Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 2842: Cơ hội (1)
Nói đến đây, Đạo Phong tạm dừng một chút, chậm rãi nói: “Chúng sinh như cờ, quân cờ trong tay bọn họ mà thôi. Từ xưa đến nay, cực hiếm ai có thể từ trong tay bọn họ nhảy ra.”
Diệp Thiếu Dương từ đáy lòng yên lặng tự hỏi câu này, nói: “Ngươi không phải đã nhảy ra ngoài bàn cờ sao?"
“Cho nên ta cần trốn ở chỗ này trước, ở trước khi ta có thể khống chế ván cờ, không để người ta đem ta nhặt lại vào trong bàn cờ.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Các ngươi có văn hóa đúng là tốt, nói chuyện đều thấm ảo như vậy."
Đạo Phong nâng tay muốn gõ hắn, Diệp Thiếu Dương tay mắt lanh lẹ, túm chặt tay Đạo Phong-- đây vốn chỉ là phản ứng theo bản năng, kết quả, thế mà bắt được cổ tay hắn.
Diệp Thiếu Dương ngây ra chút, lập tức nhảy dựng lên, “Ai da nha nha, ta mới nhớ ra, ngươi bây giờ chưa khôi phục thực lực, ngay cả ta cũng không phải đối thủ đúng không?”
Đạo Phong cảnh giác nhìn hắn, nói: “Thế nào!”
“Thế nào à, hê hê... Ta nói với ngươi, ta chờ ngày này lâu lắm rồi!” Đột nhiên lao lên, đem Đạo Phong ấn ngã trên giường, hai chân cưỡi lên. Đạo Phong ý đồ phản kháng, nhưng hai cổ tay đều bị Diệp Thiếu Dương chộp trong tay, không dùng được sức, khuôn mặt nhất thời biến thành đỏ bừng tới mức đen. “Tiểu vương bát đản, người muốn chết phải không?”
“Ai ta nói, từ trước tới nay đều là người bắt nạt ta, ngươi để ta bắt nạt một lần có làm sao!” Diệp Thiếu Dương rất hưởng thụ loại cảm giác phản công khó có được này, vẻ mặt Đạo Phong lại là thống khổ không chịu nổi, không ngừng chửi mắng.
“A, cay mắt!” Nhuế Lãnh Ngọc lắc lắc đầu.
“Hắn bây giờ đánh không lại anh, cơ hội khó được mà, Tiểu Ngọc em tới cùng nhau bắt nạt hắn, hắn không có cách nào phản kháng.”
“Em bình thường thường xuyên bắt nạt hắn, hơn nữa..."
Diệp Thiếu Dương chưa nghe được cô nói cái gì, đè Đạo Phong, ra sức bắt hắn gọi ca ca.
Đột nhiên một luồng hào quang từ chỗ mi tâm Đạo Phong bắn ra, vốn là hướng vào mặt Diệp Thiếu Dương, thời khắc mấu chốt Đạo Phong vẫn hơi cúi đầu, để hào quang bắn trúng bụng Diệp Thiếu Dương.
Nhất thời, một dòng chảy nóng bắt đầu hướng tới bốn phía lan tràn, vừa đau vừa ngứa, cảm giác này... Giống như là bị ong vò vẽ đốt một phát.
Nhuế Lãnh Ngọc nhún vai, “Em vốn định nhắc nhở anh, anh high quá rồi.”
Diệp Thiếu Dương ôm bụng quay cuồng ở trên giường, đột nhiên bị Đạo Phong đè, cưỡi ở trên lưng hắn, lạnh lùng nói: “Người thực cho rằng ta bây giờ thực lực không đủ, thì không có thủ đoạn đối phó ngươi có phải hay không?”
Qua Qua ở một bên cười ha ha.
Nhuế Lãnh Ngọc che miệng cười nói: “Hai người, một người là nhân gian đạo thần, một người là tuyệt thế cường giả trảm tam thi, hai người công khai thân mật như vậy thật sự được không?”
Đạo Phong từ hắn trên người xuống, khoanh chân ngồi, sắc mặt hơi đỏ lên.
Diệp Thiếu Dương mất lúc lâu mới khôi phục lại, cũng không náo loạn nữa, ngồi tới đối diện Đạo Phong, ho khan hai tiếng nói: “À, nói chính sự đi, trừ mấy đại lão đó, các cường giả khác thực lực thể nào, so sánh với ta, chênh lệch bao nhiêu?”
Đạo Phong suy nghĩ một hồi rồi nói: “Mấy đại lão của âm ty, Lý Hạo Nhiên, Trần Nguyên Tử, Cru Ma La Thập, Đế Thích Thiện, A Tu La vương... Một đám này, thực lực là ở một tầng, bọn họ là cường giả rõ ràng, đối thủ mạnh nhất người có thể gặp được, xấp xỉ chính là những người này.”
“Tiểu Cửu nhà ta, CÓ Hậu Khanh, Nữ Bạt những người này?”
Nhuế Lãnh Ngọc nghe được tên Hậu Khanh, mí mắt giật lên một cái.
“Hậu Khanh nếu có thể hoàn toàn huyện hóa máu Tượng Thần, sợ là có cơ hội đạt tới tầng định. Cửu Vĩ Thiên Hồ, một khi chứng đạo, So với Đông Hoàng Thái Nhất cũng sẽ không kém bao nhiêu. Bọn họ xem như chuẩn nhị lưu cường giả, xuống chút nữa, là Nữ Bạt một đám nhị lưu cường giả này, bao gồm Thanh Trường Phong, ba đại thần tăng Hiên Viên sơn, trong bọn họ, Nữ Bạt hơi mạnh chút, nhưng thực lực chính thể tương đương.”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Cách chia này của người thật cao cấp, Nữ Bạt mới chỉ là nhị lưu cường giả, vậy ta là lớp thứ mấy?”
“Nhiều nhất chỉ là chuẩn tam lưu, hoặc là tứ lưu.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, chưa đợi mở miệng, Đạo Phong nói: “Ngươi đừng không phục, ngươi ở nhân gian vô địch, nhưng trong tam giới, quá nhiều người mạnh hơn người. Nam Cung Anh, Dương Cung Tử, bọn họ là tam lưu đến chuẩn nhị lưu.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, lẩm bẩm: “Nói như vậy, ta còn có con đường rất dài phải đi.”
“Người cho rằng thế nào?”
Nhuế Lãnh Ngọc chen vào một câu, nói: “Thiếu Dương anh đừng nản chí, những người Đạo Phong nói, đều là dựa theo người mạnh nhất, nếu tính là tập đoàn thứ nhất, anh đã miễn cưỡng có thể đi vào. Trăm ngàn năm qua, pháp sư nhân gian, lại có mấy ai có thể dòm ngó được thế giới này.”
Diệp Thiếu Dương cười gật gật đầu, hỏi Đạo Phong: “Độ cao nhân loại có thể đạt tới, nhiều nhất là mấy lưu?”
“Đại đa số bọn họ, đều từng là nhân loại.”
“Ta là nói, lúc còn sống, không phải nói sau khi chết tiếp tục tu luyện.”
Đạo Phong suy nghĩ một phen rồi nói: “Nhị lưu đi, từ xưa đến nay, độ cao pháp sư lúc còn sống có thể đạt tới, nhiều nhất chính là nhị lưu, ngay cả chuẩn nhất lưu cũng không đến được.”
“Được, vậy ta sẽ là người đầu tiên.” Diệp Thiếu Dương vỗ bộ ngực, tràn đầy tự tin nói, “Ta không muốn làm nhị lưu, làm thì làm nhất lưu!”
Đạo Phong nhìn hắn, cũng chưa trào phúng, mà là cười nhẹ, “Nếu ngươi không có phần dã tâm này, ngươi không có tư cách làm sư đệ của ta.”
Qua Qua cũng hưng phấn nói: “Lão đại cố lên, ta tin tưởng người có thể!”
“Cùng nhau nỗ lực lên. Ta cũng không phải thế nào cũng tranh đệ nhất gì cả, ta chỉ là cảm thấy, ta còn có không gian để tăng lên.”
Đây là tiếng lòng của Diệp Thiếu Dương.
Những lời Đạo Phong lần trước nói với hắn, hắn vẫn nhớ rõ: muốn làm thì làm người chơi cờ, tuyệt không làm quân cờ của người khác!
Đạo Phong vừa rồi sắp xếp cấp bậc thứ tự chỗ ngồi cường giả, Diệp Thiếu Dương không những không cảm thấy tiền đồ xa vời, ngược lại bởi vì đã xác định mục tiêu, càng thêm có động lực.
“Ngươi bây giờ, cách đề cao một giai đoạn chỉ còn lại một bước, nếu có thể đem toàn bộ cương khí trong cơ thể người luyện hóa hết, ngươi tất nhiên có thể tiến vào tam lưu..." Đạo Phong quy hoạch phương hướng tu luyện cho hắn.
Diệp Thiếu Dương cũng đem vấn đề mình gặp được trong tu luyện đưa ra, để Đạo Phong giúp bản thân giải thích nghi hoặc.
Hai người càng tán gẫu càng nhập tâm. Ở bên, Nhuế Lãnh Ngọc lúc bắt đầu còn nghiêm túc nghe, về sau phát hiện nghe không hiểu-- Thứ đôi sư huynh đệ này thảo luận, đối với cô trước mắt mà nói vẫn có chút cao thâm, giả như Diệp Thiếu Dương là tứ lưu cường giả, vậy cô căn bản là bất nhập luu.
Qua Qua cũng nghe đến mức nhàm chán, nhớ tới một sự kiện, rất đắc ý nói với Nhuế La “Tẩu tử, ta nói cho ngươi, ta đã tìm được một người mẹ..” Lập tức đem tình huống của Trần Duyệt nói một lần.
Người nghe có tâm, Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, ghi nhớ trong lòng.
Đạo Phong nay đã chứng đạo, tuy thực lực còn chưa khôi phục, nhưng tầm mắt các thứ xa xa không phải lúc ấy có thể so sánh, rất nhiều thứ có liên quan phương diện tu hành, hắn đều có thể liếc một cái là nhìn thấu, chỉ điểm rất nhiều cho Diệp Thiếu Dương.
Nghe hắn nói xong, Diệp Thiếu Dương Có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, đối với con đường tu hành tương lai, cũng có phương hướng càng thêm rõ ràng: trước đem lệ khí ẩn nấp trong cơ thể tìm ra hoàn toàn luyện hóa... Dựa theo ý kiến của Đạo Phong, đến lúc đó, mình có hi vọng chiến một trận với đám người Lê Sơn Lão Mẫu.
Diệp Thiếu Dương từ đáy lòng yên lặng tự hỏi câu này, nói: “Ngươi không phải đã nhảy ra ngoài bàn cờ sao?"
“Cho nên ta cần trốn ở chỗ này trước, ở trước khi ta có thể khống chế ván cờ, không để người ta đem ta nhặt lại vào trong bàn cờ.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Các ngươi có văn hóa đúng là tốt, nói chuyện đều thấm ảo như vậy."
Đạo Phong nâng tay muốn gõ hắn, Diệp Thiếu Dương tay mắt lanh lẹ, túm chặt tay Đạo Phong-- đây vốn chỉ là phản ứng theo bản năng, kết quả, thế mà bắt được cổ tay hắn.
Diệp Thiếu Dương ngây ra chút, lập tức nhảy dựng lên, “Ai da nha nha, ta mới nhớ ra, ngươi bây giờ chưa khôi phục thực lực, ngay cả ta cũng không phải đối thủ đúng không?”
Đạo Phong cảnh giác nhìn hắn, nói: “Thế nào!”
“Thế nào à, hê hê... Ta nói với ngươi, ta chờ ngày này lâu lắm rồi!” Đột nhiên lao lên, đem Đạo Phong ấn ngã trên giường, hai chân cưỡi lên. Đạo Phong ý đồ phản kháng, nhưng hai cổ tay đều bị Diệp Thiếu Dương chộp trong tay, không dùng được sức, khuôn mặt nhất thời biến thành đỏ bừng tới mức đen. “Tiểu vương bát đản, người muốn chết phải không?”
“Ai ta nói, từ trước tới nay đều là người bắt nạt ta, ngươi để ta bắt nạt một lần có làm sao!” Diệp Thiếu Dương rất hưởng thụ loại cảm giác phản công khó có được này, vẻ mặt Đạo Phong lại là thống khổ không chịu nổi, không ngừng chửi mắng.
“A, cay mắt!” Nhuế Lãnh Ngọc lắc lắc đầu.
“Hắn bây giờ đánh không lại anh, cơ hội khó được mà, Tiểu Ngọc em tới cùng nhau bắt nạt hắn, hắn không có cách nào phản kháng.”
“Em bình thường thường xuyên bắt nạt hắn, hơn nữa..."
Diệp Thiếu Dương chưa nghe được cô nói cái gì, đè Đạo Phong, ra sức bắt hắn gọi ca ca.
Đột nhiên một luồng hào quang từ chỗ mi tâm Đạo Phong bắn ra, vốn là hướng vào mặt Diệp Thiếu Dương, thời khắc mấu chốt Đạo Phong vẫn hơi cúi đầu, để hào quang bắn trúng bụng Diệp Thiếu Dương.
Nhất thời, một dòng chảy nóng bắt đầu hướng tới bốn phía lan tràn, vừa đau vừa ngứa, cảm giác này... Giống như là bị ong vò vẽ đốt một phát.
Nhuế Lãnh Ngọc nhún vai, “Em vốn định nhắc nhở anh, anh high quá rồi.”
Diệp Thiếu Dương ôm bụng quay cuồng ở trên giường, đột nhiên bị Đạo Phong đè, cưỡi ở trên lưng hắn, lạnh lùng nói: “Người thực cho rằng ta bây giờ thực lực không đủ, thì không có thủ đoạn đối phó ngươi có phải hay không?”
Qua Qua ở một bên cười ha ha.
Nhuế Lãnh Ngọc che miệng cười nói: “Hai người, một người là nhân gian đạo thần, một người là tuyệt thế cường giả trảm tam thi, hai người công khai thân mật như vậy thật sự được không?”
Đạo Phong từ hắn trên người xuống, khoanh chân ngồi, sắc mặt hơi đỏ lên.
Diệp Thiếu Dương mất lúc lâu mới khôi phục lại, cũng không náo loạn nữa, ngồi tới đối diện Đạo Phong, ho khan hai tiếng nói: “À, nói chính sự đi, trừ mấy đại lão đó, các cường giả khác thực lực thể nào, so sánh với ta, chênh lệch bao nhiêu?”
Đạo Phong suy nghĩ một hồi rồi nói: “Mấy đại lão của âm ty, Lý Hạo Nhiên, Trần Nguyên Tử, Cru Ma La Thập, Đế Thích Thiện, A Tu La vương... Một đám này, thực lực là ở một tầng, bọn họ là cường giả rõ ràng, đối thủ mạnh nhất người có thể gặp được, xấp xỉ chính là những người này.”
“Tiểu Cửu nhà ta, CÓ Hậu Khanh, Nữ Bạt những người này?”
Nhuế Lãnh Ngọc nghe được tên Hậu Khanh, mí mắt giật lên một cái.
“Hậu Khanh nếu có thể hoàn toàn huyện hóa máu Tượng Thần, sợ là có cơ hội đạt tới tầng định. Cửu Vĩ Thiên Hồ, một khi chứng đạo, So với Đông Hoàng Thái Nhất cũng sẽ không kém bao nhiêu. Bọn họ xem như chuẩn nhị lưu cường giả, xuống chút nữa, là Nữ Bạt một đám nhị lưu cường giả này, bao gồm Thanh Trường Phong, ba đại thần tăng Hiên Viên sơn, trong bọn họ, Nữ Bạt hơi mạnh chút, nhưng thực lực chính thể tương đương.”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Cách chia này của người thật cao cấp, Nữ Bạt mới chỉ là nhị lưu cường giả, vậy ta là lớp thứ mấy?”
“Nhiều nhất chỉ là chuẩn tam lưu, hoặc là tứ lưu.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, chưa đợi mở miệng, Đạo Phong nói: “Ngươi đừng không phục, ngươi ở nhân gian vô địch, nhưng trong tam giới, quá nhiều người mạnh hơn người. Nam Cung Anh, Dương Cung Tử, bọn họ là tam lưu đến chuẩn nhị lưu.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, lẩm bẩm: “Nói như vậy, ta còn có con đường rất dài phải đi.”
“Người cho rằng thế nào?”
Nhuế Lãnh Ngọc chen vào một câu, nói: “Thiếu Dương anh đừng nản chí, những người Đạo Phong nói, đều là dựa theo người mạnh nhất, nếu tính là tập đoàn thứ nhất, anh đã miễn cưỡng có thể đi vào. Trăm ngàn năm qua, pháp sư nhân gian, lại có mấy ai có thể dòm ngó được thế giới này.”
Diệp Thiếu Dương cười gật gật đầu, hỏi Đạo Phong: “Độ cao nhân loại có thể đạt tới, nhiều nhất là mấy lưu?”
“Đại đa số bọn họ, đều từng là nhân loại.”
“Ta là nói, lúc còn sống, không phải nói sau khi chết tiếp tục tu luyện.”
Đạo Phong suy nghĩ một phen rồi nói: “Nhị lưu đi, từ xưa đến nay, độ cao pháp sư lúc còn sống có thể đạt tới, nhiều nhất chính là nhị lưu, ngay cả chuẩn nhất lưu cũng không đến được.”
“Được, vậy ta sẽ là người đầu tiên.” Diệp Thiếu Dương vỗ bộ ngực, tràn đầy tự tin nói, “Ta không muốn làm nhị lưu, làm thì làm nhất lưu!”
Đạo Phong nhìn hắn, cũng chưa trào phúng, mà là cười nhẹ, “Nếu ngươi không có phần dã tâm này, ngươi không có tư cách làm sư đệ của ta.”
Qua Qua cũng hưng phấn nói: “Lão đại cố lên, ta tin tưởng người có thể!”
“Cùng nhau nỗ lực lên. Ta cũng không phải thế nào cũng tranh đệ nhất gì cả, ta chỉ là cảm thấy, ta còn có không gian để tăng lên.”
Đây là tiếng lòng của Diệp Thiếu Dương.
Những lời Đạo Phong lần trước nói với hắn, hắn vẫn nhớ rõ: muốn làm thì làm người chơi cờ, tuyệt không làm quân cờ của người khác!
Đạo Phong vừa rồi sắp xếp cấp bậc thứ tự chỗ ngồi cường giả, Diệp Thiếu Dương không những không cảm thấy tiền đồ xa vời, ngược lại bởi vì đã xác định mục tiêu, càng thêm có động lực.
“Ngươi bây giờ, cách đề cao một giai đoạn chỉ còn lại một bước, nếu có thể đem toàn bộ cương khí trong cơ thể người luyện hóa hết, ngươi tất nhiên có thể tiến vào tam lưu..." Đạo Phong quy hoạch phương hướng tu luyện cho hắn.
Diệp Thiếu Dương cũng đem vấn đề mình gặp được trong tu luyện đưa ra, để Đạo Phong giúp bản thân giải thích nghi hoặc.
Hai người càng tán gẫu càng nhập tâm. Ở bên, Nhuế Lãnh Ngọc lúc bắt đầu còn nghiêm túc nghe, về sau phát hiện nghe không hiểu-- Thứ đôi sư huynh đệ này thảo luận, đối với cô trước mắt mà nói vẫn có chút cao thâm, giả như Diệp Thiếu Dương là tứ lưu cường giả, vậy cô căn bản là bất nhập luu.
Qua Qua cũng nghe đến mức nhàm chán, nhớ tới một sự kiện, rất đắc ý nói với Nhuế La “Tẩu tử, ta nói cho ngươi, ta đã tìm được một người mẹ..” Lập tức đem tình huống của Trần Duyệt nói một lần.
Người nghe có tâm, Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, ghi nhớ trong lòng.
Đạo Phong nay đã chứng đạo, tuy thực lực còn chưa khôi phục, nhưng tầm mắt các thứ xa xa không phải lúc ấy có thể so sánh, rất nhiều thứ có liên quan phương diện tu hành, hắn đều có thể liếc một cái là nhìn thấu, chỉ điểm rất nhiều cho Diệp Thiếu Dương.
Nghe hắn nói xong, Diệp Thiếu Dương Có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, đối với con đường tu hành tương lai, cũng có phương hướng càng thêm rõ ràng: trước đem lệ khí ẩn nấp trong cơ thể tìm ra hoàn toàn luyện hóa... Dựa theo ý kiến của Đạo Phong, đến lúc đó, mình có hi vọng chiến một trận với đám người Lê Sơn Lão Mẫu.
Tác giả :
Thanh Tử