Mạt Thế Luân Hồi
Chương 20: Vận Mệnh
Editor: Băng Ngư
.o0o.
– Chú có một đứa con gái, cũng lớn cỡ như cháu vậy đấy. – Địch Khải ngồi xuống cạnh Mặc Ly, hoài niệm nhìn bầu trời đầy sao – Trước kia, nó thích nhất là bám lấy chú kể chuyện cổ tích về chòm sao. Vì thỏa mãn tiểu tổ tông này, chú và vợ chạy hơn nửa thành phố mua sách thần thoại các chòm sao.
– Chú thật là một người cha tốt. – Mặc Ly cảm thán nói. Cha mẹ cô đều rất bình thường, không có nhiều yêu mến như vậy, nhưng dòng nhỏ sông dài.
– Cháu sai rồi. – Địch Khải cười, dưới ánh sao chiếu rọi lại có vài phần cay đắng – Tiểu Vũ nó… Từ nhỏ nó thích nhất xem anime còn có chút tiểu thuyết kỳ ảo. Trước kia chú không cho nó xem mấy thứ đó. Có lần vì chuyện này mà nó cãi nhau với chú, sau đó nó tức giận bỏ nhà ra đi… Lúc ấy, ngoài trời mưa rất lớn…
Mặc Ly hơi sững sờ. Giọng nói Địch Khải dần dần trở nên trầm thấp. Cô có phần hối hận đã gợi lên đề tài này. Cô nhìn người đàn ông vẫn dẫn đường cho mình, ánh mắt của ông u buồn như sắp giọt ra máu, nhưng vẫn nở nụ cười.
– Một chiếc xe lao đến, tông vào nó. Khi hai vợ chồng chú đưa nó vào bệnh viện… Chứ cứ nghĩ Thần Chết sẽ đưa nó đến nơi mà chú không thể đi đến. – Địch Khải quen tay lấy ra thuốc lá cùng bật lửa từ túi áo – Nhưng bác sĩ đã cứu sống nó. Cái giá là suốt đời phải sống bằng máy trợ hô hấp.
– Tiểu Vũ rất kiên cường. Mỗi ngày bọn chú đều kiên trì đấu tranh với vận mệnh. Chú đã mua rất nhiều truyện tranh và tiểu thuyết cho nó đọc. Mỗi ngày tan tầm, nó đều sẽ vui vẻ kể cho chú nghe hôm nay đọc được những gì, hoặc xảy ra chuyện gì thú vị. Chú đã rất thỏa mãn với cuộc sống như vậy… Tiểu Vũ có thể sống sót, đã là món quà quý giá nhất thượng đế tặng cho chú.
– Nhưng mà… Chú vẫn biết, sẽ có một ngày đó. Di chứng cuộc phẫu thuật tái phát, vết mổ bị nhiễm trùng. Tiểu Vũ thậm chí không có sức để lật trang sách. Chú biết, ngày này rốt cục vẫn đến.
– Đủ rồi. Địch lão. Đã đủ rồi! – Mặc Ly che khuất ánh mắt, cảm giác mu bàn tay nóng lên.
– Ngày đó, nó nói với chú, ‘Ba, con muốn xem hoa anh đào’…
– Khi đó đúng là mùa xuân. Sau bệnh viện có một khu rừng cây anh đào, đúng là rất đẹp. Tiểu Vũ thích hoa anh đào trong truyện tranh. Nó đã từng hy vọng có thể thi đậu trường đại học Vũ Hán để mỗi ngày có thể ngắm hoa anh đào xinh đẹp… Nhưng Tiểu Vũ thậm chí không thể rời khỏi giường. Chú rất sợ hãi còn chưa kịp bế nó đến rừng hoa anh đào, nó đã vĩnh viễn nhắm mắt.
– Thế là, chú tìm một bao tải thật lớn, chạy đến rừng hoa anh đào dùng gậy gỗ gõ rơi cánh hoa, chất đầy một bao tải. Chạy đến sườn núi nhỏ đối diện cửa sổ phòng Tiểu Vũ, trải cánh hoa ra khắp sườn núi. Chú không ngừng chạy đến chạy đi. Ha —— Cả đời này chú chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, đi đi về về, chạy đến mức muốn nôn hết tất cả những thứ trong dạ dày mình ra. Lúc ấy, một trận gió chợt đến, thổi cánh hoa bay khắp bầu trời. Cảnh tượng đó cả đời chú không thể quên được…
– Tiểu Vũ được y tá đỡ đến bên giường, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Nó cười thật vui vẻ, trong cơn mưa hoa, nụ cười đó còn xán lạn hơi cánh hoa anh đào, giống như chú cho nó hết tất cả kho báu trên thế gian. Chú vẫy tay với nó, trước giờ chưa từng tự hào như vậy, làm một người cha.
Địch Khải nói đến đây, chợt ngừng lại. Trong không khí chỉ còn lại mùi khói thuốc nhàn nhạt lan tỏa.
Mặc Ly nhìn xuyên qua làn khói mơ hồ, thấp thoáng thấy Địch Khải cũng đang che mắt bằng hai tay.
Qua một lúc lâu, điếu thuốc trên tay Địch Khải cháy hết, ông giơ tay lên, nhìn điếu thuốc trong tay.
– Từ trước đến nay chú vẫn không hút thuốc. Tiểu Vũ nói, nó thích Seishiro trong truyện tranh “Tokyo Babylon”, bởi vì bộ dạng cậu ta khi hút thuốc rất gợi cảm. Sau khi đọc, chú thấy Seishiro chỉ hút một loại thuốc, Mild • Seven.
Vì thế, trong tay Địch Khải luôn kẹp lấy điếu thuốc kia.
Mặc Ly không thể nào biết được Địch Khải đau xót thế nào trong đám tang con gái. Ông ấy có thể lạc quan trong cuộc sống ở phó bản khủng bố, lại dùng phương thức này để kỷ niệm con gái cưng của mình… Không, mình căn bản là không hiểu rõ ông ấy. Mặc Ly quen biết Địch Khải là kết giới sư, mà không phải là người cha Địch Khải.
Mặc Ly đột nhiên có vài phần hổ thẹn khi mình từng nghi ngờ Địch Khải vô căn cứ. Cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng, chua xót đến mức muốn bài trừ bằng nước mắt.
– Tiểu Hồ Ly cũng rất thích xem anime à?
– Sao? Vâng. – Lông đuôi của thiếu nữ hồ ly đột nhiên xù lên.
– Xem “Rōtarīpengintanku” chưa?
Mặc Ly lắc đầu.
– Hà hà… – Địch Khải lại khoe khoang giống như một đứa bé – Chú cùng với con gái đều xem hết rồi nha. Mặc Ly, cháu có tin vào vận mệnh không?
– Không thể không tin. – Nghĩ đến A Thanh đến khi chết còn mang trên người “Bánh xe vận mệnh”, Mặc Ly cảm thấy, trong khoảnh khắc ấn vào chữ “YES”, vận mệnh của mình đã bị Thần sắp xếp xong. Loại cảm giác này… đúng là rất đáng ghét.
“Tôi ghét cái gọi là “Vận Mệnh”…
Sinh ra đời, gặp gỡ, rồi lại ly biệt
Thành công cùng thất bại, đời người may mắn và bất hạnh
Nếu như đều là vận mệnh đã sắp đặt sẵn
Vậy thì chúng ta sinh ra để làm gì?
Những người được sinh ra trong gia đình giàu có
Những người được sinh ra từ cha mẹ xinh đẹp
Những người được sinh ra gặp phải mất mùa, chiến tranh
Nếu như tất cả đều là vận mệnh
Vậy thì Thần Linh thật không công bằng, rất tàn khốc
Từ đó bắt đầu, chúng ta đã không có tương lai
Bởi vì chúng ta biết rõ, mình không thể thành công.”
Mặc Ly kỳ lạ nhìn Địch Khải. Thế nào lại đột nhiên văn nghệ một đoạn như vậy? Sau đó cô mới ý thức được đây là Địch Khải thuật lại lời thoại trong anime… Nhưng mà cảm giác thực ngốc này là ảo giác của mình sao?
“Tôi thích cái gọi là “Vận Mệnh”…
Không phải có một câu “Cuộc gặp gỡ định mệnh” sao?
Một lần duy nhất gặp nhau đã làm thay đổi cả cuộc đời
Cuộc gặp gỡ đặc biệt ấy, không phải là ngẫu nhiên
Đó nhất định là vận mệnh
Dĩ nhiên, đời người chẳng những có nhiều cuộc gặp gỡ hạnh phúc
Còn có rất nhiều chuyện đau buồn và đáng ghét
Nếu như nghĩ rằng chuyện xui xẻo mà “Mình cũng không có cách nào khác” là vận mệnh mà chấp nhận
Vậy thì rất khổ sở
Nhưng mà, tôi lại nghĩ khác
Đau buồn cùng khổ sở nhất định là có ý nghĩa
Không có chuyện gì là vô nghĩa
Bởi vì, tôi tin tưởng những con chữ liên quan đến “Vận mệnh”
Chuyện không tưởng xảy ra trên người chúng ta không phải là nằm mơ
Nếu như không là giấc mơ, vậy thì đó là gì?”
Thế nào là vận mệnh đáng ghét, thế nào là vận mệnh yêu thích? Địch Khải có thể xem được cái thứ thần kỳ gì vậy? Mặc Ly khó hiểu chớp chớp lỗ tai.
– Tiểu Hồ Ly, cháu sẽ đối đãi với vận mệnh như thế nào? – Địch Khải lời nói sâu xa nói xong câu đó, đứng dậy rời đi.
“Vận mệnh sao…”
Mặc Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Cô không hiểu lắm Địch Khải muốn ám chỉ cái gì. Chẳng qua, cô hy vọng từ nay về sau con đường của mình, sẽ có một người đàn ông giống như cha làm bạn với mình.
Bầu trời sao lại đẹp, ngày mai phải đi đảo Izu chiến đấu với quý cô Sadako, vẫn là trở về phòng tốt nhất. Mặc Ly đứng lên, phủi tro bụi trên đuôi, chuẩn bị trở về gian phòng, nhưng chân vừa định nâng lên lại bị ép xuống.
Cô gái trắng bệch đứng ở sau lưng, vẫn không nhúc nhích nhìn mình chòng chọc.
– Quý cô Sadako… Hey, chào buổi tối. – Ỷ vào huyết thống Tam Vĩ Yêu Hồ của mình, Mặc Ly cố gắng hòa bình đàm phán với quý cô oan hồn.
– Chào buổi tối, quý cô Mặc Ly. Bọn họ gọi cô như vậy đúng không? – Ngoài dự đoán của Mặc Ly, Sadako rất có lễ phép đáp lại lời ân cần thăm hỏi. Giọng nói của cô ấy rất mềm mại, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt thê thảm không nỡ nhìn. Kỳ thật nếu có can đảm đối mặt soi mói, Sadako thực sự là một cô gái xinh đẹp, chẳng qua không ai có gan mà thưởng thức thôi.
“Nếu như có thể không dùng bộ dáng oán độc kia, vậy thì tốt hơn.” Mặc Ly phỉ báng trong lòng.
– Hai lần trước mạo muội quấy rầy quý cô, thật là ngại ngùng. Nhưng bên cạnh ngài vẫn luôn có con người, hơn nữa còn mang hơi thở rất đáng ghét. – Sadako vẫn luôn dùng kính ngữ, khi nhắc đến hơi thở đáng ghét, khuôn mặt trắng bệch càng thêm khủng bố – Tôi có chuyện cần nhờ ngài giúp đỡ.
– Là về… ‘Sadako’ trong TV hôm nay sao? – Mặc Ly thiếu chút nữa thốt ra xưng hô “Sadako nhỏ”. Loại xưng hô đó không nên xuất hiện ở đây, chí ít không thể để cho oan hồn Sadako cảm thấy mình “biết” cái gì.
Đôi mắt Sadako tràn đầy oán hận, chậm rãi nói:
– Hóa ra ngài đều hiểu rõ.
Mặc Ly cầm mảnh vỡ gương Yata giấu về đuôi hồ ly. Bây giờ còn không phải lúc. Sadako không biết bọn họ đã thảo luận tất cả, về cốt truyện, còn có luyến ái sử bi thảm của người nào đó.
– Vậy thì, xin ngài hãy tiêu diệt nó đi, Tam Vĩ Yêu Hồ đại nhân. Nếu không các người sẽ tử vong trong vòng ba ngày sau. – Sadako nói xong, một cơn gió âm u thổi qua. Mặc Ly nheo mắt, lại mở to sau khi Sadako đã rời đi.
“Thật đáng thương!”
Mặc Ly hung hăng nện đuôi xuống đất, gạch men bóng loan bị đập cho rạn nứt thành mạnh nhện.
“Đối với Sadako, cô ta muốn tiêu diệt Sadako nhỏ vì đã hủy cuộc đời cô ta. Đối với chúng ta, cũng vì nhiệm vụ yêu cầu. Cô ta không có bất kỳ lý do nào xin giúp đỡ đối với một đám người ngoài, một đám người ngoài không có chút liên quan nào, chỉ vì Thần đã lập trình hành động xin giúp đỡ. Chẳng lẽ cô ta không có cảm tình sao? Đối với người từ bên ngoài đến như mình, cô ta chỉ là một chuỗi số liệu trong Hoàn Giới sao?”
“Thật đáng thương. Đây chính là vận mệnh.”
“Vận mệnh của người khác. Vận mệnh của bản thân.”
“Tôi ghét cái gọi là ‘Vận mệnh’…”
.o0o.
– Chú có một đứa con gái, cũng lớn cỡ như cháu vậy đấy. – Địch Khải ngồi xuống cạnh Mặc Ly, hoài niệm nhìn bầu trời đầy sao – Trước kia, nó thích nhất là bám lấy chú kể chuyện cổ tích về chòm sao. Vì thỏa mãn tiểu tổ tông này, chú và vợ chạy hơn nửa thành phố mua sách thần thoại các chòm sao.
– Chú thật là một người cha tốt. – Mặc Ly cảm thán nói. Cha mẹ cô đều rất bình thường, không có nhiều yêu mến như vậy, nhưng dòng nhỏ sông dài.
– Cháu sai rồi. – Địch Khải cười, dưới ánh sao chiếu rọi lại có vài phần cay đắng – Tiểu Vũ nó… Từ nhỏ nó thích nhất xem anime còn có chút tiểu thuyết kỳ ảo. Trước kia chú không cho nó xem mấy thứ đó. Có lần vì chuyện này mà nó cãi nhau với chú, sau đó nó tức giận bỏ nhà ra đi… Lúc ấy, ngoài trời mưa rất lớn…
Mặc Ly hơi sững sờ. Giọng nói Địch Khải dần dần trở nên trầm thấp. Cô có phần hối hận đã gợi lên đề tài này. Cô nhìn người đàn ông vẫn dẫn đường cho mình, ánh mắt của ông u buồn như sắp giọt ra máu, nhưng vẫn nở nụ cười.
– Một chiếc xe lao đến, tông vào nó. Khi hai vợ chồng chú đưa nó vào bệnh viện… Chứ cứ nghĩ Thần Chết sẽ đưa nó đến nơi mà chú không thể đi đến. – Địch Khải quen tay lấy ra thuốc lá cùng bật lửa từ túi áo – Nhưng bác sĩ đã cứu sống nó. Cái giá là suốt đời phải sống bằng máy trợ hô hấp.
– Tiểu Vũ rất kiên cường. Mỗi ngày bọn chú đều kiên trì đấu tranh với vận mệnh. Chú đã mua rất nhiều truyện tranh và tiểu thuyết cho nó đọc. Mỗi ngày tan tầm, nó đều sẽ vui vẻ kể cho chú nghe hôm nay đọc được những gì, hoặc xảy ra chuyện gì thú vị. Chú đã rất thỏa mãn với cuộc sống như vậy… Tiểu Vũ có thể sống sót, đã là món quà quý giá nhất thượng đế tặng cho chú.
– Nhưng mà… Chú vẫn biết, sẽ có một ngày đó. Di chứng cuộc phẫu thuật tái phát, vết mổ bị nhiễm trùng. Tiểu Vũ thậm chí không có sức để lật trang sách. Chú biết, ngày này rốt cục vẫn đến.
– Đủ rồi. Địch lão. Đã đủ rồi! – Mặc Ly che khuất ánh mắt, cảm giác mu bàn tay nóng lên.
– Ngày đó, nó nói với chú, ‘Ba, con muốn xem hoa anh đào’…
– Khi đó đúng là mùa xuân. Sau bệnh viện có một khu rừng cây anh đào, đúng là rất đẹp. Tiểu Vũ thích hoa anh đào trong truyện tranh. Nó đã từng hy vọng có thể thi đậu trường đại học Vũ Hán để mỗi ngày có thể ngắm hoa anh đào xinh đẹp… Nhưng Tiểu Vũ thậm chí không thể rời khỏi giường. Chú rất sợ hãi còn chưa kịp bế nó đến rừng hoa anh đào, nó đã vĩnh viễn nhắm mắt.
– Thế là, chú tìm một bao tải thật lớn, chạy đến rừng hoa anh đào dùng gậy gỗ gõ rơi cánh hoa, chất đầy một bao tải. Chạy đến sườn núi nhỏ đối diện cửa sổ phòng Tiểu Vũ, trải cánh hoa ra khắp sườn núi. Chú không ngừng chạy đến chạy đi. Ha —— Cả đời này chú chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, đi đi về về, chạy đến mức muốn nôn hết tất cả những thứ trong dạ dày mình ra. Lúc ấy, một trận gió chợt đến, thổi cánh hoa bay khắp bầu trời. Cảnh tượng đó cả đời chú không thể quên được…
– Tiểu Vũ được y tá đỡ đến bên giường, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Nó cười thật vui vẻ, trong cơn mưa hoa, nụ cười đó còn xán lạn hơi cánh hoa anh đào, giống như chú cho nó hết tất cả kho báu trên thế gian. Chú vẫy tay với nó, trước giờ chưa từng tự hào như vậy, làm một người cha.
Địch Khải nói đến đây, chợt ngừng lại. Trong không khí chỉ còn lại mùi khói thuốc nhàn nhạt lan tỏa.
Mặc Ly nhìn xuyên qua làn khói mơ hồ, thấp thoáng thấy Địch Khải cũng đang che mắt bằng hai tay.
Qua một lúc lâu, điếu thuốc trên tay Địch Khải cháy hết, ông giơ tay lên, nhìn điếu thuốc trong tay.
– Từ trước đến nay chú vẫn không hút thuốc. Tiểu Vũ nói, nó thích Seishiro trong truyện tranh “Tokyo Babylon”, bởi vì bộ dạng cậu ta khi hút thuốc rất gợi cảm. Sau khi đọc, chú thấy Seishiro chỉ hút một loại thuốc, Mild • Seven.
Vì thế, trong tay Địch Khải luôn kẹp lấy điếu thuốc kia.
Mặc Ly không thể nào biết được Địch Khải đau xót thế nào trong đám tang con gái. Ông ấy có thể lạc quan trong cuộc sống ở phó bản khủng bố, lại dùng phương thức này để kỷ niệm con gái cưng của mình… Không, mình căn bản là không hiểu rõ ông ấy. Mặc Ly quen biết Địch Khải là kết giới sư, mà không phải là người cha Địch Khải.
Mặc Ly đột nhiên có vài phần hổ thẹn khi mình từng nghi ngờ Địch Khải vô căn cứ. Cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng, chua xót đến mức muốn bài trừ bằng nước mắt.
– Tiểu Hồ Ly cũng rất thích xem anime à?
– Sao? Vâng. – Lông đuôi của thiếu nữ hồ ly đột nhiên xù lên.
– Xem “Rōtarīpengintanku” chưa?
Mặc Ly lắc đầu.
– Hà hà… – Địch Khải lại khoe khoang giống như một đứa bé – Chú cùng với con gái đều xem hết rồi nha. Mặc Ly, cháu có tin vào vận mệnh không?
– Không thể không tin. – Nghĩ đến A Thanh đến khi chết còn mang trên người “Bánh xe vận mệnh”, Mặc Ly cảm thấy, trong khoảnh khắc ấn vào chữ “YES”, vận mệnh của mình đã bị Thần sắp xếp xong. Loại cảm giác này… đúng là rất đáng ghét.
“Tôi ghét cái gọi là “Vận Mệnh”…
Sinh ra đời, gặp gỡ, rồi lại ly biệt
Thành công cùng thất bại, đời người may mắn và bất hạnh
Nếu như đều là vận mệnh đã sắp đặt sẵn
Vậy thì chúng ta sinh ra để làm gì?
Những người được sinh ra trong gia đình giàu có
Những người được sinh ra từ cha mẹ xinh đẹp
Những người được sinh ra gặp phải mất mùa, chiến tranh
Nếu như tất cả đều là vận mệnh
Vậy thì Thần Linh thật không công bằng, rất tàn khốc
Từ đó bắt đầu, chúng ta đã không có tương lai
Bởi vì chúng ta biết rõ, mình không thể thành công.”
Mặc Ly kỳ lạ nhìn Địch Khải. Thế nào lại đột nhiên văn nghệ một đoạn như vậy? Sau đó cô mới ý thức được đây là Địch Khải thuật lại lời thoại trong anime… Nhưng mà cảm giác thực ngốc này là ảo giác của mình sao?
“Tôi thích cái gọi là “Vận Mệnh”…
Không phải có một câu “Cuộc gặp gỡ định mệnh” sao?
Một lần duy nhất gặp nhau đã làm thay đổi cả cuộc đời
Cuộc gặp gỡ đặc biệt ấy, không phải là ngẫu nhiên
Đó nhất định là vận mệnh
Dĩ nhiên, đời người chẳng những có nhiều cuộc gặp gỡ hạnh phúc
Còn có rất nhiều chuyện đau buồn và đáng ghét
Nếu như nghĩ rằng chuyện xui xẻo mà “Mình cũng không có cách nào khác” là vận mệnh mà chấp nhận
Vậy thì rất khổ sở
Nhưng mà, tôi lại nghĩ khác
Đau buồn cùng khổ sở nhất định là có ý nghĩa
Không có chuyện gì là vô nghĩa
Bởi vì, tôi tin tưởng những con chữ liên quan đến “Vận mệnh”
Chuyện không tưởng xảy ra trên người chúng ta không phải là nằm mơ
Nếu như không là giấc mơ, vậy thì đó là gì?”
Thế nào là vận mệnh đáng ghét, thế nào là vận mệnh yêu thích? Địch Khải có thể xem được cái thứ thần kỳ gì vậy? Mặc Ly khó hiểu chớp chớp lỗ tai.
– Tiểu Hồ Ly, cháu sẽ đối đãi với vận mệnh như thế nào? – Địch Khải lời nói sâu xa nói xong câu đó, đứng dậy rời đi.
“Vận mệnh sao…”
Mặc Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Cô không hiểu lắm Địch Khải muốn ám chỉ cái gì. Chẳng qua, cô hy vọng từ nay về sau con đường của mình, sẽ có một người đàn ông giống như cha làm bạn với mình.
Bầu trời sao lại đẹp, ngày mai phải đi đảo Izu chiến đấu với quý cô Sadako, vẫn là trở về phòng tốt nhất. Mặc Ly đứng lên, phủi tro bụi trên đuôi, chuẩn bị trở về gian phòng, nhưng chân vừa định nâng lên lại bị ép xuống.
Cô gái trắng bệch đứng ở sau lưng, vẫn không nhúc nhích nhìn mình chòng chọc.
– Quý cô Sadako… Hey, chào buổi tối. – Ỷ vào huyết thống Tam Vĩ Yêu Hồ của mình, Mặc Ly cố gắng hòa bình đàm phán với quý cô oan hồn.
– Chào buổi tối, quý cô Mặc Ly. Bọn họ gọi cô như vậy đúng không? – Ngoài dự đoán của Mặc Ly, Sadako rất có lễ phép đáp lại lời ân cần thăm hỏi. Giọng nói của cô ấy rất mềm mại, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt thê thảm không nỡ nhìn. Kỳ thật nếu có can đảm đối mặt soi mói, Sadako thực sự là một cô gái xinh đẹp, chẳng qua không ai có gan mà thưởng thức thôi.
“Nếu như có thể không dùng bộ dáng oán độc kia, vậy thì tốt hơn.” Mặc Ly phỉ báng trong lòng.
– Hai lần trước mạo muội quấy rầy quý cô, thật là ngại ngùng. Nhưng bên cạnh ngài vẫn luôn có con người, hơn nữa còn mang hơi thở rất đáng ghét. – Sadako vẫn luôn dùng kính ngữ, khi nhắc đến hơi thở đáng ghét, khuôn mặt trắng bệch càng thêm khủng bố – Tôi có chuyện cần nhờ ngài giúp đỡ.
– Là về… ‘Sadako’ trong TV hôm nay sao? – Mặc Ly thiếu chút nữa thốt ra xưng hô “Sadako nhỏ”. Loại xưng hô đó không nên xuất hiện ở đây, chí ít không thể để cho oan hồn Sadako cảm thấy mình “biết” cái gì.
Đôi mắt Sadako tràn đầy oán hận, chậm rãi nói:
– Hóa ra ngài đều hiểu rõ.
Mặc Ly cầm mảnh vỡ gương Yata giấu về đuôi hồ ly. Bây giờ còn không phải lúc. Sadako không biết bọn họ đã thảo luận tất cả, về cốt truyện, còn có luyến ái sử bi thảm của người nào đó.
– Vậy thì, xin ngài hãy tiêu diệt nó đi, Tam Vĩ Yêu Hồ đại nhân. Nếu không các người sẽ tử vong trong vòng ba ngày sau. – Sadako nói xong, một cơn gió âm u thổi qua. Mặc Ly nheo mắt, lại mở to sau khi Sadako đã rời đi.
“Thật đáng thương!”
Mặc Ly hung hăng nện đuôi xuống đất, gạch men bóng loan bị đập cho rạn nứt thành mạnh nhện.
“Đối với Sadako, cô ta muốn tiêu diệt Sadako nhỏ vì đã hủy cuộc đời cô ta. Đối với chúng ta, cũng vì nhiệm vụ yêu cầu. Cô ta không có bất kỳ lý do nào xin giúp đỡ đối với một đám người ngoài, một đám người ngoài không có chút liên quan nào, chỉ vì Thần đã lập trình hành động xin giúp đỡ. Chẳng lẽ cô ta không có cảm tình sao? Đối với người từ bên ngoài đến như mình, cô ta chỉ là một chuỗi số liệu trong Hoàn Giới sao?”
“Thật đáng thương. Đây chính là vận mệnh.”
“Vận mệnh của người khác. Vận mệnh của bản thân.”
“Tôi ghét cái gọi là ‘Vận mệnh’…”
Tác giả :
Anh Lạc Chung Ly