Mạt Thế Chi Phế Vật Nhạn Quá Thanh Thiên
Chương 81 - Tìm Kiếm
Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
Giải quyết xong bầy chim, Trương Dịch và Nam Thiệu hiển nhiên nên rời đi, ngược lại Trần Trường Xuân sau khi biết được năng lực của hai người thì không khỏi động tâm.
“Quanh đây có mười mấy thị trấn, mấy trăm thôn làng, chẳng lẽ hai cậu muốn tìm từng nơi một? Hơn nữa xem tình hình trước mắt, những chỗ đó chỉ sợ đã bị thực vật biến dị chiếm cứ, căn bản không thể có người sống ở đó. Cho dù hai cậu đến đó cũng không vào được đâu.” Anh ta hỏi, đồng thời phân tích tình huống cho bọn họ một lần, sau đó mới nói “Tôi thấy không bằng hai cậu theo chúng tôi đi Bác Vệ, đến đó nhiều người lắm, rồi sau đó nghĩ biện pháp tiếp, hơn hẳn ở đây tìm kiếm vô định. Chung quy người mà cậu nói không nhất định sẽ rơi xuống mấy tỉnh này, tìm kiếm xung quanh đây chỉ sợ tốn thời gian mà thôi.”
Trương Dịch im lặng hồi lâu, sau đó nhìn Nam Thiệu “Cậu nghĩ thế nào?”
Nam Thiệu nở nụ cười, không chút do dự đáp “Huyện Tử Dương này có thể rộng đến cỡ nào chứ? Chúng ta cứ đi tìm một lượt hẳn cũng không mất bao nhiêu thời gian, còn có thể thuận tay giải quyết một vài nguy hiểm. Chẳng qua từ nơi này vừa tìm vừa đi Bác Vệ sẽ tốn thêm chút thời gian mà thôi.”
Nghe hắn nói xong, Trương Dịch vốn đang chần chừ liền quyết tâm hẳn lên, nói với Trần Trường Xuân “Huyện Tử Vân và thị trấn Vọng Dương chúng tôi nhất định phải tìm một lần, nếu các anh đồng ý chờ, chúng ta sẽ đi cùng nhau, nếu không muốn thì thôi vậy.” Thực tế mà Trần Trường Xuân phân tích sao anh lại không hiểu chứ, chỉ là sự lo lắng cho con trai đã vượt qua cả lý trí, cho nên mới chọn biện pháp ngu ngốc nhất để tìm người. Nam Thiệu đương nhiên cũng biết, nhưng không những không khuyên nhủ anh mà còn bởi vì không muốn anh khó xử nên chủ động đưa ra quyết định. Nói thì nhẹ nhàng bâng quơ, cái gì mà thuận tay giải quyết vài thứ nguy hiểm chứ, một đường tìm đến Bác Vệ, chẳng lẽ Nam Thiệu thật sự không biết làm vậy có bao nhiêu nguy hiểm sao? Hắn sao có thể không biết cơ chứ, chẳng qua là hắn muốn dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, cho dù anh đưa ra bất kì lựa chọn gì, dẫu nguy hiểm thế nào thì hắn cũng nguyện ý đồng hành mà thôi. Cũng chính vì hiểu rõ điều này, anh mới có thể áp chế sự nôn nóng, dùng lý trí để đưa ra quyết định sáng suốt nhất. Có điều anh vẫn kiên trì muốn tìm hết toàn bộ thị trấn, sau đó lại đến trấn Vọng Dương một chuyến, bởi vì đây là hai nơi mà Lý Mộ Nhiên quen thuộc, không tìm một lần trong lòng anh không cam tâm.
Nam Thiệu không nghĩ tới Trương Dịch sẽ thay đổi chủ ý, sửng sốt một chút nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ cần Trương Dịch quyết định, hắn sẽ ủng hộ vô điều kiện. Ngược lại là Trần Trường Xuân nghe Trương Dịch nói vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói “Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng hai cậu tốt nhất cho tôi một kì hạn, để tôi còn ăn nói với những người khác.”
Trương Dịch nghĩ nghĩ rồi nói “Hai mươi ngày.”
Hai mươi ngày lục soát toàn bộ thị trấn, thêm cả trấn Vọng Dương, thời gian cũng không tính là dư dả, chung quy giao thông phương tiện không thể so với lúc bình yên trước tận thế được, lúc này nguy cơ khắp nơi, nếu là người bình thường một ngày cũng không thể tìm hết một khu. Cho nên Trần Trường Xuân đáp ứng thật sảng khoái, thậm chí sau khi trưng cầu ý kiến của đội viên đoàn xe, anh quyết định cho một số người ra tìm cùng họ. Đương nhiên, số người này cũng xuất phát từ tự nguyện, đại khái là vì sau khi chứng kiến năng lực của hai người, đám người ấy muốn có mối quan hệ tốt với bọn họ, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội rèn luyện bản thân. Phải biết là co đầu rụt cổ tuyệt đối không thể làm cho người ta mạnh hơn được. Đối với phần nhân tình này, Trương Dịch cũng cảm động, yên lặng ghi tạc vào đáy lòng.
Đội của Trần Trường Xuân tổng cộng có năm chiếc xe, hai chiếc xe chở khách lớn, một chiếc việt dã, một chiếc motorhome(*), cuối cùng là một chiếc xe tải lớn vận chuyển đồ dùng. Trên thực tế, khi bọn họ vừa chạy khỏi Thạch Thiên thì tổng cộng có hơn hai mươi chiếc xe, trên đường đi mọi người nảy sinh ý kiến khác nhau nên chia thành hai đội, mỗi bên một phương, sau này lại gặp phải động thực vật biến dị và bầy zombie khiến họ chịu tổn thất không ít, cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy chiếc xe này. Trần Trường Xuân cho Trương Dịch mượn xe việt dã, chỉ là xăng dầu thì hai người phải tự tìm, chung quy bọn họ cũng còn một đoạn đường dài nữa phải đi, không được lãng phí một chút xăng nào.
(*) Kiểu xe ô tô như một ngôi nhà thu nhỏ, có đầy đủ bếp, nơi ngủ,…
Lối vào thị trấn có một trạm xăng dầu, trên đường cao tốc đầu địa phương cũng có một trạm, đáng tiếc đã sớm bị vét sạch, vì thế nhóm Trương Dịch chỉ có thể dùng cách khác để lấy xăng, ví như rút từ một xe khác, hoặc từ cửa hàng sửa chữa nông nghiệp hay chợ bán đồ cũ, tuy hơi khó khăn nhưng từ đây đến trấn Vọng Dương quả thật không gần, có xe đi lại so với đi bộ vẫn tốt hơn nhiều. Chẳng qua dùng xe trong thị trấn rất phiền phức, giống như khi nhóm người Trần Trường Xuân đến, tiếng động cơ hấp dẫn rất nhiều zombie, cuối cùng chúng bị lũ chim chuột đến xua đi. Vì thế bọn họ trực tiếp cướp xe leo núi trong một cửa hàng, mỗi ngày lái xe leo núi đi lại trong thị trấn, đồng thời chém giết zombie.
Trải qua đợt bạo phát zombie và trận mưa to gây ra biến dị ở động thực vật, thị trấn Tử Vân đã giống như vô số thành thị khác, biến thành một tòa phế tích. Công trình kiến trúc hư hại, thực vật sinh trưởng mạnh mẽ, còn có zombie nơi nơi du đãng, tùy ý có thể thấy được xương trắng. Khi bóng tối phủ xuống, nơi này đã biến thành công viên vui chơi của tử thần.
Tổng cộng có mười ba người đi khắp thị trấn với Nam Thiệu và Trương Dịch, những người còn lại trú trong kho hàng siêu thị, lấy siêu thị làm trung tâm dọn dẹp zombie. Đối với bọn họ mà nói, mỗi một con đều cần phải tiêu diệt, giết thêm được một con, nhân loại liền bớt đi một phần uy hiếp.
Bởi vì có sự trợ giúp, tiến độ lục soát nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu của Trương Dịch. Bọn họ tránh nơi thực vật biến dị chiếm cứ, lục soát mỗi một khu phố mỗi một công trình kiến trúc, ngược lại đã cứu được vài người sống sót, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương.
Ngày hôm nay, Trương Dịch dẫn mọi người về nhà mình ở khu kí túc xá công nhân viên chức. Tòa nhà gạch đỏ quen thuộc cùng với vết nứt của đường xi măng phủ đầy qua bao năm tháng giấu dưới cây hòe gai và cây dương biến dị, dây leo nở hoa màu trắng giống y như cái loa, cũng giống như rất nhiều nơi bị cây cối chiếm lĩnh, nơi này cũng trở thành thiên đường cho thực vật biến dị. Nhìn con đường đã bị cành lá và dây leo giương nanh múa vuốt phong tỏa, trong mắt Trương Dịch hiện lên đau đớn khôn cùng. Ngôi nhà mang cho anh vô số kí ức ấm áp và đau xót nhất, anh rốt cuộc cũng không thể trở về.
Một bàn tay lặng lẽ vươn tới, nắm chặt lấy tay anh. Anh lấy lại tinh thần, nghiêng mặt nhìn đôi mắt tràn đầy nhu tình của Nam Thiệu, cảm giác buồn bã trong lòng vơi dần, quay đầu lại nhìn thật sâu vào một mảnh quá khứ đã bị niêm phong, khẽ lộ ra nụ cười “Đi thôi, tới thị trấn Vọng Dương.” Bọn họ đã tìm khắp vùng này, zombie trong thành phố cũng trải qua vô số lần bị săn giết, lại thêm đường đi đã bị cản trở, không có thịt tươi bổ sung, số lượng zombie còn lại đã không còn tạo thành uy hiếp đối với con người. Nếu Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương trở lại đây, chỉ cần cẩn thận không gặp động thực vật tương đối lợi hại thì hẳn không có nguy hiểm gì nữa.
Chỗ ngồi trên xe có hạn, cho nên khi tính cả hai người Trương Dịch, tổng cộng chỉ có sáu người đi thị trấn Vọng Dương, thế nhưng vẫn phải chen chúc.
Đường đi qua trấn Vọng Dương đã bị dây leo mọc lên tứ phía, trên đường thỉnh thoảng sẽ có một hai loài sinh vật có ngoại hình tương tự nhưng lại không thuộc bất cứ loài động vật nào như trong trí nhớ lao ra. Có con lủi đi ngay nhưng cũng có con xông thẳng về phía đầu xe, tựa như muốn đánh một trận với chiếc xe việt dã. Đối mặt với động vật dũng mãnh nhanh nhẹn đột nhiên lao tới cùng với thực vật biến dị quấn lấy xe, người của Trần Trường Xuân liền thể hiện kinh nghiệm ứng phó phong phú của bọn họ. Trên đường quốc lộ đã bị rễ cây chằng chịt hủy hoại, chiếc xe việt dã như được chơi trò mạo hiểm, thỉnh thoảng dùng một động tác có độ khó cao để vùng thoát khỏi một cuộc tập kích xảy ra bất chợt, thời cơ canh chừng vừa chuẩn, giống như đã biết trước rồi vậy.
“Tiếp xúc nhiều rồi liền biết đường đi nước bước của chúng nó.” Thấy ánh mắt kinh ngạc, bội phục của hai người Trương Dịch, đầu trọc Lô Quân cười giải thích, sau đó chỉ vào dây leo xanh bò đầy đất bên ngoài cửa sổ “Giống như loại này, chúng tôi gọi nó là dây leo cảm ứng, loại thông thường nhất trên đường quốc lộ. Chỉ cần vừa cảm giác được áp lực, mặt ngoài của nó sẽ chìa ra gai thép cứng chắc, chọc thủng lốp xe, sau đó sẽ quấn trọn lấy xe, chậm rãi tiêu hóa máu thịt bên trong. Bất luận là nghe hay nhìn thì cũng đã rất khủng bố rồi, chúng tôi từng thấy một chiếc xe bị tiêu hóa sạch sẽ, chỉ còn mỗi cái khung, thế nhưng trên thực tế thứ này chỉ khi cảm nhận được áp lực mới mọc gai đâm tới, nếu bên ngoài không còn kích thích nữa, nó sẽ lui lại, hơn nữa động tác quấn lấy vật thể sẽ vô cùng thong thả, chỉ cần con người không sợ hãi hoảng loạn, hoàn toàn có đủ thời gian để chạy trốn.”
“Thực vật biến dị mặc dù có bộ phận tự chủ hành động, nhưng gốc rễ của chúng lại cố định một chỗ, cái này quyết định phương thức công kích của chúng chỉ có một, chiến đấu vài lần liền biết ứng phó với chúng như thế nào.” Anh ta không chút giấu giếm truyền thụ cách ứng phó với thực vật biến dị cho hai người, những điều này là tài nguyên quý báu tích lũy từ máu và nước mắt. “Không phải thực vật biến dị nào cũng có tính công kích, có loại nếu các cậu không trêu chọc nó thì có thể bình an vô sự. Đương nhiên, trong tận thế, không có thứ gì ăn chay cả, nếu ai cho rằng thực vật vẫn ôn hòa ‘tôi cần tôi cứ lấy’ giống như trước tận thế thì kết cục tuyệt đối sẽ rất khó coi.”
“So với thực vật biến dị, động vật biến dị có vẻ đáng sợ hơn.” Lô Quân híp mắt nhìn anh bạn điều khiển xe tránh được một quật của dây leo “Chúng xuất hiện theo đàn, cho dù không cắn chết cũng sẽ làm cho các cậu mệt chết. Nếu gặp loại hành động đơn độc, không phải loại sức mạnh bạo phát thì chính là loại có kĩ năng đặc thù, gặp một lần bảo đảm vĩnh viễn khó quên. Sau này gặp lại, trong đầu chỉ sợ có mỗi chữ ‘chạy’ mà thôi.”
Những lời này không khỏi khiến Nam Thiệu và Trương Dịch nhớ tới lần đầu gặp con chim quái dị kia, lại thêm lũ chim chuột sau đó, quả thật là kí ức vĩnh viễn khó mà quên được. So sánh mà nói, con mèo lớn đánh lén Dương Dương lần trước hình như yếu hơn một chút, còn có con sâu trắng đánh lộn với thực vật biến dị giúp cho bọn họ chiếm hời sau này, bởi vì không trực tiếp chống lại nên không rõ chi tiết. Nhưng tổng thể mà nói, so với trước tận thế, tất cả đều giống như đến từ một thế giới khác. Hệt như suy đoán ban đầu của đám Bùi Viễn, bọn họ rơi vào một không gian khác, tuy rằng hoàn cảnh quen thuộc nhưng lại đối mặt với mọi thứ xa lạ.
“Fuck! Cứ muốn mạng nhau vậy, lại đụng phải cái thứ này.” Người đàn ông lái xe đột nhiên mắng ra một câu, phanh gấp lại, dừng xe ở bãi đất trống nằm ngoài phạm vi công kích của thực vật biến dị, sau đó kêu lên với những người khác “Xuống xe, xuống xe, nhanh lên, chuẩn bị chiến đấu!”
Lô Quân dù đang nói chuyện với bọn Trương Dịch nhưng vẫn tùy thời lưu ý tình huống bên ngoài, lúc này sắc mặt cũng thay đổi, cầm lấy rìu của mình, vừa mở cửa xe, vừa vội vàng nói với hai người “Đây là rùa da hổ, tốc độ còn nhanh hơn xe, không thể chạy được, chỉ có thể liều mạng thôi.” Anh nói liều mạng chứ không phải xử lý, bởi vậy có thể biết đối với thứ đột nhiên xuất hiện này trong lòng hoàn toàn không nắm chắc.
Nam Thiệu và Trương Dịch cũng không phải mới từ thế giới hòa bình đến tận thế, đối với nơi tùy thời đều có khả năng xảy ra nguy hiểm đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe vậy, cũng cầm lấy vũ khí nhanh chóng xuống xe với những người khác.
Ở cái nhìn đầu tiên, có thể thấy đó là một con rùa vô cùng lớn, to chừng một căn nhà gỗ nhỏ đang chắn ngang giữa đường, lười biếng vươn một chân từ trong mai ra, phủi phủi hai cái trên mặt đất.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn vẻ mặt lo âu của những người khác, nuốt câu hỏi vừa lên đến miệng xuống. Một người có thể coi là sai, thế nhưng muốn cho cả một đám người tính sai, vậy chỉ có thể chứng minh chuyện kia ít nhất nhìn từ bên ngoài là không thể sai lầm được. Cho nên một con rùa chạy nhanh hơn xe, khiến người ta ngay cả suy nghĩ chạy trốn cũng không dám có, khả năng này cũng là sự thật.
Beta: Yến Phi Ly
Giải quyết xong bầy chim, Trương Dịch và Nam Thiệu hiển nhiên nên rời đi, ngược lại Trần Trường Xuân sau khi biết được năng lực của hai người thì không khỏi động tâm.
“Quanh đây có mười mấy thị trấn, mấy trăm thôn làng, chẳng lẽ hai cậu muốn tìm từng nơi một? Hơn nữa xem tình hình trước mắt, những chỗ đó chỉ sợ đã bị thực vật biến dị chiếm cứ, căn bản không thể có người sống ở đó. Cho dù hai cậu đến đó cũng không vào được đâu.” Anh ta hỏi, đồng thời phân tích tình huống cho bọn họ một lần, sau đó mới nói “Tôi thấy không bằng hai cậu theo chúng tôi đi Bác Vệ, đến đó nhiều người lắm, rồi sau đó nghĩ biện pháp tiếp, hơn hẳn ở đây tìm kiếm vô định. Chung quy người mà cậu nói không nhất định sẽ rơi xuống mấy tỉnh này, tìm kiếm xung quanh đây chỉ sợ tốn thời gian mà thôi.”
Trương Dịch im lặng hồi lâu, sau đó nhìn Nam Thiệu “Cậu nghĩ thế nào?”
Nam Thiệu nở nụ cười, không chút do dự đáp “Huyện Tử Dương này có thể rộng đến cỡ nào chứ? Chúng ta cứ đi tìm một lượt hẳn cũng không mất bao nhiêu thời gian, còn có thể thuận tay giải quyết một vài nguy hiểm. Chẳng qua từ nơi này vừa tìm vừa đi Bác Vệ sẽ tốn thêm chút thời gian mà thôi.”
Nghe hắn nói xong, Trương Dịch vốn đang chần chừ liền quyết tâm hẳn lên, nói với Trần Trường Xuân “Huyện Tử Vân và thị trấn Vọng Dương chúng tôi nhất định phải tìm một lần, nếu các anh đồng ý chờ, chúng ta sẽ đi cùng nhau, nếu không muốn thì thôi vậy.” Thực tế mà Trần Trường Xuân phân tích sao anh lại không hiểu chứ, chỉ là sự lo lắng cho con trai đã vượt qua cả lý trí, cho nên mới chọn biện pháp ngu ngốc nhất để tìm người. Nam Thiệu đương nhiên cũng biết, nhưng không những không khuyên nhủ anh mà còn bởi vì không muốn anh khó xử nên chủ động đưa ra quyết định. Nói thì nhẹ nhàng bâng quơ, cái gì mà thuận tay giải quyết vài thứ nguy hiểm chứ, một đường tìm đến Bác Vệ, chẳng lẽ Nam Thiệu thật sự không biết làm vậy có bao nhiêu nguy hiểm sao? Hắn sao có thể không biết cơ chứ, chẳng qua là hắn muốn dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, cho dù anh đưa ra bất kì lựa chọn gì, dẫu nguy hiểm thế nào thì hắn cũng nguyện ý đồng hành mà thôi. Cũng chính vì hiểu rõ điều này, anh mới có thể áp chế sự nôn nóng, dùng lý trí để đưa ra quyết định sáng suốt nhất. Có điều anh vẫn kiên trì muốn tìm hết toàn bộ thị trấn, sau đó lại đến trấn Vọng Dương một chuyến, bởi vì đây là hai nơi mà Lý Mộ Nhiên quen thuộc, không tìm một lần trong lòng anh không cam tâm.
Nam Thiệu không nghĩ tới Trương Dịch sẽ thay đổi chủ ý, sửng sốt một chút nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ cần Trương Dịch quyết định, hắn sẽ ủng hộ vô điều kiện. Ngược lại là Trần Trường Xuân nghe Trương Dịch nói vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói “Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng hai cậu tốt nhất cho tôi một kì hạn, để tôi còn ăn nói với những người khác.”
Trương Dịch nghĩ nghĩ rồi nói “Hai mươi ngày.”
Hai mươi ngày lục soát toàn bộ thị trấn, thêm cả trấn Vọng Dương, thời gian cũng không tính là dư dả, chung quy giao thông phương tiện không thể so với lúc bình yên trước tận thế được, lúc này nguy cơ khắp nơi, nếu là người bình thường một ngày cũng không thể tìm hết một khu. Cho nên Trần Trường Xuân đáp ứng thật sảng khoái, thậm chí sau khi trưng cầu ý kiến của đội viên đoàn xe, anh quyết định cho một số người ra tìm cùng họ. Đương nhiên, số người này cũng xuất phát từ tự nguyện, đại khái là vì sau khi chứng kiến năng lực của hai người, đám người ấy muốn có mối quan hệ tốt với bọn họ, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội rèn luyện bản thân. Phải biết là co đầu rụt cổ tuyệt đối không thể làm cho người ta mạnh hơn được. Đối với phần nhân tình này, Trương Dịch cũng cảm động, yên lặng ghi tạc vào đáy lòng.
Đội của Trần Trường Xuân tổng cộng có năm chiếc xe, hai chiếc xe chở khách lớn, một chiếc việt dã, một chiếc motorhome(*), cuối cùng là một chiếc xe tải lớn vận chuyển đồ dùng. Trên thực tế, khi bọn họ vừa chạy khỏi Thạch Thiên thì tổng cộng có hơn hai mươi chiếc xe, trên đường đi mọi người nảy sinh ý kiến khác nhau nên chia thành hai đội, mỗi bên một phương, sau này lại gặp phải động thực vật biến dị và bầy zombie khiến họ chịu tổn thất không ít, cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy chiếc xe này. Trần Trường Xuân cho Trương Dịch mượn xe việt dã, chỉ là xăng dầu thì hai người phải tự tìm, chung quy bọn họ cũng còn một đoạn đường dài nữa phải đi, không được lãng phí một chút xăng nào.
(*) Kiểu xe ô tô như một ngôi nhà thu nhỏ, có đầy đủ bếp, nơi ngủ,…
Lối vào thị trấn có một trạm xăng dầu, trên đường cao tốc đầu địa phương cũng có một trạm, đáng tiếc đã sớm bị vét sạch, vì thế nhóm Trương Dịch chỉ có thể dùng cách khác để lấy xăng, ví như rút từ một xe khác, hoặc từ cửa hàng sửa chữa nông nghiệp hay chợ bán đồ cũ, tuy hơi khó khăn nhưng từ đây đến trấn Vọng Dương quả thật không gần, có xe đi lại so với đi bộ vẫn tốt hơn nhiều. Chẳng qua dùng xe trong thị trấn rất phiền phức, giống như khi nhóm người Trần Trường Xuân đến, tiếng động cơ hấp dẫn rất nhiều zombie, cuối cùng chúng bị lũ chim chuột đến xua đi. Vì thế bọn họ trực tiếp cướp xe leo núi trong một cửa hàng, mỗi ngày lái xe leo núi đi lại trong thị trấn, đồng thời chém giết zombie.
Trải qua đợt bạo phát zombie và trận mưa to gây ra biến dị ở động thực vật, thị trấn Tử Vân đã giống như vô số thành thị khác, biến thành một tòa phế tích. Công trình kiến trúc hư hại, thực vật sinh trưởng mạnh mẽ, còn có zombie nơi nơi du đãng, tùy ý có thể thấy được xương trắng. Khi bóng tối phủ xuống, nơi này đã biến thành công viên vui chơi của tử thần.
Tổng cộng có mười ba người đi khắp thị trấn với Nam Thiệu và Trương Dịch, những người còn lại trú trong kho hàng siêu thị, lấy siêu thị làm trung tâm dọn dẹp zombie. Đối với bọn họ mà nói, mỗi một con đều cần phải tiêu diệt, giết thêm được một con, nhân loại liền bớt đi một phần uy hiếp.
Bởi vì có sự trợ giúp, tiến độ lục soát nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu của Trương Dịch. Bọn họ tránh nơi thực vật biến dị chiếm cứ, lục soát mỗi một khu phố mỗi một công trình kiến trúc, ngược lại đã cứu được vài người sống sót, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương.
Ngày hôm nay, Trương Dịch dẫn mọi người về nhà mình ở khu kí túc xá công nhân viên chức. Tòa nhà gạch đỏ quen thuộc cùng với vết nứt của đường xi măng phủ đầy qua bao năm tháng giấu dưới cây hòe gai và cây dương biến dị, dây leo nở hoa màu trắng giống y như cái loa, cũng giống như rất nhiều nơi bị cây cối chiếm lĩnh, nơi này cũng trở thành thiên đường cho thực vật biến dị. Nhìn con đường đã bị cành lá và dây leo giương nanh múa vuốt phong tỏa, trong mắt Trương Dịch hiện lên đau đớn khôn cùng. Ngôi nhà mang cho anh vô số kí ức ấm áp và đau xót nhất, anh rốt cuộc cũng không thể trở về.
Một bàn tay lặng lẽ vươn tới, nắm chặt lấy tay anh. Anh lấy lại tinh thần, nghiêng mặt nhìn đôi mắt tràn đầy nhu tình của Nam Thiệu, cảm giác buồn bã trong lòng vơi dần, quay đầu lại nhìn thật sâu vào một mảnh quá khứ đã bị niêm phong, khẽ lộ ra nụ cười “Đi thôi, tới thị trấn Vọng Dương.” Bọn họ đã tìm khắp vùng này, zombie trong thành phố cũng trải qua vô số lần bị săn giết, lại thêm đường đi đã bị cản trở, không có thịt tươi bổ sung, số lượng zombie còn lại đã không còn tạo thành uy hiếp đối với con người. Nếu Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương trở lại đây, chỉ cần cẩn thận không gặp động thực vật tương đối lợi hại thì hẳn không có nguy hiểm gì nữa.
Chỗ ngồi trên xe có hạn, cho nên khi tính cả hai người Trương Dịch, tổng cộng chỉ có sáu người đi thị trấn Vọng Dương, thế nhưng vẫn phải chen chúc.
Đường đi qua trấn Vọng Dương đã bị dây leo mọc lên tứ phía, trên đường thỉnh thoảng sẽ có một hai loài sinh vật có ngoại hình tương tự nhưng lại không thuộc bất cứ loài động vật nào như trong trí nhớ lao ra. Có con lủi đi ngay nhưng cũng có con xông thẳng về phía đầu xe, tựa như muốn đánh một trận với chiếc xe việt dã. Đối mặt với động vật dũng mãnh nhanh nhẹn đột nhiên lao tới cùng với thực vật biến dị quấn lấy xe, người của Trần Trường Xuân liền thể hiện kinh nghiệm ứng phó phong phú của bọn họ. Trên đường quốc lộ đã bị rễ cây chằng chịt hủy hoại, chiếc xe việt dã như được chơi trò mạo hiểm, thỉnh thoảng dùng một động tác có độ khó cao để vùng thoát khỏi một cuộc tập kích xảy ra bất chợt, thời cơ canh chừng vừa chuẩn, giống như đã biết trước rồi vậy.
“Tiếp xúc nhiều rồi liền biết đường đi nước bước của chúng nó.” Thấy ánh mắt kinh ngạc, bội phục của hai người Trương Dịch, đầu trọc Lô Quân cười giải thích, sau đó chỉ vào dây leo xanh bò đầy đất bên ngoài cửa sổ “Giống như loại này, chúng tôi gọi nó là dây leo cảm ứng, loại thông thường nhất trên đường quốc lộ. Chỉ cần vừa cảm giác được áp lực, mặt ngoài của nó sẽ chìa ra gai thép cứng chắc, chọc thủng lốp xe, sau đó sẽ quấn trọn lấy xe, chậm rãi tiêu hóa máu thịt bên trong. Bất luận là nghe hay nhìn thì cũng đã rất khủng bố rồi, chúng tôi từng thấy một chiếc xe bị tiêu hóa sạch sẽ, chỉ còn mỗi cái khung, thế nhưng trên thực tế thứ này chỉ khi cảm nhận được áp lực mới mọc gai đâm tới, nếu bên ngoài không còn kích thích nữa, nó sẽ lui lại, hơn nữa động tác quấn lấy vật thể sẽ vô cùng thong thả, chỉ cần con người không sợ hãi hoảng loạn, hoàn toàn có đủ thời gian để chạy trốn.”
“Thực vật biến dị mặc dù có bộ phận tự chủ hành động, nhưng gốc rễ của chúng lại cố định một chỗ, cái này quyết định phương thức công kích của chúng chỉ có một, chiến đấu vài lần liền biết ứng phó với chúng như thế nào.” Anh ta không chút giấu giếm truyền thụ cách ứng phó với thực vật biến dị cho hai người, những điều này là tài nguyên quý báu tích lũy từ máu và nước mắt. “Không phải thực vật biến dị nào cũng có tính công kích, có loại nếu các cậu không trêu chọc nó thì có thể bình an vô sự. Đương nhiên, trong tận thế, không có thứ gì ăn chay cả, nếu ai cho rằng thực vật vẫn ôn hòa ‘tôi cần tôi cứ lấy’ giống như trước tận thế thì kết cục tuyệt đối sẽ rất khó coi.”
“So với thực vật biến dị, động vật biến dị có vẻ đáng sợ hơn.” Lô Quân híp mắt nhìn anh bạn điều khiển xe tránh được một quật của dây leo “Chúng xuất hiện theo đàn, cho dù không cắn chết cũng sẽ làm cho các cậu mệt chết. Nếu gặp loại hành động đơn độc, không phải loại sức mạnh bạo phát thì chính là loại có kĩ năng đặc thù, gặp một lần bảo đảm vĩnh viễn khó quên. Sau này gặp lại, trong đầu chỉ sợ có mỗi chữ ‘chạy’ mà thôi.”
Những lời này không khỏi khiến Nam Thiệu và Trương Dịch nhớ tới lần đầu gặp con chim quái dị kia, lại thêm lũ chim chuột sau đó, quả thật là kí ức vĩnh viễn khó mà quên được. So sánh mà nói, con mèo lớn đánh lén Dương Dương lần trước hình như yếu hơn một chút, còn có con sâu trắng đánh lộn với thực vật biến dị giúp cho bọn họ chiếm hời sau này, bởi vì không trực tiếp chống lại nên không rõ chi tiết. Nhưng tổng thể mà nói, so với trước tận thế, tất cả đều giống như đến từ một thế giới khác. Hệt như suy đoán ban đầu của đám Bùi Viễn, bọn họ rơi vào một không gian khác, tuy rằng hoàn cảnh quen thuộc nhưng lại đối mặt với mọi thứ xa lạ.
“Fuck! Cứ muốn mạng nhau vậy, lại đụng phải cái thứ này.” Người đàn ông lái xe đột nhiên mắng ra một câu, phanh gấp lại, dừng xe ở bãi đất trống nằm ngoài phạm vi công kích của thực vật biến dị, sau đó kêu lên với những người khác “Xuống xe, xuống xe, nhanh lên, chuẩn bị chiến đấu!”
Lô Quân dù đang nói chuyện với bọn Trương Dịch nhưng vẫn tùy thời lưu ý tình huống bên ngoài, lúc này sắc mặt cũng thay đổi, cầm lấy rìu của mình, vừa mở cửa xe, vừa vội vàng nói với hai người “Đây là rùa da hổ, tốc độ còn nhanh hơn xe, không thể chạy được, chỉ có thể liều mạng thôi.” Anh nói liều mạng chứ không phải xử lý, bởi vậy có thể biết đối với thứ đột nhiên xuất hiện này trong lòng hoàn toàn không nắm chắc.
Nam Thiệu và Trương Dịch cũng không phải mới từ thế giới hòa bình đến tận thế, đối với nơi tùy thời đều có khả năng xảy ra nguy hiểm đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe vậy, cũng cầm lấy vũ khí nhanh chóng xuống xe với những người khác.
Ở cái nhìn đầu tiên, có thể thấy đó là một con rùa vô cùng lớn, to chừng một căn nhà gỗ nhỏ đang chắn ngang giữa đường, lười biếng vươn một chân từ trong mai ra, phủi phủi hai cái trên mặt đất.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn vẻ mặt lo âu của những người khác, nuốt câu hỏi vừa lên đến miệng xuống. Một người có thể coi là sai, thế nhưng muốn cho cả một đám người tính sai, vậy chỉ có thể chứng minh chuyện kia ít nhất nhìn từ bên ngoài là không thể sai lầm được. Cho nên một con rùa chạy nhanh hơn xe, khiến người ta ngay cả suy nghĩ chạy trốn cũng không dám có, khả năng này cũng là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên