Mạt Thế Chi Phế Vật Nhạn Quá Thanh Thiên
Chương 220 - Trưởng Thành
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Đường phố yên tĩnh, khắp nơi đều là thi thể zombie bị phủ một lớp tuyết trắng, chỉ có vài con xa xa không biết từ nơi nào lắc lư tiến lại đây. Tất cả dấu vết để lại ngày hôm qua đều bị trận tuyết lớn chôn vùi, tựa hồ nơi này vẫn luôn lặng lẽ như thế. Lặng lẽ, tĩnh mịch hệt như địa ngục.
Trương Duệ Dương bám vách tường một tòa cao ốc dè dặt cẩn thận ló đầu nhìn ra bên ngoài, sau một hồi, nhóc xác nhận con quái vật biến dị đã đi rồi, khuôn mặt nhỏ bé lộ vẻ mừng rỡ, tiếp đấy mới vọt ra như con thỏ chạy đến cửa sổ đã vỡ thành cái động khổng lồ của căn bếp sau siêu thị. Từ hôm qua sau khi bị thú biến dị đầu cá sấu mình sư tử chặn trong siêu thị, nhóc đã học được kinh nghiệm nên trước khi vào siêu thị nhóc bèn cẩn thận cảm nhận động tĩnh và không khí bên trong. Khi nhóc cảm thấy hẳn là không có nguy hiểm mới bò vào, sau đó vừa nhẹ nhàng bước vào trong vừa tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
May mắn là con quái vật kia quả thật đã rời khỏi, tuy rằng siêu thị bị phá tan hoang nhưng còn không ít thức ăn đóng hộp vẫn nguyên vẹn. Thông qua lớp cửa kính vỡ, Trương Duệ Dương có thể nhìn thấy zombie không có mục tiêu du đãng ngoài đó, trong cổ họng chúng thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc khàn khàn trầm thấp, so với không gian tĩnh mịch trong ngõ nhỏ sau siêu thị thì dường như có chút hơi thở của sự sống hơn, tuy rằng kỳ thật ‘sự sống’ ấy đều là giả.
Trương Duệ Dương nín thở, ánh mắt nhanh chóng tìm tòi giữa đống đồ vương vãi đầy đất, nhìn thấy cái ba lô mà hôm qua nhóc nhét đầy đồ ăn bị hất đổ nằm phía dưới kệ hàng. Nhóc ra bên ngoài xem xét, sau đó nhẹ nhàng thoát đi, muốn kéo ba lô ra. Ba lô rất lớn, bên trong lại có không ít thức ăn sẵn, nếu như có thể trực tiếp mang đi dĩ nhiên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, thế nhưng nhóc chỉ kéo thử một chút liền từ bỏ, lại nhanh chóng lui về trong nhà kho. Muốn kéo ba lô ra thì phải nâng kệ hàng lên, thế nhưng kệ hàng kia làm bằng sắt lại bị thú biến dị đạp đến mức vặn vẹo cong queo, chỉ hơi động một tí là sẽ vang thành tiếng két két, ở nơi yên ắng thế này thật sự rất dễ gây sự chú ý với đám zombie ngoài kia cùng với những nguy hiểm khó lường ở lân cận nữa.
Bây giờ nhóc như chim sợ cành cong, mỗi bước đi đều phải quan sát tình huống xung quanh, thà tốn công chứ không muốn lại bị một con quái vật hung ác chặn lại như ngày hôm qua, suýt nữa không trốn được. Im lặng đợi một hồi, xác nhận không khiến thứ gì chú ý, lúc này nhóc mới ra nhặt bánh quy trên đất. Chẳng qua cầm lên xong lại buông xuống, ra là tay nhóc nhỏ, một bàn tay nhiều lắm chỉ cầm được một gói bánh quy, thêm hai túi quần đựng hai gói, cũng chỉ được bốn gói, số lượng này hoàn toàn không đủ với nhóc. Đừng nhìn Trương Duệ Dương nhỏ con, bởi vì luyện Ngũ cầm hí nên nhóc ăn không ít, bằng không làm sao có sức cõng được Ú Ú. Huống chi nhóc cũng biết tìm thức ăn bên ngoài rất nguy hiểm, một lần đi ra có thể lấy được càng nhiều càng tốt.
Nhóc nhìn bên ngoài, phát hiện có một con zombie đang chạy về phía này bèn nhanh chóng trốn vào nhà kho lần nữa, thấy nó nhìn vào trong siêu thị vài lần, bồi hồi rất lâu vẫn không đi thì không khỏi lo lắng. Nhóc không sợ một con zombie, nhưng nhóc sợ nó sẽ đưa tới càng nhiều zombie hơn, đến lúc đó chỉ e chẳng thể tiếp tục tìm đồ ăn được nữa. May mà trời rét, gió thổi từ ngoài vào trong, mùi của Trương Duệ Dương không tản ra, cuối cùng con zombie phát hiện cái gì đó nên chậm rãi lắc lư rời đi.
Trương Duệ Dương thở hắt ra, nhóc thò tay lau mồ hôi lạnh trên trán, không dám trì hoãn nữa, lao ra lấy bao chăn trong phòng kho cách đó không xa, sau đó cẩn thận kéo khóa, lấy chăn ra trải trên mặt đất rồi bắt đầu lục tìm thức ăn rơi vãi. Lúc này nhóc không chọn lựa như ngày hôm qua nữa, chỉ cần có thể ăn đều bị nhóc nhặt lên chăn, ngay cả nước khoáng lăn đến cạnh cũng không bỏ qua. Vừa nhặt nhóc vừa lưu ý động tĩnh bốn phía, đến khi chăn sắp không đựng được nữa nhóc mới gói chăn lại, ôm lấy chạy trở về.
May mắn là trừ vài con zombie tập tễnh chú ý đuổi theo thì không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào khác, Trương Duệ Dương ôm một bao to bình an chạy về hành lang mà nhóc và Ú Ú tị nạn.
Ba mươi mấy viên tinh hạch lúc trước đã có tác dụng, khi nhóc đi vào, Ú Ú có thể ngẩng đầu mở mắt nhìn, râu giật giật, rõ ràng đã khỏe hơn buổi sáng. Trương Duệ Dương rốt cuộc thở phào, mặt mày hớn hở, về phần nhóc vẫn phải ngủ trên sàn xi măng lạnh lẽo, co ro trong hành lang hẹp hòi âm u thì nhóc hoàn toàn không để ý. Đối với nhóc, Ú Ú khoẻ mạnh, có thể không đói bụng, cũng không bị truy đuổi là một chuyện cực kỳ tốt. Huống chi bây giờ nhóc còn có một cái chăn để đắp.
Tuy rằng nhóc đang ở trung tâm thành phố nhưng trong khu phố này lại không có quá nhiều zombie, bởi vì tận thế xảy ra vào buổi sáng, đa số người nơi này là người tỉnh khác nên đã dậy sớm đi làm, còn sót lại vài người già về hưu thì đi chợ hoặc đến công viên cho chim ăn, trong phố gần như không có người nào, đương nhiên cũng không có nhiều zombie.
Ú Ú không ăn bánh quy hay thức ăn của con người, Trương Duệ Dương tuy khoẻ, nhưng vẫn không thể đánh bại thực vật biến dị, cuối cùng chỉ có thể đi giết zombie đào tinh hạch cho nó. Vì thế trong mấy ngày kế tiếp, có một bóng dáng bé nhỏ lặng lẽ xuất hiện trên đường phố, giống một con thỏ nhỏ nhanh nhẹnmỗi khi gặp zombie lạc đàn liền xông lên, mà khi rất nhiều zombie đến lại nhanh chóng trốn thoát. Đây là một thành phố tràn ngập tử vong, tàn khốc cùng máu tanh, có thực vật điên cuồng, có động vật biến thái, cùng với xác sống khắp nơi, nhưng hiếm thấy bóng dáng người sống. Toàn bộ thành phố như thể chỉ có một mình nhóc là người sống, cô độc, dũng cảm, hơn nữa không hề mê mang.
Mục tiêu của Trương Duệ Dương rất rõ ràng, cho Ú Ú ăn no, giúp nó nhanh khỏi. Sau đó Ú Ú sẽ mang theo nhóc rời khỏi nơi này, tiếp tục lưu lạc như trước đây để tìm ba.
Tuy Ú Ú không quá thích tinh hạch của zombie nhưng ngày ngày trôi qua, nhờ rất nhiều tinh hạch và khả năng hồi phục mạnh mẽ của cơ thể, vết thương của nó khôi phục nhanh chóng mà mắt thường có thể thấy được. Trong lúc ấy, Trương Duệ Dương đã vô cùng quen thuộc với địa hình xung quanh, biết nơi nào có rất nhiều zombie, nơi nào lại có thể tìm được thức ăn, thậm chí gặp phải động vật biến dị thì có thể trốn ở đâu. Nếu như dân bản địa còn ở đây, có lẽ cũng chưa chắc đã biết rõ như nhóc. Vì khả năng này cộng thêm thân thể nhỏ bé linh hoạt giúp nhóc tránh né không ít nguy hiểm, mỗi lần đi ngoài đều có thể an toàn trở về. Đôi khi may mắn còn có thể gặp động vật biến dị đánh nhau với thực vật biến dị, đôi bên cắn nhau cùng chịu thiệt giúp nhóc thu nhặt một ít thứ Ú Ú thích.
Quá trình trưởng thành xảy ra trong vô thức, tuy trước kia Trương Duệ Dương cũng chịu không ít khổ, nhưng dù sao cũng có Trương Dịch, Lý Mộ Nhiên cùng với những người khác che chở, không giống lần này, tất cả đều phải tự mình đối mặt. Cũng chính vì thế, nếu trong thời gian ngắn nhóc chẳng thể nhanh chóng trưởng thành, không chỉ nhóc mà ngay cả Ú Ú đều có khả năng không sống nổi.
Sau bảy tám ngày, không chỉ vết thương của Ú Ú khép lại, cái mông bị cắn mất gần nửa và hai cái râu thế mà lại mọc ra như thằn lằn, nhưng hình như nó bị ám ảnh tâm lý, thỉnh thoảng phải quay đầu nhìn, xác nhận chúng nó là thật sự tồn tại.
“Đi nào!” Trương Duệ Dương cười hì hì trèo lên lưng Ú Ú ngồi trước mặt mình, phất tay tạm biệt nơi bọn họ từng trú ngụ.
Ú Ú vỗ cánh, thích ứng cảm giác giương cánh một chút, sau đó đập cánh xoay vài vòng rồi bay về phía xa. Nó không thể bay quá cao, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh, chớp mắt đã bay qua mấy con phố, dẫn theo một đàn zombie truy đuổi phía dưới.
Hơn mười phút sau, khi sắp ra khỏi thành phố, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng va vào tường. Âm thanh này quá quen thuộc, khiến Trương Duệ Dương cùng Ú Ú đã từng trải qua đều không khỏi nổi da gà. Trương Duệ Dương còn chưa nói gì, Ú Ú đã lặng lẽ quay đầu, chuẩn bị bỏ trốn mất dạng.
“Ú Ú, có phải cũng có người bị quái thú chặn lại giống chúng ta không?” Trương Duệ Dương nhỏ giọng hỏi.
Ú Ú không đáp lại, chỉ một lòng một dạ dùng sức đập cánh, hi vọng có thể bay càng xa càng tốt.
“Chúng ta có nên giúp họ không?” Trương Duệ Dương bất an quay đầu nhìn, ngập ngừng nói.
Gì cơ? Ú Ú suýt nữa đập đầu vào một tòa nhà, vốn im im không lên tiếng, lúc này lại nhịn không được mà kêu chi chikháng nghị.
Trương Duệ Dương gãi đầu, thực ra nhóc cũng rất sợ thế nhưng khi tưởng tượng có người cũng bị truy sát không còn đường trốn giống nhóc liền cảm thấy thật đáng thương, vì thế nhịn không được mà nắm râu Ú Ú, thương lượng: “Chúng ta đứng xa xa thôi, đến lúc đó tao kêu to một tiếng rồi chúng ta liền chạy. Mày nghĩ đi, nếu hôm đó có ai đó dẫn quái thú đi giúp chúng ta thì mày sẽ không bị thương đâu.”
Ú Ú không hiểu nhưng nó luôn nghe lời Trương Duệ Dương, nhất là sau lần bị thương này. Nếu là trước đây, khi nó biết quái vật biến dị đang ở phía trước, dù bị đánh chết nó cũng không trở về, giống như lúc trước không chịu về doanh trại vậy. Vì thế nó run run xoay người, sau đó dùng tốc độ chậm rì như sên khác hẳn lúc chạy trốn để trở về.
“Ú Ú, chúng ta phải nhanh lên.” Trương Duệ Dương nhẹ nhàng vỗ lưng Ú Ú, thúc giục. Nhóc cảm thấy với tốc độ như bây giờ, quái vật kia không chừng đã húc thủng tường ăn thịt hết người bên trong. Tuy nhóc còn nhỏ nhưng vẫn biết không phải ai cũng may mắn như nhóc khi bị chặn lại có thể tìm được đường trốn khác.
Ú Ú không tình nguyện mà nhanh hơn thế nhưng khi còn cách đích đến khoảng 500m thì ngừng lại, không chịu bay tiếp dù chỉ nửa mét. Đối với việc này, Trương Duệ Dương hoàn toàn không có ý kiến, trên thực tế nhóc cũng sợ muốn chết…
500m nữa là một trường tiểu học có vài dãy phòng học. Lúc này cổng sắt đóng chặt, bên trong có không ít zombie đang tụ tập, phần lớn là học sinh và một vài giáo viên, nhân viên. Lúc này, con quái vật biến dị kia không ở ngoài cổng, chẳng biết nó nhảy vào trong bằng cách nào, đang dạo quanh khu phòng học, thỉnh thoảng húc cửa sổ bằng kính hoặc là tường, sau đó thò móng vuốt vào hình như muốn tóm lấy thứ gì đó.
Nhìn thấy khu phòng học ba tầng màu trắng bị đâm đổ nát, gồ ghề, dường như sẽ sập bất cứ lúc nào, Trương Duệ Dương biết nếu mình mà chần chừ không kêu lên tiếng thì sẽ muộn mất. Thế nhưng nhóc há miệng lại không thể phát ra tiếng.
“Ú Ú, hình như tao hơi sợ…” Giọng nhóc hơi khàn khàn, không tự nhiên uốn éo thân mình, như thể đang thẹn thùng vì mình lâm trận lại lùi bước.
Râu Ú Ú khẽ rung, đột nhiên thét gọi về hướng thú biến dị ở đằng xa, trong âm thanh ngoài sự sợ hãi, vậy mà còn có cả sự khiêu khích ẩn trong đó. Trương Duệ Dương sửng sốt, trong nháy mắt như không còn sợ hãi nữa, rống to: “Quái thú, lại đây, chúng tao ở đây!”
Hai âm thanh hoàn toàn khác biệt đột ngột vang lên trên con đường trống trải yên tĩnh, ngay lập tức giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, không chỉ khiến thú biến dị đầu cá sấu mình sư tử chú ý mà còn khiến zombie trên đường sôi nổi lên, phát ra tiếng rít kích động hưng phấn, xông về phía bọn họ. Thậm chí còn có không ít sinh vật biến dị gần đấy cũng nhìn về phía này với ánh mắt lạnh lẽo hung ác.
Grừuuu—— Thấy đồ ăn đã từng chạy thoát cũng dám khiêu khích, thú biến dị gầm lên đầy tức giận, chấn động đến mức cửa kính các kiến trúc xung quanh đều rung động, sau đó nó không chút do dự bỏ qua con mồi sắp tới miệng, lao đến như điện xẹt.
Beta: Yến Phi Ly
Đường phố yên tĩnh, khắp nơi đều là thi thể zombie bị phủ một lớp tuyết trắng, chỉ có vài con xa xa không biết từ nơi nào lắc lư tiến lại đây. Tất cả dấu vết để lại ngày hôm qua đều bị trận tuyết lớn chôn vùi, tựa hồ nơi này vẫn luôn lặng lẽ như thế. Lặng lẽ, tĩnh mịch hệt như địa ngục.
Trương Duệ Dương bám vách tường một tòa cao ốc dè dặt cẩn thận ló đầu nhìn ra bên ngoài, sau một hồi, nhóc xác nhận con quái vật biến dị đã đi rồi, khuôn mặt nhỏ bé lộ vẻ mừng rỡ, tiếp đấy mới vọt ra như con thỏ chạy đến cửa sổ đã vỡ thành cái động khổng lồ của căn bếp sau siêu thị. Từ hôm qua sau khi bị thú biến dị đầu cá sấu mình sư tử chặn trong siêu thị, nhóc đã học được kinh nghiệm nên trước khi vào siêu thị nhóc bèn cẩn thận cảm nhận động tĩnh và không khí bên trong. Khi nhóc cảm thấy hẳn là không có nguy hiểm mới bò vào, sau đó vừa nhẹ nhàng bước vào trong vừa tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
May mắn là con quái vật kia quả thật đã rời khỏi, tuy rằng siêu thị bị phá tan hoang nhưng còn không ít thức ăn đóng hộp vẫn nguyên vẹn. Thông qua lớp cửa kính vỡ, Trương Duệ Dương có thể nhìn thấy zombie không có mục tiêu du đãng ngoài đó, trong cổ họng chúng thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc khàn khàn trầm thấp, so với không gian tĩnh mịch trong ngõ nhỏ sau siêu thị thì dường như có chút hơi thở của sự sống hơn, tuy rằng kỳ thật ‘sự sống’ ấy đều là giả.
Trương Duệ Dương nín thở, ánh mắt nhanh chóng tìm tòi giữa đống đồ vương vãi đầy đất, nhìn thấy cái ba lô mà hôm qua nhóc nhét đầy đồ ăn bị hất đổ nằm phía dưới kệ hàng. Nhóc ra bên ngoài xem xét, sau đó nhẹ nhàng thoát đi, muốn kéo ba lô ra. Ba lô rất lớn, bên trong lại có không ít thức ăn sẵn, nếu như có thể trực tiếp mang đi dĩ nhiên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, thế nhưng nhóc chỉ kéo thử một chút liền từ bỏ, lại nhanh chóng lui về trong nhà kho. Muốn kéo ba lô ra thì phải nâng kệ hàng lên, thế nhưng kệ hàng kia làm bằng sắt lại bị thú biến dị đạp đến mức vặn vẹo cong queo, chỉ hơi động một tí là sẽ vang thành tiếng két két, ở nơi yên ắng thế này thật sự rất dễ gây sự chú ý với đám zombie ngoài kia cùng với những nguy hiểm khó lường ở lân cận nữa.
Bây giờ nhóc như chim sợ cành cong, mỗi bước đi đều phải quan sát tình huống xung quanh, thà tốn công chứ không muốn lại bị một con quái vật hung ác chặn lại như ngày hôm qua, suýt nữa không trốn được. Im lặng đợi một hồi, xác nhận không khiến thứ gì chú ý, lúc này nhóc mới ra nhặt bánh quy trên đất. Chẳng qua cầm lên xong lại buông xuống, ra là tay nhóc nhỏ, một bàn tay nhiều lắm chỉ cầm được một gói bánh quy, thêm hai túi quần đựng hai gói, cũng chỉ được bốn gói, số lượng này hoàn toàn không đủ với nhóc. Đừng nhìn Trương Duệ Dương nhỏ con, bởi vì luyện Ngũ cầm hí nên nhóc ăn không ít, bằng không làm sao có sức cõng được Ú Ú. Huống chi nhóc cũng biết tìm thức ăn bên ngoài rất nguy hiểm, một lần đi ra có thể lấy được càng nhiều càng tốt.
Nhóc nhìn bên ngoài, phát hiện có một con zombie đang chạy về phía này bèn nhanh chóng trốn vào nhà kho lần nữa, thấy nó nhìn vào trong siêu thị vài lần, bồi hồi rất lâu vẫn không đi thì không khỏi lo lắng. Nhóc không sợ một con zombie, nhưng nhóc sợ nó sẽ đưa tới càng nhiều zombie hơn, đến lúc đó chỉ e chẳng thể tiếp tục tìm đồ ăn được nữa. May mà trời rét, gió thổi từ ngoài vào trong, mùi của Trương Duệ Dương không tản ra, cuối cùng con zombie phát hiện cái gì đó nên chậm rãi lắc lư rời đi.
Trương Duệ Dương thở hắt ra, nhóc thò tay lau mồ hôi lạnh trên trán, không dám trì hoãn nữa, lao ra lấy bao chăn trong phòng kho cách đó không xa, sau đó cẩn thận kéo khóa, lấy chăn ra trải trên mặt đất rồi bắt đầu lục tìm thức ăn rơi vãi. Lúc này nhóc không chọn lựa như ngày hôm qua nữa, chỉ cần có thể ăn đều bị nhóc nhặt lên chăn, ngay cả nước khoáng lăn đến cạnh cũng không bỏ qua. Vừa nhặt nhóc vừa lưu ý động tĩnh bốn phía, đến khi chăn sắp không đựng được nữa nhóc mới gói chăn lại, ôm lấy chạy trở về.
May mắn là trừ vài con zombie tập tễnh chú ý đuổi theo thì không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào khác, Trương Duệ Dương ôm một bao to bình an chạy về hành lang mà nhóc và Ú Ú tị nạn.
Ba mươi mấy viên tinh hạch lúc trước đã có tác dụng, khi nhóc đi vào, Ú Ú có thể ngẩng đầu mở mắt nhìn, râu giật giật, rõ ràng đã khỏe hơn buổi sáng. Trương Duệ Dương rốt cuộc thở phào, mặt mày hớn hở, về phần nhóc vẫn phải ngủ trên sàn xi măng lạnh lẽo, co ro trong hành lang hẹp hòi âm u thì nhóc hoàn toàn không để ý. Đối với nhóc, Ú Ú khoẻ mạnh, có thể không đói bụng, cũng không bị truy đuổi là một chuyện cực kỳ tốt. Huống chi bây giờ nhóc còn có một cái chăn để đắp.
Tuy rằng nhóc đang ở trung tâm thành phố nhưng trong khu phố này lại không có quá nhiều zombie, bởi vì tận thế xảy ra vào buổi sáng, đa số người nơi này là người tỉnh khác nên đã dậy sớm đi làm, còn sót lại vài người già về hưu thì đi chợ hoặc đến công viên cho chim ăn, trong phố gần như không có người nào, đương nhiên cũng không có nhiều zombie.
Ú Ú không ăn bánh quy hay thức ăn của con người, Trương Duệ Dương tuy khoẻ, nhưng vẫn không thể đánh bại thực vật biến dị, cuối cùng chỉ có thể đi giết zombie đào tinh hạch cho nó. Vì thế trong mấy ngày kế tiếp, có một bóng dáng bé nhỏ lặng lẽ xuất hiện trên đường phố, giống một con thỏ nhỏ nhanh nhẹnmỗi khi gặp zombie lạc đàn liền xông lên, mà khi rất nhiều zombie đến lại nhanh chóng trốn thoát. Đây là một thành phố tràn ngập tử vong, tàn khốc cùng máu tanh, có thực vật điên cuồng, có động vật biến thái, cùng với xác sống khắp nơi, nhưng hiếm thấy bóng dáng người sống. Toàn bộ thành phố như thể chỉ có một mình nhóc là người sống, cô độc, dũng cảm, hơn nữa không hề mê mang.
Mục tiêu của Trương Duệ Dương rất rõ ràng, cho Ú Ú ăn no, giúp nó nhanh khỏi. Sau đó Ú Ú sẽ mang theo nhóc rời khỏi nơi này, tiếp tục lưu lạc như trước đây để tìm ba.
Tuy Ú Ú không quá thích tinh hạch của zombie nhưng ngày ngày trôi qua, nhờ rất nhiều tinh hạch và khả năng hồi phục mạnh mẽ của cơ thể, vết thương của nó khôi phục nhanh chóng mà mắt thường có thể thấy được. Trong lúc ấy, Trương Duệ Dương đã vô cùng quen thuộc với địa hình xung quanh, biết nơi nào có rất nhiều zombie, nơi nào lại có thể tìm được thức ăn, thậm chí gặp phải động vật biến dị thì có thể trốn ở đâu. Nếu như dân bản địa còn ở đây, có lẽ cũng chưa chắc đã biết rõ như nhóc. Vì khả năng này cộng thêm thân thể nhỏ bé linh hoạt giúp nhóc tránh né không ít nguy hiểm, mỗi lần đi ngoài đều có thể an toàn trở về. Đôi khi may mắn còn có thể gặp động vật biến dị đánh nhau với thực vật biến dị, đôi bên cắn nhau cùng chịu thiệt giúp nhóc thu nhặt một ít thứ Ú Ú thích.
Quá trình trưởng thành xảy ra trong vô thức, tuy trước kia Trương Duệ Dương cũng chịu không ít khổ, nhưng dù sao cũng có Trương Dịch, Lý Mộ Nhiên cùng với những người khác che chở, không giống lần này, tất cả đều phải tự mình đối mặt. Cũng chính vì thế, nếu trong thời gian ngắn nhóc chẳng thể nhanh chóng trưởng thành, không chỉ nhóc mà ngay cả Ú Ú đều có khả năng không sống nổi.
Sau bảy tám ngày, không chỉ vết thương của Ú Ú khép lại, cái mông bị cắn mất gần nửa và hai cái râu thế mà lại mọc ra như thằn lằn, nhưng hình như nó bị ám ảnh tâm lý, thỉnh thoảng phải quay đầu nhìn, xác nhận chúng nó là thật sự tồn tại.
“Đi nào!” Trương Duệ Dương cười hì hì trèo lên lưng Ú Ú ngồi trước mặt mình, phất tay tạm biệt nơi bọn họ từng trú ngụ.
Ú Ú vỗ cánh, thích ứng cảm giác giương cánh một chút, sau đó đập cánh xoay vài vòng rồi bay về phía xa. Nó không thể bay quá cao, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh, chớp mắt đã bay qua mấy con phố, dẫn theo một đàn zombie truy đuổi phía dưới.
Hơn mười phút sau, khi sắp ra khỏi thành phố, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng va vào tường. Âm thanh này quá quen thuộc, khiến Trương Duệ Dương cùng Ú Ú đã từng trải qua đều không khỏi nổi da gà. Trương Duệ Dương còn chưa nói gì, Ú Ú đã lặng lẽ quay đầu, chuẩn bị bỏ trốn mất dạng.
“Ú Ú, có phải cũng có người bị quái thú chặn lại giống chúng ta không?” Trương Duệ Dương nhỏ giọng hỏi.
Ú Ú không đáp lại, chỉ một lòng một dạ dùng sức đập cánh, hi vọng có thể bay càng xa càng tốt.
“Chúng ta có nên giúp họ không?” Trương Duệ Dương bất an quay đầu nhìn, ngập ngừng nói.
Gì cơ? Ú Ú suýt nữa đập đầu vào một tòa nhà, vốn im im không lên tiếng, lúc này lại nhịn không được mà kêu chi chikháng nghị.
Trương Duệ Dương gãi đầu, thực ra nhóc cũng rất sợ thế nhưng khi tưởng tượng có người cũng bị truy sát không còn đường trốn giống nhóc liền cảm thấy thật đáng thương, vì thế nhịn không được mà nắm râu Ú Ú, thương lượng: “Chúng ta đứng xa xa thôi, đến lúc đó tao kêu to một tiếng rồi chúng ta liền chạy. Mày nghĩ đi, nếu hôm đó có ai đó dẫn quái thú đi giúp chúng ta thì mày sẽ không bị thương đâu.”
Ú Ú không hiểu nhưng nó luôn nghe lời Trương Duệ Dương, nhất là sau lần bị thương này. Nếu là trước đây, khi nó biết quái vật biến dị đang ở phía trước, dù bị đánh chết nó cũng không trở về, giống như lúc trước không chịu về doanh trại vậy. Vì thế nó run run xoay người, sau đó dùng tốc độ chậm rì như sên khác hẳn lúc chạy trốn để trở về.
“Ú Ú, chúng ta phải nhanh lên.” Trương Duệ Dương nhẹ nhàng vỗ lưng Ú Ú, thúc giục. Nhóc cảm thấy với tốc độ như bây giờ, quái vật kia không chừng đã húc thủng tường ăn thịt hết người bên trong. Tuy nhóc còn nhỏ nhưng vẫn biết không phải ai cũng may mắn như nhóc khi bị chặn lại có thể tìm được đường trốn khác.
Ú Ú không tình nguyện mà nhanh hơn thế nhưng khi còn cách đích đến khoảng 500m thì ngừng lại, không chịu bay tiếp dù chỉ nửa mét. Đối với việc này, Trương Duệ Dương hoàn toàn không có ý kiến, trên thực tế nhóc cũng sợ muốn chết…
500m nữa là một trường tiểu học có vài dãy phòng học. Lúc này cổng sắt đóng chặt, bên trong có không ít zombie đang tụ tập, phần lớn là học sinh và một vài giáo viên, nhân viên. Lúc này, con quái vật biến dị kia không ở ngoài cổng, chẳng biết nó nhảy vào trong bằng cách nào, đang dạo quanh khu phòng học, thỉnh thoảng húc cửa sổ bằng kính hoặc là tường, sau đó thò móng vuốt vào hình như muốn tóm lấy thứ gì đó.
Nhìn thấy khu phòng học ba tầng màu trắng bị đâm đổ nát, gồ ghề, dường như sẽ sập bất cứ lúc nào, Trương Duệ Dương biết nếu mình mà chần chừ không kêu lên tiếng thì sẽ muộn mất. Thế nhưng nhóc há miệng lại không thể phát ra tiếng.
“Ú Ú, hình như tao hơi sợ…” Giọng nhóc hơi khàn khàn, không tự nhiên uốn éo thân mình, như thể đang thẹn thùng vì mình lâm trận lại lùi bước.
Râu Ú Ú khẽ rung, đột nhiên thét gọi về hướng thú biến dị ở đằng xa, trong âm thanh ngoài sự sợ hãi, vậy mà còn có cả sự khiêu khích ẩn trong đó. Trương Duệ Dương sửng sốt, trong nháy mắt như không còn sợ hãi nữa, rống to: “Quái thú, lại đây, chúng tao ở đây!”
Hai âm thanh hoàn toàn khác biệt đột ngột vang lên trên con đường trống trải yên tĩnh, ngay lập tức giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, không chỉ khiến thú biến dị đầu cá sấu mình sư tử chú ý mà còn khiến zombie trên đường sôi nổi lên, phát ra tiếng rít kích động hưng phấn, xông về phía bọn họ. Thậm chí còn có không ít sinh vật biến dị gần đấy cũng nhìn về phía này với ánh mắt lạnh lẽo hung ác.
Grừuuu—— Thấy đồ ăn đã từng chạy thoát cũng dám khiêu khích, thú biến dị gầm lên đầy tức giận, chấn động đến mức cửa kính các kiến trúc xung quanh đều rung động, sau đó nó không chút do dự bỏ qua con mồi sắp tới miệng, lao đến như điện xẹt.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên