Mạt Thế Chi Phế Vật Nhạn Quá Thanh Thiên
Chương 4 - Dị Năng Thực Vật
Edit : Yến Phi Ly
Nam Thiệu đón lấy, không nói cảm ơn, ngay cả mạng đã do người ta cứu vậy nên hắn chẳng để ý nợ thêm chút ân tình. Hắn uống một ngụm nước, không khỏi nhíu mày vì trong nước có mùi lạ nhưng vẫn tiếp tục uống thêm hai ngụm. Về phần bánh xốp, tuy rằng cảm thấy cổ họng đau rát khó chịu nhưng đã mấy ngày liên tục hắn chỉ có một miếng bánh mì sắp mốc meo vào dạ dày, tối hôm qua lại vì chống cự virus mà tiêu hao không ít năng lượng, lúc này đã đói đến mức vã mồ hôi, hai chân run rẩy, nào còn có tư cách bắt bẻ, cho nên đành nương theo chút nước mà chậm rãi nuốt hết nửa cái bánh. Trong dạ dày đã có chút gì đó, cơ thể lập tức khỏe khoắn hơn không ít. Không thể không nói, nhờ có tận thế mà dạ dày của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Thị trấn Vọng Dương cách đây không xa, nếu anh có dị năng thì có thể đi vào miễn phí nhưng khi trong trấn tổ chức hoạt động dọn dẹp và nhiệm vụ tập thể thì anh phải tham gia. Không có dị năng thì phải giao ba viên tinh hạch.”
Chuyện của đối phương Trương Dịch không hỏi nhiều. Trong thế đạo này ai cũng có bất hạnh riêng của mình, có hỏi nhiều hơn nữa thì anh cũng chẳng giúp được gì, còn không bằng im lặng. Người này có thể chống đỡ vượt qua virus thì chắc hẳn cũng có dị năng. Anh không phải không nghĩ đến nhân cơ hội này đưa ra đề nghị cùng kết nhóm, thế nhưng người dị năng rất ít khi đồng ý lập đội với người thường, hơn nữa anh không chỉ bị tật ở chân mà còn mang theo một đứa con nhỏ cho nên mới không mở miệng.
“Nếu anh muốn đi nơi khác, tôi chỉ có thể đưa anh đến huyện Tử Vân, ở đó anh có thể tìm phương tiện để đi tiếp.” Trương Dịch nói rồi bước ra ngoài sân, sau đó đi về phía chiếc Hạ Lợi rách nát. Chiếc xe này trông gần như không thể chạy tiếp nhưng anh vất vả lắm mới tìm được, bằng không sao có thể đưa Nam Thiệu từ thị trấn Tử Vân đến đây. Tận thế đã được nửa năm, những chiếc xe có thể sử dụng gần như đã bị vơ vét sạch sẽ, vài cái còn lại thì chẳng có mấy tác dụng, xăng cũng bị vét sạch. Anh chẳng có dư tinh hạch để mà đi đổi xăng, vì thế xăng có trong xe đủ để chạy đến thị trấn này cũng đã xem như là may mắn. Bây giờ khi trở về anh còn phải đi tìm một viên tinh hạch cùng những người khác trong đội.
“Tôi hình như có thể cảm giác được…” Nam Thiệu cũng không nói mình muốn đi đâu, mà là chần chờ một chút sau đó đi về hướng căn phòng bên phải.
Trương Dịch đứng trước cửa xe ô tô đã mở ra, không đi theo hắn. Anh không cho rằng đối phương cảm ứng được mùi hương đồ ăn, dù sao anh cũng đã lục soát căn nhà này từ trên xuống dưới ba bốn lần, ngay cả WC cũng không bỏ qua.
Một lát sau, Nam Thiệu trở về, mở lòng bàn tay đến trước mặt Trương Dịch, trên lòng bàn tay còn đọng vết máu đen rõ ràng có mấy hạt giống củ cải nho nhỏ.
Ánh mắt Trương Dịch khẽ dao động, chỉ cảm thấy kết quả này thật ngoài dự đoán, cũng hơi thấy buồn cười chẳng rõ vì sao. Còn chưa nghĩ ra phải nói gì, Nam Thiệu đã vươn ngón tay nhặt lên một hạt giống, trên mặt lộ ra một chút không xác định nhưng vẫn hít sâu, ngưng thần nhìn chăm chú vào nó. Một lát sau, chỉ thấy đầu hạt giống dần dần nhú ra một chút màu xanh nhạt, tựa như muốn nảy ra mầm non.
Trương Dịch không khỏi nín thở chờ đợi, thật sự đã có hơn nửa năm anh không nhìn thấy màu xanh sinh mệnh, sao có thể không nhung nhớ cho được. Đáng tiếc qua một lúc lâu vẫn không thấy màu xanh đó lớn lên, mà Nam Thiệu cũng đã thoát lực buông tay xuống, sắc mặt hắn khó coi dựa vào trên xe, hạt giống củ cải thì rơi trên mặt đất.
Trương Dịch sững sờ, sau đó cúi người nhặt lên từng hạt, khi đối diện với biểu tình xấu hổ và thất vọng của Nam Thiệu, ma xui quỷ khiến mà an ủi một câu: “Có thể là do quá đói bụng.” Lời vừa nói xong, chính anh cũng cảm thấy lời vừa rồi còn không bằng đừng nói.
Nam Thiệu cũng không quá để ý, hắn lắc đầu, tâm tình giảm sút: “Dị năng hệ mộc chỉ có tác dụng với thực vật. Hiện tại thực vật khô tuyệt, mặt đất không thể gieo trồng, loại dị năng này hoàn toàn vô dụng.” Lại còn là dị năng hệ mộc yếu ớt, cho dù cho hắn hạt giống hắn cũng không có biện pháp sử dụng nó để tấn công zombie.
Trương Dịch cảm thấy với tình cảnh hiện tại của mình cũng không có tư cách thương cảm cho người ta thế nhưng anh vẫn nhịn không được mà sinh lòng đồng cảm. Quả thật dị năng hệ mộc đã bị thị trấn Vọng Dương xếp vào loại dị năng bỏ đi, đãi ngộ dành cho người có dị năng này y hệt như với người thường.
“Đi thôi.” Anh thật sự không biết nên nói gì vì thế xoay người đi mở cổng, sau đó trở về tiến vào trong xe.
Nam Thiệu dừng một chút mới theo vào, không gian chật hẹp khiến đôi chân dài của hắn cong lại làm hắn hơi khó chịu. Chiếc xe Hạ Lợi gầm lên nửa ngày mới chịu hoạt động, chậm rãi chạy ra khỏi sân, sau đó theo con đường xi măng nhỏ hẹp chạy ra đường cái không mấy bằng phẳng. Khi sắp tiến vào trong trấn, Trương Dịch nhìn người từ lúc vào xe vẫn luôn rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, anh hỏi: “Nghĩ xong chưa, anh có dự định gì không?”
“Tôi đã chết qua một lần.” Nam Thiệu ngẩng đầu nhìn Trương Dịch, ông nói gà bà nói vịt mà thốt ra một câu.
Trương Dịch nghi hoặc.
“Đối với bọn họ mà nói, tôi đã chết.” Nam Thiệu lại bổ sung thêm một câu. Khi nói lời này, trong đầu hắn hiện lên ánh mắt phức tạp lại khó giấu vẻ như được giải thoát của thiếu niên. Đứa em trai mà hắn che chở như bảo bối hơn mười năm hóa ra lại mong hắn chết, sự thật này đáng buồn lại nực cười biết nhường nào.
Lần này Trương Dịch xem như nghe hiểu, ‘bọn họ’ có thể là chỉ những người đã từng là người nhà hoặc là bạn bè của Nam Thiệu, thậm chí có thể là đồng bạn tạm thời tụ tập cùng nhau, hơn nữa quan hệ đôi bên còn rất phức tạp. Đương nhiên, điều này cũng chẳng có liên quan gì với anh.
“Con tôi còn hai tháng nữa là tròn năm tuổi, tôi không có dị năng, hơn nữa chân phải đi lại không thuận tiện.” Cảm giác được sự do dự băn khoăn trong lòng đối phương, anh mở miệng giới thiệu sơ qua tình huống của mình, sau đó hỏi “Nếu anh không ngại…”
“Tôi không ngại.” Chưa đợi Trương Dịch nói xong, Nam Thiệu đã nhanh chóng cắt lời.
Trương Dịch nở nụ cười, không nói gì nữa. Cho dù dị năng của đối phương thật sự vô dụng nhưng nói thế nào thì cũng là đàn ông trưởng thành thân hình cao lớn khỏe mạnh, bản thân anh cũng có thể được lợi vài phần, đương nhiên anh sẽ không từ chối. Mà dù đối phương có là một tên vừa nhìn thấy zombie đã lập tức nhũn chân, ít nhất cũng có thể giúp mình trông chừng Dương Dương, như vậy anh đi ra ngoài cũng sẽ an tâm hơn nhiều.
Xe chạy trên đường vào huyện, hướng về thị trấn Tử Vân.
“Từng giết zombie chưa?” Trương Dịch hỏi. Hôm nay bọn họ ít nhất phải lấy được sáu viên tinh hạch mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được đến ngày mai, ba viên làm phí cho Nam Thiệu vào trấn, hai viên dùng để đổi nước, một viên đổi đồ ăn.
Nam Thiệu đáp ‘Rồi’ một tiếng, cũng không bởi vì bị đối phương xem nhẹ mà tức giận. Tận thế tới quá bất ngờ, hắn vốn có nhiều tài sản, đến bây giờ cũng chẳng có mấy tác dụng.
Thời gian đầu tận thế còn đỡ, bởi vì sở thích mà hắn cất giữ đủ loại súng ống vũ khí, còn có vệ sĩ, hơn nữa hắn có vài người bạn tập hợp lại cùng nhau, hơn hai mươi thanh niên trai tráng, tuy rằng còn mang theo vài người già, phụ nữ và trẻ em, mỗi ngày trôi qua đều không bằng thời gian trước tận thế nhưng so với những người sống sót thì cũng đã xem như không tệ. Cho đến khi loài người bắt đầu xuất hiện dị năng, đạn dược hết sạch, ở ngoài tìm kiếm thức ăn càng ngày càng khó khăn, cuối cùng họ không thể tiếp tục chiếm địa vị kẻ mạnh được nữa, lâm vào hoàn cảnh phải gian khổ cầu sinh như bao người.
Đến khi trong số vệ sĩ dần dần xuất hiện dị năng, mà trong những người làm chủ lại chỉ có ba dị năng. Từ khi tận thế bắt đầu vốn đã ẩn nấp những mâu thuẫn giữa hai bên, đến lúc này dần dần bị kích động mà trở nên gay gắt, cuối cùng xuất hiện chia rẽ. Khi nhóm vệ sĩ được một người dị năng hệ kim dẫn dắt rời khỏi đội, cuộc sống của họ càng trở nên vất vả hơn. Tuy rằng mọi người vẫn để hắn làm thủ lĩnh nhưng cũng bắt đầu bất mãn với việc hắn dung túng bảo vệ tiểu Duy, sự bất mãn này theo lượng thức ăn ngày càng ít mà càng rõ rệt, cho đến khi hắn vì hái một quả táo khô héo cho tiểu Duy mà bị zombie cắn. Nhưng hắn không thể nào ngờ vào lúc hắn tuyệt vọng, người chịu ra tay giúp hắn không phải là tiểu Duy mà hắn đã dốc lòng che chở cưng chiều, cũng không phải đám bạn đã từng gian khổ cùng nhau, mà lại là một người xa lạ không có chút ấn tượng, cho dù chỉ là giúp hắn tìm đến một nơi thanh tĩnh không có zombie cũng không có ai quấy rầy, để hắn còn có thể đi hết đoạn đường cuối cùng của kiếp người.
Hắn đương nhiên từng giết zombie, hơn nữa giết không ít.
“Đi tiếp sẽ đến khu an toàn.” Nhìn biển quảng cáo thức ăn gia súc Vân Thủy thật lớn trước mắt, Trương Dịch nói: “Hôm nay chúng ta phải kiếm được sáu viên tinh hạch không thì anh chỉ có thể tiếp tục ngủ ở bên ngoài.”
Tiếp đó anh lại giới thiệu vắn tắt những thường thức ở thị trấn một lần cho hắn. Trong đó tất nhiên chuyện chính là lấy tinh hạch đổi thức ăn và nước uống, còn có phí đất ở và người thường mỗi khi ra khỏi trấn ba lần đều phải nộp một viên tinh hạch để làm phí xuất nhập, vân vân… Hôm qua anh mới nộp một lần, cho nên tạm thời không cần lo lắng loại phí này.
“Đất cho thuê dựng lều đều phải nộp phí, anh chỉ có một người, tạm thời theo chúng tôi chen chúc đi.” Nói đến đây, Trương Dịch nhớ tới căn lều ngay cả thắt lưng cũng không thể đứng thẳng kia của mình, không khỏi âm thầm thở dài.
“Được.” Nam Thiệu trả lời dứt khoát. Nếu là trước đây, hắn không có khả năng chịu ở chung một phòng với một người không quen biết, thế nhưng hiện tại đã sớm không chú ý những điều này nữa, hơn nữa hắn cũng không có lựa chọn khác. “Có thể đi đến một nơi trước được không?”
Nam Thiệu đón lấy, không nói cảm ơn, ngay cả mạng đã do người ta cứu vậy nên hắn chẳng để ý nợ thêm chút ân tình. Hắn uống một ngụm nước, không khỏi nhíu mày vì trong nước có mùi lạ nhưng vẫn tiếp tục uống thêm hai ngụm. Về phần bánh xốp, tuy rằng cảm thấy cổ họng đau rát khó chịu nhưng đã mấy ngày liên tục hắn chỉ có một miếng bánh mì sắp mốc meo vào dạ dày, tối hôm qua lại vì chống cự virus mà tiêu hao không ít năng lượng, lúc này đã đói đến mức vã mồ hôi, hai chân run rẩy, nào còn có tư cách bắt bẻ, cho nên đành nương theo chút nước mà chậm rãi nuốt hết nửa cái bánh. Trong dạ dày đã có chút gì đó, cơ thể lập tức khỏe khoắn hơn không ít. Không thể không nói, nhờ có tận thế mà dạ dày của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Thị trấn Vọng Dương cách đây không xa, nếu anh có dị năng thì có thể đi vào miễn phí nhưng khi trong trấn tổ chức hoạt động dọn dẹp và nhiệm vụ tập thể thì anh phải tham gia. Không có dị năng thì phải giao ba viên tinh hạch.”
Chuyện của đối phương Trương Dịch không hỏi nhiều. Trong thế đạo này ai cũng có bất hạnh riêng của mình, có hỏi nhiều hơn nữa thì anh cũng chẳng giúp được gì, còn không bằng im lặng. Người này có thể chống đỡ vượt qua virus thì chắc hẳn cũng có dị năng. Anh không phải không nghĩ đến nhân cơ hội này đưa ra đề nghị cùng kết nhóm, thế nhưng người dị năng rất ít khi đồng ý lập đội với người thường, hơn nữa anh không chỉ bị tật ở chân mà còn mang theo một đứa con nhỏ cho nên mới không mở miệng.
“Nếu anh muốn đi nơi khác, tôi chỉ có thể đưa anh đến huyện Tử Vân, ở đó anh có thể tìm phương tiện để đi tiếp.” Trương Dịch nói rồi bước ra ngoài sân, sau đó đi về phía chiếc Hạ Lợi rách nát. Chiếc xe này trông gần như không thể chạy tiếp nhưng anh vất vả lắm mới tìm được, bằng không sao có thể đưa Nam Thiệu từ thị trấn Tử Vân đến đây. Tận thế đã được nửa năm, những chiếc xe có thể sử dụng gần như đã bị vơ vét sạch sẽ, vài cái còn lại thì chẳng có mấy tác dụng, xăng cũng bị vét sạch. Anh chẳng có dư tinh hạch để mà đi đổi xăng, vì thế xăng có trong xe đủ để chạy đến thị trấn này cũng đã xem như là may mắn. Bây giờ khi trở về anh còn phải đi tìm một viên tinh hạch cùng những người khác trong đội.
“Tôi hình như có thể cảm giác được…” Nam Thiệu cũng không nói mình muốn đi đâu, mà là chần chờ một chút sau đó đi về hướng căn phòng bên phải.
Trương Dịch đứng trước cửa xe ô tô đã mở ra, không đi theo hắn. Anh không cho rằng đối phương cảm ứng được mùi hương đồ ăn, dù sao anh cũng đã lục soát căn nhà này từ trên xuống dưới ba bốn lần, ngay cả WC cũng không bỏ qua.
Một lát sau, Nam Thiệu trở về, mở lòng bàn tay đến trước mặt Trương Dịch, trên lòng bàn tay còn đọng vết máu đen rõ ràng có mấy hạt giống củ cải nho nhỏ.
Ánh mắt Trương Dịch khẽ dao động, chỉ cảm thấy kết quả này thật ngoài dự đoán, cũng hơi thấy buồn cười chẳng rõ vì sao. Còn chưa nghĩ ra phải nói gì, Nam Thiệu đã vươn ngón tay nhặt lên một hạt giống, trên mặt lộ ra một chút không xác định nhưng vẫn hít sâu, ngưng thần nhìn chăm chú vào nó. Một lát sau, chỉ thấy đầu hạt giống dần dần nhú ra một chút màu xanh nhạt, tựa như muốn nảy ra mầm non.
Trương Dịch không khỏi nín thở chờ đợi, thật sự đã có hơn nửa năm anh không nhìn thấy màu xanh sinh mệnh, sao có thể không nhung nhớ cho được. Đáng tiếc qua một lúc lâu vẫn không thấy màu xanh đó lớn lên, mà Nam Thiệu cũng đã thoát lực buông tay xuống, sắc mặt hắn khó coi dựa vào trên xe, hạt giống củ cải thì rơi trên mặt đất.
Trương Dịch sững sờ, sau đó cúi người nhặt lên từng hạt, khi đối diện với biểu tình xấu hổ và thất vọng của Nam Thiệu, ma xui quỷ khiến mà an ủi một câu: “Có thể là do quá đói bụng.” Lời vừa nói xong, chính anh cũng cảm thấy lời vừa rồi còn không bằng đừng nói.
Nam Thiệu cũng không quá để ý, hắn lắc đầu, tâm tình giảm sút: “Dị năng hệ mộc chỉ có tác dụng với thực vật. Hiện tại thực vật khô tuyệt, mặt đất không thể gieo trồng, loại dị năng này hoàn toàn vô dụng.” Lại còn là dị năng hệ mộc yếu ớt, cho dù cho hắn hạt giống hắn cũng không có biện pháp sử dụng nó để tấn công zombie.
Trương Dịch cảm thấy với tình cảnh hiện tại của mình cũng không có tư cách thương cảm cho người ta thế nhưng anh vẫn nhịn không được mà sinh lòng đồng cảm. Quả thật dị năng hệ mộc đã bị thị trấn Vọng Dương xếp vào loại dị năng bỏ đi, đãi ngộ dành cho người có dị năng này y hệt như với người thường.
“Đi thôi.” Anh thật sự không biết nên nói gì vì thế xoay người đi mở cổng, sau đó trở về tiến vào trong xe.
Nam Thiệu dừng một chút mới theo vào, không gian chật hẹp khiến đôi chân dài của hắn cong lại làm hắn hơi khó chịu. Chiếc xe Hạ Lợi gầm lên nửa ngày mới chịu hoạt động, chậm rãi chạy ra khỏi sân, sau đó theo con đường xi măng nhỏ hẹp chạy ra đường cái không mấy bằng phẳng. Khi sắp tiến vào trong trấn, Trương Dịch nhìn người từ lúc vào xe vẫn luôn rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, anh hỏi: “Nghĩ xong chưa, anh có dự định gì không?”
“Tôi đã chết qua một lần.” Nam Thiệu ngẩng đầu nhìn Trương Dịch, ông nói gà bà nói vịt mà thốt ra một câu.
Trương Dịch nghi hoặc.
“Đối với bọn họ mà nói, tôi đã chết.” Nam Thiệu lại bổ sung thêm một câu. Khi nói lời này, trong đầu hắn hiện lên ánh mắt phức tạp lại khó giấu vẻ như được giải thoát của thiếu niên. Đứa em trai mà hắn che chở như bảo bối hơn mười năm hóa ra lại mong hắn chết, sự thật này đáng buồn lại nực cười biết nhường nào.
Lần này Trương Dịch xem như nghe hiểu, ‘bọn họ’ có thể là chỉ những người đã từng là người nhà hoặc là bạn bè của Nam Thiệu, thậm chí có thể là đồng bạn tạm thời tụ tập cùng nhau, hơn nữa quan hệ đôi bên còn rất phức tạp. Đương nhiên, điều này cũng chẳng có liên quan gì với anh.
“Con tôi còn hai tháng nữa là tròn năm tuổi, tôi không có dị năng, hơn nữa chân phải đi lại không thuận tiện.” Cảm giác được sự do dự băn khoăn trong lòng đối phương, anh mở miệng giới thiệu sơ qua tình huống của mình, sau đó hỏi “Nếu anh không ngại…”
“Tôi không ngại.” Chưa đợi Trương Dịch nói xong, Nam Thiệu đã nhanh chóng cắt lời.
Trương Dịch nở nụ cười, không nói gì nữa. Cho dù dị năng của đối phương thật sự vô dụng nhưng nói thế nào thì cũng là đàn ông trưởng thành thân hình cao lớn khỏe mạnh, bản thân anh cũng có thể được lợi vài phần, đương nhiên anh sẽ không từ chối. Mà dù đối phương có là một tên vừa nhìn thấy zombie đã lập tức nhũn chân, ít nhất cũng có thể giúp mình trông chừng Dương Dương, như vậy anh đi ra ngoài cũng sẽ an tâm hơn nhiều.
Xe chạy trên đường vào huyện, hướng về thị trấn Tử Vân.
“Từng giết zombie chưa?” Trương Dịch hỏi. Hôm nay bọn họ ít nhất phải lấy được sáu viên tinh hạch mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được đến ngày mai, ba viên làm phí cho Nam Thiệu vào trấn, hai viên dùng để đổi nước, một viên đổi đồ ăn.
Nam Thiệu đáp ‘Rồi’ một tiếng, cũng không bởi vì bị đối phương xem nhẹ mà tức giận. Tận thế tới quá bất ngờ, hắn vốn có nhiều tài sản, đến bây giờ cũng chẳng có mấy tác dụng.
Thời gian đầu tận thế còn đỡ, bởi vì sở thích mà hắn cất giữ đủ loại súng ống vũ khí, còn có vệ sĩ, hơn nữa hắn có vài người bạn tập hợp lại cùng nhau, hơn hai mươi thanh niên trai tráng, tuy rằng còn mang theo vài người già, phụ nữ và trẻ em, mỗi ngày trôi qua đều không bằng thời gian trước tận thế nhưng so với những người sống sót thì cũng đã xem như không tệ. Cho đến khi loài người bắt đầu xuất hiện dị năng, đạn dược hết sạch, ở ngoài tìm kiếm thức ăn càng ngày càng khó khăn, cuối cùng họ không thể tiếp tục chiếm địa vị kẻ mạnh được nữa, lâm vào hoàn cảnh phải gian khổ cầu sinh như bao người.
Đến khi trong số vệ sĩ dần dần xuất hiện dị năng, mà trong những người làm chủ lại chỉ có ba dị năng. Từ khi tận thế bắt đầu vốn đã ẩn nấp những mâu thuẫn giữa hai bên, đến lúc này dần dần bị kích động mà trở nên gay gắt, cuối cùng xuất hiện chia rẽ. Khi nhóm vệ sĩ được một người dị năng hệ kim dẫn dắt rời khỏi đội, cuộc sống của họ càng trở nên vất vả hơn. Tuy rằng mọi người vẫn để hắn làm thủ lĩnh nhưng cũng bắt đầu bất mãn với việc hắn dung túng bảo vệ tiểu Duy, sự bất mãn này theo lượng thức ăn ngày càng ít mà càng rõ rệt, cho đến khi hắn vì hái một quả táo khô héo cho tiểu Duy mà bị zombie cắn. Nhưng hắn không thể nào ngờ vào lúc hắn tuyệt vọng, người chịu ra tay giúp hắn không phải là tiểu Duy mà hắn đã dốc lòng che chở cưng chiều, cũng không phải đám bạn đã từng gian khổ cùng nhau, mà lại là một người xa lạ không có chút ấn tượng, cho dù chỉ là giúp hắn tìm đến một nơi thanh tĩnh không có zombie cũng không có ai quấy rầy, để hắn còn có thể đi hết đoạn đường cuối cùng của kiếp người.
Hắn đương nhiên từng giết zombie, hơn nữa giết không ít.
“Đi tiếp sẽ đến khu an toàn.” Nhìn biển quảng cáo thức ăn gia súc Vân Thủy thật lớn trước mắt, Trương Dịch nói: “Hôm nay chúng ta phải kiếm được sáu viên tinh hạch không thì anh chỉ có thể tiếp tục ngủ ở bên ngoài.”
Tiếp đó anh lại giới thiệu vắn tắt những thường thức ở thị trấn một lần cho hắn. Trong đó tất nhiên chuyện chính là lấy tinh hạch đổi thức ăn và nước uống, còn có phí đất ở và người thường mỗi khi ra khỏi trấn ba lần đều phải nộp một viên tinh hạch để làm phí xuất nhập, vân vân… Hôm qua anh mới nộp một lần, cho nên tạm thời không cần lo lắng loại phí này.
“Đất cho thuê dựng lều đều phải nộp phí, anh chỉ có một người, tạm thời theo chúng tôi chen chúc đi.” Nói đến đây, Trương Dịch nhớ tới căn lều ngay cả thắt lưng cũng không thể đứng thẳng kia của mình, không khỏi âm thầm thở dài.
“Được.” Nam Thiệu trả lời dứt khoát. Nếu là trước đây, hắn không có khả năng chịu ở chung một phòng với một người không quen biết, thế nhưng hiện tại đã sớm không chú ý những điều này nữa, hơn nữa hắn cũng không có lựa chọn khác. “Có thể đi đến một nơi trước được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên