Mắt Bão
Chương 8: Bảo vệ
Type: Dung
Một tiếng sau khi dùng cơm xong, Tần Sâm nhận được điện thoại của ông Tăng Khải Thụy. “Mao Văn Đậu tỉnh rồi.”
Tần Sâm cúp máy, vừa mặc áo khoác vừa rời khỏi thư phòng, lúc đi qua phòng bếp khẽ cất cao giọng gọi tôi: “Mang theo đồ của em, chúng ta phải chạy đến Cục Công an trong vòng hai mươi phút, nếu không sẽ lỡ mất buổi thẩm vấn.”
Tôi còn đang đứng trong bếp gọt táo, vì yêu cầu này mà khựng lại. Vỏ quả táo thường được tôi trơn tru gọt thành một dải lại đứt đoạn giữa chừng. Có phần thất vọng, tôi gói quả táo trong mang bọc thực phẩm rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó rửa tay, lấy áo phao lông vũ và túi xách đi the anh ra cửa.
“Mao Văn Đậu là tên của nghi phạm à?” Khi lên xe, tôi chà xát đôi tay lạnh cóng, thuận miệng hỏi anh.
Tần Sâm như không nghe thấy câu hỏi của tôi, chỉ cúi đầu mải mê xem tin tức trong di động. Đến tận khi tôi dừng xe ở bãi đỗ xe gần Cục Công an, anh mới có phản ứng, đột ngột mở cửa bước xuống, còn đi vòng ra phía trước, mím môi đợi tôi. Tôi không thể không vội vã ra khỏi xe, yên lặng chạy như bay theo anh.
Chỉ có mình bóng dáng ông Tăng Khải Thụy đứng trước tấm kính thấu thị phòng thẩm vấn. Lúc Tần Sâm lao tới như một cơn gió, ông mới chú ý tới chúng tôi, quay lại gật đầu xem như chào hỏi. Tôi cũng gật đầu đáp lại ông, còn Tần Sâm thì trực tiếp bỏ qua động tác xã giao này, vừa đi tới vừa hỏi: “Ai chịu trách nhiệm thẩm vấn?”.
“Cảnh sát Tiêu.” Ông Tăng Khải Thụy đáp lời, không quên cung cấp thêm thông tin. “Hôm hai mươi tư, khi cậu miêu tả đặc điểm của nghi phạm cho tôi biết, cậu ta cũng đã cho ra kết luận tương tự. Chỉ có điều phương pháp của hai người không giống nhau.. Cậu ta suy luận dựa trên phác họa tâm lý tội phạm, nên ngoài ra còn đoán thêm độ tuổi của nghi phạm là từ ba mươi lăm đến bốn mươi lăm.” Ông lại nhìn về phía tấm kính, ánh mắt rơi vào cảnh sát Tiêu ngồi sau bàn thẩm vấn. “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hai tháng trước mới từ thành phố X điều đến thành phố A, nửa năm sau trở về thành phố X sẽ thăng chức Cục trưởng.”
Bấy giờ, tôi mới đuổi kịp Tần Sâm, vất vả lắm mới dừng bước nghỉ ngơi, cũng theo ánh mắt ông Tăng Khải Thụy nhìn vào phòng thẩm vấn. Nghi phạm đang cúi đầu ngồi trước bàn, phía sau có hai cảnh sát đứng nghiêm, cách chiếc bàn trước mặt là cảnh sát Tiêu Minh. Họ có thể nghe thấy âm thanh trong phòng thẩm vấn từ bên này, nghi phạm đã bắt đầu công khai thuật lại quá trình thực hiện vụ án thứ sáu. Ông ta nói hơi đớt, không nhấn rõ chữ, nhưng tư duy mạch lạc rõ ràng, miêu tả cặn kẽ từ đầu đến cuối quá trình gây án.
Cảnh sát Tiêu điềm tĩnh cầm bút ghi lại, thỉnh thoảng hỏi vài câu không quan trọng, có lúc bảo nghi phạm lặp lại một chi tiết nhiều lần. Vì vậy, thay vì nói là cảnh sát đang thẩm vấn đối phương, chi bằng nói là nghi phạm đang thú tội thì đúng hơn.
Có lẽ vì mọi chuyện phát triển thuận lợi nên ông Tăng Khải Thụy có vẻ thả lỏng, còn tranh thủ đưa ra đề xuất với Tần Sâm: “Tôi cảm thấy hai cậu có thể làm bạn đấy, dù sao đều đến từ thành phố X, còn có mối quan tâm chung nữa.” Nói đến đây, ông ngập ngừng như thể đang cân nhắc lựa chọn từ ngữ. “Việc này tốt cho tình trạng hiện giờ của cậu. Cậu không thể cứ giam mình trong nhà, không tiếp xúc với bất cứ ai như thế này mãi…”
Tần Sâm lạnh nhạt “hừ” một tiếng, cất lời châm chọc hỏi ngược lại: “Đến thành phố biên giới phá mấy vụ trọng án buôn lậu để thuận tiện trở về thăng chức à?”. Anh không nể tình bác bỏ thẳng thừng ý tốt của ông Tăng Khải Thụy. “Tôi không có hứng thú với anh ta. Nói về tình hình của Mao Văn Đậu đi.”
Hiển nhiên anh vẫn như trước, không buồn đoái hoài đến những người như cá gặp nước trong chốn quan trường. Tôi ở bên cạnh không có ý định xen miệng, chỉ bỏ hai tay vào túi áo, uể oải lặng im quan sát tình hình trong phòng thẩm vấn.
Dường như ông Tăng Khải Thụy đã sớm dự liệu, không lúng túng cho lắm, khẽ hắng giọng quay trở lại vụ án: “Mao Văn Đậu nguyên quán Ích Dương – Hồ Nam, bốn mươi lăm tuổi, cao một mét bảy, tương đối khỏe mạnh, mắc hội chứng bàn chân dẹt. Từng phạm tội cướp tài sản gây chấn thương nghiêm trọng, bị tuyên án mươi lăm năm tù. Nửa năm trước ra tù đến thành phố V tìm vợ và con trai. Bây giờ, ba người họ thuê nhà ở xã Tân Thụ 2, vẫn vô công rồi nghề. Hoàn toàn phù hợp với đặc điểm mà hai cậu đã phác họa.”
Ông âm thầm liếc nhìn Tần Sâm theo phản xạ rồi nhanh chóng dời ánh mắt: “Chúng tôi đã lục soát chỗ ở của ông ta, kiểm tra thấy vết máu trên một bộ đồ phơi trên sân thượng, đang tiến hành so sánh AND. Sau vườn nhà họ có khúc gỗ cháy, hẳn là đã đốt sau khi gây án.”
“Ừm.” Tần Sâm trả lời lấy lệ.
Tôi quay đầu nhìn anh, thấy anh chăm chú quan sát Mao Văn Đậu trong phòng thẩm vấn, hàng mày dần cau chặt. Có vấn đề gì sao? Tôi thấy hơi là lạ, thế là nhìn về phía nghi phạm lần nữa.
Người đàn ông bốn mươi lăm tuổi này trông rất sa sút, đầu cúi gằm, hai vai mệt mỏi sụp xuống, vẻ mặt thờ ơ, mi mắt khép hờ, che đi hơn phân nửa cảm xúc trong đôi mắt. Ánh đèn trần phòng thẩm vấn rọi thẳng vào ông ta, khắc họa từng nếp nhăn trên khuôn mặt nửa sáng nửa tối hờ hững ấy, như thể chỉ là bức tượng thạch cao không có sức sống, chỉ có đôi môi chậm chạp khép mở.
“Sáng nay, vợ tôi trở về từ nhà mẹ đẻ, nói là bị trộm mất sợi dây chuyền trên tàu hỏa...” Ông ta trần thuật lại nguyên nhân gây án. “Tôi không muốn bà ấy đau lòng, liền đi trộm sợi dây khác cho bà ấy. Vốn định vào nhà người ta trộm, nhưng lúc đi qua công viên, trùng hợp thấy bà cụ kia mang dây chuyền vàng nên...”
Mao Văn Đậu bỗng ho sặc sụa, người co rúm, mặt đỏ chát. Cảnh sát Tiêu giương mắt nhìn ông ta rồi ra hiệu cho một cảnh sát đứng sau mang cốc nước đến. Mao Văn Đậu run run nhận lấy, có lẽ do bị còng tay nên không thể cầm chắc, uống một hớp đã đổ ra ngoài đến nửa cốc.
Vẻ mặt ông ta vẫn chết lặng, hơi hé môi thở thoi thóp như cá mắc cạn, cứ như động tác uống nước này đã tiêu hao phần lớn thể lực của ông ta vậy. Chỉ uống hai hớp nước lại bị sặc, ho khan dữ dội hơn cả lúc ban đầu. May mà quá trình kéo dài không lâu, chờ ông ta từ từ ngừng ho, cảnh sát Tiêu mới hỏi tiếp: “Vợ ông biết chuyện này không?”.
Lắc đầu, Mao Văn Đậu khàn khàn trả lời: “Bà ấy đi làm, không biết chuyện này.”
Nhác thấy Tần Sâm thình lình quay người rời đi, tôi sửng sốt, ngoái đầu lại đã thấy anh lạnh mặt bước nhanh đến cửa phòng thẩm vấn, trực tiếp xoay tay nắm cửa.
“Tần Sâm!” Ông Tăng Khải Thụy bất giác cất cao âm lượng, giọng điệu mang theo sự tức giận rõ rệt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy nổi cáu, nhưng dù vậy, Tần Sâm cũng chẳng mảy may bị ảnh hưởng, cứ thế xông thẳng vào.
Hoàn toàn không ngờ có người bất thình lình bước vào, bốn người trong phòng đều kinh hãi. Còn Tần Sâm thì dừng bước bên cạnh bàn thẩm vấn, nhìn xoáy vào mắt Mao Văn Đậu, sa sầm mặt, cất giọng ra lệnh: “Đứng lên ngồi xuống mười cái!”.
Hai viên cảnh sát đứng sau lưng Mao Văn Đậu ngơ ngác nhìn nhau, đôi mắt ông ta cũng ánh lên nỗi kinh ngạc, nhưng cơ mặt vẫn cứng đờ, chỉ có thể chuyển ánh nhìn cầu cứu sang cảnh sát Tiêu. Tôi cũng nhìn về phía Tiêu Minh, thấy anh ta vẫn điềm nhiên, chỉ im lìm nhìn gáy của Tần Sâm rồi dời mắt nhìn qua cửa kính bên này.
Người trong phòng thẩm vấn không thấy người bên kia tấm kính, ánh mắt anh ta thoáng lướt qua, nhưng tôi có trực giác rằng anh ta đang tìm tôi.
Tần Sâm nhíu mày, dường như trở nên mất kiên nhẫn: “Nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian”.
Trong lúc bầu không khí trở nên lúng túng, Mao Văn Đậu ngơ ngác nhìn anh, chậm chạp không dám đứng dậy.
“Làm theo lời anh ta đi.” Bấy giờ, cảnh sát Tiêu mới bình tĩnh cất tiếng.
Vì thế, Mao Văn Đậu quay lại nhìn anh ta, giây lát sau gật đầu, chật vật đứng dậy rồi cất bước đi đến khoảng trống bên cạnh, hai tay để trước ngực, từ từ ngồi xuống đứng lên. Chỉ tới lần thứ hai, trán ông ta đã rỉ mồ hôi, động tác đứng dậy còn chưa được một phần ba, đôi chân đã mềm nhũn, người nghiêng đi ngã “phịch” xuống đất, rên rỉ đau đớn: “Á...”
Hai viên cảnh sát thấy thế vội lao đến dìu ông ta. Tần Sâm không nhìn thêm nữa, lập tức ra khỏi phòng thẩm vấn, đóng sầm cửa lại. Ông Tăng Khải Thụy thấy anh đi ra ngoài liền bước đến muốn hỏi rõ tình hình: “Tại sao lại đột ngột...”.
“Kẻ phạm tội không phải Mao Văn Đậu.” Tần Sâm ngắt lời ông, dừng bước trước mặt tôi, ánh mắt lướt qua bờ vai tôi, nhìn thẳng vào Tăng Khải Thụy, không để tâm lời mình vừa nói ra khiến người khác kinh hãi bao nhiêu, tiếp tục phân tích: “Mí mắt cụp, vẻ mặt đờ đẫn, nói đớt, nặng giọng mũi, bả vai vô lực, ngồi xuống khó khăn, uống nước ho khan... Những biểu hiện này đều chứng tỏ ông ta mắc chứng nhược cơ(*), không thể là người có sức lực đánh nạn nhân tới trọng thương thậm chí là tử vong, sau đó rời khỏi hiện trường trong khoảng thời gian ngắn được”.
(*) Bệnh nhược cơ là một bệnh lý thần kinh – cơ, đặc trưng bởi tình trạng yếu và mỏi cơ. Thông thường, cơ co được hay vận động được là nhờ xung động thần kinh được truyền qua nơi trao đổi thông tin giữa đầu mút sợi thần kinh và màng tế bào (gọi là synap) thông qua chất Acetylcholin. Khi mắc bệnh nhược cơ, cơ thể tự sản sinh ra một loại kháng thể phá hủy các thụ thể tiếp nhận Acetylcholin, làm cho Acetylcholin không vận chuyển được đến đầu sau của synap, gây ảnh hưởng tới cơ vận – cơ chi phối sự vận động chủ động của cơ thể.
Cho nên vừa rồi, anh nhíu mày là vì chú ý đến những chi tiết này ư? Tôi quay đầu lại muốn quan sát vẻ mặt anh, kết quả lơ đãng nhìn thấy cảnh sát Tiêu đang dặn dò hai anh viên cảnh sát còn lại đôi câu rồi đứng dậy bước ra cửa.
“Ý của cậu là bắt nhầm người à?” Ông Tăng Khải Thụy nhướng mày thật cao, lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Nhưng chính bản thân ông ta cũng nhận tội rồi, mà ông ta còn phù hợp với những đặc điểm hai cậu đã suy đoán nữa...”
“Phác họa đặc thù không sai, nhưng quả thật là đã bắt lầm người rồi.” Có lẽ vì nghe được chút bất mãn từ giọng nói của ông, nên Tần Sâm cau mày phiền não. Lúc cất lời, tốc độ và ngữ điệu cũng trở nên hùng hổ át người. “Ông không thấy là ngay cả bưng cốc nước mà ông ta cũng làm không xong sao?”
Tôi bị kẹt ở giữa nghe hai người họ giằng co, không có lòng dạ ủng hộ bất cứ bên nào.
“Mao Văn Đậu đang nói dối.” Lúc này, cảnh sát Tiêu đẩy cửa đi ra, điềm đạm cất bước đi về phía chúng tôi. “Ông ta khai chi tiết mỗi vụ án rất rõ ràng, nhưng dù hỏi bao nhiêu lần, cách nói của ông ta vẫn giống hệt lần đầu tiên, không sai sót một chữ, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị... Ngoại trừ lần sáng nay.” Vẻ mặt anh ta điềm tĩnh, giọng nói cũng nhàn nhạt không hề gợn sóng, vừa đi về phía chúng tôi vừa trần thuật lại điểm khả nghi mình đã phát hiện trong quá trình thẩm vấn một cách khách quan. “Ban đầu, ông ta khai là định đi trộm, tôi hỏi nếu vụ cướp là ý định nảy sinh nhất thời sao lại mang theo công cụ gây án, vậy là ông ta bắt đầu phản cung. Lời khai trước sau mâu thuẫn, sơ hở trăm bề.”
Anh ta dừng lại cách Tần Sâm hai bước, đứng ngay giữa hai người họ và giữ đúng khoảng cách xã giao với tôi trong phạm vi tôi có thể chấp nhận được.
“Rất có khả năng chúng ta đã bắt nhầm người rồi.” Anh ta thừa nhận.
Từ đầu đến cuối, Tần Sâm chỉ nhìn vào mắt Tăng Khải Thụy. Im lìm hồi lâu, đến lúc cảnh sát Tiêu nói xong, anh mới cất lời bổ sung: “Người ông ta đang bảo vệ mới là người gây án thật sự”.
Tôi hết nhìn người này đến người kia, vẫn không có ý định lên tiếng. Hy vọng chỉ là ảo giác của tôi, tuy Tần Sâm và cảnh sát Tiêu không hề giao mắt lần nào nhưng lại vô thức tạo ra một kiểu ăn ý kì diệu.
Tình thế biến thành hai chọi một, Tăng Khải Thụy nhún vai, bất đắc dĩ nhìn hai hậu bối: “Xem ra ý kiến của hai cậu lại một lần nữa đạt được sự đồng thuận rồi”.
Tôi khá mệt, không muốn tiếp tục ở đây nữa, liền kéo tay áo Tần Sâm: “Em đi mua chai nước”, thuận miệng hỏi anh: “Anh muốn uống gì?”.
Anh thoáng liếc qua tôi: “Nước khoáng”.
Khẽ gật đầu, tôi quay người định rời đi thì bị anh nắm chặt cánh tay: “Anh đi với em”.
Tiếng nói của anh trầm thấp toát lên khí thế không được phủ quyết, bỏ lại một câu “Tôi sẽ về ngay” rồi sải bước lôi tôi rời đi, khiến tôi không tài nào thốt được một lời phản đối, chỉ đành bị động để anh kéo đi trong cái nhìn soi mói và không tán thành của Tăng Khải Thụy.
Bên ngoài, không khí lạnh và khô hơn trong nhà, chúng tôi mua một chai nước khoáng và một chai nước chanh ở cửa hàng bán lẻ gần Cục Công an. Vừa định quay lại theo đường cũ thì chúng tôi nghe thấy một giọng nữ xa lạ vọng tới từ cách đó không xa: “Anh Tần!”.
Tôi dừng bước theo Tần Sâm, quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một cô gái chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi vộ vàng chạy đến; dáng vóc cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp, vận trên người chiếc quần jeans bó sát và áo khoác lông màu đỏ, còn quấn khăn quàng ngoài cần cổ thon dài. Cô ấy chạy đến trước mặt chúng tôi, đầu tiên vừa thở hổn hển vừa quan sát tôi, sau đó mừng rỡ nhìn Tần Sâm chằm chằm, vừa cất tiếng đã kích động không thôi: “Thật tốt quá, đúng là anh rồi! Tôi vừa thấy anh xuất hiện trên bản tin đã lập tức mua ngay vé máy bay đến đây... Tuy hình ảnh không rõ ràng nhưng tôi xem đi xem lại, xác định người đó quả thật là anh...”.
Tôi ngẩng đầu, thoáng nhìn Tần Sâm, thấy sắc mặt anh cũng rất khó coi, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, hồi lâu không nói lời nào.
Dường như cô ấy ý thức được điều gì đó từ ánh mắt âm u có phần đáng sợ của anh, nên im lặng giây lát rồi mới mỉm cười ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi có chút đường đột. Anh còn nhớ tôi không? Tôi là Đào Diệp Na, bốn năm trước từng phỏng vấn anh ở thành phố X...”.
“Không nhớ.” Sau khi thốt ra hai chữ gọn lỏn, Tần Sâm nắm tay tôi, quay người trở về Cục Công an.
Trong khoảnh khắc quay người bỏ đi, tôi thấy được vẻ mặt ngỡ ngành của Đào Diệp Na. Tuy nhiên, cô ấy hoàn hồn nhanh hơn tôi tưởng, lập tức đuổi theo, như không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ lạnh lùng của Tần Sâm, dồn dập hỏi anh: “Anh Tần, sao anh lại dọn đến thành phố V? Bốn năm trước, sau buổi phỏng vấn, anh nói mình đang chuẩn bị dẫn vợ đến Mỹ nghỉ ngơi, nhưng từ đó, anh im hơi lặng tiếng suốt cả năm trời, đến khi xuất hiện trở lại liền bỏ việc ở đại học A và biến mất khỏi Cục Công an thành phố X... Có phải năm đó ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến lựa chọn của anh không?”.
Tần Sâm sải bước càng lúc càng nhanh, cằm bạnh ra, mi tâm nhăn lại, bàn tay nắm lấy tay tôi cũng siết mạnh thêm, trước sau vẫn không nói câu nào.
Đào Diệp Na nhìn ra anh không có ý định trả lời, chần chừ hai giây rồi chuyển sự chú ý sang tôi: “Cô Ngụy...”.
Tần Sâm chợt dừng bước, mạnh mẽ kéo tôi ra phía sau, đồng thời quay người về phía cô ấy, giơ một món đồ lên. Lúc này, tôi mới phát hiện tay anh đang cầm một chiếc ví màu hồng. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Đào Diệp Na đã trợn tròn mắt kinh ngạc: “Đây là.... ví tiền của tôi mà?”.
Tần Sâm không buồn để ý đến câu hỏi ngu ngốc của cô ấy, cử động ngón tay mở ví ra, hờ hững đọc một dãy số rồi nói: “Tôi đã nhớ số chứng minh nhân dân. Chưa đến mười phút, tôi đảm bảo có thể lấy được thông tin cá nhân của cô.” Rồi anh gấp ví lại, giấu đi vài phần hiểm ác trong ánh mắt. “Tôi tin rằng cô biết tôi có thể nhìn thấu nghề trộm vặt, cũng rất tinh thông việc lấy cắp; cũng biết tôi có thể phá án giết người, chứng tỏ thực thi một cuộc mưu sát hoàn mỹ không thể làm khó tôi.”
Trong phút chốc, nhiệt độ giảm xuống dữ dội, hơi thở của tôi đóng lại thành những giọt nước li ti bay giữa không trung như màn sương trắng. Qua lớp màn mỏng, tôi thấy Tần Sâm nhét lại ví tiền vào túi áo Đào Diệp Na, lạnh lùng nói ra câu cuối cùng mang hàm ý cảnh cáo. “Chuyện không nên biết thì không nên tìm hiểu.” Anh dằn giọng. “Cô không trả nổi cái giá đó đâu.”
Một tiếng sau khi dùng cơm xong, Tần Sâm nhận được điện thoại của ông Tăng Khải Thụy. “Mao Văn Đậu tỉnh rồi.”
Tần Sâm cúp máy, vừa mặc áo khoác vừa rời khỏi thư phòng, lúc đi qua phòng bếp khẽ cất cao giọng gọi tôi: “Mang theo đồ của em, chúng ta phải chạy đến Cục Công an trong vòng hai mươi phút, nếu không sẽ lỡ mất buổi thẩm vấn.”
Tôi còn đang đứng trong bếp gọt táo, vì yêu cầu này mà khựng lại. Vỏ quả táo thường được tôi trơn tru gọt thành một dải lại đứt đoạn giữa chừng. Có phần thất vọng, tôi gói quả táo trong mang bọc thực phẩm rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó rửa tay, lấy áo phao lông vũ và túi xách đi the anh ra cửa.
“Mao Văn Đậu là tên của nghi phạm à?” Khi lên xe, tôi chà xát đôi tay lạnh cóng, thuận miệng hỏi anh.
Tần Sâm như không nghe thấy câu hỏi của tôi, chỉ cúi đầu mải mê xem tin tức trong di động. Đến tận khi tôi dừng xe ở bãi đỗ xe gần Cục Công an, anh mới có phản ứng, đột ngột mở cửa bước xuống, còn đi vòng ra phía trước, mím môi đợi tôi. Tôi không thể không vội vã ra khỏi xe, yên lặng chạy như bay theo anh.
Chỉ có mình bóng dáng ông Tăng Khải Thụy đứng trước tấm kính thấu thị phòng thẩm vấn. Lúc Tần Sâm lao tới như một cơn gió, ông mới chú ý tới chúng tôi, quay lại gật đầu xem như chào hỏi. Tôi cũng gật đầu đáp lại ông, còn Tần Sâm thì trực tiếp bỏ qua động tác xã giao này, vừa đi tới vừa hỏi: “Ai chịu trách nhiệm thẩm vấn?”.
“Cảnh sát Tiêu.” Ông Tăng Khải Thụy đáp lời, không quên cung cấp thêm thông tin. “Hôm hai mươi tư, khi cậu miêu tả đặc điểm của nghi phạm cho tôi biết, cậu ta cũng đã cho ra kết luận tương tự. Chỉ có điều phương pháp của hai người không giống nhau.. Cậu ta suy luận dựa trên phác họa tâm lý tội phạm, nên ngoài ra còn đoán thêm độ tuổi của nghi phạm là từ ba mươi lăm đến bốn mươi lăm.” Ông lại nhìn về phía tấm kính, ánh mắt rơi vào cảnh sát Tiêu ngồi sau bàn thẩm vấn. “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hai tháng trước mới từ thành phố X điều đến thành phố A, nửa năm sau trở về thành phố X sẽ thăng chức Cục trưởng.”
Bấy giờ, tôi mới đuổi kịp Tần Sâm, vất vả lắm mới dừng bước nghỉ ngơi, cũng theo ánh mắt ông Tăng Khải Thụy nhìn vào phòng thẩm vấn. Nghi phạm đang cúi đầu ngồi trước bàn, phía sau có hai cảnh sát đứng nghiêm, cách chiếc bàn trước mặt là cảnh sát Tiêu Minh. Họ có thể nghe thấy âm thanh trong phòng thẩm vấn từ bên này, nghi phạm đã bắt đầu công khai thuật lại quá trình thực hiện vụ án thứ sáu. Ông ta nói hơi đớt, không nhấn rõ chữ, nhưng tư duy mạch lạc rõ ràng, miêu tả cặn kẽ từ đầu đến cuối quá trình gây án.
Cảnh sát Tiêu điềm tĩnh cầm bút ghi lại, thỉnh thoảng hỏi vài câu không quan trọng, có lúc bảo nghi phạm lặp lại một chi tiết nhiều lần. Vì vậy, thay vì nói là cảnh sát đang thẩm vấn đối phương, chi bằng nói là nghi phạm đang thú tội thì đúng hơn.
Có lẽ vì mọi chuyện phát triển thuận lợi nên ông Tăng Khải Thụy có vẻ thả lỏng, còn tranh thủ đưa ra đề xuất với Tần Sâm: “Tôi cảm thấy hai cậu có thể làm bạn đấy, dù sao đều đến từ thành phố X, còn có mối quan tâm chung nữa.” Nói đến đây, ông ngập ngừng như thể đang cân nhắc lựa chọn từ ngữ. “Việc này tốt cho tình trạng hiện giờ của cậu. Cậu không thể cứ giam mình trong nhà, không tiếp xúc với bất cứ ai như thế này mãi…”
Tần Sâm lạnh nhạt “hừ” một tiếng, cất lời châm chọc hỏi ngược lại: “Đến thành phố biên giới phá mấy vụ trọng án buôn lậu để thuận tiện trở về thăng chức à?”. Anh không nể tình bác bỏ thẳng thừng ý tốt của ông Tăng Khải Thụy. “Tôi không có hứng thú với anh ta. Nói về tình hình của Mao Văn Đậu đi.”
Hiển nhiên anh vẫn như trước, không buồn đoái hoài đến những người như cá gặp nước trong chốn quan trường. Tôi ở bên cạnh không có ý định xen miệng, chỉ bỏ hai tay vào túi áo, uể oải lặng im quan sát tình hình trong phòng thẩm vấn.
Dường như ông Tăng Khải Thụy đã sớm dự liệu, không lúng túng cho lắm, khẽ hắng giọng quay trở lại vụ án: “Mao Văn Đậu nguyên quán Ích Dương – Hồ Nam, bốn mươi lăm tuổi, cao một mét bảy, tương đối khỏe mạnh, mắc hội chứng bàn chân dẹt. Từng phạm tội cướp tài sản gây chấn thương nghiêm trọng, bị tuyên án mươi lăm năm tù. Nửa năm trước ra tù đến thành phố V tìm vợ và con trai. Bây giờ, ba người họ thuê nhà ở xã Tân Thụ 2, vẫn vô công rồi nghề. Hoàn toàn phù hợp với đặc điểm mà hai cậu đã phác họa.”
Ông âm thầm liếc nhìn Tần Sâm theo phản xạ rồi nhanh chóng dời ánh mắt: “Chúng tôi đã lục soát chỗ ở của ông ta, kiểm tra thấy vết máu trên một bộ đồ phơi trên sân thượng, đang tiến hành so sánh AND. Sau vườn nhà họ có khúc gỗ cháy, hẳn là đã đốt sau khi gây án.”
“Ừm.” Tần Sâm trả lời lấy lệ.
Tôi quay đầu nhìn anh, thấy anh chăm chú quan sát Mao Văn Đậu trong phòng thẩm vấn, hàng mày dần cau chặt. Có vấn đề gì sao? Tôi thấy hơi là lạ, thế là nhìn về phía nghi phạm lần nữa.
Người đàn ông bốn mươi lăm tuổi này trông rất sa sút, đầu cúi gằm, hai vai mệt mỏi sụp xuống, vẻ mặt thờ ơ, mi mắt khép hờ, che đi hơn phân nửa cảm xúc trong đôi mắt. Ánh đèn trần phòng thẩm vấn rọi thẳng vào ông ta, khắc họa từng nếp nhăn trên khuôn mặt nửa sáng nửa tối hờ hững ấy, như thể chỉ là bức tượng thạch cao không có sức sống, chỉ có đôi môi chậm chạp khép mở.
“Sáng nay, vợ tôi trở về từ nhà mẹ đẻ, nói là bị trộm mất sợi dây chuyền trên tàu hỏa...” Ông ta trần thuật lại nguyên nhân gây án. “Tôi không muốn bà ấy đau lòng, liền đi trộm sợi dây khác cho bà ấy. Vốn định vào nhà người ta trộm, nhưng lúc đi qua công viên, trùng hợp thấy bà cụ kia mang dây chuyền vàng nên...”
Mao Văn Đậu bỗng ho sặc sụa, người co rúm, mặt đỏ chát. Cảnh sát Tiêu giương mắt nhìn ông ta rồi ra hiệu cho một cảnh sát đứng sau mang cốc nước đến. Mao Văn Đậu run run nhận lấy, có lẽ do bị còng tay nên không thể cầm chắc, uống một hớp đã đổ ra ngoài đến nửa cốc.
Vẻ mặt ông ta vẫn chết lặng, hơi hé môi thở thoi thóp như cá mắc cạn, cứ như động tác uống nước này đã tiêu hao phần lớn thể lực của ông ta vậy. Chỉ uống hai hớp nước lại bị sặc, ho khan dữ dội hơn cả lúc ban đầu. May mà quá trình kéo dài không lâu, chờ ông ta từ từ ngừng ho, cảnh sát Tiêu mới hỏi tiếp: “Vợ ông biết chuyện này không?”.
Lắc đầu, Mao Văn Đậu khàn khàn trả lời: “Bà ấy đi làm, không biết chuyện này.”
Nhác thấy Tần Sâm thình lình quay người rời đi, tôi sửng sốt, ngoái đầu lại đã thấy anh lạnh mặt bước nhanh đến cửa phòng thẩm vấn, trực tiếp xoay tay nắm cửa.
“Tần Sâm!” Ông Tăng Khải Thụy bất giác cất cao âm lượng, giọng điệu mang theo sự tức giận rõ rệt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy nổi cáu, nhưng dù vậy, Tần Sâm cũng chẳng mảy may bị ảnh hưởng, cứ thế xông thẳng vào.
Hoàn toàn không ngờ có người bất thình lình bước vào, bốn người trong phòng đều kinh hãi. Còn Tần Sâm thì dừng bước bên cạnh bàn thẩm vấn, nhìn xoáy vào mắt Mao Văn Đậu, sa sầm mặt, cất giọng ra lệnh: “Đứng lên ngồi xuống mười cái!”.
Hai viên cảnh sát đứng sau lưng Mao Văn Đậu ngơ ngác nhìn nhau, đôi mắt ông ta cũng ánh lên nỗi kinh ngạc, nhưng cơ mặt vẫn cứng đờ, chỉ có thể chuyển ánh nhìn cầu cứu sang cảnh sát Tiêu. Tôi cũng nhìn về phía Tiêu Minh, thấy anh ta vẫn điềm nhiên, chỉ im lìm nhìn gáy của Tần Sâm rồi dời mắt nhìn qua cửa kính bên này.
Người trong phòng thẩm vấn không thấy người bên kia tấm kính, ánh mắt anh ta thoáng lướt qua, nhưng tôi có trực giác rằng anh ta đang tìm tôi.
Tần Sâm nhíu mày, dường như trở nên mất kiên nhẫn: “Nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian”.
Trong lúc bầu không khí trở nên lúng túng, Mao Văn Đậu ngơ ngác nhìn anh, chậm chạp không dám đứng dậy.
“Làm theo lời anh ta đi.” Bấy giờ, cảnh sát Tiêu mới bình tĩnh cất tiếng.
Vì thế, Mao Văn Đậu quay lại nhìn anh ta, giây lát sau gật đầu, chật vật đứng dậy rồi cất bước đi đến khoảng trống bên cạnh, hai tay để trước ngực, từ từ ngồi xuống đứng lên. Chỉ tới lần thứ hai, trán ông ta đã rỉ mồ hôi, động tác đứng dậy còn chưa được một phần ba, đôi chân đã mềm nhũn, người nghiêng đi ngã “phịch” xuống đất, rên rỉ đau đớn: “Á...”
Hai viên cảnh sát thấy thế vội lao đến dìu ông ta. Tần Sâm không nhìn thêm nữa, lập tức ra khỏi phòng thẩm vấn, đóng sầm cửa lại. Ông Tăng Khải Thụy thấy anh đi ra ngoài liền bước đến muốn hỏi rõ tình hình: “Tại sao lại đột ngột...”.
“Kẻ phạm tội không phải Mao Văn Đậu.” Tần Sâm ngắt lời ông, dừng bước trước mặt tôi, ánh mắt lướt qua bờ vai tôi, nhìn thẳng vào Tăng Khải Thụy, không để tâm lời mình vừa nói ra khiến người khác kinh hãi bao nhiêu, tiếp tục phân tích: “Mí mắt cụp, vẻ mặt đờ đẫn, nói đớt, nặng giọng mũi, bả vai vô lực, ngồi xuống khó khăn, uống nước ho khan... Những biểu hiện này đều chứng tỏ ông ta mắc chứng nhược cơ(*), không thể là người có sức lực đánh nạn nhân tới trọng thương thậm chí là tử vong, sau đó rời khỏi hiện trường trong khoảng thời gian ngắn được”.
(*) Bệnh nhược cơ là một bệnh lý thần kinh – cơ, đặc trưng bởi tình trạng yếu và mỏi cơ. Thông thường, cơ co được hay vận động được là nhờ xung động thần kinh được truyền qua nơi trao đổi thông tin giữa đầu mút sợi thần kinh và màng tế bào (gọi là synap) thông qua chất Acetylcholin. Khi mắc bệnh nhược cơ, cơ thể tự sản sinh ra một loại kháng thể phá hủy các thụ thể tiếp nhận Acetylcholin, làm cho Acetylcholin không vận chuyển được đến đầu sau của synap, gây ảnh hưởng tới cơ vận – cơ chi phối sự vận động chủ động của cơ thể.
Cho nên vừa rồi, anh nhíu mày là vì chú ý đến những chi tiết này ư? Tôi quay đầu lại muốn quan sát vẻ mặt anh, kết quả lơ đãng nhìn thấy cảnh sát Tiêu đang dặn dò hai anh viên cảnh sát còn lại đôi câu rồi đứng dậy bước ra cửa.
“Ý của cậu là bắt nhầm người à?” Ông Tăng Khải Thụy nhướng mày thật cao, lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Nhưng chính bản thân ông ta cũng nhận tội rồi, mà ông ta còn phù hợp với những đặc điểm hai cậu đã suy đoán nữa...”
“Phác họa đặc thù không sai, nhưng quả thật là đã bắt lầm người rồi.” Có lẽ vì nghe được chút bất mãn từ giọng nói của ông, nên Tần Sâm cau mày phiền não. Lúc cất lời, tốc độ và ngữ điệu cũng trở nên hùng hổ át người. “Ông không thấy là ngay cả bưng cốc nước mà ông ta cũng làm không xong sao?”
Tôi bị kẹt ở giữa nghe hai người họ giằng co, không có lòng dạ ủng hộ bất cứ bên nào.
“Mao Văn Đậu đang nói dối.” Lúc này, cảnh sát Tiêu đẩy cửa đi ra, điềm đạm cất bước đi về phía chúng tôi. “Ông ta khai chi tiết mỗi vụ án rất rõ ràng, nhưng dù hỏi bao nhiêu lần, cách nói của ông ta vẫn giống hệt lần đầu tiên, không sai sót một chữ, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị... Ngoại trừ lần sáng nay.” Vẻ mặt anh ta điềm tĩnh, giọng nói cũng nhàn nhạt không hề gợn sóng, vừa đi về phía chúng tôi vừa trần thuật lại điểm khả nghi mình đã phát hiện trong quá trình thẩm vấn một cách khách quan. “Ban đầu, ông ta khai là định đi trộm, tôi hỏi nếu vụ cướp là ý định nảy sinh nhất thời sao lại mang theo công cụ gây án, vậy là ông ta bắt đầu phản cung. Lời khai trước sau mâu thuẫn, sơ hở trăm bề.”
Anh ta dừng lại cách Tần Sâm hai bước, đứng ngay giữa hai người họ và giữ đúng khoảng cách xã giao với tôi trong phạm vi tôi có thể chấp nhận được.
“Rất có khả năng chúng ta đã bắt nhầm người rồi.” Anh ta thừa nhận.
Từ đầu đến cuối, Tần Sâm chỉ nhìn vào mắt Tăng Khải Thụy. Im lìm hồi lâu, đến lúc cảnh sát Tiêu nói xong, anh mới cất lời bổ sung: “Người ông ta đang bảo vệ mới là người gây án thật sự”.
Tôi hết nhìn người này đến người kia, vẫn không có ý định lên tiếng. Hy vọng chỉ là ảo giác của tôi, tuy Tần Sâm và cảnh sát Tiêu không hề giao mắt lần nào nhưng lại vô thức tạo ra một kiểu ăn ý kì diệu.
Tình thế biến thành hai chọi một, Tăng Khải Thụy nhún vai, bất đắc dĩ nhìn hai hậu bối: “Xem ra ý kiến của hai cậu lại một lần nữa đạt được sự đồng thuận rồi”.
Tôi khá mệt, không muốn tiếp tục ở đây nữa, liền kéo tay áo Tần Sâm: “Em đi mua chai nước”, thuận miệng hỏi anh: “Anh muốn uống gì?”.
Anh thoáng liếc qua tôi: “Nước khoáng”.
Khẽ gật đầu, tôi quay người định rời đi thì bị anh nắm chặt cánh tay: “Anh đi với em”.
Tiếng nói của anh trầm thấp toát lên khí thế không được phủ quyết, bỏ lại một câu “Tôi sẽ về ngay” rồi sải bước lôi tôi rời đi, khiến tôi không tài nào thốt được một lời phản đối, chỉ đành bị động để anh kéo đi trong cái nhìn soi mói và không tán thành của Tăng Khải Thụy.
Bên ngoài, không khí lạnh và khô hơn trong nhà, chúng tôi mua một chai nước khoáng và một chai nước chanh ở cửa hàng bán lẻ gần Cục Công an. Vừa định quay lại theo đường cũ thì chúng tôi nghe thấy một giọng nữ xa lạ vọng tới từ cách đó không xa: “Anh Tần!”.
Tôi dừng bước theo Tần Sâm, quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một cô gái chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi vộ vàng chạy đến; dáng vóc cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp, vận trên người chiếc quần jeans bó sát và áo khoác lông màu đỏ, còn quấn khăn quàng ngoài cần cổ thon dài. Cô ấy chạy đến trước mặt chúng tôi, đầu tiên vừa thở hổn hển vừa quan sát tôi, sau đó mừng rỡ nhìn Tần Sâm chằm chằm, vừa cất tiếng đã kích động không thôi: “Thật tốt quá, đúng là anh rồi! Tôi vừa thấy anh xuất hiện trên bản tin đã lập tức mua ngay vé máy bay đến đây... Tuy hình ảnh không rõ ràng nhưng tôi xem đi xem lại, xác định người đó quả thật là anh...”.
Tôi ngẩng đầu, thoáng nhìn Tần Sâm, thấy sắc mặt anh cũng rất khó coi, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, hồi lâu không nói lời nào.
Dường như cô ấy ý thức được điều gì đó từ ánh mắt âm u có phần đáng sợ của anh, nên im lặng giây lát rồi mới mỉm cười ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi có chút đường đột. Anh còn nhớ tôi không? Tôi là Đào Diệp Na, bốn năm trước từng phỏng vấn anh ở thành phố X...”.
“Không nhớ.” Sau khi thốt ra hai chữ gọn lỏn, Tần Sâm nắm tay tôi, quay người trở về Cục Công an.
Trong khoảnh khắc quay người bỏ đi, tôi thấy được vẻ mặt ngỡ ngành của Đào Diệp Na. Tuy nhiên, cô ấy hoàn hồn nhanh hơn tôi tưởng, lập tức đuổi theo, như không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ lạnh lùng của Tần Sâm, dồn dập hỏi anh: “Anh Tần, sao anh lại dọn đến thành phố V? Bốn năm trước, sau buổi phỏng vấn, anh nói mình đang chuẩn bị dẫn vợ đến Mỹ nghỉ ngơi, nhưng từ đó, anh im hơi lặng tiếng suốt cả năm trời, đến khi xuất hiện trở lại liền bỏ việc ở đại học A và biến mất khỏi Cục Công an thành phố X... Có phải năm đó ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến lựa chọn của anh không?”.
Tần Sâm sải bước càng lúc càng nhanh, cằm bạnh ra, mi tâm nhăn lại, bàn tay nắm lấy tay tôi cũng siết mạnh thêm, trước sau vẫn không nói câu nào.
Đào Diệp Na nhìn ra anh không có ý định trả lời, chần chừ hai giây rồi chuyển sự chú ý sang tôi: “Cô Ngụy...”.
Tần Sâm chợt dừng bước, mạnh mẽ kéo tôi ra phía sau, đồng thời quay người về phía cô ấy, giơ một món đồ lên. Lúc này, tôi mới phát hiện tay anh đang cầm một chiếc ví màu hồng. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Đào Diệp Na đã trợn tròn mắt kinh ngạc: “Đây là.... ví tiền của tôi mà?”.
Tần Sâm không buồn để ý đến câu hỏi ngu ngốc của cô ấy, cử động ngón tay mở ví ra, hờ hững đọc một dãy số rồi nói: “Tôi đã nhớ số chứng minh nhân dân. Chưa đến mười phút, tôi đảm bảo có thể lấy được thông tin cá nhân của cô.” Rồi anh gấp ví lại, giấu đi vài phần hiểm ác trong ánh mắt. “Tôi tin rằng cô biết tôi có thể nhìn thấu nghề trộm vặt, cũng rất tinh thông việc lấy cắp; cũng biết tôi có thể phá án giết người, chứng tỏ thực thi một cuộc mưu sát hoàn mỹ không thể làm khó tôi.”
Trong phút chốc, nhiệt độ giảm xuống dữ dội, hơi thở của tôi đóng lại thành những giọt nước li ti bay giữa không trung như màn sương trắng. Qua lớp màn mỏng, tôi thấy Tần Sâm nhét lại ví tiền vào túi áo Đào Diệp Na, lạnh lùng nói ra câu cuối cùng mang hàm ý cảnh cáo. “Chuyện không nên biết thì không nên tìm hiểu.” Anh dằn giọng. “Cô không trả nổi cái giá đó đâu.”
Tác giả :
Sunness