Mặt Nạ
Quyển 2 - Chương 4
Vương Thanh Trúc miệng nói dạo chơi, kì thực vẫn phụng lệnh phụ thân điều tra người bất tỉnh trong thành.
Nhóm người Liễu Như Phi, Tề Tùng Vũ đâu phải chỗ nào náo nhiệt liền dính chặt vào đó, đây cũng vừa hay đúng với tư tâm của Vương Thanh Trúc, hắn vui vẻ dẫn bọn họ đi khắp các nơi.
Phẩm Hương Cư, quán ăn nổi tiếng nhất trong thành Kinh Châu.
Vừa rồi lại nhận được mật báo Viên Khuyết Thủy xuất môn, biết cậu đang điều tra cái gì, Vương Thanh Trúc nghiêm túc suy nghĩ, có nên thử ước lượng sức nặng của người này trước trước khi Đại hội võ lâm bắt đầu.
Tuy nói không lo lắng thiếu công tử Minh chủ không quen thuộc vùng đất, con người điều tra được cái gì, nhưng nếu thực sự trước đại hội cậu lập được nhiều công lao, Vương gia hắn muốn dòm ngó địa vị Minh chủ lần này cũng sẽ trở nên khó càng thêm khó.
Có lẽ phụ thân hoàn toàn không có ý định nọ, nhưng đối với Vương Thanh Trúc mà nói, địa vị người đứng đầu võ lâm này lại tràn đầy cám dỗ.
Luận võ công, Vương gia đã không còn ai có thể thắng được hắn; Luận học vấn, nhi tử mà đại học sĩ đương triều tự mình dạy dỗ nên tin chắc sẽ không bại bởi đám thảo mãng giang hồ kia; Luận mưu kế… Khóe miệng Vương Thanh Trúc câu lên thành một nụ cười kiêu ngạo.
“Thanh Trúc huynh lại đang nghĩ tới chuyện gì vui vẻ vậy?” Liễu Như Phi thuận tay rót đầy rượu cho hắn.
“Ta đang nghĩ… Liễu huynh chuẩn bị khi nào nghênh thú Bạch tiểu thư? Nữ tử xinh đẹp như vậy, thực đúng là khiến tiểu đệ động tâm mà.”
Lời vừa nói ra, cả bàn khúc khích cười.
Tình ý của Liễu Như Phi đối với Bạch Đỗ Quyên, chắc hẳn mọi người đều nhìn ra.
Bạch Đỗ Quyên cúi đầu không nói, mặt đỏ như trái đào.
“Khụ khu, Thanh Trúc huynh nói giỡn rồi.”
Liễu Như Phi mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt nhìn về phía Bạch Đỗ Quyên lại tựa hồ mang theo ngọt ngào.
“Nói đến xinh đẹp, Bạch tiểu thư đừng nên tức giận nhé, vị đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã đó, chậc chậc!” Tề Tùng Vũ tuổi nhỏ nhất cố ý nuốt một ngụm nước miếng, làm mọi người cười vang.
Bạch Đỗ Quyên ngẩng đầu lên, che miệng khẽ cười, “Nếu diện mạo vị Yến đại đương gia đó xuất hiện ở trên người một nữ tử, ta chắc hẳn sẽ đố kị đi. Nếu luận về khuynh quốc khuynh thành tướng mạo đương nhiên hẳn là tướng mạo như vậy.”
“Đáng tiếc gã đẹp như vậy lại là nam tử, hơn nữa còn là…” Liễu Như Phi vội lên tiếng.
“Hơn nữa còn là một nam nhân trong nam nhân!” Vương Thanh Trúc kích động tán thưởng.
Đừng nhìn người này ngạo khí đối với ai cũng đều không phục, hắn lại duy nhất đối với Yến Vô Quá tuổi tác xấp xỉ hắn kia vô cùng sùng bái.
“Không sai! Tôi cũng cảm thấy Yến đại đương gia kia tuổi còn trẻ lại cực có kiến thức, chỉ nhìn gã trong vòng năm, sáu năm ngắn ngủi liền có thể thống nhất Hắc đạo phương Bắc, ngồi vững ngôi vị thủ lĩnh, liền có thể thấy người này thủ đoạn không bình thường.”
“Các ngươi có chú ý tới hộ pháp và hai vị đường chủ bên cạnh gã không? Người nào người nấy mà không phải là Hắc đạo cự kiêu (con cú lớn) đã thành danh nhiều năm! Ngươi xem, phải là nhân vật tài năng như thế nào mới có thể khiến những kẻ cứng mềm đều không ăn, đám người kiêu hùng không nguyện quy phục trước bất kì người nào tâm phục khẩu phục? Tới ngay cả cha ta đối với gã cũng là tán thưởng có thừa, cho rằng gã tuy thân trong Hắc đạo lại tâm tồn võ lâm, hơn nữa nghe nói phàm là chuyện gã làm đều sẽ lưu lại cho người ta ba phần đường sống, Phi Ưng Xã gã ở phương Bắc tuy là bang phái đứng đầu, nhưng lại không hề có chuyện lũng loạn tài lộ, chặt đứt đường sống của đồng đạo.”
Nhận xét của Tề Tú Phong khiến hảo cảm của Vương Thanh Trúc đối với người này càng tăng, lần đầu tiên nhìn nhi tử ruột của chưởng môn phái Hoa Sơn bằng một con mắt khác.
Năm người cực kì vui vẻ nói về nhân vật làm mưa làm gió trên giang hồ hiện giờ, nói qua nói lại đều là những chuyện xoay quanh Yến Vô Quá, nhưng thú vị là mọi người trò chuyện đều cẩn thận tránh đề cập tới việc ngôi vị Minh chủ võ lâm lần này sẽ rơi vào tay ai.
Giữa lúc đang vui vẻ trò chuyện, Liễu Như Phi đột nhiên nói: “Kia có phải là Trần Mặc?” Bốn người khác đồng loạt quay đầu nhìn qua, nam tử đang từ nhã phòng vội vàng bước ra quả thật đúng là Trần Mặc.
“Y sao lại không ở cùng Viên thiếu hiệp?” “Sao y trông có vẻ vội vàng như vậy?” Tề Tú Phong, Vương Thanh Trúc đồng thời lên tiếng, lập tức hai người nhìn nhau bật cười.
“Ca, huynh thấy chúng ta có nên theo sau xem thử không? Nói không chừng vị Trần huynh kia có chuyện gì cần người hỗ trợ cũng nên.”
Không chờ Tề Tú Phong trả lời, Vương Thanh Trúc đã đứng dậy.
“Tùng Vũ nói không sai, chúng ta cũng cùng theo sau xem sao.”
Cũng khó trách vì sao Vương Thanh Trúc lại gấp rút muốn đuổi theo như vậy, bởi vì dáng vẻ của Trần Mặc kia quá nôn nóng… Hơn nữa còn phẫn nộ!
“Kì quái, sao mới một thoáng đã không nhìn thấy y rồi?” Tề Tú Phong kinh ngạc.
Vương Thanh Trúc cũng thầm giật mình.
Cha nói võ công của Trần Mặc này đã đạt tới trình độ tuyệt hảo, chẳng lẽ đúng là thật? Viên Chính Tiếu sắp xếp một nhân vật như vậy bên cạnh nhi tử là có ý tứ gì? Đại hội võ lâm lần này sẽ có biến hóa gì ngoài ý muốn sao?
“Ta vừa rồi nhìn thấy, y tựa hồ đi về hướng thành Bắc.” Liễu Như Phi nói.
Vương Thanh Trúc liếc mắt nhìn Liễu Như Phi, hắn vốn cho rằng năm người có mặt ở đây chỉ có hắn nhìn thấy hướng đi của Trần Mặc, vốn muốn viện một lý do để một mình truy đuổi, xem ra hắn đã quá coi thường đám tiểu bối Hoa Sơn này rồi.
“Tùng Vũ, đệ trước tiên hộ tống Bạch tiểu thư quay về Vương gia! Ta và sư huynh còn có Thanh Trúc huynh đuổi theo xem sao.” Liễu Như Phi dặn dò tiểu sư đệ.
“Không! Muốn đi thì cùng đi. Nếu thực sự có chuyện gì, nhiều thêm một người giúp đỡ cũng tốt.” Lời này là Bạch Đỗ Quyên nói.
Tâm Liễu Như Phi thầm đau xót, Đỗ Quyên à Đỗ Quyên, tâm của ta đối với nàng nàng còn chưa rõ ràng ư? Vì sao chỉ cần là chuyện liên quan đến Viên Khuyết Thủy nàng liền… Nhìn thấy Trần Mặc tự nhiên nghĩ tới Viên Khuyết Thủy, Trần Mặc nóng ruột như vậy, việc này tám phần là có liên quan tới Viên Khuyết Thủy.
Hiển nhiên nghĩ được như vậy không chỉ có Liễu, Bạch hai người.
“Thời gian quý báu, đi!” Vương Thanh Trúc hô lên một tiếng, năm người liền nhanh chóng đuổi theo hướng thành Bắc.
Rời khỏi khu phố sầm uất náo nhiệt, trên đường đã không còn bóng dáng của người nào, năm người lúc này mới sử dụng khinh công gấp rút đuổi theo.
Một nơi rộng lớn như thành Bắc, Trần Mặc sẽ tới nơi nào? Tâm vừa chuyển, bước chân Vương Thanh Trúc lại hướng về Chu Chỉ Viên, bốn người khác thấy hắn trong lòng đã có tính toán tự nhiên cũng bám sát theo sau.
Khí nhóm người Vương Thanh Trúc đuổi tới nơi, Trần Mặc đang giao đấu với ba nam tử thấp bé.
“Tam Cự Linh?!” Thấy rõ diện mục người thấp bé nọ, Liễu Như Phi kinh ngạc hô.
“Tam hộ pháp Lưu Yến Cốc!” Nhóm người Tề Tú Phong sau khi lo lắng thì cực kì vui mừng.
Không nghĩ tới có thể bắt gặp đại nhân vật của Lưu Yến Cốc ở nơi này, nếu có thể bắt được hắn…
“Tùng Vũ, Đỗ Quyên lược trận! Như Phi chúng ta lên trợ giúp Trần Mặc.”
Vừa nghe danh của Tam Cự Linh, Vương Thanh Trúc thất kinh! Hắn vạn lần không ngờ một Trần Mặc không chút tiếng tăm lại có thể một mình đối đầu với Tam Cự Linh, hơn nữa thần sắc còn không hề hiện vẻ cố sức.
Tam Cự Linh này là nhân vật ngoan độc có tiếng trên giang hồ! Thành danh hai mươi năm, từ lúc xuất đạo ra giang hồ tới nay chưa từng có địch thủ.
Nghe đồn ba người này từ nhỏ được gánh xiếc nuôi dưỡng, trải qua cuộc sống không bằng heo chó, không ngờ sau đó họ được một quái kiệt cứu giúp thu làm đệ tử. Nhưng bởi vì thưở bé bị ngược đãi, lại thêm sau khi thành niên vóc dáng dị thường bị người ta chê cười, kẻ nào kẻ nấy tâm tính biến thái, chỉ cần có người thầm liếc mắt nhìn họ, bất kể nam nữ lão ấu liền lập tức hạ thủ, hơn nữa đối với những đứa trẻ vô tri, lại mang những chuyện bản thân đã gặp phải khi còn bé cưỡng ép áp đặt lên chúng.
Sư phụ của họ cùng một vài vị tiền bối võ lâm bởi vì xót thương thân thế của bọn họ mà không hề trừng phạt làm khó, cho tới khi Tam Cự Linh bởi vì một thôn nữ từ chối thành hôn, hơn nữa còn chê cười bọn họ, mà dưới cơn phẫn nộ hạ thủ giết hết một trăm hai mươi ba mạng người trong thôn, sư phụ họ muốn phế võ công của ba người ngược lại bị ba đồ đệ đánh chết.
Tam Cự Linh từ sau khi sư phụ mất đi lại càng thêm không kiêng nể gì, ba người liên thủ được xưng là thiên hạ vô địch.
Năm năm trước Tam Cự Linh bị mười tám vị La Hán Thiếu Lâm vây bắt, mười tám La Hán dù tổn hao mất sáu người nhưng vẫn để Tam Cự Linh trốn thoát.
Lần vây bắt đó làm danh tiếng của Tam Cự Linh càng thịnh, cũng càng ngày càng không có ai dám khiêu chiến mũi kiếm của bọn họ.
Năm ngoái giang hồ lưu truyền lời đồn ba người đã làm hộ pháp của Lưu Yến Cốc, giúp cho thanh thế của Lưu Yến Cốc càng thêm vững chắc.
Trần Mặc này chẳng lẽ đúng như lời nói của phụ thân, sẽ trở thành đại địch tranh giành ngôi vị quán quân trong Đại hội võ lâm lần này với hắn? Nếu để y đối phó với liên thủ của Tam Cự Linh, y có thể sau bao nhiêu chiêu đánh bại bọn họ? Nhìn Tam Cự Linh xuất thủ trong chốc lát, Vương Thanh Trúc cảm thấy bản thân thế nhưng lại không hề nắm chắc phần thắng.
Âm thầm tính toán, hắn quyết định sẽ không nhúng tay vào.
Hắn ngược lại muốn xem thử võ học của Trần Mặc này rốt cuộc thâm sâu tới trình độ nào! Giả như Trần Mặc không thể đánh bại Tam Cự Linh là tốt nhất, còn nếu có thể, hắn tin kết cục tuyệt đối sẽ là lưỡng bại câu thương.
Ngồi làm ngư ông đắc lợi là nguyên tắc xử thế bất biến mà phụ thân đã dạy hắn từ nhỏ, bằng không Vương gia đã chẳng bình yên vô sự bảo tồn thực lực dưới cơn chấn động hai mươi năm.
Viên, Trần hai người vốn luôn như hình với bóng, Trần Mặc ở đây, vậy Viên Khuyết Thủy hiện tại đang ở nơi nào?
“Trần Mặc bị vây khốn, tình cảnh của Viên thiếu hiệp hẳn cũng không ổn, các ngươi ở đây trợ giúp Trần thiếu hiệp, ta đi tìm Viên thiếu hiệp.”
Bỏ lại những lời này, Vương Thanh Trúc tiến lên hướng về phía hậu viện.
Nhóm người Tề Tú Phong nào biết những tính toán trong tâm của hắn, nghe lời hắn nói cũng có lý tự nhiên sẽ không ngăn cản.
Vốn muốn trợ giúp Trần Mặc, nhưng đợi thật lâu vẫn không có cơ hội tham gia, bọn họ chỉ đành đứng tại đó lo lắng vô ích.
“Ta và ngươi cùng đi!” Vương Thanh Trúc giả bộ không nghe thấy tiếng gọi của Bạch Đỗ Quyên, ẩn vào trong bóng đêm.
Bạch Đỗ Quyên vừa giậm chân đuổi theo, Liễu Như Phi nhìn thấy cũng vội vàng đuổi theo phía sau.
Nơi hậu viện tối đen như mực là các sương phòng bị bỏ hoang đã lâu.
Tiếng ếch nhái, côn trùng kêu hợp cùng tiếng gió lay động chuông gió quanh quẩn bên tai, ngay giữa những tiếng vang của tự nhiên này, lại xuất hiện một vài tiếng rên rỉ kì quái.
Vương Thanh Trúc đã hai mươi hai tuổi.
Hắn tuy rằng không phải là loại cậu ấm chìm đắm trong phấn hương, nhưng âm thanh như vậy chỉ thể phát ra trong trường hợp đặc biệt, hắn không tới mức nghe không hiểu.
Chăm chú nhìn kĩ sương phòng duy nhất phát ra ánh sáng đèn dầu nọ, đáy lòng Vương Thanh Trúc xuất hiện một loại cảm giác kì quái không nói nên lời.
Trần Mặc ở phía trước đang giao đấu với Tam Cự Linh, nơi này lại có người đang Vu sơn vân vũ. (1)
Chẳng lẽ Tam Cự Linh là đang thủ vệ cho người bên trong sương phòng này? Là người thế nào mà có thể khiến Tam Cư Linh đích thân bảo vệ? Trần Mặc xâm nhập, Tam Cự Linh nghênh địch, người trong sương phòng này lại tựa hồ không hề bị ảnh hưởng.
Là người nào có thể cuồng vọng tới vậy? Không kiêng nể gì tới vậy? Vương Thanh Trúc vừa nghĩ, lòng thầm chấn động.
Nên qua hay không qua đây? Nếu thực sự là người nọ như suy đoán của chính mình, nếu có thể thừa dịp gã không phòng bị bắt sống hoặc khiến người nọ bị thương, không cần phải nói, hắn sẽ nhanh chóng trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong Đại hội võ lâm lần này! Cho dù không phải là người nọ, người trong phòng cũng tất có liên quan tới Lưu Yến Cốc.
Nhưng nếu thực sự là người nọ, hắn có mấy phần chắc chắn hắn sẽ không bị người nọ phản chế? Suy qua tính lại, thật khó để đưa ra quyết định.
Có người tới rồi.
Ném đá dò đường, hắn đã có hai viên tốt nhất.
Vương Thanh Trúc ép sát thân xuống, chờ đợi đối phương tiến lại đây.
Hắn chắc chắn hai người kia nhất định sẽ bị ánh lửa trong gian sương phòng nọ thu hút tới.
Cho dù Liễu Như Phi không hành động, Bạch Đỗ Quyên người khuyết thiếu kinh nghiệm giang hồ lại lỗ mãng nhất định sẽ trực tiếp xông lên.
“A!” Hiệu quả của ném đá dò đường xuất hiện rồi, nhưng phản ứng này lại không như dự liệu của Vương Thanh Trúc.
Bạch Đỗ Quyên cũng coi như thận trọng, còn biết phải chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy trước tiên thử thăm dò bên trong.
Bên trong bố trí tựa như một tân phòng.
Màn trướng uyên ương treo cao hai bên, một nam nhân xấu xí tới cực điểm mặt mũi như ác quỷ, trên người khoác y bào màu đỏ ngồi xếp bằng ở trên giường, trong ngực nam nhân rõ ràng đang ôm lấy một chàng trai tuấn tú… Nửa thân trên xích lõa đang không ngừng thở dốc! Nhìn thấy rõ khuôn mặt xấu xí của nam nhân, Bạch Đỗ Quyên đầu tiên là cảm thấy sợ hãi, lại trong nháy mắt mặt nóng bừng bừng.
Thầm mắng một tiếng vô sỉ, gần như không dám tiếp tục nhìn lén, nhưng ánh mắt lại không kìm được bị nam tử y sam bán giải kia thu hút.
Cô không phải là thiên kim đại tiểu thư đại môn bất xuất, nhị môn không bước, dù sao cô cũng có thể coi như một hiệp nữ võ lâm, việc làm bẩn thỉu giữa nam nhân với nam nhân cô đã từng nghe qua, nhưng tận mắt nhìn thấy đây vẫn là lần đầu tiên.
Đại nam nhân đang yên đang lành lại làm ra sự việc này! Còn tỏ vẻ… Bạch Đỗ Quyên lòng thầm khinh miệt, muốn không nhìn nữa lại nảy sinh tò mò đối với nam tử mị thái hoàng sinh (quyến rũ) đang ngồi trong lòng Tà Quỷ, cô vậy mà lại có chút cảm giác quan thuộc với người đó? Làm sao có thể? Nam nhân xấu xí tới cực điểm một tay ôm lấy nam tử nọ, một tay trượt vào nơi bí mật của nam tử bị y sam che khuất.
“Ư…” Nam tử phát ra tiếng rên rỉ không biết là vui sướng hay là thống khổ, thân mình hơi chút giãy giụa, một cánh tay chầm chậm nâng lên tựa như cự tuyệt lại như nghênh tiếp.
Cánh tay bị đè xuống, động tác vuốt ve của Tà Quỷ xấu xí đối với nam tử trong ngực càng thêm thô bạo, tựa hồ đã tới giai đoạn nóng lòng phát tiết.
Nam tử ngồi trong lòng Tà Quỷ thút thít phát ra tiếng nức nở, nâng cái trán vô lực trên bả vai của nam nhân.
Tà Quỷ tựa hồ vô cùng say mê nâng cằm nam tử lên, hôn xuống.
“A!” Bạch Đỗ Quyên kêu lên.
Ngay chính bản thân cô cũng không biết chính mình vì sao lại kêu lên! Không thể không thể không thể! Bạch Đỗ Quyên liều mạng lắc đầu! Cô vì sao lại liều mạng như vậy, cô vì sao lại muốn đuổi Liễu Như Phi ở phía trước, đơn giản là vì cô là người đầu tiên tìm thấy Viên Khuyết Thủy!
Tuy cô đã dần tiếp nhận Liễu Như Phi, nhưng cảm xúc với mỗi tình đầu vẫn luôn chẳng thể quên nổi, đối với cô mà nói, Viên Khuyết Thủy vĩnh viễn luôn là một phần đau xót trong trái tim cô.
Nhưng vì sao phải để cô nhìn thấy cảnh này?! Không! Không thể! Cô đã chẳng còn dũng khí để tiếp tục nhìn lần thứ hai nữa.
Cảnh tượng thay đổi nói ra thì dài, kì thực thời gian từ lúc Bạch Đỗ Quyên chọc thủng một lỗ trên cửa sổ giấy tới khi phát ra tiếng kêu chỉ là một cái nháy mắt.
Hành tung đã bị lộ, Liễu Như Phi lo lắng Bạch Đỗ Quyên, từ trong bóng đêm hiện ra, dán sát tới bên cạnh cô.
Vương Thanh Trúc lúc đầu còn thấy kì quái với phản ứng của Bạch Đỗ Quyên, sau khi nghĩ thông lại thầm buồn cười, thầm nghĩ tiểu cô nương có thể nhìn thấy cảnh tượng khiến cô ta đau mắt hột rồi.
Nhi nữ võ lâm tuy rằng phóng khoáng, nhưng một cô nương còn chưa xuất giá tận mắt nhìn thấy chuyện tằng tịu của người khác, khó tránh khỏi một phen kinh hoàng.
Chính vào lúc hắn còn đang suy xét có nên hiện thân hay không, liền nghe thấy một tiếng cười quái dị hệt như tiếng quạ kêu từ trong sương phòng phát ra.
“Ba con chuột nhắt! Bản tôn đang bận rộn nên mặc kệ bọn bây, lại hết lần này tới lần khác mắt để lên đầu, không biết sống chết ở bên ngoài kêu to gọi nhỏ, làm phiền chuyện tốt của bản tôn! Một đám các ngươi tuy bản lãnh không lớn nhưng lá gan ngược lại cũng thực không nhỏ! Khặc khặc khặc!”
Vương Thanh Trúc cả kinh, thì ra hành tung của chính mình sớm đã bị đối phương phát giác.
Hắn lập tức không tiếp tục che giấu hành tung nữa, đứng dậy đi về phía hai người Bạch, Liễu.
“Gã!” Bạch Đỗ Quyên tâm tình khác thường song quyền nắm chặt, thân thể không ngừng phát run, sắc mặt khó coi tới mức giống như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung.
“Đỗ Quyên, muội nhìn thấy cái gì?” Liễu Như Phi nôn nóng.
Bạch Đỗ Quyên mở miệng, đột nhiên mím chặt hai môi lại. Chặt đến nỗi cái miệng nhỏ của cô cũng trắng bệch.
Hai mắt của Vương Thanh Trúc chăm chú nhìn cô, lòng thầm kì quái, không biết cô rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, lại lộ ra vẻ sống chết cũng không nói này.
“Lẩn trốn trong phòng chính là yêu nhân Lưu Yến Cốc?” Vương Thanh Trúc đi tới trước cửa, đứng ở phía sau Liễu Như Phi hỏi hướng vào trong sương phòng.
Liễu Như Phi nhìn thấy Vương Thanh Trúc xuất hiện, lá gan cũng lớn thêm, đang muốn tiếp tục truy vấn Bạch Đỗ Quyên nhìn thấy cái gì, Bạch Đỗ Quyên lại đột nhiên hét lớn: “Ta không tin! Ta dù chết cũng không tin!” Vừa kêu vừa liều mạng xông vào trong phòng.
“Đỗ Quyên!” Muội rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì! Liễu Như Phi đại kinh thất sắc, vội vã vươn tay kéo.
Nhưng chậm một bước rồi, chưởng phong của Bạch Đỗ Quyên đã quét tới cửa phòng, chi nha một tiếng, cửa phòng bị chưởng phong quét mở.
Tà ma lớn mật lắm, làm chuyện phòng the mà đến cửa cũng không cài! Bạch Đỗ Quyên táo bạo mắng! Vương Thanh Trúc, Liễu Như Phi đều đã chuẩn bị tốt nghênh địch.
Nhưng còn không chờ ba người kịp nhìn rõ bài trí trong phòng, một trận cuồng phong đánh úp tới, cửa phòng rầm một tiếng chặt chẽ đóng lại.
“Đều cút cho ta! Bằng không giết không tha!” Trong phòng truyền ra tiếng gầm khó nghe chói tai tới cực điểm.
“Bạch tiểu thư, bên trong phải chăng là Lưu Yến Cốc chủ?” Vương Thanh Trúc hỏi.
Hắn biết nhóm người Bạch Đỗ Quyên đã từng nhìn thấy chân diện mục của Lưu Yến Cốc chủ.
Ánh mắt của Bạch Đỗ Quyên chuyển về phía hắn, chậm rãi gật đầu.
Vương, Liễu hai người lập tức xuất ra công lực toàn thân hộ thể.
“Ta muốn giết gã… Ta muốn giết gã…” Miệng Bạch Đỗ Quyên không ngừng niệm đi niệm lại, xoẹt một tiếng rút bội kiếm ra! “Ta muốn giết tên ác quỷ đó! Tên ác quỷ ngươi! Buông y ra!” Bạch Đỗ Quyên tựa như điên rồi, một lần nữa đánh về phía cửa phòng đóng chặt.
Liễu Như Phi căng thẳng, lập tức vội vã rút kiếm đuổi theo.
Vương Thanh Trúc mắt thấy Bạch, Liễu hai người đã xông lên, nhãn châu xoay chuyển, nhoáng cái thân người đã vọt tới phía dưới cửa sổ.
***
Lưu Yến Cốc chủ được thế nhân xưng là Tà Quỷ nhìn nam tử trong lòng dốc hết sức lực vùng vẫy, lại bởi vì dược vật mà chỉ thể khẽ giãy giụa, đột nhiên cúi đầu hôn xuống gương mặt của y.
“Bảo bối, ngươi nên cảm ơn ta, ta vốn nên để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ ngươi được ta yêu thương, nhưng ta… Không nỡ. Về phần nữ nhân trộm nhìn ngươi kia, ta sẽ tìm cơ hội giải quyết ả. Bảo bối, ngươi xem ta đối với ngươi tốt biết bao nhiêu.”
Tà Quỷ dán vào bên tai cậu, không kìm được ngậm nó vào trong miệng khẳng cắn.
“Ta vì sao càng ngày càng luyến tiếc ngươi nhỉ? Vì sao? Ngươi có phải đã cho ta uống thuốc gì rồi không? Hay ngươi vốn là yêu tinh tu luyện thành tinh, ngươi cứ luôn bày ra dáng vẻ yếu ớt này phải chăng là muốn ta thương tiếc ngươi? Nói đi, tiểu bại hoại nhà ngươi…”Ngón tay lại tăng thêm một ngón tiến vào, cưỡng ép khuếch trương.
Nam tử trong ngực phát ra tiếng thở dốc ngắn mà dồn dập, khe khẽ rên rỉ.
“Chịu không nổi rồi hả? Ngoan, ta hiện tại liền giúp ngươi thoải mái…” Tà Quỷ rút ngón tay vẫn luôn trừu sáp trêu đùa ở nơi bí mật của nam tử ra, giải khai y bào của chính mình, để lộ ra vật sớm đã cứng rắn như thiết gân xanh bạo trướng của mình, hơi nâng thân thể của nam tử lên, ở tư thế ngồi, dùng tay ép mở, từng chút từng chút đem chính mình chôn thật sâu vào bên trong thân thể của y.
“Ha!” Nam tử phát ra tiếng khóc tựa như tiếng thở dốc, muốn chạy trốn lại dưới sự áp chế của nam nhân chỉ có thể từng tấc từng tấc nuốt trọn.
“Tên kia có cái gì tốt? Ngươi cái gì cũng đều hướng về y! Ta thấy ngươi tương lai ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết! Bảo bối, đáp ứng ta, chỉ cần ngươi đáp ứng ta sau này ở cùng ta, ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ… Đối tốt với ngươi…” Tà Quỷ liếm cắn yết hầu của nam tử, giống như niệm chú không ngừng lặp lại: “Đáp ứng ta, sau này chỉ được ngủ với ta, sau này chỉ được ngủ với một mình ta. Những kẻ khác ngươi đều không được để ý, nghe rõ chưa? Đáp ứng ta, không được để người thứ hai chạm vào ngươi, cho dù là ai! Bằng không… Ta sẽ trừng phạt ngươi, ta sẽ…” Đại cốc chủ đang chìm trong khoái hoạt đột nhiên vung tay lên, quát lớn một tiếng: “Cút!” Ngoài cửa truyền đến hai tiếng kêu rên, cùng với tiếng hai thân thể nặng nề té ngã trên mặt đất.
Tay gã vừa nhấc, ngọn nên trang trí ở tủ đầu giường cũng bị hút qua, vung tay liền ném về phía cửa sổ ở bên trái.
“Đám chuột nhắt âm hiểm, chết!” Cửa sổ bằng giấy vỡ tan, làn gió mùa hạ thổi vào, mang theo mùi vị nhàn nhạt giống như mùi thịt bị nướng chát sém, trong phòng nhất thời chìm vào hôn ám.
Hừ! Con chuột nhắt đánh lén đáng ghét nhất này! Nhưng cũng là con có võ công cao nhất trong ba con.
Chẳng qua gã cũng chẳng muốn đi quản sống chết của con chuột nhắt âm hiểm đó, hiện tại trong đầu gã chỉ đều là tiếng rên rỉ thút thít, không ngừng run rẩy của nam tử đang ngồi trong ngực gã đây.
Trong phòng rất tối, nhưng bộ dáng dâm loạn của người đang ngồi trong ngực, gã vẫn thấy được rõ ràng.
“Nào, bảo bối, hãy để chúng ta càng thêm khoái hoạt hơn nữa!” Nam nhân vừa nói, vừa thay đổi tư thế, xoay mình áp xuống.
“Xin lỗi cưng, bảo bối, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng. Tiếp tục chờ thêm chút nữa, cái tên đáng ghét kia sẽ đuổi tới nơi mất.”
Đúng như lời nói của Tà Quỷ, gã thực sự bắt đầu “tốc chiến tốc thắng”! Tốc độ nhanh tới cực hạn, lực va chạm đáng sợ, nam tử bị gã áp bên dưới dù bị dược vật khống chế, nhưng vẫn như trước phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Bảo bối, ngươi thật tuyệt… Chưa từng có ai tuyệt hơn ngươi! Nửa năm nay quả thực là muốn giết ta rồi… Để ta hôn nào, a… Thật đúng là tuyệt vời! Thật muốn con mẹ nó… Cứ như vậy thao chết ngươi!”
Phạch phạch phạch. Tiếng da thịt va chạm nối tiếp nhau, tựa hồ không hề gián đoạn.
Nam tử rơi vào vực thẳm tình dục ở dưới thân Tà Quỷ đang điên cuồng lay động trằn trọc thút thít khóc, từng chút tỉnh táo càng nắm chặt không buông lại càng ngày càng xa vời.
Ý thức mơ hồ hỗn loạn khiến cậu chẳng thể hiểu được ý nghĩa những lời nói của Tà Quỷ, vừa mới nắm chặt thứ gì đó lại bị trận trùng kích tiếp theo trùng kích tới tất cả đều trở thành vô nghĩa.
Bên trong kịch chiến không ngừng, bên ngoài cũng chẳng hề an tĩnh như vậy.
Ngay khi ba người Vương, Liễu, Bạch bị thương ngã xuống mặt đất, Trần Mặc cùng huynh đệ Tề gia vội vã đuổi tới.
Trên mặt huynh đệ Tề gia là vẻ cực kì hưng phấn, nhưng vẻ mặt hưng phấn đó sau khi nhìn thấy ba người bị thương ngã trên mặt đất thì lập tức biến thành hoảng loạn, hai người vội vã chạy qua đỡ Liễu Như Phi và Bạch Đỗ Quyên dậy.
Trần Mặc nhìn về phía cánh cửa sương phòng đóng chặt, bước qua hỏi Vương Thanh Trúc đang tựa vào cây cột ở cửa hiên: “Thương thế như thế nào?” Vương Thanh Trúc đang thượng dược cho vết bỏng trên bả vai của mình, ngẩng đầu mỉm cười với Trần Mặc, nói: “Đa tạ quan tâm.”
Tâm Vương Thanh Trúc hiện tại không quá thoải mái, nhất là khi nhìn thấy Trần Mặc có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đuổi tới, hơn nữa trên người rõ ràng không hề có vết thương! Tam Cự Linh chẳng lẽ chỉ có hư danh? Hoặc Tề gia huynh đệ mới là thâm tàng bất lộ? Tuy biết kẻ đang điên long đảo phượng trong sương phòng rất có thể là Lưu Yến Cốc chủ ác danh lan khắp thiên hạ, nhưng đối với Vương Thanh Trúc kẻ luôn cực kì tự tin về võ công của chính mình, vẫn luôn không thể tin nổi bản thân vậy mà không thể tránh được một ngọn nến đối phương tùy tay ném ra! Cùng góc độ mà so sánh, hắn và Trần Mặc ai cao ai thấp người sáng suốt vừa nhìn liền biết.
Tiếng rên rỉ sau cánh cửa đột nhiên nâng cao, thanh âm run run chẳng thể phân nổi đó là khoái hoạt hay là thống khổ.
Khóe miệng của Trần Mặc hơi vặn vẹo, cao giọng nói hướng vào trong phòng: “Người trong phòng chính là Lưu Yến Cốc chủ? Tại hạ Trần Mặc có chuyện thỉnh giáo!”
Không có người trả lời.
Tiếng da thịt va chạm lại càng lúc càng nhanh, rên rỉ biến thành nghẹn ngào.
Bạch Đỗ Quyên được Tề Tùng Vũ cần thận dìu đỡ nhắm chặt hai mắt, không thể nhịn nổi che hai lỗ tai.
Sắc mặt của Trần Mặc xanh mét, đề cao giọng một lần nữa hỏi lại.
Giọng nói nọ tuy khàn đục nhưng hùng hậu dị thường, những lời cuối mơ hồ truyền ra tiếng ầm ầm.
Tiếng ếch kêu trùng hót đột nhiên ngừng lại, chuông gió trên hiên nhà giống như bị thứ gì đó buộc dồn dập quay ngược.
Vương Thanh Trúc thần sắc dị thường nhìn Trần Mặc.
Công lực của người này đã thâm hậu tới trình độ nào rồi? Không phải là Sư tử hống của Thiếu Lâm mà so với Sư tử hống còn có uy thế hơn! Sư tử hống của Thiếu Lâm một khi rống lên những người xung quanh đều chịu ảnh hưởng, nhưng Trần Mặc… Hắn không phải là kẻ ngốc, hắn biết Trần Mặc đem uy lực tập trung cả vào trong căn phòng kia, nếu hắn đoán không lầm, hiện tại những đồ vật trong căn phòng kia đã không có bao nhiêu thứ còn hoàn chỉnh.
Trần Mặc vừa mới giao đấu với Tam Cự Linh, ngay cả thời giờ hồi phục cũng không có, y sao có thể còn công lực để phát ra âm thanh uy lực như thế! Trần Mặc, ngươi rốt cuộc là thần thành phương nào?
Một tiếng rống lớn, bên trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
“Tên tiểu nhân đê tiện ngươi dĩ nhiên lại đánh lén trong lúc này!” Từ trong phòng truyền ra tiếng mắng lớn.
“Ngươi vậy mà ngay cả y cũng không quan tâm tới! Mẹ nó! Ngoan độc lắm!”
Nghe thấy người trong phòng chửi bới, vẻ mặt của Trần Mặc càng thêm khó nhìn.
Dư quang nơi khóe mắt phiêu tới Vương Thanh Trúc đang áp sát tới bên cạnh, Trần Mặc bỏ lại một câu: “Giúp ta lược trận.” Liền vọt vào gian sương phòng kia.
“Ầm!” Cánh cửa bị phá vỡ.
Nhóm người Vương Thanh Trúc còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh bên trong liền nghe thấy âm thanh giao đấu vang lên.
Không muốn công trạng bị một mình Trần Mặc chiếm lấy, tìm kiếm một cơ hội, Vương Thanh Trúc lớn mật cũng xông vào trong phòng.
“Đứng lại!” Trong phòng có người hét lớn.
Vương Thanh Trúc còn chưa kịp bình ổn cước bộ liền thấy Trần Mặc tay ôm một cẩm bị uyên ương được cuốn thành một khối dài xông ra ngoài phòng.
Vương Thanh Trúc vọt tới chỉ kịp tiếp một chiêu của một người mặt quỷ xấu xí tới cực điểm, công lực đối phương tinh thuần, khiến động tác của hắn căn bản còn chưa kịp thi triển.
“Buông người xuống!” Người mặt quỷ nộ khí xung thiên, hô lớn đối với bóng lưng của Trần Mặc.
Huynh đệ Tề gia cũng nhanh chóng đuổi tới tương trợ, ba người hợp lực tiếp được một chiêu của Tà Quỷ, nhưng dù là như vậy cũng vẫn như trước bị đối phương dồn tới trong viện.
Lưu Yến Cốc chủ tựa hồ không có ý muốn tham chiến, một chưởng bức lui ba người rồi truy đuổi theo phương hướng biến mất của Trần Mặc.
Huynh đệ Tề gia khẩn trương, vội cất bước đuổi theo.
Vừa rồi lúc Trần Mặc rời đi trong ngực rõ ràng còn ôm theo một người, cho dù y có thể địch lại Tam Cự Linh, nhưng liệu y có thể độc lập đối phó với Lưu Yến Cốc chủ không thì không một ai biết.
Tâm tư Vương Thanh Trúc không ngừng xoay chuyển, xoay người bước tới chỗ hai người Bạch, Liễu bị thương.
***
Trần Mặc không hề quay lại Vương gia mà quen thuộc tiến vào viện lạc của một gia đình bình thường.
Đặt cẩm bị trong ngực lên giường, y xoay người điểm lên ngọn đèn dầu, sau đó đẩy cửa xoay người ra ngoài đi đun nước chuẩn bị mộc dũng để tẩy trừ, qua lại hai lần, trong phòng dần dâng lên nhiệt khí.
Thử thấy độ ấm của nước vừa vặn, Trần Mặc bước qua đem cánh cửa đóng kín, mặt không đổi sắc bước tới bên giường, mở cẩm bị ôm lấy nam tử xích lõa bên trong ra.
Đây là một đứa trẻ lớn khí tức thiếu niên dần lui, bước vào giai đoạn thanh niên.
Cơ thể không còn dáng vẻ ngây ngô giống như nửa năm trước nhìn thấy, thân thể dẻo dai đã thành hình, đường cong thân mình lưu loát, những cơ thịt vừa vặn bao vây lấy dáng người thon dài, chân dài, mông hẹp, eo lưng vừa vặn, khuôn ngực nở nang, xương quai xanh rõ ràng, bờ vai bằng phẳng.
Thân hình gần như hoàn mỹ.
Với tư cách một người đàn ông, không thể nghi ngờ, đây là một cơ thể tràn đầy mị lực.
Nam tử mở to mắt.
Từ lúc Trần Mặc đặt cậu lên giường cậu đã tỉnh rồi, chỉ là vẫn luôn không hề mở miệng.
Trần Mặc liếc cậu một cái, thấy cậu tỉnh lại cũng không hề nói gì, ôm lấy cậu đặt vào trong dục dũng.
Vừa chạm vào nước nóng, thân thể của nam tử theo tự nhiên vùng vẫy hướng lên trên.
Bả vai xuất hiện thêm một đôi bàn tay, ấn cậu ngồi lại vào trong dục dũng.
Nhiệt độ của nước cao khiến cậu thống khổ, cũng khiến nam tử tỉnh táo lại, giãy giụa muốn tránh khỏi đôi tay nọ.
Đôi tay vẫn không nhúc nhích.
Nam tử ngẩng đầu nhìn Trần Mặc, hai mắt đỏ hồng có kinh ngạc cũng có không tin.
Dần dần, nam tử không còn giãy giụa nữa, ngồi ở trong dục dũng cúi đầu không nói.
Đôi tay rời khỏi, cởi bỏ phát kết của cậu.
Qua một hồi, một gáo nước ấm từ trên đỉnh đầu tưới xuống, từng gáo tiếp từng gáo, thẳng tới khi mái tóc dài toàn bộ đều ướt đẫm.
Người ngồi bên trong dục dũng khẽ run rẩy, lặng lẽ chịu đựng động tác thô bạo của nam nhân.
Da đầu bị nắm đến phát đau, mùi bồ kết thơm ngát tràn ngập trong phòng.
Mái tóc gội sạch sẽ được cẩn thận buộc lên, nam nhân ôm cậu từ trong dục dũng ra, đặt vào trong một dũng dũng khác đã được chuẩn bị tốt ở bên cạnh.
Bố khăn ở trên mặt cậu tỉ mỉ lau chùi, từ vầng trán tới khóe miệng, từ hai má tới mang tai, hết lần này tới lần khác, thẳng tới tận khi nam nhân hài lòng.
Nam tử cảm giác thấy hai má của mình trở nên nóng bừng còn có chút phát đau, ngẩng đầu thử nhìn Trần Mặc, muốn nói cái gì đó, lại bị Trần Mặc dùng tay ngăn lại.
Kéo cánh tay của nam tử ra, Trần Mặc bắt đầu tỉ mỉ lau chùi nửa thân trên của cậu.
“Trần Mặc… Để đệ tự mình tắm.”
Nam tử muốn đoạt lấy bố khăn, lại hữu tâm vô lực.
Thần chí tuy rằng thanh tỉnh, tứ chi lại vẫn vô lực như cũ.
Cậu biết chuyện gì xảy ra, cậu cũng biết Trần Mặc đang làm gì, nhưng không biết vì sao, Trần Mặc hiện tại khiến cậu từ tận đáy lòng cảm thấy sợ hãi.
Trần Mặc từ trước tới nay chưa bao giờ từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn cậu, cũng từ trước tới nay chưa bao giờ dùng thái độ như vậy đối đãi với cậu.
Trần Mặc như vậy quá xa lạ, quá… Cường ngạnh.
Bàn tay thô ráp đang di động trên người cậu, dược tính trong thân thể hẵng còn chưa hoàn toàn thối lui, cảm xúc mẫn cảm khiến thần chí của cậu trở nên sắc bén.
Trên người hễ là nơi bị người nọ lưu lại ấn kí, đều bị lau chùi, chà xát hết lần này tới lần khác, nhũ đầu sưng đỏ vì bị giày vò quá độ mà đỏ bừng tích huyết.
Nam tử cắn chặt môi nhẫn nại, cậu không thích Trần Mặc đối xử với cậu như vậy, đó giống như…
Thân thể bị chặn ngang ôm lên cao, cơ thể vô lực tựa hẳn vào bả vai của Trần Mặc, hai chân bị mở ra, nơi riêng tư bị ngón tay thâm nhập tách mở, hai ngón tay đang ma sát quấy nhiễu bên trong thân thể của cậu.
Ư! Nam kham tới cực điểm.
Trần Mặc, xin huynh, đừng đối xử với đệ như vậy…
Không ngừng lặp lại, nước sạch đã đổi ba, bốn lần, nam nhân hết lần này tới lần khác kiểm tra cậu, kiểm tra trên thân thể cậu có còn nơi nào chưa được tẩy sạch hay không.
Chính vào lúc nam tử cho rằng dằn vặt mang danh tẩy trừ này sẽ kết thúc, Trần Mặc đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, nắm lấy cằm của cậu, mở miệng cậu, vươn ngón tay tiến vào bên trong.
Nước miếng thuận theo sự quấy nhiễu của ngón tay chảy xuống, đầu lưỡi bị y nắm trong ngón tay xoa niết, răng, hàm trên, thậm chí đến cả yết hầu cũng không bỏ qua.
Tiếng nôn mửa vang lên, nam tử bị ôm eo không ngừng nôn ra, thẳng tới khi nôn tới không thể nôn được gì nữa mới ngừng lại.
Trần Mặc cuối cùng cũng hài lòng rồi sao? Súc miệng cho cậu, lau sạch mặt cho cậu, lại dùng chính miệng mình mớm nước cho cậu uống. Đem Khuyết Thủy đã được tẩy rửa sạch sẽ ôm tới một gian phòng trống khác.
“Khuyết Thủy…”
Khuyết Thủy vẫn không nhúc nhích, nằm ngửa ở trên giường nhắm chặt hai mắt.
Cho dù Trần Mặc là vì tốt cho cậu, cậu hiện tại cũng không muốn nhìn thấy y, trận “tẩy trừ” vừa rồi khiến cậu thậm chí cảm thấy so với bị Yến Vô Quá lăng nhục còn khiến cậu khó mà chịu nổi hơn.
Cậu cảm thấy Trần Mặc đang nhìn cậu, dùng một loại… Khuyết Thủy mở bừng mắt, nỗ lực cố bắt lấy tấm chăn bên cạnh người, cậu không muốn thân thể trần truồng này bị người ta nhìn, cho dù người đó là ai!
Góc độ nắm lấy chăn hơi gần lại, Khuyết Thủy thầm vui mừng, thân thể của cậu có thể cử động rồi, tuy rằng còn có chút cố sức, nhưng chung quy so với mặc người khác bài bố thì tốt hơn nhiều.
Chẳng dễ dàng gì mới đắp được tấm chăn mỏng lên người, thở phào một hơi lớn, Khuyết Thủy mở hai tay một lần nữa nhắm mắt lại.
Cậu đang âm thầm nói với Trần Mặc, thỉnh y rời khỏi.
Không có ai rời đi.
Không khí trong phòng càng ngày càng cổ quái, Trần Mặc vẫn luôn không hề mở miệng, đứng ở bên giường không hề động đậy.
Trên người chợt lạnh, tấm chăn mỏng bị xốc lên.
Khuyết Thủy mở bừng mắt, cậu không hiểu Trần Mặc làm như vậy rốt cuộc có ý tứ gì, vừa mở mắt liền nhìn thấy vẻ dữ tợn trong mắt của Trần Mặc.
Sợ hãi rùng mình một cái, Khuyết Thủy vươn tay bắt lấy tấm chăn mỏng kia, tựa hồ chỉ cần đắp nó lên cậu liền an toàn.
Chiếc chăn còn chưa đắp lên người đã bị Trần Mặc một phát tóm lấy, vứt ra chỗ khác.
“Trần Mặc…”
Trần Mặc áp lên trên người cậu! Những nụ hôn tuyệt không hề dịu dàng rơi loạn lên mặt, lên người cậu, những khẳng cắn hấp duyện không biết nặng nhẹ, khiến cho những những ấn kí trên thân thể hiện lên càng nhiều, càng sâu.
Khuyết Thủy thất kinh, quát to một tiếng: “Trần Mặc!” Đừng như vậy đừng như vậy! Trần Mặc!
Khuyết Thủy càng giãy giụa kháng cự, động tác của Trần Mặc lại càng thô bạo ngang ngược.
Trong phòng vang lên tiếng thở dốc kịch liệt, và tiếng kháng cự cùng tiếng da thịt va chạm.
Sắc mặt của Trần Mặt lạnh như băng song hai mắt như hỏa, tiếng thở dốc thô trọng không hề che giấu nhanh chóng bức tình dục trong y tới mức điên cuồng! Y đã nhẫn quá lâu rồi! Vì sao thứ y trân trọng, thứ y muốn có đều bị người khác dễ dàng cướp đi?! Vì sao chỉ có y cứ luôn nhẫn nại kiềm chế rồi lại nhẫn nại kiềm chế! Vì sao y cứ luôn phải che giấu bộ mặt thật của chính mình, sống bằng khuôn mặt không phải thật sự của mình! Vì sao y không thể giống như người khác, phóng túng bản thân muốn làm cái gì thì làm cái đó? Y vẫn luôn tự nói với chính mình, chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa… Đến giờ y đã không muốn tiếp tục chờ nữa! Y rõ ràng hẳn có thể nhẫn nại tiếp, nhưng vào lúc nghe thấy âm thanh truyền ra từ căn sương phòng nọ, y liền cảm thấy trong suy nghĩ của y có thứ gì đó đứt đoạn rồi.
Vì sao không làm những chuyện nên làm? Vì sao nhất định phải chiếm lấy cậu? Vì sao hai kẻ này cứ luôn muốn tìm y gây phiền toái! Xông vào trong phòng, nhìn thấy gã ngẩng đầu nhắm chặt hai mắt, nét mặt tiêu hồn khi đạt tới cao trào, sau đó cũng nhìn thấy thanh niên kia y sam bán giải mi nhãn hàm xuân, dáng vẻ phóng đãng mở rộng hai chân khoác ở trên người gã, biết rõ đó là hậu quả của dược vật, biết rõ cậu chẳng thể phản kháng, nhưng nét mặt xa lạ kia vẫn châm ngòi nộ hỏa trong y! Khuyết Thủy của y không nên như vậy! Cậu sao có thể như vậy? Sao cậu có thể! Người kia từ trong thân thể cậu rời khỏi, côn thịt đỏ sậm cứ như vậy từ trong nhục huyệt nhỏ hẹp rút ra, mị nhục đỏ tươi cùng với dịch thể bạch trọc cũng theo đó bị kéo ra bên ngoài cơ thể.
Trần Mặc cảm thấy từ khi nhìn thấy một màn đó, y đã điên rồi, y điên cuồng tới thậm chí thiếu chút nữa đã quên mất mục đích ban đầu, điên cuồng tới hận không thể giết chết người nọ rồi cứ thế rời đi.
Y từ trước tới nay đều không biết hóa ra tình dục sẽ có sức mạnh to lớn như vậy.
Y lựa chọn tiêu phí thời gian lại dùng nội công Phật môn khó thể đại thành đặt nền móng cho chính mình, hai mươi mấy năm qua y vẫn luôn cho rằng bản thân cho dù không phải tâm như chỉ thủy, cũng tuyệt đối sẽ không chịu ảnh hưởng của sắc dục, nhưng mê hoặc cứ luôn hết lần này tới lần khác ập đến.
Từ cái ngày mang Khuyết Thủy từ căn địa lao đó quay về, y liền bắt đầu không ngừng mộng xuân.
Tới ngay cả khi mở to mắt cũng vẫn có thể nhìn thấy khối thân thể ngây ngô kia đang trằn trọc rên rỉ trước mặt y.
Khi chữa thương cho Khuyết Thủy, y cũng không chỉ một lần trộm vuốt ve hôn môi cậu, có vài lần y thiếu chút nữa đã không nhịn nổi.
Nếu không phải Cửu Dương Chân Công còn chưa luyện thành, e rằng y sớm đã… Thần công đã thành, y đã chẳng còn lý do để tiếp tục nhẫn nại không phải sao? Lần này, y quyết định chấp nhận bị mê hoặc —– Đạt được cậu! Hoàn toàn hưởng thụ khối thân thể trẻ tuổi rắn chắc dưới thân này! Chỉ cần y thỏa mãn rồi, hết thảy ma chướng này đều sẽ hoàn toàn biến mất, không còn bất kì thứ gì có thể cản trở y, y sẽ vẫn là y, Yến Vô Úy!
Ôm lấy hai chân của cậu đặt lên trên bả vai của mình, không nhìn tới sợ hãi cùng không tin trong mắt của cậu, hiện tại không có ai có thể ngăn cản y! Không có ai có thể ngăn cản một kẻ điên bị tình dục mê hoặc trí não! Nhất là một kẻ điên còn là cao thủ tuyệt đại, võ công đã đạt tới cảnh giới siêu phàm! Kế hoạch cái gì, mục đích cái gì, hết thảy đều cút hết mẹ nó đi!
“Trần Mặc, đừng đối với đệ như vậy…” Đứa trẻ nọ chảy nước mắt khẩn cầu y.
Yến Vô Úy đeo mặt nạ mang tên Trần Mặc lòng thầm cười gằn.
Nghe xem, tiếng nhóc con này cầu xin động nhân biết bao nhiêu! Giọng nói khàn khàn thô ráp nọ, nghe tới mức y hận không thể cứ như vậy làm cậu ba ngày ba đêm! Nhìn xem, dáng vẻ đáng thương của nhóc con này! Cậu cứ luôn dùng khuôn mặt xinh đẹp này chạy đi khắp mọi nơi, mê hoặc huynh đệ bọn họ! Còn luôn trưng ra dáng vẻ vô tội, rõ ràng chính là một tiện hóa thiếu nam nhân thao trời sinh! Ngươi đã mê hoặc ta rồi, như vậy ngươi liền dùng dáng vẻ dâm đãng này của ngươi, dùng thân thể tội ác này hầu hạ ta đi…
Yến Vô Úy trong tai nghe tiếng cầu xin thống khổ của Khuyết Thủy, trong mắt nhìn cậu khóc tới không chút tôn nghiêm, khuôn mặt nhuốm đầy nước mắt, khắc chế hưng phấn trong tâm, chậm rãi, cực kì chậm rãi, vùi chính mình thật sâu vào trong cúc huyệt hơi sưng lên đã biến thành tím hồng kia.
Y muốn chậm rãi, chậm rãi hưởng thụ lần đầu tiên của mình.
Y muốn đứa trẻ này ghi nhớ y, bằng phương thức của y.
Tiến vào rồi… Y cuối cũng cũng tiến vào rồi… Không hề khó khăn như trong tưởng tượng, có lẽ là vì đêm nay đã trải qua một lần, có lẽ là bởi hiệu quả sau khi vừa mới cố ý khuếch trường lúc y giúp cậu tẩy trừ.
Nhưng vẫn có chút đau.
Lúc tiến vào giống như có cái vòng thít chặt y lại, cảm giác kì quái truyền khắp toàn thân, y không biết đây là khoái cảm hay là cảm giác nào khác.
Phần đầu thô to nhất sau khi chen vào, phía sau cũng thuận lợi hơn nhiều.
Nhục mạc như bị lửa thiêu, cảm giác được bao lấy thật kì diệu, y không kìm được vươn tay niết lấy cánh mông căng đầy nọ, đứa trẻ kia lắc đầu, mở to hai mắt khóc kêu.
Thân thể giãy giụa mang tới cho y đợt sóng khoái cảm đầu tiên.
Đúng vậy, đây không thể nghi ngờ chính là khoái cảm! Yến Vô Úy ngẩng đầu lên, sung sướng muốn hét to một tiếng.
Bỗng nhiên, y chậm rãi rút ra một chút, lại đột nhiên đâm về phía trước!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Khuyết Thủy đau tới mức cả người rút về phía trên.
Cảm thấy bên trong có một sức lực đang kháng cự lại y, nhưng khi y trở về hơi thu thân, một lực hút lại từ bên trong truyền tới, hấp dẫn y càng thêm trùng kích vào sâu bên trong.
Thật quá tuyệt vời, Yến Vô Úy không kìm được lặp lại động tác tương đồng hết lần này tới lần khác.
Sau khi vọt vào quấy nhiễu một chút, ép lực hút kia còn có nhục mạc mềm mại bao bọc lấy y, lại chậm rãi rút ra, lại trong khoảnh khắc ngoan độc đâm trở lại! Chờ y phát hiện giang khẩu chặt chẽ co rút kia có thể mang tới cho y một loại khoái cảm tối cao khác, y đã say mê loại trùng kích mở ra hợp lại rồi.
Tiếng khóc của người nọ đã dần khàn tới mức người nghe cõi lòng tan nát, nhưng y nghe vào lại cảm thấy một loại cảm giác kiêu ngạo thỏa mãn nói không nên lời.
Nhẫn rồi lại nhẫn, tận lực kéo dài tiết tấu, nhưng cao trào lần đầu tiên vẫn nhanh chóng kéo đến.
So với lần đầu tiên giết người còn kích thích hơn! So với việc đạt được khẩu quyết luyện tập Cửu Dương còn hưng phấn hơn! So với khi luyện thành thần công còn vui sướng hơn! Nó giống như là đứng trên đỉnh của thế gian, cảm giác thỏa mãn thống trị toàn thiên hạ! Nó giống như là bị tia chớp đánh trúng, bị sóng lớn chôn vùi, toàn bộ thân thể đều bị xé rách thành nghìn mảnh vạn mảnh… A a a! Nam nhân ngửa đầu, thân thể ngược lại kéo căng thành hình cung, phát ra một tiếng rống thật dài, đại não trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Y vốn không muốn kết thúc nhanh như vậy, nhưng khi đứa trẻ kia ôm lấy cánh tay của y, gọi y, kéo lấy y, y thất thần rồi… Đạt đến đỉnh cao của khoái cảm.
Tựa lên trên người Viên Khuyết Thủy, Yến Vô Úy đang hưởng thụ dư vị sau khi cao trào.
Tiếng cầu xin của tên nhóc Viên gia dần không còn, không biết là đã chết lặng, hay là cho rằng dằn vặt đã kết thúc.
Yến Vô Úy lòng thầm cười khẩy.
Y đã cảm giác được nơi nóng bỏng hoạt nhị (2) kia của chính mình đang hồi phục trở lại.
Tên nhóc này ngốc đến mức nào nhỉ, cho rằng y làm một lần là có thể thỏa mãn? Dù sao y cũng đã tích trữ hai mươi mấy năm rồi, sao có thể chỉ làm một lần? Y hiện tại chẳng qua là cảm thấy, cảm giác nơi kia tự động co rút thực tuyệt, khiến y lại muốn ôn tồn một chút…
(1)Vu sơn vân vũ: Vu sơn là tên núi ở phía Đông huyện Vu Sơn tỉnh Tứ Xuyên. Vua Sở Tương Vương du hành đến núi Cao Đường, đêm nhà vua mơ thấy giao hoan với một cô gái đẹp. Nhà vua hỏi nàng là ai? Người con gái đó nói rằng: Thiếp là thần núi Vu Sơn, sớm làm mây, tối làm mưa ở Dương Đài. Từ đó từ “Mây mưa” (vân vũ) thường được dùng chỉ sự giao hoan.
(2)Hoạt nhị: trơn dính
Nhóm người Liễu Như Phi, Tề Tùng Vũ đâu phải chỗ nào náo nhiệt liền dính chặt vào đó, đây cũng vừa hay đúng với tư tâm của Vương Thanh Trúc, hắn vui vẻ dẫn bọn họ đi khắp các nơi.
Phẩm Hương Cư, quán ăn nổi tiếng nhất trong thành Kinh Châu.
Vừa rồi lại nhận được mật báo Viên Khuyết Thủy xuất môn, biết cậu đang điều tra cái gì, Vương Thanh Trúc nghiêm túc suy nghĩ, có nên thử ước lượng sức nặng của người này trước trước khi Đại hội võ lâm bắt đầu.
Tuy nói không lo lắng thiếu công tử Minh chủ không quen thuộc vùng đất, con người điều tra được cái gì, nhưng nếu thực sự trước đại hội cậu lập được nhiều công lao, Vương gia hắn muốn dòm ngó địa vị Minh chủ lần này cũng sẽ trở nên khó càng thêm khó.
Có lẽ phụ thân hoàn toàn không có ý định nọ, nhưng đối với Vương Thanh Trúc mà nói, địa vị người đứng đầu võ lâm này lại tràn đầy cám dỗ.
Luận võ công, Vương gia đã không còn ai có thể thắng được hắn; Luận học vấn, nhi tử mà đại học sĩ đương triều tự mình dạy dỗ nên tin chắc sẽ không bại bởi đám thảo mãng giang hồ kia; Luận mưu kế… Khóe miệng Vương Thanh Trúc câu lên thành một nụ cười kiêu ngạo.
“Thanh Trúc huynh lại đang nghĩ tới chuyện gì vui vẻ vậy?” Liễu Như Phi thuận tay rót đầy rượu cho hắn.
“Ta đang nghĩ… Liễu huynh chuẩn bị khi nào nghênh thú Bạch tiểu thư? Nữ tử xinh đẹp như vậy, thực đúng là khiến tiểu đệ động tâm mà.”
Lời vừa nói ra, cả bàn khúc khích cười.
Tình ý của Liễu Như Phi đối với Bạch Đỗ Quyên, chắc hẳn mọi người đều nhìn ra.
Bạch Đỗ Quyên cúi đầu không nói, mặt đỏ như trái đào.
“Khụ khu, Thanh Trúc huynh nói giỡn rồi.”
Liễu Như Phi mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt nhìn về phía Bạch Đỗ Quyên lại tựa hồ mang theo ngọt ngào.
“Nói đến xinh đẹp, Bạch tiểu thư đừng nên tức giận nhé, vị đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã đó, chậc chậc!” Tề Tùng Vũ tuổi nhỏ nhất cố ý nuốt một ngụm nước miếng, làm mọi người cười vang.
Bạch Đỗ Quyên ngẩng đầu lên, che miệng khẽ cười, “Nếu diện mạo vị Yến đại đương gia đó xuất hiện ở trên người một nữ tử, ta chắc hẳn sẽ đố kị đi. Nếu luận về khuynh quốc khuynh thành tướng mạo đương nhiên hẳn là tướng mạo như vậy.”
“Đáng tiếc gã đẹp như vậy lại là nam tử, hơn nữa còn là…” Liễu Như Phi vội lên tiếng.
“Hơn nữa còn là một nam nhân trong nam nhân!” Vương Thanh Trúc kích động tán thưởng.
Đừng nhìn người này ngạo khí đối với ai cũng đều không phục, hắn lại duy nhất đối với Yến Vô Quá tuổi tác xấp xỉ hắn kia vô cùng sùng bái.
“Không sai! Tôi cũng cảm thấy Yến đại đương gia kia tuổi còn trẻ lại cực có kiến thức, chỉ nhìn gã trong vòng năm, sáu năm ngắn ngủi liền có thể thống nhất Hắc đạo phương Bắc, ngồi vững ngôi vị thủ lĩnh, liền có thể thấy người này thủ đoạn không bình thường.”
“Các ngươi có chú ý tới hộ pháp và hai vị đường chủ bên cạnh gã không? Người nào người nấy mà không phải là Hắc đạo cự kiêu (con cú lớn) đã thành danh nhiều năm! Ngươi xem, phải là nhân vật tài năng như thế nào mới có thể khiến những kẻ cứng mềm đều không ăn, đám người kiêu hùng không nguyện quy phục trước bất kì người nào tâm phục khẩu phục? Tới ngay cả cha ta đối với gã cũng là tán thưởng có thừa, cho rằng gã tuy thân trong Hắc đạo lại tâm tồn võ lâm, hơn nữa nghe nói phàm là chuyện gã làm đều sẽ lưu lại cho người ta ba phần đường sống, Phi Ưng Xã gã ở phương Bắc tuy là bang phái đứng đầu, nhưng lại không hề có chuyện lũng loạn tài lộ, chặt đứt đường sống của đồng đạo.”
Nhận xét của Tề Tú Phong khiến hảo cảm của Vương Thanh Trúc đối với người này càng tăng, lần đầu tiên nhìn nhi tử ruột của chưởng môn phái Hoa Sơn bằng một con mắt khác.
Năm người cực kì vui vẻ nói về nhân vật làm mưa làm gió trên giang hồ hiện giờ, nói qua nói lại đều là những chuyện xoay quanh Yến Vô Quá, nhưng thú vị là mọi người trò chuyện đều cẩn thận tránh đề cập tới việc ngôi vị Minh chủ võ lâm lần này sẽ rơi vào tay ai.
Giữa lúc đang vui vẻ trò chuyện, Liễu Như Phi đột nhiên nói: “Kia có phải là Trần Mặc?” Bốn người khác đồng loạt quay đầu nhìn qua, nam tử đang từ nhã phòng vội vàng bước ra quả thật đúng là Trần Mặc.
“Y sao lại không ở cùng Viên thiếu hiệp?” “Sao y trông có vẻ vội vàng như vậy?” Tề Tú Phong, Vương Thanh Trúc đồng thời lên tiếng, lập tức hai người nhìn nhau bật cười.
“Ca, huynh thấy chúng ta có nên theo sau xem thử không? Nói không chừng vị Trần huynh kia có chuyện gì cần người hỗ trợ cũng nên.”
Không chờ Tề Tú Phong trả lời, Vương Thanh Trúc đã đứng dậy.
“Tùng Vũ nói không sai, chúng ta cũng cùng theo sau xem sao.”
Cũng khó trách vì sao Vương Thanh Trúc lại gấp rút muốn đuổi theo như vậy, bởi vì dáng vẻ của Trần Mặc kia quá nôn nóng… Hơn nữa còn phẫn nộ!
“Kì quái, sao mới một thoáng đã không nhìn thấy y rồi?” Tề Tú Phong kinh ngạc.
Vương Thanh Trúc cũng thầm giật mình.
Cha nói võ công của Trần Mặc này đã đạt tới trình độ tuyệt hảo, chẳng lẽ đúng là thật? Viên Chính Tiếu sắp xếp một nhân vật như vậy bên cạnh nhi tử là có ý tứ gì? Đại hội võ lâm lần này sẽ có biến hóa gì ngoài ý muốn sao?
“Ta vừa rồi nhìn thấy, y tựa hồ đi về hướng thành Bắc.” Liễu Như Phi nói.
Vương Thanh Trúc liếc mắt nhìn Liễu Như Phi, hắn vốn cho rằng năm người có mặt ở đây chỉ có hắn nhìn thấy hướng đi của Trần Mặc, vốn muốn viện một lý do để một mình truy đuổi, xem ra hắn đã quá coi thường đám tiểu bối Hoa Sơn này rồi.
“Tùng Vũ, đệ trước tiên hộ tống Bạch tiểu thư quay về Vương gia! Ta và sư huynh còn có Thanh Trúc huynh đuổi theo xem sao.” Liễu Như Phi dặn dò tiểu sư đệ.
“Không! Muốn đi thì cùng đi. Nếu thực sự có chuyện gì, nhiều thêm một người giúp đỡ cũng tốt.” Lời này là Bạch Đỗ Quyên nói.
Tâm Liễu Như Phi thầm đau xót, Đỗ Quyên à Đỗ Quyên, tâm của ta đối với nàng nàng còn chưa rõ ràng ư? Vì sao chỉ cần là chuyện liên quan đến Viên Khuyết Thủy nàng liền… Nhìn thấy Trần Mặc tự nhiên nghĩ tới Viên Khuyết Thủy, Trần Mặc nóng ruột như vậy, việc này tám phần là có liên quan tới Viên Khuyết Thủy.
Hiển nhiên nghĩ được như vậy không chỉ có Liễu, Bạch hai người.
“Thời gian quý báu, đi!” Vương Thanh Trúc hô lên một tiếng, năm người liền nhanh chóng đuổi theo hướng thành Bắc.
Rời khỏi khu phố sầm uất náo nhiệt, trên đường đã không còn bóng dáng của người nào, năm người lúc này mới sử dụng khinh công gấp rút đuổi theo.
Một nơi rộng lớn như thành Bắc, Trần Mặc sẽ tới nơi nào? Tâm vừa chuyển, bước chân Vương Thanh Trúc lại hướng về Chu Chỉ Viên, bốn người khác thấy hắn trong lòng đã có tính toán tự nhiên cũng bám sát theo sau.
Khí nhóm người Vương Thanh Trúc đuổi tới nơi, Trần Mặc đang giao đấu với ba nam tử thấp bé.
“Tam Cự Linh?!” Thấy rõ diện mục người thấp bé nọ, Liễu Như Phi kinh ngạc hô.
“Tam hộ pháp Lưu Yến Cốc!” Nhóm người Tề Tú Phong sau khi lo lắng thì cực kì vui mừng.
Không nghĩ tới có thể bắt gặp đại nhân vật của Lưu Yến Cốc ở nơi này, nếu có thể bắt được hắn…
“Tùng Vũ, Đỗ Quyên lược trận! Như Phi chúng ta lên trợ giúp Trần Mặc.”
Vừa nghe danh của Tam Cự Linh, Vương Thanh Trúc thất kinh! Hắn vạn lần không ngờ một Trần Mặc không chút tiếng tăm lại có thể một mình đối đầu với Tam Cự Linh, hơn nữa thần sắc còn không hề hiện vẻ cố sức.
Tam Cự Linh này là nhân vật ngoan độc có tiếng trên giang hồ! Thành danh hai mươi năm, từ lúc xuất đạo ra giang hồ tới nay chưa từng có địch thủ.
Nghe đồn ba người này từ nhỏ được gánh xiếc nuôi dưỡng, trải qua cuộc sống không bằng heo chó, không ngờ sau đó họ được một quái kiệt cứu giúp thu làm đệ tử. Nhưng bởi vì thưở bé bị ngược đãi, lại thêm sau khi thành niên vóc dáng dị thường bị người ta chê cười, kẻ nào kẻ nấy tâm tính biến thái, chỉ cần có người thầm liếc mắt nhìn họ, bất kể nam nữ lão ấu liền lập tức hạ thủ, hơn nữa đối với những đứa trẻ vô tri, lại mang những chuyện bản thân đã gặp phải khi còn bé cưỡng ép áp đặt lên chúng.
Sư phụ của họ cùng một vài vị tiền bối võ lâm bởi vì xót thương thân thế của bọn họ mà không hề trừng phạt làm khó, cho tới khi Tam Cự Linh bởi vì một thôn nữ từ chối thành hôn, hơn nữa còn chê cười bọn họ, mà dưới cơn phẫn nộ hạ thủ giết hết một trăm hai mươi ba mạng người trong thôn, sư phụ họ muốn phế võ công của ba người ngược lại bị ba đồ đệ đánh chết.
Tam Cự Linh từ sau khi sư phụ mất đi lại càng thêm không kiêng nể gì, ba người liên thủ được xưng là thiên hạ vô địch.
Năm năm trước Tam Cự Linh bị mười tám vị La Hán Thiếu Lâm vây bắt, mười tám La Hán dù tổn hao mất sáu người nhưng vẫn để Tam Cự Linh trốn thoát.
Lần vây bắt đó làm danh tiếng của Tam Cự Linh càng thịnh, cũng càng ngày càng không có ai dám khiêu chiến mũi kiếm của bọn họ.
Năm ngoái giang hồ lưu truyền lời đồn ba người đã làm hộ pháp của Lưu Yến Cốc, giúp cho thanh thế của Lưu Yến Cốc càng thêm vững chắc.
Trần Mặc này chẳng lẽ đúng như lời nói của phụ thân, sẽ trở thành đại địch tranh giành ngôi vị quán quân trong Đại hội võ lâm lần này với hắn? Nếu để y đối phó với liên thủ của Tam Cự Linh, y có thể sau bao nhiêu chiêu đánh bại bọn họ? Nhìn Tam Cự Linh xuất thủ trong chốc lát, Vương Thanh Trúc cảm thấy bản thân thế nhưng lại không hề nắm chắc phần thắng.
Âm thầm tính toán, hắn quyết định sẽ không nhúng tay vào.
Hắn ngược lại muốn xem thử võ học của Trần Mặc này rốt cuộc thâm sâu tới trình độ nào! Giả như Trần Mặc không thể đánh bại Tam Cự Linh là tốt nhất, còn nếu có thể, hắn tin kết cục tuyệt đối sẽ là lưỡng bại câu thương.
Ngồi làm ngư ông đắc lợi là nguyên tắc xử thế bất biến mà phụ thân đã dạy hắn từ nhỏ, bằng không Vương gia đã chẳng bình yên vô sự bảo tồn thực lực dưới cơn chấn động hai mươi năm.
Viên, Trần hai người vốn luôn như hình với bóng, Trần Mặc ở đây, vậy Viên Khuyết Thủy hiện tại đang ở nơi nào?
“Trần Mặc bị vây khốn, tình cảnh của Viên thiếu hiệp hẳn cũng không ổn, các ngươi ở đây trợ giúp Trần thiếu hiệp, ta đi tìm Viên thiếu hiệp.”
Bỏ lại những lời này, Vương Thanh Trúc tiến lên hướng về phía hậu viện.
Nhóm người Tề Tú Phong nào biết những tính toán trong tâm của hắn, nghe lời hắn nói cũng có lý tự nhiên sẽ không ngăn cản.
Vốn muốn trợ giúp Trần Mặc, nhưng đợi thật lâu vẫn không có cơ hội tham gia, bọn họ chỉ đành đứng tại đó lo lắng vô ích.
“Ta và ngươi cùng đi!” Vương Thanh Trúc giả bộ không nghe thấy tiếng gọi của Bạch Đỗ Quyên, ẩn vào trong bóng đêm.
Bạch Đỗ Quyên vừa giậm chân đuổi theo, Liễu Như Phi nhìn thấy cũng vội vàng đuổi theo phía sau.
Nơi hậu viện tối đen như mực là các sương phòng bị bỏ hoang đã lâu.
Tiếng ếch nhái, côn trùng kêu hợp cùng tiếng gió lay động chuông gió quanh quẩn bên tai, ngay giữa những tiếng vang của tự nhiên này, lại xuất hiện một vài tiếng rên rỉ kì quái.
Vương Thanh Trúc đã hai mươi hai tuổi.
Hắn tuy rằng không phải là loại cậu ấm chìm đắm trong phấn hương, nhưng âm thanh như vậy chỉ thể phát ra trong trường hợp đặc biệt, hắn không tới mức nghe không hiểu.
Chăm chú nhìn kĩ sương phòng duy nhất phát ra ánh sáng đèn dầu nọ, đáy lòng Vương Thanh Trúc xuất hiện một loại cảm giác kì quái không nói nên lời.
Trần Mặc ở phía trước đang giao đấu với Tam Cự Linh, nơi này lại có người đang Vu sơn vân vũ. (1)
Chẳng lẽ Tam Cự Linh là đang thủ vệ cho người bên trong sương phòng này? Là người thế nào mà có thể khiến Tam Cư Linh đích thân bảo vệ? Trần Mặc xâm nhập, Tam Cự Linh nghênh địch, người trong sương phòng này lại tựa hồ không hề bị ảnh hưởng.
Là người nào có thể cuồng vọng tới vậy? Không kiêng nể gì tới vậy? Vương Thanh Trúc vừa nghĩ, lòng thầm chấn động.
Nên qua hay không qua đây? Nếu thực sự là người nọ như suy đoán của chính mình, nếu có thể thừa dịp gã không phòng bị bắt sống hoặc khiến người nọ bị thương, không cần phải nói, hắn sẽ nhanh chóng trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong Đại hội võ lâm lần này! Cho dù không phải là người nọ, người trong phòng cũng tất có liên quan tới Lưu Yến Cốc.
Nhưng nếu thực sự là người nọ, hắn có mấy phần chắc chắn hắn sẽ không bị người nọ phản chế? Suy qua tính lại, thật khó để đưa ra quyết định.
Có người tới rồi.
Ném đá dò đường, hắn đã có hai viên tốt nhất.
Vương Thanh Trúc ép sát thân xuống, chờ đợi đối phương tiến lại đây.
Hắn chắc chắn hai người kia nhất định sẽ bị ánh lửa trong gian sương phòng nọ thu hút tới.
Cho dù Liễu Như Phi không hành động, Bạch Đỗ Quyên người khuyết thiếu kinh nghiệm giang hồ lại lỗ mãng nhất định sẽ trực tiếp xông lên.
“A!” Hiệu quả của ném đá dò đường xuất hiện rồi, nhưng phản ứng này lại không như dự liệu của Vương Thanh Trúc.
Bạch Đỗ Quyên cũng coi như thận trọng, còn biết phải chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy trước tiên thử thăm dò bên trong.
Bên trong bố trí tựa như một tân phòng.
Màn trướng uyên ương treo cao hai bên, một nam nhân xấu xí tới cực điểm mặt mũi như ác quỷ, trên người khoác y bào màu đỏ ngồi xếp bằng ở trên giường, trong ngực nam nhân rõ ràng đang ôm lấy một chàng trai tuấn tú… Nửa thân trên xích lõa đang không ngừng thở dốc! Nhìn thấy rõ khuôn mặt xấu xí của nam nhân, Bạch Đỗ Quyên đầu tiên là cảm thấy sợ hãi, lại trong nháy mắt mặt nóng bừng bừng.
Thầm mắng một tiếng vô sỉ, gần như không dám tiếp tục nhìn lén, nhưng ánh mắt lại không kìm được bị nam tử y sam bán giải kia thu hút.
Cô không phải là thiên kim đại tiểu thư đại môn bất xuất, nhị môn không bước, dù sao cô cũng có thể coi như một hiệp nữ võ lâm, việc làm bẩn thỉu giữa nam nhân với nam nhân cô đã từng nghe qua, nhưng tận mắt nhìn thấy đây vẫn là lần đầu tiên.
Đại nam nhân đang yên đang lành lại làm ra sự việc này! Còn tỏ vẻ… Bạch Đỗ Quyên lòng thầm khinh miệt, muốn không nhìn nữa lại nảy sinh tò mò đối với nam tử mị thái hoàng sinh (quyến rũ) đang ngồi trong lòng Tà Quỷ, cô vậy mà lại có chút cảm giác quan thuộc với người đó? Làm sao có thể? Nam nhân xấu xí tới cực điểm một tay ôm lấy nam tử nọ, một tay trượt vào nơi bí mật của nam tử bị y sam che khuất.
“Ư…” Nam tử phát ra tiếng rên rỉ không biết là vui sướng hay là thống khổ, thân mình hơi chút giãy giụa, một cánh tay chầm chậm nâng lên tựa như cự tuyệt lại như nghênh tiếp.
Cánh tay bị đè xuống, động tác vuốt ve của Tà Quỷ xấu xí đối với nam tử trong ngực càng thêm thô bạo, tựa hồ đã tới giai đoạn nóng lòng phát tiết.
Nam tử ngồi trong lòng Tà Quỷ thút thít phát ra tiếng nức nở, nâng cái trán vô lực trên bả vai của nam nhân.
Tà Quỷ tựa hồ vô cùng say mê nâng cằm nam tử lên, hôn xuống.
“A!” Bạch Đỗ Quyên kêu lên.
Ngay chính bản thân cô cũng không biết chính mình vì sao lại kêu lên! Không thể không thể không thể! Bạch Đỗ Quyên liều mạng lắc đầu! Cô vì sao lại liều mạng như vậy, cô vì sao lại muốn đuổi Liễu Như Phi ở phía trước, đơn giản là vì cô là người đầu tiên tìm thấy Viên Khuyết Thủy!
Tuy cô đã dần tiếp nhận Liễu Như Phi, nhưng cảm xúc với mỗi tình đầu vẫn luôn chẳng thể quên nổi, đối với cô mà nói, Viên Khuyết Thủy vĩnh viễn luôn là một phần đau xót trong trái tim cô.
Nhưng vì sao phải để cô nhìn thấy cảnh này?! Không! Không thể! Cô đã chẳng còn dũng khí để tiếp tục nhìn lần thứ hai nữa.
Cảnh tượng thay đổi nói ra thì dài, kì thực thời gian từ lúc Bạch Đỗ Quyên chọc thủng một lỗ trên cửa sổ giấy tới khi phát ra tiếng kêu chỉ là một cái nháy mắt.
Hành tung đã bị lộ, Liễu Như Phi lo lắng Bạch Đỗ Quyên, từ trong bóng đêm hiện ra, dán sát tới bên cạnh cô.
Vương Thanh Trúc lúc đầu còn thấy kì quái với phản ứng của Bạch Đỗ Quyên, sau khi nghĩ thông lại thầm buồn cười, thầm nghĩ tiểu cô nương có thể nhìn thấy cảnh tượng khiến cô ta đau mắt hột rồi.
Nhi nữ võ lâm tuy rằng phóng khoáng, nhưng một cô nương còn chưa xuất giá tận mắt nhìn thấy chuyện tằng tịu của người khác, khó tránh khỏi một phen kinh hoàng.
Chính vào lúc hắn còn đang suy xét có nên hiện thân hay không, liền nghe thấy một tiếng cười quái dị hệt như tiếng quạ kêu từ trong sương phòng phát ra.
“Ba con chuột nhắt! Bản tôn đang bận rộn nên mặc kệ bọn bây, lại hết lần này tới lần khác mắt để lên đầu, không biết sống chết ở bên ngoài kêu to gọi nhỏ, làm phiền chuyện tốt của bản tôn! Một đám các ngươi tuy bản lãnh không lớn nhưng lá gan ngược lại cũng thực không nhỏ! Khặc khặc khặc!”
Vương Thanh Trúc cả kinh, thì ra hành tung của chính mình sớm đã bị đối phương phát giác.
Hắn lập tức không tiếp tục che giấu hành tung nữa, đứng dậy đi về phía hai người Bạch, Liễu.
“Gã!” Bạch Đỗ Quyên tâm tình khác thường song quyền nắm chặt, thân thể không ngừng phát run, sắc mặt khó coi tới mức giống như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung.
“Đỗ Quyên, muội nhìn thấy cái gì?” Liễu Như Phi nôn nóng.
Bạch Đỗ Quyên mở miệng, đột nhiên mím chặt hai môi lại. Chặt đến nỗi cái miệng nhỏ của cô cũng trắng bệch.
Hai mắt của Vương Thanh Trúc chăm chú nhìn cô, lòng thầm kì quái, không biết cô rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, lại lộ ra vẻ sống chết cũng không nói này.
“Lẩn trốn trong phòng chính là yêu nhân Lưu Yến Cốc?” Vương Thanh Trúc đi tới trước cửa, đứng ở phía sau Liễu Như Phi hỏi hướng vào trong sương phòng.
Liễu Như Phi nhìn thấy Vương Thanh Trúc xuất hiện, lá gan cũng lớn thêm, đang muốn tiếp tục truy vấn Bạch Đỗ Quyên nhìn thấy cái gì, Bạch Đỗ Quyên lại đột nhiên hét lớn: “Ta không tin! Ta dù chết cũng không tin!” Vừa kêu vừa liều mạng xông vào trong phòng.
“Đỗ Quyên!” Muội rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì! Liễu Như Phi đại kinh thất sắc, vội vã vươn tay kéo.
Nhưng chậm một bước rồi, chưởng phong của Bạch Đỗ Quyên đã quét tới cửa phòng, chi nha một tiếng, cửa phòng bị chưởng phong quét mở.
Tà ma lớn mật lắm, làm chuyện phòng the mà đến cửa cũng không cài! Bạch Đỗ Quyên táo bạo mắng! Vương Thanh Trúc, Liễu Như Phi đều đã chuẩn bị tốt nghênh địch.
Nhưng còn không chờ ba người kịp nhìn rõ bài trí trong phòng, một trận cuồng phong đánh úp tới, cửa phòng rầm một tiếng chặt chẽ đóng lại.
“Đều cút cho ta! Bằng không giết không tha!” Trong phòng truyền ra tiếng gầm khó nghe chói tai tới cực điểm.
“Bạch tiểu thư, bên trong phải chăng là Lưu Yến Cốc chủ?” Vương Thanh Trúc hỏi.
Hắn biết nhóm người Bạch Đỗ Quyên đã từng nhìn thấy chân diện mục của Lưu Yến Cốc chủ.
Ánh mắt của Bạch Đỗ Quyên chuyển về phía hắn, chậm rãi gật đầu.
Vương, Liễu hai người lập tức xuất ra công lực toàn thân hộ thể.
“Ta muốn giết gã… Ta muốn giết gã…” Miệng Bạch Đỗ Quyên không ngừng niệm đi niệm lại, xoẹt một tiếng rút bội kiếm ra! “Ta muốn giết tên ác quỷ đó! Tên ác quỷ ngươi! Buông y ra!” Bạch Đỗ Quyên tựa như điên rồi, một lần nữa đánh về phía cửa phòng đóng chặt.
Liễu Như Phi căng thẳng, lập tức vội vã rút kiếm đuổi theo.
Vương Thanh Trúc mắt thấy Bạch, Liễu hai người đã xông lên, nhãn châu xoay chuyển, nhoáng cái thân người đã vọt tới phía dưới cửa sổ.
***
Lưu Yến Cốc chủ được thế nhân xưng là Tà Quỷ nhìn nam tử trong lòng dốc hết sức lực vùng vẫy, lại bởi vì dược vật mà chỉ thể khẽ giãy giụa, đột nhiên cúi đầu hôn xuống gương mặt của y.
“Bảo bối, ngươi nên cảm ơn ta, ta vốn nên để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ ngươi được ta yêu thương, nhưng ta… Không nỡ. Về phần nữ nhân trộm nhìn ngươi kia, ta sẽ tìm cơ hội giải quyết ả. Bảo bối, ngươi xem ta đối với ngươi tốt biết bao nhiêu.”
Tà Quỷ dán vào bên tai cậu, không kìm được ngậm nó vào trong miệng khẳng cắn.
“Ta vì sao càng ngày càng luyến tiếc ngươi nhỉ? Vì sao? Ngươi có phải đã cho ta uống thuốc gì rồi không? Hay ngươi vốn là yêu tinh tu luyện thành tinh, ngươi cứ luôn bày ra dáng vẻ yếu ớt này phải chăng là muốn ta thương tiếc ngươi? Nói đi, tiểu bại hoại nhà ngươi…”Ngón tay lại tăng thêm một ngón tiến vào, cưỡng ép khuếch trương.
Nam tử trong ngực phát ra tiếng thở dốc ngắn mà dồn dập, khe khẽ rên rỉ.
“Chịu không nổi rồi hả? Ngoan, ta hiện tại liền giúp ngươi thoải mái…” Tà Quỷ rút ngón tay vẫn luôn trừu sáp trêu đùa ở nơi bí mật của nam tử ra, giải khai y bào của chính mình, để lộ ra vật sớm đã cứng rắn như thiết gân xanh bạo trướng của mình, hơi nâng thân thể của nam tử lên, ở tư thế ngồi, dùng tay ép mở, từng chút từng chút đem chính mình chôn thật sâu vào bên trong thân thể của y.
“Ha!” Nam tử phát ra tiếng khóc tựa như tiếng thở dốc, muốn chạy trốn lại dưới sự áp chế của nam nhân chỉ có thể từng tấc từng tấc nuốt trọn.
“Tên kia có cái gì tốt? Ngươi cái gì cũng đều hướng về y! Ta thấy ngươi tương lai ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết! Bảo bối, đáp ứng ta, chỉ cần ngươi đáp ứng ta sau này ở cùng ta, ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ… Đối tốt với ngươi…” Tà Quỷ liếm cắn yết hầu của nam tử, giống như niệm chú không ngừng lặp lại: “Đáp ứng ta, sau này chỉ được ngủ với ta, sau này chỉ được ngủ với một mình ta. Những kẻ khác ngươi đều không được để ý, nghe rõ chưa? Đáp ứng ta, không được để người thứ hai chạm vào ngươi, cho dù là ai! Bằng không… Ta sẽ trừng phạt ngươi, ta sẽ…” Đại cốc chủ đang chìm trong khoái hoạt đột nhiên vung tay lên, quát lớn một tiếng: “Cút!” Ngoài cửa truyền đến hai tiếng kêu rên, cùng với tiếng hai thân thể nặng nề té ngã trên mặt đất.
Tay gã vừa nhấc, ngọn nên trang trí ở tủ đầu giường cũng bị hút qua, vung tay liền ném về phía cửa sổ ở bên trái.
“Đám chuột nhắt âm hiểm, chết!” Cửa sổ bằng giấy vỡ tan, làn gió mùa hạ thổi vào, mang theo mùi vị nhàn nhạt giống như mùi thịt bị nướng chát sém, trong phòng nhất thời chìm vào hôn ám.
Hừ! Con chuột nhắt đánh lén đáng ghét nhất này! Nhưng cũng là con có võ công cao nhất trong ba con.
Chẳng qua gã cũng chẳng muốn đi quản sống chết của con chuột nhắt âm hiểm đó, hiện tại trong đầu gã chỉ đều là tiếng rên rỉ thút thít, không ngừng run rẩy của nam tử đang ngồi trong ngực gã đây.
Trong phòng rất tối, nhưng bộ dáng dâm loạn của người đang ngồi trong ngực, gã vẫn thấy được rõ ràng.
“Nào, bảo bối, hãy để chúng ta càng thêm khoái hoạt hơn nữa!” Nam nhân vừa nói, vừa thay đổi tư thế, xoay mình áp xuống.
“Xin lỗi cưng, bảo bối, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng. Tiếp tục chờ thêm chút nữa, cái tên đáng ghét kia sẽ đuổi tới nơi mất.”
Đúng như lời nói của Tà Quỷ, gã thực sự bắt đầu “tốc chiến tốc thắng”! Tốc độ nhanh tới cực hạn, lực va chạm đáng sợ, nam tử bị gã áp bên dưới dù bị dược vật khống chế, nhưng vẫn như trước phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Bảo bối, ngươi thật tuyệt… Chưa từng có ai tuyệt hơn ngươi! Nửa năm nay quả thực là muốn giết ta rồi… Để ta hôn nào, a… Thật đúng là tuyệt vời! Thật muốn con mẹ nó… Cứ như vậy thao chết ngươi!”
Phạch phạch phạch. Tiếng da thịt va chạm nối tiếp nhau, tựa hồ không hề gián đoạn.
Nam tử rơi vào vực thẳm tình dục ở dưới thân Tà Quỷ đang điên cuồng lay động trằn trọc thút thít khóc, từng chút tỉnh táo càng nắm chặt không buông lại càng ngày càng xa vời.
Ý thức mơ hồ hỗn loạn khiến cậu chẳng thể hiểu được ý nghĩa những lời nói của Tà Quỷ, vừa mới nắm chặt thứ gì đó lại bị trận trùng kích tiếp theo trùng kích tới tất cả đều trở thành vô nghĩa.
Bên trong kịch chiến không ngừng, bên ngoài cũng chẳng hề an tĩnh như vậy.
Ngay khi ba người Vương, Liễu, Bạch bị thương ngã xuống mặt đất, Trần Mặc cùng huynh đệ Tề gia vội vã đuổi tới.
Trên mặt huynh đệ Tề gia là vẻ cực kì hưng phấn, nhưng vẻ mặt hưng phấn đó sau khi nhìn thấy ba người bị thương ngã trên mặt đất thì lập tức biến thành hoảng loạn, hai người vội vã chạy qua đỡ Liễu Như Phi và Bạch Đỗ Quyên dậy.
Trần Mặc nhìn về phía cánh cửa sương phòng đóng chặt, bước qua hỏi Vương Thanh Trúc đang tựa vào cây cột ở cửa hiên: “Thương thế như thế nào?” Vương Thanh Trúc đang thượng dược cho vết bỏng trên bả vai của mình, ngẩng đầu mỉm cười với Trần Mặc, nói: “Đa tạ quan tâm.”
Tâm Vương Thanh Trúc hiện tại không quá thoải mái, nhất là khi nhìn thấy Trần Mặc có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đuổi tới, hơn nữa trên người rõ ràng không hề có vết thương! Tam Cự Linh chẳng lẽ chỉ có hư danh? Hoặc Tề gia huynh đệ mới là thâm tàng bất lộ? Tuy biết kẻ đang điên long đảo phượng trong sương phòng rất có thể là Lưu Yến Cốc chủ ác danh lan khắp thiên hạ, nhưng đối với Vương Thanh Trúc kẻ luôn cực kì tự tin về võ công của chính mình, vẫn luôn không thể tin nổi bản thân vậy mà không thể tránh được một ngọn nến đối phương tùy tay ném ra! Cùng góc độ mà so sánh, hắn và Trần Mặc ai cao ai thấp người sáng suốt vừa nhìn liền biết.
Tiếng rên rỉ sau cánh cửa đột nhiên nâng cao, thanh âm run run chẳng thể phân nổi đó là khoái hoạt hay là thống khổ.
Khóe miệng của Trần Mặc hơi vặn vẹo, cao giọng nói hướng vào trong phòng: “Người trong phòng chính là Lưu Yến Cốc chủ? Tại hạ Trần Mặc có chuyện thỉnh giáo!”
Không có người trả lời.
Tiếng da thịt va chạm lại càng lúc càng nhanh, rên rỉ biến thành nghẹn ngào.
Bạch Đỗ Quyên được Tề Tùng Vũ cần thận dìu đỡ nhắm chặt hai mắt, không thể nhịn nổi che hai lỗ tai.
Sắc mặt của Trần Mặc xanh mét, đề cao giọng một lần nữa hỏi lại.
Giọng nói nọ tuy khàn đục nhưng hùng hậu dị thường, những lời cuối mơ hồ truyền ra tiếng ầm ầm.
Tiếng ếch kêu trùng hót đột nhiên ngừng lại, chuông gió trên hiên nhà giống như bị thứ gì đó buộc dồn dập quay ngược.
Vương Thanh Trúc thần sắc dị thường nhìn Trần Mặc.
Công lực của người này đã thâm hậu tới trình độ nào rồi? Không phải là Sư tử hống của Thiếu Lâm mà so với Sư tử hống còn có uy thế hơn! Sư tử hống của Thiếu Lâm một khi rống lên những người xung quanh đều chịu ảnh hưởng, nhưng Trần Mặc… Hắn không phải là kẻ ngốc, hắn biết Trần Mặc đem uy lực tập trung cả vào trong căn phòng kia, nếu hắn đoán không lầm, hiện tại những đồ vật trong căn phòng kia đã không có bao nhiêu thứ còn hoàn chỉnh.
Trần Mặc vừa mới giao đấu với Tam Cự Linh, ngay cả thời giờ hồi phục cũng không có, y sao có thể còn công lực để phát ra âm thanh uy lực như thế! Trần Mặc, ngươi rốt cuộc là thần thành phương nào?
Một tiếng rống lớn, bên trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
“Tên tiểu nhân đê tiện ngươi dĩ nhiên lại đánh lén trong lúc này!” Từ trong phòng truyền ra tiếng mắng lớn.
“Ngươi vậy mà ngay cả y cũng không quan tâm tới! Mẹ nó! Ngoan độc lắm!”
Nghe thấy người trong phòng chửi bới, vẻ mặt của Trần Mặc càng thêm khó nhìn.
Dư quang nơi khóe mắt phiêu tới Vương Thanh Trúc đang áp sát tới bên cạnh, Trần Mặc bỏ lại một câu: “Giúp ta lược trận.” Liền vọt vào gian sương phòng kia.
“Ầm!” Cánh cửa bị phá vỡ.
Nhóm người Vương Thanh Trúc còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh bên trong liền nghe thấy âm thanh giao đấu vang lên.
Không muốn công trạng bị một mình Trần Mặc chiếm lấy, tìm kiếm một cơ hội, Vương Thanh Trúc lớn mật cũng xông vào trong phòng.
“Đứng lại!” Trong phòng có người hét lớn.
Vương Thanh Trúc còn chưa kịp bình ổn cước bộ liền thấy Trần Mặc tay ôm một cẩm bị uyên ương được cuốn thành một khối dài xông ra ngoài phòng.
Vương Thanh Trúc vọt tới chỉ kịp tiếp một chiêu của một người mặt quỷ xấu xí tới cực điểm, công lực đối phương tinh thuần, khiến động tác của hắn căn bản còn chưa kịp thi triển.
“Buông người xuống!” Người mặt quỷ nộ khí xung thiên, hô lớn đối với bóng lưng của Trần Mặc.
Huynh đệ Tề gia cũng nhanh chóng đuổi tới tương trợ, ba người hợp lực tiếp được một chiêu của Tà Quỷ, nhưng dù là như vậy cũng vẫn như trước bị đối phương dồn tới trong viện.
Lưu Yến Cốc chủ tựa hồ không có ý muốn tham chiến, một chưởng bức lui ba người rồi truy đuổi theo phương hướng biến mất của Trần Mặc.
Huynh đệ Tề gia khẩn trương, vội cất bước đuổi theo.
Vừa rồi lúc Trần Mặc rời đi trong ngực rõ ràng còn ôm theo một người, cho dù y có thể địch lại Tam Cự Linh, nhưng liệu y có thể độc lập đối phó với Lưu Yến Cốc chủ không thì không một ai biết.
Tâm tư Vương Thanh Trúc không ngừng xoay chuyển, xoay người bước tới chỗ hai người Bạch, Liễu bị thương.
***
Trần Mặc không hề quay lại Vương gia mà quen thuộc tiến vào viện lạc của một gia đình bình thường.
Đặt cẩm bị trong ngực lên giường, y xoay người điểm lên ngọn đèn dầu, sau đó đẩy cửa xoay người ra ngoài đi đun nước chuẩn bị mộc dũng để tẩy trừ, qua lại hai lần, trong phòng dần dâng lên nhiệt khí.
Thử thấy độ ấm của nước vừa vặn, Trần Mặc bước qua đem cánh cửa đóng kín, mặt không đổi sắc bước tới bên giường, mở cẩm bị ôm lấy nam tử xích lõa bên trong ra.
Đây là một đứa trẻ lớn khí tức thiếu niên dần lui, bước vào giai đoạn thanh niên.
Cơ thể không còn dáng vẻ ngây ngô giống như nửa năm trước nhìn thấy, thân thể dẻo dai đã thành hình, đường cong thân mình lưu loát, những cơ thịt vừa vặn bao vây lấy dáng người thon dài, chân dài, mông hẹp, eo lưng vừa vặn, khuôn ngực nở nang, xương quai xanh rõ ràng, bờ vai bằng phẳng.
Thân hình gần như hoàn mỹ.
Với tư cách một người đàn ông, không thể nghi ngờ, đây là một cơ thể tràn đầy mị lực.
Nam tử mở to mắt.
Từ lúc Trần Mặc đặt cậu lên giường cậu đã tỉnh rồi, chỉ là vẫn luôn không hề mở miệng.
Trần Mặc liếc cậu một cái, thấy cậu tỉnh lại cũng không hề nói gì, ôm lấy cậu đặt vào trong dục dũng.
Vừa chạm vào nước nóng, thân thể của nam tử theo tự nhiên vùng vẫy hướng lên trên.
Bả vai xuất hiện thêm một đôi bàn tay, ấn cậu ngồi lại vào trong dục dũng.
Nhiệt độ của nước cao khiến cậu thống khổ, cũng khiến nam tử tỉnh táo lại, giãy giụa muốn tránh khỏi đôi tay nọ.
Đôi tay vẫn không nhúc nhích.
Nam tử ngẩng đầu nhìn Trần Mặc, hai mắt đỏ hồng có kinh ngạc cũng có không tin.
Dần dần, nam tử không còn giãy giụa nữa, ngồi ở trong dục dũng cúi đầu không nói.
Đôi tay rời khỏi, cởi bỏ phát kết của cậu.
Qua một hồi, một gáo nước ấm từ trên đỉnh đầu tưới xuống, từng gáo tiếp từng gáo, thẳng tới khi mái tóc dài toàn bộ đều ướt đẫm.
Người ngồi bên trong dục dũng khẽ run rẩy, lặng lẽ chịu đựng động tác thô bạo của nam nhân.
Da đầu bị nắm đến phát đau, mùi bồ kết thơm ngát tràn ngập trong phòng.
Mái tóc gội sạch sẽ được cẩn thận buộc lên, nam nhân ôm cậu từ trong dục dũng ra, đặt vào trong một dũng dũng khác đã được chuẩn bị tốt ở bên cạnh.
Bố khăn ở trên mặt cậu tỉ mỉ lau chùi, từ vầng trán tới khóe miệng, từ hai má tới mang tai, hết lần này tới lần khác, thẳng tới tận khi nam nhân hài lòng.
Nam tử cảm giác thấy hai má của mình trở nên nóng bừng còn có chút phát đau, ngẩng đầu thử nhìn Trần Mặc, muốn nói cái gì đó, lại bị Trần Mặc dùng tay ngăn lại.
Kéo cánh tay của nam tử ra, Trần Mặc bắt đầu tỉ mỉ lau chùi nửa thân trên của cậu.
“Trần Mặc… Để đệ tự mình tắm.”
Nam tử muốn đoạt lấy bố khăn, lại hữu tâm vô lực.
Thần chí tuy rằng thanh tỉnh, tứ chi lại vẫn vô lực như cũ.
Cậu biết chuyện gì xảy ra, cậu cũng biết Trần Mặc đang làm gì, nhưng không biết vì sao, Trần Mặc hiện tại khiến cậu từ tận đáy lòng cảm thấy sợ hãi.
Trần Mặc từ trước tới nay chưa bao giờ từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn cậu, cũng từ trước tới nay chưa bao giờ dùng thái độ như vậy đối đãi với cậu.
Trần Mặc như vậy quá xa lạ, quá… Cường ngạnh.
Bàn tay thô ráp đang di động trên người cậu, dược tính trong thân thể hẵng còn chưa hoàn toàn thối lui, cảm xúc mẫn cảm khiến thần chí của cậu trở nên sắc bén.
Trên người hễ là nơi bị người nọ lưu lại ấn kí, đều bị lau chùi, chà xát hết lần này tới lần khác, nhũ đầu sưng đỏ vì bị giày vò quá độ mà đỏ bừng tích huyết.
Nam tử cắn chặt môi nhẫn nại, cậu không thích Trần Mặc đối xử với cậu như vậy, đó giống như…
Thân thể bị chặn ngang ôm lên cao, cơ thể vô lực tựa hẳn vào bả vai của Trần Mặc, hai chân bị mở ra, nơi riêng tư bị ngón tay thâm nhập tách mở, hai ngón tay đang ma sát quấy nhiễu bên trong thân thể của cậu.
Ư! Nam kham tới cực điểm.
Trần Mặc, xin huynh, đừng đối xử với đệ như vậy…
Không ngừng lặp lại, nước sạch đã đổi ba, bốn lần, nam nhân hết lần này tới lần khác kiểm tra cậu, kiểm tra trên thân thể cậu có còn nơi nào chưa được tẩy sạch hay không.
Chính vào lúc nam tử cho rằng dằn vặt mang danh tẩy trừ này sẽ kết thúc, Trần Mặc đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, nắm lấy cằm của cậu, mở miệng cậu, vươn ngón tay tiến vào bên trong.
Nước miếng thuận theo sự quấy nhiễu của ngón tay chảy xuống, đầu lưỡi bị y nắm trong ngón tay xoa niết, răng, hàm trên, thậm chí đến cả yết hầu cũng không bỏ qua.
Tiếng nôn mửa vang lên, nam tử bị ôm eo không ngừng nôn ra, thẳng tới khi nôn tới không thể nôn được gì nữa mới ngừng lại.
Trần Mặc cuối cùng cũng hài lòng rồi sao? Súc miệng cho cậu, lau sạch mặt cho cậu, lại dùng chính miệng mình mớm nước cho cậu uống. Đem Khuyết Thủy đã được tẩy rửa sạch sẽ ôm tới một gian phòng trống khác.
“Khuyết Thủy…”
Khuyết Thủy vẫn không nhúc nhích, nằm ngửa ở trên giường nhắm chặt hai mắt.
Cho dù Trần Mặc là vì tốt cho cậu, cậu hiện tại cũng không muốn nhìn thấy y, trận “tẩy trừ” vừa rồi khiến cậu thậm chí cảm thấy so với bị Yến Vô Quá lăng nhục còn khiến cậu khó mà chịu nổi hơn.
Cậu cảm thấy Trần Mặc đang nhìn cậu, dùng một loại… Khuyết Thủy mở bừng mắt, nỗ lực cố bắt lấy tấm chăn bên cạnh người, cậu không muốn thân thể trần truồng này bị người ta nhìn, cho dù người đó là ai!
Góc độ nắm lấy chăn hơi gần lại, Khuyết Thủy thầm vui mừng, thân thể của cậu có thể cử động rồi, tuy rằng còn có chút cố sức, nhưng chung quy so với mặc người khác bài bố thì tốt hơn nhiều.
Chẳng dễ dàng gì mới đắp được tấm chăn mỏng lên người, thở phào một hơi lớn, Khuyết Thủy mở hai tay một lần nữa nhắm mắt lại.
Cậu đang âm thầm nói với Trần Mặc, thỉnh y rời khỏi.
Không có ai rời đi.
Không khí trong phòng càng ngày càng cổ quái, Trần Mặc vẫn luôn không hề mở miệng, đứng ở bên giường không hề động đậy.
Trên người chợt lạnh, tấm chăn mỏng bị xốc lên.
Khuyết Thủy mở bừng mắt, cậu không hiểu Trần Mặc làm như vậy rốt cuộc có ý tứ gì, vừa mở mắt liền nhìn thấy vẻ dữ tợn trong mắt của Trần Mặc.
Sợ hãi rùng mình một cái, Khuyết Thủy vươn tay bắt lấy tấm chăn mỏng kia, tựa hồ chỉ cần đắp nó lên cậu liền an toàn.
Chiếc chăn còn chưa đắp lên người đã bị Trần Mặc một phát tóm lấy, vứt ra chỗ khác.
“Trần Mặc…”
Trần Mặc áp lên trên người cậu! Những nụ hôn tuyệt không hề dịu dàng rơi loạn lên mặt, lên người cậu, những khẳng cắn hấp duyện không biết nặng nhẹ, khiến cho những những ấn kí trên thân thể hiện lên càng nhiều, càng sâu.
Khuyết Thủy thất kinh, quát to một tiếng: “Trần Mặc!” Đừng như vậy đừng như vậy! Trần Mặc!
Khuyết Thủy càng giãy giụa kháng cự, động tác của Trần Mặc lại càng thô bạo ngang ngược.
Trong phòng vang lên tiếng thở dốc kịch liệt, và tiếng kháng cự cùng tiếng da thịt va chạm.
Sắc mặt của Trần Mặt lạnh như băng song hai mắt như hỏa, tiếng thở dốc thô trọng không hề che giấu nhanh chóng bức tình dục trong y tới mức điên cuồng! Y đã nhẫn quá lâu rồi! Vì sao thứ y trân trọng, thứ y muốn có đều bị người khác dễ dàng cướp đi?! Vì sao chỉ có y cứ luôn nhẫn nại kiềm chế rồi lại nhẫn nại kiềm chế! Vì sao y cứ luôn phải che giấu bộ mặt thật của chính mình, sống bằng khuôn mặt không phải thật sự của mình! Vì sao y không thể giống như người khác, phóng túng bản thân muốn làm cái gì thì làm cái đó? Y vẫn luôn tự nói với chính mình, chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa… Đến giờ y đã không muốn tiếp tục chờ nữa! Y rõ ràng hẳn có thể nhẫn nại tiếp, nhưng vào lúc nghe thấy âm thanh truyền ra từ căn sương phòng nọ, y liền cảm thấy trong suy nghĩ của y có thứ gì đó đứt đoạn rồi.
Vì sao không làm những chuyện nên làm? Vì sao nhất định phải chiếm lấy cậu? Vì sao hai kẻ này cứ luôn muốn tìm y gây phiền toái! Xông vào trong phòng, nhìn thấy gã ngẩng đầu nhắm chặt hai mắt, nét mặt tiêu hồn khi đạt tới cao trào, sau đó cũng nhìn thấy thanh niên kia y sam bán giải mi nhãn hàm xuân, dáng vẻ phóng đãng mở rộng hai chân khoác ở trên người gã, biết rõ đó là hậu quả của dược vật, biết rõ cậu chẳng thể phản kháng, nhưng nét mặt xa lạ kia vẫn châm ngòi nộ hỏa trong y! Khuyết Thủy của y không nên như vậy! Cậu sao có thể như vậy? Sao cậu có thể! Người kia từ trong thân thể cậu rời khỏi, côn thịt đỏ sậm cứ như vậy từ trong nhục huyệt nhỏ hẹp rút ra, mị nhục đỏ tươi cùng với dịch thể bạch trọc cũng theo đó bị kéo ra bên ngoài cơ thể.
Trần Mặc cảm thấy từ khi nhìn thấy một màn đó, y đã điên rồi, y điên cuồng tới thậm chí thiếu chút nữa đã quên mất mục đích ban đầu, điên cuồng tới hận không thể giết chết người nọ rồi cứ thế rời đi.
Y từ trước tới nay đều không biết hóa ra tình dục sẽ có sức mạnh to lớn như vậy.
Y lựa chọn tiêu phí thời gian lại dùng nội công Phật môn khó thể đại thành đặt nền móng cho chính mình, hai mươi mấy năm qua y vẫn luôn cho rằng bản thân cho dù không phải tâm như chỉ thủy, cũng tuyệt đối sẽ không chịu ảnh hưởng của sắc dục, nhưng mê hoặc cứ luôn hết lần này tới lần khác ập đến.
Từ cái ngày mang Khuyết Thủy từ căn địa lao đó quay về, y liền bắt đầu không ngừng mộng xuân.
Tới ngay cả khi mở to mắt cũng vẫn có thể nhìn thấy khối thân thể ngây ngô kia đang trằn trọc rên rỉ trước mặt y.
Khi chữa thương cho Khuyết Thủy, y cũng không chỉ một lần trộm vuốt ve hôn môi cậu, có vài lần y thiếu chút nữa đã không nhịn nổi.
Nếu không phải Cửu Dương Chân Công còn chưa luyện thành, e rằng y sớm đã… Thần công đã thành, y đã chẳng còn lý do để tiếp tục nhẫn nại không phải sao? Lần này, y quyết định chấp nhận bị mê hoặc —– Đạt được cậu! Hoàn toàn hưởng thụ khối thân thể trẻ tuổi rắn chắc dưới thân này! Chỉ cần y thỏa mãn rồi, hết thảy ma chướng này đều sẽ hoàn toàn biến mất, không còn bất kì thứ gì có thể cản trở y, y sẽ vẫn là y, Yến Vô Úy!
Ôm lấy hai chân của cậu đặt lên trên bả vai của mình, không nhìn tới sợ hãi cùng không tin trong mắt của cậu, hiện tại không có ai có thể ngăn cản y! Không có ai có thể ngăn cản một kẻ điên bị tình dục mê hoặc trí não! Nhất là một kẻ điên còn là cao thủ tuyệt đại, võ công đã đạt tới cảnh giới siêu phàm! Kế hoạch cái gì, mục đích cái gì, hết thảy đều cút hết mẹ nó đi!
“Trần Mặc, đừng đối với đệ như vậy…” Đứa trẻ nọ chảy nước mắt khẩn cầu y.
Yến Vô Úy đeo mặt nạ mang tên Trần Mặc lòng thầm cười gằn.
Nghe xem, tiếng nhóc con này cầu xin động nhân biết bao nhiêu! Giọng nói khàn khàn thô ráp nọ, nghe tới mức y hận không thể cứ như vậy làm cậu ba ngày ba đêm! Nhìn xem, dáng vẻ đáng thương của nhóc con này! Cậu cứ luôn dùng khuôn mặt xinh đẹp này chạy đi khắp mọi nơi, mê hoặc huynh đệ bọn họ! Còn luôn trưng ra dáng vẻ vô tội, rõ ràng chính là một tiện hóa thiếu nam nhân thao trời sinh! Ngươi đã mê hoặc ta rồi, như vậy ngươi liền dùng dáng vẻ dâm đãng này của ngươi, dùng thân thể tội ác này hầu hạ ta đi…
Yến Vô Úy trong tai nghe tiếng cầu xin thống khổ của Khuyết Thủy, trong mắt nhìn cậu khóc tới không chút tôn nghiêm, khuôn mặt nhuốm đầy nước mắt, khắc chế hưng phấn trong tâm, chậm rãi, cực kì chậm rãi, vùi chính mình thật sâu vào trong cúc huyệt hơi sưng lên đã biến thành tím hồng kia.
Y muốn chậm rãi, chậm rãi hưởng thụ lần đầu tiên của mình.
Y muốn đứa trẻ này ghi nhớ y, bằng phương thức của y.
Tiến vào rồi… Y cuối cũng cũng tiến vào rồi… Không hề khó khăn như trong tưởng tượng, có lẽ là vì đêm nay đã trải qua một lần, có lẽ là bởi hiệu quả sau khi vừa mới cố ý khuếch trường lúc y giúp cậu tẩy trừ.
Nhưng vẫn có chút đau.
Lúc tiến vào giống như có cái vòng thít chặt y lại, cảm giác kì quái truyền khắp toàn thân, y không biết đây là khoái cảm hay là cảm giác nào khác.
Phần đầu thô to nhất sau khi chen vào, phía sau cũng thuận lợi hơn nhiều.
Nhục mạc như bị lửa thiêu, cảm giác được bao lấy thật kì diệu, y không kìm được vươn tay niết lấy cánh mông căng đầy nọ, đứa trẻ kia lắc đầu, mở to hai mắt khóc kêu.
Thân thể giãy giụa mang tới cho y đợt sóng khoái cảm đầu tiên.
Đúng vậy, đây không thể nghi ngờ chính là khoái cảm! Yến Vô Úy ngẩng đầu lên, sung sướng muốn hét to một tiếng.
Bỗng nhiên, y chậm rãi rút ra một chút, lại đột nhiên đâm về phía trước!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Khuyết Thủy đau tới mức cả người rút về phía trên.
Cảm thấy bên trong có một sức lực đang kháng cự lại y, nhưng khi y trở về hơi thu thân, một lực hút lại từ bên trong truyền tới, hấp dẫn y càng thêm trùng kích vào sâu bên trong.
Thật quá tuyệt vời, Yến Vô Úy không kìm được lặp lại động tác tương đồng hết lần này tới lần khác.
Sau khi vọt vào quấy nhiễu một chút, ép lực hút kia còn có nhục mạc mềm mại bao bọc lấy y, lại chậm rãi rút ra, lại trong khoảnh khắc ngoan độc đâm trở lại! Chờ y phát hiện giang khẩu chặt chẽ co rút kia có thể mang tới cho y một loại khoái cảm tối cao khác, y đã say mê loại trùng kích mở ra hợp lại rồi.
Tiếng khóc của người nọ đã dần khàn tới mức người nghe cõi lòng tan nát, nhưng y nghe vào lại cảm thấy một loại cảm giác kiêu ngạo thỏa mãn nói không nên lời.
Nhẫn rồi lại nhẫn, tận lực kéo dài tiết tấu, nhưng cao trào lần đầu tiên vẫn nhanh chóng kéo đến.
So với lần đầu tiên giết người còn kích thích hơn! So với việc đạt được khẩu quyết luyện tập Cửu Dương còn hưng phấn hơn! So với khi luyện thành thần công còn vui sướng hơn! Nó giống như là đứng trên đỉnh của thế gian, cảm giác thỏa mãn thống trị toàn thiên hạ! Nó giống như là bị tia chớp đánh trúng, bị sóng lớn chôn vùi, toàn bộ thân thể đều bị xé rách thành nghìn mảnh vạn mảnh… A a a! Nam nhân ngửa đầu, thân thể ngược lại kéo căng thành hình cung, phát ra một tiếng rống thật dài, đại não trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Y vốn không muốn kết thúc nhanh như vậy, nhưng khi đứa trẻ kia ôm lấy cánh tay của y, gọi y, kéo lấy y, y thất thần rồi… Đạt đến đỉnh cao của khoái cảm.
Tựa lên trên người Viên Khuyết Thủy, Yến Vô Úy đang hưởng thụ dư vị sau khi cao trào.
Tiếng cầu xin của tên nhóc Viên gia dần không còn, không biết là đã chết lặng, hay là cho rằng dằn vặt đã kết thúc.
Yến Vô Úy lòng thầm cười khẩy.
Y đã cảm giác được nơi nóng bỏng hoạt nhị (2) kia của chính mình đang hồi phục trở lại.
Tên nhóc này ngốc đến mức nào nhỉ, cho rằng y làm một lần là có thể thỏa mãn? Dù sao y cũng đã tích trữ hai mươi mấy năm rồi, sao có thể chỉ làm một lần? Y hiện tại chẳng qua là cảm thấy, cảm giác nơi kia tự động co rút thực tuyệt, khiến y lại muốn ôn tồn một chút…
(1)Vu sơn vân vũ: Vu sơn là tên núi ở phía Đông huyện Vu Sơn tỉnh Tứ Xuyên. Vua Sở Tương Vương du hành đến núi Cao Đường, đêm nhà vua mơ thấy giao hoan với một cô gái đẹp. Nhà vua hỏi nàng là ai? Người con gái đó nói rằng: Thiếp là thần núi Vu Sơn, sớm làm mây, tối làm mưa ở Dương Đài. Từ đó từ “Mây mưa” (vân vũ) thường được dùng chỉ sự giao hoan.
(2)Hoạt nhị: trơn dính
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc