Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn
Quyển 1 - Chương 20: Điềm báo rời đi
Ngày hôm nay đã trôi qua, buổi tối thời điểm trở lại biệt thự, Tiêu Văn không có cảm giác mệt mỏi, chỉ nhìn cả người không sạch sẽ mà cảm thán …
Cậu bây giờ thật sự có thể so với bãi rác, mùi hôi thì Tiêu Văn ngửi mãi thành quen, nhưng trên làn da là tầng tầng cáu ghét dơ bẩn muốn chết.
Là thật a, thật sự rất muốn đi chết a, ít nhất thì trước lúc mạt thế cậu cũng là một thanh niên ngũ hảo (hảo cái gì thì mình ko biết), chuyên cần tắm rửa yêu khỏe mạnh, cho dù không có làn da trắng noãn cũng không giống như bây giờ, bẩn đến bản thân cậu đều muốn phun a!!
Aizzz… Cậu cũng không yêu cầu cao, còn sống còn có đồ ăn cũng là một hưởng thụ trần gian, cũng không quản cái gì bẩn hay không, cậu trực tiếp ngồi vào sô pha. Đói bụng, nói đến đói, hình như cậu thật sự rất cường đại, chưa ăn gì cũng không đói, quả nhiên là đói thành thói quen?
Tay che ở bụng, hôm nay đổi khẩu vị đi, lần trước là bánh bao quá hạn, lần này đổi thành bánh mỳ quá hạn đi.
…
Nhìn đồ hộp trước mặt, Tiêu Văn hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, đây chính là thịt a, bao lâu rồi chưa thấy qua, quá hạn hay không cũng không quan hệ, dù sao dạ dày của cậu bây giờ mà ăn đồ chưa quá hạn khả năng còn có thể bị tiêu chảy.
Cố gắng khống chế nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía bàn tay đang cầm lấy đồ hộp, sau đó là cánh tay, tái sau đó là mặt, a, nguyên lai là tang thi huynh a.
Ách! Tang thi huynh? Tang thi huynh lấy đâu ra vậy? Chẳng lẽ là tư tàng?
Nhìn động tác của tang thi huynh, đây là đưa cậu ăn sao? Lại nuốt một ngụm nước miếng, mặc kệ, cho dù tang thi huynh dùng để dụ cậu thì tốt xấu gì cũng ăn một ngụm trước đã. Tay nhanh nhẹn lấy đi đồ vật trong tay tang thi huynh, trước hết quay người rồi mới mở hộp.
Trong nháy mắt mở ra, hương vị kia thật sự giống như đang lạc vào thiên đường a ~~
Tạm thời đem nắp hộp vặn thành hình cái thìa, Tiêu Văn múc một muôi lớn, há to miệng một ngụm ăn sạch.
Ăn thật ngon, nhai hai ba cái liền nuốt vào bụng, Tiêu Văn lại múc một thìa lớn…
Nhìn sủng vật ánh mắt như tỏa sáng, tang thi huynh cảm thấy hắn có lẽ thật sự ngược đãi sủng vật rồi, chỉ bằng một chút thịt đã khiến cho sủng vật kích động thành như vậy, nếu cho sủng vật biết trong không gian của hắn còn rất nhiều hộp so với cái này còn lớn hơn, phỏng chừng sủng vật hội kích động đến ngất xỉu đi, vì lo lắng cho thân thể sủng vật, tạm thời gạt qua một bên, về sau lại nói cho sủng vật là được rồi.
Thời điểm Tiêu Văn cầm hộp xoay người, tang thi huynh giơ tay hơi hơi chặn khóe miệng, nhìn sủng vật thực đói ăn.
Ăn nhanh, “Ách” Tiêu Văn còn đánh cái ợ rõ to, đã lâu như vậy chưa được ăn ngon, người này a chính là khiếm ngược, trước kia ăn thịt cảm thấy không dinh dưỡng, cứng rắn muốn đi ăn cái gì mà rau dại, hiện tại rau dại cam đoan rất nhiều, cam đoan nhiều đến mức ngươi ăn xong muốn biến thành động vật ăn cỏ luôn.
Đối với vấn đề mặt mũi, Tiêu Văn thấy dù có nở mặt nở mày cũng ăn không đủ no, vậy việc gì phải để ý? Hơn nữa nơi này chỉ còn mỗi cậu là người sống, còn có một con tang thi, sĩ diện gì đó vẫn là vứt sang một bên. Xoay người nhìn tang thi huynh vẫn một khuôn mặt vạn năm không đổi, Tiêu Văn cảm thấy hình như tang thi huynh nở nụ cười.
Nhu nhu mắt, nhìn lại một lần nữa, tang thi huynh thật sự cười sao? Tang thi huynh không phải tang thi sao? Tang thi là xác chết đi. Xác chết không phải đã sớm toàn thân hoại tử sao.
Tang thi huynh biết cười…
Tiêu Văn lâm vào vòng tuần hoàn vô hạn, “tang thi huynh biết cười” cứ thế lặp lại trong đầu cậu… đến mức tang thi huynh đi lúc nào cũng không biết.
Tang thi huynh nhìn sủng vật nhà mình tiến vào trạng thái ngốc lăng, chỉ im lặng tránh ra.
Tang thi huynh không phải cái gì mà trái tim thủy tinh, nhưng nhìn sủng vật biểu tình giống như được ăn mỹ vị, cảm thấy một tia đau lòng.
Đau lòng? Yên lặng tránh ra, tang thi huynh tự hỏi cái gì gọi là đau lòng, trí nhớ về giải thích từ ‘đau lòng’ cơ hồ không có, vẫn là tự hắn lý giải đi. Nhìn sủng vật biểu tình kia thực đau lòng, rất muốn lại cho vài miếng thịt nữa, thẳng đến khi sủng vật ăn no thì thôi. Nguyên lai đây là đau lòng, xem ra đau lòng chính là uy sủng vật ăn no. (dễ thương quá >.< )
Khi hồi phục lại tinh thần, Tiêu Văn cảm thấy cậu bị lỗi giác rồi, tang thi huynh như thế nào có thể nở nụ cười đâu? Quả nhiên là do cậu được ăn thịt không quá thời hạn, ăn đến phá hư, lần sau vẫn ăn cùng bánh mỳ hết hạn đi.
Nhìn còn có một chút, Tiêu Văn quyết định vẫn là ăn trước nói sau.
Tiêu diệt một chút thịt còn lại, Tiêu Văn thực thỏa mãn, cuộc sống này vẫn là rất tốt. Cắn cắn chiếc thìa tự chế, Tiêu Văn thở dài một hơi, phỏng chừng không quá vài ngày nữa sẽ đi nơi khác đánh tang thi, hôm nay cũng không còn tang thi mà đánh nữa, chính là đi dạo loăng quăng thôi.
Phun thìa trong miệng ra, cậu cứ như vậy nằm xuống, aizz… khi nào là một cái đầu a. (chả hiểu…)
Thời điểm buổi sáng, đang lúc Tiêu Văn đi trước tang thi huynh ảo não không thôi, tang thi huynh vài bước vượt qua Tiêu Văn dẫn đường. Nhìn tang thi huynh thức thời như vậy, Tiêu Văn thực vui mừng gật gật đầu, xem ra tang thi huynh rất giác ngộ, tự giác đi trước dẫn đường, đồng chí tốt a~~~
Quanh vùng phụ cận này trên cơ bản không còn tang thi, có chăng cũng chỉ có vài con rải rác, một người một thi rất ăn ý, nếu có mười con tang thi thì tang thi huynh bảy con, Tiêu Văn ba con. Chia cho Tiêu Văn ba phần đã là rất coi trọng cậu.
Hôm nay có thể nói là rất nhàn nhã, nhưng thời gian nhàn nhã này làm Tiêu Văn cảm thấy không thể thích ứng.
Ngẫm lại lúc trước mỗi ngày đều bị một đoàn tang thi vây quanh, hiện tại trên cơ bản đều là cậu vây quanh tang thi, này thực không quen a! Không đúng, Tiêu Văn cảm thấy cậu đúng là thích bị ngược rồi, khi bị tang thi vây quanh cậu sợ muốn chết, hiện tại tang thi không đuổi theo lại cảm thấy không quen.
Quả nhiên, là nhân chí tiện tắc vô địch (*)sao?
(*)cả câu là “Thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí tiện tắc vô địch”: Nước quá trong tất không cá, người quá hèn mọn tất vô địch.
Giữa trưa hai người dừng lại nghỉ ngơi, Tiêu Văn ngồi dưới đất, nhìn tang thi huynh ‘cao cao tại thượng’ cảm thấy thực hoang mang, tang thi huynh khi nào thì thích giống con khỉ, thích leo cây? Quên đi, dù sao có leo cây thì tang thi huynhvẫn là tang thi. Về sau gặp nguy hiểm có thể trèo lên cây. Lấy ra đồ ăn ban sáng, Tiêu Văn rất hứng khởi, từng ngụm từng ngụm ăn. Hiện tại có ăn là được rồi, để ý nhiều chi cho chết sớm.
Hiện tại không biết bên ngoài thế nào rồi, không biết còn bao nhiêu nhân loại còn sống. Nhân loại nhiều như vậy hẳn là còn rất nhiều đi, nhất định sẽ mọc lên nhiều căn cứ địa giống trong tiểu thuyết, lương thực có lẽ là vấn đề tối trọng yếu trước mắt.
Mà thôi, bây giờ cậu không có năng lực đi quản sinh tử của người khác, trước hết bản thân còn sống rồi nói sau.
Vài ngụm ăn xong, Tiêu Văn chống đầu ngây ngốc, đầu khẽ ngước lên nhìn bầu trời bao la càng ngày càng xanh, hôm nay khí trời cũng trở nên quỷ dị, bây giờ hẳn là mùa đông đi, hiện tại vẫn là khí hậu mùa thu, chẳng lẽ trái đất bị đảo lộn? Như vậy cũng tốt, không cần lo lắng mùa đông bị lạnh chết.
Không biết bạn học thế nào rồi, cũng không biết Trần Hạo thế nào, lại nói tiếp Trần Hạo hẳn là ân nhân cứu mạng của cậu, nếu cậu ta không gọi điện thì có lẽ Tiêu Văn đã sớm chết, sau đó còn có thể biến thành tang thi nơi nơi du đãng, một ngày nào đó sẽ bị nhân loại đánh chết?
Xem ra Tiêu văn quả nhiên rất nhàn nhã đến nỗi miên man suy nghĩ ra loại tình trạng này. Đứng lên hoạt động hoạt động cánh tay, đi lại một chút, hy vọng có thể tìm được một chút đồ ăn, mấy thứ lữu trữ cũng sắp hết rồi, gần đây tìm được khá ít đồ ăn đâu. Aizzz, con người thôi, đều vì sống sót mà phấn đấu a.
Tiếng bước chân sàn sạt càng lúc càng xa, tang thi huynh vốn đang nhắm mắt dưỡng thần liền chậm rãi mở to mắt, liếc mắt nhìn phương hướng Tiêu Văn ly khai, cũng không tỏ vẻ gì, lại nhìn về phía tương phản.
Nơi đó có người.
Có rất nhiều nhân loại, là nhân loại giống sủng vật, nhưng đối với sủng vật mà nói có điểm nguy hiểm.
Nhíu mi?
Chẳng lẽ bọn họ tới bắt sủng vật đi? Xem ra phải đem tang thi dẫn tới chỗ bọn họ, tốt nhất là đuổi đi, nếu không thể liền trực tiếp đưa cho tang thi đồng bạn trong thành thị làm thức ăn. Mấy ngày nay nhất định là quá yên bình mà, không biết những người kia rốt cuộc tới đây làm gì, hy vọng không liên quan gì tới hai người bọn họ.
Thật sâu nhìn qua địa phương đám nhân loại kia đóng quân, tang thi huynh quay đầu nhìn xem sủng vật đi nơi nào rồi.
Lúc này vẫn còn kịp.
Nhảy xuống, tang thi huynh đứng ở dưới tàng cây nhìn rất suất khí, rất cường đại.
Tang thi huynh không động, chỉ thấy thân hình chợt lóe đã đến phía xa xa.
Tiêu Văn yên lặng tìm gì đó có thể ăn, nếu tìm được đồ có thể lữu trữ lâu một chút thì tốt rồi, liên tục nếm thử, không biết ăn vào có bị biến ngốc hay không. Nơi nơi đều là thi thể của tang thi và nhân loại, nơi này đã sớm thành địa ngục nhân gian, chân cụt tay cụt rải rác khắp nơi, một mảnh đất lớn bị máu tươi nhiễm đỏ hòa với thi thể phụ trợ có vẻ càng thêm quỷ dị.
Ở chỗ này Tiêu Văn sớm đã tạo thành thói quen, ngồi dưới đất không hề e ngại. Cậu ngắm nhìn thiên không, ánh mắt lập lòe, bên ngoài có lẽ cũng không sạch sẽ hơn nơi này là bao, ở đây ít ra không có lòng người khó lường.
Không biết về sau ra ngoài cậu có thể sống bao lâu?
Một giờ?
Hay là hai giờ?
Không biết nữa.
Có thể sống được một ngày thì sống một ngày đi. Bầu trời vẫn là màu lam, cây cối vẫn một màu lục sắc, đất đai có lẽ đã biến thành sắc đen, không biết lòng người biến thành màu gì rồi?
Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Không phải còn có tang thi huynh sao, ít ra thì hiện tại cậu hẳn là vật sở hữu của hắn đi?
Về sau phải làm sao đây? Không có khả năng luôn luôn ở mãi nơi này ngốc ngốc, ấn theo hành động của tang thi huynh, vài ngày nữa sẽ đổi nơi mới. Dù sao đổi địa phương khác cũng vẫn là đánh tang thi, chỉ là đánh tang thi không giống với bây giờ thôi. Nếu cứ đánh tiếp như vậy, có phải hay không có một ngày sẽ sang nước ngoài đánh tang thi cùng tang thi huynh? Chuyên gia đánh tang thi nghe qua thực không sai.
“Ha ha!” Nghĩ đi nghĩ lại cười ra tiếng, Tiêu Văn cảm thấy mình thật sự rất lạc quan.
Vỗ vỗ cỏ dại cùng lá cây dính trên người, cậu đứng dậy duỗi duỗi cái lưng mỏi.
Nhìn nhìn mấy thứ dưới chân, cũng đủ cho cậu ăn một đoạn thời gian, Tiêu Văn chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Không biết tang thi huynh có chờ đến không kiên nhẫn hay không, nếu như tang thi huynh không ăn thịt cậu thì hắn chính là đồng bọn hai mươi tứ hiếu hảo a (chắc ý nói 24 tuổi), bộ dạng không tồi, dáng người khỏe mạnh, chủ yếu là sức mạnh thật cường hãn.
Đường cũng không dài, chỉ chốc lát đã quay lại nơi nghỉ ngơi, tang thi huynh vẫn ngồi trên cây. Nhìn thấy Tiêu Văn quay lại liền đi phía trước dẫn đường tiếp tục đánh tang thi.
Đi theo đằng sau tang thi huynh, Tiêu Văn đem thức ăn bao chặt chẽ trong túi, treo trên cây tang thi huynh vừa ngồi, thức ăn này cũng không thể mang đi, nếu không cẩn thận bị tang thi lấy đi thì không còn gì mà ăn. Vẫn là treo trên cây an toàn hơn. Đợi khi quay lại lấy xuống là được.
Treo đồ xong liền đuổi theo tang thi huynh còn chưa đi xa, buổi chiều đánh tang thi bắt đầu!
Cậu bây giờ thật sự có thể so với bãi rác, mùi hôi thì Tiêu Văn ngửi mãi thành quen, nhưng trên làn da là tầng tầng cáu ghét dơ bẩn muốn chết.
Là thật a, thật sự rất muốn đi chết a, ít nhất thì trước lúc mạt thế cậu cũng là một thanh niên ngũ hảo (hảo cái gì thì mình ko biết), chuyên cần tắm rửa yêu khỏe mạnh, cho dù không có làn da trắng noãn cũng không giống như bây giờ, bẩn đến bản thân cậu đều muốn phun a!!
Aizzz… Cậu cũng không yêu cầu cao, còn sống còn có đồ ăn cũng là một hưởng thụ trần gian, cũng không quản cái gì bẩn hay không, cậu trực tiếp ngồi vào sô pha. Đói bụng, nói đến đói, hình như cậu thật sự rất cường đại, chưa ăn gì cũng không đói, quả nhiên là đói thành thói quen?
Tay che ở bụng, hôm nay đổi khẩu vị đi, lần trước là bánh bao quá hạn, lần này đổi thành bánh mỳ quá hạn đi.
…
Nhìn đồ hộp trước mặt, Tiêu Văn hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, đây chính là thịt a, bao lâu rồi chưa thấy qua, quá hạn hay không cũng không quan hệ, dù sao dạ dày của cậu bây giờ mà ăn đồ chưa quá hạn khả năng còn có thể bị tiêu chảy.
Cố gắng khống chế nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía bàn tay đang cầm lấy đồ hộp, sau đó là cánh tay, tái sau đó là mặt, a, nguyên lai là tang thi huynh a.
Ách! Tang thi huynh? Tang thi huynh lấy đâu ra vậy? Chẳng lẽ là tư tàng?
Nhìn động tác của tang thi huynh, đây là đưa cậu ăn sao? Lại nuốt một ngụm nước miếng, mặc kệ, cho dù tang thi huynh dùng để dụ cậu thì tốt xấu gì cũng ăn một ngụm trước đã. Tay nhanh nhẹn lấy đi đồ vật trong tay tang thi huynh, trước hết quay người rồi mới mở hộp.
Trong nháy mắt mở ra, hương vị kia thật sự giống như đang lạc vào thiên đường a ~~
Tạm thời đem nắp hộp vặn thành hình cái thìa, Tiêu Văn múc một muôi lớn, há to miệng một ngụm ăn sạch.
Ăn thật ngon, nhai hai ba cái liền nuốt vào bụng, Tiêu Văn lại múc một thìa lớn…
Nhìn sủng vật ánh mắt như tỏa sáng, tang thi huynh cảm thấy hắn có lẽ thật sự ngược đãi sủng vật rồi, chỉ bằng một chút thịt đã khiến cho sủng vật kích động thành như vậy, nếu cho sủng vật biết trong không gian của hắn còn rất nhiều hộp so với cái này còn lớn hơn, phỏng chừng sủng vật hội kích động đến ngất xỉu đi, vì lo lắng cho thân thể sủng vật, tạm thời gạt qua một bên, về sau lại nói cho sủng vật là được rồi.
Thời điểm Tiêu Văn cầm hộp xoay người, tang thi huynh giơ tay hơi hơi chặn khóe miệng, nhìn sủng vật thực đói ăn.
Ăn nhanh, “Ách” Tiêu Văn còn đánh cái ợ rõ to, đã lâu như vậy chưa được ăn ngon, người này a chính là khiếm ngược, trước kia ăn thịt cảm thấy không dinh dưỡng, cứng rắn muốn đi ăn cái gì mà rau dại, hiện tại rau dại cam đoan rất nhiều, cam đoan nhiều đến mức ngươi ăn xong muốn biến thành động vật ăn cỏ luôn.
Đối với vấn đề mặt mũi, Tiêu Văn thấy dù có nở mặt nở mày cũng ăn không đủ no, vậy việc gì phải để ý? Hơn nữa nơi này chỉ còn mỗi cậu là người sống, còn có một con tang thi, sĩ diện gì đó vẫn là vứt sang một bên. Xoay người nhìn tang thi huynh vẫn một khuôn mặt vạn năm không đổi, Tiêu Văn cảm thấy hình như tang thi huynh nở nụ cười.
Nhu nhu mắt, nhìn lại một lần nữa, tang thi huynh thật sự cười sao? Tang thi huynh không phải tang thi sao? Tang thi là xác chết đi. Xác chết không phải đã sớm toàn thân hoại tử sao.
Tang thi huynh biết cười…
Tiêu Văn lâm vào vòng tuần hoàn vô hạn, “tang thi huynh biết cười” cứ thế lặp lại trong đầu cậu… đến mức tang thi huynh đi lúc nào cũng không biết.
Tang thi huynh nhìn sủng vật nhà mình tiến vào trạng thái ngốc lăng, chỉ im lặng tránh ra.
Tang thi huynh không phải cái gì mà trái tim thủy tinh, nhưng nhìn sủng vật biểu tình giống như được ăn mỹ vị, cảm thấy một tia đau lòng.
Đau lòng? Yên lặng tránh ra, tang thi huynh tự hỏi cái gì gọi là đau lòng, trí nhớ về giải thích từ ‘đau lòng’ cơ hồ không có, vẫn là tự hắn lý giải đi. Nhìn sủng vật biểu tình kia thực đau lòng, rất muốn lại cho vài miếng thịt nữa, thẳng đến khi sủng vật ăn no thì thôi. Nguyên lai đây là đau lòng, xem ra đau lòng chính là uy sủng vật ăn no. (dễ thương quá >.< )
Khi hồi phục lại tinh thần, Tiêu Văn cảm thấy cậu bị lỗi giác rồi, tang thi huynh như thế nào có thể nở nụ cười đâu? Quả nhiên là do cậu được ăn thịt không quá thời hạn, ăn đến phá hư, lần sau vẫn ăn cùng bánh mỳ hết hạn đi.
Nhìn còn có một chút, Tiêu Văn quyết định vẫn là ăn trước nói sau.
Tiêu diệt một chút thịt còn lại, Tiêu Văn thực thỏa mãn, cuộc sống này vẫn là rất tốt. Cắn cắn chiếc thìa tự chế, Tiêu Văn thở dài một hơi, phỏng chừng không quá vài ngày nữa sẽ đi nơi khác đánh tang thi, hôm nay cũng không còn tang thi mà đánh nữa, chính là đi dạo loăng quăng thôi.
Phun thìa trong miệng ra, cậu cứ như vậy nằm xuống, aizz… khi nào là một cái đầu a. (chả hiểu…)
Thời điểm buổi sáng, đang lúc Tiêu Văn đi trước tang thi huynh ảo não không thôi, tang thi huynh vài bước vượt qua Tiêu Văn dẫn đường. Nhìn tang thi huynh thức thời như vậy, Tiêu Văn thực vui mừng gật gật đầu, xem ra tang thi huynh rất giác ngộ, tự giác đi trước dẫn đường, đồng chí tốt a~~~
Quanh vùng phụ cận này trên cơ bản không còn tang thi, có chăng cũng chỉ có vài con rải rác, một người một thi rất ăn ý, nếu có mười con tang thi thì tang thi huynh bảy con, Tiêu Văn ba con. Chia cho Tiêu Văn ba phần đã là rất coi trọng cậu.
Hôm nay có thể nói là rất nhàn nhã, nhưng thời gian nhàn nhã này làm Tiêu Văn cảm thấy không thể thích ứng.
Ngẫm lại lúc trước mỗi ngày đều bị một đoàn tang thi vây quanh, hiện tại trên cơ bản đều là cậu vây quanh tang thi, này thực không quen a! Không đúng, Tiêu Văn cảm thấy cậu đúng là thích bị ngược rồi, khi bị tang thi vây quanh cậu sợ muốn chết, hiện tại tang thi không đuổi theo lại cảm thấy không quen.
Quả nhiên, là nhân chí tiện tắc vô địch (*)sao?
(*)cả câu là “Thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí tiện tắc vô địch”: Nước quá trong tất không cá, người quá hèn mọn tất vô địch.
Giữa trưa hai người dừng lại nghỉ ngơi, Tiêu Văn ngồi dưới đất, nhìn tang thi huynh ‘cao cao tại thượng’ cảm thấy thực hoang mang, tang thi huynh khi nào thì thích giống con khỉ, thích leo cây? Quên đi, dù sao có leo cây thì tang thi huynhvẫn là tang thi. Về sau gặp nguy hiểm có thể trèo lên cây. Lấy ra đồ ăn ban sáng, Tiêu Văn rất hứng khởi, từng ngụm từng ngụm ăn. Hiện tại có ăn là được rồi, để ý nhiều chi cho chết sớm.
Hiện tại không biết bên ngoài thế nào rồi, không biết còn bao nhiêu nhân loại còn sống. Nhân loại nhiều như vậy hẳn là còn rất nhiều đi, nhất định sẽ mọc lên nhiều căn cứ địa giống trong tiểu thuyết, lương thực có lẽ là vấn đề tối trọng yếu trước mắt.
Mà thôi, bây giờ cậu không có năng lực đi quản sinh tử của người khác, trước hết bản thân còn sống rồi nói sau.
Vài ngụm ăn xong, Tiêu Văn chống đầu ngây ngốc, đầu khẽ ngước lên nhìn bầu trời bao la càng ngày càng xanh, hôm nay khí trời cũng trở nên quỷ dị, bây giờ hẳn là mùa đông đi, hiện tại vẫn là khí hậu mùa thu, chẳng lẽ trái đất bị đảo lộn? Như vậy cũng tốt, không cần lo lắng mùa đông bị lạnh chết.
Không biết bạn học thế nào rồi, cũng không biết Trần Hạo thế nào, lại nói tiếp Trần Hạo hẳn là ân nhân cứu mạng của cậu, nếu cậu ta không gọi điện thì có lẽ Tiêu Văn đã sớm chết, sau đó còn có thể biến thành tang thi nơi nơi du đãng, một ngày nào đó sẽ bị nhân loại đánh chết?
Xem ra Tiêu văn quả nhiên rất nhàn nhã đến nỗi miên man suy nghĩ ra loại tình trạng này. Đứng lên hoạt động hoạt động cánh tay, đi lại một chút, hy vọng có thể tìm được một chút đồ ăn, mấy thứ lữu trữ cũng sắp hết rồi, gần đây tìm được khá ít đồ ăn đâu. Aizzz, con người thôi, đều vì sống sót mà phấn đấu a.
Tiếng bước chân sàn sạt càng lúc càng xa, tang thi huynh vốn đang nhắm mắt dưỡng thần liền chậm rãi mở to mắt, liếc mắt nhìn phương hướng Tiêu Văn ly khai, cũng không tỏ vẻ gì, lại nhìn về phía tương phản.
Nơi đó có người.
Có rất nhiều nhân loại, là nhân loại giống sủng vật, nhưng đối với sủng vật mà nói có điểm nguy hiểm.
Nhíu mi?
Chẳng lẽ bọn họ tới bắt sủng vật đi? Xem ra phải đem tang thi dẫn tới chỗ bọn họ, tốt nhất là đuổi đi, nếu không thể liền trực tiếp đưa cho tang thi đồng bạn trong thành thị làm thức ăn. Mấy ngày nay nhất định là quá yên bình mà, không biết những người kia rốt cuộc tới đây làm gì, hy vọng không liên quan gì tới hai người bọn họ.
Thật sâu nhìn qua địa phương đám nhân loại kia đóng quân, tang thi huynh quay đầu nhìn xem sủng vật đi nơi nào rồi.
Lúc này vẫn còn kịp.
Nhảy xuống, tang thi huynh đứng ở dưới tàng cây nhìn rất suất khí, rất cường đại.
Tang thi huynh không động, chỉ thấy thân hình chợt lóe đã đến phía xa xa.
Tiêu Văn yên lặng tìm gì đó có thể ăn, nếu tìm được đồ có thể lữu trữ lâu một chút thì tốt rồi, liên tục nếm thử, không biết ăn vào có bị biến ngốc hay không. Nơi nơi đều là thi thể của tang thi và nhân loại, nơi này đã sớm thành địa ngục nhân gian, chân cụt tay cụt rải rác khắp nơi, một mảnh đất lớn bị máu tươi nhiễm đỏ hòa với thi thể phụ trợ có vẻ càng thêm quỷ dị.
Ở chỗ này Tiêu Văn sớm đã tạo thành thói quen, ngồi dưới đất không hề e ngại. Cậu ngắm nhìn thiên không, ánh mắt lập lòe, bên ngoài có lẽ cũng không sạch sẽ hơn nơi này là bao, ở đây ít ra không có lòng người khó lường.
Không biết về sau ra ngoài cậu có thể sống bao lâu?
Một giờ?
Hay là hai giờ?
Không biết nữa.
Có thể sống được một ngày thì sống một ngày đi. Bầu trời vẫn là màu lam, cây cối vẫn một màu lục sắc, đất đai có lẽ đã biến thành sắc đen, không biết lòng người biến thành màu gì rồi?
Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Không phải còn có tang thi huynh sao, ít ra thì hiện tại cậu hẳn là vật sở hữu của hắn đi?
Về sau phải làm sao đây? Không có khả năng luôn luôn ở mãi nơi này ngốc ngốc, ấn theo hành động của tang thi huynh, vài ngày nữa sẽ đổi nơi mới. Dù sao đổi địa phương khác cũng vẫn là đánh tang thi, chỉ là đánh tang thi không giống với bây giờ thôi. Nếu cứ đánh tiếp như vậy, có phải hay không có một ngày sẽ sang nước ngoài đánh tang thi cùng tang thi huynh? Chuyên gia đánh tang thi nghe qua thực không sai.
“Ha ha!” Nghĩ đi nghĩ lại cười ra tiếng, Tiêu Văn cảm thấy mình thật sự rất lạc quan.
Vỗ vỗ cỏ dại cùng lá cây dính trên người, cậu đứng dậy duỗi duỗi cái lưng mỏi.
Nhìn nhìn mấy thứ dưới chân, cũng đủ cho cậu ăn một đoạn thời gian, Tiêu Văn chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Không biết tang thi huynh có chờ đến không kiên nhẫn hay không, nếu như tang thi huynh không ăn thịt cậu thì hắn chính là đồng bọn hai mươi tứ hiếu hảo a (chắc ý nói 24 tuổi), bộ dạng không tồi, dáng người khỏe mạnh, chủ yếu là sức mạnh thật cường hãn.
Đường cũng không dài, chỉ chốc lát đã quay lại nơi nghỉ ngơi, tang thi huynh vẫn ngồi trên cây. Nhìn thấy Tiêu Văn quay lại liền đi phía trước dẫn đường tiếp tục đánh tang thi.
Đi theo đằng sau tang thi huynh, Tiêu Văn đem thức ăn bao chặt chẽ trong túi, treo trên cây tang thi huynh vừa ngồi, thức ăn này cũng không thể mang đi, nếu không cẩn thận bị tang thi lấy đi thì không còn gì mà ăn. Vẫn là treo trên cây an toàn hơn. Đợi khi quay lại lấy xuống là được.
Treo đồ xong liền đuổi theo tang thi huynh còn chưa đi xa, buổi chiều đánh tang thi bắt đầu!
Tác giả :
Mặc Thanh Triêm Y Quyết