Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên
Chương 113
Tất cả mọi người đều hiểu.
.
Thời Duyệt không sai, quả thật hai cô đã bước vào thế giới có độ khó địa ngục.
Thời Duyệt kéo cơ thể mệt rã rời chỉ còn 1/3 thể lực về nhà, cuộc sống nghèo khó, con nhỏ bị bệnh, công việc không có tương lai và lão sếp bị điên...cô biết, tất cả khó khăn giờ chỉ mới bắt đầu.
Mở cửa, ngửi thấy một mùi thối.
"Con đi ra quần." Hứa Ấu Diên đang thay quần cho em bé, cởi cái quần mang mùi thối ném tạm vào trong phòng vệ sinh. Thời Duyệt đi đến giúp, phát hiện em bé bị sốt.
"Sao lại bị sốt rồi?"
"Sáng nay hết điện, chị dẫn nó ra ngoài đi mua điện cùng, ai ngờ..." Hứa Ấu Diên thoáng phiền lòng, không muốn nói quá chi tiết, "Hẳn là ra ngoài bị trúng gió nên cảm lạnh, thể chất của nó vốn yếu, bị sốt rồi."
"Uống thuốc chưa?"
"Vẫn chưa, chị đang định lấy thuốc thì phát hiện nó đi ra quần."
"Ui cái mùi này, hự..." Thời Duyệt ghét bỏ cau mày, bỗng nhìn thấy một loạt màu xanh lá lóe lên ở trên đầu Hứa Ấu Diên, chỉ số nhịp tim của chị mất 1 điểm.
Thời Duyệt: "?!"
Phát hiện Hứa Ấu Diên giảm 1 điểm, Thời Duyệt cảm thấy khó chịu, cũng mất 1 điểm.
Thấy Thời Duyệt mất 1 điểm, Hứa Ấu Diên lại mất 1 điểm theo.
"Dừng lại!" Thời Duyệt lập tức hô dừng, cô biết cả hai ảnh hưởng lẫn nhau vô cùng có khả năng bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc tồi tệ, lôi kéo nhau có thể làm điểm rơi xuống dưới 50 chỉ trong tích tắc.
Hứa Ấu Diên lập tức giải thích: "Chị không ghét em...chỉ là tí tọe cảm xúc lóe lên trong lòng mà thôi."
Thời Duyệt nhắm mắt, không nhìn chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên: "Đúng, đúng, đương nhiên là em biết. Vốn dĩ giá trị thể lực thấp cũng dễ làm nảy sinh cảm xúc tiêu cực, chúng ta tuyệt đối không được gây thương tổn cho nhau nữa."
Hứa Ấu Diên "ừ" một tiếng.
"Ngoan thế này á?" Nghe thấy tiếng của Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt thích vô cùng, ôm chặt chị. Dù trong hoàn cảnh tồi tệ khắc nghiệt, chỉ cần Hứa Ấu Diên ở đây, Thời Duyệt có thể tìm lại niềm vui bất cứ lúc nào.
Từ từ nhắm mắt lại ôm Hứa Ấu Diên, cảm nhận hơi ấm trên cơ thể của chị, chỉ số nhịp tim đã rơi xuống bờ vực nguy hiểm bắt đầu chầm chậm tăng trở lại.
Đến khi mở mắt ra, Thời Duyệt phát hiện chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên đã tăng đến 61 điểm.
Thời Duyệt bắt đầu thích trò chơi này. Cuộc sống chân thực, lòng người khó dò, cảm tình cũng bị ngăn cách bởi nỗi lòng, gặp được người ngạo kiều lại mạnh miệng như Hứa Ấu Diên, dù biết trong lòng chị có cảm tình, cũng rất khó để khui ra một chút chứng cứ.
Nhưng trong trò chơi lấy chủ đề tình yêu, chỉ số nhịp tim được đánh dấu rõ ràng, tất cả tâm tư đều không thể nào che giấu.
Dù tâm trạng tồi tệ dễ làm ảnh hưởng đến nhau, nhưng tâm trạng tốt đẹp cũng có thể lan truyền cho nhau.
Khi nhìn thấy chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên, chỉ số nhịp tim của Thời Duyệt cũng lập tức được cộng thêm 10 điểm, dừng lại ở 75 điểm.
"Chị còn dám nói là chị không thích em? Hửm?" Thời Duyệt vòng qua cổ Hứa Ấu Diên, ôm Hứa Ấu Diên đang muốn chạy về.
"Em này...con đang sốt đấy được không?" Hứa Ấu Diên bực mình trừng em
"Ủa, đúng rồi. Vậy chị nhanh lại đây cho em hôn một cái rồi em cho chị đi."
Thời Duyệt có đôi khi rất trưởng thành, đôi khi lại trẻ con không hề che giấu, nếu mặt đã dày. vậy cũng chỉ cần mở miệng nói ra luôn.
Hứa Ấu Diên cười em trẻ con, đồng thời cũng không thể không thừa nhận, mình bị ảnh hưởng bởi sự thẳng thắn và không che giấu của em.
Được rồi, hôn một cái thì hôn một cái.
Hứa Ấu Diên thôi vùng vẫy, nhìn Thời Duyệt, nhỏ giọng nói: "Vì củng cố chỉ số nhịp tim."
Thời Duyệt phấn khởi: "Vì người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản cũng được."
Hứa Ấu Diên: "??"
Trong lúc bối rối, chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên lại tăng lên.
Thời Duyệt: "Nói đi, rốt cuộc chị thích em bao nhiêu?"
Hứa Ấu Diên: "Em cứ cười chị đi." Nói rồi muốn đẩy em ra.
"Gì đấy? Đã cởϊ qυầи rồi còn đẩy em?"
"Quần em bị cởi bao giờ?"
"Đang đợi chị cởi cho em đấy."
Thời Duyệt lập tức ép Hứa Ấu Diên vào tường, chặn kín trước mặt, kiên quyết không cho chị cơ hội chạy đi.
Hứa Ấu Diên muốn chui xuống trốn, bị Thời Duyệt mò về: "Gì đấy, vợ vợ lâu năm rồi chị còn trốn cái gì?"
Sức Hứa Ấu Diên không bằng Thời Duyệt, không thể trốn thoát, Thời Duyệt còn cù, càng kiệt sức, cô không chịu được cười xin tha: "Chị sai rồi, đừng cù, Thời Duyệt...buồn lắm."
Thấy chị như vậy, trong lòng Thời Duyệt càng nóng, đỡ chị tựa vào tường đứng thẳng, hôn nồng nhiệt.
Trời ban cơ hội tốt, sao Thời Duyệt có thể bỏ qua.
Đóng cửa lại, đây chính là nhà của các cô, một đôi vợ vợ không thân mật còn gọi là một đôi vợ vợ sao?
Hơn nữa Hứa Ấu Diên cũng đáng yêu quá đi mất...vẫn muốn nghe chị xin tha.
......
Hứa Ấu Diên chống tay lên mặt, hai má dần đỏ lên.
Thời Dã và mọi người lo lắng hỏi: "Sau đó thì sao? Em bé có hạ sốt không?"
Khi kể đến đoạn em bé bị sốt, Hứa Ấu Diên nhớ lại nụ hôn triền miên kia cùng Thời Duyệt, và còn rất nhiều chi tiết sau đó, suy nghĩ khẽ bay đi.
Đương nhiên, phần cực kì ướŧ áŧ kia sẽ không chia sẻ với các chị em.
"Ừm...sau đó, uống thuốc hạ sốt."
......
Nụ hôn làm Hứa Ấu Diên thở nặng dần, Thời Duyệt dẫn chị vào phòng ngủ, đè xuống giường, khi đang định cởi khuy áo, bỗng nghe thấy tiếng em bé gọi từ bên ngoài.
"Mẹ..."
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đều hơi phân tâm, tiếng gọi yếu ớt của em bé vọng vào phòng ngủ, vừa vô lực vừa đau đớn.
Cảm giác như Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên là cầm thú muốn thân mật mặc kệ sống chết của con nhỏ.
Hứng thú bị quấy nhiễu, Hứa Ấu Diên ẩn đầu Thời Duyệt: "Được rồi, chữa cho con khỏi ốm trước đã, được không?" Rồi giọng nói nhẹ xuống, "Dù sao chỉ số nhịp tim bây giờ cũng đủ rồi."
Thời Duyệt nhìn, chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên là 99+, đã ổn định.
Tâm trạng rất tốt, Thời Duyệt tạm tha cho Hứa Ấu Diên, dù sao cũng có mười lăm năm trong trò chơi, cô sẽ làm bạn đời với Hứa Ấu Diên ở đây mười lăm năm, luôn có cơ hội để thực hiện nguyện vọng.
Hai người trở lại phòng khách, em bé mê man mở mắt ra nhìn Thời Duyệt một lần, gọi cô bằng giọng nói tội nghiệp: "Mẹ...con khó chịu."
"Chộ ôi, bé cưng thương quá." Thời Duyệt cũng cảm thấy rất thích "con gái" mới gặp nhau lần đầu này, dù sao cũng là sự kết hợp điện tử giữa cô và Hứa Ấu Diên, "Cố chịu một lát, mẹ lấy thuốc cho con. Ấu Diên, chúng ta có thuốc hạ sốt không?"
Hứa Ấu Diên ôm má, muốn đôi má nóng lên nhanh chóng giảm nhiệt độ: "Hình như không có, lúc nãy chị muốn cho nó uống thuốc, nhưng tìm một vòng cũng không thấy. Định đi mua lại phát hiện nó đùn ra quần."
"Chị đi mua thuốc đi, em thấy dưới nhà có hiệu thuốc. Em giặt quần bẩn chị đi mua thuốc?"
Hứa Ấu Diên: "Em đi mua thuốc chị giặt quần, sao em giặt được."
"Ừa."
Thời Duyệt vui vẻ ngâm nga khúc nhạc đi xuống nhà mua thuốc, bị một người đi đường vội vã va vào người, rất đau, nhưng cô hoàn toàn không để ý.
Khi tâm trạng tốt, cả thế giới trong mắt đều dễ thương.
Đến hiệu thuốc mua thuốc, đang chuẩn bị trả tiền, phát hiện không thấy điện thoại.
Thời Duyệt căng thẳng, sờ soạng khắp người, không có.
Cô nhớ rõ đã mang điện thoại xuống nhà, vẫn nhớ tay mình đã cất điện thoại vào trong túi lúc đóng cửa, sao bây giờ lại không thấy?
Người vừa va vào cô là kẻ cắp sao?
Thời Duyệt không mang tiền mặt, đành phải về nhà lấy tiền.
"Mất điện thoại?" Hứa Ấu Diên vẫn đang giặt quần cho con, "Em đừng đùa chị."
"Thật, hình như bị lấy cắp."
"Em có vẻ không sốt ruột..."
"Em, hơi sốt ruột." Dù sao tiền gửi ngân hàng cũng không nhiều, đồ vật thiết yếu như điện thoại mất đi chắc chắn phải mua lại, thêm một gánh nặng cho gia đình.
Cô hiểu lý lẽ, nhưng không hề cảm thấy lo lắng.
Còn Hứa Ấu Diên bị việc vặt bóc lột cả ngày nghe được tin dữ này khá đau đầu: "Được rồi, vậy...em cầm điện thoại chị đi mua thuốc trước được không? Đừng để mất nữa đấy."
"Ừa."
Thời Duyệt mua thuốc trở về, đói gần chết, Hứa Ấu Diên đã thay quần cho em bé, trong phòng bếp có mùi thơm của cơm nước bay ra.
"Ơ? Chị nấu cơm?"
"Đúng vậy. Yên tâm, món ăn rất đơn giản, không lỗi được."
"Đói quá đói quá, nhanh bắt đầu nào!" Thời Duyệt thật sự đói, lúc này dù cho cô ăn gì, cô đều có thể quét sạch sẽ.
"Cho con ăn trước." Hứa Ấu Diên nói.
"Ngao." Thời Duyệt cho em bé uống thuốc, mang cái bụng kêu ùng ục ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn, định ăn uống no nê rồi đêm nay đánh một trận lớn.
Khi Hứa Ấu Diên mang cháo cùng dưa muối và một đĩa gần giống thịt lại không nhìn ra nguyên liệu ban đầu là gì, vẻ mặt Thời Duyệt thoáng nghiêm trọng.
"Hôm nay chị đi mua điện, lại phải dọn dẹp nhà cửa, chưa kịp đi chợ mua thức ăn." Hứa Ấu Diên nói, "Ăn tạm trước được không?"
"Được!" Thời Duyệt cất cao giọng cười lên, nhưng trạng thái chỉ số nhịp tim giảm 1 điểm vẫn nổi lên trên đầu cô.
Hứa Ấu Diên: "..." Cũng giảm 1 điểm.
Thời Duyệt nhanh chóng cúi đầu ăn, không nhìn không nhìn, vui vui.
Hai người ăn xong rồi đi tắm, Thời Duyệt duỗi tay duỗi chân định mời Hứa Ấu Diên lên giường tâm sự một chút, nhưng em bé không chỉ không hạ sốt, thậm chí bắt đầu nói mê.
"Không được, sốt đến 40 độ, phải đưa đi bệnh viện." Hứa Ấu Diên đo nhiệt độ cho em bé rồi nói.
Thời Duyệt vốn không có tình cảm gì với đứa bé này, chẳng qua chỉ là một sản phẩm tổng hợp điện tử mà thôi. Nếu không có đứa bé, hai cô không chỉ có thể tiết kiệm tinh thần và sức lực, còn tiết kiệm được không ít tiền, càng không có ai quấy rầy thế giới hai người, là chuyện tốt.
Thời Duyệt cũng không che giấu sự lạnh nhạt của mình đối với thế giới này. Sự thật là cũng chỉ có Hứa Ấu Diên làm cô thích, trước khi cảm nhận được sự ấm áp mà Hứa Ấu Diên mang đến, Thời Duyệt đã từng ghét cả thế giới này.
Hiện giờ cũng tương tự, chỉ là sau khi trưởng thành, Thời Duyệt càng hiểu được cách che giấu nội tâm thật của mình, thậm chí để ép bản thân giao tiếp với người khác vì công ty, cô mới vẽ một lớp da người cho mình. Trên thực tế, nội tâm của cô không có nhiều thay đổi.
Vậy nên đối với đứa bé tổng hợp điện tử này, khi vui cô sẽ coi nó là con mình, còn nếu ba lần bốn lượt cản trở cô, cô sẽ coi nó là "nội dung gây nhiễu".
Nhưng...
Cô nhìn sang Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên đang thật sự lo lắng.
Nhớ lại lời Hứa Ấu Diên từng nói, tất cả vũ trụ trong trò chơi rất có thể đã trở thành một thế giới chân thực từ khoảnh khắc được tạo ra. Người giàu tình cảm lại lương thiện như chị, không thể nào mặc kệ nhìn đứa bé khó chịu thế này.
"Đi." Thời Duyệt bế em bé lên trước.
"Đợi đã, ngoài trời đang mưa, chúng ta mang ô ra ngoài." Hứa Ấu Diên nhìn cửa sổ nói.
Hơn nửa đêm đội mưa đưa con đi bệnh viện, không có xe, cũng không gọi được taxi, đứng ngoài trời rất lâu đến khi áo quần ướt đẫm mới gọi được một chiếc xe.
Đến bệnh viện, khoa nhi lúc nào cũng đông đúc, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt vừa đến tầng của khoa nhi đã nghe thấy tiếng gào khóc khiến người ta đau đầu.
Liếc mắt nhìn nhau, quần áo ướt nhẹp dính vào người, vừa mệt mỏi vừa khó chịu.
Em bé vẫn luôn đi khám ở bệnh viện này, hầu như tuần nào cũng phải đến, bác sĩ rất quen.
Hai người cùng trông con truyền nước đến hai giờ đêm, Thời Duyệt ngủ gật, Hứa Ấu Diên khẽ gọi em dậy, nói có thể về nhà.
"Ừ, được...em gọi xe." Thời Duyệt ngủ ra bốn mí mắt, lúc sờ vào túi định cầm điện thoại gọi xe lại không thấy gì, mới nhớ ra điện thoại đã bị lấy cắp.
"Chị gọi." Hứa Ấu Diên gọi xe, đêm khuya dễ gọi, nhanh chóng đặt được xe.
Thời Duyệt đứng lên, cổ suýt gãy, nhất định là tư thế ngủ vừa rồi không đúng, bị sái rồi.
Hứa Ấu Diên đẩy xe ra ngoài, giá trị thể lực đã hạ xuống vùng màu đỏ, cả người loạng choạng, thật sự quá mệt.
"Để em." Thời Duyệt lại gần muốn giảm bớt một phần gánh nặng giúp Hứa Ấu Diên.
"Không sao, chị làm được. Em cầm ô đi..." Hứa Ấu Diên không muốn nói cho lắm, không biết có phải vì dầm mưa, cổ họng của cô rất đau.
"Được."
Mưa không ngớt, không nặng hạt nhưng rất dai dẳng, năm sáu tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa có dấu hiệu muốn tạnh.
Thời Duyệt che ô cho Hứa Ấu Diên và em bé đến ven đường nơi taxi dừng, sau khi ngồi lên xe, bên trong quá ấm áp, Thời Duyệt lại thiếp đi.
Thời Duyệt cũng không hiểu vì sao mình buồn ngủ muốn ngủ như vậy, cảm giác rã rời này rất lạ đối với cô.
Đối với bản thân cô, làm việc đến hai giờ sáng là chuyện rất bình thường cũng rất nhẹ nhàng, hôm sau tám giờ dậy tiếp tục đi làm đều không thành vấn đề, chỉ cần một cốc cà phê, cả người đều hồi đầy máu sống lại.
Nhưng hiện giờ cô không thể.
Trong bối cảnh này cô 29 tuổi. Gần đến ngưỡng 30, mọi trạng thái cơ thể đều âm thầm suy giảm, nếu không để ý sẽ không dễ phát hiện. Nhưng Thời Duyệt trực tiếp lớn hơn 5 tuổi từ tuổi 24 đỉnh cao nhất, hiển nhiên là không thể dễ chịu.
Cảm giác buồn ngủ khiến cô không thể mở mắt ra sau một ngày làm việc đến hai giờ sáng, bị cơn mộng mị kéo mạnh xuống, hoàn toàn không thể tỉnh lại.
"Thời Duyệt?"
Không biết Hứa Ấu Diên đã gọi bao nhiêu lần, cô mới khó khăn tỉnh lại
"Đến nhà rồi." Hứa Ấu Diên cũng rất mệt, giá trị thể lực đã xuống đến điểm giới hạn.
Thời Duyệt "hả?" một tiếng, vẫn chóng mặt.
"Xuống xe thôi." Hứa Ấu Diên thanh toàn tiền xe bằng điện thoại, 155 tệ, một con số làm cô vừa đau thịt vừa tiếc.
Đi một vòng mất hơn 300 tệ, Hứa Ấu Diên chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm.
Không nên gọi xe về, hẳn là nên đi xe buýt tuyến đêm, thời gian về không khác mấy, giá lại rẻ hơn rất nhiều.
Thời Duyệt xuống xe, mở cửa xe cho Hứa Ấu Diên.
Hai người bế con đờ đẫn vào trong khu nhà.
Giá trị thể lực sụt nhanh khiến Thời Duyệt không còn tâm trạng làm chuyện xấu gì, chỉ muốn tắm nước nóng, thoải mái khoan khoái ngủ đến sáng.
Cảm giác nằm xuống chưa được bao lâu, Thời Duyệt đã nghe thấy tiếng báo thức đột ngột vang lên trong cơn mơ mơ màng màng. Giá trị thể lực của cô chưa hồi phục được bao nhiêu, hoàn toàn không dậy nổi, lại trở mình ngủ tiếp.
Báo thức khiến đầu Hứa Ấu Diên muốn nổ tung, em bé cũng bắt đầu khóc, Hứa Ấu Diên mở mắt ra, phát hiện bên ngoài bức rèm mỏng, trời vẫn chưa sáng.
Mới sáu giờ.
"Thời Duyệt, Thời Duyệt?" Hứa Ấu Diên dỗ em bé, lại đẩy người bên cạnh, "Phải dậy rồi."
"Ừ...được." Tiếng trả lời của Thời Duyệt rất rõ, Hứa Ấu Diên tưởng em đã tỉnh, không tiếp tục giục em. Báo thức kêu một lát rồi ngừng, em bé cũng bình tĩnh lại, phòng ngủ yên tĩnh trở lại trong nháy mắt.
Hứa Ấu Diên ngủ một lát, đến khi tỉnh dậy, phát hiện ngoài cửa sổ đã có tia sáng.
Mà Thời Duyệt vẫn ngủ bên cạnh cô.
Mấy giờ rồi? Hứa Ấu Diên lấy điện thoại nhìn, bảy rưỡi...
Bảy rưỡi!
"Thời Duyệt! Thời Duyệt!" Hứa Ấu Diên bật dậy, "Nhanh dậy đi! Muộn rồi!"
"Hả? Không sao, đổi sang họp buổi chiều là được." Thời Duyệt vẫn nói mơ.
"Đổi sang buổi chiều...Thời Duyệt! Đây là trong trò chơi! Tỉnh lại đi! Bây giờ em không phải là sếp!"
Hứa Ấu Diên gọi rất lâu cũng không thể đánh thức em, chưa từng sống cùng nhau, cô không biết Thời Duyệt có thể ngủ sâu đến vậy. Không đúng, bạn nhỏ này phải là cú mới đúng, hẳn là tuổi tác và hoàn cảnh sống của nhân vật ảnh hưởng đến em.
Nhưng giá trị thể lực vẫn còn 1/4, không thể nào vẫn chưa tỉnh được.
"Thời Duyệt." Ngoài hiện thực, Hứa Ấu Diên mở mắt, nhìn Thời Duyệt dựa vào sô pha, tư thế rất thả lỏng, đầu còn nghiêng sang một bên, có vẻ đã thiếp đi thật.
"Thời Duyệt, dậy đi." Hứa Ấu Diên vừa gọi em trong trò chơi, vừa từ từ đứng dậy lại gần em ngoài hiện thực, gọi em ở cả hai phía.
Rốt cuộc Thời Duyệt tỉnh lại, trong trò chơi cũng ngồi dậy, dụi mắt nói: "Mấy giờ rồi, sao em ngủ say vậy."
"Bản thân em cũng ngủ gật."
"Thật hả, sao em lại bị nhân vật dẫn vào trạng thái ngủ say được? Bình thường khi nhân vật ngủ em chỉ mất quyền điều khiển mà thôi."
"Có lẽ dạo này em đã mệt sẵn rồi. Không sao, chúng ta làm nhanh hẳn là vẫn kịp. Em đến công ty mất bao lâu?"
Thời Duyệt lập tức đánh răng rửa mặt sửa soạn: "Phải hai tiếng, nhất định sẽ đến muộn. Không sao, muộn thì muộn."
Hứa Ấu Diên cảm thấy đầu mờ mịt, hai mắt nóng lên: "Đi muộn có bị trừ lương không?"
"Trừ nửa ngày đó."
"Cả ngày cũng chỉ được mấy trăm, em đừng chậm trễ nữa, nhanh lên!"
"Em còn chưa ăn sáng."
"Em mang bánh mì ăn trên đường đi." Hứa Ấu Diên nhét bánh mì vào trong túi của em.
"Hả? Ăn bánh mì thôi?" Thời Duyệt đánh răng được một nửa, tủi thân nhìn Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên an ủi em: "Ngoan, hôm nay hai chúng ta đều dậy muộn, thật sự không kịp, bây giờ nấu nướng ăn xong mới đi chắc chắn em sẽ bị trừ hết lương hôm nay. Chấp nhận một ngày được không, con đi khám tốn không ít tiền, chị tính thử tiền sinh hoạt đã thấy giật gấu vá vai. Trò chơi mà, chịu khó một tẹo là qua rồi, nghe lời."
"Ừa!"
Từ khi rời giường, chỉ số nhịp tim của Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đối với nhau lần lượt rơi thẳng xuống trong cuộc nói chuyện khiến người ta phiền muộn bất an.
Cũng không có nghĩa là hai người bất mãn về nhau quá nhiều, hai người đều biết hoàn cảnh hiện tại, tình cảnh giống như ở trong một đầm lầy khiến người ta lo lắng.
Cảm giác mệt mỏi rõ rệt kéo các cô xuống, lôi tinh thần đầy uể oải xuống vũng bùn, dù cố gắng vùng vẫy đi lên cũng sẽ kiệt sức, càng không cần nói đến đống nước bùn khó có thể rửa sạch trên người.
Chỉ số nhịp tim chỉ tăng khi tâm trạng vui vẻ hoặc gần như vui vẻ, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Một khi tâm trạng hỏng bét, dù người yêu ở ngay trước mắt, cũng rất dễ mất kiểm soát khiến tâm trạng tồi tệ gây ảnh hưởng đến chỉ số nhịp tim.
Thời Duyệt hiểu rất rõ quy luật này, vì thế cô cần nhắc nhở chính mình, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng phải giữ tâm trạng tích cực, không được giận lây bất kì ai, nhất là người yêu của mình.
Hứa Ấu Diên động viên vừa dịu dàng vừa đáng yêu, đây là vợ của cô, là một nửa còn lại trong cuộc sống của cô! Là người cô sẵn lòng dùng cả đời để nâng niu yêu thương.
Hơn nữa Hứa Ấu Diên nói đúng, đây là thế giới trò chơi, dù là "thế giới chân thực", cũng tạo ra những chi tiết rất thật, thế nhưng chỉ cần nghĩ rằng đây là trò chơi, không phải cảnh ngộ có thật trong cuộc sống, cũng làm người ta yên tâm phần nào.
Bánh mì thì bánh mì, có thể lấp đầy bụng của nhân vật, hồi phục ít giá trị thể lực là được.
Trước kia nhà các cô từng có xe, khi mới kết hôn gia đình Thời Duyệt tặng nhà gia đình Hứa Ấu Diên tặng xe, là chiếc ô tô tiết kiệm khoảng một trăm nghìn rất bình thường
Về sau xe bị bán để lấy tiền chữa bệnh cho con, nhà cũng suýt bán, may mắn cha mẹ hai bên khuyên nhủ đôi vợ vợ trẻ, nói nhà nhất định phải có, bệnh của con không phải ngày một ngày hai là có thể chữa khỏi, giữ nhà còn có nơi để ở, nếu bán nhà thì phải ở đâu, chẳng lẽ dẫn con đi thuê nhà sao?
Tiền từ từ kiếm, nhà phải giữ lại.
Cha mẹ hai bên đều đã về hưu, sức khỏe cũng không còn tốt, lấy tiền dưỡng lão để cháu gái chữa bệnh, bản thân không khỏe cũng không nỡ đến bệnh viện, chỉ mua loại thuốc rẻ nhất về uống.
Xe đã bán, bệnh của con vẫn không khỏi, Thời Duyệt chỉ có thể chen chúc trên tàu điện ngầm đi làm mỗi ngày.
Thời Duyệt bị ép trên tàu điện ngầm sắp ngạt thở, thật vất vả mới chuyển đến được góc vắng để tựa lưng vào vách khoang tàu, bỏ ra chút sức lực xem phim tư liệu về nhân vật trước kia. Trong phim, phụ huynh đúng là dáng vẻ thật của bố mẹ mình. Mẹ của Hứa Ấu Diên đã qua đời, chỉ còn lại người bố ma men cả ngày say xỉn.
Bối cảnh giai đoạn này sẽ sẽ nắm bắt thông tin hoàn cảnh thực tế của người chơi, phục dựng tình cảnh gần giống với của người chơi ngoài hiện thực, đưa người chơi vào trong bối cảnh dễ khơi gợi sự đồng cảm.
Vì thế cái nhãn "ma men" của Hứa Nghị Thụ trong lòng Hứa Ấu Diên không được chọn lọc đầy đủ.
Chỉ là đặc điểm của bố mẹ và chị Thời Duyệt làm sao thế này?
Chắc chắn không thể để bố mẹ và chị biết chuyện này.
Thời Duyệt chen chúc trên tàu điện ngầm đến nỗi không còn quyến luyến gì cuộc đời này, bên cạnh còn có một người anh em dường như hai đời không tắm, rất rất hôi, khiến cô không thở nổi.
Ngoài hiện thực mỗi khi trời đẹp, Thời Duyệt sẽ cất ô tô trong ga-ra, khu Nam Giang ONE cách cao ốc CRUSH rất gần, cô thích đạp xe đi xuyên qua công viên, vừa tận hưởng cây xanh bóng mát, cảnh sông, người qua đường, vừa lắc lư đi đến công ty.
Đó là cô tự nguyện, cũng là một thú vui nhàn nhã, không có nghĩa là cô không thích đi ô tô, càng không có nghĩa là cô sẽ chọn phương tiện giao thông công cộng như địa ngục.
Thời Duyệt cố gắng ngửa đầu hít thở không khí trong lành, tự nhủ với bản thân phải cố nhịn, nhịn một lúc rồi sẽ qua.
Không biết là hệ thống cố ý kéo dài thời gian khổ sở trong tàu điện ngầm, hay chính thời gian khổ sở này đã dài sẵn, Thời Duyệt cảm thấy như mình đã mất cả ngày để ở trên tàu điện ngầm.
Thật vất vả mới đến trạm, chật vật ra ngoài, bụng đã đói đến run rẩy.
Lúc này bánh mì Hứa Ấu Diên chuẩn bị cho cô có thể phát huy tác dụng rồi!
Thời Duyệt hết sức vui vẻ móc bánh mì ra, phát hiện bữa sáng tình yêu đã bẹp dúm, mứt hoa quả ở giữa đều bị ép ra ngoài, dính đầy bọc nilon.
Hứa Ấu Diên đã lên kế hoạch những việc cần làm hôm nay.
Đến khu chợ giá rẻ cách nhà hai cây số để mua thức ăn, sau đó đưa con gái đi tái khám. Bồn rửa bát ở nhà bị tắc kín, cô đã đổ hộp bột thông cống còn lại một nửa vào, sáng nay vừa nhìn, bột thông vẫn trôi trên bồn, hình ảnh càng kinh tởm. Cô cần phải đi tìm loại bột thông mạnh hơn, nếu vẫn không thông được, cô sẽ phải tháo ống nước --- tự tháo.
Càng không cần nói đến những việc như dọn dẹp và phân loại rác hàng ngày, Hứa Ấu Diên nghĩ đến những chuyện này đã chóng cả mặt.
Cô thật sự chóng mặt.
Cô cảm thấy mình cũng bị sốt. Trước khi đo nhiệt độ, cô đã cầu nguyện đừng bị ốm thật, còn rất nhiều việc phải làm, lúc này ngã xuống sẽ rất phiền.
Vừa nâng nhiệt kế lên nhìn, hay lắm, lo chuyện gì trời trao chuyện ấy.
May mà hôm qua có mua thuốc hạ sốt, người lớn uống liều lượng ít cũng có thể giảm sốt.
Hứa Ấu Diên uống thuốc xong, khó chịu thì khó chịu, việc hôm nay đều đã làm.
Thời Duyệt đang cố gắng đi làm, cô không thể gây trở ngại.
Trước đây Hứa Ấu Diên không hiểu về những người nội trợ gia đình, tưởng rằng nội trợ gia đình vẫn nhẹ nhàng hơn so với những người đi làm. Sau khi làm nội trợ gia đình mới biết, không nhẹ nhàng hơn chút nào, rất mệt.
"Mười lăm năm thật sự dài đằng đẵng, tôi và Thời Duyệt đều cố gắng sống, nhưng..." Nói đến đây, Hứa Ấu Diên ngồi thẳng dậy, "Tôi cảm thấy chúng tôi không giống như đang sống, mà chỉ cố gắng tồn tại mà thôi. Chúng tôi không ngừng nghĩ cách để tiến lên, nghĩ cách tạo ra nhiều cơ hội hơn, kiếm nhiều tiền hơn. Nhưng hết cách rồi, làm gì cũng thất bại. Chúng tôi biết đó là hệ thống tăng độ khó, úp một trần nhà vô cùng vững chắc ở trên đầu chúng tôi, dù chúng tôi đập vỡ đầu cũng không thể phá."
A Can rất hiểu: "Tình hình nguy hiểm quá. Nếu dồn hết tinh thần và sức lực vào việc đối phó với những khó khăn trong cuộc sống, vậy đời sống tình cảm nhất định sẽ bị ảnh hưởng!"
Trần Thúc ngồi bên cạnh nhìn cô ấy: "Sao thế, cậu rất đồng cảm?"
A Can hắng giọng: "Không phải đang nói chị Điểu và Tiểu Thời Duyệt chơi game à. Sau đó thì sao chị Điểu?"
"Sau đó, chúng tôi thất bại một lần trong tâm trạng tồi tệ, ngày hôm sau chuẩn bị kỹ càng vào trò chơi một lần nữa."
Giang Uẩn nói: "Các cậu có tổng cộng bốn cơ hội, giờ chỉ còn ba rồi."
"Đúng vậy."
Chị Huệ nói: "Thật ra muốn duy trì chỉ số nhịp tim giữa hai người, có một phương pháp vừa đơn giản vừa quyết liệt, hẳn là tổng giám đốc Thời rất rõ ràng."
Chị Huệ vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều hiểu.
Câu nói của chị Huệ làm Hứa Ấu Diên nhớ đến chuyện xảy ra vào vô số đêm trong căn nhà nhỏ mình hết lòng gìn giữ ấm cúng và sạch sẽ.
Nhớ đến bàn tay khô ráo nhưng ấm áp và ánh mắt ý loạn tình mê của Thời Duyệt.
Hứa Ấu Diên chống hai tay lên mặt, giống như một động tác ngẩn người, thật ra là để che giấu gò má đang dần ửng hồng.
Sự thật tất cả mọi người đều hiểu, sao Thời Duyệt có thể không nghĩ đến.