Mạo Hợp Thần Ly
Chương 19: Phiên ngoại 2
Trong ví là một bức ảnh.
Người trong hình nhìn như sinh viên, tóc cắt rất ngắn, lộ ra cái trán nhẵn nhụi và đôi mắt sáng ngời, đôi môi hơi mím lại, nhìn qua rất nghiêm túc.
Thẩm Mặc nhớ cậu từng chụp tấm hình này để dán vào sơ yếu lý lịch, chẳng biết là Quý Minh Hiên tìm nó ở đâu ra rồi cho vào ví thế này. Cậu lật trái lật phải, cảm thấy nó không được đẹp lắm, đang định lấy nó ra khỏi ví thì phía giường vang lên một tiếng động.
Cậu vội vàng đặt ví lại vào túi áo của anh rồi lặng lẽ trèo lên giường.
Quý Minh Hiên trở mình, một tay khoát lên vai Thẩm Mặc, mắt vẫn không chịu mở, chỉ cọ cọ vào cổ cậu, hỏi: “Em vừa đi đâu vậy?”
Cậu bị anh cọ đến phát ngứa, hơi dịch người ra: “Em đi WC.”
Tiện thể xem ví của anh một chút.
Thẩm Mặc rất thông minh không nói vế sau ra.
Anh ôm lấy cậu: “Hôm nay tôi được nghỉ, nằm thêm một lúc đi.”
Thẩm Mặc nhận ra Quý Minh Hiên rất thích nằm ôm cậu thế này, dù tỉnh rồi cũng không chịu dậy. Nhưng người làm ba cơ bản là không có ngày nghỉ, cậu nhắc nhở anh: “Tiểu Ninh sắp dậy rồi đấy.”
Quý Minh Hiên ưm một tiếng, đột nhiên mở bừng mắt, im lặng nhìn Thẩm Mặc một lúc rồi nâng cằm cậu lên, cúi xuống hôn lên bờ môi cậu. Hôn đã rồi, anh mới chịu buông cậu ra, đứng dậy tìm đồ mặc.
Thẩm Mặc bị anh hôn đến ngạt thở, nằm phịch trên giường thở dốc một hồi thì bỗng nghe thấy tiếng Quý Ninh gõ cửa.
Bé hô to: “Ba ba!” Rồi lại gọi tiếp: “Chú chú!”
Tiếng đập cửa dồn dập, rất có khí thế hai – người – không – mở – thì – con – cứ – đập – tiếp – đấy!!
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Quý Minh Hiên lại trở về dáng vẻ đẹp trai sáng loáng như thường, ra mở cửa rồi nhấc bổng con trai lên: “Đi ăn sáng nào.”
Quý Ninh vung tay nhỏ, hỏi: “Còn chú thì sao ạ?”
Thẩm Mặc nghe tiếng anh trả lời: “Tối qua chú rất mệt, ngoan nào, đừng làm phiền chú nhé.”
Biết người ta mệt rồi mà còn lăn qua lăn lại hả?
Cậu vùi mình trong chăn, chẳng biết nên khóc hay cười.
Thẩm Mặc là người không chịu ngồi yên, dù là ngày nghỉ nhưng cũng không muốn ngủ nướng, nên cậu nằm thêm một chút đã đứng dậy, định dọn dẹp nhà cửa một phen.
Nhưng vừa ăn trưa xong, Quý Minh Hiên đã giao cho cậu một nhiệm vụ vô cùng quan trọng – đi mua kẹp tay áo với anh.
Thực ra chuyện này là do Thẩm Mặc khơi gợi trước – Quý Minh Hiên rất thích cái kẹp kia, nhưng ngày nào cũng đeo nó thì không hợp lắm. Anh cũng thấy thế là phải, nên lập tức muốn đi mua ngay, điều kiện là cậu phải đi chọn cùng anh. Vừa vặn hôm nay Thẩm Mặc rảnh cả ngày, nên cậu không từ chối.
Buổi chiều, sau khi dỗ Quý Ninh ngủ, hai người liền ra ngoài.
Từ khi trở về từ nước ngoài, cuộc sống của hai người luôn vây quanh bé con, đã lâu lắm rồi chưa từng đi riêng với nhau. Trên đường đi, Quý Minh Hiên nói: “Tối nay ta ăn ở ngoài đi.”
“Nhưng Tiểu Ninh…”
“Có chị Trần trông nó rồi, không sao đâu. Em không cần phải chiều nó như thế.”
“Thằng bé còn nhỏ, vẫn chưa thích ứng được với môi trường mới đâu.”
Quý Minh Hiên liếc cậu một cái, hừ nhẹ: “Dạo này em lúc nào cũng nghĩ đến nó.”
Ngài Quý đây là… đang ăn dấm chua với một thằng bé sao?
Thẩm Mặc buồn cười: “Tiểu Ninh nhìn rất giống anh đấy.”
Quý Minh Hiên hừ hừ, không thèm nói nữa. Thẩm Mặc len lén nhìn vẻ mặt của anh – hình như anh khá vui vẻ nha ~
Họ chẳng đi đâu xa, chỉ đi loanh quanh ngay trong khu thương mại giữa thành phố. Thực ra Thẩm Mặc không biết phải chọn thế nào, nhìn qua nhìn lại vẫn chẳng thấy cái nào được, đành phải hỏi ý Quý Minh Hiên.
Anh giơ chiếc nhẫn đang ngự trên ngón vô danh ra: “Hợp với cái này là được.” Vừa nói vừa xoay xoay nó, chỉ sợ người khác không thấy là mình có nhẫn.(=]])
Thẩm Mặc thấy anh nói đúng là bằng không, nhưng vẫn cố chiều theo ý anh. Không ngờ đi thế nào lại gặp phải người quen, cũng chính là người cậu gặp khi mua xong kẹp áo lần trước _ Triệu Dịch.
Cậu nhớ người này đã từng phất lên một thời gian, nhưng sau đó thì tần suất xuất hiện trước công chúng ngày một giảm dần, cuối cùng là biến mất hẳn. Ban đầu cậu không nhận ra Triệu Dịch, nhưng bộ dạng của anh ta thực sự rất gây chú ý _ một bên mặt sưng vù, rõ ràng là vừa bị đánh, giày trái cũng rơi đâu mất, cứ để trần một chân như vậy mà khập khiễng bước đi.
Nhưng dù trông rất nhếch nhác, Triệu Dịch vẫn vô cùng ung dung tự tại, làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc của người khác mà đi thẳng tới hàng giày chọn một đôi. Ngay cả bộ dáng anh ta ngồi xuống thử giày cũng rất ưu nhã, tựa như đang đứng trước ống kính vậy. Thấy mấy người bán hàng len lén nhìn mình, anh ta ngẩng lên mỉm cười, cười đến độ làm cô bé nhân viên mặt đỏ bừng lên.
Thẩm Mặc đang định đến hóng thì bị Quý Minh Hiên kéo lại: “Lo chuyện của mình đi.”
Cho đến giờ, cậu vẫn không hiểu rõ mối quan hệ giữa anh và Triệu Dịch, qua nhiều năm như vậy, giờ mà hỏi lại thì xấu hổ lắm. Vì vậy, Thẩm Mặc không nói gì nữa, chỉ chăm chú chọn kẹp áo _ cuối cùng cũng chọn được một cái màu đỏ sậm, khá là cân xứng với chiếc nhẫn bảo bối của anh.
Quý Minh Hiên nhìn qua, hài lòng gật đầu. Thẩm Mặc liền ra quầy thu ngân tính tiền.
Lúc này Triệu Dịch đã mua giày xong, liền đến chỗ hai người chào hỏi.
Quý Minh Hiên nhìn mặt anh ta: “Xem ra cậu sống không thoải mái lắm.”
Triệu Dịch bật cười, giơ tay lên xua xua: “Đúng vậy, nhưng đây là con đường tôi đã chọn, phải chịu thôi.”
Và anh cũng không hối hận.
Quý Minh Hiên không nói gì nữa.
Triệu Dịch nhìn Thẩm Mặc đang cà thẻ, nói: “Tại sao người tính tiền lại là cậu Thẩm?”
“Đương nhiên rồi.” Anh cười đến là đắc ý: “Bây giờ là em ấy nuôi tôi mà.”
Anh ta giật mình, biểu cảm trên mặt khó mà miêu tả được, một lúc sau mới cảm khái: “Sớm biết vậy tôi đã chẳng bỏ cuộc nhanh thế, nếu không, có khi người đang đứng cạnh ngài Quý bây giờ sẽ là tôi.”
Quý Minh Hiên khẽ cười, ánh mắt chăm chú nhìn Thẩm Mặc: “Cậu không bỏ không được.”
Triệu Dịch thở dài: “Tôi cũng đoán vậy.” Nhưng vẫn có chút mất mát.
Anh không nói gì nữa. Thanh toán xong, Thẩm Mặc quay lại, thấy Triệu Dịch đang đứng cạnh người nhà mình thì cũng ngẩn ra, không biết có nên đến chào một tiếng hay không.
Triệu Dịch thế mà lại lên tiếng trước: “Cậu Thẩm, đã lâu không gặp.”
Cậu đứng nói chuyện phiếm với anh ta một lúc.
Mới nói được mấy câu, Quý Minh Hiên đã liếc mắt tới. Thẩm Mặc lập tức hiểu ý anh, vội vàng lấy chiếc kẹp mới mua ra đeo cho anh.
Triệu Dịch đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, vội nói tạm biệt với hai người rồi bỏ đi.
Quý Minh Hiên ướm cái khuy lên chiếc nhẫn, khóe miệng hơi cong lên, rõ ràng là cực kỳ vui vẻ.
Đã không còn sớm nữa, hai người đến một nhà hàng gần đó để ăn tối. Bây giờ Thẩm Mặc đã hiểu rõ sở thích của Quý Minh Hiên, gọi đồ toàn là món anh thích.
Đang ăn, anh bỗng lên tiếng: “Sao em không hỏi quan hệ giữa tôi và Triệu Dịch là gì?”
Thẩm Mặc a một tiếng: “Là gì?”
“Vì chuyện công việc nên tôi mới phải đi ăn với anh ta vài lần thôi.”
Cậu chỉ nói: “À, ra thế.”
Thực ra, nếu mà có gì thật thì đã là chuyện mấy năm trước rồi, giờ nhắc đến làm gì? Nhưng rõ ràng là ngài Quý không hài lòng với phản ứng của cậu, trên cả đoạn đường còn lại lúc nào cũng sầm mặt.
Thẩm Mặc thấy cái bệnh sáng nắng chiều mưa của anh càng lúc càng nặng, xem chừng chẳng mấy là bằng Quý Ninh rồi.
Sắp ăn xong thì chị Trần gọi tới, nói là Quý Ninh ầm ĩ không chịu ăn cơm, làm hai người vội vã về nhà.
Ngủ trưa dậy không thấy hai người, Quý Ninh đã ấm ách từ lâu, giờ lại giận dỗi không chịu ăn cơm, nước mắt nước mũi đã tràn khắp má. Thẩm Mặc nhìn mà đau lòng muốn chết, vừa dỗ dành vừa lừa gạt, còn lấy điện thoại ra cho bé chơi, cuối cùng mới thấy bé nín khóc mỉm cười.
Đem thức ăn đã nguội đi hâm nóng lại, Quý Ninh ăn hơn nửa bát rồi lại trèo lên sô pha ôm máy chơi game.
Quý Minh Hiên chỉ dặn một câu ‘cẩn thận để xa mắt ra’ rồi vào phòng sách làm việc – tuy hôm nay anh được nghỉ, nhưng việc cần làm thì vẫn ùn ùn kéo tới. Nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng Quý Ninh đã oang oang ngoài phòng khách: “Ba ba! Ba ba! Mau đên đây đi!”
Anh xoa trán, bỏ tập tài liệu xuống rồi ra ngoài.
Quý Ninh và Thẩm Mặc đang cười cười với cái điện thoại, chẳng biết là thấy gì hay ho trong đó. Bé vẫy vẫy cánh tay gọi anh: “Ba ba, đến đây đến đây!”
Anh bước nhanh tới, nhìn qua điện thoại, bấy giờ mới nhận ra nó đang để chế độ tự động chụp ảnh. Trong màn hình lúc này là khuôn mặt của ba người bọn họ, Thẩm Mặc nhanh tay nhấn xuống.
Tách.
Đèn flash vừa dứt, hình ảnh của ba người đã được lưu lại.
Trong ảnh, Quý Ninh và Thẩm Mặc cười đến là vui vẻ, còn Quý Minh Hiên thì khẽ chau mày, ba người thân mật khắng khít.
Thẩm Mặc nhìn vào bức hình: “Nhìn ngài Quý nghiêm túc quá đi à~”
Quý Ninh reo lên: “Cho cháu xem! Cho cháu xem!”
Hai người liền chúi mũi vào thảo luận.
“Chụp không tệ đâu, chờ mấy ngày nữa chú rửa ra rồi cho vào ví.”
“Tiểu Ninh cũng muốn á!”
“Nhưng Tiểu Ninh có có ví đâu, cháu định để chỗ nào ha?”
“Á…” Quý Ninh suy nghĩ một chút: “Hay là để cùng tiền lì xì của cháu đi?”
“Được!”
Bé vui vẻ reo lên, thấy Quý Minh Hiên đang đứng bên cạnh thì phất phất tay: “Được rồi, ba ba đi đi~”
Thẩm Mặc cũng nói: “Ngài Quý cũng đi làm việc tiếp đi ~”
Rõ là một bộ qua cầu rút ván.
Quý Minh Hiên không còn lời nào để nói, yên lặng đứng đó một chốc rồi mới rời đi.
—
Đến đêm, đương nhiên là Thẩm Mặc bị dằn vặt một phen. Sáng hôm sau, cậu thực sự là không muốn rời giường chút nào, nhưng nhớ đến buổi chiều phải đến phòng tranh bàn giao công việc và nhờ Dương Nguyệt rửa ảnh, cậu đành phải loạng choạng đứng lên.
Trước đó Dương Nguyệt đã gặp Quý Minh Hiên – vào lúc biết anh là cô chủcủa mình, vẻ mặt của cô như thể gặp động đất vậy. Nhưng cô tiếp nhận sự thật này rất nhanh, còn liếc Thẩm Mặc đầy tán thưởng – anh chủ GJ! Ngài Quý siêu cấp đẹp trai luôn! Mà về sau cô cũng gọi anh là ngài Quý giống cậu, tuyệt không kêu hai tiếng cô chủ nữa.
Thẩm Mặc hơi thất vọng.
May là hiệu suất của Dương Nguyệt rất cao, chưa tới hai ngày đã giao ảnh cho cậu. Cậu thấy tấm ảnh này rất được, không chỉ để trong ví cậu, mà cũng phải thay ảnh trong ví Quý Minh Hiên đi.
Ban đầu anh không đồng ý, nhưng chút phản kháng yếu ớt ấy rất nhanh đã bị cậu gạt phắt. Nhưng anh đã kịp giấu bức hình cũ đi, chẳng biết là định giấu ở nơi nào.
Còn dư một tấm cho Quý Ninh. Nhưng thằng nhóc kia đã không còn thấy mới mẻ nữa, nhìn nhìn một chút, xác định người trong ảnh là hai vị phụ huynh nhà mình rồi vứt nó sang một bên, tiếp tục chơi đồ chơi.
Nhưng Thẩm Mặc lại nhớ kỹ lời hứa của mình với Quý Ninh, cất ảnh chụp vào chỗ cất tiền lì xì của bé. Tuy bé còn nhỏ, nhưng tiền tích trữ lại không ít, sổ tiết kiệm đặt trong tủ đầu giường phòng họ.
Cậu lỡ giật ngăn kéo quá mạnh, làm cả ngăn tủ sập xuống. Khi thu dọn đồ lại, cậu thấy một cái hộp nhỏ ở tận sâu bên trong.
Trái tim Thẩm Mặc nảy lên, không nhịn được mở cái hộp đó ra – bên trong quả nhiên là một đôi nhẫn.
Chiếc nhẫn mà cậu vẽ trên tay trái anh là đã là độc nhất vô nhị, nhưng đôi nhẫn cậu đang thấy còn tinh xảo hơn bội phần, trên mặt khảm một viên ngọc, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra đủ loại màu sắc, xinh đẹp vô cùng.
Thì ra ngài Quý cũng đã chuẩn bị nhẫn rồi, chẳng qua lại bị cậu tranh mất.
Đây là tình cảm chưa từng nói ra thành lời của Quý Minh Hiên.
Lòng Thẩm Mặc chua xót, tựa như sắp rơi lệ.
Tay cậu nhẹ nhàng ve vuốt chiếc nhẫn, không biết qua bao lâu, Quý Ninh ở bên ngoài hô to: “Chú, ra ngoài chơi với cháu đi ~!”
Lúc này cậu mới tỉnh lại, xốc lại tâm trạng rồi thả lại hộp nhẫn vào góc tủ, làm như chưa có gì xảy ra.
Trong phòng khách, Quý Ninh hào hứng vật lộn với đồ chơi mới. Quý Minh Hiên ngòi bên cạnh xem tài liệu, thấy Thẩm Mặc đi ra thì tỏ vẻ thờ ơ liếc qua.
Anh thường xuyên nói – Thẩm Mặc, là em theo đuổi tôi trước đấy nhé.
Ừ – Cậu nghĩ – Thực sự là thế.
Còn bí mật nho nhỏ nọ của ngài Quý, cứ để nó mãi mãi là bí mật đi.
Người trong hình nhìn như sinh viên, tóc cắt rất ngắn, lộ ra cái trán nhẵn nhụi và đôi mắt sáng ngời, đôi môi hơi mím lại, nhìn qua rất nghiêm túc.
Thẩm Mặc nhớ cậu từng chụp tấm hình này để dán vào sơ yếu lý lịch, chẳng biết là Quý Minh Hiên tìm nó ở đâu ra rồi cho vào ví thế này. Cậu lật trái lật phải, cảm thấy nó không được đẹp lắm, đang định lấy nó ra khỏi ví thì phía giường vang lên một tiếng động.
Cậu vội vàng đặt ví lại vào túi áo của anh rồi lặng lẽ trèo lên giường.
Quý Minh Hiên trở mình, một tay khoát lên vai Thẩm Mặc, mắt vẫn không chịu mở, chỉ cọ cọ vào cổ cậu, hỏi: “Em vừa đi đâu vậy?”
Cậu bị anh cọ đến phát ngứa, hơi dịch người ra: “Em đi WC.”
Tiện thể xem ví của anh một chút.
Thẩm Mặc rất thông minh không nói vế sau ra.
Anh ôm lấy cậu: “Hôm nay tôi được nghỉ, nằm thêm một lúc đi.”
Thẩm Mặc nhận ra Quý Minh Hiên rất thích nằm ôm cậu thế này, dù tỉnh rồi cũng không chịu dậy. Nhưng người làm ba cơ bản là không có ngày nghỉ, cậu nhắc nhở anh: “Tiểu Ninh sắp dậy rồi đấy.”
Quý Minh Hiên ưm một tiếng, đột nhiên mở bừng mắt, im lặng nhìn Thẩm Mặc một lúc rồi nâng cằm cậu lên, cúi xuống hôn lên bờ môi cậu. Hôn đã rồi, anh mới chịu buông cậu ra, đứng dậy tìm đồ mặc.
Thẩm Mặc bị anh hôn đến ngạt thở, nằm phịch trên giường thở dốc một hồi thì bỗng nghe thấy tiếng Quý Ninh gõ cửa.
Bé hô to: “Ba ba!” Rồi lại gọi tiếp: “Chú chú!”
Tiếng đập cửa dồn dập, rất có khí thế hai – người – không – mở – thì – con – cứ – đập – tiếp – đấy!!
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Quý Minh Hiên lại trở về dáng vẻ đẹp trai sáng loáng như thường, ra mở cửa rồi nhấc bổng con trai lên: “Đi ăn sáng nào.”
Quý Ninh vung tay nhỏ, hỏi: “Còn chú thì sao ạ?”
Thẩm Mặc nghe tiếng anh trả lời: “Tối qua chú rất mệt, ngoan nào, đừng làm phiền chú nhé.”
Biết người ta mệt rồi mà còn lăn qua lăn lại hả?
Cậu vùi mình trong chăn, chẳng biết nên khóc hay cười.
Thẩm Mặc là người không chịu ngồi yên, dù là ngày nghỉ nhưng cũng không muốn ngủ nướng, nên cậu nằm thêm một chút đã đứng dậy, định dọn dẹp nhà cửa một phen.
Nhưng vừa ăn trưa xong, Quý Minh Hiên đã giao cho cậu một nhiệm vụ vô cùng quan trọng – đi mua kẹp tay áo với anh.
Thực ra chuyện này là do Thẩm Mặc khơi gợi trước – Quý Minh Hiên rất thích cái kẹp kia, nhưng ngày nào cũng đeo nó thì không hợp lắm. Anh cũng thấy thế là phải, nên lập tức muốn đi mua ngay, điều kiện là cậu phải đi chọn cùng anh. Vừa vặn hôm nay Thẩm Mặc rảnh cả ngày, nên cậu không từ chối.
Buổi chiều, sau khi dỗ Quý Ninh ngủ, hai người liền ra ngoài.
Từ khi trở về từ nước ngoài, cuộc sống của hai người luôn vây quanh bé con, đã lâu lắm rồi chưa từng đi riêng với nhau. Trên đường đi, Quý Minh Hiên nói: “Tối nay ta ăn ở ngoài đi.”
“Nhưng Tiểu Ninh…”
“Có chị Trần trông nó rồi, không sao đâu. Em không cần phải chiều nó như thế.”
“Thằng bé còn nhỏ, vẫn chưa thích ứng được với môi trường mới đâu.”
Quý Minh Hiên liếc cậu một cái, hừ nhẹ: “Dạo này em lúc nào cũng nghĩ đến nó.”
Ngài Quý đây là… đang ăn dấm chua với một thằng bé sao?
Thẩm Mặc buồn cười: “Tiểu Ninh nhìn rất giống anh đấy.”
Quý Minh Hiên hừ hừ, không thèm nói nữa. Thẩm Mặc len lén nhìn vẻ mặt của anh – hình như anh khá vui vẻ nha ~
Họ chẳng đi đâu xa, chỉ đi loanh quanh ngay trong khu thương mại giữa thành phố. Thực ra Thẩm Mặc không biết phải chọn thế nào, nhìn qua nhìn lại vẫn chẳng thấy cái nào được, đành phải hỏi ý Quý Minh Hiên.
Anh giơ chiếc nhẫn đang ngự trên ngón vô danh ra: “Hợp với cái này là được.” Vừa nói vừa xoay xoay nó, chỉ sợ người khác không thấy là mình có nhẫn.(=]])
Thẩm Mặc thấy anh nói đúng là bằng không, nhưng vẫn cố chiều theo ý anh. Không ngờ đi thế nào lại gặp phải người quen, cũng chính là người cậu gặp khi mua xong kẹp áo lần trước _ Triệu Dịch.
Cậu nhớ người này đã từng phất lên một thời gian, nhưng sau đó thì tần suất xuất hiện trước công chúng ngày một giảm dần, cuối cùng là biến mất hẳn. Ban đầu cậu không nhận ra Triệu Dịch, nhưng bộ dạng của anh ta thực sự rất gây chú ý _ một bên mặt sưng vù, rõ ràng là vừa bị đánh, giày trái cũng rơi đâu mất, cứ để trần một chân như vậy mà khập khiễng bước đi.
Nhưng dù trông rất nhếch nhác, Triệu Dịch vẫn vô cùng ung dung tự tại, làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc của người khác mà đi thẳng tới hàng giày chọn một đôi. Ngay cả bộ dáng anh ta ngồi xuống thử giày cũng rất ưu nhã, tựa như đang đứng trước ống kính vậy. Thấy mấy người bán hàng len lén nhìn mình, anh ta ngẩng lên mỉm cười, cười đến độ làm cô bé nhân viên mặt đỏ bừng lên.
Thẩm Mặc đang định đến hóng thì bị Quý Minh Hiên kéo lại: “Lo chuyện của mình đi.”
Cho đến giờ, cậu vẫn không hiểu rõ mối quan hệ giữa anh và Triệu Dịch, qua nhiều năm như vậy, giờ mà hỏi lại thì xấu hổ lắm. Vì vậy, Thẩm Mặc không nói gì nữa, chỉ chăm chú chọn kẹp áo _ cuối cùng cũng chọn được một cái màu đỏ sậm, khá là cân xứng với chiếc nhẫn bảo bối của anh.
Quý Minh Hiên nhìn qua, hài lòng gật đầu. Thẩm Mặc liền ra quầy thu ngân tính tiền.
Lúc này Triệu Dịch đã mua giày xong, liền đến chỗ hai người chào hỏi.
Quý Minh Hiên nhìn mặt anh ta: “Xem ra cậu sống không thoải mái lắm.”
Triệu Dịch bật cười, giơ tay lên xua xua: “Đúng vậy, nhưng đây là con đường tôi đã chọn, phải chịu thôi.”
Và anh cũng không hối hận.
Quý Minh Hiên không nói gì nữa.
Triệu Dịch nhìn Thẩm Mặc đang cà thẻ, nói: “Tại sao người tính tiền lại là cậu Thẩm?”
“Đương nhiên rồi.” Anh cười đến là đắc ý: “Bây giờ là em ấy nuôi tôi mà.”
Anh ta giật mình, biểu cảm trên mặt khó mà miêu tả được, một lúc sau mới cảm khái: “Sớm biết vậy tôi đã chẳng bỏ cuộc nhanh thế, nếu không, có khi người đang đứng cạnh ngài Quý bây giờ sẽ là tôi.”
Quý Minh Hiên khẽ cười, ánh mắt chăm chú nhìn Thẩm Mặc: “Cậu không bỏ không được.”
Triệu Dịch thở dài: “Tôi cũng đoán vậy.” Nhưng vẫn có chút mất mát.
Anh không nói gì nữa. Thanh toán xong, Thẩm Mặc quay lại, thấy Triệu Dịch đang đứng cạnh người nhà mình thì cũng ngẩn ra, không biết có nên đến chào một tiếng hay không.
Triệu Dịch thế mà lại lên tiếng trước: “Cậu Thẩm, đã lâu không gặp.”
Cậu đứng nói chuyện phiếm với anh ta một lúc.
Mới nói được mấy câu, Quý Minh Hiên đã liếc mắt tới. Thẩm Mặc lập tức hiểu ý anh, vội vàng lấy chiếc kẹp mới mua ra đeo cho anh.
Triệu Dịch đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, vội nói tạm biệt với hai người rồi bỏ đi.
Quý Minh Hiên ướm cái khuy lên chiếc nhẫn, khóe miệng hơi cong lên, rõ ràng là cực kỳ vui vẻ.
Đã không còn sớm nữa, hai người đến một nhà hàng gần đó để ăn tối. Bây giờ Thẩm Mặc đã hiểu rõ sở thích của Quý Minh Hiên, gọi đồ toàn là món anh thích.
Đang ăn, anh bỗng lên tiếng: “Sao em không hỏi quan hệ giữa tôi và Triệu Dịch là gì?”
Thẩm Mặc a một tiếng: “Là gì?”
“Vì chuyện công việc nên tôi mới phải đi ăn với anh ta vài lần thôi.”
Cậu chỉ nói: “À, ra thế.”
Thực ra, nếu mà có gì thật thì đã là chuyện mấy năm trước rồi, giờ nhắc đến làm gì? Nhưng rõ ràng là ngài Quý không hài lòng với phản ứng của cậu, trên cả đoạn đường còn lại lúc nào cũng sầm mặt.
Thẩm Mặc thấy cái bệnh sáng nắng chiều mưa của anh càng lúc càng nặng, xem chừng chẳng mấy là bằng Quý Ninh rồi.
Sắp ăn xong thì chị Trần gọi tới, nói là Quý Ninh ầm ĩ không chịu ăn cơm, làm hai người vội vã về nhà.
Ngủ trưa dậy không thấy hai người, Quý Ninh đã ấm ách từ lâu, giờ lại giận dỗi không chịu ăn cơm, nước mắt nước mũi đã tràn khắp má. Thẩm Mặc nhìn mà đau lòng muốn chết, vừa dỗ dành vừa lừa gạt, còn lấy điện thoại ra cho bé chơi, cuối cùng mới thấy bé nín khóc mỉm cười.
Đem thức ăn đã nguội đi hâm nóng lại, Quý Ninh ăn hơn nửa bát rồi lại trèo lên sô pha ôm máy chơi game.
Quý Minh Hiên chỉ dặn một câu ‘cẩn thận để xa mắt ra’ rồi vào phòng sách làm việc – tuy hôm nay anh được nghỉ, nhưng việc cần làm thì vẫn ùn ùn kéo tới. Nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng Quý Ninh đã oang oang ngoài phòng khách: “Ba ba! Ba ba! Mau đên đây đi!”
Anh xoa trán, bỏ tập tài liệu xuống rồi ra ngoài.
Quý Ninh và Thẩm Mặc đang cười cười với cái điện thoại, chẳng biết là thấy gì hay ho trong đó. Bé vẫy vẫy cánh tay gọi anh: “Ba ba, đến đây đến đây!”
Anh bước nhanh tới, nhìn qua điện thoại, bấy giờ mới nhận ra nó đang để chế độ tự động chụp ảnh. Trong màn hình lúc này là khuôn mặt của ba người bọn họ, Thẩm Mặc nhanh tay nhấn xuống.
Tách.
Đèn flash vừa dứt, hình ảnh của ba người đã được lưu lại.
Trong ảnh, Quý Ninh và Thẩm Mặc cười đến là vui vẻ, còn Quý Minh Hiên thì khẽ chau mày, ba người thân mật khắng khít.
Thẩm Mặc nhìn vào bức hình: “Nhìn ngài Quý nghiêm túc quá đi à~”
Quý Ninh reo lên: “Cho cháu xem! Cho cháu xem!”
Hai người liền chúi mũi vào thảo luận.
“Chụp không tệ đâu, chờ mấy ngày nữa chú rửa ra rồi cho vào ví.”
“Tiểu Ninh cũng muốn á!”
“Nhưng Tiểu Ninh có có ví đâu, cháu định để chỗ nào ha?”
“Á…” Quý Ninh suy nghĩ một chút: “Hay là để cùng tiền lì xì của cháu đi?”
“Được!”
Bé vui vẻ reo lên, thấy Quý Minh Hiên đang đứng bên cạnh thì phất phất tay: “Được rồi, ba ba đi đi~”
Thẩm Mặc cũng nói: “Ngài Quý cũng đi làm việc tiếp đi ~”
Rõ là một bộ qua cầu rút ván.
Quý Minh Hiên không còn lời nào để nói, yên lặng đứng đó một chốc rồi mới rời đi.
—
Đến đêm, đương nhiên là Thẩm Mặc bị dằn vặt một phen. Sáng hôm sau, cậu thực sự là không muốn rời giường chút nào, nhưng nhớ đến buổi chiều phải đến phòng tranh bàn giao công việc và nhờ Dương Nguyệt rửa ảnh, cậu đành phải loạng choạng đứng lên.
Trước đó Dương Nguyệt đã gặp Quý Minh Hiên – vào lúc biết anh là cô chủcủa mình, vẻ mặt của cô như thể gặp động đất vậy. Nhưng cô tiếp nhận sự thật này rất nhanh, còn liếc Thẩm Mặc đầy tán thưởng – anh chủ GJ! Ngài Quý siêu cấp đẹp trai luôn! Mà về sau cô cũng gọi anh là ngài Quý giống cậu, tuyệt không kêu hai tiếng cô chủ nữa.
Thẩm Mặc hơi thất vọng.
May là hiệu suất của Dương Nguyệt rất cao, chưa tới hai ngày đã giao ảnh cho cậu. Cậu thấy tấm ảnh này rất được, không chỉ để trong ví cậu, mà cũng phải thay ảnh trong ví Quý Minh Hiên đi.
Ban đầu anh không đồng ý, nhưng chút phản kháng yếu ớt ấy rất nhanh đã bị cậu gạt phắt. Nhưng anh đã kịp giấu bức hình cũ đi, chẳng biết là định giấu ở nơi nào.
Còn dư một tấm cho Quý Ninh. Nhưng thằng nhóc kia đã không còn thấy mới mẻ nữa, nhìn nhìn một chút, xác định người trong ảnh là hai vị phụ huynh nhà mình rồi vứt nó sang một bên, tiếp tục chơi đồ chơi.
Nhưng Thẩm Mặc lại nhớ kỹ lời hứa của mình với Quý Ninh, cất ảnh chụp vào chỗ cất tiền lì xì của bé. Tuy bé còn nhỏ, nhưng tiền tích trữ lại không ít, sổ tiết kiệm đặt trong tủ đầu giường phòng họ.
Cậu lỡ giật ngăn kéo quá mạnh, làm cả ngăn tủ sập xuống. Khi thu dọn đồ lại, cậu thấy một cái hộp nhỏ ở tận sâu bên trong.
Trái tim Thẩm Mặc nảy lên, không nhịn được mở cái hộp đó ra – bên trong quả nhiên là một đôi nhẫn.
Chiếc nhẫn mà cậu vẽ trên tay trái anh là đã là độc nhất vô nhị, nhưng đôi nhẫn cậu đang thấy còn tinh xảo hơn bội phần, trên mặt khảm một viên ngọc, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra đủ loại màu sắc, xinh đẹp vô cùng.
Thì ra ngài Quý cũng đã chuẩn bị nhẫn rồi, chẳng qua lại bị cậu tranh mất.
Đây là tình cảm chưa từng nói ra thành lời của Quý Minh Hiên.
Lòng Thẩm Mặc chua xót, tựa như sắp rơi lệ.
Tay cậu nhẹ nhàng ve vuốt chiếc nhẫn, không biết qua bao lâu, Quý Ninh ở bên ngoài hô to: “Chú, ra ngoài chơi với cháu đi ~!”
Lúc này cậu mới tỉnh lại, xốc lại tâm trạng rồi thả lại hộp nhẫn vào góc tủ, làm như chưa có gì xảy ra.
Trong phòng khách, Quý Ninh hào hứng vật lộn với đồ chơi mới. Quý Minh Hiên ngòi bên cạnh xem tài liệu, thấy Thẩm Mặc đi ra thì tỏ vẻ thờ ơ liếc qua.
Anh thường xuyên nói – Thẩm Mặc, là em theo đuổi tôi trước đấy nhé.
Ừ – Cậu nghĩ – Thực sự là thế.
Còn bí mật nho nhỏ nọ của ngài Quý, cứ để nó mãi mãi là bí mật đi.
Tác giả :
Mỗ Niên Mỗ Nguyệt (Khốn Ỷ Nguy Lâu)