Mặt Nạ Hoàn Mỹ
Quyển 4 - Chương 143: Ngoại truyện 3: Cái gọi là giận dỗi
Trong đại điện trống trải không có một tiếng động nào, bên ngoài, ánh sáng mặt trời rực rỡ ấm áp, trong đại điện lại rét lạnh như hầm băng.
Thu lại ý cười, Quân Dạ Hàn buông thõng hai tay, quay đầu nhìn đại điện không một bóng người, thản nhiên thở dài một tiếng.
“Li nhi, vì sao lúc này ta lại có cảm giác ngươi đang ở bên cạnh ta? Chờ đợi cả nghìn năm, đợi đến hôm nay, ngay cả ảo giác cũng xuất hiện…”
“Xem ra, ta đã già rồi…”
Tiếng cười nhẹ nhàng càng ngày càng to thêm, quanh quẩn trong đại điện, vang vọng mãi mà không chấm dứt.
Dùng hai tay vuốt mái tóc dài bạc trắng hai bên má, Quân Dạ Hàn ôn nhu mỉm cười đi ra khỏi đại điện.
Nhìn vị đế vương nhân gian Quân Dạ Hàn kia từng bước từng bước đi xa, đôi mắt xinh đẹp của Quân Mặc Li trở nên ảm đạm, hắn tựa mình vào người Quân Dạ Hàn.
“Phải rời khỏi nơi đây sao?”
“Đúng.” Quân Dạ Hàn vuốt ve khuôn mặt của Quân Mặc Li, khóe môi khẽ cong lên.
“Dạ, ta muốn đi xem.”
Quân Mặc Li thoát khỏi vòng ôm của Quân Dạ Hàn, hơi quay đầu mỉm cười nhìn y một cái, sau đó liền chạy ra khỏi đại điện, bước chân thậm chí còn hơi dồn dập.
Nhìn Quân Mặc Li chạy xa khỏi mình, nụ cười dịu dàng của Quân Dạ Hàn dần dần nhạt đi, ánh mắt nhìn lướt qua trận pháp trong đại điện, y khẽ nhếch môi lạnh lùng cười.
Trên mặt đất trải đầy lá đỏ, gió thổi qua, lá đỏ tung bay, giống như những ngọn lửa đang thiêu đốt, cực kì chói mắt.
Quân Mặc Li lẳng lặng đứng nhìn hồng diệp bay lượn, sau đó ánh mắt dần dần tập trung vào người kia. Vị đế vương nhân gian Quân Dạ Hàn đang ngồi im lặng trước bàn đá, chăm chú viết chữ.
Quân Dạ Hàn đứng ở phía sau Quân Mặc Li, yên lặng nhìn hắn. Tuy biết người mà Quân Mặc Li đang nhìn lúc này chính là bản thân y trong quá khứ, nhưng biết thì biết vậy, nhưng cứ nghĩ đến hắn đang không nhìn mình lúc này, Quân Dạ Hàn lại thấy khó chịu cực kì.
Quá khứ tuy quan trọng, nhưng vì sao lại không đi quý trọng con người ở hiện tại, cứ để ý chấp niệm vào quá khứ làm gì?
“Li nhi, nếu ngươi còn tiếp tục nhìn hắn nữa, ta sẽ tức giận, thật đấy…”
Dùng một tay che mắt của Quân Mặc Li đi, Quân Dạ Hàn hơi cúi đầu nói vào tai của hắn.
Bất đắc dĩ nắm lấy bàn tay đang che mắt mình của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li quay người lại nhìn y.
“Dạ, ta muốn biết được quá khứ không có ta của ngươi, quan trọng hơn là…”
Hơi ngừng lại, Quân Mặc Li quay đầu nhìn về phía vị đế vương cô đơn tịch mịch kia.
“Ta muốn ngươi có một trái tim, một trái tim hiểu tình.”
Quân Dạ Hàn trầm mắt xuống, nắm chặt lấy hai tay của Quân Mặc Li.
“Li nhi, vạn năm nay, ta đã quen với việc không có trái tim rồi.”
“Dạ, không có ai lại không cần trái tim, cho dù ngươi là thần.”
“Lúc này ta chỉ cần có tình với ngươi là đủ rồi, vì sao lại phải cần trái tim đa tình kia?” Quân Dạ Hàn ôn nhu ôm vai Quân Mặc Li. “Ta chỉ cần có tình với mỗi Li nhi thôi, không được sao?”
“Không được.” Quân Mặc Li mỉm cười lắc đầu, cũng không hề có ý từ bỏ.
“Dạ, đó là để ngươi hiểu tình, hiểu yêu, cho nên Mặc Li mới muốn ngươi có một trái tim. Nếu như có một ngày ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi…”
“Không ở bên cạnh ta? Ngươi muốn đi đâu?” hai bàn tay càng thêm nắm chặt, Quân Dạ Hàn nhíu mày đánh gãy lời nói của Quân Mặc Li.
Bị nắm quá mạnh mà đau đớn, Quân Mặc Li cũng nhíu mày.
“Dạ, ta chỉ lấy ví dụ mà thôi. Ta cũng không định rời khỏi ngươi.”
Đẩy hai tay của Quân Dạ Hàn ra, Quân Mặc Li lạnh lùng nhìn đối phương.
“Chuyện hôm nay ta đã định ra rồi, nhất định phải làm được.”
“Li nhi…”
Quân Dạ Hàn vội vàng nắm lấy tay Quân Mặc Li, không cho đối phương trốn thoát.
“Ta không cần trái tim kia, ta cũng không muốn ngươi rời khỏi ta…”
“Ta biết.” Quân Mặc Li nhìn Quân Dạ Hàn lo lắng như vậy, lại không nhịn được mà bật cười.
Tránh khỏi bàn tay của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li cũng không nói gì nữa, mỉm cười đi về hướng người kia.
“Li nhi, nếu ngươi còn dám bước về phía trước thêm bước nào nữa, ta sẽ giết hắn.”
“Hắn chính là ngươi…”
Quân Mặc Li cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói.
Quân Dạ Hàn bình tĩnh nhìn Quân Mặc Li, đôi mắt hòa nhã cũng dần dần trở nên trầm tĩnh.
Đúng vậy, hắn là ta, cho nên ta không thể giết hắn, nếu không chính là tự tuyệt đường sống của mình.
Nhưng cũng bởi vì hắn là ta, cho nên giờ phút này ta mới điên cuồng mà muốn giết hắn như vậy. Vì với hắn, ngươi sẽ có cảm giác yêu thương, ngươi sẽ có cảm giác thương tiếc, Li nhi…
Bình thường, tuy y cùng với Quân Mặc Li cũng có nhiều lúc cãi nhau tức giận, nhưng nếu phải kể ra, thì chắc toàn là những mẫu thuẫn nhỏ làm tăng thêm tình cảm. Nhưng lần này, Quân Dạ Hàn có thể cảm nhận rõ ràng sự khác thường. Chẳng biết vì sao lần này, y cảm thấy rất bất an, giống như sẽ có thứ gì đó sắp xảy ra, thay đổi mọi chuyện.
Quân Mặc Li lạnh nhạt nhìn tờ thánh chỉ trên mặt bàn. Ngòi bút rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, lại để lộ ra chút xuất trần đạm bạc.
“Đại lục Mạc Li, là di chiếu sao..”
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc, Quân Mặc Li khẽ lên tiếng, thanh âm nhỏ bé còn để lộ ra chút chua sót.
Lại quay đầu nhìn về phía chân trời, ánh sáng mặt trời rực rỡ, chói mặt cực kì. Hắn nhìn thật lâu, thật lâu, sau đó đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Quay đầu lại nhìn Quân Dạ Hàn đứng cách đó không xa, đang lặng lẽ nhìn mình, quân Mặc Li ôn nhu lên tiếng.
“Đi thôi, Dạ…”
Quân Dạ Hàn vẫn đứng im bất động.
Quân Mặc Li đi đến bên cạnh y, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của y, sau đó mỉm cười hỏi.
“Giận rồi sao?”
“Không…” thanh âm của Quân Dạ Hàn hơi đông cứng.
“Vậy thì sao lại không để ý tới Mặc Li?”
“Chưa từng.” nắm chặt lấy tay của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn ngẩng đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt của hắn.
“Dạ, ngươi có biết, hôm nay ngươi giống như một tên nhóc con, ghen tuông ầm ĩ hay không?”
Nhếch môi cười khẽ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp của Quân Mặc Li tràn ngập ý cười.
Quân Dạ Hàn không có trái tim, cho nên cảm tình cũng rất đạm bạc. Nhưng cũng vì thế, y không rất mẫn cảm với tình cảm, xử lý mọi chuyện cũng không suy nghĩ nhiều như một đế vương, mà là cực kỳ đơn giản, đơn thuần. Nhiều khi còn để lộ ra tính cách ngoan cố giống như một đứa trẻ.
Quân Dạ Hàn nhìn Quân Mặc Li lại đang suy nghĩ về điều gì đó, cả khuôn mặt như bừng sáng lên, ánh mắt lại bắt đầu nhiễm dần ôn nhu dịu dàng.
“Ta ghen tuông thì sao chứ? Ngươi thuộc về một mình ta, ta không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy ngươi.”
Ôm lấy Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn mang theo hắn bay vọt lên đỉnh cung điện, cả khuôn mặt y trở nên cực kì dịu dàng ấm áp. Hai người cùng đứng trên nóc đại điện, mỉm cười quan sát thế gian.
Quân Mặc Li nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Quân Dạ Hàn, khẽ nói.
“Dạ, đợi mọi chuyện kết thúc, chúng ta đi Tác Đồ đại lục đi.”
“Được thôi.”
“Ta cứ tưởng ngươi sẽ không cho phép.” Quân Mặc Li hơi trêu đùa nhìn Quân Dạ Hàn.
“Ta biết ngươi không thể hoàn toàn bỏ mặc hai tên tiểu quỷ kia, cho nên cho dù ta có ngăn cản, Li nhi cũng sẽ nhất định đi cho bằng được.”
Dùng ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc dài bị gió thổi tung của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cười khẽ nói.
“Tốt thôi. Ngày mai xong hết mọi chuyện, chúng ta đi luôn được không?” Quân Mặc Li nhìn Quân Dạ Hàn thật chăm chú.
“Được…”
Vợ chồng, cãi nhau đầu giường cuối giường hợp.
Mà Quân Dạ Hàn, vì không có trái tim, cho nên với tình cảm cũng không phải là thường thường bình tĩnh, mà là cực kì bá đạo, cho nên cãi nhau chỉ là việc thường ngày. Quân Mặc Li cũng hiểu Quân Dạ Hàn nhiều khi rất khó khống chế tình cảm của mình, cho nên cũng nhường nhịn y rất nhiều.
Lúc này, Quân Mặc Li có thể cảm nhận được sự bất an của Quân Dạ Hàn, cho nên y không muốn làm mọi việc trở nên phức tạp. Ngày mai, khi lấy được thứ mình muốn, hai người sẽ cùng rời đi.
Chỉ có một chuyện mà y vẫn cảm thấy thắc mắc, đấy là không biết Thần Hoàng khi mà có trái tim thì sẽ trở thành người như thế nào? Không biết còn có thể giận dỗi như vậy nữa không?
Nghĩ đến đây, Quân Mặc Li khẽ nhếch môi, cười đầy thâm ý.
Quá dễ thương….
Thu lại ý cười, Quân Dạ Hàn buông thõng hai tay, quay đầu nhìn đại điện không một bóng người, thản nhiên thở dài một tiếng.
“Li nhi, vì sao lúc này ta lại có cảm giác ngươi đang ở bên cạnh ta? Chờ đợi cả nghìn năm, đợi đến hôm nay, ngay cả ảo giác cũng xuất hiện…”
“Xem ra, ta đã già rồi…”
Tiếng cười nhẹ nhàng càng ngày càng to thêm, quanh quẩn trong đại điện, vang vọng mãi mà không chấm dứt.
Dùng hai tay vuốt mái tóc dài bạc trắng hai bên má, Quân Dạ Hàn ôn nhu mỉm cười đi ra khỏi đại điện.
Nhìn vị đế vương nhân gian Quân Dạ Hàn kia từng bước từng bước đi xa, đôi mắt xinh đẹp của Quân Mặc Li trở nên ảm đạm, hắn tựa mình vào người Quân Dạ Hàn.
“Phải rời khỏi nơi đây sao?”
“Đúng.” Quân Dạ Hàn vuốt ve khuôn mặt của Quân Mặc Li, khóe môi khẽ cong lên.
“Dạ, ta muốn đi xem.”
Quân Mặc Li thoát khỏi vòng ôm của Quân Dạ Hàn, hơi quay đầu mỉm cười nhìn y một cái, sau đó liền chạy ra khỏi đại điện, bước chân thậm chí còn hơi dồn dập.
Nhìn Quân Mặc Li chạy xa khỏi mình, nụ cười dịu dàng của Quân Dạ Hàn dần dần nhạt đi, ánh mắt nhìn lướt qua trận pháp trong đại điện, y khẽ nhếch môi lạnh lùng cười.
Trên mặt đất trải đầy lá đỏ, gió thổi qua, lá đỏ tung bay, giống như những ngọn lửa đang thiêu đốt, cực kì chói mắt.
Quân Mặc Li lẳng lặng đứng nhìn hồng diệp bay lượn, sau đó ánh mắt dần dần tập trung vào người kia. Vị đế vương nhân gian Quân Dạ Hàn đang ngồi im lặng trước bàn đá, chăm chú viết chữ.
Quân Dạ Hàn đứng ở phía sau Quân Mặc Li, yên lặng nhìn hắn. Tuy biết người mà Quân Mặc Li đang nhìn lúc này chính là bản thân y trong quá khứ, nhưng biết thì biết vậy, nhưng cứ nghĩ đến hắn đang không nhìn mình lúc này, Quân Dạ Hàn lại thấy khó chịu cực kì.
Quá khứ tuy quan trọng, nhưng vì sao lại không đi quý trọng con người ở hiện tại, cứ để ý chấp niệm vào quá khứ làm gì?
“Li nhi, nếu ngươi còn tiếp tục nhìn hắn nữa, ta sẽ tức giận, thật đấy…”
Dùng một tay che mắt của Quân Mặc Li đi, Quân Dạ Hàn hơi cúi đầu nói vào tai của hắn.
Bất đắc dĩ nắm lấy bàn tay đang che mắt mình của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li quay người lại nhìn y.
“Dạ, ta muốn biết được quá khứ không có ta của ngươi, quan trọng hơn là…”
Hơi ngừng lại, Quân Mặc Li quay đầu nhìn về phía vị đế vương cô đơn tịch mịch kia.
“Ta muốn ngươi có một trái tim, một trái tim hiểu tình.”
Quân Dạ Hàn trầm mắt xuống, nắm chặt lấy hai tay của Quân Mặc Li.
“Li nhi, vạn năm nay, ta đã quen với việc không có trái tim rồi.”
“Dạ, không có ai lại không cần trái tim, cho dù ngươi là thần.”
“Lúc này ta chỉ cần có tình với ngươi là đủ rồi, vì sao lại phải cần trái tim đa tình kia?” Quân Dạ Hàn ôn nhu ôm vai Quân Mặc Li. “Ta chỉ cần có tình với mỗi Li nhi thôi, không được sao?”
“Không được.” Quân Mặc Li mỉm cười lắc đầu, cũng không hề có ý từ bỏ.
“Dạ, đó là để ngươi hiểu tình, hiểu yêu, cho nên Mặc Li mới muốn ngươi có một trái tim. Nếu như có một ngày ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi…”
“Không ở bên cạnh ta? Ngươi muốn đi đâu?” hai bàn tay càng thêm nắm chặt, Quân Dạ Hàn nhíu mày đánh gãy lời nói của Quân Mặc Li.
Bị nắm quá mạnh mà đau đớn, Quân Mặc Li cũng nhíu mày.
“Dạ, ta chỉ lấy ví dụ mà thôi. Ta cũng không định rời khỏi ngươi.”
Đẩy hai tay của Quân Dạ Hàn ra, Quân Mặc Li lạnh lùng nhìn đối phương.
“Chuyện hôm nay ta đã định ra rồi, nhất định phải làm được.”
“Li nhi…”
Quân Dạ Hàn vội vàng nắm lấy tay Quân Mặc Li, không cho đối phương trốn thoát.
“Ta không cần trái tim kia, ta cũng không muốn ngươi rời khỏi ta…”
“Ta biết.” Quân Mặc Li nhìn Quân Dạ Hàn lo lắng như vậy, lại không nhịn được mà bật cười.
Tránh khỏi bàn tay của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li cũng không nói gì nữa, mỉm cười đi về hướng người kia.
“Li nhi, nếu ngươi còn dám bước về phía trước thêm bước nào nữa, ta sẽ giết hắn.”
“Hắn chính là ngươi…”
Quân Mặc Li cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói.
Quân Dạ Hàn bình tĩnh nhìn Quân Mặc Li, đôi mắt hòa nhã cũng dần dần trở nên trầm tĩnh.
Đúng vậy, hắn là ta, cho nên ta không thể giết hắn, nếu không chính là tự tuyệt đường sống của mình.
Nhưng cũng bởi vì hắn là ta, cho nên giờ phút này ta mới điên cuồng mà muốn giết hắn như vậy. Vì với hắn, ngươi sẽ có cảm giác yêu thương, ngươi sẽ có cảm giác thương tiếc, Li nhi…
Bình thường, tuy y cùng với Quân Mặc Li cũng có nhiều lúc cãi nhau tức giận, nhưng nếu phải kể ra, thì chắc toàn là những mẫu thuẫn nhỏ làm tăng thêm tình cảm. Nhưng lần này, Quân Dạ Hàn có thể cảm nhận rõ ràng sự khác thường. Chẳng biết vì sao lần này, y cảm thấy rất bất an, giống như sẽ có thứ gì đó sắp xảy ra, thay đổi mọi chuyện.
Quân Mặc Li lạnh nhạt nhìn tờ thánh chỉ trên mặt bàn. Ngòi bút rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, lại để lộ ra chút xuất trần đạm bạc.
“Đại lục Mạc Li, là di chiếu sao..”
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc, Quân Mặc Li khẽ lên tiếng, thanh âm nhỏ bé còn để lộ ra chút chua sót.
Lại quay đầu nhìn về phía chân trời, ánh sáng mặt trời rực rỡ, chói mặt cực kì. Hắn nhìn thật lâu, thật lâu, sau đó đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Quay đầu lại nhìn Quân Dạ Hàn đứng cách đó không xa, đang lặng lẽ nhìn mình, quân Mặc Li ôn nhu lên tiếng.
“Đi thôi, Dạ…”
Quân Dạ Hàn vẫn đứng im bất động.
Quân Mặc Li đi đến bên cạnh y, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của y, sau đó mỉm cười hỏi.
“Giận rồi sao?”
“Không…” thanh âm của Quân Dạ Hàn hơi đông cứng.
“Vậy thì sao lại không để ý tới Mặc Li?”
“Chưa từng.” nắm chặt lấy tay của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn ngẩng đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt của hắn.
“Dạ, ngươi có biết, hôm nay ngươi giống như một tên nhóc con, ghen tuông ầm ĩ hay không?”
Nhếch môi cười khẽ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp của Quân Mặc Li tràn ngập ý cười.
Quân Dạ Hàn không có trái tim, cho nên cảm tình cũng rất đạm bạc. Nhưng cũng vì thế, y không rất mẫn cảm với tình cảm, xử lý mọi chuyện cũng không suy nghĩ nhiều như một đế vương, mà là cực kỳ đơn giản, đơn thuần. Nhiều khi còn để lộ ra tính cách ngoan cố giống như một đứa trẻ.
Quân Dạ Hàn nhìn Quân Mặc Li lại đang suy nghĩ về điều gì đó, cả khuôn mặt như bừng sáng lên, ánh mắt lại bắt đầu nhiễm dần ôn nhu dịu dàng.
“Ta ghen tuông thì sao chứ? Ngươi thuộc về một mình ta, ta không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy ngươi.”
Ôm lấy Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn mang theo hắn bay vọt lên đỉnh cung điện, cả khuôn mặt y trở nên cực kì dịu dàng ấm áp. Hai người cùng đứng trên nóc đại điện, mỉm cười quan sát thế gian.
Quân Mặc Li nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Quân Dạ Hàn, khẽ nói.
“Dạ, đợi mọi chuyện kết thúc, chúng ta đi Tác Đồ đại lục đi.”
“Được thôi.”
“Ta cứ tưởng ngươi sẽ không cho phép.” Quân Mặc Li hơi trêu đùa nhìn Quân Dạ Hàn.
“Ta biết ngươi không thể hoàn toàn bỏ mặc hai tên tiểu quỷ kia, cho nên cho dù ta có ngăn cản, Li nhi cũng sẽ nhất định đi cho bằng được.”
Dùng ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc dài bị gió thổi tung của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cười khẽ nói.
“Tốt thôi. Ngày mai xong hết mọi chuyện, chúng ta đi luôn được không?” Quân Mặc Li nhìn Quân Dạ Hàn thật chăm chú.
“Được…”
Vợ chồng, cãi nhau đầu giường cuối giường hợp.
Mà Quân Dạ Hàn, vì không có trái tim, cho nên với tình cảm cũng không phải là thường thường bình tĩnh, mà là cực kì bá đạo, cho nên cãi nhau chỉ là việc thường ngày. Quân Mặc Li cũng hiểu Quân Dạ Hàn nhiều khi rất khó khống chế tình cảm của mình, cho nên cũng nhường nhịn y rất nhiều.
Lúc này, Quân Mặc Li có thể cảm nhận được sự bất an của Quân Dạ Hàn, cho nên y không muốn làm mọi việc trở nên phức tạp. Ngày mai, khi lấy được thứ mình muốn, hai người sẽ cùng rời đi.
Chỉ có một chuyện mà y vẫn cảm thấy thắc mắc, đấy là không biết Thần Hoàng khi mà có trái tim thì sẽ trở thành người như thế nào? Không biết còn có thể giận dỗi như vậy nữa không?
Nghĩ đến đây, Quân Mặc Li khẽ nhếch môi, cười đầy thâm ý.
Quá dễ thương….
Tác giả :
Thu Thủy Mặc Liên