Mạt Thế Chi Phế Vật Nhạn Quá Thanh Thiên
Chương 224 - Đoàn Tụ
Edit: Yến Phi Ly
Tiếng chuông cảnh báo bén nhọn réo vang, những người đang tranh thủ nghỉ ngơi lập tức nhảy dựng lên, lao về hướng tường phòng ngự. Zombie bình thường thì chỉ có thể bao vây căn cứ chứ không có thể làm gì bức tường cao lớn kiên cố. Zombie biến dị không phải không có cách nhưng có điều số lượng của chúng vô cùng thưa thớt, đương nhiên dù chỉ có một con thì cũng đủ để giết chết lượng lớn người thường và người dị năng trong giây lát, cho nên Tân Giáo mới tổ chức lực lượng chuyên môn ứng đối, chỉ cần nhìn thấy sẽ lập tức có người ập tới xử lý. Vì vậy cuối cùng thứ gây ra tổn thất lớn nhất chính là động vật biến dị, bởi vì số lượng của chúng thật sự quá nhiều, lại có khả năng lợi dùng sức mạnh để leo lên tường cao, càng miễn bàn tới những loài có thể tự do bay lượn.
Mà tường phòng vệ của căn cứ lại bởi vì quá dài, hơn 20km đều nhất định phải có người phòng thủ, lấy tổng quân số của căn cứ ra mà tính thì mỗi km không thể dưới mười nghìn người, huống chi trong đó còn có một phần mười là những người không thể chiến đấu. Đứng trước động vật biến dị hung tàn mạnh bạo, lượng người có thể chiến đấu lại suy giảm một cách chóng mặt. Nói cách khác, lực lượng phòng thủ thật sự là quá mỏng manh, muốn thay phiên lên tiền tuyến để hậu phương tranh thủ thời gian nghỉ ngơi là chuyện hết sức xa xỉ. Điều duy nhất đáng chúc mừng đó là đám động vật biến dị ngoài kia cũng sẽ mỏi mệt, cũng biết sợ hãi mà lùi bước và không thể duy trì tiến công mãi mãi, nếu không e là ai cũng chẳng kiên trì nổi.
Trương Dịch chém một đao vào đầu chim ưng đuôi rắn biến dị đang nhào tới, lưỡi đao không lưu lại một chút dấu vết nào ở nơi anh chém trúng thế nhưng con ưng biến dị quấn cái đuôi rắn lại rồi đột ngột dừng giữa chừng, tiếp sau đó vô lực rơi xuống mặt đất. Trương Dịch quay đầu nhìn thấy Bùi Viễn đang bị một mãng xà sáu đầu cắn bả vai, anh vội vã vượt qua mấy bước, đao phong càn quét chém về phía cái đầu to nhất của nó.
Bởi vì anh không thức tỉnh dị năng nên toàn bộ những huấn luyện mà anh từng trải qua liền khắc khổ hơn người thường rất nhiều, đến khi mất đi tin tức của Nam Thiệu thì dường như nỗi thống khổ, đau đớn ấy của Trương Dịch liền trực tiếp tăng lên đến cực hạn. Các vị võ hiệp trong tiểu thuyết chỉ khi tình đến cực điểm thì mới có thể thi triển kiếm pháp tuyệt đỉnh, trên mình Trương Dịch có lẽ cũng là như thế. Chuyên chú vô cùng, tâm không tạp niệm, rốt cuộc khiến anh tìm ra biện pháp để đối phó với động vật biến dị. Chung quy lấy sức mạnh và đao trong tay anh thì bất kể thế nào cũng chẳng thể chém nứt da xương cứng cáp của động vật biến dị, cho nên Trương Dịch trực tiếp từ bỏ ý đồ gây thương tích bên ngoài cho chúng mà là lợi dụng đao phong đánh sâu, xuyên thấu qua đầu lâu, trực tiếp tác dụng lên tổ chức não để rồi phá hủy hoàn toàn, như vậy cũng đạt tới mục đích. Đương nhiên, người nghĩ ra được cũng không nhất định sẽ làm được, ít nhất cho tới bây giờ, chỉ một mình anh mới có thể giết động vật biến dị theo phương thức như vậy.
“Tiểu Viễn, xuống dưới đi!” Chặt đứt một đầu của mãng xà biến dị, kéo sự chú ý và lửa giận sang phía mình, Trương Dịch vừa lắc mình né tránh cái miệng to của mãng xà vừa lạnh lùng quát.
Bùi Viễn lau máu bắn trên mặt mình, nhanh chóng lấy ra băng vải cột chặt vết thương bị cắn trên bả vai, nhưng cậu không nghe lời Trương Dịch mà là im lặng xem xét đúng thời cơ nhảy lên lưng mãng xà biến dị, dùng tay không ôm ghìm lấy nó, sau đó dùng đao ngoan độc chém thẳng. Lực của cậu không đủ, chỗ đao chém xuống chẳng để lại dù chỉ một vết hằn, thế nhưng cậu vẫn hung hăng mà chém, không cần mạng mà chém, tựa hồ như muốn chứng minh mình không phải thứ vô dụng.
Hành vi như vậy tuy rằng không gây ra thương tổn đối mãng xà sáu đầu nhưng vẫn thành công chọc giận nó, chỉ thấy hai cái đầu của nó cong lại trực tiếp áp về phía Bùi Viễn, đồng thời cái đuôi dài quay cuồng quấn lên thân thể thiếu niên gầy gò.
Trương Dịch nhíu mày, nhanh nhẹn tiến tới, đao của anh bổ về phía cái đầu đã tới gần cổ Bùi Viễn, ngay sau đó cổ tay anh khẽ chuyển chém ngang một cái khác, đồng thời ngửa ra sau cong thắt lưng tránh khỏi một cái đầu đang định tấn công mình. Bên kia, Giới Sân và Cục thịt Trần thấy thế cũng xông lại đây, gian nan ngăn cản hai cái đầu còn lại của mãng xà biến dị cho anh. Điều khiến người khác phải kinh ngạc đó là Giới Sân lại có thể dùng một đao chém bay đầu mãng xà.
Đợi khi Cục thịt Trần nhét đao vào miệng đang há to của mãng xà, từ nơi ấy xẻ xuyên ra sau đầu thì Trương Dịch cũng giải quyết nốt cái đầu cuối cùng của nó, cứu Bùi Viễn đang bị quấn đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa tắt thở xuống.
“Hòa thượng, sao đột nhiên cậu ngầu lòi thế?” Cục thịt Trần thở gấp, khoác cái tay béo múp lên vai Giới Sân, hỏi.
Đá xác mãng xà biến dị sáu đầu vào trong tường phòng ngự, Trương Dịch không nghe hai người nói chuyện, cũng không bảo Bùi Viễn đi xuống nữa. Cách đó không xa, một người trong đội Thường Hán bị khỉ biến dị xé thành hai nửa, nội tạng cùng với máu tươi thịt nát rơi vãi đầy đất, muốn cứu cũng đã không kịp. Thảm cảnh giống như vậy trên tường phòng ngự, ở trong căn cứ tùy ý đều có thể thấy được, bạn bè của kẻ xấu số chỉ trừ khi bi kịch phát sinh phát ra một tiếng than thê lương ai oán thì ngay cả thời gian lâm vào khóc lóc đau thương cũng chẳng có, bởi vì còn vô số động vật biến dị như mưa trút ập xuống trên tường và trong căn cứ. Có lẽ, ngay sau đó, người chết sẽ chính là bọn họ.
Có động vật biến dị ôm ý đồ đâm thủng tường phòng ngự, người dị năng hệ thổ và hệ thủy không thể không mệt mỏi, lúc nào cũng phải lo tu bổ bức tường dưới nguy cơ bị triệt hạ, rồi lại tưới nước để khiến nó kết băng.
“Sư phụ dạy em nội công, em luyện một thời gian nên hình như có hiệu quả.” Giới Sân đáp lời người bên cạnh.
Cục thịt Trần suýt xoa mấy tiếng, hiển nhiên y vô cùng giật mình, “Không phải chứ, chẳng phải cậu bảo sư phụ và sư tổ đều chưa từng luyện qua sao?”
“Này thì em cũng không biết.” Tựa hồ Giới Sân cũng không hiểu quá rõ vấn đề.
“Anh Hòa thượng, nếu lần này chúng ta có thể sống sót, anh dạy nội công tu luyện cho em nhé, được không?” Bùi Viễn hơi có phần hiu quạnh, lại mơ hồ mang theo chút hi vọng cầu xin. Hiện tại trong nhóm họ cũng chỉ có cậu yếu nhất, cậu không muốn liên lụy tới mọi người, bằng không vừa rồi cũng sẽ không cứng đầu trái lời Trương Dịch. Dù biết rõ tồn tại của mình có thể sẽ gây phiền toái nhưng nếu như cái chết có thể kích phát tiềm lực khiến cậu có sức mạnh thì cậu cũng bằng lòng thử một lần. Nếu như cô gái có năng lực khiến người ta thức tỉnh dị năng hiện đang đứng trước mặt thì có lẽ Bùi Viễn sẽ không chút do dự đi theo cô, chỉ bởi vì thời gian sống trong tận thế càng lâu thì khát khao đối với sức mạnh càng mãnh liệt, nhất là khi phát hiện sinh vật biến dị đã vượt xa tưởng tượng của loài người.
“Được chứ.” Giới Sân đáp rất kiên quyết, hoàn toàn không có ý giữ làm của riêng gì cả.
Mặt mũi Bùi Viễn đang tối tăm rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười, trong mắt cậu tràn ngập mong đợi. Trương Dịch thở ra một hơi, nắm đao nghênh hướng một con rắn mối vừa bò lên tường phòng ngự. Mà Thạch Bằng Tam và Từ Tịnh đang hợp lực tiêu diệt một con hổ biến dị có cánh cũng bớt thời gian nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt dường như nhẹ nhõm hơn hẳn. Chỉ cần còn nuôi kỳ vọng đối với tương lai thì tốt rồi, hai ngày vừa qua nhóc ngốc này nặng nề khổ sở thật sự khiến bọn họ lo lắng, sợ cậu sẽ mãi cam chịu giống như vừa rồi. Nếu Bùi Viễn mãi tiếp tục chìm trong trạng thái bi quan ấy thì khi đứng trước tình hình khốc liệt trước mắt, không cần tới hai ngày, dù mấy người dốc toàn lực yểm trợ thì sợ rằng cũng không giữ được cậu.
“Đại diễn năm mươi, kỳ dụng bốn chín, trốn cũng vô ích.” Quỷ Bệnh nhắm mắt ngồi trong xe, không nhìn về phía Lý Mộ Nhiên đang xin gã giúp đỡ mà chỉ thản nhiên nói: “Chuyện trên đời này tuyệt đối không có gì là chắc chắn. Dù cho bố cục do thần tiên sắp đặt cũng chẳng thể không có kẽ hở.”
Lý Mộ Nhiên nghe mà mù mịt, không hiểu gã đang nói cái gì, chỉ mơ hồ suy đoán ý của Quỷ Bệnh có khả năng là người trong căn cứ Vân Châu cũng không hẳn sẽ chết, thế nhưng, từ mấy câu đó thì cô lại chẳng nhìn ra đường sống nào.
“Anh Bệnh, anh có cách gì không?” Thế là Lý Mộ Nhiên quyết định hỏi trực tiếp. Từ khi Tống Nghiễn hạ lệnh viện trợ cho Vân Châu thì cô chưa từng nghĩ tới chuyện có nên phản đối hay không, suy nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu đó là cô có thể làm được gì. Sau mấy tháng thân thể được điều dưỡng, dị năng của cô đã có thể sử dụng một lần nữa, quả thật giống như lời Quỷ Bệnh nói dị năng của cô đã tiến rất xa, không chỉ một lượt có thể mang theo sáu người mà số lần cực hạn còn tăng thành mười lần. Nhưng dù có năng lực như thế thì cô cũng không thể chuyển hết người trong một căn cứ rời đi, cho nên cuối cùng vẫn tìm tới Quỷ Bệnh, người mà trong lòng cô cho rằng không gì mà không làm được để trưng cầu ý kiến.
Quỷ Bệnh mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cô một lượt, như cười như không mà đáp, “Nếu như tôi ra tay, tình huống sẽ tồi tệ hơn gấp trăm lần ngàn lần, cô xác định muốn tôi giúp?”
Lý Mộ Nhiên im lặng, một lúc lâu sau đành yên lặng rời đi. Cô biết nếu Quỷ Bệnh không muốn nói thì nửa chữ cũng lười phun, nhưng chỉ cần gã mở miệng vậy thì tuyệt đối không có lời nào là thừa thãi, cho nên tốt nhất cô vẫn cứ nên tin tưởng gã. Hiện tại tình huống đã vô cùng khó khăn, nếu mà xấu gấp trăm ngàn lần nữa thì ai sống nổi?
Ba đứa Phó Đam đi theo phía sau cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, vắt hết óc giúp nghĩ biện pháp. Chú Quỷ Bệnh không chịu hỗ trợ, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Xung quanh vùng kinh tế có thành phố Lũng Nhân, Tân Long, huyện Cần, huyện Khánh Viễn, thành phố Cao Cổ, huyện Chương. Huyện Chương là nơi gần nhất, chỉ cách nhau tầm 15 km, sau đó mới là Lũng Nhân cách hơn 20 km, xa nhất thì là thành phố Tân Long khoảng 150 km, giữa hai nơi này còn có 6 thôn trấn khác nữa. Chúng ta hiện tại đang ở khu vực giữa huyện Chương và thành phố Cao Cổ, đường trước mắt không thể đi qua, một đầu khác thì bị ngăn lại tại Tân Long, cho nên huyện Cần ở hướng tây bắc, huyện Khánh Viễn cùng với thành phố Cao Cổ tốt nhất đừng suy xét. Giờ ta chỉ có thể ra tay từ chỗ Tân Long, Lũng Nhân, cùng với huyện Chương. Như vậy nơi đóng quân sẽ cực kỳ quan trọng, có thể tiến công có thể thối lui là điều cần thiết, không thể vì cứu người mà lấy tính mạng của chúng ta ra đùa giỡn được.” Tiêu Thắng tụ tập mọi người trong đoàn xe rồi theo kí ức mà vẽ ra bản đồ xung quanh vùng kinh tế, phân tích tình cảnh cho Tống Nghiễn. Những người khác thì đều lo kiểm tra trang bị cùng vật tư làm chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
“Việc này giao cho cậu, tôi muốn vào xem tình hình của căn cứ Vân Châu. Trước khi tôi trở về thì đừng vội ra tay.” Tống Nghiễn trầm ngâm một lát, nói.
Ánh mắt Tiêu Thắng lộ ra vẻ không tán đồng, anh định mở miệng khuyên can lại bị Tống Nghiễn xua tay, “Tự tôi có tính toán.” Khóe mắt Tống Nghiễn đúng lúc liếc đến Lý Mộ Nhiên mang theo ba đứa trẻ đi qua, lập tức xoay người kéo cô lại.
“Đi thôi.” Nghe thấy Tống Nghiễn muốn mình dẫn hắn vào căn cứ Vân Châu, Lý Mộ Nhiên không chút nghĩ ngợi mà dứt khoát đồng ý. Hiện tại toàn bộ người của đoàn xe gần như đều biết năng lực của cô, cô cũng không cần che che giấu giấu nữa, có thể giúp được gì thì đều rất nhiệt tình.
Lý Mộ Nhiên không quên dặn dò ba đứa trẻ đi theo sát Quỷ Bệnh, trong lúc ấy Tống Nghiễn cũng đã lo liệu xong xuôi mọi chuyện bên này. Lý Mộ Nhiên đang định nắm cánh tay hắn, lại không ngờ bị hắn vươn tay ôm chặt eo mình. Cô sửng sốt mấy giây nhưng cũng không quá để ý, chung quy đoạn đường vừa qua họ ôm ôm ấp ấp, nắm tay cõng nhau cũng không biết bao nhiêu lần, nếu giờ lại để bụng thì thật đúng là nhiễu sự.
“Mình đi về hướng bên kia ạ?” Chỗ họ dừng chân cách Vân Châu hơn 20 km, Lý Mộ Nhiên không có cách nào tra xét cụ thể vị trí của căn cứ, chỉ có thể chỉ vào hướng mà đàn zombie đang tiến tới. Tuy cô là người Vân Châu nhưng lại chưa bao giờ tới Lũng Nhân cho nên không tinh tường phương hướng chính xác của vùng kinh tế bị bỏ hoang kia.
“Tây Nam.” Tống Nghiễn lắc đầu, chỉ về một hướng chếch gần chín mươi độ so với nơi cô chỉ.
Lý Mộ Nhiên không hiểu làm sao nhưng vẫn nghe lời xác định vị trí mà Tống Nghiễn chỉ rồi phát động dị năng, ngay sau đó hai người đã đứng ở trên đỉnh một ngọn núi đá. Xung quanh là tuyết trắng phủ kín, thực vật biến dị gần chỗ họ nhất cũng cách hơn 30m, chỉ trên đỉnh đầu thỉnh thoảng mới có thú biến dị bay qua, nhưng chúng vừa lao xuống liền bị Tống Nghiễn ra tay tiêu diệt. Dưới chân hai người là một quốc lộ xuyên núi, có lẽ trước kia thường có người qua lại nên không bị thực vật biến dị chiếm lĩnh, hiện tại nơi ấy đang phủ đầy zombie.
Lý Mộ Nhiên chẳng cần buông lực tinh thần, một ánh nhìn liền có thể trông thấy phía bên kia của núi đá là căn cứ Vân Châu tọa lạc tại một thung lũng tương đối bằng phẳng vây quanh bởi tường đất được bọc kín băng tuyết đứng sừng sững. Cô quay đầu nhìn sang mới biết đường quốc lộ quẹo một khúc cong lớn ngay chỗ khẽ núi, cho nên phương hướng khác biệt nhiều so với lúc trước cô nhìn thấy. Vân Châu có nhiều núi, đường quốc lộ tự nhiên cũng sẽ không thẳng thớm giống vùng bình nguyên, quanh co ngoằn ngoèo mới là điều bình thường.
Giống như trong dự liệu của cả hai người, bốn phía căn cứ vốn trống trải giờ đều đã bị zombie và động vật biến dị chiếm trọn, trên không trung còn có vô số thú biến dị bay quanh. Muốn mở một con đường ở nơi đây rồi cứu người trong căn cứ ra, Lý Mộ Nhiên cảm thấy có chút tuyệt vọng.
“Chủ nhiệm, chúng ta vào căn cứ sao?” Nhìn Tống Nghiễn đang cẩn thận xem xét tình hình bốn phía căn cứ, cô cẩn thận hỏi.
“Đúng vậy.” Tống Nghiễn không có chút do dự đáp lời.
Lý Mộ Nhiên chà xát hai má bị gió lạnh thổi phát đau, phóng lực tinh thần ra, đối với cô mà nói, nơi có thể dùng mắt nhìn bình thường thì quả thật rất dễ định vị, nhưng trước khi đi cô vẫn theo thói quen quét một vòng tra xét tình hình xung quanh để tránh xuất hiện nguy hiểm ngoài dự liệu. Ai ngờ lần này cô lại quét ra một niềm vui bất ngờ.
Khi lực tinh thần vươn đến một gò núi thấp dày đặc thực vật biến dị cách căn cứ 2km, thân thể Lý Mộ Nhiên khẽ run lên, rồi sau đó ánh mắt lộ ra sắc thái mừng rỡ, thậm chí không kịp nói một tiếng với Tống Nghiễn đã mang hắn xuất hiện ở nơi kia.
Nam Thiệu đang ôm Trương Duệ Dương vào lòng, ngồi cạnh Ú Ú giữa rừng biến dị tự suy ngẫm cách thức để làm sao tiến vào căn cứ, đột nhiên lại bị hai người xuất hiện bất ngờ hù dọa. Nếu như không phải Trương Duệ Dương mừng rỡ hô lên hai chữ ‘dì ơi’, chỉ sợ hắn đã ra tay xử gọn hai người kia rồi.
Trên thực tế không chỉ Nam Thiệu bị hù sợ mà Tống Nghiến không hề chuẩn bị tâm lý cũng bất ngờ, Ú Ú càng là bị dọa đến nỗi mông ngã phịch xuống đất, bốn phía đều là thực vật biến dị nên nó muốn chạy cũng không kịp, chỉ có thể run run rút đầu ra sau lưng Nam Thiệu.
“Dương Dương, sao con chạy đi lung tung vậy hả, làm dì lo muốn chết!” Ôm chặt lấy Trương Duệ Dương đang bổ nhào vào trong lòng mình, Lý Mộ Nhiên thò tay vỗ nhẹ hai cái trên mông nhóc con, lo lắng đè nén trong lòng lập tức bộc phát ra, nước mắt cô lã chã rơi xuống.
“Ú Ú đưa con đi tìm chú Bí đỏ.” Trương Duệ Dương ôm cổ Lý Mộ Nhiên, thân mật dùng sức cọ cọ lên mặt cô, cọ đến nỗi mặt cô đỏ bừng lên.
“Dì ơi, con nhớ dì lắm.” Một câu khiến trái tim Lý Mộ nhiên hóa thành vũng nước, nào còn giận nhóc được nữa. Lý Mộ Nhiên lung tung lau hai mắt, nhìn về chỗ Nam Thiệu đang lạnh lùng đối diện với Tống Nghiễn, tuy rằng hắn dùng khăn quàng cổ che nửa bên mặt nhưng cô vẫn có thể nhận ra ngay.
“Anh Thiệu!” Cô cười tủm tỉm kêu lớn, ánh mắt vẫn đỏ ửng nhưng lại sáng lấp lánh, tràn đầy sung sướng khi gặp lại người thân.
Nam Thiệu hơi nghiêng đầu nhìn cô, trước mắt hắn chợt lóe lên hình ảnh ngắt quãng về cuộc sống ở thị trấn Vọng Dương, những lúc đồng hành chiến đấu và tai nạn họ gặp phải ở huyện Tử Vân. Đôi mắt vốn không có một chút cảm tình của Nam Thiệu dần dần hiện lên tia ấm áp, chân mày hắn khẽ nhúc nhích, hai mắt hẹp dài chậm rãi cong lên, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Mộ Nhiên.”
“Đúng vậy, là em. Sao anh ở đây? Anh Dịch đâu? Anh Trần đâu ạ?” Trong lòng Lý Mộ Nhiên vô cùng kích động, cũng không để ý Nam Thiệu vì sao lại che mặt kín mít như vậy, chỉ cho là hắn đang bị lạnh. Cô vừa vội vã nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng người khác, vừa gấp gáp hỏi.
“Ba và chú béo ở trong đó! Con và chú Bí đỏ, cả Ú Ú nữa muốn đi cứu họ.” Đáp lời cô là Trương Duệ Dương. Nam Thiệu cũng đã chuyển lực chú ý quay lại với Tống Nghiễn, chỉ bởi vì từ trên thân thể đối phương hắn cảm giác được hương vị của đồng loại nhưng lại xen lẫn nguy hiểm tột độ. Mà Ú Ú đang trốn sau Nam Thiệu cũng đã dè dặt cẩn thận rụt xa đến nơi cách đó hơn chục mét.
“Nam thiếu?” Người mở miệng trước là Tống Nghiễn, ký ức của hắn bị mất một phần lớn nhưng Nam gia và nhà hắn là bạn cũ, hai người có lẽ đã quen biết từ lâu, tuy rằng mối quan hệ tương đối bình thường nhưng không đến mức gặp mặt nhận không ra người. Chẳng qua Nam Thiệu hiện tại mang đến cho Tống Nghiễn cảm giác khác xa lúc trước, cho nên ban đầu hắn không hề lên tiến. Mãi khi Lý Mộ Nhiên vừa thấy đối phương bèn cười tươi như hoa nở thì mới khiến Tống Nghiễn cực kỳ khó chịu, hắn mới chủ động mở miệng, giọng điệu lại không mấy thiện.
“Tống nhị.” Nam Thiệu híp mắt, hắn sắc bén phát giác ra địch ý của người đối diện, trong lòng không khỏi dâng lên đề phòng.
“Hóa ra hai anh quen nhau hả.” Lý Mộ Nhiên kinh ngạc, nhưng phần nhiều là vui mừng.
Không ngờ hai người kia gọi tên nhau cứ như điểm danh xong liền không nói lời nào nữa, cả hai đồng thời quay đầu đi, lạnh lùng xa cách đến nỗi chẳng bằng cả người dưng nước lã. Lý Mộ Nhiên cũng không để ý, nghĩ đến đám Trương Dịch còn kẹt trong căn cứ thì cô không khỏi lo lắng.
“Anh Thiệu, dị năng của em sử dụng được rồi, giờ có thể mang vài người. Em và chủ nhiệm đang định vào căn cứ, chúng ta cùng đi thôi.”
Đây có thể xem như niềm vui bất ngờ ập tới, ánh mắt Nam Thiệu lập tức sáng bừng lên, “Ừ, cùng nhau đi.”
Hóa ra Nam Thiệu và Trương Duệ Dương bị quần thể zombie ngăn lại bên ngoài căn cứ khoảng mấy chục dặm, không làm sao đi tới được, sau này đột nhiên nhớ tới hắn và Ú Ú không sợ thực vật biến dị mà trong rừng cây thì hầu như không có zombie, hơn nữa cây cối cao lớn rậm rạp còn có thể ngăn cản phần lớn động vật biến dị rất hữu hiệu, vì thế hắn không chút do dự lựa chọn con đường này, trèo đèo lội suối không ngừng nghỉ mới đến được đây. Nhưng bốn phía căn cứ lại trống trải, không có rừng cây nên hắn cũng chỉ có thể dừng lại suy nghĩ biện pháp khác. Hắn có cánh, Ú Ú cũng có thể bay, nhưng không trung phía trước khắp nơi đều là thú biến dị bay lượn, Ú Ú thì còn đỡ chứ Nam Thiệu vừa lao ra lại còn mang theo Dương Dương, không cần nghĩ cũng biết kết quả thế nào. Ngay lúc hắn đang phát sầu thì Lý Mộ Nhiên lại đột nhiên xuất hiện. Đối với Nam Thiệu hiện tại thì năng lực vượt qua không gian của Lý Mộ Nhiên hệt như cơn mưa mát lành sau chuỗi ngày nắng hạn, bằng không nếu bị bất đắc dĩ, chỉ e hắn cũng phải mạo hiểm mà bay vào căn cứ.
Đã quyết định xong xuôi Lý Mộ Nhiên cũng không chậm trễ nữa, một bàn tay cô ôm Trương Duệ Dương, một tay còn lại định nắm cánh tay Nam Thiệu thế nhưng Tống Nghiễn còn nhanh hơn cô một bước, đưa tay mình ra nắm, “Để tôi.” Nói xong thì Tống Nghiễn cũng đồng thời đặt tay còn lại lên vai Nam Thiệu. Nam Thiệu nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn sang Lý Mộ Nhiên, hắn dường như đã ngầm hiểu được chút gì đó.
Lý Mộ Nhiên vẫn ngây thơ không hề hay biết gì nghiêng đầu nhìn về phía Ú Ú càng lúc trốn càng xa, ngẫm nghĩ rồi nói với Nam Thiệu: “Anh Thiệu, anh bảo Ú Ú về đoàn xe chờ chúng ta đi, mang nó vào căn cứ sợ rằng sẽ gây ra hiểu lầm.” Trải qua chuyện Dương Dương bị bắt cóc cô xem như biết nhóc xấu xa Ú Ú này sợ rằng chỉ có Nam Thiệu mới thật sự chế phục được.
“Nghe chưa?” Nam Thiệu cũng không lặp lại lời Lý Mộ Nhiên, chỉ nhàn nhạt quét mắt về phía Ú Ú vẫn luôn cúi đầu che tai nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn.
Dế trũi giật giật hai cọng râu, Lý Mộ Nhiên nhân cơ hội này chỉ chỉ hướng mà cô đi tới, nói: “Đoàn xe ở bên kia.” Thẳng đến khi Ú Ú ngoan ngoãn bay đi, cô mới mang theo ba người đến căn cứ dưới chân núi. Nào ngờ họ vừa biến mất thì cái tên xấu xa nào đó lại lập tức xoay người, trực tiếp phóng về hướng căn cứ.
Điểm dừng chân được Lý Mộ Nhiên chọn là một nhà xưởng hoang vu nằm ở phía sau. Hết thảy những người có thể chiến đấu đều đã lên tiền tuyến, ai có sức chiến đấu yếu hơn cũng đang bận rộn chuẩn bị nước và thức ăn, thuốc men cung cấp cho các chiến sĩ. Cho nên xung quanh nhà xưởng vô cùng im ắng, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một hai xác người chết hoặc xác động vật biến dị trên mặt đất.
Bốn người không lập tức ra phía trước mà đợi Lý Mộ Nhiên dùng lực tinh thần tìm kiếm vị trí của Trương Dịch trong căn cứ. Sau một lúc trên mặt cô lộ ra thần sắc vừa vui sướng nhưng lại có chút kỳ lạ, cô chỉ về hướng bắc rồi nói: “Anh Dịch ở nơi đó…”
Không đợi cô nói xong, Nam Thiệu đã xông ra ngoài. Lý Mộ Nhiên nuốt hết mấy chữ định phun ra vào trong bụng.
Tóc anh Dịch bạc trắng rồi.
Đánh lui hai đợt động vật biến dị tấn công, trên người Trương Dịch cũng đã vấy bẩn. Anh đưa mắt nhìn bức tường cao lớn bị nanh vuốt của động vật biến dị cùng với dị năng đánh trúng mà rách nát không chịu nổi, mệt mỏi ngả ra sau tựa vào chân tường cứng rắn băng lãnh. Bởi vì mồ hôi hoặc là máu, quanh thân anh như có sương trắng đang bốc hơi. Trương Dịch không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, thế nhưng Tiểu Bùi Viễn và Cục thịt Trần đã tê liệt ngã xuống đất hiển nhiên không còn cách nào tiếp tục chống đỡ đợt tấn công luân phiên tiếp theo được nữa. Anh nhất định phải nghĩ cách đưa hai người đến nơi an toàn hơn một chút. Từ Tịnh tuy rằng là phụ nữ hơn nữa cũng không có dị năng, nhưng trong tình trạng chiến đấu hiện tại thì cô lại chẳng hề thua kém người dị năng hay cánh mày râu. Có điều dù sao cô cũng là nữ, không nên chịu phần khổ này, tốt nhất cũng bảo cô rời đi, hơn nữa cô còn có thể bảo vệ Cục thịt Trần và Bùi Viễn…
Trương Dịch đang nhắm mắt cẩn thận lên kế hoạch, ngay cả thức ăn cũng chẳng buồn đụng tới, đột nhiên một cơn gió thổi đến khiến tóc gáy của anh lập tức dựng đứng lên, tay nắm đao căng thẳng, còn chưa kịp chém ra thì toàn thân đã bị một đôi cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ ôm chặt lấy.
“A Dịch! A Dịch…” Chất giọng khàn khàn quen thuộc quá đỗi, người tới hồng hộc thở hổn hển, hung hăng cắn vào môi anh.
Khóe mắt Trương Dịch ẩm ướt, keng, đao trong tay anh rơi xuống đất, hai tay run rẩy vươn về trước, cố gắng gắt gao siết lấy eo người trước mặt. Anh chỉ hận không thể ôm siết người này khiến nó hòa nhập vào thân thể của mình, không nỡ buông ra, không dám buông ra… Thậm chí anh không dám mở mắt ra bởi vì anh sợ hết thảy đều do mình mỏi mệt quá nên sản sinh ảo giác, đến nỗi những đau xót trên thân thể anh giờ cũng chẳng còn chút cảm giác nào nữa rồi.
Thẳng đến khi trong giấc mộng này vang lên tiếng gọi ba lanh lảnh non nớt của trẻ con, một thân mình nho nhỏ gào khóc bổ nhào vào trên lưng thì Trương Dịch mới không dám tin mà mở mắt ra. Trước hết ánh vào trong mắt anh là gương mặt Nam Thiệu đã bị hóa kiến non nửa, sau đó là nụ cười tươi nhòe nhoẹt trong nước mắt của Lý Mộ Nhiên, cùng với một người đàn ông lạ mặt cao lớn đứng cạnh. Bên tai Trương Dịch vẫn còn vang tiếng khóc oa oa thảm thiết của trẻ nhỏ, anh run rẩy, sợ hãi lại mong đợi đưa tay ra sau lưng, mãi khi tay anh đụng tới gương mặt nhỏ nhắn ướt sũng lạnh băng thì trái tim đang treo trên cao rốt cuộc mới ầm ầm rơi xuống. Một bàn tay anh vẫn gắt gao ôm chặt Nam Thiệu, một tay còn lại kéo thân thể bé bỏng sau lưng vào trong lòng. Hai lớn một nhỏ ôm chặt lấy nhau, giống như một gia đình nho nhỏ trọn vẹn không sứt mẻ hạnh phúc nhất trên đời này.
Tiếng chuông cảnh báo bén nhọn réo vang, những người đang tranh thủ nghỉ ngơi lập tức nhảy dựng lên, lao về hướng tường phòng ngự. Zombie bình thường thì chỉ có thể bao vây căn cứ chứ không có thể làm gì bức tường cao lớn kiên cố. Zombie biến dị không phải không có cách nhưng có điều số lượng của chúng vô cùng thưa thớt, đương nhiên dù chỉ có một con thì cũng đủ để giết chết lượng lớn người thường và người dị năng trong giây lát, cho nên Tân Giáo mới tổ chức lực lượng chuyên môn ứng đối, chỉ cần nhìn thấy sẽ lập tức có người ập tới xử lý. Vì vậy cuối cùng thứ gây ra tổn thất lớn nhất chính là động vật biến dị, bởi vì số lượng của chúng thật sự quá nhiều, lại có khả năng lợi dùng sức mạnh để leo lên tường cao, càng miễn bàn tới những loài có thể tự do bay lượn.
Mà tường phòng vệ của căn cứ lại bởi vì quá dài, hơn 20km đều nhất định phải có người phòng thủ, lấy tổng quân số của căn cứ ra mà tính thì mỗi km không thể dưới mười nghìn người, huống chi trong đó còn có một phần mười là những người không thể chiến đấu. Đứng trước động vật biến dị hung tàn mạnh bạo, lượng người có thể chiến đấu lại suy giảm một cách chóng mặt. Nói cách khác, lực lượng phòng thủ thật sự là quá mỏng manh, muốn thay phiên lên tiền tuyến để hậu phương tranh thủ thời gian nghỉ ngơi là chuyện hết sức xa xỉ. Điều duy nhất đáng chúc mừng đó là đám động vật biến dị ngoài kia cũng sẽ mỏi mệt, cũng biết sợ hãi mà lùi bước và không thể duy trì tiến công mãi mãi, nếu không e là ai cũng chẳng kiên trì nổi.
Trương Dịch chém một đao vào đầu chim ưng đuôi rắn biến dị đang nhào tới, lưỡi đao không lưu lại một chút dấu vết nào ở nơi anh chém trúng thế nhưng con ưng biến dị quấn cái đuôi rắn lại rồi đột ngột dừng giữa chừng, tiếp sau đó vô lực rơi xuống mặt đất. Trương Dịch quay đầu nhìn thấy Bùi Viễn đang bị một mãng xà sáu đầu cắn bả vai, anh vội vã vượt qua mấy bước, đao phong càn quét chém về phía cái đầu to nhất của nó.
Bởi vì anh không thức tỉnh dị năng nên toàn bộ những huấn luyện mà anh từng trải qua liền khắc khổ hơn người thường rất nhiều, đến khi mất đi tin tức của Nam Thiệu thì dường như nỗi thống khổ, đau đớn ấy của Trương Dịch liền trực tiếp tăng lên đến cực hạn. Các vị võ hiệp trong tiểu thuyết chỉ khi tình đến cực điểm thì mới có thể thi triển kiếm pháp tuyệt đỉnh, trên mình Trương Dịch có lẽ cũng là như thế. Chuyên chú vô cùng, tâm không tạp niệm, rốt cuộc khiến anh tìm ra biện pháp để đối phó với động vật biến dị. Chung quy lấy sức mạnh và đao trong tay anh thì bất kể thế nào cũng chẳng thể chém nứt da xương cứng cáp của động vật biến dị, cho nên Trương Dịch trực tiếp từ bỏ ý đồ gây thương tích bên ngoài cho chúng mà là lợi dụng đao phong đánh sâu, xuyên thấu qua đầu lâu, trực tiếp tác dụng lên tổ chức não để rồi phá hủy hoàn toàn, như vậy cũng đạt tới mục đích. Đương nhiên, người nghĩ ra được cũng không nhất định sẽ làm được, ít nhất cho tới bây giờ, chỉ một mình anh mới có thể giết động vật biến dị theo phương thức như vậy.
“Tiểu Viễn, xuống dưới đi!” Chặt đứt một đầu của mãng xà biến dị, kéo sự chú ý và lửa giận sang phía mình, Trương Dịch vừa lắc mình né tránh cái miệng to của mãng xà vừa lạnh lùng quát.
Bùi Viễn lau máu bắn trên mặt mình, nhanh chóng lấy ra băng vải cột chặt vết thương bị cắn trên bả vai, nhưng cậu không nghe lời Trương Dịch mà là im lặng xem xét đúng thời cơ nhảy lên lưng mãng xà biến dị, dùng tay không ôm ghìm lấy nó, sau đó dùng đao ngoan độc chém thẳng. Lực của cậu không đủ, chỗ đao chém xuống chẳng để lại dù chỉ một vết hằn, thế nhưng cậu vẫn hung hăng mà chém, không cần mạng mà chém, tựa hồ như muốn chứng minh mình không phải thứ vô dụng.
Hành vi như vậy tuy rằng không gây ra thương tổn đối mãng xà sáu đầu nhưng vẫn thành công chọc giận nó, chỉ thấy hai cái đầu của nó cong lại trực tiếp áp về phía Bùi Viễn, đồng thời cái đuôi dài quay cuồng quấn lên thân thể thiếu niên gầy gò.
Trương Dịch nhíu mày, nhanh nhẹn tiến tới, đao của anh bổ về phía cái đầu đã tới gần cổ Bùi Viễn, ngay sau đó cổ tay anh khẽ chuyển chém ngang một cái khác, đồng thời ngửa ra sau cong thắt lưng tránh khỏi một cái đầu đang định tấn công mình. Bên kia, Giới Sân và Cục thịt Trần thấy thế cũng xông lại đây, gian nan ngăn cản hai cái đầu còn lại của mãng xà biến dị cho anh. Điều khiến người khác phải kinh ngạc đó là Giới Sân lại có thể dùng một đao chém bay đầu mãng xà.
Đợi khi Cục thịt Trần nhét đao vào miệng đang há to của mãng xà, từ nơi ấy xẻ xuyên ra sau đầu thì Trương Dịch cũng giải quyết nốt cái đầu cuối cùng của nó, cứu Bùi Viễn đang bị quấn đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa tắt thở xuống.
“Hòa thượng, sao đột nhiên cậu ngầu lòi thế?” Cục thịt Trần thở gấp, khoác cái tay béo múp lên vai Giới Sân, hỏi.
Đá xác mãng xà biến dị sáu đầu vào trong tường phòng ngự, Trương Dịch không nghe hai người nói chuyện, cũng không bảo Bùi Viễn đi xuống nữa. Cách đó không xa, một người trong đội Thường Hán bị khỉ biến dị xé thành hai nửa, nội tạng cùng với máu tươi thịt nát rơi vãi đầy đất, muốn cứu cũng đã không kịp. Thảm cảnh giống như vậy trên tường phòng ngự, ở trong căn cứ tùy ý đều có thể thấy được, bạn bè của kẻ xấu số chỉ trừ khi bi kịch phát sinh phát ra một tiếng than thê lương ai oán thì ngay cả thời gian lâm vào khóc lóc đau thương cũng chẳng có, bởi vì còn vô số động vật biến dị như mưa trút ập xuống trên tường và trong căn cứ. Có lẽ, ngay sau đó, người chết sẽ chính là bọn họ.
Có động vật biến dị ôm ý đồ đâm thủng tường phòng ngự, người dị năng hệ thổ và hệ thủy không thể không mệt mỏi, lúc nào cũng phải lo tu bổ bức tường dưới nguy cơ bị triệt hạ, rồi lại tưới nước để khiến nó kết băng.
“Sư phụ dạy em nội công, em luyện một thời gian nên hình như có hiệu quả.” Giới Sân đáp lời người bên cạnh.
Cục thịt Trần suýt xoa mấy tiếng, hiển nhiên y vô cùng giật mình, “Không phải chứ, chẳng phải cậu bảo sư phụ và sư tổ đều chưa từng luyện qua sao?”
“Này thì em cũng không biết.” Tựa hồ Giới Sân cũng không hiểu quá rõ vấn đề.
“Anh Hòa thượng, nếu lần này chúng ta có thể sống sót, anh dạy nội công tu luyện cho em nhé, được không?” Bùi Viễn hơi có phần hiu quạnh, lại mơ hồ mang theo chút hi vọng cầu xin. Hiện tại trong nhóm họ cũng chỉ có cậu yếu nhất, cậu không muốn liên lụy tới mọi người, bằng không vừa rồi cũng sẽ không cứng đầu trái lời Trương Dịch. Dù biết rõ tồn tại của mình có thể sẽ gây phiền toái nhưng nếu như cái chết có thể kích phát tiềm lực khiến cậu có sức mạnh thì cậu cũng bằng lòng thử một lần. Nếu như cô gái có năng lực khiến người ta thức tỉnh dị năng hiện đang đứng trước mặt thì có lẽ Bùi Viễn sẽ không chút do dự đi theo cô, chỉ bởi vì thời gian sống trong tận thế càng lâu thì khát khao đối với sức mạnh càng mãnh liệt, nhất là khi phát hiện sinh vật biến dị đã vượt xa tưởng tượng của loài người.
“Được chứ.” Giới Sân đáp rất kiên quyết, hoàn toàn không có ý giữ làm của riêng gì cả.
Mặt mũi Bùi Viễn đang tối tăm rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười, trong mắt cậu tràn ngập mong đợi. Trương Dịch thở ra một hơi, nắm đao nghênh hướng một con rắn mối vừa bò lên tường phòng ngự. Mà Thạch Bằng Tam và Từ Tịnh đang hợp lực tiêu diệt một con hổ biến dị có cánh cũng bớt thời gian nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt dường như nhẹ nhõm hơn hẳn. Chỉ cần còn nuôi kỳ vọng đối với tương lai thì tốt rồi, hai ngày vừa qua nhóc ngốc này nặng nề khổ sở thật sự khiến bọn họ lo lắng, sợ cậu sẽ mãi cam chịu giống như vừa rồi. Nếu Bùi Viễn mãi tiếp tục chìm trong trạng thái bi quan ấy thì khi đứng trước tình hình khốc liệt trước mắt, không cần tới hai ngày, dù mấy người dốc toàn lực yểm trợ thì sợ rằng cũng không giữ được cậu.
“Đại diễn năm mươi, kỳ dụng bốn chín, trốn cũng vô ích.” Quỷ Bệnh nhắm mắt ngồi trong xe, không nhìn về phía Lý Mộ Nhiên đang xin gã giúp đỡ mà chỉ thản nhiên nói: “Chuyện trên đời này tuyệt đối không có gì là chắc chắn. Dù cho bố cục do thần tiên sắp đặt cũng chẳng thể không có kẽ hở.”
Lý Mộ Nhiên nghe mà mù mịt, không hiểu gã đang nói cái gì, chỉ mơ hồ suy đoán ý của Quỷ Bệnh có khả năng là người trong căn cứ Vân Châu cũng không hẳn sẽ chết, thế nhưng, từ mấy câu đó thì cô lại chẳng nhìn ra đường sống nào.
“Anh Bệnh, anh có cách gì không?” Thế là Lý Mộ Nhiên quyết định hỏi trực tiếp. Từ khi Tống Nghiễn hạ lệnh viện trợ cho Vân Châu thì cô chưa từng nghĩ tới chuyện có nên phản đối hay không, suy nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu đó là cô có thể làm được gì. Sau mấy tháng thân thể được điều dưỡng, dị năng của cô đã có thể sử dụng một lần nữa, quả thật giống như lời Quỷ Bệnh nói dị năng của cô đã tiến rất xa, không chỉ một lượt có thể mang theo sáu người mà số lần cực hạn còn tăng thành mười lần. Nhưng dù có năng lực như thế thì cô cũng không thể chuyển hết người trong một căn cứ rời đi, cho nên cuối cùng vẫn tìm tới Quỷ Bệnh, người mà trong lòng cô cho rằng không gì mà không làm được để trưng cầu ý kiến.
Quỷ Bệnh mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cô một lượt, như cười như không mà đáp, “Nếu như tôi ra tay, tình huống sẽ tồi tệ hơn gấp trăm lần ngàn lần, cô xác định muốn tôi giúp?”
Lý Mộ Nhiên im lặng, một lúc lâu sau đành yên lặng rời đi. Cô biết nếu Quỷ Bệnh không muốn nói thì nửa chữ cũng lười phun, nhưng chỉ cần gã mở miệng vậy thì tuyệt đối không có lời nào là thừa thãi, cho nên tốt nhất cô vẫn cứ nên tin tưởng gã. Hiện tại tình huống đã vô cùng khó khăn, nếu mà xấu gấp trăm ngàn lần nữa thì ai sống nổi?
Ba đứa Phó Đam đi theo phía sau cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, vắt hết óc giúp nghĩ biện pháp. Chú Quỷ Bệnh không chịu hỗ trợ, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Xung quanh vùng kinh tế có thành phố Lũng Nhân, Tân Long, huyện Cần, huyện Khánh Viễn, thành phố Cao Cổ, huyện Chương. Huyện Chương là nơi gần nhất, chỉ cách nhau tầm 15 km, sau đó mới là Lũng Nhân cách hơn 20 km, xa nhất thì là thành phố Tân Long khoảng 150 km, giữa hai nơi này còn có 6 thôn trấn khác nữa. Chúng ta hiện tại đang ở khu vực giữa huyện Chương và thành phố Cao Cổ, đường trước mắt không thể đi qua, một đầu khác thì bị ngăn lại tại Tân Long, cho nên huyện Cần ở hướng tây bắc, huyện Khánh Viễn cùng với thành phố Cao Cổ tốt nhất đừng suy xét. Giờ ta chỉ có thể ra tay từ chỗ Tân Long, Lũng Nhân, cùng với huyện Chương. Như vậy nơi đóng quân sẽ cực kỳ quan trọng, có thể tiến công có thể thối lui là điều cần thiết, không thể vì cứu người mà lấy tính mạng của chúng ta ra đùa giỡn được.” Tiêu Thắng tụ tập mọi người trong đoàn xe rồi theo kí ức mà vẽ ra bản đồ xung quanh vùng kinh tế, phân tích tình cảnh cho Tống Nghiễn. Những người khác thì đều lo kiểm tra trang bị cùng vật tư làm chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
“Việc này giao cho cậu, tôi muốn vào xem tình hình của căn cứ Vân Châu. Trước khi tôi trở về thì đừng vội ra tay.” Tống Nghiễn trầm ngâm một lát, nói.
Ánh mắt Tiêu Thắng lộ ra vẻ không tán đồng, anh định mở miệng khuyên can lại bị Tống Nghiễn xua tay, “Tự tôi có tính toán.” Khóe mắt Tống Nghiễn đúng lúc liếc đến Lý Mộ Nhiên mang theo ba đứa trẻ đi qua, lập tức xoay người kéo cô lại.
“Đi thôi.” Nghe thấy Tống Nghiễn muốn mình dẫn hắn vào căn cứ Vân Châu, Lý Mộ Nhiên không chút nghĩ ngợi mà dứt khoát đồng ý. Hiện tại toàn bộ người của đoàn xe gần như đều biết năng lực của cô, cô cũng không cần che che giấu giấu nữa, có thể giúp được gì thì đều rất nhiệt tình.
Lý Mộ Nhiên không quên dặn dò ba đứa trẻ đi theo sát Quỷ Bệnh, trong lúc ấy Tống Nghiễn cũng đã lo liệu xong xuôi mọi chuyện bên này. Lý Mộ Nhiên đang định nắm cánh tay hắn, lại không ngờ bị hắn vươn tay ôm chặt eo mình. Cô sửng sốt mấy giây nhưng cũng không quá để ý, chung quy đoạn đường vừa qua họ ôm ôm ấp ấp, nắm tay cõng nhau cũng không biết bao nhiêu lần, nếu giờ lại để bụng thì thật đúng là nhiễu sự.
“Mình đi về hướng bên kia ạ?” Chỗ họ dừng chân cách Vân Châu hơn 20 km, Lý Mộ Nhiên không có cách nào tra xét cụ thể vị trí của căn cứ, chỉ có thể chỉ vào hướng mà đàn zombie đang tiến tới. Tuy cô là người Vân Châu nhưng lại chưa bao giờ tới Lũng Nhân cho nên không tinh tường phương hướng chính xác của vùng kinh tế bị bỏ hoang kia.
“Tây Nam.” Tống Nghiễn lắc đầu, chỉ về một hướng chếch gần chín mươi độ so với nơi cô chỉ.
Lý Mộ Nhiên không hiểu làm sao nhưng vẫn nghe lời xác định vị trí mà Tống Nghiễn chỉ rồi phát động dị năng, ngay sau đó hai người đã đứng ở trên đỉnh một ngọn núi đá. Xung quanh là tuyết trắng phủ kín, thực vật biến dị gần chỗ họ nhất cũng cách hơn 30m, chỉ trên đỉnh đầu thỉnh thoảng mới có thú biến dị bay qua, nhưng chúng vừa lao xuống liền bị Tống Nghiễn ra tay tiêu diệt. Dưới chân hai người là một quốc lộ xuyên núi, có lẽ trước kia thường có người qua lại nên không bị thực vật biến dị chiếm lĩnh, hiện tại nơi ấy đang phủ đầy zombie.
Lý Mộ Nhiên chẳng cần buông lực tinh thần, một ánh nhìn liền có thể trông thấy phía bên kia của núi đá là căn cứ Vân Châu tọa lạc tại một thung lũng tương đối bằng phẳng vây quanh bởi tường đất được bọc kín băng tuyết đứng sừng sững. Cô quay đầu nhìn sang mới biết đường quốc lộ quẹo một khúc cong lớn ngay chỗ khẽ núi, cho nên phương hướng khác biệt nhiều so với lúc trước cô nhìn thấy. Vân Châu có nhiều núi, đường quốc lộ tự nhiên cũng sẽ không thẳng thớm giống vùng bình nguyên, quanh co ngoằn ngoèo mới là điều bình thường.
Giống như trong dự liệu của cả hai người, bốn phía căn cứ vốn trống trải giờ đều đã bị zombie và động vật biến dị chiếm trọn, trên không trung còn có vô số thú biến dị bay quanh. Muốn mở một con đường ở nơi đây rồi cứu người trong căn cứ ra, Lý Mộ Nhiên cảm thấy có chút tuyệt vọng.
“Chủ nhiệm, chúng ta vào căn cứ sao?” Nhìn Tống Nghiễn đang cẩn thận xem xét tình hình bốn phía căn cứ, cô cẩn thận hỏi.
“Đúng vậy.” Tống Nghiễn không có chút do dự đáp lời.
Lý Mộ Nhiên chà xát hai má bị gió lạnh thổi phát đau, phóng lực tinh thần ra, đối với cô mà nói, nơi có thể dùng mắt nhìn bình thường thì quả thật rất dễ định vị, nhưng trước khi đi cô vẫn theo thói quen quét một vòng tra xét tình hình xung quanh để tránh xuất hiện nguy hiểm ngoài dự liệu. Ai ngờ lần này cô lại quét ra một niềm vui bất ngờ.
Khi lực tinh thần vươn đến một gò núi thấp dày đặc thực vật biến dị cách căn cứ 2km, thân thể Lý Mộ Nhiên khẽ run lên, rồi sau đó ánh mắt lộ ra sắc thái mừng rỡ, thậm chí không kịp nói một tiếng với Tống Nghiễn đã mang hắn xuất hiện ở nơi kia.
Nam Thiệu đang ôm Trương Duệ Dương vào lòng, ngồi cạnh Ú Ú giữa rừng biến dị tự suy ngẫm cách thức để làm sao tiến vào căn cứ, đột nhiên lại bị hai người xuất hiện bất ngờ hù dọa. Nếu như không phải Trương Duệ Dương mừng rỡ hô lên hai chữ ‘dì ơi’, chỉ sợ hắn đã ra tay xử gọn hai người kia rồi.
Trên thực tế không chỉ Nam Thiệu bị hù sợ mà Tống Nghiến không hề chuẩn bị tâm lý cũng bất ngờ, Ú Ú càng là bị dọa đến nỗi mông ngã phịch xuống đất, bốn phía đều là thực vật biến dị nên nó muốn chạy cũng không kịp, chỉ có thể run run rút đầu ra sau lưng Nam Thiệu.
“Dương Dương, sao con chạy đi lung tung vậy hả, làm dì lo muốn chết!” Ôm chặt lấy Trương Duệ Dương đang bổ nhào vào trong lòng mình, Lý Mộ Nhiên thò tay vỗ nhẹ hai cái trên mông nhóc con, lo lắng đè nén trong lòng lập tức bộc phát ra, nước mắt cô lã chã rơi xuống.
“Ú Ú đưa con đi tìm chú Bí đỏ.” Trương Duệ Dương ôm cổ Lý Mộ Nhiên, thân mật dùng sức cọ cọ lên mặt cô, cọ đến nỗi mặt cô đỏ bừng lên.
“Dì ơi, con nhớ dì lắm.” Một câu khiến trái tim Lý Mộ nhiên hóa thành vũng nước, nào còn giận nhóc được nữa. Lý Mộ Nhiên lung tung lau hai mắt, nhìn về chỗ Nam Thiệu đang lạnh lùng đối diện với Tống Nghiễn, tuy rằng hắn dùng khăn quàng cổ che nửa bên mặt nhưng cô vẫn có thể nhận ra ngay.
“Anh Thiệu!” Cô cười tủm tỉm kêu lớn, ánh mắt vẫn đỏ ửng nhưng lại sáng lấp lánh, tràn đầy sung sướng khi gặp lại người thân.
Nam Thiệu hơi nghiêng đầu nhìn cô, trước mắt hắn chợt lóe lên hình ảnh ngắt quãng về cuộc sống ở thị trấn Vọng Dương, những lúc đồng hành chiến đấu và tai nạn họ gặp phải ở huyện Tử Vân. Đôi mắt vốn không có một chút cảm tình của Nam Thiệu dần dần hiện lên tia ấm áp, chân mày hắn khẽ nhúc nhích, hai mắt hẹp dài chậm rãi cong lên, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Mộ Nhiên.”
“Đúng vậy, là em. Sao anh ở đây? Anh Dịch đâu? Anh Trần đâu ạ?” Trong lòng Lý Mộ Nhiên vô cùng kích động, cũng không để ý Nam Thiệu vì sao lại che mặt kín mít như vậy, chỉ cho là hắn đang bị lạnh. Cô vừa vội vã nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng người khác, vừa gấp gáp hỏi.
“Ba và chú béo ở trong đó! Con và chú Bí đỏ, cả Ú Ú nữa muốn đi cứu họ.” Đáp lời cô là Trương Duệ Dương. Nam Thiệu cũng đã chuyển lực chú ý quay lại với Tống Nghiễn, chỉ bởi vì từ trên thân thể đối phương hắn cảm giác được hương vị của đồng loại nhưng lại xen lẫn nguy hiểm tột độ. Mà Ú Ú đang trốn sau Nam Thiệu cũng đã dè dặt cẩn thận rụt xa đến nơi cách đó hơn chục mét.
“Nam thiếu?” Người mở miệng trước là Tống Nghiễn, ký ức của hắn bị mất một phần lớn nhưng Nam gia và nhà hắn là bạn cũ, hai người có lẽ đã quen biết từ lâu, tuy rằng mối quan hệ tương đối bình thường nhưng không đến mức gặp mặt nhận không ra người. Chẳng qua Nam Thiệu hiện tại mang đến cho Tống Nghiễn cảm giác khác xa lúc trước, cho nên ban đầu hắn không hề lên tiến. Mãi khi Lý Mộ Nhiên vừa thấy đối phương bèn cười tươi như hoa nở thì mới khiến Tống Nghiễn cực kỳ khó chịu, hắn mới chủ động mở miệng, giọng điệu lại không mấy thiện.
“Tống nhị.” Nam Thiệu híp mắt, hắn sắc bén phát giác ra địch ý của người đối diện, trong lòng không khỏi dâng lên đề phòng.
“Hóa ra hai anh quen nhau hả.” Lý Mộ Nhiên kinh ngạc, nhưng phần nhiều là vui mừng.
Không ngờ hai người kia gọi tên nhau cứ như điểm danh xong liền không nói lời nào nữa, cả hai đồng thời quay đầu đi, lạnh lùng xa cách đến nỗi chẳng bằng cả người dưng nước lã. Lý Mộ Nhiên cũng không để ý, nghĩ đến đám Trương Dịch còn kẹt trong căn cứ thì cô không khỏi lo lắng.
“Anh Thiệu, dị năng của em sử dụng được rồi, giờ có thể mang vài người. Em và chủ nhiệm đang định vào căn cứ, chúng ta cùng đi thôi.”
Đây có thể xem như niềm vui bất ngờ ập tới, ánh mắt Nam Thiệu lập tức sáng bừng lên, “Ừ, cùng nhau đi.”
Hóa ra Nam Thiệu và Trương Duệ Dương bị quần thể zombie ngăn lại bên ngoài căn cứ khoảng mấy chục dặm, không làm sao đi tới được, sau này đột nhiên nhớ tới hắn và Ú Ú không sợ thực vật biến dị mà trong rừng cây thì hầu như không có zombie, hơn nữa cây cối cao lớn rậm rạp còn có thể ngăn cản phần lớn động vật biến dị rất hữu hiệu, vì thế hắn không chút do dự lựa chọn con đường này, trèo đèo lội suối không ngừng nghỉ mới đến được đây. Nhưng bốn phía căn cứ lại trống trải, không có rừng cây nên hắn cũng chỉ có thể dừng lại suy nghĩ biện pháp khác. Hắn có cánh, Ú Ú cũng có thể bay, nhưng không trung phía trước khắp nơi đều là thú biến dị bay lượn, Ú Ú thì còn đỡ chứ Nam Thiệu vừa lao ra lại còn mang theo Dương Dương, không cần nghĩ cũng biết kết quả thế nào. Ngay lúc hắn đang phát sầu thì Lý Mộ Nhiên lại đột nhiên xuất hiện. Đối với Nam Thiệu hiện tại thì năng lực vượt qua không gian của Lý Mộ Nhiên hệt như cơn mưa mát lành sau chuỗi ngày nắng hạn, bằng không nếu bị bất đắc dĩ, chỉ e hắn cũng phải mạo hiểm mà bay vào căn cứ.
Đã quyết định xong xuôi Lý Mộ Nhiên cũng không chậm trễ nữa, một bàn tay cô ôm Trương Duệ Dương, một tay còn lại định nắm cánh tay Nam Thiệu thế nhưng Tống Nghiễn còn nhanh hơn cô một bước, đưa tay mình ra nắm, “Để tôi.” Nói xong thì Tống Nghiễn cũng đồng thời đặt tay còn lại lên vai Nam Thiệu. Nam Thiệu nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn sang Lý Mộ Nhiên, hắn dường như đã ngầm hiểu được chút gì đó.
Lý Mộ Nhiên vẫn ngây thơ không hề hay biết gì nghiêng đầu nhìn về phía Ú Ú càng lúc trốn càng xa, ngẫm nghĩ rồi nói với Nam Thiệu: “Anh Thiệu, anh bảo Ú Ú về đoàn xe chờ chúng ta đi, mang nó vào căn cứ sợ rằng sẽ gây ra hiểu lầm.” Trải qua chuyện Dương Dương bị bắt cóc cô xem như biết nhóc xấu xa Ú Ú này sợ rằng chỉ có Nam Thiệu mới thật sự chế phục được.
“Nghe chưa?” Nam Thiệu cũng không lặp lại lời Lý Mộ Nhiên, chỉ nhàn nhạt quét mắt về phía Ú Ú vẫn luôn cúi đầu che tai nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn.
Dế trũi giật giật hai cọng râu, Lý Mộ Nhiên nhân cơ hội này chỉ chỉ hướng mà cô đi tới, nói: “Đoàn xe ở bên kia.” Thẳng đến khi Ú Ú ngoan ngoãn bay đi, cô mới mang theo ba người đến căn cứ dưới chân núi. Nào ngờ họ vừa biến mất thì cái tên xấu xa nào đó lại lập tức xoay người, trực tiếp phóng về hướng căn cứ.
Điểm dừng chân được Lý Mộ Nhiên chọn là một nhà xưởng hoang vu nằm ở phía sau. Hết thảy những người có thể chiến đấu đều đã lên tiền tuyến, ai có sức chiến đấu yếu hơn cũng đang bận rộn chuẩn bị nước và thức ăn, thuốc men cung cấp cho các chiến sĩ. Cho nên xung quanh nhà xưởng vô cùng im ắng, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một hai xác người chết hoặc xác động vật biến dị trên mặt đất.
Bốn người không lập tức ra phía trước mà đợi Lý Mộ Nhiên dùng lực tinh thần tìm kiếm vị trí của Trương Dịch trong căn cứ. Sau một lúc trên mặt cô lộ ra thần sắc vừa vui sướng nhưng lại có chút kỳ lạ, cô chỉ về hướng bắc rồi nói: “Anh Dịch ở nơi đó…”
Không đợi cô nói xong, Nam Thiệu đã xông ra ngoài. Lý Mộ Nhiên nuốt hết mấy chữ định phun ra vào trong bụng.
Tóc anh Dịch bạc trắng rồi.
Đánh lui hai đợt động vật biến dị tấn công, trên người Trương Dịch cũng đã vấy bẩn. Anh đưa mắt nhìn bức tường cao lớn bị nanh vuốt của động vật biến dị cùng với dị năng đánh trúng mà rách nát không chịu nổi, mệt mỏi ngả ra sau tựa vào chân tường cứng rắn băng lãnh. Bởi vì mồ hôi hoặc là máu, quanh thân anh như có sương trắng đang bốc hơi. Trương Dịch không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, thế nhưng Tiểu Bùi Viễn và Cục thịt Trần đã tê liệt ngã xuống đất hiển nhiên không còn cách nào tiếp tục chống đỡ đợt tấn công luân phiên tiếp theo được nữa. Anh nhất định phải nghĩ cách đưa hai người đến nơi an toàn hơn một chút. Từ Tịnh tuy rằng là phụ nữ hơn nữa cũng không có dị năng, nhưng trong tình trạng chiến đấu hiện tại thì cô lại chẳng hề thua kém người dị năng hay cánh mày râu. Có điều dù sao cô cũng là nữ, không nên chịu phần khổ này, tốt nhất cũng bảo cô rời đi, hơn nữa cô còn có thể bảo vệ Cục thịt Trần và Bùi Viễn…
Trương Dịch đang nhắm mắt cẩn thận lên kế hoạch, ngay cả thức ăn cũng chẳng buồn đụng tới, đột nhiên một cơn gió thổi đến khiến tóc gáy của anh lập tức dựng đứng lên, tay nắm đao căng thẳng, còn chưa kịp chém ra thì toàn thân đã bị một đôi cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ ôm chặt lấy.
“A Dịch! A Dịch…” Chất giọng khàn khàn quen thuộc quá đỗi, người tới hồng hộc thở hổn hển, hung hăng cắn vào môi anh.
Khóe mắt Trương Dịch ẩm ướt, keng, đao trong tay anh rơi xuống đất, hai tay run rẩy vươn về trước, cố gắng gắt gao siết lấy eo người trước mặt. Anh chỉ hận không thể ôm siết người này khiến nó hòa nhập vào thân thể của mình, không nỡ buông ra, không dám buông ra… Thậm chí anh không dám mở mắt ra bởi vì anh sợ hết thảy đều do mình mỏi mệt quá nên sản sinh ảo giác, đến nỗi những đau xót trên thân thể anh giờ cũng chẳng còn chút cảm giác nào nữa rồi.
Thẳng đến khi trong giấc mộng này vang lên tiếng gọi ba lanh lảnh non nớt của trẻ con, một thân mình nho nhỏ gào khóc bổ nhào vào trên lưng thì Trương Dịch mới không dám tin mà mở mắt ra. Trước hết ánh vào trong mắt anh là gương mặt Nam Thiệu đã bị hóa kiến non nửa, sau đó là nụ cười tươi nhòe nhoẹt trong nước mắt của Lý Mộ Nhiên, cùng với một người đàn ông lạ mặt cao lớn đứng cạnh. Bên tai Trương Dịch vẫn còn vang tiếng khóc oa oa thảm thiết của trẻ nhỏ, anh run rẩy, sợ hãi lại mong đợi đưa tay ra sau lưng, mãi khi tay anh đụng tới gương mặt nhỏ nhắn ướt sũng lạnh băng thì trái tim đang treo trên cao rốt cuộc mới ầm ầm rơi xuống. Một bàn tay anh vẫn gắt gao ôm chặt Nam Thiệu, một tay còn lại kéo thân thể bé bỏng sau lưng vào trong lòng. Hai lớn một nhỏ ôm chặt lấy nhau, giống như một gia đình nho nhỏ trọn vẹn không sứt mẻ hạnh phúc nhất trên đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên