Mật Thám Nương Tử
Quyển 4 - Chương 5: Khai dương tinh
Chuyện nên xảy ra rốt cuộc cũng đã xảy ra. Chỉ là Phó Lệnh Nguyệt không ngờ kết quả lại từ chỗ Phương Diệu Tổ mà ra.
Nghe nói khi đào lên, thấy trên ngọc như ý có khắc mấy câu: khôi tử tiêu sinh, thiên hạ đại định. Phó Lệnh Nguyệt lại không tin, nàng cảm thấy đám người Lý Thành Khi nhất định đã che giấu gì đó vì mấy ngày qua chỗ của nàng vô cùng thanh tịnh, đã tới năm mới nhưng không hề thấy bóng dáng của nhóm quý nhân quan lớn trong kinh thành.
Trước khi có bão lớn, trời cũng thường yên tĩnh như thế.
Phó Lệnh Nguyệt có một dự cảm mãnh liệt là lần này Phương Diệu Tổ không chỉ đào được ngọc như ý đơn giản như vậy.
Quả nhiên đến cuối tháng chạp, triều đình hạ thánh chỉ, phong Phương Diệu Tổ làm Hậu quân Đô đốc. Điều này càng khiến Phó Lệnh Nguyệt kiên định với phán đoán của mình. Lý Thành Khí còn chưa thử qua Ngọc như ý kia là thật hay giả đã lập tức ban thưởng phong hào nhất quân, xem ra lần này Phương Diệu Tổ dâng lên cho hắn thứ gì đó có giá trị rất cao lại tuyệt mật.
Phó Lệnh Nguyệt lại suy nghĩ rất nhiều chuyện. Nàng nhớ tới Phương Diệu Tổ từng nói ‘chờ ta, ta sẽ có thân phận đủ để có thể đăng môn”. Như vậy là hắn đã sớm biết hắn sẽ trở thành Đô đốc, có quyền lợi tự do yết kiến Thần nữ
Phó Lệnh Nguyệt chua sót nở nụ cười.
Nam nhân đối với việc tranh đoạt quyền lợi đều là chơi không biết mệt, bọn họ vừa kiềm chế vừa hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ không biết trong cuộc tranh đoạt này, ai là người chiến thắng cuối cùng.
Lịch sử luôn do người thắng viết, quyền lực vĩnh viễn là dụ hoặc trí mạng. Chỉ có nàng là quân cờ trong cơn lốc xoáy này vẫn chưa thể vén bức màn bí mật, có điều nàng cũng không vội, dù sao chân tướng cũng cách nàng ngày càng gần. Nàng tin chỉ cần kiên trì, chắc chắn sẽ có cơ hội, cho dù nàng chỉ được nhìn thoáng qua một cái thôi cũng được.
Đầu tháng ba, Nhiếp chính vương Lý Thành Khí triệu tập quần thần, Đô đốc các phủ cùng quốc thân quyền quý đến Tiền quân Đô đốc phủ để bái phỏng Thần nữ.
Không ngoài dự doán, Hữu quân Đô dốc Viên Li vì thân thể không khỏe nên phái người khác thay thế. Phó Lệnh Nguyệt vô cùng thất vọng nhưng nhìn thấy gương mặt mới trong đám người kia, nàng lại lóe lên hi vọng.
Phương Diệu Tổ nay đã là Hữu quân Đô đốc. Phó Lệnh Nguyệt cũng linh quan chợt lóe,quyết định sau khi đám người Lý Thành Khí rời đi, nàng sẽ tìm cách nói chuyện riêng với hắn.
Thần nữ muốn hàn huyên vài câu với tân nhậm Hậu quân Đô đốc chắc sẽ không khiến người ta sinh nghi?
Càng khéo hơn là khi mọi người lên tiếng cáo lui, nàng còn chưa mở miệng, Phương Diệu Tổ đã chủ động lên tiếng “nương nương, năm trước Bản đốc bận rộn tiếp nhận công việc nên Hậu quân phủ chưa gởi hạ lễ. Hiện chưa qua mười lăm, vẫn còn tết nên muốn ở lại chúc mừng”
Phó Lệnh Nguyệt lập tức có đề tài để nói ‘Phương đô đốc khách khí, không nên nói như thế, ta đây cũng thiếu Phương đô đốc một lời chúc mừng. Bây giờ rất hân hạnh đón tiếp”
Người trong phủ lập tức tiến lên, mang hạ lễ của Hậu quân phủ vào trong
Phương Diệu Tổ lại bảo không cần pha trà, Phó Lệnh Nguyệt cũng cho hạ nhân lui ra, muốn xem hắn tính làm gì
Phương Diệu Tổ lấy trong đống quà ra một cái hộp, mở ra “đây là tặng ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy một cái ấm lô, bật cười nói ‘cái này ta cũng có”
Phương Diệu Tổ liền cắt ngang lời nàng “đây là của ta đưa. Cái này khéo léo lại vừa tay, ta biết thân thể của ngươi” hai người đứng đối mặt nhau, hắn rất tự nhiên kéo tay nàng “ngươi xem, đứng bên ngoài một lát đã lạnh”
Phó Lệnh Nguyệt run lên, muốn rút tay lại nhưng lại bị hắn nắm rất chặt.
“Nơi này không có người ngoài, còn rụt rè với ta làm gì” thanh âm của Phương Diệu Tổ rất nhẹ, nửa như quở trách, nửa như sủng nịch. Hắn bá đạo kéo tay nàng lại gần, hà hơi sưởi ấm cho nàng
Phó Lệnh Nguyệt đỏ mặt, có chút vô thố nhưng nếu hắn đã chủ động xích lại gần nàng như thế, nàng vừa vặn có thể hỏi chuyện hắn
Nàng liền nhéo nhẹ tay hắn, ý bảo hắn đi theo mình, vừa đi vừa nói chuyện “Phương đô đốc tốn kém như vậy làm gì, ngay cả trân châu Nam Hải hiếm lạ như vậy cũng đem tặng”
“Chỉ là thể hiện chút tâm ý thôi, có điều hạt châu này phải đợi tới đêm tối mới thấy được tác dụng’ Phương Diệu Tổ đương nhiên hiểu ý nàng. Nay hắn đã là Hậu quân Đô đốc, có quyền tùy thời yết kiến Thần nữ nên không sợ bị nội thị thúc giục thời gian như trước kia.
Hai người một trước một sau đi vào sương phòng. Phó Lệnh Nguyệt còn cẩn thận dò xét một lát mới đóng cửa phòng lại nhưng nàng còn chưa kịp quay đầu đã bị người ôm từ phía sau
“Vẫn là Nguyệt nhi thông minh” hắn cười, thổi nhiệt khí bên tai nàng “biết tâm tư của ta, nơi này rất tốt”
“Diệu Tổ” Phó Lệnh Nguyệt có chính sự, đâu có tâm tư tìm hoan. Nàng xoay người, nghiêm mặt nhìn hắn “Diệu Tổ, ngươi có thể nói thật với ta sao? ta biết, Nhiếp chính vương sẽ không nói cho ta biết tình hình thực tế. Ngươi nói cho biết, được không?”
Phương Diệu Tổ ngây người. Ngữ khí lạnh hơn, tay cũng rời khỏi thân thể nàng “ngươi muốn nghe cái gì?”
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên phát hiện ra mình có chút nóng vội, nhưng đã lỡ đành để cá mắc câu rồi tính tiếp. Nàng liền rũ mắt, nói “ta vẫn không biết đây là chuyện gì? ta sao có thể là Thần nữ? Thần nữ là gì? từ lúc Lý Thành Khí cố tình muốn ta đến đài tế thiên, ta đã rất sợ hãi, cực kỳ sợ hãi”
Phương Diệu Tổ trầm mặc.
Xem ra liều lượng còn chưa đủ, Phó Lệnh Nguyệt liền làm ra vẻ tịch liêu “để ta làm Thần nữ, Nhiếp chính viên nhất định còn có tính toán khác. Ta đoán không ra hắn sẽ tính kế ta thế nào. Chuyện này ta không dám nói với người ngoài. Thôi quên đi, ngươi nghe rồi bỏ qua là được”
Phương Diệu Tổ thở dài, ôm eo nàng
Phó Lệnh Nguyệt thấy hắn hành động như vậy, biết cách của mình có hiệu lực, liền gia tăng liều lượng “Diệu Tổ, nơi này không có người ngoài” nàng dựa vào người hắn, ngước mặt cầu xin “nói cho ta biết một chút là được rồi, ta thực sự không muốn làm Thần nữ. Không ngờ sự tình lại thành như vậy, hiện giờ Ngọc như ý cũng đã tìm được, ta nên làm gì bây giờ”
Phương Diệu Tổ lên tiếng “yên tâm, có ta ở đây, ngươi sẽ không việc gì”
Phó Lệnh Nguyệt hận mình lúc còn ở đại viện đã không học giỏi công phu dùng nước mắt của Thu Nương, giờ phút này nàng chỉ có thể xoay đầu, cố làm ra vẻ nghẹn ngào ‘quên đi. Ngươi cảm thấy khó nói thì thôi, ta sẽ hỏi người khác”
Phương Diệu Tổ khó khăn nói “chuyện này, thực sự rất phức tạp”
Phó Lệnh Nguyệt lại ngước mắt cầu xin ‘nói cho ta biết được không? một chút thôi cũng được”
Phương Diệu Tổ liếc nàng một cái, ngữ khí trầm tĩnh “ngươi…chính là Khai Dương tinh”
Phó Lệnh Nguyệt ngây người.
Phương Diệu Tổ nghiêm mặt lặp lại lần nữa ‘Thần nữ chính là Khai Dương tinh”
Phó Lệnh Nguyệt kinh hô “không phải nói Thất Tinh là chướng ngại để ngăn Thần nữ xuất giá sao? sao lại như thế?”
Phương Diệu Tổ lắc đầu ‘đó là lời đồn. Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki và Thiên Quyền là tứ đại hộ pháp mà Thần nữ tiền nhiệm chọn. Ngọc Hành là thần sử, Khai Dương là Thần nữ, Diêu Quang là người giữ mộ”
Phó Lệnh Nguyệt có chút không hiểu “gắn kết những người này lại với nhau thì được gì?”
“Khôi tử tiêu sinh’ Phương Diệu Tổ dừng một chút “có thể vạch trần một bí mật lớn”
Phó Lệnh Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, thấy hai mắt hắn lóe lên liền biết không thể hỏi được nữa.
“Diệu Tổ…cảm ơn ngươi”nàng chủ động vòng tay qua cổ hắn, nàng chỉ có thể lung lạc nam nhân duy nhất có thể tiết lộ thông tin này “chỉ có ngươi mới thẳng thắng với ta, chỉ có ngươi mới đối tốt với ta’ một câu cuối này, nàng nói vô cùng chân thành, thật tình
Cánh tay của Phương Diệu Tổ căng thẳng, kéo nàng dựa vào khung cửa. Ánh mắt của nàng bất lực mà tịch liêu, đôi môi của nàng hồng nhuận mê người. Hắn áp lên môi nàng, cảm nhận hương vị tuyệt vời của nàng “Nguyệt nhi, ta sẽ luôn đối tốt với ngươi”
Nụ hôn của hắn lưu luyến mà triền miên khiến Phó Lệnh Nguyệt ý loạn tình mê. Âu yếm của hắn nhu tình mà thuần thục, cũng không biết từ lúc nào đã ấn nàng xuống giường nhỏ trong phòng
Cơ thế của Phó Lệnh Nguyệt lại trào dâng nhiệt lưu “Diệu Tổ…”
Quần áo mùa đông phiền phức cũng không ngăn cản được da thịt tuyết trắng lộ dã, hương diễm, kích thích.
“Nguyệt nhi” Phương Diệu Tổ thấp giọng gọi, hôn như mưa lên cổ nàng
Phó Lệnh Nguyệt lộ nửa người, lúc này không hề thấy lạnh, thân thể của nàng sôi trào dưới sự khiêu khích của hắn. Tất cả giống như đêm mùa xuân năm đó…
“Cho ta…Nguyệt nhi” hắn cởi bỏ trói buộc cuối cùng, ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc nhụy hoa của nàng.
Phó Lệnh Nguyệt run rẩy, không hiểu sao trong đầu lại lóe lên nụ cười lạnh của Viên Li. Nàng bất chợt hô lên, đưa tay ngăn cản hắn đang muốn tự cởi bỏ y phục “Không. Diệu Tổ. Ngày kia sẽ tế thiên…ta sợ hãi”
Sở trường của ám nhân chính là nói dối, hơn nữa còn hợp tình hợp lý khiến người ta không thể phản bác
Phương Diệu Tổ ngừng động tác
Phó Lệnh Nguyệt lại không dám nhìn vào mắt hắn, không dám đối diện với ánh mắt có chút ảm đạm và khó hiểu của hắn, giống như lúc này hắn nhìn thấy được tâm tư của nàng. Nàng kéo quần áo, vội tìm cớ giải thích “không phải ta không muốn, ta….’
Phương Diệu Tổ chậm rãi đứng lên “được rồi, ta đã biết” Hắn lưu loát sửa lại xiêm y, ôn nhu gọi một tiếng ‘Nguyệt nhi”
Phó Lệnh Nguyệt lòng tràn đầy xấu hổ, thậm chí còn khép mắt lại, chuẩn bị nghênh đón nụ hôn của hắn, không ngờ hắn lại sửa sang xiêm y cho nàng, nhẹ nhàng mà kiên định nói bên tai nàng “mặc kệ ngươi có phải là thần nữ hay không, ngươi đều là của ta”
Phó Lệnh Nguyệt ngây người. Nàng kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt của hắn kiên định mà trong suốt
Hắn sủng nịch vuốt ve mái tóc của nàng “ta đã bỏ lỡ một lần, tuyệt không có lần thứ hai” sau đó xoay người rời đi
Đêm nay, Phó Lệnh Nguyệt mất ngủ. Nhiệt lưu trong cơ thể không thể phát tiết khiến nàng trằn trọc, càng thêm hiền chán.
Nàng tin tưởng, chỉ cần nàng bỏ thêm chút sức, nhất định sẽ biết được nhiều tin tức hơn từ chỗ Phương Diệu Tổ nhưng vì sao nàng lại do dự, lâm trận bỏ chạy? là do Viên Li sao?
Nàng quyết định không tìm Viên Li hay Phương Diệu Tổ mà chỉ có thể một lần nữa dùng nước lạnh kích thích huyệt Thái dương, bức mình tự tìm ra lời giải của Thất Tinh trận quỷ gì kia.
Giả sử nàng là Thần nữ, là công chúa của Tiền Lương. Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki và Thiên Quyền là tứ đại hộ pháp mà Thần nữ tiền nhiệm chọn. Ngọc Hành là thần sử, Khai Dương là Thần nữ, Dao Quang là người giữ mộ
Chuyện của Dao Quang, nhất định là Phương Diệu Tổ còn che giấu chuyện gì đó nên trước tạm để qua một bên
Thần nữ tiền nhiệm có cừu oán gì với nàng sao? biết rõ nàng là công chúa Tiền Lương còn chọn bốn người phản quốc kia làm hộ pháp cho nàng.
Nàng có nên tin Ngọc Hành tinh được tín nhiệm nhất chính là Triệu Thực không?
Khôi tử tiêu sinh?
Nàng càng nghĩ càng thấy hoảng, liên kết bảy người này lại với nhau, nàng đột nhiên cảm thấy rất khủng bố. Người phía sau rốt cuộc muốn làm gì? Nếu Thái hậu và Triệu Thực muốn lợi dụng nàng để báo thù, vậy hiện tại chuyện đã nằm ngoài khống chế của bọn họ, không chỉ liên lụy Triệu Thực mà nàng hiện càng ngày càng giống một thần nữ thực sự.
Phó Lệnh Nguyệt run rẩy lấy ra Thất Tinh sai, nhìn chằm chằm ba khỏa tinh thạch quỷ dị kia
Thần nữ cũng chính là Khai Dương, phía sau còn là một bí mật lớn. Dao Quang là người thủ mộ, còn có liên hệ với Ngọc Hành tinh…Nhìn bộ dáng hôm nay của Phương Diệu Tổ, e là Dao Quang cũng sắp sửa bị đưa ra ánh sáng nhưng đó là ai? ai có quen biết với Triệu Thực? Mà nàng, thực sự là Khai Dương tinh sao?
Một ý nghĩ chợt lóe lên, Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ lại lúc ở bên ngoài Ưng Dực sơn tại Kiến Dương, khi nàng hoan ái cùng Viên Li đã nghe được một giọng nữ ngọt ngào nói bên tai “ngươi xem, khỏa kia là ta, còn khỏa này là ngươi”
chẳng lẽ, nàng thực sự là Thần nữ?
Phó Lệnh Nguyệt rùng mình, cảm giác hoảng loạn giảm đi.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp chính vương Lý Thành Khí lại đến, không chút khách khí lệnh cho cung nữ lôi Phó Lệnh Nguyệt vừa mới chợp mắt ra khỏi gường.
Đã đến lúc phải làm đại sự, nàng cũng nên thi triển chút công phu của Ngọc như ý
Phó Lệnh Nguyệt oán hận trừng bóng dáng của Lý Thành Khí, ngáp mấy cái. Chẳng phải Nhiếp chính vương và Hoàng thượng đang tranh giành nàng sao? sao hắn không có bất kỳ hành động săn sóc nào? chẳng lẽ là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt như Đại Phong nói? hay là hắn cho rằng Hoàng đế còn nhỏ tuổi, không có năng lực cạnh tranh nên không thèm quan tâm?
Phó Lệnh Nguyệt một đường oán thầm cho đến khi đến nhà mới của nàng. Nhìn thấy chính điện nguy nga khí phái, nàng cũng bị rung động.
Tuy thi công gấp gáp nhưng bề ngoài vẫn rất tráng lệ.Thật ra dân chúng không cần nhìn thấy Thần nữ, chỉ cần nhìn thấy điện phủ to lớn đại khí, chắc chắn đã tin phục và kinh sợ đối với thần linh rồi
Mồng sáu là ngày Thần nữ tế thiên, tiến hành nghi thức khai quang Thần nữ điện, là việc trọng đại sau khi tân đế lên ngôi
Triều đình cho Hộ bộ và Công bộ một tháng để chuẩn bị nên chủ điện của Thần nữ điện, điện thờ phụ, tiền điện, đài hiến tế…đều được xây dựng chỉnh chu y như điện thờ cũ ở Kiến Dương, đương nhiên chung quanh thần điện không thể thiếu sông đào bảo vệ.
Dùng Ngọc như ý dẫn đường cho dòng nước cũng là việc quan trọng trong buổi tế thiên đầu tiên của Thần nữ.
Phó Lệnh Nguyệt không yên lòng “vương gia…ta cái gì cũng không nhớ rõ”
Lý Thành Khí hoàn toàn không để ý tới lời của nàng, lấy trong lòng ra một hoàng quyên “đến lúc đó đọc theo cái này là được. Ngự y nói, ngươi tự mình trải qua lễ hiến tế sẽ rất có ích cho việc khôi phục trí nhớ của ngươi”
Phó Lệnh Nguyệ bất đắc dĩ, ngượng ngùng nhận lấy hoàng quyên chi chít phù rủa. Cũng may Lễ bộ rất hiểu ý, đã dùng lối chữ mà nàng có thể hiểu được
Lý Thành Khí lại bảo hạ nhân đưa lên một cái hộp “đây là thần khí Ngọc như ý, cẩn thận một chút. Mau đón ánh nắng mặt trời trưa” nói xong bước nhanh ra xa một trượng, ý bảo nàng bắt đầu
Phó Lệnh Nguyệt cầm lấy Ngọc như ý, ngắm nghía hồi lâu, vẫn không tìm được cảm giác quen thuộc. Nàng bước lên thần đài, dựa theo chỉ dẫn trong hoàng quyên, đọc những chú ngữ trong đó, về phần chú ngữ có ý nghĩa gì, nàng hoàn toàn không hiểu. Nhưng đọc vài lần, chung quanh thần đài vẫn không có chút khác thường nào
Phó Lệnh Nguyệt sầu lo nhìn thần thú bằng đồng chung quanh thần đài vài lần, nếu đến lúc đó từ miệng mấy con thú này không phun ra nước thì phải làm sao?
Mặt trời bắt đầu lên cao, đây chính là vị trí cao nhất về hướng nam, mà lúc này bóng mặt trời cũng ở về phía chính bắc. Là lúc chính ngọ. Ánh mắt trời chiếu vào đỉnh đầu thần thú, ánh sáng phản xạ tới chính giữa thần đài
Phó Lệnh Nguyệ đột nhiên thấy hoảng hốt, theo bản năng cầm Ngọc như ý vung lên. Một màn này, nàng cảm thấy rất quen thuộc, giống như nàng đã từng thấy người ta làm qua, giống như có người từng chỉ dẫn cho nàng.
Chân của nàng tiến về phía trước. Đúng, nơi này hẳn có cơ quan, Thần đài chậm rãi hạ xuống. Đây là điều Thần nữ nên làm, chuẩn bị đường dẫn nước.
Trong cơ thể nàng như có một cỗ lực lượng thần bí chậm rãi lại, trí nhớ của nàng cũng bắt đầu khôi phục. Tuy nàng vẫn không hiểu được chú ngữ nhưng lại có thể đọc rất thuần thục. Cảm giác lực lượng chậm rãi chảy từ cơ thể nàng, thông qua Ngọc như ý, rồi..
Có tiếng nước chảy. Đúng, là tiếng nước chảy
Dòng nước từ bên dưới Thần đài chậm rãi chảy ra, thần phục dưới chân nàng rồi theo sự chỉ dẫn của Ngọc như ý, chậm rãi chảy vòng quanh sông đào bao quanh Thần đài
Nghe nói khi đào lên, thấy trên ngọc như ý có khắc mấy câu: khôi tử tiêu sinh, thiên hạ đại định. Phó Lệnh Nguyệt lại không tin, nàng cảm thấy đám người Lý Thành Khi nhất định đã che giấu gì đó vì mấy ngày qua chỗ của nàng vô cùng thanh tịnh, đã tới năm mới nhưng không hề thấy bóng dáng của nhóm quý nhân quan lớn trong kinh thành.
Trước khi có bão lớn, trời cũng thường yên tĩnh như thế.
Phó Lệnh Nguyệt có một dự cảm mãnh liệt là lần này Phương Diệu Tổ không chỉ đào được ngọc như ý đơn giản như vậy.
Quả nhiên đến cuối tháng chạp, triều đình hạ thánh chỉ, phong Phương Diệu Tổ làm Hậu quân Đô đốc. Điều này càng khiến Phó Lệnh Nguyệt kiên định với phán đoán của mình. Lý Thành Khí còn chưa thử qua Ngọc như ý kia là thật hay giả đã lập tức ban thưởng phong hào nhất quân, xem ra lần này Phương Diệu Tổ dâng lên cho hắn thứ gì đó có giá trị rất cao lại tuyệt mật.
Phó Lệnh Nguyệt lại suy nghĩ rất nhiều chuyện. Nàng nhớ tới Phương Diệu Tổ từng nói ‘chờ ta, ta sẽ có thân phận đủ để có thể đăng môn”. Như vậy là hắn đã sớm biết hắn sẽ trở thành Đô đốc, có quyền lợi tự do yết kiến Thần nữ
Phó Lệnh Nguyệt chua sót nở nụ cười.
Nam nhân đối với việc tranh đoạt quyền lợi đều là chơi không biết mệt, bọn họ vừa kiềm chế vừa hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ không biết trong cuộc tranh đoạt này, ai là người chiến thắng cuối cùng.
Lịch sử luôn do người thắng viết, quyền lực vĩnh viễn là dụ hoặc trí mạng. Chỉ có nàng là quân cờ trong cơn lốc xoáy này vẫn chưa thể vén bức màn bí mật, có điều nàng cũng không vội, dù sao chân tướng cũng cách nàng ngày càng gần. Nàng tin chỉ cần kiên trì, chắc chắn sẽ có cơ hội, cho dù nàng chỉ được nhìn thoáng qua một cái thôi cũng được.
Đầu tháng ba, Nhiếp chính vương Lý Thành Khí triệu tập quần thần, Đô đốc các phủ cùng quốc thân quyền quý đến Tiền quân Đô đốc phủ để bái phỏng Thần nữ.
Không ngoài dự doán, Hữu quân Đô dốc Viên Li vì thân thể không khỏe nên phái người khác thay thế. Phó Lệnh Nguyệt vô cùng thất vọng nhưng nhìn thấy gương mặt mới trong đám người kia, nàng lại lóe lên hi vọng.
Phương Diệu Tổ nay đã là Hữu quân Đô đốc. Phó Lệnh Nguyệt cũng linh quan chợt lóe,quyết định sau khi đám người Lý Thành Khí rời đi, nàng sẽ tìm cách nói chuyện riêng với hắn.
Thần nữ muốn hàn huyên vài câu với tân nhậm Hậu quân Đô đốc chắc sẽ không khiến người ta sinh nghi?
Càng khéo hơn là khi mọi người lên tiếng cáo lui, nàng còn chưa mở miệng, Phương Diệu Tổ đã chủ động lên tiếng “nương nương, năm trước Bản đốc bận rộn tiếp nhận công việc nên Hậu quân phủ chưa gởi hạ lễ. Hiện chưa qua mười lăm, vẫn còn tết nên muốn ở lại chúc mừng”
Phó Lệnh Nguyệt lập tức có đề tài để nói ‘Phương đô đốc khách khí, không nên nói như thế, ta đây cũng thiếu Phương đô đốc một lời chúc mừng. Bây giờ rất hân hạnh đón tiếp”
Người trong phủ lập tức tiến lên, mang hạ lễ của Hậu quân phủ vào trong
Phương Diệu Tổ lại bảo không cần pha trà, Phó Lệnh Nguyệt cũng cho hạ nhân lui ra, muốn xem hắn tính làm gì
Phương Diệu Tổ lấy trong đống quà ra một cái hộp, mở ra “đây là tặng ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy một cái ấm lô, bật cười nói ‘cái này ta cũng có”
Phương Diệu Tổ liền cắt ngang lời nàng “đây là của ta đưa. Cái này khéo léo lại vừa tay, ta biết thân thể của ngươi” hai người đứng đối mặt nhau, hắn rất tự nhiên kéo tay nàng “ngươi xem, đứng bên ngoài một lát đã lạnh”
Phó Lệnh Nguyệt run lên, muốn rút tay lại nhưng lại bị hắn nắm rất chặt.
“Nơi này không có người ngoài, còn rụt rè với ta làm gì” thanh âm của Phương Diệu Tổ rất nhẹ, nửa như quở trách, nửa như sủng nịch. Hắn bá đạo kéo tay nàng lại gần, hà hơi sưởi ấm cho nàng
Phó Lệnh Nguyệt đỏ mặt, có chút vô thố nhưng nếu hắn đã chủ động xích lại gần nàng như thế, nàng vừa vặn có thể hỏi chuyện hắn
Nàng liền nhéo nhẹ tay hắn, ý bảo hắn đi theo mình, vừa đi vừa nói chuyện “Phương đô đốc tốn kém như vậy làm gì, ngay cả trân châu Nam Hải hiếm lạ như vậy cũng đem tặng”
“Chỉ là thể hiện chút tâm ý thôi, có điều hạt châu này phải đợi tới đêm tối mới thấy được tác dụng’ Phương Diệu Tổ đương nhiên hiểu ý nàng. Nay hắn đã là Hậu quân Đô đốc, có quyền tùy thời yết kiến Thần nữ nên không sợ bị nội thị thúc giục thời gian như trước kia.
Hai người một trước một sau đi vào sương phòng. Phó Lệnh Nguyệt còn cẩn thận dò xét một lát mới đóng cửa phòng lại nhưng nàng còn chưa kịp quay đầu đã bị người ôm từ phía sau
“Vẫn là Nguyệt nhi thông minh” hắn cười, thổi nhiệt khí bên tai nàng “biết tâm tư của ta, nơi này rất tốt”
“Diệu Tổ” Phó Lệnh Nguyệt có chính sự, đâu có tâm tư tìm hoan. Nàng xoay người, nghiêm mặt nhìn hắn “Diệu Tổ, ngươi có thể nói thật với ta sao? ta biết, Nhiếp chính vương sẽ không nói cho ta biết tình hình thực tế. Ngươi nói cho biết, được không?”
Phương Diệu Tổ ngây người. Ngữ khí lạnh hơn, tay cũng rời khỏi thân thể nàng “ngươi muốn nghe cái gì?”
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên phát hiện ra mình có chút nóng vội, nhưng đã lỡ đành để cá mắc câu rồi tính tiếp. Nàng liền rũ mắt, nói “ta vẫn không biết đây là chuyện gì? ta sao có thể là Thần nữ? Thần nữ là gì? từ lúc Lý Thành Khí cố tình muốn ta đến đài tế thiên, ta đã rất sợ hãi, cực kỳ sợ hãi”
Phương Diệu Tổ trầm mặc.
Xem ra liều lượng còn chưa đủ, Phó Lệnh Nguyệt liền làm ra vẻ tịch liêu “để ta làm Thần nữ, Nhiếp chính viên nhất định còn có tính toán khác. Ta đoán không ra hắn sẽ tính kế ta thế nào. Chuyện này ta không dám nói với người ngoài. Thôi quên đi, ngươi nghe rồi bỏ qua là được”
Phương Diệu Tổ thở dài, ôm eo nàng
Phó Lệnh Nguyệt thấy hắn hành động như vậy, biết cách của mình có hiệu lực, liền gia tăng liều lượng “Diệu Tổ, nơi này không có người ngoài” nàng dựa vào người hắn, ngước mặt cầu xin “nói cho ta biết một chút là được rồi, ta thực sự không muốn làm Thần nữ. Không ngờ sự tình lại thành như vậy, hiện giờ Ngọc như ý cũng đã tìm được, ta nên làm gì bây giờ”
Phương Diệu Tổ lên tiếng “yên tâm, có ta ở đây, ngươi sẽ không việc gì”
Phó Lệnh Nguyệt hận mình lúc còn ở đại viện đã không học giỏi công phu dùng nước mắt của Thu Nương, giờ phút này nàng chỉ có thể xoay đầu, cố làm ra vẻ nghẹn ngào ‘quên đi. Ngươi cảm thấy khó nói thì thôi, ta sẽ hỏi người khác”
Phương Diệu Tổ khó khăn nói “chuyện này, thực sự rất phức tạp”
Phó Lệnh Nguyệt lại ngước mắt cầu xin ‘nói cho ta biết được không? một chút thôi cũng được”
Phương Diệu Tổ liếc nàng một cái, ngữ khí trầm tĩnh “ngươi…chính là Khai Dương tinh”
Phó Lệnh Nguyệt ngây người.
Phương Diệu Tổ nghiêm mặt lặp lại lần nữa ‘Thần nữ chính là Khai Dương tinh”
Phó Lệnh Nguyệt kinh hô “không phải nói Thất Tinh là chướng ngại để ngăn Thần nữ xuất giá sao? sao lại như thế?”
Phương Diệu Tổ lắc đầu ‘đó là lời đồn. Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki và Thiên Quyền là tứ đại hộ pháp mà Thần nữ tiền nhiệm chọn. Ngọc Hành là thần sử, Khai Dương là Thần nữ, Diêu Quang là người giữ mộ”
Phó Lệnh Nguyệt có chút không hiểu “gắn kết những người này lại với nhau thì được gì?”
“Khôi tử tiêu sinh’ Phương Diệu Tổ dừng một chút “có thể vạch trần một bí mật lớn”
Phó Lệnh Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, thấy hai mắt hắn lóe lên liền biết không thể hỏi được nữa.
“Diệu Tổ…cảm ơn ngươi”nàng chủ động vòng tay qua cổ hắn, nàng chỉ có thể lung lạc nam nhân duy nhất có thể tiết lộ thông tin này “chỉ có ngươi mới thẳng thắng với ta, chỉ có ngươi mới đối tốt với ta’ một câu cuối này, nàng nói vô cùng chân thành, thật tình
Cánh tay của Phương Diệu Tổ căng thẳng, kéo nàng dựa vào khung cửa. Ánh mắt của nàng bất lực mà tịch liêu, đôi môi của nàng hồng nhuận mê người. Hắn áp lên môi nàng, cảm nhận hương vị tuyệt vời của nàng “Nguyệt nhi, ta sẽ luôn đối tốt với ngươi”
Nụ hôn của hắn lưu luyến mà triền miên khiến Phó Lệnh Nguyệt ý loạn tình mê. Âu yếm của hắn nhu tình mà thuần thục, cũng không biết từ lúc nào đã ấn nàng xuống giường nhỏ trong phòng
Cơ thế của Phó Lệnh Nguyệt lại trào dâng nhiệt lưu “Diệu Tổ…”
Quần áo mùa đông phiền phức cũng không ngăn cản được da thịt tuyết trắng lộ dã, hương diễm, kích thích.
“Nguyệt nhi” Phương Diệu Tổ thấp giọng gọi, hôn như mưa lên cổ nàng
Phó Lệnh Nguyệt lộ nửa người, lúc này không hề thấy lạnh, thân thể của nàng sôi trào dưới sự khiêu khích của hắn. Tất cả giống như đêm mùa xuân năm đó…
“Cho ta…Nguyệt nhi” hắn cởi bỏ trói buộc cuối cùng, ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc nhụy hoa của nàng.
Phó Lệnh Nguyệt run rẩy, không hiểu sao trong đầu lại lóe lên nụ cười lạnh của Viên Li. Nàng bất chợt hô lên, đưa tay ngăn cản hắn đang muốn tự cởi bỏ y phục “Không. Diệu Tổ. Ngày kia sẽ tế thiên…ta sợ hãi”
Sở trường của ám nhân chính là nói dối, hơn nữa còn hợp tình hợp lý khiến người ta không thể phản bác
Phương Diệu Tổ ngừng động tác
Phó Lệnh Nguyệt lại không dám nhìn vào mắt hắn, không dám đối diện với ánh mắt có chút ảm đạm và khó hiểu của hắn, giống như lúc này hắn nhìn thấy được tâm tư của nàng. Nàng kéo quần áo, vội tìm cớ giải thích “không phải ta không muốn, ta….’
Phương Diệu Tổ chậm rãi đứng lên “được rồi, ta đã biết” Hắn lưu loát sửa lại xiêm y, ôn nhu gọi một tiếng ‘Nguyệt nhi”
Phó Lệnh Nguyệt lòng tràn đầy xấu hổ, thậm chí còn khép mắt lại, chuẩn bị nghênh đón nụ hôn của hắn, không ngờ hắn lại sửa sang xiêm y cho nàng, nhẹ nhàng mà kiên định nói bên tai nàng “mặc kệ ngươi có phải là thần nữ hay không, ngươi đều là của ta”
Phó Lệnh Nguyệt ngây người. Nàng kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt của hắn kiên định mà trong suốt
Hắn sủng nịch vuốt ve mái tóc của nàng “ta đã bỏ lỡ một lần, tuyệt không có lần thứ hai” sau đó xoay người rời đi
Đêm nay, Phó Lệnh Nguyệt mất ngủ. Nhiệt lưu trong cơ thể không thể phát tiết khiến nàng trằn trọc, càng thêm hiền chán.
Nàng tin tưởng, chỉ cần nàng bỏ thêm chút sức, nhất định sẽ biết được nhiều tin tức hơn từ chỗ Phương Diệu Tổ nhưng vì sao nàng lại do dự, lâm trận bỏ chạy? là do Viên Li sao?
Nàng quyết định không tìm Viên Li hay Phương Diệu Tổ mà chỉ có thể một lần nữa dùng nước lạnh kích thích huyệt Thái dương, bức mình tự tìm ra lời giải của Thất Tinh trận quỷ gì kia.
Giả sử nàng là Thần nữ, là công chúa của Tiền Lương. Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki và Thiên Quyền là tứ đại hộ pháp mà Thần nữ tiền nhiệm chọn. Ngọc Hành là thần sử, Khai Dương là Thần nữ, Dao Quang là người giữ mộ
Chuyện của Dao Quang, nhất định là Phương Diệu Tổ còn che giấu chuyện gì đó nên trước tạm để qua một bên
Thần nữ tiền nhiệm có cừu oán gì với nàng sao? biết rõ nàng là công chúa Tiền Lương còn chọn bốn người phản quốc kia làm hộ pháp cho nàng.
Nàng có nên tin Ngọc Hành tinh được tín nhiệm nhất chính là Triệu Thực không?
Khôi tử tiêu sinh?
Nàng càng nghĩ càng thấy hoảng, liên kết bảy người này lại với nhau, nàng đột nhiên cảm thấy rất khủng bố. Người phía sau rốt cuộc muốn làm gì? Nếu Thái hậu và Triệu Thực muốn lợi dụng nàng để báo thù, vậy hiện tại chuyện đã nằm ngoài khống chế của bọn họ, không chỉ liên lụy Triệu Thực mà nàng hiện càng ngày càng giống một thần nữ thực sự.
Phó Lệnh Nguyệt run rẩy lấy ra Thất Tinh sai, nhìn chằm chằm ba khỏa tinh thạch quỷ dị kia
Thần nữ cũng chính là Khai Dương, phía sau còn là một bí mật lớn. Dao Quang là người thủ mộ, còn có liên hệ với Ngọc Hành tinh…Nhìn bộ dáng hôm nay của Phương Diệu Tổ, e là Dao Quang cũng sắp sửa bị đưa ra ánh sáng nhưng đó là ai? ai có quen biết với Triệu Thực? Mà nàng, thực sự là Khai Dương tinh sao?
Một ý nghĩ chợt lóe lên, Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ lại lúc ở bên ngoài Ưng Dực sơn tại Kiến Dương, khi nàng hoan ái cùng Viên Li đã nghe được một giọng nữ ngọt ngào nói bên tai “ngươi xem, khỏa kia là ta, còn khỏa này là ngươi”
chẳng lẽ, nàng thực sự là Thần nữ?
Phó Lệnh Nguyệt rùng mình, cảm giác hoảng loạn giảm đi.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp chính vương Lý Thành Khí lại đến, không chút khách khí lệnh cho cung nữ lôi Phó Lệnh Nguyệt vừa mới chợp mắt ra khỏi gường.
Đã đến lúc phải làm đại sự, nàng cũng nên thi triển chút công phu của Ngọc như ý
Phó Lệnh Nguyệt oán hận trừng bóng dáng của Lý Thành Khí, ngáp mấy cái. Chẳng phải Nhiếp chính vương và Hoàng thượng đang tranh giành nàng sao? sao hắn không có bất kỳ hành động săn sóc nào? chẳng lẽ là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt như Đại Phong nói? hay là hắn cho rằng Hoàng đế còn nhỏ tuổi, không có năng lực cạnh tranh nên không thèm quan tâm?
Phó Lệnh Nguyệt một đường oán thầm cho đến khi đến nhà mới của nàng. Nhìn thấy chính điện nguy nga khí phái, nàng cũng bị rung động.
Tuy thi công gấp gáp nhưng bề ngoài vẫn rất tráng lệ.Thật ra dân chúng không cần nhìn thấy Thần nữ, chỉ cần nhìn thấy điện phủ to lớn đại khí, chắc chắn đã tin phục và kinh sợ đối với thần linh rồi
Mồng sáu là ngày Thần nữ tế thiên, tiến hành nghi thức khai quang Thần nữ điện, là việc trọng đại sau khi tân đế lên ngôi
Triều đình cho Hộ bộ và Công bộ một tháng để chuẩn bị nên chủ điện của Thần nữ điện, điện thờ phụ, tiền điện, đài hiến tế…đều được xây dựng chỉnh chu y như điện thờ cũ ở Kiến Dương, đương nhiên chung quanh thần điện không thể thiếu sông đào bảo vệ.
Dùng Ngọc như ý dẫn đường cho dòng nước cũng là việc quan trọng trong buổi tế thiên đầu tiên của Thần nữ.
Phó Lệnh Nguyệt không yên lòng “vương gia…ta cái gì cũng không nhớ rõ”
Lý Thành Khí hoàn toàn không để ý tới lời của nàng, lấy trong lòng ra một hoàng quyên “đến lúc đó đọc theo cái này là được. Ngự y nói, ngươi tự mình trải qua lễ hiến tế sẽ rất có ích cho việc khôi phục trí nhớ của ngươi”
Phó Lệnh Nguyệ bất đắc dĩ, ngượng ngùng nhận lấy hoàng quyên chi chít phù rủa. Cũng may Lễ bộ rất hiểu ý, đã dùng lối chữ mà nàng có thể hiểu được
Lý Thành Khí lại bảo hạ nhân đưa lên một cái hộp “đây là thần khí Ngọc như ý, cẩn thận một chút. Mau đón ánh nắng mặt trời trưa” nói xong bước nhanh ra xa một trượng, ý bảo nàng bắt đầu
Phó Lệnh Nguyệt cầm lấy Ngọc như ý, ngắm nghía hồi lâu, vẫn không tìm được cảm giác quen thuộc. Nàng bước lên thần đài, dựa theo chỉ dẫn trong hoàng quyên, đọc những chú ngữ trong đó, về phần chú ngữ có ý nghĩa gì, nàng hoàn toàn không hiểu. Nhưng đọc vài lần, chung quanh thần đài vẫn không có chút khác thường nào
Phó Lệnh Nguyệt sầu lo nhìn thần thú bằng đồng chung quanh thần đài vài lần, nếu đến lúc đó từ miệng mấy con thú này không phun ra nước thì phải làm sao?
Mặt trời bắt đầu lên cao, đây chính là vị trí cao nhất về hướng nam, mà lúc này bóng mặt trời cũng ở về phía chính bắc. Là lúc chính ngọ. Ánh mắt trời chiếu vào đỉnh đầu thần thú, ánh sáng phản xạ tới chính giữa thần đài
Phó Lệnh Nguyệ đột nhiên thấy hoảng hốt, theo bản năng cầm Ngọc như ý vung lên. Một màn này, nàng cảm thấy rất quen thuộc, giống như nàng đã từng thấy người ta làm qua, giống như có người từng chỉ dẫn cho nàng.
Chân của nàng tiến về phía trước. Đúng, nơi này hẳn có cơ quan, Thần đài chậm rãi hạ xuống. Đây là điều Thần nữ nên làm, chuẩn bị đường dẫn nước.
Trong cơ thể nàng như có một cỗ lực lượng thần bí chậm rãi lại, trí nhớ của nàng cũng bắt đầu khôi phục. Tuy nàng vẫn không hiểu được chú ngữ nhưng lại có thể đọc rất thuần thục. Cảm giác lực lượng chậm rãi chảy từ cơ thể nàng, thông qua Ngọc như ý, rồi..
Có tiếng nước chảy. Đúng, là tiếng nước chảy
Dòng nước từ bên dưới Thần đài chậm rãi chảy ra, thần phục dưới chân nàng rồi theo sự chỉ dẫn của Ngọc như ý, chậm rãi chảy vòng quanh sông đào bao quanh Thần đài
Tác giả :
Con Bướm Cổ