Mạt Thế Hai, Ba Sự
Chương 12: Nhạc Nhạc tỉnh
Triệu Chí Văn kỳ quái hỏi: “Đi đến đó làm gì?”
Bởi vì những thứ bán ở nơi đó, nên người bình thường rất ít tới giao dịch, ngoại trừ việc trong nhà có người qua đời, hoặc là ngày lễ ngày Tết mới tới mua vài món đồ chuẩn bị dùng lúc tế tự.
Chuyện liên quan tới bùa biếc các thứ Cảm Lâm đúng thật không nghĩ gạt một nhà Triệu Chí Văn, nhưng hiện tại cũng không định giải thích rõ ràng, chỉ là hất hất đầu, nói: “Tớ cảm giác trong không khí có thêm không ít thứ.”
Triệu Chí Văn làm một biểu tình “chú đừng làm anh đây phải sợ” mà nhìn Cảnh Lâm, Triệu Thừa Hòa cũng nhìn Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm khi còn bé quan hệ gần với lão Trương thần thần quỷ quỷ là chuyện một nhà Triệu Thừa Hoài đều biết, trước kia lão Trương đã từng làm cái gì cũng có biết chút ít, hiện tại thấy Cảnh Lâm nói như vậy, cũng không hoài nghi cậu, mà lựa chọn tin tưởng, tin tưởng trong không khí thực có thêm thứ gì đó.
“Vậy thứ kia là tốt hay xấu?” Triệu Chí Văn hỏi.
“Không thể nói rõ.” Cảnh Lâm đáp, đúng là không nói được rõ ràng. Thứ xuất hiện thêm trong không khí hẳn là thứ mà trang giấy thông thường không thể khóa lại được, được gọi là linh khí, linh khí xuất hiện đối với cậu ở phương diện nào đó tỷ như vẽ bùa chẳng hạn, có thể nói là tốt, nhưng đối với những người khác, sẽ không nhất định như vậy. Bằng không làm sao vẫn luôn mất điện không phục hồi được, khẳng định có liên quan tới chuyện linh khí đột nhiên xuất hiện rất nhiều.
Cho tới bây giờ, 1 vạn Tệ trên người Cảnh Lâm còn lại hơn hai ngàn thôi, cậu chuẩn bị chia ra 1000 Tệ mua lá bùa, số dư thì giữ lại mua chút quần áo mình và Nhạc Nhạc dùng, còn có vỏ chăn ruột chăn các thứ nữa.
Cảnh Lâm muốn cầm tiền đi mua lá bùa, Triệu Thừa Hoài cũng không nói gì thêm, tuy danh nghĩa là cho Cảnh Lâm vay tiền, nhưng cứ dựa theo tình hình hiện nay đến xem, cũng chẳng khác gì trực tiếp cho không Cảnh Lâm. Đã cho Cảnh Lâm, tiêu như thế nào lại là chuyện của cậu, hơn nữa, Cảnh Lâm là người có kế hoạch, điểm này Triệu Thừa Hoài vẫn luôn biết.
Cùng Cảnh Lâm đi đến phố hàng mã, nơi này có thật nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy nhà mở thôi. Cảnh Lâm tùy ý đi vào một nhà, ông chủ là một người có quả đầu địa trung hải, đang chán ngắt ngồi trước cửa đung đưa quạt đuổi ruồi, vừa thấy Cảnh Lâm, lập tức lên tinh thần, tiến lên tha thiết nhìn Cảnh Lâm: “Chàng trai, muốn mua gì? Các thứ trong cửa hàng đang được giảm giá đó, mua càng nhiều càng được giảm nhiều.”
Ông lão là sợ a, những hàng xóm bạn bè mà ông biết, mấy ngày nay mỗi ngày đều đi sớm về muộn vác đồ về tích trữ trong nhà, nhà ông chỉ còn có mỗi ông vẫn muốn duy trì cái tiệm này nghĩ kiếm chút tiền về, những người khác trong nhà đều đang bận rộn trữ lương thực, ông mấy ngày này trong lòng phiền táo đến mức sắp không ngồi yên được rồi.
Cảnh Lâm trực tiếp nói thẳng ý định đến đây: “Cháu muốn mua một chút giấy bùa vàng dùng trong đạo quán.”
Ông lão vừa nghe, nhất thời vui vẻ, nói: “Chàng trai, đến đúng nơi rồi đấy, cả con phố hàng mã này, lá bùa nhà tôi bán là cao cấp nhất, tốt nhất, trong những tiệm khác cũng không sánh nổi, mấy người làm đạo trường quanh khắp huyện thành này đều đến chỗ tôi mua.”
(đạo trường: nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ)
Nói xong, ông lão liền từ một góc bên cạnh kéo ra một thùng giấy, bên trong tất cả đều là giấy bùa vàng có độ rộng ba ngón tay chập lại, chất giấy xem ra cũng khá tốt, không hề thô ráp.
Ông lão dồn hết sức lực đề cử cho Cảnh Lâm: “Lá bùa này cậu yên tâm mà dùng, dùng rất tốt đấy! Tuy giá cả so giấy vàng bình thường hơi đắt chút, nhưng hao tổn chút mới khỏi lo có chuyện a! Còn nữa, mực Chu Sa cậu có muốn không? Cậu mua nhiều tôi cũng có thể giảm giá nữa!”
“Xem thế nào đã.” Cảnh Lâm đáp, rồi hỏi ông lão: “Nơi này có bút lông không? Có thể cho cháu mượn dùng chút chứ?” Cậu phải thử một chút đám giấy này có được hay không đã, nếu như có thể khóa lại linh khí thì tốt nhất, nếu như không thể, vậy không cần thiết lãng phí tiền mua những thứ đồ này.
“Có có có.” Ông lão chớp mắt đi tới quầy hàng dựa vào bên góc tiệm, mở ra ngăn kéo tìm tìm kiếm kiếm bên trong, sau đó lấy ra một cây bút lông phổ thông bình thường hay dùng, còn đem mực nước cũng chuẩn bị xong.
Cảnh Lâm từ trong thùng lấy ra một tờ giấy bùa vàng đặt lên quầy, cầm thẳng bút lên, tập trung tâm thần một chút, sau đó bắt đầu múa bút trên lá bùa.
Thời điểm Cảnh Lâm vẽ bùa, đám Triệu Chí Văn ở ngay bên cạnh nhìn, bọn hắn tuy xem không hiểu nội dung Cảnh Lâm vẽ, thế nhưng cảm thấy dáng vẻ Cảnh Lâm vẽ bùa rất nghiêm túc, cũng không dám mở miệng quấy rầy, ông lão kia trái ngược lại, líu ra líu ríu ở bên tai Cảnh Lâm nói: “Chàng trai trẻ vẽ không tồi a, chỗ ngoặt cong này so với một vị đạo trưởng tôi biết còn lưu sướng hơn, ôi chao, cái móc câu này có khí thế!”
May mắn toàn bộ tinh thần Cảnh Lâm đều đang động theo ngòi bút, tất cả những gì ông lão nói cậu không hề nghe thấy.
Đầu bút đi đến phần kết, Cảnh Lâm nín thở tập trung tinh thần, không nghe thấy tiếng linh khí tán loạn vang bên tai, trong lòng liền vui vẻ, lại cẩn thận xem lá bùa đã hoàn thành này, thì nhìn tới một vệt sáng chầm chậm lưu động theo nét bút, có điều khá nhạt, không rõ ràng lắm.
Thành công!
Nội tâm Cảnh Lâm nhảy nhót, nhưng sắc mặt lại bình thường, cậu để bút xuống, hờ hững gấp gọn lá bùa lại cất vào trong tay, nói với ông lão: “Lá bùa này bán thế nào?”
“Một đồng một lá.” Mắt thấy sinh ý đến, ông lão vui rạo rực, cũng không dám loạn báo giá, thấy Cảnh Lâm cau mày, chỉ lo Cảnh Lâm sợ đắt, nhanh chóng giải thích: “Chàng trai, tôi thật sự không loạn báo giá, phải biết lá bùa này trước đây tôi đều phải bán 2 đồng một tấm đấy, giá tiền này nói với cậu, trước chỉ có những ai là khách hàng cũ hết sức quen thuộc mới có thể mua được từ tôi.”
Nếu giấy bùa vàng nơi này bán hữu dụng, cho dù đắt, Cảnh Lâm cũng không có ý định không mua, lập tức tiện đây nói: “Ông không phải nói mua càng nhiều giảm giá càng lớn sao? Cháu muốn mua 1000 đồng giấy bùa vàng, ông có thể bán rẻ cho cháu bao nhiêu.”
1000 đồng Tệ! Chuyện này nếu là lúc trước ông chủ đúng là không thèm để ý chút nào, bất quá tình huống hiện tại đặc thù, 1000 đồng có thể mua đến không thiếu thứ bán sỉ, ông lão tính toán một chút, nghĩ trái lại bán không được cũng không thể coi là đồ ăn, liền giảm giá cực lớn đưa ra một số lượng: “1000 đồng tôi cho cậu 1300 tờ, cậu xem được không? Cũng đừng mặc cả nữa, đây là nhượng bộ lớn nhất của ông lão này rồi!”
Cảnh Lâm trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Vậy thì từng ấy đi.”
Ông lão nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tuy không thể ăn, thế nhưng tốt xấu cũng có thể dùng để dán lên tường, tuy lấy chùi đít hơi bị ráp chút, nhưng không phải không thể dùng, so với tặng không tốt hơn nhiều.
Rất nhanh, ông chủ đếm 1300 tờ đưa ra, sắp xếp gọn giúp Cảnh Lâm, sau đó như hiến vật quý lấy ra một cái hộp, mở hộp dán sát vào Cảnh Lâm, nói: “Bút này cán được đẽo ra từ gỗ đào, đầu bút được làm từ lông sói nguyên chất, dùng nó vẽ bùa tuyệt đối tốt! Giảm giá cũng không đắt lắm, chỉ còn hai trăm thôi, lấy một cái chứ?”
Cảnh Lâm xua tay cự tuyệt, đừng nói gỗ đào cái gì, cây bút lông ông nội giữ lại tại nhà cậu kia, lại được làm bằng ngọc đấy, phần lông bút cũng giống thế được làm từ lông sói thuần, so với đề cử của ông lão này, chất lượng phải tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Còn mực Chu sa kia, Cảnh Lâm đúng là dây dưa quấn quýt để ông chủ cho cậu một bình.
Mua xong, đám người Cảnh Lâm lên xe giẫm lên ánh tà dương hướng về nhà.
Về đến nhà, có một kinh hỉ cực lớn đang chờ Cảnh Lâm, bởi vì Nhạc Nhạc tỉnh rồi.
“Cậu!” Vốn đang ngồi ở cửa giúp Chu Nhọc nhặt rau, Nhạc Nhạc vừa thấy Cảnh Lâm, nhất thời bật dậy từ ghế, nhấc lên đôi chân ngắn tủn chạy về phía cậu.
“Nhạc Nhạc!” Cảnh Lâm kích động, dừng lại xe sau đó trực tiếp nhảy xuống, nhấc bổng Nhạc Nhạc ôm vào trong ngực, nơi này sờ sờ, nơi đó nhìn nhìn, xác nhận cháu trai ngoại ngủ chừng mấy ngày thực sự tỉnh rồi, cũng không phải ảo tưởng của cậu tự huyễn hoặc ra.
Chu Ngọc cười hì hì cũng đứng lên, “Các con đi không lâu thì tỉnh lại, vừa tỉnh liền kêu đói bụng, cô ninh cháo cho, ăn một mạch hai bát lớn còn muốn ăn nữa, sợ thằng bé no vỡ bụng nên không dám cho nữa.”
Cảnh Lâm vỗ Nhạc Nhạc đang vịn cổ, dựa vào, mặt dán mặt với cậu, còn đang chìm trong vui sướng vì Nhạc Nhạc tỉnh lại, nói: “Đúng, cám ơn cô Chu.” Liên tiếp lặp lại nhiều lần.
Triệu Thừa Hoài nhìn cậu vui mừng cái gì cũng không biết nữa, cười vài tiếng, đẩy người sang một bên, chính mình giúp Cảnh Lâm đạp xe đến dưới mái hiên nhà.
Nơi đám Cảnh Lâm, tháng bảy phải quá tám giờ mới tối hẳn, lúc này tuy đã đến đúng giờ cơm tối, nhưng sắc trời vẫn còn sáng. Nhạc Nhạc tỉnh rồi, tất cả mọi người cao hứng. Chu Ngọc đã sớm đi tới ao cá vớt hai con trở về, đều chuẩn bị xong, vẫn chờ bọn cậu quay lại.
Trong gia đình họ Triệu, người có kỹ thuật làm cá tốt nhất chính là Triệu Thừa Hoài, ông cũng không phải kiểu đàn ông có quan niệm cổ lỗ sĩ đàn ông không xuống bếp kia, bình thường trong nhà Chu Ngọc sẽ nấu cơm, thế nhưng đến ngày lễ tết hoặc có khách tới chơi, bếp trưởng đều là ông.
Buổi tối ông liền làm một nồi cá kho, còn có cả cá thái lát nhúng tương nữa, dùng đậu phụ ăn chưa hết buổi trưa nấu một nồi canh đầu cá, thêm một đĩa trộn các loại rau hay ăn, người một bàn thống thống khoái khoái ăn một bữa. Mà lượng cơm của Nhạc Nhạc so ngày xưa lớn hơn rất nhiều, ăn hết một tô cơm to, uống một bát canh, một đĩa cà chua trộn đường trắng trên bàn cơ bản do một mình bé ăn hết, hơn nữa còn muốn ăn thêm, thật giống như muốn đem phần thức ăn của mấy ngày nay bù đắp lại. Cảnh Lâm còn chưa hoàn hồn từ trong vui sướng bé đã tỉnh lại, liền lại bị khẩu vị to lớn của bé dọa cho sợ hãi, vuốt bụng bé, xác nhận bé không ăn no, mới yên tâm chút, có điều không cho phép bé tiếp tục ăn nữa.
Sau khi ăn xong, về đến nhà, Cảnh Lâm thắp lên đèn dầu tự chế, một bên thu dọn đồ đạc một bên hỏi Nhạc Nhạc: “Thời điểm cháu ngủ có nghe được cậu gọi không?”
Nhạc Nhạc ngồi trên ghế salon xem truyện cổ tích đã đọc qua lúc còn bé mà Cảnh Lâm vì sợ bé buồn chán nên đưa cho, nghe thấy vậy vội vàng gật đầu: “Nghe được, chính là Nhạc Nhạc quá buồn ngủ, mắt làm sao cũng không mở ra được.”
“Thân thể có đau đớn chỗ nào không?”
“Không đau, chỉ buồn ngủ ạ.”
Đây nhất định cũng có quan hệ với đám linh khí rồi, Cảnh Lâm nghĩ.
Nhạc Nhạc đã tỉnh lại, Cảnh Lâm quá hưng phấn. Nếu như là mấy ngày trước, sau khi cậu ăn cơm xong dọn dẹp tốt mọi thứ thì lập tức rửa ráy đi ngủ, nhưng đêm nay cậu lại cầm vài tấm lá bùa vừa mới mua về ra, ngồi trên ghế salon chuẩn bị vẽ.
Cảnh Lâm vẽ chính là những lá bùa cơ sở cho trận pháp Tụ Linh trận. Phương pháp vẽ đơn giản nhất, trận pháp cũng đơn giản nhất. Tụ Linh, chính là đem linh khí chung quanh trận pháp tụ tập lại bên trong trận. Đây là một loại trận pháp đơn giản nhất, một Tụ Linh trận cần bảy tấm lá bùa, sáu tấm làm trận điểm, một tấm làm mắt trận. Lá bùa có linh khí cấp thấp nhất có thể duy trì linh khí tụ tập trong thời gian năm ngày, lá bùa có linh khí trung đẳng thì có thể duy trì thời gian mười ngày, còn lá bùa chứa linh khí thượng hạng, thời gian càng nhiều hơn, có thể duy trì hơn một tháng.
Có điều xem xét hiện tại, dựa theo chất lượng giấy vẽ bùa Cảnh Lâm có mà phán đoán linh khí, chỉ có thể coi ở mức thấp nhất thôi, bất kể là lá bùa hay mực nước, những thứ làm môi giới này chỉ có hữu hạn như vậy, cho nên muốn đề cao chất lượng linh khí, chất lượng hai thứ này nhất định phải tăng cao, có điều hiện nay, Cảnh Lâm không có điều kiện đấy.
Buổi chiều vẽ một tấm trong cửa hàng hàng mã, vì thế hiện tại Cảnh Lâm chỉ cần vẽ sáu tấm nữa là được. Sáu tấm, tất cả cậu đều một lần đặt bút thuận lợi đi tới phần kết, thời gian không tốn mười phút.
Cảnh Lâm nghĩ đem Tụ Linh trận đặt vào trong đất trồng rau sau nhà, bất quá giờ này sắc trời đã sẩm tối, vẫn là để sáng mai tính sau thôi. Trên bếp củi đun một nồi nước lớn, tẩy xong một thân mồ hôi cho Nhạc Nhạc cùng mình, liền dẫn Nhạc Nhạc đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, bữa sáng Cảnh Lâm cũng đã làm xong. Nhạc Nhạc còn đang ngủ, cậu một vẻ thần kinh kêu to Nhạc Nhạc đang ngủ mơ mơ màng màng. Chỉ lo Nhạc Nhạc hôm qua tỉnh lại, hôm nay lại ngủ mê mệt lần nữa. Nhạc Nhạc cũng không khóc, cậu gọi dậy, chỉ dụi dụi mắt ngoãn ngoãn thức dậy rửa mặt.
Ăn cơm, Nhạc Nhạc mang ghế đẩu nhỏ ngồi dưới mái hiên ngoài sân, nhìn cậu của mình ở bên kia nhảy tới nhảy lui, vẫn luôn bịt miệng nhỏ cười trộm.
~~~~~~~~~~~~~
Bởi vì những thứ bán ở nơi đó, nên người bình thường rất ít tới giao dịch, ngoại trừ việc trong nhà có người qua đời, hoặc là ngày lễ ngày Tết mới tới mua vài món đồ chuẩn bị dùng lúc tế tự.
Chuyện liên quan tới bùa biếc các thứ Cảm Lâm đúng thật không nghĩ gạt một nhà Triệu Chí Văn, nhưng hiện tại cũng không định giải thích rõ ràng, chỉ là hất hất đầu, nói: “Tớ cảm giác trong không khí có thêm không ít thứ.”
Triệu Chí Văn làm một biểu tình “chú đừng làm anh đây phải sợ” mà nhìn Cảnh Lâm, Triệu Thừa Hòa cũng nhìn Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm khi còn bé quan hệ gần với lão Trương thần thần quỷ quỷ là chuyện một nhà Triệu Thừa Hoài đều biết, trước kia lão Trương đã từng làm cái gì cũng có biết chút ít, hiện tại thấy Cảnh Lâm nói như vậy, cũng không hoài nghi cậu, mà lựa chọn tin tưởng, tin tưởng trong không khí thực có thêm thứ gì đó.
“Vậy thứ kia là tốt hay xấu?” Triệu Chí Văn hỏi.
“Không thể nói rõ.” Cảnh Lâm đáp, đúng là không nói được rõ ràng. Thứ xuất hiện thêm trong không khí hẳn là thứ mà trang giấy thông thường không thể khóa lại được, được gọi là linh khí, linh khí xuất hiện đối với cậu ở phương diện nào đó tỷ như vẽ bùa chẳng hạn, có thể nói là tốt, nhưng đối với những người khác, sẽ không nhất định như vậy. Bằng không làm sao vẫn luôn mất điện không phục hồi được, khẳng định có liên quan tới chuyện linh khí đột nhiên xuất hiện rất nhiều.
Cho tới bây giờ, 1 vạn Tệ trên người Cảnh Lâm còn lại hơn hai ngàn thôi, cậu chuẩn bị chia ra 1000 Tệ mua lá bùa, số dư thì giữ lại mua chút quần áo mình và Nhạc Nhạc dùng, còn có vỏ chăn ruột chăn các thứ nữa.
Cảnh Lâm muốn cầm tiền đi mua lá bùa, Triệu Thừa Hoài cũng không nói gì thêm, tuy danh nghĩa là cho Cảnh Lâm vay tiền, nhưng cứ dựa theo tình hình hiện nay đến xem, cũng chẳng khác gì trực tiếp cho không Cảnh Lâm. Đã cho Cảnh Lâm, tiêu như thế nào lại là chuyện của cậu, hơn nữa, Cảnh Lâm là người có kế hoạch, điểm này Triệu Thừa Hoài vẫn luôn biết.
Cùng Cảnh Lâm đi đến phố hàng mã, nơi này có thật nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy nhà mở thôi. Cảnh Lâm tùy ý đi vào một nhà, ông chủ là một người có quả đầu địa trung hải, đang chán ngắt ngồi trước cửa đung đưa quạt đuổi ruồi, vừa thấy Cảnh Lâm, lập tức lên tinh thần, tiến lên tha thiết nhìn Cảnh Lâm: “Chàng trai, muốn mua gì? Các thứ trong cửa hàng đang được giảm giá đó, mua càng nhiều càng được giảm nhiều.”
Ông lão là sợ a, những hàng xóm bạn bè mà ông biết, mấy ngày nay mỗi ngày đều đi sớm về muộn vác đồ về tích trữ trong nhà, nhà ông chỉ còn có mỗi ông vẫn muốn duy trì cái tiệm này nghĩ kiếm chút tiền về, những người khác trong nhà đều đang bận rộn trữ lương thực, ông mấy ngày này trong lòng phiền táo đến mức sắp không ngồi yên được rồi.
Cảnh Lâm trực tiếp nói thẳng ý định đến đây: “Cháu muốn mua một chút giấy bùa vàng dùng trong đạo quán.”
Ông lão vừa nghe, nhất thời vui vẻ, nói: “Chàng trai, đến đúng nơi rồi đấy, cả con phố hàng mã này, lá bùa nhà tôi bán là cao cấp nhất, tốt nhất, trong những tiệm khác cũng không sánh nổi, mấy người làm đạo trường quanh khắp huyện thành này đều đến chỗ tôi mua.”
(đạo trường: nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ)
Nói xong, ông lão liền từ một góc bên cạnh kéo ra một thùng giấy, bên trong tất cả đều là giấy bùa vàng có độ rộng ba ngón tay chập lại, chất giấy xem ra cũng khá tốt, không hề thô ráp.
Ông lão dồn hết sức lực đề cử cho Cảnh Lâm: “Lá bùa này cậu yên tâm mà dùng, dùng rất tốt đấy! Tuy giá cả so giấy vàng bình thường hơi đắt chút, nhưng hao tổn chút mới khỏi lo có chuyện a! Còn nữa, mực Chu Sa cậu có muốn không? Cậu mua nhiều tôi cũng có thể giảm giá nữa!”
“Xem thế nào đã.” Cảnh Lâm đáp, rồi hỏi ông lão: “Nơi này có bút lông không? Có thể cho cháu mượn dùng chút chứ?” Cậu phải thử một chút đám giấy này có được hay không đã, nếu như có thể khóa lại linh khí thì tốt nhất, nếu như không thể, vậy không cần thiết lãng phí tiền mua những thứ đồ này.
“Có có có.” Ông lão chớp mắt đi tới quầy hàng dựa vào bên góc tiệm, mở ra ngăn kéo tìm tìm kiếm kiếm bên trong, sau đó lấy ra một cây bút lông phổ thông bình thường hay dùng, còn đem mực nước cũng chuẩn bị xong.
Cảnh Lâm từ trong thùng lấy ra một tờ giấy bùa vàng đặt lên quầy, cầm thẳng bút lên, tập trung tâm thần một chút, sau đó bắt đầu múa bút trên lá bùa.
Thời điểm Cảnh Lâm vẽ bùa, đám Triệu Chí Văn ở ngay bên cạnh nhìn, bọn hắn tuy xem không hiểu nội dung Cảnh Lâm vẽ, thế nhưng cảm thấy dáng vẻ Cảnh Lâm vẽ bùa rất nghiêm túc, cũng không dám mở miệng quấy rầy, ông lão kia trái ngược lại, líu ra líu ríu ở bên tai Cảnh Lâm nói: “Chàng trai trẻ vẽ không tồi a, chỗ ngoặt cong này so với một vị đạo trưởng tôi biết còn lưu sướng hơn, ôi chao, cái móc câu này có khí thế!”
May mắn toàn bộ tinh thần Cảnh Lâm đều đang động theo ngòi bút, tất cả những gì ông lão nói cậu không hề nghe thấy.
Đầu bút đi đến phần kết, Cảnh Lâm nín thở tập trung tinh thần, không nghe thấy tiếng linh khí tán loạn vang bên tai, trong lòng liền vui vẻ, lại cẩn thận xem lá bùa đã hoàn thành này, thì nhìn tới một vệt sáng chầm chậm lưu động theo nét bút, có điều khá nhạt, không rõ ràng lắm.
Thành công!
Nội tâm Cảnh Lâm nhảy nhót, nhưng sắc mặt lại bình thường, cậu để bút xuống, hờ hững gấp gọn lá bùa lại cất vào trong tay, nói với ông lão: “Lá bùa này bán thế nào?”
“Một đồng một lá.” Mắt thấy sinh ý đến, ông lão vui rạo rực, cũng không dám loạn báo giá, thấy Cảnh Lâm cau mày, chỉ lo Cảnh Lâm sợ đắt, nhanh chóng giải thích: “Chàng trai, tôi thật sự không loạn báo giá, phải biết lá bùa này trước đây tôi đều phải bán 2 đồng một tấm đấy, giá tiền này nói với cậu, trước chỉ có những ai là khách hàng cũ hết sức quen thuộc mới có thể mua được từ tôi.”
Nếu giấy bùa vàng nơi này bán hữu dụng, cho dù đắt, Cảnh Lâm cũng không có ý định không mua, lập tức tiện đây nói: “Ông không phải nói mua càng nhiều giảm giá càng lớn sao? Cháu muốn mua 1000 đồng giấy bùa vàng, ông có thể bán rẻ cho cháu bao nhiêu.”
1000 đồng Tệ! Chuyện này nếu là lúc trước ông chủ đúng là không thèm để ý chút nào, bất quá tình huống hiện tại đặc thù, 1000 đồng có thể mua đến không thiếu thứ bán sỉ, ông lão tính toán một chút, nghĩ trái lại bán không được cũng không thể coi là đồ ăn, liền giảm giá cực lớn đưa ra một số lượng: “1000 đồng tôi cho cậu 1300 tờ, cậu xem được không? Cũng đừng mặc cả nữa, đây là nhượng bộ lớn nhất của ông lão này rồi!”
Cảnh Lâm trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Vậy thì từng ấy đi.”
Ông lão nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tuy không thể ăn, thế nhưng tốt xấu cũng có thể dùng để dán lên tường, tuy lấy chùi đít hơi bị ráp chút, nhưng không phải không thể dùng, so với tặng không tốt hơn nhiều.
Rất nhanh, ông chủ đếm 1300 tờ đưa ra, sắp xếp gọn giúp Cảnh Lâm, sau đó như hiến vật quý lấy ra một cái hộp, mở hộp dán sát vào Cảnh Lâm, nói: “Bút này cán được đẽo ra từ gỗ đào, đầu bút được làm từ lông sói nguyên chất, dùng nó vẽ bùa tuyệt đối tốt! Giảm giá cũng không đắt lắm, chỉ còn hai trăm thôi, lấy một cái chứ?”
Cảnh Lâm xua tay cự tuyệt, đừng nói gỗ đào cái gì, cây bút lông ông nội giữ lại tại nhà cậu kia, lại được làm bằng ngọc đấy, phần lông bút cũng giống thế được làm từ lông sói thuần, so với đề cử của ông lão này, chất lượng phải tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Còn mực Chu sa kia, Cảnh Lâm đúng là dây dưa quấn quýt để ông chủ cho cậu một bình.
Mua xong, đám người Cảnh Lâm lên xe giẫm lên ánh tà dương hướng về nhà.
Về đến nhà, có một kinh hỉ cực lớn đang chờ Cảnh Lâm, bởi vì Nhạc Nhạc tỉnh rồi.
“Cậu!” Vốn đang ngồi ở cửa giúp Chu Nhọc nhặt rau, Nhạc Nhạc vừa thấy Cảnh Lâm, nhất thời bật dậy từ ghế, nhấc lên đôi chân ngắn tủn chạy về phía cậu.
“Nhạc Nhạc!” Cảnh Lâm kích động, dừng lại xe sau đó trực tiếp nhảy xuống, nhấc bổng Nhạc Nhạc ôm vào trong ngực, nơi này sờ sờ, nơi đó nhìn nhìn, xác nhận cháu trai ngoại ngủ chừng mấy ngày thực sự tỉnh rồi, cũng không phải ảo tưởng của cậu tự huyễn hoặc ra.
Chu Ngọc cười hì hì cũng đứng lên, “Các con đi không lâu thì tỉnh lại, vừa tỉnh liền kêu đói bụng, cô ninh cháo cho, ăn một mạch hai bát lớn còn muốn ăn nữa, sợ thằng bé no vỡ bụng nên không dám cho nữa.”
Cảnh Lâm vỗ Nhạc Nhạc đang vịn cổ, dựa vào, mặt dán mặt với cậu, còn đang chìm trong vui sướng vì Nhạc Nhạc tỉnh lại, nói: “Đúng, cám ơn cô Chu.” Liên tiếp lặp lại nhiều lần.
Triệu Thừa Hoài nhìn cậu vui mừng cái gì cũng không biết nữa, cười vài tiếng, đẩy người sang một bên, chính mình giúp Cảnh Lâm đạp xe đến dưới mái hiên nhà.
Nơi đám Cảnh Lâm, tháng bảy phải quá tám giờ mới tối hẳn, lúc này tuy đã đến đúng giờ cơm tối, nhưng sắc trời vẫn còn sáng. Nhạc Nhạc tỉnh rồi, tất cả mọi người cao hứng. Chu Ngọc đã sớm đi tới ao cá vớt hai con trở về, đều chuẩn bị xong, vẫn chờ bọn cậu quay lại.
Trong gia đình họ Triệu, người có kỹ thuật làm cá tốt nhất chính là Triệu Thừa Hoài, ông cũng không phải kiểu đàn ông có quan niệm cổ lỗ sĩ đàn ông không xuống bếp kia, bình thường trong nhà Chu Ngọc sẽ nấu cơm, thế nhưng đến ngày lễ tết hoặc có khách tới chơi, bếp trưởng đều là ông.
Buổi tối ông liền làm một nồi cá kho, còn có cả cá thái lát nhúng tương nữa, dùng đậu phụ ăn chưa hết buổi trưa nấu một nồi canh đầu cá, thêm một đĩa trộn các loại rau hay ăn, người một bàn thống thống khoái khoái ăn một bữa. Mà lượng cơm của Nhạc Nhạc so ngày xưa lớn hơn rất nhiều, ăn hết một tô cơm to, uống một bát canh, một đĩa cà chua trộn đường trắng trên bàn cơ bản do một mình bé ăn hết, hơn nữa còn muốn ăn thêm, thật giống như muốn đem phần thức ăn của mấy ngày nay bù đắp lại. Cảnh Lâm còn chưa hoàn hồn từ trong vui sướng bé đã tỉnh lại, liền lại bị khẩu vị to lớn của bé dọa cho sợ hãi, vuốt bụng bé, xác nhận bé không ăn no, mới yên tâm chút, có điều không cho phép bé tiếp tục ăn nữa.
Sau khi ăn xong, về đến nhà, Cảnh Lâm thắp lên đèn dầu tự chế, một bên thu dọn đồ đạc một bên hỏi Nhạc Nhạc: “Thời điểm cháu ngủ có nghe được cậu gọi không?”
Nhạc Nhạc ngồi trên ghế salon xem truyện cổ tích đã đọc qua lúc còn bé mà Cảnh Lâm vì sợ bé buồn chán nên đưa cho, nghe thấy vậy vội vàng gật đầu: “Nghe được, chính là Nhạc Nhạc quá buồn ngủ, mắt làm sao cũng không mở ra được.”
“Thân thể có đau đớn chỗ nào không?”
“Không đau, chỉ buồn ngủ ạ.”
Đây nhất định cũng có quan hệ với đám linh khí rồi, Cảnh Lâm nghĩ.
Nhạc Nhạc đã tỉnh lại, Cảnh Lâm quá hưng phấn. Nếu như là mấy ngày trước, sau khi cậu ăn cơm xong dọn dẹp tốt mọi thứ thì lập tức rửa ráy đi ngủ, nhưng đêm nay cậu lại cầm vài tấm lá bùa vừa mới mua về ra, ngồi trên ghế salon chuẩn bị vẽ.
Cảnh Lâm vẽ chính là những lá bùa cơ sở cho trận pháp Tụ Linh trận. Phương pháp vẽ đơn giản nhất, trận pháp cũng đơn giản nhất. Tụ Linh, chính là đem linh khí chung quanh trận pháp tụ tập lại bên trong trận. Đây là một loại trận pháp đơn giản nhất, một Tụ Linh trận cần bảy tấm lá bùa, sáu tấm làm trận điểm, một tấm làm mắt trận. Lá bùa có linh khí cấp thấp nhất có thể duy trì linh khí tụ tập trong thời gian năm ngày, lá bùa có linh khí trung đẳng thì có thể duy trì thời gian mười ngày, còn lá bùa chứa linh khí thượng hạng, thời gian càng nhiều hơn, có thể duy trì hơn một tháng.
Có điều xem xét hiện tại, dựa theo chất lượng giấy vẽ bùa Cảnh Lâm có mà phán đoán linh khí, chỉ có thể coi ở mức thấp nhất thôi, bất kể là lá bùa hay mực nước, những thứ làm môi giới này chỉ có hữu hạn như vậy, cho nên muốn đề cao chất lượng linh khí, chất lượng hai thứ này nhất định phải tăng cao, có điều hiện nay, Cảnh Lâm không có điều kiện đấy.
Buổi chiều vẽ một tấm trong cửa hàng hàng mã, vì thế hiện tại Cảnh Lâm chỉ cần vẽ sáu tấm nữa là được. Sáu tấm, tất cả cậu đều một lần đặt bút thuận lợi đi tới phần kết, thời gian không tốn mười phút.
Cảnh Lâm nghĩ đem Tụ Linh trận đặt vào trong đất trồng rau sau nhà, bất quá giờ này sắc trời đã sẩm tối, vẫn là để sáng mai tính sau thôi. Trên bếp củi đun một nồi nước lớn, tẩy xong một thân mồ hôi cho Nhạc Nhạc cùng mình, liền dẫn Nhạc Nhạc đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, bữa sáng Cảnh Lâm cũng đã làm xong. Nhạc Nhạc còn đang ngủ, cậu một vẻ thần kinh kêu to Nhạc Nhạc đang ngủ mơ mơ màng màng. Chỉ lo Nhạc Nhạc hôm qua tỉnh lại, hôm nay lại ngủ mê mệt lần nữa. Nhạc Nhạc cũng không khóc, cậu gọi dậy, chỉ dụi dụi mắt ngoãn ngoãn thức dậy rửa mặt.
Ăn cơm, Nhạc Nhạc mang ghế đẩu nhỏ ngồi dưới mái hiên ngoài sân, nhìn cậu của mình ở bên kia nhảy tới nhảy lui, vẫn luôn bịt miệng nhỏ cười trộm.
~~~~~~~~~~~~~
Tác giả :
Bán Trản Mính Hương