Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử
Chương 11: Khí phách?
“Tốt quá, chỗ này bình thường không ai đến, mọi thứ đều còn giữ lại.” Trong lời nói của Mộc Bác mang theo vui mừng.
Thương Triệt nghi hoặc nhìn Mộc Bác, cậu không biết rõ dụng ý của hắn.
Mộc Bác cười cười, lấy một bộ quần áo bảo hộ xuống. Bởi vì lúc bảo tồn có tiêu độc, quần áo lại treo trong tủ nên rất sạch sẽ.
“Tiểu Dịch sau này mặc cái này sẽ không sợ bị người khác phát hiện.” Nói xong Mộc Bác liền nhét quần áo vào tay Thương Triệt, sau đó cầm lấy khẩu trang làm mẫu. “Cái này quan trọng nhất, tiểu Dịch chỉ cần đeo cái này người khác sẽ rất khó phát hiện thân phận của em.” Điểm khác biệt lớn nhất giữa Thương Triệt và người bình thường chính là sắc mặt xanh trắng và móng tay đen dài. Mộc Bác cũng thấy kỳ quái, tại sao em trai nhà mình không có mùi thối rữa như những thây ma khác. Chẳng lẽ là vì em trai quá yêu sạch sẽ sao?
Thương Triệt hiểu được ý tứ Mộc Bác, cầm quần áo và khẩu trang, ra hiệu cho Mộc Bác đi ra ngoài, cậu muốn thay quần áo. Mộc Bác nhịn không được bật cười. “Ha ha, tiểu Dịch thẹn thùng à?” (Dung: Bác,chưa gì anh đã manh nha để lộ bản chất sắc lang rồi à)
Thương Triệt “…” Đây không phải thẹn thùng được không, không ai lại thích biểu diễn *** trước mặt người khác đi?
Thấy anh trai nhà mình đột nhiên vui vẻ, Thương Triệt tỏ vẻ vạn phần khó hiểu.
Mộc Bác ở ngoài hành lang đợi Thương Triệt, hắn càng nghĩ càng cảm thấy cao hứng, em trai nhà mình ngay cả thẹn thùng cũng biết rồi đó.
So sánh với những cái xác không hồn bên ngoài, kể cả thây ma trung giai cấp 2 hắn gặp được, quần áo đều rách rưới, toàn thân bẩn thỉu, căn bản không có ý thức vệ sinh. Mộc Bác cảm thấy em trai nhà mình thật sự quá tốt, chỉ số thông minh này, sinh hoạt tiêu chuẩn này, nhu cầu đời sống này, chỗ nào là thây ma, rõ ràng là người.
Mộc Bác rất nguyện ý tin tưởng, em trai nhà mình là người, là người có máu, có thịt, có tình cảm.
Đang cao hứng Mộc Bác đột nhiên rùng mình, hành lang vắng vẻ cho hắn một dự cảm xấu.
Vội vàng tập trung tinh thần, đôi mắt đen nhánh Mộc Bác nháy mắt hiện lên màu vàng nhạt, ngưng thần tĩnh khí đánh giá hành lang.
Trong phòng dự trữ, Thương Triệt tạm dừng động tác, tiếp đó cấp tốc mặc quần áo, mở cửa phòng. Cùng lúc đó, hành lang vang lên hai tiếng thét dài sắc nhọn và một đạo sấm sét công kích!
“Tiểu Dịch!” Mộc Bác nhanh chóng đứng trước mặt Thương Triệt, mà đối diện bọn họ, một thây ma nhanh nhẹn hạ xuống.
Đây là một nữ thây ma, mặc quần áo viện nghiên cứu, hẳn là một nhân viên nghiên cứu. Nữ thây ma lúc này đứng cách Mộc Bác và Thương Triệt không xa, im lặng đánh giá hai người.
Loại tình huống này Mộc Bác rất quen thuộc, thây ma trung giai cấp 2 trước kia chính là như vậy. Mà thây ma trước mắt này, chỉ sợ chỉ có hơn chứ không kém.
Mộc Bác đôi mắt âm trầm, mặc kệ thế nào hắn cũng sẽ không để tiểu Dịch bị thương.
Nữ thây ma đảo đảo tròng mắt, nhìn bộ dáng có vẻ rất thông minh.
Thương Triệt nhíu mày, trong đầu truyền đến phân tích của Không Không. ‘ Tốc độ rất nhanh, lực công kích rất mạnh, hẳn là thây ma đỉnh phong cấp 2.’
Khi Không Không phân tích nữ thây ma, nữ thây ma cũng phân tích địch nhân trước mặt nó, một ‘thức ăn’ và một ‘đồng bạn’.
Có chút không hiểu tại sao ‘đồng bạn’ lại chạy đến bên ‘thức ăn’, nhưng nữ thây ma cũng không thèm để ý, với tiêu chuẩn thây ma sơ giai cấp 2 của ‘đồng bạn’, nó còn không để vào mắt.
‘Thức ăn’ hương vị rất thơm ~ trong mắt nữ thây ma hiện lên vẻ tham ăn. Mặc dù ‘thức ăn’ rất lợi hại nhưng nó sẽ không để cho chạy. Đợi lâu như vậy, rốt cục đợi được một ‘thức ăn’ ngon miệng.(Dung:ngươi ăn được mới tài,dám khinh thường em Triệt thì ngươi tới số rồi cưng)
Không biết có phải do biến thành thây ma nên có thể đặc biệt hiểu được suy nghĩ thây ma hay không, chỉ nhìn ánh mắt của nữ thây ma kia, Thương thiếu tính tình không tốt của chúng ta hoàn hoàn toàn toàn bị kích thích rồi. Anh trai của bản thiếu, làm sao có thể để một thây ma cấp thấp như ngươi nhúng chàm?
Thương thiếu tức giận nhảy lên phía trước Mộc Bác, nhếch miệng tru lên một trận sắc nhọn với nữ thây ma. ‘Đồ xấu xí, không cho phép đánh chủ ý lên anh trai ta!’ monganhlau.wordpress.com
Nữ thây ma bị tiếng kêu bất ngờ hoảng sợ, sau đó cũng lập tức tức giận. Một thây ma sơ giai cấp 2 mà cũng dám kêu gào trước mặt nó, đây chính là xúc phạm tôn nghiêm ‘Thây vương’ của nó.
“Rống rống!”
Nữ thây ma không dư thừa trí lực để diễn tả ngôn ngữ của mình, chỉ có thể dùng thanh âm tỏ vẻ bất mãn bản thân. Theo tiếng rống, lợi trảo cũng nhanh chóng vung về phía Thương Triệt, ý đồ muốn cho ‘tiểu bối’ không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Lúc nữ thây ma tấn công, Mộc Bác cũng liền ra ra tay. Tuy hành động Thương Triệt khiến hắn có chút ngoài ý muốn, cũng không hiểu được tiếng kêu em trai, nhưng hàm nghĩa bảo vệ trong đó hắn vẫn có thể hiểu được. Mắt thấy thây ma lợi hại hơn nhiều so với em trai đánh tới, hắn đương nhiên không lưu tình phóng ra năng lượng hai hệ kim và điện.
Mộc Bác năng lực rất mạnh, nhưng cấp bậc ngang nhau thì thây ma lợi hại hơn. Nữ thây ma xảo quyệt tránh được công kích Mộc Bác, tay phải lóe ra hàn quang muốn trảo đầu Thương Triệt.
Thương Triệt trong lòng bĩu môi. Chỉ là quái vật xấu xí mà dám động thủ với cậu?
Tinh thần lực màu vàng ngưng tụ thành một cổ lực lượng cường đại, Thương Triệt trừng nữ thây ma, trong tiếng kinh hô Mộc Bác, kim quang hiện ra, tiếng kêu sắc nhọn giống như mang theo sợ hãi. Nữ thây ma nhảy ra mấy thước, mắt chứa kinh hoàng nhìn Thương Triệt, không rõ tại sao ‘đồng loại’ yếu hơn nó lại có thể thương tổn đến nó. (Dung: tiểu Triệt cố lên!Đập bàn!Đập ghế!Đập bàn phím!)
Mộc Bác cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vội vã túm lấy Thương Triệt nhìn từ trên xuống dưới. “Tiểu Dịch, có bị thương không?” Nữ thây ma lợi hại như vậy, nếu một vuốt vừa rồi đánh trúng trên đầu tiểu Dịch chẳng phải lại có thêm năm cái lỗ?!
Thương Triệt lắc đầu, đôi mắt mang theo kiêu ngạo. Chỉ bằng cái thứ này sao có thể làm bản thiếu bị thương!
Mộc Bác nhất thời không biết nói gì. Nhưng trong lòng có chút nghi hoặc, lẽ nào, không phải em trai nhà mình không lợi hại, trái lại là vì quá lợi hại nên mới khác thây ma?
Mắt nhìn nữ thây ma im im lặng lặng trốn một bên, Mộc Bác có loại cảm giác đang nằm mơ.
Một giây trước còn là em trai cần được bảo vệ, một giây sau liền trực tiếp hóa thân thành Boss. Hóa ra em trai nhà mình mới là lợi hại nhất sao?
Bất tri bất giác lại nhớ tới một câu vui đùa của bạn thân ‘nói không chừng tương lai thây ma lợi hại nhất chính là thây ma chúng ta dưỡng ra đi’.
Có chút cao hứng nhưng càng nhiều hơn là sợ!
Mộc Bác thừa nhận, hắn hy vọng em trai nhà mình hảo hảo sống, cũng hy vọng em trai nhà mình trở nên thông minh. Nhưng, nếu em trai thật sự mạnh đến không ai có thể khống chế, liệu có phải đó mới chính là tai hoạ của nhân loại?
Tiểu Dịch rất thông minh, một thây ma thông minh và có năng lực cực mạnh.
Đầu ngón tay Mộc Bác bắt đầu lạnh run.
Thương thiếu rất vui vì giúp Mộc Bác giải quyết được một đại phiền toái, sau khi hù dọa nữ thây ma để nó không dám nhúc nhích xong, vốn muốn xin xoa đầu biểu dương, lại thấy Mộc Bác mặt không đổi sắc đứng bên cạnh trầm tư, trong mắt là tối đen sâu thẳm.
Con ngươi mang theo ý cười nháy mắt trở nên lạnh lùng, Thương Triệt không thể nói rõ là cảm giác lúc này là gì. Không phải thây ma không có tim sao? Tại sao cậu lại cảm thấy khó chịu?
‘Chủ nhân…’ Cảm nhận được cảm xúc Thương Triệt, Không Không bất an gọi một tiếng.
Thương Triệt không đáp lại Không Không, chỉ lẳng lặng nhìn Mộc Bác, trong mắt không mang theo cảm xúc.
Cảm nhận được ánh mắt Thương Triệt, Mộc Bác ngẩng đầu, khi nhìn thấy con ngươi bình tĩnh vô ba của Thương Triệt, trong lòng một trận kinh hoảng. monganhlau.wordpress.com
“Tiểu Dịch…” Tiểu Dịch rất thông minh, vậy biểu hiện của mình tiểu Dịch đều xem trong mắt sao?
Thương Triệt không để ý đến Mộc Bác xoay người bước đi.
Là sợ mình đi! Trước đó có thể yêu thương mình là vì cảm thấy năng lực mình không cao, còn có thể khống chế. Bây giờ đột nhiên phát hiện nhận định sai lầm nên sợ mình làm hại hắn chứ gì?
Trong mắt Thương Triệt hiện lên cười lạnh, quả nhiên mong đợi người khác vô điều kiện tốt với mình là một hy vọng xa vời mà. Bất kể là Tinh tế hay ở đây, mình cuối cùng cũng sẽ là cô đơn một mình đi!
Trong nháy mắt này, trong lòng Thương Triệt thậm chí có loại xúc động khát máu.
“Tiểu Dịch.” Thấy Thương Triệt không để ý tới mình, Mộc Bác bắt đầu luống cuống, vội vàng kéo tay Thương Triệt. “Tiểu Dịch đừng giận.” Thanh âm không tự giác mang theo lo lắng.
Thương Triệt dừng bước, không rút tay về cũng không quay đầu lại.
Cậu không muốn để người nọ nhìn thấy chờ mong trong mắt mình.
“Tiểu Dịch, xin lỗi.” Thanh âm Mộc Bác rất nhẹ, lại mang theo chân thành.
Tâm Thương Triệt run rẩy, ánh mắt nhấp nháy.
“Xin lỗi, suy nghĩ của anh vừa rồi rất hèn mạt.” Mộc Bác tiếp tục giải thích: “Anh kinh ngạc với năng lực của em và cũng ích kỷ. Chỉ nghĩ vạn nhất tiểu Dịch đối phó nhân loại mà anh không có cách nào ngăn cản, lại quên, anh từng nói tin tưởng tiểu Dịch. Nếu tin tưởng, phải vô điều kiện tin tưởng. Xin lỗi tiểu Dịch, anh sẽ không bao giờ như vậy nữa, cho dù sau này tiểu Dịch thật sự mạnh đến không ai ngăn cản được. Hoặc là phạm sai lầm không thể tha thứ, anh cũng sẽ không giống như bây giờ, có sai, chúng ta cũng sẽ cùng nhau gánh vác.”
Nếu thật sự có một ngày tiểu Dịch trở thành kẻ thù của toàn thế giới, hắn nhất định sẽ dốc toàn lực giết cậu, sau đó tự sát chuộc tội.
Chỉ cần chuyện này không xảy ra, hắn sẽ vĩnh viễn tin tưởng tiểu Dịch, tin tưởng em trai của mình.
Nghĩ rõ ràng, Mộc Bác chợt phát hiện bản thân mình trước đó rối rắm là cỡ nào buồn cười, lập trường không kiên định như thế còn nói gì tin tưởng, khó trách tiểu Dịch tức giận.
Càng nghĩ càng tự trách, Mộc Bác lần thứ hai nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Thương Triệt cong cong khóe mắt, tâm tình đột nhiên biến tốt, khi quay đầu lại, trong mắt đã tràn đầy vui vẻ. Mộc Bác chợt phát hiện, hắn không chịu nổi tiểu Dịch coi thường và xa cách. Cảm giác đau đớn và hoảng hốt vừa rồi, hắn không bao giờ… muốn nếm thử lần nữa.
Kéo tay Mộc Bác qua, Thương Triệt vươn ngón tay, dùng phần thịt dưới móng tay chậm rãi viết vài chữ. ‘Tiểu Dịch sẽ không bao giờ để anh thất vọng.’
Trong mắt là dày đặc vui sướng.
Nhìn em trai cười đến chân thành, Mộc Bác chớp chớp đôi mắt chua xót, tiểu Dịch vẫn đơn thuần như trước đây, thật sự bẩn, phải là tư tâm con người đi.
“Được, anh tin tưởng tiểu Dịch.” Nói xong những lời này, trên mặt Mộc Bác cũng mang theo ý cười.
Thương Triệt liên tục gật đầu, đột nhiên chỉ nữ thây ma bên cạnh, ý bảo: nó ăn rất ngon! (Dung: bó tay với em Triệt, phá mỹ quan quá mà)
Mộc Bác khóe mắt co rút, mà nữ thây ma bị Thương Triệt chỉ vào, sợ tới mức thét lên, sau đó xông về một hướng khác chạy đi.
Thương Triệt đương nhiên sẽ không để cho nó như nguyện, tinh thần lực như dây thừng cấp tốc trói nữ thây ma lại, ra hiệu Mộc Bác dẫn theo nữ thây ma ra ngoài.
Mộc Bác tuy nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời em trai.
Một người hai thây ma vừa ra khỏi viện nghiên cứu liền bị cảnh tượng trước mắt trấn trụ. Dạ Húc và tổ năm người ra ngoài trước bọn họ đang bị thây ma bao vây, có thể nhìn ra phần lớn là thây ma sơ giai cấp 2.
Khi nào thì nhiều thây ma biến dị như vậy!
Mộc Bác trong mắt hiện lên kinh ngạc. monganhlau.wordpress.com
“Ôi, cậu cuối cùng cũng ra, A Bác, nhanh giúp một tay.” Thấy Mộc Bác đi ra Dạ Húc rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thây ma sơ giai cấp 2 hắn ứng phó không khó, nhưng tổ năm người thì có chút bi thảm.
Thương Triệt chớp mắt, lấy tay chọc chọc nữ thây ma, nữ thây ma bi thúc thét dài một tiếng, toàn bộ thây ma bất động, tiếp tục thét dài một tiếng, toàn bộ thây ma ngoan ngoãn từ từ tản đi.
Dạ Húc và tổ năm người trừng lớn mắt. Một lúc lâu sau, Dạ Húc mới vẫy vẫy cánh tay dùng sức quá độ, mộng du nói. “Ông trời của ta, bắt giặc bắt vua trước, bắt vua trước a!” Để hắn đương trường chứng kiến thây ma cũng có khí phách?
Thương Triệt nghi hoặc nhìn Mộc Bác, cậu không biết rõ dụng ý của hắn.
Mộc Bác cười cười, lấy một bộ quần áo bảo hộ xuống. Bởi vì lúc bảo tồn có tiêu độc, quần áo lại treo trong tủ nên rất sạch sẽ.
“Tiểu Dịch sau này mặc cái này sẽ không sợ bị người khác phát hiện.” Nói xong Mộc Bác liền nhét quần áo vào tay Thương Triệt, sau đó cầm lấy khẩu trang làm mẫu. “Cái này quan trọng nhất, tiểu Dịch chỉ cần đeo cái này người khác sẽ rất khó phát hiện thân phận của em.” Điểm khác biệt lớn nhất giữa Thương Triệt và người bình thường chính là sắc mặt xanh trắng và móng tay đen dài. Mộc Bác cũng thấy kỳ quái, tại sao em trai nhà mình không có mùi thối rữa như những thây ma khác. Chẳng lẽ là vì em trai quá yêu sạch sẽ sao?
Thương Triệt hiểu được ý tứ Mộc Bác, cầm quần áo và khẩu trang, ra hiệu cho Mộc Bác đi ra ngoài, cậu muốn thay quần áo. Mộc Bác nhịn không được bật cười. “Ha ha, tiểu Dịch thẹn thùng à?” (Dung: Bác,chưa gì anh đã manh nha để lộ bản chất sắc lang rồi à)
Thương Triệt “…” Đây không phải thẹn thùng được không, không ai lại thích biểu diễn *** trước mặt người khác đi?
Thấy anh trai nhà mình đột nhiên vui vẻ, Thương Triệt tỏ vẻ vạn phần khó hiểu.
Mộc Bác ở ngoài hành lang đợi Thương Triệt, hắn càng nghĩ càng cảm thấy cao hứng, em trai nhà mình ngay cả thẹn thùng cũng biết rồi đó.
So sánh với những cái xác không hồn bên ngoài, kể cả thây ma trung giai cấp 2 hắn gặp được, quần áo đều rách rưới, toàn thân bẩn thỉu, căn bản không có ý thức vệ sinh. Mộc Bác cảm thấy em trai nhà mình thật sự quá tốt, chỉ số thông minh này, sinh hoạt tiêu chuẩn này, nhu cầu đời sống này, chỗ nào là thây ma, rõ ràng là người.
Mộc Bác rất nguyện ý tin tưởng, em trai nhà mình là người, là người có máu, có thịt, có tình cảm.
Đang cao hứng Mộc Bác đột nhiên rùng mình, hành lang vắng vẻ cho hắn một dự cảm xấu.
Vội vàng tập trung tinh thần, đôi mắt đen nhánh Mộc Bác nháy mắt hiện lên màu vàng nhạt, ngưng thần tĩnh khí đánh giá hành lang.
Trong phòng dự trữ, Thương Triệt tạm dừng động tác, tiếp đó cấp tốc mặc quần áo, mở cửa phòng. Cùng lúc đó, hành lang vang lên hai tiếng thét dài sắc nhọn và một đạo sấm sét công kích!
“Tiểu Dịch!” Mộc Bác nhanh chóng đứng trước mặt Thương Triệt, mà đối diện bọn họ, một thây ma nhanh nhẹn hạ xuống.
Đây là một nữ thây ma, mặc quần áo viện nghiên cứu, hẳn là một nhân viên nghiên cứu. Nữ thây ma lúc này đứng cách Mộc Bác và Thương Triệt không xa, im lặng đánh giá hai người.
Loại tình huống này Mộc Bác rất quen thuộc, thây ma trung giai cấp 2 trước kia chính là như vậy. Mà thây ma trước mắt này, chỉ sợ chỉ có hơn chứ không kém.
Mộc Bác đôi mắt âm trầm, mặc kệ thế nào hắn cũng sẽ không để tiểu Dịch bị thương.
Nữ thây ma đảo đảo tròng mắt, nhìn bộ dáng có vẻ rất thông minh.
Thương Triệt nhíu mày, trong đầu truyền đến phân tích của Không Không. ‘ Tốc độ rất nhanh, lực công kích rất mạnh, hẳn là thây ma đỉnh phong cấp 2.’
Khi Không Không phân tích nữ thây ma, nữ thây ma cũng phân tích địch nhân trước mặt nó, một ‘thức ăn’ và một ‘đồng bạn’.
Có chút không hiểu tại sao ‘đồng bạn’ lại chạy đến bên ‘thức ăn’, nhưng nữ thây ma cũng không thèm để ý, với tiêu chuẩn thây ma sơ giai cấp 2 của ‘đồng bạn’, nó còn không để vào mắt.
‘Thức ăn’ hương vị rất thơm ~ trong mắt nữ thây ma hiện lên vẻ tham ăn. Mặc dù ‘thức ăn’ rất lợi hại nhưng nó sẽ không để cho chạy. Đợi lâu như vậy, rốt cục đợi được một ‘thức ăn’ ngon miệng.(Dung:ngươi ăn được mới tài,dám khinh thường em Triệt thì ngươi tới số rồi cưng)
Không biết có phải do biến thành thây ma nên có thể đặc biệt hiểu được suy nghĩ thây ma hay không, chỉ nhìn ánh mắt của nữ thây ma kia, Thương thiếu tính tình không tốt của chúng ta hoàn hoàn toàn toàn bị kích thích rồi. Anh trai của bản thiếu, làm sao có thể để một thây ma cấp thấp như ngươi nhúng chàm?
Thương thiếu tức giận nhảy lên phía trước Mộc Bác, nhếch miệng tru lên một trận sắc nhọn với nữ thây ma. ‘Đồ xấu xí, không cho phép đánh chủ ý lên anh trai ta!’ monganhlau.wordpress.com
Nữ thây ma bị tiếng kêu bất ngờ hoảng sợ, sau đó cũng lập tức tức giận. Một thây ma sơ giai cấp 2 mà cũng dám kêu gào trước mặt nó, đây chính là xúc phạm tôn nghiêm ‘Thây vương’ của nó.
“Rống rống!”
Nữ thây ma không dư thừa trí lực để diễn tả ngôn ngữ của mình, chỉ có thể dùng thanh âm tỏ vẻ bất mãn bản thân. Theo tiếng rống, lợi trảo cũng nhanh chóng vung về phía Thương Triệt, ý đồ muốn cho ‘tiểu bối’ không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Lúc nữ thây ma tấn công, Mộc Bác cũng liền ra ra tay. Tuy hành động Thương Triệt khiến hắn có chút ngoài ý muốn, cũng không hiểu được tiếng kêu em trai, nhưng hàm nghĩa bảo vệ trong đó hắn vẫn có thể hiểu được. Mắt thấy thây ma lợi hại hơn nhiều so với em trai đánh tới, hắn đương nhiên không lưu tình phóng ra năng lượng hai hệ kim và điện.
Mộc Bác năng lực rất mạnh, nhưng cấp bậc ngang nhau thì thây ma lợi hại hơn. Nữ thây ma xảo quyệt tránh được công kích Mộc Bác, tay phải lóe ra hàn quang muốn trảo đầu Thương Triệt.
Thương Triệt trong lòng bĩu môi. Chỉ là quái vật xấu xí mà dám động thủ với cậu?
Tinh thần lực màu vàng ngưng tụ thành một cổ lực lượng cường đại, Thương Triệt trừng nữ thây ma, trong tiếng kinh hô Mộc Bác, kim quang hiện ra, tiếng kêu sắc nhọn giống như mang theo sợ hãi. Nữ thây ma nhảy ra mấy thước, mắt chứa kinh hoàng nhìn Thương Triệt, không rõ tại sao ‘đồng loại’ yếu hơn nó lại có thể thương tổn đến nó. (Dung: tiểu Triệt cố lên!Đập bàn!Đập ghế!Đập bàn phím!)
Mộc Bác cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vội vã túm lấy Thương Triệt nhìn từ trên xuống dưới. “Tiểu Dịch, có bị thương không?” Nữ thây ma lợi hại như vậy, nếu một vuốt vừa rồi đánh trúng trên đầu tiểu Dịch chẳng phải lại có thêm năm cái lỗ?!
Thương Triệt lắc đầu, đôi mắt mang theo kiêu ngạo. Chỉ bằng cái thứ này sao có thể làm bản thiếu bị thương!
Mộc Bác nhất thời không biết nói gì. Nhưng trong lòng có chút nghi hoặc, lẽ nào, không phải em trai nhà mình không lợi hại, trái lại là vì quá lợi hại nên mới khác thây ma?
Mắt nhìn nữ thây ma im im lặng lặng trốn một bên, Mộc Bác có loại cảm giác đang nằm mơ.
Một giây trước còn là em trai cần được bảo vệ, một giây sau liền trực tiếp hóa thân thành Boss. Hóa ra em trai nhà mình mới là lợi hại nhất sao?
Bất tri bất giác lại nhớ tới một câu vui đùa của bạn thân ‘nói không chừng tương lai thây ma lợi hại nhất chính là thây ma chúng ta dưỡng ra đi’.
Có chút cao hứng nhưng càng nhiều hơn là sợ!
Mộc Bác thừa nhận, hắn hy vọng em trai nhà mình hảo hảo sống, cũng hy vọng em trai nhà mình trở nên thông minh. Nhưng, nếu em trai thật sự mạnh đến không ai có thể khống chế, liệu có phải đó mới chính là tai hoạ của nhân loại?
Tiểu Dịch rất thông minh, một thây ma thông minh và có năng lực cực mạnh.
Đầu ngón tay Mộc Bác bắt đầu lạnh run.
Thương thiếu rất vui vì giúp Mộc Bác giải quyết được một đại phiền toái, sau khi hù dọa nữ thây ma để nó không dám nhúc nhích xong, vốn muốn xin xoa đầu biểu dương, lại thấy Mộc Bác mặt không đổi sắc đứng bên cạnh trầm tư, trong mắt là tối đen sâu thẳm.
Con ngươi mang theo ý cười nháy mắt trở nên lạnh lùng, Thương Triệt không thể nói rõ là cảm giác lúc này là gì. Không phải thây ma không có tim sao? Tại sao cậu lại cảm thấy khó chịu?
‘Chủ nhân…’ Cảm nhận được cảm xúc Thương Triệt, Không Không bất an gọi một tiếng.
Thương Triệt không đáp lại Không Không, chỉ lẳng lặng nhìn Mộc Bác, trong mắt không mang theo cảm xúc.
Cảm nhận được ánh mắt Thương Triệt, Mộc Bác ngẩng đầu, khi nhìn thấy con ngươi bình tĩnh vô ba của Thương Triệt, trong lòng một trận kinh hoảng. monganhlau.wordpress.com
“Tiểu Dịch…” Tiểu Dịch rất thông minh, vậy biểu hiện của mình tiểu Dịch đều xem trong mắt sao?
Thương Triệt không để ý đến Mộc Bác xoay người bước đi.
Là sợ mình đi! Trước đó có thể yêu thương mình là vì cảm thấy năng lực mình không cao, còn có thể khống chế. Bây giờ đột nhiên phát hiện nhận định sai lầm nên sợ mình làm hại hắn chứ gì?
Trong mắt Thương Triệt hiện lên cười lạnh, quả nhiên mong đợi người khác vô điều kiện tốt với mình là một hy vọng xa vời mà. Bất kể là Tinh tế hay ở đây, mình cuối cùng cũng sẽ là cô đơn một mình đi!
Trong nháy mắt này, trong lòng Thương Triệt thậm chí có loại xúc động khát máu.
“Tiểu Dịch.” Thấy Thương Triệt không để ý tới mình, Mộc Bác bắt đầu luống cuống, vội vàng kéo tay Thương Triệt. “Tiểu Dịch đừng giận.” Thanh âm không tự giác mang theo lo lắng.
Thương Triệt dừng bước, không rút tay về cũng không quay đầu lại.
Cậu không muốn để người nọ nhìn thấy chờ mong trong mắt mình.
“Tiểu Dịch, xin lỗi.” Thanh âm Mộc Bác rất nhẹ, lại mang theo chân thành.
Tâm Thương Triệt run rẩy, ánh mắt nhấp nháy.
“Xin lỗi, suy nghĩ của anh vừa rồi rất hèn mạt.” Mộc Bác tiếp tục giải thích: “Anh kinh ngạc với năng lực của em và cũng ích kỷ. Chỉ nghĩ vạn nhất tiểu Dịch đối phó nhân loại mà anh không có cách nào ngăn cản, lại quên, anh từng nói tin tưởng tiểu Dịch. Nếu tin tưởng, phải vô điều kiện tin tưởng. Xin lỗi tiểu Dịch, anh sẽ không bao giờ như vậy nữa, cho dù sau này tiểu Dịch thật sự mạnh đến không ai ngăn cản được. Hoặc là phạm sai lầm không thể tha thứ, anh cũng sẽ không giống như bây giờ, có sai, chúng ta cũng sẽ cùng nhau gánh vác.”
Nếu thật sự có một ngày tiểu Dịch trở thành kẻ thù của toàn thế giới, hắn nhất định sẽ dốc toàn lực giết cậu, sau đó tự sát chuộc tội.
Chỉ cần chuyện này không xảy ra, hắn sẽ vĩnh viễn tin tưởng tiểu Dịch, tin tưởng em trai của mình.
Nghĩ rõ ràng, Mộc Bác chợt phát hiện bản thân mình trước đó rối rắm là cỡ nào buồn cười, lập trường không kiên định như thế còn nói gì tin tưởng, khó trách tiểu Dịch tức giận.
Càng nghĩ càng tự trách, Mộc Bác lần thứ hai nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Thương Triệt cong cong khóe mắt, tâm tình đột nhiên biến tốt, khi quay đầu lại, trong mắt đã tràn đầy vui vẻ. Mộc Bác chợt phát hiện, hắn không chịu nổi tiểu Dịch coi thường và xa cách. Cảm giác đau đớn và hoảng hốt vừa rồi, hắn không bao giờ… muốn nếm thử lần nữa.
Kéo tay Mộc Bác qua, Thương Triệt vươn ngón tay, dùng phần thịt dưới móng tay chậm rãi viết vài chữ. ‘Tiểu Dịch sẽ không bao giờ để anh thất vọng.’
Trong mắt là dày đặc vui sướng.
Nhìn em trai cười đến chân thành, Mộc Bác chớp chớp đôi mắt chua xót, tiểu Dịch vẫn đơn thuần như trước đây, thật sự bẩn, phải là tư tâm con người đi.
“Được, anh tin tưởng tiểu Dịch.” Nói xong những lời này, trên mặt Mộc Bác cũng mang theo ý cười.
Thương Triệt liên tục gật đầu, đột nhiên chỉ nữ thây ma bên cạnh, ý bảo: nó ăn rất ngon! (Dung: bó tay với em Triệt, phá mỹ quan quá mà)
Mộc Bác khóe mắt co rút, mà nữ thây ma bị Thương Triệt chỉ vào, sợ tới mức thét lên, sau đó xông về một hướng khác chạy đi.
Thương Triệt đương nhiên sẽ không để cho nó như nguyện, tinh thần lực như dây thừng cấp tốc trói nữ thây ma lại, ra hiệu Mộc Bác dẫn theo nữ thây ma ra ngoài.
Mộc Bác tuy nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời em trai.
Một người hai thây ma vừa ra khỏi viện nghiên cứu liền bị cảnh tượng trước mắt trấn trụ. Dạ Húc và tổ năm người ra ngoài trước bọn họ đang bị thây ma bao vây, có thể nhìn ra phần lớn là thây ma sơ giai cấp 2.
Khi nào thì nhiều thây ma biến dị như vậy!
Mộc Bác trong mắt hiện lên kinh ngạc. monganhlau.wordpress.com
“Ôi, cậu cuối cùng cũng ra, A Bác, nhanh giúp một tay.” Thấy Mộc Bác đi ra Dạ Húc rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thây ma sơ giai cấp 2 hắn ứng phó không khó, nhưng tổ năm người thì có chút bi thảm.
Thương Triệt chớp mắt, lấy tay chọc chọc nữ thây ma, nữ thây ma bi thúc thét dài một tiếng, toàn bộ thây ma bất động, tiếp tục thét dài một tiếng, toàn bộ thây ma ngoan ngoãn từ từ tản đi.
Dạ Húc và tổ năm người trừng lớn mắt. Một lúc lâu sau, Dạ Húc mới vẫy vẫy cánh tay dùng sức quá độ, mộng du nói. “Ông trời của ta, bắt giặc bắt vua trước, bắt vua trước a!” Để hắn đương trường chứng kiến thây ma cũng có khí phách?
Tác giả :
Snowdrop