Manh Sủng Liệt Thê
Chương 22: Tranh phong
Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
Trên thuyền hoa, Quân Tiểu Tà ngồi nghiêm chỉnh, không hề chớp mắt nhìn người trước mắt.
Thanh Phong cũng không cảm thấy khó chịu, vui mừng rót chén trà đặt trước mặt nàng, dùng tay ra dấu mời.
“Sư huynh không có gì nói với muội sao?” Âm thanh có chút lạnh nhạt, hỗn loạn cùng một chút tức giận. Hắn muốn thành hôn cùng nữ nhân khác, nàng không oán, nhưng vì sao lại không nhận nàng?
Chẳng lẽ hắn sợ nàng quấn quít lấy hắn không tha hay sao?
Tuy nàng làm việc thường phạm sai lầm, nhưng tuyệt không để bị coi thường!
Thanh Phong cười yếu ớt không nói, uống một hớp trà, giống như vô tình thuận miệng nói: “Tên nam tử ngày đó thật là sư phụ của muội?”
“Vâng.”
“Những gì hắn nói đều là sự thật?” Thanh Phong không thể nào tin một nam tử như vậy sẽ thu Quân Tiểu Tà làm đồ đệ, càng không tin hắn ta đối với nàng đơn thuần chỉ có tình thầy trò. Nam nhân sẽ không quan tâm đến một nữ nhân nếu như hắn không có mục đích, từ thái độ của hắn đêm qua có thể đoán được chút ít.
Quân Tiểu Tà hỏi: “Sư huynh hôm nay gặp muội chỉ muốn hỏi câu này?”
Thanh Phong ngừng cười, nghiêm mặt nói: “Tiểu sư muội, muội hận ta sao?” Ánh mắt bình tĩnh, không hề có một tia lo lắng, tình cảm mấy tháng của hắn ta sao có thể so sánh với tình cảm năm năm của hắn với tiểu sư muội được?
“Không hận.” Quân Tiểu Tà nhìn chăm chú chén trà trước mặt, khuôn mặt bị phản chiếu bởi sóng nước nên không nhận ra biểu tình gì, không giống như tâm tình của nàng, phức tạp không dứt được.
“Sư huynh, muội đến kinh thành chỉ là trùng hợp, không phải là cố ý làm phiền huynh. Nếu không còn chuyện gì khác, muội muốn trở về khách điếm.”
Nhìn ánh mắt nàng đầy phức tạp, trong lòng Thanh Phong mừng thầm, sư muội quả thực một chút cũng không thay đổi, vẫn là sư muội đơn thuần thanh khiết của hắn khi có tâm sự đều viết ở trên mặt. Sắp xếp lại suy nghĩ, ánh mắt Thanh Phong tràn đầy nóng bỏng, giọng nói mỏi mệt: “Tiểu sư muội, mấy ngày nay huynh rất nhớ muội.”
Quân Tiểu Tà sửng sốt, ánh mắt mờ mịt, tự giễu cười cười: “Nhớ muội làm gì, không phải huynh đã có tân nương tử rồi sao?” Từ ngày hắn rời khỏi Hoa Sơn, cả đêm nàng ngủ không ngon giấc, đếm ngón tay từng ngày chờ sư huynh trở về, trong lòng vẽ ra viễn cảnh cuộc sống tốt đẹp của nàng cùng với hắn.
Nàng chưa bao giờ đòi hỏi nhiều cái gì, chỉ muốn có một tướng công yêu thương nàng, một nơi có thể che gió tránh mưa cho nàng, tình yêu cùng lợi lộc, không cần suy nghĩ điều gì, nàng vĩnh viễn lựa chọn tình yêu đầu tiên. Nàng từ nhỏ là cô nhi, cái loại cảm giác cô độc mỗi khi đêm về này nàng không muốn nếm trải một lần nào nữa, cho dù phải nhịn đói, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nàng cũng cảm thấy
thỏa mãn.
Biết chờ đợi chỉ là thất vọng, nàng vẫn tiếp tục chờ, người phía trước khuôn mặt tươi cười đón người, người phía sau nản lòng rơi lệ, nàng khóc xong lại nói với chính mình, có lẽ ngày mai sẽ tốt hơn.
Mà sự chờ đợi của nàng đổi lại không phải là hắn thực hiện hứa hẹn, mà là tin tức hắn cùng thiên kim phủ Thừa Tướng đính hôn, nàng lại bị bắt làm cống phẩm thay cho nhị tỷ.
Khắp thiên hạ, chắc không có ai ngốc hơn nàng.
Hốc mắt Quân Tiểu Tà ướt át, cố gắng nở nụ cười: “Thời điểm sư huynh thành thân không cần cho muội biết, muội không có rộng lượng để có thể thật tình nói hai tiếng chúc mừng huynh.”
“Tiểu sư muội, huynh thật sự có nổi khổ.” Ánh mắt Thanh Phong chợt lóe, giải thích nói: “Có một số việc, huynh không thể làm chủ, huynh bị ép buộc.”
“Ít nhất huynh đã thẳng thắn với muội! Mà không phải đối xử với muội như đứa ngốc không biết gì!”
Nói xong nàng rơi nước mắt, có lẽ cảm thấy bản thân quá mức kích động, Quân Tiểu Tà nhanh chóng bình phục cảm xúc, nức nở nói: “Huynh có biết khi muội biết được tin tức huynh đính hôn từ miệng của các sư huynh, lòng của muội đau như thế nào không?”
Thanh Phong lướt qua bàn trà, nhanh chóng ôm nàng vào lòng: “Sư huynh sai rồi, tiểu sư muội đừng khóc nữa.”
“Buông!” Vẫn là cái ôm ấp áp, vẫn là người đó, nhưng cảm giác đã không giống!
“Tiểu sư muội, muội cho huynh một chút thời gian, huynh nhất định sẽ cưới muội, huynh bảo đảm.”
Người trong lòng kháng cự, làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác đã bỏ qua vĩnh viễn cũng không thể trở lại, hắn chán ghét loại cảm giác này, hắn là thái tử, dưới một người trên vạn người, hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy, tuyệt đối không!
“Sư huynh, chẳng lẽ đến bây giờ huynh còn không biết cách làm người của muội sao?” Nếu lúc trước nàng nguyện ý cùng chung chồng với người khác, hai người cũng sẽ không đi đến tình cảnh như ngày hôm nay. Nàng vẫn luôn nghĩ, hắn hiểu nàng nhất, giờ khắc này, Quân Tiểu Tà chỉ cảm thấy buồn cười.
Thanh Phong chôn đầu ở vai nàng, giọng nói kiên định: “Tiểu sư muội, sư huynh đồng ý với muội, đời này chỉ đối tốt với một mình muội.”
“Sư huynh, huynh tỉnh lại đi.” Quân Tiểu Tà hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu nói: “Nguyện chỉ yêu một người, bạc đầu không chia cách, huynh có còn nhớ rõ những lời này không?” Những lời này là chính hắn nói với nàng, lúc đó nàng đã rất vui vẻ, nhưng hiện tại, tất cả đều trở nên châm chọc.
Cả người Thanh Phong chấn động, không biết nên mở miệng như thế nào. Tình cảnh hiện tại, không cho phép hắn chuyên quyền độc đoán, nhưng nếu vì vậy mà bỏ qua cơ hội này, đời này hắn cũng đừng mong được ngồi ở cái vị trí kia. Quyền lợi cùng tình yêu, thật sự khó chọn vậy sao?
Không khí ngưng đọng lại.
Ở phía ngoài bức rèm che của khoang thuyền, một bóng dáng tuyết trắng đang đứng, một đôi mắt như hàn tinh lợi hại nhìn giống như xuyên thấu qua bức rèm che dừng ở trên người nàng, khắp cả người Quân Tiểu Tà phát lạnh, cũng không biết sức lực từ đâu tới, một phen đẩy Thanh Phong ra.
“Sư phụ.” Tùy tiện lau nước mắt trên mặt, Quân Tiểu Tà hoảng sợ đứng dậy, đi về hướng Nguyên Thần Trường Không.
Thanh Phong quay đầu, chỉ liếc mắt một cái, trong lòng giật mình, vì sao bản cung không phát hiện có người tới?
Đi gấp, không cẩn thận vướng chân vào khăn trải bàn trên bàn, Quân Tiểu Tà mất trọng tâm ngã về phía trước. Trong lúc vướng chân ngã, trong lòng nàng vẫn nghĩ, nên giải thích như thế nào với sư phụ đây?
Khi nàng nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt hắn cùng giọng mỉa mai, tâm Quân Tiểu Tà đột nhiên lạnh lẽo, nàng bất lực nhắm mắt lại.
“Quân Tiểu Tà, ngươi là heo ngốc sao?” Nguyên Thần Trường Không đưa tay tiếp được nàng, từ kẽ răng thoát ra một câu như vậy.
“Ta thấy người đang tức giận, nên nóng lòng.” Mỗ nữ chôn mặt ở trong ngực hắn nhỏ giọng yếu ớt cãi lại. Chỉ cần hắn chịu nói chuyện với nàng là tốt rồi, trong lòng Quân Tiểu Tà mừng thầm.
Chỉ nghe Nguyên Thần Trường Không cười lạnh một tiếng: “Ta tức giận cái gì? Ngươi cùng tình nhân cũ gặp gỡ, vi sư vì sao phải giận?”
Tay chân Quân Tiểu Tà lạnh lẽo, hắn kinh ngạc nhìn nàng, hô hấp cứng lại.
Nguyên Thần Trường Không môi mỏng mím lại, không nói một câu, ngũ quan như đao khắc căng thẳng.
“Người nhất định phải nói như vậy sao?” Quân Tiểu Tà cố gắng giữ giọng nói bình thường, trợn to mắt không cho nước mắt rơi xuống.
“Đây là sự thật, dám làm sẽ dám nhận.” Nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, Nguyên Thần Trường Không hận không thể đem đôi gian phu dâm phụ này chém thành tám khúc cho thỏa cơn giận của hắn, nhưng khi thấy nàng rơi lệ, cơn giận chợt tiêu tan, nhưng muốn hắn lập tức bỏ qua cho nàng, làm sao có thể.
“Được, đồ nhi đã hiểu.” Quân Tiểu Tà cảm thấy cả người đều mệt mỏi, cúi đầu nói: “Buông tay.”
Nguyên Thần Trường Không hừ lạnh một tiếng, ngang tàng đem nàng giam ở trong lòng, liền cảm nhận ánh mắt như lưỡi đao của Thanh Phong đang nhìn hắn, khóe môi gợi lên một chút đùa cợt: “Liên Hoa công tử, ngươi biết rõ đồ nhi của ta đối với đại sư huynh của nàng nhớ mãi không quên, còn cố ý mời nàng du hồ, không biết là có dụng ý gì?” Mặc dù hắn hận không thể giết Thanh Phong, nhưng vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.
“Vị công tử này chắc đã quá khẩn trương, tại hạ bất quá cũng là trùng hợp gặp vị cô nương này, liền mời nàng du hồ nói chuyện phiếm mà thôi.” Thanh Phong không mặn không nhạt nói xong, xem chuyện vừa rồi như không có gì xảy ra.
“Nói chuyện phiếm? Nói chuyện phiếm mà cần phải ôm ấp sao?” Nguyên Thần Trường Không nắm chặt cánh tay, giễu cợt trong mắt càng sâu: “Chẳng lẽ công tử không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân sao? Đồ nhi của ta tuy rằng bị đại sư huynh thay lòng đổi dạ của nàng từ bỏ, nhưng hiện tại nàng đã có ta, sư phụ như ta tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào gây thương tổn nàng, cho dù kẻ đó là
người nào!”
Đe dọa trắng trợn như vậy làm cho Thanh Phong nổi lên giận dữ, hắn đứng dậy, miệng uy nghiêm:
“Mặc kệ ta có phải là đại sư huynh của nàng hay không, nàng, bản công tử đã định rồi!”
Nguyên Thần Trường Không giận quá thành cười, thản nhiên liếc Thanh Phong một cái, không chút để ý phun ra ba chữ: “Dựa vào ngươi?”
~~~
Trên thuyền hoa, Quân Tiểu Tà ngồi nghiêm chỉnh, không hề chớp mắt nhìn người trước mắt.
Thanh Phong cũng không cảm thấy khó chịu, vui mừng rót chén trà đặt trước mặt nàng, dùng tay ra dấu mời.
“Sư huynh không có gì nói với muội sao?” Âm thanh có chút lạnh nhạt, hỗn loạn cùng một chút tức giận. Hắn muốn thành hôn cùng nữ nhân khác, nàng không oán, nhưng vì sao lại không nhận nàng?
Chẳng lẽ hắn sợ nàng quấn quít lấy hắn không tha hay sao?
Tuy nàng làm việc thường phạm sai lầm, nhưng tuyệt không để bị coi thường!
Thanh Phong cười yếu ớt không nói, uống một hớp trà, giống như vô tình thuận miệng nói: “Tên nam tử ngày đó thật là sư phụ của muội?”
“Vâng.”
“Những gì hắn nói đều là sự thật?” Thanh Phong không thể nào tin một nam tử như vậy sẽ thu Quân Tiểu Tà làm đồ đệ, càng không tin hắn ta đối với nàng đơn thuần chỉ có tình thầy trò. Nam nhân sẽ không quan tâm đến một nữ nhân nếu như hắn không có mục đích, từ thái độ của hắn đêm qua có thể đoán được chút ít.
Quân Tiểu Tà hỏi: “Sư huynh hôm nay gặp muội chỉ muốn hỏi câu này?”
Thanh Phong ngừng cười, nghiêm mặt nói: “Tiểu sư muội, muội hận ta sao?” Ánh mắt bình tĩnh, không hề có một tia lo lắng, tình cảm mấy tháng của hắn ta sao có thể so sánh với tình cảm năm năm của hắn với tiểu sư muội được?
“Không hận.” Quân Tiểu Tà nhìn chăm chú chén trà trước mặt, khuôn mặt bị phản chiếu bởi sóng nước nên không nhận ra biểu tình gì, không giống như tâm tình của nàng, phức tạp không dứt được.
“Sư huynh, muội đến kinh thành chỉ là trùng hợp, không phải là cố ý làm phiền huynh. Nếu không còn chuyện gì khác, muội muốn trở về khách điếm.”
Nhìn ánh mắt nàng đầy phức tạp, trong lòng Thanh Phong mừng thầm, sư muội quả thực một chút cũng không thay đổi, vẫn là sư muội đơn thuần thanh khiết của hắn khi có tâm sự đều viết ở trên mặt. Sắp xếp lại suy nghĩ, ánh mắt Thanh Phong tràn đầy nóng bỏng, giọng nói mỏi mệt: “Tiểu sư muội, mấy ngày nay huynh rất nhớ muội.”
Quân Tiểu Tà sửng sốt, ánh mắt mờ mịt, tự giễu cười cười: “Nhớ muội làm gì, không phải huynh đã có tân nương tử rồi sao?” Từ ngày hắn rời khỏi Hoa Sơn, cả đêm nàng ngủ không ngon giấc, đếm ngón tay từng ngày chờ sư huynh trở về, trong lòng vẽ ra viễn cảnh cuộc sống tốt đẹp của nàng cùng với hắn.
Nàng chưa bao giờ đòi hỏi nhiều cái gì, chỉ muốn có một tướng công yêu thương nàng, một nơi có thể che gió tránh mưa cho nàng, tình yêu cùng lợi lộc, không cần suy nghĩ điều gì, nàng vĩnh viễn lựa chọn tình yêu đầu tiên. Nàng từ nhỏ là cô nhi, cái loại cảm giác cô độc mỗi khi đêm về này nàng không muốn nếm trải một lần nào nữa, cho dù phải nhịn đói, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nàng cũng cảm thấy
thỏa mãn.
Biết chờ đợi chỉ là thất vọng, nàng vẫn tiếp tục chờ, người phía trước khuôn mặt tươi cười đón người, người phía sau nản lòng rơi lệ, nàng khóc xong lại nói với chính mình, có lẽ ngày mai sẽ tốt hơn.
Mà sự chờ đợi của nàng đổi lại không phải là hắn thực hiện hứa hẹn, mà là tin tức hắn cùng thiên kim phủ Thừa Tướng đính hôn, nàng lại bị bắt làm cống phẩm thay cho nhị tỷ.
Khắp thiên hạ, chắc không có ai ngốc hơn nàng.
Hốc mắt Quân Tiểu Tà ướt át, cố gắng nở nụ cười: “Thời điểm sư huynh thành thân không cần cho muội biết, muội không có rộng lượng để có thể thật tình nói hai tiếng chúc mừng huynh.”
“Tiểu sư muội, huynh thật sự có nổi khổ.” Ánh mắt Thanh Phong chợt lóe, giải thích nói: “Có một số việc, huynh không thể làm chủ, huynh bị ép buộc.”
“Ít nhất huynh đã thẳng thắn với muội! Mà không phải đối xử với muội như đứa ngốc không biết gì!”
Nói xong nàng rơi nước mắt, có lẽ cảm thấy bản thân quá mức kích động, Quân Tiểu Tà nhanh chóng bình phục cảm xúc, nức nở nói: “Huynh có biết khi muội biết được tin tức huynh đính hôn từ miệng của các sư huynh, lòng của muội đau như thế nào không?”
Thanh Phong lướt qua bàn trà, nhanh chóng ôm nàng vào lòng: “Sư huynh sai rồi, tiểu sư muội đừng khóc nữa.”
“Buông!” Vẫn là cái ôm ấp áp, vẫn là người đó, nhưng cảm giác đã không giống!
“Tiểu sư muội, muội cho huynh một chút thời gian, huynh nhất định sẽ cưới muội, huynh bảo đảm.”
Người trong lòng kháng cự, làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác đã bỏ qua vĩnh viễn cũng không thể trở lại, hắn chán ghét loại cảm giác này, hắn là thái tử, dưới một người trên vạn người, hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy, tuyệt đối không!
“Sư huynh, chẳng lẽ đến bây giờ huynh còn không biết cách làm người của muội sao?” Nếu lúc trước nàng nguyện ý cùng chung chồng với người khác, hai người cũng sẽ không đi đến tình cảnh như ngày hôm nay. Nàng vẫn luôn nghĩ, hắn hiểu nàng nhất, giờ khắc này, Quân Tiểu Tà chỉ cảm thấy buồn cười.
Thanh Phong chôn đầu ở vai nàng, giọng nói kiên định: “Tiểu sư muội, sư huynh đồng ý với muội, đời này chỉ đối tốt với một mình muội.”
“Sư huynh, huynh tỉnh lại đi.” Quân Tiểu Tà hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu nói: “Nguyện chỉ yêu một người, bạc đầu không chia cách, huynh có còn nhớ rõ những lời này không?” Những lời này là chính hắn nói với nàng, lúc đó nàng đã rất vui vẻ, nhưng hiện tại, tất cả đều trở nên châm chọc.
Cả người Thanh Phong chấn động, không biết nên mở miệng như thế nào. Tình cảnh hiện tại, không cho phép hắn chuyên quyền độc đoán, nhưng nếu vì vậy mà bỏ qua cơ hội này, đời này hắn cũng đừng mong được ngồi ở cái vị trí kia. Quyền lợi cùng tình yêu, thật sự khó chọn vậy sao?
Không khí ngưng đọng lại.
Ở phía ngoài bức rèm che của khoang thuyền, một bóng dáng tuyết trắng đang đứng, một đôi mắt như hàn tinh lợi hại nhìn giống như xuyên thấu qua bức rèm che dừng ở trên người nàng, khắp cả người Quân Tiểu Tà phát lạnh, cũng không biết sức lực từ đâu tới, một phen đẩy Thanh Phong ra.
“Sư phụ.” Tùy tiện lau nước mắt trên mặt, Quân Tiểu Tà hoảng sợ đứng dậy, đi về hướng Nguyên Thần Trường Không.
Thanh Phong quay đầu, chỉ liếc mắt một cái, trong lòng giật mình, vì sao bản cung không phát hiện có người tới?
Đi gấp, không cẩn thận vướng chân vào khăn trải bàn trên bàn, Quân Tiểu Tà mất trọng tâm ngã về phía trước. Trong lúc vướng chân ngã, trong lòng nàng vẫn nghĩ, nên giải thích như thế nào với sư phụ đây?
Khi nàng nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt hắn cùng giọng mỉa mai, tâm Quân Tiểu Tà đột nhiên lạnh lẽo, nàng bất lực nhắm mắt lại.
“Quân Tiểu Tà, ngươi là heo ngốc sao?” Nguyên Thần Trường Không đưa tay tiếp được nàng, từ kẽ răng thoát ra một câu như vậy.
“Ta thấy người đang tức giận, nên nóng lòng.” Mỗ nữ chôn mặt ở trong ngực hắn nhỏ giọng yếu ớt cãi lại. Chỉ cần hắn chịu nói chuyện với nàng là tốt rồi, trong lòng Quân Tiểu Tà mừng thầm.
Chỉ nghe Nguyên Thần Trường Không cười lạnh một tiếng: “Ta tức giận cái gì? Ngươi cùng tình nhân cũ gặp gỡ, vi sư vì sao phải giận?”
Tay chân Quân Tiểu Tà lạnh lẽo, hắn kinh ngạc nhìn nàng, hô hấp cứng lại.
Nguyên Thần Trường Không môi mỏng mím lại, không nói một câu, ngũ quan như đao khắc căng thẳng.
“Người nhất định phải nói như vậy sao?” Quân Tiểu Tà cố gắng giữ giọng nói bình thường, trợn to mắt không cho nước mắt rơi xuống.
“Đây là sự thật, dám làm sẽ dám nhận.” Nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, Nguyên Thần Trường Không hận không thể đem đôi gian phu dâm phụ này chém thành tám khúc cho thỏa cơn giận của hắn, nhưng khi thấy nàng rơi lệ, cơn giận chợt tiêu tan, nhưng muốn hắn lập tức bỏ qua cho nàng, làm sao có thể.
“Được, đồ nhi đã hiểu.” Quân Tiểu Tà cảm thấy cả người đều mệt mỏi, cúi đầu nói: “Buông tay.”
Nguyên Thần Trường Không hừ lạnh một tiếng, ngang tàng đem nàng giam ở trong lòng, liền cảm nhận ánh mắt như lưỡi đao của Thanh Phong đang nhìn hắn, khóe môi gợi lên một chút đùa cợt: “Liên Hoa công tử, ngươi biết rõ đồ nhi của ta đối với đại sư huynh của nàng nhớ mãi không quên, còn cố ý mời nàng du hồ, không biết là có dụng ý gì?” Mặc dù hắn hận không thể giết Thanh Phong, nhưng vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.
“Vị công tử này chắc đã quá khẩn trương, tại hạ bất quá cũng là trùng hợp gặp vị cô nương này, liền mời nàng du hồ nói chuyện phiếm mà thôi.” Thanh Phong không mặn không nhạt nói xong, xem chuyện vừa rồi như không có gì xảy ra.
“Nói chuyện phiếm? Nói chuyện phiếm mà cần phải ôm ấp sao?” Nguyên Thần Trường Không nắm chặt cánh tay, giễu cợt trong mắt càng sâu: “Chẳng lẽ công tử không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân sao? Đồ nhi của ta tuy rằng bị đại sư huynh thay lòng đổi dạ của nàng từ bỏ, nhưng hiện tại nàng đã có ta, sư phụ như ta tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào gây thương tổn nàng, cho dù kẻ đó là
người nào!”
Đe dọa trắng trợn như vậy làm cho Thanh Phong nổi lên giận dữ, hắn đứng dậy, miệng uy nghiêm:
“Mặc kệ ta có phải là đại sư huynh của nàng hay không, nàng, bản công tử đã định rồi!”
Nguyên Thần Trường Không giận quá thành cười, thản nhiên liếc Thanh Phong một cái, không chút để ý phun ra ba chữ: “Dựa vào ngươi?”
Tác giả :
Thược Thi Khấu