Mặt Nạ Hoàn Mỹ
Quyển 4 - Chương 115: Thương hải tang điền
Tề Càng Hành vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy người kia. Hắn ngồi trên chiếc giường nước đựng đầy thứ dung dịch màu băng lam, đôi mắt tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh, giống như mọi thứ đều rất mới mẻ và kỳ lạ với hắn. Vừa bước vào cửa, ánh mắt lạnh lùng của Tề Càng Hành và đôi mắt đơn thuần tò mò của Quân Mặc Li chạm nhau, nhìn thấy Quân Mặc Li dần dần nở nụ cười đơn giản lại thân thiện, Tề Càng Hành hơi nhíu mày.
Y bước đến, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường của Quân Mặc Li, cảm nhận được ánh mắt đơn thuần vẫn đang nhìn chằm chằm mình của Quân Mặc Li, y nở một nụ cười khá ấm áp.
“Cảm giác như thế nào?” Tề Càng Hành lên tiếng, giọng nói thân thiết như đang nói chuyện với một người bạn đã quen biết rất nhiều năm. Nghe được câu hỏi của Tề Càng Hành, Quân Mặc Li càng tò mò nhìn y, giống như đang xác nhận điều gì. Một lúc lâu sau, Quân Mặc Li mới lên tiếng trả lời.
“Đau.”
Thấy y trả lời, Tề Càng Hành cười càng thêm thân thiện.
“Đau ở đâu?” nghiêng người về phía trước, Tề Càng Hành đặt nhẹ hai tay lên mép giường, khuôn mặt cách mặt của Quân Mặc Li không đến một thước.
“Ở đâu cũng đau.” Quân Mặc Li hơi suy nghĩ một chút, sau đó nhăn mày nhìn Tề Càng Hành.
“Trên người chỗ nào cũng đau sao?” nụ cười vẫn ôn hòa, nhưng đôi mắt Tề Càng Hành nhìn Quân Mặc Li lại hơi u ám.
Quân Mặc Li rất thật thà gật đầu, hơi nhíu mắt nhìn đôi mắt nâu đang để gần sát. Tề Càng Hành nhìn chăm chú đối phương một lúc lâu, sau đó mới đứng thẳng người dậy, hòa nhã cười ra tiếng.
“Ngoan, để ta giúp ngươi xoa bóp, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.” Tề Càng Hành mỉm cười, ngón tay thon dài của y khẽ vuốt lên mái tóc dài mềm mại của Quân Mặc Li. Sau đấy y đi vòng ra phía sau Quân Mặc Li, đưa tay rời xuống hai vai của hắn, hơi ấn lên đầu vai. Bàn tay của y ấn dần từ hai vai lên đến phần cổ trắng nõn của Quân Mặc Li, hai bàn tay thon dài có lực xẹt qua cần cổ yếu ớt của hắn. Quân Mặc Li giống như không hề cảm nhận được sự uy hiếp ở cổ, ngây thơ ngẩng đầu nhìn người ở phía sau, nụ cười cực kì đơn giản.
“Ca ca, bây giờ đệ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Nghe được câu nói nhỏ nhẹ của Quân Mặc Li, Tề Càng Hành đột nhiên nắm chặt tay lại, bàn tay to lớn bóp mạnh vào phần vai gáy của Quân Mặc Li, để lại một vệt tay màu đỏ.
“Đau” Quân Mặc Li cảm thấy cánh tay ở cổ mình càng ngày càng siết chặt, đau đớn mà hơi thở gấp, đôi mắt đơn thuần nhanh chóng tràn đầy hơi nước.
“Ngươi là ai? Nói!” Tề Càng Hành cười lạnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đơn thuần của Quân Mặc Li, một bàn tay vẫn đang nắm chặt ở cổ của hắn.
Hít thở càng ngày càng khó khăn, Quân Mặc Li mở to mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tề Càng Hành, nước mắt tràn ra khỏi vành mắt, xẹt qua gò má. Đôi mắt đơn thuần lúc này tràn ngập sự đau đớn, giống như một lời tố cáo im lặng, lên án Tề Càng Hành vì sao lại đối xử với hắn như vậy. Đôi mắt tràn ngập nước mắt, từng giọt từng giọt lăn qua gò má, rơi xuống mặt giường nước, làm cho dung dịch màu xanh lam gợn sóng.
“Ca…” thanh âm khàn khàn nhỏ xíu, bao hàm trong đấy là sự thống khổ tột cùng, quân Mặc Li vô lực nhắm mắt lại.
Tề Càng Hành nhìn khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch của Quân Mặc Li, bàn tay cũng không hề buông lỏng, đôi mắt lạnh lùng vô tình.
“Thượng tướng đại nhân, xin ngài hãy hạ thủ lưu tình. Đây là do thuộc hạ tự chủ trương, nói với hắn ngài là ca ca của hắn.” người lính lúc nãy đến báo tin lúc này đang đứng sau Tề Càng Hành, rốt cuộc không nhịn được vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Khục!”
Tề Càng Hành vừa buông tay, Quân Mặc Li liền kiệt sức mà ngã xuống giường, hai tay ấn ngực, vừa ho vừa thở hổn hển. Tề Càng Hành hơi nghiêng đầu, nhìn người lính kia, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cũng cong lên, nở một nụ cười lạnh.
“Thiếu úy Thước Mạt Ngươi, hình như ta đâu có cấp cho ngươi quyền tự ý hành động như vậy đâu?”
“Bộ chỉ huy quân khu cho rằng, nên cấp cho người này một thân phận thích hợp, để tránh bị người trong liên bang phát hiện. Thuộc hạ cho rằng hiện nay, người duy nhất có khả năng bảo hộ người này không bị người khác phát hiện, chỉ có thể là ngài, thượng tướng đại nhân.”
Thước Mạt Ngươi cúi đầu, trên khuôn mặt kiên nghị không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Tề Càng Hành lãnh đạm nhìn người trước mắt, lại liếc mặt nhìn về phía Quân Mặc Li.
“Đi ra ngoài.”
“Vâng.” Thước Mạt Ngươi nghe thấy Tề Càng Hành ra lệnh, khom người hành lễ, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Một đám khốn khiếp.”
Nhìn Thước Mạt Ngươi biến mất sau cánh cửa, Tề Càng Hành hừ một tiếng, sau đó tầm mắt lạnh như băng quay lại nhìn Quân Mặc Li. Y chậm rãi bước đến, ngón tay thon dài vươn ra nâng cằm của Quân Mặc Li lên, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, y chầm chậm lên tiếng.
“Từ giờ trở đi, người chính là tứ thiếu gia của Tề gia.”
Cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo ở dưới cằm, Quân Mặc Li theo bản năng hơi lùi ra sau, đôi mắt gợn sóng. Tề Càng Hành nắm chặt lấy thân mình đang không ngừng lui ra sau của Quân Mặc Li, nở một nụ cười lạnh trước bộ dạng sợ hãi của hắn.
“Giống như một con thỏ nhỏ, làm cho người ta thương tiếc a. Đáng tiếc, ta không bao giờ tin vào chuyện mất kí ức. Cho nên, tốt nhất đừng để cho ta phát hiện ra ngươi đang đóng kịch.” Buông cằm của Quân Mặc Li ra, Tề Càng Hành bước đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
“Ca… khục!” Quân Mặc Li mở to hai mắt nhìn Tề Càng Hành, khuôn mặt nhỏ ngoài sợ hãi, còn có thêm rất nhiều ỷ lại.
“Không được gọi ta là ca ca, gọi là Tề thiếu gia.” Tề Càng Hành nhíu mày nhìn Quân Mặc Li, tỏ vẻ không hài lòng.
“Tề.. thiếu gia?” Quân Mặc Li hơi nghi hoặc mở miệng.
“Đúng.” Tề Càng Hành lạnh lùng trả lời. Sau đó lại hỏi. “Tên ngươi là gì?”
“Tên?”
“Nếu đã mất trí nhớ, vậy phải có một cái tên mới. Ngươi muốn được gọi là gì?” Tề Càng Hành lạnh lùng giải thích, sau đó nhếch mày nhìn Quân Mặc Li. Quân Mặc Li hơi cúi đầu, ngón tay dài nhỏ khẽ khuấy động dung dịch thuốc màu xanh lam, mái tóc dài rủ xuống che khuất khuôn mặt. Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng lên tiếng.
“Mặc Li, đệ muốn được gọi là Mặc Li.”
“Mạc Li? Tề Mạc Li?”
Tề Càng Hành cười khẽ ra tiếng, nụ cười có vẻ ôn hòa làm cho khuôn mặt giảm bớt sự lạnh lùng xa cách, thậm chí làm cho y càng trở nên tuấn mỹ mê người.
“Con thỏ nhỏ, ngươi quả thực rất đáng yêu. Tề gia chúng ta tuy nói là rất mạnh, nhưng còn chưa mạnh đến mức dám khiêu chiến cả tinh vực này.”
Chậm rãi đứng dậy, Tề Càng Hành nhẹ nhàng ôm lấy thân mình mảnh mai của Quân Mặc Li.
“Nếu ngay cả những thứ cơ bản như vậy ngươi cũng quên, vậy ta sẽ gọi ngươi là Thuần Thuần vậy. Tề Thuần Thuần, Thuần trong đơn thuần, ngây thơ.”
“Đệ không thích Thuần Thuần, đệ muốn được gọi là Mặc Li.” Quân Mặc Li ngửa đầu nhìn Tề Càng Hành, thanh âm trong sáng kèm theo chút ngoan cố.
Nghe thấy hắn cố chấp lên tiếng, Tề Càng Hành cười càng lớn, cúi đầu dùng đôi mắt âm u nhìn hắn.
“Thuần Thuần ngoan, hai chữ Mạc Li này không thể dùng được, cho dù là đồng âm cũng không được. Đây chính là tên của cả tinh vực này, dùng tên của tinh vực để đặt cho một người, nhất định sẽ bị truy tố trách nhiệm.”
Tề Càng Hành cảm giác người trong lòng mình khẽ run lên, mỉm cười vuốt ve sau lưng hắn, khóe môi càng ngày càng cong lên. Trong khi ấy, Quân Mặc Li chôn sau mặt mình trong ngực Tề Càng Hành, khuôn mặt tái nhợt không chút máu. Hắn nắm chặt hai bàn tay lại, đôi mắt mở to, áp lực thở dốc.
Tên của tinh vực này, đồng âm với tên của hắn.
Chỉ là trùng hợp, hay là…
Quân Mặc Li hít sâu một hơi, cố nén đau đớn trong tim, không dám nghĩ nữa. Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn đã trở lại với nụ cười đơn thuần.
“Vậy thì đệ sẽ lấy tên là Thuần Thuần.”
“Ngoan.”
Tề Càng Hành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Quân Mặc Li, động tác cực kì nhẹ nhàng, giống như đang vuốt ve con thú cưng nhỏ mà y yêu thích nhất.
“Đã rất lâu rồi Thuần Thuần không được đi ra ngoài. Hiện giờ thân thể của đệ đã tốt hơn rất nhiều rồi, có thể đi ra ngoài một chút không?”
Quân Mặc Li nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói du dương trong sáng mang theo chút cẩn thận, đôi mắt trong suốt tràn ngập chờ mong nhìn đối phương.
“Đương nhiên có thể.” Tề Càng Hành nghĩ cũng không nghĩ, vừa nghe thấy Quân Mặc Li hỏi liền ngay lập tức đồng ý, khóe môi nhếch lên càng khó lường.
—-
Trên ngã tư đường rộng lớn giữa những tòa nhà cao tầng, xe cộ đi lại không ngừng nghỉ, hàng nghìn chiếc xe với các loại hình kiểu dáng khác nhau. Những thanh thiếu niên trẻ tuổi thì không ngừng lướt trên những tấm ván bay, xẹt qua xẹt lại trên không trung. Quân Mặc Li lúc này đang ngồi cạnh Tề Càng Hành, hắn khoác một chiếc áo gió màu trắng, dưới chân đeo một đôi giày da mới tinh, khuôn mặt thanh tú tràn đầy hiếu kì, không ngừng nhìn ngắm những thứ mới mẻ ở xung quanh. Những tòa nhà hai bên đường phải cao đến vài trăm mét, xếp san sát với nhau, không ít trẻ con tầm trên mười tuổi đang lái nhưng chiếc xe phao. Chúng bay ở độ cao thấp, không ngừng nhào lộn va chạm. Mỗi khi hai chiếc xe phao đụng vào nhau, chúng sẽ giống như bóng phao, đàn hồi và bắn ngược lại. Có vẻ như lũ trẻ rất thích thú với trò chơi đâm xe bóng này, tiếng cười vui không dứt.
“Thứ kia … cảm giác rất vui vẻ.” Quân Mặc Li nhìn chăm chú vào những đứa trẻ với những chiếc xe phao, đôi mắt long lanh tràn ngập hiếu kì thích thú, có chút chờ mong.
“Mấy thứ này đều là trò chơi của trẻ con, có thể giúp cho lũ trẻ tìm được bạn cùng chơi, lại cũng giúp chúng sớm học được kiến thức về lái xe.” Tề Càng Hành cười mỉm nhìn những đứa tré trên không trung, ánh mắt thoải mái.
Nghe Tề Càng Hành giải thích, Quân Mặc Li lại đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía mấy đứa trẻ. Quả nhiên sau đấy, hắn phát hiện có nhiều đứa trẻ, sau mấy lần bị va chạm sẽ hiểu được cách tránh những chiếc xe phao khác lao đến, thậm chí có nhiều đứa trẻ thông minh còn biết cách lợi dụng những góc độ khác nhau, điều khiển tốc độ để phản kích lại đối phương.
Quả nhiên là phương pháp giáo dục hiệu quả, thậm chí khi quan sát kĩ hai bên đường, còn có thể nhận ra cách sắp xếp ở đây rất đặc biệt. Dưới cùng là đường quốc lộ với các loại xe không ngừng di chuyển, ở độ cao thấp là nơi vui đùa của những chiếc xe phao, cao hơn một chút nữa là nơi dành cho thanh thiếu niên với những tấm ván bay, cao hơn nữa là không ít các loại xe bay. Thậm chí ở trên rất cao trên bầu trời, có khi còn gặp được những chiếc tàu bay cực lớn mà Quân Mặc Li chưa từng được nhìn thấy. Ở nơi này, mỗi một không gian đều được tận dụng tối đa, hơn nữa cũng mang đến ích lợi tối đa, sự quản lý cực kì hoàn mỹ, cho nên hoàn toàn không xảy ra ách tắc giao thông.
“Quá lợi hại.” Quân Mặc Li khe khẽ lên tiếng.
“Thuần Thuần cũng cảm thấy như vậy sao?” Tề Càng Hành cười khẽ hỏi Quân Mặc Li.
“Vâng, nơi đây rất đẹp, rất dễ nhìn.” Quân Mặc Li nở nụ cười thật tươi, trên mặt tràn ngập thích thú.
“Còn có nơi còn đẹp hơn nơi này rất nhiều, Thuần Thuần có muốn xem không?” Tề Càng Hành nhìn nụ cười càng nhày càng tươi của Quân Mặc Li, cũng cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo chút dỗ dành, giống như đang nói chuyện với một đứa nhỏ.
“Có, đệ muốn!” Quân Mặc Li dùng sức gât đầu.
Nhẹ vuốt mái tóc dài mềm mượt của Quân Mặc Li, ánh mắt Tề Càng Hành hơi lóe lên một chút. Chiếc xe màu đen sang quý nhanh chóng bay vọt lên không trung. Quân Mặc Li ngồi trên ghế xe êm ái, khẽ nhấp một ngụm nước hoa quả trong cốc, ánh mắt tò mò tiếp tục nhìn ngắm cảnh vật mới lạ đang không ngừng xẹt qua ngoài cửa sổ.
“Chúng ta đang đi đâu?” hơi nghiêng đầu, Quân Mặc Li nhẹ giọng hỏi Tề Càng Hành đang trầm mặc ngồi bên.
“Quảng trường trung tâm.” Tề Càng Hành bình thản nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, nâng chén rượu đỏ trong tay lên nhấp một ngụm, hơi híp mắt lại.
Thấy Tề Càng Hành có vẻ miễn cưỡng trả lời, Quân Mặc Li liền biết điều mà ngồi im một bên, không mở miệng hỏi lung tung nữa. Cũng chỉ qua vài phút, những chiếc xe chạy song song hai bên dần dần giảm bớt, xe của bọn họ dần dần hạ thấp, phong cảnh ngoài cửa sổ vì tốc độ giảm xuống mà cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Đến, xuống xe.”
Tề Càng Hành nhìn thoáng qua Quân Mặc Li, sau đó đứng dậy bước xuống xe trước. Quân Mặc Li thả cốc nước trên tay xuống mặt bàn nhỏ, đi theo sau lưng Tề Càng Hành. Hai người im lặng đi bộ lên bậc thang dài rộng. Nơi này người qua lại cũng không thiếu, nhưng mọi người đều rất im lặng nghiêm túc. Quảng trường rộng lớn có hình tròn, xung quanh nó là bậc thang đi xuống với cả trăm bậc, trung tâm quảng trường nằm ở trên cao. Trên nền đất là lớp đá lát màu trắng trơn nhẵn, sạch sẽ không nhiễm chút bụi nào, có thứ âm nhạc mờ ảo vang vọng trong quảng trường, mang lại cảm giác cực kì cao quý tôn nghiêm, lại mờ ảo thánh khiết.
“Trẻ con, tròn mười tuổi, sẽ được đưa đến nơi đây tiến hành lễ tẩy rửa, không phải là nghi lễ tẩy rửa thân thể, mà là thanh tẩy linh hồn, tâm hồn.” Tề Càng Hành vững vàng bước từng bước lên bậc thang, lạnh nhạt giải thích.
“Bước vào nơi đây, cho dù là kẻ địch gặp nhau cũng phải ngừng chiến, phải quên đi mọi tranh chấp. Nơi đây là thánh địa duy nhất của tinh vực này, cũng là nơi mà bất cứ một con người nào, khi tồn tại trên tinh vực này, phải đến.”
Quân Mặc Li nghe những lời nói bình tĩnh của Tề Càng Hành, ánh mắt nhìn những người xung quanh, phát hiện bất cứ ai, trên mặt đều tràn đầy tôn thờ tôn kính. Dần dần, trung tâm của quảng trường dần hiện ra trước mắt hai người. Quảng trường cũng không có trang trí gì nhiều, ở trung tâm của nó đặt một bức tượng cao tâm mười thước, đặt giữa một hồ nước hình vuông, nước trong hồ lấp lánh trong suốt.
Quân Mặc Li chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bức tượng.
Phong cách trang phục quen thuộc, mái tóc dài chạm đất.
Càng nhìn về cao hơn, trái tim của Quân Mặc Li càng co thắt đau đớn, hơi thở nặng nề.
Không muốn nhìn, không dám nhìn, rồi lại không thể không nhìn…
Nhìn lên tiếp, chính là bàn tay thon dài, vạt áo tôn quý, cho đến khuôn mặt góc cạnh bị mặt nạ bao trùm.
Lúc này, Quân Mặc Li đã không thể rời mắt khỏi bức tượng, khóe môi chợt nở một nụ cười, hắn chầm chậm nâng ngón tay, chỉ về hướng bức tượng.
“Kia, là ai?” Thanh âm khô khốc, lại có chút run rẩy, Quân Mặc Li chỉ cảm thấy cổ họng đau rát, khó thở.
“Vua Sáng Thế, là người vĩ đại nhất của tinh vực.” Tề Càng Hành thu hết mọi cảm xúc của Quân Mặc Li vào mắt, khóe môi chầm chậm cong lên.
“Đệ muốn đến gần hơn, có được không?” nói xong cũng không chờ Tề Càng Hành trả lời, Quân Mặc Li nhanh chóng đi đến dưới bức tượng.
Tề càng thành chậm rãi đi theo phía sau.
Ở trung tâm của hồ nước, có một khối bạch ngọc rất lớn được đặt dưới chân bức tượng. Quân Mặc Li nhìn thấy những dòng chữ phồn thể cổ viết bên trên, ánh mắt âm trầm. Hai tay của hắn nắm chặt lan can của hồ nước, thân thể khẽ run, giống như ngay lập tức sẽ không thể chống đỡ nổi mà ngã xuống đất. Tất cả mọi thứ bày ra trước mắt, mà hắn lại cảm thấy như thế giới xung quang đang dần xụp đổ, hủy diệt lụi bại, nước mắt như muốn tràn ra.
“Pho tượng này, là ai khắc?” Quân Mặc Li hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi.
“Không biết, nghe nói là do Vua Sáng Thế tự mình khắc.” Tề Càng Hành khẽ nâng đầu nhìn bức tượng, ánh mắt cũng tràn ngập kính sợ.
“Ngài là vị thần vĩ đại nhất, từng một mình phong ấn những ma thần muốn phá hủy thế gian này, cứu vớt mọi sinh linh trên thế gian, thống nhất cả đại lục. Ngài lên ngôi đế vương một nghìn năm, giúp đại lục phát triển cực kì phồn hoa.”
“Tại vị một nghìn năm…?” Quân Mặc Li nhìn về phía Tề Càng Hành, đôi mắt trở nên trong suốt, đến mức không thể nhìn thấy chút ảnh ngược nào.
“Đương nhiên, thời gian tại vị của ngài chính xác là một nghìn không trăm linh ba năm. Ta nghe nói ở thời viễn cổ, người ta có thể sống lâu đến cả nghìn năm, Vua sáng thế cũng sống lâu hơn nghìn năm, có lẽ là sống hết thọ, sau đó rời khỏi nhân thế.”
“Một nghìn không trăm linh ba năm ….” Quân Mặc Li nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vì sao lại phải làm hoàng đế những hơn một nghìn năm? Vì sao, Quân Dạ Hàn?
Tè càng hành nhìn Quân Mặc Li, đưa tay chỉ viên ngọc đặt dưới chân bức tượng, khẽ cười nói.
“Nếu ngươi không tin, chỉ cần đọc những dòng chữ này, là có thể biết được ta nói đúng hay sai.”
Quân Mặc Li nghe y nói vậy, nâng đầu nhìn về phía hòn ngọc. Đến khi đọc được những dòng chữ khắc trên đó, hắn chỉ có thể mở to mắt, khoảnh khắc cả thân thể như đông cứng, đình trệ.
“Dạ minh sao thưa tẩm nan hưu,
Hàn lâu ỷ song phong mãn tụ,
Mạc đạo tương tư dĩ thành hận,
Li nhi ngàn tái lệ trưởng lưu.”
Một bài thơ ngắn ngủi chỉ có 28 chữ, lại chớp mắt phá hủy mọi cố gắng nhẫn nhịn của Quân Mặc Li.
Dạ Hàn, Mạc Li.
Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy.
Cười khẽ ra tiếng, lấy tay nhẹ ấn ngực, che lại trái tim, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, Quân Mặc Li khóc. Nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Ta rời đi mới chỉ ngắn ngủi mấy ngày, mà ngươi lại đã chờ đến cả nghìn năm, chờ đợi nghìn năm a…
Năm năm tháng tháng dài đằng đẵng, không có Mặc Li ở bên cạnh làm bạn, chỉ có một mình ngươi, cô tịch ngồi ở trên ngai vàng kia, chờ đợi trong vô vọng.
Chẳng trách ngươi lại hận, tương tư thành hận. Nhưng Mặc Li, lại chẳng thế quay lại được nghìn năm trước.
Nước mắt chảy cả nghìn năm, tuyệt vọng, tương tư thành bụi, cho nên mới lựa chọn rời bỏ thế gian này sao?
Khẽ cong lên khóe môi, quâng Mặc Li ngẩng đầu nhìn về bức tượng cao lớn. Tóc của bức tượng được búi lên bằng một chiếc lược ngọc đơn giản, chiếc lược ngọc mà chỉ nhìn liếc qua, Quân Mặc Li liền nhận ra. Đó là chiếc lược ngọc hắn được Phất Lai Tác Phỉ Đặc tặng. Không ngờ qua cả nghìn năm, Quân Dạ Hàn vẫn cài nó trên tóc. Nếu như không phải vì nhìn liếc một cái đã nhận ra chiếc lược ngọc này, thì Quân Mặc Li cũng không dám nhận bức tượng này chính là Quân Dạ Hàn. Vì hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, Quân Dạ Hàn sẽ dùng một chiếc mặt nạ che giấu đi khuôn mặt của mình. Một người cao quý như vậy, luôn khinh thường việc che giấu, cũng luôn luôn khinh thường việc rơi nước mắt.
“Năm nay là năm nào?” Quân Mặc Li bình tĩnh nhìn Tề Càng Hành, khuôn mặt trong thoáng chốc đã khôi phục sự bình tĩnh.
“Năm Mạc Li thứ 10069.” Tề Càng Hành mỉm cười lên tiếng. Y không hề ngạc nhiên trước sự thay đổi của Quân Mặc Li. Hoặc có thể nói là, y đã sớm đoán được hắn sẽ có phản ứng như vậy.
Đã là năm thứ 10069…
Một vạn năm, một vạn năm…
Tại sao? Tại sao lại đánh mất những một vạn năm?
Dạ, ta thà nguyện ý bị đưa đến một thế giới khác, còn hơn là bị phân cách với ngươi cả vạn năm, ngươi … đã chỉ còn sống trong lịch sử của thế giới này…
Hạ thấp ánh mắt, khóe môi Quân Mặc Li lại không nhịn không được mà cong lên. Nụ cười lại dần dần tràn ngập sự tự tin.
Dạ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.
Ngẩng đầu, Quân Mặc Li nhìn về phía Tề Càng Hành, giọng nói bình thản.
“Thượng tướng đại nhân, ta nghĩ, chúng ta có thể hợp tác với nhau.”
Thấy Quân Mặc Li thay đổi cách xưng hô, Tề Càng Hành khẽ cười.
“Đương nhiên.”
Y bước đến, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường của Quân Mặc Li, cảm nhận được ánh mắt đơn thuần vẫn đang nhìn chằm chằm mình của Quân Mặc Li, y nở một nụ cười khá ấm áp.
“Cảm giác như thế nào?” Tề Càng Hành lên tiếng, giọng nói thân thiết như đang nói chuyện với một người bạn đã quen biết rất nhiều năm. Nghe được câu hỏi của Tề Càng Hành, Quân Mặc Li càng tò mò nhìn y, giống như đang xác nhận điều gì. Một lúc lâu sau, Quân Mặc Li mới lên tiếng trả lời.
“Đau.”
Thấy y trả lời, Tề Càng Hành cười càng thêm thân thiện.
“Đau ở đâu?” nghiêng người về phía trước, Tề Càng Hành đặt nhẹ hai tay lên mép giường, khuôn mặt cách mặt của Quân Mặc Li không đến một thước.
“Ở đâu cũng đau.” Quân Mặc Li hơi suy nghĩ một chút, sau đó nhăn mày nhìn Tề Càng Hành.
“Trên người chỗ nào cũng đau sao?” nụ cười vẫn ôn hòa, nhưng đôi mắt Tề Càng Hành nhìn Quân Mặc Li lại hơi u ám.
Quân Mặc Li rất thật thà gật đầu, hơi nhíu mắt nhìn đôi mắt nâu đang để gần sát. Tề Càng Hành nhìn chăm chú đối phương một lúc lâu, sau đó mới đứng thẳng người dậy, hòa nhã cười ra tiếng.
“Ngoan, để ta giúp ngươi xoa bóp, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.” Tề Càng Hành mỉm cười, ngón tay thon dài của y khẽ vuốt lên mái tóc dài mềm mại của Quân Mặc Li. Sau đấy y đi vòng ra phía sau Quân Mặc Li, đưa tay rời xuống hai vai của hắn, hơi ấn lên đầu vai. Bàn tay của y ấn dần từ hai vai lên đến phần cổ trắng nõn của Quân Mặc Li, hai bàn tay thon dài có lực xẹt qua cần cổ yếu ớt của hắn. Quân Mặc Li giống như không hề cảm nhận được sự uy hiếp ở cổ, ngây thơ ngẩng đầu nhìn người ở phía sau, nụ cười cực kì đơn giản.
“Ca ca, bây giờ đệ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Nghe được câu nói nhỏ nhẹ của Quân Mặc Li, Tề Càng Hành đột nhiên nắm chặt tay lại, bàn tay to lớn bóp mạnh vào phần vai gáy của Quân Mặc Li, để lại một vệt tay màu đỏ.
“Đau” Quân Mặc Li cảm thấy cánh tay ở cổ mình càng ngày càng siết chặt, đau đớn mà hơi thở gấp, đôi mắt đơn thuần nhanh chóng tràn đầy hơi nước.
“Ngươi là ai? Nói!” Tề Càng Hành cười lạnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đơn thuần của Quân Mặc Li, một bàn tay vẫn đang nắm chặt ở cổ của hắn.
Hít thở càng ngày càng khó khăn, Quân Mặc Li mở to mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tề Càng Hành, nước mắt tràn ra khỏi vành mắt, xẹt qua gò má. Đôi mắt đơn thuần lúc này tràn ngập sự đau đớn, giống như một lời tố cáo im lặng, lên án Tề Càng Hành vì sao lại đối xử với hắn như vậy. Đôi mắt tràn ngập nước mắt, từng giọt từng giọt lăn qua gò má, rơi xuống mặt giường nước, làm cho dung dịch màu xanh lam gợn sóng.
“Ca…” thanh âm khàn khàn nhỏ xíu, bao hàm trong đấy là sự thống khổ tột cùng, quân Mặc Li vô lực nhắm mắt lại.
Tề Càng Hành nhìn khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch của Quân Mặc Li, bàn tay cũng không hề buông lỏng, đôi mắt lạnh lùng vô tình.
“Thượng tướng đại nhân, xin ngài hãy hạ thủ lưu tình. Đây là do thuộc hạ tự chủ trương, nói với hắn ngài là ca ca của hắn.” người lính lúc nãy đến báo tin lúc này đang đứng sau Tề Càng Hành, rốt cuộc không nhịn được vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Khục!”
Tề Càng Hành vừa buông tay, Quân Mặc Li liền kiệt sức mà ngã xuống giường, hai tay ấn ngực, vừa ho vừa thở hổn hển. Tề Càng Hành hơi nghiêng đầu, nhìn người lính kia, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cũng cong lên, nở một nụ cười lạnh.
“Thiếu úy Thước Mạt Ngươi, hình như ta đâu có cấp cho ngươi quyền tự ý hành động như vậy đâu?”
“Bộ chỉ huy quân khu cho rằng, nên cấp cho người này một thân phận thích hợp, để tránh bị người trong liên bang phát hiện. Thuộc hạ cho rằng hiện nay, người duy nhất có khả năng bảo hộ người này không bị người khác phát hiện, chỉ có thể là ngài, thượng tướng đại nhân.”
Thước Mạt Ngươi cúi đầu, trên khuôn mặt kiên nghị không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Tề Càng Hành lãnh đạm nhìn người trước mắt, lại liếc mặt nhìn về phía Quân Mặc Li.
“Đi ra ngoài.”
“Vâng.” Thước Mạt Ngươi nghe thấy Tề Càng Hành ra lệnh, khom người hành lễ, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Một đám khốn khiếp.”
Nhìn Thước Mạt Ngươi biến mất sau cánh cửa, Tề Càng Hành hừ một tiếng, sau đó tầm mắt lạnh như băng quay lại nhìn Quân Mặc Li. Y chậm rãi bước đến, ngón tay thon dài vươn ra nâng cằm của Quân Mặc Li lên, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, y chầm chậm lên tiếng.
“Từ giờ trở đi, người chính là tứ thiếu gia của Tề gia.”
Cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo ở dưới cằm, Quân Mặc Li theo bản năng hơi lùi ra sau, đôi mắt gợn sóng. Tề Càng Hành nắm chặt lấy thân mình đang không ngừng lui ra sau của Quân Mặc Li, nở một nụ cười lạnh trước bộ dạng sợ hãi của hắn.
“Giống như một con thỏ nhỏ, làm cho người ta thương tiếc a. Đáng tiếc, ta không bao giờ tin vào chuyện mất kí ức. Cho nên, tốt nhất đừng để cho ta phát hiện ra ngươi đang đóng kịch.” Buông cằm của Quân Mặc Li ra, Tề Càng Hành bước đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
“Ca… khục!” Quân Mặc Li mở to hai mắt nhìn Tề Càng Hành, khuôn mặt nhỏ ngoài sợ hãi, còn có thêm rất nhiều ỷ lại.
“Không được gọi ta là ca ca, gọi là Tề thiếu gia.” Tề Càng Hành nhíu mày nhìn Quân Mặc Li, tỏ vẻ không hài lòng.
“Tề.. thiếu gia?” Quân Mặc Li hơi nghi hoặc mở miệng.
“Đúng.” Tề Càng Hành lạnh lùng trả lời. Sau đó lại hỏi. “Tên ngươi là gì?”
“Tên?”
“Nếu đã mất trí nhớ, vậy phải có một cái tên mới. Ngươi muốn được gọi là gì?” Tề Càng Hành lạnh lùng giải thích, sau đó nhếch mày nhìn Quân Mặc Li. Quân Mặc Li hơi cúi đầu, ngón tay dài nhỏ khẽ khuấy động dung dịch thuốc màu xanh lam, mái tóc dài rủ xuống che khuất khuôn mặt. Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng lên tiếng.
“Mặc Li, đệ muốn được gọi là Mặc Li.”
“Mạc Li? Tề Mạc Li?”
Tề Càng Hành cười khẽ ra tiếng, nụ cười có vẻ ôn hòa làm cho khuôn mặt giảm bớt sự lạnh lùng xa cách, thậm chí làm cho y càng trở nên tuấn mỹ mê người.
“Con thỏ nhỏ, ngươi quả thực rất đáng yêu. Tề gia chúng ta tuy nói là rất mạnh, nhưng còn chưa mạnh đến mức dám khiêu chiến cả tinh vực này.”
Chậm rãi đứng dậy, Tề Càng Hành nhẹ nhàng ôm lấy thân mình mảnh mai của Quân Mặc Li.
“Nếu ngay cả những thứ cơ bản như vậy ngươi cũng quên, vậy ta sẽ gọi ngươi là Thuần Thuần vậy. Tề Thuần Thuần, Thuần trong đơn thuần, ngây thơ.”
“Đệ không thích Thuần Thuần, đệ muốn được gọi là Mặc Li.” Quân Mặc Li ngửa đầu nhìn Tề Càng Hành, thanh âm trong sáng kèm theo chút ngoan cố.
Nghe thấy hắn cố chấp lên tiếng, Tề Càng Hành cười càng lớn, cúi đầu dùng đôi mắt âm u nhìn hắn.
“Thuần Thuần ngoan, hai chữ Mạc Li này không thể dùng được, cho dù là đồng âm cũng không được. Đây chính là tên của cả tinh vực này, dùng tên của tinh vực để đặt cho một người, nhất định sẽ bị truy tố trách nhiệm.”
Tề Càng Hành cảm giác người trong lòng mình khẽ run lên, mỉm cười vuốt ve sau lưng hắn, khóe môi càng ngày càng cong lên. Trong khi ấy, Quân Mặc Li chôn sau mặt mình trong ngực Tề Càng Hành, khuôn mặt tái nhợt không chút máu. Hắn nắm chặt hai bàn tay lại, đôi mắt mở to, áp lực thở dốc.
Tên của tinh vực này, đồng âm với tên của hắn.
Chỉ là trùng hợp, hay là…
Quân Mặc Li hít sâu một hơi, cố nén đau đớn trong tim, không dám nghĩ nữa. Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn đã trở lại với nụ cười đơn thuần.
“Vậy thì đệ sẽ lấy tên là Thuần Thuần.”
“Ngoan.”
Tề Càng Hành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Quân Mặc Li, động tác cực kì nhẹ nhàng, giống như đang vuốt ve con thú cưng nhỏ mà y yêu thích nhất.
“Đã rất lâu rồi Thuần Thuần không được đi ra ngoài. Hiện giờ thân thể của đệ đã tốt hơn rất nhiều rồi, có thể đi ra ngoài một chút không?”
Quân Mặc Li nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói du dương trong sáng mang theo chút cẩn thận, đôi mắt trong suốt tràn ngập chờ mong nhìn đối phương.
“Đương nhiên có thể.” Tề Càng Hành nghĩ cũng không nghĩ, vừa nghe thấy Quân Mặc Li hỏi liền ngay lập tức đồng ý, khóe môi nhếch lên càng khó lường.
—-
Trên ngã tư đường rộng lớn giữa những tòa nhà cao tầng, xe cộ đi lại không ngừng nghỉ, hàng nghìn chiếc xe với các loại hình kiểu dáng khác nhau. Những thanh thiếu niên trẻ tuổi thì không ngừng lướt trên những tấm ván bay, xẹt qua xẹt lại trên không trung. Quân Mặc Li lúc này đang ngồi cạnh Tề Càng Hành, hắn khoác một chiếc áo gió màu trắng, dưới chân đeo một đôi giày da mới tinh, khuôn mặt thanh tú tràn đầy hiếu kì, không ngừng nhìn ngắm những thứ mới mẻ ở xung quanh. Những tòa nhà hai bên đường phải cao đến vài trăm mét, xếp san sát với nhau, không ít trẻ con tầm trên mười tuổi đang lái nhưng chiếc xe phao. Chúng bay ở độ cao thấp, không ngừng nhào lộn va chạm. Mỗi khi hai chiếc xe phao đụng vào nhau, chúng sẽ giống như bóng phao, đàn hồi và bắn ngược lại. Có vẻ như lũ trẻ rất thích thú với trò chơi đâm xe bóng này, tiếng cười vui không dứt.
“Thứ kia … cảm giác rất vui vẻ.” Quân Mặc Li nhìn chăm chú vào những đứa trẻ với những chiếc xe phao, đôi mắt long lanh tràn ngập hiếu kì thích thú, có chút chờ mong.
“Mấy thứ này đều là trò chơi của trẻ con, có thể giúp cho lũ trẻ tìm được bạn cùng chơi, lại cũng giúp chúng sớm học được kiến thức về lái xe.” Tề Càng Hành cười mỉm nhìn những đứa tré trên không trung, ánh mắt thoải mái.
Nghe Tề Càng Hành giải thích, Quân Mặc Li lại đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía mấy đứa trẻ. Quả nhiên sau đấy, hắn phát hiện có nhiều đứa trẻ, sau mấy lần bị va chạm sẽ hiểu được cách tránh những chiếc xe phao khác lao đến, thậm chí có nhiều đứa trẻ thông minh còn biết cách lợi dụng những góc độ khác nhau, điều khiển tốc độ để phản kích lại đối phương.
Quả nhiên là phương pháp giáo dục hiệu quả, thậm chí khi quan sát kĩ hai bên đường, còn có thể nhận ra cách sắp xếp ở đây rất đặc biệt. Dưới cùng là đường quốc lộ với các loại xe không ngừng di chuyển, ở độ cao thấp là nơi vui đùa của những chiếc xe phao, cao hơn một chút nữa là nơi dành cho thanh thiếu niên với những tấm ván bay, cao hơn nữa là không ít các loại xe bay. Thậm chí ở trên rất cao trên bầu trời, có khi còn gặp được những chiếc tàu bay cực lớn mà Quân Mặc Li chưa từng được nhìn thấy. Ở nơi này, mỗi một không gian đều được tận dụng tối đa, hơn nữa cũng mang đến ích lợi tối đa, sự quản lý cực kì hoàn mỹ, cho nên hoàn toàn không xảy ra ách tắc giao thông.
“Quá lợi hại.” Quân Mặc Li khe khẽ lên tiếng.
“Thuần Thuần cũng cảm thấy như vậy sao?” Tề Càng Hành cười khẽ hỏi Quân Mặc Li.
“Vâng, nơi đây rất đẹp, rất dễ nhìn.” Quân Mặc Li nở nụ cười thật tươi, trên mặt tràn ngập thích thú.
“Còn có nơi còn đẹp hơn nơi này rất nhiều, Thuần Thuần có muốn xem không?” Tề Càng Hành nhìn nụ cười càng nhày càng tươi của Quân Mặc Li, cũng cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo chút dỗ dành, giống như đang nói chuyện với một đứa nhỏ.
“Có, đệ muốn!” Quân Mặc Li dùng sức gât đầu.
Nhẹ vuốt mái tóc dài mềm mượt của Quân Mặc Li, ánh mắt Tề Càng Hành hơi lóe lên một chút. Chiếc xe màu đen sang quý nhanh chóng bay vọt lên không trung. Quân Mặc Li ngồi trên ghế xe êm ái, khẽ nhấp một ngụm nước hoa quả trong cốc, ánh mắt tò mò tiếp tục nhìn ngắm cảnh vật mới lạ đang không ngừng xẹt qua ngoài cửa sổ.
“Chúng ta đang đi đâu?” hơi nghiêng đầu, Quân Mặc Li nhẹ giọng hỏi Tề Càng Hành đang trầm mặc ngồi bên.
“Quảng trường trung tâm.” Tề Càng Hành bình thản nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, nâng chén rượu đỏ trong tay lên nhấp một ngụm, hơi híp mắt lại.
Thấy Tề Càng Hành có vẻ miễn cưỡng trả lời, Quân Mặc Li liền biết điều mà ngồi im một bên, không mở miệng hỏi lung tung nữa. Cũng chỉ qua vài phút, những chiếc xe chạy song song hai bên dần dần giảm bớt, xe của bọn họ dần dần hạ thấp, phong cảnh ngoài cửa sổ vì tốc độ giảm xuống mà cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Đến, xuống xe.”
Tề Càng Hành nhìn thoáng qua Quân Mặc Li, sau đó đứng dậy bước xuống xe trước. Quân Mặc Li thả cốc nước trên tay xuống mặt bàn nhỏ, đi theo sau lưng Tề Càng Hành. Hai người im lặng đi bộ lên bậc thang dài rộng. Nơi này người qua lại cũng không thiếu, nhưng mọi người đều rất im lặng nghiêm túc. Quảng trường rộng lớn có hình tròn, xung quanh nó là bậc thang đi xuống với cả trăm bậc, trung tâm quảng trường nằm ở trên cao. Trên nền đất là lớp đá lát màu trắng trơn nhẵn, sạch sẽ không nhiễm chút bụi nào, có thứ âm nhạc mờ ảo vang vọng trong quảng trường, mang lại cảm giác cực kì cao quý tôn nghiêm, lại mờ ảo thánh khiết.
“Trẻ con, tròn mười tuổi, sẽ được đưa đến nơi đây tiến hành lễ tẩy rửa, không phải là nghi lễ tẩy rửa thân thể, mà là thanh tẩy linh hồn, tâm hồn.” Tề Càng Hành vững vàng bước từng bước lên bậc thang, lạnh nhạt giải thích.
“Bước vào nơi đây, cho dù là kẻ địch gặp nhau cũng phải ngừng chiến, phải quên đi mọi tranh chấp. Nơi đây là thánh địa duy nhất của tinh vực này, cũng là nơi mà bất cứ một con người nào, khi tồn tại trên tinh vực này, phải đến.”
Quân Mặc Li nghe những lời nói bình tĩnh của Tề Càng Hành, ánh mắt nhìn những người xung quanh, phát hiện bất cứ ai, trên mặt đều tràn đầy tôn thờ tôn kính. Dần dần, trung tâm của quảng trường dần hiện ra trước mắt hai người. Quảng trường cũng không có trang trí gì nhiều, ở trung tâm của nó đặt một bức tượng cao tâm mười thước, đặt giữa một hồ nước hình vuông, nước trong hồ lấp lánh trong suốt.
Quân Mặc Li chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bức tượng.
Phong cách trang phục quen thuộc, mái tóc dài chạm đất.
Càng nhìn về cao hơn, trái tim của Quân Mặc Li càng co thắt đau đớn, hơi thở nặng nề.
Không muốn nhìn, không dám nhìn, rồi lại không thể không nhìn…
Nhìn lên tiếp, chính là bàn tay thon dài, vạt áo tôn quý, cho đến khuôn mặt góc cạnh bị mặt nạ bao trùm.
Lúc này, Quân Mặc Li đã không thể rời mắt khỏi bức tượng, khóe môi chợt nở một nụ cười, hắn chầm chậm nâng ngón tay, chỉ về hướng bức tượng.
“Kia, là ai?” Thanh âm khô khốc, lại có chút run rẩy, Quân Mặc Li chỉ cảm thấy cổ họng đau rát, khó thở.
“Vua Sáng Thế, là người vĩ đại nhất của tinh vực.” Tề Càng Hành thu hết mọi cảm xúc của Quân Mặc Li vào mắt, khóe môi chầm chậm cong lên.
“Đệ muốn đến gần hơn, có được không?” nói xong cũng không chờ Tề Càng Hành trả lời, Quân Mặc Li nhanh chóng đi đến dưới bức tượng.
Tề càng thành chậm rãi đi theo phía sau.
Ở trung tâm của hồ nước, có một khối bạch ngọc rất lớn được đặt dưới chân bức tượng. Quân Mặc Li nhìn thấy những dòng chữ phồn thể cổ viết bên trên, ánh mắt âm trầm. Hai tay của hắn nắm chặt lan can của hồ nước, thân thể khẽ run, giống như ngay lập tức sẽ không thể chống đỡ nổi mà ngã xuống đất. Tất cả mọi thứ bày ra trước mắt, mà hắn lại cảm thấy như thế giới xung quang đang dần xụp đổ, hủy diệt lụi bại, nước mắt như muốn tràn ra.
“Pho tượng này, là ai khắc?” Quân Mặc Li hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi.
“Không biết, nghe nói là do Vua Sáng Thế tự mình khắc.” Tề Càng Hành khẽ nâng đầu nhìn bức tượng, ánh mắt cũng tràn ngập kính sợ.
“Ngài là vị thần vĩ đại nhất, từng một mình phong ấn những ma thần muốn phá hủy thế gian này, cứu vớt mọi sinh linh trên thế gian, thống nhất cả đại lục. Ngài lên ngôi đế vương một nghìn năm, giúp đại lục phát triển cực kì phồn hoa.”
“Tại vị một nghìn năm…?” Quân Mặc Li nhìn về phía Tề Càng Hành, đôi mắt trở nên trong suốt, đến mức không thể nhìn thấy chút ảnh ngược nào.
“Đương nhiên, thời gian tại vị của ngài chính xác là một nghìn không trăm linh ba năm. Ta nghe nói ở thời viễn cổ, người ta có thể sống lâu đến cả nghìn năm, Vua sáng thế cũng sống lâu hơn nghìn năm, có lẽ là sống hết thọ, sau đó rời khỏi nhân thế.”
“Một nghìn không trăm linh ba năm ….” Quân Mặc Li nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vì sao lại phải làm hoàng đế những hơn một nghìn năm? Vì sao, Quân Dạ Hàn?
Tè càng hành nhìn Quân Mặc Li, đưa tay chỉ viên ngọc đặt dưới chân bức tượng, khẽ cười nói.
“Nếu ngươi không tin, chỉ cần đọc những dòng chữ này, là có thể biết được ta nói đúng hay sai.”
Quân Mặc Li nghe y nói vậy, nâng đầu nhìn về phía hòn ngọc. Đến khi đọc được những dòng chữ khắc trên đó, hắn chỉ có thể mở to mắt, khoảnh khắc cả thân thể như đông cứng, đình trệ.
“Dạ minh sao thưa tẩm nan hưu,
Hàn lâu ỷ song phong mãn tụ,
Mạc đạo tương tư dĩ thành hận,
Li nhi ngàn tái lệ trưởng lưu.”
Một bài thơ ngắn ngủi chỉ có 28 chữ, lại chớp mắt phá hủy mọi cố gắng nhẫn nhịn của Quân Mặc Li.
Dạ Hàn, Mạc Li.
Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy.
Cười khẽ ra tiếng, lấy tay nhẹ ấn ngực, che lại trái tim, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, Quân Mặc Li khóc. Nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Ta rời đi mới chỉ ngắn ngủi mấy ngày, mà ngươi lại đã chờ đến cả nghìn năm, chờ đợi nghìn năm a…
Năm năm tháng tháng dài đằng đẵng, không có Mặc Li ở bên cạnh làm bạn, chỉ có một mình ngươi, cô tịch ngồi ở trên ngai vàng kia, chờ đợi trong vô vọng.
Chẳng trách ngươi lại hận, tương tư thành hận. Nhưng Mặc Li, lại chẳng thế quay lại được nghìn năm trước.
Nước mắt chảy cả nghìn năm, tuyệt vọng, tương tư thành bụi, cho nên mới lựa chọn rời bỏ thế gian này sao?
Khẽ cong lên khóe môi, quâng Mặc Li ngẩng đầu nhìn về bức tượng cao lớn. Tóc của bức tượng được búi lên bằng một chiếc lược ngọc đơn giản, chiếc lược ngọc mà chỉ nhìn liếc qua, Quân Mặc Li liền nhận ra. Đó là chiếc lược ngọc hắn được Phất Lai Tác Phỉ Đặc tặng. Không ngờ qua cả nghìn năm, Quân Dạ Hàn vẫn cài nó trên tóc. Nếu như không phải vì nhìn liếc một cái đã nhận ra chiếc lược ngọc này, thì Quân Mặc Li cũng không dám nhận bức tượng này chính là Quân Dạ Hàn. Vì hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, Quân Dạ Hàn sẽ dùng một chiếc mặt nạ che giấu đi khuôn mặt của mình. Một người cao quý như vậy, luôn khinh thường việc che giấu, cũng luôn luôn khinh thường việc rơi nước mắt.
“Năm nay là năm nào?” Quân Mặc Li bình tĩnh nhìn Tề Càng Hành, khuôn mặt trong thoáng chốc đã khôi phục sự bình tĩnh.
“Năm Mạc Li thứ 10069.” Tề Càng Hành mỉm cười lên tiếng. Y không hề ngạc nhiên trước sự thay đổi của Quân Mặc Li. Hoặc có thể nói là, y đã sớm đoán được hắn sẽ có phản ứng như vậy.
Đã là năm thứ 10069…
Một vạn năm, một vạn năm…
Tại sao? Tại sao lại đánh mất những một vạn năm?
Dạ, ta thà nguyện ý bị đưa đến một thế giới khác, còn hơn là bị phân cách với ngươi cả vạn năm, ngươi … đã chỉ còn sống trong lịch sử của thế giới này…
Hạ thấp ánh mắt, khóe môi Quân Mặc Li lại không nhịn không được mà cong lên. Nụ cười lại dần dần tràn ngập sự tự tin.
Dạ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.
Ngẩng đầu, Quân Mặc Li nhìn về phía Tề Càng Hành, giọng nói bình thản.
“Thượng tướng đại nhân, ta nghĩ, chúng ta có thể hợp tác với nhau.”
Thấy Quân Mặc Li thay đổi cách xưng hô, Tề Càng Hành khẽ cười.
“Đương nhiên.”
Tác giả :
Thu Thủy Mặc Liên