Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 62: Nguyền rủa (1)
Tống Tiêu Tiêu cười rất nhẹ, nhưng lại lộ ra một loại điên cuồng, “Vì cái gì? Này thật là một vấn đề hay a. Vì cái gì đâu? Bởi vì các ngươi! Đều là lỗi của các ngươi! Nếu lúc trước các ngươi không đuổi chúng ta đi, làm sao ta cùng Anh hai gặp những chuyện như vậy!?”
Thẩm Uyển trừng mắt, khó có thể tin nhìn Tống Tiêu Tiêu, nữ nhân này đổi trắng thay đen cũng quá lợi hại đi?! Rõ ràng lúc trước là chính bọn hắn không tuân thủ quy tắc căn cứ, tự lựa chọn rời đi! Hơn nữa vì cam đoan an toàn của bọn hắn, Anh hai còn đem bọn hắn đưa đến bên Ngô Thiên Hà, vậy mà hiện tại lại nói là bọn họ sai?!
“Nếu không tại các ngươi… Những người đó lại tại sao có thể đối xử với ta và Anh hai như vậy! Đều là lỗi của các ngươi! Tất cả đều là lỗi của các ngươi!!” Tống Tiêu Tiêu thì thào tự nói, vẻ mặt đã lộ ra điên cuồng và mờ mịt, phía sau Tống Tiêu Tiêu, Tống Húc Dương nhìn Tống Tiêu Tiêu, trong ánh mắt toát ra thống khổ, mà thời điểm Tống Húc Dương nhìn về phía Thẩm Uyển, Thẩm Uyển không khỏi cố hết sức xê dịch về phía sau, Tống Húc Dương cũng điên rồi sao?!
—— ánh mắt cừu hận lại hỗn loạn phức tạp áy náy là xảy ra chuyện gì?!
Em gái nó!!! Nàng sao lại vừa nghe Tống Húc Dương nói Cao Phỉ đã xảy ra chuyện liền không kịp suy nghĩ chạy ra chứ?! Lúc đó chỉ số thông minh của nàng rốt cuộc là giảm xuống bao nhiêu a a!!
“Cho nên… Bây giờ, ngươi đi chết đi!” Đột nhiên, ánh mắt Tống Tiêu Tiêu xuất ra sát ý, ngay lúc thanh âm của Tống Tiêu Tiêu rơi xuống, Tống Húc Dương liền đưa tay, ngón tay bắn ra ——
Thẩm Uyển nhìn ngón tay Tống Húc Dương bắn ra, trong lòng run rẩy, chẳng lẽ, hôm nay chính là kết thúc của nàng sao?
Mà ngay khi Thẩm Uyển không cam lòng trừng mắt, đột nhiên, một người lao ra!
Thẩm Uyển ngẩn ngơ, nhưng khi thấy rõ người lao ra che trước mặt nàng, Thẩm Uyển sững sờ.
—— là Cao Phỉ?!
Đồng thời sững sờ không chỉ có Thẩm Uyển. Ngay sau đó, sắc mặt Tống Húc Dương liền ngưng trọng, mà một tiếng nói bình thản nhưng lộ ra lạnh lùng vang lên, “Tiến bộ rất lớn a.”
Vừa nghe giọng nói này, sắc mặt Tống Húc Dương liền thay đổi, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia nao núng.
Sau đó, trước mắt Tống Húc Dương nhoáng lên một cái, Thẩm Duệ cùng Thẩm An đã hiện ra trước mặt Thẩm Uyển!
Thẩm An vừa thấy Thẩm Uyển liền lập tức vọt tới trước mặt Thẩm Uyển, vội vàng lo lắng hỏi, “Chị! Chị không sao chứ?”, nhìn thấy Cao Phỉ sắc mặt tái nhợt bị Thẩm Uyển ôm lấy, Thẩm An biến sắc, lập tức vội vàng nói với Thẩm Duệ, “Anh! Cao Phỉ bị thương!”
Thẩm Uyển ôm lấy Cao Phỉ sắc mặt tái nhợt còn cố gắng tươi cười, vừa khóc vừa nói, “Cao Phỉ, anh không có việc gì lao ra làm cái gì chứ!”
“Anh cũng không biết… Hắc hắc… Đừng lo lắng, mạng anh lớn lắm!” Cao Phỉ miễn cưỡng cười, thanh âm rất suy yếu.
Thẩm Duệ liếc nhìn Cao Phỉ và Thẩm Uyển, quay đầu nhìn sang Tống Húc Dương, ánh mắt yên tĩnh, nhưng đôi mắt tối đen cũng đã lộ ra sát ý, “Ngươi thật sự tiến bộ rất lớn a!”
Tiếng nói vừa dứt, Tống Húc Dương lại đột nhiên vung tay lên, ngay sau đó lôi kéo!
Thẩm Uyển vừa thấy hành động của Tống Húc Dương, sắc mặt đại biến, cả kinh kêu lên, “Anh! Cẩn thận! Hắn sẽ cướp lấy dị năng của anh!”
Cướp lấy dị năng?! Thẩm An cả kinh, nhưng lập tức lại nghĩ đến, hắn và Anh hai tu luyện, không phải là … dị năng?
Tống Tiêu Tiêu lại đột nhiên cười ha hả, trong thanh âm điên cuồng cùng hận ý đến cực điểm! “Thẩm Duệ nha! Thẩm Duệ, ta xem ngươi còn kiêu ngạo như thế nào!”
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Duệ lại đột nhiên nở nụ cười.
Tươi cười cực kỳ ôn hòa, nhưng lại lộ ra khí tức lạnh lẽo, Tống Húc Dương cũng đã biến sắc kinh hãi lui về phía sau, “Làm sao có thể?! Làm sao có thể!”
—— làm sao có thể, hắn không thể hấp thụ dị năng của Thẩm Duệ?!
Từ lúc nhìn thấy em gái bị bọn súc sinh đối đãi tàn nhẫn mà nhất thời nổi giận bộc phát ra dị năng như vậy, có thể cướp lấy dị năng của người khác, sau đó hóa thành tự cho là đúng!
Dị năng cường đại như vậy vì cái gì không có hiệu quả với Thẩm Duệ?!
Thẩm Duệ cười, chậm rãi đưa tay, ngón trỏ nhẹ nhàng động một chút, giây tiếp theo, Tống Húc Dương giống như bị người dùng tay nắm lên vứt vào giữa không trung!
Tống Tiêu Tiêu kinh kêu lên, còn không có đợi Tống Tiêu Tiêu kêu xong, Tống Húc Dương lại đột nhiên mạnh mẽ ho khan ra máu, vừa ho khan vừa thở hổn hển vô lực kêu lên, “Không nên Tiêu Tiêu, lão Đại, Thẩm Duệ, tôi cầu ngài! Là lỗi của tôi, là tôi lừa Thẩm Uyển đến, là tôi tổn thương Thẩm Uyển, lão Đại, lão Đại van cầu các người …”
“Không cần cầu bọn họ!! Anh hai! Không cần cầu bọn họ!” Tống Húc Dương còn chưa van xin xomg, Tống Tiêu Tiêu lại đột nhiên lớn tiếng quát. Tống Tiêu Tiêu vừa gào thét, vừa oán hận trừng Thẩm Duệ, nghiến răng nghiến lợi, “Em hận bọn hắn! Anh hai! Dù sao, dù sao bắt đầu từ ngày đó, em đã không còn muốn sống… Em sống, em cùng Ngô Thiên Hà tới nơi này, cũng chỉ là muốn giết bọn họ mà thôi!”
Thẩm Duệ liếc Tống Tiêu Tiêu, nữ nhân này điên rồi à? Thẩm Duệ nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Tống Húc Dương vẻ mặt thê lương, chậm rãi hỏi, “Tại sao?”
Tống Húc Dương tối nghĩa mỉm cười, cười bất đắc dĩ chua sót thống khổ, hắn thì thào nói, “Tôi cho rằng… Nàng đã tốt rồi, nhưng mà, nàng cho tới bây giờ đều không tốt … Bất tri bất giác, tôi đã bị nàng mê hoặc … Lão Đại, thật xin lỗi… Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi…”
Thẩm Duệ nhíu mày, này thật không minh bạch … Có ý gì? Thẩm Duệ đang định tiến lên truy hỏi, nhưng lúc này, Tống Húc Dương đã trợn tròn đôi mắt đình chỉ hô hấp.
Còn Tống Tiêu Tiêu lại vẫn ở nơi đó thì thào nói gì đó không ngừng, khi thì tức giận khi thì cười to khi thì khóc lớn.
Thẩm Duệ nhìn Tống Húc Dương, đưa tay, ngay khi Thẩm An Thẩm Uyển Cao Phỉ chưa kịp phản ứng, Tống Tiêu Tiêu cũng đã rơi đầu. (Ew >ͺ
Thẩm Uyển trừng mắt, khó có thể tin nhìn Tống Tiêu Tiêu, nữ nhân này đổi trắng thay đen cũng quá lợi hại đi?! Rõ ràng lúc trước là chính bọn hắn không tuân thủ quy tắc căn cứ, tự lựa chọn rời đi! Hơn nữa vì cam đoan an toàn của bọn hắn, Anh hai còn đem bọn hắn đưa đến bên Ngô Thiên Hà, vậy mà hiện tại lại nói là bọn họ sai?!
“Nếu không tại các ngươi… Những người đó lại tại sao có thể đối xử với ta và Anh hai như vậy! Đều là lỗi của các ngươi! Tất cả đều là lỗi của các ngươi!!” Tống Tiêu Tiêu thì thào tự nói, vẻ mặt đã lộ ra điên cuồng và mờ mịt, phía sau Tống Tiêu Tiêu, Tống Húc Dương nhìn Tống Tiêu Tiêu, trong ánh mắt toát ra thống khổ, mà thời điểm Tống Húc Dương nhìn về phía Thẩm Uyển, Thẩm Uyển không khỏi cố hết sức xê dịch về phía sau, Tống Húc Dương cũng điên rồi sao?!
—— ánh mắt cừu hận lại hỗn loạn phức tạp áy náy là xảy ra chuyện gì?!
Em gái nó!!! Nàng sao lại vừa nghe Tống Húc Dương nói Cao Phỉ đã xảy ra chuyện liền không kịp suy nghĩ chạy ra chứ?! Lúc đó chỉ số thông minh của nàng rốt cuộc là giảm xuống bao nhiêu a a!!
“Cho nên… Bây giờ, ngươi đi chết đi!” Đột nhiên, ánh mắt Tống Tiêu Tiêu xuất ra sát ý, ngay lúc thanh âm của Tống Tiêu Tiêu rơi xuống, Tống Húc Dương liền đưa tay, ngón tay bắn ra ——
Thẩm Uyển nhìn ngón tay Tống Húc Dương bắn ra, trong lòng run rẩy, chẳng lẽ, hôm nay chính là kết thúc của nàng sao?
Mà ngay khi Thẩm Uyển không cam lòng trừng mắt, đột nhiên, một người lao ra!
Thẩm Uyển ngẩn ngơ, nhưng khi thấy rõ người lao ra che trước mặt nàng, Thẩm Uyển sững sờ.
—— là Cao Phỉ?!
Đồng thời sững sờ không chỉ có Thẩm Uyển. Ngay sau đó, sắc mặt Tống Húc Dương liền ngưng trọng, mà một tiếng nói bình thản nhưng lộ ra lạnh lùng vang lên, “Tiến bộ rất lớn a.”
Vừa nghe giọng nói này, sắc mặt Tống Húc Dương liền thay đổi, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia nao núng.
Sau đó, trước mắt Tống Húc Dương nhoáng lên một cái, Thẩm Duệ cùng Thẩm An đã hiện ra trước mặt Thẩm Uyển!
Thẩm An vừa thấy Thẩm Uyển liền lập tức vọt tới trước mặt Thẩm Uyển, vội vàng lo lắng hỏi, “Chị! Chị không sao chứ?”, nhìn thấy Cao Phỉ sắc mặt tái nhợt bị Thẩm Uyển ôm lấy, Thẩm An biến sắc, lập tức vội vàng nói với Thẩm Duệ, “Anh! Cao Phỉ bị thương!”
Thẩm Uyển ôm lấy Cao Phỉ sắc mặt tái nhợt còn cố gắng tươi cười, vừa khóc vừa nói, “Cao Phỉ, anh không có việc gì lao ra làm cái gì chứ!”
“Anh cũng không biết… Hắc hắc… Đừng lo lắng, mạng anh lớn lắm!” Cao Phỉ miễn cưỡng cười, thanh âm rất suy yếu.
Thẩm Duệ liếc nhìn Cao Phỉ và Thẩm Uyển, quay đầu nhìn sang Tống Húc Dương, ánh mắt yên tĩnh, nhưng đôi mắt tối đen cũng đã lộ ra sát ý, “Ngươi thật sự tiến bộ rất lớn a!”
Tiếng nói vừa dứt, Tống Húc Dương lại đột nhiên vung tay lên, ngay sau đó lôi kéo!
Thẩm Uyển vừa thấy hành động của Tống Húc Dương, sắc mặt đại biến, cả kinh kêu lên, “Anh! Cẩn thận! Hắn sẽ cướp lấy dị năng của anh!”
Cướp lấy dị năng?! Thẩm An cả kinh, nhưng lập tức lại nghĩ đến, hắn và Anh hai tu luyện, không phải là … dị năng?
Tống Tiêu Tiêu lại đột nhiên cười ha hả, trong thanh âm điên cuồng cùng hận ý đến cực điểm! “Thẩm Duệ nha! Thẩm Duệ, ta xem ngươi còn kiêu ngạo như thế nào!”
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Duệ lại đột nhiên nở nụ cười.
Tươi cười cực kỳ ôn hòa, nhưng lại lộ ra khí tức lạnh lẽo, Tống Húc Dương cũng đã biến sắc kinh hãi lui về phía sau, “Làm sao có thể?! Làm sao có thể!”
—— làm sao có thể, hắn không thể hấp thụ dị năng của Thẩm Duệ?!
Từ lúc nhìn thấy em gái bị bọn súc sinh đối đãi tàn nhẫn mà nhất thời nổi giận bộc phát ra dị năng như vậy, có thể cướp lấy dị năng của người khác, sau đó hóa thành tự cho là đúng!
Dị năng cường đại như vậy vì cái gì không có hiệu quả với Thẩm Duệ?!
Thẩm Duệ cười, chậm rãi đưa tay, ngón trỏ nhẹ nhàng động một chút, giây tiếp theo, Tống Húc Dương giống như bị người dùng tay nắm lên vứt vào giữa không trung!
Tống Tiêu Tiêu kinh kêu lên, còn không có đợi Tống Tiêu Tiêu kêu xong, Tống Húc Dương lại đột nhiên mạnh mẽ ho khan ra máu, vừa ho khan vừa thở hổn hển vô lực kêu lên, “Không nên Tiêu Tiêu, lão Đại, Thẩm Duệ, tôi cầu ngài! Là lỗi của tôi, là tôi lừa Thẩm Uyển đến, là tôi tổn thương Thẩm Uyển, lão Đại, lão Đại van cầu các người …”
“Không cần cầu bọn họ!! Anh hai! Không cần cầu bọn họ!” Tống Húc Dương còn chưa van xin xomg, Tống Tiêu Tiêu lại đột nhiên lớn tiếng quát. Tống Tiêu Tiêu vừa gào thét, vừa oán hận trừng Thẩm Duệ, nghiến răng nghiến lợi, “Em hận bọn hắn! Anh hai! Dù sao, dù sao bắt đầu từ ngày đó, em đã không còn muốn sống… Em sống, em cùng Ngô Thiên Hà tới nơi này, cũng chỉ là muốn giết bọn họ mà thôi!”
Thẩm Duệ liếc Tống Tiêu Tiêu, nữ nhân này điên rồi à? Thẩm Duệ nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Tống Húc Dương vẻ mặt thê lương, chậm rãi hỏi, “Tại sao?”
Tống Húc Dương tối nghĩa mỉm cười, cười bất đắc dĩ chua sót thống khổ, hắn thì thào nói, “Tôi cho rằng… Nàng đã tốt rồi, nhưng mà, nàng cho tới bây giờ đều không tốt … Bất tri bất giác, tôi đã bị nàng mê hoặc … Lão Đại, thật xin lỗi… Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi…”
Thẩm Duệ nhíu mày, này thật không minh bạch … Có ý gì? Thẩm Duệ đang định tiến lên truy hỏi, nhưng lúc này, Tống Húc Dương đã trợn tròn đôi mắt đình chỉ hô hấp.
Còn Tống Tiêu Tiêu lại vẫn ở nơi đó thì thào nói gì đó không ngừng, khi thì tức giận khi thì cười to khi thì khóc lớn.
Thẩm Duệ nhìn Tống Húc Dương, đưa tay, ngay khi Thẩm An Thẩm Uyển Cao Phỉ chưa kịp phản ứng, Tống Tiêu Tiêu cũng đã rơi đầu. (Ew >ͺ
Tác giả :
Hồng Trà Ngận Hảo Hát