Mạt Thế Chi Phế Vật Nhạn Quá Thanh Thiên
Chương 93 - Điều Kiện Kèm Theo
Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
Khi Nam Thiệu trở về đã là giữa trưa, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, đáy mắt giấu đầy vẻ lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Trương Dịch thì toàn bộ đều biến mất không chút tung tích.
“Ngày mai tôi phải ra ngoài, có thể là hai ba ngày, chậm nhất là ba ngày sau sẽ về.” Lấy chậu hứng nước tiểu cho Trương Dịch xong, lại đun nước ấm lau thân thể cho anh, hắn tùy ý nói. Trước kia, hắn không hề nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ vì người khác mà làm được đến mức độ như này, nhưng hiện giờ lại làm rất tự nhiên, thậm chí còn vui vẻ mà chịu đựng. Người ta thường nói cùng nhau bạc đầu, chẳng phải cũng đã tính cả những chuyện vụn vặt này hay sao?
Ánh mắt Trương Dịch vốn vẫn luôn đặt trên người hắn, nghe vậy, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, nhưng rồi lại khôi phục bình tĩnh “Đối phương lấy cái đó để uy hiếp sao?”. Từ lúc Nam Thiệu trở về vẫn chưa nói kết quả đi gặp Tư lệnh Giang với anh, anh vốn đoán có lẽ không có hi vọng gì, mặc dù hơi thất vọng nhưng anh biết Nam Thiệu nhất định còn khó chịu hơn mình cho nên không hỏi. Lúc này nghe nói như thế thì lập tức đoán được nguyên nhân.
“Không phải.” Nam Thiệu ném khăn mặt đã hơi lạnh vào trong nước, mặc quần áo chỉnh tề lại cho Trương Dịch rồi kéo chăn đắp kín. “Là tự tôi muốn đi. Căn cứ có hai dị năng trị liệu, một người ra ngoài còn chưa về, người còn lại ngày mai phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Giang Vệ Quốc đã đáp ứng rồi, chờ bọn họ về đơn vị sẽ phái họ tới trị thương cho anh. Tôi lo lắng nên quyết định đi theo xem thế nào.” Trong lời nói này có rất nhiều chỗ không đúng, nhưng hắn đã có ý muốn giấu thì không ai có thể nghe ra được.
Để hắn đứng chờ lâu như vậy, còn có vẻ mặt biến hóa trước sau của người thông báo kia, Nam Thiệu đã chuẩn bị tâm lý, đoán Giang Vệ Quốc rất có thể là muốn tính toán khoản nợ trước kia ông ta phải khúm núm trước người nhà họ Nam. Nếu người này lòng dạ hẹp hòi như thế chỉ sợ sẽ từ chối lời thỉnh cầu của hắn, hắn cũng đã chuẩn bị tốt sẽ lấy dị năng của mình làm lợi thế để đàm phán, không nghĩ tới trên đường lại nhảy ra một Giang Hàng.
Nói thật, hắn cũng không để Giang Hàng vào mắt. Chú cháu nhà họ Giang này tuy tính tình tương tự nhau, nhưng thật rõ ràng Giang Hàng còn chưa học được sự khôn ngoan sắc sảo của ông chú, hơn nữa y còn bám lấy hắn không thôi, đương nhiên hắn sẽ không ngại thuận thế lợi dụng một chút. Nếu vết thương của Trương Dịch có thể chữa khỏi, cho dù hắn phải làm thằng hề mua vui cho kẻ khác thì có sao chứ. Chỉ là dù có phải quỳ, cái quỳ này cũng phải nắm bắt thời cơ thật tốt, khiến cho hai chú cháu kia không thể đổi ý mới được, nếu không ai cũng không dám cam đoan có thể bị làm nhục vô ích hay không.
Cũng may Giang Vệ Quốc vẫn còn muốn giữ lại chút mặt mũi, lại càng không muốn người dưới tay ông ta lạnh tâm, lúc ấy ngoài Đường Đường thì còn có không ít người vừa họp xong chưa kịp rời đi, nếu Giang Vệ Quốc cứ đứng ngoài cửa nhìn cháu của ông ta làm nhục người quen cũ tới cửa xin giúp đỡ, việc này mà lan truyền ra ngoài, những kẻ bán mạng vì ông ta chỉ sợ cũng phải lo lắng ít nhiều. Mà kế hoạch mở rộng căn cứ thu nạp người sống sót để nâng cao sức mạnh của ông ta tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng. Dù sao ngay cả bạn cũ cũng không dung được, những người khác làm sao còn dám giao phó an nguy tính mạng mình.
Có điều Giang Vệ Quốc trơ tráo lại là điều hắn không ngờ tới, không chỉ bỏ qua chuyện hắn quỳ xuống, cho rằng nó chỉ là trò đùa giữa bạn bè với nhau, mà còn ra vẻ tiếc hận nói cho hắn biết lúc này hắn tới rất không khéo, dị năng trị liệu còn ở trong căn cứ ngày mai sẽ phải ra ngoài làm nhiệm vụ, trước đó không thể để mệt nhọc quá mức, sao hắn không đến sớm hơn một chút v..v… Cũng ậm ờ nói nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm, nhân lực không đủ, người dị năng hệ trị liệu có thể an toàn trở về hay không cũng không nắm chắc, khiến hắn không thể không chủ động đề nghị tham gia cùng. Hắn không tin hai chú cháu này, nhưng chỉ cần còn một cơ hội, hắn sẽ không buông tha.
“Nhiệm vụ gì?” Trương Dịch chăm chú nhìn hắn, muốn từ trong đó nhìn ra chút manh mối.
“Bây giờ còn chưa biết, hẳn sẽ không quá nguy hiểm, bọn họ cử đi không ít người dị năng.” Nam Thiệu cười nhẹ đáp, bưng nước đi đổ sạch, cất chậu đi, sau khi trở về liền cởi quần áo chui vào chăn, nhẹ nhàng ôm Trương Dịch vào ngực “Giang Vệ Quốc hỏi dị năng của tôi là gì, tôi nói cho ông ta tôi có thể khiến thực vật phát triển…” Sau đó hắn kể lại quá trình tới khu nhà của ông ta, đương nhiên sẽ tránh nhắc đến chuyện quỳ xuống và chuyện Giang Vệ Quốc buộc hắn tham gia hành động ngày mai.
Nam Thiệu vốn muốn tiết lộ dị năng của mình để làm điều kiện trao đổi với Giang Vệ Quốc, không ngờ lại xảy ra chuyện này, hắn đương nhiên sẽ không nói ra nữa, vì vậy lúc bị hỏi hắn chỉ nói là có thể làm cho hạt đậu nảy mầm, bọn họ liền tưởng lầm hắn là dị năng hệ mộc. Nhớ tới vẻ mặt của mấy người đó lúc ấy, hắn bật cười. Vào thời điểm này, năng lực càng mạnh thì càng được kẻ khác tôn trọng, khẳng định không ai nghĩ tới hắn sẽ giữ lại cái gì. Giờ năng lực của hắn như vậy mà Giang Vệ Quốc vẫn ám chỉ hắn tham gia hành động, chỉ sợ không có ý tốt gì, nhưng dù biết rõ điều này hắn lại không thể không đi.
“Đừng đi…” Cho dù hắn có ra vẻ bình thường hơn nữa, nói dối đến gió thổi không lọt hơn nữa thì Trương Dịch vẫn nhìn ra được có chút gì đó không đúng. “Không có dị năng trị liệu… Tôi có thể chậm rãi khỏe… Nhưng mà… không có cậu…” Anh nhắm mắt lại, ngừng một lát, thở dốc hai cái mới có sức lực nhanh chóng nói một câu “Tuyệt đối không thể không có cậu.”
Thân thể Nam Thiệu chấn động, bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn ánh mắt vì động tĩnh của hắn mà mở ra của Trương Dịch, sau khi im lặng đối mặt thật lâu hắn mới mở miệng nói “Anh có tin tôi không?”
“Vô nghĩa!” Trương Dịch còn tưởng hắn muốn nói ra câu gì kinh thiên động địa, kết quả lại nghe được một câu như vậy, có hơi tức giận mà trả lời. Nếu ngay cả tin tưởng cũng không có thì sao anh lại cho phép hai người tiến đến quan hệ như hiện tại cơ chứ?
Nam Thiệu nhoẻn miệng cười, tuy rằng có được đáp án như dự liệu, nhưng khi chính tai nghe được trong lòng vẫn cảm thấy thật thoải mái “Vậy anh nhớ kỹ, tôi sẽ trở về, bất kể có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.” Kỳ thật, hắn cũng không muốn phó thác Trương Dịch cho người khác chăm sóc, dù sao có một số việc quá mức tư mật nhưng lại không tránh được, ví như đại tiểu tiện. Nếu có Mập Mạp ở đây thì tốt rồi, chưa có lúc nào mà hắn lại nhớ mong Cục thịt Trần như thế này.
Trương Dịch chậm rãi ừ một tiếng, trong lòng đã biết lần này Nam Thiệu ra ngoài chỉ sợ không phải xuất phát từ tự nguyện đơn giản như vậy.
Vào buổi tối, Nam Thiệu đi chào hỏi Trần Trường Xuân và Kiều Dũng rồi sắp xếp chuyện chăm sóc Trương Dịch. Hôm sau, hắn mang theo một ít thức ăn nước uống rồi cầm vũ khí đi tới khu nhà chính từ sớm.
Tham gia hành động lần này tổng cộng có hơn năm mươi người, toàn bộ đều là người dị năng. Đối với Nam Thiệu mới gia nhập, trong mắt bọn họ có tò mò cũng có khinh bỉ, có chứa cả thâm ý, còn một ít khác thì hoàn toàn không thèm nhìn đến. Đến tận khi xuất phát, Nam Thiệu mới biết được chuyến này không phải đi tấn công vùng khác, cũng không phải đi tìm kiếm vật tư mà là đi cứu người.
Mấy ngày trước, căn cứ từng phái ra một đội tới kho hàng tổng hợp của quân khu ở trong núi Cửu Thương cách Thạch Thành 100 km, đi hơn ngàn người, ba mươi chiếc vận tải, nhưng không có lấy một người trở về. Hơn một ngàn người này gần như rút đi một nửa lực lượng của Giang Vệ Quốc, trong đó có một dị năng hệ trị liệu cực kì trân quý, việc này tự nhiên không phải là chuyện nhỏ, nhưng muốn ông ta dốc toàn bộ lực lượng đi cứu người dưới tình huống không rõ ràng thì trước mắt là chuyện không thể, cho nên mới điều động quân tinh nhuệ đi trước xem xét tình huống, nếu có thể nhân tiện cứu người trở về thì đương nhiên càng tốt.
“Nghe nói anh là dị năng hệ mộc?” Một thanh niên có khuôn mặt búp bê cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền hơi ngạc nhiên hỏi Nam Thiệu.
Nam Thiệu nhìn cậu thanh niên, không lên tiếng trả lời, thân thể theo chuyển động của xe tải mà xóc nảy phập phồng, thỉnh thoảng còn có thể đi qua ổ gà mà bị nảy lên. Người dị năng hệ trị liệu ngồi trong xe thiết giáp phía trước, đó là một cô gái hai mươi tuổi tên là Kim Mãn Đường, tên có cảm giác rất may mắn, nhưng bởi vì không có cơ hội nói chuyện với nhau nên không biết có dễ nói chuyện hay không.
“Dị năng hệ mộc giờ rất hiếm gặp.” Thanh niên không được đáp lại cũng không tức giận mà cười tủm tỉm tiếp tục nói. Cậu ta ngồi đối diện với Nam Thiệu, bởi vì xe tải khi đi phát ra tiếng vang rất lớn cho nên lúc nói không thể không đề cao thanh âm, vì thế người chung quanh cũng nghe được. “Hôm trước tôi gặp được một người có thể thao túng thực vật biến dị, đáng tiếc vì trước đây thiếu tinh hạch tăng cường nên không tạo ra được tác dụng gì mấy. Thật đáng tiếc mà, nếu sớm biết sẽ xuất hiện thực vật biến dị thì cho dù người dị năng hệ mộc có vô dụng hơn đi nữa chỉ sợ cũng sẽ khiến căn cứ tạo điều kiện hơn. À, đúng rồi, anh bạn, anh cũng có thể khống chế thực vật biến dị chứ? Tới trình độ nào rồi?”
Cậu ta tỏ ra gần gũi thân thiện hơn so với những người khác trong xe, nhưng mà không biết là cố ý hay vô tình, những câu nói đó lại luôn khiến người ta khó chịu, có hơn phân nửa người trên xe nhìn qua đây mang theo ánh mắt miệt thị.
Hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ của Nam Thiệu vốn không đơn thuần, sao lại không nghe ra ác ý ẩn núp đằng sau mấy lời thân mật ấy chứ, nhưng hắn lại tiếp lời đối phương “Năng lực của tôi kém hơn một chút, chỉ có thể khiến hạt giống bình thường nảy mầm, cũng không thể khống chế được thực vật biến dị.” Từ sau khi xuất hiện thực vật biến dị, hắn đã thử xem dị năng của mình có thể ảnh hưởng tới chúng hay không nhưng chỉ có thể tạo thành thương tổn nhất định, còn về khống chế hay cái khác thì đúng là hoàn toàn làm không được. Có lẽ đây là sự khác biệt giữa dị năng hệ sinh mệnh và dị năng hệ mộc. Thanh niên đó trái lại nói khá đúng, đầu tận thế có rất nhiều dị năng hệ mộc thức tỉnh, đáng tiếc lại bị coi khinh mà bị loại bỏ. Bởi vì thăng cấp chậm, ngay cả dưỡng cây cỏ hoa lá cũng không làm được mà tiêu hao tinh hạch rất lớn lại không thấy rõ được hiệu quả, hơn nữa đất đai không thể cung cấp dinh dưỡng bình thường cho thu hoạch, dù có người nhìn xa trông rộng có lòng muốn sắp xếp trợ cấp cho bọn họ nhưng cũng nuôi không nổi vài người. Cho nên tới bây giờ, những người dị năng hệ mộc vẫn là những người yếu nhất, nhưng giờ bởi vì năng lực tương ứng với hoàn cảnh thực tế, đã được không ít người dị năng khác ghen tỵ và kiêng kị.
Nam Thiệu vừa nói xong lập tức khiến những kẻ vốn không thèm để hắn vào mắt càng thêm khinh thường, mà ý cười trong mắt thanh niên có gương mặt búp bê càng sâu, trong lòng hiển nhiên rất khoái trá, hào khí mà quan tâm vỗ vỗ vai hắn “Đừng nhụt chí nhá anh bạn, dị năng vô dụng như anh mà còn có thể lăn lộn đến giờ cũng là có bản lĩnh rồi. Đợi lát nữa mà gặp phải nguy hiểm, anh cứ đi phía sau, tôi che cho.”
Lời này nghe qua thì thật ấm lòng, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì lại không phải vậy, rõ ràng là ám chỉ Nam Thiệu dựa vào sự che chở của người khác mới sống sót được. Sau khi nghe xong Nam Thiệu cũng không biện giải, chỉ cười nói cám ơn. Hai người lại trò chuyện vài câu, biết được đối phương tên là Phương Phủ, là một người dị năng hệ hỏa, trước tận thế còn đang học đại học, khoa công trình thổ mộc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có chỗ để dùng.
“Là Phủ trong ‘Bỉ cực thái lai’(1), không phải đọc là ‘Phủ’(2) kia, lúc đi học cứ gặp phải giáo viên đọc sai chữ này, ‘Phủ’ cái lông á, không có văn hóa!” Thanh niên dùng ngón tay viết lên không trung, trịnh trọng cường điệu, sau đó vẻ mặt tò mò hỏi “Nè, nghe nói anh quỳ trước mặt Giang thiếu? Sao lại như thế, kể nghe chút coi.”
____
Bỉ cực thái lai否极泰来 [pǐjítàilái]: khổ tận cam lai, trước khổ sau sướng.
Phủ 否[fǒu] : không.
(Hai từ này viết giống nhau nhưng cách đọc khác)
Beta: Yến Phi Ly
Khi Nam Thiệu trở về đã là giữa trưa, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, đáy mắt giấu đầy vẻ lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Trương Dịch thì toàn bộ đều biến mất không chút tung tích.
“Ngày mai tôi phải ra ngoài, có thể là hai ba ngày, chậm nhất là ba ngày sau sẽ về.” Lấy chậu hứng nước tiểu cho Trương Dịch xong, lại đun nước ấm lau thân thể cho anh, hắn tùy ý nói. Trước kia, hắn không hề nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ vì người khác mà làm được đến mức độ như này, nhưng hiện giờ lại làm rất tự nhiên, thậm chí còn vui vẻ mà chịu đựng. Người ta thường nói cùng nhau bạc đầu, chẳng phải cũng đã tính cả những chuyện vụn vặt này hay sao?
Ánh mắt Trương Dịch vốn vẫn luôn đặt trên người hắn, nghe vậy, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, nhưng rồi lại khôi phục bình tĩnh “Đối phương lấy cái đó để uy hiếp sao?”. Từ lúc Nam Thiệu trở về vẫn chưa nói kết quả đi gặp Tư lệnh Giang với anh, anh vốn đoán có lẽ không có hi vọng gì, mặc dù hơi thất vọng nhưng anh biết Nam Thiệu nhất định còn khó chịu hơn mình cho nên không hỏi. Lúc này nghe nói như thế thì lập tức đoán được nguyên nhân.
“Không phải.” Nam Thiệu ném khăn mặt đã hơi lạnh vào trong nước, mặc quần áo chỉnh tề lại cho Trương Dịch rồi kéo chăn đắp kín. “Là tự tôi muốn đi. Căn cứ có hai dị năng trị liệu, một người ra ngoài còn chưa về, người còn lại ngày mai phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Giang Vệ Quốc đã đáp ứng rồi, chờ bọn họ về đơn vị sẽ phái họ tới trị thương cho anh. Tôi lo lắng nên quyết định đi theo xem thế nào.” Trong lời nói này có rất nhiều chỗ không đúng, nhưng hắn đã có ý muốn giấu thì không ai có thể nghe ra được.
Để hắn đứng chờ lâu như vậy, còn có vẻ mặt biến hóa trước sau của người thông báo kia, Nam Thiệu đã chuẩn bị tâm lý, đoán Giang Vệ Quốc rất có thể là muốn tính toán khoản nợ trước kia ông ta phải khúm núm trước người nhà họ Nam. Nếu người này lòng dạ hẹp hòi như thế chỉ sợ sẽ từ chối lời thỉnh cầu của hắn, hắn cũng đã chuẩn bị tốt sẽ lấy dị năng của mình làm lợi thế để đàm phán, không nghĩ tới trên đường lại nhảy ra một Giang Hàng.
Nói thật, hắn cũng không để Giang Hàng vào mắt. Chú cháu nhà họ Giang này tuy tính tình tương tự nhau, nhưng thật rõ ràng Giang Hàng còn chưa học được sự khôn ngoan sắc sảo của ông chú, hơn nữa y còn bám lấy hắn không thôi, đương nhiên hắn sẽ không ngại thuận thế lợi dụng một chút. Nếu vết thương của Trương Dịch có thể chữa khỏi, cho dù hắn phải làm thằng hề mua vui cho kẻ khác thì có sao chứ. Chỉ là dù có phải quỳ, cái quỳ này cũng phải nắm bắt thời cơ thật tốt, khiến cho hai chú cháu kia không thể đổi ý mới được, nếu không ai cũng không dám cam đoan có thể bị làm nhục vô ích hay không.
Cũng may Giang Vệ Quốc vẫn còn muốn giữ lại chút mặt mũi, lại càng không muốn người dưới tay ông ta lạnh tâm, lúc ấy ngoài Đường Đường thì còn có không ít người vừa họp xong chưa kịp rời đi, nếu Giang Vệ Quốc cứ đứng ngoài cửa nhìn cháu của ông ta làm nhục người quen cũ tới cửa xin giúp đỡ, việc này mà lan truyền ra ngoài, những kẻ bán mạng vì ông ta chỉ sợ cũng phải lo lắng ít nhiều. Mà kế hoạch mở rộng căn cứ thu nạp người sống sót để nâng cao sức mạnh của ông ta tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng. Dù sao ngay cả bạn cũ cũng không dung được, những người khác làm sao còn dám giao phó an nguy tính mạng mình.
Có điều Giang Vệ Quốc trơ tráo lại là điều hắn không ngờ tới, không chỉ bỏ qua chuyện hắn quỳ xuống, cho rằng nó chỉ là trò đùa giữa bạn bè với nhau, mà còn ra vẻ tiếc hận nói cho hắn biết lúc này hắn tới rất không khéo, dị năng trị liệu còn ở trong căn cứ ngày mai sẽ phải ra ngoài làm nhiệm vụ, trước đó không thể để mệt nhọc quá mức, sao hắn không đến sớm hơn một chút v..v… Cũng ậm ờ nói nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm, nhân lực không đủ, người dị năng hệ trị liệu có thể an toàn trở về hay không cũng không nắm chắc, khiến hắn không thể không chủ động đề nghị tham gia cùng. Hắn không tin hai chú cháu này, nhưng chỉ cần còn một cơ hội, hắn sẽ không buông tha.
“Nhiệm vụ gì?” Trương Dịch chăm chú nhìn hắn, muốn từ trong đó nhìn ra chút manh mối.
“Bây giờ còn chưa biết, hẳn sẽ không quá nguy hiểm, bọn họ cử đi không ít người dị năng.” Nam Thiệu cười nhẹ đáp, bưng nước đi đổ sạch, cất chậu đi, sau khi trở về liền cởi quần áo chui vào chăn, nhẹ nhàng ôm Trương Dịch vào ngực “Giang Vệ Quốc hỏi dị năng của tôi là gì, tôi nói cho ông ta tôi có thể khiến thực vật phát triển…” Sau đó hắn kể lại quá trình tới khu nhà của ông ta, đương nhiên sẽ tránh nhắc đến chuyện quỳ xuống và chuyện Giang Vệ Quốc buộc hắn tham gia hành động ngày mai.
Nam Thiệu vốn muốn tiết lộ dị năng của mình để làm điều kiện trao đổi với Giang Vệ Quốc, không ngờ lại xảy ra chuyện này, hắn đương nhiên sẽ không nói ra nữa, vì vậy lúc bị hỏi hắn chỉ nói là có thể làm cho hạt đậu nảy mầm, bọn họ liền tưởng lầm hắn là dị năng hệ mộc. Nhớ tới vẻ mặt của mấy người đó lúc ấy, hắn bật cười. Vào thời điểm này, năng lực càng mạnh thì càng được kẻ khác tôn trọng, khẳng định không ai nghĩ tới hắn sẽ giữ lại cái gì. Giờ năng lực của hắn như vậy mà Giang Vệ Quốc vẫn ám chỉ hắn tham gia hành động, chỉ sợ không có ý tốt gì, nhưng dù biết rõ điều này hắn lại không thể không đi.
“Đừng đi…” Cho dù hắn có ra vẻ bình thường hơn nữa, nói dối đến gió thổi không lọt hơn nữa thì Trương Dịch vẫn nhìn ra được có chút gì đó không đúng. “Không có dị năng trị liệu… Tôi có thể chậm rãi khỏe… Nhưng mà… không có cậu…” Anh nhắm mắt lại, ngừng một lát, thở dốc hai cái mới có sức lực nhanh chóng nói một câu “Tuyệt đối không thể không có cậu.”
Thân thể Nam Thiệu chấn động, bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn ánh mắt vì động tĩnh của hắn mà mở ra của Trương Dịch, sau khi im lặng đối mặt thật lâu hắn mới mở miệng nói “Anh có tin tôi không?”
“Vô nghĩa!” Trương Dịch còn tưởng hắn muốn nói ra câu gì kinh thiên động địa, kết quả lại nghe được một câu như vậy, có hơi tức giận mà trả lời. Nếu ngay cả tin tưởng cũng không có thì sao anh lại cho phép hai người tiến đến quan hệ như hiện tại cơ chứ?
Nam Thiệu nhoẻn miệng cười, tuy rằng có được đáp án như dự liệu, nhưng khi chính tai nghe được trong lòng vẫn cảm thấy thật thoải mái “Vậy anh nhớ kỹ, tôi sẽ trở về, bất kể có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.” Kỳ thật, hắn cũng không muốn phó thác Trương Dịch cho người khác chăm sóc, dù sao có một số việc quá mức tư mật nhưng lại không tránh được, ví như đại tiểu tiện. Nếu có Mập Mạp ở đây thì tốt rồi, chưa có lúc nào mà hắn lại nhớ mong Cục thịt Trần như thế này.
Trương Dịch chậm rãi ừ một tiếng, trong lòng đã biết lần này Nam Thiệu ra ngoài chỉ sợ không phải xuất phát từ tự nguyện đơn giản như vậy.
Vào buổi tối, Nam Thiệu đi chào hỏi Trần Trường Xuân và Kiều Dũng rồi sắp xếp chuyện chăm sóc Trương Dịch. Hôm sau, hắn mang theo một ít thức ăn nước uống rồi cầm vũ khí đi tới khu nhà chính từ sớm.
Tham gia hành động lần này tổng cộng có hơn năm mươi người, toàn bộ đều là người dị năng. Đối với Nam Thiệu mới gia nhập, trong mắt bọn họ có tò mò cũng có khinh bỉ, có chứa cả thâm ý, còn một ít khác thì hoàn toàn không thèm nhìn đến. Đến tận khi xuất phát, Nam Thiệu mới biết được chuyến này không phải đi tấn công vùng khác, cũng không phải đi tìm kiếm vật tư mà là đi cứu người.
Mấy ngày trước, căn cứ từng phái ra một đội tới kho hàng tổng hợp của quân khu ở trong núi Cửu Thương cách Thạch Thành 100 km, đi hơn ngàn người, ba mươi chiếc vận tải, nhưng không có lấy một người trở về. Hơn một ngàn người này gần như rút đi một nửa lực lượng của Giang Vệ Quốc, trong đó có một dị năng hệ trị liệu cực kì trân quý, việc này tự nhiên không phải là chuyện nhỏ, nhưng muốn ông ta dốc toàn bộ lực lượng đi cứu người dưới tình huống không rõ ràng thì trước mắt là chuyện không thể, cho nên mới điều động quân tinh nhuệ đi trước xem xét tình huống, nếu có thể nhân tiện cứu người trở về thì đương nhiên càng tốt.
“Nghe nói anh là dị năng hệ mộc?” Một thanh niên có khuôn mặt búp bê cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền hơi ngạc nhiên hỏi Nam Thiệu.
Nam Thiệu nhìn cậu thanh niên, không lên tiếng trả lời, thân thể theo chuyển động của xe tải mà xóc nảy phập phồng, thỉnh thoảng còn có thể đi qua ổ gà mà bị nảy lên. Người dị năng hệ trị liệu ngồi trong xe thiết giáp phía trước, đó là một cô gái hai mươi tuổi tên là Kim Mãn Đường, tên có cảm giác rất may mắn, nhưng bởi vì không có cơ hội nói chuyện với nhau nên không biết có dễ nói chuyện hay không.
“Dị năng hệ mộc giờ rất hiếm gặp.” Thanh niên không được đáp lại cũng không tức giận mà cười tủm tỉm tiếp tục nói. Cậu ta ngồi đối diện với Nam Thiệu, bởi vì xe tải khi đi phát ra tiếng vang rất lớn cho nên lúc nói không thể không đề cao thanh âm, vì thế người chung quanh cũng nghe được. “Hôm trước tôi gặp được một người có thể thao túng thực vật biến dị, đáng tiếc vì trước đây thiếu tinh hạch tăng cường nên không tạo ra được tác dụng gì mấy. Thật đáng tiếc mà, nếu sớm biết sẽ xuất hiện thực vật biến dị thì cho dù người dị năng hệ mộc có vô dụng hơn đi nữa chỉ sợ cũng sẽ khiến căn cứ tạo điều kiện hơn. À, đúng rồi, anh bạn, anh cũng có thể khống chế thực vật biến dị chứ? Tới trình độ nào rồi?”
Cậu ta tỏ ra gần gũi thân thiện hơn so với những người khác trong xe, nhưng mà không biết là cố ý hay vô tình, những câu nói đó lại luôn khiến người ta khó chịu, có hơn phân nửa người trên xe nhìn qua đây mang theo ánh mắt miệt thị.
Hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ của Nam Thiệu vốn không đơn thuần, sao lại không nghe ra ác ý ẩn núp đằng sau mấy lời thân mật ấy chứ, nhưng hắn lại tiếp lời đối phương “Năng lực của tôi kém hơn một chút, chỉ có thể khiến hạt giống bình thường nảy mầm, cũng không thể khống chế được thực vật biến dị.” Từ sau khi xuất hiện thực vật biến dị, hắn đã thử xem dị năng của mình có thể ảnh hưởng tới chúng hay không nhưng chỉ có thể tạo thành thương tổn nhất định, còn về khống chế hay cái khác thì đúng là hoàn toàn làm không được. Có lẽ đây là sự khác biệt giữa dị năng hệ sinh mệnh và dị năng hệ mộc. Thanh niên đó trái lại nói khá đúng, đầu tận thế có rất nhiều dị năng hệ mộc thức tỉnh, đáng tiếc lại bị coi khinh mà bị loại bỏ. Bởi vì thăng cấp chậm, ngay cả dưỡng cây cỏ hoa lá cũng không làm được mà tiêu hao tinh hạch rất lớn lại không thấy rõ được hiệu quả, hơn nữa đất đai không thể cung cấp dinh dưỡng bình thường cho thu hoạch, dù có người nhìn xa trông rộng có lòng muốn sắp xếp trợ cấp cho bọn họ nhưng cũng nuôi không nổi vài người. Cho nên tới bây giờ, những người dị năng hệ mộc vẫn là những người yếu nhất, nhưng giờ bởi vì năng lực tương ứng với hoàn cảnh thực tế, đã được không ít người dị năng khác ghen tỵ và kiêng kị.
Nam Thiệu vừa nói xong lập tức khiến những kẻ vốn không thèm để hắn vào mắt càng thêm khinh thường, mà ý cười trong mắt thanh niên có gương mặt búp bê càng sâu, trong lòng hiển nhiên rất khoái trá, hào khí mà quan tâm vỗ vỗ vai hắn “Đừng nhụt chí nhá anh bạn, dị năng vô dụng như anh mà còn có thể lăn lộn đến giờ cũng là có bản lĩnh rồi. Đợi lát nữa mà gặp phải nguy hiểm, anh cứ đi phía sau, tôi che cho.”
Lời này nghe qua thì thật ấm lòng, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì lại không phải vậy, rõ ràng là ám chỉ Nam Thiệu dựa vào sự che chở của người khác mới sống sót được. Sau khi nghe xong Nam Thiệu cũng không biện giải, chỉ cười nói cám ơn. Hai người lại trò chuyện vài câu, biết được đối phương tên là Phương Phủ, là một người dị năng hệ hỏa, trước tận thế còn đang học đại học, khoa công trình thổ mộc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có chỗ để dùng.
“Là Phủ trong ‘Bỉ cực thái lai’(1), không phải đọc là ‘Phủ’(2) kia, lúc đi học cứ gặp phải giáo viên đọc sai chữ này, ‘Phủ’ cái lông á, không có văn hóa!” Thanh niên dùng ngón tay viết lên không trung, trịnh trọng cường điệu, sau đó vẻ mặt tò mò hỏi “Nè, nghe nói anh quỳ trước mặt Giang thiếu? Sao lại như thế, kể nghe chút coi.”
____
Bỉ cực thái lai否极泰来 [pǐjítàilái]: khổ tận cam lai, trước khổ sau sướng.
Phủ 否[fǒu] : không.
(Hai từ này viết giống nhau nhưng cách đọc khác)
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên