Mắt Bão
Chương 41: Ngục giam
Type: thuy tien
Sáng thứ Bảy, Giản Lam đến đón tôi đi gặp vị bác sĩ Trương Kha Vĩ kia. Giống như tôi đã dự liệu, Tần Sâm vẫn cố hết sức để thảo mãn nhu cầu tự do của tôi, vì vậy anh không nói muốn đi cùng tôi. Anh ôm tôi lên xe giúp Giản Lam, rồi cúi người thắt dây an toàn cho tôi, đồng thời thì thầm dặn dò: “Nhớ anh đã nói gì với em không? Dù bác sĩ Trương tài giỏi cỡ nào, chỉ cần em thấy không thể tin tưởng ông ta thì có thể từ chối điều trị. Điều quan trọng nhất trong cố vấn tâm lý và điều trị tâm lý là cảm giác tin tưởng giữa bệnh nhân và bác sĩ, nên em không cần miễn cưỡng mình”.
“Em biết.” Tôi đáp, thuận thế hôn lên mặt anh.
Người Tần Sâm khựng lại, quay mặt qua hôn phớt lên môi tôi mới lui ra đóng cửa xe. Giản Lam đã đặt xe lăn vào hàng ghế sau, chui vào ghế lài rồi mở cửa sổ bên kia tôi ra. Cô ấy chòm qua người tôi, cất ca giọng gọi Tần Sâm đang đứng cạnh cửa xe: “Tần Sâm!”.
Anh nghe thấy liền khom lưng ló mặt vào, ngước mi mắt nghi ngờ nhìn Giản Lam.
“Nhân tiện tôi đưa Ngụy Lâm đi dạo một chút, buổi tối trở về.” Giản Lam xoay chìa khóa xe, thờ ơ thông báo, dương như không có ý định thương lượng với anh. Tôi tựa vào lưng ghế lái phụ, không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện của họ.
Còn hành động khom lưng nhìn Giản Lam và biểu cảm bình tĩnh trên mặt Tần Sâm chỉ dừng lại hai giây, tiếp theo ánh mắt anh thoáng thay đổi, hơi hất cằm nói: “Tôi thấy đưa ra giờ giới nghiêm sẽ thỏa đáng hơn.” Anh không đợi Giản Lam phản ứng đã nhấc cổ tay lên xem đồng hồ, “Bảy giờ tối”.
“Giờ đấy còn chưa ăn tối xong nữa.” Bỏ lỡ thời cơ phản đối tốt nhất, Giản Lam tức tối gạt cần số, nhướng mày khó chịu oán trách, “Nếu buổi tôi mới về đương nhiên phải dùng bữa bên ngoài rồi”.
Tần Sâm gật đầu thấu tình đạt lý, cho thêm một giờ: “Vây thì tám giờ”.
Giản Lam nhắm mắt thở hắt, như đang kiềm chế tâm trạng của mình: “Chín giờ”.
“Chín giờ muộn quá.” Thế mà lúc này anh lại đang bình tĩnh quả quyết đáp lời, “Tôi không đảm bảo đến lúc đó tôi có thể kiềm chế không báo cảnh sát đi tìm hai người hay không đâu”.
Giản Lam cáu kỉnh xua tay liên hồi, động tác như đang đuổi ruồi: “Được rồi, được rồi, tám giờ”.
Xem ra bất kể bao nhiêu năm cô ấy vẫn không thể học được cách cò kè mặc cả.
Tần Sâm hết sức hài lòng với kết quả “thỏa hiệp song phương” này, cuối cùng dặn tôi một câu “Chú ý an toàn” rồi thẳng người dậy nói tạm biệt.
Đóng cửa kính lại rồi lái xe ra trục đường chính, Giản Lam bật bản hòa tấu đàn cello. Bình thường cô ây hay phóng nhanh vun vút, nhưng biết tôi bị say xe nên lúc có tôi cô ấy luôn lái ổn định.
Nhìn cảnh đường phố ngoài kính chắn gió một lát, tôi mới nhớ ra tên bản nhạc này: “Tác phẩm của Bach à?”.
“Tổ khúc độc tấu Cello số 1.” Giản Lam gật đầu, nhấc tay phải sang số, rồi chỉnh âm lượng nhỏ lại.
“Mình không biết cậu cũng bắt đầu nghe loại nhạc này đấy,”
“Không phải anh ta bảo cậu nên nghe loại nhạc này nhiều sao?” Lúc nhắc đến Tần Sâm, Giản Lam vẫn bất giác cau mày, bĩu môi điềm nhiên giải thích, “Mình thấy bản này khá thư thái, nên chọn nghe”.
Không ngờ cô ấy thật sự nhớ lý thuyết thai giáo bằng âm nhạc của Tần Sâm: “Còn tưởng cậu đổi gu nhạc chứ”.
Giản Lam nhún vai, lẳng lặng đưa mắt nhìn cột đèn giao thông.
“Khoảng thời gian ba mẹ cậu qua đời, và lần đầu cậu mang thai… mình đều không ở bên cậu.” Đến ngã tư, cô ấy từ từ dừng xe lại rồi mới cất lời, “Mình thường nghĩ, nếu năm cậu bị trầm cảm mình ở bên cậu, thì Tần Sâm sẽ không xuất hiện. Cậu sẽ kết hôn với một người bình thường, chăm lo cho con của bọn cậu… Chúng ta vẫn sẽ ở thành phố X”. Giản Lam bỗng im bặt, nhíu chặt mày ổn định lại tâm trạng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, “Thôi, nói cũng vô ích”.
Tôi không tiếp lời. Trước giờ Giản Lam ghét nhất từ “nếu như”. Đối với cô ấy, phàm là những giả thiết không có khả năng xảy ra đều là những hi vọng xa vời khiến người ta chán ghét. Nhưng nay vật đổi sao giời, ngay cả cô ấy cũng bắt đầu thiết tưởng “nếu như”.
Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng, dòng xe lại lao về phía trước.
Yên lặng một lúc lâu, tôi lên tiếng trước: “Đi gặp bác sĩ Trương trước à?”.
“Tớ hẹn bác sĩ Trương vào hai giờ chiều.” Giản Lam đưa tay đến, nắm cần sang số, “Chúng ta đi tha Hà Hữu Mai trước, sau đó ăn trưa rồi đi khám được không? Có mang giấy chứng minh nhân dân không?”.
“Có.” Tôi sờ túi áo, “Xin với thân phận gì thế?”.
“Cô giáo. Mình nói cậu là cô giáo của Hà Hữu Mai.”
“Cũng không quá đáng lắm nhỉ.” Không nhịn được bật cười, tôi thuận miệng nói đùa, “Dù sao mình cũng đã từng là cô giáo dạy dàn piano mà”.
Giản Lam khẽ cười, vẻ mặt cũng thôi căng thẳng.
Cách nhà giam không xa có một bến xe buýt trơ trọi, chúng tôi chạy ngang qua đúng lúc có xe buýt dừng lại. Vài bóng người lác đác xuống xe, xách chậu xách lọ cắm cúi bước đi, trông hối hả vô cùng. Dừng xe ven đường, Giản Lam dẫn tôi vào tòa nhà văn phòng của nhà giam.
Thủ tục kiểm tra trước khi thăm tù không phức tạp lắm, cộng thêm Giản Lam có quen biết với thư ký nhà giam, chân tay tôi lại thương tật, đương nhiên được hưởng chút ưu đãi nho nhỏ. Sau khi nhận được thẻ ra vào đặc cách, Giản Lam đẩy tôi đến văn phòng thăm tù. Lúc điền thông tin, nữ cảnh sát hỏi thăm quan hệ của tôi và Hà Hữu Mai theo thông lệ. Tôi nghĩ ngợi rồi lấy một trăm tệ trong ví cho cô ta, coi như ‘cô giáo’ gửi cho Hà Hữu Mai ít tiền.
Giản Lam định nói gì đó, nhưng ngại có nữ cảnh sát ở đây, cuối cùng không lên tiếng.
Cô ấy đẩy tôi một mạch đến đại sảnh, cùng chờ đợi với người nhà của phạm nhân khác. Quản giáo đứng trước lớn tiếng tuyên đọc những mục cần chú ý, chị ta mấy lần nạt nộ người đi thăm yên lặng, khiến một đứa bé còn bú sữa hoảng sợ khóc òa lên. Người mẹ vội vã ôm đứa bé vào lòng, xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Tôi và Giản Lam không nói gì với nhau. Đến khi quản giáo đọc đến tên Hà Hữu Mai, Giản Lam định đến đẩy xe lăn của tôi theo bản năng. Nữ cảnh sát phía sau nhanh tay lẹ mắt, khẽ nhắc nhở cô ấy: “Cô Giản, chỉ có thể đưa đến đây thôi”. Ngừng lại một chút rồi cam đoan, “Yên tâm, chút nữa tôi sẽ đẩy co Ngụy ra”.
“Phiền cô rồi.” Giản Lam giơ tay lên nắm chặt dây túi xách, đành cười giả lả với nữ cảnh sát, sau đó dặn dò tôi, “Đừng hỏi chuyện lâu quá”.
Tôi khẽ gật đầu ý bảo Giản Lam yên tâm, nữ cảnh sát đẩy tôi lên tầng.
Tiến vào phía Đông tòa nhà, ánh sáng xung quanh dần tối xuống, không còn ngời sáng như khi ở đại sảnh nữa. Phòng gặp mặt không có cửa sổ, chỉ có ngọn đèn sợi tóc trên tầng cung cấp ánh sáng nên không gian mờ tối cùng cực. Tiếng ồn ào ập vào mặt tôi trong khoảnh khắc cửa đẩy ra, trên mỗi mặt kính đặt hai mươi chiếc điện thoại, người nhà cầm ống nghe trò chuyện với phạm nhân mặc áo tù màu xám ngồi phía đối diện sau mặt kính.
Nữ cảnh sát đẩy tôi đến vị trí sát góc, tôi tìm thấy vị trí Hà Hữu Mai sai khi liếc nhìn những phạm nhân đang vùi đầu khóc nức nở kia.
Bản tin thời sự hôm ấy đã che mờ nên tôi không thấy mặt Hà Hữu Mai, bởi vậy có thể xem đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt cô ta. Khác với những phạm nhân nọ, cô ta mặc bồ đồ tù nhân màu xám rộng thùng thình, mái tóc dài buộc gọn phía sau gáy, để lộ khuôn mặt trái xoan gầy gò, sắc mặt vàng vọt, hốc mặt trũng sâu trên xương gò má, đồng tử màu xám rực dõi theo từng người qua lai.
Khi liếc về phía tôi, đôi mắt cô ta thoáng vẻ ngỡ ngàng. Đến lúc nữ cảnh sát đẩy tôi đến, Hà Hữu Mai mới đăt tay lên bệ cửa, sắc mặt bình thản như đã chuẩn bị sẵn sàng trò truyện với tôi.
“Cầm ống nghe là được rồi.” Xác nhận tay tôi có thể với đến điện thoại, nữ cảnh sát nói ngắn gọn cho tôi biết rồi quay người bỏ đi. Tôi chuyển xe lăn đến gần hơn một chút mới đưa tay lên cầm ống nghe. Bên kia kính, Hà Hữu Mai gần như cùng lúc gỡ ống ghe xuống đặt bên tai.
“Tôi là vợ của Tần Sâm.” Tôi nói cho cô ta biết, “Cô có biết Tần Sâm không?”.
Hà Hữu Mai nhếch môi cười, trầm giọng hỏi ngược lại: “Gã thám tử tư tống tôi vào đây à?”.
Giọng cô ta khản đặc, đôi mắt hung tàn in hằn bóng dáng của tôi. Ngọn đèn trên trần hắt ánh chiếu lên khuôn mặt Hà Hữu Mai, ngũ quan soi bóng khiến nụ cười của cô ta trở nên méo mó. Dưới ánh sáng, tôi bỗng nhận ra khuôn mặt cô ta không cân đối lắm. Trong đầu tôi bỗng hiện lên mấy hình ảnh mơ hồ, dòng máu đỏ tươi văng tung tóe, khuôn mặt Hà Hữu Mai dần dần bị nhuộm đẫm màu máu, ánh dao vung lên hất từng giọt máu nóng lên mặt tôi.
Người chợt giật thót, tôi chớp mắt hồi lâu mới thưc sự nhìn rõ Hà Hữu Mai. Màu đỏ chóe rút đi, bóng đèn soi sáng mặt người con gái ngay ngắn phía sau tấm kính.
Tôi dụi mắt, cố khiến mình tỉnh táo hơn, gật đầu vu vơ tiếp tục đề tài vừa rồi: “Có thể cô không biết, anh ấy cũng có bệnh tâm thần phân liệt going chồng cô”. Tôi ngừng lại, nhìn vào mắt cô ta, “Mà tình trạng của tôi cũng giống cô, mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội”.
Ý cười bên môi cô ta nhạt dần: “Cô muốn nói gì?”.
Tôi thoáng nghiêng mặt tý sát vào ống nghe, suy nghĩ giây lát rồi thẳng thắn hỏi: “Tôi muốn hỏi cô, lúc giết người, cô có cảm giác thế nào?”.
Hà Hữu Mai thảng thốt, hiển nhiên câu hỏi này nằm ngoài dự liệu của cô ta. Nhưng cô tai lại nở nụ cười chỉ trong chốc lát. Bấy giờ tôi thấy rõ, thời điểm cô ta cười lên, khóe miệng bên trái luôn nhếch cao hơn bên phải một chút, bởi thế nụ cười của cô ta cũng trở nên méo xệch.
“Cô muốn thử sao?”
“Cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được rồi.”
Không nắm được quyền chủ động lời nói, lòng hư vinh của Hà Hữu Mai không tài nào được thỏa mãn. Cô ta ngồi trên ghế dựa màu vàng, im lìm đánh giá tôi, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Năm giây sau, cô ta lại bật cười khẳng định: “Cô đã thử rồi”.
Tôi điềm tĩnh nhìn cô ta. Tôi còn nhớ Tần Sâm dùng cách này thẩm vấn nghi phạm thuộc dạng Hà Hữu Mai. Vì vậy tôi dời mắt, toan cúp điện thoại: “Cô đã không muốn nói, vậy thì chấm dứt ở đây thôi”.
“Tôi thích cắt bộ phận sinh dục của họ.” Quả nhiên cùng lúc tôi rời ống nghe khỏi tai, cô ta đã cất lời cực nhanh, “Mỗi một nhát dao như đang cứa lên người mẹ kế của tôi vậy, nó khiến tôi hưng phấn đến mức từng tế bào trên người đều rung động”.
tôi lại áp ống nghe vào tai, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô ta qua vách kính. Hà Hữu Mai vẫn nở nụ cười khiến tôi ghê tởm.
“Cô hận bà ta.” Tôi nói.
Như nghe phải câu chuyện nực cười, hai vai Hà Hữu Mai run run, cười sằng sặc như bị thần kinh.
“Dĩ nhiên tôi hận bà ta rồi.” Cô ta nhìn xoáy vào mắt tôi, giọng chợt dịu dàng như thể người tình nói lời âu yếm bên tai, “Nhưng tôi cũng yêu bà ta. Đôi khi, yêu và hận thật sự khó tách rồi.” Hà Hữu Mai cong môi cười ngọt ngào, thân thể hơi đổ về phía trước như muốn kề gần đến tôi, hạ thấp giọng nói thì thầm, “Nếu không nhờ bà ta, suốt đời này tôi cũng không cảm thụ được khoái cảm đó”.
Tôi nhìn vào đồng tử của Hà Hữu Mai, không tài nào cử động có mặt bày tỏ bất cứ cảm xúc nào, chỉ có thể hỏi tiếp; “Tôi nghe nói mẹ kế cô ra tù rồi mất tích cho đến hôm nay, không thấy tam hơi đâu cả. Có phải cô đã giết bà rồi không?”.
“Cô nghĩ thế nào?” Hà Hữu Mai nhướng cao đuôi mày, mỉm cười hỏi lại tôi bốn chữ.
“Cô đã giết bà.” Tôi nhân được đáp án từ mắt cô ta, “Nếu đã giải hận rồi, sao còn phải tìm kiếm loại khoái cảm này?”.
“Cô có thể thử xem.” Hà Hữu Mai thả lỏng bả vai, dựa vào ghế, bỡn cợt nhìn chăm chăm vào mặt tôi, “Thử rồi cô sẽ hiểu thôi. Chuyện này như hút ma túy vậy, dính vào rồi sẽ không cai được”.
“Không cần, tôi không đến đây để học hỏi kinh nghiệm từ cô.” Thoáng thấy thời gian không còn nhiều, tôi ngắt lời Hà Hữu Mai, ngước lên nhìn vào đôi mắt xám ngắt của cô ta lần cuối, “Câu hỏi cuối cùng, cô có áy náy khi liên lụy chồng mình tự sát không?”.
Hà Hữu Mai chầm chậm giơ tay chống cằm, nhăn mày nghĩ ngợi chốc lát.
“Cô biết tại sao anh ấy bị tâm thần phân liệt không?” Lúc mở miệng lại, cô ta buông tay xuống, thoải mái trả lời tôi, “Anh ấy từng trải qua sự việc giống tôi. Anh ấy biết tôi đau khổ bao nhiêu, cho nên dù có chết anh ấy cũng muốn bảo vệ tôi”. Cô ta nhún vai, biểu hiện vô tội như lẽ đương nhiên, “Điều này không liên quan gì đến tôi. Tôi chưa từng xin anh ấy giúp đỡ”.
Gương mặt cô ta khiến dạ dày tôi sôi trào. Trong giây phút đó, tôi suýt nữa không kiềm chế được muốn nôn mửa.
“Cảm ơn. Có thể thấy cô không nói dối.” Tôi vội vàng nói lời tạm biệt, nắm chặt ống nghe định cúp điện thoại, nhưng tôi chợt khựng lại trước khi đặt nó về chỗ cũ, “Đúng rồi.” Tôi lại kề nó lên tai, buông câu nói cuối cung, “Nói thật, cô khiến tôi ghê tởm”.
Sau đó, không đợi Hà Hữu Mai kịp phản ứng, tôi đã cúp máy. Tôi chuyển hướng xe lăn của mình một cách khó khăn, may mà nữ cảnh sát kia đã nhanh chóng đến giúp đỡ, không để tôi phải mệ bở hơi tai. Không khí nơi này quá nóng bức, tôi chợt thấy hơi khó thở. Đến tận khi rời khỏi phòng gặp mặt, tôi không nhìn Hà Hữu Mai lấy một lần nào nữa.
Nữ cảnh sát đẩy tôi băng qua hành lang. Từng ngọn đèn trần lướt qua mắt tôi, khung cảnh lúc sáng lúc tối làm đầu óc tôi choáng váng. Ký ức vụn vặt không ngừng hiện ra trong đầu, lưỡi dao nhuốm đỏ, máu văng tung tóe. Đôi tay khua loạn xạ trong vũng lầy, chúng tôi bôi trét lên vách tường xi-măng thô sơ từng chút một.
Đó là tay của tôi.
Một dòng khí nóng xông lến cổ họng, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, trước khi đầu óc kịp phản ứng, tôi đã nôn ra.
Trận nôn thình lình hình như khiến nữ cảnh sát đẩy xe lăn sợ hãi. Cô ta nói gì đó, nhưng tai tôi ù đi, không nghe tháy bất cứ âm thanh nào. Tôi đưa tay nhận lấy khăn giấy cô ấy đưa đến, muốn ngừng nôn mửa, nhưng vị hôi chua của chất bẩn cứ xộc vào mũi.
Tôi không biết cô ấy đã đưa tôi về đại sảnh lúc nào. Khi lấy lại tinh thần, người đẩy xe đã đổi thành Giản Lam. Chúng tôi dừng lại bên rãnh thoát nước ngoài nhà iam, một tay tôi chống lên vách tường xi-măng, một tay ôm ngực nôn mửa không ngừng. Giản Lam cầm khăn giấy lau miệng cho tôi, vừa vỗ nhẹ lưng tio vừa cuống cuồng giậm chân: “Sao tự nhiên lại nôn thế? Có phải không khí trong đó không tốt không?”.
Dạ dày co thắt từng cơn, tôi không thể nào đáp lại cô ấy. Chỉ khi đã nôn hết mọi thứ trong dạ dày và vài đợt nước chua, tôi mới từ từ ổn định lại.
“Khó chịu à?” Một giọng nói quen thuộc khác vang lên bên tai.
Trong phút chốc tôi không ngẩng đầu lên được, chỉ nghe Giản Lam vội vàng giải thích với đối phương: “Không sao, cô ấy đang mang thai, có lẽ không khí không tốt nên buồn nôn thôi”.
Tôi kịp thời dằn lại cảm giác ghê tởm liên tục cuộn trào lên thực quản, lấy khăn giấy ra che miệng, sửa soạn lại sơ sơ mới ngẩng đầu nhìn họ. Nôn quá lâu khiến tôi bị hạ đường huyết nhẹ, đợi cơn hoa mắt từ từ tan đi mới nhìn rõ người mới đến.
“Sếp Tiêu.”
Tiêu Minh nhìn vào mặt tôi. Anh ta vẫn mặc đồng phục cảnh sát, hai tay đút trong túi áo, khuôn mặt hao gầy lạnh nhạt, đôi mắt đen láy không lộ ra bất cứ cảm xúc nào: “Cô Ngụy, đã lâu không gặp”.
“Ủa, hai người biết nhau hả?” Giản Lam sửng sốt, nhìn Tiêu Minh rồi quay sang nhìn tôi.
Tôi gật đầu coi như trả lời, giương mắt nhìn cửa hàng tạp hóa cách đó năm mươi mét, khàn giọng bảo cô ấy: “Giản Lam, có thể đi mua hộ mình chai nước được không? Vừa hay mình có vài câu muốn nói với sếp Tiêu”.
Yêu cầu của tôi hơi bất ngờ, Giản Lam ngơ ngác và chần chừ chốc lát mới gật đầu chạy đến cửa hàng tạp hóa phía trước. Đợi cô ấy đi xa, tôi mới nhìn về phía Tiêu Minh cách tôi năm bước. Trùng hợp anh ta cũng đang nhìn tôi, ánh mắt vừa giao nhau, anh ta liền mấp máy đôi môi mỏng: “Sắp làm mẹ rồi, chúc mừng cô”.
“Nhưng đối với anh chắc không phải là chuyện gì tốt đẹp rồi.” Tôi lấy sức chuyển hướng xe lăn, ngồi nghiêm chỉnh đối mặt trực diện với anh ta, đến tận khi buông vòng xe lăn mới khẽ thở hắt, ngước mắt lên, “Dù sao phụ nữ có thai không thể bị phán tử hình”.
Sáng thứ Bảy, Giản Lam đến đón tôi đi gặp vị bác sĩ Trương Kha Vĩ kia. Giống như tôi đã dự liệu, Tần Sâm vẫn cố hết sức để thảo mãn nhu cầu tự do của tôi, vì vậy anh không nói muốn đi cùng tôi. Anh ôm tôi lên xe giúp Giản Lam, rồi cúi người thắt dây an toàn cho tôi, đồng thời thì thầm dặn dò: “Nhớ anh đã nói gì với em không? Dù bác sĩ Trương tài giỏi cỡ nào, chỉ cần em thấy không thể tin tưởng ông ta thì có thể từ chối điều trị. Điều quan trọng nhất trong cố vấn tâm lý và điều trị tâm lý là cảm giác tin tưởng giữa bệnh nhân và bác sĩ, nên em không cần miễn cưỡng mình”.
“Em biết.” Tôi đáp, thuận thế hôn lên mặt anh.
Người Tần Sâm khựng lại, quay mặt qua hôn phớt lên môi tôi mới lui ra đóng cửa xe. Giản Lam đã đặt xe lăn vào hàng ghế sau, chui vào ghế lài rồi mở cửa sổ bên kia tôi ra. Cô ấy chòm qua người tôi, cất ca giọng gọi Tần Sâm đang đứng cạnh cửa xe: “Tần Sâm!”.
Anh nghe thấy liền khom lưng ló mặt vào, ngước mi mắt nghi ngờ nhìn Giản Lam.
“Nhân tiện tôi đưa Ngụy Lâm đi dạo một chút, buổi tối trở về.” Giản Lam xoay chìa khóa xe, thờ ơ thông báo, dương như không có ý định thương lượng với anh. Tôi tựa vào lưng ghế lái phụ, không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện của họ.
Còn hành động khom lưng nhìn Giản Lam và biểu cảm bình tĩnh trên mặt Tần Sâm chỉ dừng lại hai giây, tiếp theo ánh mắt anh thoáng thay đổi, hơi hất cằm nói: “Tôi thấy đưa ra giờ giới nghiêm sẽ thỏa đáng hơn.” Anh không đợi Giản Lam phản ứng đã nhấc cổ tay lên xem đồng hồ, “Bảy giờ tối”.
“Giờ đấy còn chưa ăn tối xong nữa.” Bỏ lỡ thời cơ phản đối tốt nhất, Giản Lam tức tối gạt cần số, nhướng mày khó chịu oán trách, “Nếu buổi tôi mới về đương nhiên phải dùng bữa bên ngoài rồi”.
Tần Sâm gật đầu thấu tình đạt lý, cho thêm một giờ: “Vây thì tám giờ”.
Giản Lam nhắm mắt thở hắt, như đang kiềm chế tâm trạng của mình: “Chín giờ”.
“Chín giờ muộn quá.” Thế mà lúc này anh lại đang bình tĩnh quả quyết đáp lời, “Tôi không đảm bảo đến lúc đó tôi có thể kiềm chế không báo cảnh sát đi tìm hai người hay không đâu”.
Giản Lam cáu kỉnh xua tay liên hồi, động tác như đang đuổi ruồi: “Được rồi, được rồi, tám giờ”.
Xem ra bất kể bao nhiêu năm cô ấy vẫn không thể học được cách cò kè mặc cả.
Tần Sâm hết sức hài lòng với kết quả “thỏa hiệp song phương” này, cuối cùng dặn tôi một câu “Chú ý an toàn” rồi thẳng người dậy nói tạm biệt.
Đóng cửa kính lại rồi lái xe ra trục đường chính, Giản Lam bật bản hòa tấu đàn cello. Bình thường cô ây hay phóng nhanh vun vút, nhưng biết tôi bị say xe nên lúc có tôi cô ấy luôn lái ổn định.
Nhìn cảnh đường phố ngoài kính chắn gió một lát, tôi mới nhớ ra tên bản nhạc này: “Tác phẩm của Bach à?”.
“Tổ khúc độc tấu Cello số 1.” Giản Lam gật đầu, nhấc tay phải sang số, rồi chỉnh âm lượng nhỏ lại.
“Mình không biết cậu cũng bắt đầu nghe loại nhạc này đấy,”
“Không phải anh ta bảo cậu nên nghe loại nhạc này nhiều sao?” Lúc nhắc đến Tần Sâm, Giản Lam vẫn bất giác cau mày, bĩu môi điềm nhiên giải thích, “Mình thấy bản này khá thư thái, nên chọn nghe”.
Không ngờ cô ấy thật sự nhớ lý thuyết thai giáo bằng âm nhạc của Tần Sâm: “Còn tưởng cậu đổi gu nhạc chứ”.
Giản Lam nhún vai, lẳng lặng đưa mắt nhìn cột đèn giao thông.
“Khoảng thời gian ba mẹ cậu qua đời, và lần đầu cậu mang thai… mình đều không ở bên cậu.” Đến ngã tư, cô ấy từ từ dừng xe lại rồi mới cất lời, “Mình thường nghĩ, nếu năm cậu bị trầm cảm mình ở bên cậu, thì Tần Sâm sẽ không xuất hiện. Cậu sẽ kết hôn với một người bình thường, chăm lo cho con của bọn cậu… Chúng ta vẫn sẽ ở thành phố X”. Giản Lam bỗng im bặt, nhíu chặt mày ổn định lại tâm trạng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, “Thôi, nói cũng vô ích”.
Tôi không tiếp lời. Trước giờ Giản Lam ghét nhất từ “nếu như”. Đối với cô ấy, phàm là những giả thiết không có khả năng xảy ra đều là những hi vọng xa vời khiến người ta chán ghét. Nhưng nay vật đổi sao giời, ngay cả cô ấy cũng bắt đầu thiết tưởng “nếu như”.
Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng, dòng xe lại lao về phía trước.
Yên lặng một lúc lâu, tôi lên tiếng trước: “Đi gặp bác sĩ Trương trước à?”.
“Tớ hẹn bác sĩ Trương vào hai giờ chiều.” Giản Lam đưa tay đến, nắm cần sang số, “Chúng ta đi tha Hà Hữu Mai trước, sau đó ăn trưa rồi đi khám được không? Có mang giấy chứng minh nhân dân không?”.
“Có.” Tôi sờ túi áo, “Xin với thân phận gì thế?”.
“Cô giáo. Mình nói cậu là cô giáo của Hà Hữu Mai.”
“Cũng không quá đáng lắm nhỉ.” Không nhịn được bật cười, tôi thuận miệng nói đùa, “Dù sao mình cũng đã từng là cô giáo dạy dàn piano mà”.
Giản Lam khẽ cười, vẻ mặt cũng thôi căng thẳng.
Cách nhà giam không xa có một bến xe buýt trơ trọi, chúng tôi chạy ngang qua đúng lúc có xe buýt dừng lại. Vài bóng người lác đác xuống xe, xách chậu xách lọ cắm cúi bước đi, trông hối hả vô cùng. Dừng xe ven đường, Giản Lam dẫn tôi vào tòa nhà văn phòng của nhà giam.
Thủ tục kiểm tra trước khi thăm tù không phức tạp lắm, cộng thêm Giản Lam có quen biết với thư ký nhà giam, chân tay tôi lại thương tật, đương nhiên được hưởng chút ưu đãi nho nhỏ. Sau khi nhận được thẻ ra vào đặc cách, Giản Lam đẩy tôi đến văn phòng thăm tù. Lúc điền thông tin, nữ cảnh sát hỏi thăm quan hệ của tôi và Hà Hữu Mai theo thông lệ. Tôi nghĩ ngợi rồi lấy một trăm tệ trong ví cho cô ta, coi như ‘cô giáo’ gửi cho Hà Hữu Mai ít tiền.
Giản Lam định nói gì đó, nhưng ngại có nữ cảnh sát ở đây, cuối cùng không lên tiếng.
Cô ấy đẩy tôi một mạch đến đại sảnh, cùng chờ đợi với người nhà của phạm nhân khác. Quản giáo đứng trước lớn tiếng tuyên đọc những mục cần chú ý, chị ta mấy lần nạt nộ người đi thăm yên lặng, khiến một đứa bé còn bú sữa hoảng sợ khóc òa lên. Người mẹ vội vã ôm đứa bé vào lòng, xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Tôi và Giản Lam không nói gì với nhau. Đến khi quản giáo đọc đến tên Hà Hữu Mai, Giản Lam định đến đẩy xe lăn của tôi theo bản năng. Nữ cảnh sát phía sau nhanh tay lẹ mắt, khẽ nhắc nhở cô ấy: “Cô Giản, chỉ có thể đưa đến đây thôi”. Ngừng lại một chút rồi cam đoan, “Yên tâm, chút nữa tôi sẽ đẩy co Ngụy ra”.
“Phiền cô rồi.” Giản Lam giơ tay lên nắm chặt dây túi xách, đành cười giả lả với nữ cảnh sát, sau đó dặn dò tôi, “Đừng hỏi chuyện lâu quá”.
Tôi khẽ gật đầu ý bảo Giản Lam yên tâm, nữ cảnh sát đẩy tôi lên tầng.
Tiến vào phía Đông tòa nhà, ánh sáng xung quanh dần tối xuống, không còn ngời sáng như khi ở đại sảnh nữa. Phòng gặp mặt không có cửa sổ, chỉ có ngọn đèn sợi tóc trên tầng cung cấp ánh sáng nên không gian mờ tối cùng cực. Tiếng ồn ào ập vào mặt tôi trong khoảnh khắc cửa đẩy ra, trên mỗi mặt kính đặt hai mươi chiếc điện thoại, người nhà cầm ống nghe trò chuyện với phạm nhân mặc áo tù màu xám ngồi phía đối diện sau mặt kính.
Nữ cảnh sát đẩy tôi đến vị trí sát góc, tôi tìm thấy vị trí Hà Hữu Mai sai khi liếc nhìn những phạm nhân đang vùi đầu khóc nức nở kia.
Bản tin thời sự hôm ấy đã che mờ nên tôi không thấy mặt Hà Hữu Mai, bởi vậy có thể xem đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt cô ta. Khác với những phạm nhân nọ, cô ta mặc bồ đồ tù nhân màu xám rộng thùng thình, mái tóc dài buộc gọn phía sau gáy, để lộ khuôn mặt trái xoan gầy gò, sắc mặt vàng vọt, hốc mặt trũng sâu trên xương gò má, đồng tử màu xám rực dõi theo từng người qua lai.
Khi liếc về phía tôi, đôi mắt cô ta thoáng vẻ ngỡ ngàng. Đến lúc nữ cảnh sát đẩy tôi đến, Hà Hữu Mai mới đăt tay lên bệ cửa, sắc mặt bình thản như đã chuẩn bị sẵn sàng trò truyện với tôi.
“Cầm ống nghe là được rồi.” Xác nhận tay tôi có thể với đến điện thoại, nữ cảnh sát nói ngắn gọn cho tôi biết rồi quay người bỏ đi. Tôi chuyển xe lăn đến gần hơn một chút mới đưa tay lên cầm ống nghe. Bên kia kính, Hà Hữu Mai gần như cùng lúc gỡ ống ghe xuống đặt bên tai.
“Tôi là vợ của Tần Sâm.” Tôi nói cho cô ta biết, “Cô có biết Tần Sâm không?”.
Hà Hữu Mai nhếch môi cười, trầm giọng hỏi ngược lại: “Gã thám tử tư tống tôi vào đây à?”.
Giọng cô ta khản đặc, đôi mắt hung tàn in hằn bóng dáng của tôi. Ngọn đèn trên trần hắt ánh chiếu lên khuôn mặt Hà Hữu Mai, ngũ quan soi bóng khiến nụ cười của cô ta trở nên méo mó. Dưới ánh sáng, tôi bỗng nhận ra khuôn mặt cô ta không cân đối lắm. Trong đầu tôi bỗng hiện lên mấy hình ảnh mơ hồ, dòng máu đỏ tươi văng tung tóe, khuôn mặt Hà Hữu Mai dần dần bị nhuộm đẫm màu máu, ánh dao vung lên hất từng giọt máu nóng lên mặt tôi.
Người chợt giật thót, tôi chớp mắt hồi lâu mới thưc sự nhìn rõ Hà Hữu Mai. Màu đỏ chóe rút đi, bóng đèn soi sáng mặt người con gái ngay ngắn phía sau tấm kính.
Tôi dụi mắt, cố khiến mình tỉnh táo hơn, gật đầu vu vơ tiếp tục đề tài vừa rồi: “Có thể cô không biết, anh ấy cũng có bệnh tâm thần phân liệt going chồng cô”. Tôi ngừng lại, nhìn vào mắt cô ta, “Mà tình trạng của tôi cũng giống cô, mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội”.
Ý cười bên môi cô ta nhạt dần: “Cô muốn nói gì?”.
Tôi thoáng nghiêng mặt tý sát vào ống nghe, suy nghĩ giây lát rồi thẳng thắn hỏi: “Tôi muốn hỏi cô, lúc giết người, cô có cảm giác thế nào?”.
Hà Hữu Mai thảng thốt, hiển nhiên câu hỏi này nằm ngoài dự liệu của cô ta. Nhưng cô tai lại nở nụ cười chỉ trong chốc lát. Bấy giờ tôi thấy rõ, thời điểm cô ta cười lên, khóe miệng bên trái luôn nhếch cao hơn bên phải một chút, bởi thế nụ cười của cô ta cũng trở nên méo xệch.
“Cô muốn thử sao?”
“Cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được rồi.”
Không nắm được quyền chủ động lời nói, lòng hư vinh của Hà Hữu Mai không tài nào được thỏa mãn. Cô ta ngồi trên ghế dựa màu vàng, im lìm đánh giá tôi, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Năm giây sau, cô ta lại bật cười khẳng định: “Cô đã thử rồi”.
Tôi điềm tĩnh nhìn cô ta. Tôi còn nhớ Tần Sâm dùng cách này thẩm vấn nghi phạm thuộc dạng Hà Hữu Mai. Vì vậy tôi dời mắt, toan cúp điện thoại: “Cô đã không muốn nói, vậy thì chấm dứt ở đây thôi”.
“Tôi thích cắt bộ phận sinh dục của họ.” Quả nhiên cùng lúc tôi rời ống nghe khỏi tai, cô ta đã cất lời cực nhanh, “Mỗi một nhát dao như đang cứa lên người mẹ kế của tôi vậy, nó khiến tôi hưng phấn đến mức từng tế bào trên người đều rung động”.
tôi lại áp ống nghe vào tai, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô ta qua vách kính. Hà Hữu Mai vẫn nở nụ cười khiến tôi ghê tởm.
“Cô hận bà ta.” Tôi nói.
Như nghe phải câu chuyện nực cười, hai vai Hà Hữu Mai run run, cười sằng sặc như bị thần kinh.
“Dĩ nhiên tôi hận bà ta rồi.” Cô ta nhìn xoáy vào mắt tôi, giọng chợt dịu dàng như thể người tình nói lời âu yếm bên tai, “Nhưng tôi cũng yêu bà ta. Đôi khi, yêu và hận thật sự khó tách rồi.” Hà Hữu Mai cong môi cười ngọt ngào, thân thể hơi đổ về phía trước như muốn kề gần đến tôi, hạ thấp giọng nói thì thầm, “Nếu không nhờ bà ta, suốt đời này tôi cũng không cảm thụ được khoái cảm đó”.
Tôi nhìn vào đồng tử của Hà Hữu Mai, không tài nào cử động có mặt bày tỏ bất cứ cảm xúc nào, chỉ có thể hỏi tiếp; “Tôi nghe nói mẹ kế cô ra tù rồi mất tích cho đến hôm nay, không thấy tam hơi đâu cả. Có phải cô đã giết bà rồi không?”.
“Cô nghĩ thế nào?” Hà Hữu Mai nhướng cao đuôi mày, mỉm cười hỏi lại tôi bốn chữ.
“Cô đã giết bà.” Tôi nhân được đáp án từ mắt cô ta, “Nếu đã giải hận rồi, sao còn phải tìm kiếm loại khoái cảm này?”.
“Cô có thể thử xem.” Hà Hữu Mai thả lỏng bả vai, dựa vào ghế, bỡn cợt nhìn chăm chăm vào mặt tôi, “Thử rồi cô sẽ hiểu thôi. Chuyện này như hút ma túy vậy, dính vào rồi sẽ không cai được”.
“Không cần, tôi không đến đây để học hỏi kinh nghiệm từ cô.” Thoáng thấy thời gian không còn nhiều, tôi ngắt lời Hà Hữu Mai, ngước lên nhìn vào đôi mắt xám ngắt của cô ta lần cuối, “Câu hỏi cuối cùng, cô có áy náy khi liên lụy chồng mình tự sát không?”.
Hà Hữu Mai chầm chậm giơ tay chống cằm, nhăn mày nghĩ ngợi chốc lát.
“Cô biết tại sao anh ấy bị tâm thần phân liệt không?” Lúc mở miệng lại, cô ta buông tay xuống, thoải mái trả lời tôi, “Anh ấy từng trải qua sự việc giống tôi. Anh ấy biết tôi đau khổ bao nhiêu, cho nên dù có chết anh ấy cũng muốn bảo vệ tôi”. Cô ta nhún vai, biểu hiện vô tội như lẽ đương nhiên, “Điều này không liên quan gì đến tôi. Tôi chưa từng xin anh ấy giúp đỡ”.
Gương mặt cô ta khiến dạ dày tôi sôi trào. Trong giây phút đó, tôi suýt nữa không kiềm chế được muốn nôn mửa.
“Cảm ơn. Có thể thấy cô không nói dối.” Tôi vội vàng nói lời tạm biệt, nắm chặt ống nghe định cúp điện thoại, nhưng tôi chợt khựng lại trước khi đặt nó về chỗ cũ, “Đúng rồi.” Tôi lại kề nó lên tai, buông câu nói cuối cung, “Nói thật, cô khiến tôi ghê tởm”.
Sau đó, không đợi Hà Hữu Mai kịp phản ứng, tôi đã cúp máy. Tôi chuyển hướng xe lăn của mình một cách khó khăn, may mà nữ cảnh sát kia đã nhanh chóng đến giúp đỡ, không để tôi phải mệ bở hơi tai. Không khí nơi này quá nóng bức, tôi chợt thấy hơi khó thở. Đến tận khi rời khỏi phòng gặp mặt, tôi không nhìn Hà Hữu Mai lấy một lần nào nữa.
Nữ cảnh sát đẩy tôi băng qua hành lang. Từng ngọn đèn trần lướt qua mắt tôi, khung cảnh lúc sáng lúc tối làm đầu óc tôi choáng váng. Ký ức vụn vặt không ngừng hiện ra trong đầu, lưỡi dao nhuốm đỏ, máu văng tung tóe. Đôi tay khua loạn xạ trong vũng lầy, chúng tôi bôi trét lên vách tường xi-măng thô sơ từng chút một.
Đó là tay của tôi.
Một dòng khí nóng xông lến cổ họng, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, trước khi đầu óc kịp phản ứng, tôi đã nôn ra.
Trận nôn thình lình hình như khiến nữ cảnh sát đẩy xe lăn sợ hãi. Cô ta nói gì đó, nhưng tai tôi ù đi, không nghe tháy bất cứ âm thanh nào. Tôi đưa tay nhận lấy khăn giấy cô ấy đưa đến, muốn ngừng nôn mửa, nhưng vị hôi chua của chất bẩn cứ xộc vào mũi.
Tôi không biết cô ấy đã đưa tôi về đại sảnh lúc nào. Khi lấy lại tinh thần, người đẩy xe đã đổi thành Giản Lam. Chúng tôi dừng lại bên rãnh thoát nước ngoài nhà iam, một tay tôi chống lên vách tường xi-măng, một tay ôm ngực nôn mửa không ngừng. Giản Lam cầm khăn giấy lau miệng cho tôi, vừa vỗ nhẹ lưng tio vừa cuống cuồng giậm chân: “Sao tự nhiên lại nôn thế? Có phải không khí trong đó không tốt không?”.
Dạ dày co thắt từng cơn, tôi không thể nào đáp lại cô ấy. Chỉ khi đã nôn hết mọi thứ trong dạ dày và vài đợt nước chua, tôi mới từ từ ổn định lại.
“Khó chịu à?” Một giọng nói quen thuộc khác vang lên bên tai.
Trong phút chốc tôi không ngẩng đầu lên được, chỉ nghe Giản Lam vội vàng giải thích với đối phương: “Không sao, cô ấy đang mang thai, có lẽ không khí không tốt nên buồn nôn thôi”.
Tôi kịp thời dằn lại cảm giác ghê tởm liên tục cuộn trào lên thực quản, lấy khăn giấy ra che miệng, sửa soạn lại sơ sơ mới ngẩng đầu nhìn họ. Nôn quá lâu khiến tôi bị hạ đường huyết nhẹ, đợi cơn hoa mắt từ từ tan đi mới nhìn rõ người mới đến.
“Sếp Tiêu.”
Tiêu Minh nhìn vào mặt tôi. Anh ta vẫn mặc đồng phục cảnh sát, hai tay đút trong túi áo, khuôn mặt hao gầy lạnh nhạt, đôi mắt đen láy không lộ ra bất cứ cảm xúc nào: “Cô Ngụy, đã lâu không gặp”.
“Ủa, hai người biết nhau hả?” Giản Lam sửng sốt, nhìn Tiêu Minh rồi quay sang nhìn tôi.
Tôi gật đầu coi như trả lời, giương mắt nhìn cửa hàng tạp hóa cách đó năm mươi mét, khàn giọng bảo cô ấy: “Giản Lam, có thể đi mua hộ mình chai nước được không? Vừa hay mình có vài câu muốn nói với sếp Tiêu”.
Yêu cầu của tôi hơi bất ngờ, Giản Lam ngơ ngác và chần chừ chốc lát mới gật đầu chạy đến cửa hàng tạp hóa phía trước. Đợi cô ấy đi xa, tôi mới nhìn về phía Tiêu Minh cách tôi năm bước. Trùng hợp anh ta cũng đang nhìn tôi, ánh mắt vừa giao nhau, anh ta liền mấp máy đôi môi mỏng: “Sắp làm mẹ rồi, chúc mừng cô”.
“Nhưng đối với anh chắc không phải là chuyện gì tốt đẹp rồi.” Tôi lấy sức chuyển hướng xe lăn, ngồi nghiêm chỉnh đối mặt trực diện với anh ta, đến tận khi buông vòng xe lăn mới khẽ thở hắt, ngước mắt lên, “Dù sao phụ nữ có thai không thể bị phán tử hình”.
Tác giả :
Sunness