Mặt Nạ
Quyển 3 - Chương 10
Cậu chạy khỏi Vô Úy trang, đầu óc mơ hồ chạy hơn nửa ngày, cho tới suýt chút nữa không thở nổi mới chầm chậm dừng chân lại.
Kẻ điên kia… Kẻ điên kia! Càng nghĩ càng giận, Khuyết Thủy nhịn không được ngửa mặt lên trời chửi ầm lên! Y thế mà… Y thế mà! Xoa xoa mặt, ngẩng đầu nhìn thấy một tấm bảng hiệu bằng vải đong đưa theo gió ở phía xa, phía trên viết một chữ “Tửu” (rượu) lớn.
Cậu thử nghĩ, nhấc chân đi về hướng tiệm rượu đó.
Cậu cần phải uống chút rượu để bản thân mình bình tĩnh một chút.
Vừa đi tới cổng cậu liền hối hận, nhưng đã không kịp, đối phương đã nhìn thấy cậu.
“A di đà Phật, Viên thí chủ, biệt lai vô dạng? (1)” Giọng nói hùng hậu ân cần từ trong tiệm rượu truyền ra.
Khuyết Thủy đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong, do dự hồi lâu cuối cùng đành phải cất bước đi vào bên trong.
Tiệm rượu không lớn, bên trong có bốn hòa thượng ngồi ở một bàn, trong đó có một người là người quen của Khuyết Thủy, cũng là đại sư Vô Tận chủ trì Thiếu Lâm Tự thanh danh hiển hách trong võ lâm.
Khuyết Thủy không thể ngờ sẽ tình cờ gặp vị phương trượng Thiếu Lâm Tự này.
Phụ thân của cậu là phương ngoại chi giao (2) của vị phương trượng này, cậu gần như có thể biết Vô Tận thấy cậu rồi sẽ nói những gì.
Nếu đổi lại là ba năm trước, cho dù là hai năm trước, cậu đều sẽ lập tức nói ra hết thảy mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Vô Tận, xin ông trảm yêu trừ ma, xin ông nghĩ cách cứu phụ mẫu của cậu, nhưng hiện giờ… A a a! Cái tên kia vì sao phải làm như vậy! Kẻ điên kia! Kẻ điên, kẻ điên, kẻ điên! Khuyết Thủy tức đến nghiến răng!
“Khuyết Thủy bái kiến đại sư.”
Kiềm nén nhộn nhạo trong lòng, Khuyết Thủy hành lễ với lão nhân kia.
“Tiểu thí chủ mời ngồi.”
Đại sư Vô Tận ra hiệu cho Khuyết Thủy ngồi xuống bên cạnh ông.
Chủ tiệm tiến lên hỏi Khuyết Thủy muốn dùng gì.
Khuyết Thủy gọi một bình Thiêu đao tử.
Do dự nửa ngày, thấy khuôn mặt mỉm cười hiền từ của đối phương vẫn luôn nhìn cậu, Khuyết Thủy căn răng hạ người ngồi xuống.
Cùng lắm thì nghe giáo huấn chứ gì! Thấy Khuyết Thủy ngồi xuống, cũng không biết Vô Tận ra hiệu điều gì, ba hòa thượng đi cùng ông sau khi chắp tay thi lễ với Khuyết Thủy thì tới ngồi ở một bàn khác.
“Đại sư, ngài muốn nói cái gì thì nói đi, tiểu bối nghe là được.” Khuyết Thủy cười khổ.
Vô Tận ha ha mà cười.
“Còn nhớ năm năm trước khi lão tăng lần đầu tiên nhìn thấy thí chủ đã từng vì tướng mạo của thí chủ mà có chút kinh hãi. Hiện giờ thấy thần sắc của thí chủ, chắc hẳn đã hãm sâu trong nước sôi lửa bỏng rồi.”
Khuyết Thủy ngẩng mạnh đầu.
“Lời này của đại sư là ý gì?”
Vô Tận niệm một tiếng phật hiệu, thốt lên một câu không đầu không đuôi: “A di đà Phật, Phật nói: Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục!”
Khuyết Thủy không hiểu, một lần nữa truy vấn, lại chỉ nhận được một cái cười mỉm của đối phương.
Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục… Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục… Càng nghĩ đầu càng đau, chủ quán đưa bình rượu tới, Khuyết Thủy một phát bắt lấy, vứt lại hai lượng bạc thất tha thất thểu rời khỏi quán rượu.
Vô Tận nhìn cậu rời đi, hai tay chắp lại niệm một câu: “Ngã phật phù hộ muôn dân thiên hạ.”
Khuyết Thủy vẫn quay trở lại Vô Úy trang.
Khi bước vào tiểu lâu của mình, cậu có hơi do dự, tối qua khi cậu rời đi Yến Vô Úy còn đang mê man ngủ, hiện giờ không biết y ra sao rồi.
“Vì sao đứng đây không tiến vào?”
Oa! Khuyết Thủy bị dọa giật mình, quay đầu liền thấy Trần Mặc sắc mặt trắng bệch không chút máu.
“Ngươi, ngươi…”
“Ngươi bằng lòng quay về là tốt rồi. Ta cũng không cầu nhiều, chỉ cần trong lòng ngươi nhớ rõ có ta…” Yến Vô Úy nhếch môi, đẩy cửa bước vào trong lâu.
Khuyết Thủy bất giác chú ý tới bước chân của đối phương có phần loạng choạng.
“Ngươi… Không có việc gì chứ?” Rõ ràng không phải là lỗi của cậu, rõ ràng là đối phương hạ dược, nhưng vừa thấy bộ dáng này của Yến Vô Úy, cậu liền cảm thấy lòng đầy tội lỗi.
Yến Vô Úy lắc đầu, quay lại dịu dàng cười với cậu, “Đã ăn cơm chưa? Ta bảo Chu bá đưa cơm tới cho ngươi.”
“Không cần, ta đã ăn ở bên ngoài rồi.”
Khuyết Thủy đột nhiên có một ảo giác, thật giống như cậu lại quay về năm năm trước.
Trần Mặc trước mắt vẫn là Trần Mặc, khi cậu hết thảy mọi chuyện đều không biết.
Nhìn thấy Yến Vô Úy cẩn thận mà thong thả nhíu mày ngồi xuống bên giường, trong tâm cậu không biết là tư vị gì! Yến Vô Úy vì sao phải làm như vậy? Y muốn níu giữ cái gì? Là vì để giữ cậu lại, y đường đường là Minh chủ võ lâm nhưng sẵn sàng làm ra chuyện bực này? Y không sợ cậu mang chuyện này đi truyền khắp giang hồ? Y không sợ từ nay về sau thanh danh bị hủy sạch? Yến Vô Úy, Trần Mặc, nói cho ta biết, ta rốt cuộc nên làm như thế nào?
“Ngây ngẩn đứng đó làm cái gì? Ngươi nếu không muốn ta ngủ ở đây với ngươi, ta hiện tại liền quay về Vô Úy cư.” Nói đoạn Yến Vô Úy liền định đứng dậy.
Cánh tay của cậu so với suy nghĩ còn nhanh hơn, trước khi Yến Vô Úy đứng dậy, Khuyết Thủy đã vươn tay đè bả vai của y xuống.
“Ta không nói không muốn ngủ cùng ngươi. Ngươi ngồi đi, ta biết ngươi… Khụ.”
Cậu cực hiểu loại chuyện này! Huống hồ đêm trước cậu còn uống thuốc.
“Ngươi hà tất phải làm vậy?” Khuyết Thủy ngồi xuống bên Yến Vô Úy.
“Không khó chịu, ta cam tâm tình nguyện.”
Yến Vô Úy khẽ khàng tựa đầu lên vai của cậu.
Trái tim Khuyết Thủy đập “thịch” một tiếng, dáng vẻ này y như Trần Mặc lần đầu tỏ ý ỷ lại với cậu.
Không đúng, y không phải là Trần Mặc, y là Yến Vô Úy! Khuyết Thủy nghĩ một chút, nói ra những lời cậu vẫn suy nghĩ kĩ lưỡng một ngày một đêm: “Ta đã nghĩ rồi. Chỉ cần các ngươi thả phụ mẫu của ta, giải trừ chất độc trên người họ, để họ thoái ẩn sơn lâm an dưỡng tuổi già, ta… Ta sẽ tuân thủ lời hứa lưu lại bên các ngươi.”
Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục.
Cơ thể của Yến Vô Úy khẽ chấn động.
Trời biết, y hiện tại chỉ muốn nhảy cẫng lên hò reo nhảy múa chúc mừng! Bốn năm! Y và Vô Quá đã đợi bốn năm, cuối cùng cũng đợi được cậu nói này của Khuyết Thủy! Nhưng y lại không thể biểu hiện sự vui sướng của bản thân!
Với hiểu biết của y đối với Khuyết Thủy, nếu y có thể nhân cơ hội này tranh thủ càng nhiều cảm tình của Khuyết Thủy, vậy sau này cho dù Vô Quá muốn lừa ôm Khuyết Thủy y cũng không sợ.
Yến Vô Úy ngẩng đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi của Khuyết Thủy, Khuyết Thủy muốn tránh, lại bị Yến Vô Úy ôm chặt lấy.
“Ngươi từng nói rồi, ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng (3), ngươi muốn ôm ta.”
Yến Vô Úy kéo mở vạt áo của chính mình, cầm tay của Khuyết Thủy đặt lên ngực y.
“Xin lỗi, đêm trước dụng dược với ngươi, ta chỉ là không muốn ngươi từ chối ta, như thế ta cũng quá không chịu đựng nổi.”
Yến Vô Úy ngượng ngùng cười, động thủ khôi phục lại diện mạo vốn có.
“Ta biết ngươi muốn ôm Trần Mặc, nhưng thân phận thật của ta là Yến Vô Úy. Ta hy vọng… Ta cầu ngươi dùng trạng thái tỉnh táo ôm ta một lần, ngươi có thể phát tiết hết toàn bộ oán hận lên ta. Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta thực sự thích ngươi!”
Khuyết Thủy đẩy y, cậu không quen như vậy.
Yến Vô Úy đột nhiên quỳ xuống, quỳ giữa hai đùi của cậu, chôn đầu xuống dưới…
***
Buổi sáng lúc Khuyết Thủy tỉnh lại trong lòng Vô Úy, cậu chung quy cứ cảm thấy bản thân hình như đã lọt vào cái bẫy nào đó, hoàn toàn bị giam chặt lại! Cậu là đồ ngốc! Một tên đại ngốc háo sắc không chịu nổi khiêu khích! Cậu hẳn nên dùng lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc từ chối y, cậu hẳn nên đẩy y ra, mà không phải giống như một tên đần bị kích thích, ôm lấy nam tử tuấn vĩ kia rồi áp xuống giường!
Thế nên, khi Yến Vô Quá từ cửa sổ nhảy vào, gã liền nhìn thấy Khuyết Thủy gần một tháng không gặp đang nằm trên giường tự ôm đầu, ảo não cực điểm mà mắng mỏ chính mình.
Yến Vô Quá nhíu mày.
Gã không nhìn lầm chứ? Gã sao lại cảm thấy cảnh tượng hiện tại có điểm bất thường nhỉ? Khuyết Thủy nhìn thấy gã tới, động tác đầu tiên đó là kéo chăn qua, bọc kín Yến Vô Úy ở bên cạnh cậu! Yến Vô Quá thiếu chút nữa thì bị nước bọt của chính mình sặc chết! Hơn nữa gã còn nhìn thấy Yến Vô Úy bị bọc trong ổ chăn phía sau lưng Khuyết Thủy, cực kì giảo hoạt mà dương dương đắc ý nháy mắt với gã.
Tên vô lại xảo quyệt này thừa dịp gã không ở đây đã làm chuyện gì? Khuyết Thủy sao lại… Biểu hiện đến…? Yến Vô Quá đáng thương sau khi biết được chuyện này thì tốn thời gian tận hai mươi năm nghĩ xem gã có nên cũng khỉ học đeo hoa bắt chước theo y hay không.
Về phần gã rốt cuộc có quyết tâm bắt chước hay không, điều này chỉ có thể hỏi bản thân gã và đương sự Khuyết Thủy mà thôi.
Chẳng qua đó đã là chuyện sau này của sau này, lúc này đây sẽ không đề cập đến.
Lại nói về quyết định dấn thân vào địa ngục của Khuyết Thủy, cậu ở Vô Úy trang trải qua vài ngày cuộc sống quấn quýt, ngọt ngào với hai huynh đệ.
Chính xác mà nói, phải là Yến Vô Úy ôm Khuyết Thủy cười trộm, mà Yến Vô Quá thì ở một bên tức trắng cả mặt, trừng mắt nhìn hai người khanh khanh ta ta! Tuy rằng biết được Yến Vô Úy làm ra chuyện tốt gì, nhưng Yến Vô Quá không có dũng khí như thế để thực hiện, cũng chỉ thể trơ mắt nhìn Khuyết Thủy để lộ dục vọng chiếm hữu và ý muốn bảo vệ chưa từng có đối với Yến Vô Úy.
Hỏi Yến Vô Úy, Khuyết Thủy sao lại buông bỏ khúc mắc trong tâm, Yến Vô Úy nói với gã, y đáp ứng sẽ thả phu thê Viên Chính Tiếu đi.
Yến Vô Quá cong môi chế giếu: Ngươi có kế hoạch nào có thể làm đến hoàn hảo vô khuyết, khiến Khuyết Thủy không mảy may nhìn ra sơ hở? Yến Vô Úy nói y dự định nửa tháng nữa đưa Khuyết Thủy tới Tô Châu thăm Viên Chính Tiếu, đương nhiên trước đó y sẽ nói trước với Viên Chính Tiếu, để bọn họ đổi một chỗ ở khác, cũng sẽ bảo Viên Chính Tiếu nói hai câu với Khuyết Thủy, để Khuyết Thủy yên tâm.
Về phần sau này Khuyết Thủy muốn đi thăm phu thê Viên Chính Tiếu, y lại tiếp tục nghĩ biện pháp khác.
Đây chính là mưu kế của ngươi? Yến Vô Quá giễu cợt.
Đi một bước tính một bước thôi, còn có thể làm thế nào? Chẳng lẽ lại tìm một loại độc dược khác giống như Vô Trị mà cho bọn họ uống? Ta thử tìm xem.
Yến Vô Quá cười đến âm ngoan.
Yến Vô Úy gật đầu biểu thị đồng ý.
***
Qua hai ngày, Khuyết Thủy cảm giác cậu mắc lừa rồi.
Yến Vô Úy cho cậu ôm hai lần, tiếp theo cũng chẳng cho cậu hưởng ngon ngọt nữa! Mỗi khi cậu thử hỏi y, đôi huynh đệ song sinh này sẽ liên hợp lại khiến cậu thấy đầu không thấy đuôi, đến cuối cùng đừng nói là áp kẻ khác, có thể bảo toàn bản thân một đêm không bị làm trên bốn lần đã coi như không tệ rồi! Nhưng cậu lại không hề nghi ngờ Yến Vô Úy nói sẽ thả phụ mẫu cậu.
Cậu lựa chọn một lần nữa tin tưởng bọn họ! Vào ngày thứ hai khi Yến Vô Úy, Yến Vô Quá nói muốn đưa cậu tới Tô Châu thăm phụ mẫu, trong trang có khách quý tới thăm, là nhóm người đại sư Vô Tận của Thiếu Lâm.
Yến Vô Úy hỏi cậu có muốn cùng đi gặp Vô Tận không, Khuyết Thủy theo bản năng lắc đầu.
Chờ trong tiểu lâu của mình lật xem vài quyển trận pháp, cậu khi còn bé đã học qua một chút, hai năm nay được Vô Úy, Vô Quá chỉ điểm, đối với những thứ này cậu càng có tiến bộ vượt bậc.
Lỗ tai khẽ giật, tĩnh tâm tỉ mỉ lắng nghe.
Người tới là cao thủ.
Là ai? Một trận gió nhẹ thổi vào.
“Người tới là ai? Đâm lén sau lưng không cảm thấy tâm có quỷ sao?” Khuyết Thủy tay bắt một cây phi tiêu, cất giọng khàn khàn nói với bên ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, cửa bị đá văng, có người khoanh tay tiến vào trong phòng.
Nhìn rõ người tới, Khuyết Thủy chấn kinh, “Bụp!” Một tiếng, quỳ xuống trước mặt người tới.
“Viên Khuyết Thủy bất hiếu khấu kiến phụ thân!”
Viên Chính Tiếu sắc mặt âm hàn.
Bốn năm rồi, bóng ma này luôn không hề tan khỏi đỉnh đầu Tiêu gia, không những không hề biến mất, thậm chí càng ngày càng có xu thế mở rộng.
Vốn tưởng đôi huynh đệ kia chơi đùa hai năm sẽ chán ngấy, cuối cùng đều cưới vợ sinh con, chiếu theo kế hoạch ban đầu của ông tiếp tục bước tiếp.
Nhưng, đôi huynh đệ đó không những không vâng theo kế hoạch ban đầu của ông, sau cùng thứ hoàn trả cho ông chính là bước lên con đường tà đạo! Có lẽ ông đã thành công, thành công dựng dục (sinh ra, nuôi dưỡng, dạy dỗ) một đôi nhi tử kiệt xuất lãnh đạo Hắc Bạch lưỡng đạo.
Nhưng có lẽ ông cũng thất bại rồi, bởi vì ông phát hiện ông căn bản không có năng lực khống chế bọn chúng.
Năm ngày trước ông bạn già Vô Tận đúng hẹn tới Tô Châu tìm ông đánh cờ.
Sau khi gặp ông, đề cập với ông chuyện trên đường đi gặp được Khuyết Thủy, cũng nói với ông một vài thiền ngữ khiến ông cái hiểu cái không.
Ông không nghĩ nhiều về những thiền ngữ này, ngược lại trong đầu hiện lên một ý niệm.
Ông tìm lý do để Vô Tận tới Vô Úy trang tìm Vô Úy, Vô Quá, mà ông thì quyết định, nhân cơ hội Vô Tận dẫn đôi huynh đệ kia rời đi, đi ám sát Khuyết Thủy đã mất hết võ công.
Thân là truyền nhân của Viên gia, thân là phụ thân của Vô Úy, Vô Quá, ông có một số việc nhất định phải làm được! Ông không thể cứ để mặc Viên gia từ nay về sau đoạn tử tuyệt tôn!
Lạnh lùng nhìn thanh niên quỳ trên mặt đất tựa hồ còn đang kinh ngạc không dứt, Viên Chính Tiếu hừ lạnh, “Võ công của ngươi khôi phục rồi?” Nếu không phải là võ công khôi phục, y sao thể tránh khỏi ám tiễn của ông!
“Vâng, phụ thân.”
Khuyết Thủy mở miệng còn muốn hỏi ông làm thế nào rời khỏi Tô Châu, lại vì sao cho cậu một ám tiễn? Cậu nghĩ không ra lý do trong đó, nhưng bất luận thế nào cũng không nghĩ tới phương diện Viên Chính Tiếu muốn giết cậu.
“Phụ thân? Ai là phụ thân của ngươi! Đồ nghiệp chướng ngươi!” Không để Khuyết Thủy lên tiếng, Viên Chính Tiếu đã nổi cơn thịnh nộ!
Chẳng lẽ… Phụ thân đã biết cả rồi? Biết cậu dùng cái gì đổi lấy sự sống cho hai người? Khuyết Thủy rùng mình, không dám ngẩng đầu nhìn phụ thân.
Viên Chính Tiếu nhìn thanh niên quỳ trước mặt ông, gọi ông là phụ thân hai mươi mấy năm, ánh mắt phức tạp.
“Ngươi vì sao phải tự cam hạ tiện như vậy? Chuyện lúc trước ta đã không trách ngươi, Vô Quá vì chống chịu thống khổ Âm Tuyệt Công tán công mang tới, lấy ngươi luyện công thư hoãn, ta còn cảm thấy có phần thua thiệt cho ngươi. Nhưng vì sao sau khi xong chuyện ngươi không những không minh bạch đối với Vô Úy, hơn nữa còn dây dưa với hai huynh đệ bọn chúng tới tận hôm nay?! Ngươi muốn hại bọn chúng cũng thân bại danh liệt giống như ngươi sao? Ngươi muốn để Viên gia ta tuyệt hậu sao?”
Phụ thân vì sao phải dùng giọng điệu này để nói chuyện? Ông đang bảo vệ cho đôi huynh đệ kia? Ông đang trách cứ cậu? Khuyết Thủy hồ đồ rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt của Khuyết Thuỷ, trong lòng Viên Chính Tiếu đã hiểu rõ.
“Xem ra Vô Uý, Vô Quá luôn một mực không nói cho ngươi biết sự thật đúng không?”
“Sự thật?” Sự thật gì?
Viên Chính Tiếu đang muốn mở miệng lại có chút do dự, đứa trẻ này suy cho cùng cũng do ông nuôi dưỡng gần hai mươi năm.
Những lời ông muốn nói tiếp theo sẽ mang lại kết quả gì, ông cũng cực kì rõ ràng.
Thật sự muốn phá huỷ cậu sao? Ánh mắt Viên Chính Tiếu lơ đãng lướt qua người cậu, giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kì đáng ghét, nắm chặt tay.
Nếu đứa trẻ này bản thân không tranh giành, cũng khó trách ông lòng dạ độc ác! Không độc không phải trượng phu! Ông tuyệt đối không thể lưu lại mối hậu hoạn to như vậy cho Viên gia! Huống hồ y cũng chẳng phải là con ruột của ông không phải sao? Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt của Viên Chính Tiếu một lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Tốc chiến tốc thắng, ông không muốn để bất kì người nào biết được ông tới nơi này, ông không có ý định đối đầu với đôi nhi tử so với ông còn âm ngoan nham hiểm hơn mười phần kia!
“Lẽ nào bọn chúng từ trước tới nay chưa từng cho ngươi biết, bọn chúng mới thực sự là nhi tử của ta! Mà ngươi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ta mua lại từ tay một tên ăn mày sắp chết?”
“Ngài nói cái gì?” Khuyết Thủy còn chưa kịp phản ứng.
“Ta nói,” Trên mặt Viên Chính Tiếu xuất hiện biểu cảm Khuyết Thủy cảm thấy xa lạ, đó là một loại nham hiểm thuộc về rắn độc, “Ngươi chẳng qua là công cụ ta bồi dưỡng để huấn luyện Vô Úy, Vô Quá mà thôi. Nhưng không nghĩ tới năng lực khác ngươi không có, bộ dáng kĩ nữ ngược lại học được mười phần! Ngươi không chỉ khiến ta thất vọng còn khiến ta cảm thấy hối hận! Hối hận như thế nào nuôi dưỡng ra một thố nhị gia không biết xấu hổ câu dẫn huynh trưởng như ngươi!”
Khuyết Thủy há hốc miệng.
Người này thực sự là phụ thân của cậu? Có thể là Yến Vô Quá cho người dịch dung không?
“Ngài… Con không tin, con rõ ràng nhìn thấy ngài bị bọn họ nhốt trong lao…” Khuyết Thủy còn đang giãy giụa.
Viên Chính Tiếu dùng ánh mắt khinh thường thương hại nhìn cậu, “Ngươi nghe thấy chúng ta nói cái gì sao?”
Khuyết Thủy ngỡ ngàng lắc đầu.
“Ngươi đã ngủ cùng bọn chúng lâu như vậy, hẳn nên biết điểm đặc biệt trên người bọn chúng nhỉ? Có nhớ tới cái gì không? Ta nhớ ngươi lúc nhỏ hẳn từng thấy hình dáng chân của ta?”
Đúng rồi, chân trái của phụ thân có một điểm đặc biệt, nhưng cậu không có. Mà điểm đặc biệt này…
Vung ống tay áo, Viên Chính Tiếu cười lạnh, “Khuyết Thủy, ta nuôi dưỡng ngươi hai mươi năm, cho dù là nuôi dưỡng một con chó cũng sẽ nảy sinh tình cảm với nó, huống chi ta còn một lòng bồi dưỡng ngươi! Rơi vào tình cảnh như hiện giờ, một nửa là ngươi vô dụng, một nửa cũng là bởi Vô Úy, Vô Quá tâm cơ quá sâu. Ta tuy là phụ thân của bọn chúng, nhưng khi ta biết bọn chúng nguyện dùng thời gian mười mấy năm, hoàn toàn thay đổi thân phận để đạt được một mục đích, ta thừa nhận ta đã lo lắng. Lo lắng bản thân tương lai có phải sẽ không rõ ra sao, không kịp giải thích mọi chuyện đã chết trên tay nhi tử ruột của mình!”
Khuyết Thủy ngẩng đầu nhìn ông.
“Nếu đầu óc của ngươi rõ ràng, ngươi hẳn hiểu được Vô Úy, Vô Quá từ trước tới giờ chưa từng thật tâm đối với ngươi! Cứ thử nhìn ngươi mấy năm nay bộ dáng so với kĩ nữ có điểm nào khác biệt? Vô Úy, Vô Quá nếu thật tâm với ngươi sao lại để những lời đồn bên ngoài bay đầy trời cũng không hề giải thích? Ai có thể để người yêu mình vác những ô danh không thể chịu nổi như thế trên lưng? Ngươi biết trên giang hồ đều đang nói ngươi như thế nào? Ngươi còn không biết xấu hổ nói là nhi tử của Viên Chính Tiếu ta, ngươi có biết mỗi khi nghe thấy người khác nhắc đến tên của ngươi, ta liền hận không thể như chưa từng nuôi dưỡng ngươi! Ngươi quả nhiên chính là sỉ nhục lớn nhất của Viên gia ta! Để ngươi mang họ của ta thật đúng là thất sách lớn nhất trong cuộc đời ta! Ngươi còn muốn lưu lại bên nhi tử của ta bao lâu? Ngươi hy vọng để nam nhân chơi ngươi như vậy sao? Kĩ viện bán thân bên ngoài nhiều lắm! Đứa con của kẻ ăn mày vô sỉ thấp hèn như ngươi còn không cút khỏi Viên gia cho ta! Cút!”
Khuyết Thủy đứng lên.
Viên Chính Tiếu cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
Ông đã đạt được mục đích, tự nhiên sẽ không lưu lại để đám con trai bắt được nhược điểm.
Nhìn bóng lưng của người cậu từng gọi là phụ thân đi xa, trong mắt có thứ gì đó nong nóng lướt xuống, nhanh chóng khiến cho tầm mắt mơ hồ.
“Bọn họ vẫn luôn lừa ta? Từ đầu tới cuối…” Khuyết Thủy đột nhiên bật cười.
Thì ra, Viên Khuyết Thủy cậu từ đầu tới cuối chẳng qua chỉ là một trò cười.
***
Chạng vạng, Yến Vô Úy, Yến Vô Quá về tới phòng ngủ không tìm thấy Khuyết Thủy, trên thư trác trong thư phòng phát hiện một bức thư đặt dưới chặn giấy.
Gửi Yến Vô Úy, Yến Vô Quá: Trước khi đi, ta nghĩ có phải chuyện cần nói rõ ràng sẽ tốt hơn.
Hai mươi tư năm nay, ta vẫn luôn cho rằng mình là nhi tử của Minh chủ võ lâm, là đại thiếu gia của Viên gia, có phụ mẫu tuy nghiêm khắc, lãnh đạm nhưng quan tâm ta.
Ta tôn trọng họ, kính yêu họ, vì họ ta nguyện làm bất cứ chuyện gì.
Vì vậy… Ta từ bỏ tôn nghiêm và tự do của chính mình.
Ta tự nói với chính mình đây là đáng giá, đây là hiếu đạo ta thân là con nên ứng tận.
Cho tới hôm nay ta mới biết, hóa ra ta chẳng phải là nhi tử của đại Minh chủ gì hết.
Ha ha, tựa như mơ một giấc mộng.
Một tên ăn mày bần cùng mơ một giấc mộng phú quý, tỉnh lại rồi vẫn là hai bàn tay trắng như trước, chỉ là càng thêm một phần nhơ bẩn.
Nhưng, ta không hận bất kì ai trong họ, cũng không oán họ.
Căn nguyên của hết thảy chuyện này là tự ta có mắt không tròng, là tự ta vô dụng yếu đuối tạo thành, thế nên ta thật sự không hận họ.
Ta chiếm phụ mẫu của các ngươi, đoạt đi cuộc sống vốn có của các ngươi, các ngươi hình ngược ta cũng coi như hòa nhau.
Các ngươi giả thành Trần Mặc lừa lấy bí quyết Cửu Dương từ ta, nhưng đây vốn nên là thứ của nhà các ngươi, thế nên cũng sẽ chẳng có lừa dối hay không lừa dối gì.
Tuy các ngươi dùng ta để phát tiết khiến ta thân bại danh liệt, đó quả thực khiến ta rất thống khổ, nhưng phụ mẫu của các ngươi có ân dưỡng dục với ta, bởi vậy cũng hòa nhau.
Về phần võ công của thân thể này, ta nghĩ ta cũng không cần đặc ý hoàn trả lại cho nhà các ngươi đi? Tốt xấu gì các ngươi cũng ngủ với ta bốn năm, cũng từng phế bỏ võ công của ta một lần, như thế, ta chẳng phải có thể giữ nó lại, để cho chính mình còn có phương thức sinh tồn? Hết rồi, đều hết rồi.
Ta cho mình là nhi tử của Minh chủ võ lâm, là giả.
Cho mình là đại thiếu gia của Viên gia trang, là giả.
Cho mình là có phụ mẫu quan tâm đến mình, cũng là giả.
Từng cho rằng có một người yêu thực sự trân trọng mình, càng là giả! Vậy có phải tất cả mọi thứ ta có đều là giả? Ta không muốn phân rõ, cũng chẳng còn sức mà phân rõ nữa.
Hãy để hết thảy mọi chuyện kết thúc đi, hẹn không gặp lại!
Nét chữ càng về sau càng qua quýt.
Nếu không phải Yến Vô Úy biết rõ nét chữ của Khuyết Thủy, vài đoạn đằng sau thiếu chút nữa đã không phân biệt được.
“Nét mực còn chưa khô, y hẳn đi còn chưa xa!” Tiếng nói của Yến Vô Úy còn chưa dứt, bóng dáng của Yến Vô Quá đã biến mất ngoài cửa.
Yến Vô Úy nắm chặt tờ giấy viết thư, biểu cảm trên mặt như khóc như cười, ngây ngốc đứng đó hồi lâu, mới dường như nhớ tới gì đó giống như phát điên đuổi ra ngoài cửa.
***
Giang hồ bởi vì Viên Khuyết Thủy mà một lần nữa dậy sóng! Mười vạn lượng bạc trắng chỉ cầu tung tích của Viên Khuyết Thủy.
Đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã Yến Vô Quá phát Hắc đạo Truy tập lệnh, yêu cầu truy đuổi người yêu Viên Khuyết Thủy, đồng thời yêu cầu không được tổn thương y nửa phần.
Nếu có người đưa Khuyết Thủy hoàn chỉnh không sứt mẻ đến Phi Ưng Xã, Yến Vô Quá đáp ứng, sau này lợi nhuận mỗi năm của Phi Ưng Xã đều sẽ chia cho người đó một phần! Mười vạn lượng bạc trắng còn thêm một phần lợi nhuận mỗi năm của Phi Ưng Xã, phàm là người nghe được tin tức này đều bỏ hết công việc trong tay, gia nhập đại quân tìm kiếm tung tích của Viên Khuyết Thủy.
Không chỉ mình Hắc đạo, liên minh Bạch đạo của Minh chủ võ lâm Trần Mặc cũng phát Võ lâm thiếp, thỉnh cầu nhân sĩ võ lâm thiên hạ giúp y tìm kiếm tung tích người yêu cũng là sư đệ Khuyết Thủy của y. Hơn nữa vật treo thưởng bảo kiếm Can Tương xin tặng cho người hữu duyên.
Lần treo thưởng tìm người này khiến quốc thổ của Đại Á vương triều (4) nhất loạt sục sôi, đồng thời lần treo thưởng tìm người này càng khiến cho đại danh của Viên Khuyết Thủy từ nay đến năm mươi năm sau vẫn không bị nhân sĩ võ lâm lãng quên.
Vu Sơn Công Tử ấy nghe nói là tự đắm mình trong trụy lạc bước vào Tà đạo, trở thành nhân vật truyền kì nhất trong võ lâm! Vài chục năm sau này, có người nói y là ác ma dâm tà, cũng có người nói y có ân với mình, là hiệp khách chân chính.
Rốt cuộc Viên Khuyết Thủy là nhân vật như thế nào, trước sau vẫn không có một kết quả luận đoán.
Mà thủ lĩnh Phi Ưng Xã và Minh chủ võ lâm cũng bởi việc này mà lưng mang ô danh cả đời.
Hậu nhân luận đoán về họ, đều nói hai người này cả đời huy hoàng, vết nhơ duy nhất chính là cả hai đều có sở thích đoạn tụ.
Chẳng qua cũng nhờ phúc của hai vị ấy, Vu Sơn Công Tử dâm tà kia mới không gây ra mối họa cho giang hồ.
(1)Biệt lai vô dạng: Một câu tiếng hán, ý nghĩa là từ lúc chia tay tới nay vẫn khỏe chứ? Thường dùng để hỏi thăm người lâu rồi không gặp lại.
(2)Phương ngoại chi giao: bạn ngoại giới (???)
(3)Dĩ hạ phạm thượng: Người có thân phận thấp hơn mạo phạm người có thân phận cao hơn.
(4)Đại Á vương triều: Đây là 1 quốc gia tưởng tượng của chị Dịch, Mặt nạ nằm trong hệ liệt Đại Á vương triều này.
Kẻ điên kia… Kẻ điên kia! Càng nghĩ càng giận, Khuyết Thủy nhịn không được ngửa mặt lên trời chửi ầm lên! Y thế mà… Y thế mà! Xoa xoa mặt, ngẩng đầu nhìn thấy một tấm bảng hiệu bằng vải đong đưa theo gió ở phía xa, phía trên viết một chữ “Tửu” (rượu) lớn.
Cậu thử nghĩ, nhấc chân đi về hướng tiệm rượu đó.
Cậu cần phải uống chút rượu để bản thân mình bình tĩnh một chút.
Vừa đi tới cổng cậu liền hối hận, nhưng đã không kịp, đối phương đã nhìn thấy cậu.
“A di đà Phật, Viên thí chủ, biệt lai vô dạng? (1)” Giọng nói hùng hậu ân cần từ trong tiệm rượu truyền ra.
Khuyết Thủy đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong, do dự hồi lâu cuối cùng đành phải cất bước đi vào bên trong.
Tiệm rượu không lớn, bên trong có bốn hòa thượng ngồi ở một bàn, trong đó có một người là người quen của Khuyết Thủy, cũng là đại sư Vô Tận chủ trì Thiếu Lâm Tự thanh danh hiển hách trong võ lâm.
Khuyết Thủy không thể ngờ sẽ tình cờ gặp vị phương trượng Thiếu Lâm Tự này.
Phụ thân của cậu là phương ngoại chi giao (2) của vị phương trượng này, cậu gần như có thể biết Vô Tận thấy cậu rồi sẽ nói những gì.
Nếu đổi lại là ba năm trước, cho dù là hai năm trước, cậu đều sẽ lập tức nói ra hết thảy mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Vô Tận, xin ông trảm yêu trừ ma, xin ông nghĩ cách cứu phụ mẫu của cậu, nhưng hiện giờ… A a a! Cái tên kia vì sao phải làm như vậy! Kẻ điên kia! Kẻ điên, kẻ điên, kẻ điên! Khuyết Thủy tức đến nghiến răng!
“Khuyết Thủy bái kiến đại sư.”
Kiềm nén nhộn nhạo trong lòng, Khuyết Thủy hành lễ với lão nhân kia.
“Tiểu thí chủ mời ngồi.”
Đại sư Vô Tận ra hiệu cho Khuyết Thủy ngồi xuống bên cạnh ông.
Chủ tiệm tiến lên hỏi Khuyết Thủy muốn dùng gì.
Khuyết Thủy gọi một bình Thiêu đao tử.
Do dự nửa ngày, thấy khuôn mặt mỉm cười hiền từ của đối phương vẫn luôn nhìn cậu, Khuyết Thủy căn răng hạ người ngồi xuống.
Cùng lắm thì nghe giáo huấn chứ gì! Thấy Khuyết Thủy ngồi xuống, cũng không biết Vô Tận ra hiệu điều gì, ba hòa thượng đi cùng ông sau khi chắp tay thi lễ với Khuyết Thủy thì tới ngồi ở một bàn khác.
“Đại sư, ngài muốn nói cái gì thì nói đi, tiểu bối nghe là được.” Khuyết Thủy cười khổ.
Vô Tận ha ha mà cười.
“Còn nhớ năm năm trước khi lão tăng lần đầu tiên nhìn thấy thí chủ đã từng vì tướng mạo của thí chủ mà có chút kinh hãi. Hiện giờ thấy thần sắc của thí chủ, chắc hẳn đã hãm sâu trong nước sôi lửa bỏng rồi.”
Khuyết Thủy ngẩng mạnh đầu.
“Lời này của đại sư là ý gì?”
Vô Tận niệm một tiếng phật hiệu, thốt lên một câu không đầu không đuôi: “A di đà Phật, Phật nói: Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục!”
Khuyết Thủy không hiểu, một lần nữa truy vấn, lại chỉ nhận được một cái cười mỉm của đối phương.
Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục… Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục… Càng nghĩ đầu càng đau, chủ quán đưa bình rượu tới, Khuyết Thủy một phát bắt lấy, vứt lại hai lượng bạc thất tha thất thểu rời khỏi quán rượu.
Vô Tận nhìn cậu rời đi, hai tay chắp lại niệm một câu: “Ngã phật phù hộ muôn dân thiên hạ.”
Khuyết Thủy vẫn quay trở lại Vô Úy trang.
Khi bước vào tiểu lâu của mình, cậu có hơi do dự, tối qua khi cậu rời đi Yến Vô Úy còn đang mê man ngủ, hiện giờ không biết y ra sao rồi.
“Vì sao đứng đây không tiến vào?”
Oa! Khuyết Thủy bị dọa giật mình, quay đầu liền thấy Trần Mặc sắc mặt trắng bệch không chút máu.
“Ngươi, ngươi…”
“Ngươi bằng lòng quay về là tốt rồi. Ta cũng không cầu nhiều, chỉ cần trong lòng ngươi nhớ rõ có ta…” Yến Vô Úy nhếch môi, đẩy cửa bước vào trong lâu.
Khuyết Thủy bất giác chú ý tới bước chân của đối phương có phần loạng choạng.
“Ngươi… Không có việc gì chứ?” Rõ ràng không phải là lỗi của cậu, rõ ràng là đối phương hạ dược, nhưng vừa thấy bộ dáng này của Yến Vô Úy, cậu liền cảm thấy lòng đầy tội lỗi.
Yến Vô Úy lắc đầu, quay lại dịu dàng cười với cậu, “Đã ăn cơm chưa? Ta bảo Chu bá đưa cơm tới cho ngươi.”
“Không cần, ta đã ăn ở bên ngoài rồi.”
Khuyết Thủy đột nhiên có một ảo giác, thật giống như cậu lại quay về năm năm trước.
Trần Mặc trước mắt vẫn là Trần Mặc, khi cậu hết thảy mọi chuyện đều không biết.
Nhìn thấy Yến Vô Úy cẩn thận mà thong thả nhíu mày ngồi xuống bên giường, trong tâm cậu không biết là tư vị gì! Yến Vô Úy vì sao phải làm như vậy? Y muốn níu giữ cái gì? Là vì để giữ cậu lại, y đường đường là Minh chủ võ lâm nhưng sẵn sàng làm ra chuyện bực này? Y không sợ cậu mang chuyện này đi truyền khắp giang hồ? Y không sợ từ nay về sau thanh danh bị hủy sạch? Yến Vô Úy, Trần Mặc, nói cho ta biết, ta rốt cuộc nên làm như thế nào?
“Ngây ngẩn đứng đó làm cái gì? Ngươi nếu không muốn ta ngủ ở đây với ngươi, ta hiện tại liền quay về Vô Úy cư.” Nói đoạn Yến Vô Úy liền định đứng dậy.
Cánh tay của cậu so với suy nghĩ còn nhanh hơn, trước khi Yến Vô Úy đứng dậy, Khuyết Thủy đã vươn tay đè bả vai của y xuống.
“Ta không nói không muốn ngủ cùng ngươi. Ngươi ngồi đi, ta biết ngươi… Khụ.”
Cậu cực hiểu loại chuyện này! Huống hồ đêm trước cậu còn uống thuốc.
“Ngươi hà tất phải làm vậy?” Khuyết Thủy ngồi xuống bên Yến Vô Úy.
“Không khó chịu, ta cam tâm tình nguyện.”
Yến Vô Úy khẽ khàng tựa đầu lên vai của cậu.
Trái tim Khuyết Thủy đập “thịch” một tiếng, dáng vẻ này y như Trần Mặc lần đầu tỏ ý ỷ lại với cậu.
Không đúng, y không phải là Trần Mặc, y là Yến Vô Úy! Khuyết Thủy nghĩ một chút, nói ra những lời cậu vẫn suy nghĩ kĩ lưỡng một ngày một đêm: “Ta đã nghĩ rồi. Chỉ cần các ngươi thả phụ mẫu của ta, giải trừ chất độc trên người họ, để họ thoái ẩn sơn lâm an dưỡng tuổi già, ta… Ta sẽ tuân thủ lời hứa lưu lại bên các ngươi.”
Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục.
Cơ thể của Yến Vô Úy khẽ chấn động.
Trời biết, y hiện tại chỉ muốn nhảy cẫng lên hò reo nhảy múa chúc mừng! Bốn năm! Y và Vô Quá đã đợi bốn năm, cuối cùng cũng đợi được cậu nói này của Khuyết Thủy! Nhưng y lại không thể biểu hiện sự vui sướng của bản thân!
Với hiểu biết của y đối với Khuyết Thủy, nếu y có thể nhân cơ hội này tranh thủ càng nhiều cảm tình của Khuyết Thủy, vậy sau này cho dù Vô Quá muốn lừa ôm Khuyết Thủy y cũng không sợ.
Yến Vô Úy ngẩng đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi của Khuyết Thủy, Khuyết Thủy muốn tránh, lại bị Yến Vô Úy ôm chặt lấy.
“Ngươi từng nói rồi, ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng (3), ngươi muốn ôm ta.”
Yến Vô Úy kéo mở vạt áo của chính mình, cầm tay của Khuyết Thủy đặt lên ngực y.
“Xin lỗi, đêm trước dụng dược với ngươi, ta chỉ là không muốn ngươi từ chối ta, như thế ta cũng quá không chịu đựng nổi.”
Yến Vô Úy ngượng ngùng cười, động thủ khôi phục lại diện mạo vốn có.
“Ta biết ngươi muốn ôm Trần Mặc, nhưng thân phận thật của ta là Yến Vô Úy. Ta hy vọng… Ta cầu ngươi dùng trạng thái tỉnh táo ôm ta một lần, ngươi có thể phát tiết hết toàn bộ oán hận lên ta. Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta thực sự thích ngươi!”
Khuyết Thủy đẩy y, cậu không quen như vậy.
Yến Vô Úy đột nhiên quỳ xuống, quỳ giữa hai đùi của cậu, chôn đầu xuống dưới…
***
Buổi sáng lúc Khuyết Thủy tỉnh lại trong lòng Vô Úy, cậu chung quy cứ cảm thấy bản thân hình như đã lọt vào cái bẫy nào đó, hoàn toàn bị giam chặt lại! Cậu là đồ ngốc! Một tên đại ngốc háo sắc không chịu nổi khiêu khích! Cậu hẳn nên dùng lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc từ chối y, cậu hẳn nên đẩy y ra, mà không phải giống như một tên đần bị kích thích, ôm lấy nam tử tuấn vĩ kia rồi áp xuống giường!
Thế nên, khi Yến Vô Quá từ cửa sổ nhảy vào, gã liền nhìn thấy Khuyết Thủy gần một tháng không gặp đang nằm trên giường tự ôm đầu, ảo não cực điểm mà mắng mỏ chính mình.
Yến Vô Quá nhíu mày.
Gã không nhìn lầm chứ? Gã sao lại cảm thấy cảnh tượng hiện tại có điểm bất thường nhỉ? Khuyết Thủy nhìn thấy gã tới, động tác đầu tiên đó là kéo chăn qua, bọc kín Yến Vô Úy ở bên cạnh cậu! Yến Vô Quá thiếu chút nữa thì bị nước bọt của chính mình sặc chết! Hơn nữa gã còn nhìn thấy Yến Vô Úy bị bọc trong ổ chăn phía sau lưng Khuyết Thủy, cực kì giảo hoạt mà dương dương đắc ý nháy mắt với gã.
Tên vô lại xảo quyệt này thừa dịp gã không ở đây đã làm chuyện gì? Khuyết Thủy sao lại… Biểu hiện đến…? Yến Vô Quá đáng thương sau khi biết được chuyện này thì tốn thời gian tận hai mươi năm nghĩ xem gã có nên cũng khỉ học đeo hoa bắt chước theo y hay không.
Về phần gã rốt cuộc có quyết tâm bắt chước hay không, điều này chỉ có thể hỏi bản thân gã và đương sự Khuyết Thủy mà thôi.
Chẳng qua đó đã là chuyện sau này của sau này, lúc này đây sẽ không đề cập đến.
Lại nói về quyết định dấn thân vào địa ngục của Khuyết Thủy, cậu ở Vô Úy trang trải qua vài ngày cuộc sống quấn quýt, ngọt ngào với hai huynh đệ.
Chính xác mà nói, phải là Yến Vô Úy ôm Khuyết Thủy cười trộm, mà Yến Vô Quá thì ở một bên tức trắng cả mặt, trừng mắt nhìn hai người khanh khanh ta ta! Tuy rằng biết được Yến Vô Úy làm ra chuyện tốt gì, nhưng Yến Vô Quá không có dũng khí như thế để thực hiện, cũng chỉ thể trơ mắt nhìn Khuyết Thủy để lộ dục vọng chiếm hữu và ý muốn bảo vệ chưa từng có đối với Yến Vô Úy.
Hỏi Yến Vô Úy, Khuyết Thủy sao lại buông bỏ khúc mắc trong tâm, Yến Vô Úy nói với gã, y đáp ứng sẽ thả phu thê Viên Chính Tiếu đi.
Yến Vô Quá cong môi chế giếu: Ngươi có kế hoạch nào có thể làm đến hoàn hảo vô khuyết, khiến Khuyết Thủy không mảy may nhìn ra sơ hở? Yến Vô Úy nói y dự định nửa tháng nữa đưa Khuyết Thủy tới Tô Châu thăm Viên Chính Tiếu, đương nhiên trước đó y sẽ nói trước với Viên Chính Tiếu, để bọn họ đổi một chỗ ở khác, cũng sẽ bảo Viên Chính Tiếu nói hai câu với Khuyết Thủy, để Khuyết Thủy yên tâm.
Về phần sau này Khuyết Thủy muốn đi thăm phu thê Viên Chính Tiếu, y lại tiếp tục nghĩ biện pháp khác.
Đây chính là mưu kế của ngươi? Yến Vô Quá giễu cợt.
Đi một bước tính một bước thôi, còn có thể làm thế nào? Chẳng lẽ lại tìm một loại độc dược khác giống như Vô Trị mà cho bọn họ uống? Ta thử tìm xem.
Yến Vô Quá cười đến âm ngoan.
Yến Vô Úy gật đầu biểu thị đồng ý.
***
Qua hai ngày, Khuyết Thủy cảm giác cậu mắc lừa rồi.
Yến Vô Úy cho cậu ôm hai lần, tiếp theo cũng chẳng cho cậu hưởng ngon ngọt nữa! Mỗi khi cậu thử hỏi y, đôi huynh đệ song sinh này sẽ liên hợp lại khiến cậu thấy đầu không thấy đuôi, đến cuối cùng đừng nói là áp kẻ khác, có thể bảo toàn bản thân một đêm không bị làm trên bốn lần đã coi như không tệ rồi! Nhưng cậu lại không hề nghi ngờ Yến Vô Úy nói sẽ thả phụ mẫu cậu.
Cậu lựa chọn một lần nữa tin tưởng bọn họ! Vào ngày thứ hai khi Yến Vô Úy, Yến Vô Quá nói muốn đưa cậu tới Tô Châu thăm phụ mẫu, trong trang có khách quý tới thăm, là nhóm người đại sư Vô Tận của Thiếu Lâm.
Yến Vô Úy hỏi cậu có muốn cùng đi gặp Vô Tận không, Khuyết Thủy theo bản năng lắc đầu.
Chờ trong tiểu lâu của mình lật xem vài quyển trận pháp, cậu khi còn bé đã học qua một chút, hai năm nay được Vô Úy, Vô Quá chỉ điểm, đối với những thứ này cậu càng có tiến bộ vượt bậc.
Lỗ tai khẽ giật, tĩnh tâm tỉ mỉ lắng nghe.
Người tới là cao thủ.
Là ai? Một trận gió nhẹ thổi vào.
“Người tới là ai? Đâm lén sau lưng không cảm thấy tâm có quỷ sao?” Khuyết Thủy tay bắt một cây phi tiêu, cất giọng khàn khàn nói với bên ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, cửa bị đá văng, có người khoanh tay tiến vào trong phòng.
Nhìn rõ người tới, Khuyết Thủy chấn kinh, “Bụp!” Một tiếng, quỳ xuống trước mặt người tới.
“Viên Khuyết Thủy bất hiếu khấu kiến phụ thân!”
Viên Chính Tiếu sắc mặt âm hàn.
Bốn năm rồi, bóng ma này luôn không hề tan khỏi đỉnh đầu Tiêu gia, không những không hề biến mất, thậm chí càng ngày càng có xu thế mở rộng.
Vốn tưởng đôi huynh đệ kia chơi đùa hai năm sẽ chán ngấy, cuối cùng đều cưới vợ sinh con, chiếu theo kế hoạch ban đầu của ông tiếp tục bước tiếp.
Nhưng, đôi huynh đệ đó không những không vâng theo kế hoạch ban đầu của ông, sau cùng thứ hoàn trả cho ông chính là bước lên con đường tà đạo! Có lẽ ông đã thành công, thành công dựng dục (sinh ra, nuôi dưỡng, dạy dỗ) một đôi nhi tử kiệt xuất lãnh đạo Hắc Bạch lưỡng đạo.
Nhưng có lẽ ông cũng thất bại rồi, bởi vì ông phát hiện ông căn bản không có năng lực khống chế bọn chúng.
Năm ngày trước ông bạn già Vô Tận đúng hẹn tới Tô Châu tìm ông đánh cờ.
Sau khi gặp ông, đề cập với ông chuyện trên đường đi gặp được Khuyết Thủy, cũng nói với ông một vài thiền ngữ khiến ông cái hiểu cái không.
Ông không nghĩ nhiều về những thiền ngữ này, ngược lại trong đầu hiện lên một ý niệm.
Ông tìm lý do để Vô Tận tới Vô Úy trang tìm Vô Úy, Vô Quá, mà ông thì quyết định, nhân cơ hội Vô Tận dẫn đôi huynh đệ kia rời đi, đi ám sát Khuyết Thủy đã mất hết võ công.
Thân là truyền nhân của Viên gia, thân là phụ thân của Vô Úy, Vô Quá, ông có một số việc nhất định phải làm được! Ông không thể cứ để mặc Viên gia từ nay về sau đoạn tử tuyệt tôn!
Lạnh lùng nhìn thanh niên quỳ trên mặt đất tựa hồ còn đang kinh ngạc không dứt, Viên Chính Tiếu hừ lạnh, “Võ công của ngươi khôi phục rồi?” Nếu không phải là võ công khôi phục, y sao thể tránh khỏi ám tiễn của ông!
“Vâng, phụ thân.”
Khuyết Thủy mở miệng còn muốn hỏi ông làm thế nào rời khỏi Tô Châu, lại vì sao cho cậu một ám tiễn? Cậu nghĩ không ra lý do trong đó, nhưng bất luận thế nào cũng không nghĩ tới phương diện Viên Chính Tiếu muốn giết cậu.
“Phụ thân? Ai là phụ thân của ngươi! Đồ nghiệp chướng ngươi!” Không để Khuyết Thủy lên tiếng, Viên Chính Tiếu đã nổi cơn thịnh nộ!
Chẳng lẽ… Phụ thân đã biết cả rồi? Biết cậu dùng cái gì đổi lấy sự sống cho hai người? Khuyết Thủy rùng mình, không dám ngẩng đầu nhìn phụ thân.
Viên Chính Tiếu nhìn thanh niên quỳ trước mặt ông, gọi ông là phụ thân hai mươi mấy năm, ánh mắt phức tạp.
“Ngươi vì sao phải tự cam hạ tiện như vậy? Chuyện lúc trước ta đã không trách ngươi, Vô Quá vì chống chịu thống khổ Âm Tuyệt Công tán công mang tới, lấy ngươi luyện công thư hoãn, ta còn cảm thấy có phần thua thiệt cho ngươi. Nhưng vì sao sau khi xong chuyện ngươi không những không minh bạch đối với Vô Úy, hơn nữa còn dây dưa với hai huynh đệ bọn chúng tới tận hôm nay?! Ngươi muốn hại bọn chúng cũng thân bại danh liệt giống như ngươi sao? Ngươi muốn để Viên gia ta tuyệt hậu sao?”
Phụ thân vì sao phải dùng giọng điệu này để nói chuyện? Ông đang bảo vệ cho đôi huynh đệ kia? Ông đang trách cứ cậu? Khuyết Thủy hồ đồ rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt của Khuyết Thuỷ, trong lòng Viên Chính Tiếu đã hiểu rõ.
“Xem ra Vô Uý, Vô Quá luôn một mực không nói cho ngươi biết sự thật đúng không?”
“Sự thật?” Sự thật gì?
Viên Chính Tiếu đang muốn mở miệng lại có chút do dự, đứa trẻ này suy cho cùng cũng do ông nuôi dưỡng gần hai mươi năm.
Những lời ông muốn nói tiếp theo sẽ mang lại kết quả gì, ông cũng cực kì rõ ràng.
Thật sự muốn phá huỷ cậu sao? Ánh mắt Viên Chính Tiếu lơ đãng lướt qua người cậu, giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kì đáng ghét, nắm chặt tay.
Nếu đứa trẻ này bản thân không tranh giành, cũng khó trách ông lòng dạ độc ác! Không độc không phải trượng phu! Ông tuyệt đối không thể lưu lại mối hậu hoạn to như vậy cho Viên gia! Huống hồ y cũng chẳng phải là con ruột của ông không phải sao? Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt của Viên Chính Tiếu một lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Tốc chiến tốc thắng, ông không muốn để bất kì người nào biết được ông tới nơi này, ông không có ý định đối đầu với đôi nhi tử so với ông còn âm ngoan nham hiểm hơn mười phần kia!
“Lẽ nào bọn chúng từ trước tới nay chưa từng cho ngươi biết, bọn chúng mới thực sự là nhi tử của ta! Mà ngươi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ta mua lại từ tay một tên ăn mày sắp chết?”
“Ngài nói cái gì?” Khuyết Thủy còn chưa kịp phản ứng.
“Ta nói,” Trên mặt Viên Chính Tiếu xuất hiện biểu cảm Khuyết Thủy cảm thấy xa lạ, đó là một loại nham hiểm thuộc về rắn độc, “Ngươi chẳng qua là công cụ ta bồi dưỡng để huấn luyện Vô Úy, Vô Quá mà thôi. Nhưng không nghĩ tới năng lực khác ngươi không có, bộ dáng kĩ nữ ngược lại học được mười phần! Ngươi không chỉ khiến ta thất vọng còn khiến ta cảm thấy hối hận! Hối hận như thế nào nuôi dưỡng ra một thố nhị gia không biết xấu hổ câu dẫn huynh trưởng như ngươi!”
Khuyết Thủy há hốc miệng.
Người này thực sự là phụ thân của cậu? Có thể là Yến Vô Quá cho người dịch dung không?
“Ngài… Con không tin, con rõ ràng nhìn thấy ngài bị bọn họ nhốt trong lao…” Khuyết Thủy còn đang giãy giụa.
Viên Chính Tiếu dùng ánh mắt khinh thường thương hại nhìn cậu, “Ngươi nghe thấy chúng ta nói cái gì sao?”
Khuyết Thủy ngỡ ngàng lắc đầu.
“Ngươi đã ngủ cùng bọn chúng lâu như vậy, hẳn nên biết điểm đặc biệt trên người bọn chúng nhỉ? Có nhớ tới cái gì không? Ta nhớ ngươi lúc nhỏ hẳn từng thấy hình dáng chân của ta?”
Đúng rồi, chân trái của phụ thân có một điểm đặc biệt, nhưng cậu không có. Mà điểm đặc biệt này…
Vung ống tay áo, Viên Chính Tiếu cười lạnh, “Khuyết Thủy, ta nuôi dưỡng ngươi hai mươi năm, cho dù là nuôi dưỡng một con chó cũng sẽ nảy sinh tình cảm với nó, huống chi ta còn một lòng bồi dưỡng ngươi! Rơi vào tình cảnh như hiện giờ, một nửa là ngươi vô dụng, một nửa cũng là bởi Vô Úy, Vô Quá tâm cơ quá sâu. Ta tuy là phụ thân của bọn chúng, nhưng khi ta biết bọn chúng nguyện dùng thời gian mười mấy năm, hoàn toàn thay đổi thân phận để đạt được một mục đích, ta thừa nhận ta đã lo lắng. Lo lắng bản thân tương lai có phải sẽ không rõ ra sao, không kịp giải thích mọi chuyện đã chết trên tay nhi tử ruột của mình!”
Khuyết Thủy ngẩng đầu nhìn ông.
“Nếu đầu óc của ngươi rõ ràng, ngươi hẳn hiểu được Vô Úy, Vô Quá từ trước tới giờ chưa từng thật tâm đối với ngươi! Cứ thử nhìn ngươi mấy năm nay bộ dáng so với kĩ nữ có điểm nào khác biệt? Vô Úy, Vô Quá nếu thật tâm với ngươi sao lại để những lời đồn bên ngoài bay đầy trời cũng không hề giải thích? Ai có thể để người yêu mình vác những ô danh không thể chịu nổi như thế trên lưng? Ngươi biết trên giang hồ đều đang nói ngươi như thế nào? Ngươi còn không biết xấu hổ nói là nhi tử của Viên Chính Tiếu ta, ngươi có biết mỗi khi nghe thấy người khác nhắc đến tên của ngươi, ta liền hận không thể như chưa từng nuôi dưỡng ngươi! Ngươi quả nhiên chính là sỉ nhục lớn nhất của Viên gia ta! Để ngươi mang họ của ta thật đúng là thất sách lớn nhất trong cuộc đời ta! Ngươi còn muốn lưu lại bên nhi tử của ta bao lâu? Ngươi hy vọng để nam nhân chơi ngươi như vậy sao? Kĩ viện bán thân bên ngoài nhiều lắm! Đứa con của kẻ ăn mày vô sỉ thấp hèn như ngươi còn không cút khỏi Viên gia cho ta! Cút!”
Khuyết Thủy đứng lên.
Viên Chính Tiếu cuối cùng phất tay áo bỏ đi.
Ông đã đạt được mục đích, tự nhiên sẽ không lưu lại để đám con trai bắt được nhược điểm.
Nhìn bóng lưng của người cậu từng gọi là phụ thân đi xa, trong mắt có thứ gì đó nong nóng lướt xuống, nhanh chóng khiến cho tầm mắt mơ hồ.
“Bọn họ vẫn luôn lừa ta? Từ đầu tới cuối…” Khuyết Thủy đột nhiên bật cười.
Thì ra, Viên Khuyết Thủy cậu từ đầu tới cuối chẳng qua chỉ là một trò cười.
***
Chạng vạng, Yến Vô Úy, Yến Vô Quá về tới phòng ngủ không tìm thấy Khuyết Thủy, trên thư trác trong thư phòng phát hiện một bức thư đặt dưới chặn giấy.
Gửi Yến Vô Úy, Yến Vô Quá: Trước khi đi, ta nghĩ có phải chuyện cần nói rõ ràng sẽ tốt hơn.
Hai mươi tư năm nay, ta vẫn luôn cho rằng mình là nhi tử của Minh chủ võ lâm, là đại thiếu gia của Viên gia, có phụ mẫu tuy nghiêm khắc, lãnh đạm nhưng quan tâm ta.
Ta tôn trọng họ, kính yêu họ, vì họ ta nguyện làm bất cứ chuyện gì.
Vì vậy… Ta từ bỏ tôn nghiêm và tự do của chính mình.
Ta tự nói với chính mình đây là đáng giá, đây là hiếu đạo ta thân là con nên ứng tận.
Cho tới hôm nay ta mới biết, hóa ra ta chẳng phải là nhi tử của đại Minh chủ gì hết.
Ha ha, tựa như mơ một giấc mộng.
Một tên ăn mày bần cùng mơ một giấc mộng phú quý, tỉnh lại rồi vẫn là hai bàn tay trắng như trước, chỉ là càng thêm một phần nhơ bẩn.
Nhưng, ta không hận bất kì ai trong họ, cũng không oán họ.
Căn nguyên của hết thảy chuyện này là tự ta có mắt không tròng, là tự ta vô dụng yếu đuối tạo thành, thế nên ta thật sự không hận họ.
Ta chiếm phụ mẫu của các ngươi, đoạt đi cuộc sống vốn có của các ngươi, các ngươi hình ngược ta cũng coi như hòa nhau.
Các ngươi giả thành Trần Mặc lừa lấy bí quyết Cửu Dương từ ta, nhưng đây vốn nên là thứ của nhà các ngươi, thế nên cũng sẽ chẳng có lừa dối hay không lừa dối gì.
Tuy các ngươi dùng ta để phát tiết khiến ta thân bại danh liệt, đó quả thực khiến ta rất thống khổ, nhưng phụ mẫu của các ngươi có ân dưỡng dục với ta, bởi vậy cũng hòa nhau.
Về phần võ công của thân thể này, ta nghĩ ta cũng không cần đặc ý hoàn trả lại cho nhà các ngươi đi? Tốt xấu gì các ngươi cũng ngủ với ta bốn năm, cũng từng phế bỏ võ công của ta một lần, như thế, ta chẳng phải có thể giữ nó lại, để cho chính mình còn có phương thức sinh tồn? Hết rồi, đều hết rồi.
Ta cho mình là nhi tử của Minh chủ võ lâm, là giả.
Cho mình là đại thiếu gia của Viên gia trang, là giả.
Cho mình là có phụ mẫu quan tâm đến mình, cũng là giả.
Từng cho rằng có một người yêu thực sự trân trọng mình, càng là giả! Vậy có phải tất cả mọi thứ ta có đều là giả? Ta không muốn phân rõ, cũng chẳng còn sức mà phân rõ nữa.
Hãy để hết thảy mọi chuyện kết thúc đi, hẹn không gặp lại!
Nét chữ càng về sau càng qua quýt.
Nếu không phải Yến Vô Úy biết rõ nét chữ của Khuyết Thủy, vài đoạn đằng sau thiếu chút nữa đã không phân biệt được.
“Nét mực còn chưa khô, y hẳn đi còn chưa xa!” Tiếng nói của Yến Vô Úy còn chưa dứt, bóng dáng của Yến Vô Quá đã biến mất ngoài cửa.
Yến Vô Úy nắm chặt tờ giấy viết thư, biểu cảm trên mặt như khóc như cười, ngây ngốc đứng đó hồi lâu, mới dường như nhớ tới gì đó giống như phát điên đuổi ra ngoài cửa.
***
Giang hồ bởi vì Viên Khuyết Thủy mà một lần nữa dậy sóng! Mười vạn lượng bạc trắng chỉ cầu tung tích của Viên Khuyết Thủy.
Đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã Yến Vô Quá phát Hắc đạo Truy tập lệnh, yêu cầu truy đuổi người yêu Viên Khuyết Thủy, đồng thời yêu cầu không được tổn thương y nửa phần.
Nếu có người đưa Khuyết Thủy hoàn chỉnh không sứt mẻ đến Phi Ưng Xã, Yến Vô Quá đáp ứng, sau này lợi nhuận mỗi năm của Phi Ưng Xã đều sẽ chia cho người đó một phần! Mười vạn lượng bạc trắng còn thêm một phần lợi nhuận mỗi năm của Phi Ưng Xã, phàm là người nghe được tin tức này đều bỏ hết công việc trong tay, gia nhập đại quân tìm kiếm tung tích của Viên Khuyết Thủy.
Không chỉ mình Hắc đạo, liên minh Bạch đạo của Minh chủ võ lâm Trần Mặc cũng phát Võ lâm thiếp, thỉnh cầu nhân sĩ võ lâm thiên hạ giúp y tìm kiếm tung tích người yêu cũng là sư đệ Khuyết Thủy của y. Hơn nữa vật treo thưởng bảo kiếm Can Tương xin tặng cho người hữu duyên.
Lần treo thưởng tìm người này khiến quốc thổ của Đại Á vương triều (4) nhất loạt sục sôi, đồng thời lần treo thưởng tìm người này càng khiến cho đại danh của Viên Khuyết Thủy từ nay đến năm mươi năm sau vẫn không bị nhân sĩ võ lâm lãng quên.
Vu Sơn Công Tử ấy nghe nói là tự đắm mình trong trụy lạc bước vào Tà đạo, trở thành nhân vật truyền kì nhất trong võ lâm! Vài chục năm sau này, có người nói y là ác ma dâm tà, cũng có người nói y có ân với mình, là hiệp khách chân chính.
Rốt cuộc Viên Khuyết Thủy là nhân vật như thế nào, trước sau vẫn không có một kết quả luận đoán.
Mà thủ lĩnh Phi Ưng Xã và Minh chủ võ lâm cũng bởi việc này mà lưng mang ô danh cả đời.
Hậu nhân luận đoán về họ, đều nói hai người này cả đời huy hoàng, vết nhơ duy nhất chính là cả hai đều có sở thích đoạn tụ.
Chẳng qua cũng nhờ phúc của hai vị ấy, Vu Sơn Công Tử dâm tà kia mới không gây ra mối họa cho giang hồ.
(1)Biệt lai vô dạng: Một câu tiếng hán, ý nghĩa là từ lúc chia tay tới nay vẫn khỏe chứ? Thường dùng để hỏi thăm người lâu rồi không gặp lại.
(2)Phương ngoại chi giao: bạn ngoại giới (???)
(3)Dĩ hạ phạm thượng: Người có thân phận thấp hơn mạo phạm người có thân phận cao hơn.
(4)Đại Á vương triều: Đây là 1 quốc gia tưởng tượng của chị Dịch, Mặt nạ nằm trong hệ liệt Đại Á vương triều này.
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc