Manh Thê Khó Dỗ, Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào
Chương 75: Em dám đóng cửa thử xem
Ý Ý rất không thích ánh mắt Nam Vân nhìn cô lúc này.
Giống như phát hiện kiện hàng có giá trị bị che dấu, trong mắt, sự kinh ngạc rất ít, chủ yếu chính là sự cao cao tại thượng, coi cô như là vật phẩm bình thường bị hắn đánh giá.
Tình yêu cuồng nhiệt trước kia, chưa từng có nghĩ tới có một ngày, từ nội tâm cô thế nhưng chán ghét Nam Vân nhìn cô.
Dù sao.
Cô từng cỡ nào khát vọng hắn có thể nhìn cô nhiều hơn một chút.
Nhưng mà hiện tại, cô không thể chịu thêm thêm một giây nữa. Cô muốn lảng tránh khỏi hắn.
Nam Vân không nói gì, lúc cô đi tới, nắm lấy cánh tay của cô.
Ý Ý theo bản năng lản tránh, hắn liền gia tăng lực đạo, rõ ràng còn cách một khoảng, lập tức bị hắn bức đến một chút khe hở đều không có, lòng bàn tay hắn nắm chút da thịt cô, dần dần cô có cảm giác đau đớn.
- Anh buông tay!
Ý Ý cắn môi, ép âm thanh xuống rất thấp.
Lúc này hội trường đã rất nhiều người vào, hầu hết trong số họ là những gương mặt quen thuộc trong công ty phải đối mặt trong thang máy mỗi ngày. Đã có vài ánh mắt phóng đến chỗ cô cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thực tập sinh cùng nghành quản lí, thấy thế nào, đều cảm thấy có quan hệ dơ bẩn.
Huống chi, Nam Vân đã kết hôn, ở công ty không phải bí mật gì.
Nam Vân như thế nào có thể buông tay, hắn nhẹ nhíu mày, biểu tình ẩn ẩn có chút xâm lược:
- Nếu anh không chịu?
Ý Ý thở sâu, không dám lỗ mãng rút tay ra, cánh tay có chút cứng ngắc, nắm tay căng thẳng, rồi sau đó, lại chậm rãi buông ra, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng giật giật, nói không nặng không nhẹ.
- Mời anh chú ý một chút, cũng nên lo rằng anh đã kết hôn.
Nam Vân nghiêng đầu, ánh mắt buồn buồn, hai mắt hiện ra vẻ say đắm.
Môi hắn giật giật, nói:
- Ý Ý, anh đêm nay đơn độc, thiếu một bạn gái.
- Thật không?
Cô nhẹ giọng hỏi.
Nam Vân tưởng thực, đáp lại cô một câu.
- Đúng vậy.
Nhưng hắn lại thấy cô rút điện thoại ra, màn hình ngửa lên, vừa đủ để vào tầm mắt hắn.
Cô bấm dãy số Tiêu Tĩnh Đình, không chút do dự nhấn nút gọi, tiếng đô vang vài tiếng, bên kia liền tiếp, cô thừa dịp đối phương chưa kịp nói khó nghe, giành mở miệng trước:
- Nơi này là hội trường 2 ở khách sạn Khải Duyệt, chồng cô ở đây, anh ta nói thiếu một bạn gái, ăn mặc một chút, lại đây tìm anh ta.
Nói xong, cô cũng không quản đối phương có nghe rõ hay không, trực tiếp cúp máy.
Lời của cô vừa xong, một đạo mũi nhọn xẹt qua mắt Nam Vân.
Ánh mắt hắn, chớp mắt trở nên âm lãnh, nắm cánh tay cô càng chặt hơn, cơ hồ có thể nắm đến xương của cô.
Ý Ý đau đến nhíu mày, ngửa đầu, mỉm cười vừa đúng với hắn:
- Thay anh tìm bạn gái, cũng là vợ của anh, có thể thả tôi đi được chưa?
Cô rõ ràng đang cười, nhưng Nam Vân lại cảm thấy nụ cười đó có vài phần lạnh, mà cô nói chuyện, thần thái, ngữ khí, đều xa cách lạnh lùng, làm hắn cảm thấy căng thẳng rút lui.
Tay hắn, rất nhanh bóp cổ cô.
Ý Ý cả kinh, trường hợp này, là hành động quá khích, đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt chú ý tới.
Ánh mắt co lại, cũng không muốn tránh.
Mà Nam Vân cũng không phải thật phải bóp cô, thậm chí một khắc bóp cổ cô, hắn thế nhưng kinh hãi một chút, rồi sau đó thay đổi thủ thế, nâng cằm của cô, ngón cái nhẵn nhụi vuốt ve cái cằm bóng loáng non mịn da thịt của cô.
- Em cố ý chọc giận anh?
Ý Ý cười lạnh một tiếng:
- Tôi nói đúng vậy, rồi thì thế nào?
- Em có tin anh sẽ không cho phép em đến Đài Loan trong cuộc họp nửa năm hôm nay?
- Tôi tin!
Cô ngay cả một giây do dự đều không có, tin không nghi ngờ.
Nhưng mà phần tự tin này, lại hung hăng làm đau hắn.
Nguyên lai ở trong mắt cô, hắn không đáng để cô để ý?
Lúc này, cửa truyền đến một trận xôn xao.
Trong nháy mắt, chỉ thấy giám đốc Lí, giám đốc Phó bước nhanh hướng cửa, thái độ nghiêm cẩn giống như chào đón khách VIP, làm Ý Ý cũng hướng phương hướng kia qua xen.
Vừa thấy, thốt nhiên chống lại một đôi mắt đen thâm thúy.
Trong mắt lộ ra lãnh ý, đâm vào cô làm cả người đứng thẳng bất động.
Hai vị phó tổng tài đồng thời tiến vào.
Trên người Nam Cảnh Thâm vẫn mặc một thân tây trang bình tĩnh, cổ áo trong dựng thẳng ở hai bên cổ hắn, không có cà vạt, hai nút trên cùng không được cài, lúc đi, mơ hồ lộ ra xương quai xanh cùng hầu kết, cùng một chút màu da màu mật ong khỏe mạnh, lại làm cho người ta nhịn không được muốn mở cái áo sơmi nhìn đường cong hình thể.
Cách ăn mặc của hắn, chính thức cũng không chính thức, hưu nhàn cũng không hưu nhàn, thiếu một cái cà vạt, mở hai nút áo, ngược lại có vẻ dường như toàn bộ con người không có sự lạnh lùng như ngày thường, mà là khí chất tôn quý.
Làm cho người ta cảm giác, so với bình thường dễ tiếp cận hơn nhiều.
Toàn thân hắn đều lộ ra tinh xảo, ngay cả diện mạo cũng hoàn mỹ e, khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng đang cười, nhưng trong ánh mắt đã có vài phần lạnh lẽo.
Mà phần lạnh lẽo này, đang nhìn Ý Ý, càng thêm nhiều hơn.
Ý Ý cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ lành lạnh, như là bị ánh mắt hắn đâm xuyên qua huyết nhục, xương thịt giống như bị đông lạnh.
Mà tầm mắt hắn, cũng không có không cố ý nhìn cô lâu, nhanh đến chính là tùy ý nhìn liền dời đi.
Ý Ý cảm thấy được kinh hãi, cô không biết làm sao tức giận, phất tay Nam Vân ra xoá sạch.
- Anh đủ rồi.
Cô lớn tiếng mở miệng, sợ hắn lại đến nữa, cố ý lui về sau đi nhanh, cước bộ vội vã rất nhiều.
Ý Ý chạy đến toilet mới dừng lại, hai tay chống đỡ hai bên bồn rửa mặt, thân thể rũ xuống, thở hơi gấp, cô ôm ngực, trái tim sau lòng bàn tay đập nhanh.
Có loại khẩn trương rất kỳ quái, cô bị Nam Vân sờ cằm, rồi bị Nam Cảnh Thâm thấy một màn này, cô mạc danh kỳ diệu cảm thấy chột dạ, cảm giác như là có lỗi với hắn.
Cô không hiểu sao mình có suy nghĩ này.
Tâm trạng gần đây luôn bị dẫn dắt bởi người đàn ông này. Cảm giác thụ động này khiến cô rất khó chịu.
Cô lắc đầu, cưỡng chế chính mình đừng miên man suy nghĩ nữa, đẩy cửa toilet đi vào.
Lúc đi ra, cô cúi đầu, sửa sang lại làn váy, ánh mắt vừa nhấc, đối diện toilet, hình ảnh người đàn ông dựa tường hút thuốc lập tức đập vào mắt cô.
Cô hoảng sợ, không biết nên làm sao, lui lui ra sau, tay vừa mới bắt được cửa toilet nữ.
Cô muốn đóng cửa lại, nhưng có người so với cô còn nhanh hơn, khớp xương tay rõ ràng tiếp cửa, chặn lại cánh cửa.
Ý Ý không quan tâm, hai tay nắm chặt nắm cửa, chân người đàn ông chân vói vào, chặn lại cửa.
Đỉnh đầu đột nhiên hạ xuống âm thanh lạnh lùng của người đàn ông:
- Em dám đóng cửa thử xem.
Giống như phát hiện kiện hàng có giá trị bị che dấu, trong mắt, sự kinh ngạc rất ít, chủ yếu chính là sự cao cao tại thượng, coi cô như là vật phẩm bình thường bị hắn đánh giá.
Tình yêu cuồng nhiệt trước kia, chưa từng có nghĩ tới có một ngày, từ nội tâm cô thế nhưng chán ghét Nam Vân nhìn cô.
Dù sao.
Cô từng cỡ nào khát vọng hắn có thể nhìn cô nhiều hơn một chút.
Nhưng mà hiện tại, cô không thể chịu thêm thêm một giây nữa. Cô muốn lảng tránh khỏi hắn.
Nam Vân không nói gì, lúc cô đi tới, nắm lấy cánh tay của cô.
Ý Ý theo bản năng lản tránh, hắn liền gia tăng lực đạo, rõ ràng còn cách một khoảng, lập tức bị hắn bức đến một chút khe hở đều không có, lòng bàn tay hắn nắm chút da thịt cô, dần dần cô có cảm giác đau đớn.
- Anh buông tay!
Ý Ý cắn môi, ép âm thanh xuống rất thấp.
Lúc này hội trường đã rất nhiều người vào, hầu hết trong số họ là những gương mặt quen thuộc trong công ty phải đối mặt trong thang máy mỗi ngày. Đã có vài ánh mắt phóng đến chỗ cô cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thực tập sinh cùng nghành quản lí, thấy thế nào, đều cảm thấy có quan hệ dơ bẩn.
Huống chi, Nam Vân đã kết hôn, ở công ty không phải bí mật gì.
Nam Vân như thế nào có thể buông tay, hắn nhẹ nhíu mày, biểu tình ẩn ẩn có chút xâm lược:
- Nếu anh không chịu?
Ý Ý thở sâu, không dám lỗ mãng rút tay ra, cánh tay có chút cứng ngắc, nắm tay căng thẳng, rồi sau đó, lại chậm rãi buông ra, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng giật giật, nói không nặng không nhẹ.
- Mời anh chú ý một chút, cũng nên lo rằng anh đã kết hôn.
Nam Vân nghiêng đầu, ánh mắt buồn buồn, hai mắt hiện ra vẻ say đắm.
Môi hắn giật giật, nói:
- Ý Ý, anh đêm nay đơn độc, thiếu một bạn gái.
- Thật không?
Cô nhẹ giọng hỏi.
Nam Vân tưởng thực, đáp lại cô một câu.
- Đúng vậy.
Nhưng hắn lại thấy cô rút điện thoại ra, màn hình ngửa lên, vừa đủ để vào tầm mắt hắn.
Cô bấm dãy số Tiêu Tĩnh Đình, không chút do dự nhấn nút gọi, tiếng đô vang vài tiếng, bên kia liền tiếp, cô thừa dịp đối phương chưa kịp nói khó nghe, giành mở miệng trước:
- Nơi này là hội trường 2 ở khách sạn Khải Duyệt, chồng cô ở đây, anh ta nói thiếu một bạn gái, ăn mặc một chút, lại đây tìm anh ta.
Nói xong, cô cũng không quản đối phương có nghe rõ hay không, trực tiếp cúp máy.
Lời của cô vừa xong, một đạo mũi nhọn xẹt qua mắt Nam Vân.
Ánh mắt hắn, chớp mắt trở nên âm lãnh, nắm cánh tay cô càng chặt hơn, cơ hồ có thể nắm đến xương của cô.
Ý Ý đau đến nhíu mày, ngửa đầu, mỉm cười vừa đúng với hắn:
- Thay anh tìm bạn gái, cũng là vợ của anh, có thể thả tôi đi được chưa?
Cô rõ ràng đang cười, nhưng Nam Vân lại cảm thấy nụ cười đó có vài phần lạnh, mà cô nói chuyện, thần thái, ngữ khí, đều xa cách lạnh lùng, làm hắn cảm thấy căng thẳng rút lui.
Tay hắn, rất nhanh bóp cổ cô.
Ý Ý cả kinh, trường hợp này, là hành động quá khích, đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt chú ý tới.
Ánh mắt co lại, cũng không muốn tránh.
Mà Nam Vân cũng không phải thật phải bóp cô, thậm chí một khắc bóp cổ cô, hắn thế nhưng kinh hãi một chút, rồi sau đó thay đổi thủ thế, nâng cằm của cô, ngón cái nhẵn nhụi vuốt ve cái cằm bóng loáng non mịn da thịt của cô.
- Em cố ý chọc giận anh?
Ý Ý cười lạnh một tiếng:
- Tôi nói đúng vậy, rồi thì thế nào?
- Em có tin anh sẽ không cho phép em đến Đài Loan trong cuộc họp nửa năm hôm nay?
- Tôi tin!
Cô ngay cả một giây do dự đều không có, tin không nghi ngờ.
Nhưng mà phần tự tin này, lại hung hăng làm đau hắn.
Nguyên lai ở trong mắt cô, hắn không đáng để cô để ý?
Lúc này, cửa truyền đến một trận xôn xao.
Trong nháy mắt, chỉ thấy giám đốc Lí, giám đốc Phó bước nhanh hướng cửa, thái độ nghiêm cẩn giống như chào đón khách VIP, làm Ý Ý cũng hướng phương hướng kia qua xen.
Vừa thấy, thốt nhiên chống lại một đôi mắt đen thâm thúy.
Trong mắt lộ ra lãnh ý, đâm vào cô làm cả người đứng thẳng bất động.
Hai vị phó tổng tài đồng thời tiến vào.
Trên người Nam Cảnh Thâm vẫn mặc một thân tây trang bình tĩnh, cổ áo trong dựng thẳng ở hai bên cổ hắn, không có cà vạt, hai nút trên cùng không được cài, lúc đi, mơ hồ lộ ra xương quai xanh cùng hầu kết, cùng một chút màu da màu mật ong khỏe mạnh, lại làm cho người ta nhịn không được muốn mở cái áo sơmi nhìn đường cong hình thể.
Cách ăn mặc của hắn, chính thức cũng không chính thức, hưu nhàn cũng không hưu nhàn, thiếu một cái cà vạt, mở hai nút áo, ngược lại có vẻ dường như toàn bộ con người không có sự lạnh lùng như ngày thường, mà là khí chất tôn quý.
Làm cho người ta cảm giác, so với bình thường dễ tiếp cận hơn nhiều.
Toàn thân hắn đều lộ ra tinh xảo, ngay cả diện mạo cũng hoàn mỹ e, khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng đang cười, nhưng trong ánh mắt đã có vài phần lạnh lẽo.
Mà phần lạnh lẽo này, đang nhìn Ý Ý, càng thêm nhiều hơn.
Ý Ý cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ lành lạnh, như là bị ánh mắt hắn đâm xuyên qua huyết nhục, xương thịt giống như bị đông lạnh.
Mà tầm mắt hắn, cũng không có không cố ý nhìn cô lâu, nhanh đến chính là tùy ý nhìn liền dời đi.
Ý Ý cảm thấy được kinh hãi, cô không biết làm sao tức giận, phất tay Nam Vân ra xoá sạch.
- Anh đủ rồi.
Cô lớn tiếng mở miệng, sợ hắn lại đến nữa, cố ý lui về sau đi nhanh, cước bộ vội vã rất nhiều.
Ý Ý chạy đến toilet mới dừng lại, hai tay chống đỡ hai bên bồn rửa mặt, thân thể rũ xuống, thở hơi gấp, cô ôm ngực, trái tim sau lòng bàn tay đập nhanh.
Có loại khẩn trương rất kỳ quái, cô bị Nam Vân sờ cằm, rồi bị Nam Cảnh Thâm thấy một màn này, cô mạc danh kỳ diệu cảm thấy chột dạ, cảm giác như là có lỗi với hắn.
Cô không hiểu sao mình có suy nghĩ này.
Tâm trạng gần đây luôn bị dẫn dắt bởi người đàn ông này. Cảm giác thụ động này khiến cô rất khó chịu.
Cô lắc đầu, cưỡng chế chính mình đừng miên man suy nghĩ nữa, đẩy cửa toilet đi vào.
Lúc đi ra, cô cúi đầu, sửa sang lại làn váy, ánh mắt vừa nhấc, đối diện toilet, hình ảnh người đàn ông dựa tường hút thuốc lập tức đập vào mắt cô.
Cô hoảng sợ, không biết nên làm sao, lui lui ra sau, tay vừa mới bắt được cửa toilet nữ.
Cô muốn đóng cửa lại, nhưng có người so với cô còn nhanh hơn, khớp xương tay rõ ràng tiếp cửa, chặn lại cánh cửa.
Ý Ý không quan tâm, hai tay nắm chặt nắm cửa, chân người đàn ông chân vói vào, chặn lại cửa.
Đỉnh đầu đột nhiên hạ xuống âm thanh lạnh lùng của người đàn ông:
- Em dám đóng cửa thử xem.
Tác giả :
Tô Tiểu Đường