Mạt Thế Chi Phế Vật Nhạn Quá Thanh Thiên
Chương 308 - Người Dị Hóa (24)
Edit: Yến Phi Ly
“Này, chết rồi à?” Cách một khoảng cách, người kia lấy mũi dao chọt chọt lên người Tống Nghiễn, hạ thấp giọng hỏi.
Bị bên ngoài kích thích, mí mắt Tống Nghiễn đã sắp rớt xuống lại lần nữa chậm rãi nâng lên, trong mắt vẫn là vẻ hung hãn như trước, chỉ là mơ hồ có chút mông lung phập phù.
Người kia dường như bị dọa sợ hết hồn, vội vàng lùi về sau, mà chỉ chốc lát sau, thấy Tống Nghiễn cũng không có nhiều phản ứng, trong mắt người nọ không khỏi xẹt qua vẻ hưng phấn, lần thứ hai gần tới, dùng sống dao vỗ vỗ mặt của Tống Nghiễn, cười lạnh nói: “Nhìn cái gì vậy? Có tin ông móc mắt mày xuống không hả?” Nói là nói như thế, nhưng anh ta cũng không thật sự làm như vậy, không phải là không muốn mà là không dám.
Bị nhiệt độ ảnh hưởng, Tống Nghiễn phản ứng hết sức chậm chạp, quá trình hô hấp từ nhẹ nhàng yếu ớt một lần nữa thay đổi thành gấp gáp tiêu tốn thời gian quá dài, hiển nhiên cũng không cách nào khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Người kia sau khi xác định đã không có nguy hiểm bèn chẳng hề kiêng kỵ nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Tống Nghiễn, dùng lưỡi dao gõ gõ lên thân thể phủ đầy vảy giáp trên người hắn, phát hiện rất khó chém đứt thì cười lạnh thành tiếng, mũi dao xoay một cái bỗng nhiên đâm vào vết thương trước đó Nam Thiệu từng lưu lại trên người Tống Nghiễn mà chưa có cách nào khép lại.
“Đám chó chết tụi mày! Đám quái vật khiến người ta buồn nôn! Không phải tụi mày rất lợi hại sao? Đến đi…. Tới giết ông mày xem?” Ánh mắt người đàn ông kia lộ ra hận thù sâu đậm, vừa dùng dao khoét sâu vào vết thương của Tống Nghiễn vừa chửi nhỏ. Có lẽ bởi vì kích động, có lẽ bởi vì sợ hãi, có lẽ bởi vì lạnh giá, thân thể và giọng nói của anh ta đều run rẩy khó có thể ức chế.
Mấy giây sau, bắp thịt toàn thân Tống Nghiễn mới trì độn phản ứng lại, mà bởi vì đau đớn nên hơi rút lại co giật, trong mắt dần dần nổi tơ máu hung ác khiến người nhìn phải sợ hãi.
“Có đau không? Có đau hay không?” Xem hết phản ứng của hắn ở trong mắt, người kia không chỉ không sợ, trái lại thấp giọng cười khẽ, bỗng dưng rút dao ra tìm tới một vết thương khác rồi đâm vào. Rút ra rồi lại đâm vào…
“Mày có biết ông đây buồn nôn thế nào không! Mẹ nó tao là một người đàn ông lại nằm dưới thân đám con hoang tụi mày như chó cái…. Mẹ nó! Đến đi, ông cho mày cưỡi đấy!” Lời mắng rít ra từ kẽ răng rất thấp rất nhẹ nhưng lại không giảm đi phẫn hận oán độc trong đó, hai mắt người kia cũng đỏ ngầu như muốn nứt toác ra.
“Đám súc sinh tụi mày, tụi mày có biết vợ tao còn đang ở nhà chờ tao trở về không? Không có tao, một người phụ nữ yếu ớt như cô ấy phải sống sót bằng cách nào? Nếu vợ tao có mệnh hệ gì… Ông nhất định phải khiến tụi mày chôn cùng!”
“Khốn kiếp, tao còn mặt mũi nào trở lại? Tụi mày bảo tao làm sao đối diện được với cô ấy? Hả? Bộ dạng này của tao… Tao hận tụi mày! Thật muốn xé xác đám con hoang tụi mày ra từng miếng từng miếng…” Nhắc tới vợ, trong mắt người đàn ông kia lộ ra vẻ đau đớn thống khổ, nhất thời mất khống chế, anh ta ném dao đi trực tiếp dùng tay chân đấm đá Tống Nghiễn, cuối cùng khàn giọng gào thét một tiếng, nhào tới cắn lên trên cổ hắn.
Những tổn thương này đối với Tống Nghiễn hoàn toàn chẳng hề đau đớn, còn không sánh được đau đớn do dao xoáy vào vết thương trước đó. Đặc biệt là trên cổ hắn mọc ra lớp vảy cứng rắn, người đàn ông kia cắn tới chỉ khiến bản thân ê răng mà thôi. Không biết là bởi vì răng bị tê hay là bởi vì tâm lý bi phẫn, người kia sau khi cắn cổ của Tống Nghiễn đột nhiên nấc lên một tiếng, chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Nước mắt dưới nhiệt độ thấp rất nhanh ngưng tụ thành giọt băng, treo ở trên mặt làm cho người nọ lập tức tỉnh táo lại.
Anh ta đứng lên, lau đi giọt lệ băng trên má, nhìn xuống Tống Nghiễn đang lộ ra sát ý do bị một loạt hành vi của mình trêu đến phát điên, nhưng thân thể lại chẳng thể động đậy, sắc mặt anh ta ôn hòa đi rất nhiều, nhẹ giọng nói: “Chúc anh may mắn.” Nói xong, anh ta nhặt dao đã rơi xuống đất, xóa hết dấu vết của chính mình rồi sau đó quay người rời đi.
Người nọ hết sức cẩn thận, vừa đề phòng lạnh giá đông cứng bản thân khiến cho hành động khó khăn, lại lo lắng sẽ có người tới nên dù trong lòng còn rất phẫn nộ uất hận thì cũng nỗ lực khắc chế, không dám ở lại lâu. Tuy anh ta rất hận thú nhân nhưng vẫn còn muốn sống, còn phải sống để về gặp vợ, cho nên dù có khuất nhục nhiều hơn nữa thì anh ta cũng sẽ nhẫn nhịn.
Người nọ không biết là sau khi mình rời đi, bàn tay đầy vảy giáp vốn vô lực của Tống Nghiễn chợt nhúc nhích một chút, sau đó hắn bình tĩnh lại, chỉ là đôi mắt đỏ như máu tràn ngập lệ khí trở nên sâu thẳm, vẻ cuồng loạn trong đó đang chậm rãi tiêu tan. Người kia không biết là khi mình mất khống chế cắn tới cổ Tống Nghiễn, giây phút đó anh ta đã lâm vào nguy hiểm.
Ánh mắt Tống Nghiễn rơi vào bảy chiếc quan tài băng đối diện mình, thú nhân và người bình thường bên trong vẫn duy trì dáng vẻ khi chết. Có kẻ thống khổ, có người được giải thoát, có kẻ hung ác tàn bạo, cũng có người mê man bất lực, hình thù mỗi người mỗi khác, dáng vẻ dường như vô cùng bức xúc trước thế đạo này.
Lúc Nam Thiệu được mang tới tìm Tống Nghiễn, trong lòng hắn vẫn có chút thấp thỏm, sợ Tống Nghiễn đã chết rồi. Có điều khi phát hiện tuy rằng Tống Nghiễn lộ ra vẻ thoi thóp yếu ớt nhưng xác thực là còn hơi thở, nhất thời hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác. Nếu không phải lòng hắn còn lo lắng cho Trương Dịch, chỉ sợ sẽ ở đây trào phúng Tống Nghiễn một lúc lâu.
Cũng không chọn chỗ khác nữa, Nam Thiệu trực tiếp ngồi trong hầm băng chuyển lực sinh mệnh về lại cho Tống Nghiễn. Hắn cũng lười chiếm chút lợi này, lúc trước đánh hút bao nhiêu thì trả về bấy nhiêu. Trải qua một hồi như thế, thực lực và thể chất của cả hai người hiển nhiên nâng lên rất lớn, Nam Thiệu bởi vì nóng ruột vận chuyển sức sống vừa thô bạo vừa mãnh liệt, chính hắn chẳng hề cảm thấy miễn cưỡng, mà Tống Nghiễn dĩ nhiên tiếp thu cũng cực kỳ thoải mái.
“Được rồi, đừng giả chết, cậu ở lại đây đi, tôi phải đi tìm A Dịch.” Mắt thấy thân thể nhăn nheo lỏng lẻo của Tống Nghiễn dần dần căng phồng, lần thứ hai tràn đầy sức mạnh và sức sống, chỉ là vẫn duy trì hình thú như cũ, nhắm hai mắt tựa hồ không có cảm giác đối với hết thảy xung quanh, Nam Thiệu không khách sáo chút nào chọc thủng hắn, sau đó chẳng chờ Tống Nghiễn có phản ứng đã quay đầu nói cực nhanh với Đằng Tấn: “Lấy cho cậu ta một bộ quần áo đi, lớn hơn tôi một size. Có chuyện gì thì cứ hỏi cậu ta, tôi còn phải đi tìm người, đợi khi tìm được sẽ trở về.” Hiển nhiên Nam Thiệu đã trực tiếp đặt cọc Tống Nghiễn lại cho đối phương.
Hắn không ngốc, đối phương cứu hai người bọn họ đâu thể không có chút mục đích nào; dù cho thật sự không có yêu cầu gì thì hắn là người được cứu cũng đâu thể không tỏ thành ý. Nhưng trước mắt hắn nóng lòng chuyện Trương Dịch mất tích, nào có tâm tư dây dưa với những việc này, cho nên thẳng thắn để Tống Nghiễn ở lại xử lý. Còn tình hình của Tống Nghiễn dĩ nhiên Nam Thiệu biết rất rõ ràng, nếu người kia chịu đàng hoàng tùy ý hắn truyền sức sống vào, sau khi hoàn toàn khôi phục cũng không phát điên, vậy khẳng định là đã dung hợp thành công hệt như hắn, hơn nữa còn hoàn thành vào thời điểm trước khi hắn tới nữa cơ. Về phần tại sao Tống Nghiễn không có chút phản ứng nào thì hắn có thể thông cảm. Mất mặt, xấu hổ và ngượng ngùng mà thôi!
Nói xong, Nam Thiệu xoay người rời đi, vừa đi còn vừa nói với Tống Nghiễn: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói với Mộ Nhiên đâu.” Đối với việc này, hắn cảm thấy hai người hẳn là sẽ có độ ăn ý hiểu ngầm nhất định.
“Có cần tôi chuẩn bị xe cho anh không?” Đằng Tấn nhìn Tống Nghiễn nằm trên đất, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên cất cao giọng hỏi.
“Không cần, cậu ta thích dùng cánh hơn.” Lần này trả lời Đằng Tấn chính là Tống Nghiễn. Lúc này Tống Nghiễn rốt cục chịu mở mắt ra, ngoại trừ ngoại hình như trước thì quả nhiên hệt như Nam Thiệu đã dự liệu, thần trí của hắn đã khôi phục lại như thường. Chú ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của Đằng Tấn, Nam Thiệu đành bổ sung vào một câu: “Bay tương đối nhanh.”
“Bên ngoài đang có mưa tuyết, tuyết rơi rất dày.” Đằng Tấn không nhịn được nhắc nhở. Tuyết lớn mà lại bay trên không, e là sẽ bị lạc phương hướng.
Tống Nghiễn đứng lên, phủi bụi trên người một cái, thờ ơ hờ hững nói: “Không sao đâu, bản lĩnh cậu ta lớn lắm… Có Trương Dịch làm ngọn hải đăng, đến chỗ nào cũng chẳng mê hoặc được cậu ta đâu.”
“…..” Đằng Tấn hơi không nắm chắc được trong lời này là ca ngợi hay châm biếm, hình như là còn mang theo ác ý trả thù nữa thì phải?
“Đừng để ý tới cậu ta nữa. Đằng Tiểu Tấn, có thể cho anh một bộ quần áo trước được không, tốt nhất là chưa ai mặc qua.” Tống Nghiễn ghét bỏ mà liếc nhìn tấm da thú rách rưới dính không ít bùn đất và vết máu vây quanh hông mình, nói vô cùng không khách sáo. Hắn thực sự là chịu đủ hình thú lắm rồi.
“Xuống rồi sẽ lấy cho anh.” Đằng Tấn thu hồi lực chú ý, đáp một tiếng, quay người đi xuống trước. Có điều đi được hai bước, đột nhiên hắn dừng bước chân, đột ngột quay người lại, con ngươi đều muốn trừng rớt ra ngoài, yên lặng nhìn Tống Nghiễn mấy giây, sau đó lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Ơ đệch! Đậu… đậu má nó!” Trong nháy mắt đó, mặt nạ nhã nhặn thong dong của Đằng Tấn vỡ tan, ngoại trừ liên tiếp chửi thề thì chẳng thể nói được gì.
“Đằng Tiểu Tấn, nhóc nhà mi khá quá ha?” Tống Nghiễn không nhiều lời, từ những gì Nam Thiệu nói, hắn biết Lý Mộ Nhiên chắc chắn sẽ không có chuyện gì, cho nên cũng không cần trở lại gấp gáp, huống hồ lúc này hắn còn gặp người quen cũ. Tuy rằng người quen cũ này trước đó có thể nói là thấy chết mà không cứu, làm cho hắn bây giờ nghĩ tới vẫn còn hận đến nghiến răng.
“Tống Nhị! Ôi anh Tống Nhị!” Đằng Tấn rốt cục hô lên, vẻ mặt cũng từ sợ hãi biến thành mừng rỡ, hắn lập tức xông lại, vốn là định trao cho Tống Nghiễn một cái ôm nồng nhiệt, kết quả trong thời gian cực ngắn ngắm nghía một hồi thấy chênh lệch hình thể giữa hai người thì đành dứt khoát trực tiếp nhảy lên, đu bám ở trên người Tống Nghiễn. Đằng Tấn mạnh mẽ vỗ vai Tống Nghiễn hai cái, trước khi bị ghét bỏ mà ném đi thì đã nhanh nhảu buông tay ra nhảy xuống mặt đất.
“Đừng nói nhảm, lấy quần áo cho anh trước đi.” So với vẻ kích động của Đằng Tấn, Tống Nghiễn lộ ra thái độ vô cùng bình tĩnh.
Đằng Tấn cười rộ lên, rất nhanh khôi phục lại dáng dấp thường ngày, có điều trong lòng hắn vẫn vô cùng vui vẻ. Từ khi tận thế phát sinh, hắn chưa từng mừng rỡ như lúc này.
So với hai người bên này vui sướng khi gặp lại người quen cũ, Nam Thiệu thì không được vui vẻ như vậy. Ít nhất trước mắt không chỉ có không vui mà còn phải ôm tâm trạng thấp thỏm lo lắng vô cùng.
Hắn đi ra khỏi sào huyệt của thú nhân, trời đã tối dần, tuyết lớn đến mức không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Khi bị đưa tới đây hắn không giống Tống Nghiễn bị giam ở thùng xe chở hàng nên không nhìn thấy tình hình bên ngoài, vì vậy bây giờ chỉ có thể hồi ức lại con đường đã từng đi qua, cũng chỉ có thể phán đoán phải đi như thế nào mới có thể trở về.
Trời lạnh giá, đất phủ đầy tuyết trắng, thực vật biến dị ở Bách Hiệp vốn thưa thớt bắt đầu sinh trưởng, thú biến dị trong đêm đen yên tĩnh phát ra tiếng gào thét hưng phấn, hệt như đang ăn mừng thời đại thuộc về chúng nó.
Tuy rằng bay trên không trung dễ lạc lối, nhưng nếu như ấn theo những gì Đằng Tấn từng nói, lái xe trở về cũng sẽ bị tuyết đọng cùng với thực vật biến dị làm lỡ rất nhiều thời gian, đoạn đường gần 500km ít nhất phải đi hết mười ngày nửa tháng, đó là còn chưa tính tình hình bất ngờ phát sinh và động vật biến dị gây rối trên đường.
Có điều Nam Thiệu tuy rằng quyết định bay trên không trung nhưng cũng không mờ mịt đâm đầu vào trong gió tuyết đêm đen, mà là sau khi tỉ mỉ suy tư về ưu và khuyết điểm hắn mới quyết định bay sát mặt đất, thuận theo đường lớn để trở về. Bay như vậy tuy rằng không nhanh bằng tốc độ bay thẳng nhưng cũng ít lạc đường hay gặp nguy hiểm. Hắn vốn không thông thuộc đối với Bách Hiệp, một khi lạc đường thì trong thời tiết gian nan này không biết bao giờ mới có thể trở về.
Trước đó hắn thú hóa cuồng loạn nên đã tiêu hao thể lực rất nhiều, sau đó lại đánh nhau với Tống Nghiễn, tu bổ thân thể rách nát, bước qua cửa ải cuối cùng dung hợp thú tính và nhân tính, sau đó còn chuyển trả lực sinh mệnh lại cho Tống Nghiễn, tất cả những việc này đều cực kỳ hao tổn tinh lực, tuy sức sống vẫn vô cùng dồi dào nhưng thân thể và tinh thần hắn lúc này đã rất uể oải. Hiện giờ Nam Thiệu kiên cường chống đỡ bay một chuyến dài, tốc độ dĩ nhiên không sánh được thời kỳ thân thể ở trạng thái đỉnh cao. Chờ tới lúc hắn trở lại quần thể nhã đơn nơi đoàn xe đóng trại thì đã là hừng đông.
Trời vẫn cứ rơi xuống tuyết lớn, bông tuyết to bằng lòng bàn tay rụng như lông ngỗng, rơi xuống vô cùng náo nhiệt. Mọi người trong trại đều rút vào trong hang động bởi vì bên ngoài cơ bản là không chịu được. Vốn bọn họ định đi tới thành phố Long Khẩu cách đó 50km nhưng lại lo lắng Nam Thiệu và Tống Nghiễn trở về không tìm được người, cho nên mới vẫn luôn ở lại chỗ cũ. Có điều nếu như đợi thêm hai ngày mà chẳng chờ được người, bọn họ cũng phải đổi chỗ bởi vì xung quanh nơi này tìm kiếm nhiên liệu sưởi ấm rất bất tiện.
Khi Nam Thiệu xông vào trong hang, mọi người giật nảy mình, theo phản xạ làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
“Ba ơi!” Tiếng gọi non nớt của Trương Duệ Dương đột nhiên truyền tới từ sâu trong hang động, còn có tiếng bước chân bình bịch chạy qua bên này.
Mọi người rốt cục tỉnh táo lại, nhận ra là Nam Thiệu, chỉ có điều sắc mặt còn hơi chần chờ bởi vì Nam Thiệu lúc này vẫn đang duy trì hình kiến, khiến mọi người không xác định được hắn có nguy hiểm hay không. Mãi đến tận khi Trương Duệ Dương xông tới ôm lấy cái đùi lớn ngăm đen cường tráng của Nam Thiệu, rồi nhóc con được hắn cẩn thận bế lên, mọi người mới thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Trương Duệ Dương dưới sự kích động đã lược bỏ luôn hai chữ Bí đỏ, Nam Thiệu lại từ trong tiếng gọi ấy cảm nhận ra tâm trạng quyến luyến không muốn xa rời của nhóc, lòng hắn mềm nhũn đến rối tinh rối mù, chỉ là hình dáng kiến khiến bộ phận phát ra tiếng có vấn đề, đầy lời muốn nói đều không thể thốt ra được.
“Ba Dịch và dì Mộ Nhiên đi tìm ba rồi.” Trương Duệ Dương không hề sợ ngoại hình của hắn, nhóc ôm cổ Nam Thiệu, dường như biết hắn muốn hỏi cái gì nên trước tiên nhắc tới Trương Dịch, sau đó bèn kể lại chuyện xảy ra trong hai ngày qua bằng chất giọng trẻ con đáng yêu.
Nam Thiệu biết Trương Dịch đã trở về bình an, tim cuối cùng cũng coi như trở về chỗ cũ, nhưng nghĩ tới Trương Dịch bị thương nặng như vậy hắn lại đau lòng vô cùng, hận không thể lập tức nhìn thấy người. Ngay lúc hắn muốn thả Trương Duệ Dương xuống để tiếp tục đi ra ngoài tìm người, Thẩm Hi đã đi tới.
“Anh vẫn nên ở chỗ này chờ đi, tránh cho lại bỏ lỡ nhau. Hơn nữa với dị năng của Mộ Nhiên thì anh muốn đi tìm cũng không dễ đâu.” Hiển nhiên Thẩm Hi nhìn thấu tâm tư của Nam Thiệu. Còn làm thế nào mà hắn có thể nhìn ra từ một gương mặt kiến không cảm xúc, vậy cũng chỉ có thể nói là xuất phát từ trực giác kỳ quái nào đó.
Nam Thiệu do dự một chút rồi thả Trương Duệ Dương xuống, quay người ra khỏi hang. Thẩm Hi thở dài lắc đầu một cái, đi tới dắt tay Trương Duệ Dương, định bụng kéo đứa nhỏ vào trong chỗ ấm áp. Không ngờ Nam Thiệu mới ra ngoài lại lập tức trở về, chỉ có điều hắn đã biến trở về hình dáng bình thường, xem ra hắn đã quyết định nghe theo lời khuyên, đi ra ngoài là để chuyển đổi hình thái cũng như mặc quần áo vào mà thôi.
Trương Duệ Dương vui sướng reo lên một tiếng, tránh thoát khỏi tay Thẩm Hi, nhào tới chỗ Nam Thiệu rồi được hắn bế lên. Thẩm Hi cũng nở nụ cười tươi rói, những người khác nhìn thấy Nam Thiệu đã khôi phục dáng vẻ quen thuộc cũng bất giác thanh tĩnh lại, túm tụm xung quanh.
“Tống Nghiễn không sao cả.” Biết đám Thẩm Hi lo lắng điều gì, Nam Thiệu cũng không thừa nước đục thả câu mà là chủ động nói tới.
Thẩm Hi sửng sốt mấy giây rồi vội vã dò hỏi tình hình cụ thể.
Nam Thiệu lựa chọn chuyện có thể nói. Thẩm Hi mơ hồ cảm thấy có vài chỗ hắn thuật lại rất mơ hồ nhưng cũng không quá để ý, chỉ cần biết rằng Tống Nghiễn vẫn mạnh khỏe, hơn nữa đã hoàn thiện quá trình dung hợp thì cũng thấy yên tâm.
Nam Thiệu không có ý muốn nói chuyện, liên tiếp nhìn về phía cửa hang, Thẩm Hi thấy thế và cũng vì đã biết được chuyện mình muốn nên không quấy rầy hắn nữa, dặn dò một câu bèn mang những người khác rời đi. Nam Thiệu ôm Trương Duệ Dương ngồi xuống chỗ cách cửa hang động không xa, hai cha con đều nhìn chằm chằm bên ngoài, chờ đợi một người trở về.
“Này, chết rồi à?” Cách một khoảng cách, người kia lấy mũi dao chọt chọt lên người Tống Nghiễn, hạ thấp giọng hỏi.
Bị bên ngoài kích thích, mí mắt Tống Nghiễn đã sắp rớt xuống lại lần nữa chậm rãi nâng lên, trong mắt vẫn là vẻ hung hãn như trước, chỉ là mơ hồ có chút mông lung phập phù.
Người kia dường như bị dọa sợ hết hồn, vội vàng lùi về sau, mà chỉ chốc lát sau, thấy Tống Nghiễn cũng không có nhiều phản ứng, trong mắt người nọ không khỏi xẹt qua vẻ hưng phấn, lần thứ hai gần tới, dùng sống dao vỗ vỗ mặt của Tống Nghiễn, cười lạnh nói: “Nhìn cái gì vậy? Có tin ông móc mắt mày xuống không hả?” Nói là nói như thế, nhưng anh ta cũng không thật sự làm như vậy, không phải là không muốn mà là không dám.
Bị nhiệt độ ảnh hưởng, Tống Nghiễn phản ứng hết sức chậm chạp, quá trình hô hấp từ nhẹ nhàng yếu ớt một lần nữa thay đổi thành gấp gáp tiêu tốn thời gian quá dài, hiển nhiên cũng không cách nào khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Người kia sau khi xác định đã không có nguy hiểm bèn chẳng hề kiêng kỵ nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Tống Nghiễn, dùng lưỡi dao gõ gõ lên thân thể phủ đầy vảy giáp trên người hắn, phát hiện rất khó chém đứt thì cười lạnh thành tiếng, mũi dao xoay một cái bỗng nhiên đâm vào vết thương trước đó Nam Thiệu từng lưu lại trên người Tống Nghiễn mà chưa có cách nào khép lại.
“Đám chó chết tụi mày! Đám quái vật khiến người ta buồn nôn! Không phải tụi mày rất lợi hại sao? Đến đi…. Tới giết ông mày xem?” Ánh mắt người đàn ông kia lộ ra hận thù sâu đậm, vừa dùng dao khoét sâu vào vết thương của Tống Nghiễn vừa chửi nhỏ. Có lẽ bởi vì kích động, có lẽ bởi vì sợ hãi, có lẽ bởi vì lạnh giá, thân thể và giọng nói của anh ta đều run rẩy khó có thể ức chế.
Mấy giây sau, bắp thịt toàn thân Tống Nghiễn mới trì độn phản ứng lại, mà bởi vì đau đớn nên hơi rút lại co giật, trong mắt dần dần nổi tơ máu hung ác khiến người nhìn phải sợ hãi.
“Có đau không? Có đau hay không?” Xem hết phản ứng của hắn ở trong mắt, người kia không chỉ không sợ, trái lại thấp giọng cười khẽ, bỗng dưng rút dao ra tìm tới một vết thương khác rồi đâm vào. Rút ra rồi lại đâm vào…
“Mày có biết ông đây buồn nôn thế nào không! Mẹ nó tao là một người đàn ông lại nằm dưới thân đám con hoang tụi mày như chó cái…. Mẹ nó! Đến đi, ông cho mày cưỡi đấy!” Lời mắng rít ra từ kẽ răng rất thấp rất nhẹ nhưng lại không giảm đi phẫn hận oán độc trong đó, hai mắt người kia cũng đỏ ngầu như muốn nứt toác ra.
“Đám súc sinh tụi mày, tụi mày có biết vợ tao còn đang ở nhà chờ tao trở về không? Không có tao, một người phụ nữ yếu ớt như cô ấy phải sống sót bằng cách nào? Nếu vợ tao có mệnh hệ gì… Ông nhất định phải khiến tụi mày chôn cùng!”
“Khốn kiếp, tao còn mặt mũi nào trở lại? Tụi mày bảo tao làm sao đối diện được với cô ấy? Hả? Bộ dạng này của tao… Tao hận tụi mày! Thật muốn xé xác đám con hoang tụi mày ra từng miếng từng miếng…” Nhắc tới vợ, trong mắt người đàn ông kia lộ ra vẻ đau đớn thống khổ, nhất thời mất khống chế, anh ta ném dao đi trực tiếp dùng tay chân đấm đá Tống Nghiễn, cuối cùng khàn giọng gào thét một tiếng, nhào tới cắn lên trên cổ hắn.
Những tổn thương này đối với Tống Nghiễn hoàn toàn chẳng hề đau đớn, còn không sánh được đau đớn do dao xoáy vào vết thương trước đó. Đặc biệt là trên cổ hắn mọc ra lớp vảy cứng rắn, người đàn ông kia cắn tới chỉ khiến bản thân ê răng mà thôi. Không biết là bởi vì răng bị tê hay là bởi vì tâm lý bi phẫn, người kia sau khi cắn cổ của Tống Nghiễn đột nhiên nấc lên một tiếng, chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Nước mắt dưới nhiệt độ thấp rất nhanh ngưng tụ thành giọt băng, treo ở trên mặt làm cho người nọ lập tức tỉnh táo lại.
Anh ta đứng lên, lau đi giọt lệ băng trên má, nhìn xuống Tống Nghiễn đang lộ ra sát ý do bị một loạt hành vi của mình trêu đến phát điên, nhưng thân thể lại chẳng thể động đậy, sắc mặt anh ta ôn hòa đi rất nhiều, nhẹ giọng nói: “Chúc anh may mắn.” Nói xong, anh ta nhặt dao đã rơi xuống đất, xóa hết dấu vết của chính mình rồi sau đó quay người rời đi.
Người nọ hết sức cẩn thận, vừa đề phòng lạnh giá đông cứng bản thân khiến cho hành động khó khăn, lại lo lắng sẽ có người tới nên dù trong lòng còn rất phẫn nộ uất hận thì cũng nỗ lực khắc chế, không dám ở lại lâu. Tuy anh ta rất hận thú nhân nhưng vẫn còn muốn sống, còn phải sống để về gặp vợ, cho nên dù có khuất nhục nhiều hơn nữa thì anh ta cũng sẽ nhẫn nhịn.
Người nọ không biết là sau khi mình rời đi, bàn tay đầy vảy giáp vốn vô lực của Tống Nghiễn chợt nhúc nhích một chút, sau đó hắn bình tĩnh lại, chỉ là đôi mắt đỏ như máu tràn ngập lệ khí trở nên sâu thẳm, vẻ cuồng loạn trong đó đang chậm rãi tiêu tan. Người kia không biết là khi mình mất khống chế cắn tới cổ Tống Nghiễn, giây phút đó anh ta đã lâm vào nguy hiểm.
Ánh mắt Tống Nghiễn rơi vào bảy chiếc quan tài băng đối diện mình, thú nhân và người bình thường bên trong vẫn duy trì dáng vẻ khi chết. Có kẻ thống khổ, có người được giải thoát, có kẻ hung ác tàn bạo, cũng có người mê man bất lực, hình thù mỗi người mỗi khác, dáng vẻ dường như vô cùng bức xúc trước thế đạo này.
Lúc Nam Thiệu được mang tới tìm Tống Nghiễn, trong lòng hắn vẫn có chút thấp thỏm, sợ Tống Nghiễn đã chết rồi. Có điều khi phát hiện tuy rằng Tống Nghiễn lộ ra vẻ thoi thóp yếu ớt nhưng xác thực là còn hơi thở, nhất thời hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác. Nếu không phải lòng hắn còn lo lắng cho Trương Dịch, chỉ sợ sẽ ở đây trào phúng Tống Nghiễn một lúc lâu.
Cũng không chọn chỗ khác nữa, Nam Thiệu trực tiếp ngồi trong hầm băng chuyển lực sinh mệnh về lại cho Tống Nghiễn. Hắn cũng lười chiếm chút lợi này, lúc trước đánh hút bao nhiêu thì trả về bấy nhiêu. Trải qua một hồi như thế, thực lực và thể chất của cả hai người hiển nhiên nâng lên rất lớn, Nam Thiệu bởi vì nóng ruột vận chuyển sức sống vừa thô bạo vừa mãnh liệt, chính hắn chẳng hề cảm thấy miễn cưỡng, mà Tống Nghiễn dĩ nhiên tiếp thu cũng cực kỳ thoải mái.
“Được rồi, đừng giả chết, cậu ở lại đây đi, tôi phải đi tìm A Dịch.” Mắt thấy thân thể nhăn nheo lỏng lẻo của Tống Nghiễn dần dần căng phồng, lần thứ hai tràn đầy sức mạnh và sức sống, chỉ là vẫn duy trì hình thú như cũ, nhắm hai mắt tựa hồ không có cảm giác đối với hết thảy xung quanh, Nam Thiệu không khách sáo chút nào chọc thủng hắn, sau đó chẳng chờ Tống Nghiễn có phản ứng đã quay đầu nói cực nhanh với Đằng Tấn: “Lấy cho cậu ta một bộ quần áo đi, lớn hơn tôi một size. Có chuyện gì thì cứ hỏi cậu ta, tôi còn phải đi tìm người, đợi khi tìm được sẽ trở về.” Hiển nhiên Nam Thiệu đã trực tiếp đặt cọc Tống Nghiễn lại cho đối phương.
Hắn không ngốc, đối phương cứu hai người bọn họ đâu thể không có chút mục đích nào; dù cho thật sự không có yêu cầu gì thì hắn là người được cứu cũng đâu thể không tỏ thành ý. Nhưng trước mắt hắn nóng lòng chuyện Trương Dịch mất tích, nào có tâm tư dây dưa với những việc này, cho nên thẳng thắn để Tống Nghiễn ở lại xử lý. Còn tình hình của Tống Nghiễn dĩ nhiên Nam Thiệu biết rất rõ ràng, nếu người kia chịu đàng hoàng tùy ý hắn truyền sức sống vào, sau khi hoàn toàn khôi phục cũng không phát điên, vậy khẳng định là đã dung hợp thành công hệt như hắn, hơn nữa còn hoàn thành vào thời điểm trước khi hắn tới nữa cơ. Về phần tại sao Tống Nghiễn không có chút phản ứng nào thì hắn có thể thông cảm. Mất mặt, xấu hổ và ngượng ngùng mà thôi!
Nói xong, Nam Thiệu xoay người rời đi, vừa đi còn vừa nói với Tống Nghiễn: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói với Mộ Nhiên đâu.” Đối với việc này, hắn cảm thấy hai người hẳn là sẽ có độ ăn ý hiểu ngầm nhất định.
“Có cần tôi chuẩn bị xe cho anh không?” Đằng Tấn nhìn Tống Nghiễn nằm trên đất, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên cất cao giọng hỏi.
“Không cần, cậu ta thích dùng cánh hơn.” Lần này trả lời Đằng Tấn chính là Tống Nghiễn. Lúc này Tống Nghiễn rốt cục chịu mở mắt ra, ngoại trừ ngoại hình như trước thì quả nhiên hệt như Nam Thiệu đã dự liệu, thần trí của hắn đã khôi phục lại như thường. Chú ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của Đằng Tấn, Nam Thiệu đành bổ sung vào một câu: “Bay tương đối nhanh.”
“Bên ngoài đang có mưa tuyết, tuyết rơi rất dày.” Đằng Tấn không nhịn được nhắc nhở. Tuyết lớn mà lại bay trên không, e là sẽ bị lạc phương hướng.
Tống Nghiễn đứng lên, phủi bụi trên người một cái, thờ ơ hờ hững nói: “Không sao đâu, bản lĩnh cậu ta lớn lắm… Có Trương Dịch làm ngọn hải đăng, đến chỗ nào cũng chẳng mê hoặc được cậu ta đâu.”
“…..” Đằng Tấn hơi không nắm chắc được trong lời này là ca ngợi hay châm biếm, hình như là còn mang theo ác ý trả thù nữa thì phải?
“Đừng để ý tới cậu ta nữa. Đằng Tiểu Tấn, có thể cho anh một bộ quần áo trước được không, tốt nhất là chưa ai mặc qua.” Tống Nghiễn ghét bỏ mà liếc nhìn tấm da thú rách rưới dính không ít bùn đất và vết máu vây quanh hông mình, nói vô cùng không khách sáo. Hắn thực sự là chịu đủ hình thú lắm rồi.
“Xuống rồi sẽ lấy cho anh.” Đằng Tấn thu hồi lực chú ý, đáp một tiếng, quay người đi xuống trước. Có điều đi được hai bước, đột nhiên hắn dừng bước chân, đột ngột quay người lại, con ngươi đều muốn trừng rớt ra ngoài, yên lặng nhìn Tống Nghiễn mấy giây, sau đó lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Ơ đệch! Đậu… đậu má nó!” Trong nháy mắt đó, mặt nạ nhã nhặn thong dong của Đằng Tấn vỡ tan, ngoại trừ liên tiếp chửi thề thì chẳng thể nói được gì.
“Đằng Tiểu Tấn, nhóc nhà mi khá quá ha?” Tống Nghiễn không nhiều lời, từ những gì Nam Thiệu nói, hắn biết Lý Mộ Nhiên chắc chắn sẽ không có chuyện gì, cho nên cũng không cần trở lại gấp gáp, huống hồ lúc này hắn còn gặp người quen cũ. Tuy rằng người quen cũ này trước đó có thể nói là thấy chết mà không cứu, làm cho hắn bây giờ nghĩ tới vẫn còn hận đến nghiến răng.
“Tống Nhị! Ôi anh Tống Nhị!” Đằng Tấn rốt cục hô lên, vẻ mặt cũng từ sợ hãi biến thành mừng rỡ, hắn lập tức xông lại, vốn là định trao cho Tống Nghiễn một cái ôm nồng nhiệt, kết quả trong thời gian cực ngắn ngắm nghía một hồi thấy chênh lệch hình thể giữa hai người thì đành dứt khoát trực tiếp nhảy lên, đu bám ở trên người Tống Nghiễn. Đằng Tấn mạnh mẽ vỗ vai Tống Nghiễn hai cái, trước khi bị ghét bỏ mà ném đi thì đã nhanh nhảu buông tay ra nhảy xuống mặt đất.
“Đừng nói nhảm, lấy quần áo cho anh trước đi.” So với vẻ kích động của Đằng Tấn, Tống Nghiễn lộ ra thái độ vô cùng bình tĩnh.
Đằng Tấn cười rộ lên, rất nhanh khôi phục lại dáng dấp thường ngày, có điều trong lòng hắn vẫn vô cùng vui vẻ. Từ khi tận thế phát sinh, hắn chưa từng mừng rỡ như lúc này.
So với hai người bên này vui sướng khi gặp lại người quen cũ, Nam Thiệu thì không được vui vẻ như vậy. Ít nhất trước mắt không chỉ có không vui mà còn phải ôm tâm trạng thấp thỏm lo lắng vô cùng.
Hắn đi ra khỏi sào huyệt của thú nhân, trời đã tối dần, tuyết lớn đến mức không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Khi bị đưa tới đây hắn không giống Tống Nghiễn bị giam ở thùng xe chở hàng nên không nhìn thấy tình hình bên ngoài, vì vậy bây giờ chỉ có thể hồi ức lại con đường đã từng đi qua, cũng chỉ có thể phán đoán phải đi như thế nào mới có thể trở về.
Trời lạnh giá, đất phủ đầy tuyết trắng, thực vật biến dị ở Bách Hiệp vốn thưa thớt bắt đầu sinh trưởng, thú biến dị trong đêm đen yên tĩnh phát ra tiếng gào thét hưng phấn, hệt như đang ăn mừng thời đại thuộc về chúng nó.
Tuy rằng bay trên không trung dễ lạc lối, nhưng nếu như ấn theo những gì Đằng Tấn từng nói, lái xe trở về cũng sẽ bị tuyết đọng cùng với thực vật biến dị làm lỡ rất nhiều thời gian, đoạn đường gần 500km ít nhất phải đi hết mười ngày nửa tháng, đó là còn chưa tính tình hình bất ngờ phát sinh và động vật biến dị gây rối trên đường.
Có điều Nam Thiệu tuy rằng quyết định bay trên không trung nhưng cũng không mờ mịt đâm đầu vào trong gió tuyết đêm đen, mà là sau khi tỉ mỉ suy tư về ưu và khuyết điểm hắn mới quyết định bay sát mặt đất, thuận theo đường lớn để trở về. Bay như vậy tuy rằng không nhanh bằng tốc độ bay thẳng nhưng cũng ít lạc đường hay gặp nguy hiểm. Hắn vốn không thông thuộc đối với Bách Hiệp, một khi lạc đường thì trong thời tiết gian nan này không biết bao giờ mới có thể trở về.
Trước đó hắn thú hóa cuồng loạn nên đã tiêu hao thể lực rất nhiều, sau đó lại đánh nhau với Tống Nghiễn, tu bổ thân thể rách nát, bước qua cửa ải cuối cùng dung hợp thú tính và nhân tính, sau đó còn chuyển trả lực sinh mệnh lại cho Tống Nghiễn, tất cả những việc này đều cực kỳ hao tổn tinh lực, tuy sức sống vẫn vô cùng dồi dào nhưng thân thể và tinh thần hắn lúc này đã rất uể oải. Hiện giờ Nam Thiệu kiên cường chống đỡ bay một chuyến dài, tốc độ dĩ nhiên không sánh được thời kỳ thân thể ở trạng thái đỉnh cao. Chờ tới lúc hắn trở lại quần thể nhã đơn nơi đoàn xe đóng trại thì đã là hừng đông.
Trời vẫn cứ rơi xuống tuyết lớn, bông tuyết to bằng lòng bàn tay rụng như lông ngỗng, rơi xuống vô cùng náo nhiệt. Mọi người trong trại đều rút vào trong hang động bởi vì bên ngoài cơ bản là không chịu được. Vốn bọn họ định đi tới thành phố Long Khẩu cách đó 50km nhưng lại lo lắng Nam Thiệu và Tống Nghiễn trở về không tìm được người, cho nên mới vẫn luôn ở lại chỗ cũ. Có điều nếu như đợi thêm hai ngày mà chẳng chờ được người, bọn họ cũng phải đổi chỗ bởi vì xung quanh nơi này tìm kiếm nhiên liệu sưởi ấm rất bất tiện.
Khi Nam Thiệu xông vào trong hang, mọi người giật nảy mình, theo phản xạ làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
“Ba ơi!” Tiếng gọi non nớt của Trương Duệ Dương đột nhiên truyền tới từ sâu trong hang động, còn có tiếng bước chân bình bịch chạy qua bên này.
Mọi người rốt cục tỉnh táo lại, nhận ra là Nam Thiệu, chỉ có điều sắc mặt còn hơi chần chờ bởi vì Nam Thiệu lúc này vẫn đang duy trì hình kiến, khiến mọi người không xác định được hắn có nguy hiểm hay không. Mãi đến tận khi Trương Duệ Dương xông tới ôm lấy cái đùi lớn ngăm đen cường tráng của Nam Thiệu, rồi nhóc con được hắn cẩn thận bế lên, mọi người mới thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Trương Duệ Dương dưới sự kích động đã lược bỏ luôn hai chữ Bí đỏ, Nam Thiệu lại từ trong tiếng gọi ấy cảm nhận ra tâm trạng quyến luyến không muốn xa rời của nhóc, lòng hắn mềm nhũn đến rối tinh rối mù, chỉ là hình dáng kiến khiến bộ phận phát ra tiếng có vấn đề, đầy lời muốn nói đều không thể thốt ra được.
“Ba Dịch và dì Mộ Nhiên đi tìm ba rồi.” Trương Duệ Dương không hề sợ ngoại hình của hắn, nhóc ôm cổ Nam Thiệu, dường như biết hắn muốn hỏi cái gì nên trước tiên nhắc tới Trương Dịch, sau đó bèn kể lại chuyện xảy ra trong hai ngày qua bằng chất giọng trẻ con đáng yêu.
Nam Thiệu biết Trương Dịch đã trở về bình an, tim cuối cùng cũng coi như trở về chỗ cũ, nhưng nghĩ tới Trương Dịch bị thương nặng như vậy hắn lại đau lòng vô cùng, hận không thể lập tức nhìn thấy người. Ngay lúc hắn muốn thả Trương Duệ Dương xuống để tiếp tục đi ra ngoài tìm người, Thẩm Hi đã đi tới.
“Anh vẫn nên ở chỗ này chờ đi, tránh cho lại bỏ lỡ nhau. Hơn nữa với dị năng của Mộ Nhiên thì anh muốn đi tìm cũng không dễ đâu.” Hiển nhiên Thẩm Hi nhìn thấu tâm tư của Nam Thiệu. Còn làm thế nào mà hắn có thể nhìn ra từ một gương mặt kiến không cảm xúc, vậy cũng chỉ có thể nói là xuất phát từ trực giác kỳ quái nào đó.
Nam Thiệu do dự một chút rồi thả Trương Duệ Dương xuống, quay người ra khỏi hang. Thẩm Hi thở dài lắc đầu một cái, đi tới dắt tay Trương Duệ Dương, định bụng kéo đứa nhỏ vào trong chỗ ấm áp. Không ngờ Nam Thiệu mới ra ngoài lại lập tức trở về, chỉ có điều hắn đã biến trở về hình dáng bình thường, xem ra hắn đã quyết định nghe theo lời khuyên, đi ra ngoài là để chuyển đổi hình thái cũng như mặc quần áo vào mà thôi.
Trương Duệ Dương vui sướng reo lên một tiếng, tránh thoát khỏi tay Thẩm Hi, nhào tới chỗ Nam Thiệu rồi được hắn bế lên. Thẩm Hi cũng nở nụ cười tươi rói, những người khác nhìn thấy Nam Thiệu đã khôi phục dáng vẻ quen thuộc cũng bất giác thanh tĩnh lại, túm tụm xung quanh.
“Tống Nghiễn không sao cả.” Biết đám Thẩm Hi lo lắng điều gì, Nam Thiệu cũng không thừa nước đục thả câu mà là chủ động nói tới.
Thẩm Hi sửng sốt mấy giây rồi vội vã dò hỏi tình hình cụ thể.
Nam Thiệu lựa chọn chuyện có thể nói. Thẩm Hi mơ hồ cảm thấy có vài chỗ hắn thuật lại rất mơ hồ nhưng cũng không quá để ý, chỉ cần biết rằng Tống Nghiễn vẫn mạnh khỏe, hơn nữa đã hoàn thiện quá trình dung hợp thì cũng thấy yên tâm.
Nam Thiệu không có ý muốn nói chuyện, liên tiếp nhìn về phía cửa hang, Thẩm Hi thấy thế và cũng vì đã biết được chuyện mình muốn nên không quấy rầy hắn nữa, dặn dò một câu bèn mang những người khác rời đi. Nam Thiệu ôm Trương Duệ Dương ngồi xuống chỗ cách cửa hang động không xa, hai cha con đều nhìn chằm chằm bên ngoài, chờ đợi một người trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên