Mạo Bài Đại Anh Hùng
Quyển 2 - Chương 7: Vương đạo của mập mạp
Mễ Kỳ trầm mặc một lúc, sau đó quay đầu nhìn lại đại sảnh đèn đuốc sáng trưng ở xa xa, Mễ Lan thì đang nhìn về hướng này với vẻ mặt quan tâm, lão thở dài, nói: “Trung úy, có thể đi theo ta một lát không?”
Mẹ kiếp, ông là trung tướng, ta là trung úy, có thể nói không sao? Điền Hành Kiện gật đầu, cùng trung tướng Mễ Kỳ tản bộ dọc theo con đường nhỏ đầy sỏi trong vườn hoa.
“Trung úy, ngươi tên là Điền Hành Kiện phải không?”
“Đúng vậy, thưa tướng quân.”
“Người Hán à?” Mễ Kỳ cùng Điền Hành Kiện quẹo vào một đường nhỏ khác.
“Đúng vậy, thưa tướng quân.”
Mễ Kỳ khoát tay, nói: “Đừng gọi ta là tướng quân nữa, ở đây là nói chuyện riêng. Ta cũng là người Hán, ngươi đã là bạn của Mễ Lan thì cứ theo truyền thống mà gọi ta là bá phụ (bác) cũng được.”
Vẻ mặt mập mạp như vừa trút được gánh nặng, hắn sợ nhất là chính thức nói chuyện với một tướng quân. Thấy tướng quân dễ dãi cũng liền thuận thế trèo lên, miệng đầy mùi mật : “Ha ha, vâng, thưa bá phụ.”
“Ngươi và Mễ Lan quen nhau như thế nào ?” Trung tướng Mễ Kỳ hỏi .
Cháu cũng là học sinh của giáo sư Boswell, cùng với Mễ Lan xem như là sư huynh, sư muội” Mập mạp tránh nặng tìm nhẹ, đáp.
“Hả?” Mễ Kỳ kinh ngạc, ngoảnh đầu nhìn tên mập mạp không có vẻ gì nổi bật trước mặt, hỏi lại: “Giáo sư Boswell nhận học sinh đòi hỏi rất cao đấy.”
Điền Hành Kiện cười cười, cũng không trả lời, trên khuôn mặt mập ú lại thể hiện ra bộ dáng ta đây vốn rất lợi hại.
“Khi vừa đến đây, ta cũng nghe nói qua chuyện của ngươi ở bộ chỉ huy rồi.” Trung tướng Mễ Kỳ vỗ vai Điền Hành Kiện, khen ngợi: “Ngươi đúng là rất khá, có thể đem hơn 200 người chạy thoát trên suốt quãng đường đó, thật đúng là không phải người bình thường có thể làm được. Trong đó còn vài lần áp dụng chiến thuật lừa địch và phục kích cũng rất tốt, Học viện Quân sự Thủ Đô thậm chí còn đang chuẩn bị biên soạn thành trận chiến điển hình để viết vào sách giáo khoa đấy.”
Điền Hành Kiện có chút thụ sủng nhược kinh, nói : “Điều này thật quá vinh hạnh rồi, thật ra cháu cũng chỉ làm đại mà thôi.”
Mễ Kỳ lắc đầu nói : “Không cần tự xem nhẹ mình. Bộ chỉ huy đã nghiên cứu qua ghi chép chiến trường của bộ đội trinh sát đặc chủng các ngươi, chiến thuật và thủ đoạn lừa gạt hiệu quả của ngươi rất lão luyện. Địa điểm phục kích cùng nắm chắc thời gian, hành động rất chính xác, kế hoạch tác chiến lớn mật, có thể lợi dụng đầy đủ mọi lợi thế trong tay. Là một đội trưởng lính trinh sát đặc chủng, việc một mình ngụy trang và ẩn núp có lẽ rất dễ dàng, nhưng để có thể vận dụng điều này cho cả một đội ngũ trên 200 người thì đã không phải là vấn đề đơn giản nữa rồi.”
Người khác nghe khích lệ có lẽ sẽ rất vui, nhưng mập mạp thì càng nghe càng kinh hồn tán đảm. Bản thân được nói tốt như vậy thì nếu lần sau có hành động cùng loại, có khi mình sẽ là người thứ nhất được chọn mất. Mập mạp nhất thời không có cách nào để hạ thấp bản thân xuống, chỉ biết liên tục nói: “May mắn, may mắn thôi.”
Hai người ngừng lại trước một đài phun nước, đỉnh núi ban đêm có vẻ rất tráng lệ, trung tướng Mễ Kỳ cười cười, nói: “Lần này ta tới đây, một là muốn thăm con gái một chút, hai là gặp mặt ngươi. Không ngờ lần gặp mặt của chúng ta lại xuất hiện trong thường hợp này, càng không ngờ ngươi lại là bạn của Mễ Lan .”
Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, Điền Hành Kiện có chút xấu hổ, lại nghe Mễ Kỳ tiếp tục nói : “Mễ Lan một mình ở lại Galypalan làm ta rất lo lắng, một cô gái thường rất dễ bị tổn thương trong chiến tranh.”
Mễ Kỳ xoay người nhìn thẳng vào Điền Hành Kiện, nói một cách chân thành: “Ta có thể nhờ ngươi một việc chứ?”
Mẹ kiếp, mới gặp mặt lần đầu tiên đã đem phiền toái đến cho người ta, không biết có phải là thiếu lễ độ hay không chứ? Mập mạp oán thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại liên tục nói: “Đương nhiên là được, đương nhiên là được.”
“Trung úy, chăm sóc Mễ Lan giúp ta, ta không muốn nó bị bất kỳ một thương tổn nào.“ Trong giọng nói của trung tướng Mễ Kỳ mang một loại cảm giác không thể cự tuyệt.
Mập mạp gần như đứng nghiêm theo tiềm thức, lớn tiếng đáp: “ Rõ, thưa tướng quân.” Tiếng nói vừa dứt, mập mạp thiếu chút nữa đã tự vả mình hai cái bạt tay, cái lão này cuối cùng cố ý đổi sang giọng hạ lệnh, làm cho hắn cũng vô tình lấy thái độ phục tùng mệnh lệnh của một trung úy đối với một trung tướng mà đáp trả.
Bỗng có mấy tiếng kêu truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại thì thấy ở ngọn đèn đường cách đó không xa có ba bóng người duyên dáng đang đi về hướng này. Mễ Kỳ nhìn Điền Hành Kiện một cách cổ quái, nhẹ giọng nói: “Trong vấn đề sinh hoạt cá nhân, chỉ sợ là người phải để ý nhiều một chút, Liên bang là quốc gia có chế độ một vợ một chồng, nếu ngươi không học cách từ chối thì sẽ hại người hại mình đấy.”
Mập mạp rất thành khẩn gật đầu vâng dạ, nhưng trong lòng lại hèn mọn nghĩ: “Đúng là ông già thì biết cái gì chứ? Ba vợ mới là vương đạo.”
Mễ Lan chạy tới đầu tiên, đỏ mặt kéo tay Mễ Kỳ đi về khách sạn, trong miệng thấp giọng oán giận.
Mỹ Đóa và Nia vốn đã sớm bài tỏ thái độ với Điền Hành Kiện thì liền một trái một phải ôm lấy cánh tay của hắn, vừa cấu véo vừa tra hỏi xem cha của tình địch đã nói gì với mập mạp.
Mập mạp hơi híp mắt, vẻ mặt hèn mọn nhẹ nhàng chuyển động cánh tay, lặng lẽ cảm thụ lực đàn hồi mười phần từ bộ ngực hai người, dâm đãng nói: “ Ta nhờ trung tướng giúp ta thuê một phòng tổng thống tại khách sạn thôi. Trong đó có một cái giường thật lớn, buổi tối chúng ta không quay về căn cứ, mọi người cùng chơi trò vật lộn trên giường lớn, một mình ta đánh hai người các ngươi, nếu không thì hai ngươi cùng đánh ta cũng được. “
Có ngốc mới tin tên mập mạp này dám yêu cầu trung tướng như thế, nhưng Mỹ Đóa và Nia vẫn đỏ bừng mặt, hung hăng nhéo Điền Hành Kiện, nói: “ Phi! Nghĩ tốt nhỉ, muốn chơi ngươi tự chơi một mình đi!”
Các nàng kéo tay nhau chạy mất, để lại mập mạp một mình trong vườn hoa. Mấy cô nàng này …một mình mình chơi thế nào vui bằng ba người cùng chơi chứ?
Mỹ Đóa và Nia đương nhiên là không chơi trò chơi trên giường với mập mạp, người ta dù gì cũng là xử nữ, làm sao bỏ qua thể diện mà chơi 3P? Tiện nhân trên phương diện này thuần túy là ngu ngốc. Ngày thứ hai , các nàng theo đội ngũ lên chuyến bay trở về thủ đô, trước khi đi hai nữ binh u oán còn đem mập mạp cấu véo tơi bời một trận cho chừa cái tội đầu gỗ.
Hai ngày sau đó, Điền Hành Kiện đều đến phòng thí nghiệm phối hợp với ẵê Lan cùng nghiên cứu mấy hạng mục, Mễ Lan mặc dù nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, nhưng lúc tức giận vẫn giữ thói quen véo tai mập mạp. Chỉ có điều thần thái không giống chủ nô mà có phần giống người vợ nhỏ canh giữ chồng mình hơn.
Ánh mắt nàng nhìn mập mạp có vẻ lấp lánh, tràn đầy nhu tình làm cho mập mạp chột dạ, sợ mình nhất thời quản không được thằng em nhỏ rồi hành động nông nổi. Đến lúc đó không chừng trung tướng Mễ Kỳ sẽ cực kỳ quyết đoán đem mình biến thành thái giám mất. Giữa hai người trong khi nghiên cứu cũng vì thế mà xuất hiện một loại không khí mập mờ, khó hiểu .
Nghỉ ngơi đến ngày thứ ba, rốt cuộc thì Bernardote cũng phái người mang mập mạp đến phòng làm việc của Bộ tổng chỉ huy tiền phương.
Phòng làm việc vẫn y cũ, mấy tướng quân vẫn nhìn chằm chằm vào Điền Hành Kiện như nhìn khỉ, trong mắt đều toát ra vẻ kỳ lạ, cổ quái.
Sau khi chào nhau theo quân lễ như thường lệ, Bernardote tươi cười đi tới bắt tay Điền Hành Kiện, nói: “Điền trung úy, ngươi đúng là đã dạy cho ta một bài học đấy, thật sự là không thể nhìn người bằng bề ngoài, anh hùng đi tới đâu cũng vẫn là anh hùng!”
Mong các bạn post các chương sau ấn vào nút "Trích" và k chỉnh sửa Code lung tung.
Thân
Mẹ kiếp, ông là trung tướng, ta là trung úy, có thể nói không sao? Điền Hành Kiện gật đầu, cùng trung tướng Mễ Kỳ tản bộ dọc theo con đường nhỏ đầy sỏi trong vườn hoa.
“Trung úy, ngươi tên là Điền Hành Kiện phải không?”
“Đúng vậy, thưa tướng quân.”
“Người Hán à?” Mễ Kỳ cùng Điền Hành Kiện quẹo vào một đường nhỏ khác.
“Đúng vậy, thưa tướng quân.”
Mễ Kỳ khoát tay, nói: “Đừng gọi ta là tướng quân nữa, ở đây là nói chuyện riêng. Ta cũng là người Hán, ngươi đã là bạn của Mễ Lan thì cứ theo truyền thống mà gọi ta là bá phụ (bác) cũng được.”
Vẻ mặt mập mạp như vừa trút được gánh nặng, hắn sợ nhất là chính thức nói chuyện với một tướng quân. Thấy tướng quân dễ dãi cũng liền thuận thế trèo lên, miệng đầy mùi mật : “Ha ha, vâng, thưa bá phụ.”
“Ngươi và Mễ Lan quen nhau như thế nào ?” Trung tướng Mễ Kỳ hỏi .
Cháu cũng là học sinh của giáo sư Boswell, cùng với Mễ Lan xem như là sư huynh, sư muội” Mập mạp tránh nặng tìm nhẹ, đáp.
“Hả?” Mễ Kỳ kinh ngạc, ngoảnh đầu nhìn tên mập mạp không có vẻ gì nổi bật trước mặt, hỏi lại: “Giáo sư Boswell nhận học sinh đòi hỏi rất cao đấy.”
Điền Hành Kiện cười cười, cũng không trả lời, trên khuôn mặt mập ú lại thể hiện ra bộ dáng ta đây vốn rất lợi hại.
“Khi vừa đến đây, ta cũng nghe nói qua chuyện của ngươi ở bộ chỉ huy rồi.” Trung tướng Mễ Kỳ vỗ vai Điền Hành Kiện, khen ngợi: “Ngươi đúng là rất khá, có thể đem hơn 200 người chạy thoát trên suốt quãng đường đó, thật đúng là không phải người bình thường có thể làm được. Trong đó còn vài lần áp dụng chiến thuật lừa địch và phục kích cũng rất tốt, Học viện Quân sự Thủ Đô thậm chí còn đang chuẩn bị biên soạn thành trận chiến điển hình để viết vào sách giáo khoa đấy.”
Điền Hành Kiện có chút thụ sủng nhược kinh, nói : “Điều này thật quá vinh hạnh rồi, thật ra cháu cũng chỉ làm đại mà thôi.”
Mễ Kỳ lắc đầu nói : “Không cần tự xem nhẹ mình. Bộ chỉ huy đã nghiên cứu qua ghi chép chiến trường của bộ đội trinh sát đặc chủng các ngươi, chiến thuật và thủ đoạn lừa gạt hiệu quả của ngươi rất lão luyện. Địa điểm phục kích cùng nắm chắc thời gian, hành động rất chính xác, kế hoạch tác chiến lớn mật, có thể lợi dụng đầy đủ mọi lợi thế trong tay. Là một đội trưởng lính trinh sát đặc chủng, việc một mình ngụy trang và ẩn núp có lẽ rất dễ dàng, nhưng để có thể vận dụng điều này cho cả một đội ngũ trên 200 người thì đã không phải là vấn đề đơn giản nữa rồi.”
Người khác nghe khích lệ có lẽ sẽ rất vui, nhưng mập mạp thì càng nghe càng kinh hồn tán đảm. Bản thân được nói tốt như vậy thì nếu lần sau có hành động cùng loại, có khi mình sẽ là người thứ nhất được chọn mất. Mập mạp nhất thời không có cách nào để hạ thấp bản thân xuống, chỉ biết liên tục nói: “May mắn, may mắn thôi.”
Hai người ngừng lại trước một đài phun nước, đỉnh núi ban đêm có vẻ rất tráng lệ, trung tướng Mễ Kỳ cười cười, nói: “Lần này ta tới đây, một là muốn thăm con gái một chút, hai là gặp mặt ngươi. Không ngờ lần gặp mặt của chúng ta lại xuất hiện trong thường hợp này, càng không ngờ ngươi lại là bạn của Mễ Lan .”
Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, Điền Hành Kiện có chút xấu hổ, lại nghe Mễ Kỳ tiếp tục nói : “Mễ Lan một mình ở lại Galypalan làm ta rất lo lắng, một cô gái thường rất dễ bị tổn thương trong chiến tranh.”
Mễ Kỳ xoay người nhìn thẳng vào Điền Hành Kiện, nói một cách chân thành: “Ta có thể nhờ ngươi một việc chứ?”
Mẹ kiếp, mới gặp mặt lần đầu tiên đã đem phiền toái đến cho người ta, không biết có phải là thiếu lễ độ hay không chứ? Mập mạp oán thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại liên tục nói: “Đương nhiên là được, đương nhiên là được.”
“Trung úy, chăm sóc Mễ Lan giúp ta, ta không muốn nó bị bất kỳ một thương tổn nào.“ Trong giọng nói của trung tướng Mễ Kỳ mang một loại cảm giác không thể cự tuyệt.
Mập mạp gần như đứng nghiêm theo tiềm thức, lớn tiếng đáp: “ Rõ, thưa tướng quân.” Tiếng nói vừa dứt, mập mạp thiếu chút nữa đã tự vả mình hai cái bạt tay, cái lão này cuối cùng cố ý đổi sang giọng hạ lệnh, làm cho hắn cũng vô tình lấy thái độ phục tùng mệnh lệnh của một trung úy đối với một trung tướng mà đáp trả.
Bỗng có mấy tiếng kêu truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại thì thấy ở ngọn đèn đường cách đó không xa có ba bóng người duyên dáng đang đi về hướng này. Mễ Kỳ nhìn Điền Hành Kiện một cách cổ quái, nhẹ giọng nói: “Trong vấn đề sinh hoạt cá nhân, chỉ sợ là người phải để ý nhiều một chút, Liên bang là quốc gia có chế độ một vợ một chồng, nếu ngươi không học cách từ chối thì sẽ hại người hại mình đấy.”
Mập mạp rất thành khẩn gật đầu vâng dạ, nhưng trong lòng lại hèn mọn nghĩ: “Đúng là ông già thì biết cái gì chứ? Ba vợ mới là vương đạo.”
Mễ Lan chạy tới đầu tiên, đỏ mặt kéo tay Mễ Kỳ đi về khách sạn, trong miệng thấp giọng oán giận.
Mỹ Đóa và Nia vốn đã sớm bài tỏ thái độ với Điền Hành Kiện thì liền một trái một phải ôm lấy cánh tay của hắn, vừa cấu véo vừa tra hỏi xem cha của tình địch đã nói gì với mập mạp.
Mập mạp hơi híp mắt, vẻ mặt hèn mọn nhẹ nhàng chuyển động cánh tay, lặng lẽ cảm thụ lực đàn hồi mười phần từ bộ ngực hai người, dâm đãng nói: “ Ta nhờ trung tướng giúp ta thuê một phòng tổng thống tại khách sạn thôi. Trong đó có một cái giường thật lớn, buổi tối chúng ta không quay về căn cứ, mọi người cùng chơi trò vật lộn trên giường lớn, một mình ta đánh hai người các ngươi, nếu không thì hai ngươi cùng đánh ta cũng được. “
Có ngốc mới tin tên mập mạp này dám yêu cầu trung tướng như thế, nhưng Mỹ Đóa và Nia vẫn đỏ bừng mặt, hung hăng nhéo Điền Hành Kiện, nói: “ Phi! Nghĩ tốt nhỉ, muốn chơi ngươi tự chơi một mình đi!”
Các nàng kéo tay nhau chạy mất, để lại mập mạp một mình trong vườn hoa. Mấy cô nàng này …một mình mình chơi thế nào vui bằng ba người cùng chơi chứ?
Mỹ Đóa và Nia đương nhiên là không chơi trò chơi trên giường với mập mạp, người ta dù gì cũng là xử nữ, làm sao bỏ qua thể diện mà chơi 3P? Tiện nhân trên phương diện này thuần túy là ngu ngốc. Ngày thứ hai , các nàng theo đội ngũ lên chuyến bay trở về thủ đô, trước khi đi hai nữ binh u oán còn đem mập mạp cấu véo tơi bời một trận cho chừa cái tội đầu gỗ.
Hai ngày sau đó, Điền Hành Kiện đều đến phòng thí nghiệm phối hợp với ẵê Lan cùng nghiên cứu mấy hạng mục, Mễ Lan mặc dù nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, nhưng lúc tức giận vẫn giữ thói quen véo tai mập mạp. Chỉ có điều thần thái không giống chủ nô mà có phần giống người vợ nhỏ canh giữ chồng mình hơn.
Ánh mắt nàng nhìn mập mạp có vẻ lấp lánh, tràn đầy nhu tình làm cho mập mạp chột dạ, sợ mình nhất thời quản không được thằng em nhỏ rồi hành động nông nổi. Đến lúc đó không chừng trung tướng Mễ Kỳ sẽ cực kỳ quyết đoán đem mình biến thành thái giám mất. Giữa hai người trong khi nghiên cứu cũng vì thế mà xuất hiện một loại không khí mập mờ, khó hiểu .
Nghỉ ngơi đến ngày thứ ba, rốt cuộc thì Bernardote cũng phái người mang mập mạp đến phòng làm việc của Bộ tổng chỉ huy tiền phương.
Phòng làm việc vẫn y cũ, mấy tướng quân vẫn nhìn chằm chằm vào Điền Hành Kiện như nhìn khỉ, trong mắt đều toát ra vẻ kỳ lạ, cổ quái.
Sau khi chào nhau theo quân lễ như thường lệ, Bernardote tươi cười đi tới bắt tay Điền Hành Kiện, nói: “Điền trung úy, ngươi đúng là đã dạy cho ta một bài học đấy, thật sự là không thể nhìn người bằng bề ngoài, anh hùng đi tới đâu cũng vẫn là anh hùng!”
Mong các bạn post các chương sau ấn vào nút "Trích" và k chỉnh sửa Code lung tung.
Thân
Tác giả :
Thất Thập Nhị Biên