Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi
Chương 38 Chương 38
Không, không thể nào!
Sao hắn có thể biết được suy nghĩ trong lòng mình chứ, Tô nắm chặt tay, hoảng sợ bất an.
Arnold từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt xem thường kia khiến Tô có cảm giác mình chẳng còn chỗ dung thân nữa, tất cả bí mật trong nội tâm đều bị phơi bày trước mắt mọi người.
Tàn khốc như vậy, máu tanh như vậy.
Tô lắp bắp, giải thích: “Ngài, ngài đang nói gì vậy, nghe ngài nói mà em chẳng hiểu gì cả, ha ha…” – Nó tránh khỏi tầm mắt sắc bén của Arnold, xê dịch đến gần Đồng.
Đúng là một tên tiện nhân!
Không những là một tên thú cưng mà còn là một tên thọt thế mà còn tự cho mình là thượng đẳng, chẳng qua cũng chỉ dám phát uy với những người yếu thế như bọn nó mà thôi.
Đồng mím môi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô một cái, không hề hé răng.
“Hừ! Cũng ghê gớm đấy, mày nên cảm thấy may mắn vì không phải là người của tao, nếu không, tao chẳng thiếu thủ đoạn để khiến mày sống không bằng chết đâu!” – Arnold cười lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt đặt trên người Tô.
Hắn vốn tưởng đám trẻ con ở nơi này đã được dạy dỗ, ít nhất thì cũng có chút đầu óc, kết quả vẫn là loại tính cách kia.
Những người đó thật sự muốn làm việc lớn mà lại có loại tính tình này, chẳng trách chết hết đám này đến đám khác.
…
“Loại người này giữ lại bên người làm gì? Ngại tính mạng mình không đủ dài sao?” – Vừa thấy mặt, Arnold đã không chút khách khí mà châm chọc.
“Nếu như thiếu người hầu hạ thì có thể đi mua hai đứa khác về, loại người không biết an phận ngày nào cũng như tên hề nhảy nhót trước mắt này còn giữ, tấm lòng cậu cũng bao dung quá nhỉ.” – Giọng điệu của Arnold vẫn sắc bén như vậy.
Sắc mặt Tô trắng bệch, cắn môi, lần này thì thực sự sợ hãi.
Người đàn ông mới gặp lần đầu tiên này đã vạch trần trò khôn vặt của nó, lại còn đối đãi với nó gay gắt như vậy.
Lòng Tô nóng như lửa đốt đem tầm mắt dừng trên người Nhạc Tử Mặc, vạn phần khát cầu cậu, cầu mong cậu đừng tin lời mê hoặc của người khác mà mang lòng đề phòng với bọn nó.
Nhạc Tử Mặc liếc mắt nhìn Tô, rồi lại nhìn Đồng một cái, cười hai tiếng: “Bọn nó còn nhỏ, chẳng gây ra nổi chuyện gì lớn, tôi còn muốn bồi dưỡng bọn nó mà.”
Khóe miệng Arnold run rẩy, khinh bỉ nhìn Nhạc Tử Mặc như nhìn một kẻ hết thuốc chữa: “Một ngày nào đó trong tương lai, khi cậu được tôi cứu, cậu sẽ cảm thấy cậu ngu hết mức! Loại bạch nhãn lang nuôi đến mấy cũng không thân này, còn bồi dưỡng á?!”
Đúng là động kinh rồi mới đi nói lý lẽ với loại người ngu ngốc này.
Arnold chuẩn bị xoay người rời đi, hắn chẳng muốn ở cùng cái loại người đầu óc có vấn đề này thêm chút nào.
Miễn cho bị lây bệnh.
Nhạc Tử Mặc nhìn ra sự khinh bỉ của Arnold, bình tĩnh tự nhiên nói: “Tôi đang chuẩn bị khai hoang một ít đất để trồng vài thứ, đang là lúc cần đến người.” – Hệ thống kiên quyết nói nó là hệ thống chủng điền, hơn nữa còn bắt ký chủ phải chấp hành, nếu không chấp hành theo thì từ người khác nhặt xà bông sẽ biến thành hắn nhặt xà bông.
“Trồng trọt?” – Lừa quỷ à, đã ở cái niên đại này rồi, ngay cả chuyên gia còn chẳng biết trồng trọt nữa là.
Sau ba ngàn năm, tuy rằng nhân loại vẫn dùng gạo và lúa mì làm thức ăn chính giống như trước đây, nhưng những thứ đó đã trở thành loại thành phẩm không cần đất cũng có thể trồng được, thậm chí còn được gây giống trong các loại môi trường nuôi cấy hoặc dùng dây truyền sản xuất bằng máy móc tạo ra, phần lớn nhân loại còn chẳng biết những thứ mình ăn đó làm sao mà mọc lên được, thế mà người trước mắt này lại có suy nghĩ muốn trồng trọt?!
Arnold hoài nghi, đầu óc Nhạc Tử Mặc có vấn đề rồi.
“Trồng trọt?” – Nhân công có thể trồng trọt sớm đã rời khỏi vũ đài lịch sử từ rất nhiều năm về trước rồi, sau này, những việc nhà nông nặng nhọc đó, cho dù có cho nhiều trợ cấp đến mức nào đi chăng nữa cũng không có ai muốn cong lưng xuống làm, phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lại còn phải chịu đựng mùi tanh hôi của bùn.
Đã vài trăm năm nay việc nhà nông đã không còn xuất hiện nữa, hiện tại có một người sống sờ sờ đứng ra nói muốn đi cuốc đất trồng trọt, quả thực chính là người mê nói mộng, bàn chuyện viễn vông.
Chuyện này nếu nói với người ngoài, có lẽ bọn họ đều sẽ cho rằng Nhạc Tử Mặc điên mất rồi.
Cậu biết làm sao?
Cậu có thể làm được sao?!
Nếu không biết thì đừng có làm mấy trò ngu ngốc, cũng có những người chuyên nghiên cứu về lĩnh vực này, thế nhưng tất cả đều là do máy móc hoàn thành cả.
Hơn nữa, tay chân của nhân loại đều đã thoái hóa đi không ít, căn bản không thể làm được những việc nhà nông nặng nề kia.
Nhạc Tử Mặc sâu kín nói: “Hồi học đại học tôi học đại học khoa học kỹ thuật nông nghiệp, chuyên ngành nông nghiệp đấy, khóa học bắt buộc chính là lai giống các loại rau quả, trái cây, bắp ngô, lúa, mì, lương thực, để có được chất lượng tốt nhất.
Môn tự chọn còn học về cách xác định tính ưu khuyết của cây nông nghiệp sẽ cho ra sản lượng lương thực như thế nào.
Tôi còn tham dự các khóa học dã ngoại diễn tập trồng trọt…”
Biểu tình của Nhạc Tử Mặc vô cùng nghiêm túc, nói rõ ràng đâu ra đó, Arnold muốn thăm dò xem thực hư thế nào, nhưng kỳ quái chính là, dường như có một lá chắn vô hình nào đó chắn lại khiến hắn không thể dò xét được ý nghĩ chân thực trong lòng Nhạc Tử Mặc.
Lúc còn ở căn cứ của nhân loại, hắn có thể dò xét được một chút, tuy rằng cũng chỉ như có như không.
Yên lặng nhặt cái cằm muốn rớt xuống đất của mình lên, Arnold hồi nghi nói: “Thật sao?”
Nhạc Tử Mặc nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, anh không thấy là hồi ở căn cứ nhìn tôi rất trắng trẻo mập mạp sao? Ba đời tổ tiên nhà tôi đều là nhân vật lớn, có bọn họ che chở, cho dù là ở mạt thế tôi cũng được học chương trình học đại học, nếu không sao tôi có thể biết được nhiều thứ bí mật mang tính thời đại như vậy được?”
Arnold cạn lời: “…”
Đồng và Tô giống như đang nghe thiên thư, bọn nó làm gì có quyền được đi học, ngay cả chữ cũng không biết, những thứ được tiếp xúc từ nhỏ đến lớn cũng rất ít, càng chưa từng nghe nói đến chuyện mặt đất cũng có thể trồng trọt.
Vì sao phải trồng trọt?
Trồng trọt là làm gì?
Hay là do chủ nhân nhàn đến phát rồ luôn rồi, không có việc gì làm nên vẽ ra việc?
Cả nửa ngày trời Arnold mới tìm về được thanh âm của mình, rầu rĩ nói: “Tôi cảm thấy, cho dù là như vậy cũng chẳng có ai chịu đồng ý đi làm, tôi nghe người khác nói, đó là việc rất gian khổ, có lẽ do thật sự quá vất vả nên mới bị cố tình vứt bỏ suốt mấy trăm năm như vậy.”
“Hơn nữa, cậu muốn trồng trọt như vậy để chia sẻ cho mọi người sao?” – Arnold nhếch miệng, cảm thấy buồn cười.
Nhạc Tử Mặc hừ lạnh nói: “Để cho chính tôi ăn, chia sẻ, nói đùa hả?”
Cậu còn chưa mất nhận thức đến nỗi đi làm ruộng rồi chia cho người khác, ở cái thời đại này, vấn đề ăn mặc đã trở thành vấn đề lớn, nghĩ cậu định đi làm thánh mẫu á, nhìn mặt cậu giống mặt bồ tát lắm chắc?
Arnold chẹp chẹp miệng, cười cười, hắn cảm thấy loại phản ứng này của Nhạc Tử Mặc mới là bình thường, nếu mà là loại chí công vô tư á, thế hắn mới thấy buồn cười.
“Tôi đang nghĩ, nhất định lúc đó sẽ có nhiều người nhảy ra nói cậu ích kỷ, lòng dạ đen tối, có điều tôi lại thích cậu như thế này đấy.
Được rồi, nếu như cậu thực sự muốn làm ruộng trồng trọt, tôi có thể đến xem không?” – Arnold tò mò nói.
Nhạc Tử Mặc chẳng thèm để ý đáp: “Được.
Thoải mái đi.” – Hơn nữa, Nhạc Tử Mặc cũng cảm giác được, cái hệ thống nhặt xà bông, à không, là hệ thống chủng điền, mục đích của nó hình như là để cậu đi tuyên truyền hạng mục làm ruộng trồng trọt này thì phải.
Có điều, muốn để mình đem đồ ăn đi chia sẻ với những người khác, còn lâu cậu mới làm được.
Cậu cứ keo kiệt ích kỷ thế đấy.
Về cái khoản này thì cậu chẳng thèm chối làm gì.
“Nếu như anh muốn, khi đó tôi sẽ chia cho anh một ít hạt giống còn dư.” – Nhạc Tử Mặc nghĩ nghĩ, tiếp tục nói.
Arnold suýt thì nghẹn, thực ra hắn cũng chỉ tò mò mà thôi, nếu thực sự bảo hắn đi làm ruộng hắn cũng không hạ quyết tâm nổi.
“Đến lúc đó tính sau.” – Arnold cũng không nói quá cứng, hàm hồ cho qua, sau đó chỉ vào hai cái đuôi nhỏ là Tô và Đồng: “Cậu định trông cậy vào hai thằng nhóc này làm ruộng cho mình á? Bọn nó có thể làm được trò trống gì chứ, nhỏ như vậy, tôi nghe nói trồng trọt vất vả lắm đấy.”
Tô cùng Đồng cảm thấy nguy cơ rất lớn đang kéo tới.
Người đàn ông âm hiểm ngông cuồng này đúng là quá ghê tởm, bọn nó đã tận lực biến mình thành kẻ vô hình rồi mà hắn vẫn cứ cố gắng nhắc tới.
Nhất định làm ruộng là một việc vô cùng đáng sợ, trời ơi, bọn nó vẫn là trẻ con mà, sao lại có người ác độc đến mức bắt bọn nó đi làm những việc như vậy, không sợ bị trời phạt sao?
Nhạc Tử Mặc liếc qua, đánh giá thân thể của Tô và Đồng, mặc dù hơi gầy nhưng so với vóc dáng của đám trẻ con cùng tuổi cũng không khác mấy: “Không thành vấn đề, dù sao cũng chẳng phải việc nặng nhọc gì, tôi chỉ để bọn nó làm chút việc vừa với khả năng thôi.”
Arnold hiếu kỳ hỏi: “Ví dụ như…”
Nhạc Tử Mặc suy nghĩ: “Ví dụ như cuốc đất gì đó.”
Arnold dừng một chút: “Còn gì nữa không?”
Nhạc Tử Mặc tiếp tục nói: “Ờm, múc nước, tưới nước, mấy việc này rất nhẹ nhàng.”
Arnold: “Cậu nói bồi dưỡng là như thế này đó hả? Mấy đứa này đều ghét cậu đến tận xương đấy!”
Nhạc Tử Mặc phất phất tay ý bảo Arnold đừng gấp: “Không thành vấn đề, còn phải bắt bọn nó đi hốt phân nữa, trong ruộng cần phải bón phân, hiện tại không có phân hóa học, dùng phân bón hữu cơ thiên nhiên là tốt nhất, bảo vệ môi trường nhất.
Tưới nhiều phân vào thì rau dưa trái cây mọc ra mới mọng nước ngon miệng.”
Dáng vẻ Arnold như sắp nôn đến nơi, ánh mắt tránh né: “Cầu xin cậu đừng nói nữa, cậu, cậu thật sự không có khẩu vị nặng gì đó đấy chứ? Chuyện ghê tởm như vậy cũng có thể tự nhiên mà nói ra được, lại còn ăn, tôi thực sự không thể chấp nhận được.”
Tô cùng Đồng cũng không tiếp thu nổi, nhưng mà điều khiến bọn nó không chấp nhận nổi hơn chính là, chủ nhân của bọn họ, mới đầu nhìn qua có vẻ rất dễ ức hiếp, cực kỳ đầu đất, thế mà, mẹ nó, thế mà xấu xa tới mức bắt bọn nó đi hốt phân!!!
Không hề có nhân quyền, không hề có tôn nghiêm!
Hốt phân là việc mà con người sẽ làm sao?
Tô sắp điên mất rồi, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, mắt của tên chủ nhân này bị rớt mất rồi sao, sao có thể ngược đãi một đứa trẻ con như vậy, quả thực không phải là người, so với đám côn trùng đáng giận kia còn ti tiện hơn gấp trăm ngàn lần!
Nó sắp hận Nhạc Tử Mặc đến chết rồi!
“Khẩu vị nặng? Tôi đâu có kêu anh ăn đám phân bón hữu cơ đó, chỉ ăn những trái cây mọc ra thôi mà.” – Nhạc Tử Mặc nhớ lại hồi còn ở phòng làm việc trước kia, có đồng nghiệp từ nhỏ đến lớn lớn lên trong thành phố, có rất nhiều người không biết rằng hạt thóc được trồng lên từ đồng ruộng, còn tưởng rằng là ở trên cây.
Nhắc tới việc tưới phân cho cây nông nghiệp thì chẳng biết gì, lại còn lớn tiếng kêu buồn nôn, đúng là phát rồ mà.
Nhưng mà vài năm sau, khi thuốc trừ sâu và phân hóa học được sản xuất nhiều, rau quả trái cây được chăm bón bằng phân hữu cơ lại được ưa chuộng, ai ăn rồi cũng thấy thích, còn nói ăn rất ngon, có dinh dưỡng.
Đến cùng là như thế nào, chỉ có tự mình thử mới biết được.
“Thật chẳng hiểu mọi người nghĩ thế nào nữa, chưa ăn bao giờ mà dám kén cá chọn canh, có ăn là tốt lắm rồi.” – Hôm nay Nhạc Tử Mặc đi dạo sơ vài vòng đã thấy món chính mà nhân loại ăn ở các quầy hàng đã không còn nữa, chỉ có một ít hạt, quả linh tinh, số lượng ít ỏi, giá cả lại đắt, chính vì thế mới có thể lưu lại đến cuối cùng.
Số đồ ăn lần trước là số đồ ăn cuối cùng, không chuẩn bị một chút thì mỗi ngày thực sự sẽ phải gặm rau dại, ăn các loại thịt, đó đúng là cuộc sống ăn tươi nuốt sống mà.
Hơn nữa tất cả những thứ đó đều phải dựa vào trùng nhân mới có thể có được, không phải thứ nhân loại dựa vào lao động vất vả mà trồng ra, sống những ngày tháng cơm đến thì ăn một thời gian dài sẽ chậm rãi mà sa đọa, triệt để biến thành thú cưng mất.
Nhạc Tử Mặc không phải người có giác ngộ cao, chẳng qua cậu chỉ muốn tranh thủ điều kiện mà đối tốt với mình hơn một chút, cho dù một ngày nào đó không có người để dựa vào thì cậu cũng có trong tay một nghề gì đó, ít nhất là không bị đói chết.
Arnold vẫn luôn là người trấn định tự nhiên, có rất nhiều chuyện không thể ảnh hưởng được đến hắn, nhưng hôm nay, hắn thật sự bị dọa sợ, hắn run rẩy chỉ tay, rối rắm nói: “Thế nhưng trên những thứ đó đều dính đại tiện, không bẩn sao, không bẩn thật sao!!!” – Y hệt như người phát điên, kém chút nữa là thành cuồng loạn luôn.
Tô và Đồng đã triệt để hỗn độn trong gió.
Những trùng nhân vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng nghe lén mấy nhân loại này nói chuyện cũng dùng ánh mắt hết sức phức tạp mà nhìn Nhạc Tử Mặc.
Nhìn trang phục của đối phương, chắc hẳn là thị quân của Liêm quân thượng rồi, người này khẩu vị cũng kỳ cục quá thể, lần tới, lúc tám chuyện nhất định phải chia sẻ cái bí mật động trời này với đám bạn mới được…
Thị quân của thập quân, cái tên nhân loại kia kìa, ông biết không, hắn ấy vậy mà lại thích ăn đồ ăn có dính phân với nước tiểu, chậc chậc, Liêm quân thượng đúng là quá mê muội rồi, thế mà cũng có thể hạ miệng với thị quân nhà hắn được, có cần đi thông báo cảnh tỉnh Liêm quân thượng chút không nhỉ?
Nghĩ sao cũng thấy trong lòng chua xót, yên lặng mà ai thán vài giây cho Liêm quân thượng vậy.
Nhạc Tử Mặc ngậm miệng lại: “…”
Cậu cảm thấy hiện tại có nói nhiều với Arnold cũng vô ích, dứt khoát không giải thích gì thêm thì hơn, thế là mua hết đám hạt giống trên quầy hàng về.
Trên đường trở về, Arnold vẫn luôn đi theo, A Lực là tùy tùng của Liêm, chỗ ở cũng ở cùng khu.
“Đồng chí Tiểu Mặc này, cậu thật sự học về nông nghiệp thật sao?” – Arnold bối rối nói, vì sao hắn chưa từng nghe quá cái loại đại học này nhỉ?
Nhạc Tử Mặc tiếp tục giả vờ, nghiêm mặt chém gió: “Đúng vậy, nếu không thì làm sao tôi lại nói muốn làm ruộng được, học rồi thì phải vận dụng chứ.
Vả lại, lương thực trong nhà cũng sắp ăn hết rồi, toàn thế giới này chắc chẳng kiếm đâu ra nổi một hạt gạo nữa, tự mình không trồng được thì ông trời cũng chẳng ban xuống cho đâu.”
“Vậy tổ tiên ba đời nhà cậu thật sự làm loại hạng mục nông nghiệp lớn này sao?” – Đúng là khó tin, thế mà lại có người đầu óc chập mạch đi làm loại chuyện tốn công mà không có kết quả này, có điều, cái thân đầy thịt của Nhạc Tử Mặc kia nhìn cũng không tệ, nuôi đến trắng nõn, khí sắc cũng không tệ, hẳn là thật rồi.
Nhạc Tử Mặc cười cười: “Đúng vậy, tổ tiên tôi cũng có cơ ngơi lắm đó, dù ít dù nhiều gì cũng học được chút tâm đắc của bậc cha chú đi trước.”
Đúng vậy đó, tổ tiên ba đời nhà cậu đều là nông dân điển hình, cả cuộc đời gắn liền với đồng ruộng, cả một cánh đồng lớn, chẳng lẽ không thể tính là cơ ngơi được sao?
Mặc dù không phải tốt nghiệp đại học nông nghiệp gì đó nhưng cậu cũng là sinh viên sinh ra trong dòng dõi ba đời nhà nông, tốt nghiệp lớp làm ruộng vỡ lòng, cho dù lên thành phố đi học thì đến kỳ nghỉ hè nghỉ đông cũng phải về nhà phụ gia đình làm ruộng, tuốt lúa phơi thóc bẻ ngô thôi.
Chẳng lẽ cái này không phải là kinh nghiệm sao?
Những lời Nhạc Tử Mặc nói với Arnold, một phần là nói dối nhưng ít nhiều trong đó cũng có sự thật, mặc dù để cậu đi làm ruộng cậu cũng không tình nguyện cho lắm, cơ mà giờ nước đến chân rồi cậu cũng phải nhảy thôi.
Arnold: “…Được rồi, tôi hoàn toàn tin cậu, khi nào cậu khai hoang trồng trọt thì gọi tôi một tiếng, tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ đi hốt phân của hai thằng nhóc này.”
Tô và Đồng: “…”
Người lớn ai cũng xấu xa, toàn bắt nạt trẻ con thôi.
Trong lòng Đồng muốn nhỏ máu luôn rồi, nó vô tội mà, nó là bị Tô liên lụy.
“Được.” – Nhạc Tử Mặc cũng rất vui khi có người nói chuyện với mình, tuy rằng miệng Arnold có hơi độc nhưng mà tạm thời cậu không cảm nhận được ác ý từ đối phương.
Trước mắt vẫn là người có thể nói chuyện được.
Đến một nhánh rẽ trong khu dân cư, Arnold tạm biệt cậu, Nhạc Tử Mặc mang theo hai nhóc nô lệ và một ít hạt giống trên người trở về.
Đến căn phòng thuộc về mình, cậu lệnh cho hai nhóc nô lệ ở bên ngoài.
Hôm nay cậu ra ngoài mua hạt giống chỉ là để che giấu mà thôi, bên trong hệ thống đã có các loại hạt giống rồi, vả lại hạt giống ở tận thế này vốn không thể trồng ra gì cả, cho dù có cực khổ trồng lên được thì cũng chỉ thu hoạch được rất ít, đại đa số kết quả đều là không có gì.
Muốn trồng thì chỉ có thể mua hạt giống, nhưng nơi này đã không còn nơi nào bán hạt giống nữa, mà cho dù có thì cũng chẳng tuồn ra ngoài thị trường.
Ban đầu Nhạc Tử Mặc cũng rất nghi hoặc, vì sao hạt giống ở nơi này lại không trồng ra được thứ gì.
Hệ thống giải thích là, những loại lương thực rau củ quả ở nơi này một phần là do tạp giao, biến đổi gen, một phần là do đủ loại khoa học kỹ thuật tạo ra, đều không phải là loại thuần chủng.
Ví dụ như lúa nước, muốn gieo trồng thì phải mua hạt giống từ cửa hàng hạt giống mới có thể trồng được.
Cho nên, hạt giống hiện tại cậu đang cầm trong tay này đây cho dù có trồng xuống cũng chẳng thu hoạch được gì.
Đặt đồ trong tay xuống, Nhạc Tử Mặc gọi hệ thống ra, hai ngày trước, trong lúc rảnh rỗi cậu đã cùng hệ thống giao lưu một chút, kết quả phát hiện đối phương thật sự chính là một cái hệ thống chủng điền.
“Vậy vì sao lúc mới đầu mày lại đưa xà bông cho tao!?” – Đây rõ ràng chính là một sự nhầm lẫn, Nhạc Tử Mặc hận hận nói.
Hệ thống: “Cậu dùng xà bông làm vũ khí là tốt nhất rồi, cậu mà cầm những vũ khí khác sẽ rất dễ bị nhận ra, sẽ bị xem như dị loại, bất kể là ở tộc đàn gì, sự tồn tại quá mức mạnh mẽ lại chỉ có một mình, sớm muộn gì cũng bị bóp chết từ trong trứng nước.”
Rõ ràng là Nhạc Tử Mặc không tin nó nói.
Vũ khí gì mà chả được, sao cứ phải là xà bông.
“Nơi này quá loạn, xảy ra chiến tranh là chuyện sớm muộn, cho cậu chút vũ khí là để cậu tự vệ chứ không phải để làm anh hùng, cậu càng biết kiềm chế thì sau này sẽ cách nguy hiểm càng xa.
Cậu mau đi xới đất trồng một ít thứ đi, đồ ăn ở nơi này, đặc biệt là những trái cây mọc hoang kia, tốt nhất là đừng ăn, trong đó chứa quá nhiều phóng xạ, rất dễ biến người ta thành biến dị.” – Hệ thống nhắc nhở.
Nhạc Tử Mặc kinh ngạc một chút: “Không phải chứ, vậy sao không thấy nhân loại ở đây bị biến dị?”
Hệ thống: “Có rất nhiều người bị biến dị, có điều chính bọn họ không nhận ra mà thôi, những dị tộc như trùng tộc, động vật, thân thảo, phi cầm thì biểu hiện rõ ràng hơn chút.
Nhân loại đã biến dị rất nhiều, đã không còn là nhân loại thuần chủng nữa.
Những trái cây, thịt do biến dị mà ra, cậu cũng biết rõ nó xuất phát từ nơi nào rồi đấy, ăn những thứ đó, thân thể và tư tưởng bọn họ đều đang biến hóa, ngoại trừ giết chóc tàn sát, báo thù, oán hận, cậu còn thấy được gì nữa không?”
Hệ thống: “Ngoại trừ bản thân mình ra, nhân loại đã chẳng còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, ngay cả thân nhân, con cái, vợ, chồng, đồng loại cũng không, như vậy vẫn còn được coi là người sao? Mỗi ngày tựa như những cái xác không hồn, linh hồn thì tự do nhưng tư tưởng lại bị cầm cố, ở lần biến dị này nếu không biết tự ngộ ra, cứ thế về lâu về dài, sớm muộn gì cũng có một ngày nhân loại sẽ bị đào thải.”
Hệ thống: “Nhân loại thực sự không phải như vậy, một con người thực sự sẽ luôn có tư tưởng, có ý thức của riêng mình, có giá trị quan và mục tiêu cuộc đời, cho dù là sinh ra ở trong bất cứ loại hoàn cảnh khắc nghiệt nào đi chăng nữa.
Nếu như mẹ thiên nhiên không diệt sạch toàn bộ nhân loại, vậy thì, ở trên địa cầu này, nhất định nhân loại còn có một vị trí nhỏ nào đó.”
Nhạc Tử Mặc im lặng trong chốc lát, hỏi: “Biến dị là điều nhất định phải xảy ra sao?”
Hệ thống: “… Phải.”
Áp lực vô hình không ngừng đánh úp lại, hiện tại Nhạc Tử Mặc cảm thấy, trước kia cho dù phải chen chúc trên xe bus cũng thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất những người xung quanh cậu đều giống mình, là đồng loại của mình.
Cậu không muốn đối mặt với một thế giới tàn khốc như thế này.
“Vì sao? Không thể tránh được sao?”
Thanh âm máy móc lạnh băng của hệ thống trả lời: “Là đảo thải và chọn lọc tự nhiên.”
Cơn tức giận của Nhạc Tử Mặc không ngừng tăng lên, cậu biết những gì hệ thống nói không sai, nó chỉ nói nguyên nhân chân chính của trận mạt thế này thôi, thế nhưng khi nghe được đáp án như vậy hắn vẫn cảm thấy phẫn nộ.
“Đào thải ai?! Chọn lọc ai?!” – Nhạc Tử Mặc lớn tiếng hỏi.
Vào giờ khắc này, cậu cực kỳ gấp gáp muốn biết đáp án.
Cậu là nhân loại, đương nhiên cậu sẽ đứng về phía nhân loại, cậu cũng hy vọng hệ thống sẽ cho mình câu trả lời là chọn lựa nhân loại!
Nhiều năm như vậy, nhân loại vẫn luôn là loài linh trưởng đứng ở đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn, không ngừng phát triển mở rộng văn minh và lịch sử, cũng vẫn luôn tồn tại hài hòa với những sinh vật khác, hơn nữa, chẳng phải nhân loại cũng không đuổi tận giết tuyệt giống nòi nào sao?
Thanh âm lạnh băng của hệ thống đáp lại: “Khôn sống mống chết, người thích ứng được thì sống sót, đây là pháp tắc của tự nhiên.”
Nhạc Tử Mặc: “Mày đang giúp đỡ nhân loại, đúng chứ?”
Thanh âm lạnh băng của hệ thống trả lời: “Nhân loại phát triển quá chậm, ngày càng lười biếng trì trệ, những thứ thu được lại khiến rất nhiều sinh vật ngoại lai nhòm ngó.
Địa cầu không an toàn như cậu đã tưởng tượng đâu, bên ngoài vũ trụ kia có rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm địa cầu, lần biến dị này là tiến bộ hay đào thải, rồi tương lai sẽ trả lời đáp án cho câu hỏi này.”
Lượng thông tin trong những lời này của hệ thống quá lớn, Nhạc Tử Mặc suy nghĩ một hồi mới hiểu được nó đang nói đến điều gì: “Ý cua mày là, bên ngoài vũ trụ còn có rất nhiều những tinh cầu khác, bọn họ đã phát hiện ra sự tồn tại của địa cầu?”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Nhạc Tử Mặc cảm thấy dường như mình đang nghe một câu chuyện kỳ huyễn, nhân loại và cả những dị tộc khác đều không biết, thế mà cái hệ thống này lại nói có người ngoài hành tinh đang nhòm ngó địa cầu, nói đùa đấy à.
Bây giờ có nói chuyện này ra cũng chẳng ai thèm tin.
“Địa cầu là một tinh cầu chưa được khai phá, không có bất cứ quyền hạn cá nhân nào, thuộc về vị diện thấp nhất.”
“Người ngoài hành tinh đã xuất hiện ở Bermuda, khoa học kỹ thuật của nhân loại quá lạc hậu lại e ngại đủ thứ mà không đi thăm dò, dị tộc đã xem những người ngoài hành tinh đó như quái vật rồi giết chết, coi như đã tạm thời tránh thoát được một kiếp, nhưng sau này càng ngày sẽ lại càng có nhiều người đến.”
Nhạc Tử Mặc: “…”
“Cho tới bây giờ chưa từng có nhân loại nào đi đánh đi giết những thứ được gọi là quái vật kia, những quái vật đó đều đến từ những vị diện cao đẳng.
Nhân loại trên địa cầu nhất định phải mạnh lên, trận tai họa tận thế này, là chuyển mình hay là sa đọa, thời gian sẽ cho ra đáp án.”
Nhạc Tử Mặc cảm thấy mình cần phải tĩnh tâm lại.
Lần này hệ thống nói rất nhiều, nhưng dù thế nào cậu cũng không dám tin đó là sự thật.
Ngoài địa cầu ra, ở ngoài kia thế mà vẫn còn những tinh cầu khác tồn tại.
Dựa theo lời của hệ thống thì đẳng cấp còn cao hơn địa cầu rất nhiều.
Trước kia khi xem tin tức cũng thường xuyên nghe được một chút chuyện liên quan đến người ngoài hành tinh, nhưng mà những thứ đó phần lớn chỉ là lời đồn hoặc do người cố tình hư cấu tạo ra.
Khi đó cậu cũng xem một ít phim ảnh trên TV liên quan đến người ngoài hành tinh, không phải tộc ta ắt sẽ bị diệt, vậy nếu như khối lãnh thổ này không phải của chúng ta thì sao đây?
Chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy.
“Trồng chút đồ ăn thì có thể thay đổi được gì chứ, đều đã bị biến dị hết cả rồi.” – Nhạc Tử Mặc cảm thấy hệ thống đang gạt cậu.
Hệ thống: “Tôi chỉ muốn bọn họ lao động nhiều hơn một chút.”
Nhạc Tử Mặc: “…”
Hệ thống: “Bây giờ còn có mấy ai nguyện ý chịu khổ nữa? Máy móc và khoa học kỹ thuật có thể cải biên phát triển, nhưng những thứ đó vẫn còn kém rất rất xa so với vị diện cao cấp, khoa học kỹ thuật của nhân loại trước mặt những người ngoài hành tinh kia chỉ như đồ chơi trẻ con, cho dù có cho cậu một thanh vũ khí, nhưng nhân loại các cậu không cầm nổi, vậy thì dựa vào đâu mà dám nói sẽ đối kháng lại được những kẻ địch tới từ bên ngoài đó?”
“Cả ngày phàn nàn oán hận, căm thù, cộng thêm tính trơ khi bị nuôi nhốt, cho rằng dị tộc là ghê tởm, là tàn bạo ngu muội, nhưng chính dị tộc lại đang không ngừng tiến hóa, không ngừng thay đổi, tăng cao năng lực và tuổi thọ.
Còn nhân loại thì sao, không tiến hóa, tuổi thọ, vũ lực, sức lực so với những nhân loại ở trước tận thế còn chẳng bằng… Có lẽ nhân loại cho rằng dị tộc tàn bạo khiến cho bọn họ giảm thọ, có điều, họ có từng nghĩ đến nguyên nhân vì sao, dưới tình huống được nuôi nhốt, có ăn có uống mà tuổi thọ vẫn bị giảm xuống hay không?”
“Dị tộc đang phát triển, nhân loại lại trì trệ không đi lên, thậm chí còn lùi bước, nhưng không có bất cứ một ai nhìn rõ được vấn đề của chính họ, thật quá đáng buồn.”
“Đây là thời điểm phải bình tĩnh lại, tự hỏi bản thân, nội đấu không phải là cái cớ để các cậu lùi bước, yếu kém hơn người khác thì sẽ bị đánh bại, chẳng có gì là lạ cả.
Nếu như không chịu tiếp nhận những bài học đó, mù quáng trách cứ người khác thì mãi mãi sẽ chẳng nhận ra được mình sai ở chỗ nào, cũng chẳng thể thoát nổi số phận bị đào thải.”
“Nhân loại quá kiêu ngạo, đây chính là thời điểm bọn họ cần phải cúi đầu.”
Nhạc Tử Mặc nghe xong cũng nóng nảy: “Mày nói cả đống thứ như vậy, vì sao đến giờ vẫn chưa nói ra mục đích vì sao phải trồng trọt?!”
Hệ thống dừng lại một chút, có loại ảo giác như đàn gảy tai trâu: “Nhân loại quá lười biếng, tôi nghĩ các cậu cần phải chịu khó hơn một chút, tự cấp tự túc, cũng không muốn các cậu triệt để biến thành quái vật, để rồi đến cuối cùng… dị tộc triệt để trở thành người, còn nhân loại thì biến dị thành quái vật.”
“Những thứ trái cây rau quả trong tận thế đều bị biến dị, có rất nhiều thứ tạm thời chưa biến đổi hình dáng nhưng ở trong đó chứa rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn, gen biến dị, độc tố mà tận thế đem tới.
So với dị tộc, thân thể con người quá nhỏ bé yếu ớt, cho dù mỗi ngày có thể tự thân bài trừ độc tố thì những độc tố lưu lại sâu bên trong một cỗ thân thể yếu đuối cũng không thể nào bài trừ hết được, về lâu dài, nhất định sẽ bộc phát ra.”
“Mà dị tộc, bất kể là động vật hình thể lớn hay một trùng nhân nhỏ bé nhất, thì hình thể cũng đều lớn hơn gấp mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn lần trước tận thế.
Bọn họ có thân thể to lớn, sự xâm hại của những độc tố đó đối với bọn họ không lớn, hơn nữa bọn họ còn có dị năng…”
“Hạt giống bên trong hệ thống không bị ô nhiễm, có thể trồng, chỉ có điều trước mắt sản lượng sẽ rất thấp, sau khi cây trồng trưởng thành rồi có thể gây giống ra để sử dụng lại nhiều lần.
Tuy rằng khi trồng xuống đất cũng sẽ bị nhiễm độc tố và phóng xạ nhưng so với những loại thực vật biến dị kia, giá trị thương tổn đã nhỏ hơn rất nhiều rồi.”
“Tôi không hi vọng nhân loại sẽ hoàn toàn biến thành quái vật còn dị tộc lại triệt để biến thành người, hai giống loài điên đảo vị trí của nhau, đó mới chính là tận thế chân chính.”
Nhạc Tử Mặc day day mặt, nghe xong những lời hệ thống nói, nhất thời cảm thán thật sâu: “…Ý của mày là muốn tao dẫn dắt thêm nhiều người đi làm ruộng, trồng trọt? Ha, tao đào đâu ra cái năng lực đó, mỗi người một suy nghĩ, tao chưa có thần thánh tới mức ép được bọn họ làm theo ý mình.”
“Ý của tôi đúng là như vậy, nhưng hết thảy đều dựa vào sự quyết định của cậu, tính cách của nhân loại hay thay đổi, cũng giỏi thay đổi, bọn họ có đồng ý hay không là chuyện của bọn họ, chờ đến một ngày nào đó trong tương lai, khi biết mình sẽ bị biến dị, hẳn là sẽ phải làm thôi.” – Hệ thống giải thích.
“Trước mắt cậu có thể lôi kéo những người xung quanh mình…”
“Tao sẽ dựa theo những gì mày nói mà làm, đương nhiên, tao chỉ vì chính tao, tao chỉ không muốn biến thành quái vật mà thôi, không có suy nghĩ vĩ đại như mày, mày cũng đừng hy vọng gì quá cao ở tao.
Về phần những người xung quanh, bọn họ có đồng ý hay không tao không thể quyết định được… Đúng rồi, nếu như tao không hoàn thành nhiệm vụ có phải sẽ bị phạt không?” – Nhạc Tử Mặc hỏi.
Hệ thống lạnh lùng nói: “Không, tôi sẽ không trừng phạt cậu.
Bản thân cậu không hoàn thành thì sẽ có thứ khác trừng phạt cậu, thế giới này sẽ khiến thân thể cậu bị biến đổi.”
“Trừng phạt sẽ như thế nào?”
Hệ thống: “Một ngày nào đó trên người sẽ đột nhiên mọc ra thêm một bộ phận hoặc thiếu đi một bộ phận ví dụ như khí quan, ngón tay, cánh tay, chân… hoặc là trên mặt xuất hiện vảy, trên đầu mọc cỏ, dưới chân có màng hoặc mọc ra đuôi dài gì đó.”
…
Chính là đột biến gen…
Nhạc Tử Mặc nghĩ thầm trong lòng, cậu không quản được người khác, cậu chỉ muốn mình không biến thành như vậy.
Về phần làm ruộng, thực ra trong lòng cậu vốn vẫn luôn nghĩ tới rồi.
Vừa nghĩ tới những biến dị đáng sợ mà hệ thống nói, trong lòng Nhạc Tử Mặc lập tức phát lạnh, sau này cậu sẽ tận lực ăn ít đồ ăn lại một chút.
“Tao thật sự có thể trở về sao?” – Nhạc Tử Mặc chờ mong hỏi.
Cậu vẫn nhớ hệ thống từng nói cho cậu biết, trong tương lai, đến thời cơ chín muồi, cậu có thể trở về, mặc dù hi vọng rất nhỏ bé nhưng Nhạc Tử Mặc vẫn luôn mong mỏi.
Hệ thống: “Có thể, khi đến thời điểm đó, tôi sẽ thông báo cho cậu.”
“Cám ơn.” – Nhạc Tử Mặc vô cùng cảm kích đối phương.
Đạt được lời cam đoan, Nhạc Tử Mặc cảm thấy cả người tràn trề năng lượng, làm ruộng trồng trọt ấy à, dù sao cậu cũng là một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, mỗi năm đến hè đều phải về nhà phụ việc đồng áng, vất vả chút cũng chẳng sao, chỉ cần không biến thành mấy thứ kỳ quái, đảm bảo khi quay về nhà vẫn còn là hình người là được.
“Hệ thống, có phải mày cảm thấy tao rất máu lạnh không?” – Đột nhiên Nhạc Tử Mặc hỏi.
Dù sao tự bản thân cậu cũng cảm thấy mình ích kỷ, hệ thống muốn cậu dạy cho thật nhiều người nhưng cậu lại chẳng hề có loại giác ngộ đó.
“Bản tính con người mà thôi.” – Hệ thống trả lời.
Biết ngay là thế mà, kệ đi, cậu chính là người như vậy đó, có gì mà phải xoắn xuýt.
“Nếu như tao lôi kéo được những người xung quanh cùng làm ruộng, vậy tao sẽ được phần thưởng gì?” – Cậu cảm thấy, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra, hẳn là sẽ có không ít phần thưởng.
“Không có.” – Hệ thống lạnh lùng từ chối.
“Chuyện làm ruộng này tôi không ép buộc cậu, cho dù cậu không hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống cũng sẽ không trừng phạt, mà đã không phạt thì làm gì có thưởng chứ? Cho dù những người khác có đồng ý đi làm việc này hay không hệ thống cũng không ép, thế thì đào đâu ra phần thưởng cho cậu?”
Đột nhiên Nhạc Tử Mặc cảm thấy hệ thống nói rất có lý, cái chuyện làm ruộng này, đến cuối cùng được lợi cũng là mình, thế mà cậu lại muốn hệ thống thưởng cho mình…
“Bản tính con người là vậy.” – Hệ thống lạnh lùng nói.
Nhạc Tử Mặc: “…Mày nói rất đúng, bản tính con người vốn dĩ tham lam.”
Cậu cũng như vậy, đòi hỏi không ngừng, cho rằng loại đỏi hỏi này là đương nhiên, dần dần nó trở thành một loại thói quen cực kỳ đáng sợ.
Cứ như thế, bạn sẽ không biết mình sai ở đâu mà chỉ chăm chăm đổ lỗi cho đối phương vì không cho mình đủ nhiều, đổ lỗi cho đối phương là không tốt, lại không biết được bản thân mình xấu xa đến nhường nào.
“Đúng rồi, hệ thống, tao còn muốn hỏi mày một vấn đề.
Chén thuốc mà lần trước trùng tộc cho tao uống kia là do dị tộc nghiên cứu ra hay nhân loại nghiên cứu ra?” – Vấn đề này vẫn luôn khiến Nhạc Tử Mặc thắc mắc không thôi.
Bởi vì lịch sử của dị tộc quá ngắn, cho dù bọn họ có biến thành hình dáng của nhân loại thì đến cùng cũng chỉ là một túi da mà thôi, trí tuệ và tri thức bên trong không thể học trong một sớm một chiều được, căn bản là không thể.
Lúc cậu bị ép uống chén thuốc kia, trong lòng Nhạc Tử Mặc vô cùng hận, hận không thể giết sạch tất cả côn trùng ở nơi này, cậu chưa bao giờ cảm thấy hận đến như vậy.
Nhưng mà, sau khi cẩn thận nghĩ lại, cậu lại cảm thấy không đúng.
Những trùng tộc vụng về, ngu muội, thậm chí ngay cả văn hóa lịch sử của chính mình cũng không có thì sao có thể nghiên cứu ra thứ thuốc khiến đàn ông sinh trứng được.
Còn có cả cái đấu trường nô lệ to lớn kia nữa, lúc nghe nói đó thành kiến trúc của nhân loại, trong lòng Nhạc Tử Mặc bắt đầu hoài nghi.
Lại thêm chuyện nước thánh Băng và Liêm nói đêm qua, thứ có thể làm tăng xác suất sinh trứng của nhân loại cùng dị tộc cũng do nhân loại nghiên cứu ra được, hết thảy đều khiến sự nghi ngờ trong lòng Nhạc Tử Mặc tăng cao.
Cậu sâu sắc nghi ngờ, những thứ thuốc này không phải do dị tộc nghiên cứu mà ra..