Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 108: Bọn họ
Giọng điệu kia gọi là thuần khiết, trước tiên giải thích phẩm chất thiện lương trong nhân tính, sau lại giải thích tầm quan trọng của cứu sống người bị thương và giúp đỡ lẫn nhau.
Cuối cùng lấy tư thế cực kỳ thần thánh tuyên bố, từ hôm nay trở đi, nàng ta sẽ không hề giữ lại gì cả vì cư dân của căn cứ Thự Quang chữa bệnh trị thương.
Sau đó hơi hơi nhắm mắt đợi tiếng hoan hô của mọi người. Chuyện như vậy, nàng ở căn cứ Thiên Trạch đã làm rất nhiều lần rồi, mỗi một lần, đều nhận được tiếng reo hò chào đón và cảm kích biết ơn, mỗi lần mọi người trông thấy bọn họ đều tỏ vẻ tôn kính, lúc này đây, cũng sẽ không ngoại lệ, An đại tiểu thư tự tin nghĩ.
Ở đây ngoại trừ năm người bị thương kia ra, còn có người của đội canh gác và người thường đang thi công trên tường thành. Vốn đều đang trợn mắt há hốc mồm mà vây xem xoát máu, nhưng mà nghe xong câu nói cuối cùng của vị đại tiểu thư này, biểu cảm lại khó có thể dùng lời để miêu tả.
Căn cứ Thự Quang có biện pháp chữa bệnh rất tốt, mỗi một người có tư cách vào căn cứ, đều có được sự bảo đảm điều trị.
Căn cứ sẽ định kỳ phát một số thuốc tiêu viêm thuốc cảm cúm linh tinh, vết thương nhỏ hay bệnh vặt thì tự mình giải quyết. Gặp phải ốm đau, có thể được đưa vào viện tiến hành cứu trị, nếu có chuyện xảy ra, ví dụ như hôm nay vậy, bác sĩ Lục sẽ đến hiện trường tới cứu người.
Sau mạt thế, tố chất thân thể của mọi người đều có biến hóa cực lớn, người có thể sống tới hôm nay, đã không thể dễ dàng bị bệnh. Chủ yếu đều do ngoại thương khiến mất máu hoặc là chứng viêm các loại.
Căn cứ Thự Quang rồi có biện pháp ứng đối hoàn thiện. Dù sao, căn cứ của bọn họ có hai vị dị năng giả hệ trị liệu, thủ lĩnh còn xuất thân là bác sĩ.
Cho nên, ngôn luận này của An đại tiểu thư ở căn cứ Thự Quang có vẻ gân gà cực điểm.
Vốn, nếu cô góp sức cứu người, mọi người sẽ cảm tạ biết ơn, nhưng mà hành động này ở trong mắt mọi người cũng chỉ là góp sức mà thôi, nhưng nếu đem cái góp sức này không ngừng tâng bốc nó lên cao, thì mọi người chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.
Cũng may An đại tiểu thư này đúng một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, đám đàn ông bên này lại nói không ra lời khó nghe được, nên nhanh chóng ha ha ha cho qua.
Không có thu được sự biết ơn và kính ngưỡng như mong muốn, An đại tiểu thư, kinh ngạc trong lòng nhưng nhiều hơn là phẫn nộ. Căn cứ Thự Quang là đám người gì không biết nữa! Tốt xấu không phân! Ngoan cố không chịu thay đổi! Không biết cảm ơn.
Trong nháy mắt kia, An đại tiểu thư chán ghét toàn bộ căn cứ này, hận không thể lập tức phất tay áo bỏ đi.
“Còn nhớ rõ cái tên thích trang bức kia không?” Lục Trung Hạ lặng lẽ tới gần Tả Lực, nhẹ nhàng đụng hắn một cái, hỏi. Dù sao việc làm của hắn bị người ta giành mất, lão đại bên kia nói chuyện cũng không đến phiên bọn họ, vì thế liền lôi kéo Tả Lực tán dóc.
“Thiếu gia của J thị trước kia? Hiện tại đang ở căn cứ Thiên Trạch?” Tả Lực nhỏ giọng trả lời.
“Đúng vậy! Cậu không cảm thấy hai người này rất xứng đôi sao?” Miệng của Lục Trung Hạ hướng An đại tiểu thư nhô nhô.
“Quả thực rất xứng!” Tả Lực tán thưởng cách nghĩ này của hắn.
“Chứ gì nữa.” Lục Trung Hạ đắc ý.
“Tiểu Lục, theo tôi đến một chỗ.”
Bên này còn chưa tán dóc xong, chợt nghe Sở Thiên gọi hắn.
Cậu Sở lúc này đây khá kiêu ngạo, vứt tên Vệ Lí kia qua một bên, sau đó thời điểm đi qua bên cạnh Lục Trung Hạ, giọng điệu gọi tên hắn cũng là loại mệnh lệnh trước đây chưa từng thấy.
Lục Trung Hạ sửng sốt một chút, nhưng nhất thời bị luồng khí thế kia áp đảo, không hiểu tại sao lại cúi đầu nói: “Vâng.”
Ngay cả Tả Lực ở bên cạnh cũng bỗng nhiên khẩn trương, cố gắng thẳng lưng, đứng thẳng cơ thể.
Sở Thiên trực tiếp lên xe của Lục Trung Hạ, ngồi ở ghế sau, Lục Trung Hạ đặc biệt rất tự giác làm lái xe.
“Cậu,cậu.... Sở, chúng ta đi chưa?” Lục Trung Hạ không tự nhiên nuốt nuốt nước bọt.
Nhưng mà cũng chính là trong giây phút đó, luồng khí thế mang đến áp lực kia đột nhiên biến mất, Lục Trung Hạ tức khắc cảm thấy thoải mái.
“Xin lỗi chuyện vừa rồi.” Sở Thiên cười, trên mặt lộ ra vài phần áy náy lại khôi phục bộ dáng ôn hòa ngày thường: “Diễn cho mấy người kia xem.” Hắn giải thích một chút.
Về phần nguyên nhân diễn trò, không cần thiết phải giải thích rõ ràng: “Chúng ta đi sân huấn luyện, bọn nhỏ kia chỉ sợ đang nôn nóng chờ đợi đi. Tôi muốn làm một chuyện, cần cậu có mặt để trông chừng.”
Lục Trung Hạ nào dám so đo với Sở Thiên, đương nhiên gật đầu đồng ý, xe rất nhanh chạy tới sân huấn luyện.
Lí Nam vừa về đến Thự Quang thì lập tức đi sân huấn luyện, báo tin vui cho đồng bọn nhỏ của hắn. “Thuốc” có thể giúp bọn họ đã “tìm được”, đợi Sở Thiên đến sẽ bắt tay vào làm.
Vốn Sở Thiên dự định vừa về căn cứ sẽ giải quyết chuyện của bọn nhỏ trước. Kết quả bị nhiều việc ngoài ý muốn quấn thân, mãi đến hôm nay mới có thời gian.
Khi Sở Thiên đi tìm tên bác sĩ, Toàn Hiểu Vũ đã đi tới sân huấn luyện trước.
Bọn nhỏ nhận được tin tức, quả nhiên kiểng chân mong chờ. Ngay cả Liên Băng Băng lạnh lùng bình tĩnh ngày thường, trong ánh mắt cũng nhiều thêm chút kỳ vọng.
Tuy rằng, cô nhóc không hề giống những đứa trẻ khác, trên thân thể xuất hiện đặc thù dị hóa, nhưng đối với nhóm đồng bọn nhỏ được nhóc xem như anh chị em, nhóc cũng hy vọng bọn họ có thể giống như những đứa nhỏ bình thường, có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời, vui vẻ cười to.
Chúng nó lưng đeo cái thứ mà ở độ tuổi này vốn không phải đeo, càng đáng được đối xử tử tế.
Kiểng chân trông ngóng nửa ngày, chỉ thấy Toàn Hiểu Vũ tới, tất cả mọi người không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Toàn Hiểu Vũ cũng cười cười, đương nhiên sẽ không so đo với đám nhỏ: “Sở Thiên có việc, nhưng mà anh ấy sẽ mau chóng tới thôi, mấy đứa yên tâm đi.”
“Là do cô gái đến căn cứ hôm nay sao?” Liên Băng Băng hỏi.
Toàn Hiểu Vũ có một chút kinh ngạc: “Em gặp qua sao?”
Liên Băng Băng cười lạnh một tiếng: “Giống như chim công rêu rao khắp nơi, muốn không thấy cũng khó.” Động tĩnh của mấy người đó có chút lớn, nhóc tò mò đi xem thử, ánh mắt đầu tiên liền trông thấy một cô gái treo đầy vòng sáng thánh khiết kia, trong lòng không khỏi cảm thấy chán ghét.
“Trên thế giới này, từ trước đến nay chưa bao giờ có cái gọi là công bằng xuất hiện. Mạt thế giống như một cuộc đại thanh tẩy giúp con người làm mới ván bài lần nữa, nhưng mà, vẫn có người giống như cô ta vậy, như công chúa kiêu ngạo mà còn sống, dùng cái gọi là thuần khiết thiện lương của cô ta, thu hoạch trái tim đen tối đầy rẫy vết thương của chúng tôi.”
“Cũng có người giống chúng tôi, rõ ràng chưa từng làm điều gì xấu xa, nhưng phải chịu cảnh người không ra người ma không ra ma, trốn ở một góc tối tăm, nhìn ánh sáng rực rỡ bên ngoài.”
“Cho nên, cô gái kia thật khiến cho người ta chán ghét.” Liên Băng Băng lạnh lùng nói, có lẽ đúng ghen ghét đi, nhóc cũng không phủ nhận nhưng mà quả thật giống như con bé đã nói, sự sạch sẽ, mỹ lệ, thuần khiết của An Tuyết Hi suy cho cùng cũng giống như một cái gai độc sắc nhọn, vô tình đâm vào từng trái tim đã chịu đủ tra tấn đau đớn.
Toàn Hiểu Vũ trầm mặc một hồi, nói năng vốn không phải là sở trường của cậu, huống hồ, loại lời nói mang theo cảm xúc mãnh liệt này xuất phát từ miệng của một bé gái mới mười tuổi, vậy thử hỏi cậu làm sao có thể trả lời.
“Quên đi, trước khi Sở Thiên đến, sao anh không nói cho chúng tôi biết trước thời gian đại khái và hiệu quả của những thứ đó đi, anh biết mà phải không?” Trái lại là Liên Băng Băng chủ động thay đổi đề tài.
Đối với hành vi không lễ phép hô thẳng tên Sở Thiên của con bé, Toàn Hiểu Vũ hơi hơi nhíu mày một chút, nhưng lại không nói ra.
Nhưng mà, Lí Nam lại vào lúc này nghiêm túc mở miệng nói: “Cậu phải gọi anh ấy là anh Sở hay anh Thiên, đó là lễ phép.” Nó cố ý cường điệu lễ phép,
Liên Băng Băng bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lí Nam đang nghiêm túc trong nháy mắt bại trận, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh Thiên.”
Lí Nam lúc này mới cười rộ lên gật gật đầu, lại lôi kéo tay Toàn Hiểu Vũ, nói: “Đây là anh Hiểu Vũ.”
Toàn Hiểu Vũ nghe vậy, cười chìa tay xoa xoa đầu nó, mạt thế chưa thay đổi bản chất của đứa nhỏ này, điều đó khiến cậu vô cùng vui mừng.
“Được rồi.” Liên Băng Băng cũng là bất đắc dĩ, khi Lí Nam nghiêm túc nhóc từng thấy qua, không muốn chỉ vì cái nhỏ nhặt này mà tranh chấp, vì thế trong lòng không cam tâm tình nguyện gọi một tiếng: “Anh Hiểu Vũ.”
“Yêu. Tiểu Nam của chúng ta đang dạy một khóa về tư tưởng phẩm đức nha.” Giọng điệu của Sở Thiên mang theo chút trêu đùa, ôn hòa dịu dàng từ xa xa truyền đến: “Đúng là phải ngoan ngoãn học hỏi. Cực khổ vĩnh viễn không phải là lý do để chúng ta vứt bỏ văn minh và giáo dưỡng.”
Một câu sau, là Sở Thiên nói với Liên Băng Băng, Liên Băng Băng thoáng cái giật mình.
Trước mạt thế, nhóc cũng là một cô bé nhu thuận có lễ phép, sau khi gặp phải biến cố, trí lực của nhóc tăng trưởng rõ ràng, có thể hiểu được những chuyện mà ở độ tuổi vốn không thể hiểu, tốc độ học tập nhanh hơn, nhìn nhận vấn đề càng thêm thấu đáo, điều này khiến nhóc càng thêm mẫn cảm.
Băng Băng đối với thế giới này tràn ngập đề phòng, đối với sự vật tốt đẹp chính là tràn ngập tình cảm hờn giận, khiến nhóc không còn là cô bé thông minh nhu thuận của trước kia.
Sai rồi sao? Liên Băng Băng tự hỏi bản thân.
Sở Thiên lúc này lại bị bọn nhỏ ùa lên vây quanh, mấy cặp mắt cháy rực mà khát khao khiến người vốn tự tin mười phần như Sở Thiên cũng có chút lo lắng.
Lo lắng ngộ nhỡ thất bại, có phá tan hy vọng của bọn nhỏ hay không?
Khát vọng của chúng nó, là mãnh liệt như thế.
Về phần Liên Băng Băng, Sở Thiên cũng không cần nói thêm nữa gì nữa. Đối với người thông minh, nhắc một chút là đủ rồi, nói thêm nữa là dư thừa.
Sở Thiên tiện tay vỗ vỗ đứa nhỏ gần mình nhất, ai ngờ, lại bị mấy cái gai giấu trong sợi tóc của đứa nhỏ hung hăng đâm một phát, nhìn thấy tay phải chảy máu, hắn có chút giật mình.
Đứa nhỏ kia nhìn thấy máu chảy lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, giống như đã làm sai chuyện gì vậy, sau đó cúi đầu.
Nó có chút sợ sệt, sợ Sở Thiên tức giận, sợ tất cả mọi người bởi vậy mất đi hy vọng.
Trông thấy bộ dạng này của nó ngồi chồm hổm, không để ý vết thương trên tay, đem đứa nhỏ kéo vào trong lòng mình: “Không có việc gì, sẽ rất nhanh khỏi thôi. Hiện tại, cái thứ mà các em cho rằng rất kinh khủng, nhưng sau này đem nó biến thành tài năng của các em, biến thành vốn để các em có thể sống sót trong mạt thế.”
Nhưng đứa nhỏ vẫn nhịn không được nước mắt cứ như hạt châu liên tục rơi xuống. Tuy rằng, Liên Băng Băng vẫn khuyên bảo chúng nó, đừng khóc, khóc là yếu thế, mà chúng nó, từ lâu đã mất đi tư cách để khóc.
Nhưng mà, nó vẫn nhịn không được. Hy vọng to lớn đặt ở trước mặt, sợ hãi và khát vọng của nó vượt qua lý trí.
“Chúng ta bắt đầu đi.” Sở Thiên cười nói với bọn nhỏ, khiến bọn nhỏ hoan hô một trận.
Toàn Hiểu Vũ vẫn luôn im lặng đứng ở một bên, trong mắt đều tràn đầy hình bóng của Sở Thiên. Cậu nhìn thấy Sở Thiên cười dịu dàng, dịu dàng đến mức chính hắn cũng không phát hiện.
Giờ phút này trong mắt cậu chỉ có Sở Thiên, Sở Thiên như vậy trong mắt cậu càng có thêm quang mang vô tận.
Sở Thiên dịu dàng, Sở Thiên thông minh, Sở Thiên khôn khéo, Sở Thiên bình tĩnh, Sở Thiên bá đạo. Tất cả hình bóng đều trùng khít vào một người, hắn luôn biết làm những chuyện thích hợp vào thời điểm mấu chốt, khiến cho cậu bất giác trầm luân vào hình dáng này của Sở Thiên.
Càng hiểu rõ Sở Thiên, cậu lại càng hiểu được, ngày trước cậu đối với Gia Luân Hủ căn bản không phải là yêu, chẳng qua là mê muội cái loại dịu dàng giả tạo mà thôi.
Sở Thiên, Sở Thiên, Sở Thiên...... Nghiền ngẫm cái tên này, Toàn Hiểu Vũ cảm thấy trong lòng mình được lấp đầy, rồi lại không biết làm thể nào để nói thành lời.
Cuối cùng lấy tư thế cực kỳ thần thánh tuyên bố, từ hôm nay trở đi, nàng ta sẽ không hề giữ lại gì cả vì cư dân của căn cứ Thự Quang chữa bệnh trị thương.
Sau đó hơi hơi nhắm mắt đợi tiếng hoan hô của mọi người. Chuyện như vậy, nàng ở căn cứ Thiên Trạch đã làm rất nhiều lần rồi, mỗi một lần, đều nhận được tiếng reo hò chào đón và cảm kích biết ơn, mỗi lần mọi người trông thấy bọn họ đều tỏ vẻ tôn kính, lúc này đây, cũng sẽ không ngoại lệ, An đại tiểu thư tự tin nghĩ.
Ở đây ngoại trừ năm người bị thương kia ra, còn có người của đội canh gác và người thường đang thi công trên tường thành. Vốn đều đang trợn mắt há hốc mồm mà vây xem xoát máu, nhưng mà nghe xong câu nói cuối cùng của vị đại tiểu thư này, biểu cảm lại khó có thể dùng lời để miêu tả.
Căn cứ Thự Quang có biện pháp chữa bệnh rất tốt, mỗi một người có tư cách vào căn cứ, đều có được sự bảo đảm điều trị.
Căn cứ sẽ định kỳ phát một số thuốc tiêu viêm thuốc cảm cúm linh tinh, vết thương nhỏ hay bệnh vặt thì tự mình giải quyết. Gặp phải ốm đau, có thể được đưa vào viện tiến hành cứu trị, nếu có chuyện xảy ra, ví dụ như hôm nay vậy, bác sĩ Lục sẽ đến hiện trường tới cứu người.
Sau mạt thế, tố chất thân thể của mọi người đều có biến hóa cực lớn, người có thể sống tới hôm nay, đã không thể dễ dàng bị bệnh. Chủ yếu đều do ngoại thương khiến mất máu hoặc là chứng viêm các loại.
Căn cứ Thự Quang rồi có biện pháp ứng đối hoàn thiện. Dù sao, căn cứ của bọn họ có hai vị dị năng giả hệ trị liệu, thủ lĩnh còn xuất thân là bác sĩ.
Cho nên, ngôn luận này của An đại tiểu thư ở căn cứ Thự Quang có vẻ gân gà cực điểm.
Vốn, nếu cô góp sức cứu người, mọi người sẽ cảm tạ biết ơn, nhưng mà hành động này ở trong mắt mọi người cũng chỉ là góp sức mà thôi, nhưng nếu đem cái góp sức này không ngừng tâng bốc nó lên cao, thì mọi người chỉ cảm thấy hết sức buồn cười.
Cũng may An đại tiểu thư này đúng một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, đám đàn ông bên này lại nói không ra lời khó nghe được, nên nhanh chóng ha ha ha cho qua.
Không có thu được sự biết ơn và kính ngưỡng như mong muốn, An đại tiểu thư, kinh ngạc trong lòng nhưng nhiều hơn là phẫn nộ. Căn cứ Thự Quang là đám người gì không biết nữa! Tốt xấu không phân! Ngoan cố không chịu thay đổi! Không biết cảm ơn.
Trong nháy mắt kia, An đại tiểu thư chán ghét toàn bộ căn cứ này, hận không thể lập tức phất tay áo bỏ đi.
“Còn nhớ rõ cái tên thích trang bức kia không?” Lục Trung Hạ lặng lẽ tới gần Tả Lực, nhẹ nhàng đụng hắn một cái, hỏi. Dù sao việc làm của hắn bị người ta giành mất, lão đại bên kia nói chuyện cũng không đến phiên bọn họ, vì thế liền lôi kéo Tả Lực tán dóc.
“Thiếu gia của J thị trước kia? Hiện tại đang ở căn cứ Thiên Trạch?” Tả Lực nhỏ giọng trả lời.
“Đúng vậy! Cậu không cảm thấy hai người này rất xứng đôi sao?” Miệng của Lục Trung Hạ hướng An đại tiểu thư nhô nhô.
“Quả thực rất xứng!” Tả Lực tán thưởng cách nghĩ này của hắn.
“Chứ gì nữa.” Lục Trung Hạ đắc ý.
“Tiểu Lục, theo tôi đến một chỗ.”
Bên này còn chưa tán dóc xong, chợt nghe Sở Thiên gọi hắn.
Cậu Sở lúc này đây khá kiêu ngạo, vứt tên Vệ Lí kia qua một bên, sau đó thời điểm đi qua bên cạnh Lục Trung Hạ, giọng điệu gọi tên hắn cũng là loại mệnh lệnh trước đây chưa từng thấy.
Lục Trung Hạ sửng sốt một chút, nhưng nhất thời bị luồng khí thế kia áp đảo, không hiểu tại sao lại cúi đầu nói: “Vâng.”
Ngay cả Tả Lực ở bên cạnh cũng bỗng nhiên khẩn trương, cố gắng thẳng lưng, đứng thẳng cơ thể.
Sở Thiên trực tiếp lên xe của Lục Trung Hạ, ngồi ở ghế sau, Lục Trung Hạ đặc biệt rất tự giác làm lái xe.
“Cậu,cậu.... Sở, chúng ta đi chưa?” Lục Trung Hạ không tự nhiên nuốt nuốt nước bọt.
Nhưng mà cũng chính là trong giây phút đó, luồng khí thế mang đến áp lực kia đột nhiên biến mất, Lục Trung Hạ tức khắc cảm thấy thoải mái.
“Xin lỗi chuyện vừa rồi.” Sở Thiên cười, trên mặt lộ ra vài phần áy náy lại khôi phục bộ dáng ôn hòa ngày thường: “Diễn cho mấy người kia xem.” Hắn giải thích một chút.
Về phần nguyên nhân diễn trò, không cần thiết phải giải thích rõ ràng: “Chúng ta đi sân huấn luyện, bọn nhỏ kia chỉ sợ đang nôn nóng chờ đợi đi. Tôi muốn làm một chuyện, cần cậu có mặt để trông chừng.”
Lục Trung Hạ nào dám so đo với Sở Thiên, đương nhiên gật đầu đồng ý, xe rất nhanh chạy tới sân huấn luyện.
Lí Nam vừa về đến Thự Quang thì lập tức đi sân huấn luyện, báo tin vui cho đồng bọn nhỏ của hắn. “Thuốc” có thể giúp bọn họ đã “tìm được”, đợi Sở Thiên đến sẽ bắt tay vào làm.
Vốn Sở Thiên dự định vừa về căn cứ sẽ giải quyết chuyện của bọn nhỏ trước. Kết quả bị nhiều việc ngoài ý muốn quấn thân, mãi đến hôm nay mới có thời gian.
Khi Sở Thiên đi tìm tên bác sĩ, Toàn Hiểu Vũ đã đi tới sân huấn luyện trước.
Bọn nhỏ nhận được tin tức, quả nhiên kiểng chân mong chờ. Ngay cả Liên Băng Băng lạnh lùng bình tĩnh ngày thường, trong ánh mắt cũng nhiều thêm chút kỳ vọng.
Tuy rằng, cô nhóc không hề giống những đứa trẻ khác, trên thân thể xuất hiện đặc thù dị hóa, nhưng đối với nhóm đồng bọn nhỏ được nhóc xem như anh chị em, nhóc cũng hy vọng bọn họ có thể giống như những đứa nhỏ bình thường, có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời, vui vẻ cười to.
Chúng nó lưng đeo cái thứ mà ở độ tuổi này vốn không phải đeo, càng đáng được đối xử tử tế.
Kiểng chân trông ngóng nửa ngày, chỉ thấy Toàn Hiểu Vũ tới, tất cả mọi người không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Toàn Hiểu Vũ cũng cười cười, đương nhiên sẽ không so đo với đám nhỏ: “Sở Thiên có việc, nhưng mà anh ấy sẽ mau chóng tới thôi, mấy đứa yên tâm đi.”
“Là do cô gái đến căn cứ hôm nay sao?” Liên Băng Băng hỏi.
Toàn Hiểu Vũ có một chút kinh ngạc: “Em gặp qua sao?”
Liên Băng Băng cười lạnh một tiếng: “Giống như chim công rêu rao khắp nơi, muốn không thấy cũng khó.” Động tĩnh của mấy người đó có chút lớn, nhóc tò mò đi xem thử, ánh mắt đầu tiên liền trông thấy một cô gái treo đầy vòng sáng thánh khiết kia, trong lòng không khỏi cảm thấy chán ghét.
“Trên thế giới này, từ trước đến nay chưa bao giờ có cái gọi là công bằng xuất hiện. Mạt thế giống như một cuộc đại thanh tẩy giúp con người làm mới ván bài lần nữa, nhưng mà, vẫn có người giống như cô ta vậy, như công chúa kiêu ngạo mà còn sống, dùng cái gọi là thuần khiết thiện lương của cô ta, thu hoạch trái tim đen tối đầy rẫy vết thương của chúng tôi.”
“Cũng có người giống chúng tôi, rõ ràng chưa từng làm điều gì xấu xa, nhưng phải chịu cảnh người không ra người ma không ra ma, trốn ở một góc tối tăm, nhìn ánh sáng rực rỡ bên ngoài.”
“Cho nên, cô gái kia thật khiến cho người ta chán ghét.” Liên Băng Băng lạnh lùng nói, có lẽ đúng ghen ghét đi, nhóc cũng không phủ nhận nhưng mà quả thật giống như con bé đã nói, sự sạch sẽ, mỹ lệ, thuần khiết của An Tuyết Hi suy cho cùng cũng giống như một cái gai độc sắc nhọn, vô tình đâm vào từng trái tim đã chịu đủ tra tấn đau đớn.
Toàn Hiểu Vũ trầm mặc một hồi, nói năng vốn không phải là sở trường của cậu, huống hồ, loại lời nói mang theo cảm xúc mãnh liệt này xuất phát từ miệng của một bé gái mới mười tuổi, vậy thử hỏi cậu làm sao có thể trả lời.
“Quên đi, trước khi Sở Thiên đến, sao anh không nói cho chúng tôi biết trước thời gian đại khái và hiệu quả của những thứ đó đi, anh biết mà phải không?” Trái lại là Liên Băng Băng chủ động thay đổi đề tài.
Đối với hành vi không lễ phép hô thẳng tên Sở Thiên của con bé, Toàn Hiểu Vũ hơi hơi nhíu mày một chút, nhưng lại không nói ra.
Nhưng mà, Lí Nam lại vào lúc này nghiêm túc mở miệng nói: “Cậu phải gọi anh ấy là anh Sở hay anh Thiên, đó là lễ phép.” Nó cố ý cường điệu lễ phép,
Liên Băng Băng bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lí Nam đang nghiêm túc trong nháy mắt bại trận, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh Thiên.”
Lí Nam lúc này mới cười rộ lên gật gật đầu, lại lôi kéo tay Toàn Hiểu Vũ, nói: “Đây là anh Hiểu Vũ.”
Toàn Hiểu Vũ nghe vậy, cười chìa tay xoa xoa đầu nó, mạt thế chưa thay đổi bản chất của đứa nhỏ này, điều đó khiến cậu vô cùng vui mừng.
“Được rồi.” Liên Băng Băng cũng là bất đắc dĩ, khi Lí Nam nghiêm túc nhóc từng thấy qua, không muốn chỉ vì cái nhỏ nhặt này mà tranh chấp, vì thế trong lòng không cam tâm tình nguyện gọi một tiếng: “Anh Hiểu Vũ.”
“Yêu. Tiểu Nam của chúng ta đang dạy một khóa về tư tưởng phẩm đức nha.” Giọng điệu của Sở Thiên mang theo chút trêu đùa, ôn hòa dịu dàng từ xa xa truyền đến: “Đúng là phải ngoan ngoãn học hỏi. Cực khổ vĩnh viễn không phải là lý do để chúng ta vứt bỏ văn minh và giáo dưỡng.”
Một câu sau, là Sở Thiên nói với Liên Băng Băng, Liên Băng Băng thoáng cái giật mình.
Trước mạt thế, nhóc cũng là một cô bé nhu thuận có lễ phép, sau khi gặp phải biến cố, trí lực của nhóc tăng trưởng rõ ràng, có thể hiểu được những chuyện mà ở độ tuổi vốn không thể hiểu, tốc độ học tập nhanh hơn, nhìn nhận vấn đề càng thêm thấu đáo, điều này khiến nhóc càng thêm mẫn cảm.
Băng Băng đối với thế giới này tràn ngập đề phòng, đối với sự vật tốt đẹp chính là tràn ngập tình cảm hờn giận, khiến nhóc không còn là cô bé thông minh nhu thuận của trước kia.
Sai rồi sao? Liên Băng Băng tự hỏi bản thân.
Sở Thiên lúc này lại bị bọn nhỏ ùa lên vây quanh, mấy cặp mắt cháy rực mà khát khao khiến người vốn tự tin mười phần như Sở Thiên cũng có chút lo lắng.
Lo lắng ngộ nhỡ thất bại, có phá tan hy vọng của bọn nhỏ hay không?
Khát vọng của chúng nó, là mãnh liệt như thế.
Về phần Liên Băng Băng, Sở Thiên cũng không cần nói thêm nữa gì nữa. Đối với người thông minh, nhắc một chút là đủ rồi, nói thêm nữa là dư thừa.
Sở Thiên tiện tay vỗ vỗ đứa nhỏ gần mình nhất, ai ngờ, lại bị mấy cái gai giấu trong sợi tóc của đứa nhỏ hung hăng đâm một phát, nhìn thấy tay phải chảy máu, hắn có chút giật mình.
Đứa nhỏ kia nhìn thấy máu chảy lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, giống như đã làm sai chuyện gì vậy, sau đó cúi đầu.
Nó có chút sợ sệt, sợ Sở Thiên tức giận, sợ tất cả mọi người bởi vậy mất đi hy vọng.
Trông thấy bộ dạng này của nó ngồi chồm hổm, không để ý vết thương trên tay, đem đứa nhỏ kéo vào trong lòng mình: “Không có việc gì, sẽ rất nhanh khỏi thôi. Hiện tại, cái thứ mà các em cho rằng rất kinh khủng, nhưng sau này đem nó biến thành tài năng của các em, biến thành vốn để các em có thể sống sót trong mạt thế.”
Nhưng đứa nhỏ vẫn nhịn không được nước mắt cứ như hạt châu liên tục rơi xuống. Tuy rằng, Liên Băng Băng vẫn khuyên bảo chúng nó, đừng khóc, khóc là yếu thế, mà chúng nó, từ lâu đã mất đi tư cách để khóc.
Nhưng mà, nó vẫn nhịn không được. Hy vọng to lớn đặt ở trước mặt, sợ hãi và khát vọng của nó vượt qua lý trí.
“Chúng ta bắt đầu đi.” Sở Thiên cười nói với bọn nhỏ, khiến bọn nhỏ hoan hô một trận.
Toàn Hiểu Vũ vẫn luôn im lặng đứng ở một bên, trong mắt đều tràn đầy hình bóng của Sở Thiên. Cậu nhìn thấy Sở Thiên cười dịu dàng, dịu dàng đến mức chính hắn cũng không phát hiện.
Giờ phút này trong mắt cậu chỉ có Sở Thiên, Sở Thiên như vậy trong mắt cậu càng có thêm quang mang vô tận.
Sở Thiên dịu dàng, Sở Thiên thông minh, Sở Thiên khôn khéo, Sở Thiên bình tĩnh, Sở Thiên bá đạo. Tất cả hình bóng đều trùng khít vào một người, hắn luôn biết làm những chuyện thích hợp vào thời điểm mấu chốt, khiến cho cậu bất giác trầm luân vào hình dáng này của Sở Thiên.
Càng hiểu rõ Sở Thiên, cậu lại càng hiểu được, ngày trước cậu đối với Gia Luân Hủ căn bản không phải là yêu, chẳng qua là mê muội cái loại dịu dàng giả tạo mà thôi.
Sở Thiên, Sở Thiên, Sở Thiên...... Nghiền ngẫm cái tên này, Toàn Hiểu Vũ cảm thấy trong lòng mình được lấp đầy, rồi lại không biết làm thể nào để nói thành lời.
Tác giả :
Lại Đắc Phi Mã Giáp