Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 131
Tống Hạo Nhiên bán ôm Cung Lê Hân kéo lên trên lầu, đi đến cầu thang tầng hai, thấy thiếu niên vẫy tay định nói tạm biệt, hồng mâu hắn chợt lóe, bắt lấy cổ tay cậu, nhanh chóng kéo cậu vào phòng mình, ‘phanh’ một tiếng đóng sầm cửa lại.
“Tống đại ca, anh làm gì vậy?” Đẩy Tống Hạo Nhiên đang dùng sức đặt cậu lên giường, Cung Lê Hân nhíu mày hỏi.
“Đừng đi, anh muốn em.” Tống Hạo Nhiên cắn nhẹ lên phân thân tai xinh xắn của thiếu niên, thanh âm khàn khàn, vừa nói vừa đẩy cái chỗ sớm đã cứng như sắt ma sát lên đùi trong cậu, ý tứ không cần phải nói rõ.
Hai má Cung Lê Hân ửng đỏ, nhu thuận bất động cuộn mình vào lòng hắn, đôi tinh mâu dâng lên một tầng hơi nước, nhìn qua cực kỳ liêu nhân chọc người ta muốn yêu thương.
Tống Hạo Nhiên vui vẻ khẽ cười, dùng đầu lưỡi liếm lên hình dáng xinh đẹp của phân thân tai cậu, thấp giọng hỏi,”Chúng ta tu luyện đi? Ân?” Một chữ cuối cùng mang theo giọng mũi dày đặc, cùng với hơi thở nóng rực phả lên bên tai bị liếm đến ướt đẫm của thiếu niên, dẫn tới thiếu niên run rẩy một trận, tinh mâu mơ màng mắt thấy đã sắp chảy lệ.
Hồng mâu vốn âm u của Tống Hạo Nhiên nháy mắt biến thành sâu thẳm không thấy đáy, hai tay ra sức xoa nắn thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, hận không thể khảm cậu vào sâu trong cơ thể mình.
“Được, em đi tắm trước đã.” Đợi cho run rẩy cùng tê dại trên người biến mất, Cung Lê Hân một chút cũng không nhiều lời, sảng khoái gật đầu. Võ công cậu vẫn trì trệ không tăng, nơi này lại không có linh đan diệu dược để cậu dùng, nếu vẫn tiếp tục dùng phương pháp cũ để tu luyện, không biết tới ngày tháng năm nào cậu mới lên được tầng thứ ba của Nghịch Mạch Thần Công. Mà tang thi bên ngoài, cứ nửa năm lại thăng lên một cấp, hiện tại, tang thi cấp bốn đã xuất hiện, cậu phải dùng chín phần công lực mới có thể chống lại, không bao lâu, tang thi cấp năm sẽ xuất hiện, đến lúc đó nếu cậu vẫn trong trạng thái này thì chắc chắn không phải là đối thủ của tang thi cấp năm. Phải mạnh lên, đã rất cấp bách rồi.
“Cái gì cũng đừng nghĩ, em chỉ cần chuyên tâm hưởng thụ là được rồi.” Thấy thiếu niên dưới thân mày nghiêm lại, có chút đăm chiêu, Tống Hạo Nhiên thở dài, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm và mắt cậu.
Cung Lê Hân hồi thần, nhẹ giọng đáp ứng, đẩy Tống Hạo Nhiên ra, từng kiện từng kiện, dứt khoát lưu loát cởi quần áo trên người, sau đó dưới tầm mắt nóng rực của Tống Hạo Nhiên thản nhiên bước vào phòng tắm. Thùng nước trong phòng tắm đã sớm được nhân viên hậu cần đổ đầy nước, cậu cầm lên múc một gáo, từ đỉnh đầu đổ xuống người. Cửa phòng tắm ‘rắc’ một tiếng mở ra, Tống Hạo Nhiên cũng cởi sạch sẽ, bước tới sau lưng cậu, cầm lấy gáo nước giúp cậu xối.
Nam nhân một tay cầm gáo chậm rãi xối lên, một tay cẩn thận vuốt lên tấm lưng bóng loáng như ngọc của thiếu niên, hạ thân nơi đó đã sưng đến cực hạn, cao cao dựng thẳng, thỉnh thoảng còn nảy lên hai cái.
Cánh mông bị một vật cứng đâm đâm, thân thể Cung Lê Hân khẽ run, hai má đỏ bừng, nhưng vẫn thoải mái xoay người, cầm lấy một ca nước khác, đổ lên ***g ngực Tống Hạo Nhiên. Dòng C quốchảy xuống cơ bụng rắn chắc của nam nhân, tiến thẳng vào bụi cỏ rậm rạp ở bụng dưới, lại theo cự vật đang đứng thẳng chảy xuống dưới, phát ra tiếng nước rơi lộp bộp. Cơ thể Cung Lê Hân nóng lên, thuận theo khát vọng trong lòng, nhẹ nhàng xoa phần bụng bằng phẳng của nam nhân.
Đầu ngón tay trắng nõn nương theo cơ thể phập phồng của người kia chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại tại nơi đó của nam nhân, nghịch ngợm vuốt ve hai cái. Cự vật cứng rắn nảy lên trong tay thiếu niên, nhìn qua cực kỳ đầy sức sống, dẫn tới một tiếng gầm nhẹ của Tống Hạo Nhiên. Hắn cắn răng, động tác xối nước nhanh hơn, bàn tay to tùy tiện chà vài cái lên thân thể xích lõa của thiếu niên liền đoạt lấy ca nước trong tay cậu, ném đại vào bồn tắm, nâng thiếu niên lên ôm vào phòng ngủ, ném cậu ‘phịch’ một cái lên giường.
Cung Lê Hân nghiêng người muốn ngồi dậy, liền bị nam nhân sắc mặt vội vàng gắt gao đặt dưới thân, cái miệng nhỏ nhắn khẽ há bị một cái lưỡi linh hoạt vói vào xâm chiếm, không chút kiêng nể cướp đoạt nước bọt trong miệng cậu. Trong phòng vang lên tiếng C quốchậc chậc làm người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Cung Lê Hân chủ động ôm lấy cổ nam nhân, mắt khép hờ hưởng thụ nụ hôn cuồng bạo lại bá đạo này. Vài phút sau, hai người mới quyến luyến tách ra, một sợi chỉ bạc dài kéo ra từ môi hai người, chảy xuống ***g ngực trắng nõn của thiếu niên. Một màn *** mĩ lại tuyệt mĩ này lập tức khiến Tống Hạo Nhiên huyết mạch sôi trào.
Hai mắt hắn tinh hồng, vùi đầu vào hõm cổ thiếu niên, theo một đường căn chỉ bạc kia rơi xuống mà hôn dần xuống ngực thiếu niên, sau đó ngậm lấy hạt đậu đỏ phấn nộn của cậu mà gặm cắn. Trong đau đớn, một cơn khoái cảm sâu tận xương tủy truyền đến, dẫn đến thiếu niên phải cong lưng ngửa đầu rên rỉ, hai gò má như hai áng mây đỏ tía, thủy mâu ướt sũng lưu chuyển gợn sóng, hồn xiêu phách lạc,”Lê Hân, Lê Hân,………” Nam nhân mỗi khi hạ xuống một nụ hôn trên người cậu, như muốn xác nhận sự tồn tại của thiếu niên, một lần lại một lần cất thanh âm trầm thấp khêu gợi khẽ gọi tên cậu, làm như không nghe thấy tiếng đáp khẽ khó nén của cậu, tiếp tục lưu lại một hàng dấu răng trên người thiếu niên, cử chỉ thập phần cuồng mãnh bá đạo.
Cung Lê Hân lắc đầu, vặn vẹo cơ thể, vô thức đáp lại, âm thanh vốn trong trẻo trở nên khàn khàn. Tống Hạo Nhiên vừa lòng nhếch môi cười, một bên “làm dấu” trên người thiếu niên, một bên dùng sức xoa nắn bờ mông cong cong mượt mà của cậu, ngón tay trượt xuống tìm kiếm huyệt khẩu phấn nộn.
Như nghĩ tới gì đó, hắn bỗng dừng tay, giọng khàn khàn cắn vành tai thiếu niên nói,”Anh đi lấy thứ này cái, em ngoan ngoãn chờ một chút.” Dứt lời, hắn hung hăng mút lấy môi dưới đỏ sẫm như máu của thiếu niên, đi vào phòng tắm tìm kiếm.
Sức nặng trên người biến mất, khoái cảm từ tận xương tủy không còn, Cung Lê Hân nhíu mày, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần mình đều trống rỗng, như từ trên mây ngã xuống đáy vực thẳm vậy. Cũng may cậu kiếp trước bị người ta vứt bỏ nửa chừng nhiều lần, sớm đã học được cách tự giải quyết, vội gập gối lại, nâng mông lên, đưa tay luồn xuống giữa hai chân, sờ soạng tới huyệt khẩu ngưa ngứa liền dùng ngón tay nhẹ ngàng ấn nhu, rút cắm.
Cơn khoái cảm nhè nhẹ truyền tới, nhưng lại giống như thiếu thứ gì đó, một chút cũng không thể khiến cậu thỏa mãn, Cung Lê Hân nghiêng người, một tay vỗ về trạc lộng ngọc trụ dựng thẳng của mình, một tay lại dùng ngón giữa len vào nơi bí ẩn kia, muốn đi vào nơi sâu nhất lại khốn khổ không có biện pháp, chỉ có thể cao thấp rên rỉ, liên tục vặn vẹo.
Vừa bước khỏi phòng tắm đã thấy một cảnh làm người ta phun máu, chai dầu ôliu trong tay Tống Hạo Nhiên ‘phanh’ một tiếng rớt xuống đất, hắn không còn tâm tư đi tìm, chỉ thuận theo dục vọng của cơ thể, khom người phủ lên giữa hai chân thiếu niên, khàn khàn trêu chọc,”Lê Hân, em gấp đến vậy sao? Một giây cũng không đợi được?”
Nói là nói thế, nhưng động tác của hắn còn vội vàng hơn cả cậu, bắt lấy cổ tay thiếu niên kéo ngón tay cậu ra, thay vào ngón trỏ và ngón giữa của mình. Vừa đi vào huyệt khẩu ấm áp co chặt kia, thiếu niên đã run rẩy tự động co rút, từng nếp thịt nộn nộn bên trong liên tục ôm lấy đầu ngón tay hắn, hút chúng nó vào sâu bên trong từng chút một, tràng bích mềm mại chậm rãi phân bố ra chất lỏng trong suốt dinh dính, theo động tác trừu sáp của hắn mà trào khỏi huyệt khẩu, chảy xuống ra giường làm ướt cả một mảng.
Tiếng C quốchần chậc vang vọng trong phòng, một cỗ hương ám muội nhè nhẹ tỏa ra, từng chút một xông lên mũi, khiến Tống Hạo Nhiên thiếu chút nữa đã bạo phát. Hắn lại đưa ngón áp út vào, thanh âm ám ách mang theo chút ngạc nhiên,”Lê Hân, nơi này của em thật không giống trong sách a, ẩm ướt, còn ướt sũng!” Dứt lời, hầu kết hắn khẽ động, chỉ thấy miệng khô lưỡi nóng, cơ khát khó nhịn.
Thuần Âm nghịch mạch chi thể là thân thể thích hợp nhất để nam nhân tiến vào, còn hơn cả nữ nhân. Điểm này Cung Lê Hân tuyệt đối không có khả năng nói chuyện này cho đối phương, chỉ dùng thanh âm rên rỉ trầm thấp đáp lại.
Đồng tử dị sắc của Tống Hạo Nhiên bạo hồng như muốn xuất huyết, nhanh chóng rút ngón tay ra, mở lớn hai cánh mông của thiếu niên, khom người chen vào giữa hai chân cậu, dùng đầu lưỡi tìm tòi nơi phấn nộn kia, huyệt khẩu trắng mịn, ướt sũng. Mút lấy, liếm lộng, triền quấn, hắn áp dụng mọi kỹ xảo, khiến tiếng nước vang lên trong phòng ngày càng lớn.
Cung Lê Hân nắm lấy tóc nam nhân, gắng sức nâng mông lên để động tác của hắn thuận tiện hơn, nhưng rất nhanh, cậu lại phát hiện thân thể mình càng lúc càng trống rỗng, chỗ đó ngày càng ngứa, loại liếm mút nhẹ nhàng này không thể làm cậu thỏa mãn, cậu cần cái thứ thô hơn, lớn hơn, dài hơn, tiến vào, giữ lấy cậu.
“Ân~, Tống đại ca, mau tiến vào, em muốn!” Cậu thấp giọng ngân nga đòi hỏi, vươn cái chân tuyết trắng thon dài câu lấy phần eo tinh tráng của nam nhân, ngón chân ngọc nhuận nghịch ngợm khều khều cự vật giữa hai chân hắn.
Nơi đó sớm đã sưng đến cực hạn, không thể chịu được một chút trêu chọc, gân xanh trên trán Tống Hạo Nhiên như muốn bật ra, cuối cùng bất chấp hết thảy muốn khai phá thân thể thiếu niên, một tay bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cậu vác lên vai, một tay đỡ lấy cự vật của chính mình, khẽ ma sát lên huyệt khẩu trơn ướt hai cái, sau đó nhắm thẳng mà đưa vào toàn bộ.
“Ngô!” Thân thể xích lõa của hai người giao triền chặt chẽ cùng một chỗ, cùng lúc ngửa đầu kêu rên, khoái cảm cực điểm đánh vào thần kinh cả hai, làm hai người thấy thần trí như không còn thuộc về mình nữa.
Cung Lê Hân co rút phía sau, dùng hậu huyệt phấn nộn nuốt lấy cự vật thô dài của nam nhân, tay bấu lên tấm lưng vững chắc của hắn, thở hổn hển thúc giục,”Tống đại ca, mau động đi, em ngứa!”
Lời nói như đang khóc, lại như đang làm nũng rơi vào tai Tống Hạo Nhiên, khiến một tia lý trí cuối cùng của hắn nháy mắt biến mất không còn một mảnh. Hắn hung hăng hôn lên bờ môi đỏ thẫm của thiếu niên, hạ thân dùng lực đạo cuồng mãnh rút cắm nhanh hơn, giường bị chấn động đến kêu kẽo kẹt.
Từng cái từng cái đều đi thẳng đến chỗ sâu nhất, đỉnh tới chỗ ngứa ngáy tê dại nhất kia, Cung Lê Hân điên cuồng lắc đầu, buông môi của nam nhân bá đạo trên người ra, mặc sức rên rỉ. Cả thân và tâm cậu đều đắm chìm trong trận vui thích này, thân thể đong đưa lên xuống theo chuyển động của nam nhân, huyệt khẩu cũng theo sự trừu sáp của hắn mà co rút lại, thoải mái cùng hạnh phúc cùng kéo đến, vài lần khiêu khích làm nam nhân thiếu chút nữa đã một hơi tiết ra như thủy.
“Bảo bối, em thật sự là bảo bối của anh!” Ra sức va chạm vào mông thiếu niên, một ngụm lại một ngụm cắn cắn xương quai xanh tinh xảo của cậu, Tống Hạo Nhiên không ngừng tán thưởng, ánh mắt nóng rực tinh hồng như muốn bùng cháy, đem cả hắn lẫn thiếu niên đều đốt thành tro tẫn. Như thế, hai người có thể hoàn toàn hợp lại thành một, cuối cùng không bao giờ tách ra nữa.
Lần hoan ái này tiêu hồn thực cốt, kinh tâm động phách, khiến Tống Hạo Nhiên thần hồn điên đảo, muốn mà ngừng không được. Hắn dốc sức phát tiết dục vọng kiềm nén đã lâu, dừng lại trong cơ thể thiếu niên chỉ một giây lại tiếp tục, cho dù giây tiếp theo phải chết trên người thiếu niên, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Sống đã ba mươi năm, cho đến giờ phút này, hắn mới cảm nhận được, cái chấp niệm điên cuồng ‘Chết cũng yêu, yêu em đến chết’ mà trước kia hắn cười nhạo đúng là có thật.
Thời điểm khi cả hai đang say mê mập hợp, Lâm Văn Bác chậm rãi đi về phòng mình, tựa người lên vách tường mỏng manh, nhắm mắt lặng lẽ lắng nghe tiếng kích tình bắn ra bốn phía ở đối diện. Đợi hơn mười phút, hắn lại mở đôi kim mâu tối đen không rõ, vuốt mặt, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, rời khỏi, rời khỏi nơi khiến tâm hắn không ngừng xao động.
“Tống đại ca, anh làm gì vậy?” Đẩy Tống Hạo Nhiên đang dùng sức đặt cậu lên giường, Cung Lê Hân nhíu mày hỏi.
“Đừng đi, anh muốn em.” Tống Hạo Nhiên cắn nhẹ lên phân thân tai xinh xắn của thiếu niên, thanh âm khàn khàn, vừa nói vừa đẩy cái chỗ sớm đã cứng như sắt ma sát lên đùi trong cậu, ý tứ không cần phải nói rõ.
Hai má Cung Lê Hân ửng đỏ, nhu thuận bất động cuộn mình vào lòng hắn, đôi tinh mâu dâng lên một tầng hơi nước, nhìn qua cực kỳ liêu nhân chọc người ta muốn yêu thương.
Tống Hạo Nhiên vui vẻ khẽ cười, dùng đầu lưỡi liếm lên hình dáng xinh đẹp của phân thân tai cậu, thấp giọng hỏi,”Chúng ta tu luyện đi? Ân?” Một chữ cuối cùng mang theo giọng mũi dày đặc, cùng với hơi thở nóng rực phả lên bên tai bị liếm đến ướt đẫm của thiếu niên, dẫn tới thiếu niên run rẩy một trận, tinh mâu mơ màng mắt thấy đã sắp chảy lệ.
Hồng mâu vốn âm u của Tống Hạo Nhiên nháy mắt biến thành sâu thẳm không thấy đáy, hai tay ra sức xoa nắn thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, hận không thể khảm cậu vào sâu trong cơ thể mình.
“Được, em đi tắm trước đã.” Đợi cho run rẩy cùng tê dại trên người biến mất, Cung Lê Hân một chút cũng không nhiều lời, sảng khoái gật đầu. Võ công cậu vẫn trì trệ không tăng, nơi này lại không có linh đan diệu dược để cậu dùng, nếu vẫn tiếp tục dùng phương pháp cũ để tu luyện, không biết tới ngày tháng năm nào cậu mới lên được tầng thứ ba của Nghịch Mạch Thần Công. Mà tang thi bên ngoài, cứ nửa năm lại thăng lên một cấp, hiện tại, tang thi cấp bốn đã xuất hiện, cậu phải dùng chín phần công lực mới có thể chống lại, không bao lâu, tang thi cấp năm sẽ xuất hiện, đến lúc đó nếu cậu vẫn trong trạng thái này thì chắc chắn không phải là đối thủ của tang thi cấp năm. Phải mạnh lên, đã rất cấp bách rồi.
“Cái gì cũng đừng nghĩ, em chỉ cần chuyên tâm hưởng thụ là được rồi.” Thấy thiếu niên dưới thân mày nghiêm lại, có chút đăm chiêu, Tống Hạo Nhiên thở dài, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm và mắt cậu.
Cung Lê Hân hồi thần, nhẹ giọng đáp ứng, đẩy Tống Hạo Nhiên ra, từng kiện từng kiện, dứt khoát lưu loát cởi quần áo trên người, sau đó dưới tầm mắt nóng rực của Tống Hạo Nhiên thản nhiên bước vào phòng tắm. Thùng nước trong phòng tắm đã sớm được nhân viên hậu cần đổ đầy nước, cậu cầm lên múc một gáo, từ đỉnh đầu đổ xuống người. Cửa phòng tắm ‘rắc’ một tiếng mở ra, Tống Hạo Nhiên cũng cởi sạch sẽ, bước tới sau lưng cậu, cầm lấy gáo nước giúp cậu xối.
Nam nhân một tay cầm gáo chậm rãi xối lên, một tay cẩn thận vuốt lên tấm lưng bóng loáng như ngọc của thiếu niên, hạ thân nơi đó đã sưng đến cực hạn, cao cao dựng thẳng, thỉnh thoảng còn nảy lên hai cái.
Cánh mông bị một vật cứng đâm đâm, thân thể Cung Lê Hân khẽ run, hai má đỏ bừng, nhưng vẫn thoải mái xoay người, cầm lấy một ca nước khác, đổ lên ***g ngực Tống Hạo Nhiên. Dòng C quốchảy xuống cơ bụng rắn chắc của nam nhân, tiến thẳng vào bụi cỏ rậm rạp ở bụng dưới, lại theo cự vật đang đứng thẳng chảy xuống dưới, phát ra tiếng nước rơi lộp bộp. Cơ thể Cung Lê Hân nóng lên, thuận theo khát vọng trong lòng, nhẹ nhàng xoa phần bụng bằng phẳng của nam nhân.
Đầu ngón tay trắng nõn nương theo cơ thể phập phồng của người kia chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại tại nơi đó của nam nhân, nghịch ngợm vuốt ve hai cái. Cự vật cứng rắn nảy lên trong tay thiếu niên, nhìn qua cực kỳ đầy sức sống, dẫn tới một tiếng gầm nhẹ của Tống Hạo Nhiên. Hắn cắn răng, động tác xối nước nhanh hơn, bàn tay to tùy tiện chà vài cái lên thân thể xích lõa của thiếu niên liền đoạt lấy ca nước trong tay cậu, ném đại vào bồn tắm, nâng thiếu niên lên ôm vào phòng ngủ, ném cậu ‘phịch’ một cái lên giường.
Cung Lê Hân nghiêng người muốn ngồi dậy, liền bị nam nhân sắc mặt vội vàng gắt gao đặt dưới thân, cái miệng nhỏ nhắn khẽ há bị một cái lưỡi linh hoạt vói vào xâm chiếm, không chút kiêng nể cướp đoạt nước bọt trong miệng cậu. Trong phòng vang lên tiếng C quốchậc chậc làm người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Cung Lê Hân chủ động ôm lấy cổ nam nhân, mắt khép hờ hưởng thụ nụ hôn cuồng bạo lại bá đạo này. Vài phút sau, hai người mới quyến luyến tách ra, một sợi chỉ bạc dài kéo ra từ môi hai người, chảy xuống ***g ngực trắng nõn của thiếu niên. Một màn *** mĩ lại tuyệt mĩ này lập tức khiến Tống Hạo Nhiên huyết mạch sôi trào.
Hai mắt hắn tinh hồng, vùi đầu vào hõm cổ thiếu niên, theo một đường căn chỉ bạc kia rơi xuống mà hôn dần xuống ngực thiếu niên, sau đó ngậm lấy hạt đậu đỏ phấn nộn của cậu mà gặm cắn. Trong đau đớn, một cơn khoái cảm sâu tận xương tủy truyền đến, dẫn đến thiếu niên phải cong lưng ngửa đầu rên rỉ, hai gò má như hai áng mây đỏ tía, thủy mâu ướt sũng lưu chuyển gợn sóng, hồn xiêu phách lạc,”Lê Hân, Lê Hân,………” Nam nhân mỗi khi hạ xuống một nụ hôn trên người cậu, như muốn xác nhận sự tồn tại của thiếu niên, một lần lại một lần cất thanh âm trầm thấp khêu gợi khẽ gọi tên cậu, làm như không nghe thấy tiếng đáp khẽ khó nén của cậu, tiếp tục lưu lại một hàng dấu răng trên người thiếu niên, cử chỉ thập phần cuồng mãnh bá đạo.
Cung Lê Hân lắc đầu, vặn vẹo cơ thể, vô thức đáp lại, âm thanh vốn trong trẻo trở nên khàn khàn. Tống Hạo Nhiên vừa lòng nhếch môi cười, một bên “làm dấu” trên người thiếu niên, một bên dùng sức xoa nắn bờ mông cong cong mượt mà của cậu, ngón tay trượt xuống tìm kiếm huyệt khẩu phấn nộn.
Như nghĩ tới gì đó, hắn bỗng dừng tay, giọng khàn khàn cắn vành tai thiếu niên nói,”Anh đi lấy thứ này cái, em ngoan ngoãn chờ một chút.” Dứt lời, hắn hung hăng mút lấy môi dưới đỏ sẫm như máu của thiếu niên, đi vào phòng tắm tìm kiếm.
Sức nặng trên người biến mất, khoái cảm từ tận xương tủy không còn, Cung Lê Hân nhíu mày, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần mình đều trống rỗng, như từ trên mây ngã xuống đáy vực thẳm vậy. Cũng may cậu kiếp trước bị người ta vứt bỏ nửa chừng nhiều lần, sớm đã học được cách tự giải quyết, vội gập gối lại, nâng mông lên, đưa tay luồn xuống giữa hai chân, sờ soạng tới huyệt khẩu ngưa ngứa liền dùng ngón tay nhẹ ngàng ấn nhu, rút cắm.
Cơn khoái cảm nhè nhẹ truyền tới, nhưng lại giống như thiếu thứ gì đó, một chút cũng không thể khiến cậu thỏa mãn, Cung Lê Hân nghiêng người, một tay vỗ về trạc lộng ngọc trụ dựng thẳng của mình, một tay lại dùng ngón giữa len vào nơi bí ẩn kia, muốn đi vào nơi sâu nhất lại khốn khổ không có biện pháp, chỉ có thể cao thấp rên rỉ, liên tục vặn vẹo.
Vừa bước khỏi phòng tắm đã thấy một cảnh làm người ta phun máu, chai dầu ôliu trong tay Tống Hạo Nhiên ‘phanh’ một tiếng rớt xuống đất, hắn không còn tâm tư đi tìm, chỉ thuận theo dục vọng của cơ thể, khom người phủ lên giữa hai chân thiếu niên, khàn khàn trêu chọc,”Lê Hân, em gấp đến vậy sao? Một giây cũng không đợi được?”
Nói là nói thế, nhưng động tác của hắn còn vội vàng hơn cả cậu, bắt lấy cổ tay thiếu niên kéo ngón tay cậu ra, thay vào ngón trỏ và ngón giữa của mình. Vừa đi vào huyệt khẩu ấm áp co chặt kia, thiếu niên đã run rẩy tự động co rút, từng nếp thịt nộn nộn bên trong liên tục ôm lấy đầu ngón tay hắn, hút chúng nó vào sâu bên trong từng chút một, tràng bích mềm mại chậm rãi phân bố ra chất lỏng trong suốt dinh dính, theo động tác trừu sáp của hắn mà trào khỏi huyệt khẩu, chảy xuống ra giường làm ướt cả một mảng.
Tiếng C quốchần chậc vang vọng trong phòng, một cỗ hương ám muội nhè nhẹ tỏa ra, từng chút một xông lên mũi, khiến Tống Hạo Nhiên thiếu chút nữa đã bạo phát. Hắn lại đưa ngón áp út vào, thanh âm ám ách mang theo chút ngạc nhiên,”Lê Hân, nơi này của em thật không giống trong sách a, ẩm ướt, còn ướt sũng!” Dứt lời, hầu kết hắn khẽ động, chỉ thấy miệng khô lưỡi nóng, cơ khát khó nhịn.
Thuần Âm nghịch mạch chi thể là thân thể thích hợp nhất để nam nhân tiến vào, còn hơn cả nữ nhân. Điểm này Cung Lê Hân tuyệt đối không có khả năng nói chuyện này cho đối phương, chỉ dùng thanh âm rên rỉ trầm thấp đáp lại.
Đồng tử dị sắc của Tống Hạo Nhiên bạo hồng như muốn xuất huyết, nhanh chóng rút ngón tay ra, mở lớn hai cánh mông của thiếu niên, khom người chen vào giữa hai chân cậu, dùng đầu lưỡi tìm tòi nơi phấn nộn kia, huyệt khẩu trắng mịn, ướt sũng. Mút lấy, liếm lộng, triền quấn, hắn áp dụng mọi kỹ xảo, khiến tiếng nước vang lên trong phòng ngày càng lớn.
Cung Lê Hân nắm lấy tóc nam nhân, gắng sức nâng mông lên để động tác của hắn thuận tiện hơn, nhưng rất nhanh, cậu lại phát hiện thân thể mình càng lúc càng trống rỗng, chỗ đó ngày càng ngứa, loại liếm mút nhẹ nhàng này không thể làm cậu thỏa mãn, cậu cần cái thứ thô hơn, lớn hơn, dài hơn, tiến vào, giữ lấy cậu.
“Ân~, Tống đại ca, mau tiến vào, em muốn!” Cậu thấp giọng ngân nga đòi hỏi, vươn cái chân tuyết trắng thon dài câu lấy phần eo tinh tráng của nam nhân, ngón chân ngọc nhuận nghịch ngợm khều khều cự vật giữa hai chân hắn.
Nơi đó sớm đã sưng đến cực hạn, không thể chịu được một chút trêu chọc, gân xanh trên trán Tống Hạo Nhiên như muốn bật ra, cuối cùng bất chấp hết thảy muốn khai phá thân thể thiếu niên, một tay bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cậu vác lên vai, một tay đỡ lấy cự vật của chính mình, khẽ ma sát lên huyệt khẩu trơn ướt hai cái, sau đó nhắm thẳng mà đưa vào toàn bộ.
“Ngô!” Thân thể xích lõa của hai người giao triền chặt chẽ cùng một chỗ, cùng lúc ngửa đầu kêu rên, khoái cảm cực điểm đánh vào thần kinh cả hai, làm hai người thấy thần trí như không còn thuộc về mình nữa.
Cung Lê Hân co rút phía sau, dùng hậu huyệt phấn nộn nuốt lấy cự vật thô dài của nam nhân, tay bấu lên tấm lưng vững chắc của hắn, thở hổn hển thúc giục,”Tống đại ca, mau động đi, em ngứa!”
Lời nói như đang khóc, lại như đang làm nũng rơi vào tai Tống Hạo Nhiên, khiến một tia lý trí cuối cùng của hắn nháy mắt biến mất không còn một mảnh. Hắn hung hăng hôn lên bờ môi đỏ thẫm của thiếu niên, hạ thân dùng lực đạo cuồng mãnh rút cắm nhanh hơn, giường bị chấn động đến kêu kẽo kẹt.
Từng cái từng cái đều đi thẳng đến chỗ sâu nhất, đỉnh tới chỗ ngứa ngáy tê dại nhất kia, Cung Lê Hân điên cuồng lắc đầu, buông môi của nam nhân bá đạo trên người ra, mặc sức rên rỉ. Cả thân và tâm cậu đều đắm chìm trong trận vui thích này, thân thể đong đưa lên xuống theo chuyển động của nam nhân, huyệt khẩu cũng theo sự trừu sáp của hắn mà co rút lại, thoải mái cùng hạnh phúc cùng kéo đến, vài lần khiêu khích làm nam nhân thiếu chút nữa đã một hơi tiết ra như thủy.
“Bảo bối, em thật sự là bảo bối của anh!” Ra sức va chạm vào mông thiếu niên, một ngụm lại một ngụm cắn cắn xương quai xanh tinh xảo của cậu, Tống Hạo Nhiên không ngừng tán thưởng, ánh mắt nóng rực tinh hồng như muốn bùng cháy, đem cả hắn lẫn thiếu niên đều đốt thành tro tẫn. Như thế, hai người có thể hoàn toàn hợp lại thành một, cuối cùng không bao giờ tách ra nữa.
Lần hoan ái này tiêu hồn thực cốt, kinh tâm động phách, khiến Tống Hạo Nhiên thần hồn điên đảo, muốn mà ngừng không được. Hắn dốc sức phát tiết dục vọng kiềm nén đã lâu, dừng lại trong cơ thể thiếu niên chỉ một giây lại tiếp tục, cho dù giây tiếp theo phải chết trên người thiếu niên, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Sống đã ba mươi năm, cho đến giờ phút này, hắn mới cảm nhận được, cái chấp niệm điên cuồng ‘Chết cũng yêu, yêu em đến chết’ mà trước kia hắn cười nhạo đúng là có thật.
Thời điểm khi cả hai đang say mê mập hợp, Lâm Văn Bác chậm rãi đi về phòng mình, tựa người lên vách tường mỏng manh, nhắm mắt lặng lẽ lắng nghe tiếng kích tình bắn ra bốn phía ở đối diện. Đợi hơn mười phút, hắn lại mở đôi kim mâu tối đen không rõ, vuốt mặt, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, rời khỏi, rời khỏi nơi khiến tâm hắn không ngừng xao động.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc