Mặt Nạ
Quyển 2 - Chương 3
Không giống như lo lắng của Viên Chính Tiếu và người đứng đầu Võ lâm minh, ngày mười tám tháng bảy, lục lâm Hắc đạo dù đến muộn hơn người bên bạch đạo cũng lục tục tới nơi. Động Đình, Tào Bang, Diêm Bang, Tứ Phương Lâu… Người đứng đầu các đại bang tay cầm thiệp mời lần lượt tới Vương gia.
Bởi vì Đại hội võ lâm lần này là đặc biệt, trừ việc tranh giành chức vị Minh chủ ra, còn có một mục đích lớn nhất chính là thảo luận cách đối phó với Lưu Yến Cốc kẻ thù chung của võ lâm hiện giờ.
Đám người Võ lâm minh do Viên Chính Tiếu đứng đầu không hề dám chậm trễ những đại gia Hắc đạo, hảo hán lục lâm này, bình thường cho dù coi như có chút ân oán, hiện giờ lại toàn bộ bị thu lại.
Khuyết Thủy dù đã lục soát khắp Chu Chỉ Viên cũng không thể tìm thấy dấu vết dừng chân của Lưu Yến Cốc, sau nhiều lần do dự, cậu vẫn đem nơi ẩn nấp chẳng biết thật giả này của Lưu Yến Cốc bẩm báo lại cho phụ thân. Cậu vừa nói hết bản thân cho rằng khu vườn hoang đó là đáng nghi nhất, liền nhìn thấy phụ tử Vương Vũ cùng đường chủ Lôi Hỏa Đường tới tìm.
“Ngài nói cái gì? Một lượng lớn hỏa khí và ám khí biến mất?” Sắc mặt Viên Chính Tiếu đại biến.
“Không chỉ như vậy,” Đường chủ Lôi Hỏa Đường nhắm mắt, một kẻ chỉ mới hơn ba mươi tuổi chớp mắt tựa hồ đã già đi thật nhiều, “Ngay cả bí phương chế tạo hỏa khí cũng bị mất trộm, hơn nữa đây còn là bí mật Lôi Hỏa Đường chúng tôi không truyền ra ngoài!”
Khuyết Thủy đứng ở bên cạnh phụ thân, nhìn thấy hai tay của phụ thân nắm chặt tay vịn của ghế tựa.
Lôi Hỏa Đường, có thể nói là môn phái Viên gia một tay phù trợ, võ công không tinh, nhưng bởi vì thiện chế tạo hỏa khí mạnh mẽ và ám khí tinh diệu, mà trở thành môn phái tiên phong mở đường cho Viên gia.
Khi xưa diệt trừ Thiên Hành giáo, hỏa khí của Lôi Hỏa Đường góp một phần tác dụng quan trọng, cho dù đó là cơ quan tinh diệu như thế nào, vách tường đá kiên cố ra sao cũng không thể ngăn được hỏa dược oanh tạc!
Hỏa khí biến mất, bí phương bị trộm đi, ngay sau bi kịch của Bảo Thái, Thanh Thành, có thể nói rằng đây là trùng hợp sao?
“Ta nghĩ, những bí phương này Lôi đường chủ hẳn là luôn mang theo bên người chứ?”
“Đúng.”
“Nếu Lôi đường chủ không ngại, như vậy có thể phiền Lôi đường chủ tỉ mỉ kể lại nơi ngày hôm nay Lôi đường chủ đi, người ngày hôm nay ngài gặp cho tại hạ?” Viên Chính Tiếu không hổ là kẻ đã ngồi vững trên ngôi vị Minh chủ gần hai mươi năm, chỉ chốc lát sau đã khôi phục lại dáng vẻ trấn định. Lôi đường chủ liền nói đương nhiên, vừa nhớ lại vừa thuật rõ.
Khuyết Thủy dùng ánh mắt tôn kính, mắt thấy tai nghe phụ thân gọn gàng, rành mạch xử lý sự việc khó giải quyết như thế, lại dưới thái độ vững như Thái Sơn của phụ thân, Lôi đường chủ vốn đang vạn phần lo âu cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hiển nhiên người đàn ông này đã tin tưởng phụ thân của mình, tin tưởng ông nhất định có thể giải quyết sự việc này!
Phụ tử Vương Vũ từ đầu tới cuối không hề chen ngang, ánh mắt nhìn về phía phụ thân cũng tràn đầy kính nể cùng tin phục. Nếu để cậu tự mình xử trí sự việc này… Khuyết Thủy thầm cười khổ, một lần nữa nhận ra khoảng cách giữa cậu và phụ thân to lớn bao nhiêu!
“Vương huynh, phiền huynh lập tức phân phó một nhóm người đáng tin cậy cùng cao đồ của Lôi đường chủ kiểm tra Vương gia một lượt.”
Vương Vũ lập tức rõ ràng ý tứ của Viên Chính Tiếu, ông đang lo lắng có kẻ sẽ lợi dụng lợi khí của Lôi Hỏa Đường để đối phó với nhân sĩ võ lâm trong Vương gia. Nếu ba thùng hỏa khí đó được bố trí tại khắp các nơi trong Vương gia… Sắc mặt của Vương Vũ khẽ biến, lập tức dặn dò nhi tử Vương Thanh Trúc tự mình dẫn người cùng đám người Lôi Hỏa Đường đi lo liệu sự việc này.
“Minh chủ suy nghĩ chu toàn, tiểu đệ tự cảm thấy hổ thẹn.” Vương Vũ ôm quyền than.
Viên Chính Tiếu mặt không biến sắc, bước lên phía trước đỡ lấy Vương Vũ.
“Vương huynh ngươi đang nói giỡn sao? Đường đường là một đại học sĩ văn võ song tu, sao có thể so sánh với kẻ mãng phu như ta? Đại hội võ lâm lần này còn nhờ Vương huynh đảm đương nhiều.”
“Đều là việc phải làm. Minh chủ nhiều ngày điều tra trong thành Kinh Châu có từng phát hiện tung tích của yêu chúng Lưu Yến Cốc?”
Viên Chính Tiếu lắc đầu, “Vương huynh là người đứng đầu trong thành Kinh Châu, nếu ngay cả Vương huynh còn không tra ra điều gì… Àiiiiii!”
Khuyết Thủy ngây người, bản thân rõ ràng vừa bẩm báo nghi ngờ Chu Chỉ Viên, vì sao phụ thân lại nói với Vương đại hiệp rằng không có bất kì manh mối nào? Là bởi không tin tưởng điều tra của cậu, hay là…
Chờ đám người Vương Vũ rời khỏi, Khuyết Thủy đánh bạo đem những nghi vấn trong ngực hỏi ra. Viên Chính Tiếu liếc nhìn nhi tử một cái, năng lực của đứa con này người làm cha như ông rõ ràng nhất.
Từ lúc sự việc xảy ra tới nay, bất kể người đứng đầu như Vương Vũ điều tra như thế nào, những người trong Võ lâm minh tìm kiếm ra sao cũng đều chẳng hề tìm ra được chút manh mối nào của Lưu Yến Cốc. Mà nhi tử năng lực bình thường này của ông lại trong vài ngày ngắn ngủi chẳng những có đối tượng hoài nghi, mà còn có thể chỉ ra địa điểm có thể là nơi ẩn nấp của Lưu Yến Cốc nhất trong thành Kinh Châu.
Thường Tam biến mất đã có thể chứng minh phỏng đoán của Khuyết Thủy là chính xác, nếu Chu Chỉ Viên cũng thực sự như hoài nghi của cậu… Là ông xem nhẹ con trai của mình, hay là có người ngoài giúp đỡ cậu đây?
“Khuyết Thủy, ta hẳn đã từng dạy con, phàm là chuyện không chắc chắn thì không thể tùy tiện nói ra, càng là đại sự càng phải cẩn thận. Trừ phi con thực sự nắm chắc chứng cớ, nắm vững điểm mấu chốt, cũng cần suy nghĩ tốt các loại kết quả ứng đối, bằng không không thể dễ dàng nói ra.”
“Hơn nữa con còn là nhi tử của ta, lời nói và việc làm của con không chỉ đại diện cho con, thậm chí còn đại diện cho toàn bạch đạo võ lâm, kết quả hoài nghi của con là thực thì tốt, nếu là giả, kẻ khác sẽ nói con ăn nói lung tung, thậm chí nghiêm trọng hơn là trách con làm hỏng chiến cơ (bí mật chiến đấu), con đã rõ chưa?”
“Vâng, hài nhi thụ giáo.” Khuyết Thủy cúi đầu.
“Đi đi, nếu con có thể tìm ra hành tung của Lưu Yến Cốc, cũng không uổng là nhi tử của Viên Chính Tiếu ta!”
Ngày mười chín tháng bảy, đại thủ lĩnh Yến Vô Quá của Phi Ưng Xã đứng đầu Hắc đạo phương Bắc, cùng hai vị đường chủ, hai hộ pháp thoải mái tới nơi.
Không khí trong thành Kinh Châu ngày càng khẩn trương. Bởi vì theo nguồn tin đáng tin cậy, nhóm người Tà Quỷ Lưu Yến Cốc chủ đã bí mật tiến vào trong thành. Lại có người thuật lại rằng, tuy không hề lưu lại dấu hiệu của Lưu Yến Cốc ở nơi gây án như trước đây, nhưng những huyết án xuất hiện trong vài ngày nay tuyệt đối có liên quan tới Lưu Yến Cốc.
Thủ lĩnh của hắc bạch lưỡng đạo cùng tụ họp tại Vương gia, trừ bởi vì chức vị Minh chủ hai mươi năm một nhiệm kì ra, mục đích lớn hơn là vì thương thảo cách lưỡng đạo chung tay đối phó với kẻ thù chung Lưu Yến Cốc.
Nghe nói phải đối phó với Lưu Yến Cốc, tuy làm ăn bất chính, nhưng Tào Bang đa phần là dân chúng bình thường tụ tập lại với nhau, Diêm Bang đã có thối ý, Tứ Phương Lâu có căn cứ chính tại Dương Châu thì trực tiếp nói không dính dáng tới bãi nước đục này; Hai bên tiếp tục tranh chấp khiến quần hùng bạch đạo cực kì không thoải mái, hội nghị bắt đầu được một nửa, lâu chủ Tứ Phương Lâu dẫn thủ hạ rời khỏi. Mà Minh chủ của liên minh Động Đình thì không tỏ rõ thái độ, còn đang do dự.
“Yến đại thủ lĩnh ý ngài như thế nào?” Viên Chính Tiếu nhìn về phía đối diện, công tử anh tuấn đại hào Hắc đạo mặt như tinh ngọc, thân như thanh mộc, cử chỉ trang nhã.
Nói thực, nếu không phải gã tự mình mở miệng giới thiệu gã chính là Yến Vô Quá, người nhìn thấy gã tuyệt đối sẽ không nghĩ tới công tử anh tuấn nhìn văn nhược như vậy lại là đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã kẻ nắm trong tay việc buôn bán của Hắc đạo phương Bắc!
Yến Vô Quá ngẩng đầu mỉm cười. Nụ cười này khiến rất nhiều người có mặt tại đây đều nghĩ tới câu nói một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, thậm chí có kẻ còn nghĩ: Mỹ nhân đệ nhất võ lâm nếu so sánh với nhân vật Hắc đạo kiêu hùng này. Thì ai sẽ là người chiến thắng.
Yến Vô Quá nói: “Hắc bạch lưỡng đạo, đấu qua đấu lại chẳng qua cũng chỉ là tranh giành đạo sinh tài, nhân nghĩa lễ đức hiếu còn đang nằm trong tâm hai bên, Nhưng nếu Lưu Yến Cốc hoàn toàn bất chấp đạo nghĩa như vậy, bang phái đánh mất nhân tính đã không còn được liệt vào hắc bạch lưỡng đạo, mà thuộc về tà giáo hạ lưu, bang phái như vậy tồn tại trong giang hồ, vô luận là đối với người trong võ lâm hay bách tính bình thường đều không phải là hạnh sự (việc may mắn).”
“Môi hở răng lạnh, Phi Ưng Xã ta tuy lực lượng ít ỏi, nhưng cũng quyết định trợ giúp đồng minh võ lâm, không tiếc đại giới diệt trừ khối ung nhọt này! Giữ vứng giang hồ bình ổn, võ lâm an sinh.”
“Nói hay lắm!” Cung chủ Tam Mao cung Tam Mao lão đạo vỗ bàn tán thưởng, lập tức liền nảy sinh hảo cảm đối với thủ lĩnh Hắc đạo nhìn như văn nhược này, “Yến lão đệ, ngay cả bạch đạo hiện tại cũng chỉ có rất ít người nói đạo nghĩa như giống như ngươi! Chẳng trách Phi Ưng Xã của ngươi có thể trong vòng năm, sáu năm ngắn ngủi phát triển thành bang phái đệ nhất phương Bắc, thực không tồi!”
Yến Vô Quá gật đầu đáp lễ, “Cung chủ quá khen. Đạo diệc hữu đạo (trong đạo có đạo nghĩa, đạo ở đầu theo mình hiểu là hắc bạch đạo), tại hạ chỉ là không muốn phá hủy quy củ trên đường.”
Yến Vô Quá dừng một chút, cong miệng nở nụ cười không rõ ý tứ, “Hắc đạo vẫn có khác biệt, cung chủ nghìn vạn lần đừng coi Vô Quá như người tốt.”
“Ha ha! Ngươi không nói ta cũng biết! Ta chính là thích thái độ sảng khoái này của ngươi! Không giống vài kẻ chính nhân quân tử rõ ràng đóng cửa làm ra những chuyện gà chó không bằng, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ đạo mạo! Lạo đạo ta nhìn mà muốn nôn!” Tam Mao lão đạo liếc mắt nhìn về phía Lôi Hỏa Đường, trong mắt có ý khinh thường rõ ràng.
Đường chủ Lôi Hỏa Đường giống như không nhìn thấy ánh mắt của lão, xoay đầu thấp giọng trao đổi gì đó với thuộc hạ. Nhưng không một ai nhìn thấy song thủ giấu dưới tay áo của hắn đã nắm chặt thành quyền.
Viên Chính Tiếu lo lắng xảy ra tranh chấp, liền vội vã giảng hòa nói: “Đạ tạ Yến đại thủ lĩnh, Yến đại thủ lĩnh lòng dạ quảng đại, tôn quy trọng đạo, thực khiến người ta cảm phục. Được Phi Ưng Xã trợ giúp, quả là phúc của võ lâm ta.” Những người đứng đầu Võ lâm minh xôn xao phụ họa. Phương trượng Thiếu Lâm đại sư Vô Tận và Vương Vũ liếc nhìn nhau, mỉm cười không nói.
Minh chủ Động Đình Mạnh Đắc Đệ thấy đại bang phái đứng đầu Hắc đạo đã tỏ thái độ, chính mình do dự cũng tựa hồ không hay, liền lên tiếng biểu thị ba mươi sáu liên minh Động Đình bất cứ lúc nào cũng chờ đợi phân phó của đại Minh chủ.
Khuyết Thủy từ thời khắc bước vào đại sảnh nhìn thấy Yến Vô Quá, nhãn thần vẫn luôn đảo quanh người gã.
Gã là ai? Vì sao thoạt nhìn gã giống với Yến Vô Quá giả kia tới như vậy? Thuật dịch dung thực sự có thể khiến hai người khác biệt giống nhau tới mức độ này sao? Diện mạo, dáng người không chỗ nào khác biệt. Nếu cứng rắn nói rằng có cái gì không giống thì hẳn chính là khí chất.
Yến Vô Quá trước mặt hiện tại, khí chất giống như thiếu gia công tử đại gia, thái độ cũng kính cẩn khiêm tốn, hữu lễ, biết tiến lui, lời nói như gió xuân phả vào mặt, không hề có cảm giác không thoải mái.
Tà Quỷ tự xưng là Yến Vô Quá kia thì người cũng như tên, tà ác cuồng vọng, nham hiểm tàn nhẫn tới cực điểm, khuôn mặt cũng lạnh lùng như băng. Người còn chưa tới trước mặt, cỗ âm khí lạnh lẽo kia đã xâm nhập vào thân thể. Đúng rồi! Âm Tuyệt Công! Yến Vô Quá thật này sắc mặt không giống luyện Âm Tuyệt Công, nét đặc biệt đó là vẻ trắng bệch tái nhợt cậu đã nhìn quen trên khuôn mặt Tà Quỷ. Như vậy, người này hẳn không có quan hệ đặc biệt gì với Tà Quỷ, có lẽ thật sự chỉ là Tà Quỷ kia thuật dịch dung cao siêu mà thôi… Nghĩ tới đây, Khuyết Thủy thoáng yên tâm trở lại. Chính vào lúc này, Yến Vô Quá bỗng nhiên nhìn về phía Khuyết Thủy ở bên này.
Thịnh!
“Khụ, Khuyết Thủy, con còn chưa chính thức bái kiến chư vị tiền bối cùng đương gia, thủ lĩnh đi, khó có được cơ hội các thủ lĩnh hắc bạch lưỡng đạo đều tụ hợp ở một phòng như vậy, sao còn không tới bái kiến!”
Tâm đánh thót một cái, Khuyết Thủy giữa lúc tâm thần không yên đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của phụ thân, Khuyết Thủy cả kinh liền vội vã chắp tay đứng dậy.
“Tại hạ Viên Khuyết Thủy, ra mắt chư vị tiền bối, đương gia. Lần này phụng mệnh phụ thân cũng là vì muốn tận chút sức nhỏ bé vì võ lâm, không biết tự lượng sức mình tham gia Đại hội võ lâm lần này, sự việc tiểu bối không hiểu rất nhiều, còn mong chư vị tiền bối nghiêm khắc chỉ giáo nhiều hơn.”
Ánh mắt của quần chúng tại đây tập trung lên Khuyết Thủy, đặc biệt là ánh mắt nóng bỏng của Yến Vô Quá! Khuyết Thủy hít sâu một hơi, ưỡn ngực chống đỡ ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới của mọi người.
Lúc trước tuy đã gặp mặt phần lớn người đứng đầu, hôm nay mới xem như chính thức bái kiến, không biết đây có phải là đại biểu cho việc phụ thân đã công nhận cậu, cũng đồng ý để người thừa kế của mình xuất đầu lộ diện? Chẳng rõ là bởi vì nguyên nhân giống vậy không, ánh mắt mọi người đánh giá cậu so với trước đây phức tạp hơn nhiều.
“Hổ phụ không sinh khuyển tử, Viên thiếu hiệp không cần quá mức khiêm tốn, Viên thiếu hiệp chưa xuất giang hồ đã danh mãn thiên hạ, nếu ta nhớ không sai, hơn nửa năm trước Lưu Yến Cốc chủ có treo thưởng mười vạn lượng bạc trắng tìm kiếm tung tích của ngươi. Không biết Viên thiếu hiệp và Tà Quỷ kia có ân oán ra sao? Lại khiến Tà Quỷ chỉ có vào không có ra nọ nguyện ra cái giá hào phóng như thế!” Thủ tịch trưởng lão Cửu Chỉ Thần Cái Cái Bang ngoáy mũi cười hì hì hỏi.
Khuyết Thủy xấu hổ còn chưa đáp lại, liền nghe thấy có người tiếp lời: “Ta nói khoảng thời gian trước đệ tử Cái Bang lỗ chó, động chuột nơi nơi đều chui, bình thường không nhìn thấy Cái Bang nào ở nơi nông thôn sơn dã, thế mà khắp nơi đều là hóa khiếu tử (ăn mày) đang xoay quanh, hóa ra là vì kiếm mười vạn lượng bạc trắng đó!”
“Cái Bang ngươi quả nhiên là tiền loại nào cũng dám kiếm! Tiền của Lưu Yến Cốc cũng dám cầm, ngươi không sợ sẽ bị đồng đạo võ lâm vây công? Cho dù Cái Bang ngươi bang lớn người nhiều, chung quy cũng phải cho Viên đại Minh chủ ba phần mặt mũi nhỉ?”
“Hắc hắc, thế nhân đều biết Cái Bang ta người nghèo bang cũng nghèo, mười vạn lượng tuyết hoa ngân không biết có thể nuôi sống bao nhiêu bang chúng, Viên đại Minh chủ lòng dạ rộng lượng, sao có thể trách cứ Cái Bang ta vì phát tài mà tìm kiếm nhi tử của ông ta? Viên đại Minh chủ ông nói có đúng không? Huống hồ Viên thiếu hiệp ẩn nấp khéo léo, Cái Bang ta dù xuất toàn lực cũng không thể tìm thấy cậu ta? Tam Mao lão đạo ông lúc này xuất ngôn châm ngòi là có ý gì?” Cửu Chỉ Thần Cái gảy gảy ngón tay, ngoài cười nhưng trong không cười.
Viên Chính Tiếu tựa hồ chẳng hề đặt lời nói của hai người vào lòng, trên mặt vẫn luôn duy trì tiếu dung rộng lượng.
Ngồi đối diện với Cửu Chỉ Thần Cái là chưởng môn phái Tuyết Sơn mặc y phục trắng như tuyết, hơi nhíu mày, thản nhiên phất ống tay áo, tựa hồ đang xua đi thứ gì đó bẩn thỉu.
Thấy Viên Chính Tiếu hoàn toàn không hề có phản ứng, Cửu Chỉ Thần Cái ngắm chưởng môn Tuyết Sơn, lại nhìn bụi đen trong móng tay của mình, hắc hắc cười hai tiếng.
“Đúng rồi, tôi cũng thật hiếu kì. Không biết Tà Quỷ Lưu Yến Cốc đó vì chuyện gì lại treo thưởng mười vạn lượng tìm kiếm tung tích Viên thiếu hiệp? Viên thiếu hiệp không biết cậu có thể vì mọi người tại đây giải thích một phần nghi hoặc không?” Vương Thanh Trúc là tiểu bối thứ hai có tư cách ở đây mỉm cười hỏi.
“Ha ha, không dối gạt chư vị, tiểu nhi bị Tà Quỷ kia treo thưởng đơn giản là vì Tà Quỷ kia muốn đạt được tâm pháp luyện Cửu Dương Chân Công tuyệt học của Viên gia ta! Tiểu nhi khi đó tự nhận không phải là đối thủ của Tà Quỷ nọ, vì vậy che giấu hành tung bế quan luyện công, ngay cả lão phu khi đó cũng không biết nó trốn ở chỗ nào. Hôm nay nó đã xuất quan…”
“Hôm nay cậu ta đã xuất quan, chắc hẳn đã có công lực và bản lĩnh đối phó với Tà Quỷ rồi nhỉ? Hắc hắc, quả nhiên không hổ là người của Viên gia! Nếu đoán không lầm, danh hiệu Minh chủ võ lâm lần này nói không chừng lại rơi vào Viên gia cũng nên! Vương đương gia ông nói có đúng không?” Cửu Chỉ Thần Cái cắt ngang câu chuyện của Viên Chính Tiếu, chuyển mũi lao về hướng Vương Vũ vẫn luôn trầm mặc.
Vương Vũ mỉm cười, hoàn toàn không vì Cửu Chỉ Thần Cái dời câu chuyện về hướng ông mà lộ vẻ không vui.
“Đương nhiên. Viên thiếu hiệp hai mắt sáng ngời hữu thần, huyệt thái dương lại bằng phẳng như cố, có thể thấy thần công đã có thành tựu. Nhi tử của Viên Minh chủ tự nhiên là sẽ rất tốt, tại hạ lần này cũng thấy được Viên thiếu hiệp sẽ đạt giải nhất.”
Viên Chính Tiếu lòng thầm khoái trá, ngoài miệng lại nói lời khách khí.
Mục quang quét về phía nhi tử của Vương Vũ, chỉ thấy trên mặt Vương Thanh Trúc không hề biểu lộ bất kì vẻ bất mãn nào.
Viên Chính Tiếu thầm giật mình, tâm nghĩ người này không thể coi thường!
Viên Khuyết Thủy liền nói không dám, sau khi ngồi xuống cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người, chỉ cảm thấy ánh mắt toàn phòng hàm chứa những suy nghĩ khác nhau rơi trên người cậu, như mũi kim đâm vào lưng, không tới nửa khắc đã khiến cậu mồ hôi ướt áo.
Viên Chính Tiếu nhìn nhi tử không đủ quyết đoán, lòng thầm không vui lại cũng chẳng thể đương trường trách mắng. Đồng thời cũng càng phát giác Vương Thanh Trúc chính là đối thủ lớn nhất của nhi tử!
Trần Mặc ngồi phía sau Khuyết Thủy điềm tĩnh quan sát quần hào trong sảnh, mặt không đổi sắc, cũng không biết là y đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ là khi y chú ý tới đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã Yến Vô Quá, tựa hồ luôn hữu ý vô ý dùng nhãn thần quét lên toàn thân Khuyết Thủy, ánh mắt không tự chủ được rét lạnh.
Những người đứng đầu Võ lâm minh họp suốt một ngày đã thầm dậy sóng, sau này…
Muôn vàn khó khăn tận sức sắp xếp, Viên đại Minh chủ rốt cuộc đạt được mục đích ban đầu của ông.
Nhận được sự chấp thuận của Yến Vô Quá kiêu hùng nhất Hắc đạo, lại hữu ý vô ý mời thêm phương trượng Thiếu Lâm trợ giúp, một quyển sách có hai mươi sáu đại nhân vật võ lâm kí tên chống lại Lưu Yến Cốc ra đời.
Tới Đại hội võ lâm còn có chín ngày, lôi đài trên núi phía sau Vương gia đã được dựng xong, ghế cho quần chúng đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Mấy ngày nay việc làm ăn của vài thanh lâu trong thành Kinh Châu tốt đến không thể tốt hơn! Bởi vì không khí trong thành quá căng thẳng, áp lực trước ngày tỷ võ quá lớn, những đại lão gia giang hồ này mười phần thì cả mười đều tới đây giải tỏa áp lực.
Ngày hai mươi mốt tháng bảy, Tề Tú Phong Hoa Sơn dẫn vài thanh niên chạy tới tìm Khuyết Thủy, nói muốn mọi người cùng nhau ra ngoài đi dạo, do Vương Thanh Trúc cầm đầu dẫn đường.
Khi đó Khuyết Thủy còn đang vội vàng muốn xuất thành điều tra thân phận những thi thể bị vứt bỏ kia, đẩy qua đẩy lại, chẳng dễ dàng gì mới cự tuyệt được.
Thu thập vài đồ dùng, đang nghĩ có nên gọi Trần Mặc không —— Trần Mặc hai ngày nay luôn bị phụ thân gọi đi làm việc khác.
Cửa phòng bị đẩy ra, một làn gió nóng ùa vào.
Khuyết Thủy cho rằng bọn Tề Tú Phong chưa từ bỏ ý định muốn kéo cậu ra ngoài, bất đắc dĩ xoay đầu cười nói: “Xin lỗi, vẫn là lần sau… Là ngươi?”
“Ngươi nhận ra ta?” Người tới nhíu mi.
Khuyết Thủy ngây người, nháy mắt không biết nên ứng đối như thế nào.
Cậu nhận ra người này, chuẩn xác mà nói là nhận ra khuôn mặt này.
“Yến đại đương gia chê cười rồi, tại hạ từng gặp mặt Yến đại đương gia vài lần, tự nhiên nhận ra. Vừa rồi nhất thời kinh ngạc nói lời vô lễ, còn thỉnh Yến đại đương gia chớ trách cứ.”
Khuyết Thủy chắp tay thi lễ.
Yến Vô Quá mỉm cười.
Khuyết Thủy đã miễn dịch với khuôn mặt này, cho dù là nụ cười động nhân của đối phương cậu cũng bất vi sở động. (không thay đổi, không nhúc nhích)
Chỉ là vừa nghĩ tới Tà Quỷ kia cũng có một khuôn mặt như vậy, tự nhiên đối với nam tử này cậu cũng có một chút không tự nhiên.
“Ngươi muốn ra ngoài?”
“Đúng. Xin hỏi Yến đại đương gia tìm tại hạ có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì quan trọng.”
Yến Vô Quá thoải mái tiến vào, thậm chí còn hứng thú ngắm nghía một vòng quanh phòng.
Khuyết Thủy càng không được tự nhiên. Bản thân cậu đối với thân phận của đại thủ lĩnh này có chút hoài nghi, trong hội nghị tối hôm trước, ánh mắt kia của gã nhìn cậu, cảm giác khó chịu đó khiến toàn thân cậu nổi da gà! Hai ngày hôm nay thấy gã trang nghiêm, nghiêm túc giống thủ lĩnh của các bang phái khác, điều này mới giúp nỗi bất an trong cậu dần bình ổn một chút. Nhưng hôm nay lại thấy gã thái độ ngả ngớn như vậy…
“Xin lỗi, tại hạ có chút chuyện cần xuất môn xử lý, nếu Yến đại đương gia không có chuyện gì phân phó, như vậy…”
“A, ngươi sợ ta?” Yến Vô Quá dừng lại bên cạnh cậu. Khuyết Thủy muốn lùi lại sợ đối phương xem thường cậu, liền cố gắng nhẫn xuống không nhúc nhích.
“Thứ cho tại hạ không rõ ý tứ của Yến đại đương gia.”
Yến Vô Quá gật đầu, nét mặt như cười như không, “Ngươi bảo người hầu bên cạnh ngươi điều tra ta?”
“Điều tra? Yến đại đương gia phải chăng đã hiểu lầm điều gì? Hơn nữa Trần Mặc cũng không phải là người hầu của tôi.” Khuyết Thủy bắt đầu căng thẳng, bởi vì hoài nghi thân phận của Yến Vô Quá, cậu quả thực có nhờ Trần Mặc giúp cậu lưu ý người này.
“Như vậy đi, nơi đây cũng không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta hẹn một nơi, ngươi có nghi vấn gì cũng đừng ngại hỏi thẳng ta, ta chắc chắn biết thì sẽ nói, không hề che giấu.”
Khuyết Thủy đang cảm thấy cực kì không thoải mái rồi. Ánh mắt thủ lĩnh Hắc đạo này nhìn cậu quá khác thường! Loại ánh mắt đó… Nào có ai sẽ nhìn người khác như vậy!
“Chính hợi tối nay, gặp mặt tại Chu Chỉ Viên.”
Chu Chỉ Viên?! Khuyết Thủy thầm giật mình, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy thân ảnh của Yến Vô Quá đã bước ra khỏi đại môn. Đi tìm Trần Mặc, Trần Mặc lại không ở đây, chắc hẳn phụ thân lại giao cho y chuyện gì đó.
Nghĩ đem chuyện Yến Vô Quá hẹn cậu tại Chu Chỉ Viên ra nói với phụ thân, lại cảm thấy không có chứng cứ thực tế, nói cho phụ thân nghe chỉ sợ ông sẽ không tin, huống chi thân phận của Yến Vô Quá cũng không giống.
Đi, hay là không đi? Ngươi đang sợ cái gì? Khuyết Thủy tự hỏi chính mình.
Ngươi không phải là đang lo lắng không tìm ra được dấu vết của Lưu Yến Cốc sao? Ngươi không phải là muốn trợ giúp phụ thân giảm bớt một phần trách nhiệm ông gánh vác sao? Ngươi không phải là đã từng phát thệ nhất định phải trợ giúp Trần Mặc ngồi lên vị trí Minh chủ võ lâm sao? Với công lực hiện tại của ngươi, cho dù Yến Vô Quá kia có vấn đề cũng không thể dễ dàng bắt được ngươi. Nếu muốn rời khỏi, liều mạng chung quy cũng có thể chạy trốn nhỉ?
Ngươi đang sợ cái gì? Có cái gì đáng để sợ chứ? Ngươi có còn là nam tử không?! Ưỡn cao ngực lên! Ngươi là Viên Khuyết Thủy! Là nhi tử của Viên Chính Tiếu đại Minh chủ võ lâm! Hai tay vỗ vào nhau, người trẻ tuổi hạ quyết định.
Ăn xong cơm tối, Khuyết Thủy tùy tiện tìm một lý do chuồn khỏi Vương gia. Yến Vô Quá chỉ nói gặp ở Chu Chỉ Viên, nhưng không nói rốt cuộc là ở nơi nào trong Chu Chỉ Viên.
Chu Chỉ Viên này nói lớn không lớn, nói bé không bé, nghe nói là tàng kiều viên của một kinh quan nào đó sau khi trao quyền mua lại, lại bởi vì mồm miệng sơ suất bị hoàng đế hiện tại phái người bịt miệng, sự việc đã trôi qua hơn mười năm, người ở đây đều đã đi, Chu Chỉ Viên thiếu người chăm sóc cứ như vậy mà trở nên hoang phế.
Điều kì quái chính là viện tử hoang phế nhiều năm không có chủ nhân, theo lý nên do quan phủ tiếp quản, hoặc bán hoặc phá đi, vì sao quan phủ Kinh Châu lại để mặc nơi hoang phế này bàng quang mặc kệ?
Chu Chỉ Viên rộng ba mươi mẫu mặc dù cỏ dại mọc thành bụi, may sao còn chưa bị phá hủy tới nông nỗi không thể ở được.
Khuyết Thủy đầu giờ hợi tới nơi, bởi vì nhiều ngày khám xét tìm kiếm tại đây, cậu đã vô cùng quen thuộc đối với địa hình xung quanh Chu Chỉ Viên, băng qua vài khu vườn trong viên vẫn không thấy có người, chăm chú nhìn một loạt sương phòng tối đen trước mắt, Khuyết Thủy quyết định tới từng gian một tìm kiếm. Cậu không muốn chờ Yến Vô Quá tới tìm cậu, cậu hy vọng bản thân có thể giữ thế chủ động, nếu phát hiện gì không đúng, cũng có thể tùy thời thối lui. Mùa hạ cỏ mọc cao, đom đóm bay, tiếng của côn trùng, ếch nhái lúc trầm lúc bổng.
Đêm nay bầu trời không có trăng, sao cũng thưa thớt, một trận gió thổi qua, bên trong Chu Chỉ Viên vang lên một trận tiếng chuông gió êm tai. Khuyết Thủy ngẩng đầu nhìn mái hiên, chuông gió xinh xắn đang lay động trong gió, chơi đùa cùng gió đêm thanh lãnh. Vẻ mặt của Khuyết Thủy trở nên nhu hòa. Bản thân thực sự quá căng thẳng rồi.
Nhất định phải đánh bại gã! Dù sớm hay muộn nhất định có một ngày cậu sẽ đánh bại ác ma kia! Khuyết Thủy thầm phát thệ. Cậu thực sự không muốn bị những cơn ác mộng kia quấn riết cả đời.
Cậu không dám nói với Trần Mặc, nếu Trần Mặc không ở bên cạnh cậu, cậu buổi tối thậm chí còn không dám chợp mắt, vừa nhắm mắt lại, cậu tựa hồ liền có thể cảm thấy âm lãnh trong địa lao kia đang từng chút từng chút ập về phía cậu.
Sương phòng thứ tư bên tay trái lộ ra ánh nến mông lung.
Là được thắp từ khi nào? Người lại tiến vào từ lúc nào?
Khuyết Thủy nhìn chằm chằm căn phòng đó trăm ngàn suy nghĩ xoay chuyển. Từng bước từng bước thật cẩn thận tiếp cận sương phòng kia.
Bên trong sương phòng tựa hồ không có khí tức của con người, quá yên tĩnh rồi. Tay cậu đặt ở trên cửa khẽ đẩy một cái. Trong phòng quả nhiên không có một ai, một cây nến đỏ đặt trên cái bàn nhỏ ở đầu giường phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đây là một buồng ngủ. Màn trướng màu đỏ được buộc lại hai bên, một chùm tua cờ từ đỉnh màn rũ xuống. Chăn mền đỏ thẫm thêu hình uyên ương hí thủy, ghế trúc mới tinh vẫn còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng đặc thù của trúc. Khuyết Thủy chớp mắt, muốn cười lại chẳng thể cười nổi. Gian phòng này cậu vừa mới xem qua, khi đó căn phòng này trừ một chiếc giường gỗ nặng nề, một cái tủ đầu giường ra, thì ngay cả ghế cũng không có.
Hơn nữa điểm quan trọng chính là lúc vừa rồi cậu tiến vào trong đó rõ ràng chỗ nào chỗ nấy đầy bụi bặm tro đất, cậu dùng giày dẫm lên trên còn có thể in lại dấu chân, mà nay lại sạch sẽ tới mức giống như vừa được bốn, năm người hầu chăm chỉ quét dọn qua.
Cậu thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hoa. Mùi hoa?
Thân thể mềm nhũn, Khuyết Thủy thầm mắng chính mình, ngã xuống.
Bởi vì Đại hội võ lâm lần này là đặc biệt, trừ việc tranh giành chức vị Minh chủ ra, còn có một mục đích lớn nhất chính là thảo luận cách đối phó với Lưu Yến Cốc kẻ thù chung của võ lâm hiện giờ.
Đám người Võ lâm minh do Viên Chính Tiếu đứng đầu không hề dám chậm trễ những đại gia Hắc đạo, hảo hán lục lâm này, bình thường cho dù coi như có chút ân oán, hiện giờ lại toàn bộ bị thu lại.
Khuyết Thủy dù đã lục soát khắp Chu Chỉ Viên cũng không thể tìm thấy dấu vết dừng chân của Lưu Yến Cốc, sau nhiều lần do dự, cậu vẫn đem nơi ẩn nấp chẳng biết thật giả này của Lưu Yến Cốc bẩm báo lại cho phụ thân. Cậu vừa nói hết bản thân cho rằng khu vườn hoang đó là đáng nghi nhất, liền nhìn thấy phụ tử Vương Vũ cùng đường chủ Lôi Hỏa Đường tới tìm.
“Ngài nói cái gì? Một lượng lớn hỏa khí và ám khí biến mất?” Sắc mặt Viên Chính Tiếu đại biến.
“Không chỉ như vậy,” Đường chủ Lôi Hỏa Đường nhắm mắt, một kẻ chỉ mới hơn ba mươi tuổi chớp mắt tựa hồ đã già đi thật nhiều, “Ngay cả bí phương chế tạo hỏa khí cũng bị mất trộm, hơn nữa đây còn là bí mật Lôi Hỏa Đường chúng tôi không truyền ra ngoài!”
Khuyết Thủy đứng ở bên cạnh phụ thân, nhìn thấy hai tay của phụ thân nắm chặt tay vịn của ghế tựa.
Lôi Hỏa Đường, có thể nói là môn phái Viên gia một tay phù trợ, võ công không tinh, nhưng bởi vì thiện chế tạo hỏa khí mạnh mẽ và ám khí tinh diệu, mà trở thành môn phái tiên phong mở đường cho Viên gia.
Khi xưa diệt trừ Thiên Hành giáo, hỏa khí của Lôi Hỏa Đường góp một phần tác dụng quan trọng, cho dù đó là cơ quan tinh diệu như thế nào, vách tường đá kiên cố ra sao cũng không thể ngăn được hỏa dược oanh tạc!
Hỏa khí biến mất, bí phương bị trộm đi, ngay sau bi kịch của Bảo Thái, Thanh Thành, có thể nói rằng đây là trùng hợp sao?
“Ta nghĩ, những bí phương này Lôi đường chủ hẳn là luôn mang theo bên người chứ?”
“Đúng.”
“Nếu Lôi đường chủ không ngại, như vậy có thể phiền Lôi đường chủ tỉ mỉ kể lại nơi ngày hôm nay Lôi đường chủ đi, người ngày hôm nay ngài gặp cho tại hạ?” Viên Chính Tiếu không hổ là kẻ đã ngồi vững trên ngôi vị Minh chủ gần hai mươi năm, chỉ chốc lát sau đã khôi phục lại dáng vẻ trấn định. Lôi đường chủ liền nói đương nhiên, vừa nhớ lại vừa thuật rõ.
Khuyết Thủy dùng ánh mắt tôn kính, mắt thấy tai nghe phụ thân gọn gàng, rành mạch xử lý sự việc khó giải quyết như thế, lại dưới thái độ vững như Thái Sơn của phụ thân, Lôi đường chủ vốn đang vạn phần lo âu cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hiển nhiên người đàn ông này đã tin tưởng phụ thân của mình, tin tưởng ông nhất định có thể giải quyết sự việc này!
Phụ tử Vương Vũ từ đầu tới cuối không hề chen ngang, ánh mắt nhìn về phía phụ thân cũng tràn đầy kính nể cùng tin phục. Nếu để cậu tự mình xử trí sự việc này… Khuyết Thủy thầm cười khổ, một lần nữa nhận ra khoảng cách giữa cậu và phụ thân to lớn bao nhiêu!
“Vương huynh, phiền huynh lập tức phân phó một nhóm người đáng tin cậy cùng cao đồ của Lôi đường chủ kiểm tra Vương gia một lượt.”
Vương Vũ lập tức rõ ràng ý tứ của Viên Chính Tiếu, ông đang lo lắng có kẻ sẽ lợi dụng lợi khí của Lôi Hỏa Đường để đối phó với nhân sĩ võ lâm trong Vương gia. Nếu ba thùng hỏa khí đó được bố trí tại khắp các nơi trong Vương gia… Sắc mặt của Vương Vũ khẽ biến, lập tức dặn dò nhi tử Vương Thanh Trúc tự mình dẫn người cùng đám người Lôi Hỏa Đường đi lo liệu sự việc này.
“Minh chủ suy nghĩ chu toàn, tiểu đệ tự cảm thấy hổ thẹn.” Vương Vũ ôm quyền than.
Viên Chính Tiếu mặt không biến sắc, bước lên phía trước đỡ lấy Vương Vũ.
“Vương huynh ngươi đang nói giỡn sao? Đường đường là một đại học sĩ văn võ song tu, sao có thể so sánh với kẻ mãng phu như ta? Đại hội võ lâm lần này còn nhờ Vương huynh đảm đương nhiều.”
“Đều là việc phải làm. Minh chủ nhiều ngày điều tra trong thành Kinh Châu có từng phát hiện tung tích của yêu chúng Lưu Yến Cốc?”
Viên Chính Tiếu lắc đầu, “Vương huynh là người đứng đầu trong thành Kinh Châu, nếu ngay cả Vương huynh còn không tra ra điều gì… Àiiiiii!”
Khuyết Thủy ngây người, bản thân rõ ràng vừa bẩm báo nghi ngờ Chu Chỉ Viên, vì sao phụ thân lại nói với Vương đại hiệp rằng không có bất kì manh mối nào? Là bởi không tin tưởng điều tra của cậu, hay là…
Chờ đám người Vương Vũ rời khỏi, Khuyết Thủy đánh bạo đem những nghi vấn trong ngực hỏi ra. Viên Chính Tiếu liếc nhìn nhi tử một cái, năng lực của đứa con này người làm cha như ông rõ ràng nhất.
Từ lúc sự việc xảy ra tới nay, bất kể người đứng đầu như Vương Vũ điều tra như thế nào, những người trong Võ lâm minh tìm kiếm ra sao cũng đều chẳng hề tìm ra được chút manh mối nào của Lưu Yến Cốc. Mà nhi tử năng lực bình thường này của ông lại trong vài ngày ngắn ngủi chẳng những có đối tượng hoài nghi, mà còn có thể chỉ ra địa điểm có thể là nơi ẩn nấp của Lưu Yến Cốc nhất trong thành Kinh Châu.
Thường Tam biến mất đã có thể chứng minh phỏng đoán của Khuyết Thủy là chính xác, nếu Chu Chỉ Viên cũng thực sự như hoài nghi của cậu… Là ông xem nhẹ con trai của mình, hay là có người ngoài giúp đỡ cậu đây?
“Khuyết Thủy, ta hẳn đã từng dạy con, phàm là chuyện không chắc chắn thì không thể tùy tiện nói ra, càng là đại sự càng phải cẩn thận. Trừ phi con thực sự nắm chắc chứng cớ, nắm vững điểm mấu chốt, cũng cần suy nghĩ tốt các loại kết quả ứng đối, bằng không không thể dễ dàng nói ra.”
“Hơn nữa con còn là nhi tử của ta, lời nói và việc làm của con không chỉ đại diện cho con, thậm chí còn đại diện cho toàn bạch đạo võ lâm, kết quả hoài nghi của con là thực thì tốt, nếu là giả, kẻ khác sẽ nói con ăn nói lung tung, thậm chí nghiêm trọng hơn là trách con làm hỏng chiến cơ (bí mật chiến đấu), con đã rõ chưa?”
“Vâng, hài nhi thụ giáo.” Khuyết Thủy cúi đầu.
“Đi đi, nếu con có thể tìm ra hành tung của Lưu Yến Cốc, cũng không uổng là nhi tử của Viên Chính Tiếu ta!”
Ngày mười chín tháng bảy, đại thủ lĩnh Yến Vô Quá của Phi Ưng Xã đứng đầu Hắc đạo phương Bắc, cùng hai vị đường chủ, hai hộ pháp thoải mái tới nơi.
Không khí trong thành Kinh Châu ngày càng khẩn trương. Bởi vì theo nguồn tin đáng tin cậy, nhóm người Tà Quỷ Lưu Yến Cốc chủ đã bí mật tiến vào trong thành. Lại có người thuật lại rằng, tuy không hề lưu lại dấu hiệu của Lưu Yến Cốc ở nơi gây án như trước đây, nhưng những huyết án xuất hiện trong vài ngày nay tuyệt đối có liên quan tới Lưu Yến Cốc.
Thủ lĩnh của hắc bạch lưỡng đạo cùng tụ họp tại Vương gia, trừ bởi vì chức vị Minh chủ hai mươi năm một nhiệm kì ra, mục đích lớn hơn là vì thương thảo cách lưỡng đạo chung tay đối phó với kẻ thù chung Lưu Yến Cốc.
Nghe nói phải đối phó với Lưu Yến Cốc, tuy làm ăn bất chính, nhưng Tào Bang đa phần là dân chúng bình thường tụ tập lại với nhau, Diêm Bang đã có thối ý, Tứ Phương Lâu có căn cứ chính tại Dương Châu thì trực tiếp nói không dính dáng tới bãi nước đục này; Hai bên tiếp tục tranh chấp khiến quần hùng bạch đạo cực kì không thoải mái, hội nghị bắt đầu được một nửa, lâu chủ Tứ Phương Lâu dẫn thủ hạ rời khỏi. Mà Minh chủ của liên minh Động Đình thì không tỏ rõ thái độ, còn đang do dự.
“Yến đại thủ lĩnh ý ngài như thế nào?” Viên Chính Tiếu nhìn về phía đối diện, công tử anh tuấn đại hào Hắc đạo mặt như tinh ngọc, thân như thanh mộc, cử chỉ trang nhã.
Nói thực, nếu không phải gã tự mình mở miệng giới thiệu gã chính là Yến Vô Quá, người nhìn thấy gã tuyệt đối sẽ không nghĩ tới công tử anh tuấn nhìn văn nhược như vậy lại là đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã kẻ nắm trong tay việc buôn bán của Hắc đạo phương Bắc!
Yến Vô Quá ngẩng đầu mỉm cười. Nụ cười này khiến rất nhiều người có mặt tại đây đều nghĩ tới câu nói một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, thậm chí có kẻ còn nghĩ: Mỹ nhân đệ nhất võ lâm nếu so sánh với nhân vật Hắc đạo kiêu hùng này. Thì ai sẽ là người chiến thắng.
Yến Vô Quá nói: “Hắc bạch lưỡng đạo, đấu qua đấu lại chẳng qua cũng chỉ là tranh giành đạo sinh tài, nhân nghĩa lễ đức hiếu còn đang nằm trong tâm hai bên, Nhưng nếu Lưu Yến Cốc hoàn toàn bất chấp đạo nghĩa như vậy, bang phái đánh mất nhân tính đã không còn được liệt vào hắc bạch lưỡng đạo, mà thuộc về tà giáo hạ lưu, bang phái như vậy tồn tại trong giang hồ, vô luận là đối với người trong võ lâm hay bách tính bình thường đều không phải là hạnh sự (việc may mắn).”
“Môi hở răng lạnh, Phi Ưng Xã ta tuy lực lượng ít ỏi, nhưng cũng quyết định trợ giúp đồng minh võ lâm, không tiếc đại giới diệt trừ khối ung nhọt này! Giữ vứng giang hồ bình ổn, võ lâm an sinh.”
“Nói hay lắm!” Cung chủ Tam Mao cung Tam Mao lão đạo vỗ bàn tán thưởng, lập tức liền nảy sinh hảo cảm đối với thủ lĩnh Hắc đạo nhìn như văn nhược này, “Yến lão đệ, ngay cả bạch đạo hiện tại cũng chỉ có rất ít người nói đạo nghĩa như giống như ngươi! Chẳng trách Phi Ưng Xã của ngươi có thể trong vòng năm, sáu năm ngắn ngủi phát triển thành bang phái đệ nhất phương Bắc, thực không tồi!”
Yến Vô Quá gật đầu đáp lễ, “Cung chủ quá khen. Đạo diệc hữu đạo (trong đạo có đạo nghĩa, đạo ở đầu theo mình hiểu là hắc bạch đạo), tại hạ chỉ là không muốn phá hủy quy củ trên đường.”
Yến Vô Quá dừng một chút, cong miệng nở nụ cười không rõ ý tứ, “Hắc đạo vẫn có khác biệt, cung chủ nghìn vạn lần đừng coi Vô Quá như người tốt.”
“Ha ha! Ngươi không nói ta cũng biết! Ta chính là thích thái độ sảng khoái này của ngươi! Không giống vài kẻ chính nhân quân tử rõ ràng đóng cửa làm ra những chuyện gà chó không bằng, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ đạo mạo! Lạo đạo ta nhìn mà muốn nôn!” Tam Mao lão đạo liếc mắt nhìn về phía Lôi Hỏa Đường, trong mắt có ý khinh thường rõ ràng.
Đường chủ Lôi Hỏa Đường giống như không nhìn thấy ánh mắt của lão, xoay đầu thấp giọng trao đổi gì đó với thuộc hạ. Nhưng không một ai nhìn thấy song thủ giấu dưới tay áo của hắn đã nắm chặt thành quyền.
Viên Chính Tiếu lo lắng xảy ra tranh chấp, liền vội vã giảng hòa nói: “Đạ tạ Yến đại thủ lĩnh, Yến đại thủ lĩnh lòng dạ quảng đại, tôn quy trọng đạo, thực khiến người ta cảm phục. Được Phi Ưng Xã trợ giúp, quả là phúc của võ lâm ta.” Những người đứng đầu Võ lâm minh xôn xao phụ họa. Phương trượng Thiếu Lâm đại sư Vô Tận và Vương Vũ liếc nhìn nhau, mỉm cười không nói.
Minh chủ Động Đình Mạnh Đắc Đệ thấy đại bang phái đứng đầu Hắc đạo đã tỏ thái độ, chính mình do dự cũng tựa hồ không hay, liền lên tiếng biểu thị ba mươi sáu liên minh Động Đình bất cứ lúc nào cũng chờ đợi phân phó của đại Minh chủ.
Khuyết Thủy từ thời khắc bước vào đại sảnh nhìn thấy Yến Vô Quá, nhãn thần vẫn luôn đảo quanh người gã.
Gã là ai? Vì sao thoạt nhìn gã giống với Yến Vô Quá giả kia tới như vậy? Thuật dịch dung thực sự có thể khiến hai người khác biệt giống nhau tới mức độ này sao? Diện mạo, dáng người không chỗ nào khác biệt. Nếu cứng rắn nói rằng có cái gì không giống thì hẳn chính là khí chất.
Yến Vô Quá trước mặt hiện tại, khí chất giống như thiếu gia công tử đại gia, thái độ cũng kính cẩn khiêm tốn, hữu lễ, biết tiến lui, lời nói như gió xuân phả vào mặt, không hề có cảm giác không thoải mái.
Tà Quỷ tự xưng là Yến Vô Quá kia thì người cũng như tên, tà ác cuồng vọng, nham hiểm tàn nhẫn tới cực điểm, khuôn mặt cũng lạnh lùng như băng. Người còn chưa tới trước mặt, cỗ âm khí lạnh lẽo kia đã xâm nhập vào thân thể. Đúng rồi! Âm Tuyệt Công! Yến Vô Quá thật này sắc mặt không giống luyện Âm Tuyệt Công, nét đặc biệt đó là vẻ trắng bệch tái nhợt cậu đã nhìn quen trên khuôn mặt Tà Quỷ. Như vậy, người này hẳn không có quan hệ đặc biệt gì với Tà Quỷ, có lẽ thật sự chỉ là Tà Quỷ kia thuật dịch dung cao siêu mà thôi… Nghĩ tới đây, Khuyết Thủy thoáng yên tâm trở lại. Chính vào lúc này, Yến Vô Quá bỗng nhiên nhìn về phía Khuyết Thủy ở bên này.
Thịnh!
“Khụ, Khuyết Thủy, con còn chưa chính thức bái kiến chư vị tiền bối cùng đương gia, thủ lĩnh đi, khó có được cơ hội các thủ lĩnh hắc bạch lưỡng đạo đều tụ hợp ở một phòng như vậy, sao còn không tới bái kiến!”
Tâm đánh thót một cái, Khuyết Thủy giữa lúc tâm thần không yên đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của phụ thân, Khuyết Thủy cả kinh liền vội vã chắp tay đứng dậy.
“Tại hạ Viên Khuyết Thủy, ra mắt chư vị tiền bối, đương gia. Lần này phụng mệnh phụ thân cũng là vì muốn tận chút sức nhỏ bé vì võ lâm, không biết tự lượng sức mình tham gia Đại hội võ lâm lần này, sự việc tiểu bối không hiểu rất nhiều, còn mong chư vị tiền bối nghiêm khắc chỉ giáo nhiều hơn.”
Ánh mắt của quần chúng tại đây tập trung lên Khuyết Thủy, đặc biệt là ánh mắt nóng bỏng của Yến Vô Quá! Khuyết Thủy hít sâu một hơi, ưỡn ngực chống đỡ ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới của mọi người.
Lúc trước tuy đã gặp mặt phần lớn người đứng đầu, hôm nay mới xem như chính thức bái kiến, không biết đây có phải là đại biểu cho việc phụ thân đã công nhận cậu, cũng đồng ý để người thừa kế của mình xuất đầu lộ diện? Chẳng rõ là bởi vì nguyên nhân giống vậy không, ánh mắt mọi người đánh giá cậu so với trước đây phức tạp hơn nhiều.
“Hổ phụ không sinh khuyển tử, Viên thiếu hiệp không cần quá mức khiêm tốn, Viên thiếu hiệp chưa xuất giang hồ đã danh mãn thiên hạ, nếu ta nhớ không sai, hơn nửa năm trước Lưu Yến Cốc chủ có treo thưởng mười vạn lượng bạc trắng tìm kiếm tung tích của ngươi. Không biết Viên thiếu hiệp và Tà Quỷ kia có ân oán ra sao? Lại khiến Tà Quỷ chỉ có vào không có ra nọ nguyện ra cái giá hào phóng như thế!” Thủ tịch trưởng lão Cửu Chỉ Thần Cái Cái Bang ngoáy mũi cười hì hì hỏi.
Khuyết Thủy xấu hổ còn chưa đáp lại, liền nghe thấy có người tiếp lời: “Ta nói khoảng thời gian trước đệ tử Cái Bang lỗ chó, động chuột nơi nơi đều chui, bình thường không nhìn thấy Cái Bang nào ở nơi nông thôn sơn dã, thế mà khắp nơi đều là hóa khiếu tử (ăn mày) đang xoay quanh, hóa ra là vì kiếm mười vạn lượng bạc trắng đó!”
“Cái Bang ngươi quả nhiên là tiền loại nào cũng dám kiếm! Tiền của Lưu Yến Cốc cũng dám cầm, ngươi không sợ sẽ bị đồng đạo võ lâm vây công? Cho dù Cái Bang ngươi bang lớn người nhiều, chung quy cũng phải cho Viên đại Minh chủ ba phần mặt mũi nhỉ?”
“Hắc hắc, thế nhân đều biết Cái Bang ta người nghèo bang cũng nghèo, mười vạn lượng tuyết hoa ngân không biết có thể nuôi sống bao nhiêu bang chúng, Viên đại Minh chủ lòng dạ rộng lượng, sao có thể trách cứ Cái Bang ta vì phát tài mà tìm kiếm nhi tử của ông ta? Viên đại Minh chủ ông nói có đúng không? Huống hồ Viên thiếu hiệp ẩn nấp khéo léo, Cái Bang ta dù xuất toàn lực cũng không thể tìm thấy cậu ta? Tam Mao lão đạo ông lúc này xuất ngôn châm ngòi là có ý gì?” Cửu Chỉ Thần Cái gảy gảy ngón tay, ngoài cười nhưng trong không cười.
Viên Chính Tiếu tựa hồ chẳng hề đặt lời nói của hai người vào lòng, trên mặt vẫn luôn duy trì tiếu dung rộng lượng.
Ngồi đối diện với Cửu Chỉ Thần Cái là chưởng môn phái Tuyết Sơn mặc y phục trắng như tuyết, hơi nhíu mày, thản nhiên phất ống tay áo, tựa hồ đang xua đi thứ gì đó bẩn thỉu.
Thấy Viên Chính Tiếu hoàn toàn không hề có phản ứng, Cửu Chỉ Thần Cái ngắm chưởng môn Tuyết Sơn, lại nhìn bụi đen trong móng tay của mình, hắc hắc cười hai tiếng.
“Đúng rồi, tôi cũng thật hiếu kì. Không biết Tà Quỷ Lưu Yến Cốc đó vì chuyện gì lại treo thưởng mười vạn lượng tìm kiếm tung tích Viên thiếu hiệp? Viên thiếu hiệp không biết cậu có thể vì mọi người tại đây giải thích một phần nghi hoặc không?” Vương Thanh Trúc là tiểu bối thứ hai có tư cách ở đây mỉm cười hỏi.
“Ha ha, không dối gạt chư vị, tiểu nhi bị Tà Quỷ kia treo thưởng đơn giản là vì Tà Quỷ kia muốn đạt được tâm pháp luyện Cửu Dương Chân Công tuyệt học của Viên gia ta! Tiểu nhi khi đó tự nhận không phải là đối thủ của Tà Quỷ nọ, vì vậy che giấu hành tung bế quan luyện công, ngay cả lão phu khi đó cũng không biết nó trốn ở chỗ nào. Hôm nay nó đã xuất quan…”
“Hôm nay cậu ta đã xuất quan, chắc hẳn đã có công lực và bản lĩnh đối phó với Tà Quỷ rồi nhỉ? Hắc hắc, quả nhiên không hổ là người của Viên gia! Nếu đoán không lầm, danh hiệu Minh chủ võ lâm lần này nói không chừng lại rơi vào Viên gia cũng nên! Vương đương gia ông nói có đúng không?” Cửu Chỉ Thần Cái cắt ngang câu chuyện của Viên Chính Tiếu, chuyển mũi lao về hướng Vương Vũ vẫn luôn trầm mặc.
Vương Vũ mỉm cười, hoàn toàn không vì Cửu Chỉ Thần Cái dời câu chuyện về hướng ông mà lộ vẻ không vui.
“Đương nhiên. Viên thiếu hiệp hai mắt sáng ngời hữu thần, huyệt thái dương lại bằng phẳng như cố, có thể thấy thần công đã có thành tựu. Nhi tử của Viên Minh chủ tự nhiên là sẽ rất tốt, tại hạ lần này cũng thấy được Viên thiếu hiệp sẽ đạt giải nhất.”
Viên Chính Tiếu lòng thầm khoái trá, ngoài miệng lại nói lời khách khí.
Mục quang quét về phía nhi tử của Vương Vũ, chỉ thấy trên mặt Vương Thanh Trúc không hề biểu lộ bất kì vẻ bất mãn nào.
Viên Chính Tiếu thầm giật mình, tâm nghĩ người này không thể coi thường!
Viên Khuyết Thủy liền nói không dám, sau khi ngồi xuống cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người, chỉ cảm thấy ánh mắt toàn phòng hàm chứa những suy nghĩ khác nhau rơi trên người cậu, như mũi kim đâm vào lưng, không tới nửa khắc đã khiến cậu mồ hôi ướt áo.
Viên Chính Tiếu nhìn nhi tử không đủ quyết đoán, lòng thầm không vui lại cũng chẳng thể đương trường trách mắng. Đồng thời cũng càng phát giác Vương Thanh Trúc chính là đối thủ lớn nhất của nhi tử!
Trần Mặc ngồi phía sau Khuyết Thủy điềm tĩnh quan sát quần hào trong sảnh, mặt không đổi sắc, cũng không biết là y đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ là khi y chú ý tới đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã Yến Vô Quá, tựa hồ luôn hữu ý vô ý dùng nhãn thần quét lên toàn thân Khuyết Thủy, ánh mắt không tự chủ được rét lạnh.
Những người đứng đầu Võ lâm minh họp suốt một ngày đã thầm dậy sóng, sau này…
Muôn vàn khó khăn tận sức sắp xếp, Viên đại Minh chủ rốt cuộc đạt được mục đích ban đầu của ông.
Nhận được sự chấp thuận của Yến Vô Quá kiêu hùng nhất Hắc đạo, lại hữu ý vô ý mời thêm phương trượng Thiếu Lâm trợ giúp, một quyển sách có hai mươi sáu đại nhân vật võ lâm kí tên chống lại Lưu Yến Cốc ra đời.
Tới Đại hội võ lâm còn có chín ngày, lôi đài trên núi phía sau Vương gia đã được dựng xong, ghế cho quần chúng đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Mấy ngày nay việc làm ăn của vài thanh lâu trong thành Kinh Châu tốt đến không thể tốt hơn! Bởi vì không khí trong thành quá căng thẳng, áp lực trước ngày tỷ võ quá lớn, những đại lão gia giang hồ này mười phần thì cả mười đều tới đây giải tỏa áp lực.
Ngày hai mươi mốt tháng bảy, Tề Tú Phong Hoa Sơn dẫn vài thanh niên chạy tới tìm Khuyết Thủy, nói muốn mọi người cùng nhau ra ngoài đi dạo, do Vương Thanh Trúc cầm đầu dẫn đường.
Khi đó Khuyết Thủy còn đang vội vàng muốn xuất thành điều tra thân phận những thi thể bị vứt bỏ kia, đẩy qua đẩy lại, chẳng dễ dàng gì mới cự tuyệt được.
Thu thập vài đồ dùng, đang nghĩ có nên gọi Trần Mặc không —— Trần Mặc hai ngày nay luôn bị phụ thân gọi đi làm việc khác.
Cửa phòng bị đẩy ra, một làn gió nóng ùa vào.
Khuyết Thủy cho rằng bọn Tề Tú Phong chưa từ bỏ ý định muốn kéo cậu ra ngoài, bất đắc dĩ xoay đầu cười nói: “Xin lỗi, vẫn là lần sau… Là ngươi?”
“Ngươi nhận ra ta?” Người tới nhíu mi.
Khuyết Thủy ngây người, nháy mắt không biết nên ứng đối như thế nào.
Cậu nhận ra người này, chuẩn xác mà nói là nhận ra khuôn mặt này.
“Yến đại đương gia chê cười rồi, tại hạ từng gặp mặt Yến đại đương gia vài lần, tự nhiên nhận ra. Vừa rồi nhất thời kinh ngạc nói lời vô lễ, còn thỉnh Yến đại đương gia chớ trách cứ.”
Khuyết Thủy chắp tay thi lễ.
Yến Vô Quá mỉm cười.
Khuyết Thủy đã miễn dịch với khuôn mặt này, cho dù là nụ cười động nhân của đối phương cậu cũng bất vi sở động. (không thay đổi, không nhúc nhích)
Chỉ là vừa nghĩ tới Tà Quỷ kia cũng có một khuôn mặt như vậy, tự nhiên đối với nam tử này cậu cũng có một chút không tự nhiên.
“Ngươi muốn ra ngoài?”
“Đúng. Xin hỏi Yến đại đương gia tìm tại hạ có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì quan trọng.”
Yến Vô Quá thoải mái tiến vào, thậm chí còn hứng thú ngắm nghía một vòng quanh phòng.
Khuyết Thủy càng không được tự nhiên. Bản thân cậu đối với thân phận của đại thủ lĩnh này có chút hoài nghi, trong hội nghị tối hôm trước, ánh mắt kia của gã nhìn cậu, cảm giác khó chịu đó khiến toàn thân cậu nổi da gà! Hai ngày hôm nay thấy gã trang nghiêm, nghiêm túc giống thủ lĩnh của các bang phái khác, điều này mới giúp nỗi bất an trong cậu dần bình ổn một chút. Nhưng hôm nay lại thấy gã thái độ ngả ngớn như vậy…
“Xin lỗi, tại hạ có chút chuyện cần xuất môn xử lý, nếu Yến đại đương gia không có chuyện gì phân phó, như vậy…”
“A, ngươi sợ ta?” Yến Vô Quá dừng lại bên cạnh cậu. Khuyết Thủy muốn lùi lại sợ đối phương xem thường cậu, liền cố gắng nhẫn xuống không nhúc nhích.
“Thứ cho tại hạ không rõ ý tứ của Yến đại đương gia.”
Yến Vô Quá gật đầu, nét mặt như cười như không, “Ngươi bảo người hầu bên cạnh ngươi điều tra ta?”
“Điều tra? Yến đại đương gia phải chăng đã hiểu lầm điều gì? Hơn nữa Trần Mặc cũng không phải là người hầu của tôi.” Khuyết Thủy bắt đầu căng thẳng, bởi vì hoài nghi thân phận của Yến Vô Quá, cậu quả thực có nhờ Trần Mặc giúp cậu lưu ý người này.
“Như vậy đi, nơi đây cũng không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta hẹn một nơi, ngươi có nghi vấn gì cũng đừng ngại hỏi thẳng ta, ta chắc chắn biết thì sẽ nói, không hề che giấu.”
Khuyết Thủy đang cảm thấy cực kì không thoải mái rồi. Ánh mắt thủ lĩnh Hắc đạo này nhìn cậu quá khác thường! Loại ánh mắt đó… Nào có ai sẽ nhìn người khác như vậy!
“Chính hợi tối nay, gặp mặt tại Chu Chỉ Viên.”
Chu Chỉ Viên?! Khuyết Thủy thầm giật mình, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy thân ảnh của Yến Vô Quá đã bước ra khỏi đại môn. Đi tìm Trần Mặc, Trần Mặc lại không ở đây, chắc hẳn phụ thân lại giao cho y chuyện gì đó.
Nghĩ đem chuyện Yến Vô Quá hẹn cậu tại Chu Chỉ Viên ra nói với phụ thân, lại cảm thấy không có chứng cứ thực tế, nói cho phụ thân nghe chỉ sợ ông sẽ không tin, huống chi thân phận của Yến Vô Quá cũng không giống.
Đi, hay là không đi? Ngươi đang sợ cái gì? Khuyết Thủy tự hỏi chính mình.
Ngươi không phải là đang lo lắng không tìm ra được dấu vết của Lưu Yến Cốc sao? Ngươi không phải là muốn trợ giúp phụ thân giảm bớt một phần trách nhiệm ông gánh vác sao? Ngươi không phải là đã từng phát thệ nhất định phải trợ giúp Trần Mặc ngồi lên vị trí Minh chủ võ lâm sao? Với công lực hiện tại của ngươi, cho dù Yến Vô Quá kia có vấn đề cũng không thể dễ dàng bắt được ngươi. Nếu muốn rời khỏi, liều mạng chung quy cũng có thể chạy trốn nhỉ?
Ngươi đang sợ cái gì? Có cái gì đáng để sợ chứ? Ngươi có còn là nam tử không?! Ưỡn cao ngực lên! Ngươi là Viên Khuyết Thủy! Là nhi tử của Viên Chính Tiếu đại Minh chủ võ lâm! Hai tay vỗ vào nhau, người trẻ tuổi hạ quyết định.
Ăn xong cơm tối, Khuyết Thủy tùy tiện tìm một lý do chuồn khỏi Vương gia. Yến Vô Quá chỉ nói gặp ở Chu Chỉ Viên, nhưng không nói rốt cuộc là ở nơi nào trong Chu Chỉ Viên.
Chu Chỉ Viên này nói lớn không lớn, nói bé không bé, nghe nói là tàng kiều viên của một kinh quan nào đó sau khi trao quyền mua lại, lại bởi vì mồm miệng sơ suất bị hoàng đế hiện tại phái người bịt miệng, sự việc đã trôi qua hơn mười năm, người ở đây đều đã đi, Chu Chỉ Viên thiếu người chăm sóc cứ như vậy mà trở nên hoang phế.
Điều kì quái chính là viện tử hoang phế nhiều năm không có chủ nhân, theo lý nên do quan phủ tiếp quản, hoặc bán hoặc phá đi, vì sao quan phủ Kinh Châu lại để mặc nơi hoang phế này bàng quang mặc kệ?
Chu Chỉ Viên rộng ba mươi mẫu mặc dù cỏ dại mọc thành bụi, may sao còn chưa bị phá hủy tới nông nỗi không thể ở được.
Khuyết Thủy đầu giờ hợi tới nơi, bởi vì nhiều ngày khám xét tìm kiếm tại đây, cậu đã vô cùng quen thuộc đối với địa hình xung quanh Chu Chỉ Viên, băng qua vài khu vườn trong viên vẫn không thấy có người, chăm chú nhìn một loạt sương phòng tối đen trước mắt, Khuyết Thủy quyết định tới từng gian một tìm kiếm. Cậu không muốn chờ Yến Vô Quá tới tìm cậu, cậu hy vọng bản thân có thể giữ thế chủ động, nếu phát hiện gì không đúng, cũng có thể tùy thời thối lui. Mùa hạ cỏ mọc cao, đom đóm bay, tiếng của côn trùng, ếch nhái lúc trầm lúc bổng.
Đêm nay bầu trời không có trăng, sao cũng thưa thớt, một trận gió thổi qua, bên trong Chu Chỉ Viên vang lên một trận tiếng chuông gió êm tai. Khuyết Thủy ngẩng đầu nhìn mái hiên, chuông gió xinh xắn đang lay động trong gió, chơi đùa cùng gió đêm thanh lãnh. Vẻ mặt của Khuyết Thủy trở nên nhu hòa. Bản thân thực sự quá căng thẳng rồi.
Nhất định phải đánh bại gã! Dù sớm hay muộn nhất định có một ngày cậu sẽ đánh bại ác ma kia! Khuyết Thủy thầm phát thệ. Cậu thực sự không muốn bị những cơn ác mộng kia quấn riết cả đời.
Cậu không dám nói với Trần Mặc, nếu Trần Mặc không ở bên cạnh cậu, cậu buổi tối thậm chí còn không dám chợp mắt, vừa nhắm mắt lại, cậu tựa hồ liền có thể cảm thấy âm lãnh trong địa lao kia đang từng chút từng chút ập về phía cậu.
Sương phòng thứ tư bên tay trái lộ ra ánh nến mông lung.
Là được thắp từ khi nào? Người lại tiến vào từ lúc nào?
Khuyết Thủy nhìn chằm chằm căn phòng đó trăm ngàn suy nghĩ xoay chuyển. Từng bước từng bước thật cẩn thận tiếp cận sương phòng kia.
Bên trong sương phòng tựa hồ không có khí tức của con người, quá yên tĩnh rồi. Tay cậu đặt ở trên cửa khẽ đẩy một cái. Trong phòng quả nhiên không có một ai, một cây nến đỏ đặt trên cái bàn nhỏ ở đầu giường phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đây là một buồng ngủ. Màn trướng màu đỏ được buộc lại hai bên, một chùm tua cờ từ đỉnh màn rũ xuống. Chăn mền đỏ thẫm thêu hình uyên ương hí thủy, ghế trúc mới tinh vẫn còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng đặc thù của trúc. Khuyết Thủy chớp mắt, muốn cười lại chẳng thể cười nổi. Gian phòng này cậu vừa mới xem qua, khi đó căn phòng này trừ một chiếc giường gỗ nặng nề, một cái tủ đầu giường ra, thì ngay cả ghế cũng không có.
Hơn nữa điểm quan trọng chính là lúc vừa rồi cậu tiến vào trong đó rõ ràng chỗ nào chỗ nấy đầy bụi bặm tro đất, cậu dùng giày dẫm lên trên còn có thể in lại dấu chân, mà nay lại sạch sẽ tới mức giống như vừa được bốn, năm người hầu chăm chỉ quét dọn qua.
Cậu thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hoa. Mùi hoa?
Thân thể mềm nhũn, Khuyết Thủy thầm mắng chính mình, ngã xuống.
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc