Mạt Thế Chi Phế Vật Nhạn Quá Thanh Thiên
Chương 304 - Người Dị Hóa (20)
Edit: Yến Phi Ly
Cả Trương Dịch và Lý Mộ Nhiên đều cho là rất nhanh có thể tìm Tống Nghiễn và Nam Thiệu về, nhưng sự thực là Lý Mộ Nhiên sử dụng hết số lần dùng dị năng ngày đó cũng không thể nhìn thấy bóng dáng hai người.
Từ sau khi tiến vào Bách Hiệp, chuyện ngoài dự đoán của mọi người xảy ra liên miên hết chuyện này tiếp chuyện nọ, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy mệt mỏi. Lúc này đã qua buổi trưa, cách lúc trời tối chẳng còn lại bao nhiêu thời gian, dị năng của Lý Mộ Nhiên cần thời gian để khôi phục, Trương Dịch cần phải tiếp tục tiếp nhận trị liệu, hiện tại lại không có xe, vì vậy việc tìm kiếm chỉ có thể tạm thời gác lại.
“Ai giải độc cho tôi vậy?” Trương Dịch mất lượng máu lớn, vết thương hết sức nghiêm trọng, liên tiếp chiến đấu cùng với tìm kiếm không kết quả khiến cho bất kể là thân thể hay là tâm trạng của anh đều đạt tới giới hạn cực kỳ nguy hiểm. Trước khi nhắm mắt lại, anh hỏi một vấn đề làm cho anh vô cùng nghi hoặc nhưng cũng không đợi được đáp án đã lâm vào trong mê man.
Ngược lại là mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Thẩm Hi nhìn về phía đồng đội còn tại đang chữa thương cho Trương Dịch, hỏi: “Dư Phi Phi, chừng nào thì cậu có thể chữa virus zombie thế?”
Dư Phi Phi là người dị năng hệ trị liệu duy nhất trong đội hiện tại, tên thật của cậu chàng vốn là Dư Huy, bởi vì tiếng địa phương ở quê nhà đọc Huy thành Phi, có một lần cha cậu gọi điện thoại đến doanh trại bảo tìm Dư Phi, Dư Phi Phi. Lúc đó nghe điện thoại chính là chiến hữu của cậu, vì vậy cái tên Phi Phi nháy mắt đã truyền khắp toàn liên đội. Sau đó cậu chàng được chuyển tới đội tình báo C2, biệt danh này cũng theo tới đây.
“Em đâu chữa được.” Dư Phi Phi cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời. “Tối hôm qua em chỉ cố giữ mạng cho anh ấy thôi, vốn đâu quản được cái khác. Chờ xong xuôi thì nhiệt độ thân thể anh ấy đều hạ xuống rồi, nào cần phải giải độc gì nữa. Em thấy hẳn là anh ấy đã thức tỉnh.”
Toàn bộ trong đội ngũ, ngoại trừ Nam Thiệu có thể dựa vào dị năng để diệt trừ virus, kéo người đã bị nhiễm độc bắt đầu bị zombie hóa trở về thì một kẻ khác có vài phần khả năng giúp người bị lây nhiễm virus thức tỉnh mà không phải bị zombie hóa chính là Viên Tấn Thư, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tống Nghiễn không lấy mạng gã. Còn Quỷ Bệnh và Lãnh Phong Trần có thể làm được hay không thì chẳng ai biết, bởi vì bọn họ xưa nay không đề cập tới. Thế nhưng ngày hôm qua mấy người này không ai chạm vào Trương Dịch, cho nên có thể xác định virus trong người anh được giải trừ cũng không phải là do ngoại lực can thiệp.
“Thức tỉnh thì tự anh ta phải có cảm giác.” Thẩm Hi phủ nhận suy đoán này. “Hơn nữa thể chất của anh ấy biến hóa không rõ ràng.” Xem tốc độ vết thương khép lại liền biết.
“Có ai từng sống sau khi virus phát tác nhưng không thức tỉnh hay không?” Lâu Nam sờ sờ cằm, hỏi.
“Tôi còn chưa từng gặp qua.” Thẩm Hi trả lời, tiếp đó thoáng nhướng mày: “Ông thấy qua rồi hả? Các cậu có ai từng thấy chưa?”
Lâu Nam lắc đầu, những người khác cũng trầm mặc không nói gì.
Đối với vấn đề này, mọi người ngược lại là không quá xoắn xuýt. Tận thế xảy đến chuyện gì cũng đều có thể phát sinh, nếu xuất hiện trường hợp đặc biệt thì cũng không phải không khả năng. Có thể sống sót, có thể vượt qua virus phát tác, không cụt tay thiếu chân mới là điều quan trọng nhất, về phần thức tỉnh dị năng thì đó chỉ là chút phúc lợi, có tất nhiên là tốt, không có cũng chẳng cần phải để ở trong lòng. Điều tương đối khiến mọi người bất an chính là Nam Thiệu và Tống Nghiễn đều không rõ tung tích.
Bọn họ không biết là lúc này Nam Thiệu và Tống Nghiễn đã trở thành tù nhân của người khác, bị dẫn tới nơi giáp ranh giữa Bách Hiệp và Hoang Châu, khoảng cách đã vượt ra khỏi phạm vi tìm kiếm của Lý Mộ Nhiên từ lâu.
Nói là tù nhân, thực ra cũng chưa chuẩn xác lắm, bởi vì kẻ mang bọn họ tới đây cũng là đồng loại của cả hai – người dị thú hóa, hơn nữa cả hai cũng không bị đối xử như tù nhân.
Việc này còn phải nói tới từ tối hôm qua.
Nam Thiệu vẫn luôn không triệt để hoàn thành dung hợp giữa thú tính và nhân tính, trong cơ thể hắn còn dự trữ lượng lớn sức mạnh của kiến chúa nhưng không có cách nào tiêu hóa, sở dĩ tình hình của hắn nhìn qua tốt hơn so với Tống Nghiễn là bởi vì Trương Dịch luôn ở bên người. Khi Trương Dịch vừa mất tích, mặt không ổn định trong tính cách của Nam Thiệu mới hiển lộ ra.
Khi tâm tình hắn chập chờn kịch liệt, quá trình hóa kiến hoàn toàn là phát sinh trong vô thức. Nếu như không dung hợp gien kiến chúa, hoặc là thời điểm hóa kiến có Trương Dịch ở bên cạnh, dù cho tâm tình hắn táo bạo muốn giết người thì cũng có thể nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại, dùng lý trí để tìm kiếm cách giải quyết. Nhưng mà sự thực lại là Trương Dịch mất tích khiến hắn không tự kiềm chế được mà dẫn đến hóa kiến, đừng nói bình tĩnh ngay cả thần trí cũng không có cách nào duy trì tỉnh táo. Dù cho Nam Thiệu một mực cho là phản ứng như thế này cực kỳ ngu xuẩn thì một khắc khi nghe tin dữ kia, hắn lại không chút do dự trở thành kẻ ngu xuẩn nhất trong mắt mình.
Sau khi Nam Thiệu hóa kiến ngược lại là không quên mình muốn tìm Trương Dịch, chỉ là lý trí hắn không thể tiếp tục đưa ra phân tích phán đoán, tìm kiếm manh mối, mà là hệt như một con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, mơ mơ hồ hồ càng tìm càng xa.
Vừa vặn Tống Nghiễn khoảng thời gian này cũng đang đứng ở giai đoạn mấu chốt chống chọi giữa thú tính và nhân tính, tính khí hắn trở nên nôn nóng hơn xưa rất nhiều. Hắn tự biết mình nên đã không cho Lý Mộ Nhiên cùng qua đêm, thêm vào việc vẫn truy đuổi theo dấu vết người nhện Long Thái Cốc mãi mà không bắt được thì hắn lại càng thêm nóng nảy như một thùng dầu, một chút ngòi lửa châm bèn nổ.
Chỉ là không biết giữa người thú hóa có địch ý sâu nặng hay là vì Nam Thiệu và Tống Nghiễn trời sinh đối nghịch, sau khi cảm nhận được Nam Thiệu hóa kiến, trong nháy mắt đó Tống Nghiễn vốn đang nằm ở giới hạn thú tính bạo phát dường như cảm giác bị khiêu khích, không hề nghĩ ngợi bèn đuổi tới.
Lúc mới đầu Nam Thiệu một lòng một dạ tìm người, nào sẽ để ý tới Tống Nghiễn. Lại thêm Nam Thiệu có thể bay được, nên Tống Nghiễn chỉ có thể chạy trên mặt đất không thể làm gì, nhưng hắn vẫn luôn truy đuổi ở phía sau cắn chặt không tha, rất có ý tứ không giết chết đối phương thề không bỏ qua. Đến lúc sau, theo thời gian hóa kiến tăng trưởng, ý thức Nam Thiệu càng ngày càng hỗn loạn không rõ, đối với địch ý của Tống Nghiễn đuổi theo sau dường như có ngàn vạn mũi kim luôn luôn ghim vào đầu óc của hắn, ngay khi Tống Nghiễn vừa vặn tìm tới đường tắt leo lên một vị trí tương đối cao rồi nhảy vọt lên, Nam Thiệu không chàn chừ đánh tới.
Người sau khi dị hóa vốn là tính tình hung ác hiếu chiến, nào chịu được khiêu khích như vậy. Cái gì mà tìm người, cái gì mà thú tính, nhân tính, lý trí, toàn bộ đều bị quên hết đi, Nam Thiệu lập tức giương nanh vuốt chiến đấu với Tống Nghiễn.
Nhưng mà thực lực của hai người hiện tại có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, một người khéo chiến đấu, một kẻ có dị năng đặc biệt, dù đã mất đi lý trí, hoàn toàn dựa vào bản năng để đánh thì cũng không ai chiếm được ưu thế. Ngược lại là huyên náo gây ra động tĩnh quá lớn, rước lấy một nhánh người sống chú ý tới.
Nhắc đến cũng là trùng hợp. Con đường mà Nam Thiệu ngơ ngơ ngác ngác bay đi cũng không phải hướng về căn cứ Bách Hiệp, mà là hơi lệch sang hướng Nam, lại hoàn mỹ bỏ qua mất thành phố Long Khẩu.
Đội ngũ người sống sót kia là người của căn cứ Bách Hiệp đi ra làm nhiệm vụ, số lượng lên đến hơn hai trăm, là mấy thế lực nhỏ trong căn cứ tổ hợp lại thành đoàn đội lâm thời. Bởi vì cách căn cứ quá xa, thêm vào đang làm nhiệm vụ, qua lại cần bốn, năm ngày nên buổi tối đương nhiên họ phải ngủ ở bên ngoài.
Thời điểm Nam Thiệu và Tống Nghiễn đánh nhau vừa vặn cách nơi bọn họ dựng trại không xa, lập tức dẫn tới sự chú ý, vì để an toàn nên người dẫn đội lúc này chọn hai mươi người cùng mình đi tới kiểm tra tình huống. Khi phát hiện hóa ra là hai người dị chủng —— tại căn cứ Bách Hiệp, người dị thú hóa được gọi là dị chủng, tên gọi này thực ra cũng không phải ý gì tốt. Khi bọn họ phát hiện là hai người dị chủng đang đánh nhau, lập tức bèn nảy sinh tâm tư khác.
Chính như người nhện Long Thái Cốc từng nói với Trương Dịch, căn cứ Bách Hiệp bị người dị hóa của Hoang Châu phá hại nên đã trực tiếp ban bố nhiệm vụ tiêu diệt người dị chủng. Dĩ nhiên không phải là kế hoạch diệt thần như Long Thái Cốc tự cao tự đại nói ra, trên thực tế, trong mắt người Bách Hiệp hết thảy người dị chủng đều chỉ có thể được gọi là quái vật, là một dạng vật chất không nên tồn tại trên thế giới này, dù cho giết sạch toàn bộ cũng không có một chút gánh nặng trong lòng. Lúc trước, Long Thái Cốc chính là bị người của căn cứ Bách Hiệp đuổi giết, vẫn luôn trốn đến hang đá Già Thiên mới thoát khỏi. Dần dần hắn phát hiện ra tác dụng của tảng đá kia, lấy vài mảnh vỡ mang theo bên người, vì vậy mới có chuyện bất kể là Lý Mộ Nhiên hay Tống Nghiễn đều không tìm ra được tung tích của hắn.
Căn cứ Bách Hiệp treo giải thưởng lớn đối với những đoàn đội tiêu diệt người dị chủng, cho nên những người này nhìn thấy hai người dị chủng đang tự giết lẫn nhau, khó tránh khỏi dâng lên ý đồ ngư ông đắc lợi. Vì vậy họ vẫn luôn ẩn núp ở bên cạnh chờ, đợi đến khi hai người kia tự tàn sát lẫn nhau, không nói hai lời sẽ lập tức ra tay.
Theo lí, với sự nhạy cảm của Tống Nghiễn và Nam Thiệu, cho dù là ở trong chiến đấu cũng không thể không phát hiện được có người tới gần. Thế nhưng lúc này cả hai đã mất lý trí từ lâu, giết đến đỏ mắt, tâm lý chỉ có một ý nghĩ phải giết chết đối phương. Đừng nói những người còn sống sót này ẩn nấp rất cẩn thận, gần như không phát ra thanh âm gì, cho dù là bọn họ gây ra tiếng động lớn hơn một chút, phỏng chừng cũng sẽ không bị hai kẻ đã rơi vào cuồng loạn chú ý tới.
Đến khi hai người một kẻ thoi thóp như sắp chết, một kẻ cụt chân gãy tay ngay cả cổ cũng đứt lìa một phần ba, đối mặt với hơn hai mươi người tinh anh vây công, dù cho hung ác khó áp chế cỡ nào thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn bản thân bị bắt. Đáng thương chính là hiện tại đầu óc hai người cũng không bình thường, trong mắt hung quang lấp loé, hoàn toàn không có sợ hãi hoặc là hối hận ảo não, càng không ý thức được hành vi trước đó của cả hai ngu xuẩn ấu trĩ cỡ nào.
“Bắt sống.” Người cầm đầu nhìn thấy bộ dáng Nam Thiệu và Tống Nghiễn, trong lòng hơi động, thay đổi chủ ý.
Căn cứ Bách Hiệp không phải là không muốn bắt sống người dị chủng, chỉ là người dị chủng có chiến lực mạnh mẽ, tính tình hung hãn táo bạo, rất khó bắt sống, càng nhiều thời điểm tạo thành kết quả là lưỡng bại câu thương, cho nên họ chỉ đành bỏ đi ý nghĩ này, dùng ý đồ tiêu diệt làm chủ. Mà trước mắt có cơ hội như vậy, người cầm đầu tự nhiên không muốn từ bỏ, phải biết rằng người dị chủng bị bắt sống sẽ quý giá hơn đã chết nhiều, thu được thưởng cũng không chỉ đơn giản là tăng gấp đôi hay gấp ba.
Quá trình bắt giữ dễ dàng khiến người ta giận sôi, đó cũng là chuyện xấu hổ nhất trong đời mà Nam Thiệu và Tống Nghiễn sau khi khôi phục tỉnh táo không muốn nhắc lại, ngay cả đối với Trương Dịch và Lý Mộ Nhiên đều kín như bưng, không ai có chút ý định kể lại.
Người Bách Hiệp mờ sáng bèn lên đường về căn cứ, lúc này Trương Dịch vừa mới tỉnh lại, đang mang theo mấy người Lý Mộ Nhiên trở về hang đá Già Thiên đi cứu nhóm Mạnh Nguyên.
Tống Nghiễn và Nam Thiệu bị nhốt riêng trên buồng sau của xe chở hàng đã được người dị năng hệ kim gia cố, vì để phòng bất ngờ, dù cho hai người chỉ còn dư lại một hơi thở thoi thóp thì vẫn bị trói chặt. Họ dùng gân thú biến dị làm dây thừng để trói, đao sắc bén tới mấy cũng khó mà chặt đứt.
Lúc này đầu óc hai người vẫn chưa khôi phục tỉnh táo, dù cho đã thoi thóp vẫn hung ác khó áp chế như cũ, cũng vì không nhúc nhích được, còn bị trói, bằng không chỉ sợ vẫn sẽ nhào lên.
Bởi vì khí hậu khác thường cùng với căn cứ người sống sót tồn tại, con đường về Bách Hiệp xem như thông thoáng, trong lòng mọi người rõ ràng, chỉ cần trên đường không có gì bất ngờ xảy ra, buổi trưa là có thể trở lại căn cứ. Chuyến này họ không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn, không khí trong đội trở nên thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều.
Một đường đùa giỡn, không có ai chú ý tới cái cổ gần như đứt lìa của Nam thiệu bị giam tại buồng sau xe đang chậm rãi lành lại. Trong cơ thể hắn ẩn chứa lượng sức sống lớn, có từ kiến chúa, có hấp thu trong chiến đấu sau này, còn có của cả Tống Nghiễn. Trong này, số lượng tới từ kiến chúa và Tống Nghiễn là khổng lồ nhất. Sức sống ấy đủ cho hắn tự lành mấy chục lần. So ra, Tống Nghiễn tương đối thảm hơn, sức sống bị đoạt, dù cho vết thương trên người nhẹ hơn nhưng cũng không có cách nào chữa trị. Có thể tưởng tượng được, đợi đến khi thân thể Nam Thiệu hoàn toàn khôi phục nếu như vẫn không thể tìm về lý trí, kẻ xui xẻo đầu tiên nhất định là Tống Nghiễn.
Trên đường giải quyết hai con thú biến dị, có mấy người bị thương không quá nghiêm trọng. Sau khi xẻ thịt thú biến dị, da xương sừng giáp được giữ lại, thịt thì ném đi, mọi người có vẻ như rất quen tay hay việc, dáng vẻ cực kỳ thành thục, quen với việc thu thập nhanh chóng gọn nhẹ. Đối với người của căn cứ Bách Hiệp mà nói, đồ ăn chẳng hề thiếu, cho nên không cần mạo hiểm đi ăn thực vật biến dị hay thịt thú biến dị, nhưng lại có thể từ trên thân thể sinh vật biến dị lấy về ít đồ hữu dụng mà mình cần.
Trong quá trình ấy, Lý Mộ Nhiên đã từng tra xét đến đội ngũ này nhưng lại bị cô bỏ qua. Mặc cho cô nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra với năng lực của Nam Thiệu và Tống Nghiễn lại có thể bị người sống sót thông thường bắt sống, đặc biệt là đám người kia chẳng hề có dáng vẻ trải qua cuộc chiến khốc liệt. Đối với chiếc xe chở hàng chạy sau cô còn tưởng rằng là để chuyên chở vật tư.
“Hình như hơi lạnh nhỉ?” Khoảng chừng mười một giờ hơn, một người hơi co rụt vai, thuận miệng cảm thán.
“Tôi thấy là ông thèm hơi phụ nữ rồi, có muốn tìm cô nàng nào tới ôm sưởi ấm không?” Người ngồi cùng xe buông lời trêu ghẹo.
“Chị Phỉ ơi, mau lên đây nào!” Đến chỗ nào đều có người yêu thích ồn ào, nếu có phụ nữ đi cùng, mà tính cách của cô gái này sáng sủa lanh lẹ, như vậy rất dễ dàng trở thành trung tâm để đùa giỡn.
“Chuyện gì? Cứ để chị cưng lo, hai cậu luôn không, một mình chị đây lo cho hai cậu vẫn thừa sức.” Người phụ nữ được gọi là chị Phỉ có tính cách cay nghiệp, lúc này bèn đùa giỡn qua lại, dẫn tới người cả xe cười vang.
“Tôi cũng cảm thấy nhiệt độ hơi thấp, không phải là đổ tuyết như những nơi khác đấy chứ?” Trong một mảnh tiếng ồn, một người đàn ông ngồi trong góc cau mày nói. Có lẽ là vẻ mặt của hắn quá nghiêm túc nên tất cả mọi người không tự chủ được yên tĩnh lại, theo bản năng mà đi cảm nhận nóng lạnh bốn phía chung quanh.
“Ồ, hình như là lạnh hẳn…” Có người bắt đầu đáp lời.
“Đúng là hơi lạnh. Cũng đừng đổ tuyết thật nhé? Nhà tôi chẳng còn lại bao nhiêu than đá đâu.” Có người bắt đầu lo lắng.
Trên thực tế, căn cứ Bách Hiệp xét thấy tận thế xảy ra đủ các loại biến đổi làm cho người ta khó ứng phó kịp nên vẫn dự trữ lượng lớn nhiên liệu sưởi ấm, những người may mắn còn sống sót cũng đều có chuẩn bị hoặc nhiều hoặc ít đối với chuyện này, cho nên đối mặt với chuyện nhiệt độ giảm xuống bọn họ cũng không cần quá mức lo lắng. Nhưng dù sao khí hậu bên này vẫn luôn tương đối ấm áp, dù có chuẩn bị cũng sẽ không quá nhiều, cho nên bọn họ không thể không bắt đầu cân nhắc nếu như khí trời thật sự xảy ra biến đổi, bản thân phải đối mặt với phiền phức ấy ra sao.
“Được rồi, lái xe nhanh lên, mau quay về căn cứ. Ai lạnh thì mặc thêm quần áo…” Người cầm đầu lên tiếng, hắn cũng bắt đầu cảm thấy lạnh. May mắn khi họ ra ngoài đã cân nhắc đến chuyện chiến đấu có thể sẽ gây ra hư tổn quần áo cho nên thường xuyên mang theo một hai bộ đồ để thay, lúc này ngược lại đã phát huy tác dụng.
Cả Trương Dịch và Lý Mộ Nhiên đều cho là rất nhanh có thể tìm Tống Nghiễn và Nam Thiệu về, nhưng sự thực là Lý Mộ Nhiên sử dụng hết số lần dùng dị năng ngày đó cũng không thể nhìn thấy bóng dáng hai người.
Từ sau khi tiến vào Bách Hiệp, chuyện ngoài dự đoán của mọi người xảy ra liên miên hết chuyện này tiếp chuyện nọ, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy mệt mỏi. Lúc này đã qua buổi trưa, cách lúc trời tối chẳng còn lại bao nhiêu thời gian, dị năng của Lý Mộ Nhiên cần thời gian để khôi phục, Trương Dịch cần phải tiếp tục tiếp nhận trị liệu, hiện tại lại không có xe, vì vậy việc tìm kiếm chỉ có thể tạm thời gác lại.
“Ai giải độc cho tôi vậy?” Trương Dịch mất lượng máu lớn, vết thương hết sức nghiêm trọng, liên tiếp chiến đấu cùng với tìm kiếm không kết quả khiến cho bất kể là thân thể hay là tâm trạng của anh đều đạt tới giới hạn cực kỳ nguy hiểm. Trước khi nhắm mắt lại, anh hỏi một vấn đề làm cho anh vô cùng nghi hoặc nhưng cũng không đợi được đáp án đã lâm vào trong mê man.
Ngược lại là mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Thẩm Hi nhìn về phía đồng đội còn tại đang chữa thương cho Trương Dịch, hỏi: “Dư Phi Phi, chừng nào thì cậu có thể chữa virus zombie thế?”
Dư Phi Phi là người dị năng hệ trị liệu duy nhất trong đội hiện tại, tên thật của cậu chàng vốn là Dư Huy, bởi vì tiếng địa phương ở quê nhà đọc Huy thành Phi, có một lần cha cậu gọi điện thoại đến doanh trại bảo tìm Dư Phi, Dư Phi Phi. Lúc đó nghe điện thoại chính là chiến hữu của cậu, vì vậy cái tên Phi Phi nháy mắt đã truyền khắp toàn liên đội. Sau đó cậu chàng được chuyển tới đội tình báo C2, biệt danh này cũng theo tới đây.
“Em đâu chữa được.” Dư Phi Phi cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời. “Tối hôm qua em chỉ cố giữ mạng cho anh ấy thôi, vốn đâu quản được cái khác. Chờ xong xuôi thì nhiệt độ thân thể anh ấy đều hạ xuống rồi, nào cần phải giải độc gì nữa. Em thấy hẳn là anh ấy đã thức tỉnh.”
Toàn bộ trong đội ngũ, ngoại trừ Nam Thiệu có thể dựa vào dị năng để diệt trừ virus, kéo người đã bị nhiễm độc bắt đầu bị zombie hóa trở về thì một kẻ khác có vài phần khả năng giúp người bị lây nhiễm virus thức tỉnh mà không phải bị zombie hóa chính là Viên Tấn Thư, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tống Nghiễn không lấy mạng gã. Còn Quỷ Bệnh và Lãnh Phong Trần có thể làm được hay không thì chẳng ai biết, bởi vì bọn họ xưa nay không đề cập tới. Thế nhưng ngày hôm qua mấy người này không ai chạm vào Trương Dịch, cho nên có thể xác định virus trong người anh được giải trừ cũng không phải là do ngoại lực can thiệp.
“Thức tỉnh thì tự anh ta phải có cảm giác.” Thẩm Hi phủ nhận suy đoán này. “Hơn nữa thể chất của anh ấy biến hóa không rõ ràng.” Xem tốc độ vết thương khép lại liền biết.
“Có ai từng sống sau khi virus phát tác nhưng không thức tỉnh hay không?” Lâu Nam sờ sờ cằm, hỏi.
“Tôi còn chưa từng gặp qua.” Thẩm Hi trả lời, tiếp đó thoáng nhướng mày: “Ông thấy qua rồi hả? Các cậu có ai từng thấy chưa?”
Lâu Nam lắc đầu, những người khác cũng trầm mặc không nói gì.
Đối với vấn đề này, mọi người ngược lại là không quá xoắn xuýt. Tận thế xảy đến chuyện gì cũng đều có thể phát sinh, nếu xuất hiện trường hợp đặc biệt thì cũng không phải không khả năng. Có thể sống sót, có thể vượt qua virus phát tác, không cụt tay thiếu chân mới là điều quan trọng nhất, về phần thức tỉnh dị năng thì đó chỉ là chút phúc lợi, có tất nhiên là tốt, không có cũng chẳng cần phải để ở trong lòng. Điều tương đối khiến mọi người bất an chính là Nam Thiệu và Tống Nghiễn đều không rõ tung tích.
Bọn họ không biết là lúc này Nam Thiệu và Tống Nghiễn đã trở thành tù nhân của người khác, bị dẫn tới nơi giáp ranh giữa Bách Hiệp và Hoang Châu, khoảng cách đã vượt ra khỏi phạm vi tìm kiếm của Lý Mộ Nhiên từ lâu.
Nói là tù nhân, thực ra cũng chưa chuẩn xác lắm, bởi vì kẻ mang bọn họ tới đây cũng là đồng loại của cả hai – người dị thú hóa, hơn nữa cả hai cũng không bị đối xử như tù nhân.
Việc này còn phải nói tới từ tối hôm qua.
Nam Thiệu vẫn luôn không triệt để hoàn thành dung hợp giữa thú tính và nhân tính, trong cơ thể hắn còn dự trữ lượng lớn sức mạnh của kiến chúa nhưng không có cách nào tiêu hóa, sở dĩ tình hình của hắn nhìn qua tốt hơn so với Tống Nghiễn là bởi vì Trương Dịch luôn ở bên người. Khi Trương Dịch vừa mất tích, mặt không ổn định trong tính cách của Nam Thiệu mới hiển lộ ra.
Khi tâm tình hắn chập chờn kịch liệt, quá trình hóa kiến hoàn toàn là phát sinh trong vô thức. Nếu như không dung hợp gien kiến chúa, hoặc là thời điểm hóa kiến có Trương Dịch ở bên cạnh, dù cho tâm tình hắn táo bạo muốn giết người thì cũng có thể nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại, dùng lý trí để tìm kiếm cách giải quyết. Nhưng mà sự thực lại là Trương Dịch mất tích khiến hắn không tự kiềm chế được mà dẫn đến hóa kiến, đừng nói bình tĩnh ngay cả thần trí cũng không có cách nào duy trì tỉnh táo. Dù cho Nam Thiệu một mực cho là phản ứng như thế này cực kỳ ngu xuẩn thì một khắc khi nghe tin dữ kia, hắn lại không chút do dự trở thành kẻ ngu xuẩn nhất trong mắt mình.
Sau khi Nam Thiệu hóa kiến ngược lại là không quên mình muốn tìm Trương Dịch, chỉ là lý trí hắn không thể tiếp tục đưa ra phân tích phán đoán, tìm kiếm manh mối, mà là hệt như một con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, mơ mơ hồ hồ càng tìm càng xa.
Vừa vặn Tống Nghiễn khoảng thời gian này cũng đang đứng ở giai đoạn mấu chốt chống chọi giữa thú tính và nhân tính, tính khí hắn trở nên nôn nóng hơn xưa rất nhiều. Hắn tự biết mình nên đã không cho Lý Mộ Nhiên cùng qua đêm, thêm vào việc vẫn truy đuổi theo dấu vết người nhện Long Thái Cốc mãi mà không bắt được thì hắn lại càng thêm nóng nảy như một thùng dầu, một chút ngòi lửa châm bèn nổ.
Chỉ là không biết giữa người thú hóa có địch ý sâu nặng hay là vì Nam Thiệu và Tống Nghiễn trời sinh đối nghịch, sau khi cảm nhận được Nam Thiệu hóa kiến, trong nháy mắt đó Tống Nghiễn vốn đang nằm ở giới hạn thú tính bạo phát dường như cảm giác bị khiêu khích, không hề nghĩ ngợi bèn đuổi tới.
Lúc mới đầu Nam Thiệu một lòng một dạ tìm người, nào sẽ để ý tới Tống Nghiễn. Lại thêm Nam Thiệu có thể bay được, nên Tống Nghiễn chỉ có thể chạy trên mặt đất không thể làm gì, nhưng hắn vẫn luôn truy đuổi ở phía sau cắn chặt không tha, rất có ý tứ không giết chết đối phương thề không bỏ qua. Đến lúc sau, theo thời gian hóa kiến tăng trưởng, ý thức Nam Thiệu càng ngày càng hỗn loạn không rõ, đối với địch ý của Tống Nghiễn đuổi theo sau dường như có ngàn vạn mũi kim luôn luôn ghim vào đầu óc của hắn, ngay khi Tống Nghiễn vừa vặn tìm tới đường tắt leo lên một vị trí tương đối cao rồi nhảy vọt lên, Nam Thiệu không chàn chừ đánh tới.
Người sau khi dị hóa vốn là tính tình hung ác hiếu chiến, nào chịu được khiêu khích như vậy. Cái gì mà tìm người, cái gì mà thú tính, nhân tính, lý trí, toàn bộ đều bị quên hết đi, Nam Thiệu lập tức giương nanh vuốt chiến đấu với Tống Nghiễn.
Nhưng mà thực lực của hai người hiện tại có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, một người khéo chiến đấu, một kẻ có dị năng đặc biệt, dù đã mất đi lý trí, hoàn toàn dựa vào bản năng để đánh thì cũng không ai chiếm được ưu thế. Ngược lại là huyên náo gây ra động tĩnh quá lớn, rước lấy một nhánh người sống chú ý tới.
Nhắc đến cũng là trùng hợp. Con đường mà Nam Thiệu ngơ ngơ ngác ngác bay đi cũng không phải hướng về căn cứ Bách Hiệp, mà là hơi lệch sang hướng Nam, lại hoàn mỹ bỏ qua mất thành phố Long Khẩu.
Đội ngũ người sống sót kia là người của căn cứ Bách Hiệp đi ra làm nhiệm vụ, số lượng lên đến hơn hai trăm, là mấy thế lực nhỏ trong căn cứ tổ hợp lại thành đoàn đội lâm thời. Bởi vì cách căn cứ quá xa, thêm vào đang làm nhiệm vụ, qua lại cần bốn, năm ngày nên buổi tối đương nhiên họ phải ngủ ở bên ngoài.
Thời điểm Nam Thiệu và Tống Nghiễn đánh nhau vừa vặn cách nơi bọn họ dựng trại không xa, lập tức dẫn tới sự chú ý, vì để an toàn nên người dẫn đội lúc này chọn hai mươi người cùng mình đi tới kiểm tra tình huống. Khi phát hiện hóa ra là hai người dị chủng —— tại căn cứ Bách Hiệp, người dị thú hóa được gọi là dị chủng, tên gọi này thực ra cũng không phải ý gì tốt. Khi bọn họ phát hiện là hai người dị chủng đang đánh nhau, lập tức bèn nảy sinh tâm tư khác.
Chính như người nhện Long Thái Cốc từng nói với Trương Dịch, căn cứ Bách Hiệp bị người dị hóa của Hoang Châu phá hại nên đã trực tiếp ban bố nhiệm vụ tiêu diệt người dị chủng. Dĩ nhiên không phải là kế hoạch diệt thần như Long Thái Cốc tự cao tự đại nói ra, trên thực tế, trong mắt người Bách Hiệp hết thảy người dị chủng đều chỉ có thể được gọi là quái vật, là một dạng vật chất không nên tồn tại trên thế giới này, dù cho giết sạch toàn bộ cũng không có một chút gánh nặng trong lòng. Lúc trước, Long Thái Cốc chính là bị người của căn cứ Bách Hiệp đuổi giết, vẫn luôn trốn đến hang đá Già Thiên mới thoát khỏi. Dần dần hắn phát hiện ra tác dụng của tảng đá kia, lấy vài mảnh vỡ mang theo bên người, vì vậy mới có chuyện bất kể là Lý Mộ Nhiên hay Tống Nghiễn đều không tìm ra được tung tích của hắn.
Căn cứ Bách Hiệp treo giải thưởng lớn đối với những đoàn đội tiêu diệt người dị chủng, cho nên những người này nhìn thấy hai người dị chủng đang tự giết lẫn nhau, khó tránh khỏi dâng lên ý đồ ngư ông đắc lợi. Vì vậy họ vẫn luôn ẩn núp ở bên cạnh chờ, đợi đến khi hai người kia tự tàn sát lẫn nhau, không nói hai lời sẽ lập tức ra tay.
Theo lí, với sự nhạy cảm của Tống Nghiễn và Nam Thiệu, cho dù là ở trong chiến đấu cũng không thể không phát hiện được có người tới gần. Thế nhưng lúc này cả hai đã mất lý trí từ lâu, giết đến đỏ mắt, tâm lý chỉ có một ý nghĩ phải giết chết đối phương. Đừng nói những người còn sống sót này ẩn nấp rất cẩn thận, gần như không phát ra thanh âm gì, cho dù là bọn họ gây ra tiếng động lớn hơn một chút, phỏng chừng cũng sẽ không bị hai kẻ đã rơi vào cuồng loạn chú ý tới.
Đến khi hai người một kẻ thoi thóp như sắp chết, một kẻ cụt chân gãy tay ngay cả cổ cũng đứt lìa một phần ba, đối mặt với hơn hai mươi người tinh anh vây công, dù cho hung ác khó áp chế cỡ nào thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn bản thân bị bắt. Đáng thương chính là hiện tại đầu óc hai người cũng không bình thường, trong mắt hung quang lấp loé, hoàn toàn không có sợ hãi hoặc là hối hận ảo não, càng không ý thức được hành vi trước đó của cả hai ngu xuẩn ấu trĩ cỡ nào.
“Bắt sống.” Người cầm đầu nhìn thấy bộ dáng Nam Thiệu và Tống Nghiễn, trong lòng hơi động, thay đổi chủ ý.
Căn cứ Bách Hiệp không phải là không muốn bắt sống người dị chủng, chỉ là người dị chủng có chiến lực mạnh mẽ, tính tình hung hãn táo bạo, rất khó bắt sống, càng nhiều thời điểm tạo thành kết quả là lưỡng bại câu thương, cho nên họ chỉ đành bỏ đi ý nghĩ này, dùng ý đồ tiêu diệt làm chủ. Mà trước mắt có cơ hội như vậy, người cầm đầu tự nhiên không muốn từ bỏ, phải biết rằng người dị chủng bị bắt sống sẽ quý giá hơn đã chết nhiều, thu được thưởng cũng không chỉ đơn giản là tăng gấp đôi hay gấp ba.
Quá trình bắt giữ dễ dàng khiến người ta giận sôi, đó cũng là chuyện xấu hổ nhất trong đời mà Nam Thiệu và Tống Nghiễn sau khi khôi phục tỉnh táo không muốn nhắc lại, ngay cả đối với Trương Dịch và Lý Mộ Nhiên đều kín như bưng, không ai có chút ý định kể lại.
Người Bách Hiệp mờ sáng bèn lên đường về căn cứ, lúc này Trương Dịch vừa mới tỉnh lại, đang mang theo mấy người Lý Mộ Nhiên trở về hang đá Già Thiên đi cứu nhóm Mạnh Nguyên.
Tống Nghiễn và Nam Thiệu bị nhốt riêng trên buồng sau của xe chở hàng đã được người dị năng hệ kim gia cố, vì để phòng bất ngờ, dù cho hai người chỉ còn dư lại một hơi thở thoi thóp thì vẫn bị trói chặt. Họ dùng gân thú biến dị làm dây thừng để trói, đao sắc bén tới mấy cũng khó mà chặt đứt.
Lúc này đầu óc hai người vẫn chưa khôi phục tỉnh táo, dù cho đã thoi thóp vẫn hung ác khó áp chế như cũ, cũng vì không nhúc nhích được, còn bị trói, bằng không chỉ sợ vẫn sẽ nhào lên.
Bởi vì khí hậu khác thường cùng với căn cứ người sống sót tồn tại, con đường về Bách Hiệp xem như thông thoáng, trong lòng mọi người rõ ràng, chỉ cần trên đường không có gì bất ngờ xảy ra, buổi trưa là có thể trở lại căn cứ. Chuyến này họ không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn, không khí trong đội trở nên thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều.
Một đường đùa giỡn, không có ai chú ý tới cái cổ gần như đứt lìa của Nam thiệu bị giam tại buồng sau xe đang chậm rãi lành lại. Trong cơ thể hắn ẩn chứa lượng sức sống lớn, có từ kiến chúa, có hấp thu trong chiến đấu sau này, còn có của cả Tống Nghiễn. Trong này, số lượng tới từ kiến chúa và Tống Nghiễn là khổng lồ nhất. Sức sống ấy đủ cho hắn tự lành mấy chục lần. So ra, Tống Nghiễn tương đối thảm hơn, sức sống bị đoạt, dù cho vết thương trên người nhẹ hơn nhưng cũng không có cách nào chữa trị. Có thể tưởng tượng được, đợi đến khi thân thể Nam Thiệu hoàn toàn khôi phục nếu như vẫn không thể tìm về lý trí, kẻ xui xẻo đầu tiên nhất định là Tống Nghiễn.
Trên đường giải quyết hai con thú biến dị, có mấy người bị thương không quá nghiêm trọng. Sau khi xẻ thịt thú biến dị, da xương sừng giáp được giữ lại, thịt thì ném đi, mọi người có vẻ như rất quen tay hay việc, dáng vẻ cực kỳ thành thục, quen với việc thu thập nhanh chóng gọn nhẹ. Đối với người của căn cứ Bách Hiệp mà nói, đồ ăn chẳng hề thiếu, cho nên không cần mạo hiểm đi ăn thực vật biến dị hay thịt thú biến dị, nhưng lại có thể từ trên thân thể sinh vật biến dị lấy về ít đồ hữu dụng mà mình cần.
Trong quá trình ấy, Lý Mộ Nhiên đã từng tra xét đến đội ngũ này nhưng lại bị cô bỏ qua. Mặc cho cô nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra với năng lực của Nam Thiệu và Tống Nghiễn lại có thể bị người sống sót thông thường bắt sống, đặc biệt là đám người kia chẳng hề có dáng vẻ trải qua cuộc chiến khốc liệt. Đối với chiếc xe chở hàng chạy sau cô còn tưởng rằng là để chuyên chở vật tư.
“Hình như hơi lạnh nhỉ?” Khoảng chừng mười một giờ hơn, một người hơi co rụt vai, thuận miệng cảm thán.
“Tôi thấy là ông thèm hơi phụ nữ rồi, có muốn tìm cô nàng nào tới ôm sưởi ấm không?” Người ngồi cùng xe buông lời trêu ghẹo.
“Chị Phỉ ơi, mau lên đây nào!” Đến chỗ nào đều có người yêu thích ồn ào, nếu có phụ nữ đi cùng, mà tính cách của cô gái này sáng sủa lanh lẹ, như vậy rất dễ dàng trở thành trung tâm để đùa giỡn.
“Chuyện gì? Cứ để chị cưng lo, hai cậu luôn không, một mình chị đây lo cho hai cậu vẫn thừa sức.” Người phụ nữ được gọi là chị Phỉ có tính cách cay nghiệp, lúc này bèn đùa giỡn qua lại, dẫn tới người cả xe cười vang.
“Tôi cũng cảm thấy nhiệt độ hơi thấp, không phải là đổ tuyết như những nơi khác đấy chứ?” Trong một mảnh tiếng ồn, một người đàn ông ngồi trong góc cau mày nói. Có lẽ là vẻ mặt của hắn quá nghiêm túc nên tất cả mọi người không tự chủ được yên tĩnh lại, theo bản năng mà đi cảm nhận nóng lạnh bốn phía chung quanh.
“Ồ, hình như là lạnh hẳn…” Có người bắt đầu đáp lời.
“Đúng là hơi lạnh. Cũng đừng đổ tuyết thật nhé? Nhà tôi chẳng còn lại bao nhiêu than đá đâu.” Có người bắt đầu lo lắng.
Trên thực tế, căn cứ Bách Hiệp xét thấy tận thế xảy ra đủ các loại biến đổi làm cho người ta khó ứng phó kịp nên vẫn dự trữ lượng lớn nhiên liệu sưởi ấm, những người may mắn còn sống sót cũng đều có chuẩn bị hoặc nhiều hoặc ít đối với chuyện này, cho nên đối mặt với chuyện nhiệt độ giảm xuống bọn họ cũng không cần quá mức lo lắng. Nhưng dù sao khí hậu bên này vẫn luôn tương đối ấm áp, dù có chuẩn bị cũng sẽ không quá nhiều, cho nên bọn họ không thể không bắt đầu cân nhắc nếu như khí trời thật sự xảy ra biến đổi, bản thân phải đối mặt với phiền phức ấy ra sao.
“Được rồi, lái xe nhanh lên, mau quay về căn cứ. Ai lạnh thì mặc thêm quần áo…” Người cầm đầu lên tiếng, hắn cũng bắt đầu cảm thấy lạnh. May mắn khi họ ra ngoài đã cân nhắc đến chuyện chiến đấu có thể sẽ gây ra hư tổn quần áo cho nên thường xuyên mang theo một hai bộ đồ để thay, lúc này ngược lại đã phát huy tác dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên