Mặt Nạ Hoàn Mỹ
Quyển 3 - Chương 68: Thánh chủ quy tộc
Lam tộc được người dân Di Á đại lục tôn vinh là gia tộc thiêng liêng thánh minh gần với thần linh nhất. Tất cả những người thuộc Lam tộc đều có được vẻ đẹp bên ngoài xuất trần, khí chất cực kỳ cao quý, dáng người phiêu dật giống như thần tiên. Nơi mà Lam tộc sinh sống chính là trên đỉnh Vân Sơn, đỉnh núi cao nhất của đại lục, đỉnh núi cao vút giống như mũi kiếm lợi hại, xuyên qua tầng mây, cực kì hiểm trở thần bí. Mỗi ngày đều có rất nhiều người từ khắp nơi trên đại lục đến chân núi để cúng bái, chỉ vì hy vọng có thể may mắn nhìn thấy được người Lam tộc.
Vương Lương trấn là trấn nhỏ duy nhất dưới chân Vân Sơn. Trấn nhỏ này tuy nằm ở một vùng khá hoang vu, nhưng vì dựa vào chân núi Vân Sơn của Lam tộc, mà mỗi ngày đều có rất đông người đổ về đây, trên đường phố cực kỳ nào nhiệt. Đây cũng chính là niềm tự hào của những người dân trong trấn này.
Sáng sớm, trên Vương Lương trấn đã có rất nhiều những quán nhỏ đã bắt đầu bày hàng, không khí tươi mát của buổi sáng làm cho người ta cảm thấy sảng khoái cực kỳ. Thời gian trôi qua, người trên ngã tư đường ngày càng xuất hiện đông hơn, cũng náo nhiệt hơn.
Trong đám đông xuất hiện ba người cực kỳ xuất chúng, một thân quần áo cao quý sa hoa, khí chất hơn người, làm cho người xung quanh nhìn ngắm đến ngây ngốc.
Người đi đầu tiên là một nam tử mặc trang phục đỏ rực, trên đỉnh đầu đột một chiếc nón rộng vành có vải mỏng rủ xuống, nhìn không rõ diện mạo, nhưng bước chân nhẹ nhàng cho dù đang đi trên mặt đường gồ ghề đầy cát sỏi cũng không phát ra một tiếng vang nào.
“Đến canh giờ gì rồi?” người này nhẹ giọng hỏi người phụ nữ mặc áo lam dịu dàng đi ở phía sau mình.
“Đến giờ mão, còn có nửa canh giờ nữa sẽ đến giờ thìn.” Người phụ nữ hơi lo lắng nói.
“Nửa canh giờ? Nếu như vậy, hai người cứ đi trước đi.”
“Vâng…”
Người phụ nữ áo lam cùng nam tử bên cạnh cung cẩn nói, hơi khom người, sau đấy liền xoay người, biến mất trong đám đông.
Bước chân của người áo đỏ vẫn không hề dừng lại, thậm chí còn dùng tốc độ nhanh hơn đi về phía chân núi Vân Sơn.
Chân núi lúc này cũng cực kỳ yên tĩnh, không có một bóng người, ngẫu nhiên chỉ có mấy con chim bay vọt qua, tiếng vổ cánh khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh.
Lam Âm đi trên đường đá gập ghềnh, bước chân nhẹ nhàng giống như đang lướt đi vậy, dáng người mơ hồ đi thẳng về phía đỉnh núi.
—
Một cung điện cao quý nằm vắt ngang trên đỉnh núi, mây mù quanh năm vờn quanh.
Đại môn nặng nề của cung điện lúc này đã được mở rộng, có hơn mười người cả nam cả nữ đang đứng ở nơi này, tất cả đều mặc trang phục màu trắng tinh, dáng người cực kỳ thanh nhã, lại đạm mạc xuất trần, bình tĩnh cùng nhìn về phía ngoài cửa.
Có một nén nhang được đặt ngay trên bậc cao nơi cửa vào, nhưng lúc này đã cháy hết một nửa.
Thời gian chầm chậ trôi qua, vẻ mặt bình thản của mọi người dần dần chuyển sang cực lỳ lạnh lùng, cùng với chút thất vọng.
“Chỉ còn nửa nén hương thời gian….” Người nam tử áo trắng đứng đầu tiên lạnh nhạt nói ra.
“Lam Dung, chỉ có nửa canh giờ, có ngắn quá hay không?” người phụ nữ đứng bên cạnh nhẹ nhàng hỏi, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, giọng nói mềm nhẹ như vuốt ve lòng người.
“Chỉ là một việc nhỏ thôi, nếu thánh chủ không làm được, vậy thì y cũng không xứng làm thánh chủ của Lam tộc.”
Mọi người nghe thấy lời Lam Dung nói, cũng đều trầm mặc.
Thánh chủ mà bọn họ chờ đợi trăm năm cuối cùng cũng xuất hiện, và hôm nay y sẽ quay về Lam tộc, lại không ngờ yêu cầu trở thành thánh chủ Lam tộc trong tổ chế lại hà khắc như vậy. Vị thánh chủ này mới chỉ tu hành có bốn năm, cho dù có lợi hại đến đâu cũng sẽ có chút không đủ. Vân Sơn cao nhất đại lục, đỉnh núi quanh năm mây phủ, cũng cực kỳ hiểm trở, cho dù là người có võ thuật cực cao, muốn đi lên đỉnh núi này cũng phải mất đến nửa ngày, mà vị thánh chủ này, thân thể….
Mọi người vừa chờ đợi, vừa cầu nguyện trong lòng, mong rằng vị thánh chủ này có thể mau tới.
Lam Thanh thu hết phản ứng của mọi người vào trong đáy mắt, hơi cười nhẹ, nhìn thấy mọi người thật tâm đối với thánh chủ như vậy, nàng cảm thấy vui vẻ. Dù sao đây cũng là vị thánh chủ mà mọi người đã hao hết sức lực tìm kiếm, sao lại không yêu mến bảo vệ cho được.
Thái dương dần dần nhô lên, mây mù cũng tan dần, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu xuống, phủ lên mỗi người một tầng quang huy.
“Canh giờ đáo, quan thánh môn…” Lam Dung nhìn chằm chằm vào cây hương đã cháy rụi hoàn toàn, lạnh lùng quay người, nhưng trong ánh mắt lại không dấu nổi vẻ thất vọng.
“Đại trưởng lão, hương còn chưa cháy hết…” Lam Thanh nhìn Lam Dung, ngón tay chỉ đến chút hương còn hơi đỏ hồng, ngữ khí mang theo chút kiên định.
Lam Dung nhìn lướt qua cây hương sắp tắt, hơi dừng cước bộ.
Mọi người tuy đã gần hết hy vọng, nhưng cũng mong có kỳ tích phát sinh, cũng ôm chút chờ mong mà đứng lại.
Nhưng cho đến khi chút tàn hương kia cũng tắt hoàn toàn, cũng không có thêm bóng người nào xuất hiện.
Lam Dung nhìn hương tắt hoàn toàn, không nói thêm một chữ nào nữa, đi vào trong thánh môn.
Mọi người bình tĩnh đi vào bên trong, trên mặt cực kỳ ảm đạm, thất vọng. Bọn họ đều hy vọng lần này, bộ tộc có thể tìm được một vị thánh chủ có đủ sự cường đại, lại không ngờ rằng vị hậu nhân đã chờ đợi cả trăm năm này lại không có duyên với Lam tộc.
Thánh môn chậm rãi bị khép lại, Lam tộc hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ để lại khung cảnh rừng núi tịch liêu ngoài cánh cửa.
Mọi người bước những bước chân hơi nặng nề đi vào đại điện của thánh điện, nhìn thấy bông bạch liên chín cánh đang nở rộ ở hồ nước trước cửa điện, liền thở dài một hơi.
Đại điện của Lam tộc vốn rất ít người, người hầu cũng chỉ có được mấy người, trừ trưởng lão của bản tộc ra, thì căn bản không còn người náo khác có thể vào được đại điện của Vân Sơn. Vì biết được tin thánh chủ sắp đến với bản tộc, vị đại trưởng lão lạnh lùng nghiêm túc nhất trong số các trưởng lão, mấy ngày hôm nay đã tự mình dọn dẹp lại đại điện này, hành động như vậy cho dù là vào ngày đại điển cũng sẽ không có, lại không ngờ, thánh chủ cũng không đến được.
Nhìn đại môn của chính điện, trong lòng mọi người đều là trăm vị giao tạp, trong đấy cay đắng chua sót không người nào có thể diễn tả được.
“Cắt bông thánh liên kia xuống.” Lam Dung nhìn thấy hơa sen nở rộ trong hồ, lạnh lùng nói.
Thánh chủ không có, thánh liên nở rộ làm gì?
“Bạch liên xinh đẹp như vậy, cắt đi không phải sẽ thật đáng tiếc sao?” một thanh âm du dương vang từ bên trong đại điện ra, cực kỳ rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người ở đây.
Lam Dung ngây người một chút, sau đấy vội vội vàng vàng chạy vào trong đại điên.
Mọi người lúc này cũng đã không có tâm trí đi chú ý dáng vẻ thất thố khó có được của đại trưởng lão, cũng vội vàng chạy theo.
Trên thánh toạ cao cao xuất hiện một bóng người đỏ rực, là một nam tử tuyệt thế, chiếc áo dài đỏ rực giống như có lử khẽ ẩn hiện. Mái tóc đỏ rực của y được buộc cao trên đỉnh đầu, tóc dài như suối tràn ra trên mặt đất. Trên trán của hắn có một dấu ấn ngọn lửa đỏ rực, giống như một bông Hồng liên nở rộ trong nghiệt hoả, muốn thiêu tẫn mọi tội ác trên thế gian này.
“Ngươi… đến đây bằng cách nào?” Lam Dung cực lực muốn cảm xúc của mình trở nên bình tĩnh, nhưng lại vẫn không thể che giấu sự kinh ngạc trong mắt.
“Bay lên đến đây.” Lam Âm mỉm cười, ý cười ấm áp cùng với màu đỏ rực quanh thân, chói mắt cực lỳ, rồi lại làm cho mọi người muốn rời mắt đi cũng không được.
“Dùng kỹ xảo như vậy, không phải là vi phạm tổ luật của Lam tộc sao?” Lam Dung chuyển về thái độ nghiêm tóc, hơi nhíu mày nhìn Lam Âm.
“Tổ luật yêu cầu phải lên núi trong nửa canh giờ, lại không nói không thể bay lên.”Lam Âm cười khẽ ra tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng ấm áp lòng người.
“A a … quả thật là như thế, là mấy lão ngoan cố chúng ta hiểu lầm.” Một người phụ nữ có nhan sắc thanh lệ cũng cười to ra tiếng, ánh mắt nhìn Lam Âm cực kỳ vừa lòng.
“Ta là Lam Mẫn, tam tộc trưởng Lam tộc, hoan nghênh thánh chủ.” Nói xong, nàng cúi người, cung cẩn chào đón.
“Chúng ta cũng hoan nghênh thánh chủ!!” vài vị trưởng lão khác cũng theo nhau cúi người, vô cùng thành kính cung nghênh.
Lam Dung thấy mọi người nhận chủ nhanh như vậy, muốn than thở một chút. Hành động rõ ràng như vậy, rõ ràng là sợ y sẽ không thừa nhận thánh chủ này. Nhưng mà bọn họ cũng không hiểu được, chính y cũng cực kỳ hy vọng, chờ mong vị thánh chủ kia.
Trăm năm chờ đợi, chỉ là chờ đợi sự xuất hiện của ngài, thánh chủ của ta….
Vương Lương trấn là trấn nhỏ duy nhất dưới chân Vân Sơn. Trấn nhỏ này tuy nằm ở một vùng khá hoang vu, nhưng vì dựa vào chân núi Vân Sơn của Lam tộc, mà mỗi ngày đều có rất đông người đổ về đây, trên đường phố cực kỳ nào nhiệt. Đây cũng chính là niềm tự hào của những người dân trong trấn này.
Sáng sớm, trên Vương Lương trấn đã có rất nhiều những quán nhỏ đã bắt đầu bày hàng, không khí tươi mát của buổi sáng làm cho người ta cảm thấy sảng khoái cực kỳ. Thời gian trôi qua, người trên ngã tư đường ngày càng xuất hiện đông hơn, cũng náo nhiệt hơn.
Trong đám đông xuất hiện ba người cực kỳ xuất chúng, một thân quần áo cao quý sa hoa, khí chất hơn người, làm cho người xung quanh nhìn ngắm đến ngây ngốc.
Người đi đầu tiên là một nam tử mặc trang phục đỏ rực, trên đỉnh đầu đột một chiếc nón rộng vành có vải mỏng rủ xuống, nhìn không rõ diện mạo, nhưng bước chân nhẹ nhàng cho dù đang đi trên mặt đường gồ ghề đầy cát sỏi cũng không phát ra một tiếng vang nào.
“Đến canh giờ gì rồi?” người này nhẹ giọng hỏi người phụ nữ mặc áo lam dịu dàng đi ở phía sau mình.
“Đến giờ mão, còn có nửa canh giờ nữa sẽ đến giờ thìn.” Người phụ nữ hơi lo lắng nói.
“Nửa canh giờ? Nếu như vậy, hai người cứ đi trước đi.”
“Vâng…”
Người phụ nữ áo lam cùng nam tử bên cạnh cung cẩn nói, hơi khom người, sau đấy liền xoay người, biến mất trong đám đông.
Bước chân của người áo đỏ vẫn không hề dừng lại, thậm chí còn dùng tốc độ nhanh hơn đi về phía chân núi Vân Sơn.
Chân núi lúc này cũng cực kỳ yên tĩnh, không có một bóng người, ngẫu nhiên chỉ có mấy con chim bay vọt qua, tiếng vổ cánh khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh.
Lam Âm đi trên đường đá gập ghềnh, bước chân nhẹ nhàng giống như đang lướt đi vậy, dáng người mơ hồ đi thẳng về phía đỉnh núi.
—
Một cung điện cao quý nằm vắt ngang trên đỉnh núi, mây mù quanh năm vờn quanh.
Đại môn nặng nề của cung điện lúc này đã được mở rộng, có hơn mười người cả nam cả nữ đang đứng ở nơi này, tất cả đều mặc trang phục màu trắng tinh, dáng người cực kỳ thanh nhã, lại đạm mạc xuất trần, bình tĩnh cùng nhìn về phía ngoài cửa.
Có một nén nhang được đặt ngay trên bậc cao nơi cửa vào, nhưng lúc này đã cháy hết một nửa.
Thời gian chầm chậ trôi qua, vẻ mặt bình thản của mọi người dần dần chuyển sang cực lỳ lạnh lùng, cùng với chút thất vọng.
“Chỉ còn nửa nén hương thời gian….” Người nam tử áo trắng đứng đầu tiên lạnh nhạt nói ra.
“Lam Dung, chỉ có nửa canh giờ, có ngắn quá hay không?” người phụ nữ đứng bên cạnh nhẹ nhàng hỏi, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, giọng nói mềm nhẹ như vuốt ve lòng người.
“Chỉ là một việc nhỏ thôi, nếu thánh chủ không làm được, vậy thì y cũng không xứng làm thánh chủ của Lam tộc.”
Mọi người nghe thấy lời Lam Dung nói, cũng đều trầm mặc.
Thánh chủ mà bọn họ chờ đợi trăm năm cuối cùng cũng xuất hiện, và hôm nay y sẽ quay về Lam tộc, lại không ngờ yêu cầu trở thành thánh chủ Lam tộc trong tổ chế lại hà khắc như vậy. Vị thánh chủ này mới chỉ tu hành có bốn năm, cho dù có lợi hại đến đâu cũng sẽ có chút không đủ. Vân Sơn cao nhất đại lục, đỉnh núi quanh năm mây phủ, cũng cực kỳ hiểm trở, cho dù là người có võ thuật cực cao, muốn đi lên đỉnh núi này cũng phải mất đến nửa ngày, mà vị thánh chủ này, thân thể….
Mọi người vừa chờ đợi, vừa cầu nguyện trong lòng, mong rằng vị thánh chủ này có thể mau tới.
Lam Thanh thu hết phản ứng của mọi người vào trong đáy mắt, hơi cười nhẹ, nhìn thấy mọi người thật tâm đối với thánh chủ như vậy, nàng cảm thấy vui vẻ. Dù sao đây cũng là vị thánh chủ mà mọi người đã hao hết sức lực tìm kiếm, sao lại không yêu mến bảo vệ cho được.
Thái dương dần dần nhô lên, mây mù cũng tan dần, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu xuống, phủ lên mỗi người một tầng quang huy.
“Canh giờ đáo, quan thánh môn…” Lam Dung nhìn chằm chằm vào cây hương đã cháy rụi hoàn toàn, lạnh lùng quay người, nhưng trong ánh mắt lại không dấu nổi vẻ thất vọng.
“Đại trưởng lão, hương còn chưa cháy hết…” Lam Thanh nhìn Lam Dung, ngón tay chỉ đến chút hương còn hơi đỏ hồng, ngữ khí mang theo chút kiên định.
Lam Dung nhìn lướt qua cây hương sắp tắt, hơi dừng cước bộ.
Mọi người tuy đã gần hết hy vọng, nhưng cũng mong có kỳ tích phát sinh, cũng ôm chút chờ mong mà đứng lại.
Nhưng cho đến khi chút tàn hương kia cũng tắt hoàn toàn, cũng không có thêm bóng người nào xuất hiện.
Lam Dung nhìn hương tắt hoàn toàn, không nói thêm một chữ nào nữa, đi vào trong thánh môn.
Mọi người bình tĩnh đi vào bên trong, trên mặt cực kỳ ảm đạm, thất vọng. Bọn họ đều hy vọng lần này, bộ tộc có thể tìm được một vị thánh chủ có đủ sự cường đại, lại không ngờ rằng vị hậu nhân đã chờ đợi cả trăm năm này lại không có duyên với Lam tộc.
Thánh môn chậm rãi bị khép lại, Lam tộc hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ để lại khung cảnh rừng núi tịch liêu ngoài cánh cửa.
Mọi người bước những bước chân hơi nặng nề đi vào đại điện của thánh điện, nhìn thấy bông bạch liên chín cánh đang nở rộ ở hồ nước trước cửa điện, liền thở dài một hơi.
Đại điện của Lam tộc vốn rất ít người, người hầu cũng chỉ có được mấy người, trừ trưởng lão của bản tộc ra, thì căn bản không còn người náo khác có thể vào được đại điện của Vân Sơn. Vì biết được tin thánh chủ sắp đến với bản tộc, vị đại trưởng lão lạnh lùng nghiêm túc nhất trong số các trưởng lão, mấy ngày hôm nay đã tự mình dọn dẹp lại đại điện này, hành động như vậy cho dù là vào ngày đại điển cũng sẽ không có, lại không ngờ, thánh chủ cũng không đến được.
Nhìn đại môn của chính điện, trong lòng mọi người đều là trăm vị giao tạp, trong đấy cay đắng chua sót không người nào có thể diễn tả được.
“Cắt bông thánh liên kia xuống.” Lam Dung nhìn thấy hơa sen nở rộ trong hồ, lạnh lùng nói.
Thánh chủ không có, thánh liên nở rộ làm gì?
“Bạch liên xinh đẹp như vậy, cắt đi không phải sẽ thật đáng tiếc sao?” một thanh âm du dương vang từ bên trong đại điện ra, cực kỳ rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người ở đây.
Lam Dung ngây người một chút, sau đấy vội vội vàng vàng chạy vào trong đại điên.
Mọi người lúc này cũng đã không có tâm trí đi chú ý dáng vẻ thất thố khó có được của đại trưởng lão, cũng vội vàng chạy theo.
Trên thánh toạ cao cao xuất hiện một bóng người đỏ rực, là một nam tử tuyệt thế, chiếc áo dài đỏ rực giống như có lử khẽ ẩn hiện. Mái tóc đỏ rực của y được buộc cao trên đỉnh đầu, tóc dài như suối tràn ra trên mặt đất. Trên trán của hắn có một dấu ấn ngọn lửa đỏ rực, giống như một bông Hồng liên nở rộ trong nghiệt hoả, muốn thiêu tẫn mọi tội ác trên thế gian này.
“Ngươi… đến đây bằng cách nào?” Lam Dung cực lực muốn cảm xúc của mình trở nên bình tĩnh, nhưng lại vẫn không thể che giấu sự kinh ngạc trong mắt.
“Bay lên đến đây.” Lam Âm mỉm cười, ý cười ấm áp cùng với màu đỏ rực quanh thân, chói mắt cực lỳ, rồi lại làm cho mọi người muốn rời mắt đi cũng không được.
“Dùng kỹ xảo như vậy, không phải là vi phạm tổ luật của Lam tộc sao?” Lam Dung chuyển về thái độ nghiêm tóc, hơi nhíu mày nhìn Lam Âm.
“Tổ luật yêu cầu phải lên núi trong nửa canh giờ, lại không nói không thể bay lên.”Lam Âm cười khẽ ra tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng ấm áp lòng người.
“A a … quả thật là như thế, là mấy lão ngoan cố chúng ta hiểu lầm.” Một người phụ nữ có nhan sắc thanh lệ cũng cười to ra tiếng, ánh mắt nhìn Lam Âm cực kỳ vừa lòng.
“Ta là Lam Mẫn, tam tộc trưởng Lam tộc, hoan nghênh thánh chủ.” Nói xong, nàng cúi người, cung cẩn chào đón.
“Chúng ta cũng hoan nghênh thánh chủ!!” vài vị trưởng lão khác cũng theo nhau cúi người, vô cùng thành kính cung nghênh.
Lam Dung thấy mọi người nhận chủ nhanh như vậy, muốn than thở một chút. Hành động rõ ràng như vậy, rõ ràng là sợ y sẽ không thừa nhận thánh chủ này. Nhưng mà bọn họ cũng không hiểu được, chính y cũng cực kỳ hy vọng, chờ mong vị thánh chủ kia.
Trăm năm chờ đợi, chỉ là chờ đợi sự xuất hiện của ngài, thánh chủ của ta….
Tác giả :
Thu Thủy Mặc Liên