Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 14: Ở bên người
Mạt Lỵ giơ kim tiêm đâm tới, bơm chất lỏng vào bên trong cơ thể Diễm Quân Mạc một cách cực nhanh. Theo sự giảm dần của chất lỏng trong kim tiêm, điên cuồng hưng phấn trên mặt Mạt Lỵ càng phát ra rõ ràng.
Thành! Thành! Thành…
Mạt Lỵ còn chưa kịp chìm đắm trong niềm vui sướng bao lâu thì đã mở trừng mắt, trên tay truyền đến một cảm giác khác thường khiến biểu tình khoái trá của cô ta cứng ngắc, một trận sợ hãi dần dần tập kích, chiếm cứ trái tim.
“Ý tốt của cô tôi xin nhận, bất quá chuyện hay ho như vậy nên trả lại cho cô thôi.” Khóe miệng lạnh lùng kia hé ra một tia châm chọc, theo độ cung nhếch lên hiện rõ hai mắt lạnh ám như đêm tối của Thương Viêm, dưới ánh sáng mờ ảo ngọn đèn gara trở nên có vài điểm nghiềm ngẫm.
Mạt Lỵ đã không còn tâm tư để nghe Thương Viêm nói, môi cô ta mấp máy, thân hình không ngừng run rẩy, ánh mắt bắt đầu tan rã, đồng tử nở to, nơi bị kim tiêm đâm trúng bắt đầu nổi gân xanh rồi lan ra xung quanh.
Còn không hiều được chuyện gì xảy ra, Mạt Lỵ liền ngã vào xe hôn mê bất tỉnh, bộ dáng run rầy khiến cô ta không còn sự nhu nhược làm người ta trìu mến, mà lại mang theo vẻ xấu xí.
Trạng thái của Mạt Ly làm Thương Viêm không thể không nghĩ tới tình trạng co giật của thuốc phiện. Nguyên lai La Dịch Di đánh chủ ý này sao! Muốn cậu nghiện thuốc phiện, mà còn liều lượng lớn như vậy. Cậu tin tưởng nếu cậu thật sự bị bắt sử dụng loại chất độc này, thì dù cậu có nghị lực siêu cường cũng vô pháp khống chế cường hãn của nó, đến lúc đó cậu chỉ còn là một cái xác dựa vào thuốc phiện mà duy trì.
Thật sự là một “người mẹ tốt”!
Bất quá thật đáng tiếc, bản thân cậu đối với Mạt Lỵ có lòng nghi ngờ, nữ nhân yếu đuối này còn có thể tiến vào BMW khóa chặt, khẳng định sẽ có chuyện chẳng hay ho sắp xảy ra. Cậu cũng không phải là Diễm Quân Mạc đối với nữ nhân của mình mà thả lỏng cảnh giác.
Hơn nữa Thương Viêm tuy rằng thật sự bị động tác của Mạt Lỵ dọa tới, nhưng trải qua một tháng rèn luyện, cậu tuy không thể nói là đánh đâu thắng đó, nhưng sẽ có đầy đủ bản năng phản ứng cơ bản, quả là rèn luyện thân thể cũng sẽ có lúc dùng mà.
Chủ ý của bà đánh nhầm người rồi, La Dich Di.
Thương Viêm không phải loại quân tử thương hoa tiếc ngọc, trong mắt cậu nam nữ đều là một dạng, làm ảnh hưởng tới cậu thì cậu không cần phải tiếc.
Thương Viêm khởi động xe rời khỏi bãi đỗ, ánh sáng mờ mờ của gara mang theo tính công kích cuốn lấy hai luồng đèn màu đỏ tạo thành những vệt sáng trên mặt đất. Ở nơi đó, ngoài Mạt Ly đang mê man, vừa thống khổ vừa khoái hoạt thì còn ai nữa chứ. Tin chắc rằng đến ngày mai, nơi này sẽ không còn tử thi, bởi vì Mạt Lỵ có sức chống cự thấp, nhất định sẽ biến thành tang thi.
Thương Viêm cho xe chạy như bay, thân xe màu bạc lưu lại một đường ngân, xem nhẹ một tài xế nào đó đang mắng cậu chạy quá nhanh, Thương Viêm thẳng hướng tới viện an dưỡng Lưu Thủy Bích Thiên.
Thương Viêm bước nhanh lên lầu 8, bảo tiêu đã qua hơn mười ngày an tĩnh, bây giờ mới gặp lại Thương Viêm, tuy rằng vẫn có chút kinh ngạc, nhưng lần này không trực tiếp ngăn cản. Nhìn theo bóng dáng cậu tiến vào phòng bệnh, sau đó nhìn cậu đóng cửa lại, ngăn cách hết tầm mắt của bọn họ.
Thương Viêm nhìn Diễm Quân Ly trên giường bệnh, kích động áp lực trong lòng cũng thả lỏng hơn phân nửa, nhưng đồng thời cũng dâng lên nỗi bất an đối với mạt thế.
‹A a~ trải qua thiên tân vạn khổ rốt cuộc cũng nhìn thấy chủ nhân yêu quý nhà ta~, Công Lược mau nhìn xem, điện hạ Diễm Quân Ly có phải rất bảnh hay không?~› Thanh âm hệ thống làm Thương Viêm hình dung ra bộ dáng một loli lắc lắc eo nhỏ si mê mà nhìn một người bệnh suy yếu, tuy rằng đó là BOSS, nhưng sự thật cũng là một người bệnh.
Mỗi khi hệ thống nhìn thấy BOSS là Thương Viêm phải gánh chịu phản ứng quá khích của nó, hy vọng sau khi BOSS tỉnh lại hệ thống có thể chú ý tới não bộ của cậu một chút, không cần gọi lớn tiếng như vậy. Thương Viêm mặc kệ hệ thống rống, cậu vẫn cứ bình tĩnh lo lắng cho tương lai của mình.
‘…Ngủ ngon.’ Công Lược bị đánh thức, vẫn muộn tao(*) trước sau như một, Thương Viêm tưởng tượng nếu Công Lược là người thật thì cậu có thể lĩnh hội như thế nào gọi là mặt than.
[Trong ngoài bất nhất]
Bất quá nhạc đệm nhỏ này cũng làm cho tâm tư trầm trọng của cậu buông xuống một ít, tuy nhiên tác dụng mà hệ thống cùng công lược mang tới chỉ chốc lát liền tan biến thành mây khói.
Thương Viêm đi tới cạnh Diễm Quân Ly, ngồi bên giường, đưa bàn tay mang theo hơi ấm của mình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, như vậy có thể khiến cho cậu càng thêm an tâm.
“Ca, em ở trong này.” Thương Viêm như đang dỗ hài tử đi ngủ, lời nói làm lòng người an tâm. Nhưng cậu biết cậu đây là đang tự an ủi mình, Diễm Quân Ly cường đại ở trong này, ngay bên cạnh cậu.
Trong lòng Diễm Quân Ly khó có thể đè nén được kích động, vốn cho rằng Diễm Quân Mạc không thế tới nữa, nhưng hiện tại cậu ở ngay bên cạnh mình. Y có thể cảm nhận rõ ràng được độ ấm trên tay, tiếng gọi khe khẽ kia biểu hiện quan hệ thân mật giữa y và Diễm Quân Mạc, câu nói đó giống như một lò lửa phát ra quang mang ấm áp, từng chút từng chút xóa tan cái lạnh cô đơn trên tay và trong lòng y.
Có thể có người ở cùng thật tốt, thật tốt…
‹Độ hảo cảm: ♥♥. Quan hệ: Em trai thân thiết› Thanh âm hệ thống nói cho Thương Viêm biết ấn tượng của BOSS đối với cậu càng ngày càng tốt, Thương Viêm giật mình kinh hỉ, quên mất cả sợ hãi, quyết tâm đi theo BOSS trở nên kiên định hơn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng giây từng phút, Thương Viêm vẫn nắm tay Diễm Quân Ly ngồi ở một bên, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Diễm Quân Ly như có thể xua tan một chút kích động.
“Tích tích ~~ tích tích ~~.” Tiếng chuông báo thức của đồng hồ reo lên trong không gian yên tĩnh, làm Thương Viêm đang mải mê suy nghĩ bừng tỉnh, cậu nhìn trên tường, đã là 11 giờ 30 phút, còn nửa tiếng nữa là thế giới này thay đổi hết thảy.
Thương Viêm buông tay Diễm Quân Ly, khiến y kích động, Diễm Quân Mạc lại muốn đi đâu? Bất quá ngay sau đó y cũng hiểu ra, tự cười nhạo bản thân, Diễm Quân Mạc là người bình thường, đương nhiên không thể luôn ở bên cạnh mình. Nếu như y cũng là người bình thường, phải chăng y cũng có thể cùng cậu đi chơi, cùng cười cùng buồn.
Trong lòng lan tràn cảm giác bi thương, không muốn buông, đồng thời còn có tự ti mà trước giờ y không muốn thừa nhận – y là một người thực vật không thể nhúc nhích.
Tình cảm đó khiến bản thân y cũng không ngờ được, nhưng y không ngăn cản biến hóa của nó. Dù sao y chính là người thực vật, y cái gì cũng không có, một chút cảm xúc này đối với y cũng đã là rất trân quý.
Diễm Quân Ly không phải người dễ dàng cảm động, phải nói muốn có được thiện cảm của y thật sự không đơn giản. Y chính là loại người cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh, ánh mắt đầu tiên không làm cho y phản cảm đã rất không tồi.
Tuy nhiên hiện tại, Diễm Quân Mạc chính là ngoại lệ.
Y từ nhỏ nảy sinh tình cảm đối với người khác cũng không nhiều lắm, hơn nữa trong đó 99% đều là phản cảm, từ đó cho thấy bản tính của y rất ngạo mạn. Nhưng ở đây hai năm, cuộc sống cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày khiến cho kiêu ngạo của y như bị mài mòn. Không phải y khuất phục, mà là lòng tin của y đối với cuộc sống đã hoàn toàn chết lặng.
Bỗng nhiên lúc này Diễm Quân Mạc xông vào sinh hoạt chán nản cùng thảm thương kia, cho dù y so với người bình thường lạnh lùng hơn, nhưng y là người, y có trái tim, trầm luân trong chuyện này y không ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, vì tình cảm đó chứng minh y còn giá trị để sống.
Khi Diễm Quân Mạc rút lại bàn tay đang nắm tay y, từ trong nội tâm y sinh ra một loại hoảng hốt, không biết là cái gì, chính là không muốn buông tay.
Tuy nhiên y không nghe tiếng mở cửa phòng, ngược lại nghe thấy Diễm Quân Mạc đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng thanh âm phá hủy làm Diễm Quân Ly mẫn cảm hiểu ra cậu đang làm gì — cậu hủy đi thiết bị giám thị.
Thương Viêm gỡ những thiết bị giám thị quăng xuống đất, một cước đạp nát hết chúng nó, trách không được nhiều người thích đập phá đồ đạc, cảm giác quả thật không tồi, giúp phát tiết hết mọi u sầu. Hơn nữa lần này mấy bảo tiêu không xuất hiện gây trở ngại, thật sự quá tốt.
Làm xong mọi chuyện, tuy rằng lượng vận động không lớn, nhưng Thương Viêm vẫn ra một thân mồ hôi mỏng. Bất quá cậu không dừng lại, cậu cố sức đem sô pha và bàn kéo tới trước cửa, ngăn chặn cửa ra vào.
Không hổ là đồ dùng cao cấp, trọng lượng cũng không phải mặt hàng bình thường có thể so sánh. May mắn cậu vẫn luôn rèn luyện cơ thể, sức lực cũng không tính là kém, nếu không cậu còn đang dọn mấy thứ đồ này thì mạt thế đã bắt đầu mất rồi. Khi mạt thế đến, mỗi người sẽ té xỉu 2 ngày, có thể phòng bị trước khi tang thi tỉnh lại là một chuyện tốt.
Đương nhiên té xỉu 2 ngày là chỉ những người bình thường, Chung Hư Lữ thân là nhân vật chính đương nhiên sẽ có vầng sáng bảo vệ, trong《Đế Vương Mạt Thế》Chung Hư Lữ chỉ ngủ có một ngày, sau đó gã tranh thủ thời gian dùng không gian hư vô gom góp vô số vật tư.
Bất quá không biết lần này sẽ như thế nào, không gian của Chung Hư Lữ đang trong tay cậu, Thương Viêm nghĩ tới ngọc giới không gian thì tâm tình liền khoái trá.
Thời gian trôi qua nhanh, nửa tiếng căn bản không đủ làm nhiều việc, Thương Viêm đem mọi thứ có thể đẩy được đều kéo tới trước cửa phòng hết. Làm xong mọi thứ thì cách mạt thế chỉ còn 6 phút, Thương Viêm liếc mắt nhìn sô pha đang chặn cửa, lúc này không lo lắng nữa, leo lên giường nằm ngủ bên cạnh Diễm Quân Ly.
Hành động trong lúc vô tình của cậu làm Diễm Quân Ly có chút kinh hỉ, cho dù giường bệnh rất lớn, hoàn toàn không thua giường kingsize, nhưng Thương Viêm không có ý tránh né Diễm Quân Mạc, hai người không thể tránh khỏi có chút đụng chạm, làm nội tâm Diễm Quân Ly dâng lên từng đợt kích động khó hiểu.
Tại thành phố S, không ai biết qua mấy phút nữa sẽ xảy ra chuyện gì, mọi người đều đang ngủ say, có người đang vui vẻ cùng người thân bạn bè, nhưng mọi chuyện sẽ không tồn tại lâu.
“Diễm Quân Mạc lại tới chỗ Diễm Quân Ly?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lòng La Dịch Di hoàn toàn không hoài nghi.
“Đúng vậy, thiết bị giám thị cũng hoàn toàn bị gỡ bỏ.” Bảo tiêu 1 tẫn trách kèm theo lấy lòng báo cáo tình huống trong viện an dưỡng, chỉ hy vọng có thêm nhiều tiền thưởng. Gã sắp để giành đủ tiền, biệt thự bên bờ sông kia sắp trở thành của gã.
“Không cần quan tâm tới, khi nào Diễm Quân Mạc rời khỏi viện an dưỡng thì nói cho tôi biết.” La Dịch Di nói xong liền tắt di động, Mạt Lỵ cư nhiên không làm gì được Diễm Quân Mạc. Mà hiện tại không thể động thủ tại viện an dưỡng, ở nơi đó đều là người có mặt mũi, cũng không thể đắc tội họ. Chỉ cần Diễm Quân Mạc rời khỏi viện an dưỡng liền lập tức động thủ.
Bất quá thật đáng tiếc, La Dịch Di sẽ không có cơ hội này.
Cách mạt thế còn 3 phút………
Thành! Thành! Thành…
Mạt Lỵ còn chưa kịp chìm đắm trong niềm vui sướng bao lâu thì đã mở trừng mắt, trên tay truyền đến một cảm giác khác thường khiến biểu tình khoái trá của cô ta cứng ngắc, một trận sợ hãi dần dần tập kích, chiếm cứ trái tim.
“Ý tốt của cô tôi xin nhận, bất quá chuyện hay ho như vậy nên trả lại cho cô thôi.” Khóe miệng lạnh lùng kia hé ra một tia châm chọc, theo độ cung nhếch lên hiện rõ hai mắt lạnh ám như đêm tối của Thương Viêm, dưới ánh sáng mờ ảo ngọn đèn gara trở nên có vài điểm nghiềm ngẫm.
Mạt Lỵ đã không còn tâm tư để nghe Thương Viêm nói, môi cô ta mấp máy, thân hình không ngừng run rẩy, ánh mắt bắt đầu tan rã, đồng tử nở to, nơi bị kim tiêm đâm trúng bắt đầu nổi gân xanh rồi lan ra xung quanh.
Còn không hiều được chuyện gì xảy ra, Mạt Lỵ liền ngã vào xe hôn mê bất tỉnh, bộ dáng run rầy khiến cô ta không còn sự nhu nhược làm người ta trìu mến, mà lại mang theo vẻ xấu xí.
Trạng thái của Mạt Ly làm Thương Viêm không thể không nghĩ tới tình trạng co giật của thuốc phiện. Nguyên lai La Dịch Di đánh chủ ý này sao! Muốn cậu nghiện thuốc phiện, mà còn liều lượng lớn như vậy. Cậu tin tưởng nếu cậu thật sự bị bắt sử dụng loại chất độc này, thì dù cậu có nghị lực siêu cường cũng vô pháp khống chế cường hãn của nó, đến lúc đó cậu chỉ còn là một cái xác dựa vào thuốc phiện mà duy trì.
Thật sự là một “người mẹ tốt”!
Bất quá thật đáng tiếc, bản thân cậu đối với Mạt Lỵ có lòng nghi ngờ, nữ nhân yếu đuối này còn có thể tiến vào BMW khóa chặt, khẳng định sẽ có chuyện chẳng hay ho sắp xảy ra. Cậu cũng không phải là Diễm Quân Mạc đối với nữ nhân của mình mà thả lỏng cảnh giác.
Hơn nữa Thương Viêm tuy rằng thật sự bị động tác của Mạt Lỵ dọa tới, nhưng trải qua một tháng rèn luyện, cậu tuy không thể nói là đánh đâu thắng đó, nhưng sẽ có đầy đủ bản năng phản ứng cơ bản, quả là rèn luyện thân thể cũng sẽ có lúc dùng mà.
Chủ ý của bà đánh nhầm người rồi, La Dich Di.
Thương Viêm không phải loại quân tử thương hoa tiếc ngọc, trong mắt cậu nam nữ đều là một dạng, làm ảnh hưởng tới cậu thì cậu không cần phải tiếc.
Thương Viêm khởi động xe rời khỏi bãi đỗ, ánh sáng mờ mờ của gara mang theo tính công kích cuốn lấy hai luồng đèn màu đỏ tạo thành những vệt sáng trên mặt đất. Ở nơi đó, ngoài Mạt Ly đang mê man, vừa thống khổ vừa khoái hoạt thì còn ai nữa chứ. Tin chắc rằng đến ngày mai, nơi này sẽ không còn tử thi, bởi vì Mạt Lỵ có sức chống cự thấp, nhất định sẽ biến thành tang thi.
Thương Viêm cho xe chạy như bay, thân xe màu bạc lưu lại một đường ngân, xem nhẹ một tài xế nào đó đang mắng cậu chạy quá nhanh, Thương Viêm thẳng hướng tới viện an dưỡng Lưu Thủy Bích Thiên.
Thương Viêm bước nhanh lên lầu 8, bảo tiêu đã qua hơn mười ngày an tĩnh, bây giờ mới gặp lại Thương Viêm, tuy rằng vẫn có chút kinh ngạc, nhưng lần này không trực tiếp ngăn cản. Nhìn theo bóng dáng cậu tiến vào phòng bệnh, sau đó nhìn cậu đóng cửa lại, ngăn cách hết tầm mắt của bọn họ.
Thương Viêm nhìn Diễm Quân Ly trên giường bệnh, kích động áp lực trong lòng cũng thả lỏng hơn phân nửa, nhưng đồng thời cũng dâng lên nỗi bất an đối với mạt thế.
‹A a~ trải qua thiên tân vạn khổ rốt cuộc cũng nhìn thấy chủ nhân yêu quý nhà ta~, Công Lược mau nhìn xem, điện hạ Diễm Quân Ly có phải rất bảnh hay không?~› Thanh âm hệ thống làm Thương Viêm hình dung ra bộ dáng một loli lắc lắc eo nhỏ si mê mà nhìn một người bệnh suy yếu, tuy rằng đó là BOSS, nhưng sự thật cũng là một người bệnh.
Mỗi khi hệ thống nhìn thấy BOSS là Thương Viêm phải gánh chịu phản ứng quá khích của nó, hy vọng sau khi BOSS tỉnh lại hệ thống có thể chú ý tới não bộ của cậu một chút, không cần gọi lớn tiếng như vậy. Thương Viêm mặc kệ hệ thống rống, cậu vẫn cứ bình tĩnh lo lắng cho tương lai của mình.
‘…Ngủ ngon.’ Công Lược bị đánh thức, vẫn muộn tao(*) trước sau như một, Thương Viêm tưởng tượng nếu Công Lược là người thật thì cậu có thể lĩnh hội như thế nào gọi là mặt than.
[Trong ngoài bất nhất]
Bất quá nhạc đệm nhỏ này cũng làm cho tâm tư trầm trọng của cậu buông xuống một ít, tuy nhiên tác dụng mà hệ thống cùng công lược mang tới chỉ chốc lát liền tan biến thành mây khói.
Thương Viêm đi tới cạnh Diễm Quân Ly, ngồi bên giường, đưa bàn tay mang theo hơi ấm của mình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, như vậy có thể khiến cho cậu càng thêm an tâm.
“Ca, em ở trong này.” Thương Viêm như đang dỗ hài tử đi ngủ, lời nói làm lòng người an tâm. Nhưng cậu biết cậu đây là đang tự an ủi mình, Diễm Quân Ly cường đại ở trong này, ngay bên cạnh cậu.
Trong lòng Diễm Quân Ly khó có thể đè nén được kích động, vốn cho rằng Diễm Quân Mạc không thế tới nữa, nhưng hiện tại cậu ở ngay bên cạnh mình. Y có thể cảm nhận rõ ràng được độ ấm trên tay, tiếng gọi khe khẽ kia biểu hiện quan hệ thân mật giữa y và Diễm Quân Mạc, câu nói đó giống như một lò lửa phát ra quang mang ấm áp, từng chút từng chút xóa tan cái lạnh cô đơn trên tay và trong lòng y.
Có thể có người ở cùng thật tốt, thật tốt…
‹Độ hảo cảm: ♥♥. Quan hệ: Em trai thân thiết› Thanh âm hệ thống nói cho Thương Viêm biết ấn tượng của BOSS đối với cậu càng ngày càng tốt, Thương Viêm giật mình kinh hỉ, quên mất cả sợ hãi, quyết tâm đi theo BOSS trở nên kiên định hơn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng giây từng phút, Thương Viêm vẫn nắm tay Diễm Quân Ly ngồi ở một bên, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Diễm Quân Ly như có thể xua tan một chút kích động.
“Tích tích ~~ tích tích ~~.” Tiếng chuông báo thức của đồng hồ reo lên trong không gian yên tĩnh, làm Thương Viêm đang mải mê suy nghĩ bừng tỉnh, cậu nhìn trên tường, đã là 11 giờ 30 phút, còn nửa tiếng nữa là thế giới này thay đổi hết thảy.
Thương Viêm buông tay Diễm Quân Ly, khiến y kích động, Diễm Quân Mạc lại muốn đi đâu? Bất quá ngay sau đó y cũng hiểu ra, tự cười nhạo bản thân, Diễm Quân Mạc là người bình thường, đương nhiên không thể luôn ở bên cạnh mình. Nếu như y cũng là người bình thường, phải chăng y cũng có thể cùng cậu đi chơi, cùng cười cùng buồn.
Trong lòng lan tràn cảm giác bi thương, không muốn buông, đồng thời còn có tự ti mà trước giờ y không muốn thừa nhận – y là một người thực vật không thể nhúc nhích.
Tình cảm đó khiến bản thân y cũng không ngờ được, nhưng y không ngăn cản biến hóa của nó. Dù sao y chính là người thực vật, y cái gì cũng không có, một chút cảm xúc này đối với y cũng đã là rất trân quý.
Diễm Quân Ly không phải người dễ dàng cảm động, phải nói muốn có được thiện cảm của y thật sự không đơn giản. Y chính là loại người cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh, ánh mắt đầu tiên không làm cho y phản cảm đã rất không tồi.
Tuy nhiên hiện tại, Diễm Quân Mạc chính là ngoại lệ.
Y từ nhỏ nảy sinh tình cảm đối với người khác cũng không nhiều lắm, hơn nữa trong đó 99% đều là phản cảm, từ đó cho thấy bản tính của y rất ngạo mạn. Nhưng ở đây hai năm, cuộc sống cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày khiến cho kiêu ngạo của y như bị mài mòn. Không phải y khuất phục, mà là lòng tin của y đối với cuộc sống đã hoàn toàn chết lặng.
Bỗng nhiên lúc này Diễm Quân Mạc xông vào sinh hoạt chán nản cùng thảm thương kia, cho dù y so với người bình thường lạnh lùng hơn, nhưng y là người, y có trái tim, trầm luân trong chuyện này y không ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, vì tình cảm đó chứng minh y còn giá trị để sống.
Khi Diễm Quân Mạc rút lại bàn tay đang nắm tay y, từ trong nội tâm y sinh ra một loại hoảng hốt, không biết là cái gì, chính là không muốn buông tay.
Tuy nhiên y không nghe tiếng mở cửa phòng, ngược lại nghe thấy Diễm Quân Mạc đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng thanh âm phá hủy làm Diễm Quân Ly mẫn cảm hiểu ra cậu đang làm gì — cậu hủy đi thiết bị giám thị.
Thương Viêm gỡ những thiết bị giám thị quăng xuống đất, một cước đạp nát hết chúng nó, trách không được nhiều người thích đập phá đồ đạc, cảm giác quả thật không tồi, giúp phát tiết hết mọi u sầu. Hơn nữa lần này mấy bảo tiêu không xuất hiện gây trở ngại, thật sự quá tốt.
Làm xong mọi chuyện, tuy rằng lượng vận động không lớn, nhưng Thương Viêm vẫn ra một thân mồ hôi mỏng. Bất quá cậu không dừng lại, cậu cố sức đem sô pha và bàn kéo tới trước cửa, ngăn chặn cửa ra vào.
Không hổ là đồ dùng cao cấp, trọng lượng cũng không phải mặt hàng bình thường có thể so sánh. May mắn cậu vẫn luôn rèn luyện cơ thể, sức lực cũng không tính là kém, nếu không cậu còn đang dọn mấy thứ đồ này thì mạt thế đã bắt đầu mất rồi. Khi mạt thế đến, mỗi người sẽ té xỉu 2 ngày, có thể phòng bị trước khi tang thi tỉnh lại là một chuyện tốt.
Đương nhiên té xỉu 2 ngày là chỉ những người bình thường, Chung Hư Lữ thân là nhân vật chính đương nhiên sẽ có vầng sáng bảo vệ, trong《Đế Vương Mạt Thế》Chung Hư Lữ chỉ ngủ có một ngày, sau đó gã tranh thủ thời gian dùng không gian hư vô gom góp vô số vật tư.
Bất quá không biết lần này sẽ như thế nào, không gian của Chung Hư Lữ đang trong tay cậu, Thương Viêm nghĩ tới ngọc giới không gian thì tâm tình liền khoái trá.
Thời gian trôi qua nhanh, nửa tiếng căn bản không đủ làm nhiều việc, Thương Viêm đem mọi thứ có thể đẩy được đều kéo tới trước cửa phòng hết. Làm xong mọi thứ thì cách mạt thế chỉ còn 6 phút, Thương Viêm liếc mắt nhìn sô pha đang chặn cửa, lúc này không lo lắng nữa, leo lên giường nằm ngủ bên cạnh Diễm Quân Ly.
Hành động trong lúc vô tình của cậu làm Diễm Quân Ly có chút kinh hỉ, cho dù giường bệnh rất lớn, hoàn toàn không thua giường kingsize, nhưng Thương Viêm không có ý tránh né Diễm Quân Mạc, hai người không thể tránh khỏi có chút đụng chạm, làm nội tâm Diễm Quân Ly dâng lên từng đợt kích động khó hiểu.
Tại thành phố S, không ai biết qua mấy phút nữa sẽ xảy ra chuyện gì, mọi người đều đang ngủ say, có người đang vui vẻ cùng người thân bạn bè, nhưng mọi chuyện sẽ không tồn tại lâu.
“Diễm Quân Mạc lại tới chỗ Diễm Quân Ly?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lòng La Dịch Di hoàn toàn không hoài nghi.
“Đúng vậy, thiết bị giám thị cũng hoàn toàn bị gỡ bỏ.” Bảo tiêu 1 tẫn trách kèm theo lấy lòng báo cáo tình huống trong viện an dưỡng, chỉ hy vọng có thêm nhiều tiền thưởng. Gã sắp để giành đủ tiền, biệt thự bên bờ sông kia sắp trở thành của gã.
“Không cần quan tâm tới, khi nào Diễm Quân Mạc rời khỏi viện an dưỡng thì nói cho tôi biết.” La Dịch Di nói xong liền tắt di động, Mạt Lỵ cư nhiên không làm gì được Diễm Quân Mạc. Mà hiện tại không thể động thủ tại viện an dưỡng, ở nơi đó đều là người có mặt mũi, cũng không thể đắc tội họ. Chỉ cần Diễm Quân Mạc rời khỏi viện an dưỡng liền lập tức động thủ.
Bất quá thật đáng tiếc, La Dịch Di sẽ không có cơ hội này.
Cách mạt thế còn 3 phút………
Tác giả :
Thâm Uyên Vô Sắc