bạch Minh Hi từ trong không gian đổ ra một đống thuốc, lại hoang mang mờ mịt không biết nên dùng cái nào mới phải.
“Trước dùng nước giúp tôi rửa sạch miệng vết thương, sau đó tìm thuốc tiêu độc.” Khuôn mặt Tiêu Tử Nhiên trắng bệch nói, mạt thế lâu như vậy, này là lần đầu tiên hắn bị thương nặng như thế.
Bạch Minh Hi cuống quít làm theo lời của hắn, vẻ mặt cũng trắng bệch theo.
Hắn nào ngờ, chỉ vì một cái đột phát kỳ tưởng lại xông ra một cái họa lớn như vậy.
Toàn Hiểu Vũ nhìn kỹ miệng vết thương rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Sở Thiên một cái, ý tứ là không có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhánh cây tuy xuyên qua bả vai nhưng không chạm vào bộ phận yếu hại, dùng nước trong không gian rửa một cái, máu cũng bắt đầu ngừng chảy. Chỉ cần cầm máu được là tốt rồi.
Tiêu Tử Nhiên thân là dị năng giả cấp năm tố chất thân thể cũng không phải yếu, có nước không gian rửa, hẳn là sẽ không bị nhiễm, dù cho bị nhiễm, bọn họ cũng có đủ dược phẩm.
Toàn Hiểu Vũ không phải bác sĩ, nhưng có kinh nghiệm cấp cứu ở kiếp trước.
Sở Thiên gật đầu, hắn cũng có suy đoán như vậy, cho nên, nhìn thấy Bạch Minh Hi luống cuống tay chân, hắn cũng không có đi qua hỗ trợ.
Bùi Thiên Hành đứng ở một bên nhìn, vẻ mặt phức tạp lại thêm vài phần bi thương. Tiêu Tử Nhiên là một người tự cao cỡ nào, vậy mà vào thời khắc đó lại không chút do dự lao ra. Nếu như, người bị tập kích đổi thành mình, hắn sẽ lao ra cứu hay không?
Bùi Thiên Hành không dám nghĩ câu trả lời.
Miệng vết thương rửa sạch xong, dưới chỉ đạo của Tiêu Tử Nhiên, tìm được thuốc uống và thuốc bôi giảm nhiệt, chỉ là kỹ thuật băng bó của Bạch Minh Hi thật sự vô cùng thê thảm, Toàn Hiểu Vũ đành phải yên lặng đi qua, cướp lấy công việc.
Không có chuyện gì làm Bạch Minh Hi đột nhiên hơi mờ mịt, sau đó đôi mắt chớp chớp vài cái, có chất lỏng nóng nóng chảy ra.
Sở Thiên thật sự nhìn không được, tuy rằng là chuyện tình cảm của người khác, nhưng mà Bạch Minh Hi cũng là bạn nối khố từ nhỏ của hắn. Cảm thấy khi trở về cần thiết phải tìm thời gian nói chuyện với tên bác sĩ.
Hắn hiện tại có thể làm chính là ngồi xổm trên mặt đất kéo Bạch Minh Hi đang ngẩn người qua một bên, dùng ngón tay chọt trán hắn nói sang chuyện khác: “Này đại ca à, tôi hỏi cậu, cậu nghĩ sao lại tưới nước cho chúng nó vậy?”
Bạch Minh Hi tỉnh táo lại, hiểu được tâm ý của bạn tốt, vì thế thuận theo bậc thang mà leo xuống, ngượng ngùng nói: “Vì sao đối phó với đám phát ti đằng thì có thể, còn với mấy nhánh cây này lại không được.....”
Sở Thiên dở khóc dở cười, đối phó phát ti đằng vì dựa vào việc trên người chúng nó có chứa độc tố màu đen, Sở Thiên biết nước trong không gian có tác dụng tinh lọc, mà đối với thực vật bình thường hoặc là có chút biến dị, nước không gian đối với chúng nó đại khái có tác dụng tẩm bổ, tựa như nó đối với dị năng giả vậy.
Trong lúc chiến đấu hiển nhiên không có cách nào mà tỉ mỉ giải thích, nếu có ích từ sớm hắn đã dặn dò rồi.
Cho nên Sở Thiên vẫn nhịn không được cho Bạch Minh Hi một cú bạt tay vào đầu. Bất quá cũng không có phê bình hắn, coi như cái loại đột phát kỳ tưởng này là đặc tính vốn có của nhóm khoa học đi.
Vì thế, trong lúc nhất thời, hồi lâu không ai nói chuyện.
Cuối cùng người phá vỡ yên lặng cư nhiên là Tiêu Tử Nhiên, sau khi được băng bó huyết sắc trên mặt hắn rõ ràng đã khôi phục rất nhiều, còn có thể tự mình ngồi dậy.
“Các người tư tàng!” Nhìn mấy bình nước bị vứt bỏ trên mặt đất, vẻ mặt hắn đau lòng cực kỳ. Bọn họ đã dùng hết bao nhiêu chai? Ba mươi? Năm mươi?
Hắn cũng không phải đồ ngốc, những thứ này khẳng định không phải nước bình thường, vậy khẳng định là “dịch áp súc”, hắn cũng không ngoài ý muốn việc Sở Thiên bọn họ có trữ hàng, mà là đau lòng thứ tốt vậy mà lại bị lãng phí như vậy, này tương đương với bao nhiêu tinh hạch hả!!
Sở Thiên ho khan một tiếng: “Đây là trọng điểm sao? Nếu không phải nhờ vậy? Anh đi tiêu diệt phát ti đằng sao?”
Tiêu Tử Nhiên không nói, đau lòng là thật, nhưng càng nhiều chỉ là vì phá vỡ cái bầu không khí yên lặng này thôi.
Dưới sự nhắc nhở của tên bác sĩ, Toàn Hiểu Vũ lôi kéo Bạch Minh Hi quét dọn ‘chiến trường’ Đem chai không và dược phẩm đều thu dọn, không để lại ‘thứ kỳ quái’ trong khu rừng này.
Đợi thu dọn hết thảy thỏa đáng, Tiêu Tử Nhiên cũng tự mình đứng dậy hỏi Sở Thiên: “Còn đi nữa không?”
“Đi, đương nhiên đi.” Sở Thiên hơi hơi nheo mắt, trong mắt lóe ra một chút nguy hiểm: “Mang “Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu*( Bọ ngựa rình bắt ve, không biết chim sẽ nhè đằng sau), xem chúng ta như ve để bổ, chúng ta nhất định phải diễn một hồi hoàng tước! Đi theo tôi.” Nói xong Sở Thiên xoay người dẫn đầu đi ở đằng trước.
Mọi người cũng không nói nhiều, tuy rằng lúc này ai cũng đều có tâm sự, nhưng vẫn chăm chú đuổi theo.
# # #
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu vào trong rừng, tạo ra một loại cảm giác tươi mát trong lành nói không nên lời.
Chỉ tiếc, không có chim hót hoa thương, giữa rừng một mảnh yên tĩnh.
Trong hang động, xung quanh nồi lớn còn lưu lại tàn tích của đêm cuồng hoan, một mảnh hỗn loạn.
Mấy người ăn no uống đủ nằm ngủ ngổn ngang trên mặt đất, hình như một chút cũng không lo lắng có cái gì nguy hiểm sẽ tới.
Gã áo trắng đã thay quần áo, vẫn là một thân tuyết trắng, người nằm trên giường đêm qua cũng đi ra từ chỗ sâu nhất trong hang động, khóe miệng và vạt áo trước đều có vết máu đỏ tươi, vẻ mặt thỏa mãn, trái lại gã áo trắng sắc mặt tái nhợt tạo thành một loại đối lập mãnh liệt.
Đương nhiên, sắc mặt tái nhợt của gã cũng không hiện cảm xúc gì, mà bởi vì màu da vốn là như vậy.
“Hẳn nên đi thu lưới rồi, anh cảm thấy sẽ thu được con mồi lớn.” Thấy người đi tới, gã trắng khẩn cấp nói.
Người kia gật đầu, lướt qua đám người ngủ ngổn ngang phía trước: “Gọi bọn họ dậy đi, hy vọng thật sự có con mồi lớn, tôi muốn thăng cấp, cần rất nhiều..... Thức ăn......” Thời điểm nói hai chữ cuối cùng, nửa bên môi còn sót lại của hắn nhẹ nhàng cong, tràn đầy nghiền ngẫm.
“Yên tâm đi.” Nam áo trắng nói với người kia cực kỳ dịu dàng: “Không phải dị năng giả có chút năng lực, căn bản không dám đi vào trong rừng này. Bọn họ nếu đã đến đây, chứng tỏ bọn họ là người mà em cần.”
Người kia gật đầu, không nói lại nữa, xoay người quay về trên giường, trở mình xem tiếp quyển sách.
Gã áo trắng chán ghét nhìn đám người trên mặt đất, tiện thể đá thức người cách hắn gần nhất, sức lực kia không chút khách khí, người trên mặt đất trực tiếp “A” một tiếng bật dậy.
Đợi khi thấy rõ người đá hắn lập tức câm miệng lại, trừng lớn con mắt, bộ dáng chờ đợi chỉ thị.
“Thu lưới, đem con mồi về.”Gã lạnh lùng nói vài chữ, sau đó cũng không quay đầu lại dẫn đầu ra khỏi hang động.
Trong nội tâm hắn chán ghét mấy người kia, mà giờ này khắc này lại dùng đến bọn họ. Cố gắng đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến khi hắn và người hắn yêu sâu sắc đều thuận lợi thăng cấp, sẽ không bao giờ phải e ngại mọi thứ ở bên ngoài nữa, đến lúc đó —
Chuyện đầu tiên, chính là đem những con người dơ bẩn ghê tởm kia nhét hết vào nồi nấu.
Gã lạnh lùng cười.
# #
Trong rừng, nơi đám người Sở Thiên đã chiến đấu đêm qua.
Tên áo trắng mang theo mấy người bọc đánh lặng lẽ tới gần, nhưng mà nơi này yên tĩnh đến đáng sợ, không có tiếng gì cả dù là tiếng hít thở.
Sao lại như vậy?
Mấy thứ hắn tỉ mỉ nuôi cho tới bây giờ chưa từng thất bại mà!
Tế đằng sẽ im hơi lặng tiếng tới gần bất kỳ sinh vật gì, chúng nó tự mang theo khí đen có hiệu quả mê hoặc và làm choáng. (Tế đằng: dây mây mảnh nhỏ = phát ti đằng.)
Chúng nó sẽ chui vào da của con người, mạnh máu thậm chí là não, chúng nó chiếm giữ thân thể con người, sau đó sẽ ngủ đông chờ mệnh lệnh của hắn.
Mà hiện tại, hắn cư nhiên không cảm nhận được sự tồn tại của chúng nó!
Làm sao có thể! Làm sao có thể!
Đó là tâm huyết của hắn! Cũng là lợi khí lớn nhất của hắn! Nhưng mà hiện tại, chúng nó cư nhiên biến mất!
Tên áo trắng có chút thiếu kiên nhẫn, bước chân ẩn náu trở nên vội vàng, tựa hồ đã không còn để tâm vạn nhất có cá lọt lưới sẽ bại lộ bản thân.
“Các người nhanh đi, đi tới nhìn một cái! Tìm xem đám báu vật của tôi đang ở chỗ nào!” Tên áo trắng hung tợn ra lệnh, trong lòng cảm thấy càng lúc càng không tốt.
Sở Thiên và Bạch Minh Hi thì cấp tốc gia nhập chiến cuộc phía sau, Bạch Minh Hi đột phát kỳ tưởng lấy ra một chai nước, vẩy vào mấy nhánh cây kia, hắn nghĩ lỡ đâu có thể dùng cùng một phương pháp để đối phó chúng nó thì sao?
Nhưng mà, trên thực tế đương khi nhánh cây tiếp xúc với chất lỏng lại bất thình lình lớn mạnh vạm vỡ, thế công nhanh hơn mãnh liệt hơn. Bạch Minh Hi hoảng sợ, nhưng lại không kịp phản ứng, né tránh được một lần rồi té ngã, nhánh cây kia nhân cơ hội muốn đâm xuyên qua ngực hắn.
Trận chiến vốn đã nắm chắc thắng lợi, ai cũng không ngờ lại phát sinh biến cố. Toàn Hiểu Vũ còn đang ở phía sau thay Tạ Minh Hiên thanh lý phát ti đằng trên người hắn, mà Sở Thiên vọt tới phía trước đánh cận chiến, đợi hắn phát hiện bất thường muốn lập tức trở về cứu viện thì thời gian đã không còn kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt kia, Bạch Minh Hi trong lòng tuyệt vọng thầm nghĩ một tiếng xong rồi, không về được nhà rồi. Cũng chính là trong nháy mắt chỉ mành treo chuông này, một thân ảnh chắn trước người Bạch Minh Hi, nhánh kia xuyên qua bả vai của người nọ, tung hắn lên không trung.
Là Tiêu Tử Nhiên! Hắn thời khắc nguy cấp nhất dùng thân thể đỡ một kích trí mạng thay Bạch Minh Hi!
Lúc này Sở Thiên đã trở về, cánh tay sắc bén vung lên, chắc đứt nhánh cây vạm vỡ. Toàn Hiểu Vũ cũng phát hiện tình hình bên này tồi tệ, dùng dị năng tiếp lấy Tiêu Tử Nhiên rơi xuống từ không trung.
“Tiểu Bạch chăm sóc hắn.” Toàn Hiểu Vũ nói với Bạch Minh Hi đang ngơ ngác một câu, nhẹ nhàng đặt tên bác sĩ xuống, giơ kiếm phóng về phía trước.
Vừa rồi trong nháy mắt kia, Toàn Hiểu Vũ dường như hiểu được cái gì, hành động của tên bác sĩ, ánh mắt của Bạch Minh Hi, còn có — ánh mắt của Bùi Thiên Hành......
Toàn Hiểu Vũ thở dài một tiếng, hình như là một vấn đề nan giải.
Chiến cuộc cũng không có kéo dài bao lâu, những nhanh cây kia không địch lại bọn họ, sau khi bị tổn thất lớn, mấy nhánh cây còn sót lại cuối cùng lui quân.
Đương nhiên không có người đi truy kích chúng nó, mọi người đều vây quanh bên cạnh Tiêu Tử Nhiên.
Vai trái Tiêu Tử Nhiên bị đâm xuyên, một cái lỗ lớn máu chảy đầm đìa. Mà trước mặt, không có dị năng giả hệ trị liệu ở đây.
Bạch Minh Hi từ trong không gian đổ ra một đống thuốc, lại hoang mang mờ mịt không biết nên dùng cái nào mới phải.
“Trước dùng nước giúp tôi rửa sạch miệng vết thương, sau đó tìm thuốc tiêu độc.” Khuôn mặt Tiêu Tử Nhiên trắng bệch nói, mạt thế lâu như vậy, này là lần đầu tiên hắn bị thương nặng như thế.
Bạch Minh Hi cuống quít làm theo lời của hắn, vẻ mặt cũng trắng bệch theo.
Hắn nào ngờ, chỉ vì một cái đột phát kỳ tưởng lại xông ra một cái họa lớn như vậy.
Toàn Hiểu Vũ nhìn kỹ miệng vết thương rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Sở Thiên một cái, ý tứ là không có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhánh cây tuy xuyên qua bả vai nhưng không chạm vào bộ phận yếu hại, dùng nước trong không gian rửa một cái, máu cũng bắt đầu ngừng chảy. Chỉ cần cầm máu được là tốt rồi.
Tiêu Tử Nhiên thân là dị năng giả cấp năm tố chất thân thể cũng không phải yếu, có nước không gian rửa, hẳn là sẽ không bị nhiễm, dù cho bị nhiễm, bọn họ cũng có đủ dược phẩm.
Toàn Hiểu Vũ không phải bác sĩ, nhưng có kinh nghiệm cấp cứu ở kiếp trước.
Sở Thiên gật đầu, hắn cũng có suy đoán như vậy, cho nên, nhìn thấy Bạch Minh Hi luống cuống tay chân, hắn cũng không có đi qua hỗ trợ.
Bùi Thiên Hành đứng ở một bên nhìn, vẻ mặt phức tạp lại thêm vài phần bi thương. Tiêu Tử Nhiên là một người tự cao cỡ nào, vậy mà vào thời khắc đó lại không chút do dự lao ra. Nếu như, người bị tập kích đổi thành mình, hắn sẽ lao ra cứu hay không?
Bùi Thiên Hành không dám nghĩ câu trả lời.
Miệng vết thương rửa sạch xong, dưới chỉ đạo của Tiêu Tử Nhiên, tìm được thuốc uống và thuốc bôi giảm nhiệt, chỉ là kỹ thuật băng bó của Bạch Minh Hi thật sự vô cùng thê thảm, Toàn Hiểu Vũ đành phải yên lặng đi qua, cướp lấy công việc.
Không có chuyện gì làm Bạch Minh Hi đột nhiên hơi mờ mịt, sau đó đôi mắt chớp chớp vài cái, có chất lỏng nóng nóng chảy ra.
Sở Thiên thật sự nhìn không được, tuy rằng là chuyện tình cảm của người khác, nhưng mà Bạch Minh Hi cũng là bạn nối khố từ nhỏ của hắn. Cảm thấy khi trở về cần thiết phải tìm thời gian nói chuyện với tên bác sĩ.
Hắn hiện tại có thể làm chính là ngồi xổm trên mặt đất kéo Bạch Minh Hi đang ngẩn người qua một bên, dùng ngón tay chọt trán hắn nói sang chuyện khác: “Này đại ca à, tôi hỏi cậu, cậu nghĩ sao lại tưới nước cho chúng nó vậy?”
Bạch Minh Hi tỉnh táo lại, hiểu được tâm ý của bạn tốt, vì thế thuận theo bậc thang mà leo xuống, ngượng ngùng nói: “Vì sao đối phó với đám phát ti đằng thì có thể, còn với mấy nhánh cây này lại không được.....”
Sở Thiên dở khóc dở cười, đối phó phát ti đằng vì dựa vào việc trên người chúng nó có chứa độc tố màu đen, Sở Thiên biết nước trong không gian có tác dụng tinh lọc, mà đối với thực vật bình thường hoặc là có chút biến dị, nước không gian đối với chúng nó đại khái có tác dụng tẩm bổ, tựa như nó đối với dị năng giả vậy.
Trong lúc chiến đấu hiển nhiên không có cách nào mà tỉ mỉ giải thích, nếu có ích từ sớm hắn đã dặn dò rồi.
Cho nên Sở Thiên vẫn nhịn không được cho Bạch Minh Hi một cú bạt tay vào đầu. Bất quá cũng không có phê bình hắn, coi như cái loại đột phát kỳ tưởng này là đặc tính vốn có của nhóm khoa học đi.
Vì thế, trong lúc nhất thời, hồi lâu không ai nói chuyện.
Cuối cùng người phá vỡ yên lặng cư nhiên là Tiêu Tử Nhiên, sau khi được băng bó huyết sắc trên mặt hắn rõ ràng đã khôi phục rất nhiều, còn có thể tự mình ngồi dậy.
“Các người tư tàng!” Nhìn mấy bình nước bị vứt bỏ trên mặt đất, vẻ mặt hắn đau lòng cực kỳ. Bọn họ đã dùng hết bao nhiêu chai? Ba mươi? Năm mươi?
Hắn cũng không phải đồ ngốc, những thứ này khẳng định không phải nước bình thường, vậy khẳng định là “dịch áp súc”, hắn cũng không ngoài ý muốn việc Sở Thiên bọn họ có trữ hàng, mà là đau lòng thứ tốt vậy mà lại bị lãng phí như vậy, này tương đương với bao nhiêu tinh hạch hả!!
Sở Thiên ho khan một tiếng: “Đây là trọng điểm sao? Nếu không phải nhờ vậy? Anh đi tiêu diệt phát ti đằng sao?”
Tiêu Tử Nhiên không nói, đau lòng là thật, nhưng càng nhiều chỉ là vì phá vỡ cái bầu không khí yên lặng này thôi.
Dưới sự nhắc nhở của tên bác sĩ, Toàn Hiểu Vũ lôi kéo Bạch Minh Hi quét dọn ‘chiến trường’ Đem chai không và dược phẩm đều thu dọn, không để lại ‘thứ kỳ quái’ trong khu rừng này.
Đợi thu dọn hết thảy thỏa đáng, Tiêu Tử Nhiên cũng tự mình đứng dậy hỏi Sở Thiên: “Còn đi nữa không?”
“Đi, đương nhiên đi.” Sở Thiên hơi hơi nheo mắt, trong mắt lóe ra một chút nguy hiểm: “Mang “Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu*( Bọ ngựa rình bắt ve, không biết chim sẽ nhè đằng sau), xem chúng ta như ve để bổ, chúng ta nhất định phải diễn một hồi hoàng tước! Đi theo tôi.” Nói xong Sở Thiên xoay người dẫn đầu đi ở đằng trước.
Mọi người cũng không nói nhiều, tuy rằng lúc này ai cũng đều có tâm sự, nhưng vẫn chăm chú đuổi theo.
# # #
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu vào trong rừng, tạo ra một loại cảm giác tươi mát trong lành nói không nên lời.
Chỉ tiếc, không có chim hót hoa thương, giữa rừng một mảnh yên tĩnh.
Trong hang động, xung quanh nồi lớn còn lưu lại tàn tích của đêm cuồng hoan, một mảnh hỗn loạn.
Mấy người ăn no uống đủ nằm ngủ ngổn ngang trên mặt đất, hình như một chút cũng không lo lắng có cái gì nguy hiểm sẽ tới.
Gã áo trắng đã thay quần áo, vẫn là một thân tuyết trắng, người nằm trên giường đêm qua cũng đi ra từ chỗ sâu nhất trong hang động, khóe miệng và vạt áo trước đều có vết máu đỏ tươi, vẻ mặt thỏa mãn, trái lại gã áo trắng sắc mặt tái nhợt tạo thành một loại đối lập mãnh liệt.
Đương nhiên, sắc mặt tái nhợt của gã cũng không hiện cảm xúc gì, mà bởi vì màu da vốn là như vậy.
“Hẳn nên đi thu lưới rồi, anh cảm thấy sẽ thu được con mồi lớn.” Thấy người đi tới, gã trắng khẩn cấp nói.
Người kia gật đầu, lướt qua đám người ngủ ngổn ngang phía trước: “Gọi bọn họ dậy đi, hy vọng thật sự có con mồi lớn, tôi muốn thăng cấp, cần rất nhiều..... Thức ăn......” Thời điểm nói hai chữ cuối cùng, nửa bên môi còn sót lại của hắn nhẹ nhàng cong, tràn đầy nghiền ngẫm.
“Yên tâm đi.” Nam áo trắng nói với người kia cực kỳ dịu dàng: “Không phải dị năng giả có chút năng lực, căn bản không dám đi vào trong rừng này. Bọn họ nếu đã đến đây, chứng tỏ bọn họ là người mà em cần.”
Người kia gật đầu, không nói lại nữa, xoay người quay về trên giường, trở mình xem tiếp quyển sách.
Gã áo trắng chán ghét nhìn đám người trên mặt đất, tiện thể đá thức người cách hắn gần nhất, sức lực kia không chút khách khí, người trên mặt đất trực tiếp “A” một tiếng bật dậy.
Đợi khi thấy rõ người đá hắn lập tức câm miệng lại, trừng lớn con mắt, bộ dáng chờ đợi chỉ thị.
“Thu lưới, đem con mồi về.”Gã lạnh lùng nói vài chữ, sau đó cũng không quay đầu lại dẫn đầu ra khỏi hang động.
Trong nội tâm hắn chán ghét mấy người kia, mà giờ này khắc này lại dùng đến bọn họ. Cố gắng đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến khi hắn và người hắn yêu sâu sắc đều thuận lợi thăng cấp, sẽ không bao giờ phải e ngại mọi thứ ở bên ngoài nữa, đến lúc đó —
Chuyện đầu tiên, chính là đem những con người dơ bẩn ghê tởm kia nhét hết vào nồi nấu.
Gã lạnh lùng cười.
# #
Trong rừng, nơi đám người Sở Thiên đã chiến đấu đêm qua.
Tên áo trắng mang theo mấy người bọc đánh lặng lẽ tới gần, nhưng mà nơi này yên tĩnh đến đáng sợ, không có tiếng gì cả dù là tiếng hít thở.
Sao lại như vậy?
Mấy thứ hắn tỉ mỉ nuôi cho tới bây giờ chưa từng thất bại mà!
Tế đằng sẽ im hơi lặng tiếng tới gần bất kỳ sinh vật gì, chúng nó tự mang theo khí đen có hiệu quả mê hoặc và làm choáng. (Tế đằng: dây mây mảnh nhỏ = phát ti đằng.)
Chúng nó sẽ chui vào da của con người, mạnh máu thậm chí là não, chúng nó chiếm giữ thân thể con người, sau đó sẽ ngủ đông chờ mệnh lệnh của hắn.
Mà hiện tại, hắn cư nhiên không cảm nhận được sự tồn tại của chúng nó!
Làm sao có thể! Làm sao có thể!
Đó là tâm huyết của hắn! Cũng là lợi khí lớn nhất của hắn! Nhưng mà hiện tại, chúng nó cư nhiên biến mất!
Tên áo trắng có chút thiếu kiên nhẫn, bước chân ẩn náu trở nên vội vàng, tựa hồ đã không còn để tâm vạn nhất có cá lọt lưới sẽ bại lộ bản thân.
“Các người nhanh đi, đi tới nhìn một cái! Tìm xem đám báu vật của tôi đang ở chỗ nào!” Tên áo trắng hung tợn ra lệnh, trong lòng cảm thấy càng lúc càng không tốt.
Tác giả :
Lại Đắc Phi Mã Giáp