Mặt Nạ Hoàng Tử
Chương 42
***
Sáng hôm sau tôi dậy từ 5 giờ sáng.
6 giờ kém tôi bắt đầu rời nhà và tự cảm thấy an toàn khi đọc lại tin nhắn ngày hôm qua. Chẳng là tối qua khi về tới nhà Yul có nhắn cho tôi một tin nhắn đại ý là hỏi bao giờ đi học. Tôi trả lời 6 giờ 30.
Và giờ là 6 giờ kém thì tôi có thể ra khỏi nhà được rồi.
Đi xe Bus thì có lẽ sẽ bị lộ. Đi đường bộ sẽ bị phát hiện. Nghĩ vậy nên tôi đi đường vòng. Vòng qua một con phố khác và tới trường lúc 7 giờ kém với lí do sang nhà bác thăm con mèo bị ốm chắc là hợp lí.
Tôi vui vẻ khởi hành.
Con phố này được trang hoàng khá lộng lẫy và bán rất nhiều đồ lưu niệm. Tôi dừng lại trước một cửa hàng và ngay lập tức bị chiếc dây chuyền hình cỏ bốn lá trong tủ kính thu hút. Mặt cỏ bốn lá rất đẹp, nó xanh mướt và trong suốt. Nhìn đầy huyền bí nhưng cũng rất lung linh. Tôi tần ngần mãi. Khi mở cặp và quyết định mua chiếc dây chuyền này thì mới ngã ngửa: Tôi đi vội và không mang theo ví tiền.
Tiếc rẻ chiếc dây chuyền, tôi lưỡng lự không muốn đi.
- Xin chào.
Một giọng nói rất nhẹ nhàng vang lên rất khẽ từ phía sau. Xoay người lại, tôi ngỡ ngàng nhận ra đó là học sinh mới, Ruby. Cô bạn cao ráo trong bộ đồng phục học sinh. Nhìn Ruby hệ như một công chúa trong truyện tranh vậy. Tôi cười hiền lành hồ hởi đáp.
- A. Chào Ruby.
- Tên là Linh Đan đúng không?
Tôi thoáng ngạc nhiên khi nghe thấy Ruby hỏi vậy, giọng điệu lúc này đã khác hẳn lúc trước.
Tôi cười cười, gật đầu. Ruby lạnh nhạt hỏi.
- Nói chuyện chút được không?
Nhìn dáng vẻ kênh kiệu của Ruby chợt tôi nhớ lại lời của Yul ngày hôm qua. Yul đã nói trước là tôi cần phải đợi cậu ấy tới, nhưng rồi tôi lại không nghe. Và giờ thì tôi đang ăn năn.
Tôi xốc chiếc balo trên vai cố gắng giải thích.
- Tớ nghĩ là bây giờ đã muộn học, tới trường đã.
- Bạn và Yul là thế nào?
Tôi đáp mông lông.
- Bọn tớ là bạn bè.
- Không bạn bè gì hết. Hãy tránh xa Yul ra.
Tôi hơi giật mình vì biểu cảm thái quá của Ruby. Nhưng cô gái này tự ình cái quyền quyết định tôi “được” chọn ai làm bạn từ bao giờ vậy?
Trên vỉa hè lúc này hơi vắng người đi bộ, chỉ có những chiếc xe tấp nập ngược xuôi dưới lòng đường. Tôi dáo dác nhìn quanh nhưng chẳng mảy may thấy ai quen thuộc. Tôi vẫn kiên quyết rời đi.
- Bây giờ đã muộn học và tớ cần tới trường. Chúng mình nói chuyện sau.
Người phía sau vẫn chưa chịu rời đi.
- Có phải bạn đã làm gì đó để ép Yul làm bạn trai của mình không hả?
Tôi suýt sặc nước bọt. Trí tưởng tượng của học sinh mới đúng là phong phú. Nhưng mặc kệ cô gái này có nghĩ gì, con phố này tôi không quen ai và tôi cần rời khỏi đây.
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ chợt đến và cũng nhanh chóng bị dập tắt khi phía trước tôi có một chiếc xe ô tô đen. Khi cô bạn phía sau vừa gào cái điều vô lí ấy vào mặt tôi thì trong xe lố nhố 3 - 4 người đàn ông mặc đồ đen bước ra. Tôi giật mình thất thần lùi lại. Khi chân vừa lùi lại được 2 bước, một bàn tay đã bám chặt lấy vai của tôi, xoay người tôi lại. Ruby lay tôi rất mạnh và luôn hỏi.
- Có phải chính bạn đã ép Yul như vậy không? Nói đi.
Cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại. Tôi không biết nói gì. Khi người ta bỗng dưng bị một nhóm người lạ bao quanh, khi bỗng dưng bị một ai đó một mực khẳng định một điều mà trước giờ bạn chưa từng làm, có phải khi ấy mọi thứ sẽ trở nên trống rỗng không? Và có phải là khi trở nên trống rỗng, người ta thực sự không biết nên làm gì không?
Một thanh âm thật trầm, thật ấm. Vang lên từ phía sau.
- Cậu đang làm cái trò gì vậy?
Tôi vẫn tin; vào những lúc tôi không biết làm gì thì sẽ có một người đến và giúp tôi có lại dũng khí. Từ khi quen một người, tôi đã tin vào điều ấy.
Nhưng đôi chân tôi cũng đã tê cứng lại. Tôi chẳng thể nhúc nhích. Bóng người từ phía sau vượt lên, đến bên cạnh tôi, hất bàn tay người đối diện khỏi vai tôi và giữ cho tôi đứng vững.
Ruby thoáng bất ngờ trước sự xuất hiện của một người lạ. Nhưng một cách nhanh chóng cô gái lấy lại được nét mặt ban đầu. Ruby cười nhếch, hất những lọn tóc phía trước sang một bên, khinh khỉnh hỏi lại.
- Cậu là ai?
- Ju. Sao?
- Quen nhỏ đó à?
- Đó không phải là chuyện của bạn. Nhưng nếu lần sau còn hành động như vậy, thì tôi sẽ không cư xử được dễ dàng như thế này đâu.
Ruby bất ngờ cười lớn.
- Haha. Xem ra thì cũng sẽ có nhiều kịch để xem trong thời gian sắp tới đây. Chào.
Người phía trước bất ngờ quay gót. Đám người mặc áo đen cũng mau chóng rời đi. Chỉ còn lại tôi, với trái tim đang đập liên hồi.
Mọi chuyện diễn ra thật nhanh. Thật đáng sợ.
Ju xoay người, cậu ấy khẽ cúi xuống, xoa đầu tôi rồi nói nhỏ.
- Không sao. Tớ đã về.
Trước tôi đọc trong tiểu thuyết có cụm “ cảm xúc vỡ òa “. Tôi không hiểu lắm. Giờ thì tôi đã hiểu.
Chỉ một câu nói đơn giản của Ju vậy thôi, nỗi bực tức uất ức trong tôi như bung ra, tôi khóc òa lên giữa phố. Tôi ôm chầm lấy Ju và khóc.
Tôi cũng chẳng biết vì sao lại như vậy nữa.
Nhưng những chuyện khó hiểu kể từ khi Ju đột ngột sang Nhật là những bất ngờ, những xung đột, những cảnh tương tàn, những ánh mắt đố kị. Tất cả. Thật đáng sợ. Và tôi thì vẫn tự ình là người có đủ sức mạnh. Nhưng kì thực, thì không phải như vậy.
***
- Cậu dùng loại gì tiếp theo?
- Ừm. Xoài đi.
- Xoài trước đó ăn rồi.
- Ừm. Chanh leo.
- Cũng rồi.
- À. Dâu.
- Vừa xong.
Tôi ngồi ặt cổ ra phía sau chiếc ghế túi, nhăn nhó kêu.
- Sao tớ ăn bao nhiêu vị kem thế mà cậu cũng nhớ hết vậy. Đến ngay cả tớ còn không nhớ mình đã ăn những vị gì rồi.
Yul cười cười, đưa tay lên chống cằm nhỏ nhẹ hỏi tôi.
- Có cần tớ nói cho không?
Tôi gật đầu như gà mổ thóc. Sốt ruột hỏi.
- Vị gì mà tớ chưa ăn vậy?
- Là vị me.
Tôi đưa tay vỗ vào đầu một cái, “A” lên một tiếng. Đúng rồi, còn vị me.
Ju nhìn tôi khuấy tung mù cốc kem me, sau lặng lẽ hỏi.
- Cậu chán rồi hả?
Tôi cười cười, hạ giọng thần bí.
- Xem này kem đến tận cổ tớ luôn ý.
Ju phì cười.
- Ăn xong rồi. Trốn học rồi. Giờ cậu muốn đi đâu?
- Đi đạp vịt nhé.
- Ừ.
Và cả chiều tôi và Ju đi đạp vịt.
---
Điều duy nhất tôi muốn khi Ruby bỏ đi là Ju dẫn tôi tới một nơi nào đó, nơi nào cũng được, miễn là không phải trường học.
Và Ju dẫn tôi tới quán Kem ngon nhất mà tôi từng biết.
Tôi ăn rất nhiều kem. Không phải vì lí do tôi ấm ức hay tức giận Ruby. Tôi ăn kem trong tâm trạng thoải mái nhất.
Tuần trước, cái lúc mà cảm giác như giữa cánh cửa mà Ju đang đứng với ngưỡng cửa mà tôi chuẩn bị tới, dường như là hai thế giới. Bây giờ, khi Ju bất thình xuất hiện, xuất hiện vào cái lúc tôi cần Ju nhất, tôi chẳng còn thấy một cánh cửa nào giữa hai chúng tôi nữa. Không một lời giải thích. Không gì hết. Nhưng như vậy là đủ. Con đường về nhà cũng lung linh hơn trước.
- Này Ju.
- Uhm.
- Hi. Không có gì.
2 phút sau.
- Này Ju.
- Uhm.
- Hi. Không có gì.
2 phút tiếp.
- Này Ju.
- Uhm.
- Trời ạ. Sao cậu vẫn có thể kiên nhẫn trả lời một câu hỏi với cùng 1 câu trả lời và cùng một sắc thái biểu cảm vậy.
Ju mỉm cười, đút tay vào túi quần, nhìn vu vơ.
- Chẳng phải đó là điều cậu muốn sao.
Tôi bị bắt thóp, cười ngu đáp lại.
- Có vẻ có lí ha.
- Yên tâm. Tớ sẽ không tự dưng bỏ đi như lần trước nữa đâu.
Câu nói này của Ju khiến tôi ngập ngừng. Đúng vậy, Ju mà cứ đột nhiên biến mất như lần trước thì chắc chẳng còn ai có thể có nét mặt kiên nhẫn như vậy khi ở cạnh tôi mất.
- Ju.
- Uhm.
- Sao sáng nay cậu biết tớ ở khu phố đó?
Giọng Ju trầm xuống.
- Tớ tiễn Bình Nguyên.
- Tiễn ư? - Tôi ngạc nhiên.
- Ừ. Bình Nguyên chuyển nơi sống vì lí do gia đình.
- Cậu về từ khi nào.
- Tối qua.
- Ừ.
Tôi cúi đầu nhìn chân của mình, trầm ngâm không hỏi thêm điều gì nữa.
- Linh Đan.
- Hả?
- Cái này cho cho cậu.
Một sợi dây chuyền mặt cỏ bốn lá. Huyền bí. Tinh khôi. Tôi vẫn nhận ra nó, sợi dây chuyền tôi mải ngắm qua lớp kính của cửa hàng lưu niệm sáng nay. Nhưng sao giờ…
- Đẹp đúng không?
Mắt tôi sáng lấp lánh, tôi trả lời rất khẽ.
- Ừ. Thật là đẹp.
- Tặng cậu đó.
- Tặng tớ ư?
- Ừ.
- Tuyệt quá.
Tôi mải mê ngắm sợi dây chuyền cho đến khi…
- Sao hôm nay không đi học?
Không gian trở lên trống vắng khi có tiếng ai đó hắt lại. Tôi ngỡ ngàng nhận ra phía trước cổng nhà mình, Yul đang dựa người vào chiếc mô tô bên cạnh. Những ánh đèn hai bên đường không đủ làm sáng hết khuôn mặt, nhưng trong bóng tối, đối mắt người phía trước vẫn sáng một cách quái dị.
Tôi ái ngại nhìn Yul, định mở lời xin lỗi cậu ấy chuyện sáng nay nhưng lời mãi vẫn chưa thoát ra được.
Ju lên tiếng.
- Linh Đan hôm nay đi cùng tôi.
- Tôi không hỏi cậu.
- Tôi không có ý nói thay lời Linh Đan. Là tôi muốn nói chuyện với cậu.
- Hahaha. Định không làm con rùa rụt cổ nữa à?
- Trước giờ chỉ có cậu là người luôn muốn có một kết thúc. Còn tôi thì không như vậy.
Hai người hai bên, lời qua tiếng lại, kì thực thì tôi chẳng hiểu cái mô tê gì. Canh chừng có khoảng trống, tôi giật áo Ju, hỏi nhỏ.
- Bọn cậu đang nói chuyện gì vậy?
Tuy nhiên khi Ju còn chưa trả lời tôi, Yul đã lạnh nhạt nói.
- Đan. Qua đây.
Chân tôi như có công tắc tự động và lời nói này đã thành huyền thoại. Nhưng có một bàn tay khác, rất ấm, siết chặt lấy tay tôi. Tôi ngỡ ngàng nhìn xuống bàn tay phía dưới, ngẩng đầu lên nhìn Ju. Cậu ấy muốn tôi ở lại ư?
Giọng Yul nhẹ nhàng đến mức quỷ dị.
- Đan. Tôi nói là qua đây.
Tôi ngập ngừng nhìn Yul, run run đáp.
- Tớ sợ.
Khóe miệng người phía trước hơi giần giật. Trong ánh mắt lộ rõ ánh nhìn bất mãn.
- Cậu lúc nào cũng thấy sợ tôi như vậy ư?
Câu hỏi ngược lại của Yul khiến tôi ngập ngừng. Tôi sợ Yul. Không phải theo cái cách mà cậu ấy nghĩ. Tôi sợ Yul. Là bởi thực sự tôi không biết đâu mới chính là con người thật của cậu ấy. Yul là người lạnh lùng? Là người tàn nhẫn? Là người hay nạt tôi? Bảo vệ tôi? Hay Yul trẻ con? Hay chín chắn?...Hay….
Tôi không biết Yul là ai trong số đó nữa. Chính vì tôi không thể biết đâu mới là con người thật của ấy, nên lúc nào tôi cũng sợ. Sợ hành động như một con ngốc.
Mà vốn dĩ thì trong mắt cậu ấy, tôi vẫn luôn là con ngốc rồi.
Khi tôi còn đang lẫn lộn với một mớ những suy nghĩ chồng chéo trong đầu, tiếng nổ xe phân phối lớn khiến mọi thứ mờ mịt. Chiếc xe lao vút về phía trước một cách lạnh lùng như người đang điều khiển nó.
Tôi gọi tên người bên cạnh một cách vô thức.
- Ju.
- Uhm.
- Có phải Yul đã đợi tớ từ sáng cho tới khi chiều muộn không?
- Ừ. Tớ nghĩ vậy.
Tôi thở dài.
- Thật tình không thể hiểu Yul.
- Yul vẫn là mẫu người lí tưởng cậu đang theo đuổi đúng không Đan?
Tôi cúi đầu, di di chân trên nền đất.
- Tớ cũng không biết nữa. Nhưng có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
- Hãy cảm nhận bằng trái tim của cậu.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Ju. Sau lại cúi xuống, khẽ gật đầu.
Sáng hôm sau tôi dậy từ 5 giờ sáng.
6 giờ kém tôi bắt đầu rời nhà và tự cảm thấy an toàn khi đọc lại tin nhắn ngày hôm qua. Chẳng là tối qua khi về tới nhà Yul có nhắn cho tôi một tin nhắn đại ý là hỏi bao giờ đi học. Tôi trả lời 6 giờ 30.
Và giờ là 6 giờ kém thì tôi có thể ra khỏi nhà được rồi.
Đi xe Bus thì có lẽ sẽ bị lộ. Đi đường bộ sẽ bị phát hiện. Nghĩ vậy nên tôi đi đường vòng. Vòng qua một con phố khác và tới trường lúc 7 giờ kém với lí do sang nhà bác thăm con mèo bị ốm chắc là hợp lí.
Tôi vui vẻ khởi hành.
Con phố này được trang hoàng khá lộng lẫy và bán rất nhiều đồ lưu niệm. Tôi dừng lại trước một cửa hàng và ngay lập tức bị chiếc dây chuyền hình cỏ bốn lá trong tủ kính thu hút. Mặt cỏ bốn lá rất đẹp, nó xanh mướt và trong suốt. Nhìn đầy huyền bí nhưng cũng rất lung linh. Tôi tần ngần mãi. Khi mở cặp và quyết định mua chiếc dây chuyền này thì mới ngã ngửa: Tôi đi vội và không mang theo ví tiền.
Tiếc rẻ chiếc dây chuyền, tôi lưỡng lự không muốn đi.
- Xin chào.
Một giọng nói rất nhẹ nhàng vang lên rất khẽ từ phía sau. Xoay người lại, tôi ngỡ ngàng nhận ra đó là học sinh mới, Ruby. Cô bạn cao ráo trong bộ đồng phục học sinh. Nhìn Ruby hệ như một công chúa trong truyện tranh vậy. Tôi cười hiền lành hồ hởi đáp.
- A. Chào Ruby.
- Tên là Linh Đan đúng không?
Tôi thoáng ngạc nhiên khi nghe thấy Ruby hỏi vậy, giọng điệu lúc này đã khác hẳn lúc trước.
Tôi cười cười, gật đầu. Ruby lạnh nhạt hỏi.
- Nói chuyện chút được không?
Nhìn dáng vẻ kênh kiệu của Ruby chợt tôi nhớ lại lời của Yul ngày hôm qua. Yul đã nói trước là tôi cần phải đợi cậu ấy tới, nhưng rồi tôi lại không nghe. Và giờ thì tôi đang ăn năn.
Tôi xốc chiếc balo trên vai cố gắng giải thích.
- Tớ nghĩ là bây giờ đã muộn học, tới trường đã.
- Bạn và Yul là thế nào?
Tôi đáp mông lông.
- Bọn tớ là bạn bè.
- Không bạn bè gì hết. Hãy tránh xa Yul ra.
Tôi hơi giật mình vì biểu cảm thái quá của Ruby. Nhưng cô gái này tự ình cái quyền quyết định tôi “được” chọn ai làm bạn từ bao giờ vậy?
Trên vỉa hè lúc này hơi vắng người đi bộ, chỉ có những chiếc xe tấp nập ngược xuôi dưới lòng đường. Tôi dáo dác nhìn quanh nhưng chẳng mảy may thấy ai quen thuộc. Tôi vẫn kiên quyết rời đi.
- Bây giờ đã muộn học và tớ cần tới trường. Chúng mình nói chuyện sau.
Người phía sau vẫn chưa chịu rời đi.
- Có phải bạn đã làm gì đó để ép Yul làm bạn trai của mình không hả?
Tôi suýt sặc nước bọt. Trí tưởng tượng của học sinh mới đúng là phong phú. Nhưng mặc kệ cô gái này có nghĩ gì, con phố này tôi không quen ai và tôi cần rời khỏi đây.
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ chợt đến và cũng nhanh chóng bị dập tắt khi phía trước tôi có một chiếc xe ô tô đen. Khi cô bạn phía sau vừa gào cái điều vô lí ấy vào mặt tôi thì trong xe lố nhố 3 - 4 người đàn ông mặc đồ đen bước ra. Tôi giật mình thất thần lùi lại. Khi chân vừa lùi lại được 2 bước, một bàn tay đã bám chặt lấy vai của tôi, xoay người tôi lại. Ruby lay tôi rất mạnh và luôn hỏi.
- Có phải chính bạn đã ép Yul như vậy không? Nói đi.
Cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại. Tôi không biết nói gì. Khi người ta bỗng dưng bị một nhóm người lạ bao quanh, khi bỗng dưng bị một ai đó một mực khẳng định một điều mà trước giờ bạn chưa từng làm, có phải khi ấy mọi thứ sẽ trở nên trống rỗng không? Và có phải là khi trở nên trống rỗng, người ta thực sự không biết nên làm gì không?
Một thanh âm thật trầm, thật ấm. Vang lên từ phía sau.
- Cậu đang làm cái trò gì vậy?
Tôi vẫn tin; vào những lúc tôi không biết làm gì thì sẽ có một người đến và giúp tôi có lại dũng khí. Từ khi quen một người, tôi đã tin vào điều ấy.
Nhưng đôi chân tôi cũng đã tê cứng lại. Tôi chẳng thể nhúc nhích. Bóng người từ phía sau vượt lên, đến bên cạnh tôi, hất bàn tay người đối diện khỏi vai tôi và giữ cho tôi đứng vững.
Ruby thoáng bất ngờ trước sự xuất hiện của một người lạ. Nhưng một cách nhanh chóng cô gái lấy lại được nét mặt ban đầu. Ruby cười nhếch, hất những lọn tóc phía trước sang một bên, khinh khỉnh hỏi lại.
- Cậu là ai?
- Ju. Sao?
- Quen nhỏ đó à?
- Đó không phải là chuyện của bạn. Nhưng nếu lần sau còn hành động như vậy, thì tôi sẽ không cư xử được dễ dàng như thế này đâu.
Ruby bất ngờ cười lớn.
- Haha. Xem ra thì cũng sẽ có nhiều kịch để xem trong thời gian sắp tới đây. Chào.
Người phía trước bất ngờ quay gót. Đám người mặc áo đen cũng mau chóng rời đi. Chỉ còn lại tôi, với trái tim đang đập liên hồi.
Mọi chuyện diễn ra thật nhanh. Thật đáng sợ.
Ju xoay người, cậu ấy khẽ cúi xuống, xoa đầu tôi rồi nói nhỏ.
- Không sao. Tớ đã về.
Trước tôi đọc trong tiểu thuyết có cụm “ cảm xúc vỡ òa “. Tôi không hiểu lắm. Giờ thì tôi đã hiểu.
Chỉ một câu nói đơn giản của Ju vậy thôi, nỗi bực tức uất ức trong tôi như bung ra, tôi khóc òa lên giữa phố. Tôi ôm chầm lấy Ju và khóc.
Tôi cũng chẳng biết vì sao lại như vậy nữa.
Nhưng những chuyện khó hiểu kể từ khi Ju đột ngột sang Nhật là những bất ngờ, những xung đột, những cảnh tương tàn, những ánh mắt đố kị. Tất cả. Thật đáng sợ. Và tôi thì vẫn tự ình là người có đủ sức mạnh. Nhưng kì thực, thì không phải như vậy.
***
- Cậu dùng loại gì tiếp theo?
- Ừm. Xoài đi.
- Xoài trước đó ăn rồi.
- Ừm. Chanh leo.
- Cũng rồi.
- À. Dâu.
- Vừa xong.
Tôi ngồi ặt cổ ra phía sau chiếc ghế túi, nhăn nhó kêu.
- Sao tớ ăn bao nhiêu vị kem thế mà cậu cũng nhớ hết vậy. Đến ngay cả tớ còn không nhớ mình đã ăn những vị gì rồi.
Yul cười cười, đưa tay lên chống cằm nhỏ nhẹ hỏi tôi.
- Có cần tớ nói cho không?
Tôi gật đầu như gà mổ thóc. Sốt ruột hỏi.
- Vị gì mà tớ chưa ăn vậy?
- Là vị me.
Tôi đưa tay vỗ vào đầu một cái, “A” lên một tiếng. Đúng rồi, còn vị me.
Ju nhìn tôi khuấy tung mù cốc kem me, sau lặng lẽ hỏi.
- Cậu chán rồi hả?
Tôi cười cười, hạ giọng thần bí.
- Xem này kem đến tận cổ tớ luôn ý.
Ju phì cười.
- Ăn xong rồi. Trốn học rồi. Giờ cậu muốn đi đâu?
- Đi đạp vịt nhé.
- Ừ.
Và cả chiều tôi và Ju đi đạp vịt.
---
Điều duy nhất tôi muốn khi Ruby bỏ đi là Ju dẫn tôi tới một nơi nào đó, nơi nào cũng được, miễn là không phải trường học.
Và Ju dẫn tôi tới quán Kem ngon nhất mà tôi từng biết.
Tôi ăn rất nhiều kem. Không phải vì lí do tôi ấm ức hay tức giận Ruby. Tôi ăn kem trong tâm trạng thoải mái nhất.
Tuần trước, cái lúc mà cảm giác như giữa cánh cửa mà Ju đang đứng với ngưỡng cửa mà tôi chuẩn bị tới, dường như là hai thế giới. Bây giờ, khi Ju bất thình xuất hiện, xuất hiện vào cái lúc tôi cần Ju nhất, tôi chẳng còn thấy một cánh cửa nào giữa hai chúng tôi nữa. Không một lời giải thích. Không gì hết. Nhưng như vậy là đủ. Con đường về nhà cũng lung linh hơn trước.
- Này Ju.
- Uhm.
- Hi. Không có gì.
2 phút sau.
- Này Ju.
- Uhm.
- Hi. Không có gì.
2 phút tiếp.
- Này Ju.
- Uhm.
- Trời ạ. Sao cậu vẫn có thể kiên nhẫn trả lời một câu hỏi với cùng 1 câu trả lời và cùng một sắc thái biểu cảm vậy.
Ju mỉm cười, đút tay vào túi quần, nhìn vu vơ.
- Chẳng phải đó là điều cậu muốn sao.
Tôi bị bắt thóp, cười ngu đáp lại.
- Có vẻ có lí ha.
- Yên tâm. Tớ sẽ không tự dưng bỏ đi như lần trước nữa đâu.
Câu nói này của Ju khiến tôi ngập ngừng. Đúng vậy, Ju mà cứ đột nhiên biến mất như lần trước thì chắc chẳng còn ai có thể có nét mặt kiên nhẫn như vậy khi ở cạnh tôi mất.
- Ju.
- Uhm.
- Sao sáng nay cậu biết tớ ở khu phố đó?
Giọng Ju trầm xuống.
- Tớ tiễn Bình Nguyên.
- Tiễn ư? - Tôi ngạc nhiên.
- Ừ. Bình Nguyên chuyển nơi sống vì lí do gia đình.
- Cậu về từ khi nào.
- Tối qua.
- Ừ.
Tôi cúi đầu nhìn chân của mình, trầm ngâm không hỏi thêm điều gì nữa.
- Linh Đan.
- Hả?
- Cái này cho cho cậu.
Một sợi dây chuyền mặt cỏ bốn lá. Huyền bí. Tinh khôi. Tôi vẫn nhận ra nó, sợi dây chuyền tôi mải ngắm qua lớp kính của cửa hàng lưu niệm sáng nay. Nhưng sao giờ…
- Đẹp đúng không?
Mắt tôi sáng lấp lánh, tôi trả lời rất khẽ.
- Ừ. Thật là đẹp.
- Tặng cậu đó.
- Tặng tớ ư?
- Ừ.
- Tuyệt quá.
Tôi mải mê ngắm sợi dây chuyền cho đến khi…
- Sao hôm nay không đi học?
Không gian trở lên trống vắng khi có tiếng ai đó hắt lại. Tôi ngỡ ngàng nhận ra phía trước cổng nhà mình, Yul đang dựa người vào chiếc mô tô bên cạnh. Những ánh đèn hai bên đường không đủ làm sáng hết khuôn mặt, nhưng trong bóng tối, đối mắt người phía trước vẫn sáng một cách quái dị.
Tôi ái ngại nhìn Yul, định mở lời xin lỗi cậu ấy chuyện sáng nay nhưng lời mãi vẫn chưa thoát ra được.
Ju lên tiếng.
- Linh Đan hôm nay đi cùng tôi.
- Tôi không hỏi cậu.
- Tôi không có ý nói thay lời Linh Đan. Là tôi muốn nói chuyện với cậu.
- Hahaha. Định không làm con rùa rụt cổ nữa à?
- Trước giờ chỉ có cậu là người luôn muốn có một kết thúc. Còn tôi thì không như vậy.
Hai người hai bên, lời qua tiếng lại, kì thực thì tôi chẳng hiểu cái mô tê gì. Canh chừng có khoảng trống, tôi giật áo Ju, hỏi nhỏ.
- Bọn cậu đang nói chuyện gì vậy?
Tuy nhiên khi Ju còn chưa trả lời tôi, Yul đã lạnh nhạt nói.
- Đan. Qua đây.
Chân tôi như có công tắc tự động và lời nói này đã thành huyền thoại. Nhưng có một bàn tay khác, rất ấm, siết chặt lấy tay tôi. Tôi ngỡ ngàng nhìn xuống bàn tay phía dưới, ngẩng đầu lên nhìn Ju. Cậu ấy muốn tôi ở lại ư?
Giọng Yul nhẹ nhàng đến mức quỷ dị.
- Đan. Tôi nói là qua đây.
Tôi ngập ngừng nhìn Yul, run run đáp.
- Tớ sợ.
Khóe miệng người phía trước hơi giần giật. Trong ánh mắt lộ rõ ánh nhìn bất mãn.
- Cậu lúc nào cũng thấy sợ tôi như vậy ư?
Câu hỏi ngược lại của Yul khiến tôi ngập ngừng. Tôi sợ Yul. Không phải theo cái cách mà cậu ấy nghĩ. Tôi sợ Yul. Là bởi thực sự tôi không biết đâu mới chính là con người thật của cậu ấy. Yul là người lạnh lùng? Là người tàn nhẫn? Là người hay nạt tôi? Bảo vệ tôi? Hay Yul trẻ con? Hay chín chắn?...Hay….
Tôi không biết Yul là ai trong số đó nữa. Chính vì tôi không thể biết đâu mới là con người thật của ấy, nên lúc nào tôi cũng sợ. Sợ hành động như một con ngốc.
Mà vốn dĩ thì trong mắt cậu ấy, tôi vẫn luôn là con ngốc rồi.
Khi tôi còn đang lẫn lộn với một mớ những suy nghĩ chồng chéo trong đầu, tiếng nổ xe phân phối lớn khiến mọi thứ mờ mịt. Chiếc xe lao vút về phía trước một cách lạnh lùng như người đang điều khiển nó.
Tôi gọi tên người bên cạnh một cách vô thức.
- Ju.
- Uhm.
- Có phải Yul đã đợi tớ từ sáng cho tới khi chiều muộn không?
- Ừ. Tớ nghĩ vậy.
Tôi thở dài.
- Thật tình không thể hiểu Yul.
- Yul vẫn là mẫu người lí tưởng cậu đang theo đuổi đúng không Đan?
Tôi cúi đầu, di di chân trên nền đất.
- Tớ cũng không biết nữa. Nhưng có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
- Hãy cảm nhận bằng trái tim của cậu.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Ju. Sau lại cúi xuống, khẽ gật đầu.
Tác giả :
Kio