Mật Thám Phong Vân
Quyển 2 - Chương 64: Thân phận hỗn loạn
Sân tập Lăng phủ, không khí căng thẳng.
- Mặc lão, thế nào rồi?
- Bọn chúng đã tập trung đến chục người, giả làm đủ thứ vây trước cửa phủ. Hạ nhân ra vào phủ đều bị theo sau.
- Nghiêm trọng như vậy?
- Vừa rồi xuất hiện thêm một cao thủ, lão e không bằng hắn. Người này nhiều khả năng là chỉ huy.
Lăng Phong thực sự lo lắng.
Thực ra, từ ngày mua A Hổ và tỷ muội Tiểu Mai về xong, hắn đã phát hiện có người theo sau. Nhưng bẵng đi mấy hôm ngoài việc bị theo dõi cũng không thấy động tĩnh gì đáng kể, mãi hôm nay mới căng như vậy.
- Là người của tên công tử kia?
- Cũng chỉ có thể là hắn. - Mặc lão trầm ngâm.
Lăng Phong vuốt cằm :
- Hai đứa nha hoàn và A Hổ kia quan trọng đến vậy?
Mặc lão nhìn Lăng Phong nhắc nhở :
- Công tử, chuyện này có lẽ phải hỏi kỹ một chút, không biết nội tình, rất khó xử lý tiếp.
- Được, ta sẽ quay lại hỏi Tiểu Mai.
Hắn tuy từ trước nghi ngờ hai nha hoàn kia không đơn giản, nhưng đến mức có kẻ vây phủ thế này là chuyện khác rồi.
Ngay cả Tần Vương cũng đã đem ra thị uy, đối phương vẫn còn theo đuôi, vậy không phải đùa được.
...
Lúc Lăng Phong quay lại phòng mẫu thân, thì vừa lúc thấy một nữ tử bưng chậu nước từ trong phòng ra.
- Thiếu gia.
- Ngươi ... là Tiểu Mai?
Lăng Phong suýt nữa không nhận ra người trước mặt.
Lúc mua Tiểu Mai, Lăng Phong cũng nhìn ra từ dáng người tuyệt đối không tệ, nhưng đến khi người ta tắm rửa thay đồ rồi, Lăng Phong mới biết hóa ra khá như vậy.
Tiểu Mai giống như vừa thoát kén, nói đúng hơn là trở về đúng những gì nàng ta có.
Nàng ta mặc một bộ áo váy đơn giản màu tím. Không trang điểm, không trang sức, nhưng rất đẹp mắt. Khuôn mặt nàng ta thon nhỏ thanh tú.
Lăng Phong nghĩ đến, nếu bị cướp một người đẹp thế này, gặp phải hẳn có khi cũng sẽ phái người muốn cướp về.
Chỉ là, Lăng Phong có cảm giác, nàng này có gì đó giống Lăng Vân.
Mạnh mẽ, quật cường, tự kiêu. Giống như ta là phượng hoàng, dù xưng hô thiếu gia với ngươi cũng chỉ là lời nói mà thôi.
- Thiếu gia có gì phân phó.
- A, ta muốn hỏi ngươi một số chuyện, cứ đặt chậu nước ở đó đi.
Lăng Phong cố kìm cảm xúc xuống, lúc này không phải lúc gái gú, ở ngoài còn cả chục thằng chằm chằm vào nhà.
Tiểu Mai có vẻ không muốn ở lại, cái vẻ sắc lang của Lăng Phong, cứ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng, nàng rất không thích, không muốn ở lại tiếp với hắn. Nàng ta rất thong dong, đại khái ngươi hỏi gì hỏi nhanh, bà đây còn đi tiếp.
- Nô tì còn phải chăm sóc cho phu nhân.
- Cứ để đó đi.
"Mồm gọi thiếu gia, thế mà nói gì cũng không chịu nghe, vậy kêu thiếu gia làm đếch gì nữa."
Lăng Phong sinh bực mình.
- Ngươi và Tiểu Hiên thực sự là thân phận gì?
- Thiếu gia ... không biết thân phận nô tì?
Tiểu Mai lúc này mới ngước lên nói một câu kỳ lạ. Câu này nàng cũng muốn hỏi Lăng Phong từ hôm trước.
- Ý gì? Ta đi mua nha hoàn, biết cũng chỉ biết ngươi là hạ nhân của tội phạm.
- Thiếu gia ... không phải là do người kia phái tới?
- Người kia? Người nào?
Lăng Phong bắt đầu thấy chuyện đi ra ngoài suy nghĩ của mình.
- Ngươi nói tên công tử mặt trắng cầm hai quả cầu kia?
"Hóa ra như vậy." Tiểu Mai nói thầm.
- Thiếu gia ... không biết hắn?
Ánh mắt nàng có vẻ như muốn cười, vừa muốn tức giận.
"Hóa ra như vậy." Đến lượt Lăng Phong nghĩ thầm.
- Vào phòng đi, ta muốn biết rõ chuyện này.
...
Lâm Nghi Anh thấy con trai sắc mặt nghiêm trọng đi vào, liền hỏi :
- Phong, có chuyện gì vậy?
- Mẹ, có vài chuyện cô ta giấu chúng ta. - Lăng Phong không nhìn chỉ đáp.
"Ta giấu? Là ngươi tự tung tự tác mà thôi."
Tiểu Mai nghe câu của Lăng Phong miệng nhếch lên.
- Kể đi, muốn kể gì thì kể đó. Nói cho ngươi biết, ngoài kia có một đống cao thủ đang âm thầm theo dõi, ta bây giờ cần biết ít nhất là chuyện gì đang xảy ra?
- Ta và muội muội là con gái của Hưng Nhân Vương.
"Phụt" Lăng Phong vừa nhấp được tách trà suýt nữa phun hết ra ngoài.
- Quận chúa?
Lần này cả Lăng Phong và Lâm Nghi Anh đều giật mình.
Nói đùa gì vậy, đứng trước mắt là một quận chúa, bây giờ là nha hoàn trong Lăng phủ?
Cũng may đã là chuyện quá khứ, nếu không mẹ con hắn phải quỳ hành lễ cũng nên.
Lăng Phong đoán đủ thứ, nhưng kiểu gì cũng không đoán nàng ta là quận chúa.
Lý do rất đơn giản.
Nàng ta phải chết rồi mới phải. Lão cha Hưng Nhân vương làm phản, tam tộc xử trảm, ngay cả em vợ cũng chết cả nhà nói gì con gái ruột.
Vả lại, cô gái này phải chăng làm quận chúa lâu quá nên đâm ra tự kiêu quên hết tất cả. Nàng ta có biết rằng, nàng ta đang là tử tội triều đình nha, cứ khoe ra tên tuổi mà cứ như không. Chẳng lẽ không sợ Lăng Phong đi tố cáo? Trừ phi nàng ta có gì đó tin tưuởngg Lăng Phong sẽ không tố cáo.
Lăng Phong không kìm được hỏi dò :
- Ngươi giả danh?
- Hừ, bản quận chúa việc gì phải làm điều đó?
Lăng Phong nghĩ thầm, xem ra nàng ta có tâm kế, chứ không phải ngốc.
Nói ra thân phận thực, thực tế muốn kéo luôn mẹ con Lăng Phong theo, chết thì chết chùm? Nếu bây giờ Lăng Phong đi báo quan, trong nhà mình có tội nhân làm phản chạy thoát? Quá ngu rồi, chính hắn sẽ bị chụp luôn vào. Đám quan kia chỉ sợ xử luôn Lăng Phong để che chắn. Bởi vì làm luật vụ to như thế lại để lọt tù nhân phản nghịch ra ngoài, như vậy sẽ chết cả đám, thà rằng quét luôn thằng thông báo coi như không có gì.
- Cô ngồi đi.
Lăng Phong cay đắng nhận ra, từ khi vị này nói ra thân phận cao quý của mình, hắn đúng là hết cách ra lệnh gì được. Còn giống như đang mời khách.
Kể ra Lăng Phong chỉ là chưởng quầy, có chút tiền thôi, còn về đẳng cấp thua người ta đến mấy vạn dặm. Lăng Phong trong xã hội này thuộc vào hàng số hiếm, hoàng tử cũng gặp, quận chúa cũng gặp. Nếu là bình thường hạ dân, có khi cả đời cũng không gặp nổi một người thân phận thế này, nó giống như gặp con trai Bộ trưởng Thủ tướng gì đó thời trước.
Thái độ của vị “Tiểu Mai quận chúa” cũng thay đổi 180 độ.
Nàng bắt đầu kể chuyện cho mẹ con Lăng Phong.
...
Hưng Nhân Vương Vương Vũ, phủ đệ nằm tại Dương Châu Hoài Nam.
Vương Vũ làm tướng quân, từng lập nhiều công tích, lấy được thân thích trong Triệu hoàng tộc, cho nên phong thành quận vương, con gái thậm chí được xưng quận chúa. Bình thường con gái quận vương chỉ có thể xưng huyện chúa.
Chỉ là, Hưng Nhân Vương sau đó lại phạm tội phản nghịch.
Phụ vương có đúng là mưu phản hay không Vương Diệu Mai không biết, nàng ta chỉ là giới nữ nhi.
Vương phủ gặp nạn, Vương Diệu Mai có thể nói sống không bằng chết. Đang từ một quận chúa cành vàng lá ngọc, được mọi người nâng niu tâng bốc. Đột nhiên rơi đùng một cái vào cảnh vạn kiếp bất phục, tội đồ triều đình.
Những ngày bị áp giải lên kinh thành, nàng ta chỉ biết ôm mẫu phi khóc vì sợ hãi. Những ngày tiếp đó là trong ngục tối.
Có điều, nàng cũng thấy kỳ lạ, vì mình và muội muội bị nhốt riêng một phòng, tách biệt với phòng của phụ mẫu, thành ra không hề biết tình hình của họ. Trọng yếu là, dù bị nhốt vẫn rất tốt, ít nhất là so với phòng bên cạnh nhốt nữ hạ nhân trong vương phủ thì hơn không biết bao lần.
Lúc đầu nàng còn nghĩ do thân phận cao quý. Về sau sau nghe bọn ngục bàn luận mới biết không phải thế, mà là có bàn tay ai đó che chở cho mình.
Cho đến một ngày, tên kia tới, cũng chính là tên công tử cầm hai quả cầu kia.
Triệu Hanh.
...
Triệu Hanh, con trai Yên Vương Triệu Doãn.
Yên Vương là em trai hoàng đế, thân vương, địa vị vô cùng cao, phủ đệ nằm ở Đại Danh Hà Bắc. Mặc dù không có chức, nhưng quyền lực của lão chỉ sợ dưới một người trên vạn người.
Yên Vương cũng là bậc kiêu hùng, Hưng Nhân vương từng một thời chiến đấu dưới trướng Yên Vương mà đi lên, được Yên Vương che chở cất nhắc lập công, dần dà mới đến phong quận vương. Mối quan hệ như vậy xem ra rất tốt.
Triệu Hanh vì là con trai Yên Vương, bị đưa đến kinh thành giam lỏng.
Hoàng đế tuy là bác ruột của hắn, nhưng bác là bác, thiên hạ là thiên hạ. Hoàng đế lo lắng thân vương âm thầm làm bậy, lấy lý do muốn thân thiết với con cháu, thực ra cố ý giam lỏng các con trai của thân vương ở kinh thành để kiềm chế. Vì vậy, sau khi đến kinh thành, Triệu Hanh sống tuy sung sướng không thiếu thốn gì, nhưng địa vị là con tin.
Triệu Hanh từ nhỏ từng quen biết Vương Diệu Mai. Có thể xem là một kẻ theo đuổi Vương Diệu Mai, nàng ta biết và cũng không từ chối. Mối quan hệ này môn đăng hộ đối, lại trai tài gái sắc. Thậm chí nghe nói hai bên đã định thời gian hôn ước.
Trong tử tù, nhìn thái độ của cai ngục đối với Triệu Hanh, Vương Diệu Mai lờ mờ đoán ra một ít. Lý do vì sao mấy hôm nay tỷ muội nàng lại được đối xử đặc biệt, xem ra nhờ gã ta.
Tuy mang tiếng bị giam lỏng ở kinh thành, Triệu Hanh cũng không phải con hổ giấy, nói đúng hơn là lão cha Yên Vương của hắn bàn tay thò rộng, có sắp xếp bí mật ở Trường An, nhờ thế Triệu Hanh vẫn có các mối quan hệ của riêng mình, ngay cả ngục của tử tù thiên lao cũng có thể thò vào.
Chỉ là ... thằng nhãi này không chỉ tay dài, gan cũng rất to.
Triệu Hanh thế mà dám tráo người, muốn cứu hai chị em này ra khỏi án tam tộc xử trảm.
Vương Diệu Mai thì không quan tâm nhiều như vậy, nghe nói có người chịu cứu liền vui mừng không kể xiết. Chỉ là, khi hỏi đến phụ vương và mẫu phi, thì Triệu Hanh lại ậm ừ qua chuyện, nói rằng còn đang điều tra.
Mãi đến một buổi, khi thức dậy Vương Diệu Mai mới nhận ra mình và muội muội nằm trong một phòng khác cùng nhiều nữ hạ nhân nàng không rõ là ai. Đoán đây là kế hoạch Triệu Hanh đã nói trước, cũng không nói gì âm thầm ôm muội muội chờ đón những ngày tiếp theo.
Sau cùng, ra chợ đấu giá, gặp lại Triệu Hanh mua mình như kế hoạch.
Chỉ là, nửa đường đâm ra một tên khác.
Nàng lúc đầu còn tưởng là kế hoạch của Triệu Hanh như thế, về sau dần dà hiểu ra, tên này về cơ bản chả là cái gì kế hoạch, mà đang phá kế hoạch của Triệu Hanh.
- Mặc lão, thế nào rồi?
- Bọn chúng đã tập trung đến chục người, giả làm đủ thứ vây trước cửa phủ. Hạ nhân ra vào phủ đều bị theo sau.
- Nghiêm trọng như vậy?
- Vừa rồi xuất hiện thêm một cao thủ, lão e không bằng hắn. Người này nhiều khả năng là chỉ huy.
Lăng Phong thực sự lo lắng.
Thực ra, từ ngày mua A Hổ và tỷ muội Tiểu Mai về xong, hắn đã phát hiện có người theo sau. Nhưng bẵng đi mấy hôm ngoài việc bị theo dõi cũng không thấy động tĩnh gì đáng kể, mãi hôm nay mới căng như vậy.
- Là người của tên công tử kia?
- Cũng chỉ có thể là hắn. - Mặc lão trầm ngâm.
Lăng Phong vuốt cằm :
- Hai đứa nha hoàn và A Hổ kia quan trọng đến vậy?
Mặc lão nhìn Lăng Phong nhắc nhở :
- Công tử, chuyện này có lẽ phải hỏi kỹ một chút, không biết nội tình, rất khó xử lý tiếp.
- Được, ta sẽ quay lại hỏi Tiểu Mai.
Hắn tuy từ trước nghi ngờ hai nha hoàn kia không đơn giản, nhưng đến mức có kẻ vây phủ thế này là chuyện khác rồi.
Ngay cả Tần Vương cũng đã đem ra thị uy, đối phương vẫn còn theo đuôi, vậy không phải đùa được.
...
Lúc Lăng Phong quay lại phòng mẫu thân, thì vừa lúc thấy một nữ tử bưng chậu nước từ trong phòng ra.
- Thiếu gia.
- Ngươi ... là Tiểu Mai?
Lăng Phong suýt nữa không nhận ra người trước mặt.
Lúc mua Tiểu Mai, Lăng Phong cũng nhìn ra từ dáng người tuyệt đối không tệ, nhưng đến khi người ta tắm rửa thay đồ rồi, Lăng Phong mới biết hóa ra khá như vậy.
Tiểu Mai giống như vừa thoát kén, nói đúng hơn là trở về đúng những gì nàng ta có.
Nàng ta mặc một bộ áo váy đơn giản màu tím. Không trang điểm, không trang sức, nhưng rất đẹp mắt. Khuôn mặt nàng ta thon nhỏ thanh tú.
Lăng Phong nghĩ đến, nếu bị cướp một người đẹp thế này, gặp phải hẳn có khi cũng sẽ phái người muốn cướp về.
Chỉ là, Lăng Phong có cảm giác, nàng này có gì đó giống Lăng Vân.
Mạnh mẽ, quật cường, tự kiêu. Giống như ta là phượng hoàng, dù xưng hô thiếu gia với ngươi cũng chỉ là lời nói mà thôi.
- Thiếu gia có gì phân phó.
- A, ta muốn hỏi ngươi một số chuyện, cứ đặt chậu nước ở đó đi.
Lăng Phong cố kìm cảm xúc xuống, lúc này không phải lúc gái gú, ở ngoài còn cả chục thằng chằm chằm vào nhà.
Tiểu Mai có vẻ không muốn ở lại, cái vẻ sắc lang của Lăng Phong, cứ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng, nàng rất không thích, không muốn ở lại tiếp với hắn. Nàng ta rất thong dong, đại khái ngươi hỏi gì hỏi nhanh, bà đây còn đi tiếp.
- Nô tì còn phải chăm sóc cho phu nhân.
- Cứ để đó đi.
"Mồm gọi thiếu gia, thế mà nói gì cũng không chịu nghe, vậy kêu thiếu gia làm đếch gì nữa."
Lăng Phong sinh bực mình.
- Ngươi và Tiểu Hiên thực sự là thân phận gì?
- Thiếu gia ... không biết thân phận nô tì?
Tiểu Mai lúc này mới ngước lên nói một câu kỳ lạ. Câu này nàng cũng muốn hỏi Lăng Phong từ hôm trước.
- Ý gì? Ta đi mua nha hoàn, biết cũng chỉ biết ngươi là hạ nhân của tội phạm.
- Thiếu gia ... không phải là do người kia phái tới?
- Người kia? Người nào?
Lăng Phong bắt đầu thấy chuyện đi ra ngoài suy nghĩ của mình.
- Ngươi nói tên công tử mặt trắng cầm hai quả cầu kia?
"Hóa ra như vậy." Tiểu Mai nói thầm.
- Thiếu gia ... không biết hắn?
Ánh mắt nàng có vẻ như muốn cười, vừa muốn tức giận.
"Hóa ra như vậy." Đến lượt Lăng Phong nghĩ thầm.
- Vào phòng đi, ta muốn biết rõ chuyện này.
...
Lâm Nghi Anh thấy con trai sắc mặt nghiêm trọng đi vào, liền hỏi :
- Phong, có chuyện gì vậy?
- Mẹ, có vài chuyện cô ta giấu chúng ta. - Lăng Phong không nhìn chỉ đáp.
"Ta giấu? Là ngươi tự tung tự tác mà thôi."
Tiểu Mai nghe câu của Lăng Phong miệng nhếch lên.
- Kể đi, muốn kể gì thì kể đó. Nói cho ngươi biết, ngoài kia có một đống cao thủ đang âm thầm theo dõi, ta bây giờ cần biết ít nhất là chuyện gì đang xảy ra?
- Ta và muội muội là con gái của Hưng Nhân Vương.
"Phụt" Lăng Phong vừa nhấp được tách trà suýt nữa phun hết ra ngoài.
- Quận chúa?
Lần này cả Lăng Phong và Lâm Nghi Anh đều giật mình.
Nói đùa gì vậy, đứng trước mắt là một quận chúa, bây giờ là nha hoàn trong Lăng phủ?
Cũng may đã là chuyện quá khứ, nếu không mẹ con hắn phải quỳ hành lễ cũng nên.
Lăng Phong đoán đủ thứ, nhưng kiểu gì cũng không đoán nàng ta là quận chúa.
Lý do rất đơn giản.
Nàng ta phải chết rồi mới phải. Lão cha Hưng Nhân vương làm phản, tam tộc xử trảm, ngay cả em vợ cũng chết cả nhà nói gì con gái ruột.
Vả lại, cô gái này phải chăng làm quận chúa lâu quá nên đâm ra tự kiêu quên hết tất cả. Nàng ta có biết rằng, nàng ta đang là tử tội triều đình nha, cứ khoe ra tên tuổi mà cứ như không. Chẳng lẽ không sợ Lăng Phong đi tố cáo? Trừ phi nàng ta có gì đó tin tưuởngg Lăng Phong sẽ không tố cáo.
Lăng Phong không kìm được hỏi dò :
- Ngươi giả danh?
- Hừ, bản quận chúa việc gì phải làm điều đó?
Lăng Phong nghĩ thầm, xem ra nàng ta có tâm kế, chứ không phải ngốc.
Nói ra thân phận thực, thực tế muốn kéo luôn mẹ con Lăng Phong theo, chết thì chết chùm? Nếu bây giờ Lăng Phong đi báo quan, trong nhà mình có tội nhân làm phản chạy thoát? Quá ngu rồi, chính hắn sẽ bị chụp luôn vào. Đám quan kia chỉ sợ xử luôn Lăng Phong để che chắn. Bởi vì làm luật vụ to như thế lại để lọt tù nhân phản nghịch ra ngoài, như vậy sẽ chết cả đám, thà rằng quét luôn thằng thông báo coi như không có gì.
- Cô ngồi đi.
Lăng Phong cay đắng nhận ra, từ khi vị này nói ra thân phận cao quý của mình, hắn đúng là hết cách ra lệnh gì được. Còn giống như đang mời khách.
Kể ra Lăng Phong chỉ là chưởng quầy, có chút tiền thôi, còn về đẳng cấp thua người ta đến mấy vạn dặm. Lăng Phong trong xã hội này thuộc vào hàng số hiếm, hoàng tử cũng gặp, quận chúa cũng gặp. Nếu là bình thường hạ dân, có khi cả đời cũng không gặp nổi một người thân phận thế này, nó giống như gặp con trai Bộ trưởng Thủ tướng gì đó thời trước.
Thái độ của vị “Tiểu Mai quận chúa” cũng thay đổi 180 độ.
Nàng bắt đầu kể chuyện cho mẹ con Lăng Phong.
...
Hưng Nhân Vương Vương Vũ, phủ đệ nằm tại Dương Châu Hoài Nam.
Vương Vũ làm tướng quân, từng lập nhiều công tích, lấy được thân thích trong Triệu hoàng tộc, cho nên phong thành quận vương, con gái thậm chí được xưng quận chúa. Bình thường con gái quận vương chỉ có thể xưng huyện chúa.
Chỉ là, Hưng Nhân Vương sau đó lại phạm tội phản nghịch.
Phụ vương có đúng là mưu phản hay không Vương Diệu Mai không biết, nàng ta chỉ là giới nữ nhi.
Vương phủ gặp nạn, Vương Diệu Mai có thể nói sống không bằng chết. Đang từ một quận chúa cành vàng lá ngọc, được mọi người nâng niu tâng bốc. Đột nhiên rơi đùng một cái vào cảnh vạn kiếp bất phục, tội đồ triều đình.
Những ngày bị áp giải lên kinh thành, nàng ta chỉ biết ôm mẫu phi khóc vì sợ hãi. Những ngày tiếp đó là trong ngục tối.
Có điều, nàng cũng thấy kỳ lạ, vì mình và muội muội bị nhốt riêng một phòng, tách biệt với phòng của phụ mẫu, thành ra không hề biết tình hình của họ. Trọng yếu là, dù bị nhốt vẫn rất tốt, ít nhất là so với phòng bên cạnh nhốt nữ hạ nhân trong vương phủ thì hơn không biết bao lần.
Lúc đầu nàng còn nghĩ do thân phận cao quý. Về sau sau nghe bọn ngục bàn luận mới biết không phải thế, mà là có bàn tay ai đó che chở cho mình.
Cho đến một ngày, tên kia tới, cũng chính là tên công tử cầm hai quả cầu kia.
Triệu Hanh.
...
Triệu Hanh, con trai Yên Vương Triệu Doãn.
Yên Vương là em trai hoàng đế, thân vương, địa vị vô cùng cao, phủ đệ nằm ở Đại Danh Hà Bắc. Mặc dù không có chức, nhưng quyền lực của lão chỉ sợ dưới một người trên vạn người.
Yên Vương cũng là bậc kiêu hùng, Hưng Nhân vương từng một thời chiến đấu dưới trướng Yên Vương mà đi lên, được Yên Vương che chở cất nhắc lập công, dần dà mới đến phong quận vương. Mối quan hệ như vậy xem ra rất tốt.
Triệu Hanh vì là con trai Yên Vương, bị đưa đến kinh thành giam lỏng.
Hoàng đế tuy là bác ruột của hắn, nhưng bác là bác, thiên hạ là thiên hạ. Hoàng đế lo lắng thân vương âm thầm làm bậy, lấy lý do muốn thân thiết với con cháu, thực ra cố ý giam lỏng các con trai của thân vương ở kinh thành để kiềm chế. Vì vậy, sau khi đến kinh thành, Triệu Hanh sống tuy sung sướng không thiếu thốn gì, nhưng địa vị là con tin.
Triệu Hanh từ nhỏ từng quen biết Vương Diệu Mai. Có thể xem là một kẻ theo đuổi Vương Diệu Mai, nàng ta biết và cũng không từ chối. Mối quan hệ này môn đăng hộ đối, lại trai tài gái sắc. Thậm chí nghe nói hai bên đã định thời gian hôn ước.
Trong tử tù, nhìn thái độ của cai ngục đối với Triệu Hanh, Vương Diệu Mai lờ mờ đoán ra một ít. Lý do vì sao mấy hôm nay tỷ muội nàng lại được đối xử đặc biệt, xem ra nhờ gã ta.
Tuy mang tiếng bị giam lỏng ở kinh thành, Triệu Hanh cũng không phải con hổ giấy, nói đúng hơn là lão cha Yên Vương của hắn bàn tay thò rộng, có sắp xếp bí mật ở Trường An, nhờ thế Triệu Hanh vẫn có các mối quan hệ của riêng mình, ngay cả ngục của tử tù thiên lao cũng có thể thò vào.
Chỉ là ... thằng nhãi này không chỉ tay dài, gan cũng rất to.
Triệu Hanh thế mà dám tráo người, muốn cứu hai chị em này ra khỏi án tam tộc xử trảm.
Vương Diệu Mai thì không quan tâm nhiều như vậy, nghe nói có người chịu cứu liền vui mừng không kể xiết. Chỉ là, khi hỏi đến phụ vương và mẫu phi, thì Triệu Hanh lại ậm ừ qua chuyện, nói rằng còn đang điều tra.
Mãi đến một buổi, khi thức dậy Vương Diệu Mai mới nhận ra mình và muội muội nằm trong một phòng khác cùng nhiều nữ hạ nhân nàng không rõ là ai. Đoán đây là kế hoạch Triệu Hanh đã nói trước, cũng không nói gì âm thầm ôm muội muội chờ đón những ngày tiếp theo.
Sau cùng, ra chợ đấu giá, gặp lại Triệu Hanh mua mình như kế hoạch.
Chỉ là, nửa đường đâm ra một tên khác.
Nàng lúc đầu còn tưởng là kế hoạch của Triệu Hanh như thế, về sau dần dà hiểu ra, tên này về cơ bản chả là cái gì kế hoạch, mà đang phá kế hoạch của Triệu Hanh.
Tác giả :
Thần Long