Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 147: Quỷ hóa trang
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người đi vòng quanh bệnh viện quan sát một lần nữa, Diệp Thiếu Dương ghi nhớ hết mọi đặc điểm tại từng ngóc ngách trong đầu rồi mới rời khỏi bệnh viện. Nhìn đồng hồ đã đến trưa, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã quyết định đến quán cơm nào gần đó để ăn uống, vừa đi ngang qua khoa phụ sản, Diệp Thiếu Dương liền gặp Hứa Nhã Quyên đang ngồi trong phòng trực. Hứa Nhã Quyên thấy hắn thật sự đến tìm mình thì vô cùng cao hứng, hí ha hí hửng bảo hắn đợi một chút, chạy vào thay đồ, sau đó đi theo hắn ăn cơm.
Dọc đường đi có không ít y tá và điều dưỡng tò mò ngoái đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, sau đó mỉm cười nhìn Hứa Nhã Quyên, có người phóng khoáng tới nỗi chạy đến trêu chọc bọn họ.
"Chỉ là giỡn thôi, Diệp Thiên sư, anh bỏ qua nha!". Hứa Nhã Quyên đỏ mặt nói: "Ai bảo chúng mình gần bằng tuổi nhau làm gì!"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "May mà em đi theo anh không có người nghĩ em đang cặp kè đại gia, cơ mà đừng gọi anh là Diệp Thiên sư, anh lớn hơn em, kêu Thiếu Dương ca là được rồi!"
Hứa Nhã Quyên vui vẻ tiếp thu.
Tiểu Mã đã đi đến quán cơm trước. Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại hỏi rõ Tiểu Mã chỗ ăn cơm rồi dẫn Hứa Nhã Quyên tới, sau đó giới thiệu qua lại hai người. Mọi người đều là thanh niên, tính tình hào sảng rộng rãi, cho nên chỉ trong chốc lát đã thân thiết với nhau.
Vừa ăn cơm, ba người vừa kể về sự kiện linh dị tại bệnh viện, video clip mà Diệp Thiếu Dương xem lúc nãy không được viện trưởng phát cho các bác sĩ và y tá xem, bởi vì sợ gây hoang mang và khủng hoảng trong bệnh viện, cho nên Hứa Nhã Quyên cũng không hề xem qua
Bất quá, Hứa Nhã Quyên vẫn biết chuyện ngày hôm đó không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Lúc đó em thật sự rất lạnh!". Nghe Diệp Thiếu Dương hỏi, cô lập tức trả lời, trong mắt lộ ra sự sợ hãi: "Em nhớ rõ lúc đó cửa mở ra, tiếp theo là một cảm giác ớn lạnh đến xương sống, vô cùng đáng sợ, giống như có một người vô hình đang đẩy cửa, sau đó đứng bên cạnh em."
Hứa Nhã Quyên hít một hơi lãnh khí, nói rằng: "Còn nữa, khi sản phụ xuất huyết, em vô tình nhìn thấy vũng máu dưới chân giường khẽ động, hơn nữa hình như giảm bớt một chút, trông như đang bị vật gì đó hút vào, không biết có phải là ảo giác hay không mà em nhìn thấy dưới vũng máu khúc xạ ra một cái bóng của nữ nhân...”
“Em nói với bọn họ thì không ai tin tưởng, thế nhưng ở ngoài hành lang phòng sinh chợt xuất hiện rất nhiều tiền giấy, rải đầy trên mặt đất. Bọn em muốn xem camera thì bị viện trưởng đuổi đi, không cho ai xem cả. Thiếu Dương ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ờ thì... chuyện ma quái thôi!". Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, dù gì cũng còn nhiều việc cần cô ấy hỗ trợ, cho nên không thể giấu cô ấy, vì vậy đem chân tướng mọi chuyện kể đơn giản cho Hứa Nhã Quyên nghe, đồng thời cũng nói cho Tiểu Mã nghe, hai người nghe xong đều kinh ngạc không nói nên lời.
Hứa Nhã Quyên dựa vào lưng ghế, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Thiếu Dương ca, anh không nói thì thôi, nói ra lại làm em hồi tưởng đến cái ngày hôm ấy, nghĩ đến mà sợ... May là Thiếu Dương ca đã đến, con quỷ kia sẽ mau chóng bị tiêu diệt!".
"Đâu có dễ vậy!". Diệp Thiếu Dương cười khổ, hỏi cô: "Trước đây có chuyện sản phụ nào chết tương tự như vậy không?"
"Em vừa vào bệnh viện không bao lâu, cộng thêm tuần trước nữa thì đã gặp qua hai trường hợp. Bệnh viện này là bệnh viện lớn nhất trên trấn, tất cả các thôn dân phụ cận đều tới đây sinh con, chuyện phụ nữ xuất huyết khi sinh hàng năm đều xảy ra vài lần, thế nhưng đều có thể cứu chữa kịp thời."
Nói đến đây, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói tiếp: "Như chuyện những sản phụ xảy ra sự cố thì em nghe nói trong vòng ba năm nay, tại các bệnh viện quy mô tương tự đã phát sinh tổng cộng bốn vụ, tỉ lệ cũng rất cao."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nếu như tính toán đâu ra đấy, xem mấy chuyện ngoài ý muốn đều là do Tiếp Âm Sanh Bà gây nên thì nó ít nhất cũng đã có bốn năm anh linh quỷ phó, nếu như công kích chính diện thì rất khó đối phó. Diệp Thiếu Dương âm thầm suy xét, nếu như vậy, có khả năng mình còn phải đối phó với từng con anh linh.
"Phải rồi, chuyện ma quái lần trước em bảo là chuyện này sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi Hứa Nhã Quyên.
Hứa Nhã Quyên trả lời: "Chỉ là một trong số đó thôi, gần đây bệnh viện bọn em còn phát sinh một chuyện vô cùng quái dị, tuy rằng không ai chết nhưng cũng đủ làm mọi người sợ hãi..."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, chờ cô nói hết.
"Nên bắt đầu từ đâu nhỉ?". Hứa Nhã Quyên suy nghĩ một hồi rồi nói nằng: "Vậy em nhớ gì thì nói đó nhé. Toàn trấn bọn em không có nhà tang lễ, cho nên phòng chứa xác ở bệnh viện bọn em không riêng gì chứa người bệnh qua đời trong bệnh viện, mà đến những người tử vong ngoài ý muốn ở nơi khác đều đưa đến đây, chờ gia quyến lãnh đi. Cho nên phòng chứa xác tại đây bình thường chứa không ít thi thể.”
“Bắt đầu từ tháng trước, mỗi buổi sáng làm việc, mọi người đều phát hiện trên bàn giải phẫu trong phòng sinh có một thi thể người nữ chết. Thi thể dùng máu của mình thoa má hồng và tô son, lông mày cũng được tô vẽ cẩn thận, thế nhưng không phải là dùng bút kẻ mày, mà là..."
Nói đến đây, Hứa Nhã Quyên chợt nhíu mày, vẻ mặt chật vật khốn khổ: "Dùng tròng mắt của người chết dặm thành chất lỏng màu đen..."
"Đệt mợ!". Tiểu Mã kéo thùng rác qua khom lưng ói, toàn bộ thịt heo trong bụng cậu trôi ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương cũng cảm giác được dạ dày cuồn cuộn, vội vàng nhấp một ngụm nước trà, ép nó xuống, hỏi tiếp: "Thi thể ở đâu ra?"
"Thi thể chính là từ phòng chứa xác của bệnh viện, không biết là bị ai đưa tới phòng sinh!". Hứa Nhã Quyên nói tiếp: "Viện trưởng vội vã mở camera xem chuyện gì đã xảy ra, kết quả là toàn bộ camera vào ban đêm đều bị rè, không thấy gì cả. Viện trưởng chạy đến phòng bảo vệ để hỏi lão Ngô thì lão nói là đêm đó lão đã ngủ mất, không biết chuyện gì xảy ra hết!”.
“Viện trưởng không thể làm gì khác hơn là phong tỏa tin tức, chỉ có người trong nội bộ biết chuyện này. Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, viện trưởng còn yêu cầu thêm bọn em buổi tối phải khóa kỹ hết các cửa phòng sinh, giao chìa khóa cho trực ban. Kết quả, ngày thứ hai đi kiểm tra phòng lại xảy ra chuyện y như vậy, vẫn là một nữ thi nằm trên bàn mổ, dùng nhãn cầu bị ghim nát vẽ mày, dùng đầu lưỡi để đánh máu lên má hồng và tô môi..."
Tiểu Mã lắc đầu, cau mày nói: "Người nào khẩu vị nặng như vậy, thích nữ thi?"
Hứa Nhã Quyên nói tiếp: "Lần này ảnh hưởng lớn, toàn bộ camera trong bệnh viện đều bị kiểm tra, cuối cùng cũng không phát hiện ra điều gì. Hơn nữa vào lúc ban đêm, phòng trực ban y tá có người, kiên quyết nói chẳng thấy ai đến đưa chìa khóa, bảo vệ phòng chứa xác cũng kiên trì bảo không có gì dị thường...”.
“Sau đó, bệnh viện điều thêm bốn bảo vệ và dặn hai người canh phòng chứa xác, hai người canh phòng sinh, kết quả sáng sớm hôm sau, cỗ thi thể kia lại xuất hiện trong phòng sinh... Mấy người bảo vệ đều nói không biết tại sao lại ngủ mất. Cả bệnh viện hết cách, đoán cỗ thi thể kia có vấn đề, cho nên ban đêm phái thêm nhiều người hơn đến canh giữ chỗ đó. Anh biết chuyện gì xảy ra không, sáng hôm sau mọi người lại ngủ mất…”
“Sau đó lại tiếp tục có thêm một nữ thi trong phòng sinh. Bệnh viện không còn cách nào khác là bó tay, do đó chuyện này mỗi ngày đều tái diễn, tuy nhiên không gây thêm tổn thất gì khác. Cả viện cũng đành câm lặng, chỉ có thể gọi người bảo vệ tốt nơi này, dặn dò mọi người giữ kín bí mật, cho nó êm xuôi. Hiện giờ mỗi sáng sớm, mọi người đều đã hình thành thói quen là đến phòng sinh để khiêng thi thể trên bàn mổ trở về phòng chứa xác..."
p/s: Ko hiểu ông già Thanh Tử đầu óc chứa gì mà viết truyện tởm quá..
Hai người đi vòng quanh bệnh viện quan sát một lần nữa, Diệp Thiếu Dương ghi nhớ hết mọi đặc điểm tại từng ngóc ngách trong đầu rồi mới rời khỏi bệnh viện. Nhìn đồng hồ đã đến trưa, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã quyết định đến quán cơm nào gần đó để ăn uống, vừa đi ngang qua khoa phụ sản, Diệp Thiếu Dương liền gặp Hứa Nhã Quyên đang ngồi trong phòng trực. Hứa Nhã Quyên thấy hắn thật sự đến tìm mình thì vô cùng cao hứng, hí ha hí hửng bảo hắn đợi một chút, chạy vào thay đồ, sau đó đi theo hắn ăn cơm.
Dọc đường đi có không ít y tá và điều dưỡng tò mò ngoái đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, sau đó mỉm cười nhìn Hứa Nhã Quyên, có người phóng khoáng tới nỗi chạy đến trêu chọc bọn họ.
"Chỉ là giỡn thôi, Diệp Thiên sư, anh bỏ qua nha!". Hứa Nhã Quyên đỏ mặt nói: "Ai bảo chúng mình gần bằng tuổi nhau làm gì!"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "May mà em đi theo anh không có người nghĩ em đang cặp kè đại gia, cơ mà đừng gọi anh là Diệp Thiên sư, anh lớn hơn em, kêu Thiếu Dương ca là được rồi!"
Hứa Nhã Quyên vui vẻ tiếp thu.
Tiểu Mã đã đi đến quán cơm trước. Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại hỏi rõ Tiểu Mã chỗ ăn cơm rồi dẫn Hứa Nhã Quyên tới, sau đó giới thiệu qua lại hai người. Mọi người đều là thanh niên, tính tình hào sảng rộng rãi, cho nên chỉ trong chốc lát đã thân thiết với nhau.
Vừa ăn cơm, ba người vừa kể về sự kiện linh dị tại bệnh viện, video clip mà Diệp Thiếu Dương xem lúc nãy không được viện trưởng phát cho các bác sĩ và y tá xem, bởi vì sợ gây hoang mang và khủng hoảng trong bệnh viện, cho nên Hứa Nhã Quyên cũng không hề xem qua
Bất quá, Hứa Nhã Quyên vẫn biết chuyện ngày hôm đó không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Lúc đó em thật sự rất lạnh!". Nghe Diệp Thiếu Dương hỏi, cô lập tức trả lời, trong mắt lộ ra sự sợ hãi: "Em nhớ rõ lúc đó cửa mở ra, tiếp theo là một cảm giác ớn lạnh đến xương sống, vô cùng đáng sợ, giống như có một người vô hình đang đẩy cửa, sau đó đứng bên cạnh em."
Hứa Nhã Quyên hít một hơi lãnh khí, nói rằng: "Còn nữa, khi sản phụ xuất huyết, em vô tình nhìn thấy vũng máu dưới chân giường khẽ động, hơn nữa hình như giảm bớt một chút, trông như đang bị vật gì đó hút vào, không biết có phải là ảo giác hay không mà em nhìn thấy dưới vũng máu khúc xạ ra một cái bóng của nữ nhân...”
“Em nói với bọn họ thì không ai tin tưởng, thế nhưng ở ngoài hành lang phòng sinh chợt xuất hiện rất nhiều tiền giấy, rải đầy trên mặt đất. Bọn em muốn xem camera thì bị viện trưởng đuổi đi, không cho ai xem cả. Thiếu Dương ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ờ thì... chuyện ma quái thôi!". Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, dù gì cũng còn nhiều việc cần cô ấy hỗ trợ, cho nên không thể giấu cô ấy, vì vậy đem chân tướng mọi chuyện kể đơn giản cho Hứa Nhã Quyên nghe, đồng thời cũng nói cho Tiểu Mã nghe, hai người nghe xong đều kinh ngạc không nói nên lời.
Hứa Nhã Quyên dựa vào lưng ghế, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Thiếu Dương ca, anh không nói thì thôi, nói ra lại làm em hồi tưởng đến cái ngày hôm ấy, nghĩ đến mà sợ... May là Thiếu Dương ca đã đến, con quỷ kia sẽ mau chóng bị tiêu diệt!".
"Đâu có dễ vậy!". Diệp Thiếu Dương cười khổ, hỏi cô: "Trước đây có chuyện sản phụ nào chết tương tự như vậy không?"
"Em vừa vào bệnh viện không bao lâu, cộng thêm tuần trước nữa thì đã gặp qua hai trường hợp. Bệnh viện này là bệnh viện lớn nhất trên trấn, tất cả các thôn dân phụ cận đều tới đây sinh con, chuyện phụ nữ xuất huyết khi sinh hàng năm đều xảy ra vài lần, thế nhưng đều có thể cứu chữa kịp thời."
Nói đến đây, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói tiếp: "Như chuyện những sản phụ xảy ra sự cố thì em nghe nói trong vòng ba năm nay, tại các bệnh viện quy mô tương tự đã phát sinh tổng cộng bốn vụ, tỉ lệ cũng rất cao."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nếu như tính toán đâu ra đấy, xem mấy chuyện ngoài ý muốn đều là do Tiếp Âm Sanh Bà gây nên thì nó ít nhất cũng đã có bốn năm anh linh quỷ phó, nếu như công kích chính diện thì rất khó đối phó. Diệp Thiếu Dương âm thầm suy xét, nếu như vậy, có khả năng mình còn phải đối phó với từng con anh linh.
"Phải rồi, chuyện ma quái lần trước em bảo là chuyện này sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi Hứa Nhã Quyên.
Hứa Nhã Quyên trả lời: "Chỉ là một trong số đó thôi, gần đây bệnh viện bọn em còn phát sinh một chuyện vô cùng quái dị, tuy rằng không ai chết nhưng cũng đủ làm mọi người sợ hãi..."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, chờ cô nói hết.
"Nên bắt đầu từ đâu nhỉ?". Hứa Nhã Quyên suy nghĩ một hồi rồi nói nằng: "Vậy em nhớ gì thì nói đó nhé. Toàn trấn bọn em không có nhà tang lễ, cho nên phòng chứa xác ở bệnh viện bọn em không riêng gì chứa người bệnh qua đời trong bệnh viện, mà đến những người tử vong ngoài ý muốn ở nơi khác đều đưa đến đây, chờ gia quyến lãnh đi. Cho nên phòng chứa xác tại đây bình thường chứa không ít thi thể.”
“Bắt đầu từ tháng trước, mỗi buổi sáng làm việc, mọi người đều phát hiện trên bàn giải phẫu trong phòng sinh có một thi thể người nữ chết. Thi thể dùng máu của mình thoa má hồng và tô son, lông mày cũng được tô vẽ cẩn thận, thế nhưng không phải là dùng bút kẻ mày, mà là..."
Nói đến đây, Hứa Nhã Quyên chợt nhíu mày, vẻ mặt chật vật khốn khổ: "Dùng tròng mắt của người chết dặm thành chất lỏng màu đen..."
"Đệt mợ!". Tiểu Mã kéo thùng rác qua khom lưng ói, toàn bộ thịt heo trong bụng cậu trôi ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương cũng cảm giác được dạ dày cuồn cuộn, vội vàng nhấp một ngụm nước trà, ép nó xuống, hỏi tiếp: "Thi thể ở đâu ra?"
"Thi thể chính là từ phòng chứa xác của bệnh viện, không biết là bị ai đưa tới phòng sinh!". Hứa Nhã Quyên nói tiếp: "Viện trưởng vội vã mở camera xem chuyện gì đã xảy ra, kết quả là toàn bộ camera vào ban đêm đều bị rè, không thấy gì cả. Viện trưởng chạy đến phòng bảo vệ để hỏi lão Ngô thì lão nói là đêm đó lão đã ngủ mất, không biết chuyện gì xảy ra hết!”.
“Viện trưởng không thể làm gì khác hơn là phong tỏa tin tức, chỉ có người trong nội bộ biết chuyện này. Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, viện trưởng còn yêu cầu thêm bọn em buổi tối phải khóa kỹ hết các cửa phòng sinh, giao chìa khóa cho trực ban. Kết quả, ngày thứ hai đi kiểm tra phòng lại xảy ra chuyện y như vậy, vẫn là một nữ thi nằm trên bàn mổ, dùng nhãn cầu bị ghim nát vẽ mày, dùng đầu lưỡi để đánh máu lên má hồng và tô môi..."
Tiểu Mã lắc đầu, cau mày nói: "Người nào khẩu vị nặng như vậy, thích nữ thi?"
Hứa Nhã Quyên nói tiếp: "Lần này ảnh hưởng lớn, toàn bộ camera trong bệnh viện đều bị kiểm tra, cuối cùng cũng không phát hiện ra điều gì. Hơn nữa vào lúc ban đêm, phòng trực ban y tá có người, kiên quyết nói chẳng thấy ai đến đưa chìa khóa, bảo vệ phòng chứa xác cũng kiên trì bảo không có gì dị thường...”.
“Sau đó, bệnh viện điều thêm bốn bảo vệ và dặn hai người canh phòng chứa xác, hai người canh phòng sinh, kết quả sáng sớm hôm sau, cỗ thi thể kia lại xuất hiện trong phòng sinh... Mấy người bảo vệ đều nói không biết tại sao lại ngủ mất. Cả bệnh viện hết cách, đoán cỗ thi thể kia có vấn đề, cho nên ban đêm phái thêm nhiều người hơn đến canh giữ chỗ đó. Anh biết chuyện gì xảy ra không, sáng hôm sau mọi người lại ngủ mất…”
“Sau đó lại tiếp tục có thêm một nữ thi trong phòng sinh. Bệnh viện không còn cách nào khác là bó tay, do đó chuyện này mỗi ngày đều tái diễn, tuy nhiên không gây thêm tổn thất gì khác. Cả viện cũng đành câm lặng, chỉ có thể gọi người bảo vệ tốt nơi này, dặn dò mọi người giữ kín bí mật, cho nó êm xuôi. Hiện giờ mỗi sáng sớm, mọi người đều đã hình thành thói quen là đến phòng sinh để khiêng thi thể trên bàn mổ trở về phòng chứa xác..."
p/s: Ko hiểu ông già Thanh Tử đầu óc chứa gì mà viết truyện tởm quá..
Tác giả :
Thanh Tử