Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 1: Trọng sinh
Đây là thành phố phồn hoa nhất Hoa Hạ.
Thẩm An đứng ngơ ngác ở đầu đường, nhìn dòng xe như dòng nước chảy ồn ào náo động, cảnh trước mắt giống như đã từng nhìn thấy, lại đã nhiều năm không thấy được!
Hắn… Trở lại…
“Ê! Thẩm An, nhóc phát ngốc cái gì đó!” Thình lình một bàn tay chụp vai hắn, làm Thẩm An lấy lại tinh thần.
Thẩm An quay đầu nhìn anh chàng đầu đinh đang cười hì hì phía sau, ngẩn người, lập tức ha hả cười khan một tiếng, thật sự không quen a. Người ở trước mắt trong trí nhớ của hắn cuối cùng biến thành quái vật ghê tởm gọi là tang thi, còn muốn ăn hắn …
“Tỉnh lại! Thẩm An, anh nói nhóc a, nhóc cứ mang bộ dáng ngốc lăng này, sớm muộn gì cũng bị ông chủ đuổi việc!” Đầu đinh tùy tiện nói.
Thẩm An không nói gì, chỉ rũ mi mắt, đi theo sau đầu đinh, xách hai túi đồ vật lớn yên lặng mà đi.
Đuổi việc? Cũng tốt. Dù sao, mục đích của hắn là lấy được tiền lương tháng này mà thôi.
Dù sao, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Đầu đinh tùy tiện không phát hiện Thẩm An trầm mặc, lúc thì than vãn ông chủ keo kiệt, lúc lại phỉ nhổ giá hàng tăng cao.
Cuối cùng khi đầu đinh im miệng, Thẩm An thấp giọng nói một câu, “Anh Dương, nghe nói hình như gần đây ngoại quốc có loại bệnh độc rất lợi hại …”
Đầu đinh cười nhạo một tiếng, cúi đầu quét mắt nhìn Thẩm An, trong mắt xẹt qua một tia khinh miệt lẫn khinh bỉ, “Thẩm An, anh nói với nhóc, tuy rằng nhóc cũng học đại học, nhưng vẫn phải học thêm cách nhìn người! Bệnh độc gì đó, đều là lời nói vô căn cứ!”
Thẩm An không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn trên đường cái đã bắt đầu lên đèn, ánh đèn thành thị vào lúc này Thẩm An nhìn thấy như giấc mộng mê ly.
Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp hay là điệp mộng Trang Chu? (theo wiki: Có lần Trang Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết mình là Chu nằm mơ thấy hóa thành bướm hay là bướm mơ thấy hóa Chu.)
Đi vào công trường đang thi công khí thế ngất trời, xin ông chủ nghỉ việc, Thẩm An trầm mặc thu thập đồ vật, một mình rời đi.
Thẩm An chạy, đầu đinh kia đùa cợt một câu, âm dương quái khí nói rằng, “Sinh viên a, sao có thể làm việc nổi? Chậc, xem đi, chịu không nổi rồi!”
Thẩm An nghe thấy được, nhưng làm như không nghe thấy, lên xe taxi, liền rời khỏi công trường này.
Nhìn chằm chằm ngọn đèn dần dần sáng lên ngoài cửa sổ, còn có ô tô chạy như bay ngang qua, ánh mắt Thẩm An có chút mơ màng.
Mười ngày trước, hắn từ trong một cơn ác mộng tỉnh lại.
Đó là ác mộng hắn không thể nào tưởng tượng được.
Trong ác mộng, tang thi ăn thịt người, thực vật đột nhiên biến dị điên cuồng sinh trưởng, tuyết lớn liên tục một tháng đóng băng thế giới này, sau tuyết rơi là thời tiết cực nóng duy trì liên tục, ngay sau đó là mưa to tầm tã liên tục không ngừng…
Trong ác mộng, hắn đã chết, chết rất đơn giản, hắn bị người sợ chết hoảng sợ đẩy về phía tang thi…
Hắn cho rằng chỉ là mơ.
Hắn thật sự thành tâm hy vọng, đây chẳng qua là mơ.
Mạt thế không đến, mặc kệ là tốt hay xấu, tất cả mọi người có thể tiếp tục sinh hoạt tại thế giới này.
Nhưng, sau khi tỉnh lại ký ức vẫn rõ ràng, các sự kiện trước mạt thế đều rõ ràng như vậy, ngay cả diễn biến của thị trường chứng khoán đều biết được tường tận, mà quan trọng nhất là, ngọc phật mẹ đi chùa cầu cho hắn lúc nhỏ đang đeo trên cổ đã biến mất, chỉ để lại một cái ấn ký mơ hồ.
Mà giống như trong những tiểu thuyết mạt thế đã nói, hắn đột nhiên tiến vào một địa phương kỳ quái.
—— hay đó là không gian?
Thật nhanh, xe taxi liền tới nhà hắn thuê ở vùng ngoại thành.
Thẩm An mở cửa, tùy tay đem gói đồ lấy từ công trường ném lên ghế sa lông, liền xoay người chợt lóe, vào không gian.
Đây là một khoảng đất, phía trước không xa là một hồ nước, bên trái là một mảnh rừng cây nhỏ, phía bên phải là một mảnh đất vườn đen trụi lủi, phía sau là một nhà gỗ nhỏ.
Thẩm An đi đến mảnh vườn đất đen, nhìn đất đen tuy rằng trụi lủi, nhưng số hạt giống ngày hôm qua ném xuống đã nảy mầm xanh.
Thẩm An xoay người, tùy tay cầm lấy thùng nước bên cạnh mảnh vườn, bước đến hồ nước, múc nước, tưới cây.
Động tác của Thẩm An rất là ngốc vụng, nhưng cũng ra khuông ra dạng. Tưới nước xong, Thẩm An đi đến rừng cây nhỏ, nhưng vừa mới đi qua, đã bị một bức tường vô hình chặn lại.
Thẩm An gãi đầu, thở dài, có chút phiền não và bất đắc dĩ. Rõ ràng đã rất cố gắng, nhưng hạt giống sau khi gieo cũng không có sau một ngày liền lập tức sinh trưởng, hơn nữa nếu không tưới nước, mầm cây liền lập tức uể oải, còn có nước trong hồ kia, đã uống qua ba ngày, cũng không có biến hóa gì, ít nhất khí lực cũng không có tiến bộ! Về phần rừng cây nhỏ này, như thế nào cũng không có cách đi vào.
Thẩm An thở dài, xoay người hướng tới nhà gỗ nhỏ.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, nhà gỗ nhỏ trống trơn, Thẩm An nghĩ rằng những công pháp tu chân gì gì đó, bí kíp nghịch thiên gì đó a, khẳng định đều cất giấu rất kỹ. Vì thế, Thẩm An đào sâu ba thước, xới tung toàn bộ nhà gỗ nhỏ, kết quả là cái gì cũng đều không có!
Thẩm An rối rắm, cũng không có cách, quả nhiên, những tiểu thuyết mạt thế đó toàn là nói bừa?
Vì thế, Thẩm An thật cẩn thận thử đem sô pha trong phòng mình vào không gian, cũng may, sô pha quả nhiên vào được.
Đến đây, Thẩm An cuối cùng thở ra, chỉ cần có thể chứa đủ đồ vật là được!
Làm người không thể quá tham lam! So với những người có dị năng không gian trong mạt thế cũng không có bản lĩnh nghịch thiên tài ba mà nói, mình có thể có được loại không gian này đã là phi thường may mắn!
Mà quan trọng nhất là, cho tới bây giờ Thẩm An chưa bao giờ nghĩ qua muốn dựa vào không gian này.
Mẹ Thẩm An thường hay nói một câu, “trông mong ông trời cũng không bằng dựa vào chính mình!” (Miêu: mẹ Thẩm An nói vậy mà vẫn đi chùa xin ngọc ah =3)
Cho nên, vẫn là ngoan ngoãn cố gắng rèn luyện chính mình đi!
Thẩm An xoay người ra khỏi không gian.
Đây là một gian nhà thuê không có lầu, bởi vì nơi này quá mức hẻo lánh, người ở chỗ này cũng không nhiều, Thẩm An thích yên tĩnh, lại muốn tiết kiệm, liền thuê một gian nhà trệt như vậy.
Thẩm An thu thập đồ đạc, lấy từ trên người ra tiền lương tháng này, không nhiều lắm, ba nghìn năm trăm mà thôi. Bất quá, muỗi nhỏ thịt ít thì cũng là thịt, cho nên Thẩm An cũng không rối rắm. Ngày hôm qua hắn đã rút tiền gửi ngân hàng của hắn ra, hơn nữa nhờ mẹ và anh chị của hắn giúp đỡ thêm năm vạn, đã được mười vạn, mười vạn này hắn đều ném hết vào thị trường chứng khoán.
Ngày mai, chắc là có thể kiếm được ba mươi vạn?
Thẩm An đối với chứng khoáng cũng không rành, hắn chỉ nhớ rõ tên cổ phiếu kia sắp tới sẽ tăng giá, cho nên khẳng định sẽ không lỗ vốn, về phần kiếm được nhiều hay ít, phải đợi xem đã.
Cách mạt thế, còn ba tháng!
Thời gian vậy hẳn là còn kịp!
Quan trọng nhất là phải đề cao thể chất, đề cao giá trị vũ lực của bản thân!
Thẩm An đem tiền thu thập xong, mở vở trên bàn ra, cầm bút viết xuống đồ vật phải mua được trước khi mạt thế tới!
Thuốc men, quần áo, lều trại, vật dụng sinh tồn dã ngoại … Viết, viết, di động vang lên.
Thẩm An cầm lấy, không nhìn liền ấn phím trò chuyện, gọi điện cho hắn cũng chỉ có vài người.
“An An?” giọng nói ôn hòa lộ ra từ tính phát ra từ di động.
“Anh? Có việc tìm em?” Thẩm An ngừng bút viết, hơi hơi nhăn mi, là giọng của anh trai Thẩm Duệ ưu tú từ nhỏ hoàn mỹ vô khuyết của hắn.
Giọng nói bên kia di động hơi hơi ngưng lại, lập tức ôn hòa nói, “An An, anh muốn hỏi em, tiền có đủ hay không? Anh có hỏi qua bạn bè, nếu em thật sự muốn kinh doanh siêu thị, chỉ có năm vạn là không đủ …”
Thẩm An nhíu mày, lời này nghe ra là vì lo lắng tài chính của hắn không đủ, nhưng, Thẩm An lại nghe ra một loại hương vị khác. Hắn vì gom tiền nên lấy đại lý do là muốn mở siêu thị, mà mở siêu thị đương nhiên chỉ có năm vạn là không đủ, anh ấy muốn tìm hiểu hắn rốt cuộc muốn làm cái gì à?
Lòng Thẩm An nhất thời lạnh xuống, vừa định nói ra vài câu tránh né, nhưng ánh mắt nhìn đến ảnh gia đình ở đầu giường. Ảnh gia đình chụp cách đây ba năm, khi đó, hắn còn chưa triệt để cắt đứt với gia đình, một nhà năm miệng ăn vô cùng náo nhiệt tụ cùng một chỗ… Sau khi mạt thế đến, hắn cố gắng phải về nhà, lại chết ở trên đường về nhà … đến chết cũng không nhìn thấy được người thân …
Thẩm An nhắm mắt, có chút chua xót, đưa tay ôm trán, tay cầm di động không ngừng căng thẳng.
“An An?” giọng nói ôn hòa mang theo một tia bất an và lo lắng.
“Em không sao.” Thẩm An thấp giọng trả lời.
Đầu kia di động dường như nhẹ nhàng thở ra, lại mang theo một chút thật cẩn thận, “An An, ngày mai anh tới thăm em được không? Anh không có ý gì khác, chỉ là…”
“Không cần!” Thẩm An lên tiếng đánh gãy, Anh hai ưu tú kiêu ngạo kia đột nhiên thật cẩn thận như vậy, làm hắn thực không quen.
Đầu kia di động tựa hồ ngẩn người, lập tức liền muốn mở miệng, “An An ——”
Thẩm An lại thấp giọng mở miệng, lần thứ hai đánh gãy, “Tháng sau em sẽ về nhà.”
Đầu kia di động dường như không thể tin được, “An An, em, em nói là sẽ về nhà?”
“Vâng.” Thẩm An dứt khoát trả lời. Từ lúc tỉnh lại từ trong ác mộng, Thẩm An đã nghĩ lập tức phải về nhà! Nhưng mà tiền lương còn chưa kết toán, tuy rằng ba nghìn rưỡi không nhiều lắm, nhưng ba nghìn rưỡi này cũng đủ để hắn mua rất nhiều lương thực.
Còn có cổ phiếu, đối với hắn cái gì cũng không biết mà nói, cổ phiếu là biện pháp duy nhất có thể kiếm tiền.
“Vậy, An An, anh hiện tại vừa vặn đi công tác ở trong này, tháng sau anh và em cùng nhau về nhà được không?” Giọng nói ôn hoà bên kia di động lộ ra một tia thấp thỏm hỏi.
Thẩm An ngẩn người, gì? Đi công tác? Nhưng mà Anh hai không phải là bộ đội đặc chủng sao? Đại khái là đi làm nhiệm vụ đặc biệt của bộ đội a?
Thẩm An cũng không nghĩ nhiều, lần thứ hai nhìn đến ảnh gia đình trên bàn, Thẩm An thấp giọng nói, “Được.”
“Tốt lắm! An An, ngày mai anh tới tìm em.” giọng nói ôn hoà bên kia di động tựa hồ đặc biệt sung sướng cao giọng.
Thẩm An há miệng thở dốc, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng … Lại nuốt trở về. Những mâu thuẫn gút mắt, sau mạt thế căn bản cái gì cũng không quan trọng. Người một nhà khỏe mạnh, bình an, còn có cái gì không bỏ qua được?
“… Được.” Thẩm An thấp giọng trả lời.
“Ừ, vậy em cúp điện thoại đi.” Giọng nói ôn hòa lộ ra sủng nịnh và ôn nhu.
“A.” Thẩm An lên tiếng, cúp điện thoại, sau ngẩn người, mới nghĩ tới, cho tới nay, mỗi lần Anh hai và hắn gọi điện thoại, mặc kệ tán gẫu chuyện gì, đến cuối cùng đều là mình cúp điện thoại trước …
Nhất thời trong lòng Thẩm An ngũ vị tạp trần.
Thẩm An đứng ngơ ngác ở đầu đường, nhìn dòng xe như dòng nước chảy ồn ào náo động, cảnh trước mắt giống như đã từng nhìn thấy, lại đã nhiều năm không thấy được!
Hắn… Trở lại…
“Ê! Thẩm An, nhóc phát ngốc cái gì đó!” Thình lình một bàn tay chụp vai hắn, làm Thẩm An lấy lại tinh thần.
Thẩm An quay đầu nhìn anh chàng đầu đinh đang cười hì hì phía sau, ngẩn người, lập tức ha hả cười khan một tiếng, thật sự không quen a. Người ở trước mắt trong trí nhớ của hắn cuối cùng biến thành quái vật ghê tởm gọi là tang thi, còn muốn ăn hắn …
“Tỉnh lại! Thẩm An, anh nói nhóc a, nhóc cứ mang bộ dáng ngốc lăng này, sớm muộn gì cũng bị ông chủ đuổi việc!” Đầu đinh tùy tiện nói.
Thẩm An không nói gì, chỉ rũ mi mắt, đi theo sau đầu đinh, xách hai túi đồ vật lớn yên lặng mà đi.
Đuổi việc? Cũng tốt. Dù sao, mục đích của hắn là lấy được tiền lương tháng này mà thôi.
Dù sao, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Đầu đinh tùy tiện không phát hiện Thẩm An trầm mặc, lúc thì than vãn ông chủ keo kiệt, lúc lại phỉ nhổ giá hàng tăng cao.
Cuối cùng khi đầu đinh im miệng, Thẩm An thấp giọng nói một câu, “Anh Dương, nghe nói hình như gần đây ngoại quốc có loại bệnh độc rất lợi hại …”
Đầu đinh cười nhạo một tiếng, cúi đầu quét mắt nhìn Thẩm An, trong mắt xẹt qua một tia khinh miệt lẫn khinh bỉ, “Thẩm An, anh nói với nhóc, tuy rằng nhóc cũng học đại học, nhưng vẫn phải học thêm cách nhìn người! Bệnh độc gì đó, đều là lời nói vô căn cứ!”
Thẩm An không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn trên đường cái đã bắt đầu lên đèn, ánh đèn thành thị vào lúc này Thẩm An nhìn thấy như giấc mộng mê ly.
Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp hay là điệp mộng Trang Chu? (theo wiki: Có lần Trang Chu nằm mơ thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết mình là Chu nằm mơ thấy hóa thành bướm hay là bướm mơ thấy hóa Chu.)
Đi vào công trường đang thi công khí thế ngất trời, xin ông chủ nghỉ việc, Thẩm An trầm mặc thu thập đồ vật, một mình rời đi.
Thẩm An chạy, đầu đinh kia đùa cợt một câu, âm dương quái khí nói rằng, “Sinh viên a, sao có thể làm việc nổi? Chậc, xem đi, chịu không nổi rồi!”
Thẩm An nghe thấy được, nhưng làm như không nghe thấy, lên xe taxi, liền rời khỏi công trường này.
Nhìn chằm chằm ngọn đèn dần dần sáng lên ngoài cửa sổ, còn có ô tô chạy như bay ngang qua, ánh mắt Thẩm An có chút mơ màng.
Mười ngày trước, hắn từ trong một cơn ác mộng tỉnh lại.
Đó là ác mộng hắn không thể nào tưởng tượng được.
Trong ác mộng, tang thi ăn thịt người, thực vật đột nhiên biến dị điên cuồng sinh trưởng, tuyết lớn liên tục một tháng đóng băng thế giới này, sau tuyết rơi là thời tiết cực nóng duy trì liên tục, ngay sau đó là mưa to tầm tã liên tục không ngừng…
Trong ác mộng, hắn đã chết, chết rất đơn giản, hắn bị người sợ chết hoảng sợ đẩy về phía tang thi…
Hắn cho rằng chỉ là mơ.
Hắn thật sự thành tâm hy vọng, đây chẳng qua là mơ.
Mạt thế không đến, mặc kệ là tốt hay xấu, tất cả mọi người có thể tiếp tục sinh hoạt tại thế giới này.
Nhưng, sau khi tỉnh lại ký ức vẫn rõ ràng, các sự kiện trước mạt thế đều rõ ràng như vậy, ngay cả diễn biến của thị trường chứng khoán đều biết được tường tận, mà quan trọng nhất là, ngọc phật mẹ đi chùa cầu cho hắn lúc nhỏ đang đeo trên cổ đã biến mất, chỉ để lại một cái ấn ký mơ hồ.
Mà giống như trong những tiểu thuyết mạt thế đã nói, hắn đột nhiên tiến vào một địa phương kỳ quái.
—— hay đó là không gian?
Thật nhanh, xe taxi liền tới nhà hắn thuê ở vùng ngoại thành.
Thẩm An mở cửa, tùy tay đem gói đồ lấy từ công trường ném lên ghế sa lông, liền xoay người chợt lóe, vào không gian.
Đây là một khoảng đất, phía trước không xa là một hồ nước, bên trái là một mảnh rừng cây nhỏ, phía bên phải là một mảnh đất vườn đen trụi lủi, phía sau là một nhà gỗ nhỏ.
Thẩm An đi đến mảnh vườn đất đen, nhìn đất đen tuy rằng trụi lủi, nhưng số hạt giống ngày hôm qua ném xuống đã nảy mầm xanh.
Thẩm An xoay người, tùy tay cầm lấy thùng nước bên cạnh mảnh vườn, bước đến hồ nước, múc nước, tưới cây.
Động tác của Thẩm An rất là ngốc vụng, nhưng cũng ra khuông ra dạng. Tưới nước xong, Thẩm An đi đến rừng cây nhỏ, nhưng vừa mới đi qua, đã bị một bức tường vô hình chặn lại.
Thẩm An gãi đầu, thở dài, có chút phiền não và bất đắc dĩ. Rõ ràng đã rất cố gắng, nhưng hạt giống sau khi gieo cũng không có sau một ngày liền lập tức sinh trưởng, hơn nữa nếu không tưới nước, mầm cây liền lập tức uể oải, còn có nước trong hồ kia, đã uống qua ba ngày, cũng không có biến hóa gì, ít nhất khí lực cũng không có tiến bộ! Về phần rừng cây nhỏ này, như thế nào cũng không có cách đi vào.
Thẩm An thở dài, xoay người hướng tới nhà gỗ nhỏ.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, nhà gỗ nhỏ trống trơn, Thẩm An nghĩ rằng những công pháp tu chân gì gì đó, bí kíp nghịch thiên gì đó a, khẳng định đều cất giấu rất kỹ. Vì thế, Thẩm An đào sâu ba thước, xới tung toàn bộ nhà gỗ nhỏ, kết quả là cái gì cũng đều không có!
Thẩm An rối rắm, cũng không có cách, quả nhiên, những tiểu thuyết mạt thế đó toàn là nói bừa?
Vì thế, Thẩm An thật cẩn thận thử đem sô pha trong phòng mình vào không gian, cũng may, sô pha quả nhiên vào được.
Đến đây, Thẩm An cuối cùng thở ra, chỉ cần có thể chứa đủ đồ vật là được!
Làm người không thể quá tham lam! So với những người có dị năng không gian trong mạt thế cũng không có bản lĩnh nghịch thiên tài ba mà nói, mình có thể có được loại không gian này đã là phi thường may mắn!
Mà quan trọng nhất là, cho tới bây giờ Thẩm An chưa bao giờ nghĩ qua muốn dựa vào không gian này.
Mẹ Thẩm An thường hay nói một câu, “trông mong ông trời cũng không bằng dựa vào chính mình!” (Miêu: mẹ Thẩm An nói vậy mà vẫn đi chùa xin ngọc ah =3)
Cho nên, vẫn là ngoan ngoãn cố gắng rèn luyện chính mình đi!
Thẩm An xoay người ra khỏi không gian.
Đây là một gian nhà thuê không có lầu, bởi vì nơi này quá mức hẻo lánh, người ở chỗ này cũng không nhiều, Thẩm An thích yên tĩnh, lại muốn tiết kiệm, liền thuê một gian nhà trệt như vậy.
Thẩm An thu thập đồ đạc, lấy từ trên người ra tiền lương tháng này, không nhiều lắm, ba nghìn năm trăm mà thôi. Bất quá, muỗi nhỏ thịt ít thì cũng là thịt, cho nên Thẩm An cũng không rối rắm. Ngày hôm qua hắn đã rút tiền gửi ngân hàng của hắn ra, hơn nữa nhờ mẹ và anh chị của hắn giúp đỡ thêm năm vạn, đã được mười vạn, mười vạn này hắn đều ném hết vào thị trường chứng khoán.
Ngày mai, chắc là có thể kiếm được ba mươi vạn?
Thẩm An đối với chứng khoáng cũng không rành, hắn chỉ nhớ rõ tên cổ phiếu kia sắp tới sẽ tăng giá, cho nên khẳng định sẽ không lỗ vốn, về phần kiếm được nhiều hay ít, phải đợi xem đã.
Cách mạt thế, còn ba tháng!
Thời gian vậy hẳn là còn kịp!
Quan trọng nhất là phải đề cao thể chất, đề cao giá trị vũ lực của bản thân!
Thẩm An đem tiền thu thập xong, mở vở trên bàn ra, cầm bút viết xuống đồ vật phải mua được trước khi mạt thế tới!
Thuốc men, quần áo, lều trại, vật dụng sinh tồn dã ngoại … Viết, viết, di động vang lên.
Thẩm An cầm lấy, không nhìn liền ấn phím trò chuyện, gọi điện cho hắn cũng chỉ có vài người.
“An An?” giọng nói ôn hòa lộ ra từ tính phát ra từ di động.
“Anh? Có việc tìm em?” Thẩm An ngừng bút viết, hơi hơi nhăn mi, là giọng của anh trai Thẩm Duệ ưu tú từ nhỏ hoàn mỹ vô khuyết của hắn.
Giọng nói bên kia di động hơi hơi ngưng lại, lập tức ôn hòa nói, “An An, anh muốn hỏi em, tiền có đủ hay không? Anh có hỏi qua bạn bè, nếu em thật sự muốn kinh doanh siêu thị, chỉ có năm vạn là không đủ …”
Thẩm An nhíu mày, lời này nghe ra là vì lo lắng tài chính của hắn không đủ, nhưng, Thẩm An lại nghe ra một loại hương vị khác. Hắn vì gom tiền nên lấy đại lý do là muốn mở siêu thị, mà mở siêu thị đương nhiên chỉ có năm vạn là không đủ, anh ấy muốn tìm hiểu hắn rốt cuộc muốn làm cái gì à?
Lòng Thẩm An nhất thời lạnh xuống, vừa định nói ra vài câu tránh né, nhưng ánh mắt nhìn đến ảnh gia đình ở đầu giường. Ảnh gia đình chụp cách đây ba năm, khi đó, hắn còn chưa triệt để cắt đứt với gia đình, một nhà năm miệng ăn vô cùng náo nhiệt tụ cùng một chỗ… Sau khi mạt thế đến, hắn cố gắng phải về nhà, lại chết ở trên đường về nhà … đến chết cũng không nhìn thấy được người thân …
Thẩm An nhắm mắt, có chút chua xót, đưa tay ôm trán, tay cầm di động không ngừng căng thẳng.
“An An?” giọng nói ôn hòa mang theo một tia bất an và lo lắng.
“Em không sao.” Thẩm An thấp giọng trả lời.
Đầu kia di động dường như nhẹ nhàng thở ra, lại mang theo một chút thật cẩn thận, “An An, ngày mai anh tới thăm em được không? Anh không có ý gì khác, chỉ là…”
“Không cần!” Thẩm An lên tiếng đánh gãy, Anh hai ưu tú kiêu ngạo kia đột nhiên thật cẩn thận như vậy, làm hắn thực không quen.
Đầu kia di động tựa hồ ngẩn người, lập tức liền muốn mở miệng, “An An ——”
Thẩm An lại thấp giọng mở miệng, lần thứ hai đánh gãy, “Tháng sau em sẽ về nhà.”
Đầu kia di động dường như không thể tin được, “An An, em, em nói là sẽ về nhà?”
“Vâng.” Thẩm An dứt khoát trả lời. Từ lúc tỉnh lại từ trong ác mộng, Thẩm An đã nghĩ lập tức phải về nhà! Nhưng mà tiền lương còn chưa kết toán, tuy rằng ba nghìn rưỡi không nhiều lắm, nhưng ba nghìn rưỡi này cũng đủ để hắn mua rất nhiều lương thực.
Còn có cổ phiếu, đối với hắn cái gì cũng không biết mà nói, cổ phiếu là biện pháp duy nhất có thể kiếm tiền.
“Vậy, An An, anh hiện tại vừa vặn đi công tác ở trong này, tháng sau anh và em cùng nhau về nhà được không?” Giọng nói ôn hoà bên kia di động lộ ra một tia thấp thỏm hỏi.
Thẩm An ngẩn người, gì? Đi công tác? Nhưng mà Anh hai không phải là bộ đội đặc chủng sao? Đại khái là đi làm nhiệm vụ đặc biệt của bộ đội a?
Thẩm An cũng không nghĩ nhiều, lần thứ hai nhìn đến ảnh gia đình trên bàn, Thẩm An thấp giọng nói, “Được.”
“Tốt lắm! An An, ngày mai anh tới tìm em.” giọng nói ôn hoà bên kia di động tựa hồ đặc biệt sung sướng cao giọng.
Thẩm An há miệng thở dốc, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng … Lại nuốt trở về. Những mâu thuẫn gút mắt, sau mạt thế căn bản cái gì cũng không quan trọng. Người một nhà khỏe mạnh, bình an, còn có cái gì không bỏ qua được?
“… Được.” Thẩm An thấp giọng trả lời.
“Ừ, vậy em cúp điện thoại đi.” Giọng nói ôn hòa lộ ra sủng nịnh và ôn nhu.
“A.” Thẩm An lên tiếng, cúp điện thoại, sau ngẩn người, mới nghĩ tới, cho tới nay, mỗi lần Anh hai và hắn gọi điện thoại, mặc kệ tán gẫu chuyện gì, đến cuối cùng đều là mình cúp điện thoại trước …
Nhất thời trong lòng Thẩm An ngũ vị tạp trần.
Tác giả :
Hồng Trà Ngận Hảo Hát