Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu
Chương 79
Chương 79
Edit + beta: Zombie cưỡi Lợn
daylight_ghost_by_yukihomu-d7vir9v
“A Thần! Anh đã trở về –”
Người cầm quyền của An gia không muốn giúp đỡ Mộ Dung, nhưng nề hà An Như lại rất để ý Mộ Dung.
Một là Mộ Dung có vẻ tốt, hai là Mộ Dung sẽ nói lời ngon tiếng ngọt đối với nữ nhân, ba là An Như thấy Mộ gia chỉ có Mộ Dung là con trai duy nhất, cho rằng nếu mình gả cho Mộ Dung liền trở thành nữ chủ nhân của Mộ gia tương lai.
Chỉ là không nghĩ tới, sự thật và tưởng tượng hoàn toàn khác nhau.
Mộ Dung tốt như vậy, cho nên hắn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mộ Dung sẽ nói lời ngon tiếng ngọt đối với nữ nhân, cho nên hắn ở bên ngoài dưỡng bao nhiêu tình nhân nhiều không đếm xuể.
Mộ Dung là con trai duy nhất Mộ gia gia, không sai, nhưng trên hắn lại có một thằng cháu đích tôn Mộ Lê Thần đã được xác định quyền thừa kế.
An Như gả vào Mộ gia sinh hoạt không như ý muốn.
Mộ Dung thấy An gia không giúp đỡ hắn, vì thế hắn rất không vừa mắt với An Như, nên ở bên ngoài phong lưu.
Nữ nhân ở bên ngoài không thiếu, thậm chí còn muốn đem tình nhân mình thích nhất là Liễu Nhứ cùng hai đứa con bên ngoài là Mộ Lê Quân cùng Mộ Thanh Loan về nhà.
Nếu không phải Mộ gia gia cực kỳ chán ghét chuyện con riêng, gắt gao tạo áp lực cho Mộ Dung, nếu không chỉ sợ Mộ gia đã sớm trở thành trò cười trong N thị.
Chỉ là Mộ gia gia dù sao cũng là chân đất mà được sinh ra, Mộ gia tuy rằng hùng hậu, nhưng chỉ là một nhà giàu mới nổi.
Mộ gia gia dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ở trên thương trường cực kỳ anh minh, nhưng đám người trong nhà lại bày ra hôn chiêu.
Ông không hiểu rõ lòng ghen tị của con người có bao nhiêu đáng sợ, ông cho rằng bản thân mình cấp cho Mộ Dung cái gì đó sẽ khiến Mộ Dung thấy đủ, nhưng không biết, càng có nhiều lại càng tham lam hơn.
Mộ gia gia thầm nghĩ cha mẹ Mộ Lê Thần song vong, lo lắng đồn đãi sau lưng hắn sẽ khiến hắn khó khăn, liền đem hắn gắn với danh nghĩa Mộ Dung cùng An Như, che giấu thân thế hắn.
Mộ Lê Thần không biết thân thế mình, ở bên người Mộ gia gia nhân dưỡng dục, rất ít khi gặp mặt ‘Cha mẹ’ nên liền có bản năng tôn kính.
Ngay cả khi Mộ Dung và An Như đối với hắn thái độ rất không tốt, hắn nhớ đến nếu là cha mẹ thân sinh của mình, nhất định vẫn sẽ có vài phần tình cảm.
Mộ Dung cùng An Như, cũng dựa vào thân phận là ‘Cha mẹ’Mộ Lê Thần, dựa vào Mộ Lê Thần đối với ‘Cha mẹ’ tôn kính, bọn họ không biết đã âm thầm hạ bao nhiêu độc thủ xuống người Mộ Lê Thần, làm bao nhiêu chuyện để ngáng chân hắn.
Mộ Lê Thần cho dù biết, cũng bởi vì nguyên nhân này mà làm như không biết.
Hắn khát vọng thân tình của cha mẹ, hắn đối với ‘Cha mẹ’ của mình còn có niệm tưởng.
Loại khát vọng này, loại niệm tưởng này, đã hủy mất một kiếp của Mộ Lê Thần, mới tạo nên kiếp này của hắn.
Nếu Mộ gia gia lúc trước không giấu diếm Mộ Lê Thần về thân thế hắn, có lẽ hết thảy những chuyện này có phải hay không đã không xảy ra?
Kiếp trước Mộ Lê Thần nếu biết Mộ Dung, An Như không phải cha mẹ thân sinh của mình, hắn nhất định sẽ không có loại tâm tình khát vọng đối với bọn họ, càng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm bọn họ.
Có lẽ hắn sẽ bởi vì thân phận tang thi hoàng của mình mà thống khổ, oán hận, nhưng tuyệt sẽ không bởi vì tin tưởng người khác mà rơi vào kết cục bị đem đi giải phẫu nghiên cứu, cuối cùng oan uổng tính mạng của mình.
Cũng sẽ không có chuyện sống lại một kiếp, nhất tâm mong muốn báo thù.
Nhưng mà, thế sự vô thường, ai có thể nói trước được chứ?
Không ai cả……
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
An Dương nghe xong An Như thuật lại cố sự, liền rơi vào trầm mặc.
Hắn suy nghĩ có nên nói cho Mộ Lê Thần biết chân tướng.
Mộ Lê Thần đối cha mẹ mình khát vọng thân tình, An Dương đương nhiên biết rõ.
Thời gian ở cùng Mộ gia gia lâu dài, Mộ gia gia phải quản lý công ty của Mộ gia, còn phải chỉ bảo Mộ Lê Thần cùng An Dương, khó tránh khỏi tinh thần sẽ không tốt.
Cho nên dù trong lòng Mộ Lê Thần có bao nhiêu buồn bực, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài trước mặt Mộ gia gia.
Loại sự tình này, Mộ gia gia cũng mất đi cơ hội nói cho Mộ Lê Thần biết sự thật.
Nếu là Mộ gia gia biết Mộ Lê Thần mang loại tâm tình khao khát như vậy đối với Mộ Dung và An Như, ông nhất định sẽ không giấu diếm Mộ Lê Thần.
Chỉ tiếc, Mộ Lê Thần ở trước mặt ông vẫn biểu hiện cẩn thận, Mộ gia gia cũng cho rằng Mộ Lê Thần là do hắn một tay nuôi lớn, cùng Mộ Dung, An Như không thân cận, nên có biết thân thế mình hay không cũng không quan trọng.
Cứ như vậy thẳng đến khi mạt thế tiến đến, Mộ gia gia cũng không có cơ hội nói ra chân tướng với Mộ Lê Thần.
An Dương lần này ngoài dự liệu biết được chân tướng, hắn phi thường muốn nói cho Mộ Lê Thần nghe.
Không riêng gì chuyện hắn không muốn nhìn Mộ Lê Thần bởi vì hai người Mộ Dung và An Như mà ôm kỳ vọng, mà là bởi vì tâm tư trong lòng hắn không thể cho ai biết.
Nhưng An Dương vẫn không dám nói là vì sao?
Chính là bởi vì hắn là cháu của An Như, Mộ Lê Thần là con trai An Như, hắn thân là anh họ Mộ Lê Thần, hai người là có quan hệ huyết thống.
Mộ Lê Thần nhất định sẽ không tiếp nhận loại quan hệ loạn luân đáng ghê tởm này.
Hắn không thể chịu đựng được khi thấy trên mặt Mộ Lê Thần là biểu tình chán ghét mỗi khi nhìn hắn.
Nhưng hiện tại, hắn biết cái gì?
Hắn thế nhưng biết Mộ Lê Thần không phải con ruột của An Như!
Vậy nên hắn liền cùng A Thần của hắn nửa điểm huyết thống quan hệ cũng không có, hắn phải chăng có thể quang minh chính đại cùng A Thần của hắn tỏ rõ lòng mình?
Không có huyết thống ràng buộc, trong lòng An Dương cứ như dã thú điên cuồng đã không còn bị ***g sắt giam cầm, khoái hoạt mà tru lên……
Chỉ cần sẽ không bởi vì loạn luân sẽ khiến Mộ Lê Thần chán ghét, An Dương có thể nắm chắc sẽ đoạt được một vị trí trong lòng Mộ Lê Thần.
Rồi một ngày……
An Dương nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng.
Thật sự là quá tốt…… Hắn dùng hai tay gắt gao che mặt…… Thật sự là quá tốt, ông trời thật chiếu cố hắn.
An Như nhìn An Dương cười như bị động kinh, trong lòng có chút sợ hãi, cô ta thật cẩn thận hỏi: “A Dương, cô có thể hay không…… ở lại nơi này với con?”
An Dương buông hai tay, khôi phục biểu tình bình thường, hắn nhìn An Như mang bộ dáng cẩn thận, nhếch môi cười: “Đương nhiên, cô cứ ở nơi này đi, ngày mai cùng tôi ra ngoài làm một chuyện.
”
An Như tuy rằng cảm thấy kỳ quái mình cùng An Dương đi ra ngoài có thể làm cái gì, nhưng cô ta biết, lúc này mà hỏi, chọc giận An Dương cũng không phải quyết định sáng suốt.
Cô ta không ngừng gật đầu: “Được được được, cô ngày mai đi với con, con muốn cô làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần con đừng đuổi cô đi.
”
An Dương lạnh lùng nhìn cô ta một cái, đứng dậy, đem mắt trận trận pháp cách âm thu lại, xoay người đi lên lầu.
Thanh âm hắn truyền xuống: “Cô ở lầu một tùy tiện tìm một phòng trống mà ở đi.
”
Dù sao An Như cũng chỉ ở trong này một đêm, trong lòng An Dương lúc này kích động đến khó tả, cũng lười quản cô ta.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Sáng sớm hôm sau, cơ hồ trời vừa tờ mờ sáng, An Dương liền dậy.
Hắn một đêm lăn lộn trên giường không ngủ, muốn tu luyện cũng không tĩnh tâm được, đầu đều suy nghĩ hôm nay nhìn thấy Mộ Lê Thần nên nói như thế nào, nên nói gì cho mở đầu.
Cơ hồ là vừa qua thời điểm giới nghiêm của căn cứ, hắn đã rời giường.
An Dương không để ý An Như còn nghỉ ngơi, cãi nhau một trận.
An Như trong lòng thực bất mãn, nhưng ngoài miệng cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể rời giường cùng An Dương chuẩn bị đi ra ngoài.
An Dương hôm nay tâm tình thật tốt, hắn không chỉ để An Như đổi một thân quần áo sạch sẽ, còn cho cô ta ăn một bữa bữa sáng mỹ vị.
Bữa sáng này khiến An Như ăn mà nơm nớp lo sợ, thấy thế nào cũng giống bữa ăn cuối cùng của mình.
Cô ta dây dưa ăn bữa sáng, An Dương thật không kiên nhẫn quát: “Ăn nhanh lên!”
An Như sợ tới mức tay run lên, suýt tý nữa đã làm rơi đũa xuống đất, cô ta thật cẩn thận nhìn An Dương hỏi: “Chúng ta ra ngoài làm cái gì?”
An Dương không chút để ý nói: “Ra căn cứ cô liền biết.
”
Hắn bây giờ không thể để lộ tin tức về Mộ Lê Thần, bởi vì An Như cũng biết Mộ Lê Thần đã biến thành tang thi.
An Như nghe hắn trả lời, trong lòng càng hoảng.
Lúc trước cô ta còn tưởng rằng An Dương là mang nàng ra ngoài biệt thự làm cái gì, không nghĩ tới lại là muốn dẫn cô ra ngoài căn cứ.
Chẳng lẽ là muốn đem cô ném cho tang thi ngoài căn cứ ăn?
Bất quá ý nghĩ này liền bị An Như lập tức phủ định , chung quy lúc trước một đường đến căn cứ B thị, An Dương cũng không đem hai trói buộc là cô ta cùng Mộ Thanh Loan ném vào trong đàn tang thi, huống chi là hiện tại.
Nếu An Dương nếu nhìn cô không vừa mắt, hoàn toàn có thể tiếp tục đối với cô chẳng thèm quan tâm, không tất yếu mang cô ra khỏi căn cứ cho tang thi ăn.
Nghĩ đến đây, trong lòng An Như nhẹ nhàng thở ra, cô ta lại thử hỏi: “Ra căn cứ làm cái gì? Cô cũng không phải dị năng giả, con mang theo cô ra căn cứ làm nhiệm vụ chính là trói buộc.
”
An Dương liếc mắt nhìn, hắn đương nhiên hiểu An Như chính là trói buộc, bất quá cũng không phải làm nhiệm vụ, hắn thản nhiên nói: “Gặp một người…… Đừng có thử kiên nhẫn của tôi, ăn nhanh, ăn xong thì đi!”
An Như nghe ra trong giọng An Dương mang theo vài phần không kiên nhẫn, lập tức yên tĩnh.
Cô biết bản thân dù thế nào cũng không có một chút cơ hội phản kháng, cho dù cô biết An Dương mang cô ra ngoài căn cứ là để làm hại mình, vậy thì thế nào?
Cô phản kháng cũng không được…… An Như vùi đầu ăn bữa sáng, trong mắt tích tụ nước mắt.
Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh cũng không dám để nó rớt xuống, An Như trừng mắt nhìn, đem nước mắt nghẹn ép trở về.
Đoạn thời gian ở bên trong khu d, cô ta đã minh bạch tình cảnh hiện tại của bản thân, cô không còn là quý phu nhân cao cao tại thượng lúc trước.
Không có dị năng, không có kỹ năng sống, tại đây người ăn người, chỉ có thể trở thành tầng chót bị xã hội giày vò.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
An Dương mang theo An Như đang thấp thỏm bất an ra khỏi căn cứ, dọc đường đi cắt đứt mấy cái đuôi đang theo dõi mình, sau đó hướng cứ điểm lâm thời của Mộ Lê Thần mà đi.
Trên người hắn mang theo khí tức mà Mộ Lê Thần lưu lại, cho nên An Dương tiến vào cứ điểm lâm thời hoàn toàn không có bất cứ ngăn trở nào.
An Như đi theo phía sau hắn, dọc đường cứ luôn kinh hoảng thất thố, gắt gao cắn môi dưới, lo sợ bởi vì bản thân có thể không kiềm được mà rít lên the thé, sau đó bị An Dương ghét bỏ vứt đi.
An Dương mang theo An Như xuyên qua tầng tầng lãnh địa của tang thi thực vật, đến lúc trước mặt hắn là nơi mà hắn đặt một đống căn biệt thự.
Bên ngoài biệt thự là một đám tang thi cấp cao du đãng.
An Như nhìn đống biệt thự trước mặt, trợn tròn mắt, có người ở nơi này xây một đống biệt thự?
Trước tận thế nơi này không có khả năng có người xây biệt thự, chẳng lẽ là sau mạt thế mới xây?
Mà sao bên ngoài đều có tang thi thực vật, tang thi động vật cùng biến dị thú nhiều như vậy?
Bất quá nhìn An Dương hoàn toàn không mang bộ dáng muốn công kích, An Như trong lòng ẩn ẩn có suy đoán đáng sợ, tang thi động thực vật cùng biến dị thú vốn luôn làm cho người ta sợ hãi rất có khả năng bị người khống chế.
Mà người khống chế đó, hẳn chính là chủ nhân của đống biệt thự này……
Không đợi cô ta tiếp tục nghĩ miên man, liền nghe thấy An Dương đứng trước hàng rào biệt thự, la lớn với bên trong: “A Thần! Anh đã trở về –”
Tim An Như cơ hồ đình chỉ.
Đăng bởi: admin