Mạt Thế Hai, Ba Sự
Chương 126
Linh bia trước mặt sụp đổ, biến thành một thanh kiếm sắc trôi nổi trước người.
Nghiêm Phi vươn tay ra bắt lấy thanh kiếm, giờ phút này kiếm đã rút đi sự kiêu căng khó thuần, trở nên đặc biệt dịu ngoan.
Những người khác ngủ cũng không sâu, vừa nghe được động tĩnh rất nhanh tỉnh lại, vây quanh Nghiêm Phi hỏi han tình huống của y.
Cho tới bây giờ, mỗi người đều chiếm được công pháp khiến mình hài lòng, bọn cậu đã nán lại trong núi rừng này hơn hai tháng rồi, cũng là lúc thảo luận chuyện rời đi.
Trong núi này đâu đâu cũng có bảo vật, nhưng trang bị chỉ có hạn, số lượng bọn cậu có thể mang đi cũng không nhiều, nhưng nếu đến nơi rồi mà cứ như vậy rời đi, mọi người lại không cam tâm, chỉ riêng hai khối tinh thể Tiểu Hắc Long ngậm về từ trong dòng suối cho Cảnh Lâm, đã khiến người khác không ngừng hâm mộ, trước là không có thời gian, hiện tại đều nóng lòng muốn thử, muốn nhảy vào trong dòng suối mò một lần, có thể lấy ra một khối to bằng móng tay thôi cũng tốt a.
Hạng Trạch Hoa nói: “Kỳ thực tôi còn muốn xem xem con suối này có tận cùng hay không.”
“Đúng đúng!” Long Chương kích động phụ họa, “Đều đi men theo nó lâu như vậy rồi, tôi cũng cực kỳ tò mò.”
Lấy được truyền thừa, tâm tình Tào Tam Gia rất tốt, liền cười ha ha nói: “Vậy thì cứ tiếp tục đi. Thuận tiện tìm xem còn có bảo bối gì hay không.”
Cuối cùng hỏi một vòng, tất cả mọi người đều có tâm tư này, liền chờ sau khi trời sáng, mọi người thu dọn chút đồ đạc, dọc theo dòng suối tiếp tục đi tới phía trước.
Đi đại khái chừng nửa ngày, bọn cậu phát hiện cỏ xanh cùng cây cối hai bên dòng suối bắt đầu có biến hóa, chân chính trở nên linh khí bức người, ngay cả giọt sương trên lá cây, cũng hiển hiện ra linh khí. Mà dòng suối, cũng từ dạng hơi dính chuyển sang dạng sữa, lại sau đó dạng sữa dần dần ngưng tụ thành nửa thể rắn.
Như vậy đi tới năm ngày, dòng suối đằng sau, nước lại bắt đầu trở nên trong suốt, nhưng dưới đáy suối, tất cả đều là từng khối từng khối tinh thể tương tự trong tay Cảnh Lâm, kích thước đặc biệt lớn, chìm dưới đáy càng giống như tảng đá màu trắng.
Người người đều nhìn mê tít không chớp, nếu không phải trên người không có thứ để đựng, thì làm sao chỉ có nhìn như vậy a, sớm đã tận sức lấy lên đựng mang về rồi.
“Đến cuối.”
Theo tiếng hoan hô của mọi người, trước mắt xuất hiện một hồ nhỏ, hồ này như một bát ngọc trắng hơi nghiêng ra bên ngoài nằm ngang trên dòng suối, trong bát đều là những tinh thể màu trắng, trung gian còn có một xoáy nước nho nhỏ, nước trong hồ trong veo từ nơi đó không ngừng tuôn ra, theo thế nghiêng mà chậm rãi chảy từ khe nước nhỏ xuống dòng suối, giội rửa đi tinh thể màu trắng hơi nhô lên cao so với khe nước, rồi nước từ khe nhỏ lại theo con suối xa xa trôi đi.
Giun Bảo Bảo chừng mấy ngày không sưu tập bùn đen rồi, rầm một cái nhảy xuống nước, há mồm ra ken két cắn một khối tinh thể, vội vàng nhét vào trong tay Long Chương, thấy cậu ta không nhận, tưởng ghét bỏ cái này quá bé, ném khối đó đi, lại vào trong hồ cắn một khối to hơn nữa, ngậm về đưa Long Chương.
Long Chương cười khổ một tiếng, vuốt đầu to của Giun Bảo Bảo, “Ta cũng muốn a, nhưng thật sự không có chỗ để.”
Lúc này, Cảnh Lâm đang quan sát hồ nhỏ kia, nhìn xung quanh hồ đều nồng đậm linh khí, lại nhìn một chút đáy hồ cũng không sâu, Cảnh Lâm cởi giày ra nhảy xuống.
Đáy hồ lạnh lẽo, chân đứng phía trên cảm nhận được sóng gợn rung động, rung động này không phải của nước, mà của linh lực.
“Nơi này vậy mà lại có trận pháp.” Cảnh Lâm nói với mọi người.
Mọi người hai mắt sáng quắc nhìn cậu, bọn họ cũng phát hiện ra nơi đây không giống bình thường, bọn họ ở trong Tuyệt Linh trận không cảm giác được, nhưng từ việc quan sát hoa cỏ xung quanh là có thể nhìn ra, sau khi đi rất lâu trong này, thì nơi đây là địa phương có linh khí dày đặc nhất.
Bởi vì linh khí quá nồng, nên linh khí của trận pháp bị ẩn giấu bên trong, nếu không cẩn thận chú ý tới thì đúng là không phát hiện ra. Cảnh Lâm đi vòng quanh hồ nửa vòng, cuối cùng phát hiện đây đại khái là một Tụ Thủy trận, mắt trận chính là xoáy nước kia.
Vậy có một dòng suối thôi lại chia ra những đoạn ẩn chứa lượng linh khí khác nhau là do đâu? Địa phương càng cách xa đầu nguồn, linh khí bên trong nước suối càng ít, dòng suối cũng bị nồng độ linh khí ảnh hưởng tới mà xuất hiện biến hóa, biến hóa này lại từ đâu mà có?
Sau đó, Cảnh Lâm nghĩ tới linh mạch kia.
Linh mạch bị chôn ở đây, từ tên đến xem, thì bản thân nó chính là từ linh khí ngưng tụ mà thành, nồng độ đậm đặc của linh khí đương nhiên không cần nói cũng biết, như vậy trong núi rừng này, nơi có nồng độ linh khí kém hơn nó một chút, cũng chỉ có thể là địa phương xung quanh nó mà thôi.
Hồ nước lớn này, có khả năng cao chính là gần vị trí của linh mạch.
Bọn cậu không thể động tới linh mạch, nó đóng vị trí căn bản cho biến hóa trong thế giới về sau. Thế nhưng những thứ sinh trưởng bên cạnh nó, giá trị nhất định cực kỳ quý báu.
Nhìn một chút Tiểu Hắc Long nằm phơi bụng dưới khe nước nhỏ ngay dưới miệng bát ngọc trắng, mặc cho nước chảy xuống rơi đôm đốp lên người thay cho việc xoa bóp, Cảnh Lâm gọi nó: “Ngươi xem giúp ta, phía dưới hồ này có đồ vật gì không?”
Mấy ngày nay đám biến dị thú vẫn trong trạng thái mơ màng, thân thể lần thứ hai trải qua cải tạo của linh khí, bởi vì linh khí quá mức nồng nặc này suýt chút nữa khiến bọn chúng tập thể rơi vào trạng thái ngủ say, Tiểu Hắc Long bơi trong nước cũng là mơ mơ màng màng, lúc này nó còn lười biếng, nghe vậy vẩy vẩy cái đầu ướp nhẹp, mở đôi mắt nhỏ có chút mông lung, vẻ mặt dần nghiêm túc hơn.
Ước chừng hai phút sau, Tiểu Hắc Long mới mở mắt ra, bây giờ nhìn nó tinh thần hơn không ít, đắc ý đứng thẳng người lên, hướng mọi người nói: “Dưới lòng hồ có thật nhiều tảng đá trắng như vậy a!”
Giọng nói kia, như đang nói với mọi người: chúng ta phát tài rồi!
Kỳ thực, tảng đá dưới lòng hồ vẫn có khác biệt với tảng đá trong hồ. Tảng đá trong hồ cũng không quá cứng, Giun Bảo Bảo có thể trực tiếp cắn một ngụm xuống, người cũng có thể dựa vào công cụ để khai thác, nhưng đá dưới đáy hồ, thì vô cùng cứng rắn, so với quặng xanh lúc trước còn cứng hơn mấy phần.
Tuy nói là hồ, nhưng kỳ thực nước đều là dựa vào trận pháp mà tụ tập tới, sau khi phát hiện dưới đáy hồ có đồ vật, chỉ cần chú ý không phá hoại chủ thể hồ cùng với trận pháp, thì tùy tiện đào móc ra sao cũng chẳng có chuyện gì.
Bọn cậu đã chọn một nơi mở đầu việc đào móc, căn cứ phương hướng Tiểu Hắc Long chỉ thị mà đào xuống. Mới đầu vẫn đào ra bùn đất màu hồng thông thường, sau đó khoảng chừng sâu ba mét nữa, bùn đất bắt đầu trở nên khô rắn, màu sắc cũng thay đổi nhạt hơn chút, lại tiếp tục đào thêm ba mét, bùn đất đã biến thành bộ dáng cát đá màu trắng, cảm giác linh khí so bên trên còn nồng đậm hơn.
Triệu Chí Văn lại một lần nữa vung ra đao con rết, theo sao là tiếng “ken két” khiến người ghê răng, đánh lên một tảng đá màu trắng cưng cứng.
Tảng đá kia chỉ lộ ra một góc nhỏ, đại khái dài bằng một đốt ngón tay thôi, lóe ra tia sáng óng ánh, từng sợi linh khí từ góc đá đó tản mát ra ngoài.
Mọi người vây quanh, nhìn Triệu Chí Văn từng chút một vạch tảng đá ra, rốt cuộc tảng đá cũng lộ diện mạo hoàn chỉnh của nó.
Tảng đá này có hình thoi, ước chừng lớn bằng hai ngón tay người trưởng thành chập lại, đại khái dài 10cm, cầm trong tay có ánh sáng chiếu vào, càng thêm năm màu rực rỡ, không chút nào giống như được đào ra từ trong sạn cát, mặt trên không có một tí vết bẩn, nhỏ mà tinh xảo, khiến người yêu thích vô cùng.
Nhưng mọi người căn bản sẽ không quan tâm chuyện nó có hình dạng ra sao, mặc dù là mấy người Khúc Chính Siêu, Tào Tam Gia không nhạy bén với linh khí, tại một khắc nhìn thấy tảng đá kia, cũng được linh khí ảnh hưởng, con mắt tựa như mọc rễ trên tảng đá, nửa ngày không thể dịch chuyển đi nơi khác.
Đào ra khối đá đầu tiên mà Tiểu Hắc Long miêu tả cho mọi người, thì khối thứ hai liền dễ dàng hơn, mọi người lại đào sâu xuống hai mét, bốn phía động đều là những khối đá nhỏ lóe ra ánh sáng, mọi người nghĩ cũng đủ sâu rồi, liền đào mở rộng ra hai bên vách động. Mới đầu chỉ đào ra được vài ba khối, nhưng càng đào, thì số lượng đá nhỏ càng nhiều.
Thế nhưng theo số lượng đá càng tăng, thì tính chất của sạn cát xung quanh cũng trở nên cứng hơn rất nhiều, thậm chí còn cứng hơn so với khối đá nhỏ kia, bởi vậy mọi người sau nửa ngày hào hứng đào ngất trời, thì trường thương của Cảnh Lâm và Nghiêm Phi cũng phải biến hình, những người khác càng thảm hại hơn, vũ khí mang tới đều bị phế bỏ toàn bộ.
Lần này tất cả mọi người dại cả ra.
Long Chương nhìn đôi tay vì dùng sức đào khối đá mà nổi đầy bong bóng, uể oải nói: “Nhìn mà không ăn được, thật khó chịu a!”
Tào Tam Gia cúi đầu thở dài: “Dùng tay đào thì càng không thể.”
Trong vài người, vũ khí của Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ bị phá hỏng trước tiên, khí lực hai người lớn, đào so với người khác cũng nhanh hơn, nhưng vũ khí cũng bị mòn càng nhanh hơn, Triệu Chí Văn còn thử dùng tay trực tiếp đào, đúng là có thể lay động được nó. Nhưng cho dù da tay cả hai đã được biến dị rõ ràng, tỷ như không sợ bỏng da vân vân, nhưng vẫn không bì lại sự lợi hại của khối đá kia, chưa đào được mấy khối, một đôi tay liền bị mài hỏng da.
Có điều bởi vì lúc đó trong tay hắn còn cầm một khối đá, vết thương trực tiếp hấp thu linh khí của nó, nên vết thương khép lại cực nhanh, chỉ một chút sau đó vết thương đã kết vảy rồi.
Nghiêm Phi đột nhiên nói: “Long Chương, không phải cậu lấy được truyền thừa luyện khí sao? Có thể luyện chế ra vài công cụ đào khối đá không?”
“Tôi còn chưa cẩn thận nghiên cứu đấy.” Long Chương nói, mấy ngày nay vội vàng tìm phần cuối của dòng suối, cũng chỉ có buổi tối không trực đêm mới có thời gian nghiên cứu. Cậu ta gãi đầu một cái, “Lại nói tiếp, tôi cũng chẳng biết đi nơi nào tìm tài liệu luyện khí a, luyện khí còn phải có lửa nữa.”
Cảnh Lâm nói: “Lửa thì cậu không phải lo, tôi sẽ bố trí một loại trận pháp, nhiệt độ rất cao.”
Long Chương nói: “Vậy không bằng ta thử xem sao?”
Cảnh Lâm gật đầu, nói ra ý nghĩ của mình: “Tuy núi rừng này vẫn tồn tại tại đây, thế nhưng đường đi cũng thực sự khó khăn, tất cả mọi người không muốn cứ như vậy mà nhẹ nhàng đơn giản ra bên ngoài, tôi cũng thế.”
Mọi người gật đầu, hỏi Cảnh Lâm: “Cậu có biện pháp gì sao?”
Cảnh Lâm đáp: “Còn nhớ tôi đã nói cùng mọi người kỳ thực núi rừng này ở bên trong một Không Gian trận sao? Tôi cảm thấy, Long Chương luyện khí cần tìm vật liệu thích hợp, không bằng thừa dịp khoảng thời gian này, tôi nghiên cứu một chút Không Gian trận, xem có thể luyện chế ra không, đến lúc đó dù không có công cụ tiện tay, chúng ta cũng có thể mang nhiều thứ khác ra ngoài. Chờ lần sau tới chúng ta sẽ chuẩn bị tốt hơn, tới lúc đó đào khối đá về cũng chưa muộn.”
Hạng Trạch Hoa vui vẻ nói: “Nếu có thể luyện chế ra là tốt nhất!”
Cảnh Lâm tiếp tục nói: “Tôi cũng chỉ thử nghiệm thôi, có thể thành công hay không, vẫn phải xem vận khí, nói chung, tôi sẽ cố gắng tận sức nhất có thể.”
Mọi người dồn dập đồng ý, trong miệng đều bảo Cảnh Lâm cố lên, thế nhưng căn cứ vào bản lĩnh của Cảnh Lâm, kỳ thực bọn họ rất có niềm tin vào cậu.
Thời điểm đào động mọi người có giữ lại thang leo, sau đó mọi người bò ra ngoài, nhìn sắc trời không còn sớm, tất cả công việc phải để tới mai mới có thể tiếp tục. Buổi tối mọi người ở trong Tuyệt Linh trận, trong lúc đó Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ có bước ra ngoài đi lắc lư một vòng, rồi vác một thân đầy máu trở lại.
Làm như vậy, tuy thống khổ, nhưng lại cực kỳ có lợi đối với xương cốt da thịt, vì thế Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi cũng không ngăn cản. Còn những người khác, không có da dày thịt béo như hai người kia, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im bên trong.
Nghiêm Phi vươn tay ra bắt lấy thanh kiếm, giờ phút này kiếm đã rút đi sự kiêu căng khó thuần, trở nên đặc biệt dịu ngoan.
Những người khác ngủ cũng không sâu, vừa nghe được động tĩnh rất nhanh tỉnh lại, vây quanh Nghiêm Phi hỏi han tình huống của y.
Cho tới bây giờ, mỗi người đều chiếm được công pháp khiến mình hài lòng, bọn cậu đã nán lại trong núi rừng này hơn hai tháng rồi, cũng là lúc thảo luận chuyện rời đi.
Trong núi này đâu đâu cũng có bảo vật, nhưng trang bị chỉ có hạn, số lượng bọn cậu có thể mang đi cũng không nhiều, nhưng nếu đến nơi rồi mà cứ như vậy rời đi, mọi người lại không cam tâm, chỉ riêng hai khối tinh thể Tiểu Hắc Long ngậm về từ trong dòng suối cho Cảnh Lâm, đã khiến người khác không ngừng hâm mộ, trước là không có thời gian, hiện tại đều nóng lòng muốn thử, muốn nhảy vào trong dòng suối mò một lần, có thể lấy ra một khối to bằng móng tay thôi cũng tốt a.
Hạng Trạch Hoa nói: “Kỳ thực tôi còn muốn xem xem con suối này có tận cùng hay không.”
“Đúng đúng!” Long Chương kích động phụ họa, “Đều đi men theo nó lâu như vậy rồi, tôi cũng cực kỳ tò mò.”
Lấy được truyền thừa, tâm tình Tào Tam Gia rất tốt, liền cười ha ha nói: “Vậy thì cứ tiếp tục đi. Thuận tiện tìm xem còn có bảo bối gì hay không.”
Cuối cùng hỏi một vòng, tất cả mọi người đều có tâm tư này, liền chờ sau khi trời sáng, mọi người thu dọn chút đồ đạc, dọc theo dòng suối tiếp tục đi tới phía trước.
Đi đại khái chừng nửa ngày, bọn cậu phát hiện cỏ xanh cùng cây cối hai bên dòng suối bắt đầu có biến hóa, chân chính trở nên linh khí bức người, ngay cả giọt sương trên lá cây, cũng hiển hiện ra linh khí. Mà dòng suối, cũng từ dạng hơi dính chuyển sang dạng sữa, lại sau đó dạng sữa dần dần ngưng tụ thành nửa thể rắn.
Như vậy đi tới năm ngày, dòng suối đằng sau, nước lại bắt đầu trở nên trong suốt, nhưng dưới đáy suối, tất cả đều là từng khối từng khối tinh thể tương tự trong tay Cảnh Lâm, kích thước đặc biệt lớn, chìm dưới đáy càng giống như tảng đá màu trắng.
Người người đều nhìn mê tít không chớp, nếu không phải trên người không có thứ để đựng, thì làm sao chỉ có nhìn như vậy a, sớm đã tận sức lấy lên đựng mang về rồi.
“Đến cuối.”
Theo tiếng hoan hô của mọi người, trước mắt xuất hiện một hồ nhỏ, hồ này như một bát ngọc trắng hơi nghiêng ra bên ngoài nằm ngang trên dòng suối, trong bát đều là những tinh thể màu trắng, trung gian còn có một xoáy nước nho nhỏ, nước trong hồ trong veo từ nơi đó không ngừng tuôn ra, theo thế nghiêng mà chậm rãi chảy từ khe nước nhỏ xuống dòng suối, giội rửa đi tinh thể màu trắng hơi nhô lên cao so với khe nước, rồi nước từ khe nhỏ lại theo con suối xa xa trôi đi.
Giun Bảo Bảo chừng mấy ngày không sưu tập bùn đen rồi, rầm một cái nhảy xuống nước, há mồm ra ken két cắn một khối tinh thể, vội vàng nhét vào trong tay Long Chương, thấy cậu ta không nhận, tưởng ghét bỏ cái này quá bé, ném khối đó đi, lại vào trong hồ cắn một khối to hơn nữa, ngậm về đưa Long Chương.
Long Chương cười khổ một tiếng, vuốt đầu to của Giun Bảo Bảo, “Ta cũng muốn a, nhưng thật sự không có chỗ để.”
Lúc này, Cảnh Lâm đang quan sát hồ nhỏ kia, nhìn xung quanh hồ đều nồng đậm linh khí, lại nhìn một chút đáy hồ cũng không sâu, Cảnh Lâm cởi giày ra nhảy xuống.
Đáy hồ lạnh lẽo, chân đứng phía trên cảm nhận được sóng gợn rung động, rung động này không phải của nước, mà của linh lực.
“Nơi này vậy mà lại có trận pháp.” Cảnh Lâm nói với mọi người.
Mọi người hai mắt sáng quắc nhìn cậu, bọn họ cũng phát hiện ra nơi đây không giống bình thường, bọn họ ở trong Tuyệt Linh trận không cảm giác được, nhưng từ việc quan sát hoa cỏ xung quanh là có thể nhìn ra, sau khi đi rất lâu trong này, thì nơi đây là địa phương có linh khí dày đặc nhất.
Bởi vì linh khí quá nồng, nên linh khí của trận pháp bị ẩn giấu bên trong, nếu không cẩn thận chú ý tới thì đúng là không phát hiện ra. Cảnh Lâm đi vòng quanh hồ nửa vòng, cuối cùng phát hiện đây đại khái là một Tụ Thủy trận, mắt trận chính là xoáy nước kia.
Vậy có một dòng suối thôi lại chia ra những đoạn ẩn chứa lượng linh khí khác nhau là do đâu? Địa phương càng cách xa đầu nguồn, linh khí bên trong nước suối càng ít, dòng suối cũng bị nồng độ linh khí ảnh hưởng tới mà xuất hiện biến hóa, biến hóa này lại từ đâu mà có?
Sau đó, Cảnh Lâm nghĩ tới linh mạch kia.
Linh mạch bị chôn ở đây, từ tên đến xem, thì bản thân nó chính là từ linh khí ngưng tụ mà thành, nồng độ đậm đặc của linh khí đương nhiên không cần nói cũng biết, như vậy trong núi rừng này, nơi có nồng độ linh khí kém hơn nó một chút, cũng chỉ có thể là địa phương xung quanh nó mà thôi.
Hồ nước lớn này, có khả năng cao chính là gần vị trí của linh mạch.
Bọn cậu không thể động tới linh mạch, nó đóng vị trí căn bản cho biến hóa trong thế giới về sau. Thế nhưng những thứ sinh trưởng bên cạnh nó, giá trị nhất định cực kỳ quý báu.
Nhìn một chút Tiểu Hắc Long nằm phơi bụng dưới khe nước nhỏ ngay dưới miệng bát ngọc trắng, mặc cho nước chảy xuống rơi đôm đốp lên người thay cho việc xoa bóp, Cảnh Lâm gọi nó: “Ngươi xem giúp ta, phía dưới hồ này có đồ vật gì không?”
Mấy ngày nay đám biến dị thú vẫn trong trạng thái mơ màng, thân thể lần thứ hai trải qua cải tạo của linh khí, bởi vì linh khí quá mức nồng nặc này suýt chút nữa khiến bọn chúng tập thể rơi vào trạng thái ngủ say, Tiểu Hắc Long bơi trong nước cũng là mơ mơ màng màng, lúc này nó còn lười biếng, nghe vậy vẩy vẩy cái đầu ướp nhẹp, mở đôi mắt nhỏ có chút mông lung, vẻ mặt dần nghiêm túc hơn.
Ước chừng hai phút sau, Tiểu Hắc Long mới mở mắt ra, bây giờ nhìn nó tinh thần hơn không ít, đắc ý đứng thẳng người lên, hướng mọi người nói: “Dưới lòng hồ có thật nhiều tảng đá trắng như vậy a!”
Giọng nói kia, như đang nói với mọi người: chúng ta phát tài rồi!
Kỳ thực, tảng đá dưới lòng hồ vẫn có khác biệt với tảng đá trong hồ. Tảng đá trong hồ cũng không quá cứng, Giun Bảo Bảo có thể trực tiếp cắn một ngụm xuống, người cũng có thể dựa vào công cụ để khai thác, nhưng đá dưới đáy hồ, thì vô cùng cứng rắn, so với quặng xanh lúc trước còn cứng hơn mấy phần.
Tuy nói là hồ, nhưng kỳ thực nước đều là dựa vào trận pháp mà tụ tập tới, sau khi phát hiện dưới đáy hồ có đồ vật, chỉ cần chú ý không phá hoại chủ thể hồ cùng với trận pháp, thì tùy tiện đào móc ra sao cũng chẳng có chuyện gì.
Bọn cậu đã chọn một nơi mở đầu việc đào móc, căn cứ phương hướng Tiểu Hắc Long chỉ thị mà đào xuống. Mới đầu vẫn đào ra bùn đất màu hồng thông thường, sau đó khoảng chừng sâu ba mét nữa, bùn đất bắt đầu trở nên khô rắn, màu sắc cũng thay đổi nhạt hơn chút, lại tiếp tục đào thêm ba mét, bùn đất đã biến thành bộ dáng cát đá màu trắng, cảm giác linh khí so bên trên còn nồng đậm hơn.
Triệu Chí Văn lại một lần nữa vung ra đao con rết, theo sao là tiếng “ken két” khiến người ghê răng, đánh lên một tảng đá màu trắng cưng cứng.
Tảng đá kia chỉ lộ ra một góc nhỏ, đại khái dài bằng một đốt ngón tay thôi, lóe ra tia sáng óng ánh, từng sợi linh khí từ góc đá đó tản mát ra ngoài.
Mọi người vây quanh, nhìn Triệu Chí Văn từng chút một vạch tảng đá ra, rốt cuộc tảng đá cũng lộ diện mạo hoàn chỉnh của nó.
Tảng đá này có hình thoi, ước chừng lớn bằng hai ngón tay người trưởng thành chập lại, đại khái dài 10cm, cầm trong tay có ánh sáng chiếu vào, càng thêm năm màu rực rỡ, không chút nào giống như được đào ra từ trong sạn cát, mặt trên không có một tí vết bẩn, nhỏ mà tinh xảo, khiến người yêu thích vô cùng.
Nhưng mọi người căn bản sẽ không quan tâm chuyện nó có hình dạng ra sao, mặc dù là mấy người Khúc Chính Siêu, Tào Tam Gia không nhạy bén với linh khí, tại một khắc nhìn thấy tảng đá kia, cũng được linh khí ảnh hưởng, con mắt tựa như mọc rễ trên tảng đá, nửa ngày không thể dịch chuyển đi nơi khác.
Đào ra khối đá đầu tiên mà Tiểu Hắc Long miêu tả cho mọi người, thì khối thứ hai liền dễ dàng hơn, mọi người lại đào sâu xuống hai mét, bốn phía động đều là những khối đá nhỏ lóe ra ánh sáng, mọi người nghĩ cũng đủ sâu rồi, liền đào mở rộng ra hai bên vách động. Mới đầu chỉ đào ra được vài ba khối, nhưng càng đào, thì số lượng đá nhỏ càng nhiều.
Thế nhưng theo số lượng đá càng tăng, thì tính chất của sạn cát xung quanh cũng trở nên cứng hơn rất nhiều, thậm chí còn cứng hơn so với khối đá nhỏ kia, bởi vậy mọi người sau nửa ngày hào hứng đào ngất trời, thì trường thương của Cảnh Lâm và Nghiêm Phi cũng phải biến hình, những người khác càng thảm hại hơn, vũ khí mang tới đều bị phế bỏ toàn bộ.
Lần này tất cả mọi người dại cả ra.
Long Chương nhìn đôi tay vì dùng sức đào khối đá mà nổi đầy bong bóng, uể oải nói: “Nhìn mà không ăn được, thật khó chịu a!”
Tào Tam Gia cúi đầu thở dài: “Dùng tay đào thì càng không thể.”
Trong vài người, vũ khí của Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ bị phá hỏng trước tiên, khí lực hai người lớn, đào so với người khác cũng nhanh hơn, nhưng vũ khí cũng bị mòn càng nhanh hơn, Triệu Chí Văn còn thử dùng tay trực tiếp đào, đúng là có thể lay động được nó. Nhưng cho dù da tay cả hai đã được biến dị rõ ràng, tỷ như không sợ bỏng da vân vân, nhưng vẫn không bì lại sự lợi hại của khối đá kia, chưa đào được mấy khối, một đôi tay liền bị mài hỏng da.
Có điều bởi vì lúc đó trong tay hắn còn cầm một khối đá, vết thương trực tiếp hấp thu linh khí của nó, nên vết thương khép lại cực nhanh, chỉ một chút sau đó vết thương đã kết vảy rồi.
Nghiêm Phi đột nhiên nói: “Long Chương, không phải cậu lấy được truyền thừa luyện khí sao? Có thể luyện chế ra vài công cụ đào khối đá không?”
“Tôi còn chưa cẩn thận nghiên cứu đấy.” Long Chương nói, mấy ngày nay vội vàng tìm phần cuối của dòng suối, cũng chỉ có buổi tối không trực đêm mới có thời gian nghiên cứu. Cậu ta gãi đầu một cái, “Lại nói tiếp, tôi cũng chẳng biết đi nơi nào tìm tài liệu luyện khí a, luyện khí còn phải có lửa nữa.”
Cảnh Lâm nói: “Lửa thì cậu không phải lo, tôi sẽ bố trí một loại trận pháp, nhiệt độ rất cao.”
Long Chương nói: “Vậy không bằng ta thử xem sao?”
Cảnh Lâm gật đầu, nói ra ý nghĩ của mình: “Tuy núi rừng này vẫn tồn tại tại đây, thế nhưng đường đi cũng thực sự khó khăn, tất cả mọi người không muốn cứ như vậy mà nhẹ nhàng đơn giản ra bên ngoài, tôi cũng thế.”
Mọi người gật đầu, hỏi Cảnh Lâm: “Cậu có biện pháp gì sao?”
Cảnh Lâm đáp: “Còn nhớ tôi đã nói cùng mọi người kỳ thực núi rừng này ở bên trong một Không Gian trận sao? Tôi cảm thấy, Long Chương luyện khí cần tìm vật liệu thích hợp, không bằng thừa dịp khoảng thời gian này, tôi nghiên cứu một chút Không Gian trận, xem có thể luyện chế ra không, đến lúc đó dù không có công cụ tiện tay, chúng ta cũng có thể mang nhiều thứ khác ra ngoài. Chờ lần sau tới chúng ta sẽ chuẩn bị tốt hơn, tới lúc đó đào khối đá về cũng chưa muộn.”
Hạng Trạch Hoa vui vẻ nói: “Nếu có thể luyện chế ra là tốt nhất!”
Cảnh Lâm tiếp tục nói: “Tôi cũng chỉ thử nghiệm thôi, có thể thành công hay không, vẫn phải xem vận khí, nói chung, tôi sẽ cố gắng tận sức nhất có thể.”
Mọi người dồn dập đồng ý, trong miệng đều bảo Cảnh Lâm cố lên, thế nhưng căn cứ vào bản lĩnh của Cảnh Lâm, kỳ thực bọn họ rất có niềm tin vào cậu.
Thời điểm đào động mọi người có giữ lại thang leo, sau đó mọi người bò ra ngoài, nhìn sắc trời không còn sớm, tất cả công việc phải để tới mai mới có thể tiếp tục. Buổi tối mọi người ở trong Tuyệt Linh trận, trong lúc đó Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ có bước ra ngoài đi lắc lư một vòng, rồi vác một thân đầy máu trở lại.
Làm như vậy, tuy thống khổ, nhưng lại cực kỳ có lợi đối với xương cốt da thịt, vì thế Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi cũng không ngăn cản. Còn những người khác, không có da dày thịt béo như hai người kia, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im bên trong.
Tác giả :
Bán Trản Mính Hương