Mạt Thế Chi Phế Vật Nhạn Quá Thanh Thiên
Chương 88 - Mỗi Người Một Ngả
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Phòng cách ly ở căn cứ Bác Vệ không có bất cứ thiết bị sưởi ấm nào, chỉ có một loạt ván gỗ hợp lại thành một cái giường lớn, so với phòng trên xe còn lạnh hơn, người dị năng còn miễn cưỡng chịu được nhưng người thường và bị bệnh thì hơi vất vả. May mắn đám Nam Thiệu có mang theo chăn và thức ăn, nếu không tình huống có thể còn tệ hơn.
Trước khi bọn họ vào, phòng cách ly đã có ba người, sau đó lại có thêm bốn người nữa, cộng thêm năm người của nhóm Trương Dịch thì quả thực là hơi chật, không khí tự nhiên cũng không tốt. Nhóm người trong đoàn xe đều từng chen chúc ăn uống giải quyết bên trong kho hàng nên không cảm thấy gì, chỉ nghĩ vượt qua một ngày này là tốt rồi, nhưng những người khác thì không giống họ.
“Ui! Quản lý, quản lý! Phòng này nhiều người quá, tôi muốn đổi phòng! Đổi phòng!” Một người chải chuốt tóc tai bóng loáng, ăn mặc có vẻ chỉnh tề hơn những người khác, mi cong mắt tú, môi hồng răng trắng, một bộ dáng thư sinh và người đàn ông vừa vào phòng liền quay đầu đi gõ cửa, vừa gõ vừa hô to.
Nam Thiệu ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong mắt ánh lên vẻ không vui, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu chỉnh lại chăn cho Trương Dịch, ghé xuống thấp giọng hỏi “Có khó chịu không?”
Trương Dịch hơi hơi lắc đầu, Nam Thiệu thấy đôi môi vốn trắng bệch của anh hơi tím tái, hiển nhiên là do bị lạnh, hắn đưa tay tiến vào chăn sờ vào bàn tay anh, cảm thấy lạnh như băng. Hắn suy nghĩ một lát rồi cởi áo khoác, tiến vào chăn, nhẹ chân nhẹ tay ôm anh vào lòng. Nhìn thấy tình huống này, ba người Lô Quân đã quen, Cương tử và A Thanh vì bị thương nên không chịu lạnh được, thế nên cũng chui vào trong chăn. Chỉ có Lô Quân một mình ngồi xếp bằng ở bên cạnh, tiện cho tùy thời săn sóc.
Người kia quát to đập cửa một hồi rốt cuộc cũng có người tới, nhưng lại bị quát lại “Hét cái gì mà hét? Mày tưởng là đi thuê khách sạn hay sao muốn ở đâu thì ở? Không muốn ở thì cút khỏi căn cứ đi!” Mắng xong lại lạch cạch lạch cạch rời đi.
Tên thư sinh bị mắng khiến cho dừng lại trong chốc lát, sau đó giận tím mặt “Thái độ mày kiểu gì đấy? Tao muốn kiện mày!” Mặc dù hét như vậy nhưng cũng không dám tiếp tục gõ cửa, chỉ một mình đứng đó hùng hùng hổ hổ, một lúc thì ghét bỏ căn phòng nhỏ vừa lạnh vừa thối, một lúc thì ghét bỏ tấm ván gỗ cứng ngắc mà không có chăn nệm, thậm chí ngay cả cửa sổ đóng kín đầy tro bụi cũng quở trách cả một buổi sáng.
Những người khác tuy rằng cảm thấy phiền lòng, thế nhưng sống trong tận thế, mọi người đều đã hình thành thói quen thận trọng từ lời nói đến việc làm, tránh cho không cẩn thận gặp họa sát thân, cho nên cũng không ai có phản ứng gì. Nào biết người nọ một mình dong dài nửa ngày, cuối cùng ánh mắt chuyển đến Trương Dịch “Tôi nói anh bạn này, anh đã như vậy chi bằng tự sát đi, dù sao sớm muộn gì cũng bị bỏ lại, không bằng dứt khoát chút, miễn cho tình cảm đều bị tiêu hết sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại có phiền chán ghét bỏ…”
“Cút!” Không đợi cậu ta nói xong, Nam Thiệu đã gầm lên. Hắn chính là sợ Trương Dịch sẽ nghĩ theo hướng tiêu cực nên vẫn luôn lấy Trương Duệ Dương để kích thích mong muốn sống sót của anh, nào biết chẳng hiểu sao lại đụng phải một kẻ như vậy.
“Gào cái gì!” Tên thư sinh hừ một tiếng, bĩu môi, thấy trong góc còn chỗ trống lập tức uốn éo thắt lưng như đàn bà đi tới, miệng vẫn lẩm bẩm “Hiện tại ai cũng không muốn nghe nói thật. Lời thật thì khó nghe…”
Nam Thiệu hận đến hàm răng đều nghiến đau, nhưng lại không thể vì Trương Dịch nhà mình mà đi bắt đối phương dừng lại, chỉ có thể cúi đầu khẽ hôn hai mắt Trương Dịch, thấp giọng nói “Đừng nghe cậu ta, tôi nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho anh.” Lời này không phải an ủi, mà là quyết tâm.
“Ừ.” Khóe môi Trương Dịch khẽ nhếch, nhẹ nhàng trả lời. Anh biết mình ích kỷ, nhưng anh không thể bỏ được Dương Dương, cũng luyến tiếc… luyến tiếc Nam Thiệu, cho nên chỉ có thể cứng rắn chống đỡ nhìn Nam Thiệu gánh vát trọng trách nặng nề trên vai.
“Đ** mẹ, lũ gay chết tiệt! Có thấy ghê tởm không vậy?” Đúng lúc này một giọng nói đầy chán ghét và khó chịu đột nhiên vang lên.
Nam Thiệu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía người nói chuyện, nhận ra đó là một trong ba người vào sớm hơn bọn họ, mũi gã không có thịt, vừa thấp vừa nhọn, hơn nữa hai cái tai hai bên hoàn toàn nhìn không thấy phần thịt rũ xuống, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến con chuột ghê tởm. Hắn còn chưa mở miệng Lô Quân đã nhảy dựng lên.
“Đệch nhà mày, mày nói cái gì? Có giỏi lặp lại lần nữa xem!” Lô Quân trước kia là dân xã hội đen, tính tình nóng nảy nhưng rất nghĩa khí, anh ta đã xem hai người Nam Thiệu là bạn bè nên sẽ không nhìn hai người chịu nhục mà không lên tiếng.
Cương Tử và A Thanh vốn đã nằm xuống cũng ngồi dậy, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm gã đàn ông kia.
“Thế nào? Định ỷ đông hiếp yếu phải không?” Gã mặt chuột thấy thế trong lòng khiếp sợ nhưng vẫn cứng cổ ngoài mạnh trong yếu, chẳng qua không dám lặp lại những từ như ‘gay chết tiệt’ kia nữa.
“Không cần những người khác, một mình tao cũng có thể dễ dàng bóp chết mày.” Nam Thiệu hừ lạnh, ngữ khí lạnh buốt, thậm chí ngay cả thân cũng chưa động, một tia dị năng như châm bắn thẳng vào giữa trán gã mặt chuột.
“Ha! Bằng mày… Á!!” Gã mặt chuột cười nhạo, nhưng chưa dứt lời đã kêu lên thảm thiết, ôm đầu lăn trên ván giường, khóc thét không ngừng.
Những người khác trong phòng cũng giật nảy mình, ngay cả đám Lô Quân cũng kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Nam Thiệu sử dụng dị năng đối phó người khác, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy.
“Dị năng hệ tinh thần!” Có người thất thanh hô lên, những người còn lại nghe vậy thì câm như hến, ngay cả tên thư sinh lắm miệng cũng ngậm chặt miệng.
Nam Thiệu không phản bác, cũng không muốn lấy mạng của người nọ nên chỉ thả ra một tia dị năng nho nhỏ, làm cho đối phương chịu chút đau đớn mà thôi, vì thế gã mặt chuột chỉ đau trong chốc lát thì đã đỡ hơn, nhưng đầu gã đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, tinh thần nhìn qua vô cùng ủ rũ. Đương nhiên là gã không dám khiêu khích Nam Thiệu nữa, nhưng ánh mắt nhìn họ lại tràn ngập hung ác, nham hiểm và ngoan độc.
Nếu như ở bên ngoài, nhìn thấy ánh mắt này, đám người Nam Thiệu khẳng định sẽ nghĩ cách giải quyết người này để tránh lưu lại hậu hoạn, nhưng đây là phòng cách ly ở căn cứ Bác Vệ, nếu bây giờ giết người thì chính là khiêu khích căn cứ, bọn họ sẽ gặp phải phiền phức không cần thiết, vì thế họ chỉ có thể cảnh giác trong lòng rồi không làm gì nữa.
Từ lúc đó cho đến khi qua hai mươi mấy giờ bọn họ coi như bình tĩnh trải qua. Trương Dịch không ăn được thức ăn thô cứng, vì thế Nam Thiệu dùng không ít tinh hạch nhờ người trông coi bên ngoài mang cháo đến, cẩn thận giúp anh ăn xong. Cháo này đương nhiên là kém hơn cháo do người đoàn xe tự nấu, nhưng miễn cưỡng có thể lấp bụng. Đối với cảnh Nam Thiệu dùng miệng đút cháo, rốt cuộc cũng không có ai nói gì, trong lòng bọn người đó nghĩ thế nào thì cũng không thể biết.
May mắn, toàn bộ người trong phòng đều không biến dị thành zombie, đến hừng đông ngày hôm sau đã được thả ra. Trần Trường Xuân và Kinh Khang chờ ở bên ngoài, sắc mặt tựa hồ có hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bọn họ bình yên vô sự thì lộ ra vui vẻ.
“Phòng kế bên nửa đêm có người bị biến dị, cả phòng đều chết hết.” Trên đường Trần Trường Xuân thấp giọng nói về tin tức buổi sáng nghe được khi họ đến đón, lòng phẫn nộ cực kỳ. Phải biết là tất cả mọi người đều đã trải qua thiên tân vạn khổ mới tới được căn cứ, mắt thấy có thể sắp được trải qua tháng ngày an ổn, kết quả lại bởi vì qui định thô bạo của căn cứ mà mất hết, cảm giác này so với trực tiếp bị zombie hoặc là sinh vật biến dị giết chết ở trên đường còn khó chịu hơn.
Nhóm người Nam Thiệu đương nhiên nửa đêm có nghe thấy tiếng động, chỉ là không nghĩ tới sự tình lại nghiêm trọng như thế, lòng không khỏi thầm nghĩ đã may mắn tránh được một kiếp. Khi mọi người chuẩn bị rời đi, Nam Thiệu chợt có cảm giác, quay đầu lại nhìn về một hướng, thấy gã mặt chuột ngày hôm qua bất hòa với bọn họ nói gì đó với vài người khác, sau đó hướng ánh mắt bất thiện nhìn về phía họ. Trong lòng hắn hừ lạnh, sau khi nhìn kĩ dung mạo của mấy người đó thì không để ý tới nữa.
“Nhà ở khan hiếm, chỉ thuê được một căn hai tầng thôi.” Trần Trường Xuân giải thích.
“Chúng ta hơn sáu mươi người, ở thế nào?” Lô Quân sửng sốt nhíu mày hỏi. Đã đến căn cứ, ai còn nghĩ lại phải chen chúc như trong kho hàng siêu thị nữa chứ?
Nghe nói thế, sắc mặt Trần Trường Xuân khẽ thay đổi, nhưng cũng không lập tức lên tiếng trả lời. Ngược lại Kinh Khang mở miệng trước “Đủ chỗ… không đến sáu mươi người.”
“Cái gì?” Lô Quân cho là mình nghe lầm, theo bản năng nói to hơn.
“Tôi nói là không đến sáu mươi, bây giờ chỉ có mười mấy người thôi.” Kinh Khang hiển nhiên là nhịn trong lòng, nghe Lô Quân lớn tiếng như vậy cũng bất giác la lên theo “Chỉ có mười lăm người, mười lăm người! Những người khác đi hết rồi, giải tán rồi!”
Lại nói chuyện này cũng có liên quan đến Nam Thiệu và Trương Dịch. Trần Trường Xuân dụng tâm muốn lung lạc Nam Thiệu, cho nên vẫn luôn dành ưu đãi cho hắn và Trương Dịch. Trước kia là bởi vì đang ở trên đường, tất cả mọi người biết nếu không đồng tâm hiệp lực thì khó có thể tới được căn cứ, hơn nữa dị năng của Nam Thiệu có thể giữ lại tính mạng của bọn họ, vì thế không có dị nghị gì. Nhưng bây giờ đã an toàn, bọn họ bắt đầu phiền lòng khi thấy tình trạng của Trương Dịch, họ không muốn mình vào sinh ra tử để nuôi không một người tàn phế như vậy, hơn nữa nếu gặp nguy hiểm chân chính, Nam Thiệu khẳng định sẽ lo cho Trương Dịch trước tiên, sau đó mới đến lượt bọn họ, suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không có lời. Hơn nữa trong đội còn có một số là người thường có năng lực yếu, giữa hai bên không thân không thích, không ai muốn liên lụy ai. Vì thế, khi biết trong căn cứ có Dong binh đoàn đang tuyển người, một số kẻ có năng lực nảy lên ý nghĩ rời khỏi đoàn xe. Có một thì sẽ có hai, cuối cùng không chỉ người dị năng mà người thường cũng tán đi không ít. Trần Trường Xuân không giữ bọn họ, chia đều vật tư mang theo, từng người mang đi, coi như mỗi người một ngả.
“Các cậu nếu muốn đi cũng có thể mang một phần đồ dùng theo.” Chờ Kinh Khang nói xong, Trần Trường Xuân nhìn Lô Quân nói. Lô Quân có năng lực mạnh, đi tới chỗ nào cũng không lo không có người muốn nhận, vì thế anh ta mới nói lời này.
“Họ Trần, mày cho ông là ai?” Lô Quân giận dữ chửi ầm lên “Mẹ nó, đều là lũ rùa rụt đầu đ** có tim phổi…”
“Được rồi, đang trên đường đấy, không sợ mất mặt à. Người ta có chí riêng, ép buộc làm cái gì? Bọn họ cũng không nợ gì chúng ta.” Trần Trường Xuân lên tiếng cắt ngang, mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng anh kỳ thật cũng không thoải mái, không thì vừa rồi sắc mặt đã không xấu như vậy.
Bởi thế, Nam Thiệu và Trương Dịch cũng không tiện rời khỏi. May là Nam Thiệu cũng không tính rời đi, dù sao nếu chỉ một mình hắn mang theo Trương Dịch cũng sẽ có lúc không tiện chăm sóc, cho nên có người quen giúp đỡ vẫn tốt hơn.
Nội thành cũng không lớn, kiến trúc bên trong toàn bộ đều là những hòn đá lớn xếp ngay ngắn mà thành. Bởi vì kiến trúc ở trên núi đá, hầu như không có cỏ cây hoang dại, đó cũng là lí do vì sao nơi đây chịu hao tổn nhỏ nhất khi động thực vật biến dị. Cho dù trước tận thế cũng có vài người trồng hoa cỏ trong chậu, nhưng khi khí hậu biến đổi, chúng chưa biến dị đã bị người dị năng trong căn cứ giải quyết. Có điều có lợi thì cũng có hại, chính vì ít cây cối nên củi gỗ để đốt cũng thiếu nghiêm trọng. Do đó quản lý cao cấp trong căn cứ không ít lần tổ chức cho người dị năng toàn thành hành động tập thể, ngoại trừ thông tuyến đường bắc nam và con đường thông đến mỏ dầu cách hơn trăm km, còn xây một trạm phát điện loại nhỏ trên một con sông chảy xiết ở mặt khác của núi đá để cung cấp ánh sáng và sưởi ấm cho căn cứ. Đương nhiên, việc sưởi ấm chủ yếu vẫn dùng than đá, người có chút bản lĩnh thì có thể đốt dầu, năng lực kém hơn thì cũng chỉ có thể tự đi tìm củi.
Trần Trường Xuân thuê nhà gần khu trung tâm, một con đường đá rộng rãi kéo dài từ Bắc đến Nam thành phố, từ khu cách ly đi đến trung tâm mất hơn nửa giờ, đương nhiên đây là do bọn họ sợ Trương Dịch bị chấn động nên cố gắng đi chậm. Khi bọn họ vào sân, Nam Thiệu không chú ý tới trên con phố đối diện có một thiếu niên mặc quần áo mỏng manh, sắc mặt xanh xao sửng sốt mà nhìn bóng lưng của hắn, vẻ mặt không dám tin.
Beta: Yến Phi Ly
Phòng cách ly ở căn cứ Bác Vệ không có bất cứ thiết bị sưởi ấm nào, chỉ có một loạt ván gỗ hợp lại thành một cái giường lớn, so với phòng trên xe còn lạnh hơn, người dị năng còn miễn cưỡng chịu được nhưng người thường và bị bệnh thì hơi vất vả. May mắn đám Nam Thiệu có mang theo chăn và thức ăn, nếu không tình huống có thể còn tệ hơn.
Trước khi bọn họ vào, phòng cách ly đã có ba người, sau đó lại có thêm bốn người nữa, cộng thêm năm người của nhóm Trương Dịch thì quả thực là hơi chật, không khí tự nhiên cũng không tốt. Nhóm người trong đoàn xe đều từng chen chúc ăn uống giải quyết bên trong kho hàng nên không cảm thấy gì, chỉ nghĩ vượt qua một ngày này là tốt rồi, nhưng những người khác thì không giống họ.
“Ui! Quản lý, quản lý! Phòng này nhiều người quá, tôi muốn đổi phòng! Đổi phòng!” Một người chải chuốt tóc tai bóng loáng, ăn mặc có vẻ chỉnh tề hơn những người khác, mi cong mắt tú, môi hồng răng trắng, một bộ dáng thư sinh và người đàn ông vừa vào phòng liền quay đầu đi gõ cửa, vừa gõ vừa hô to.
Nam Thiệu ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong mắt ánh lên vẻ không vui, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu chỉnh lại chăn cho Trương Dịch, ghé xuống thấp giọng hỏi “Có khó chịu không?”
Trương Dịch hơi hơi lắc đầu, Nam Thiệu thấy đôi môi vốn trắng bệch của anh hơi tím tái, hiển nhiên là do bị lạnh, hắn đưa tay tiến vào chăn sờ vào bàn tay anh, cảm thấy lạnh như băng. Hắn suy nghĩ một lát rồi cởi áo khoác, tiến vào chăn, nhẹ chân nhẹ tay ôm anh vào lòng. Nhìn thấy tình huống này, ba người Lô Quân đã quen, Cương tử và A Thanh vì bị thương nên không chịu lạnh được, thế nên cũng chui vào trong chăn. Chỉ có Lô Quân một mình ngồi xếp bằng ở bên cạnh, tiện cho tùy thời săn sóc.
Người kia quát to đập cửa một hồi rốt cuộc cũng có người tới, nhưng lại bị quát lại “Hét cái gì mà hét? Mày tưởng là đi thuê khách sạn hay sao muốn ở đâu thì ở? Không muốn ở thì cút khỏi căn cứ đi!” Mắng xong lại lạch cạch lạch cạch rời đi.
Tên thư sinh bị mắng khiến cho dừng lại trong chốc lát, sau đó giận tím mặt “Thái độ mày kiểu gì đấy? Tao muốn kiện mày!” Mặc dù hét như vậy nhưng cũng không dám tiếp tục gõ cửa, chỉ một mình đứng đó hùng hùng hổ hổ, một lúc thì ghét bỏ căn phòng nhỏ vừa lạnh vừa thối, một lúc thì ghét bỏ tấm ván gỗ cứng ngắc mà không có chăn nệm, thậm chí ngay cả cửa sổ đóng kín đầy tro bụi cũng quở trách cả một buổi sáng.
Những người khác tuy rằng cảm thấy phiền lòng, thế nhưng sống trong tận thế, mọi người đều đã hình thành thói quen thận trọng từ lời nói đến việc làm, tránh cho không cẩn thận gặp họa sát thân, cho nên cũng không ai có phản ứng gì. Nào biết người nọ một mình dong dài nửa ngày, cuối cùng ánh mắt chuyển đến Trương Dịch “Tôi nói anh bạn này, anh đã như vậy chi bằng tự sát đi, dù sao sớm muộn gì cũng bị bỏ lại, không bằng dứt khoát chút, miễn cho tình cảm đều bị tiêu hết sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại có phiền chán ghét bỏ…”
“Cút!” Không đợi cậu ta nói xong, Nam Thiệu đã gầm lên. Hắn chính là sợ Trương Dịch sẽ nghĩ theo hướng tiêu cực nên vẫn luôn lấy Trương Duệ Dương để kích thích mong muốn sống sót của anh, nào biết chẳng hiểu sao lại đụng phải một kẻ như vậy.
“Gào cái gì!” Tên thư sinh hừ một tiếng, bĩu môi, thấy trong góc còn chỗ trống lập tức uốn éo thắt lưng như đàn bà đi tới, miệng vẫn lẩm bẩm “Hiện tại ai cũng không muốn nghe nói thật. Lời thật thì khó nghe…”
Nam Thiệu hận đến hàm răng đều nghiến đau, nhưng lại không thể vì Trương Dịch nhà mình mà đi bắt đối phương dừng lại, chỉ có thể cúi đầu khẽ hôn hai mắt Trương Dịch, thấp giọng nói “Đừng nghe cậu ta, tôi nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho anh.” Lời này không phải an ủi, mà là quyết tâm.
“Ừ.” Khóe môi Trương Dịch khẽ nhếch, nhẹ nhàng trả lời. Anh biết mình ích kỷ, nhưng anh không thể bỏ được Dương Dương, cũng luyến tiếc… luyến tiếc Nam Thiệu, cho nên chỉ có thể cứng rắn chống đỡ nhìn Nam Thiệu gánh vát trọng trách nặng nề trên vai.
“Đ** mẹ, lũ gay chết tiệt! Có thấy ghê tởm không vậy?” Đúng lúc này một giọng nói đầy chán ghét và khó chịu đột nhiên vang lên.
Nam Thiệu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía người nói chuyện, nhận ra đó là một trong ba người vào sớm hơn bọn họ, mũi gã không có thịt, vừa thấp vừa nhọn, hơn nữa hai cái tai hai bên hoàn toàn nhìn không thấy phần thịt rũ xuống, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến con chuột ghê tởm. Hắn còn chưa mở miệng Lô Quân đã nhảy dựng lên.
“Đệch nhà mày, mày nói cái gì? Có giỏi lặp lại lần nữa xem!” Lô Quân trước kia là dân xã hội đen, tính tình nóng nảy nhưng rất nghĩa khí, anh ta đã xem hai người Nam Thiệu là bạn bè nên sẽ không nhìn hai người chịu nhục mà không lên tiếng.
Cương Tử và A Thanh vốn đã nằm xuống cũng ngồi dậy, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm gã đàn ông kia.
“Thế nào? Định ỷ đông hiếp yếu phải không?” Gã mặt chuột thấy thế trong lòng khiếp sợ nhưng vẫn cứng cổ ngoài mạnh trong yếu, chẳng qua không dám lặp lại những từ như ‘gay chết tiệt’ kia nữa.
“Không cần những người khác, một mình tao cũng có thể dễ dàng bóp chết mày.” Nam Thiệu hừ lạnh, ngữ khí lạnh buốt, thậm chí ngay cả thân cũng chưa động, một tia dị năng như châm bắn thẳng vào giữa trán gã mặt chuột.
“Ha! Bằng mày… Á!!” Gã mặt chuột cười nhạo, nhưng chưa dứt lời đã kêu lên thảm thiết, ôm đầu lăn trên ván giường, khóc thét không ngừng.
Những người khác trong phòng cũng giật nảy mình, ngay cả đám Lô Quân cũng kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Nam Thiệu sử dụng dị năng đối phó người khác, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy.
“Dị năng hệ tinh thần!” Có người thất thanh hô lên, những người còn lại nghe vậy thì câm như hến, ngay cả tên thư sinh lắm miệng cũng ngậm chặt miệng.
Nam Thiệu không phản bác, cũng không muốn lấy mạng của người nọ nên chỉ thả ra một tia dị năng nho nhỏ, làm cho đối phương chịu chút đau đớn mà thôi, vì thế gã mặt chuột chỉ đau trong chốc lát thì đã đỡ hơn, nhưng đầu gã đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, tinh thần nhìn qua vô cùng ủ rũ. Đương nhiên là gã không dám khiêu khích Nam Thiệu nữa, nhưng ánh mắt nhìn họ lại tràn ngập hung ác, nham hiểm và ngoan độc.
Nếu như ở bên ngoài, nhìn thấy ánh mắt này, đám người Nam Thiệu khẳng định sẽ nghĩ cách giải quyết người này để tránh lưu lại hậu hoạn, nhưng đây là phòng cách ly ở căn cứ Bác Vệ, nếu bây giờ giết người thì chính là khiêu khích căn cứ, bọn họ sẽ gặp phải phiền phức không cần thiết, vì thế họ chỉ có thể cảnh giác trong lòng rồi không làm gì nữa.
Từ lúc đó cho đến khi qua hai mươi mấy giờ bọn họ coi như bình tĩnh trải qua. Trương Dịch không ăn được thức ăn thô cứng, vì thế Nam Thiệu dùng không ít tinh hạch nhờ người trông coi bên ngoài mang cháo đến, cẩn thận giúp anh ăn xong. Cháo này đương nhiên là kém hơn cháo do người đoàn xe tự nấu, nhưng miễn cưỡng có thể lấp bụng. Đối với cảnh Nam Thiệu dùng miệng đút cháo, rốt cuộc cũng không có ai nói gì, trong lòng bọn người đó nghĩ thế nào thì cũng không thể biết.
May mắn, toàn bộ người trong phòng đều không biến dị thành zombie, đến hừng đông ngày hôm sau đã được thả ra. Trần Trường Xuân và Kinh Khang chờ ở bên ngoài, sắc mặt tựa hồ có hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bọn họ bình yên vô sự thì lộ ra vui vẻ.
“Phòng kế bên nửa đêm có người bị biến dị, cả phòng đều chết hết.” Trên đường Trần Trường Xuân thấp giọng nói về tin tức buổi sáng nghe được khi họ đến đón, lòng phẫn nộ cực kỳ. Phải biết là tất cả mọi người đều đã trải qua thiên tân vạn khổ mới tới được căn cứ, mắt thấy có thể sắp được trải qua tháng ngày an ổn, kết quả lại bởi vì qui định thô bạo của căn cứ mà mất hết, cảm giác này so với trực tiếp bị zombie hoặc là sinh vật biến dị giết chết ở trên đường còn khó chịu hơn.
Nhóm người Nam Thiệu đương nhiên nửa đêm có nghe thấy tiếng động, chỉ là không nghĩ tới sự tình lại nghiêm trọng như thế, lòng không khỏi thầm nghĩ đã may mắn tránh được một kiếp. Khi mọi người chuẩn bị rời đi, Nam Thiệu chợt có cảm giác, quay đầu lại nhìn về một hướng, thấy gã mặt chuột ngày hôm qua bất hòa với bọn họ nói gì đó với vài người khác, sau đó hướng ánh mắt bất thiện nhìn về phía họ. Trong lòng hắn hừ lạnh, sau khi nhìn kĩ dung mạo của mấy người đó thì không để ý tới nữa.
“Nhà ở khan hiếm, chỉ thuê được một căn hai tầng thôi.” Trần Trường Xuân giải thích.
“Chúng ta hơn sáu mươi người, ở thế nào?” Lô Quân sửng sốt nhíu mày hỏi. Đã đến căn cứ, ai còn nghĩ lại phải chen chúc như trong kho hàng siêu thị nữa chứ?
Nghe nói thế, sắc mặt Trần Trường Xuân khẽ thay đổi, nhưng cũng không lập tức lên tiếng trả lời. Ngược lại Kinh Khang mở miệng trước “Đủ chỗ… không đến sáu mươi người.”
“Cái gì?” Lô Quân cho là mình nghe lầm, theo bản năng nói to hơn.
“Tôi nói là không đến sáu mươi, bây giờ chỉ có mười mấy người thôi.” Kinh Khang hiển nhiên là nhịn trong lòng, nghe Lô Quân lớn tiếng như vậy cũng bất giác la lên theo “Chỉ có mười lăm người, mười lăm người! Những người khác đi hết rồi, giải tán rồi!”
Lại nói chuyện này cũng có liên quan đến Nam Thiệu và Trương Dịch. Trần Trường Xuân dụng tâm muốn lung lạc Nam Thiệu, cho nên vẫn luôn dành ưu đãi cho hắn và Trương Dịch. Trước kia là bởi vì đang ở trên đường, tất cả mọi người biết nếu không đồng tâm hiệp lực thì khó có thể tới được căn cứ, hơn nữa dị năng của Nam Thiệu có thể giữ lại tính mạng của bọn họ, vì thế không có dị nghị gì. Nhưng bây giờ đã an toàn, bọn họ bắt đầu phiền lòng khi thấy tình trạng của Trương Dịch, họ không muốn mình vào sinh ra tử để nuôi không một người tàn phế như vậy, hơn nữa nếu gặp nguy hiểm chân chính, Nam Thiệu khẳng định sẽ lo cho Trương Dịch trước tiên, sau đó mới đến lượt bọn họ, suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không có lời. Hơn nữa trong đội còn có một số là người thường có năng lực yếu, giữa hai bên không thân không thích, không ai muốn liên lụy ai. Vì thế, khi biết trong căn cứ có Dong binh đoàn đang tuyển người, một số kẻ có năng lực nảy lên ý nghĩ rời khỏi đoàn xe. Có một thì sẽ có hai, cuối cùng không chỉ người dị năng mà người thường cũng tán đi không ít. Trần Trường Xuân không giữ bọn họ, chia đều vật tư mang theo, từng người mang đi, coi như mỗi người một ngả.
“Các cậu nếu muốn đi cũng có thể mang một phần đồ dùng theo.” Chờ Kinh Khang nói xong, Trần Trường Xuân nhìn Lô Quân nói. Lô Quân có năng lực mạnh, đi tới chỗ nào cũng không lo không có người muốn nhận, vì thế anh ta mới nói lời này.
“Họ Trần, mày cho ông là ai?” Lô Quân giận dữ chửi ầm lên “Mẹ nó, đều là lũ rùa rụt đầu đ** có tim phổi…”
“Được rồi, đang trên đường đấy, không sợ mất mặt à. Người ta có chí riêng, ép buộc làm cái gì? Bọn họ cũng không nợ gì chúng ta.” Trần Trường Xuân lên tiếng cắt ngang, mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng anh kỳ thật cũng không thoải mái, không thì vừa rồi sắc mặt đã không xấu như vậy.
Bởi thế, Nam Thiệu và Trương Dịch cũng không tiện rời khỏi. May là Nam Thiệu cũng không tính rời đi, dù sao nếu chỉ một mình hắn mang theo Trương Dịch cũng sẽ có lúc không tiện chăm sóc, cho nên có người quen giúp đỡ vẫn tốt hơn.
Nội thành cũng không lớn, kiến trúc bên trong toàn bộ đều là những hòn đá lớn xếp ngay ngắn mà thành. Bởi vì kiến trúc ở trên núi đá, hầu như không có cỏ cây hoang dại, đó cũng là lí do vì sao nơi đây chịu hao tổn nhỏ nhất khi động thực vật biến dị. Cho dù trước tận thế cũng có vài người trồng hoa cỏ trong chậu, nhưng khi khí hậu biến đổi, chúng chưa biến dị đã bị người dị năng trong căn cứ giải quyết. Có điều có lợi thì cũng có hại, chính vì ít cây cối nên củi gỗ để đốt cũng thiếu nghiêm trọng. Do đó quản lý cao cấp trong căn cứ không ít lần tổ chức cho người dị năng toàn thành hành động tập thể, ngoại trừ thông tuyến đường bắc nam và con đường thông đến mỏ dầu cách hơn trăm km, còn xây một trạm phát điện loại nhỏ trên một con sông chảy xiết ở mặt khác của núi đá để cung cấp ánh sáng và sưởi ấm cho căn cứ. Đương nhiên, việc sưởi ấm chủ yếu vẫn dùng than đá, người có chút bản lĩnh thì có thể đốt dầu, năng lực kém hơn thì cũng chỉ có thể tự đi tìm củi.
Trần Trường Xuân thuê nhà gần khu trung tâm, một con đường đá rộng rãi kéo dài từ Bắc đến Nam thành phố, từ khu cách ly đi đến trung tâm mất hơn nửa giờ, đương nhiên đây là do bọn họ sợ Trương Dịch bị chấn động nên cố gắng đi chậm. Khi bọn họ vào sân, Nam Thiệu không chú ý tới trên con phố đối diện có một thiếu niên mặc quần áo mỏng manh, sắc mặt xanh xao sửng sốt mà nhìn bóng lưng của hắn, vẻ mặt không dám tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên