Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 78: Huyền Linh lột xác hoàn toàn
Trên vỉa hè, bên dưới gốc cây sấu khổng lồ, Tân tiếp nhận những mảng bê tông, gạch vụn, đất đá An nhiên đưa cho rồi lấp xuống cái hố mà hắn mới đào ra không lâu. Trong cái hố này là thi thể bố của An Nhiên, hắn dự định sẽ mai táng cho anh ta ở nơi này. Mặc dù cả hai không quen biết nhau, nhưng anh ta là người thân vô cùng quan trọng của hai mẹ con An Nhiên nên hắn không thể không giúp một tay.
Trong khi hắn và An Nhiên miệt mài bận rộn thì cách đó không xa dưới lòng đường, Huyền Linh vẫn còn bất tỉnh sau trận chiến thương tâm. Nằm sát bên cạnh cô là con Lu, nó được hắn giao cho nhiệm vụ là canh chừng và cảnh giới. Nhớ lời chủ nhân dặn, cứ mỗi chốc nó lại ngẩng đầu lên dáo dác nhìn quanh. Khi thấy tạm thời không có mối nguy hiểm nào đe dọa, nó cúi xuống khóa chặt ánh mắt vào Huyền Linh rồi thỉnh thoảng lè lưỡi liếm mặt cô.
Khoảng hơn hai chục phút trôi qua, cái huyệt được hắn lấp đã đầy được hơn phân nửa. Chèn chắc một khối bê tông trên tay xuống dưới hố xong, ngẩng đầu lên liếc nhìn đống đất đá bên cạnh, hắn tạm thời không nhận thêm mảnh vụn An Nhiên đưa tới nữa. Ước lượng chỗ đất đá kia đã đủ dùng, hắn nhanh chóng trèo lên khỏi miệng hố rồi bắt đầu bới đất lấp xuống. Ở bên cạnh, con bé thấy hắn làm vậy liền quẳng khối gạch lát đường trên tay đi rồi ngồi xuống giúp đỡ hắn.
Hì hục lấp đất, chẳng mấy chốc hắn và An Nhiên đắp được một cái nấm mồ đơn sơ. Dùng viên gạch lát đường, hắn ghè khắp xung quanh một lượt cho chặt đất. Nhìn ngôi mộ mới có vẻ trống vắng, An Nhiên đã lùng khắp khu vực xung quanh, đào những bụi cây cỏ lạ có hoa đem về trồng.
Khi hoa cỏ được phủ xanh, ngôi mộ chỉ còn thiếu mỗi mộ bia. Tìm xung quanh mãi mà không thấy vật gì thích hợp, bất đắc dĩ, hắn phải dùng cán rìu gõ lấy một khối bê tông hình vuông rồi khắc đơn giản họ tên vào đấy. Đến lúc này, tất cả công đoạn cũng coi như xong và hắn cũng biết được bố của An Nhiên có tên là Dương.
Đứng trước nấm mồ, nhìn vào ngôi mộ đơn sơ, An nhiên không kìm nổi nước mắt khóc thút thít. Con bé vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh từ lúc đầu, nhưng đến lúc này cũng không chịu được nữa, bởi người nằm dưới lòng đất lạnh giá kia chính là người bố đã từng thương yêu mình. Dù cho tâm tính của con bé đã thay đổi, nhưng bản chất vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa đến chục tuổi. Phải chứng kiến người thân nhất của mình ra đi mãi mãi thì con bé làm sao không đau buồn cho được.
Khẽ thở dài một hơi, Tân chắp tay vái ba vái rồi nói:
- Cầu cho anh ra đi được an lành... Nếu có linh thiêng, anh hãy phù hộ cho hai mẹ con họ khỏe mạnh, bình an đến hết quãng đời còn lại...
Nói xong, hắn lại vái thêm ba vái nữa rồi nắm tay An Nhiên rời khỏi đây.
Quay lại chỗ Huyền Linh nằm nghỉ, con Lu lập tức lao ra vẫy đuôi mừng tíu tít, với tình cảnh bây giờ, chắc chỉ còn mỗi nó là có thể tươi vui đến vậy. Đẩy con Lu sang một bên, hắn mở ba lô rồi lấy một chai nước lớn ra. Mở nắp, hắn đổ nước rửa sạch đôi tay lấm lem bùn đất cho An Nhiên và bản thân mình. Rửa xong, cảm thấy có chút khát, hắn ngửa cổ đưa chai nước lên miệng rồi tu ừng ực từng ngụm nước to.
Ngay lập tức, dòng nước lạnh buốt bởi nhiệt độ ngoài trời thấp tràn vào cuống họng làm hắn tỉnh táo tức thì. Lắc lắc đầu cho tâm trạng tiêu cực tan đi, trở về với thực tế, hắn cau mày suy nghĩ phương án hành động tiếp theo. Huyền Linh đang bị bất tỉnh, việc tiếp tục đi tìm kiếm thực phẩm là không khả thi. Bây giờ, hắn chỉ còn hai cách để có thể lựa chọn. Một là, hắn phải kiếm một chỗ nào đó kín đáo, mang cả bọn ẩn nấp tạm thời ở đó, rồi chờ đợi cho đến lúc Huyền Linh tỉnh. Hai là, quay về xóm trọ, cả bọn chấm dứt hành động hôm nay.
Nghĩ đi, nghĩ lại, mặc dù không cam lòng, nhưng hắn cảm thấy phương án hai vẫn là tốt nhất để đảm bảo an toàn cho cả bọn. Lấy quyển sổ ra, hắn nhìn vào bản đồ rồi cau mày tính toán hướng đi. Dù sao lương thực vẫn đủ ăn hết hôm nay, ngày mai bắt đầu cuộc tìm kiếm cũng không muộn.
Ở gần đó, An Nhiên thấy hắn bận rộn, con bé liền không làm phiền nữa mà tiến tới chỗ mẹ mình nằm. Lấy miếng vải sạch, con bé đổ nước thấm đẫm rồi bắt đầu lau đi vệt máu đông, thịt vụn hôi thối bám trên mặt mẹ mình. Không biết có phải do nước lạnh tác động hay không, con bé mới lau được vài lần thì Huyền Linh giật giật mí mắt. Nhận ra mẹ mình sắp tỉnh lại, con bé ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi reo lên:
- Chú Tân... Chú Tân... Mẹ cháu tỉnh rồi...
Vội chạy đến gần xem, hắn vui mừng khi thấy Huyền Linh đã thoát khỏi hôn mê. Đợi cô ngồi dậy xong, hắn gấp gáp hỏi thăm:
- Em không sao chứ? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?
- Em không có việc gì, anh đừng lo lắng quá... – Ngơ ngác mất một lát, mấy giây sau hồi thần trở lại, Huyền Linh lắc lắc đầu khẽ cất tiếng đáp lời hắn.
Vòng tay ôm con, cô nhẹ vuốt tóc An Nhiên khi con bé rúc vào ngực mình. Sau đó, cô ngoái đầu nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm cái gì đó. Đoán được cô muốn tìm gì, hắn lên tiếng nói tiếp:
- Anh và An Nhiên đã mang anh ta đến đằng kia an táng... Em có muốn đến xem chứ... – Vừa nói, hắn vừa chỉ tay hướng đến ngôi mộ mới đào.
Khẽ gật đầu, Huyền Linh đứng rồi dắt tay An Nhiên đi tới vị trí ngôi mộ. Hắn đứng dậy định đi theo, nhưng nghĩ đến đây là chuyện riêng của gia đình họ nên khựng người dừng lại. Cảm giác được Huyền Linh có vẻ yêu anh ta, không hiểu sao hắn thấy buồn buồn, thất lạc thẫn thờ cả người. Ở bên cạnh, con Lu có lẽ cảm giác được chủ nhân không vui nên tiến lại gần liếm tay hắn. Giật mình tỉnh lại, hắn cười tự giễu rồi đưa tay vuốt ve đầu con Lu.
Một lát sau, Huyền Linh mang theo An Nhiên quay về. Đang gom đồ chuẩn bị để di chuyển, tình cờ liếc mắt nhìn, hắn bỗng cảm thấy cô ấy có một cái gì đó rất khác. Tâm hồn cô ấy giống như vừa trải qua một lần gột rửa vậy, ánh mắt trước kia luôn toát ra một nét gì đó u buồn, cam chịu đã không còn, thay vào đó là tràn ngập sức sống, hi vọng và sự kiên định. Mất đi lớp gông xiềng, bó buộc tâm lý, cô ấy bây giờ mang cho hắn cảm giác mạnh mẽ, tự tin, sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì mà không chùn bước.
Vốn định cất tiếng an ủi sự mất mát, nhưng nhận thấy điều đó là không cần thiết nữa nên hắn khẽ cười nói:
- Chúng ta đi tiếp chứ? – Vừa nói, hắn vừa đưa cái ba lô và thanh mã tấu tới.
- Vâng! – Nhận đồ trong tay hắn, Huyền Linh kiên định gật đầu. Xoay thanh mã tấu trong tay vài vòng, cô giắt nó vào cạnh ba lô rồi cất lời nói tiếp:
- Bây giờ... Em đã không còn sợ hãi quái vật nữa rồi...
.......................
Khoảng nửa tiếng sau, dựa vào bản đồ, la bàn và ảnh chụp những điểm quan trọng, Tân thành công dẫn hai mẹ con Huyền Linh đến chỗ mục tiêu. Trước mặt hắn bây giờ là một nhà hàng khá lớn, cửa mở toang rất thuận lợi để tìm kiếm thực phẩm. Ở giữa là con đường, còn hai bên là những tòa nhà, cửa hàng đổ nát bị cỏ cây bao trùm.
Mục tiêu đã xuất hiện trong tầm mắt, bước tiếp theo là thám thính rồi đột nhập vào trong. Trước tiên, hắn kêu con Lu đi một vòng quanh khu phố này xem có quái vật hay mối nguy hiểm nào khác không. Sau đó, hắn bảo hai mẹ con đợi ở chỗ nấp rồi một mình lén lút áp sát cửa nhà hàng.
Xiết chặt cán rìu trong tay, hắn dựa vào đống đổ nát, phương tiện giao thông nằm dưới lòng đường làm vật cản rồi dần dần tiếp cận nhà hàng. Đến sát cửa, hắn lách mình nép sang một bên rồi chậm rãi hé đầu nhìn vào trong. Đúng như dự đoán từ trước, bên trong nhà hàng tồn tại hơn chục con quái vật “Nấm đầu người” đang ẩn nấp trong chỗ tối để rình rập con mồi. Mùi hôi thối bốc ra nồng nặc, hắn nheo mắt nhìn kĩ thì thấy nền nhà rải rác rất nhiều mảnh xương vụn, đoán chừng là những người xấu số bị bọn quái vật bắt rồi ăn thịt.
Săn giết được con mồi, cho nên đàn quái vật này không chỉ có những con quái bình thường, mà còn xuất hiện hai con quái sắp tiến hóa biến dị. Một con theo dạng bộc phá có thân hình đồ sộ, với những cụm rễ cây quấn chằng chịt tạo thành các bó cơ cuồn cuộn. Con còn lại như bạch tuộc, bởi đám rễ cây mọc trên người nó đâm ra tua tủa, quấn thành giống như mớ xúc tu liên tục ngọ nguậy.
Ngoài hai con quái này ra thì những con quái kia chỉ cao cấp hơn loại sơ khai một chút, sức mạnh của bọn chúng không lớn, ước lượng với khả năng của mình bây giờ, hắn và con Lu có thể tiêu diệt cả đàn mà không mấy khó khăn. Chăm chú quan sát thêm một lát nữa, khi đã chắc chắn trong nhà hàng chỉ có ngần này con quái, hắn liền cẩn thận lùi về đằng sau rồi quay trở lại vị trí hai mẹ con Huyền Linh ẩn nấp.
Trong lúc đợi con Lu đi do thám một vòng quanh dãy phố này, hắn nói cho Huyền Linh biết về đàn quái vật rồi hỏi xem cô có muốn tiếp tục rèn luyện khả năng chiến đấu không. Nghe được câu trả lời dứt khoát là có, cả hai liền xúm lại bàn bạc phương án tấn công. Trong đàn quái vật, mối nguy hiểm lớn nhất đối với Huyền Linh là hai con quái nửa biến dị, hắn sẽ dụ nó ra nơi khác rồi kết liễu, cùng với vài con quái thường nữa. Như vậy, còn lại mấy con quái bình thường khác sẽ là đối tượng luyện tập tuyệt vời cho Huyền Linh. Để bảo đảm sự an toàn cho cô, con Lu và An Nhiên sẽ ở gần đó để yểm trợ.
Thống nhất kế hoạch xong là lúc bắt tay vào thực hiện ngay, để chia rẽ đàn quái, hắn cần phải đặt một cái bẫy đơn giản. Thế là, khom người, hắn cẩn thận di chuyển sang bên kia con đường. Tìm tới cột đèn cao áp ở gần cửa nhà hàng, hắn nhả sợi tơ từ lòng bàn tay ra rồi buộc chặt vào đó. Sợi dây cách mặt đất một khoảng gần ba chục phân, rất mảnh, gần như trong suốt, khi căng dây sẽ tạo thành một cái bẫy tầm thấp. Kéo sợi day quay lại chỗ ẩn nấp, hắn đưa cho Huyền Linh chứ không vội buộc cố định đầu bên này.
Căng dây kéo thử, cảm thấy độ chắc chắn đã ổn, hắn quay lại gật đầu với hai mẹ con. Chờ đợi thêm một lát, con Lu cuối cùng cũng quay trở lại. Hắn hỏi nó xem xung quanh đây có con quái nào khác không thì thở phào một hơi khi biết được câu trả lời là không.
Kêu con Lu ở sát bên cạnh hai mẹ con, bảo vệ an toàn cho họ xong, hắn xiết chặt cái rìu trong tay rồi đi ra giữa đường. Hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra, hắn chuyển sang trạng thái tập trung hết mức. Quay đầu ra hiệu cho An Nhiên tấn công, hắn hơi nghiêng người vào tư thế chuẩn bị ném rìu.
- Păng! – Được lệnh của hắn, An Nhiên kéo căng súng cao su, ngắm chuẩn vào cửa nhà hàng rồi buông tay nhả đạn.
- Đoàng! – Viên đạn bay đi cực nhanh, đập xuống nền bê tông rồi cất tiếng nổ vang giòn giã.
- GRAOOO!! GUUU!! Uỵch... Uỵch... Uỵch... – Nghe thấy động tĩnh to lớn ngoài cửa, đàn quái lập tức rú lên hưng phấn rồi lao ra khỏi nhà hàng.
Dẫn đầu là hai con quái vật nửa biến dị, bởi sức mạnh nổi trội và sự linh hoạt nhanh hơn hẳn đám quái bình thường. Xồ ra ngoài đường, hai con quái còn đang dáo dác chưa kịp nhìn thấy con mồi thì một cái rìu xoay tròn bay tới nhanh như lưu tinh.
- Vù... Vù... Phập... – Bị tấn công bất ngờ, con quái nửa biến dị bộc phá chưa kịp phản ứng thì bị lưỡi rìu bổ vào đầu.
- GRAOOO!!! – Rống lên một tiếng giận dữ, con quái lập tức quay đầu tới hướng kẻ vừa đánh lén mình. Phát hiện cách đây không xa, vài mét về phía trước, xuất hiện một con mồi nhỏ bé đứng giữa đường, và tên kia chính là kẻ vừa khiêu khích mình, hai mắt nó lập tức đỏ ngầu như xuất huyết.
- ẦMMM!!! – Vô cùng giận dữ, con quái nửa biến dị bộc phá đấm mạnh hai cánh tay to lớn của nó xuống lòng đường rồi hùng hục phi tới.
- GAOOO... - Ở sát bên cạnh, con quái nửa biến kia phát hiện ra con mồi cũng rống lên rồi nhanh chóng ùa tới.
- Graooo...! Gruuu...! – Kéo theo sát phía sau hai con quái nửa biến dị là vài con quái thường khác.
- Uỵch... Uỵch... Uỵch... – Nhìn thấy đàn quái đuổi theo mình, Tân lập tức quay đầu chạy. Khi cảm thấy số lượng đàn quái bám theo mình đã đủ rồi, hắn quay đầu rồi hô lớn:
- CĂNG DÂY!!!
- Păng! – Vẫn luôn chờ sẵn từ trước, Tân vừa hô lên một cái là Huyền Linh ngay tức thì kéo căng sợi tơ rồi tì chặt vào đống đổ nát.
- Bịch... Bịch... Rầm... – Bất ngờ gặp vật cản, đám quái thường đằng sau lũ lượt vấp ngã xuống lòng đường chồng đống lên nhau.
Khi tất cả đàn quái đã ngã xuống và đang lóc ngóc bò dậy, Huyền Linh xiết chặt chuôi thanh mã tấu bằng hai tay, cắn chặt răng lao ra khỏi đống đổ nát. Điên cuồng tăng tốc, tiếp cận đàn quái vật, cô chọn lấy một mục tiêu trong tầm với rồi vung thanh mã tấu chém ngang một nhát cực mạnh.
- Phực! – Ngay lập tức, con quái thường bị cô chém bay đầu. Lớp máu đông giống như nhựa cây rỉ ra, thân xác con quái không đầu nhanh chóng ngã vật xuống đất.
- GAOOO!!!
Tấn công xong con quái thứ nhất, Huyền Linh chưa kịp thu tay về thì một con quái khác bên cạnh đã chồm lên định vồ lấy cô. Vội giật lùi lại đằng sau, cô định vung chân tung một cú đá chính diện thì từ đằng xa, một viên đạn bay tới ghim vào đầu con quái rồi phát nổ.
- Bùng... – Vụ nổ mạnh bóc đi một mảng đầu của con quái vật, lực phản chấn làm nó mất thăng bằng ngã xuống đất một lần nữa.
Chớp lấy cơ hội, Huyền Linh vung thanh mã tấu chặt một cú cực mạnh cắt đầu con quái, không cho nó thêm cơ hội nào nữa. Ngoái đầu liếc về đằng sau, thấy con mình đã trèo hẳn lên đống đổ nát bắn yểm trợ, cô khẽ gật đầu với con rồi xông tới chiến đấu với đàn quái vật. Dựa vào thanh mã tấu, sự linh hoạt của mình và khả năng bắn chuẩn yểm trợ của An Nhiên, cô liên tục gặt hái những cái đầu lâu của đàn quái thường. Càng chiến đấu thì khả năng phản ứng của cô càng tăng lên, những đòn thế, chiêu thức học được vận dụng ngày một nhuyền nhuyễn giống như một thứ bản năng.
Vài phút qua đi, chả mấy chốc mà cô hạ được hơn nửa đàn quái vật. Còn vài con, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh cũng sẽ bị cô kết thúc. Sự tự tin tăng mạnh, cô tả xung, hữu đột vào giữa đàn quái để diệt bọn chúng nhanh hơn. Nhưng như vậy, khoảng trống sau lưng của cô lộ ra trong tầm mắt đàn quái. Thế là, không một chút do dự, hai con quái vật đột nhiên từ bỏ tấn công cô mà lao hùng hục đến chỗ An Nhiên.
Bọn chúng cảm thấy con mồi trước mắt này khó nhai nên đổi mục tiêu sang nhỏ hơn. Nhận ra điều này, đôi mắt cô trợn lớn muốn rách cả mí mắt. Tâm treo lên cổ họng, cô gấp gáp đuổi theo hai con quái, đồng thời miệng hô lớn cho con mình chạy đi. Nhưng khác với trong suy nghĩ của cô, An Nhiên không hề tỏ ra sợ hãi nao núng mà vẫn đứng sừng sững trên đống đổ nát. Con bé giương súng, ngắm bắn hạ gục một con quái vật xong thì con còn lại cũng kịp lúc chồm tới.
Tưởng chừng như bi kịch sẽ xảy ra thì một bóng đen xồ tới, cắn cổ con quái vật quật xuống đất rồi ra sức đay nghiến. Mấy giây sau, con quái không kịp giãy giụa liền bị con Lu nhanh chóng vặt đầu. Mải chiến đấu, cô đã quên mất mình còn một trợ lực mạnh mẽ nữa. Khẽ thở nhẹ một hơi, cô cắn răng xông tới tiếp tục chiến đấu với đàn quái vật.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Trong khi hắn và An Nhiên miệt mài bận rộn thì cách đó không xa dưới lòng đường, Huyền Linh vẫn còn bất tỉnh sau trận chiến thương tâm. Nằm sát bên cạnh cô là con Lu, nó được hắn giao cho nhiệm vụ là canh chừng và cảnh giới. Nhớ lời chủ nhân dặn, cứ mỗi chốc nó lại ngẩng đầu lên dáo dác nhìn quanh. Khi thấy tạm thời không có mối nguy hiểm nào đe dọa, nó cúi xuống khóa chặt ánh mắt vào Huyền Linh rồi thỉnh thoảng lè lưỡi liếm mặt cô.
Khoảng hơn hai chục phút trôi qua, cái huyệt được hắn lấp đã đầy được hơn phân nửa. Chèn chắc một khối bê tông trên tay xuống dưới hố xong, ngẩng đầu lên liếc nhìn đống đất đá bên cạnh, hắn tạm thời không nhận thêm mảnh vụn An Nhiên đưa tới nữa. Ước lượng chỗ đất đá kia đã đủ dùng, hắn nhanh chóng trèo lên khỏi miệng hố rồi bắt đầu bới đất lấp xuống. Ở bên cạnh, con bé thấy hắn làm vậy liền quẳng khối gạch lát đường trên tay đi rồi ngồi xuống giúp đỡ hắn.
Hì hục lấp đất, chẳng mấy chốc hắn và An Nhiên đắp được một cái nấm mồ đơn sơ. Dùng viên gạch lát đường, hắn ghè khắp xung quanh một lượt cho chặt đất. Nhìn ngôi mộ mới có vẻ trống vắng, An Nhiên đã lùng khắp khu vực xung quanh, đào những bụi cây cỏ lạ có hoa đem về trồng.
Khi hoa cỏ được phủ xanh, ngôi mộ chỉ còn thiếu mỗi mộ bia. Tìm xung quanh mãi mà không thấy vật gì thích hợp, bất đắc dĩ, hắn phải dùng cán rìu gõ lấy một khối bê tông hình vuông rồi khắc đơn giản họ tên vào đấy. Đến lúc này, tất cả công đoạn cũng coi như xong và hắn cũng biết được bố của An Nhiên có tên là Dương.
Đứng trước nấm mồ, nhìn vào ngôi mộ đơn sơ, An nhiên không kìm nổi nước mắt khóc thút thít. Con bé vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh từ lúc đầu, nhưng đến lúc này cũng không chịu được nữa, bởi người nằm dưới lòng đất lạnh giá kia chính là người bố đã từng thương yêu mình. Dù cho tâm tính của con bé đã thay đổi, nhưng bản chất vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa đến chục tuổi. Phải chứng kiến người thân nhất của mình ra đi mãi mãi thì con bé làm sao không đau buồn cho được.
Khẽ thở dài một hơi, Tân chắp tay vái ba vái rồi nói:
- Cầu cho anh ra đi được an lành... Nếu có linh thiêng, anh hãy phù hộ cho hai mẹ con họ khỏe mạnh, bình an đến hết quãng đời còn lại...
Nói xong, hắn lại vái thêm ba vái nữa rồi nắm tay An Nhiên rời khỏi đây.
Quay lại chỗ Huyền Linh nằm nghỉ, con Lu lập tức lao ra vẫy đuôi mừng tíu tít, với tình cảnh bây giờ, chắc chỉ còn mỗi nó là có thể tươi vui đến vậy. Đẩy con Lu sang một bên, hắn mở ba lô rồi lấy một chai nước lớn ra. Mở nắp, hắn đổ nước rửa sạch đôi tay lấm lem bùn đất cho An Nhiên và bản thân mình. Rửa xong, cảm thấy có chút khát, hắn ngửa cổ đưa chai nước lên miệng rồi tu ừng ực từng ngụm nước to.
Ngay lập tức, dòng nước lạnh buốt bởi nhiệt độ ngoài trời thấp tràn vào cuống họng làm hắn tỉnh táo tức thì. Lắc lắc đầu cho tâm trạng tiêu cực tan đi, trở về với thực tế, hắn cau mày suy nghĩ phương án hành động tiếp theo. Huyền Linh đang bị bất tỉnh, việc tiếp tục đi tìm kiếm thực phẩm là không khả thi. Bây giờ, hắn chỉ còn hai cách để có thể lựa chọn. Một là, hắn phải kiếm một chỗ nào đó kín đáo, mang cả bọn ẩn nấp tạm thời ở đó, rồi chờ đợi cho đến lúc Huyền Linh tỉnh. Hai là, quay về xóm trọ, cả bọn chấm dứt hành động hôm nay.
Nghĩ đi, nghĩ lại, mặc dù không cam lòng, nhưng hắn cảm thấy phương án hai vẫn là tốt nhất để đảm bảo an toàn cho cả bọn. Lấy quyển sổ ra, hắn nhìn vào bản đồ rồi cau mày tính toán hướng đi. Dù sao lương thực vẫn đủ ăn hết hôm nay, ngày mai bắt đầu cuộc tìm kiếm cũng không muộn.
Ở gần đó, An Nhiên thấy hắn bận rộn, con bé liền không làm phiền nữa mà tiến tới chỗ mẹ mình nằm. Lấy miếng vải sạch, con bé đổ nước thấm đẫm rồi bắt đầu lau đi vệt máu đông, thịt vụn hôi thối bám trên mặt mẹ mình. Không biết có phải do nước lạnh tác động hay không, con bé mới lau được vài lần thì Huyền Linh giật giật mí mắt. Nhận ra mẹ mình sắp tỉnh lại, con bé ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi reo lên:
- Chú Tân... Chú Tân... Mẹ cháu tỉnh rồi...
Vội chạy đến gần xem, hắn vui mừng khi thấy Huyền Linh đã thoát khỏi hôn mê. Đợi cô ngồi dậy xong, hắn gấp gáp hỏi thăm:
- Em không sao chứ? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?
- Em không có việc gì, anh đừng lo lắng quá... – Ngơ ngác mất một lát, mấy giây sau hồi thần trở lại, Huyền Linh lắc lắc đầu khẽ cất tiếng đáp lời hắn.
Vòng tay ôm con, cô nhẹ vuốt tóc An Nhiên khi con bé rúc vào ngực mình. Sau đó, cô ngoái đầu nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm cái gì đó. Đoán được cô muốn tìm gì, hắn lên tiếng nói tiếp:
- Anh và An Nhiên đã mang anh ta đến đằng kia an táng... Em có muốn đến xem chứ... – Vừa nói, hắn vừa chỉ tay hướng đến ngôi mộ mới đào.
Khẽ gật đầu, Huyền Linh đứng rồi dắt tay An Nhiên đi tới vị trí ngôi mộ. Hắn đứng dậy định đi theo, nhưng nghĩ đến đây là chuyện riêng của gia đình họ nên khựng người dừng lại. Cảm giác được Huyền Linh có vẻ yêu anh ta, không hiểu sao hắn thấy buồn buồn, thất lạc thẫn thờ cả người. Ở bên cạnh, con Lu có lẽ cảm giác được chủ nhân không vui nên tiến lại gần liếm tay hắn. Giật mình tỉnh lại, hắn cười tự giễu rồi đưa tay vuốt ve đầu con Lu.
Một lát sau, Huyền Linh mang theo An Nhiên quay về. Đang gom đồ chuẩn bị để di chuyển, tình cờ liếc mắt nhìn, hắn bỗng cảm thấy cô ấy có một cái gì đó rất khác. Tâm hồn cô ấy giống như vừa trải qua một lần gột rửa vậy, ánh mắt trước kia luôn toát ra một nét gì đó u buồn, cam chịu đã không còn, thay vào đó là tràn ngập sức sống, hi vọng và sự kiên định. Mất đi lớp gông xiềng, bó buộc tâm lý, cô ấy bây giờ mang cho hắn cảm giác mạnh mẽ, tự tin, sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì mà không chùn bước.
Vốn định cất tiếng an ủi sự mất mát, nhưng nhận thấy điều đó là không cần thiết nữa nên hắn khẽ cười nói:
- Chúng ta đi tiếp chứ? – Vừa nói, hắn vừa đưa cái ba lô và thanh mã tấu tới.
- Vâng! – Nhận đồ trong tay hắn, Huyền Linh kiên định gật đầu. Xoay thanh mã tấu trong tay vài vòng, cô giắt nó vào cạnh ba lô rồi cất lời nói tiếp:
- Bây giờ... Em đã không còn sợ hãi quái vật nữa rồi...
.......................
Khoảng nửa tiếng sau, dựa vào bản đồ, la bàn và ảnh chụp những điểm quan trọng, Tân thành công dẫn hai mẹ con Huyền Linh đến chỗ mục tiêu. Trước mặt hắn bây giờ là một nhà hàng khá lớn, cửa mở toang rất thuận lợi để tìm kiếm thực phẩm. Ở giữa là con đường, còn hai bên là những tòa nhà, cửa hàng đổ nát bị cỏ cây bao trùm.
Mục tiêu đã xuất hiện trong tầm mắt, bước tiếp theo là thám thính rồi đột nhập vào trong. Trước tiên, hắn kêu con Lu đi một vòng quanh khu phố này xem có quái vật hay mối nguy hiểm nào khác không. Sau đó, hắn bảo hai mẹ con đợi ở chỗ nấp rồi một mình lén lút áp sát cửa nhà hàng.
Xiết chặt cán rìu trong tay, hắn dựa vào đống đổ nát, phương tiện giao thông nằm dưới lòng đường làm vật cản rồi dần dần tiếp cận nhà hàng. Đến sát cửa, hắn lách mình nép sang một bên rồi chậm rãi hé đầu nhìn vào trong. Đúng như dự đoán từ trước, bên trong nhà hàng tồn tại hơn chục con quái vật “Nấm đầu người” đang ẩn nấp trong chỗ tối để rình rập con mồi. Mùi hôi thối bốc ra nồng nặc, hắn nheo mắt nhìn kĩ thì thấy nền nhà rải rác rất nhiều mảnh xương vụn, đoán chừng là những người xấu số bị bọn quái vật bắt rồi ăn thịt.
Săn giết được con mồi, cho nên đàn quái vật này không chỉ có những con quái bình thường, mà còn xuất hiện hai con quái sắp tiến hóa biến dị. Một con theo dạng bộc phá có thân hình đồ sộ, với những cụm rễ cây quấn chằng chịt tạo thành các bó cơ cuồn cuộn. Con còn lại như bạch tuộc, bởi đám rễ cây mọc trên người nó đâm ra tua tủa, quấn thành giống như mớ xúc tu liên tục ngọ nguậy.
Ngoài hai con quái này ra thì những con quái kia chỉ cao cấp hơn loại sơ khai một chút, sức mạnh của bọn chúng không lớn, ước lượng với khả năng của mình bây giờ, hắn và con Lu có thể tiêu diệt cả đàn mà không mấy khó khăn. Chăm chú quan sát thêm một lát nữa, khi đã chắc chắn trong nhà hàng chỉ có ngần này con quái, hắn liền cẩn thận lùi về đằng sau rồi quay trở lại vị trí hai mẹ con Huyền Linh ẩn nấp.
Trong lúc đợi con Lu đi do thám một vòng quanh dãy phố này, hắn nói cho Huyền Linh biết về đàn quái vật rồi hỏi xem cô có muốn tiếp tục rèn luyện khả năng chiến đấu không. Nghe được câu trả lời dứt khoát là có, cả hai liền xúm lại bàn bạc phương án tấn công. Trong đàn quái vật, mối nguy hiểm lớn nhất đối với Huyền Linh là hai con quái nửa biến dị, hắn sẽ dụ nó ra nơi khác rồi kết liễu, cùng với vài con quái thường nữa. Như vậy, còn lại mấy con quái bình thường khác sẽ là đối tượng luyện tập tuyệt vời cho Huyền Linh. Để bảo đảm sự an toàn cho cô, con Lu và An Nhiên sẽ ở gần đó để yểm trợ.
Thống nhất kế hoạch xong là lúc bắt tay vào thực hiện ngay, để chia rẽ đàn quái, hắn cần phải đặt một cái bẫy đơn giản. Thế là, khom người, hắn cẩn thận di chuyển sang bên kia con đường. Tìm tới cột đèn cao áp ở gần cửa nhà hàng, hắn nhả sợi tơ từ lòng bàn tay ra rồi buộc chặt vào đó. Sợi dây cách mặt đất một khoảng gần ba chục phân, rất mảnh, gần như trong suốt, khi căng dây sẽ tạo thành một cái bẫy tầm thấp. Kéo sợi day quay lại chỗ ẩn nấp, hắn đưa cho Huyền Linh chứ không vội buộc cố định đầu bên này.
Căng dây kéo thử, cảm thấy độ chắc chắn đã ổn, hắn quay lại gật đầu với hai mẹ con. Chờ đợi thêm một lát, con Lu cuối cùng cũng quay trở lại. Hắn hỏi nó xem xung quanh đây có con quái nào khác không thì thở phào một hơi khi biết được câu trả lời là không.
Kêu con Lu ở sát bên cạnh hai mẹ con, bảo vệ an toàn cho họ xong, hắn xiết chặt cái rìu trong tay rồi đi ra giữa đường. Hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra, hắn chuyển sang trạng thái tập trung hết mức. Quay đầu ra hiệu cho An Nhiên tấn công, hắn hơi nghiêng người vào tư thế chuẩn bị ném rìu.
- Păng! – Được lệnh của hắn, An Nhiên kéo căng súng cao su, ngắm chuẩn vào cửa nhà hàng rồi buông tay nhả đạn.
- Đoàng! – Viên đạn bay đi cực nhanh, đập xuống nền bê tông rồi cất tiếng nổ vang giòn giã.
- GRAOOO!! GUUU!! Uỵch... Uỵch... Uỵch... – Nghe thấy động tĩnh to lớn ngoài cửa, đàn quái lập tức rú lên hưng phấn rồi lao ra khỏi nhà hàng.
Dẫn đầu là hai con quái vật nửa biến dị, bởi sức mạnh nổi trội và sự linh hoạt nhanh hơn hẳn đám quái bình thường. Xồ ra ngoài đường, hai con quái còn đang dáo dác chưa kịp nhìn thấy con mồi thì một cái rìu xoay tròn bay tới nhanh như lưu tinh.
- Vù... Vù... Phập... – Bị tấn công bất ngờ, con quái nửa biến dị bộc phá chưa kịp phản ứng thì bị lưỡi rìu bổ vào đầu.
- GRAOOO!!! – Rống lên một tiếng giận dữ, con quái lập tức quay đầu tới hướng kẻ vừa đánh lén mình. Phát hiện cách đây không xa, vài mét về phía trước, xuất hiện một con mồi nhỏ bé đứng giữa đường, và tên kia chính là kẻ vừa khiêu khích mình, hai mắt nó lập tức đỏ ngầu như xuất huyết.
- ẦMMM!!! – Vô cùng giận dữ, con quái nửa biến dị bộc phá đấm mạnh hai cánh tay to lớn của nó xuống lòng đường rồi hùng hục phi tới.
- GAOOO... - Ở sát bên cạnh, con quái nửa biến kia phát hiện ra con mồi cũng rống lên rồi nhanh chóng ùa tới.
- Graooo...! Gruuu...! – Kéo theo sát phía sau hai con quái nửa biến dị là vài con quái thường khác.
- Uỵch... Uỵch... Uỵch... – Nhìn thấy đàn quái đuổi theo mình, Tân lập tức quay đầu chạy. Khi cảm thấy số lượng đàn quái bám theo mình đã đủ rồi, hắn quay đầu rồi hô lớn:
- CĂNG DÂY!!!
- Păng! – Vẫn luôn chờ sẵn từ trước, Tân vừa hô lên một cái là Huyền Linh ngay tức thì kéo căng sợi tơ rồi tì chặt vào đống đổ nát.
- Bịch... Bịch... Rầm... – Bất ngờ gặp vật cản, đám quái thường đằng sau lũ lượt vấp ngã xuống lòng đường chồng đống lên nhau.
Khi tất cả đàn quái đã ngã xuống và đang lóc ngóc bò dậy, Huyền Linh xiết chặt chuôi thanh mã tấu bằng hai tay, cắn chặt răng lao ra khỏi đống đổ nát. Điên cuồng tăng tốc, tiếp cận đàn quái vật, cô chọn lấy một mục tiêu trong tầm với rồi vung thanh mã tấu chém ngang một nhát cực mạnh.
- Phực! – Ngay lập tức, con quái thường bị cô chém bay đầu. Lớp máu đông giống như nhựa cây rỉ ra, thân xác con quái không đầu nhanh chóng ngã vật xuống đất.
- GAOOO!!!
Tấn công xong con quái thứ nhất, Huyền Linh chưa kịp thu tay về thì một con quái khác bên cạnh đã chồm lên định vồ lấy cô. Vội giật lùi lại đằng sau, cô định vung chân tung một cú đá chính diện thì từ đằng xa, một viên đạn bay tới ghim vào đầu con quái rồi phát nổ.
- Bùng... – Vụ nổ mạnh bóc đi một mảng đầu của con quái vật, lực phản chấn làm nó mất thăng bằng ngã xuống đất một lần nữa.
Chớp lấy cơ hội, Huyền Linh vung thanh mã tấu chặt một cú cực mạnh cắt đầu con quái, không cho nó thêm cơ hội nào nữa. Ngoái đầu liếc về đằng sau, thấy con mình đã trèo hẳn lên đống đổ nát bắn yểm trợ, cô khẽ gật đầu với con rồi xông tới chiến đấu với đàn quái vật. Dựa vào thanh mã tấu, sự linh hoạt của mình và khả năng bắn chuẩn yểm trợ của An Nhiên, cô liên tục gặt hái những cái đầu lâu của đàn quái thường. Càng chiến đấu thì khả năng phản ứng của cô càng tăng lên, những đòn thế, chiêu thức học được vận dụng ngày một nhuyền nhuyễn giống như một thứ bản năng.
Vài phút qua đi, chả mấy chốc mà cô hạ được hơn nửa đàn quái vật. Còn vài con, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh cũng sẽ bị cô kết thúc. Sự tự tin tăng mạnh, cô tả xung, hữu đột vào giữa đàn quái để diệt bọn chúng nhanh hơn. Nhưng như vậy, khoảng trống sau lưng của cô lộ ra trong tầm mắt đàn quái. Thế là, không một chút do dự, hai con quái vật đột nhiên từ bỏ tấn công cô mà lao hùng hục đến chỗ An Nhiên.
Bọn chúng cảm thấy con mồi trước mắt này khó nhai nên đổi mục tiêu sang nhỏ hơn. Nhận ra điều này, đôi mắt cô trợn lớn muốn rách cả mí mắt. Tâm treo lên cổ họng, cô gấp gáp đuổi theo hai con quái, đồng thời miệng hô lớn cho con mình chạy đi. Nhưng khác với trong suy nghĩ của cô, An Nhiên không hề tỏ ra sợ hãi nao núng mà vẫn đứng sừng sững trên đống đổ nát. Con bé giương súng, ngắm bắn hạ gục một con quái vật xong thì con còn lại cũng kịp lúc chồm tới.
Tưởng chừng như bi kịch sẽ xảy ra thì một bóng đen xồ tới, cắn cổ con quái vật quật xuống đất rồi ra sức đay nghiến. Mấy giây sau, con quái không kịp giãy giụa liền bị con Lu nhanh chóng vặt đầu. Mải chiến đấu, cô đã quên mất mình còn một trợ lực mạnh mẽ nữa. Khẽ thở nhẹ một hơi, cô cắn răng xông tới tiếp tục chiến đấu với đàn quái vật.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Tác giả :
Hoa Bão