Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 2740: Đại Lực Quỷ Vương (1)
“Bạch Hổ Đường? Tên quỷ gì vậy.”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy tên này, mày mặt nhăn hẳn lên.
“Suyt! Đệ nói nhỏ thôi, tuy là ở nhà mình, nhưng vạn nhất có hạ nhân buột miệng truyền ra đi, vọng nghị quan phủ, tóm lại là không tốt.” Trần Duyệt cẩn thận nhắc nhở.
“Ừ, cảm ơn tẩu tử.” Diệp Thiếu Dương cười cười với Trần Duyệt, một hơi uống hết cháo trong chén.
Bọn họ còn đang ăn điểm tâm.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới tối hôm qua một đám quan binh nghênh ngang hò hét, thuận miệng liền kể cho Trần Duyệt nghe, hỏi cô có biết nhóm người này làm gì hay không. Không nghĩ tới Trần Duyệt đúng là biết thật.
Không riêng cô biết, trong nhà máy nha hoàn hạ nhân cũng đều biết.
Dựa theo cách nói chuyện của Trần Duyệt, Diệp Thiếu Dương tổng kết một chút, Bạch Hổ Đường gì gì này là một nha môn cực kỳ đặc thù, tổng đường ở kinh thành, người đứng đầu không gọi là Đường chủ, mà gọi là Đại tướng quân, là Thánh Linh hội Linh bà bà thủ hạ đại đệ tử, đồng thời cũng là Phò mã gia, địa vị cực cao, nhưng mà cũng không quản quốc gia đại sự gì, chỉ để ý Bạch Hổ Đường của hắn.
Bạch Hổ Đường ở các châu phủ đều thiết lập một phần bộ, giống như tổng đường, bọn họ cũng không quản chính vụ gì, chỉ để ý tất cả việc yêu tà.
Khi xử lý loại chuyện này, bọn họ không chịu ước thúc của quan phủ địa phương, chỉ cần chịu trách nhiệm trước tổng đường. Chỉ cần bọn họ nhận định có liên quan đến yêu tà, cho dù có động chạm đến quan phủ địa phương, cũng có thể trực tiếp xử lý, tiền trảm hậu tấu cũng không có vấn đề gì.
Quy củ này là hoàng đế ban bố, chiêu cáo thiên hạ, khi người của Bạch Hổ Đường bắt người hoặc là tra án, toàn bộ mọi người phối hợp, bởi vậy cả nước cao thấp không có ai không biết, ngay cả Trần Duyệt ở nhà nội trợ cũng có thể nói ra rất rõ ràng.
“Rốt cuộc cái gì là việc yêu tà?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
“Thiên hạ hôm nay, tuy quốc thái dân an, nhưng không hề thiếu quỷ quái hóa thành hình người, hại người khắp nơi. Bạch Hổ Đường chủ yếu phụ trách việc này, một khi phát hiện loại sự tình này, bất luận kẻ nào đều lập tức báo cho quan phủ, quan phủ sẽ tìm Bạch Hổ Đường tới bắt bọn họ, đạo sĩ trong Bạch Hổ Đường cùng tướng quân, đều là đệ tử Thánh Linh hội, pháp sư rất lợi hại đó.”
Thì ra là như thế này...
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, khó trách được ngày hôm qua đạo sĩ kia ở trước mặt một hầu gia như hắn còn nghênh ngang hò hét, chứng tỏ Bạch Hổ Đường có địa vị cao như vậy. Hơn nữa, lời nói Trần Duyệt cũng giải đáp một điểm nghi hoặc trong lòng hắn:
Vậy thì đúng rồi, tuy thế giới này nhân loại đều là tà vật biến hóa, lẫn nhau cũng không biết, nhưng tóm lại không có khả năng không ra cái gì bất ngờ, khi có Bạch Hổ Đường, cho dù có người nào hiện ra chân thân, cũng sẽ không để cho dân chúng cảm thấy rất bất ngờ, coi như là tăng tác dụng trấn ar dân tâm.
Nhưng, sự tồn tại của Bạch Hổ Đường bên cạnh đó cũng chứng minh loại “việc yêu tà” này là thường xuyên phát sinh.
Trần Duyệt nói xong chuyện này phải đi đốc xúc Qua Qua ăn cơm, đem trứng vịt muối và cháo, từng muỗng từng muỗng đút vào miệng nó, thật đúng như một từ mẫu. Không biết chân thân của cô sẽ là tà vật gì đây?
Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương tìm quản gia hỏi, xe ngựa đều chuẩn bị xong rồi, tổng cộng hai chiếc xe ngựa, bọn nha hoàn đóng gói nhiều quần áo, điểm tâm lượng khô, đồ dùng cuộc sống cái thứ, vàng bạc nguyên bảo hơn hai mươi thỏi (nhiều hơn nặng quá không tiện mang theo), còn có mấy vạn lượng ngân phiếu...
Ngay cả Diệp Thiếu Dương không có gì khái niệm với tiền cổ đại, cũng cảm nhận thật sâu một loại cảm giác thổ hào.
Chu Trí Tuệ lại ăn như gió mấy chục bánh bao, khiến người hầu trên dưới Dương phủ đều kinh trọn mắt há hốc mồm, ăn xong nghe Diệp Thiếu Dương nói hiện tại không xuất phát, lại đi về phòng chui đi ngủ.
Diệp Thiếu Dương vừa đợi Đằng Vĩnh Thanh đến, vừa suy tư để Qua Qua tỉnh lại như thế nào. Tất nhiên là muốn dẫn nó cùng đi, chỉ là... hắn có chút do dự, có cần thức tỉnh Trần Duyệt luôn không.
Vừa lúc này Trần Duyệt muốn dẫn Qua Qua trở về phòng thay quần áo đến học đường, Diệp Thiếu Dương cùng đi qua, tỏ vẻ mình có đồ vật này muốn đưa cho Trần Duyệt, cùng cô đi vào trong phòng.
“Cái gì vậy, thúc thúc làm gì thần bí vậy.” Trần Duyệt vẻ mặt tò mò chờ đợi.
“Ở trong này.”
Diệp Thiếu Dương nâng tay lên, mạnh một chương vỗ lên ót cố, Trần Duyệt ngay cả hừ một tiếng cũng chưa hừ ra đã hôn mê.
Diệp Thiếu Dương thuận thế ôm lấy cô, đặt ở trên giường.
“Thúc thúc!”
Qua Qua sợ hãi kêu lên.
“Đến lượt ngươi.” Diệp Thiếu Dương nhe răng cười đi tới.
“Thúc thúc, đừng mà!”
“Lão tử nghe người kêu thúc thúc đủ rồi, lại đây cho ta!”
Qua Qua ngẩn ra, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Lão tử? Thúc, thúc là nói thúc là phụ thân ta?"
Cái gì lộn tùng phèo vậy!
Diệp Thiếu Dương tóm lấy nó, không để ý phản kháng của nó, tiếp theo một chương đánh cho Qua Qua ngất đi, cũng để lên trên giường, ôm cánh tay đứng một bên chờ đợi.
Quả nhiên, chẳng được bao lâu, toàn thân Qua Qua bắt đầu co rút lại, một đạo minh quang hiện lên, khôi phục bản tôn: một con ve màu vàng kim có bốn đôi cánh.
Đập cánh mấy phát, Qua Qua nhảy dựng lên, đầu tiên là quay đầu mờ mịt nhìn bốn phía, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt đột nhiên toát ra một cô yêu khí.
"Ket..."
Qua Qua kêu một tiếng, bổ tới phía Diệp Thiếu Dương, mấy đôi cánh cùng nhau vỗ, hình thành một cô yêu phong mãnh liệt, bốn phương tám hướng đánh úp lại. Nó lại vòng quanh Diệp Thiếu Dương không ngừng phi hành, mượn dùng yêu phong, tìm kiếm cơ hội tiến công.
Tuy trong lúc nhất thời mất đi thần trí, nhưng mà bản năng tiến công của nó cũng không có mất đi, vừa ra tay liền triển lãm thực lực cường đại.
Khá lắm đó tiểu tử.
Diệp Thiếu Dương khen ngợi gật gật đầu, trong lòng cũng muốn thử một chút thực lực của nó, dù sao trong hoàn cảnh bình thường, Qua Qua không có khả năng ra tay độc ác với mình, lập tức một tay kết ấn, chỉ thủ chứ không tấn công, không ngừng chặn đứng thể công của Qua Qua.
Kết quả... Hắn phát hiện mình quá tự mãn.
Hắn không có pháp khí, ngay cả linh phù cũng không có, toàn dựa hai tay. Hơn nữa, hắn lo lắng làm bị thương Qua Qua, một vài sát chiêu không dám sử dụng, mà Qua Qua lại đang liều mạng với hắn, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, toàn chiếu trí mạng.
Diệp Thiếu Dương đang ở thể phòng thủ, có chút luống cuống tay chân. Qua Qua lại là càng công càng nhanh, triển đấu một hồi, Diệp Thiếu Dương bị dồn đến góc tường, Qua Qua bắt được sơ hở của hắn, bốn đôi cánh cùng nhau vỗ, bên trong cuồng loạn yêu phong, Qua Qua trong giây lát từ trên trời giáng xuống, kim châm thật dài giống như miệng đột nhiên tiến đến phía trước, nương yêu phong và tu vi tự thân, lao xuống dưới.
Không có cách nào tránh né.
Diệp Thiếu Dương chà xát hai tay, muốn tác pháp, thật ra hắn có biện pháp phá chiều, nhưng chiều này rất ngoan độc, hắn sợ trọng thương Qua Qua, dưới tình thế cấp bách, một tay kết ấn, cứng rắn cản lại.
Miệng ve nhọn như kim châm trực tiếp xuyên qua bàn tay Diệp Thiếu Dương đã bị cưỡng khí chống lại, ngưng một chút, nhưng vẫn là đâm tới mặt Diệp Thiếu Dương, hầu như sáp đến trong mắt hắn.
“Qua Qua con bà nó ta là lão đại của ngươi a, tỉnh lại đi!” Diệp Thiếu Dương lên tiếng mắng to.
Qua Qua chợt dừng động tác lại, mũi nhọn khẩu khí cách trong mắt hắn chưa đầy một tấc. Diệp Thiếu Dương tay phải tạo pháp quyết, tử khí ẩn hiện, mới vừa rồi trong lúc khẩn trương nhất, hắn đã không hề động thủ.
Diệp Thiếu Dương nghe thấy tên này, mày mặt nhăn hẳn lên.
“Suyt! Đệ nói nhỏ thôi, tuy là ở nhà mình, nhưng vạn nhất có hạ nhân buột miệng truyền ra đi, vọng nghị quan phủ, tóm lại là không tốt.” Trần Duyệt cẩn thận nhắc nhở.
“Ừ, cảm ơn tẩu tử.” Diệp Thiếu Dương cười cười với Trần Duyệt, một hơi uống hết cháo trong chén.
Bọn họ còn đang ăn điểm tâm.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới tối hôm qua một đám quan binh nghênh ngang hò hét, thuận miệng liền kể cho Trần Duyệt nghe, hỏi cô có biết nhóm người này làm gì hay không. Không nghĩ tới Trần Duyệt đúng là biết thật.
Không riêng cô biết, trong nhà máy nha hoàn hạ nhân cũng đều biết.
Dựa theo cách nói chuyện của Trần Duyệt, Diệp Thiếu Dương tổng kết một chút, Bạch Hổ Đường gì gì này là một nha môn cực kỳ đặc thù, tổng đường ở kinh thành, người đứng đầu không gọi là Đường chủ, mà gọi là Đại tướng quân, là Thánh Linh hội Linh bà bà thủ hạ đại đệ tử, đồng thời cũng là Phò mã gia, địa vị cực cao, nhưng mà cũng không quản quốc gia đại sự gì, chỉ để ý Bạch Hổ Đường của hắn.
Bạch Hổ Đường ở các châu phủ đều thiết lập một phần bộ, giống như tổng đường, bọn họ cũng không quản chính vụ gì, chỉ để ý tất cả việc yêu tà.
Khi xử lý loại chuyện này, bọn họ không chịu ước thúc của quan phủ địa phương, chỉ cần chịu trách nhiệm trước tổng đường. Chỉ cần bọn họ nhận định có liên quan đến yêu tà, cho dù có động chạm đến quan phủ địa phương, cũng có thể trực tiếp xử lý, tiền trảm hậu tấu cũng không có vấn đề gì.
Quy củ này là hoàng đế ban bố, chiêu cáo thiên hạ, khi người của Bạch Hổ Đường bắt người hoặc là tra án, toàn bộ mọi người phối hợp, bởi vậy cả nước cao thấp không có ai không biết, ngay cả Trần Duyệt ở nhà nội trợ cũng có thể nói ra rất rõ ràng.
“Rốt cuộc cái gì là việc yêu tà?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
“Thiên hạ hôm nay, tuy quốc thái dân an, nhưng không hề thiếu quỷ quái hóa thành hình người, hại người khắp nơi. Bạch Hổ Đường chủ yếu phụ trách việc này, một khi phát hiện loại sự tình này, bất luận kẻ nào đều lập tức báo cho quan phủ, quan phủ sẽ tìm Bạch Hổ Đường tới bắt bọn họ, đạo sĩ trong Bạch Hổ Đường cùng tướng quân, đều là đệ tử Thánh Linh hội, pháp sư rất lợi hại đó.”
Thì ra là như thế này...
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, khó trách được ngày hôm qua đạo sĩ kia ở trước mặt một hầu gia như hắn còn nghênh ngang hò hét, chứng tỏ Bạch Hổ Đường có địa vị cao như vậy. Hơn nữa, lời nói Trần Duyệt cũng giải đáp một điểm nghi hoặc trong lòng hắn:
Vậy thì đúng rồi, tuy thế giới này nhân loại đều là tà vật biến hóa, lẫn nhau cũng không biết, nhưng tóm lại không có khả năng không ra cái gì bất ngờ, khi có Bạch Hổ Đường, cho dù có người nào hiện ra chân thân, cũng sẽ không để cho dân chúng cảm thấy rất bất ngờ, coi như là tăng tác dụng trấn ar dân tâm.
Nhưng, sự tồn tại của Bạch Hổ Đường bên cạnh đó cũng chứng minh loại “việc yêu tà” này là thường xuyên phát sinh.
Trần Duyệt nói xong chuyện này phải đi đốc xúc Qua Qua ăn cơm, đem trứng vịt muối và cháo, từng muỗng từng muỗng đút vào miệng nó, thật đúng như một từ mẫu. Không biết chân thân của cô sẽ là tà vật gì đây?
Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương tìm quản gia hỏi, xe ngựa đều chuẩn bị xong rồi, tổng cộng hai chiếc xe ngựa, bọn nha hoàn đóng gói nhiều quần áo, điểm tâm lượng khô, đồ dùng cuộc sống cái thứ, vàng bạc nguyên bảo hơn hai mươi thỏi (nhiều hơn nặng quá không tiện mang theo), còn có mấy vạn lượng ngân phiếu...
Ngay cả Diệp Thiếu Dương không có gì khái niệm với tiền cổ đại, cũng cảm nhận thật sâu một loại cảm giác thổ hào.
Chu Trí Tuệ lại ăn như gió mấy chục bánh bao, khiến người hầu trên dưới Dương phủ đều kinh trọn mắt há hốc mồm, ăn xong nghe Diệp Thiếu Dương nói hiện tại không xuất phát, lại đi về phòng chui đi ngủ.
Diệp Thiếu Dương vừa đợi Đằng Vĩnh Thanh đến, vừa suy tư để Qua Qua tỉnh lại như thế nào. Tất nhiên là muốn dẫn nó cùng đi, chỉ là... hắn có chút do dự, có cần thức tỉnh Trần Duyệt luôn không.
Vừa lúc này Trần Duyệt muốn dẫn Qua Qua trở về phòng thay quần áo đến học đường, Diệp Thiếu Dương cùng đi qua, tỏ vẻ mình có đồ vật này muốn đưa cho Trần Duyệt, cùng cô đi vào trong phòng.
“Cái gì vậy, thúc thúc làm gì thần bí vậy.” Trần Duyệt vẻ mặt tò mò chờ đợi.
“Ở trong này.”
Diệp Thiếu Dương nâng tay lên, mạnh một chương vỗ lên ót cố, Trần Duyệt ngay cả hừ một tiếng cũng chưa hừ ra đã hôn mê.
Diệp Thiếu Dương thuận thế ôm lấy cô, đặt ở trên giường.
“Thúc thúc!”
Qua Qua sợ hãi kêu lên.
“Đến lượt ngươi.” Diệp Thiếu Dương nhe răng cười đi tới.
“Thúc thúc, đừng mà!”
“Lão tử nghe người kêu thúc thúc đủ rồi, lại đây cho ta!”
Qua Qua ngẩn ra, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Lão tử? Thúc, thúc là nói thúc là phụ thân ta?"
Cái gì lộn tùng phèo vậy!
Diệp Thiếu Dương tóm lấy nó, không để ý phản kháng của nó, tiếp theo một chương đánh cho Qua Qua ngất đi, cũng để lên trên giường, ôm cánh tay đứng một bên chờ đợi.
Quả nhiên, chẳng được bao lâu, toàn thân Qua Qua bắt đầu co rút lại, một đạo minh quang hiện lên, khôi phục bản tôn: một con ve màu vàng kim có bốn đôi cánh.
Đập cánh mấy phát, Qua Qua nhảy dựng lên, đầu tiên là quay đầu mờ mịt nhìn bốn phía, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt đột nhiên toát ra một cô yêu khí.
"Ket..."
Qua Qua kêu một tiếng, bổ tới phía Diệp Thiếu Dương, mấy đôi cánh cùng nhau vỗ, hình thành một cô yêu phong mãnh liệt, bốn phương tám hướng đánh úp lại. Nó lại vòng quanh Diệp Thiếu Dương không ngừng phi hành, mượn dùng yêu phong, tìm kiếm cơ hội tiến công.
Tuy trong lúc nhất thời mất đi thần trí, nhưng mà bản năng tiến công của nó cũng không có mất đi, vừa ra tay liền triển lãm thực lực cường đại.
Khá lắm đó tiểu tử.
Diệp Thiếu Dương khen ngợi gật gật đầu, trong lòng cũng muốn thử một chút thực lực của nó, dù sao trong hoàn cảnh bình thường, Qua Qua không có khả năng ra tay độc ác với mình, lập tức một tay kết ấn, chỉ thủ chứ không tấn công, không ngừng chặn đứng thể công của Qua Qua.
Kết quả... Hắn phát hiện mình quá tự mãn.
Hắn không có pháp khí, ngay cả linh phù cũng không có, toàn dựa hai tay. Hơn nữa, hắn lo lắng làm bị thương Qua Qua, một vài sát chiêu không dám sử dụng, mà Qua Qua lại đang liều mạng với hắn, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, toàn chiếu trí mạng.
Diệp Thiếu Dương đang ở thể phòng thủ, có chút luống cuống tay chân. Qua Qua lại là càng công càng nhanh, triển đấu một hồi, Diệp Thiếu Dương bị dồn đến góc tường, Qua Qua bắt được sơ hở của hắn, bốn đôi cánh cùng nhau vỗ, bên trong cuồng loạn yêu phong, Qua Qua trong giây lát từ trên trời giáng xuống, kim châm thật dài giống như miệng đột nhiên tiến đến phía trước, nương yêu phong và tu vi tự thân, lao xuống dưới.
Không có cách nào tránh né.
Diệp Thiếu Dương chà xát hai tay, muốn tác pháp, thật ra hắn có biện pháp phá chiều, nhưng chiều này rất ngoan độc, hắn sợ trọng thương Qua Qua, dưới tình thế cấp bách, một tay kết ấn, cứng rắn cản lại.
Miệng ve nhọn như kim châm trực tiếp xuyên qua bàn tay Diệp Thiếu Dương đã bị cưỡng khí chống lại, ngưng một chút, nhưng vẫn là đâm tới mặt Diệp Thiếu Dương, hầu như sáp đến trong mắt hắn.
“Qua Qua con bà nó ta là lão đại của ngươi a, tỉnh lại đi!” Diệp Thiếu Dương lên tiếng mắng to.
Qua Qua chợt dừng động tác lại, mũi nhọn khẩu khí cách trong mắt hắn chưa đầy một tấc. Diệp Thiếu Dương tay phải tạo pháp quyết, tử khí ẩn hiện, mới vừa rồi trong lúc khẩn trương nhất, hắn đã không hề động thủ.
Tác giả :
Thanh Tử