Mật Mã Tây Tạng
Chương 89: Hồi ức của Ba Tang
Treo mình lơ lửng giữa không trung, sương mù trắng toát trôi qua bên cạnh như nước, phía trước là một vùng trắng mê ảo, trong màn sương tựa hồ như có ảo ảnh, lại cơ hồ chẳng có thứ gì. Ba Tang giật phăng mũ đội đầu, bình tĩnh hít thở, nồng độ ô xy ở đây rất thấp, nhưng anh ta có cảm giác đầu óc mình tỉnh táo chưa từng thấy, sự thay đổi bất ngờ giữa ấm áp và lạnh buốt khiến bộ não anh giữ được ở trạng thái cảnh giác cao độ nhất.
Trong sương mù kia, rốt cuộc là có thứ gì? Ba Tang cố gắng nhớ lại, anh ta nhớ lại những đồng đội cũ, rất nhiều người, đang khó nhọc tiến lên phía trước ở một nơi khá giống với Tây phong đới. Không, thế gió và tốc độ gió tuyệt đối không mạnh mẽ như lần này, nhưng màn sương mù mê ảo ở xung quanh thì rất tương đồng, không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, trước mắt chỉ có sương mù và tuyết trắng; cũng không nghe thấy gì cả, bên tai chỉ có tiếng gió thét gào. Người đầu tiên ngã xuống kia là ai? Lúc ấy, dường như còn có thể sử dụng các thiết bị thông tin? Họ đã dùng thiết bị thông tin gì?
Không đúng, dường như có người nhảy xuống theo, phải xuống dưới rồi mới liên lạc được? Rốt cuộc lúc đó họ đã lăn bao nhiêu lâu mới dừng lại? Thứ cuối cùng họ nhìn thấy là… màu xanh, cả một vùng xanh ngút mắt tựa chốn thiên đường, là cỏ hay là cây, Ba Tang cũng không phân biệt nổi, đây là bức tranh cuối cùng anh ta có thể lục lọi tìm kiếm trong ký ức của mình.
Ba Tang còn nghe Trương Lập kể, khi họ tìm thấy anh ta lần đầu tiên, anh ta đã nói với Trác Mộc Cường Ba, nơi đó có đồng cở, có linh dương Tây Tạng, còn có cả những loài thực vật khủng khiếp và nhiều thứ gì đó khác nữa, thế nhưng lúc này, anh ta hoàn toàn không nhớ nổi thứ gì nữa, chỉ nhớ rằng bác sĩ đã nói: "Vì quá gắng sức muốn nhớ lại, thành thử ra đã chìm sâu hơn nữa vào trạng thái đóng kín, đến cả những ký ức có liên quan cũng bị phong tỏa luôn rồi. Tốt nhất anh không nên cố gắng nhớ lại đoạn trải nghiệm ấy nữa, làm như vậy cực kỳ nguy hiểm, tình huống tệ nhất là… anh có thể đột tử."
Ba Tang thở dài một tiếng, dùng dây móc bắn ra bốn phía xung quanh một lần, nhưng lần nào cũng rơi vào khoảng không. Triền núi này hoàn toàn là một mỏm núi nhô ra lơ lửng, thử mãi không có ích gì, anh ta đành leo lên trở lại.
Trong lúc Ba Tang trượt xuống, Đường Mẫn ở bên trên kiến nghị: "Nếu… nếu khe nứt này đủ rộng, không phải chúng ta có thể mạo hiểm nhảy dù xuống sao?" Trương Lập và Nhạc Dương đều cảm thấy cách này có vẻ khả thi, cùng phát ra một tiếng "ừm".
"Không được!" đội trưởng Hồ Dương phản đối ngay lập tức. "Gió bên dưới kia như thế nào? Phía dưới kia rốt cuộc là gì? Bên dưới kia rốt cuộc có gì? Tất cả chúng ta đều không biết. Chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì, nếu dù bị treo lửng lơ giữa không trung thì phải làm sao? Nếu nhảy dù xuống trước mặt tuyết yêu, thì phải làm thế nào? Hơn nữa, còn có tấm chắn thiên nhiên này nữa, sợ rằng một khi xuống đến bên dưới, chúng ta sẽ mất hết liên lạc với thế giới bên ngoài, vậy thì, xuống dưới đó xong liệu có thể đi ra không? Bên dưới kia có điều kiện và không gian để sinh tồn hay không? Những yếu tố chưa biết thật quá nhiều, cho dù mạo hiểm, thì cũng không thể mạo hiểm cái kiểu không nắm chắc một chút nào như thế được."
Nhạc Dương nói: "Trừ phi lắp đặt thiết bị phát xạ laser ở điểm rơi an toàn, trực tiếp dùng vệ tinh trong vũ trụ định vị, như vậy thì mới nhảy dù được."
Giáo sư Phương Tân bổ sung thêm: "Còn một điểm nữa, hy vọng mọi người sẽ để ý. Trước chúng ta, đã có vô số người đến đây rồi. Tôi tin rằng, trong đó có không ít người mạo hiểm nhảy xuống dưới, nhưng bọn họ đều không thành công. Cũng có nghĩa là, những người xuống bên dưới đó, không một ai có thể trở ra cả."
Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ, không đúng, thầy giáo nói vậy không đúng rồi, Ba Tang đã ra khỏi đó, Đường Thọ cũng đã ra khỏi nơi đó, chỉ là bọn họ một người thì đã mất đi ký ức, người còn lại thì phát điên rồi mà thôi." Vấn đề là không biết bọn họ đã xuống từ chỗ nào, rốt cuộc có phải là nơi này hay không thì vẫn chưa thể xác định được.
Đúng lúc này, Ba Tang đã bám dây thừng leo lên. Chính vào khoảnh khắc anh ta leo lên triền núi, từng hình ảnh, không, nên nói là một dạng hồi ức, một dạng hồi ức bị vùi sâu chôn chặt bỗng nhiên xuất hiện trong óc anh ta, bên tai Ba Tang vẳng lên những âm thanh hư ảo, nghe thấy có người nói bằng tiếng Nepal: "Chạy nhanh lên! Đừng có quay đầu, đừng quay đầu lại! Chúng đến rồi! Đến rồi! Đừng quay đầu lại! Đừng dừng lại!" Ngoài ra, trong những âm thanh ấy còn pha tạp rất nhiều tiếng rú gào, tiếng thét, tiếng rống, những âm thanh đau đớn như thể không muốn sống ấy, nếu như buộc phải hình dung, vậy thì, đó chính là âm thanh mà bọn Trác Mộc Cường Ba đã nghe thấy trong động chuột ở Khả Khả Tây Lý, chính là thứ âm thanh ấy.
Ba Tang nhớ lại rồi, người hét lên đó là đội trưởng, người đội trưởng từng khiến anh ta khâm phục nhất, kính sợ nhất, đó là lần đầu tiên anh ta nghe thấy đội trưởng phát ra tiếng kêu gào tuyệt vọng đến thế, tựa hồ như cả thế giới này sắp diệt vong đến nơi rồi vậy. Anh ta ngoảnh đầu lại, đúng thế, lúc đó anh ta đã ngoảnh đầu lại nhìn, bởi vì tiếng thét thê thảm của đội trưởng, giọng đội trưởng đã hoàn toàn biến đổi. Đó cũng là lần đầu tiên Ba Tang không tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng, anh ta đã ngoảnh đầu lại. Ba Tang nhìn thấy một đám sương mù đỏ, khắp nơi đâu cũng chỉ thấy sương mù đỏ, tuyết đỏ như máu, cảnh tượng ấy lẽ ra chỉ nên có ở chốn địa ngục A tỳ mà thôi. Trước mắt Ba Tang đột nhiên xuất hiện một cái bóng mơ hồ, hệt như Lạt ma Á La vừa nãy vậy, đột nhiên xuất hiện trong màn sương mờ mịt. Trước tiên là cái đầu mờ nhạt, kế đó là thân hình, một, rồi lại thêm một nữa, bọn chúng dường như đang truy đuổi. Bản thân anh ta thì đang bỏ chạy trối chết, trong tay có súng, trên người mặc áo chống đạn, eo hông còn giắt những vũ khí nổ có uy lực kinh hồn, thế nhưng Ba Tang chỉ nghĩ đến chạy, chạy, chạy…
Người trước mắt đó là ai? Không, bộ xương trắng phía trước đó là ai? Cũng không đúng, người ấy vẫn còn đang sống, chỉ còn lại một đống xương trắng, nhưng anh ta vẫn còn sống. Hai con ngươi vẫn đang chuyển động bên trong hốc mắt, chỉ có điều da mặt anh ta đã bị bóc đi hết, nội tạng, cơ thịt cũng đã bị ăn hết rồi, nhưng não bộ thì nhất định vẫn còn hoạt động, tựa hồ như còn muốn biểu đạt điều gì đó, ngón tay chỉ về một hướng, ánh mắt cũng nhìn về hướng đó… dưới chân là tuyết bị máu nhuộm đỏ, xương trắng như tuyết, người này là ai, sao mà quen thuộc đến thế…
Đó là đội trưởng đấy sao? Người đàn ông mà anh ta khâm phục nhất, kính sợ nhất đó hay sao? Người khiến Ba Tang có cảm giác dó chính là người mạnh nhất thế gian này đấy hay sao? Người đàn ông mà mới mấy giây trước vẫn còn kêu hét bảo anh ta đừng quay đầu, chớ có ngoảnh nhìn, chỉ chạy về phía trước đó hay sao? Lẽ nào anh ta đã chạy một vòng trong màn sương mù rồi?
Đội Nhện Xanh, đội quân tác chiến đặc chủng đủ thực lực để ngạo thị cả giới quân sự, khiến các nước trên thế giới đều phải xem trọng đây sao? Thứ họ đang trải qua không phải là chiến tranh nữa, mà là một trận đồ sát! Những bộ xương trắng bên cạnh đây, tất cả đều là đồng đội của mình hay sao? Vừa nãy, chính họ đã kêu gào thảm thiết đấy hay sao? Máu, máu đã nhuộm đỏ nền tuyết, đã nhuộm đỏ cả sương mù, không khí anh ta hít vào phổi cũng toàn máu của đồng đội mình. Gió vẫn thét gào trong màn sương mù, dường như có thứ gì đó xuất hiện, bọn chúng đã bao vây anh ta lại, số lượng ấy, rốt cuộc chúng là thứ gì? Bóng hình đó sao mà mơ hồ, song lại khiến người ta phải run lên…
Mọi người nhận ra từ lúc trở lại triền núi, Ba Tang đột nhiên ôm chặt lấy đầu, hai tay không ngờ còn cào rách cả da đầu, răng cắn chặt đến nỗi phát ra những tiếng ken két rợn người, từ gót chân lên tới ngọn tóc, toàn thân từ trên xuống dưới đều đang run lên bần bật. Trương Lập, Nhạc Dương thấy tình hình đó, vội kéo Ba Tang xuống khỏi triền dốc. Lần trước trong Đảo Huyền Không tự, thứ dây leo biết nhu động ấy chẳng qua chỉ khiến anh ta cuống lên, còn lần này thì tình trạng rõ ràng là nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Đội trưởng Hồ Dương nhìn thần sắc thống khổ hiện lên trên gương mặt Ba Tang; Lữ Cánh Nam đang ở bên cạnh giúp anh ta bình tĩnh trở lại: "…Không sao đâu, không nhớ ra thì không cần phải nghĩ nữa, không sao đâu, tất cả vẫn còn nằm trong tầm khống chế, anh không sao cả, những người xung quanh anh cũng đều không sao cả… Không có chuyện gì xảy ra hết, những thứ anh trông thấy, nghe thấy, tất cả đều chỉ là ảo giác, mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Lấy cho tôi một liều an thần dạng xịt…" Cô quay người lại, lắc đầu với Trác Mộc Cường Ba: "Xem ra, chúng ta không thể không trở về rồi!"
Trương Lập thất thanh kêu lên: "Tại sao? Chúng ta vẫn có thể thử thêm mấy lần nữa, lại chạm được vào vách đá thì sao?"
Đường Mẫn thì tựa như sắp phát khóc lên đến nơi, nói: "Nếu lần này mà rút lui, chúng ta sẽ phải đợi thêm một năm nữa mới có thể leo lên được đỉnh núi tuyết này đấy. Lẽ nào thật sự không còn cách khác nữa hay sao? Đội trưởng Hồ? Kinh nghiệm ở vùng cực địa của anh rất phong phú, chắc là phải có cách gì chứ? Anh thử nghĩ cách gì đi?"
Giáo sư Phương Tân và Lạt ma Á La đều không lên tiếng, chắc chỉ có hai người họ đã dự liệu được kết cục này từ trước. Trác Mộc Cường Ba cũng không nói gì, có lẽ tất cả đều là số mệnh, chỉ là trở về như vậy, thực sự gã không cam tâm một chút nào, thế này có nghĩa là gì? Là thất bại ư? Hai năm rồi, bao nhiêu nỗ lực bỏ ra đều trôi theo dòng nước, còn cơ hội làm lại lần nữa hay không?
Đội trưởng Hồ Dương nói với những thành viên còn lại trong đội: "Không có cơ hội, đến cả xác suất mạo hiểm cũng không có nữa, tìm làm sao đây? Hơn nữa, mọi người tự nhìn van khí áp của bình dưỡng khí xem, ô xy còn lại không bao nhiêu nữa đâu, trong môi trường thiếu dưỡng khí này, thể lực của chúng ta sẽ giảm xuống chỉ còn chưa đầy ba mươi phần trăm lúc bình thường, giờ mà không trở về thì không đi nổi nữa đâu. Trong danh sách những kẻ thất bại không chỉ có một mình nhóm chúng ta, mà cho đến giờ, cả nhóm vẫn không ai thương vong gì, đó đã có thể coi là đạt được thành công rất lớn rồi. Đương nhiên, câu này phải đợi chúng ta xông qua Tử vong Tây phong đới trở về rồi mới nói được. Tôi, với cương vị là cố vấn đặc biệt của mọi người, có nghĩa vụ hiệp trợ giáo quan và sĩ quan chỉ huy giúp mọi người trở về an toàn, những hành động mạo hiểm không thể thực hiện nổi này, tôi tuyệt đối không ủng hộ mọi người tiếp tục đâu, trừ phi lúc này, màn sương mù dày đặc che kín trời đất kia lập tức biến mất, mọi người cho rằng khả năng ấy có thể xảy ra hay không?
Đường Mẫn khe khẽ dựa vào người Trác Mộc Cường Ba, thấp giọng hỏi: "Anh Cường Ba…"
Trương Lập, Nhạc Dương, Lạt ma Á La, giáo sư Phương Tân… ánh mắt mọi người đều tập trung về phía gã. Trác Mộc Cường Ba thấy trái tim mình như nóng bừng lên, nếu gã vẫn quyết tâm kiên trì, tất cả bọn họ sẽ đều ở lại đây cùng với gã, dù là đâm đầu vào cửa tử, họ cũng không chút nề hà do dự gì. Đội trưởng cũng đưa mắt nhìn gã, ánh mắt Lữ Cánh Nam cũng dịch chuyển lại phía ấy, Ba Tang lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, trố ra nhìn gã không chớp mắt, ánh mắt đầy vẻ dò hỏi pha lẫn với kỳ vọng.
Bởi vì một giấc mộng xa xăm, mà kết giao được với những người có thể giao cả tính mạng cho mình, đây là điều mà Trác Mộc Cường Ba không hề nghĩ đến khi lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh chụp Tử kỳ lân ấy. Từ bỏ giấc mơ hay từ bỏ tính mạng của bạn bè, gã buộc phải chọn một trong hai con đường đó, cơ hồ không cần phải suy nghĩ gì, gã ắt sẽ chọn con đường đầu tiên. Tuy nói rằng lần này đã thất bại, nhưng thế không có nghĩa là bọn họ đã thất bại một cách triệt để, đầu mối vẫn còn đó, cơ hội vẫn còn đó… huống hồ, nhân sinh luận tri kỷ, một người có được mấy người bạn sống chết có nhau, chỉ một câu nói, đã có thể mang tính mạng mình ra đặt ngay vào tay gã mà không hề ngần ngại, không hề hối hận oán than, cũng chẳng cần báo đáp. Nhìn những gương mặt thanh tân ấy, Đường Mẫn, Trương Lập, Nhạc Dương, bọn họ không thể chết được, tuổi trẻ của họ chỉ mới vừa bắt đầu, cuộc đời sau này của họ sẽ xán lạn rực rỡ; Ba Tang không thể chết, anh đã phải hứng chịu quá nhiều gánh nặng, quá nhiều trải nghiệm, anh ta đã chuộc đủ tội lỗi của mình, lẽ ra phải được sống một cuộc đời mới; đội trưởng, Lạt ma Á La, giáo quan Lữ Cánh Nam, giáo sư Phương Tân… họ lại càng không thể chết, họ vốn là nhân tài của đất nước, là nhân vật đỉnh cao trong mỗi lĩnh vực, lại là những người đã dành cho gã sự giúp đỡ vô cùng lớn lao, sự tồn tại của họ, có thể nói là còn quan trọng hơn sự tồn tại của bản thân gã bội phần.
Nghĩ tới đây, Trác Mộc Cường Ba không khỏi khẽ mỉm cười, nói: "Chúng ta nên nghe theo chuyên gia thôi, thế thì, rút lui vậy…"
"Cường Ba thiếu gia…" Trương Lập và Nhạc Dương gần như đồng thanh kêu lên. Đường Mẫn thấy sống mũi mình cay cay, chừng như nước mắt sắp trào ra đến nơi. Trác Mộc Cường Ba đã từ bỏ con đường tìm kiếm mộng tưởng, việc đó chẳng khác nào cắt thịt cắt da của cô ra vậy. Lần này là cơ hội tốt nhất, bọn họ đã đến gần Bạc Ba La thần miếu đến vậy rồi, thế mà lại bỏ cuộc ở đây, không có lý do gì lại như thế cả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Giáo sư Phương Tân vỗ vỗ lên vai Trác Mộc Cường Ba, mỗi cái vỗ, đều như đánh thẳng vào sâu thẳm đáy lòng gã. Mãi tới khi giáo sư khẽ gật đầu, Trác Mộc Cường Ba mới cố nén cảm giác bi thương, gật đầu đáp lại một cách kiên nghị, quyết đoán.
Đội trưởng Hồ Dương nhìn cảnh tượng ấy mà không sao hiểu nổi. Trong cả đội, anh chàng cao lớn này không phải là người lãnh đạo, cũng chẳng có điểm gì hơn người, bình thường lại biểu hiện chẳng lấy gì làm xuất sắc, sao mọi người lại đều nhìn chằm chằm vào gã ta chờ quyết định như thế? Nhưng anh đâu có biết, Trác Mộc Cường Ba không chỉ là người khởi phát và người tài trợ kinh phí cho hành động lần này, trong đội ngũ, thân phận của gã gần như là một lãnh tụ tinh thần vậy, mỗi người đều lấy gã làm trung tâm mà tụ tập lại với nhau. Giáo sư Phương Tân là người hợp tác và người chỉ đường dẫn lối cho gã, Đường Mẫn mong mỏi được vĩnh viễn ở bên cạnh gã, Trương Lập thì từ lúc trong động băng ở Khả Khả Tây Lý đã thầm thề với lòng mình, Nhạc Dương thì lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm nhớ ơn người đã cởi áo bọc bọc lấy mình, rồi dùng thân thể xác thịt mà đối chọi với bầy ong sát nhân khủng khiếp, Ba Tang thì là em trai của lão bộc trong nhà Trác Mộc Cường Ba, anh gia nhập đội ngũ này một nửa cũng là vì trả nợ ân tình, còn Lạt ma Á La và Lữ Cánh Nam, dường như họ cũng vì Cường Ba thiếu gia mà xuất hiện ở đây. Một khi Trác Mộc Cường Ba ngã xuống, cả nhóm người này cũng sẽ tan rã sụp đổ trong chớp mắt. Cố nhiên, võ nghệ của gã không được cao cường như Lạt ma Á La và Lữ Cánh Nam, tri thức của gã không được uyên bác như giáo sư Phương Tân và đội trưởng Hồ Dương, gã không nhạy bén như Trương Lập và Nhạc Dương, cũng không lạnh lùng bình tĩnh được như Ba Tang, lại càng không thông minh bằng Đường Mẫn, nhưng chỉ cần gã lặng lẽ đứng ở đó, là đã mang cho người bên cạnh một cảm giác yên ổn rồi. Gã không nhớ được, thì chỉ biết lẳng lặng mà cố gắng học thuộc đi học thuộc lại, gã không làm được, thì sẽ kiên trì lặp đi lặp lặp lại động tác ấy, khi người ta nhìn thấy gã, thì trên đôi môi gã đã nở ra một nụ cười đầy tràn tự tin. Thứ tự tin ấy, có thể khiến người đối diện cũng tràn đầy tự tin theo; thân thể chính là ngôn ngữ, tuy gã không khéo ăn nói, nhưng trong vòng tay ôm siết mạnh mẽ của gã, cái bắt tay chắc nịch, rồi cả cái vỗ lên vai, hay một cú đấm vào ngực, đều khiến người ta cảm giác được sự thân thiết thành thực. Tất cả các động tác của gã, lúc nào cũng đều nhắc nhở mỗi một người xung quanh rằng: tôi không từ bỏ mộng tưởng, ngày mai, sẽ lại có nhiều hy vọng hơn. Trong những hoàn cảnh đặc biệt, bất kể là đối mặt với khó khăn gian khổ gì, bất kể là gặp phải trở ngại, thất bại gì, chỉ cần ngẩng đầu lên, vẫn còn trông thấy cái bóng lớn như tháp sắt ấy vẫn đứng vững, rất nhiều thành viên trong đội đều có cảm giác rằng, không chuyện gì là không thể hoàn thành được. Bởi vì đây là Cường Ba thiếu gia, thân thể cao lớn ấy sẽ vì bọn họ mà chống lên một khoảng đất trời.
Đây làm một người có thân phận hết sức đặc biệt, một kẻ cố chấp theo đuổi mộng tưởng của mình, một người chỉ dựa vào hành vi của bản thân cũng có thể hiệu triệu người khác hưởng ứng và đi theo mình, gã tên là… Trác Mộc Cường Ba.
° ° °
Những bóng người màu đỏ bận rộn hiện lên một cách rõ ràng trong ống nhòm, sau cơn cuồng loạn của gió Tây, trước khi Ba Tang leo dây xuống, bọn Merkin đã trở lại chỗ mỏm băng, chăm chú quan sát động hướng của đám người Trác Mộc Cường Ba. Biểu hiện của bọn Trác Mộc Cường Ba trong ống nhòm, khiến Merkin cứ lắc đầu mãi không thôi.
Max nói: "Xem ra tấm bản đồ kia cũng không chỉ rõ lối vào ở vị trí nào trên đỉnh núi ấy, tìm kiểu như chúng thế kia thật chẳng khác nào mèo mù bắt nhặng, tuyệt đối không có khả năng."
Merkin thất vọng nói: "Chúng bắt đầu rút lui rồi, xem ra là đã bỏ cuộc. Sao vậy, Trác Mộc Cường Ba, chẳng giống tính cách của mày chút nào cả!"
Ivan quan sát thêm một lúc nữa, nói: "Đúng là chúng bỏ cuộc rồi, đang chuẩn bị liều mạng xông qua khu gió thổi dữ dội. Chẳng còn gì đáng để theo dõi nữa rồi, ông chủ, chúng ta cũng rút lui thôi."
Merkin ấn mạnh cái ống nhòm vào tay Max, lắc đầu nói: "Rút!"
Max thấp giọng thì thầm: "Ông chủ, mặc dù xưa nay tôi chẳng lấy gì làm hảo cảm với lão già Soares ngoan cố kia cho lắm, nhưng tôi cảm thấy, lão Soares ấy bình phẩm đám người này đúng lắm. Với thực lực của chúng, có thể leo lên đỉnh núi tuyết kia đã là đạt tới cực hạn rồi, dựa vào chúng để tìm Bạc Ba La thần miếu là chuyện hầu như vô vọng. Ông chủ, hay là chúng ta đi cướp tấm bản đồ kia về, cộng với những đầu mối khác nữa, rồi tự đi tìm còn hơn?"
Merkin tung chân đá một phát vào mông Max, quát: "Mày hiểu cái mẹ gì!" Nói đoạn, y lại ngước nhìn lên khu vực sương mù dày đặc che phủ nơi bọn Trác Mộc Cường Ba đang đứng, cởi nút cổ áo ra, rút bên dưới ống dưỡng khí ra một thanh kiếm đồng nho nhỏ. Dưới ánh sáng thanh kiếm đồng đeo ngược trước ngực này lóe lên những tia chói mắt, thân kiếm hình lăng trụ bốn mặt, bốn con quỷ tượng trưng cho Si, Mị, Võng, Lượng bám mình trên bốn phía thân kiếm, bên dưới mỗi con quỷ đều có một hàng văn tự cổ khó hiểu, chỗ đầu đốc kiếm là một con kỳ lân kiểu thư hùng nhất thể, thân kiếm và đốc kiếm nối lền với nhau, nhìn cũng có mấy phần giống với cái thập tự gia. Cầm thanh kiếm đồng có cả hơi ấm cơ thể trong tay, nhớ lại lời răn đe của ông nội, Merkin thầm nhủ: "Trác Mộc Cường Ba, có lẽ, chúng ta có số mệnh giống nhau cũng không chừng."
° ° °
Trên đường rút lui, vì Ba Tang đột nhiên mất đi khả năng khống chế bản thân, nên cần phải có người dìu đỡ. Mọi người đều cảm thấy mệt mỏi chưa từng có, so với lúc sau khi bị trọng thương ở Đảo Huyền Không tự thì chỉ có hơn chứ tuyệt đối không kém, không chỉ vì thân thể đối kháng với gió Tây làm cho sức cùng lực kiệt, mà còn cả về mặt tinh thần nữa, sĩ khí ủ dột đã lan truyền đi khắp các thành viên trong đội.
Hơn nữa, trong lúc này làm thế nào để vượt qua được Tây phong đới thêm lần nữa cũng trở thành vấn đề lớn nhất mà họ phải đối mặt. Ban đầu, họ đã mang quyết tâm đập nồi dìm thuyền 1 mà vượt qua được khu vực chết người ấy, giờ đây, thuyền đã chìm, nồi đã đập, họ lại phải quay ngược trở về, không ai biết được, phải xuất hiện kỳ tích gì thì họ mới trở về thuận lợi được.
Trong cơn gió Tây cuồng loạn, các thành viên đội leo núi bước sâu bước nông đi trên nền tuyết phủ, chốc chốc lại có người trượt ngã. Những người trượt ngã đều không thốt lên tiếng nào, chỉ lặng lẽ bò dậy, hoặc giả đỡ nhau đứng lên, rồi lại tiếp tục bước đi về phía trước. Chỉ có điều, lần này, hướng đi của họ lại dần rời xa nơi họ đặt hy vọng. Mũ đột đầu của Ba Tang đã bị giật rách, gió Tây lạnh buốt khiến khóe miệng anh ta nứt nẻ như ruộng đồng mùa hạn hán, gương mặt đã bị cái giá lạnh biến thành màu tím tái, trông tựa như lũ quỷ mặt xanh nanh vàng ở chốn âm ty địa ngục vậy. Hơi thở của Đường Mẫn, giáo sư Phương Tân và đội trưởng Hồ Dương nặng nề hơn một cách rõ rệt; Trương Lập, Nhạc Dương thì đã hết sạch bình dưỡng khí từ nãy, giờ hai người phải chia nhau lần lượt sử dụng một bình dự phòng; Lạt ma Á La vẫn đi đầu đoàn, nhưng bước chân ông rõ ràng không còn nhanh nhẹn được như khi lên đụn tuyết nữa; Trác Mộc Cường Ba theo sát phía sau vị lạt ma già, thân thể cao lớn của gã không chỉ là chỗ tránh gió cho mọi người phía sau, mà đồng thời là một cột mốc di động, mà giờ đây, cái cột mốc này cũng đang do dự, tựa hồ đang có xu hướng rời khỏi quỹ đạo an toàn. Ánh mắt mỗi người đều lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu, tất cả đều bắt đầu chất vấn mình về kết cục hành động lần này, rốt cuộc là thất bại ở chỗ nào?
Con đường lúc đi và lúc về đều dài đằng đẵng như nhau, họ men theo đụn tuyết trong màn sương mù dày đặc, chỉ riêng quay trở lại dốc núi chỗ leo len thôi cũng đã tốn gần một tiếng đồng hồ rồi. Đã có kinh nghiệm lần trước, họ không dám lại quá gần chỗ đụn tuyết để đề phòng sụt lở lần nữa, nhưng lại cũng không dám đi quá xa để tránh lạc mất phương hướng trong sương mù, vậy nên cả đoàn chỉ có thể tiến bước trong một khoảng hẹp dài sát bên bờ đụn tuyết. Tìm được chính xác dốc núi ban đầu, họ lại đi dọc theo triền dốc, chuẩn bị rời khỏi khu vực đọng tuyết. Lúc đó, ở phía trước họ, sẽ là ngọn gió Tây có thể xé tan mọi thứ.
Trác Mộc Cường Ba đỡ Ba Tang bước đi, dưỡng khí của gã bị tiêu hao nhiều nhất, bình dưỡng khí dự phòng đã xuất hiện đèn đỏ cảnh báo. Giờ chỉ còn lại một bình dành cho cấp cứu ở chỗ Đường Mẫn, cô lấy ra, nhưng Trác Mộc Cường Ba nghiêm khắc từ chối: "Nhớ cho kỹ, Mẫn Mẫn, bình này là để dành cứu mạng mọi người!"
Đúng lúc này, trên đầu đột nhiên có tiếng nổ ầm vang, giáo sư Phương Tân vội hỏi: "Tuyết lở hả?" đội trưởng Hồ Dương không nghĩ ngợi gì nhiều, vội hét lên: "Rời khỏi triền núi mau, chỉ sợ đụn tuyết khổng lồ kia sắp sập xuống rồi!" Mẫn Mẫn vội nhét bình dưỡng khí dự phòng ấy vào ba lô.
--------------------------------
1 Xuất phát từ điển tích Hạng Vũ đem quân đánh quận Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng. Về sau được nhiều tướng lĩnh áp dụng trong mỗi tình huống cụ thể: Vương Trấn Ác đánh Hậu Tần, Lý Tĩnh tập kích m sơn… nên đã trở thành thành ngữ của người Trung Quốc.
Tác giả :
Hà Mã