Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh
Chương 28
Editor: Miu
Hiện tại Kỳ Ninh bất quá cũng chỉ vừa bước vào giai đoạn tu tiên, tu vi chỉ dừng lại ở tầng luyện khí. Nếu không phải từ ban đầu con Ngao đã bị thương thì chỉ với tu vi hiện tại của cậu không có khả năng thu phục được nó.
Sau khi nhận chủ, người làm chủ nhân như Kỳ Ninh có thể dễ dàng biết được kí ức của con Ngao này.
Kỳ Ninh sờ sờ cái đầu to của con Ngao đang nằm sấp dưới đất, nghĩ nghĩ, vẫn là không xem kí ức của nó thì hơn. Con Ngao tuy rằng không có sức lực, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chăm chăm Kỳ Ninh, trong miệng thấp giọng gầm gừ cảnh cáo.
Ý thức về lãnh địa của Ngao Tây Tạng rất mạnh, hơn nữa trong mắt nó Kỳ Ninh chính là người thương tổn nó nhiều nhất. Kỳ Ninh đứng gần nó như vậy khiến nó cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm. Chân trước của nó áp sát xuống đất, nhe hàm răng nanh dữ tợn trừng Kỳ Ninh.
Kỳ Ninh nhướng mày, nghiêng người cưỡi lên thân con Ngao, nhanh chóng đem ba chiếc dao găm trên đầu nó rút ra.
Con Ngao đau đớn ngửa đầu gào lên, nó hận không thể cắn chết người phía sau. Nhưng bản thân lại không biết tại sao, chỉ cần nó có ý niệm này trong đầu, khế ước nhận chủ trong thần thức của nó sẽ khiến cho cơ thể cảm giác giống như bị hàng vạn con kiến gặm cắn, vừa đau lại vừa ngứa.
Sau khi Kỳ Ninh đã rút ra ba chiếc dao găm chí mạng trên đầu con Ngao, liền không để ý đến nó nữa mà tiếp tục dùng bùa chế trụ hành động của nó, khiến nó chỉ có thể cuộn tròn nằm dưới đất, máu trên đỉnh đầu từng chút chảy xuống. Nếu con Ngao không tự mình để ý thì Kỳ Ninh cũng mặc kệ. Cậu lấy ra chiếc đệm hương bồ bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
Con Ngao nằm sấp dưới đất, lâu lâu lại phát ra tiếng kêu, đôi mắt đỏ như máu của nó không chớp nhìn chăm chăm Kỳ Ninh, giống như chỉ cần làm vậy nó có thể xả được nổi hận trong lòng.
Thế nhưng trong vòng ba ngày Kỳ Ninh tu luyện, con Ngao dù có giãy dụa cỡ nào cũng không thể thoát khỏi bùa trói buộc trên người. Nó chỉ có thể nằm trong phạm vì mà lá bùa cho phép nhưng lại không thể nhúc nhích. Nó cũng đã vô số lần gầm gừ uy hiếp Kỳ Ninh nhưng Kỳ Ninh chung quy không hề để ý đến nó mà vẫn yên lặng tu luyện trên đệm hương bồ.
Con Ngao biến dị này có cơ thể lớn như sư tử, dã tính vẫn còn tồn tại chút ít, cũng đã trên dưới một tuổi. Có lẽ bởi vì trải qua biến dị, linh trí được nâng cao hơn trước một chút, nên con Ngao cũng đã ý thức được, mỗi khi nó có ý nghĩ muốn lấy mạng Kỳ Ninh, đều sẽ có cảm giác như bị hàng vạn con kiến bò trên người gặm cắn khiến nó đau đớn. Tuy rằng nó vẫn cảnh giác trừng mắt nhìn Kỳ Ninh, nhưng trong lòng đã không còn ý nghĩ muốn giết người trước mắt nó thường xuyên như trước nữa.
Trong khi Kỳ Ninh tu luyện, trong tay liền nắm chặt hai khối tinh hạch cấp hai của tang thi. Cậu biết bên trong tinh hạch của tang thi có năng lượng, nhưng lại không hề nghĩ tới, nguồn năng lượng này cậu vẫn có thể hấp thu khi tu luyện.
Có lẽ bởi vì lần đầu tiên Kỳ Ninh tu luyện có mượn thêm năng lượng từ bên ngoài, nên năm miếng tinh hạch cấp hai lập tức giúp cậu đột phá lá chắn tầng thứ ba mặc dù tốn thời gian lâu hơn trước một chút. Tu luyện trên đệm hương bồ một ngày lại có hiệu quả bằng mười ngày bình thường, cho nên Kỳ Ninh ngồi tu luyện suốt ba ngày ba đêm giống như đã tu luyện ba mươi ngày. Đến lúc này, Kỳ Ninh đã chuyển hoá hoàn toàn năng lượng trong năm miếng tinh hạch vào trong cơ thể, biến chúng thành tinh thần lực của cậu.
Kỳ Ninh vui mừng đứng lên, lập tức cảm nhận được động mạch toàn thân vô cùng thoải mái, cơ thể so với lúc đầu còn mạnh mẽ hơn vài phần. Tu luyện đến tầng thứ ba có nghĩa là Kỳ Ninh đã có thể bắt đầu học được pháp thuật, hoàn toàn thoát khỏi trường hợp chỉ dựa vào lực lượng và tốc độ lúc trước.
Con Ngao nằm dưới đất nhỏ giọng gầm gừ với Kỳ Ninh vài tiếng mới khiến cậu quay đầu nhìn nó. Lúc này Kỳ Ninh liền phát hiện, vết thương trên người con Ngao đã đóng vảy, ánh mắt nó nhìn cậu vẫn chứa một tia nguy hiểm như trước. Nhưng có thể thấy ý nghĩ muốn lấy mạng cậu đã không còn.
Kỳ Ninh đến gần con Ngao, không chút để ý đến ánh mắt cảnh cáo đầy nguy hiểm của nó, lập tức nhảy lên lưng nó, vỗ vỗ cái đầu to lớn, nghĩ nghĩ một chút liền nói.
"Ta biết ngươi có thể hiểu được những gì ta nói. Ta mặc kệ chủ nhân trước đây của ngươi là ai, có bộ dáng gì, nhưng hiện tại ngươi là sủng vật của ta. Chỉ cần ngươi chịu nghe lời, ta sẽ không bạc đãi ngươi, nhất định sẽ xem ngươi như người nhà mà đối đãi."
"..."
Con Ngao chỉ có thể cảm nhận được thiện ý của Kỳ Ninh, nhưng cậu đang nói cái gì, nó quả thực không hiểu được tí nào.
Con Ngao ban đầu đã có thân thể to lớn, sau khi biến dị lại càng thêm khổng lồ. Vì vậy Kỳ Ninh vẫn luôn cho rằng tuổi tác của nó nhất định không nhỏ, ít nhất đã có được chỉ số thông mình của đứa trẻ năm sáu tuổi.
Nhưng thực tế, con Ngao trước mắt chỉ có một tuổi hơn. Kỳ Ninh nói cái gì, nó hoàn toàn đều không hiểu.
Bởi vì giống loài bất đồng cho nên ngôn ngữ giao lưu gặp trở ngại, vì vậy Kỳ Ninh liền cho rằng con Ngao hiểu được lời cậu nói. Kỳ Ninh lấy ra một khối thịt tươi còn đỏ máu, ném đến chỗ con Ngao. Nếu đã có ý định cùng con Ngao này làm bạn chiến đấu, Kỳ Ninh tự nhiên sẽ dùng tâm huyết để huấn luyện nó, mỗi ngày đều cho nó ăn thịt tươi.
Con Ngao thấp giọng kêu vài tiếng, không lập tức ăn miếng thịt mà là lấy móng vuốt kéo đến bên người, sau đó cảnh giác trừng mắt nhìn Kỳ Ninh, lông mao toàn thân dựng thẳng lên đầy uy hiếp phảng phất như đang quan sát xem cậu có đổi ý lấy thịt về hay không.
Kỳ Ninh thấy được phản ứng của nó cũng không so đo nữa. Ngao Tây Tạng vốn là một loài mãnh thú, để khiến nó có được hảo cảm với người nuôi nó vốn dĩ chính là một quá trình gian khổ a. Vì vậy sau khi ném miếng thịt kia cho con Ngao, Kỳ Ninh liền lắc mình rời khỏi không gian.
"Sao lại ở bên trong lâu như vậy?"
Ba ngày này, Mạc Dịch Phàm trừ bỏ giải quyết những việc cấp thiết quan trọng, thời gian còn lại đều canh giữ trong phòng ngủ, lo sợ bỏ lỡ thời điểm Kỳ Ninh trở ra. Vì vậy khi Kỳ Ninh vừa rời khỏi không gian liền bắt gặp ánh mắt lên án của Mạc Dịch Phàm.
"Em tiến cấp."
Kỳ Ninh cười nói.
"Là không cẩn thận lên cấp. Em cũng không nghĩ tới năm viên tinh hạch cấp hai kia lại có năng lượng lớn như vậy, lập tức có thể giúp em phá tan lá chắn tầng thứ ba mà tiến cấp."
Ánh mắt Mạc Dịch Phàm sáng rực lên một chút, hỏi.
"Tiểu Ninh có thể thông qua hấp thu năng lượng trong tinh hạch của tang thi để tu luyện?"
Kỳ Ninh gật đầu.
"Tuy rằng năng lượng không tinh thuần như trong ngọc khí, nhưng cách mấy tháng dùng linh tuyền tẩy sạch tạp chất trong cơ thể một lần liền hoàn toàn không có vẫn đề."
"Nếu đã tiến đến tầng thứ ba, như vậy Tiểu Ninh đã có thể học pháp thuật. Đến lúc đó, nói với bên ngoài đó chính là dị năng là được rồi."
Mạc Dịch Phàm đột nhiên cầm lấy tay trái của Kỳ Ninh, lấy ra một chiếc bao tay chừa lại phần ngón* đeo vào tay cậu.
(* không biết gọi cái loại bao tay đó là gì luôn)
"Thời gian gần đây căn cứ thượng tầng đang điều một số người có hình xăm đặc trưng trên cơ thể. Tiểu Ninh! Em phải cẩn thận một chút. Đợi đến lúc quay lại thành phố A, chúng ta sẽ làm một cặp nhẫn đeo vào."
Nhẫn không gian lưu lại một ấn ký tại ngón áp út trên tay Kỳ Ninh là một vòng dây đằng xanh biếc, nhìn thoáng qua trông giống như một hình xăm. Nhẫn bình thường không thể che được hết dấu vết của ấn ký, cho nên Mạc Dịch Phàm mới tạm thời lấy bao tay che lại nó.
"Điều tra những người có hình xăm đặc thù sao? Bọn họ muốn làm gì chứ?"
Kỳ Ninh cử động tay trái, cảm thấy cũng tương đối vừa mắt, liền tuỳ ý hỏi.
Mạc Dịch Phàm suy tư một chút mới nói.
"Sau khi căn cứ điều tra những người đó, thống nhất đều đem họ đến sở nghiên cứu. Ngoài ra những dị năng giả bị thương khi làm nhiệm vụ trở về, chỉ cần là đồng đội mang đến chữa trị đều cũng sẽ bị đưa đến phòng thí nghiệm."
Kỳ Ninh lập tức nghĩ đến thời kỳ đầu mạt thế kiếp trước, không ít nhà nghiên cứu đã có suy nghĩ điên rồ rằng chỉ cần đem những dị năng giả nghiên cứu, nhất định sẽ phát hiện làm cách nào bọn họ lại có được khả năng thần kì đó. Sau đó có không ít dị năng giả bởi vì chuyện này mà bị hãm hại, biến bọn họ thành những con chuột bạch được nuôi ở phòng thí nghiệm, mỗi ngày không cần ăn cơm, chỉ việc tiêm dinh dưỡng duy trì mạng sống đến cùng là được.
Sở dĩ căn cứ Tây Bắc thuộc về tay của Tưởng Yên Nhiên và chồng cô ta mà không phải do quân đội nắm trong tay lượng lớn vũ khí chiếm đóng là bởi vì hai người bọn họ là dị năng giả đứng mũi chịu sào bị căn cứ thượng tầng Tây Bắc hãm hại. Lúc này mới cùng với một số lượng dị năng giả trong căn cứ vùng dậy đánh trả mới có thể trở mình nắm được căn cứ.
"Dị năng giả trong căn cứ không có bất kì phản kháng nào sao? Hiện tại căn cứ dám dùng thân thể bị thương của dị năng giả, trong tương lai nhất định không tránh khỏi việc bọn họ dùng cơ thể khoẻ mạnh. Chỉ bằng thân thể bị thương của dị năng giả, làm sao có thể khiến họ thoả mãn?"
Kỳ Ninh nói một câu liền đúng ngay trọng tâm sự việc.
Ánh mắt Mạc Dịch Phàm loé loé.
"Thủ trưởng của căn cứ đã làm gương tốt dẫn đầu đem cháu trai Hàn Miểu của mình đưa đến phòng thí nghiệm. Nói rằng đứa bé đó có được dị năng không gian hiếm thấy trời cho nên nguyện vì nhân loại cống hiến. Em nói xem, những người còn lại còn có thể nói gì? Có điều ban đầu sở nghiên cứu chỉ đơn giản đem những dị năng giả bị thương mang đi, mấy ngày nay không biết vì sao lại bắt đầu điều tra những người có hình xăm trên cơ thể."
Mạc Dịch Phàm vẫn chưa nói, mấy ngày này chính là những ngày kế tiếp sau khi Tưởng Yên Nhiên bị "mời" đến sở nghiên cứu.
Mạc Dịch Phàm không biết Tưởng Yên Nhiên cung cấp cho sở nghiên cứu bao nhiêu thông tin, và những người đó sẽ tin được mấy phần. Nhưng Mạc Dịch Phàm biết, anh và Kỳ Ninh nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Mỏ ngọc khí kia, bọn họ chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
May mắn là hiện tại Kỳ Ninh có thể dựa vào tinh hạch tu luyện, cho dù không có ngọc khí đi nữa, Kỳ Ninh cũng sẽ không trì hoãn tu luyện.
Thế nhưng khi nghĩ đến Tưởng Yên Nhiên, hiện tại Mạc Dịch Phàm lại có chút hối hận.
Sau khi lấy được đồng hồ, Kỳ Ninh liền động sát tâm với Tưởng Yên Nhiên, liên tục ám chỉ với anh nhưng Mạc Dịch Phàm anh lại không thể động thủ giết người sau khi đã đoạt được đồ của họ. Cho nên lúc đó anh đã cố tình xem như không thấy được ám chỉ của Kỳ Ninh. ( vc)
Mạc Dịch Phàm đã quên hiện tại không còn ở xã hội hoà bình nữa, căn bản không còn cái gọi là chế độ cân bằng, nhân quyền, hay quyền sống gì nữa. Bây giờ là mạt thế, mạng người chẳng đáng giá bao nhiêu, ai có sức mạnh cường đại, vật tư dư giả thì người đó cầm quyền.
Nếu là lúc trước, chỉ cần Tưởng Yên Nhiên không có chứng cứ thì cho dù là ai cũng không thể nghi ngờ anh và Kỳ Ninh. Nhưng hiện tại là mạt thế, chỉ cần Tưởng yên Nhiên nói cho căn cứ dị năng không gian của cô ta có được là nhờ vào chiếc đồng hồ kia, mà nó có khả năng đã bị Kỳ Ninh lấy đi, như vậy cho dù lời của Tưởng Yên Nhiên là thật hay giả, những người đó thà giết sai một vạn cũng sẽ không từ bỏ một cơ hội, đem anh và Kỳ Ninh bắt đến sở nghiên cứu.
Tưởng Yên Nhiên cho đến hiện tại vẫn chưa làm việc gì thực sự gây hại cho bọn anh, nhưng chỉ cần cô ta nói ra nghi ngờ của mình, cuộc sống sau này của Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh nhất định sẽ không được yên ổn nữa. Nếu đã vậy, anh thực sự không ngại xuống tay với đứa em gái cùng mẹ khác cha này đâu.
Mạc Dịch Phàm đương nhiên cũng từng nghĩ đến việc phản đối thái độ "kì thị" của căn cứ Hoa Nam, thế nhưng đây không phải là đại bản doanh của Mạc gia, số lượng dị năng giả nguyện ý phản kháng lại quân đội là cực nhỏ, hành động của Mạc Dịch Phàm ở chỗ này quả thực có chút trắc trở. Nếu nhất định phải đấu đến ngươi chết ta sống, chi bằng anh và Kỳ Ninh rời khỏi nơi đây.
Nơi này không lưu lại bọn họ, thì có nơi khác nhất định sẽ.
Mạc Dịch Phàm không biết rằng, Tưởng Yên Nhiên từ ban đầu đã sớm đem hoài nghi Kỳ Ninh lấy đồng hồ ra bên ngoài. Nhưng người mà cô ta tiết lộ chính là ___ Hàn Miểu, đứa bé sở hữu dị năng không gian thực sự bị chính ông ngoại của mình đưa đến sở nghiên cứu kia.
Hàn Miểu nghe xong lời giải thích của Tưởng Yên Nhiên, biết được chiếc đồng hồ kia đích thực là một không gian mà người sở hữu có thể vào bên trong. Hàn Miểu đối với lời nói của Tưởng Yên Nhiên bán tín bán nghi, bởi vì việc lấy máu nhận chủ như cô ta đã nói, cậu ta cũng đã từng thử qua.
Mẹ của Hàn Miểu bởi vì có một đoạn thời gian say mê tiểu thuyết không gian, đem tất cả đồ vật trong nhà đều nhỏ máu qua, thế nhưng không hề gặp bất kì biến hoá thần kì nào. Chiếc đồng hồ kia là do ông nội đưa cho cậu ta, mẹ của cậu ta đương nhiên cũng không bỏ qua, thậm chí sau khi nhỏ máu mình vào liền nhỏ thêm máu của cậu ta. Hàn Miểu một chút cũng không nhớ rõ, sau khi cậu ta nhỏ máu vào, chiếc đồng hồ đó có biến hoá kì lạ nào.
Thế nhưng hiện tại là thời kì mạt thế, dị năng giả cũng đã có, lời nói của Tưởng Yên Nhiên cũng không phải không thể tin. Hàn Miểu nghĩ nghĩ, liền ỷ mình là cháu ngoại của thủ lĩnh căn cứ, mặc dù không có tự do, nhưng cũng có một chút thực quyền, chỉ cần kêu người của sở nghiên cứu chế tạo một chút, liền triệt để khiến cho Tưởng Yên Nhiên không thể mở miệng lần nào nữa. (aka câm -:))) tao cười)
"Nếu như dì đã đem sự việc chiếc đồng hồ kia nói ra..."
Hàn Miểu nhìn Tưởng Yên Nhiên bị ép uống thuốc, cả người vô lực liền cười đến vui vẻ.
"Dì hiện tại đã không còn một chút giá trị nào nữa rồi. Dì Yên Nhiên, đây là cháu đang giúp dì nha."
Hiện tại Kỳ Ninh bất quá cũng chỉ vừa bước vào giai đoạn tu tiên, tu vi chỉ dừng lại ở tầng luyện khí. Nếu không phải từ ban đầu con Ngao đã bị thương thì chỉ với tu vi hiện tại của cậu không có khả năng thu phục được nó.
Sau khi nhận chủ, người làm chủ nhân như Kỳ Ninh có thể dễ dàng biết được kí ức của con Ngao này.
Kỳ Ninh sờ sờ cái đầu to của con Ngao đang nằm sấp dưới đất, nghĩ nghĩ, vẫn là không xem kí ức của nó thì hơn. Con Ngao tuy rằng không có sức lực, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chăm chăm Kỳ Ninh, trong miệng thấp giọng gầm gừ cảnh cáo.
Ý thức về lãnh địa của Ngao Tây Tạng rất mạnh, hơn nữa trong mắt nó Kỳ Ninh chính là người thương tổn nó nhiều nhất. Kỳ Ninh đứng gần nó như vậy khiến nó cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm. Chân trước của nó áp sát xuống đất, nhe hàm răng nanh dữ tợn trừng Kỳ Ninh.
Kỳ Ninh nhướng mày, nghiêng người cưỡi lên thân con Ngao, nhanh chóng đem ba chiếc dao găm trên đầu nó rút ra.
Con Ngao đau đớn ngửa đầu gào lên, nó hận không thể cắn chết người phía sau. Nhưng bản thân lại không biết tại sao, chỉ cần nó có ý niệm này trong đầu, khế ước nhận chủ trong thần thức của nó sẽ khiến cho cơ thể cảm giác giống như bị hàng vạn con kiến gặm cắn, vừa đau lại vừa ngứa.
Sau khi Kỳ Ninh đã rút ra ba chiếc dao găm chí mạng trên đầu con Ngao, liền không để ý đến nó nữa mà tiếp tục dùng bùa chế trụ hành động của nó, khiến nó chỉ có thể cuộn tròn nằm dưới đất, máu trên đỉnh đầu từng chút chảy xuống. Nếu con Ngao không tự mình để ý thì Kỳ Ninh cũng mặc kệ. Cậu lấy ra chiếc đệm hương bồ bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
Con Ngao nằm sấp dưới đất, lâu lâu lại phát ra tiếng kêu, đôi mắt đỏ như máu của nó không chớp nhìn chăm chăm Kỳ Ninh, giống như chỉ cần làm vậy nó có thể xả được nổi hận trong lòng.
Thế nhưng trong vòng ba ngày Kỳ Ninh tu luyện, con Ngao dù có giãy dụa cỡ nào cũng không thể thoát khỏi bùa trói buộc trên người. Nó chỉ có thể nằm trong phạm vì mà lá bùa cho phép nhưng lại không thể nhúc nhích. Nó cũng đã vô số lần gầm gừ uy hiếp Kỳ Ninh nhưng Kỳ Ninh chung quy không hề để ý đến nó mà vẫn yên lặng tu luyện trên đệm hương bồ.
Con Ngao biến dị này có cơ thể lớn như sư tử, dã tính vẫn còn tồn tại chút ít, cũng đã trên dưới một tuổi. Có lẽ bởi vì trải qua biến dị, linh trí được nâng cao hơn trước một chút, nên con Ngao cũng đã ý thức được, mỗi khi nó có ý nghĩ muốn lấy mạng Kỳ Ninh, đều sẽ có cảm giác như bị hàng vạn con kiến bò trên người gặm cắn khiến nó đau đớn. Tuy rằng nó vẫn cảnh giác trừng mắt nhìn Kỳ Ninh, nhưng trong lòng đã không còn ý nghĩ muốn giết người trước mắt nó thường xuyên như trước nữa.
Trong khi Kỳ Ninh tu luyện, trong tay liền nắm chặt hai khối tinh hạch cấp hai của tang thi. Cậu biết bên trong tinh hạch của tang thi có năng lượng, nhưng lại không hề nghĩ tới, nguồn năng lượng này cậu vẫn có thể hấp thu khi tu luyện.
Có lẽ bởi vì lần đầu tiên Kỳ Ninh tu luyện có mượn thêm năng lượng từ bên ngoài, nên năm miếng tinh hạch cấp hai lập tức giúp cậu đột phá lá chắn tầng thứ ba mặc dù tốn thời gian lâu hơn trước một chút. Tu luyện trên đệm hương bồ một ngày lại có hiệu quả bằng mười ngày bình thường, cho nên Kỳ Ninh ngồi tu luyện suốt ba ngày ba đêm giống như đã tu luyện ba mươi ngày. Đến lúc này, Kỳ Ninh đã chuyển hoá hoàn toàn năng lượng trong năm miếng tinh hạch vào trong cơ thể, biến chúng thành tinh thần lực của cậu.
Kỳ Ninh vui mừng đứng lên, lập tức cảm nhận được động mạch toàn thân vô cùng thoải mái, cơ thể so với lúc đầu còn mạnh mẽ hơn vài phần. Tu luyện đến tầng thứ ba có nghĩa là Kỳ Ninh đã có thể bắt đầu học được pháp thuật, hoàn toàn thoát khỏi trường hợp chỉ dựa vào lực lượng và tốc độ lúc trước.
Con Ngao nằm dưới đất nhỏ giọng gầm gừ với Kỳ Ninh vài tiếng mới khiến cậu quay đầu nhìn nó. Lúc này Kỳ Ninh liền phát hiện, vết thương trên người con Ngao đã đóng vảy, ánh mắt nó nhìn cậu vẫn chứa một tia nguy hiểm như trước. Nhưng có thể thấy ý nghĩ muốn lấy mạng cậu đã không còn.
Kỳ Ninh đến gần con Ngao, không chút để ý đến ánh mắt cảnh cáo đầy nguy hiểm của nó, lập tức nhảy lên lưng nó, vỗ vỗ cái đầu to lớn, nghĩ nghĩ một chút liền nói.
"Ta biết ngươi có thể hiểu được những gì ta nói. Ta mặc kệ chủ nhân trước đây của ngươi là ai, có bộ dáng gì, nhưng hiện tại ngươi là sủng vật của ta. Chỉ cần ngươi chịu nghe lời, ta sẽ không bạc đãi ngươi, nhất định sẽ xem ngươi như người nhà mà đối đãi."
"..."
Con Ngao chỉ có thể cảm nhận được thiện ý của Kỳ Ninh, nhưng cậu đang nói cái gì, nó quả thực không hiểu được tí nào.
Con Ngao ban đầu đã có thân thể to lớn, sau khi biến dị lại càng thêm khổng lồ. Vì vậy Kỳ Ninh vẫn luôn cho rằng tuổi tác của nó nhất định không nhỏ, ít nhất đã có được chỉ số thông mình của đứa trẻ năm sáu tuổi.
Nhưng thực tế, con Ngao trước mắt chỉ có một tuổi hơn. Kỳ Ninh nói cái gì, nó hoàn toàn đều không hiểu.
Bởi vì giống loài bất đồng cho nên ngôn ngữ giao lưu gặp trở ngại, vì vậy Kỳ Ninh liền cho rằng con Ngao hiểu được lời cậu nói. Kỳ Ninh lấy ra một khối thịt tươi còn đỏ máu, ném đến chỗ con Ngao. Nếu đã có ý định cùng con Ngao này làm bạn chiến đấu, Kỳ Ninh tự nhiên sẽ dùng tâm huyết để huấn luyện nó, mỗi ngày đều cho nó ăn thịt tươi.
Con Ngao thấp giọng kêu vài tiếng, không lập tức ăn miếng thịt mà là lấy móng vuốt kéo đến bên người, sau đó cảnh giác trừng mắt nhìn Kỳ Ninh, lông mao toàn thân dựng thẳng lên đầy uy hiếp phảng phất như đang quan sát xem cậu có đổi ý lấy thịt về hay không.
Kỳ Ninh thấy được phản ứng của nó cũng không so đo nữa. Ngao Tây Tạng vốn là một loài mãnh thú, để khiến nó có được hảo cảm với người nuôi nó vốn dĩ chính là một quá trình gian khổ a. Vì vậy sau khi ném miếng thịt kia cho con Ngao, Kỳ Ninh liền lắc mình rời khỏi không gian.
"Sao lại ở bên trong lâu như vậy?"
Ba ngày này, Mạc Dịch Phàm trừ bỏ giải quyết những việc cấp thiết quan trọng, thời gian còn lại đều canh giữ trong phòng ngủ, lo sợ bỏ lỡ thời điểm Kỳ Ninh trở ra. Vì vậy khi Kỳ Ninh vừa rời khỏi không gian liền bắt gặp ánh mắt lên án của Mạc Dịch Phàm.
"Em tiến cấp."
Kỳ Ninh cười nói.
"Là không cẩn thận lên cấp. Em cũng không nghĩ tới năm viên tinh hạch cấp hai kia lại có năng lượng lớn như vậy, lập tức có thể giúp em phá tan lá chắn tầng thứ ba mà tiến cấp."
Ánh mắt Mạc Dịch Phàm sáng rực lên một chút, hỏi.
"Tiểu Ninh có thể thông qua hấp thu năng lượng trong tinh hạch của tang thi để tu luyện?"
Kỳ Ninh gật đầu.
"Tuy rằng năng lượng không tinh thuần như trong ngọc khí, nhưng cách mấy tháng dùng linh tuyền tẩy sạch tạp chất trong cơ thể một lần liền hoàn toàn không có vẫn đề."
"Nếu đã tiến đến tầng thứ ba, như vậy Tiểu Ninh đã có thể học pháp thuật. Đến lúc đó, nói với bên ngoài đó chính là dị năng là được rồi."
Mạc Dịch Phàm đột nhiên cầm lấy tay trái của Kỳ Ninh, lấy ra một chiếc bao tay chừa lại phần ngón* đeo vào tay cậu.
(* không biết gọi cái loại bao tay đó là gì luôn)
"Thời gian gần đây căn cứ thượng tầng đang điều một số người có hình xăm đặc trưng trên cơ thể. Tiểu Ninh! Em phải cẩn thận một chút. Đợi đến lúc quay lại thành phố A, chúng ta sẽ làm một cặp nhẫn đeo vào."
Nhẫn không gian lưu lại một ấn ký tại ngón áp út trên tay Kỳ Ninh là một vòng dây đằng xanh biếc, nhìn thoáng qua trông giống như một hình xăm. Nhẫn bình thường không thể che được hết dấu vết của ấn ký, cho nên Mạc Dịch Phàm mới tạm thời lấy bao tay che lại nó.
"Điều tra những người có hình xăm đặc thù sao? Bọn họ muốn làm gì chứ?"
Kỳ Ninh cử động tay trái, cảm thấy cũng tương đối vừa mắt, liền tuỳ ý hỏi.
Mạc Dịch Phàm suy tư một chút mới nói.
"Sau khi căn cứ điều tra những người đó, thống nhất đều đem họ đến sở nghiên cứu. Ngoài ra những dị năng giả bị thương khi làm nhiệm vụ trở về, chỉ cần là đồng đội mang đến chữa trị đều cũng sẽ bị đưa đến phòng thí nghiệm."
Kỳ Ninh lập tức nghĩ đến thời kỳ đầu mạt thế kiếp trước, không ít nhà nghiên cứu đã có suy nghĩ điên rồ rằng chỉ cần đem những dị năng giả nghiên cứu, nhất định sẽ phát hiện làm cách nào bọn họ lại có được khả năng thần kì đó. Sau đó có không ít dị năng giả bởi vì chuyện này mà bị hãm hại, biến bọn họ thành những con chuột bạch được nuôi ở phòng thí nghiệm, mỗi ngày không cần ăn cơm, chỉ việc tiêm dinh dưỡng duy trì mạng sống đến cùng là được.
Sở dĩ căn cứ Tây Bắc thuộc về tay của Tưởng Yên Nhiên và chồng cô ta mà không phải do quân đội nắm trong tay lượng lớn vũ khí chiếm đóng là bởi vì hai người bọn họ là dị năng giả đứng mũi chịu sào bị căn cứ thượng tầng Tây Bắc hãm hại. Lúc này mới cùng với một số lượng dị năng giả trong căn cứ vùng dậy đánh trả mới có thể trở mình nắm được căn cứ.
"Dị năng giả trong căn cứ không có bất kì phản kháng nào sao? Hiện tại căn cứ dám dùng thân thể bị thương của dị năng giả, trong tương lai nhất định không tránh khỏi việc bọn họ dùng cơ thể khoẻ mạnh. Chỉ bằng thân thể bị thương của dị năng giả, làm sao có thể khiến họ thoả mãn?"
Kỳ Ninh nói một câu liền đúng ngay trọng tâm sự việc.
Ánh mắt Mạc Dịch Phàm loé loé.
"Thủ trưởng của căn cứ đã làm gương tốt dẫn đầu đem cháu trai Hàn Miểu của mình đưa đến phòng thí nghiệm. Nói rằng đứa bé đó có được dị năng không gian hiếm thấy trời cho nên nguyện vì nhân loại cống hiến. Em nói xem, những người còn lại còn có thể nói gì? Có điều ban đầu sở nghiên cứu chỉ đơn giản đem những dị năng giả bị thương mang đi, mấy ngày nay không biết vì sao lại bắt đầu điều tra những người có hình xăm trên cơ thể."
Mạc Dịch Phàm vẫn chưa nói, mấy ngày này chính là những ngày kế tiếp sau khi Tưởng Yên Nhiên bị "mời" đến sở nghiên cứu.
Mạc Dịch Phàm không biết Tưởng Yên Nhiên cung cấp cho sở nghiên cứu bao nhiêu thông tin, và những người đó sẽ tin được mấy phần. Nhưng Mạc Dịch Phàm biết, anh và Kỳ Ninh nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Mỏ ngọc khí kia, bọn họ chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
May mắn là hiện tại Kỳ Ninh có thể dựa vào tinh hạch tu luyện, cho dù không có ngọc khí đi nữa, Kỳ Ninh cũng sẽ không trì hoãn tu luyện.
Thế nhưng khi nghĩ đến Tưởng Yên Nhiên, hiện tại Mạc Dịch Phàm lại có chút hối hận.
Sau khi lấy được đồng hồ, Kỳ Ninh liền động sát tâm với Tưởng Yên Nhiên, liên tục ám chỉ với anh nhưng Mạc Dịch Phàm anh lại không thể động thủ giết người sau khi đã đoạt được đồ của họ. Cho nên lúc đó anh đã cố tình xem như không thấy được ám chỉ của Kỳ Ninh. ( vc)
Mạc Dịch Phàm đã quên hiện tại không còn ở xã hội hoà bình nữa, căn bản không còn cái gọi là chế độ cân bằng, nhân quyền, hay quyền sống gì nữa. Bây giờ là mạt thế, mạng người chẳng đáng giá bao nhiêu, ai có sức mạnh cường đại, vật tư dư giả thì người đó cầm quyền.
Nếu là lúc trước, chỉ cần Tưởng Yên Nhiên không có chứng cứ thì cho dù là ai cũng không thể nghi ngờ anh và Kỳ Ninh. Nhưng hiện tại là mạt thế, chỉ cần Tưởng yên Nhiên nói cho căn cứ dị năng không gian của cô ta có được là nhờ vào chiếc đồng hồ kia, mà nó có khả năng đã bị Kỳ Ninh lấy đi, như vậy cho dù lời của Tưởng Yên Nhiên là thật hay giả, những người đó thà giết sai một vạn cũng sẽ không từ bỏ một cơ hội, đem anh và Kỳ Ninh bắt đến sở nghiên cứu.
Tưởng Yên Nhiên cho đến hiện tại vẫn chưa làm việc gì thực sự gây hại cho bọn anh, nhưng chỉ cần cô ta nói ra nghi ngờ của mình, cuộc sống sau này của Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh nhất định sẽ không được yên ổn nữa. Nếu đã vậy, anh thực sự không ngại xuống tay với đứa em gái cùng mẹ khác cha này đâu.
Mạc Dịch Phàm đương nhiên cũng từng nghĩ đến việc phản đối thái độ "kì thị" của căn cứ Hoa Nam, thế nhưng đây không phải là đại bản doanh của Mạc gia, số lượng dị năng giả nguyện ý phản kháng lại quân đội là cực nhỏ, hành động của Mạc Dịch Phàm ở chỗ này quả thực có chút trắc trở. Nếu nhất định phải đấu đến ngươi chết ta sống, chi bằng anh và Kỳ Ninh rời khỏi nơi đây.
Nơi này không lưu lại bọn họ, thì có nơi khác nhất định sẽ.
Mạc Dịch Phàm không biết rằng, Tưởng Yên Nhiên từ ban đầu đã sớm đem hoài nghi Kỳ Ninh lấy đồng hồ ra bên ngoài. Nhưng người mà cô ta tiết lộ chính là ___ Hàn Miểu, đứa bé sở hữu dị năng không gian thực sự bị chính ông ngoại của mình đưa đến sở nghiên cứu kia.
Hàn Miểu nghe xong lời giải thích của Tưởng Yên Nhiên, biết được chiếc đồng hồ kia đích thực là một không gian mà người sở hữu có thể vào bên trong. Hàn Miểu đối với lời nói của Tưởng Yên Nhiên bán tín bán nghi, bởi vì việc lấy máu nhận chủ như cô ta đã nói, cậu ta cũng đã từng thử qua.
Mẹ của Hàn Miểu bởi vì có một đoạn thời gian say mê tiểu thuyết không gian, đem tất cả đồ vật trong nhà đều nhỏ máu qua, thế nhưng không hề gặp bất kì biến hoá thần kì nào. Chiếc đồng hồ kia là do ông nội đưa cho cậu ta, mẹ của cậu ta đương nhiên cũng không bỏ qua, thậm chí sau khi nhỏ máu mình vào liền nhỏ thêm máu của cậu ta. Hàn Miểu một chút cũng không nhớ rõ, sau khi cậu ta nhỏ máu vào, chiếc đồng hồ đó có biến hoá kì lạ nào.
Thế nhưng hiện tại là thời kì mạt thế, dị năng giả cũng đã có, lời nói của Tưởng Yên Nhiên cũng không phải không thể tin. Hàn Miểu nghĩ nghĩ, liền ỷ mình là cháu ngoại của thủ lĩnh căn cứ, mặc dù không có tự do, nhưng cũng có một chút thực quyền, chỉ cần kêu người của sở nghiên cứu chế tạo một chút, liền triệt để khiến cho Tưởng Yên Nhiên không thể mở miệng lần nào nữa. (aka câm -:))) tao cười)
"Nếu như dì đã đem sự việc chiếc đồng hồ kia nói ra..."
Hàn Miểu nhìn Tưởng Yên Nhiên bị ép uống thuốc, cả người vô lực liền cười đến vui vẻ.
"Dì hiện tại đã không còn một chút giá trị nào nữa rồi. Dì Yên Nhiên, đây là cháu đang giúp dì nha."
Tác giả :
Sáp Sáp Nhi