Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 252: Phiên ngoại 1
Quân đội đặc biệt của căn cứ quốc gia mới nhận được một nhiệm vụ.
“Chính vụ, nhiệm vụ lần này thấp nhất cũng cần tám người, hiện tại nhân số của chúng ta còn thiếu hai người...” Một quân sĩ đặc chủng toàn thân vũ trang, một tay cầm súng mini, tay còn lại mang bao tay phòng năng lượng, nhanh chóng báo cáo.
Người đàn ông trung niên khoác bộ quân phục đơn giản trước bàn thoáng suy nghĩ, kế đó đứng dậy cầm lấy điện thoại: “Từ bộ đội cấp dưới, ừ, tiểu đội bảo tiêu mới huấn luyện thành lập, đúng, kêu Tần Đội chọn hai người giỏi đến, nói với cậu ta nhất định phải là người giỏi, đừng mỗi lần đều lấy đồ kém cỏi lừa tôi, nếu không nhiệm vụ lần này thất bại, tôi sẽ tính lên đầu cậu ta! Nói thừa, hiện tại toàn bộ đội chỉ có ban ngành của cậu ta nhàn rỗi nhất, không tìm cậu ta thì tìm ai?” Nói xong ừ hai tiếng gác điện thoại.
“Ngày mai sẽ đưa người đến, cậu nói với bọn họ một chút về nhiệm vụ chủ yếu, nhớ, phải có tinh thần hợp tác đoàn đội...”
Quân sĩ đặc chủng kia mang bộ mặt không biểu cảm đứng thẳng: “Vâng!” Nói xong xoay người rời khỏi phòng.
Trở lại sân huấn luyện, mấy quân sĩ đang tập bắn khác tức khắc hạ súng trong tay xuống, tụ đến hỏi: “Thế nào rồi đội trưởng, chính vụ có nói phái người không? Phái chi nhánh nào?”
Quân sĩ lấy xuống mũ giáp cứng rắn trên đầu, ném qua một bên, “Còn có thể là cái nào, là cái đoàn bảo tiêu chó má gì đó.”
“Sấc, một đám vô tích sự, cái tên tới lần trước thấy máu sợ đến mức súng cũng rớt, thật không biết trong quân đội đặc biệt của chúng ta làm sao lại nuôi một đám người như thế...” Một quân sĩ đập nón quân đội trên đầu xuống đất, có chút tức giận.
Quân sĩ vũ trang nghĩ nghĩ, nói: “Thôi đi, nhiệm vụ lần này cũng không quá phức tạp, bảo vệ một người phụ nữ mà thôi, thời gian mười hai giờ làm hạn định, năm người chúng ta chú ý chút, gắng qua là được.”
Bốn người còn lại im lặng, so với nhiệm vụ tiêu diệt tập kích lớn, bảo vệ người quả thực dễ dàng hơn nhiều, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
Mà bên kia, một chiếc xe việt dã màu trắng bạc lóa mắt rạch qua mặt đường như mũi tên, nhanh đến mức như muốn bay lên, cuối cùng dừng trước cửa ban ngành bảo tiêu của quân đội đặc biệt, kế đó đi xuống từ trên xe là một nam tử mặc âu phục trắng bạc hợp dáng, đứng bên cạnh xe, y vươn ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng như ngọc thạch, lấy xuống kính râm trên mặt.
Xa xa, mấy nữ sinh ăn xong bữa sáng nói nói cười cười kết bạn đi đến, thấy chiếc xe lóa mắt đó, mấy người tức khắc mở to đôi mắt đeo lens trong veo như nước. Đó là kiểu dáng mới nhất đó, nghe nói giới hạn không quá mười chiếc, không có mấy nghìn vạn căn bản mua không nổi đâu. Bất quá khi thấy nam tử mi như sơn thủy đứng trước xe, đều kìm lòng không đậu dừng chân lại.
Nam tử đó tiện tay ném kính mắt vào lại xe, sau đó ánh mắt vô ý đảo qua mấy cô gái trẻ, đường nhìn dừng lại chốc lát, dường như thấy được một người xem như quen biết, thần sắc vốn tuấn mỹ lạnh lùng nghiêm nghị, trong nháy mắt tựa như băng sơn hòa tan, cái gì là ôn nhuận như ngọc, cái gì là xuân về hoa nở, chính là điều trước mắt, chỉ thấy nam tử đó khẽ vẫy tay với các cô, kế đó dời đường nhìn đi đến cửa.
Một nữ sinh trong đó nhìn quá chuyên chú, tay nhất thời không ổn định, sữa đậu nành mới uống hai hớp tức khắc bẹp một tiếng rơi xuống đất, làm bừng tỉnh mấy cô gái, bất chấp vết sữa đậu nành bắn tung tóe trên giày, ánh mắt mấy người đều sáng rực nhìn về phía một người trong nhóm, trăm miệng một lời vội vàng nói: “Tiểu Tuyết, người ban nãy là ai? Anh ta gật đầu với chúng ta đó, ba cậu không phải trong quân đội đặc biệt sao? Cậu nhất định biết, nếu là chị em tốt, giới thiệu cho chúng tớ quen biết đi!”
Nam tử sau khi tiến vào bộ bảo tiêu, tiện tay cởi áo khoác, thay một bộ quần áo vũ trang màu xanh sẫm, vóc người vốn tỉ lệ hoàn mỹ càng có vẻ thon gầy, khi mang giày quân đội, phía sau có một người đi tới, cao to lực lưỡng, cùng là quần áo vũ trang được hắn mặc ra một loại khí chất cuồng mãnh, lại càng cao lớn cường tráng, chí ít trên một mét chín.
Nhìn thấy nam tử, hắn trực tiếp đi nhanh qua, kế đó ngồi xổm xuống nhận lấy giày quân đội trong tay y, dùng bàn tay to nâng lên, cẩn thận mang cho nam tử, mà nam tử cũng không chút để ý thuận thế để giày mang lên chân.
“Hôm nay sao không ngủ thêm một lúc?” Giọng điệu của người đàn ông cao to lực lưỡng kia nhu hòa thần kỳ, nói với nam tử kia, một tay còn theo thói quen ôm lấy eo y, thuận thế giúp y sửa sang lại cổ áo, đủ để thể hiện sự cẩn thận tỉ mỉ.
Nghe thấy vậy, dường như nghĩ đến điều gì, đầu mi nam tử trong lòng khẽ nhíu lại, bất quá khi người đàn ông cao lớn hạ xuống một nụ hôn lên mi y, đầu mi mới chậm rãi giãn ra, không muốn nhiều lời, quét nhìn phương hướng phòng huấn luyện, nói: “Được rồi, nếu không ra ngoài thì một đám nhóc con thủ hạ của anh sẽ phải giả bộ bất tỉnh đó, Tần Đội.”
Nam tử này không phải ai khác, chính là Trần Hạc, Tần Đội cũng chính là tên giả mà Kim Trảm Nguyên dùng. Kim Trảm Nguyên mới mặc kệ sự chết sống của người khác, bình thường ở trong núi ngày ngày xua sói đuổi hổ, hiện tại vào thế tục, vì giết thời gian, liền ngược một đám tân binh trong tay kêu ngao ngao, bấy giờ mới miễn cưỡng giải được chút phiền muộn trong lòng, so sánh với ngày xưa, huấn luyện hôm nay đã coi như dễ dàng, chỉ cần Trần Hạc để Kim Trảm Nguyên ăn no, tất cả đều dễ nói.
Quả nhiên nghe xong lời Trần Hạc, Kim Trảm Nguyên không có nửa phần do dự, kế đó huýt sáo một tiếng, bên trong tức khắc người ngã ngựa đổ một mảng, kêu chết chửi má nó, không cần nhìn cũng biết toàn bộ ngã xuống đều không ngoại lệ, mỗi tên đều mệt như lừa. Huấn luyện người như trâu ngựa, còn không ai dám rời khỏi đây, cố chịu dâm uy của người này không dám trách cứ, trong toàn bộ quân đội đặc biệt đại khái cũng chỉ có một mình Kim Trảm Nguyên, coi như là một tay che trời biến tướng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bộ bảo tiêu bị người chê trách rất lâu, nhưng vẫn không thủ tiêu. Có thể lợi dụng huấn luyện một đám phế vật gân gà đáng vứt đi, phế đến mức không thể phế hơn trong quân đội đặc biệt, thành bảo tiêu chính quy, cũng mang đến cho quân đội đặc biệt không ít thù lao, đây coi như là một việc đầu tư ít vốn, đương nhiên được quốc gia và cao tầng quân đội đặc biệt nhất trí tán thành, cho dù các quân bất mãn thế nào đi nữa, cũng không ai đề cập đến chế độ vứt bỏ.
Trần Hạc đeo bao cổ tay lên, mới khẽ động, Kim Trảm Nguyên đã nhận lấy giúp y đeo. Trần Hạc sớm đã thành thói quen cũng không cự tuyệt, chỉ đeo lên dưới sự hỗ trợ của hắn, sau đó khẽ xoay cổ tay, chậm rãi nói: “Em trước khi đến đã tra qua, gần đây ma vật kiềm nén chịu không nổi rồi, mấy ngày nay lại đang rục rịch, nhiệm vụ mà anh nói lúc sáng có thể có quan hệ đến ma vật.”
Kim Trảm Nguyên giúp y mang xong bao đầu gối, không khỏi nhếch mi. Trước đây hai người vốn ở một đoạn thời gian trên đỉnh núi, sở dĩ vào thế tục, chính bởi vì đột nhiên nguyên khí trong đất trời có chút dị động, dường như xen vào một chút ma khí, Trần Hạc chỉ đành ngừng tu luyện, cùng Kim Trảm Nguyên vào thế tục điều tra. Có thể là khe nứt không gian, hoặc một số thông đạo nối tiếp bí mật nào đó, nói chung một bộ phận ma vật của giới khác đã trút vào nhân gian.
Nếu không ngăn lại, chúng sinh rất nhanh sẽ sa thành ma vật, địa ngục nhân gian bất quá chỉ như vậy, cho dù Trần Hạc và Kim Trảm Nguyên lãnh tình thế nào đi nữa, cũng sẽ không muốn một không gian làm bạn cùng ma vật, đương nhiên phải ngăn cản, mấy năm nay ma vật chết trong tay Kim Trảm Nguyên và Trần Hạc không có một ngàn cũng có tám trăm, nhưng một số còn lại ẩn nấp cực bí ẩn, không dễ dàng tìm kiếm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người tiến vào quân đội, quân đội đặc biệt, tên như ý nghĩa, đương nhiên là phải xử lý một số sự kiện quỷ dị trọng đại nguy cấp, ở đây có thể lấy được tư liệu trực tiếp, do đó phán đoán đó là sự kiện người bình thường làm, hay ma vật quấy phá, cũng coi như gián tiếp phát tiết thể năng và tinh thần lực quá thừa của Kim Trảm Nguyên.
“Hai ngày trước cô gái đó đã đi bói bài Tarot, lại nghe theo vu nữ mua một tấm thẻ Phật với số tiền lớn, chẳng qua Phật đó không phải Phật kia, Phật dù là thánh vật, nhưng bị ô nhiễm cũng sẽ trở thành vật chí tà, cô gái đó liên tiếp xảy ra chuyện, sợ rằng không phải do người làm, mà có ma thao túng...” Trần Hạc nói xong ngừng một chút, “Lần này để em đi đi, mấy thủ hạ của anh đi cũng là chịu chết.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Kim Trảm Nguyên.
Kim Trảm Nguyên lúc này đâu thèm cái gì mà tà a ma a, so với Trần Hạc, trong lòng hắn căn bản không có đạo nghĩa chó má gì, đối với hắn mà nói, Trần Hạc chính là điểm mấu chốt và đạo nghĩa của hắn, ngoại trừ việc nào đó, tất cả đều theo y, y nói cái gì thì là cái đó. Trần Hạc đang nói chuyện, hắn mặc dù đang nghe, nhưng tất cả xoay chuyển trong đầu đều là việc tiêu hồn đêm qua.
Kiếp trước Trần Hạc không xem hắn là người yêu, vì vậy trên loại chuyện này vẫn luôn nửa chống cự, hắn cũng chỉ có thể lúc nào cũng thu liễm, chỉ sợ làm quá, ngày sau ngay cả chạm y cũng không cho mình chạm, không có lần nào có thể tận hứng, có thể nói mỗi một lần đều là trạng thái nhẫn nại. Nhưng khi trở lại đây, trên chuyện này đối với Kim Trảm Nguyên mà nói, không thể nghi ngờ hệt như thiên đường, chống cự và mặc kệ là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, Kim Trảm Nguyên thậm chí còn dùng rất nhiều tư thế mà trước đây không dám dùng, kích thích đến mức động tác hắn kịch liệt mà lại điên cuồng, làm đến mức nam nhân này mất hết lãnh tĩnh, sảng khoái đến mức khóc cầu xin, so với sự trầm ổn và lãnh tình thường ngày, hoàn toàn không giống một người.
Kim Trảm Nguyên cảm thấy bản thân rất có cảm giác thành tựu, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm cánh môi trơn đỏ của Trần Hạc, không đợi y nói xong, đã cúi đầu khó nhịn hôn lên, nửa ngày sau mới lưu luyến không rời tách ra, thấy sắc mặt y không vui, hắn vô cùng thức thời nói: “Được, lần này anh và em cùng đi...”
Nhiệm vụ lần này cần tám người, mục tiêu bảo vệ là một cô gái, còn có bạn trai cô, thời gian là mười hai giờ, địa điểm là quán cà phê, cô gái này là con gái một của thủ lĩnh nào đó của quốc gia, vô cùng mê tín vu thuật, nhiệm vụ lần này là bởi tháng trước cô nghe vu sư nói hôm nay có huyết quang tai ương, cần đến nơi đủ nhân khí để tránh tai, vì phòng ngừa vạn nhất, cha cô bỏ ra số tiền lớn nhờ bạn tốt mời quân đội đặc biệt chiếu cố con gái ông.
Quân đội đặc biệt tuy là quân đội quốc gia, nhưng coi như nửa độc lập, cũng cần ăn uống duy trì, số lượng các loại trang bị mà quốc gia cấp phát dù sao cũng có hạn, đương nhiên phải có chút tiền thu, mà nhận loại nhiệm vụ này thì thành khoản thu nhập thêm chủ yếu, thu nhập phong phú, đồng thời quân sĩ tham gia đều có tiền thưởng để lấy, bình thường đều tình nguyện làm, coi như mọi người đều vui vẻ.
Vị trí tiệm cà phê ở tầng hai Nam Á Lâu, vì tình hình đặc thù, toàn bộ tầng được bao hoàn toàn, con gái của thủ lĩnh vì có địa vị của cha, đương nhiên được sủng ái và bảo hộ, cho dù quân đội đặc biệt cũng không có chút dị nghị, đây vốn chính là một phần công việc của bọn họ, mà thủ lĩnh lại trả phí khiến tính chất của công việc thành tư nhân, có thể thấy được thủ lĩnh không muốn thấy việc này bị truyền ồn ào.
Vì vậy hôm nay, tám quân sĩ đặc biệt đều khoác quần áo thường, mặc là đồng phục tiếp đãi của tiệm cà phê, thân dưới là quần hợp dáng màu đen, thân trên là áo sơ mi trắng ghi lê xám, nhưng vì vóc dáng của mỗi người đều tuyệt, vốn chỉ là quần áo tiếp đãi, vậy mà mặc ra sự khí phách, nếu không phải tiệm cà phê được bao hết, cơ bản không có người nào, sợ là sớm đã bị khách vây xem kín mít, làm ăn nhất định thịnh vượng.
Con gái thủ lĩnh trông khá bình thường, cho dù trang điểm cũng không được tính là đại mỹ nữ, nhưng cũng không xấu. Mà bạn trai của cô lại phải nói là anh chàng đẹp trai, nghe nói là minh tinh mới nổi nào đó của giới diễn viên, lần này có nguy hiểm mà hiếm thấy còn không rời không bỏ, canh giữ bên cạnh bạn gái, là con gái thì đều sẽ cảm động.
Lý tiểu thư rất yêu bạn trai, nhưng điều này không gây trở ngại cô thưởng thức mỹ nam khác, vì thân phận của cô, bên cạnh thực tế không hề thiếu mỹ nhân, bất kể là khôi ngô hay nội liễm đều không nói chơi, nhưng lúc này uống cà phê, ánh mắt lại dời đến dời đi trên thân một người trong đó.
Quân sĩ trong quân đội đặc biệt đại thể đều lấy khí chất thiết huyết khiến cô cảm phục, nếu nói khuôn mặt thì nhiều nhất khoảng trên bậc trung. Nhưng người này lại tuấn tú vô song, khuôn mặt vừa không góc cạnh rõ ràng, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy âm nhu, bất kể khuôn mặt hay khí chất, thêm một phần thì nhiều bớt một phần thì ít, vừa đúng khiến mắt người ta sáng ngời, tiếp theo thì không dời được đường nhìn. Mọi người nói nam tử ôn nhuận như ngọc, khí chất nhã nhặn, nhưng người này trên mức ôn nhuận rồi lại thêm hai phần lạnh lùng tuấn tú, thật sự khiến người ta vừa nhìn đã yêu rồi lại yêu.
Mà bộ trang phục tiếp đãi vốn đã hấp dẫn người được mặc trên người y, thân trên vừa không căng phình, cũng sẽ không có vẻ rũ rượi không tinh thần, quần áo đều giống nhau, nhưng mỗi người đều sẽ mặc ra phẩm bậc và thần thái khác biệt, không thể nghi ngờ người này là nhân tài kiệt xuất trong đó, quần áo mấy trăm đồng trên người y được mặc ra giá trị mấy vạn đồng. Bạn đang
“Chính vụ, nhiệm vụ lần này thấp nhất cũng cần tám người, hiện tại nhân số của chúng ta còn thiếu hai người...” Một quân sĩ đặc chủng toàn thân vũ trang, một tay cầm súng mini, tay còn lại mang bao tay phòng năng lượng, nhanh chóng báo cáo.
Người đàn ông trung niên khoác bộ quân phục đơn giản trước bàn thoáng suy nghĩ, kế đó đứng dậy cầm lấy điện thoại: “Từ bộ đội cấp dưới, ừ, tiểu đội bảo tiêu mới huấn luyện thành lập, đúng, kêu Tần Đội chọn hai người giỏi đến, nói với cậu ta nhất định phải là người giỏi, đừng mỗi lần đều lấy đồ kém cỏi lừa tôi, nếu không nhiệm vụ lần này thất bại, tôi sẽ tính lên đầu cậu ta! Nói thừa, hiện tại toàn bộ đội chỉ có ban ngành của cậu ta nhàn rỗi nhất, không tìm cậu ta thì tìm ai?” Nói xong ừ hai tiếng gác điện thoại.
“Ngày mai sẽ đưa người đến, cậu nói với bọn họ một chút về nhiệm vụ chủ yếu, nhớ, phải có tinh thần hợp tác đoàn đội...”
Quân sĩ đặc chủng kia mang bộ mặt không biểu cảm đứng thẳng: “Vâng!” Nói xong xoay người rời khỏi phòng.
Trở lại sân huấn luyện, mấy quân sĩ đang tập bắn khác tức khắc hạ súng trong tay xuống, tụ đến hỏi: “Thế nào rồi đội trưởng, chính vụ có nói phái người không? Phái chi nhánh nào?”
Quân sĩ lấy xuống mũ giáp cứng rắn trên đầu, ném qua một bên, “Còn có thể là cái nào, là cái đoàn bảo tiêu chó má gì đó.”
“Sấc, một đám vô tích sự, cái tên tới lần trước thấy máu sợ đến mức súng cũng rớt, thật không biết trong quân đội đặc biệt của chúng ta làm sao lại nuôi một đám người như thế...” Một quân sĩ đập nón quân đội trên đầu xuống đất, có chút tức giận.
Quân sĩ vũ trang nghĩ nghĩ, nói: “Thôi đi, nhiệm vụ lần này cũng không quá phức tạp, bảo vệ một người phụ nữ mà thôi, thời gian mười hai giờ làm hạn định, năm người chúng ta chú ý chút, gắng qua là được.”
Bốn người còn lại im lặng, so với nhiệm vụ tiêu diệt tập kích lớn, bảo vệ người quả thực dễ dàng hơn nhiều, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
Mà bên kia, một chiếc xe việt dã màu trắng bạc lóa mắt rạch qua mặt đường như mũi tên, nhanh đến mức như muốn bay lên, cuối cùng dừng trước cửa ban ngành bảo tiêu của quân đội đặc biệt, kế đó đi xuống từ trên xe là một nam tử mặc âu phục trắng bạc hợp dáng, đứng bên cạnh xe, y vươn ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng như ngọc thạch, lấy xuống kính râm trên mặt.
Xa xa, mấy nữ sinh ăn xong bữa sáng nói nói cười cười kết bạn đi đến, thấy chiếc xe lóa mắt đó, mấy người tức khắc mở to đôi mắt đeo lens trong veo như nước. Đó là kiểu dáng mới nhất đó, nghe nói giới hạn không quá mười chiếc, không có mấy nghìn vạn căn bản mua không nổi đâu. Bất quá khi thấy nam tử mi như sơn thủy đứng trước xe, đều kìm lòng không đậu dừng chân lại.
Nam tử đó tiện tay ném kính mắt vào lại xe, sau đó ánh mắt vô ý đảo qua mấy cô gái trẻ, đường nhìn dừng lại chốc lát, dường như thấy được một người xem như quen biết, thần sắc vốn tuấn mỹ lạnh lùng nghiêm nghị, trong nháy mắt tựa như băng sơn hòa tan, cái gì là ôn nhuận như ngọc, cái gì là xuân về hoa nở, chính là điều trước mắt, chỉ thấy nam tử đó khẽ vẫy tay với các cô, kế đó dời đường nhìn đi đến cửa.
Một nữ sinh trong đó nhìn quá chuyên chú, tay nhất thời không ổn định, sữa đậu nành mới uống hai hớp tức khắc bẹp một tiếng rơi xuống đất, làm bừng tỉnh mấy cô gái, bất chấp vết sữa đậu nành bắn tung tóe trên giày, ánh mắt mấy người đều sáng rực nhìn về phía một người trong nhóm, trăm miệng một lời vội vàng nói: “Tiểu Tuyết, người ban nãy là ai? Anh ta gật đầu với chúng ta đó, ba cậu không phải trong quân đội đặc biệt sao? Cậu nhất định biết, nếu là chị em tốt, giới thiệu cho chúng tớ quen biết đi!”
Nam tử sau khi tiến vào bộ bảo tiêu, tiện tay cởi áo khoác, thay một bộ quần áo vũ trang màu xanh sẫm, vóc người vốn tỉ lệ hoàn mỹ càng có vẻ thon gầy, khi mang giày quân đội, phía sau có một người đi tới, cao to lực lưỡng, cùng là quần áo vũ trang được hắn mặc ra một loại khí chất cuồng mãnh, lại càng cao lớn cường tráng, chí ít trên một mét chín.
Nhìn thấy nam tử, hắn trực tiếp đi nhanh qua, kế đó ngồi xổm xuống nhận lấy giày quân đội trong tay y, dùng bàn tay to nâng lên, cẩn thận mang cho nam tử, mà nam tử cũng không chút để ý thuận thế để giày mang lên chân.
“Hôm nay sao không ngủ thêm một lúc?” Giọng điệu của người đàn ông cao to lực lưỡng kia nhu hòa thần kỳ, nói với nam tử kia, một tay còn theo thói quen ôm lấy eo y, thuận thế giúp y sửa sang lại cổ áo, đủ để thể hiện sự cẩn thận tỉ mỉ.
Nghe thấy vậy, dường như nghĩ đến điều gì, đầu mi nam tử trong lòng khẽ nhíu lại, bất quá khi người đàn ông cao lớn hạ xuống một nụ hôn lên mi y, đầu mi mới chậm rãi giãn ra, không muốn nhiều lời, quét nhìn phương hướng phòng huấn luyện, nói: “Được rồi, nếu không ra ngoài thì một đám nhóc con thủ hạ của anh sẽ phải giả bộ bất tỉnh đó, Tần Đội.”
Nam tử này không phải ai khác, chính là Trần Hạc, Tần Đội cũng chính là tên giả mà Kim Trảm Nguyên dùng. Kim Trảm Nguyên mới mặc kệ sự chết sống của người khác, bình thường ở trong núi ngày ngày xua sói đuổi hổ, hiện tại vào thế tục, vì giết thời gian, liền ngược một đám tân binh trong tay kêu ngao ngao, bấy giờ mới miễn cưỡng giải được chút phiền muộn trong lòng, so sánh với ngày xưa, huấn luyện hôm nay đã coi như dễ dàng, chỉ cần Trần Hạc để Kim Trảm Nguyên ăn no, tất cả đều dễ nói.
Quả nhiên nghe xong lời Trần Hạc, Kim Trảm Nguyên không có nửa phần do dự, kế đó huýt sáo một tiếng, bên trong tức khắc người ngã ngựa đổ một mảng, kêu chết chửi má nó, không cần nhìn cũng biết toàn bộ ngã xuống đều không ngoại lệ, mỗi tên đều mệt như lừa. Huấn luyện người như trâu ngựa, còn không ai dám rời khỏi đây, cố chịu dâm uy của người này không dám trách cứ, trong toàn bộ quân đội đặc biệt đại khái cũng chỉ có một mình Kim Trảm Nguyên, coi như là một tay che trời biến tướng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bộ bảo tiêu bị người chê trách rất lâu, nhưng vẫn không thủ tiêu. Có thể lợi dụng huấn luyện một đám phế vật gân gà đáng vứt đi, phế đến mức không thể phế hơn trong quân đội đặc biệt, thành bảo tiêu chính quy, cũng mang đến cho quân đội đặc biệt không ít thù lao, đây coi như là một việc đầu tư ít vốn, đương nhiên được quốc gia và cao tầng quân đội đặc biệt nhất trí tán thành, cho dù các quân bất mãn thế nào đi nữa, cũng không ai đề cập đến chế độ vứt bỏ.
Trần Hạc đeo bao cổ tay lên, mới khẽ động, Kim Trảm Nguyên đã nhận lấy giúp y đeo. Trần Hạc sớm đã thành thói quen cũng không cự tuyệt, chỉ đeo lên dưới sự hỗ trợ của hắn, sau đó khẽ xoay cổ tay, chậm rãi nói: “Em trước khi đến đã tra qua, gần đây ma vật kiềm nén chịu không nổi rồi, mấy ngày nay lại đang rục rịch, nhiệm vụ mà anh nói lúc sáng có thể có quan hệ đến ma vật.”
Kim Trảm Nguyên giúp y mang xong bao đầu gối, không khỏi nhếch mi. Trước đây hai người vốn ở một đoạn thời gian trên đỉnh núi, sở dĩ vào thế tục, chính bởi vì đột nhiên nguyên khí trong đất trời có chút dị động, dường như xen vào một chút ma khí, Trần Hạc chỉ đành ngừng tu luyện, cùng Kim Trảm Nguyên vào thế tục điều tra. Có thể là khe nứt không gian, hoặc một số thông đạo nối tiếp bí mật nào đó, nói chung một bộ phận ma vật của giới khác đã trút vào nhân gian.
Nếu không ngăn lại, chúng sinh rất nhanh sẽ sa thành ma vật, địa ngục nhân gian bất quá chỉ như vậy, cho dù Trần Hạc và Kim Trảm Nguyên lãnh tình thế nào đi nữa, cũng sẽ không muốn một không gian làm bạn cùng ma vật, đương nhiên phải ngăn cản, mấy năm nay ma vật chết trong tay Kim Trảm Nguyên và Trần Hạc không có một ngàn cũng có tám trăm, nhưng một số còn lại ẩn nấp cực bí ẩn, không dễ dàng tìm kiếm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người tiến vào quân đội, quân đội đặc biệt, tên như ý nghĩa, đương nhiên là phải xử lý một số sự kiện quỷ dị trọng đại nguy cấp, ở đây có thể lấy được tư liệu trực tiếp, do đó phán đoán đó là sự kiện người bình thường làm, hay ma vật quấy phá, cũng coi như gián tiếp phát tiết thể năng và tinh thần lực quá thừa của Kim Trảm Nguyên.
“Hai ngày trước cô gái đó đã đi bói bài Tarot, lại nghe theo vu nữ mua một tấm thẻ Phật với số tiền lớn, chẳng qua Phật đó không phải Phật kia, Phật dù là thánh vật, nhưng bị ô nhiễm cũng sẽ trở thành vật chí tà, cô gái đó liên tiếp xảy ra chuyện, sợ rằng không phải do người làm, mà có ma thao túng...” Trần Hạc nói xong ngừng một chút, “Lần này để em đi đi, mấy thủ hạ của anh đi cũng là chịu chết.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Kim Trảm Nguyên.
Kim Trảm Nguyên lúc này đâu thèm cái gì mà tà a ma a, so với Trần Hạc, trong lòng hắn căn bản không có đạo nghĩa chó má gì, đối với hắn mà nói, Trần Hạc chính là điểm mấu chốt và đạo nghĩa của hắn, ngoại trừ việc nào đó, tất cả đều theo y, y nói cái gì thì là cái đó. Trần Hạc đang nói chuyện, hắn mặc dù đang nghe, nhưng tất cả xoay chuyển trong đầu đều là việc tiêu hồn đêm qua.
Kiếp trước Trần Hạc không xem hắn là người yêu, vì vậy trên loại chuyện này vẫn luôn nửa chống cự, hắn cũng chỉ có thể lúc nào cũng thu liễm, chỉ sợ làm quá, ngày sau ngay cả chạm y cũng không cho mình chạm, không có lần nào có thể tận hứng, có thể nói mỗi một lần đều là trạng thái nhẫn nại. Nhưng khi trở lại đây, trên chuyện này đối với Kim Trảm Nguyên mà nói, không thể nghi ngờ hệt như thiên đường, chống cự và mặc kệ là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, Kim Trảm Nguyên thậm chí còn dùng rất nhiều tư thế mà trước đây không dám dùng, kích thích đến mức động tác hắn kịch liệt mà lại điên cuồng, làm đến mức nam nhân này mất hết lãnh tĩnh, sảng khoái đến mức khóc cầu xin, so với sự trầm ổn và lãnh tình thường ngày, hoàn toàn không giống một người.
Kim Trảm Nguyên cảm thấy bản thân rất có cảm giác thành tựu, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm cánh môi trơn đỏ của Trần Hạc, không đợi y nói xong, đã cúi đầu khó nhịn hôn lên, nửa ngày sau mới lưu luyến không rời tách ra, thấy sắc mặt y không vui, hắn vô cùng thức thời nói: “Được, lần này anh và em cùng đi...”
Nhiệm vụ lần này cần tám người, mục tiêu bảo vệ là một cô gái, còn có bạn trai cô, thời gian là mười hai giờ, địa điểm là quán cà phê, cô gái này là con gái một của thủ lĩnh nào đó của quốc gia, vô cùng mê tín vu thuật, nhiệm vụ lần này là bởi tháng trước cô nghe vu sư nói hôm nay có huyết quang tai ương, cần đến nơi đủ nhân khí để tránh tai, vì phòng ngừa vạn nhất, cha cô bỏ ra số tiền lớn nhờ bạn tốt mời quân đội đặc biệt chiếu cố con gái ông.
Quân đội đặc biệt tuy là quân đội quốc gia, nhưng coi như nửa độc lập, cũng cần ăn uống duy trì, số lượng các loại trang bị mà quốc gia cấp phát dù sao cũng có hạn, đương nhiên phải có chút tiền thu, mà nhận loại nhiệm vụ này thì thành khoản thu nhập thêm chủ yếu, thu nhập phong phú, đồng thời quân sĩ tham gia đều có tiền thưởng để lấy, bình thường đều tình nguyện làm, coi như mọi người đều vui vẻ.
Vị trí tiệm cà phê ở tầng hai Nam Á Lâu, vì tình hình đặc thù, toàn bộ tầng được bao hoàn toàn, con gái của thủ lĩnh vì có địa vị của cha, đương nhiên được sủng ái và bảo hộ, cho dù quân đội đặc biệt cũng không có chút dị nghị, đây vốn chính là một phần công việc của bọn họ, mà thủ lĩnh lại trả phí khiến tính chất của công việc thành tư nhân, có thể thấy được thủ lĩnh không muốn thấy việc này bị truyền ồn ào.
Vì vậy hôm nay, tám quân sĩ đặc biệt đều khoác quần áo thường, mặc là đồng phục tiếp đãi của tiệm cà phê, thân dưới là quần hợp dáng màu đen, thân trên là áo sơ mi trắng ghi lê xám, nhưng vì vóc dáng của mỗi người đều tuyệt, vốn chỉ là quần áo tiếp đãi, vậy mà mặc ra sự khí phách, nếu không phải tiệm cà phê được bao hết, cơ bản không có người nào, sợ là sớm đã bị khách vây xem kín mít, làm ăn nhất định thịnh vượng.
Con gái thủ lĩnh trông khá bình thường, cho dù trang điểm cũng không được tính là đại mỹ nữ, nhưng cũng không xấu. Mà bạn trai của cô lại phải nói là anh chàng đẹp trai, nghe nói là minh tinh mới nổi nào đó của giới diễn viên, lần này có nguy hiểm mà hiếm thấy còn không rời không bỏ, canh giữ bên cạnh bạn gái, là con gái thì đều sẽ cảm động.
Lý tiểu thư rất yêu bạn trai, nhưng điều này không gây trở ngại cô thưởng thức mỹ nam khác, vì thân phận của cô, bên cạnh thực tế không hề thiếu mỹ nhân, bất kể là khôi ngô hay nội liễm đều không nói chơi, nhưng lúc này uống cà phê, ánh mắt lại dời đến dời đi trên thân một người trong đó.
Quân sĩ trong quân đội đặc biệt đại thể đều lấy khí chất thiết huyết khiến cô cảm phục, nếu nói khuôn mặt thì nhiều nhất khoảng trên bậc trung. Nhưng người này lại tuấn tú vô song, khuôn mặt vừa không góc cạnh rõ ràng, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy âm nhu, bất kể khuôn mặt hay khí chất, thêm một phần thì nhiều bớt một phần thì ít, vừa đúng khiến mắt người ta sáng ngời, tiếp theo thì không dời được đường nhìn. Mọi người nói nam tử ôn nhuận như ngọc, khí chất nhã nhặn, nhưng người này trên mức ôn nhuận rồi lại thêm hai phần lạnh lùng tuấn tú, thật sự khiến người ta vừa nhìn đã yêu rồi lại yêu.
Mà bộ trang phục tiếp đãi vốn đã hấp dẫn người được mặc trên người y, thân trên vừa không căng phình, cũng sẽ không có vẻ rũ rượi không tinh thần, quần áo đều giống nhau, nhưng mỗi người đều sẽ mặc ra phẩm bậc và thần thái khác biệt, không thể nghi ngờ người này là nhân tài kiệt xuất trong đó, quần áo mấy trăm đồng trên người y được mặc ra giá trị mấy vạn đồng. Bạn đang
Tác giả :
Nguyệt Hạ Kim Hồ